watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game thành cát tư hãn
Chap 37

Sáng ra là tót lên trường ăn chơi với lũ bạn, hôm nay đã là ngày học cuối nên có vẻ anh em xôm tụ đông đủ hơn mọi ngày.


- “ Gái cho tô mì gói ăn vào không bị hói coi !”. Tôi trêu chị bán căn tin.


- “ Mày gọi gì? Gái hả, nít nôi mà láo mày tao bợt cho phát cắm bàn bây giờ phải không gái ?”. Thằng Trung nói tôi rồi quay qua chị hùa theo trêu.


Năm tô mì đặt lên bàn hương khói nghi ngút ah hơi bay nghi ngút, Thằng nào cũng sột soạt cắm đầu ăn cho nhanh không sợ thằng khác ăn xong trước lại giành mất phần. Kết thúc bữa sáng cùng trong bình yên thì đến giờ hổ báo trong casino.


- “ Nhất đánh trước ! bảy tới xì ! ván này có thằng bị nhốt chắc !”. Thằng Sơn vênh mặt tự đắc.


- “ hề chưa chắc đâu con ạ ! mà cảm ơn mày đã chia bày cho tao, tứ heo ăn trắng, cả làng chung tiền keke !”. Tôi ngửa bốn con hai lên bàn, vỗ nhẹ vào má thắng Sơn đang xịu xuống, luật miền nam là tứ quý hai, năm đôi thông hoặc sáu đôi là ăn trắng, về nhất mà trong sòng có người nào chưa vào được con nào là người chưa vào đó bị nhốt.


Vẫn có được cái hên trong bài bạc công them chiêu xóc bài điếm tôi luộc sạch túi mấy cháu còn lại.


- “ Thôi mà các chú đừng buồn tí ra chơi anh trả chầu nước là được chứ gì !”. Thấy đứa nào mặt cũng buồn thui ngậm cục tức tôi cũng thấy tội lỗi thế nào ấy.


- “ Nhớ nha mày ! nói suông ông tuột quần !”. Nghe đên bao là mấy thằng nhao nhao lên mặt tỉnh rụi còn đâu cái vẽ buồn tẻ vừa nảy.


Lo xong chầu nước căn tin mà còn gần trăm ngàn đủ biết hôn nay làm ăn thế nào rồi, mấy thằng ngồi lại bàn bạc mùa hè này làm gì, đi đâu đủ kiểu.


- “ A hè làm gì mày ?”. Thằng Huy lớp trưởng cũng nhảy xuống tám.


- “ Ah ba tao bắt tao đi cưới vợ khổ cái con vợ tao hoa khôi xóm nên khó giữ quá !”. Tôi vờ vuốt cằm suy nghĩ ra vẽ sầu não lắm.


- “ Xóm mày toàn thị nỡ chứ hoa khôi với chả hoa mai !”.


- “ Thế xóm mày ngon lắm chắc, đẹp đâu chả thấy, thấy toàn tảo hôn do ăn cơm trước kẻng !”.


- “ Mày ngu nữa ! Hồng đẹp là hồng có gai, gái đẹp là gái nạo thai nhiều lần !”.Thằng Thiện axit phán một câu làm cả đám cười ôm bụng.


Buổi học cuối cùng cho thời học sinh cấp hai vậy là hết, đứng trước cửa anh em nhìn nhau đầy luyến tiếc, không biết rồi lên cấp ba còn được mấy đứa chung lớp với nhau đây. Tuy là còn bữa tổng kết trường và liên hoan nữa nhưng không khí chia tay lúc này đã âm u tĩnh mịt.


Ngày cuối cũng đã có hết tất cả kết quả các môn thi tổng điểm tôi được 8,6 không có bất cứ môn nào liệt, đang vui mừng khi thấy các con số cao vi vu lập tức bị tắt ngúm ở cột hạnh kiểm, hạnh kiểm khá tổng xếp loại cuối năm khá. Vậy là ước mơ vào được lớp chuyên chỉ còn là giấc mơ huyền ảo.


