Chap 13
Ngày chủ nhật thì cũng lại tiếp diển y xì như chủ nhật tuần trước, chỉ
có điều khác là tôi không còn nhốn nháo nhảy xuống hồ chơi cùng tụi bạn
nữa vì vẫn còn sợ lắm, chỉ đứng trên bờ với hai ba thằng con nít theo nó
bắt chuồn nằm phơi rốn cho tụi nhỏ bỏ vào cắn.
Buổi chiều mắt rượi nằm trên bãi co xanh mướt hưởng thụ những cảm giác
đìu hiu, không phải lo bài vở và hình bóng yêu nữ chỉ còn thấp thoáng
đâu đó trong tôi.
Thiếp dần đi theo làn gió ẩm, mãi đến khi có cảm giác vật gì đó đang
chui trong quần tôi, theo quán tín lấy tay mò vào kiểm tra xem, cảm giác
rõ ràng một động vật trơn nhớt đang trườn, giật mình tôi bật dậy la
toáng lên.
- “Rắn !rắn ! rắn !cứu tao rắn cắn …!” nhưng nhớ lại rắn thì da làm gì
trơn như vậy nhỉ?, nhìn lại bọn bạn thì thằng nào cũng hả mồm ra cười
toác đến mang tai.
- “Rắn đâu ! để tao xem hai con rắn nó cắn nhau làm sao?” nói rồi thằng
B bò lại gần moi ra một con lươn đang còn ngo ngoe to bằng hai ngón
tay, cả đám kia lại còn cười to hơn để mặc tôi còn thẩn thờ vì bị troll
một phát xém xỉu.
- “Có rắn thật tụi mày ah ! nhưng rắn của thằng A ghê quá làm còn này toát hết mồ hôi ướt nhẹp rồi nek!”
- “Về đá banh, còn ngồi đó làm gì?” thằng Tr bật vào vài tôi như an ủi thằng bé tôi nghiệp.
Cả nhóm lại tụ tập ở sân banh cách cái hồ một đoạn, lúc này có mấy thằng
đi học buổi chiều cũng đã có mặt tại sân trong trang phục học sinh đang
thay đồ chuẩn bị vào trận.
Vẫn ấm ức vụ vừa nảy bị hù, tôi nảy ra ý định chơi xỏ lại mấy cu để trả
đũa, nhưng tính xưa giờ hiền lành nên chẵng nhớ ra phải trả thù kiểu gì.
Bình thường tôi vẫn giữ vị trí hậu vệ vì khả năng tinh tế dắt bóng và
dứt điểm tôi làm không được tốt mấy. Phe tôi thì toàn thằng láu cá, sức
lực chẳng có bao nhiêu nên toàn dùng kĩ xảo để qua mặt đối phương,
thằng B bò thuộc về phe bên kia, bóng được nó dắt lên tới sát cung thành
thì tôi từ đằng sau cắt ngang mặt nó cướp mất đường bóng, đang xoay
người tạt banh lên chợt thằng B tiếp tục lao tới giành banh, chỉ trong
0,5 giây trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ trã đũa, nghĩ làm liền dồn hết
sức vào chân sút, quả bóng dội thằng vào chỗ hiểm thằng B làm nó nhảy
cẫng lên, la hét um sùm.
- “Chết tao rồi bay ơi! hỏng hết hàng họ rồi.!” tuy chơi xấu tí nhưng vậy coi cũng hả được cơn giận lúc chiều.
- “Thôi không sao đâu ! vợ chú sau này cứ để anh lo!” tôi tiến tới vỗ về an ủi làm ra vẽ khổ tâm thương xót lắm.
Sau đó trừ thằng B đang ngồi ngoài làm khán giả thì trận đấu vẫn tiếp
tục và bên tôi thua thảm hại mặc dầu có nhỉnh hơn về số lượng người.
Kết thúc trận đấu cả đám hò nhau vào quán nước xử luôn gần hết két nước
ngọt vĩnh hão mà mặt thằng nào thằng nấy đội tôi nhăn nhó khóc không ra
nước mắt. Thế là kết thúc một ngày nghỉ.
Sáng ra vừa lên tới lớp đã thấy hai bé Trung, Tuấn ngồi đánh caro, tôi cũng bon chen vô hót vài câu cỗ vũ tinh thần chúng nó.
- “Lâu nay nhìn ngu ngu mà đánh cũng được đó nhỉ?” mặt đăm chiêu nhìn hai đứa nó chơi vờ suy nghĩ dữ lắm, chứ thực ra nhìn vô là biết thằng Trung sắp thua rồi.
- “ Ngu cái lu nhà mày, nảy giờ bố thịt nó như con đấy, mà ngon bước vô
tiếp chiêu anh” thằng này đang cay cú bị tôi khích nên máu đá nổi lên.
