watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game ninja school online
Chap 6: Lá thư bí ẩn

“Sau một thời gian kiểm phiếu và tính toán số lượng phiếu hợp lệ, cũng như những phiếu không hợp lệ của các bạn, thay mặt ban kiểm phiếu, tớ xin đưa ra con số cuối cùng như sau…”

- Hoàng Dũng … 14%

- Mỹ Hạnh…. 35%

- Tuấn Đức… 7%

- Lan Anh… 28%

- Vũ Tùng…. 16%

Tôi thở phào nhẹ nhõm… may mắn, là không phải làm cái chức bí thư này, bí thư nọ, tôi không muốn dính tới mấy cái vụ làm cán bộ lớp, nó thực sự mệt mỏi, và cũng vô vị nữa. Trở thành cán bộ lớp, sẽ phải gánh trên người một đống công việc làm thêm, và tôi, không phải tuýp người thích sôi động, ưa ồn ào, tôi thích sự yên tĩnh, và trầm mặc…

- Sau đây mời các bạn cán bộ mới lên ra mắt trước lớp….

Tiết sinh hoạt kết thúc, trong niềm vui, vậy là cái Hạnh làm bí thư, 2 phó là thằng Tùng và Lan Anh… không có tôi, thật là may mắn…

Sáng hôm sau, tôi đi sang bên lớp A1 học đội tuyển toán, tới nơi, căn phòng vắng hoe, chả có ai cả. Cũng tốt, tôi luôn tới sớm một chút, để được lên phòng, và ngồi nhìn ngắm đường phố…

- Cậu tới sớm nhỉ…

Tôi quay ra, là Vân, cô bạn học bên lớp A1, hôm nay không thấy cô bạn tóc dài, chắc là tới sau…

- Uk, tớ thành thói quen rồi…

- Tớ nghe nói khá nhiều chuyện thú vị về cậu đấy.. nhỏ nháy mắt tinh nghịch và ngồi lên bàn, chân đung đưa..

- Có gì về tớ..

- Một con người luôn đi học bằng ô tô, học cực đỉnh, chơi thể thao khá tốt.. và lầm lì nhất lớp…

- Uk, đó là tính cách của tớ.. tôi trả lời cộc lốc

- Tớ sẽ làm cậu thay đổi hết, nếu như ….. nhỏ thủng thỉnh không nói nữa

- Tớ không quan tâm… Tôi đáp lạnh lùng, và bắt đầu trở lại với trang truyện của mình

- Thú vị… nhỏ cười phá lên, bất giác, tôi liếc mắt sang, thấy nhỏ bắt đầu hì hục viết lách cái gì đó, nhưng cũng không phải là việc mà tôi quan tâm, cũng như tôi có thể quản được, ai cũng có công việc của riêng mình..

- Chào Đức, Chào Vân…

- Uk, Chào Nhung…

Dần dần thì các thành viên khác trong lớp cũng bắt đầu tới, 6 người, 1 thầy giáo trong cái lớp học to đùng, kể cũng mênh mông thật.. từng bài giảng lại tiếp tục, tiếp tục, đều đều vang lên, những tiếng trao đổi, tranh luận bài… học ở môi trường ít người như thế này, thì tôi không thể không lên tiếng được, tôi cũng có phát biểu, nhưng chỉ là khi thầy giáo hỏi tới quan điểm của tôi, còn lại, tôi chỉ lặng lẽ làm bài cũng như lặng lẽ lên bảng.. trái ngược với tôi, Hoàng Vũ, cậu bạn ở A4 tỏ ra khá sôi nổi, và ga lăng, trong lớp có 3 bóng hồng, không kể cái Nhung lớp tôi, thì 2 đứa kia cũng gọi là xinh, vì thế, cậu ấy cũng tỏ vẻ con trai đàn ông, khi giữa giờ đi mua nước cho 3 cô gái uống…
Chả liên quan tới tôi.. tôi vẫn chăm chú đọc truyện…

“ Bụp ” tiếng đập bàn thật mạnh, tôi giật mình…

- Này bác học, cậu không rời trang sách được hả

- Đó là sở thích của tớ… lại là nhỏ Vân..

- Tất nhiên, nhưng tớ muốn mượn, để xem cậu đọc cái gì mà chăm chú đến vậy..

- Nó là vật bất li thân của tớ.. tôi đáp..

- Nếu buổi sau cậu mang nó tới lớp, tớ thề là sẽ lấy được nó, cậu không thể ôm nó, ngay cả khi vào nhà wc chứ.. nhỏ cười khoái trá, rồi đi ra. Tôi phát bực với nó…, con nhỏ lắm điều

Nghỉ ở nhà Chủ Nhật với tôi, cũng là lúc tôi thực hành vào bếp… tôi có thói quen, chủ nhật, tôi ở nhà, và đó cũng là ngày nghỉ của bác Mẫn, bác không còn phải nấu cơm cho tôi nữa, tôi sẽ tự nấu ăn cho riêng mình, cũng bởi vì niềm đam mê của tôi, và bởi vì, tôi muốn cho 2 bác một ngày nghỉ thoải mái, đúng nghĩa theo ngày nghỉ, vì dù sao, lớn như thế này rồi mà vẫn có người nấu cơm cho ăn thì với tôi, đó cũng là không nên…

Mới đâu, bác phản ứng kinh lắm, nhất định không cho tôi tự nấu, vì theo bác bảo, tôi tự nấu.. ? tôi có biết nấu ăn là gì, đã từng cầm con dao là gì mà tự nấu. Nhưng sau khi thể hiện cho bác, ít ra, tôi cũng biết làm mấy cái việc đơn giản như nhặt rau, hay là thái thịt nhỏ ra để đun, thì bác không còn cản tôi nữa. Tôi biết nấu ăn từ khi học lớp 4, khi đó, nhà tôi còn nghèo, đâu có như bây giờ, vậy nên, mọi việc trong nhà, tôi đều có thể làm được cả..

Trưa nay.. làm thử cơm rang thập cẩm xem nào…

Lấy cơm nguội từ hôm qua ra, tôi mua dưa chua, giò lụa, một ít hành khô, lọc lấy một chút thịt gà còn từ hôm qua, xé nhỏ ra, bắt đầu chế biến… 2 quả trứng nữa là đủ cho bữa ăn…

Mỗi lần tự nấu ăn như vậy, tôi lại thấy vui….

Thứ 2 đầu tuần trôi qua nhẹ nhàng, không có gì đặc biệt, có chăng, chỉ là việc bọn con trai trong lớp đã hô hào an hem thứ 7 này ra sân cổ vũ chúng nó, yêu cầu 100% anh em con trai có mặt, chị em con gái cố gắng đi càng nhiều càng tốt để lấy tinh thần, và cũng để lấn át cái hội cổ động viên xinh như mơ của các lớp văn phía dưới..

