watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về:thủy hoa viên
Chap 21

Mãi một phút chưa có động tĩnh gì.


- “Ùm!” Trên bờ bỗng có một người nhảy xuống.


Tôi thả tay khỏi tảng đá để lòi lên mặt nước. Vừa ngoi lên đã nghe tiếng hét.


- “ Đứa nào lôi nhỏ H lên đi nó không biết bơi mà!.”


- “ Thằng A cứu nhỏ H nhanh lên, nó không biết bơi mà nhảy xuống cứu mày đó !”.


Tôi hoảng quá cố gắng bơi thật nhanh lại gần chỗ H nhảy xuống, lấy hơi ngụp xuống sâu, thấy H đang vùng vẫy, bình tĩnh lặn vòng ra sau lưng dùng hết sức đạp thật mạnh vào lưng để đẩy H lên mặt nước. Theo kinh nghiệm mấy thằng bạn trong xóm truyền thụ lại cho tôi là nếu gặp người chuẩn bị đuối nước thì không được núm tay kéo vì như vậy sức vật của người hoảng loạn sẽ lôi cả người cứu cùng chìm.


Cuối cùng cũng đạp được H lên mặt nước tôi ôm eo nàng đưa vào bờ, không biết lúc này uống nước nhiều quá hay vùng vẫy hết sức mà H đã ngất lịm đi rồi. Nhờ thằng Trung với thằng Thiện axit bế H lên vai để tôi xóc nước ra nhưng vẫn không được.


- “ Có đứa nào biết cách sơ cứu không ? !” tôi lúc này từ lo lắng chuyển qua hoảng loạn thực sự. Nếu H có mệnh hệ gì thì tôi chính là kẻ tội đồ lớn nhất, chắc chắn quảng đời còn lại tôi sẽ phải sống trong dằn vặt.


- “Bình tĩnh đi A, cố nhớ ra cách sơ cứu đi !” yêu nữ từ đằng sau đặt bàn tay lên vai tôi, giúp tôi bớt đi lo sợ mà sáng suốt nhớ lại cách cứu người. “Bình tĩnh! bình tĩnh nào! Đây không phải lúc hôi hận, có hối cũng không được gì !”.


- “ Ah ! nhớ rồi”. tôi chợt nhớ ra một cách mà thằng B bò chỉ tôi sau khi nó cho tôi uống nước mấy lần.


Không chần chừ tôi cởi áo cuộn lại kê cao cổ H lên, tiếp đó tiến hành hô hấp nhân tạo, dùng hai bàn tay ép lồng ngực đẩy ba nhịp kết hợp thổi hơi từ miệng , tới lần thứ hai thì đang thổi hơi thì nước trong người H bắt đầu ọc ra, rất nhiều nước, H mở mắt dần, ho sặc sụa, hít lấy hít để, để nước trôi ra xong tôi nhẹ nhành nâng H ngồi dậy để nàng tựa vào người mình, vâng tôi mất trinh môi là từ đó, nụ hôn đầu đời bị cướp đi trong một lần cứu người.


- “ Sao dại dột vậy ! A chỉ đùa bọn bạn thôi mà! Tự nhiên không biết bơi mà nhảy xuống! may mà A hết hơi nên ngoi lên chứ không như Yết Kiêu thì H chắc đang nằm dưới đáy rồi! khờ quá!”. Khẽ trách H nhưng tôi biết mọi tội lỗi đều nằm ở tôi. Vì nàng lo lắng cho tôi nên mới làm vậy.


- “ Tại H tưởng A bị gì nên… ! ” . Một lúc sau có vẻ như lấy lại được một chút bình tỉnh H nhìn thẳng vào mắt tôi rơm rớm nước mắt nói.


- “ Thôi không sao là tốt rồi, H mà có mệnh hệ gì thì A ân hận cả đời mất ! lần sau hok có vậy nữa nghe chưa?”.


- “Thôi anh chị tâm sự đã chưa, đưa H lên phía đống lữa sưởi đi, ngâm nước nảy giờ lạnh rồi !.” Nhỏ Trang có vẻ khó chịu khi hai đứa tôi nói chuyện sến quá.


Tôi đưa H lên bếp sưởi rồi lấy trong ba lô cái áo khoác mỏng lúc sáng mang đi đắp lên người H, còn tôi ở trần khoe body , không đến nỗi hai hàng dao găm vì chơi thể thao thường xuyên nên nhìn cũng tàm tạm. Thêm vào mấy cành cây cho đống lửa quay qua H thì thấy H đang nhìn tôi chằm chằm.


- “ Gì vậy H , còn lạnh ah ?”.


- “A !”


- “ Hả ! Sao H ?”.


- “ Lần Sau A đừng đùa vậy nữa nha ! H Lo lắm !.”


- “ Biết rồi ngốc ah ! ai biết H khờ vậy đâu chứ ! thấy mấy đứa bạn A hok , nó biết thế nó đâu thèm nhảy xuống. Mà A có bị gì thật tụi nó cũng không cứu đâu. Hehe!”


- “ Nhưng …!”.


- “Không nhưng nhị gì hết ! A biết H lo cho A mà, A cũng hiểu tình cảm H dành cho A và A sẽ trân trọng nó!.” Không biết ăn phải cái gì mà tôi dám nói những lời đó nữa, tôi nắm lấy bàn tay đang run rẫy của nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến chứa ngàn lời muốn nói, nhưng tôi biết chỉ nhiêu đó là đủ, tình cảm không nhất thiết phải nói ra thành lời, trong mắt tôi bây giờ H đã rất tuyệt vời.


Khô ráo hai đứa dắt nhau tới chỗ lũ bạn đăng chia nhau mấy củ khoai với bắp nướng. Nhìn thấy tôi nắm tay H đi tới là lũ nhao nhao không quên bỏ qua cơ hội chọc vẹo.


- “ Ghê! Hoạn nạn mới biết có nhau nha !”, thằng Thiện Axit ti toe khởi xướng phong trào.


- “ Anh lên nhảy đây, Em chuẩn bị cứu anh nha Hạnh !”. Thằng Trung quay qua nói với yêu nữ.


- “ Nhảy đi, mai được ăn xôi biết liền ah, ông không biết bơi tui ngu mới nhảy xuống!” yêu nữ nói xong làm cả đám lăn ra cười lăn lê, H cũng bịt miệng tủm tỉm làm hai gò má hồng lên rất đáng yêu.


Ăn uống xong xuôi mỗi cặp chia nhau ra một góc , không khí buổi trưa nằm dưới tán cây rừng gió thổi vi vu, cái gió mang âm hưởng sự bình yên lãng mạng, không mạnh như những cơn gió lạnh buốt mà tôi phải chịu đựng mỗi sáng, khiến con người ta như muốn quên hết sự đời để tận hưởng cảm giác này mãi mãi.


Tôi và H cũng kếm một phiến đã mà chỉ tôi với đám bạn trong xóm biết, nhìn từ trên xuống có thể thấy dòng thác đổ xuống cái hồ nhỏ. Xung quay toàn cây lớn tỏa bóng mát rượi, có tiếng khướu hót xa xa vọng lại, H khẽ nghiêng đầu vào vai tôi.


- “ cho H mượn vai một chút nhé !”.


- “Uhm, mượn đi sau này tính cả vốn lẫn lời ! ”.


Những lời tâm sự nàng dành cho tôi mỗi lúc một nhiều, nhờ đó mà tôi nhận ra bấy lâu nay nàng luôn lắng nghe những chuyện xàm xàm ba láp của tôi mà tôi chưa một lần nghe nàng tâm sự, nàng nói nàng đã thích từ cái tính cách khi được nghe bạn bè kể chuyện về tôi, gặp tôi nàng lại càng dành nhiều tình cảm cho tôi hơn.


Nhớ lại lâu nay tôi thờ ơ với nàng để nghĩ tới những chuyện không đâu mà thấy mình độc ác quá. Không rõ tình cảm tôi dành cho yêu nữ đã hết chưa nhưng trước mặt tôi đây, người con gái dám hi sinh bản thân, bỏ mặc sống chết mà cứu tôi, thử hỏi liệu đi đâu để tìm được một người như vậy chứ.