- “ Anh chấp chú bốn nước! làm chầu C2 chớ!” chém gió thế thôi chứ chập bốn nước nó thắng mất rồi con đâu.
- “Chả cần mày chấp vô đây bố mày thịt luôn một lần, rồi hai thằng mày ra góc an ủi nhau nhé !”.
- “Ok một chầu nước quất liền , thằng Tuấn làm chứng nhé, tí tao cho
uống ké!” Ngoảy qua thằng Tuấn nháy mặt , tôi tràn đầy tự tin chiến
thắng thằng này, về mấy cái môn này thì trong lớp cứ phải gọi là “ hận
đời vô đối”. Cờ vua tôi còn đứng thứ hai trong trường chứ cái trò caro này tuổi đâu mà làm khó được .
10 phút trôi qua tôi thắng trắng 3 ván trong khi thằng Trung toát hết mồ
hôi nhăn mặt móc hầu bao đưa thằng Tuấn ra mua ba chai nước. Tôi thì
vẫn ngồi nán lại bơm đểu vài câu chọc thằng Trung chơi.
- “ Đánh ghê quá mày! Mém nữa tao thắng nặng rồi”.
- “Đừng có láo, hôm nay tâm trạng anh không tốt nên hơi mất tập trung thôi! Bình thường chú không có cửa đâu”.
Hai thằng đang kình nhau thì thằng Tuấn hớt hãi chạy vào, thấy tay nó không có nước tôi hỏi ngay
- “Nước bố đâu ?”
- “ Thằng Trung ra coi , nhỏ Hạnh bị mấy thằng khối trên dê kìa!” thằng này núm áo thằng Trung lôi dậy, mặt nghiêm trọng lắm.
Chả cần thằng Trung kêu gọi, tôi lập tức đứng dậy chạy ngay ra phía cầu
thang mà thằng Tuấn vừa chỉ, mà tại sao tôi lại lo lắng vậy? nàng có là
gì của tôi đâu, nhưng trong tâm tôi lại không cho là vậy. Tới nơi thì
thấy yêu nữ đang bị bốn thằng vây quoanh tay chân sàm sỡ, nhìn bảng tên
thì thấy bốn thằng này thuộc khối lớp tám.
- “Bỏ tay ra mấy thằng kia!” vừa lao tôi vừa lao tới đẩy một thằng ra chen vào đứng chắn trước mặt nhỏ Hạnh.
- “ thằng này ngon ! đi ra chỗ khác chơi tao đập vỡ alo bây giờ !”.
- “ thằng nào ngon đụng vô bạn tao phát nữa!” tôi chẳng hiểu nổi tôi lúc này ra sao nữa.
Vừa nói dứt câu liền bị một thằng tống ngay một đấm vào mặt, cảm giác tê tái , chim hót sao bay quoanh đầu.
Bỗng thằng vừa đấm tôi hự một tiếng rồi như bị vật gì đâm trúng chúi
đầu về phía tôi. Sẳn đà tôi lên một gối. Nhận ra nguyên nhân thằng thằng
này chúi tới là vì cú đạp của thằng Tuấn. Ba chọi bốn , tôi và hai
thằng bạn lao vào trận chiến một cách điên cuồng.
- “Dừng tay đi Trung ơi, Tuấn ơi, A ơi đừng đánh nữa! Huhu”. Yêu nữ nói
trong hai hàng nước mắt, nhưng trong cơn tức giân làm sao có thể dừng
lại được.
- “ Chạy thôi bảo về tới kìa ! Trung , A dọt lẹ ! “ thằng Tuấn hô to
làm cả đám dừng tay, không ai bảo ai hai bên lập tức giải tán, Tay tôi
vội nắm lấy tay yêu nữ lôi đi mặc kệ cho nàng vẫn đứng khóc.
Thằng Trung với thằng Tuấn cũng đã chạy trước rồi, cũng không trách hai
đứa nó được vì nếu bị bắt đánh nhau, nhẹ cũng kĩ luật mà nặng có khi bị
đuổi học như chơi.
Vừa lên hết cầu thang khuất bóng bảo vệ tôi vẫn cầm tay yêu nữ kéo ngay
vào lớp rồi chạy tót xuống bàn cuối nằm gục mặt xuống bàn che đi vết đỏ
vì bị dính đòn lúc đầu, không quên dặn hai thằng kia có ai hỏi cứ kêu bị
đau bụng.
Không ngoài dự đoán , bảo vệ cuối cùng cũng đã mò tới lớp tôi , đứng ở
cửa lớp nhìn qua một lượt, thằng Trung với thằng Tuấn vẫn cứ vờ ngồi
chơi caro,
hai thằng này tôi phải phục nó sát đất vì theo tôi nghĩ vừa mới đánh
nhau xong mà mặt thằng nào thằng nấy tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy
ra, thấy dưới góc lớp có một người nằm, ông bảo vệ bước xuống gần, tiếng
bước chân càng gần tới đâu là tôi lạ càng lo sợ tới bấy nhiêu, chỉ cần
nhìn vết thương ở má thì trẻ con cũng dư hiểu tôi vừa đánh nhau rồi.