Sáng thứ 3, tôi đi học, dạo này gió lạnh ngày càng nhiều, tôi bị ho, khản tiếng, hầu như không nói được, chắc tại mấy hôm trước ăn mặc phong phanh, nên giờ lãnh hậu quả nghiêm trọng…

Có thư, một mẩu giấy nhỏ ở trong cái thanh sắt thủng ở ngăn bàn…
“ sao cậu không dùng món quà tớ tặng ….

Lại là dòng chữ ấy, cái chữ con gái, hôm đó về nhà, tôi bóc quà, nhận ra, đó là một đôi gang tay len, thảo nào, nhưng mà tôi không dùng nó, đơn giản, tôi không phải ra ngoài nhiều, mà cũng không có thói quen đi găng tay, khi học bài, vì nó cầm bút vừa trơn, vừa khó…

“ Không biết đứa con gái này là ai đây ”.. tôi tự nhủ, nhưng tôi cũng không viết lại một dòng nào nữa, viết, rồi họ lại trả lời, rồi lại viết, tôi không thích….

Lạnh như vậy, mà cũng phải xuống tập thể dục, rất may là có cái nhà thể chất,và hôm nay, cũng học môn mà tôi yêu thích… bóng bàn.

“ Lạnh thật đấy chúng mày ạ…. ” bọn con gái trong lớp xoa xoa tay, run thật, tôi cũng cảm thấy, gió lạnh đang cố gắng xé tan từng lớp áo của tôi, thò cái bàn tay băng giá của nó vào tận người tôi vậy, xoa xoa tay cho đỡ rét, tôi cùng với bọn ở lớp xuống dưới phòng thể chất..

- Các em, hôm nay chúng ta tập giao bóng, nội dung kiểm tra cũng như vậy, các em chia cặp luyện tập giao bóng, giao qua lại cho nhau, yêu cầu sao cho hết 10 lượt, các em sẽ được 10 điểm…. rõ chưa

- Vâng ạ..

Bọn con gái lắc đầu lè lưỡi, bọn con trai, có đứa thì tỏ ra phấn khởi, và có đứa, thì cũng không kém bọn con gái là mấy.Tuy nhiên, bản tính thì mấy cái trò vận động này, con trai luôn là người chiếm ưu thế hơn con gái, mà việc chọn cặp tập luyện, tất nhiên, con trai có 11 đứa, mà con gái tận 23, thế nên, chỉ có chị em nào nhanh tay nhanh chân, mới chọn được người đánh khá khá một tí, để kèm cặp mình… tôi nhìn thấy cái trụ để xà, thế là tôi ra đó, và ngồi xuống, nhìn thấy bọn nó đang tranh nhau vợt, và mấy thằng con trai thì bắt đầu hướng dẫn các bạn nữ cách cầm vợt sao cho tốt.. ( tất nhiên là thầy giáo đã hướng dẫn từ trước, nhưng hầu như chả đứa nào nghe, chúng nó còn mải buôn truyện, giờ kiểm tra, mới ngớ người ra ).

- Đức này, cậu với mình là một cặp nhé…

Tôi quay ra, là nhỏ Hiền lớp trưởng…

- Uk, nhưng đợi mọi người tập luyện xong thì mình tập nhé..

- Cậu có biết chơi bóng bàn không, tớ chả biết gì cả…

- Tớ biết chút ít thôi. Tôi đáp

- Vậy cũng được rồi, hì hì… vậy là nhỏ ngồi xuống gần tôi, tôi cũng không nói gì…

Cuối cùng, sau 15p, bọn nó cũng chán, dù gì thì thứ 5 mới kiểm tra, và chúng nó, nhất là bọn con gái, cũng bắt đầu không chịu nổi những cái vợt nhỏ bé này, và bắt đầu bỏ cuộc. Tôi gọi Hiền, đi ra bàn tập…

- Cậu nhớ nhé, tay phải đặt như thế này, chân di chuyển…. tôi bắt đầu nói lại những thứ, mà trước đây bố tôi đã từng nói với tôi như thế, và cả bác

Khang nữa… truyền đạt hết lại cho nhỏ lớp trưởng..

- Giao bóng đi…

Nhỏ lớp trưởng khuôn mặt căng thẳng, bắt đầu giao bóng, và dĩ nhiên, là hụt…, bóng bay sang khung bên kia, không phải khung của tôi….

- Khó quá Đức ạ…

- Được rồi, để tớ giao bóng, và cậu chỉ việc đỡ sao cho trúng ô thôi, ok..

- Tớ sẽ cố..

Tôi giao bóng, tất nhiên, không có xoáy hay lực mạnh gì cả, đơn thuần là phát bóng theo cái kiểu, mà khi đánh với bác Khang, có lẽ bị vụt cho tới tấp rồi…

Tuy nhiên, thì nhỏ Hiền không phải là bác Khang, và nó cũng đánh trượt vài lần, mới có một lần trúng bóng…cao nhất mới được 3 lượt…

Và cứ mỗi lần như vậy, tôi lại chỉ cho nhỏ, cách làm sao cho bóng bay đúng, vì tôi hiểu, và đã từng trải qua, cái cảm giác muốn ném cái vợt đi, chả muốn chơi nữa, vì có đỡ được thì cũng ra ngoài hoặc quá tay.. cái gì cũng vậy, phải từ từ, thì nó mới cho kết quả tốt được..

Hết giờ thể dục, thành tích tốt nhất mà tôi với nhỏ đạt được là 7 lần giao bóng không phạm quy…

- Tớ có cảm giác thích thích cái môn này rồi, nhỏ Hiền cười tít mắt.. cảm ơn cậu nhé

- Không có gì..

Việc tôi hướng dẫn nhỏ lớp trưởng từ không biết gì, nên tới việc chắc chắn được 5 điểm, cũng là một kì tích với bọn ở lớp, và vô hình chung, nó gây ra khá nhiều vất vả cho tôi, đơn giản là có mấy đứa hỏi cầm vợt như nào, và làm sao để đỡ bóng… khiến tôi cũng giải thích một hồi dài dài.. chưa bao giờ thấy mệt như vậy..

Sáng hôm sau tôi đi học, tới lớp, ngồi vào chỗ quen thuộc của mình, chưa kịp thả hồn ngắm bình minh, ngắm phố phường, tôi lại thấy… có thư, trong cái thanh sắt đỡ bàn……..