Mãi chạy theo dòng suy nghĩ đến khi nhìn lại đã thấy H ngủ lên trên vai tôi, khôn mặt vẫn còn vẽ bơ phờ nhưng nụ cười vẫn còn trên đôi môi xinh xắn, mà nhắc đến môi mới nhớ, nảy giờ H ngủ say chảy cả nước dãi lên vai trông dễ thương chết đi được.


Nhẹ nhàng nằm xuống để H kê nhẹ lên cách tay đã khử trùng bằng “nivea for men” trong ba lô lúc nảy. Ngắm khuôn mặt trắng trẻo, đang ngủ ngon lành tôi nở một nụ cười hạnh phúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.


Nghe tiếng ồn ào la hét của mấy thằng giặc bựa đang um sùm ở dưới làm tôi giật mình, cảm giác cánh tay tê tái khiến tôi quay qua H thì xém xỉu “ Lạy má , Ngủ mới dậy mà thấy hai con mắt mở to bự chảng nhìn con vậy , con đã yếu tim sẳn đột quỵ chết rồi sao ?” nghĩ trong đầu thế thôi chứ tôi bẹo má H một cái.


- “ Dậy thôi ! cho mượn vai mà lâu trả quá tê hết rồi nek !”.


- “ hihi thèm vào con trai gì mà chưa chi đã rên !”.


- “ Uhm con trai vậy đó, Nhìn gay gay thế thôi chứ men lắn đới. Lắm thằng ước không được !”.


- “ Hihi eo ôi bê đê !”. Nàng che miệng cười thỏn thẻn đáng yêu thiệt.


- “Này thì bê đê!” tôi bất ngờ quay qua cù léc nàng rồi hai đứa lăn ra cười.


Đi xuống xem tình hình bên dưới thì ra nảy giờ la um sùm vì mấy đứa tranh nhau máy ảnh của thằng Trung để chụp hình. Mấy thằng thi nhau tạo dáng uốn éo để chụp hình nhìn bựa không tưởng nổi, có tấm thằng Thiện axit trèo lên cây đu đu tạo dáng nhìn y như con đười ươi, mấy em thì nhìn còn đỡ, để ý thì tôi thấy yêu nữ rất ít chụp ảnh, lần nào tập trung chụp ảnh tập thể mới có nàng tham gia, còn không hầu như không có lần sao chụp riêng. Tôi và H người ngược lại chụp vô số ảnh với đa dạng thể loại.


Mặt trời đã ngã bóng khuất dần sau hàng cây, tranh thủ tôi nói với mấy thằng bạn.


- “ Đứa nào muốn hai phong lan theo tao !“. Tôi đã đi lên đây khá nhiều lên nên biết rất nhiều chỗ thú vị.



Dắt mấy thằng leo qua một tảng đá lớn, đến một rừng cây cổ thụ , khu vực này rất hiểm trở cho nên lâm tặc dù có mò tới cũng không thể đem gỗ về được, do đó thiên nhiên gần như chưa bị động chạm gì đến, đi thêm khoảng năm mươi mét ngước nhìn lên cao là muôn vàn màu sắc tươi thắm , những tia nắng mặt trời xuyên qua tán cây rọi vào từng cách hoa lan làm tô thêm phần quyến rũ cho loại hoa mang tên chuyện tình buồn này.



- “Nhanh! Nhắm loại nào thì hái nhanh đi , bụi màu xanh kia tao nhắm rồi cấm sờ !”. Tôi giục mấy thằng trèo lên gỡ phong lan xuống nhanh còn về vì trời đã muộn


Ngao ngán vì bụi hoa tôi để ý nằm khá cao và xa cành chính nên rất nguy hiểm, ngày trước nghe thằng V nói cũng đã thấy nó rồi nhưng chưa ra hoa nên tôi để dành. Khi tôi gỡ xong bụi hoa lan trèo xuống tới mặt đất thì mấy thằng kia đã một tay hai ba đóa xúm xít khoe nhau rồi. Trở về tới cái hồ thì đám con gái vẫn đang mãi mê chụp hình.


- “ Về thôi mấy cô nương, nhanh không tới nhà là tối mất đó !”. Tôi cùng mọi người thu xếp đồ đạc và lên đường ra về trả lại khung cảnh yên bình cho mẹ thiên nhiên hùng vĩ.


Vui chơi cả ngày đã mệt, con đường về cheo leo vẫn còn đang phía trước. Tới nhà người đồng bào lấy xe cũng đã bốn rưởi chiều. Tất bật chạy về sợ trời tối, may sao con đường cũng xuôi dốc không như lúc đi nên đỡ mệt đi phần nào.


Chia tay nhau ở cỗng trường mỗi người một ngã, vẫn làm nhiệm vụ phu xe tôi đưa H về tận nhà, con đường về nha H khá vắng nên nàng rụt rè ôm hờ eo tôi, nhưng nhiêu đó cũng làm tôi hồ hộp tim đập rộn ràng rồi, lần đâu tiên tôi gần một người con gái như thế, cảm giác cứ lâng lâng rất khó tả. Lúc đi con đường dài đằng đẵng sao về cảm giác có chút xíu về này.


- “két tt ! “ tôi phanh xe trước cánh cổng màu xanh lá cây đầy sự tiếc nuối.


- “ Về cẩn thận nha A !” H gật đầu chào tôi định bước vào nhà.


- “khoan H ơi ! tặng H cái này nek !”. với trước giỏ xe tôi lấy đóa hoa Lan được quấn giấy báo cẩn thận đưa cho H.


- “ Đẹp quá ! cảm ơn A. Chụt tttt”. Miệng tôi cười ngoắc tới mang tai sau khi đón nhận cái thơm má đầy bất ngờ, khi chủ nhân cái hôn đã tót vào nhà đễ lại tôi còn thẫn thờ trước cỗng.


Ngày hôm đó là một trong những kĩ niệm đẹp mà tôi sẽ không bao giờ quên được
Chap 22


Gió mỗi lúc càng mạnh hơn kéo theo đó từng đợt lạnh ùa về tê buốt, tiếng gọi nhau ý ới của lũ bạn cùng xóm nghe sao não nề vì cái rét phong tỏa. Mang một tâm trạng yêu đời của người mới yêu tôi dắt chiếu xe đạp ra cùng nhập hội với bạn bè trên con đường tới trường mà quên mất cái lạnh, đơn giản vì trái tim tôi bay giờ đang được sưởi ấm bằng nhịp đập của cảm xúc tuổi mới lơn.


- “ Sao nhìn tội nghiệp thế cục bông ?” tôi hỏi thằng V khi thấy nó mặc một cái áo khoác bông trắng đội mũ len mang bao tay cũng giống trắng luôn trông chẳng khác gì người tuyết.


- “ Hỏi câu rõ thiếu não ! lạnh chứ sao nữa mày , mà sao ăn mặc phông phanh thế?” coi lại tôi thì thấy chẳng được một phần của nó. Chỉ một cái áo khoác mỏng mà hôm qua khoác cho H, cũng tính giặt rồi nhưng cảm nhận vẫn còn mùi hương của H nên thôi giữ lại.


Vừa tới cổng trường thì đã có một người con gái đợi tôi ở đó, còn ai ngoài H nữa.


- “ Sao đứng đây chi cho lạnh, vô lớp đi !“.


- “ Đứng chờ A mà hihi ! ” H đi bộ theo tôi vào nhà xe, chờ tôi ăn vị cho chiếc mini chiến xong để đi vào cùng nàng.


- “ Ngốc quá! lần sau không có đứng chờ dưới trời lạnh nữa nghe chưa!” Đôi môi H run rẩy có lẽ do đứng chờ đã khá lâu, vẽ mặt tôi nghiệp đó khiến tôi không thể trách móc nàng hơn nữa, nhẹ nắm lấy bàn tay H tôi giật mình vì độ lạnh của nó, rút trong cặp ra đôi găng tay màu nâu mặc vào cho H.


- “ Đúng là ngốc thiệt ! Vô căn tin ăn sáng nào !“ cốc vào đầu H một cái tôi nắm tay kéo nàng đi.


Càng ngày tôi càng cảm nhận được sự quan tâm lo lắng H dành cho tôi và cũng tự nhắc nhỡ mình phải yêu thường H hơn nữa. Ngồi Trước hai tôi mì nóng hỗi, tôi thì ăn tạp xưa nay mì vừa đặt xuống bàn là đã chiến ngay lập tức, H thì vẫn từ từ ăn từng chút nhìn tôi lắc đầu cười. Năm phút là thời gian quá nhiều để tôi giải quyết xong , h thì vẫn ngồi ăn từng chút một mãi mà chưa xong nữa tô.