- “Thằng này sao nằm đây!”
- “Nó bị đau bụng bác ạ ! cháu mới cho nó uống thuốc mới nảy chắc giờ
ngủ rồi bác!” thằng Tuấn nói dóc mà tôi cũng suýt phì cười.
- “ốm đau gì thì xuống phòng y tế mà nằm chứ ! ở đây ảnh hưởng người khác học!”.
- “Dạ dạ ! cho nó nằm xíu tí nó bớt cháu đưa nó xuống khám ngay, mà mấy
giờ rồi bác nhi ?, chắc chuẩn bị vào lớp rồi?” thằng Trung nhanh nhảu
đánh trông lãng ngay.
- “ ờ 6h40 rồi ! thôi tao xuống coi đánh trông đã , coi nó ra sao rồi
đưa nó xuống phòng y tế đi nha bay, nằm đó mà chết rồi không ai lo nỗi
đâu !” .
Vậy là thoát kiếp nạn này rồi, bảo vệ vừa ra tới cửa là thằng Tuấn đập tôi ngồi dậy ngay !.
- “Nảy sao không mày ! thấy mặt thế kia lo quá!”
- “ A sao không ? Xin lỗi nha vì Hạnh mà liên lịu tới mấy người !” nhỏ Hạnh cũng thôi khóc từ nảy sụt sùi nói.
- “ờ không sao vợ bạn cũng như vợ mình mà! Hehe “ tôi cố pha trò cho cả
đám cười chỉ để che đi nỗi đau xác thịt và nỗi buồn trong lòng khi mà
yêu nữ vừa quan tâm tôi xong lại quoay qua ân cần kiểm tra từng chút một
cho thằng Trung.
Để ý nảy giờ thì thằng Trung vẫn ngồi im lặng. Tôi Cũng hiểu được cảm
giác của nó lúc này. Chạy để người yêu mình lại, trong khi thằng bạn vẫn
lo lắng cho người mình yêu thương thì cảm giác sẽ rất khó chịu, mà khó
chịu không phải là vì ghen với thằng đó mà là vì cảm thấy nhục nhã không
che chở bảo vệ được cho bạn gái. Hiểu được nỗi lòng của nó tôi tiến lại gần vỗ vai nó.
- “Đụng đến người yêu bạn cũng như đụng đến bạn tao ! tao đều không thể đứng khoanh tay nhìn nên đừng suy nghĩ gì cả ?”.
- “Uhm ! Tao cám ơn hai thằng bay nhiều lắm, có hoạn nạn mới biết anh
em. Nhất là A mày con lo cho Hạnh được hơn tao nữa tao nể lắm. Nợ ơn lần
này, sau này có gì cứ nói tao!”.
- “Ơn nghĩa gì mày ! anh em nói câu đó nghĩ chơi ah nha!”
- “Thôi hai cháu bớt sến giùm anh cái ! coi như vụ hôm nay là để biết
lòng nhau đi !” còn tụi kia để đó tao với thằng trung lo cho A !”.
Giờ ra chơi cu Trung rủ ba thằng Xuống căn tin ngồi uống nước. Bàn ra
tán vào ỳ xèo , cuộc nói chuyện vô tình đưa tôi tiến đến với con đường
võ học.
------------------------------
bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh
----------------------------
Chap 14
- “Nảy chơi sung vậy mày ! mà tao thấy mày có khiếu học võ đó, chỉ cần
chỉ dạy có bàn bản tí là không thua ai đâu!” thằng Tuần nhấp ngụm nước
ra vẻ suy nghĩ nói.
- “Tao chưa học võ mà đã đánh nhau chí chóe tùm lum vậy, ông già tao cũng chưa chắc dám cho tao đi học võ nữa chú nói gì! “
Thực sự thì nghe đến võ vò tôi rất thích , một phần thấy mấy cảnh bay nhảy trong phim chưởng cũng khoái lắm, nhưng sau lần vừa rồi tôi càng nhận thấy có chút võ phòng thân sẽ an tâm bảo vệ người con gái của mình hơn.
Sau tiếng trống vào học, mấy thằng lại núm đầu vào lớp. Sự nỗ lực cố
gắng trong học tập của tôi bước đầu đã đạt được một số thành tựu nhất
định. Môn anh văn tuy điểm số chưa được cải thiên nhiều nhưng sự ác cảm
của giáo viên đã không còn nữa. Mọi thứ đều tốt đẹp lên ngoại trừ chuyện trong lòng tôi.