 Chap 7: Cuộc gặp gỡ…

“ Chiều nay, sau khi học xong, tớ mời cậu đi uống nước được chứ.”
Vẫn là dòng chữ con gái ấy, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, không hề giời thiệu, không một lời làm quen, cứ làm như là đang sai khiến tôi vậy. Thực sự thì, không đi có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi thầm nghĩ, vì thế, tôi cũng không để tâm lắm cái vụ hẹn hò dấu tên này, tốt nhất, là cứ coi như nó chưa tồn tại. Chả muốn truy tìm nó làm gì, cứ kệ, nếu người ta muốn, thì người ta sẽ tự phải lộ diện, mình cứ án binh bất động thôi..

Không khí lớp có vẻ sôi động, chính xác là từ khi bắt đầu có giải thi đấu bóng đá cấp trường, thằng Thắng đang xem xét cho bọn nó, cũng bởi vì mới lên học cấp 3, chưa đá với nhau nhiều, thế nên, thằng nào mạnh nhất ở điểm nào thì đăng kí, cuối tuần cũng bắt đầu đá rồi…

- Đức ơi, cuối tuần, đi tập hợp cùng đội bóng nhé…

- Uk, tớ sẽ cố.

- Ông đi chỉ ra chào cờ, mượn cái dáng cho nó đẹp đội hình thôi mà.. chúng nó lại phá lên cười..

Buổi chiều, sau khi kết thúc những tiết học cuối cùng trong sự uể oải, tôi bước ra về, hơi lạnh, trán tôi âm ấm, sốt rồi….

Cái sốt đến như có báo trước, viêm họng, y như rằng là ốm, tôi bị như vậy cũng khá nhiều lần rồi, nên cũng quen, về uống một viên kháng sinh và một viên hạ sốt trong tủ thuốc, nằm vật ra giường, ngủ li bì…. Bữa cơm tối, tôi cũng không thể nuốt nổi, mặc dù bác Mẫn đã mang lên tận phòng cho tôi, ốm, thì nhai làm sao được, giờ này chỉ thèm ngủ…

- Con bị ốm à.. bố tôi gọi

- Vâng, cảm nhẹ thôi bố ạ…

- Ra đường mặc ấm vào chứ con…

- Vâng, hôm đó về muộn, mà trời thì cũng trở gió bất ngờ, thế nên… tôi không nói nữa.

- Uk, có gì thì bố sẽ bảo bác Mẫn chú ý tới con một chút..

Cúp máy, tôi lại ngủ, mệt mỏi quá, cái chăn bỗng trở nên vô tác dụng, đắp vào thì nóng, mà bỏ ra, thì lại lạnh. Tôi quyết định đắp chăn và để hở chân, nó giúp tôi có cảm giác thoải mái hơn chút…

11h30p, tôi tỉnh dậy, miệng khô khốc, nhạt nhẽo, tôi thấy đói…

Đi xuống dưới nhà, kiếm cái gì ăn tạm vậy… tôi tự nhủ, cơn sốt đã giảm hơn ít, trán tôi cũng chỉ còn âm ấm. Tôi bật điện, ánh sáng trắng lóa làm tôi nheo nheo mắt, ngồi dậy, mỏi thật đấy, tôi tự nhủ.
Khoác cái áo khoác ra bên ngoài cho đỡ lạnh, tôi loạng choạng đi xuống dưới nhà, mở tủ lạnh, làm cho mình một cái bánh mì kẹp thịt, ít ra, nó là món mà tôi muốn ăn nhất vào lúc này đây…

Đang ăn ngon lành, công nhận là đói, mà được ăn, thì không có gì sướng bằng nữa. Tôi chầm chậm uống ngụm nước cho nó đỡ nghẹn, hậu quả của việc ăn quá nhanh. Đúng là Hà Nội về đêm, vắng hẳn, nhìn qua cửa sổ, chỉ còn thấy một màu đen đen, ánh đèn đường, cũng không thể chiếu rọi nổi những nơi tối tăm đó…

Rồi tôi nhìn thấy, có một cái gì đó, chính xác là một bóng người, đang tiến gần tới cửa sổ nhà tôi.. suýt nữa thì sặc nước, tôi dụi mắt nhìn kĩ, đúng là bóng người rồi, một bóng con gái, với một bộ đồ đen, đầu đội nón.. đang tiến lại, rất gần, rất gần về phía tôi.. Tôi muốn chạy trốn, tôi muốn hét, nhưng tôi không làm được, thân thể tôi như bị đóng đinh xuống cái ghế của phòng ăn… cốc nước trên tay không ngừng run…..

- Đức…..

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, nghe thân thuộc lắm, đầy tình cảm…. giờ đây, cái bóng tiến lại gần tôi hơn bao giờ hết, tôi nhìn rõ, hình ảnh người phụ nữ ấy, mặt trái xoan, với mái tóc đen dài, và bộ đồ đen giản dị…

- Mẹ…. tôi nghẹn ngào, xúc động…

Mẹ tiến tới bên tôi, tôi có thể thấy được bàn tay mẹ đang đưa ra, chạm vào tôi…. Hình ảnh mà tôi luôn mong ngóng, tôi muốn gặp, ao ước bấy lâu nay của tôi. Tôi muốn đứng lên, để mẹ ngồi xuống, ôm tôi vào lòng, tận hưởng hơi ấm từ mẹ.. nhưng không, mẹ chỉ đứng đó, đưa tay ra vuốt tóc tôi, cũng chẳng nói một lời nào cả, còn tôi cũng chết lặng, không thể cử động…

Bóng mẹ nhòa đi, mờ dần….

- Mẹ.. mẹ ơi… mẹ…….. tôi cố gọi trong tuyệt vọng, mẹ quay bước đi, không nói thêm một câu nào nữa, ngoại trừ việc gọi tên tôi..

Tôi choàng tỉnh, đèn vẫn bật, và cốc nước trên bàn vẫn thế… ngoài trời, chỉ có gió, chứ làm gì có ai.. tôi vùng dậy, chạy nhanh ra cửa số, tôi muốn tìm lại cái hình bóng ấy…

Sao mình lại ngủ ở đây nhỉ, rõ ràng.. đầu tôi ong ong, ôm một đống suy nghĩ, tôi trở lên phòng ngủ, có lẽ, tôi mệt quá, có lẽ tôi hoa mắt, tôi ngủ mê…. Nhưng cuối cùng tôi cũng gặp được mẹ, nhưng sao mẹ lạnh lùng vậy, không hề nói với tôi câu nào. Ôm cả đống suy tư, tôi chìm vào giấc ngủ..

Cuối tuần đã tới…

Hôm nay, tôi theo bọn con trai trong lớp, rồng rắn ra sân vận động của trường, để xem trận đấu giữa lớp tôi và liên minh A13-15

Sân bóng hôm nay đông hẳn….