- “ ăn gì như mèo vậy nàng ?”.


- “ kệ ta ! ai ham ăn như mấy người ! đến chút nước cũng không tha ” thật vậy nhìn lại chiến trường tôi vừa quoét có khi cô chủ căn tin đem cái tô của tôi vào pha tiếp gói nữa cũng đươc khỏi cần phải rửa.


Ngồi chờ gần mười lăm phút H mới xong, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau đi về lớp. Tạm biệt trong tiếc nuối ở cầu thang vì hay lớp năm hướng ngược nhau, lúc này càng cảm thấy hối hận hơn vì nhưng năm trước lao dốc học hành chứ không bây giờ có khi được song song đi cùng nàng về tới lớp rồi.


Vừa bước chân vào lớp đã thấy hai anh chị ở góc lớp ngồi tình tứ, thoáng quá cảm giác khó chịu,ấm ức khi thấy yêu nữ vui đùa cùng thằng Trung, trong lòng tự nhủ “ người ta không phải của mình mày ấm ức làm gì! Chẳng phải mày nói người ta hạnh phúc là mày vui sao ?, nhìn lại đi mày có H rồi!, người yêu thương mày hơn mạng sống của mày kìa !” lương tầm tôi bắt đâu dằn vặt khi nghĩ tới H, “ Uhm đúng rồi tôi đã có H!, đó là người tôi sẽ dành tình cảm, và tôi cũng không có quyền gì ngăn cấm yêu nữ!”. Cân bằng lại tình cảm tôi lặng lẽ bước về chỗ.



Thời gian cứ thế trôi qua, sắp tới cũng đến ngày 20/11 nên cũng phong trào văn nghệ văn gừng cũng rôm rã. Vì lỡ biểu diển tiếp mục đàn hát hôm bị thương ở nhà nên bắt buộc tôi phải đóng góp cho lớp một tiết mục. Còn lại giao cho các bé kia lại phụ trách.


Cứ buổi chiều là tôi lại chạy xe qua rước H đi qua nhà nhỏ Trang tập văn nghệ, tuy chỉ khán giải nhưng không buổi tập nào tôi đi mà không có H bên cạnh. Sau buổi tập lại cùng H đi về trên còn đường thân quen, có khi tôi đưa H xuống bờ hồ, nơi bạn bè trong xóm tôi vẫn thường vui đùa. Phải nói ở đây có không gian cực kì thơ mộng, ánh nắng chiều tỏa xuống , trên mặt hồ những con chuồn chuồn lượn lờ rồi đập đuôi xuống nước tạo nên nhưng vòng tròn lăn tăn.


Nơi này hầu như không khi nào hết gió, ngồi trên mô đất sau lưng vẫn là chiếu mini chiến, không gian yên bình xung quoanh chắc chắn ai cũng sẽ muốn trãi lòng mình tận hưởng cảm giác thanh thản này. H vẫn tựa đầu vào vào vai tôi khẽ hát vu vơ, ngọn gió thổi nhẹ vào mái tóc nàng lướt qua mũi tôi. Một mùi thơm tự nhiên, mùi hương con gái, làm thư thái đầu óc đến đê mê. Mỗi người một dòng suy nghĩ, không ai nói câu nào như không muốn làm mất cái tĩnh lặng dễ chịu, nhưng tôi biết hai trái tim đang cùng nhịp đập.


Bên cạnh H hầu như hình bóng yêu nữ không còn chiến được tâm trí tôi nữa. Có phải ông trời cảm thấy bất công cho tôi nên mang đến cho tôi người con gái là H. Hát vu vơ chán chê H nhìn tôi.


- “ Anh hát cho em nghe đi !” tôi ngạc nhiên quay qua H , đây là lần đầu tiên H gọi tôi là anh và xưng là em, chữ “Anh” nghe rất lạ tai nhưng tôi cực kì thích nghe tiếng “Anh” này mà H nói, nó mang một ngữ điệu mà cho tới bấy giờ chưa một người con gái nào có thể lặp lại âm thanh đó.


- “ H… ah em muốn nghe bài gì ?” tôi ấp úng vì chưa quen với cách xưng hô này.


- “ bài gì cũng được , anh hát là em sẽ nghe hết !”.


Vậy là trong không gian lãng mạn chỉ có riêng tôi và nàng , không biết có ai đi câu rình mò núp trong bụi nghe lén không thì tôi cũng không biết, người con gái tựa đầu lên vai lắng nghe người con trai như nhấm nháp từng câu từng chữ bài hát “Con Đường Tình Yêu “ của Lam Trường.


Hoàng hôn buông xuống phủ lên vai hai đứa, trên đường về H không còn ngại ngùng mà ôm chặt eo tựa đầu vài lưng tôi. Tôi cảm thấy đó là niềm tự hào vì biết mình là điểm tựa , là bờ vai vững chai cho H, và tôi cũng biết từ đây tôi đã thích H nhiều hơn.


Đêm diển 20/11 cuối cùng cũng đến, sau tiết mục hài kịch của lớp 6C mà tưởng chừng như bi kịch, ban đầu nhóm này trang điểm nhìn cũng hài thiệt , diển được một lúc, nhìn còn thị nỡ cười nhe răng làm thằng đóng vai chí phèo nhịn không nổi cười đứng cười hô hố , mãi cười quá anh ta cũng quên mất lời thoại đứng như trời trồng trên sân khấu, ăn một cục quên nên rút ngay và luôn để lại cho khán giả một trận cười thỏa thích.


Đến tiết mục tôi, trước khi lên sân khấu bạn bè vậy quoanh vỗ vai động viên. Tôi thì có thể nói là chai mặt rồi biết cái gì là ngại đâu mà hết đứa này đứa khác dặn dò nào là :


- “Đi vệ sinh chưa mày, lên trên đừng có xã lũ đó !”.


- “ Làm ăn ngon lành nhé , tốt xuồng anh có thưởng thưởng !“. Thằng Sơn chỉnh lại trang phục cho tôi rồi nói.


- “ Mày làm trò cười cho thiên hạ đi, về bố thiến “ thằng Trung chưa chi đã dằn mặt.


- “ Cố lên nha A , cả lớp trông chờ vào A đó ! ” nhỏ Trang nói mà như kiểu tôi chuẩn bị đi cướp kho lương như cái thời nạn đói năm 45 mà dân ta phá kho thóc chia nhau ấy.


Yêu nữ chỉ lặng lặng, tặng tôi một nụ cười và ánh mắt như biết nói “ Cố lên nhé!”.


Từ đằng sau tôi cảm nhận bàn tay mình được xiết chặt bởi một bàn tay khác.


- “ Diển hết mình anh nhé ! cứ coi như hát tặng cho e nha !”. Đó là H , người con gái luôn đứng sau ủng hộ cho tôi.


- “ Tiết mục đơn ca của lớp 6E sẽ được bắt đầu với ca khúc “ Ánh mắt của cha” do học sinh L.A thể hiện . Xin mọi người cho một tràng vỗ tay !” MC dứt lời cũng là lúc một cậu học sinh với cây đàn guitar đeo bên hông bước lên sân khấu, mang phong cách lãng tữ bụi bặm đầy cá tính với quần jean 'cái bang', áo sơ mi ca rô cộc tay.


Ngồi xuống cái ghế được dành riêng cho tôi, hai chân ngồi bắt chéo kê cây guitar lên đùi. Tiếng guitar với những nốt trầm bỗng bắt đầu vang lên, bắt đầu phiêu hồn theo bản nhạc, xong khúc nhạc dạo tôi ngẫng đầu lên ghé vào mic và bắt đầu hát.


“ Ngày xưa khi con thơ dại, thường quấn quanh bên cha mỗi ngày.
Để hàng đêm sân khấu lên đèn, là bao giọt mồ hôi của cha…


Tôi rất ít khi hát nhưng một khi hát thì sẽ hát hết lòng mình. Mọi cảm xúc đều đặt hết vào lời ca, vào ánh mắt, bạn bè tôi thường nói, khi tôi hát chỉ cần nhìn vào mắt là sẽ cảm nhận được tình cảm trong đó, lần này cũng vậy, mọi cảm xúc tôi đều dành hết vào nó.