- “Mai đi thác chín tầng chơi với tụi tao nha mày!” thằng Trung vỗ vai tôi nói trong khi tôi đang cắm đầu vào mấy trang lịch sữ.
- “Uhm để tao coi đã , còn nhiều việc quá!” tôi ậm ự trả lời.
Nghe lời rủ rê này lòng tôi vừa vui lại vừa buồn , rất khó để đi đến
một quyết định, Vui vì sao?, vui vì thác chín tầng là một kì quan đẹp
của thiên nhiên khi nhắc tới Gia Lai, vui vì nếu đi tôi có thể vui vẽ
với bạn bè cũng có dịp xã Stress bấy lâu nay. Nhưng có mặt vui, ắt sẽ có
mặt buồn , và đi tất nhiên tôi phải đối mặt với yêu nữ,
đó là điều không thể tránh khỏi. Liệu mọi buồn phiền có bỏ đi được khi
ngay trước là người hình bóng người con gái tôi thích đang chăm lo cho
người khác, tôi cũng chưa xác định đó có phải yêu hay không, nhưng mỗi
lần người đó có chuyện tôi luôn muốn là người chia sẽ cùng nàng, cảm
giác không thoải mái hay nói cách khác bực mình khi có người con trai
khác bên cạnh nàng.
Tôi biết đó là ích kỉ, nhưng có ai yêu mà không muốn giữ người mình yêu
làm của riêng, không muốn người đó chỉ để ý tới mình mà thôi. Bởi vậy
quyết định quá khó khi một bên muốn đi chơi với lũ bạn, một bên không
muốn đi vì phải chạm mặt nàng.
Đang đau đầu chưa biết phải làm sao , bên cạnh thằng Trung , thằng Tuấn
, còn nhỏ Trang nữa cứ léo nhóe đòi lôi tôi đi cho bằng được. Uhm thôi
cứ đi và tự nhủ mình cố “Giá Như chưa Từng Quen” với nàng tôi đành gật
đầu đồng ý bọn này.
Tiết học cuối cùng cũng kết thúc, không có chút gì gọi là mệt mõi uể
oải, vì đứa nào cũng háo hức cho chuyến đi ngày mai, ngoại trừ một thằng
lang thang thẩn thờ đi từ của lớp.
- “A ơi ! chờ mình với” yêu nữ từ sau lưng tôi gọi với tới.
- “Uhm có chuyện gì vậy Hạnh ?” chẳng dám nhìn vào mặt nàng tôi cố giữ bình tĩnh trả lời.
- “ Ah Hạnh chỉ muốn cảm ơn A chuyện lúc sáng thôi mà!”
- “Trời có gì đâu ! A giúp bạn bè không phải vì lời cảm ơn đâu ! Hạnh nói thế nghĩ chơi ah nha!.”
- “ Uhm dù sao cũng biết ơn A lắm ! hihi , mà Hạnh về luôn đây!” Trước khi về nàng mỉm cười gật đầu chào tôi thật tươi.
Lại nụ cười đó , cái nụ cười làm tôi say đắm lần đầu gặp ở câu thang bữa
đầu năm. Tôi yêu nụ cười đó và tôi cũng ghét cực nó , vì nó mà giờ tôi
thẩn thờ thế này đây.
Cứ mỗi lần có chuyện trong lòng là y như ràng tôi thẩn thờ như kẻ mất
hồn, chia tay hai bé Trung Tuấn vì nhà hai thằng này ở khu chợ ngược
hướng đường về với tôi, tôi dắt xe ra cỗng, tụi bạn trong xóm nó đã về
từ lúc nào rồi còn mình tôi vẫn cái dáng người mất hồn đó. Đang thẩn thờ
thả hồn đạp xe dưới bóng mát của hành muồng đen bên đường.
- “Nhóc con dừng lại nói chuyện xíu đi!” một đám mấy thằng chặn xe tôi lại.
- “gì nữa đây ?” thấy bản mặt cũ bốn thằng lúc sáng thì tôi cũng thừa biết có chuyện gì nữa rồi.”
- “ chú mày muốn nói gì về chuyện lúc sáng không? “.
- “Nói gì là nói gì ! tao không thèm nói chuyện ! ah có nói nhưng chỉ hai chữ ,”Anh Khinh” !” ánh mắt tôi nhìn thẳng vào cả đám thách thức.
- “ Nhìn tao thái độ đó hả mày? Mày khinh ai? Hôm nay cho mày bỏ xác đây
luôn con ạ!” thằng cao ốm lúc sáng bị thằng Tuấn đạp chen ra lên tiếng.
