Chap 6
Những ngày đi học tiếp theo dường như đã bắt kịp được với nhịp sống hối
hả của đời học sinh nào là dậy sớm vệ sinh cá nhân rồi đi tới lớp, miệng
nhồm nhoàm ổ bánh mì cho qua cơn đói.
Bạn bè cũng dần thân nhau hơn, nhóm hay chơi với tôi nhất gồm có thằng P
phụng, T khang, S công, M cận và nhiều anh em chiến hữu khác nữa, chủ
yếu lấy tên ông bà già tụi nó ghép vào sau tên như thành thói quen.
Tôi hiểu là một lớp trưởng phải đảm đương nhiệm vụ gánh vác trách nhiệm
của lớp, quản lí các bé , và trên hết là nâng cao tinh thần đoàn kết bới
vậy có vụ gì là tôi đều đứng ra chủ trì lôi anh em đi hội đồng mấy lớp
khác , thành ra mang tiếng lớp chọn học giỏi mà thực tế chắc đánh nhau giỏi hơn.
Một hôm nọ khi hoàn thành xong hai tiết học đầu tiên của buổi sáng anh
em trong nhóm, quoàng vai bá cổ WC thẳng tiến xã lũ mà không để ý thiếu
thằng S công và thằng T khang, mà nói là S công chứ không phải tờ rim nó
công hay nó tên công đâu nhé, Công là tên ông già nó ấy .
Chợt thấy thằng này hớt ha hớt hãi chạy đến ngáp ngáp đớp đớp nói không ra hơi.
-“ Thằng Tiến ọc ọc ! thằng Tiến”, nó cố lắm mới nói được chữ thằng Tiến.
- “Tiến Tiến cái con chó thiến ! Sao Tiến sao? Nó đâu?” tôi hỏi ngay
thằng S công sau khi để cho nó hít lấy hít để hai hơi chuẩn bị nói tiếp.
- “Tao với nó đi trên căn tin về thì bị 3 thằng lớp trên chặn đường xin
mất chai coca , thằng T không đưa rồi mấy thằng kia lôi thằng T vô trong
lớp rồi, chắc giờ máu la ah máu với coca lẫn lộn rồi ”.
Nghe nó kể cả đám không ai bảo ai quên luôn xã lũ chạy theo thằng S đang
dẫn đường tới khối lớp trên , dãy lầu trệt có hai khối là khối lớp một
và khối lớp hai , vừa tới nơi thấy thằng T đang bị ba thằng kia dồn vào
góc lớp.
“Lên” chỉ chờ có thế, sau câu lệnh quen thuộc cuả tôi sáu bảy thằng
xông vào múa loạn xì ngầu, mười cái chắc trùng ba thằng kia một cái .Tôi
núm được cổ áo thằng T lôi nó ra khỏi vùng chiến đấu , rồi bay vô tương
trợ anh em thì
- “Ngừng ! sung quá ha! Anh hùng quá ha ! giỏi võ công nữa ! đánh như tôn ngộ không ý nhỉ? ”
Một giọng nói ồm ồm mà thằng nào nghe cũng rợn tóc gáy mà mỗi buổi sáng
tới trường là nghe giọng này đầu tiên, bác bảo vệ tay đang chống nạnh
đứng giữa một đám đông, mà giờ mình mới kịp nhận ra, hầu như tất cả
thành viên hóng hớt của hai khối đều có mặt ở đây.
Phòng học chút xíu mà đông kín người, thảo nào thu hút anh mắt của bác bảo vệ tới đây
- “Lên văn phòng ngay và luôn nhé mấy đại hiệp ! “
Thôi xong, vậy là tạch rồi. Ấn tượng của tháng học đầu tiên là vầy. Vừa
bước vào văn phòng đặt đít xuống ghế, tiếng quoát văng vẳng làm nhói cả
tai
- “Xao ? thế lào mà nại đánh nhau?” Thầy giám thị bắt đầu thị uy khiến
gần chục thằng run bắn lên khi vừa mở miệng đã mắng xa xã làm tất cả
giật mình.
- “Dạ mấy anh đây bắt nạt, chấn đồ của bạn con !”
Là đầu tàu của lớp mình buộc phải mỡ lời biện minh cho cả bọn. Mà sự thật là thế mà.
- “Mấy thằng kia xao nại chấn đồ của ló ?” ông thầy cầm nguyên cây thước
bản múa trước mặt ba thằng kia làm thằng nào cũng tái mét , mặt cắt
không ra máu.
- “Dạ tụi con chỉ đùa thôi ạ!” Một thằng lí nhí trả lời.
- “Tụi nó đánh bạn con luôn thầy !” được đà mấy thằng kia nhận lỗi không phản kháng tôi thêm tí Neptune cho ông thầy xữ mấy thằng kia luôn mặc dù chẳng biết bọn kia đã đánh thằng T khang chưa .
- “Tóm nại thằng lào đánh trước?” ngay tắp lự hai phe chỉ thẳng mặt nhau.