….
….
….
Cha ơi !, có nghe tiếng nói của con.
Hôm nay đứa con xưa đã nên người.
Xin cha ngàn câu hát tạ ơn
Mãi mãi sống trông bóng hình cha.”



Một cậu bé mang đậm phong cách Tây nguyên rừng núi đại ngàn, đang hết lòng thể hiện ca khúc biết ơn công lao sinh thành dạy dỗ. Tiếng đàn cuối cùng lắng xuống là lúc sân khấu rần rần tiếng vỗ tay hò hét, tôi đã cố gắng làm hết mình, nhìn thấy sự cỗ vũ của mọi người như vậy đã thực sự thõa mản.


Vừa bước xuống sau cánh gà, lập tức nhận được những cái bắt tay chúc mừng, những lời khen ngời.


- “ Tuyệt cú mèo chú !”. thằng Tuấn vỗ vai tôi cười ha hã.


- “ Ngon lành cành đào ! lại sắp nổi tiếng đến nơi rồi con!”. Thằng Thiện axit tấm tắc khen.

- “ Hát tốt lắm A ! đúng là không phụ lòng mọi người rồi, tuần này miển trực nhật cho một tuần”. Thằng Huy lớp trưởng lâu nay không thấy mặt mũi đâu cũng tới góp vui, mà miển trực nhật đối với tôi là cả một kì tích, nhẹ lắm tuần nào cũng ba đến bốn ngày trực trong tuần vì là thành viên thưởng trực trong sổ tử thần cùng với mấy thằng xóm đít.


Lần này yêu nữ vẫn im lặng đứng bên thằng Trung nhìn tôi khẽ cười, H cũng im lặng ôm cách tay như muốn chia sẽ niềm vui cùng tôi. Hoàn thành nhiệm vụ tập thể. Tôi cầm tay kéo H lên sân thượng của trường, chỗ này vắng vẽ mà lại quoan sát được toàn bộ khuôn viên hoạt động của trường, ngã lưng ra nền xi măng. Bầu trời hôm nay dày đặc sao, Ánh trăng tròn sắp tới ngày rằm càng làm cho màn đêm thêm huyền bí.


- “ Em có biết ngôi sao sáng nhất kia là ai không H?”.


- “ Anh nói cái kia hả ! đừng nói là em nha “. H mỉn cười rồi gục mặt thẹn vì câu hỏi ẩn ý của tôi.


- “ Ơ anh có nói em đâu ! tưởng bở ah ?”. tôi đáp tỉnh rụi.


- “ Anh ! …Anh chọc quê em nha !” Khuôn mặt H giận ngượng lẫn lộn nhìn đáng yêu làm sao.


- “ hề hề chọc đâu ý anh nói ngôi sao đó đâu thể sánh được với em, hôm qua anh cho đệ đuổi Hằng Nga đi để lại cũng trăng cho em rồi mặt trăng ngốc ah!. ” có phải khi yêu người ta thường hay sến vậy không nhỉ. Tôi thì tôi cảm nhận lúc này mình đã sến vô bờ bến rồi.


Cứ thế ngồi nói chuyện trăng gió, đến mức độ bão cấp 12 gió giật cấp 13 trên cấp 14, biển động dữ dội tôi mới chịu thôi, đêm văn nghệ cũng chuẩn bị tàn, dắt H đi xuống dưới để cùng đi ăn đêm với thầy chủ nhiệm và mấy đứa bạn.


Sau quảng thời gian đó là một vùng trời bình yên cho chúng tôi, đến cuối năm học , cho tất bật chuẩn bị tiến tới kì thi học kì nên không còn thời gian chơi trêu đùa, phá trường phá lớp nữa. Hằng ngày sau giờ học tôi thường qua nhà H ôn tập bài vở, nhờ nàng phụ thêm cho vài kiến thức bị hỗng. Mà phần lớn là để ở bên nhau cho thỏa mản nhung nhớ, tôi đã yêu H thực sự chứ không còn nhận định chỉ là thích nữa, ngày ngày được gặp nhau đó là niềm vui lớn nhất, vắng H một ngày là tưởng chừng ngày đó dài vô biên trong thương nhớ, rung động đầu đời là đó.


Nhưng tôi không biết là sóng gió đã sắp đến với chũng tôi, một cơn sóng thần bất ngờ

Chap 23

Mùa hè năm đó, Tôi tự nghĩ với thành tích học cố gắng của mình, tôi sẽ được bama cho về thăm nội ở tận miền Trung, mãnh đất Quảng Trị một thời bom đạn. Tôi có đã được về đó một lần lúc còn nhỏ, năm mà tôi bắt đầu biết em T.An đó. Còn nhớ cái không khí cánh đồng lúa mỗi sáng, một ùi vùng quê đặc trưng , nhớ kĩ niệm thả diều chăn trâu cùng ông chú, hoảng hốt khi đàn trâu ngứa sừng lao vào chọi nhau để rồi không biết làm gì chỉ đứng khóc thảm thiết. Chỉ nghĩ tới đó mà bao cảm xúc lại ùa về. Ông bà nội tôi cho tới bây giờ vẫn còn rất khỏe mạnh, chính tay ông bà đã nuôi dưỡng thành người bảy người con trong đó có ba tôi.


Nhưng đời không như là mơ. Vì một lí do nào đó bama rút lại quyết định không cho tôi về thăm nội, sự háo hức chuẩn bị bao ngày qua coi như sụp đỗ, tôi mất hết niềm tin ở bama, cảm thấy uất ức vô cùng. Liệu tâm lí một đứa nhóc mới lớn có thể hiểu cho những điều mà bama phải suy tính.


Tâm lí không được thoải mái, ngay cả trông coi đứa em gái xinh xắn đáng yêu là vậy mà tôi cũng trút giận lên nó, lỗi lầm tôi phạm phải mỗi ngày một nhiều, và tất nhiên những lời trách mắng của bama giành cho tôi càng ngày cằng tăng lên.


Từ ức chế này đi qua bực bội khác , tôi đi tới quyết định mà những đứa trong xóm ngang tuổi tôi chưa bao giờ giám nghĩ đến.


Một buổi sáng nọ, tôi vẫn mang ấm ức trong lòng, vẫn phạm phải những sai lầm và âm thầm chịu đựng những lời quỡ trách răn dạy từ bama. Cảm thấy sức chịu đựng của mình đến đây là đủ, ngay khi bama đi làm tôi bế nhỏ em xuống cho bà ngoại giữ giùm rồi về nhà mang cái áo bộ áo quần mồi hay đi tán gái , lục lọi tiểu tài sản của tôi dành dụm bao lâu nay. Hành lí tôi lúc này chỉ một bộ áo quần mang trong người và một bộ trong ba lô.


- “ A nô H ha?” tôi gọi điện cho H.


- “uhm em đây ! lại rủ đi chơi ha? “.


- “ Không ! có lẽ sắp tới anh không qua chơi với em được rồi !.”


- “ Ủa sao vậy anh?”.


- “ Uhm anh phải về quê thăm nội một thời gian, em ở nhà giữ gìn sức khỏe nha !”.


- “ Trời ! về thăm nội mà làm như đi biệt không bằng !”. thoáng giật mình vì bị nói trúng tim đen , nhưng nhanh lấy lại bình tĩnh.


- “ Uhm sợ em lo nên anh nói vậy thôi, ở nhà ngoan nhé , léng phén thằng nào anh kêu đệ xử ngay và luôn đới hehe!”.


- “khổ quá biết rồi, anh ra nội mà phừ phởn em nào về đây em …”



Rồi tôi cúp máy thẫn thờ xen lẫn lạc lõng, liệu sự ấm ức này có đáng để tôi bỏ lại người con gái tôi yêu mà rời khỏi mảnh đất này. Nhưng rồi cái tôi đã chiến thắng, vơ vét hết trong tay mang theo hai trăm ngàn, tính ra thì giá trị cũng khoảng năm trăm ngàn bây giờ , đó là tải sẳn khổng lồ mà tôi chắt chiu dành dụm thời gian qua, xách ba lô ra đi mà đầu cứ nán quay lại, cố nhìn thật kĩ để lưu giữ hình ảnh ngôi nhà thân yêu. Lững thững đi bộ hướng về phía thành phố, lâu lâu đưa tay vẫy xin quá giang một vài người nhưng dòng người vẫn tấp nập chạy đua với thời gian không để ý tới một thằng nhóc như tôi đang cần giúp đỡ, sau một hồi cũng có một thanh niên dừng lại giúp tôi đi nhờ.