Nó là thằng lúc sáng đánh tôi cái đầu tiên vào mặt giờ lại tiếp tục là
đứa mở màn, vừa mới chỉ kịp cúi đầu né cú đấm trực diện, gạt tay thằng
đó xuống , khoảng cách quá gần không đủ thế để tôi đấm lại nên thuận
chiều trả tay đánh một bạt tai vào mặt thằng nó.
Chỉ chờ có thế cả đám toàn những thằng to cao đen hôi nhảy vào đập tôi
túi bụi. Không còn sức phản kháng tôi chỉ biết ôm đầu, mặc kệ cho bao
nhiêu nắm tay, bàn chân hành hạ trên cơ thể tôi. Được một lúc, tự nhiên
cả bọn dừng tay .
Vừa mới bỏ tay ra xem tại sao thì một cây tuýt nước sắt đang dội từ
trên xuống , tay tôi phản xạ đưa lên đỡ, cảm giác cánh tay ê buốt thấu
xương, tiếp một tuýt nữa đập xuống nhưng lúc này không còn sức đâu mà đỡ
nữa.
- “Bốp !” âm thanh sắt và xương va vào nhau nghe rợn người.
- “ Hậu quả thích xen vào chuyện của người khác đó thằng khốn!”. Vừa nói
thằng cao ốm này định đập thêm mấy tuýt thì thằng bạn nó can thằng này
ra.
- “ thôi mày ! đầu nó chảy máu rồi ! về thôi kẻo có người thấy lại to chuyện!” thằng đen hôi ban đầu can ra.
- “ Nít nôi lần sau đừng có láo nha mày !” cả bọn chúng nó ra về mà vẫn còn có thằng ngoái lại nói thêm câu nữa.
Tôi bây giờ ngay cả sức đứng dậy cũng không còn nữa, hai mắt bắt đầu
vàng đi vì mất máu, đầu óc quoay cuồng, lịm dần đi trong chốc lát, đang
là buổi trưa trên đường cũng vắng vẻ, một lúc sau cảm giác có người lay
vai, gọi tên tôi.
- “A sao nằm đây em? mặt mũi máu không vậy nek !” tôi cố mở mắt ra thấy
thoang thoáng bóng người hơi quen quen, nhớ lại chút xíu
- “Anh Quân ha? em bị tụi kia đánh !” nói được có nhiêu đó mà đâu óc nhức như búa bổ.
Tiếp tục ngất đi, tôi cũng không biết mình ngất đi trong bao lâu nữa,
đến lúc tỉnh dậy thấy anh Long, anh Quân thêm một cô nào nữa đứng bên
cạnh.
- “Mày tỉnh rồi ha? sao ra vậy nek mày?, mà yên tâm đi tao nói với mẹ
mày là mày đi chơi với tao rồi, nằm cho tỉnh đi rồi tối về !”
- “ Dạ ! mà ai đây anh Long ?” cũng đã tỉnh dần tôi liếc qua người phụ
nữa lớn tuổi bên cạnh nảy giờ tôi cứ ngờ ngợ là đã gặp đâu đó.
- “ Ah ! mẹ anh đó , cô làm Bác sĩ bên trạm xá, khám qua cho em rồi
không sao đâu,mà đầu chú mày cứng phết đấy !” anh Quân nói tới đây thì
tôi cũng nhớ ra đã gặp cô này ở trạm lần cõng thằng Gi tuất lên đó.
- “ Cám ơn cô ạ !” cố nhỏm người dậy tôi lễ phép chào cô một tiếng.
- “ Thôi cứ nằm đó đi, chời bời kiểu gì mà đánh nhau ra nông nổi này,
thằng Long về báo cho bố mẹ nó biết đi !” tuy nghe giọng khó khan nhưng
tôi biết cô cũng lo cho tôi lắm, sau này nghe anh Long kể bạn bè anh
Quân ai cô cũng thương như con hết.
- “Thôi ! mẹ giúp cho nó lần nay đi mẹ , ba mẹ nó khó lắm biết rồi lại
đánh nó tội, có gì về con bảo nó sau!” anh Long nói mà như làm nũng ,
làm ổng Quân đứng bên cũng phì cười.
- “Ờ bay làm sao làm ! có chuyện gì tự lo lấy đó !” cô nói rồi đi vào trong bếp lấy ra cho tôi bát cháo.
Cả buổi trưa hai thằng anh ngồi bên hỏi hết chuyện này đến chuyện khác,
nào là ai đánh ?vì sao đánh ?, còn nhớ mặt không?. Sau khi tường thuật
xong mọi chuyện ông Long nhăn mặt .
- “Té ra lại vì gái ! ngu cho chết chứ bệnh tật gì !”
- “ Bởi vậy mới nói mày lớp 10 rồi mà chưa có con này thèm ngó tới ! tao thấy ngưỡng mộ nó đấy !” ông Quân xoáy một câu mà tôi cũng cảm thấy hả dạ.