Hai đội đã ra sân, trọng tài là thầy Thành, dạy thể dục, mỗi hiệp sẽ diễn ra trong 20p. Bọn con gái lớp tôi đang hò hét cổ vũ nhiệt tình, bên cạnh là những tiếng reo không kém của bọn con gái lớp Văn…

- A2 cố lên,

- A13 cố lên

Mấy thằng con trai trong lớp đang cố gắng khởi động, tôi ngồi trên ghế dự bị bên ngoài sân, đá 7 người, tôi ngồi với 3 thằng nữa…

- Chút nữa, nếu có ai bị đau, hoặc mệt, tớ sẽ thay người, các cậu ai đá được vị trí nào…

- Tớ đá tiền đạo.. thằng lắm mồm nói

- Tớ đá hậu vệ.. Đó là Tú, người bị gọi lên bảng

- Tớ đá tiền vệ giữa… thằng Thịnh còi lên tiếng

- Tớ đá tiền vệ giữa.. tôi nói

Uk, thế là cũng đủ, bác học có lẽ chỉ tới cho vui, chứ không cần cậu ra sân, ít ra vẫn có thịnh còi, cậu không biết đá bóng mà, với tinh thần đấy thì tớ và cả đội đã hoan nghênh rồi, thằng Thắng cười và trở lại vị trí trung vệ của nó, cả đội đầy quyết tâm..
Hiệp 1 bắt đầu..

Trong hầu hết cả hiệp 1, bóng lăn bên phần sân của A13-15, công nhận bọn lớp tôi không chỉ biết nói mồm, mà chúng nó có khả năng thi đấu rất tốt…
Một cầu thủ của liên minh A13 -15 đang dẫn bóng ở bên phía cánh trái, dốc thẳng xuống khung thành… hiện giờ tỉ số là 2-0…nghiêng về phía bên tôi..
Thằng Tùng bị lừa qua rồi, cầu thủ đội bạn đang đối mặt với thủ môn….
“ Bộp ”

Cầu thủ đội bạn chưa kịp sút, thì thằng Thắng đã lao vào chuồi bóng, bóng được phá ra phía ngoài sân… trong sự la hét của bọn con gái lớp bên, về việc thằng Thắng chơi bẩn, đạp cầu thủ đội họ…

- Tùng, mày đá như mê ngủ thế, để họ lừa qua dễ dàng thế à….

- Mày giỏi thì ra mà cản

- Không có tao thì vào lưới nhặt bóng rồi, thằng Thắng quát

- Chúng mày có im đi không, phạt góc rồi, tập trung…. Thằng Tân thủ môn đang chỉ huy bọn nó kèm người

Bóng treo vào cầu môn, nhưng không có tình huống nguy hiểm nào, thằng Tân đã bắt được bóng, nó ném mạnh lên phía trên, ở đó có thằng Cường và thằng Sơn..

- Bật tường Sơn ơi… thằng Cường hét..

- Ok

2 thằng chúng nó, với 3 hậu vệ đội bạn, xem ra, thằng Sơn đang là người có khả năng điều phối bóng khá tốt…

- Chọc khe…

Bóng tới chân thằng Cường, trong trạng thái không ai kèm, và nó dễ dàng nâng tỉ số lên 3-0…

- Yeah.. anh em mình phối hợp như đặt ý nhỉ…

- Vô địch, vô địch

Tôi nhìn và quan sát trận đấu, đội hình thi đấu khá đều, chắc là chúng nó tập luyện với nhau nhiều đây….

Còn 10p…

Thằng Sơn đang cầm bóng, nó đang cố gắng tìm người để truyền, đang quan sát…

- Á…a…a.a.a.a.

Thằng Sơn lăn ra, một cầu thủ bên A13-15 đã vào bóng từ phía sau với nó, thằng Sơn lăn lộn trên sân, nó tỏ ra đau đớn…

“Thẻ vàng thôi à” bọn trong đội bóng đều hét lên, chúng nó thấy thằng Sơn nằm như vậy…

- Thay người, thay người đi…

- Thịnh còi vào sân đi….

Thằng Thịnh nhanh chóng cởi cái áo khoác và vào sân, không khí trở nên căng thẳng, bọn trong đội bóng đang cay thằng số 7 bên kia lắm.. nhưng phải nhịn.. thằng Sơn được đưa ra khỏi sân…

- Mày thấy thế nào.. tôi hỏi

- Đau cổ chân, nó nhăn nhó, bên cạnh là mấy đứa con gái ở lớp…

- Đưa chân tao xem….

Tôi cầm chân thằng Sơn, xoay xoay, nó không bị gãy, chắc chỉ bị bong gân hay là trật khớp thôi… tôi bảo..

- May là chưa gãy, chắc là bong gân thôi…

Tôi trở về chỗ ngồi, thằng Thịnh còi đang bị bọn trong đội bóng la mắng.. rõ ràng, nó không hề đạt tới đẳng cấp của thằng Sơn, nó đá khá chậm chạp, còn hay bị mất bóng, cũng vì lỗi của nó, mà đội bạn đã ghi được 1 bàn…

Trận đấu kết thúc… 3-1 , bên tôi vào bán kết, bọn nó vui sướng, thằng Sơn cũng vui, nhưng.. chúng tôi bắt đầu lo lắng, cho cái vị trí mà thằng Sơn để lại…..

Chap 8: Xung Đột… (P1)

Lại một thứ hai nữa tới………..

Thời tiết ngày một lạnh, hôm qua, đài dự báo nhiệt độ chỉ còn 10 độ C, ngồi trong xe, cảm giác ấm áp, tuy nhiên bên ngoài kia, gió vẫn vi vu thổi, gió vờn đùa vui với những cô cậu bé học trò, gió lùa bàn tay lạnh ngắt, thổi tung bay những lọn tóc dài của các cô nữ sinh, và làm ửng hồng thêm đôi má….

Cả lớp vẫn còn đang còn vui mừng với chiến thắng hôm trước, thằng Sơn tới lớp với cái băng trắng ở chân, nó tập tễnh, nhưng mặt vẫn nở nụ cười…

- Sao rồi Sơn… thằng Thắng hỏi..

- Uk, bị rạn xương, có lẽ phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể trở lại được…

- Uk, dù gì lớp mình đá trận thứ 2… còn nửa tháng nữa mới tới trận đấu gặp A1 mà…

- Uk.. nhưng mà hôm trước, bọn A1 đá thắng A7 tận 5-0…

- Cũng khá khoai đấy, bọn nó có 2 đứa đá được thôi, nhưng một thằng tiền đạo và một tiền vệ giữa đủ làm cho an hem đau đầu rồi.. thằng Cường thở dài…

- Chúng nó đá với nhau từ lâu mà.. thế nên, chỉ cần khóa chết một trong 2 đứa là ok thôi mà.. thằng Thắng nói..