- “ Đi đâu vậy em trai ?”.


- “Dạ anh có ra hướng bến xe không cho em ra nhờ đó với ? ”.


- “ Uhm đang rảnh chạy thử xe cho khách anh chở chú ra đó chú mời anh li nước là được nha ! ”, ông này làm nghề sửa chữa xe máy.


- “Ok cảm ơn anh !”.


- “ Thế chú mày đi đâu mà ra bến xe , người lớn đâu?”.


- “ Dạ em bỏ nhà đi anh ah ! em chịu không nỗi cuộc sống ở nhà nữa!”.


- “ Có gì thì cha con ngồi lại bình tĩnh giải quyết sao lại phải bỏ đi ? anh mày ngày xưa cũng bồng bột lắm, làm thế không được cái gì đâu chú ah!”.


- “ Nhưng có nhiều chuyện anh không hiểu đâu !”.


- “ Uhm thôi tùy chú , mà có bao nhiêu tiền mà đòi bỏ đi ? rồi tính đi đâu?”.


- “Em có 200k ah ! tính về nội em đó anh, ở Quảng Trị đó !”.


- “ Sax có 200k mà đi đâu, mỗi tiền xe về đó ít nhất cũng hết nữa rồi không kể mày còn ăn uống dọc đường nữa, thui nghĩ lại mà về nhà đi !”.


- “Em chỉ cần ra đó thôi thăm nội xong em sẽ đi kiếm việc gì đó làm tự nuôi thân !”.


- “ Thôi tùy chú ! đến nơi rồi, vô gọi anh chai nước anh đi lòng lòng coi có xe nào đi miền trung không! .”


Nói rồi ổng đi lòng vòng để tôi lại quán nước ở bến xe, vẫn đi đi lại lại cái suy nghĩ tôi làm vậy có đúng hay sai. Một hồi lâu tuy có hơi nhụt chí chút xíu nhưng nó vẫn chưa đủ để tôi thay đổi quyết định. Ông kia đi một lát đã thấy quay lại cầm lon bò cụng tu ực ực.


- “ 5 phút nữa có xe rồi đó !”.


- “ thật hả anh ? ”.


- “ Ơ anh lừa chú làm cái quoái gì ! mà nè nên cứ trình bày hoàn cảnh xin bớt được đồng nào hay đồng đó nha ! ơ… ơ ! xe tới rồi kìa lên nhanh không nó chạy mất giờ !”. Tiếng còi xe inh ỏi hối khách làm tôi chạy vù ra xe.


- “ Ý em quên trả tiền nước anh trả hộ em nhá !”. lên xe an vị tôi mới nhớ tơi chầu nước.


- “ Thằng chó chơi vậy ah !”. Trong vẽ mặt có vẽ tức giận lắm.


- “ Em xin lỗi, có dịp về đây em sẽ trả ơn anh”.


Xe đã lăn bánh, giờ có hối cũng không kịp nữa rồi, tôi nghĩ trong đầu “ thôi giờ mặc cho số phận tới đâu thì tới ! ”, và lại ngồi ở ghế tua đi tua lại với cái suy nghĩ tôi làm vậy đúng hay sai. Chạy được ba chục phút lơ xe đi dần xuống chỗ tôi thu tiền phí.


- “ đi đâu cu em ? sao có mình thôi ah ?.”


- “ Dạ em đi có mình thôi anh ! mà tiền xe ra Quảng trị bao nhiêu vậy anh?.”.


- “ trăm hai cu ! lần đầu tao thấy đứa nhỏ như mày đi xa có một mình đó”.


- “ Anh ah ! em …em không có nhiều tiền !.” tôi ấp úng nói.


- “ Ơ đi xa vậy bảo không có nhiều tiền là sao?, giở trò bố đá đít xuống xe bây giờ !”.


- “ Anh ngồi xuống đây nghe em nói đã !”.


- “ Ờ nói đi nhanh tao còn thu mấy người khác !”. ổng ngồi xuống cái ghế trông bên cạnh tôi rút điếu thuốc ra hút.


- “ Em bỏ nhà đi nên không có nhiều tiền , anh giảm cho em chút được không ?”.


- “Chậc…! Chờ chút tao xữ lí mày sau !”. sau một lúc lưỡng lự ổng nói rồi đi ra phía sau thu mấy người còn lại.


Mặc kệ sự đời cứ diễn ra tôi vẫn cứ ngồi thẫn thờ, ông lơ xe sau khi thu tiền hết các khách, quay lại nói chuyện với lái chính và một người phụ xe nữa. Một tiếng sau , tôi đang ngồi nhìn ra dọc đường, ngắm những gì còn lại cuối cùng của mành đất Gia Lai mà tôi đã gắn bó từ bé tới giờ.


- “ Sao bỏ nhà đi vậy nhóc !”. Giọng nói của một người trung niên kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.


- “ Dạ chú là ?.”


- “ Chú là chủ xe ! nói chú nghe coi nào sao bỏ nhà đi bụi !”.


Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi cảm giác đây là một người tốt, khuôn mặt nhân hậu làm tôi tin tưởng tâm sự hết tình cảm của mình, một quảng thời gian khá lâu trôi qua, tôi đã nói ra hết những gì trong lòng với chú ấy, bây giờ tôi bắt đầu cảm thấy nhớ nhà , nhớ đứa em gái bé bỏng dễ thương, vẫn nhớ bama dù còn ấm ức rất nhiều, đặc biết nhớ người con gái tôi yêu tên H và thấp thoáng hihf bóng yêu nữ.


- “ Thế nhóc biết quê nội ở đâu không ?” chủ xe hỏi một câu là tôi giật mình, tôi chỉ biết cái quê nội đó mang tên Quảng trị thôi chứ có biết nó nằm ở đâu đâu.


- “ Ơ con không biết , chỉ nghe ba con nói đó là Quảng Trị ạ!”. Bắt đầu thấy tương lai mù mịt phía trước, tôi lo lắng đáp.


- “ Thôi đã lỡ rồi theo chú chơi mấy ngày cho khuây khỏa đầu óc rồi về, đừng nghĩ lung tung nữa, ba mẹ nhóc làm vậy cũng có cái lí do của họ ! không có ba mẹ nào không thương con và không muốn tốt cho con cả.”


- “ ….. ! ” tôi im lặng chẳng biết phải làm gì lúc này.


Tôi thiếp đi khi nào không hay, tỉnh dậy đã thấy ánh hoàng hôn rọi vào khe cửa kính, nhìn hoàng hôn tôi lại nhớ về gia đình nhớ những lần đi bơi cũng lũ bạn, nhớ cái tựa vai âu yến của H nhớ cảm giác gia đình quay quần buổi chiều tối. Giọt nước mắt lắn dài trên má khi nào không hay, có xa mới biết tình cảm của mình dành về nơi đó biết bao nhiêu. Đêm đó tôi đã khóc rất nhiều.



Bốn ngày du ngoạn khắp giang sơn. Đi qua biết ba địa danh, học nhiều thứ về cuộc sống xã hội, các anh các chú trên xe cũng mến và yêu quý tôi hơn. Qua các điểm dùng tôi học theo mấy anh lơ xe cách mời khách.


- “ Đi đâu cô ơi, Hà Nội sài gòn lên lẹ cô !”. đôi lúc vui vẽ quên đi chuyện nhà tôi hào hứng làm lơ xe nghiệp dư.


- “ Mà nói thế khách đi Hà nội nó vã rơi răng đó con ạ! ”. ông anh Phúc lơ xe thấy tôi nói quá cộc đầu tôi cái bốp.


- “ Hì Hì, em đâu biết xe mình tới đâu đâu ? mà đứa nào vã mình úp sọt nó luôn chứ sợ gì anh nhỉ ?”.


- “ Thằng này ngon ! cỡ mày ra tao chôn xác chưa tới ba mươi giây !”.


- “ Hí Hí đùa mà , ơ anh phúc có nhỏ áo đỏ xinh chưa kìa , ngồi gần cuối đó !”.