Tuy có buồn nhưng tự an ủi mình vậy là đã cố gắng hết mình rồi, đặt hy vọng vào cuộc thi đầu vào cho sắp tới. Dắt con xe ra về nghoảnh đầu lại nhìn lần cuối ngôi trường bao kĩ niệm này, ngôi trường có hai người con gái, một làm tôi hạnh phúc, một làm tôi khổ sở và có điểm chung là rời xa tôi.


Xong bữa trưa là nằm thẳng cẳng ngủ mơ về mấy tiên thần đên mãi chiều tối giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông điện thoại.


- “ Bé nghe điện đi !”. Ngáp ngủ tôi nói vọng ra kêu con nhõi em nghe máy.


- “ Ơ con này điếc ah ! nghe điện đi ồn quá !”. Không nghe động tĩnh gì, tiếng chuông điện thoại vẫn kêu.


Lê tấm thân ra ngoài nhà thì chẳng có ai ở nhà cả, chắc con nhỏi lại lũi đi chơi, bama thì đi làm rồi.


- “ À lố ! ”.


- “ Ajnomoto thằng em! chiều ra sân bóng họp nha mày ! có vụ này hot ”. Tiếng thằng V bên kia .


- “ Ai em mày ! mày biết vừa đưa bố từ cõi thiên thai về không ?”. Tưởng gì chứ rủ ra sân mà cũng gọi điện thoại trong khi nhà hai thằng cách nhau năm bước chân, tôi đâm quạu rồi cúp máy.


Vừa mới bước chân lại vào phòng chuông điên thoại lại reo, chắc thằng khốn này lại gọi cái gì nữa đây mà.


- “ Gì gọi hoài vậy mày, gọi nữa bố đập bỏ mẹ mày bây giờ !”.


- “…………….!”. một sự tĩnh lặng từ đâu dây bên kia.


- “ A lô ! sao không nói gì thế ?”.


- “ Anh !”. Giọng một người con gái lên tiếng.


- “ Anh! Anh nào ? ”. Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.


- “ Anh quên em rồi sao !”. Người con gái đó nói một câu dài hơn, lúc này tôi đã nghe đủ để nhận ra đó là ai.


- “H ! phải H đó không em ?”. Cánh tay tôi run lên cầm không vững được ống nghe.


- “………………….!” Vẫn một sự yên lặng nữa trôi qua.


- “ Sao em im lặng thế ! sao thời gian qua sao em không liên lạc cho anh ?”. Tôi hỏi liên tục dồn dập những câu hỏi mà tôi vướng mắc bấy lâu nay.


- “ Em ! em xin lỗi nhưng em không đủ dũng cảm nói chuyện với anh, tại em sợ, sợ em không giữ được bình tĩnh mà kiềm chế cảm xúc cảu mình !”. Giọng H bắt đầu run run, có vẻ như đăng khóc.


- “ Anh cũng nhớ em nhiều lắm ! nhưng không biết làm sao để liên lạc với em ! ngày đó anh thật khờ khi để em đi mà không có lấy một chút thông tin !”.


Cũng hơi ngại mồn cho câu nói vừa nảy nhưng thực sự là thế, tuy không phải lúc nào cũng nhớ đến H nhưng nói chuyện quên nàng thì đó là điều không thể.


- “ Anh nhớ giử gìn sức khỏe và hãy sống cho thật tốt nhé ! kiếm ai đó yêu thương anh thật lòng đi, người đó sẽ thay thế em chăm sóc cho em, em bên này tốt lắm, và và cũng có người thương rồi… !”.


Tôi đánh rơi điện thoai khi nghe tới hai chữ “người thương”, ai cũng cũng thừa hiểu nó có nghĩa là gì, H gọi cho tôi từ cái vùng xa xôi đó chỉ để xát thêm muối vào tim tôi thêm một lần nữa sao. Ngồi sụp xuống đất, cảm giác ở sân bay, chính nó chính là cảm giác đó đã quay về với tôi lúc này, Tôi tưởng qua thời gian lâu như vậy tôi đã quên được H nhưng không phải, nghe giọng nói H, mọi cảm xúc, tình cảm lại về nguyên như chưa từng xảy ra chuyện gì. Phải chăng nó là thế gian gọi là tình đầu khó phai.