- “ nhưng nói chung mày cũng liều quá ! có mình mày đó thì nhịn đi , có dịp trả thù sau chứ !”
- “Mày nói như nhai củ chuối thế mà nghe được ah, quân tử sao phải chịu nhục !” ông Quân tiếp tục xoắn .
- “Mày ngon ra bố đập cho trận xem có chịu nhục không, ra đây bước qua vạch này bố xử mày ngay và luôn cho xem!”
Hai ổng cải nhau làm tôi ngồi trên võng cười đau cả bụng cười hồi thiếp
đi khi nào không biết luôn. Tỉnh dậy thì thấy trời cũng đã xế bóng
chiều, anh Long thấy tôi tỉnh cũng kêu chuẩn bị về , rôi ổng chạy ra sân
xách bộ quần áo được mẹ anh Quân giặt sạch sẽ phơi đã khô cho tôi mặc
vào.
- “ về rồi nói bama em sao đây anh?” đây là vấn đề tôi lo lắng nhất lúc này.
- “Ừ cứ kêu bị thằng say quoẹt”.
Ba ma mà biết tôi đánh nhau thì chắc tôi cũng chết luôn quá. Trên đường
về ngồi sau xe anh Long mà lòng tôi như lửa đốt. Vừa về tới nhà đã thấy
bama tôi ngồi ngay giữa nhà. Thấy tôi với cái đầu băng bó mama tôi chạy
ngay.
- “Đầu sao thế con ! sao ra vậy ?” mặt mama đầy lo lắng, tôi nhìn mà cứ
càn dằn vặt, mẹ lo cho tôi như vậy , suốt ngày tôi lại cứ để mẹ lo lắng.
- “ Con bị té xe mẹ ! có ông say rượu tong phải !” tôi lí nhí cố tỏ ra thật bình thường để không bị lộ nói dối.
- “ Lúc chiều em nó đi chơi với cháu bị mấy cha say rượu quọet phải dì ah “ anh Long cũng góp lời vão đỡ cho tôi
Chap 15
- “ Tụi bay không phải dấu, có người nói tao nghe rồi ! thằng nào đánh
mày ra nông nỗi này !” baba tôi đứng dậy mặt rất nghiêm túc hỏi.
- “ dượng biết rồi ạ ! nó bị mấy thằng nào lớp trên đánh , mà dì dượng
không phải lo đâu thứ hai cháu lên nói chuyện với tụi kia cho , giờ đừng
la em nó tội nghiệp!” anh Long cố nói đỡ cho tôi.
- “Bay tính làm cái gì ! lên đập lại nó để trường nó đuổi hết đi ah! Biết nhà nó không chỉ tao tới tới cho ông già nó một trận !” nghe xong câu này mà tôi không tin vào tai mình luôn. Hai anh em với mama tôi ngẩn người ra.
- “ Chuyện con để đó con lo cho ba ! chuyện con nít người lớn làm vậy kì
lắm !” Tuy rất vui khi baba tôi nói vậy nhưng nhờ vả đến phụ huynh thì
còn mặt mũi đâu mà nhìn đời nữa. Mấy thằng kia có bị đánh lại cũng
không phục.
- “ mày thì lo cái quoái gì ? thế nó đánh ra vậy có đánh lại được cái nào không con? “ baba nhìn tôi chằm chằm như chờ đợi kết quả như mỗi lần xóm tôi ngồi chờ đề về vậy.
- “ chỉ kịp cho thằng bạt tai thôi thế là bị đập tơi tả dượng ah ! phải cháu thì cũng có thằng téc sọ rồi!” ông Long nhảy vô ra vẻ cao siêu lắm.
- “ ờ mày ngon ! tao mày solo phát không ? ba mày ngày xưa cấm tao với
dì mày yêu nhau bị tao đập cho trận giờ mới ngơ ngơ vậy đó ” cả nói baba cả tủm tỉm cười , chắc đang hồi tưởng lại kỉ niệm.
- “ có ha? dượng sao cháu chưa nghe nói bao giờ ta?”.
- “ Nói ra để tụi mày cười ah !, ờ chuyện thằng A thứ tư mày lên coi
tình hình sao hộ nó cái, cứ để dây dưa là không được đâu! Còn thằng A
bữa sau có bị đánh vơ đại đá, gậy gì đó phang lại mà chạy nghe chưa mày, còn cái đầu trắng kia về nữa là tao bồi thêm trận cho toi luôn đó!”
Nói xong ba tôi cũng đi vào nhà xem tivi tiếp, còn ba mẹ con đứng ngoài,
ông Long cũng xin phép về, mama tôi chạy ra hiệu thuốc mua mấy thứ bông
gạc linh tinh.