- “ Đâu đâu ? ờ ! áo đỏ chứng tỏ vợ anh ka ka”, nói tới gái xinh là thẳng chả tươm tớp chạy xuống làm quen, đúng là không hổ danh trường lái.


- “Em ra Hà Tĩnh hả em , chồng con đâu sao đi mình thế? ”.


- “Em chưa có chồng anh ơi ! xấu thế ma nó thèm lấy !”.


- “ Xấu mà kết cấu bình thường cũng được chị ạ !”. tôi đứng bên một phần học tán gái một phần bơm đểu ông Phúc vài câu.


- “Thằng này cút, con gái ta xin thế mà kêu xâu ah !”. cha Phúc quọa đuổi tôi đi.


- “ Dạ để em lên coi thằng con anh tí, đái dầm hay sao mà lại khóc nữa rồi ! haizz thiệt cha nào con nấy !”, cố tỏ ra bình thường nói rồi ngoảnh mặt đi lên đầu xe.


Một lúc sau ông Phúc mặt hằm hằm đi lên.


- “ Sao cưa được người đẹp chưa anh !”. hỏi thế thôi chứ nhìn cái mặt là tôi biết bị ăn củ hành rồi.


- “ Tao không đạp cho mày cái là may rồi đấy , còn hỏi đểu ah !”.


- “ Hề hề em có làm gì đâu ! ” tôi cãi chày cãi cối.


Hai ngày sau nỗi buồn cũng vơi đi chỉ có nỗi nhớ nhà càng ngày càng da diết, đi theo nhà xe nên được ăn mâm riêng cao cấp hơn mà lại được chủ quán miển phí. Chuyến xe cũng đã đi tới bên cuối cùng, nêu không nhầm thì có lẽ đó là Vinh, bởi vì trên đường đi tôi có đễ ý thấy có Trường đại học Vinh. Nghĩ ngơi từ sáng tới chiều lại xuất hành vô nam lại. Tôi gủ thẳng cẳng tới năm giờ chiều vì lúc trưa bị mấy thằng cha bày dại uống bia HuDa Huế nên say chỗng quèo. Đường vô cũng chẳng có gì khác so với lúc đi, có khác chỉ là được chui hầm Hải Vân.


Ngày thứ tư ,cũng là ngày cuối cùng tôi đi du ngoạn, vào lúc 12 giờ đêm xe cập bến Đức Long Gia lai, lòng tôi lúc nàu rất bối rối, nữa muốn về nữa không, một chú xe ôm tới .


- “ Đi đâu nhóc ! lên xe đi giờ này không còn xe nữa đâu”.


- “ Cháu về XXX ! ”.


- “ Uhm lên đi , 40 ngàn, đêm khuya lên đó vậy là rẽ lắm rồi đó.” , trong túi con mãi 30ngàn tôi chìa cả ra cho ông xe ôm coi.


- “Thôi được đằng nào cũng không có khách được đồng nào hay đồng đó, lên xe đi !”.


Cỉ còn vài phút nữa thôi tôi sẽ về lại ngôi nhà gắn liền với tuôi thơ. Liệu bama tôi sẽ phản ứng ra sao ?.
-----------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh
-----------------------------------

Chap 24

Chiếc xe cũ kĩ mưu sinh mưu sinh của người đàn ông đưa một thằng nhóc đầy tâm trạng lo âu hồi hộp và tất nhiên không thiếu sự run sợ tiến vào một con đường nhỏ vắng vẽ, tiếng chó sủa từ xa khi nghe tiếng xe, màn đêm mang sự tĩnh lặng đang bị xé rách theo tiếng máy nổ. Phía xa xa có ánh đèn nhà ai đó vẫn còn sáng yếu ớt rọi ra mặt đường.

Càng tiến lại gần ánh sáng đó thì khoảng cách về tới nhà tôi càng được thu hẹp. Chợt bất ngờ khi còn cách vài chục mét nữa là đến nhà, ánh sáng đèn điện cũng không đâu xa lạ, chính là ánh đèn nhà tôi.


Tiếng xe vừa mới tắt ở trước cánh cổng màu nâu, thì từ trong nhà có bóng người chạy vụt ra cửa.


- “ Ai đó ! Có phải A không con ?”. Tiếng một người đàn ông. Đó là ba tôi.


- “ Con nó về hả anh ? A … !!!!!!!!!!!”. Người mẹ với vóc dáng nhỏ bé chạy ùa ra cổng, gò má lăn dài xuống hai dòng lệ.


Bình thường cánh cổng nhà tôi vào ban đêm luôn được khóa cẩn thận nhưng sao hôm nay chỉ một cái kéo nhẹ, người mẹ đã bước ra đường ôm chầm lấy thằng con đang sững sờ. Lúc này tôi cũng đã khóc, nhìn người phụ nữ kham khổ đúng trước mắt tiếng khóc tôi không thành tiếng, dòng nước mắt ngẹn ngào được trộn lẫn giữa tình yêu gia đình và sự hối hận và bởi sự ngu si của mình.


- “ Con trai tôi , con trai tôi !” ba tôi từ sau ôm lấy tôi và chỉ nói được hai câu đó.


Sau giây phút hiếm hoi của sự đoàn viên, ba tôi đã lấy lại bình tĩnh và nhận ra người xe ôm đang đứng nhìn gia đình tôi.


- “ cảm ơn anh đã đưa cháu nó về, thiệt phiền anh đêm hôm quá !.”


- “ Anh nói gì thế ! công việc của tôi mà, đây là nghề sinh song của tôi nên anh không cần cảm ơn đâu ! ”. Ông xe ôm nói rồi vỗ nhẹ lên vai ba tôi như thấu hiểu cảm giác lúc này.



- “ Vậy tiền xe cháu nó về đây bao nhiêu cho tôi gửi lại anh ? ngại quá để anh đứng chờ mãi vào giờ này ! .”


- “ Không cần đâu anh, cháu nó đã trả cho tôi rồi !”. Ông xe ôm nói rồi lên xe quoay đầu xe về, ngoái lại cười đáp lại tiếng cảm ơn với của ba.


- “ Con nó đã về rồi vào nhà đi ! ngoài này lạnh lắm !” ba quay vào nói với hai mẹ con.


Vừa vào tới trong nhà tôi tiến lại ngay giường cảu đứa em gái nhỏ bé. Tôi dành rất nhiều tình thương cho nó, quyết định rời ngôi nhà này trước kia của tôi đã rất khó khan khi tôi nghĩ về đứa em này, thật không muốn rời xa nó tí nào nhưng vì cái tôi, vì sự nhỏ nhen tôi đã bỏ mặc tất cả. Nhìn khuôn mặt đáng yêu đang ngủ say, tôi nghĩ thầm “ Tại sao mình lạ có thể từ bỏ đươc gia đình tuyệt vời này chứ ? mày đúng là thằng ngu A ah !”.


- “ Con xin lỗi !.” tôi hướng ra bama đang đứng sau lung tôi lí nhí nói.


- “ Thôi đừng nhắc tới nữa, chỉ tội mẹ mày khóc mấy ngày nay thôi ! mọi chuyện qua rồi, đi ngủ đi có gì mai nói”.


Tôi bước về phòng, ngã người lên giường. Hít một hơi thật sâu để cảm nhận lại mùi vị gia đình, mùi ngôi nhà và mùi căn phòng thân thương của tôi. Nó có một chút gì ấm áp, thiêng liêng, thoang thoảng mùi chăn hôi lâu ngày không chịu giặt.


Giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng con Sky sủa um sùm (con chó nhà tôi), chắc là nhà có khách rồi đây. Nhìn ra ngoài mặt trời đã lên cao từ lúc nào, ba con chim đánh nhau trên cây mít, hai đánh một không chột cũng quòe.


Bước ra ngoài coi ai mà sáng sớm đã đến, tôi giật mình khi thấy có hai con mắt đang nhìn tôi tức giận.


- “ H đến chơi sớm quá vậy !”.


- “ Uhm ………… !”. chỉ một tiếng h lẵng lặng đi vào phòng tôi.


- “ Nhớ anh quá ah ? hề hề”. tôi đi sau và đóng cửa bước sát lại từ sau lưng tỉnh giở trò xíu (lành mạnh nha !).