Cứ ngồi như thế, cố kìm lại những dòng nước mắt, nuốt đi bao cay đắng trong lòng, tình cảm của một thằng nhóc đã khiếm tôi như vậy rồi, sau này sẽ còn lắm trái ngang nữa liệu tôi có thể đứng vững được không.


Ngồi nghĩ về nước Mĩ một hồi tôi đứng dậy rữa mặt rồi chạy ra sân coi tình hình thằng V thông với chả báo cái gì, một phần cho khuây khỏa đầu óc.


- “ Ơ lũ trẻ hiếu động tập trung bắt gà trộm chó sớm thế ?”. Vẫy tay chào các đồng khốn xóm tôi.


- “ gãy răng ah nha ! nói ai bắt gà trộm chó mày ! làng xóm nghe được là hiểu xấu anh em tao thì sao !”.


- “ Tụi bay có tốt cỡ nào cũng chẳng thể xóa được cái danh tiếng đi kèm bao năm tháng qua, ah mà thẳng V đâu nhở, nó hẹn tao ra đây à chưa thấy mặt !”.


- “ Không chỉ hẹn mày ! mà điện thoại thông báo từng thằng bọn tao nghe trịnh trọng lắm !”.


- “ Hế lô các đồng chí hí hí làm gì mà nhắc anh đó?”. Thằng V lao trên con xe maxteen phi thẳng tới nhóm tụi tôi đang đứng.


- “ còn hỏi ah, mấy bố chờ mày lâu lắm rồi đó !”.


- “ Ah ừ sorry ! giới thiệu với mấy cháu đây là Ngọc em họ của anh mày mới từ quê vô chơi !”. thằng V nói mới để ý có con nhỏ ngồi sau lưng nó.


- “ Uầy sao mày xấu như cú mà có em gái xinh thế ?”. Thằng Tr kiếm cớ đâm chọt ngay.


- “ Nhớ nha con ! tối mà đến nhà tao tán gái tao đuổi thẳng cổ !”.


- “ Ế ế bình tĩnh chú anh em chơi với nhau bao nhiêu năm qua chú nỡ long nào hề hề !”.


Công nhận con bé đó xinh thật, là những câu nói xoay quanh chủ đề bàn tán củ tụi tôi lúc này. Nhỏ Ngọc phải nói mang một nét rất chi là thơ ngây trong sáng, nhìn cứ như Lưu Diệc Phi thời bây giờ ấy. Tôi thì chẳng còn tâm trang nào mà gái gú, chỉ gật đầu chào em nó rồi lại nghĩ về nước Mĩ chuyện hồi chiều. Có lẽ vậy mà làm cho ai đó đã để ý tới tôi.


- “ Em ơi thằng V nó bị hôi nách đấy ! chơi thì tránh xa nó ra !”. thằng Q xác định không cua được em này nên dìm hàng thằng V tới cùng.


- “ Uhm đúng đó, hồi bữa nó còn kêu yêu anh may mà anh nhận ra kịp thời ! khổ thân thằng bé, thái hóa nhanh quá !”. Thằng K cũng không vừa tỏ vẽ lắc đầu ngao ngán.


- “ Ơ mà thằng A đâu rồi, mọi ngày thấy gái là tớp tớp lên mà hôm nay im thế !”.


- “ Bố mày đây ! mà tớp hồi nào mày ! cứ làm mất hình tượng của ông !”.


- “ Thôi ngồi chơi nhá bé Ngọc ! tụi anh đá bóng tí rồi về ăn cơm”. Thằng V quay qua nói với em nó rồi cởi áo khoe hàng dao găm lấy bóng nhảy vào sân.
Tôi cũng tham gia trận bóng chạy long nhong cho đầu óc thư thái, Không hô hào như ngày trước, chỉ lẳng lặng mà đá, lâu lâu bứt phá một cú ngoạn mục. Nhưng lâu lâu cảm giác có người nhìn sau lưng, nghoảnh lại thì thấy bé Ngọc chống cằm nhìn tôi chằm chằm. Chậc kệ có khi mềnh đá hay người ta hâm mộ cũng nên.


-------Kết thúc trận bóng, 123 chia tay ai về nhà nấy, tắm rửa ăn cơm rồi theo lời mời trịnh trọng của thằng V qua nhà nó uống café.