- Nói thì dễ, lúc làm mới khó, A7 không phải là bọn như là mấy đội liên minh đâu… vậy mà..

- Thôi nào, dù gì thì anh em cũng thi đấu hết mình đi… cả lũ cười ầm ầm…

Bọn nó vẫn đang bàn luận một cách sôi nổi, các chiến thuật thay thế đã được đặt ra, kể cả là chơi đổ bê tông, nhìn chúng nó ngồi bàn chiến thuật, cứ như là các huấn luyện viên hàng đầu thế giới vậy..

Cuộc sống là một chuỗi những sự kiện vui có, buồn có, một câu nói nổi tiếng mà tôi được nghe: cuộc sống toàn màu hồng ư, không bạn nhầm rồi, màu xám mới là hầu hết…. và ngẫm lại, tôi thấy nó đúng.

Nhiều khi muốn mở lòng ra, nhưng, cái vỏ bọc của tôi đã quá dày rồi, khả năng tiếp xúc với người lạ của tôi đã bị thui chột, giống như chú chim non trong quả trứng, không thể tự mình mổ vỏ chui ra, mà cần phải có, một tác động nào đó từ bên ngoài cơ…

“ Sao tự nhiên lại chân lí thế nhỉ ” Tôi tự thầm cười, rồi lôi quyển truyện trinh thám ra, tiếp tục đọc, niềm vui duy nhất của tôi, là đọc truyện và những thời gian khi ở nhà, bên bố….

Chiều thứ 4, như thường lệ, tôi tới lớp học cho giờ học thêm, đặt cái cặp sách xuống bàn, tôi thấy mệt mỏi quá, có lẽ tình hình học tập mấy hôm nay làm tôi cảm thấy căng thẳng và có áp lực, guồng quay của học tập đã bắt đầu, với một đống bài toán, văn, lí, hóa….

Tiếng nước từ vòi chảy ra xè xè, tôi đưa tay vào, lạnh toát, nhưng mà không còn cách nào khác, tôi vốc một vốc, đưa lên mặt, tỉnh táo hẳn đi, nước lạnh thấm qua từng cơ mặt, luồn sâu vào tận bên trong, đánh thức những tế bào đang say ngủ… cảm giác sảng khoái ùa về trong tôi…

- Vân, cậu làm gì vậy….

- Bác học à, cậu cũng là fan của truyện trinh thám ư

Cái Vân đang cầm quyển truyện yêu quý của tôi, lật soàn soạt từng trang trước sự ngỡ ngàng của tôi….

- Cậu tự tiện lục đồ đạc của tớ… tôi nói..

- Đó là cậu không nghe cảnh báo của tớ, chỉ cần cậu rời khỏi quyển sách, tớ sẽ lấy được nó, ok… Vân nháy mắt một cách tinh nghịch như trêu ngươi..

- Đó không phải trò đùa của cậu, hãy để nó lại chỗ cũ…

- Nếu không thì sao chứ hả… nhỏ bĩu môi với tôi

- Đừng để tớ phải cáu, tớ không muốn cãi nhau với cậu đâu..

- Lúc tức giận, cậu rất có phong thái của một người đàn ông.. nhỏ nhìn tôi, hai tay bắt đầu đưa lên, giả bộ giống như mấy em gái nhìn thấy các anh ca sĩ Hàn Quốc..

Lúc này thì thực sự là tôi đã mất kiểm soát bản thân mình, mặt tôi đỏ gay, nóng ran, còn trước mặt tôi, Vân vẫn đang đung đưa đôi chân, tay cầm cuốn sách của tôi…

- Trả nó lại chỗ cũ, lần cuối tớ nói đấy.. tôi nói một cách lạnh lùng, và bắt đầu nhìn thẳng vào nhỏ Vân

- Chà chà.. bác học đã biến thành một tên ác ma, theo như Sherlock homes thì đó là hiệu chứng Dracula đây hả, nhỏ cười ngặt nghẽo..

- Cậu……

-----------------------------------------------

bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh

----------------------------------------------

Chap 8: P2
Tôi bước tới, kiểu đùa này thực sự là quá đáng, và cũng quá sức chịu đựng của tôi, không ai được đùa giỡn với tôi như thế…

- Các em, ổn định chỗ ngồi nào…

Là thầy giáo dạy toán, tôi lạnh sống lưng, thế là bước về chỗ, nhỏ Vân cũng ném trả quyển sách cho tôi, kèm thêm một cái lè lưỡi rất khó chịu

- Đồ thô lỗ

Tôi không thèm nói với nó nữa, dù sao, việc đánh con gái, tôi sẽ không làm, đó là một việc hèn hạ, tôi nghĩ thầm.. nếu như thầy giáo vào muộn hơn chút nữa, tôi cũng chỉ đi tới lấy lại cuốn truyện thôi, chứ không thể làm gì hơn nữa…

- Các em, nghĩ cho thầy phương án giải bài toán này… đây là một dạng rất có khả năng sẽ thi… thầy giáo nâng cặp kính cận lên cười nói, và thầy cũng nhắc nhở các em, tới cuối tháng 12, chúng ta sẽ có một đợt thi chọn ra 2 bạn xuất sắc nhất cho trường đi thi cấp Quận, vì thế, các em cần cố gắng, đã là giữa tháng 11 rồi..

Tôi nhìn đề bài, phân tích các dữ kiện và chắt lọc chúng, phân loại ra tưng mục một, vừa làm, vừa lẩm nhẩm, kiểm tra các bước tính, sau 10p, tôi cũng đã đưa ra được một kết quả khá đẹp… quay lên, tôi thấy Vân cũng đã xong.. 2 chúng tôi xong nhanh nhất lớp..

- Bác học, kết quả bao nhiêu.. Vân quay xuống hỏi tôi.

- 35

- 20 chứ.. Vân nói

- Tôi không biết, đó là kết quả của bạn..