- “ Bét ttttttt ……………!”. Cái tát nổ đom đóm mắt giáng thẳng vào mặt tôi. Người con gái chưa bao giờ nỡ làm tôi tổn thương dù là cọng lông nay lại là người cho tôi một cái tát xoay sao. Chưa hết bàng hoàng thì H ôm chầm lấy tôi khóc thút thít.


- “ Sao anh dám bỏ em mà đi chứ ? có phải anh không thương em không ?....” hàng loạt câu hỏi được H đặt ra. Tôi thì đang xây xẩm mặt mày đứng yên cho H đấm thùm thụp vào ngực như muốn trào đờm.


- “ Anh xin lỗi , anh sai rồi ! lần sau không vậy nữa đâu !”.


- “ Hứ còn lần sau nữa ah ? lần sau em giết anh”. H nguýt lên tôi nhìn rất đáng yêu xen chút điêu điêu.


- “ Uhm nhớ rồi bấy bi ah !” tôi véo nhẹ lên má nàng một cái.


- “ Anh có biết mấy ngày nay ba ma, anh Long và em tìm anh nhiều lắm không, tội nghiệp cho mẹ giờ nào nhớ anh cũng khóc!”.


- “ Uhm anh xin lỗi ! mà gọi mẹ luôn rồi ah”. Tôi chỉ còn biết nói lời xin lỗi sau bao nhiêu thứ mà tôi đã gây ra, cố gắng che đi sự hối hận trong ánh mắt bằng cách trêu H.


Thiệt đúng là con gái, đánh đó, khóc đó và cũng cười ngay sau đó. Những ngày tiếp theo bama cũng không động gì đến chuyện tôi bỏ nhà đi bụi, chỉ nghe ba tôi nói chuyện đã xong rồi thì cho qua, không có được vậy nữa, có chuyện gì cha con tâm sự rồi nói.


Mùa hè đã trở lại bình yên như bao lần, tiếp tục nhưng tháng ngày rong đuổi trên đường duy trì chính sách cướp người giàu chia cho người nghèo. Đi bơi rồi đá bóng vào mỗi buổi chiều dường như đã là thói quen. Còn không có ai chơi thì tót xuống ngay nhà cậu chém gió với anh Long.


Riêng về H tôi chỉ gặp nàng vỏn vẹn chưa đầy một tháng vì H phải theo mẹ qua Trung Quốc thăm ngoại đến lúc chuẩn bị vào học mới về. Trong thời gian đằng đẵng đó nếu không có lũ bạn cùng với anh em chắc tôi đã chết trong buồn chán,lâu lâu cũng có qua nhà thằng Trung ,thằng Tuấn với mấy thằng bạn kia chơi nhưng thấy hơi hụt hẫng khi không có có H bên cạnh như thường ngày, có lẽ nào nó đã là một thói quen trong tôi, chính lúc đó tôi mới biết tôi nhớ H và cần H tới mức nào,nhiều lúc H với tôi có gọi điện nhưng tôi có cảm giác H nói chuyện rất khác mọi khi,nghĩ thầm chắc qua bên đó gia đình có chuyện gì thôi.


Tiếng ve đã lắng dần xuống báo hiệu những ngày hè buồn tẻ chuẩn bị kết thúc, ngày tôi được gặp lại H cũng cận kề.


Chiều hôm đó, Biết tin H vừa đáp xuống sân bay playku tôi lấy xe chạy ngay qua nhà nàng chờ trước . Ngồi trước cổng đếm kiến khoảng 30 phút thì chiếc taxi chở H và mẹ nàng về tới nơi. Người bước xuống trước là mẹ H tiếp theo là nàng.


- “ A tới chơi ah con ! Sao biết cô với H về mà qua vậy ?”. Mẹ H xuống xe, cả bước ra sau xe lấy hành lí cả hỏi tôi


- “ Dạ ! con nghe chú Hùng nói hôm nay cô về nên qua thăm ạ !” Nhảy xuống khỏi chiếc xe đạp lại phụ mẹ vợ xách cái va li to đùng vào nhà.


- “ Đi xa vậy mệt không H ?”. Có mẹ ở đây nên tôi với H không có xưng anh em với nhau được.


- “……………………….!” Đáp lại câu hỏi của tôi H chỉ im lặng.


- “ Bạn hỏi kìa sao không trả lời H ?”. Mẹ H thấy vậy liền hỏi để tìm kiếm giải đáp cho tôi lúc này.


Ngay lúc tôi đang còn không hiểu ngô khoai gì thì đột nhiên H nắm tay tôi lôi vào phòng. Cánh cửa phòng vừa đóng H lập tức ôm lấy tôi khóc òa.


- “ Anh ! em không muốn xa anh !”.


- “ Uhm anh sẽ không xa em đâu ! ngốc ”.


- “ Anh chưa hiểu đâu ! Đây có thể là lần cuối mình gặp nhau rồi ! anh biết không huhu”. Tới đây H càng khóc to hơn.


- “Sao lại vậy ? Em nói rõ đi !”. Tôi thấy choáng váng vì thấy H không phải nói đùa, sau bao ngày xa cách chưa một phút đoàn tụ vậy mà lại phải nghe tin động trời này.


- “ Em chuẩn bị chuyển qua bên ngoại ở. Ba em chuyển công tác ra cửa khẩu Hữu Nghị làm rồi nên mẹ chuyển về ngoại để gần hơn, cho ba lâu lâu về thăm gia đình chứ như trong này cả nửa năm ba mới về nhà một lần”.


- “ Sao cơ
?” tai tôi như ù đi, không tin vào những gì mình nghe thấy nữa, H thì càng ôm chặt tôi hơn. Giữa hai đứa tự nhiên có một khoảng lặng thật đáng sợ.

-“ Em đã xin mẹ được ở lại nhưng mẹ và bà không cho ! vì ở đây em chẳng có ai là người thân, ngoài anh! nhưng không được nữa rồi ! Em cũng không biết làm sao nữa”. H khóc ròng rã rồi ngước mặt lên nhìn tôi mếu máo nói.



Chẳng biết làm sao tôi chỉ còn cách ôm H vào lòng, một lúc sau đẩy chiếc xe đạp ra cổng về, không còn tâm trạng đâu mà chơi nữa, tôi thẩn thờ đạp chầm chầm trên con đường rập bóng cây như một kẻ mất hồn. Đầu tôi như muốn nổ tung vì suy nghĩ làm cách nào giữ H lại được bên tôi.



- “ Trời ơi tôi phải làm sao ông mới để tôi được yên đây ?”. Tôi ngước mặt lên trời hét to.


Mấy người đi đường nhìn tôi ngạc nhiên, có hai ba người quay lại nói.



- “ Ơ bố thằng điên !”.



- “ Đi chết đi cu !”.


……..



Bất chợt luồng suy nghĩ của tôi chuyển qua một hướng khác. Việc H chuyển đi đã là quyết định của bama nàng thì tôi còn có cách nào để thay đổi được chứ, vậy nên bây giờ còn giây phút nào có thể được ở bên H thì cần phải tận dụng hết sức. Nghĩ là làm ngay, tôi quay đầu xe hướng thẳng đạp thật nhanh về nhà H. Chỉ mất có năm phút tôi đã có mặt tại nhà nàng.



- “H ơi ! mở cửa cho A cái !”. tôi gọi to vào nhà vì ở chỗ tôi hầu như chẳng có nhà nào có chuông cửa cả, mà nếu có thì không quá một tuần sau khi lắp cũng sẽ phải bỏ ngay nếu muốn yên ổn vì lũ tiểu yêu bọn tôi sẽ bấm cho lúc nào nát cái chuông mới thôi.



- “Uhm đợi em… ah đợi H chút !”. H ngạc nhiên chạy ra cửa, có chút vui mừng khi nhìn thấy tôi nhưng lại nhanh chóng trở lại nét đượm buồn, chắc có lẽ lại nghĩ đến chuyện chúng tôi phải chia li sắp tới.



- “ Nhanh ra hỏi cái này nek !”.



- “ Đây đây gì mà hối quá !”.



- “ Em còn ở đây bao lâu nữa ?”.



- “ Còn một tuần nữa anh, hic buồn quá !”. H lại rơm rớm nước mặt trả lời.



- “ cái gì còn có một tuần thôi hả ? mà đừng khóc, nói nghe nè, còn một ít thời gian vậy mình tận dụng đi chơi cho thỏa nha ?”.