 

Chap 38

Cơm nước tắm rữa sạch sẽ xong tót ngay qua nhà thằng V chơi, không còn phải lo bài vỡ ở trường nên bama cũng thoải mái cho chơi bời. Chưa qua tới nhà đã nghe tiếng mấy thằng nhõi la hét cười đùa um sùm.


- “ Sao qua muộn vậy mày ?”. Thấy tôi bước vô cổng thằng V núm cổ lại hỏi ngay.


- “ Ờ bận chăm sóc sắc đẹp xíu ấy mờ !”.


- “ Hề hề em Ngọc chờ mày trong kìa !”.


- “ Sao lại chờ tao ?”.


- “ Dự là em nó đã say nắng chú trong lần gặp chiều nay rồi ! về nhà cứ hỏi chú mày mãi, liệu coi tình hình mà làm ăn đi kaka ”. Nói rồi nó bước vào trong để tôi đứng như trời trồng trước cổng.


Một lúc sau đang ngơ ngác thì bé Ngọc đi ra bắt chuyện, tối nay trông con bé còn xinh hơn lúc chiều nhiều, đôi mắt to tròn đen láy, kiểu tóc mái ngố phủ vầng trán càng làm cho em nó thêm phần ngây thơ đúng chất.


- “ Vào nhà chơi đi anh ! bạn bè anh ở trõng vui quá trời ah”.


- “ ah ! uhm nhà ăn tối chưa em ?”. Mãi nhìn Ngọc tôi quên mất ánh mắt của mình đang dán lên người đối diện cực kì vô duyên.


- “ Hì hì 8h giờ chưa ăn có mà chết đói hả anh ?”. Nhưng bé Ngọc không để ý tới cái nhìn mất thiện cảm đó của tôi mà vẫn cười tươi rói.


- “ Anh quên hì hì ! Mà Ngọc phải không nhỉ ?”.


- “ Dạ đúng rồi anh !”.


- “ Em vô đây chơi được lâu không ?”.


- “ Chắc em chơi hết hè mới về luôn ah ! ở đây mà vui là xin ba má chuyển ở hẳn luôn !”.


- “ Hả ?”. Tôi trố mắt hoác mồn ngạc nhiên.


- “ Em đùa đó ! hihi hết hè là em về quê lại đó anh, mà không thích em ở đây hay sao vậy ?”. Một cái nét tinh nghịch gì đó ở Ngọc mà tôi thấy quen thuộc, nhưng không biết cái quen thuộc đó ở đâu.


- “ không ! không phải vậy !”. Tự nhiên mình đâm ra luốn cuốn trước nhưng câu hỏi ngặt nghẻo của bé Ngọc.


- “ Hai đứa bay có vô đây không thì bẩu ! Bố mày ăn hết phần đừng có trách !”. Thằng B bò vô tình là vị cứu tinh của tôi ngay lúc cấp thiết này.


Mấy thằng kia thì cắm cúi ăn mấy món đặc sản mà bé Ngọc mang từ quê vào, trông nhồm nhoàn còn gì là hình tượng đàn ông. Không biết bọn này ở nhà có nhịn cơm không mà vô đây ăn khiếp thế không biết. Lâu lâu liếc qua bé Ngọc thì thấy em nó cứ nhìn tôi rồi mỉm cười. Hầu hết những người con gái tôi quen đều rất mạnh dạn, dám nhìn thẳng vào người khác giới với ánh mặt đặc biệt, còn tôi thì chịu, trừ khi quen biết thật lâu tôi mới dám nhìn một cái nhìn trực diện như vậy.


Chờ lũ ma đói kia ăn xong cả bầy kéo ra khoảng sân vườn có bàn ghế đá khá to ở góc sân ngồi nói chuyện vớ vẫn.


- “ Tụi bay biết vì sao ngày xưa chiến tranh tàn khốc như vậy mà ông Nguyên Giáp vẫn còn sống không ?”.


- “ Là sao mày? ”.