- Này, vẫn còn giận đấy à, con trai mà đàn bà thế

- Tôi có nói là giận bạn đâu, đừng có nhận vơ như thế

- Tớ đảm bảo là cậu sai nhé.. mà cách xưng hô của cậu khó chịu thế

- Đó là thói quen của tôi… tôi khó chịu đáp

Vân xì một cái rồi quay lên, múa múa cái bút, không quan tâm gì nữa.. một lúc sau thì mọi người cũng đã làm xong hết…

- Đức, lên làm cho thầy…

Tôi tự tin bước lên bục giảng, cầm lấy viên phấn, tôi đang làm tất cả các bước mà mình đã phác lên bảng, cảm giác như dòng nước chảy, nhẹ nhàng và dễ dàng, không gặp phải bất cứ một trở ngại nào cả…

- Em xong rồi ạ…

- Uk, em về chỗ đi, có em nào nhận xét…

Tôi bước về chỗ cũng đúng lúc Vân giơ tay… : “ thưa thầy, em nghĩ bạn Đức làm sai…”

- Em lên bảng đi Vân

Vân đi lên bảng, bắt đầu trình bày cách làm, khác với của tôi, tôi theo dõi, cũng không thấy có gì bất hợp lí, 2 cách làm, 2 kết quả… vậy là sẽ có một người sai..

- Rồi, em về chỗ đi Vân.. các em khác, còn ý kiến gì không

- Em ạ…

- Rồi Hoàng Vũ, em lên bảng đi…

Vũ lên bảng, cách làm cơ bản là giống của tôi, chỉ biến đổi đoạn đầu chút ít, còn lại, vẫn quy về như của tôi…

- Các em đều ra kết quả 35 chứ..

- Vâng ạ

- Cách của Vân rất nhanh, hơn cách của Đức, là một cách rất thông minh, tuy nhiên, nhanh thì em cũng nên kiểm tra một chút, chỗ này chưa ổn…

Thầy giáo bắt đầu chưa bài của Vân, và tôi cũng đã nhìn ra, trong quá trình biến đổi, Vân sai ở chỗ hạ bậc của x… một chỗ nhầm rất nhỏ, tuy nhiên thì nó lại ảnh hưởng tới cả bài toán…

Rồi, tất cả làm bài này cho thầy nào…

Buổi học diễn ra trong sự căng thẳng, mà người gây ra lại là tôi, khi liên tiếp 2 lần, tôi và Vân ra 2 kết quả, một lần là tôi sai, và một lần là Vân, cuộc chiến lên tới đỉnh điểm khi đôi bên đã bắt đầu có những câu nói xúc phạm tới nhau… cũng phải thôi, tôi đã nín nhịn Vân lâu rồi, thế nên, đây là lúc tôi phát tiết ra những gì mà tôi thấy ấm ức cả buổi..

- Đã dốt thì nhận đi cho tiến bộ…

- Còn hơn người ngu mà làm như mình trên đỉnh thế giới

Khi tôi ra về, quàng thêm chiếc khan cho ấm.. tôi thấy Vân đi lên trước tôi, đưa tôi một tờ giấy nhỏ… rồi không nói không rằng, Vân tiến vào chỗ để xe, nhòa bóng trong ánh đèn vàng vọt của buổi tối mùa đông..

“ Tớ đưa ra lời khiêu chiến, người thấp điểm hơn trong cuộc thi loại, sẽ tự động rút khỏi đội tuyển toán…. ”

Một lời thách thức, và tôi đón nhận nó, không hề sợ hãi, tôi cười, và đi về, ra tới cổng, bác Khang đã chờ tôi ở đó..

Chap 9: Người bí ẩn

Cuối tuần tới với một sự vội vã, mọi người trong lớp, nhất là những thằng trong đội bóng đang thực sự lo lắng, vị trí của thằng Sơn để lại làm cho bọn nó rối tinh lên, các phương án thi đấu được xếp sắp lại, cả khi thằng Thắng bảo lên đá thay vị trí của thằng Sơn, còn vị trí chốt dưới thì cho thằng Tú, nhưng cuối cùng cũng vẫn không ăn thua, vì thằng Thắng cũng không phải là sở trường đá giữa.. không khí đội bóng trầm lắng…

Với tôi, cũng không khá hơn là mấy, sau vụ thách đấu với Vân, lớp học toán cũng trở nên căng thẳng hơn, với những tình huống ganh đua và bắt bẻ nhau từ cả hai phía, quan trọng là, tôi thấy Vân như muốn trêu tức tôi, càng tức, nhỏ càng sướng thì phải.. nhiều lúc, tôi không thể nào giữ được bình tĩnh… tới mức thầy giáo phải nhắc nhở tôi..

Thứ 2, tuần này lớp tôi ra sân thi đấu bán kết với A1..

Thời tiết mưa phùn, ẩm ướt, đã mưa mấy ngày nay rồi, khiến cho người lúc nào cũng âm ẩm nước, ra ngoài cũng ngại, chỉ muốn ngồi trong phòng, lớp học ướt nhoẹt, toàn nước, bẩn thỉu kinh người…

Tôi chạy nhanh xuống phòng tập thể dục, hôm nay kiểm tra bóng bàn đây..

- Đức, chờ tớ với…

- À Hiền à.. tôi cười

- Uk, không Hiền thì ai, mà tớ thấy lo quá, sắp kiểm tra rồi, tí có gì giúp tớ nhé

- Cậu cứ làm y như tớ bảo, chỉ cần đỡ bóng nhẹ nhàng, mọi việc tớ lo..

- Ok

Tiết kiểm tra diễn ra một cách nhẹ nhàng, nói đúng hơn là với tôi và Hiền, khiến cho bọn con gái trong lớp có đôi chút tiếc nuối, vì ít ra, chúng nó thấy tôi với Hiền đánh quá nhẹ nhàng, trong khi bọn nó thì thê thảm..

- Cảm ơn Đức nhé.. Hiền nở nụ cười tươi trước tôi

- Cả 2 cùng cố mà, đừng nói vậy…

- Uk, hì hì

Tôi bước lên hành lang lớp, bọn nó đang nhanh nhanh chóng chóng về lớp để ôn bài, hôm nay, bọn tôi kiểm tra cả lịch sử nữa, tôi cũng chẳng vội vàng gì, nếu học thì đã học từ lâu, còn trước khi kiểm tra, tốt nhất là không nên làm gì cả, hãy cứ để cho nó tự nhiên thỏa mái đi… Tôi tựa lan can, ngắm mưa, những giọt nước long lanh, tỏa hơi lạnh từ từ chảy xuống từ những chiếc lá, đất trời mù mịt thật..

- Bác học có phong thái ghê…

- Cảm ơn, cậu cũng rỗi thật.. tôi đáp

- Đừng quên lời hẹn, ai thua thì phải rút…

- Uk, tớ không tin là mình thua

- Lúc ý phải xem kết quả mới được, đừng nói trước, bước không qua
đâu, ngã đấy

Vân cười rồi đi về lớp, cuộc gặp mặt không mong đợi này của tôi với cô bạn khó ưa này làm cho bao nhiêu cảm xúc của tôi tụt trôi đâu mất, tôi vào lớp, chuẩn bị cho kiểm tra, như vậy tốt hơn…

Trời đã khô ráo, trả lại cho không khí một cái hanh hanh, lành lạnh, nhưng ít ra hôm nay, khi tỉnh dậy, mặt trời đã bắt đầu lấp ló, và những tia nắng ấm đầu đông, đã làm cho lòng tôi ấm áp lên hơn một chút..