Thả mình xuống giường , cơn đau nhói len lõi khắp người, chợt nghĩ ra
mai con có vụ đi chơi nữa là sao đây, thôi chậc kệ , ăn cơm xong làm
giấc đã tính sau. Trong cơn mê vẫn như mọi khi tôi vẫn mơ về yêu nữ,
người mệt nhoài vì ăn qua nhiều đòn nên tôi ngủ một mạch thiên thu.
- “Mấy đứa ngồi chơi đi, người nó vậy đi đâu được nữa?”
Nghe tiếng mẹ tôi nói chuyện ngoài phòng khách, tôi lòm còm bò dậy, mở
cửa bước ra thì thấy đám bạn lớp đang ngồi ở ghế. Thấy tôi bước ra trong
tình trạng thảm thương thằng mấy thằng chạy lại xúm xít.
- “Sao vậy nek mày? Tụi nào chơi mày? Mấy thằng hôm qua phải không ?” thằng Tuấn nói mà ngấu nghiến tức giận.
- “ Tao thề thù này không báo không phải là người !” thằng Trung cũng tức giận không kém.
- “ mà tụi nó đánh mày kiểu gì mà ghê thế?“ thằng Sơn cũng nhao nhao vào hỏi.
Chẳng kịp để tôi trả lời câu nào mà vẫn cứ hỏi liên tục, riêng chỉ có
một người đứng yên lặng, đó là yêu nữ. Nàng nhìn tôi ái ngại, thấy vậy
tôi cũng có chút vui vui trong lòng, bị thương cũng đâu có quá tệ. Ít gì
tôi cũng biết được nàng khá quan tâm tôi, mà không chỉ nàng , toàn thể
anh em bạn bè đều rất lo lắng cho tôi. Hạnh phúc còn gì bằng khi có
những người xung quoanh quan tâm, chăm sóc.
- “Thôi tao vầy chắc không đi chơi với tụi mày được rồi!” tôi lên tiếng
phá vỡ bầu không khí ảm đạm như kiểu có người sắp ra đi vậy.
- “ đi cái thằng cha mày chứ đi ! hôm nay ở nhà mày phá tới bến !”.
Thằng Trung sừng sộ dí nắm đấm vô mặt tôi, thì bị thằng Tuấn đập đập vai, chỉ vè hướng mama tôi.
- “ dạ cháu xin lỗi , cháu lỡ mồn hì hì !” nói xong mà mặt cháu nó đỏ bừng gãi đầu gãi tai xuýt ra mấy con chí.
- “ tụi mày nói chuyện nảy giờ không thấy mùi gì ah tao nghe có mùi cống
!” thằng Thiện axit nói vu vơ một câu làm đứa nào cũng hít mũi ngửi
ngửi, tổ cha nó kêu mùi cống mà tụi nó đứa nào đứa nấy hít lấy hít để .
- “Đâu có nghe gì đâu mày ?”
- “Từ mồm thằng A ra chứ đâu !” nó ôm bụng cười làm cả đám cười theo.
Bách nhục xuyên tâm,quên là ngủ dậy đã vệ sinh đâu, tôi lũi thủi bước
vào nhà vệ sinh, mấy đứa ở ngoài thì bán tán chợ búa gì đó, hình như
tính làm liên hoan ăn nhậu, đập đá chúc mừng tôi trọng thương tại nhà
tôi luôn thì phải.
Cầm bót đánh muốn rụng hàm răng, mà hồi này PS có ra loại kem gì mà có
muối ý , mặm mặm, tôi thì khoái cái loại này cực , có hôm đứng đánh răng
cả tiếng đồng hồ chỉ để ngậm cái vị đó. Tút lại vẽ đẹp trai phát
đi ra ngoài thì thấy vắng tanh, lắc đác cặp thằng Trung ngồi hái rau,
thằng Sơn ngồi đọc mấy cuốn doremon của tôi, còn đâu vắng ve vắng vẻ.
- “Đi đâu hết rồi bay !” liếc qau chỗ thằng Sơn tôi hỏi.
- “ờ đi chợ hêt rồi ! tí về lại ỏm tỏi giờ đó !”. nó trả lời mà mắt vẫn dán vào cuốn truyện.
Được một lúc thì thằng Thiện axit từ sau vườn đi vào, tay cầm quả ổi
nhai rệu rạo, thế là đám nhí nhố kia lại lao vào tranh giành làm thằng
này hoảng quá lè lưởi liếm một vòng cả trái.
- “Đó đứa nào ăn nữa không? nghe ba tao nói tao bị viêm gan B bay ah “ nói là bị bệnh mà mồm nó cười ngoác đến mang tai.
lát sau khoảng chục đứa con gái vừa đi chợ về là cả bày lại bu vào
chuẩn bị tất bật, nhìn cảnh bạn bè vui đùa chọc vẹo cười nói ngay trước
mắt tôi thầm cảm ơn ông trời đã không quá phụ lòng tôi khi ban cho tôi
lũ nhao nhao này.