- “ Thì đó, ngày xưa tao với ổng chung chiến tuyến, nghĩ cũng gian nan lắm, haizz đêm đó bị phục kích anh em người chết người bị thương, đa phần tử trận, cũng may mà lúc đó tao đang suy tính kế sách bảo vệ đất nước cho nên có động là tao hốt ổng xuống hầm lánh nạn ngay ! ai ngờ đâu lạc mất nhau giờ thì tao phải ngồi đây còn ổng hưỡng vinh hoa phú quý rồi !”. Thằng Gi tuất khua tay múa chân loạn xạ


- “ Gió mát quá anh em nhỉ ?”. V bưng khay cà phê từ trong nhà đi ra thấy cu Gi nói dóc liền móc ngay.


- “ Ý gì đây mày ? xốc bố đó ah ?”.


Cứ thế ngồi bóc phét được một hồi thì mấy cu cháu này lại nổi hứng làm thơ ngắm trăng.


“Tây nguyên nước chảy rì rào
Cao cao Ngọn núi đón chào cô nương !”.


Thi sĩ Tr còm mở đầu cho phong trào. Liếc qua bé Ngọc với cặp mắt dâm đãng đá long nhéo phát tí lé con mắt.


“ Phải chăng nàng có người thương
Để anh tính nước hồi hương đón nàng !”.


Thằng Q ngồi nảy giờ im lặng đột nhiên xuất khẩu thành thơ làm mọi người vỗ tay rần rần. Cứ thế mấy cháu thi nhau trổ tài thơ ca, tôi vẫn chỉ ngồi im lặng lắng nghe rồi mỉn cười, đôi lúc khó xử khi nhận nụ cười kế bên của bé Ngọc.


- “ Anh A làm thơ cùng mấy người đi, nảy giờ thấy anh im lặng không ah !”. Tự nhiên Ngọc quay qua tôi nói.


- “ Thằng đầu đất ấy có biết gì về phạm trù cao xa vượt nhân loại như bọn anh đâu mà !”. B bò không bỏ lỡ cô hội nhảy vô dìm hàng tôi ngay.


- “ Thằng A hát được lắm đó em, A hát bài cho vui đi !”. Nhỏ Y hàng xóm với nhà thằng V cũng qua tham gia đàm tụ, nảy giờ toàn nhe răng cười, lúc này mới thấy góp ý, nhỏ Y này mê mấy em hàn xẻng nên phong cách khá là gangnam style, nhìn khá là cá tính lắm.


- “ Đúng đó ! thằng này bựa bựa bẩn bẩn vậy mà hát cũng được đó em, làm bài cho vui mày, hề hề !”. Thằng K chen vô như đúng rồi.


Sau một hồi kì kèo thì tụi nó cũng bắt tôi hát cho bằng được. Không biết ma xui quỷ khiến gì tôi lại hát lại ca khúc “mãi mãi một tình yêu” của thím Đan Trường Huyền thoại. Mỗi câu hát xuất phát từ bờ môi là mỗi lần nhói đau. Rồi từ lúc nào không hay, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Ngoài bé Ngọc ra ai cũng hiểu tâm trạng tôi lúc này đang nghĩ gì và về ai. Từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần tôi khóc vì một người con giá nhiều như thế, trải qua qua nhiêu trận chiến, lãnh biết bao đòn roi nhưng không hề một lần tôi khóc. Đó chỉ là cái đau xác thịt mà cơ thể tôi có thể chịu được, còn nỗi đau tâm hồn thì chỉ có người gây ra ó mới có thể làm dịu đi. Thà H cứ im lặng để tôi quên đi, để tôi không còn nhớ tới H, vậy mà ….. Phụ nữ đúng là một phạm trù khó hiểu mà tạo hóa đã khéo léo tạo ra để khiến đàn ông phải lí giải nó.


- “ Sao tự nhiên lại vậy mày ? vẫn nhớ H ah !”. Thằng V quàng tay qua cổ tôi an ủi.


- “ Uhm không sao đâu ! do lúc chiều H mới điện về nên…!”.


- “ H nói gì không ?”.


- “ Không chỉ dặn dò tí thôi !”.


Cuộc chơi đang vui bỗng vì tôi mà lụi tàn, mấy thằng kia để lại tôi một khoản lặng còn tụi nó kéo ra sân chơi, bé Ngọc vẫn ngồi đó nhìn tôi nhưng không nói gì. Chợt thấy xấu hổ khi trước mặt con gái mà khóc lóc thế này.