Tôi tới lớp, cảm thấy khoan khoái, cuộc sống mới bắt đầu vào guồng quay của nó, mọi thứ đều ổn, cùng lắm chỉ là cô bạn khó ưa kia thôi, tôi nghĩ vậy..
Lại có thư.. trong cái thanh sắt cạnh bàn, lần này, một tờ giấy khá to, chứ không phải là mẩu nhỏ như trước..

“ Cậu không hề dùng món quà mà tớ tặng, không quan tâm tới cảm xúc của tớ, và càng không quý trọng nó. Con mọt sách, cậu lúc nào cũng chỉ chăm chăm tới quyển sách dày cộp của mình, và bỏ qua hết thảy những thứ xung quanh, bỏ qua một người đã rất quan tâm tới cậu…..”

Tôi chẳng thể tin vào mắt mình, cái gì thế này, thư trách tội ư, tôi còn không biết người gửi đôi găng tay đó cho tôi là ai, họ cứ âm thầm như vậy, làm sao tôi có thể đáp lại, khi chính mình không biết được đang nói chuyện với ai nữa..

“ Một con người như khúc gỗ, không có chút cảm xúc, không có chút quan tâm tới mọi người, cậu có cái vỏ bọc khá dày, ngay cả khi, tớ muốn có cơ hội gặp cậu, để cậu biết được tình cảm của tớ, thì cậu cũng từ bỏ nó, tớ đã đợi 2 tiếng ở dưới căng tin, và kết quả, tớ phải đi về một mình… Và từ giờ, tớ sẽ coi cậu là một khúc gỗ thật sự ”

Tôi cực kì băn khoăn, không biết ai là chủ nhân của bức thư này, lúc trước, tôi không trả lời thư, và bẵng đi một thời gian sau đó, tôi cũng không thấy có thư làm phiền tôi, vậy mà sao, tới giờ, lại là những dòng chữ đầy vẻ trách móc như thế này…

Xé một mảnh giấy, tôi viết lại : “ Hãy để lại tên của cậu, nếu như cậu muốn gặp mình ” và rồi tôi bỏ nó vào trong thanh sắt, tôi cũng không lo bức thư này bị mất, đơn giản, không bà lao công nào moi tờ giấy từ trong thanh sắt ra, cái hòm thư này, bí mật, chỉ có người bí ẩn kia và tôi biết mà thôi.

- Chào mọi người…

- Chào bác học..

- Chào… Vân trả lời một cách cộc lốc

Tôi cũng không để ý lắm, tình hình ban căng như này lâu rồi, lúc trước, tôi cũng thấy khó chịu vì thái độ lúc thì lạnh như băng, khi thì phiền tới khó chịu của Vân, nhưng rồi, tôi học được cách bơ đi, kệ cho Vân làm gì mà cậu ấy muốn, và thế là, tần xuất tôi bị trêu tức cũng giảm xuống đáng kể…

- Cậu không thể ngừng nói được à… tôi hỏi

- Vì đó không phải là miệng của cậu, nó là của tớ, và quyền sử dụng như nào là thuộc về tớ…

Thỉnh thoảng vẫn có vài cuộc đấu khẩu nho nhỏ như vậy giữa tôi và Vân, như thể khiêu khích biên giới trước những cuộc chiến lớn vậy, cứ qua rồi lại, nhiều lúc, tôi muốn nói chấm dứt cái cuộc chiến này, nhưng mà, nghĩ tới cái vẻ mặt đắc ý của Vân, tôi lại không thể nào nói được nữa, tình hình cứ thế, ngày một tồi tệ đi, càng căng thẳng hơn..

Đội bóng lớp vẫn rối tung..

Thằng Thịnh còi đang cố gắng lấp lại cái khoảng trống mà thằng Sơn để lại, tuy nhiên, điều đó hình như quá khó với kĩ năng chơi bóng của nó. Hôm nay, toàn đội bóng, kể cả những thành viên dự bị như tôi, được gọi ra sân, thử nghiệm, để điều chỉnh đội hình, tất nhiên là tôi vẫn chỉ ngồi xem như trước, không hề vào sân..

- Tình hình căng thẳng bác học ạ.. thằng Thắng ngồi, nhìn mặt nó như đưa đám

- Tớ thấy Thịnh đang hòa nhập rất tốt..

- Đúng, cậu ấy có tiến bộ, nhưng mà cậu ấy quá sợ bóng, mà chúng ta cần một cầu thủ có khả năng chơi lăn xả bên phần sân nhà, để bọc lót cũng như chặn trước trên trung vệ… ngày kia đã thi đấu rồi..

- Uk, nhưng giờ biết làm sao

- Cậu có thể đá không.. cậu cũng đá tiền vệ giữa mà

- Tớ không đá được..

- Uk, vậy thì tớ cũng không ép, nhưng nếu đá được, cậu hãy vào sân nhé
Buổi tập vẫn diễn ra trong căng thẳng, đối thủ A1 khá mạnh, và bên đó, cũng có một đối thủ của tôi, đó là Vân..

Cuối tuần tới… ngày mà lớp tôi thi đấu với A1

Trong sân trường tràn ngập những tiếng hò reo, cổ vũ, của cả con gái lẫn con trai, đây là một trận bán kết, 4 đội mạnh, vì thế, số lượng khán giả xem cũng đông..,

“ A2 vô địch, A2 vô địch ”

“ A1 cố lên, A1 cố lên ”

Hai đội ra sân, một đội áo Acmilan, đó là lớp tôi, còn bên A1, Juve với hai sọc đen trắng, làm nổi vật lên, trong cái bầu không khí lạnh lẽo cuối đông..

Trận đấu bắt đầu..

Tôi ngồi dự bị cùng tên lắm mồm ngồi cạnh tôi, Tú, và Sơn…

Sau 10p thi đấu, độ bóng lớp tôi bị ép sân hoàn toàn, Thắng và Tân đang làm việc hết công xuất, khi mà A1 dồn dập tấn công, bộ đôi Tú và Huy bên phía A1 đang cho thấy sự đáng sợ của mình, khi mà họ thi đấu cực kì ăn ý, bên tôi, Thịnh đang thi đấu rất cố gắng, tuy nhiên, chỉ chừng đó thôi, là chưa đủ… đã 1 lần, bóng tìm tới xà ngang, sau sự tiếc nuối của cổ động viên A1 và sự hú vía của lớp tôi..