Vì bị thương nên tôi được đặc cách cho ra ngồi ở cái ghế đu trước hiên
nhìn bọn chúng trổ tài nấu nướng. Lâu lâu đâm chọt vài câu cho các bé
thốn như kiểu
- “Sáng đi chợ ghé qua nhà thuốc mua lọ berberin chưa Trang ?” ( ai chưa biết berberin là cái gì thì vui lòng google.com nhá).
- “Tháng trước nhà bên có con nhỏ kia nấu ăn cũng cắt cà rốt như con
Huyền mà đi mất ngón tay đó ,giờ lâu lâu gặp nó vẫn hay nghe người ta
kêu là nàng cụt đấy!” cả nói tôi cả nhìn nhỏ Huyền cắt cà rốt mà rợn cả
tóc gáy.
Ngồi mãi cũng chán, tôi vào nhà lấy cây guitar ra đàn ca cho bớt đi nỗi
muộn phiền, mà hồi đó thần tượng mỗi bác Đan Trường với quả đầu hai mái
huyền thoại , đơn giản mà hát hay, không như mấy thằng hát nhạc thị
trường bây giờ , chẳng ra trò trống gì cả. Lúc đó tâm đắc nhất mà bài
“mãi mãi một tình yêu” , tay hôm qua đỡ tuýt nước vẫn còn đau nên không
thể dập được chỉ gảy nhẹ từng nốt rồi cất lời ca.
“Đêm từng đêm khi màn sương buôn xuống trên thênh thang bao nhiêu nẻo
đường, anh ngồi đây nhớ em nhiều và thầm mong một ngày rực rỡ tình yêu…”
cả đám ngừng tay lắng nghe, tôi dần phiêu vào bài hát, càng ngày hát
càng sung hơn, ánh mắt tràn dâng cảm xúc , tôi khẽ liếc về phía yêu nữ,
nàng đang tự cằm lên đầu gối mắt nhìn xuống đất gật gù theo từng câu
từng chữ tôi hát, nói chung thì tôi hát tàm tạm, đàn nghe cũng xuôi tai
mặc dù tôi chẳng biết tí gì về nhạc lí hết, được ai chỉ cho bài gì là
đánh đại vậy thôi.
“ cần chi nói những lời đâu môi…
Phải không em !” .
Sau tiếng vỗ tay râm ran, thêm những lời khen cỗ vũ hò reo, cả đám xúm
lại đe dọa tôi làm thêm bài nữa không thì trưa cho nhịn, ngay cả thằng
Trinh bình thường rất ít nói cũng nài nỉ tôi hát thêm rồi thu nó làm đồ
đệ đàn học.
Tôi từ chối ngay vì nó mà biết tôi chơi đàn toàn là học vẹt thì quê
chết, nói ngại thì cũng không phải vì tính tôi vậy chứ có biết ngại là
gì đâu , rất tự tin trước đám đông là đằng khác. Thôi thì vì miếng cơm
manh áo đành hát thêm bài “cung đàn tình yêu “ cho các bé nó vui.
Sau tiết mục văn nghệ free thì mấy con vịt giời cũng gần hoàn thành mấy
món cực độc ah nhầm cực phẩm , theo lời mấy thím ấy là thế. Mùi thơm
bốc lên nghi ngút bụng tôi cồn cào hết cả lên.
- “Thơm bay ! ngửi thôi cũng đã thấy phê rồi “. Thằng Tuấn nói rồi bốc một miếng bỏ vào mồm nahi nhồm nhoàn.
- “ thơm hả mày ! kì vậy bố mới đánh rắm xong lại có thằng khen là sao,
qua đây kê mũi vào bố cho thêm vài liều nữa nek!” thằng Trung mặt tỉnh
bơ nói như thật làm thằng cu tuấn quê quá lủi thằng vào nhà lấy cây
guitar tôi đem ra nghịch chống nhục.
Ăn uống hát hò no say, cả đám kéo nhau ra sau vườn. Nhỏ Hiền mà người
chẳng hiền tí nào , cón gái mà trèo tót lên cây ổi ngồi chạng hảng gặm
lia lịa như con chết đói lâu năm.Xong xuôi mỗi cháu một góc nằm phơi rốn
ngủ mê man tới chiều.
Chia tay nhau ra về mà có đứa mém khóc như kiểu vợ chồng tiển nhau ra chiến trường
“ Anh đi mạnh giỏi hic hic , lỡ anh có chết bờ chết bụi thì về báo em một tiếng em lấy chồng khác !”.
Tôi thì mừng gần chết vì cái nhà nhỏ bé của tôi sắp bị tụi nó phá nát rồi. Đó lại một ngày nghỉ lễ trôi qua trong yên bình.