- “ Sao em không ra chơi cùng tụi nó ? ngồi đây với anh làm gì !”.


- “ …………………… !”. Ngọc vẫn im lặng chẳng nói lặng gì, ánh mắt nhỏ suy tư làm mất đi cái vẽ ngây thơ trong sáng như lúc trước.


- “ Em thấy anh yếu đuối không? con trai như anh tệ quá ha ?”.


- “ Không đâu anh, dù cứng rắn đến đâu thì tình cảm cũng có thế làm người ta yếu đuối đi mà !”. Một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn tưởng chừng còn quá dại khờ mà nói ra được những lời lẽ triết lí vậy làm tôi cũng phải sững sờ.


Cứ thế trò chuyện cho tới lúc mấy thằng nhóc kia rũ rượi ra về. Tôi với bé Ngọc nói chuyện khá hợp nhau. Đôi lúc tôi cảm thấy sự đồng cảm thậm chí thương hai trong ánh mắt nó, ngược lại tôi thấy sự quan tâm thật lòng và muốn cùng tôi sẽ chia mọi chuyện. Tôi cũng đứng dậy lững thửng bước ra cổng.


- “ Anh A cố lên nhé !” Ngọc nháy mắt với tôi rồi cười thật tươi bước vào nhà.


Ừ thì đang cố đây mà, tôi cũng muốn quên đi hết chứ ấp ủ mãi trong lòng làm gì. Có lẽ ông trời sắp xếp như vậy để tập cho tôi phải cứng rắn lên, nhớ mãi quá khứ như vậy đủ rồi, người ta còn quan tâm mình nữa đâu.


Về tới nhà tôi đem hết kỉ vật của tôi và H ngày con yêu nhau bỏ hết vào hộp, đóng nắp rồi cho vào góc tủ, nằm yên đây nhé, giờ chúng mày sẽ bị lãng quên theo thời gian. Theo người con gái kia.


Những ngà hè hầu như tôi toàn tụ tập với lũ trong xóm, nhưng qua rồi cái thời rong đuổi trên đường để chôm chỉa vặt vãnh, mà thay vào đó là đi làm phụ nhau, nói đi làm chứ thực tế chơi là chủ yếu.


Ngày đó những vườn café đã gì yếu được người ta nhổ bỏ thay vào vườn cây mới, trong thời gian nhổ bỏ họ tận dụng khoảng đất trống đó để trồng các loài cây ngắn hạn như bắp, lạc… . Công việc thu hoạch khá nhẹ nhàng nên lũ trẻ như bọn tôi được điều động hết ra đồng để hái lạc. Giữa cánh đồng bát ngát bao la những tấm bạt được dựng lên thành lán nhỏ.


- “ Nhà tao năm này phải thuê xe múc về múc lạc đó mày, dung phương pháp bí truyền nên rất chi là sai quả ? ”. Thằng B bò ngồi không một hồi bắt đầu gieo gió.


- “ Ghê mày ! vườn nhà tao chuẩn bị mở đường rộng ra để contener vô chở lạc về chứ đường nhỏ quá, thu hoạch thì nhiều mà xe chở thì nhỏ quá”. Không chịu thua thằng Tr còm hùa theo.


Nhỏ L em ruột thằng V, Y hàng xóm và bé Ngọc cười mãi không thôi với chuyện tào lao của bọn tôi, nhà tôi không trồng mấy cây ngắn hạn đó nhưng cũng theo bọn nó đi làm, vui là chính, thời gian đó tôi cởi mở nói chuyện với Ngọc nhiều hơn, càng để ý càng thấy em nó xinh hơn, phải nói em nó mà dùng cái vẻ mặt ngây thơ đó đi lừa tình thì khối anh chết mê chết mệt.


Và thế hoàn cảnh đưa đẩy tôi đến gần với bé Ngọc hơn. Tôi cảm nhận được một cái gì đó là lạ giửa khoảng cách hai đứa. Không lẽ, rồi mai đây lại một người con gái tiếp tục đến và đi như con gió lướt qua bên thềm.


Tải về: những mẫu đồ lót gợi cảm nhất 
[ ↑ ] Lên đầu trang