- “ Đi chơi á ! giờ luôn hả anh ? để em vô xin mẹ đã !”.



- “ Để đó anh !”



- “ Bác ngồi xem tivi ạ ! bác ơi cháu biết mấy ngày nữa bác với H rời khỏi đây rồi nên chau muốn trong thời gian còn lại bác cho cháu và H đi chơi được không ạ !”. Tôi bước thằng vào nhà , tới phòng khách lễ phép chào hỏi rồi vô thẳng vấn đề.



- “ H nói với cháu rồi ah ? Uhm vậy cô cho phép hai đứa đi chơi đó ! nhưng chú ý an toàn nghe chưa”. Mẹ H im lặng một tí rồi gật đầu đồng ý.



Nháy mắt với H, tôi chào mẹ H rồi xin phép ra cửa đợi. H thì đã chạy tót vào phòng thay đồ. Mười phút sau thì tí tửng chạy ra nhảy tót lên yên xe vỗ vào lưng tôi cái ra hiệu đi được rồi.



Tôi đưa H dạo quanh những con đường chúng tôi hay đi rồi ghé vào quán bún cua theo ý của gấu mẹ. Tuy không thích cái món này lắm vì cái mùi hôi của nó, nhưng cố gắng thì cũng làm được năm tô hỹ hỹ. No nê chán chê với món bún cua này, tổng thiệt hai là bảy tô, tôi năm tô và H thì hai tô. Do mama tôi giao cho nhiệm vụ đưa thuốc xuống cho ngoại nên tôi phải dừng chuyến đi chơi hôm nay tại đây để đưa H về còn kịp đi đưa thuốc.


Sáng hôm sau tôi hẹn giờ đồng hồ thật sớm, bỏ mặc cơn mơ đẹp dỡ chừng, 6 giờ rưởi đã vệ sinh xong xuôi, cánh cọ thơm phức chứ không như 8 rưởi 9 giờ như mọi ngày. Dắt con xe đi tán gái thường ngày ra, vi vu huýt sao rộn ràng trên con đường tới nhà H sau lần dứt điểm suy nghĩ đêm qua vì tôi hiểu rồi cũng sẽ phải xa cách nên hãy vui tươi mà chơi hết những ngày còn lại. Đáp tới cánh cổng màu xanh lúc khoảng 7 giờ. Đang định gọi thì H từ cửa đi ra như canh me tôi đến sẳn rồi.



- “ Đi thôi anh !”.



- “ Muốn đi đâu nà ?”.



- “ Đi đâu cũng được , anh đi đâu em đi đó !”.



- “ uhm vậy anh tolet !”. Tôi nói rồi cười ngặt nghẽo và tái mặt khi tận hưởng cái véo đau thấu trời.



- “ Xí ! còn nhẹ đó !”.



- “ Đùa thôi vậy về nhà anh đi, nấu cơm cho ba mẹ chồng ăn hehe ”.



Hai đứa trẻ mặc dù bề ngoài đang tươi cười đùa cợt nhưng tôi biết trong lòng đang có cùng một suy nghĩ, một nỗi buồn lớn đè nặng lên. Chở nhau trên chiếc mini nhật, vẫn như thường ngày nàng khẽ vòng tay ôm và kê đầu lên lưng tôi, nhưng sao hôm cảm giác lạ lẫm, nhoi nhói trong tim. Cứ nghĩ tới chuyện phải xa H là tôi như muốn phát điên, thầm hận ông trời đã cho chúng tôi gặp nhau rồi còn bắt chia cách.



Thời gian chúng tôi ở bên nhau chỉ còn tính bằng ngày, do đó tôi sẽ phải tận dụng hết những gì có thể. Lòng vòng lèo vèo một hồi tạm đủ để ghi nhớ cái ôm eo tựa đầu thì tôi mới chịu đưa H về dinh sau màn ăn chè lề đường. Nhà tôi lúc này chẳng có ai, bama đã đi ra vườn café từ sáng sớm, em gái bé bỏng thì chắc đang lông nhông với mấy đứa trong xóm đi chọc chó nhà người ta rồi.



Thoáng cái đã 10 giờ rồi nên tôi bào H gọi điện về xin ở lại ăn cơm trưa rồi bắt tay vào việc nấu nướng ngay. Sáng có dặn mama đi chợ mua nhiều đồ nên cũng có nhiều thứ chuẩn bị. Từ việc nhặt rau cho tới chuẩn bị các thứ đều được hai đứa chung tay làm, nàng nấu đồ ăn, tôi thì găm nồi cơm điện xong ngồi chăm chú quan sát từng chi tiết, từng hành động nhỏ của H.



- “ Anh nhìn gì ghê quá vậy ?”. H bất ngờ quay lại nhìn thấy tôi đang nhìn nằng chằm chằm thì chau mày hỏi.



- “ hì hì đảm đang quá nên nhìn để sau này nhớ mà bắt em về làm vợ !”.


tôi đứng dậy bước tới ôm từ sau lưng H, đây là lần đầu tiên tôi ôm h trong một tình cảnh lãng mạn thế này. Nghĩ lại lâu nay mình đã lãng phí quá nhiều.Chợt sự lãng mạn bị phá vỡ bởi tiếng mở cổng của bama tôi đi làm về.



- “ hai bác đi làm về ah ?”. H ra lễ phép chào bama tôi.



- “ Uhm con qua chơi với thằng A ha?”.



- “ H qua nấu ăn cho nhà mình đó mẹ, nhà H sắp chuyển đi rồi nên con mời H về ăn cơm !”.



- “ Ủa chuyển đi đâu vậy H , đang ở đây vui vẽ mà ?”.



- “ Con theo mẹ về bên Trung ở với bà ạ, vì nhà con chuyển công tác về gần đó hết rồi nên con phải chuyển đi theo chứ con cũng không muốn về đó lắm! “.



Bama nhanh chóng rửa tay chân chuẩn bị vào ăn cơm, không quên sai tôi đi kiếm nhỏ em mãi chơi quên về nhà. H thì đang dọn cơm ra nên không đi với tôi được. Đi tìm mãi ba mươi phút mới lôi đầu được con nhỏi về. Thiệt đúng là ham chơi y như anh nó.



- “ H nấu ăn ngon nhỉ ?” mama tấm tắc khen khi ngồi vào bàn thử một miếng cá kho niêu.



- “ Uhm nhìn thì ngon đấy chứ phải thử mới biết, bà nói tôi cũng không dám tin !”. Ba tôi nói rồi cầm đũa lên chuẩn bị thử.



- “ Ông lịch sự khen con nó đi ! nấu cho ăn rồi mà còn …”. Mama nguýt ba tôi một cái rõ dài và sắc lẹm.



- “ Rồi rồi ! ngon tuyệt ! A lấy ba xị rượu con !”. xuýt xoa thử một miếng baba hứng lên sai tôi xách ít rượu ra nhắm.



Mẹ tôi và H thì nói chuyện với nhau cũng đã nhiều rồi bởi H qua nhà tôi và tôi qua nhà H học suốt nên phụ huynh cũng quen mặt luôn rồi. Baba thì mãi phiêu với xị rượu nên cũng không nói gì nhiều, lâu lâu đâm vào câu dìm hàng con em.



- “ Hai đứa chơi kiểu gì mà tối qua thằng A nó nằm ngủ ôm đùi ba gọi H ơi ! H ơi ! suốt thế. May mà ba tỉnh chứ không giật đầu gối một cái thì cũng 'lợi ơi ở lại răng đi nhé' rồi ”.



Nói xong ông cười khà khà để lại tôi đỏ bừng mặt liếc qua H thì thấy nàng đang bịt miệng cười. Tất cả là do tối qua nằm một mình suy nghĩ nhiều quá, tôi sợ nghĩ nhiều lại ra mấy cái không hay nên gọi baba vào ngủ cùng. Ăn xong bữa cơm gia đình ấm cúng, H và tôi cũng rửa chén nhìn tình cảm chết đi được.



Vô phòng nằm lăn ra giường phơi rốn và cái bụng no căng. Nhìn H chăm chú đọc bộ doremon, tôi thiếp đi khi nào không hay, trong cơn mê lại một lần nữa tôi lại mơ giấc mơ đêm qua.



Giấc mơ tôi và H chia tay trong cơn mưa !.

[ ↑ ] Lên đầu trang