Liếc nhìn bên phía A1, tôi thấy Vân, đang ra sức cổ vũ và hò hét..

Tú có bóng, và vẫn đang đối mặt với Thịnh, chỉ vài động tác, Thịnh đã để Tú qua, tuy nhiên, phía sau Thịnh là Thắng, cầu thủ chơi hay nhất của đội tôi, và cũng đồng thời làm đội trưởng..

“ Xoạt ” một pha chuồi bóng hợp lệ của Thắng, tình huống nguy hiểm đã qua..

- Thịnh, phá bóng dứt khoát vào, đừng có mà chậm như thế.. nó hét lên

Trong trận đấu, điều quan trọng nhất là bình tĩnh, và Thắng đang mất đi sự bình tĩnh của mình, cũng như làm cho Thịnh cảm thấy vô vàn áp lực đè lên..
Huy lao xuống, nhanh như con sóc. Nhận đường truyền của Tú, sút mạnh vào góc khung thành, thằng Tân bay người theo quỹ đạo của bóng…
Có kịp không…..

“ Bộp ” thằng Thắng lao ra lấy chân phá bóng, và trái bóng đổi hướng, bay sượt qua chân Thắng, tạo thành một đường cong, bóng xoáy…

“ Không kịp rồi ” tôi hét

Thằng Tân đã mất đà, nó cố lao vào đỡ bóng, nhưng không được, trái bóng lạnh lùng bay vào lưới, trước sự bất lực của Thắng và bọn nó..

1-0 cho A1..

Chúng tôi vẫn bị ép sân, Vũ và Thịnh đang hoàn toàn lép vế trước Tú và Huy, bọn họ hoàn toàn lấy được tuyến giữa, nếu như kém may mắn một chút, có lẽ tỉ số đã là 2-0, hoặc 3-0 ngay trong hiệp 1 rồi

Hết giờ…

Bọn nó đang ngồi, thở hồng hộc, mỗi thằng Cường là còn khỏe, vì nó là tiền đạo, bóng hầu như ít khi tới được chân nó, có chăng chỉ vài lần đánh đầu phạt góc, còn lại, nó phải lùi về, hỗ trợ cho thằng Thịnh và vũ, hàng hậu vệ của chúng tôi thê thảm.. bọn nó mệt lừ..

- Thịnh, đá mạnh dạn lên, mày sợ bóng đau à…

- Từ từ thôi mày, làm gì mà điên lên thế, còn hiệp 2

- Hiệp cái gì, bóng còn không lên nổi giữa sân, bị ép như thế, sức đâu mà bật…

- Để tao vào sân…

Chúng tôi ngỡ ngàng quay ra, thấy Sơn đang nhìn cả đội, nó muốn vào sân, nhưng chúng tôi đâu thể để nó mạo hiểm, kể cả thằng Thắng đang lúc bốc hỏa, cũng phải ngừng lại..

- Không được đâu Sơn, mày đã khỏi chân đâu, vào rồi bị nặng hơn thì sao
Không khí trầm lắng hẳn đi…

Tôi quay ra, thấy Vân đang đắc ý đứng gần mấy cậu bạn bên A1, bất giác đúng lúc nhỏ cũng quay ra tôi và nhỏ nhìn nhau..

- A1 luôn thắng A2.. hahaaa, nhỏ cười một cách sung sướng..

Cổ họng tôi nghẹn lại…..

Dù sao, tôi cũng là một thành viên trong lớp

Dù sao, học cùng với nhau đã một thời gian, tôi không thể để người khác coi thường lớp mình..

Kể cả có ích kỉ tới đâu, nhưng đó là danh dự

Tinh thần dân tộc của tôi trỗi dậy, kéo khóa chiếc balo, tôi lôi ra đôi giày đinh màu đỏ, đôi giày gắn với kỉ niệm của tôi…

Một năm về trước

Môn thể thao mà tôi yêu thích nhất, khi chưa chuyển ra đây sống, đó là bóng đá, thậm chí, tôi đã là đội trưởng của đội bóng đá khối trường trung học cơ sở của tôi, tôi và Tuấn, hai thằng chơi thân với nhau, và cũng là đồng đội của nhau trên sân bóng, một cặp bài trung ăn ý…

Chúng tôi cùng nhau đi tới trận chung kết của giải đấu, trước ngày thi đấu chung kết , tôi và Tuấn cùng nhau đi mua một đôi giày mới, vì giày của tôi, đã rách sau trận bán kết đầy căng thẳng..

- Chọn đôi này này thằng ngu, nhìn đinh ngon, da bóng thế này

- Màu đỏ, đĩ đĩ thế nào ý…

- Nhìn bọn đá bóng chuyên nghiệp nó còn đi cả giày hồng kia kìa.. tuấn vỗ vai tôi

Cầm trong tay đôi giày mới, chúng tôi cùng nhau trở về, trên con đường mọi khi vắng vẻ lắm, hai thằng vừa đi vừa huýt sáo, chơi đùa với nhau, nghêu ngao hát..

Và trong cái khoảnh khắc định mệnh, khi một chiếc xe máy lao thẳng vào chúng tôi…

Cả hai cùng ngã xuống, và tôi đau tới ngất lịm đi…

Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường bệnh, với cái băng tay trắng muốt, còn Tuấn… nghĩ tới đây lòng tôi vừa run, vừa có cảm giác đau nhói..

Người đâm vào chúng tôi, đã không hề có một chút gợn lòng, mà nhẫn tâm lao qua đôi chân của Tuấn, cả 2 bánh xe đều nghiến qua….

Tuấn mãi mãi, không còn chơi bóng đá được nữa, còn tôi, từ đó, tôi cũng trầm mặc hẳn đi, hôm đó tôi cầm lái, và khi người thanh niên đó tới, tôi theo bản năng nhảy ra ngoài, và Tuấn vẫn còn đang nghêu ngao hát.. đó là lỗi lầm lớn nhất mà tôi tự cảm thấy là mình phải chịu trách nhiệm. Mặc dù sau đó, Tuấn có bảo tôi, nhưng tôi không thể tha thứ cho mình, và vì thế, cứ mỗi lần ra sân đá bóng, tôi lại nhớ tới Tuấn, người bạn mà tôi sẽ không thể quên trong cuộc đời, người anh em chí cốt của tôi……

Và giờ đây, tôi lại xỏ chân vào đôi giày mà tôi và Tuấn cùng mua, để chiến đấu, vì danh dự của lớp, đã lâu rồi, tôi không có cái cảm giác, đôi giày ôm trọn cả bàn chân, giống như một phần trên cơ thể mình..

- Để tớ vào sân…..


Tải về: phần mềm chat vitalk 
[ ↑ ] Lên đầu trang