- “Không nhận hả ? ra cột cờ quỳ hết tiết học !” tôi nghe như sét đánh bên tai. Oai phong lẫm liệt đẹp trai ngời ngời thế này mà ra cột cờ thì mặt mũi bỏ vào đâu nữa điên quá bật dậy.
- “Bọn con đâu có gây sự ! mấy anh này đánh trước mà , sao bọn con lại phải quỳ?”
- “Mấy thằng kia có khai nhanh không ? hay để mời phụ huynh nên đây lói
chuyện!”. Tiếp tục múa thước trước mặt ba thằng rồi đập thước xuống bàn
cái rầm làm tôi cũng xuýt són ra quần.
- “Dạ con xin lỗi tụi con sai rồi!”, rốt cuộc thì bên kia cũng có thằng mỡ mồn chịu khai.
- “Rồi ! ba thằng bay về viết bẳng kiểm điểm phụ huynh kí vào mai nên
đây nộp , còn bọn cà chớn kia về nớp đi tí thầy thông báo giáo viên chủ
nhiệm sau, mới lit mắt đã muốn nàm giang hồ ah? hay coi phim nhiều quá?”
.
Tất cả thở phào khi được trả tự do nhưng nỗi lo với cô chủ nhiệm xì teen
vẫn canh cánh trong lòng mặc dù không thằng nào nói ra nhưng ai cũng
biết.
Vừa bước vào lớp đã nhận được soi mói của lũ bạn tron lớp, đứa thì ngơ
ngác, đứa thì nhìn mấy anh hùng vừa trở về như gặp được thần tượng Kpop
của tụi nó .
Em T.An nhìn tôi như kiểu sợ phu quân nàng bị sứt mẻ gì đó. Càng nhìn
càng yêu thế không biết. Đặt mông xuống chổ ngồi đang thở phảo nhẹ nhỏm
thì cô chủ nhiệm bước vào lườm nguýt hết bài cũng mất hai ba phút, mắt
lé đi một số độ trông thấy phải dụi dụi mấy cái nó mới trỡ lại vị trí
ban đầu rồi cô cũng bắt đầu màn tra khảo .
- “Mấy cưng nói đi, sao lại đánh nhau?”
“Cưng cái hai bà trưng”
, nói thế thôi chứ tôi cũng đứng dậy tường thuật diễn biến thêm ít mắm
muối, xì dầu, xì mè , hạt nêm, hạt điều, tiêu, dầu ăn , chao, mắm tôm … nói chung là đủ vị .
Nghe xong nhìn thái độ của cô cũng đoán được phần nào cô định nói đánh
là đúng, cười thầm trong bụng hứng lên định đứng dậy hỏi cả lớp “ theo
các bô lão , như vậy nên hòa hay nên đánh
“ mà thôi kìm hãm cơn sướng ngồi nghe cô diễn thuyết một hồi, nào là
học sinh không được đánh nhau, có đánh thì kiếm chỗ kín đáo mà đánh, mà
đánh là đánh cho nó trừa( có đoạn này không nhỉ?, lâu quá nhớ không rõ
chi tiết đoạn này ) rồi chốt lại một câu lần sau đánh nhau nữa mời phụ
huynh nghe chưa!
Xong bài cải lương, cô cũng ra về nhường lại phòng học nảy giờ cho giáo viên thanh nhạc đã đứng chờ ngoài cửa 15 phút trước.
Mới nghe nhạc xong giờ tiếp tục học nhạc mà thấy ớn quá. Mấy thằng trong
nhóm quay lại nhìn nhau cười trong niềm hân hoan. Vậy mới biết được
tình bạn có nhau trong mọi hoàn cảnh.
Nét mặt T.An cũng đã thôi lo âu , muốn thơm mấy phát nhưng thôi kiềm chế trong đầu tự nhủ “ bồ tát ngon hơn, bồ tát ngon hơn”.
“Sòn sì đô la… ! ”, bầy vịt con đang rống trong niềm hân hoan bởi tình
bạn được xiết chặt, tiết thanh nhạc cũng trôi qua nhanh chóng sau màn
cực hình của giọng ca bom tấn chaien chính là thằng K con trai tôi. Cho
đến bây giờ khi mà hai hai tuổi giọng của thằng này cũng chẳng đở hơn
chút nào, may mà bề ngoài cao ráo tới 1m8 đẹp trai lãng tử đã cứu vớt
phần nào cho nó.
Chap 7
Kể từ sau vụ thằng T khang, danh tiếng của nhóm cù lầy lớp 1A đã vang
dội khắp trường, tưởng chừng mọi việc đều xong xuôi, đâu vào đó, thì ba
ngày sau
Là một ngày thứ 7 nắng gió mang hương vị đặc trưng của Tây Nguyên xanh
tươi, không biết cô giáo tối hôm trước lao động quá sức hay sao
mà lên sinh hoạt lớp 15 phút sau đó cho cả lớp về , hội cù lầy xoắn lấy
nhau ra về, chỉ thằng S công với thằng P phụng là đi hướng ngược chiều
còn lại 5 thằng tôi lê lết xách cặp to bằng 1/3 cơ thể đi bộ về trên con đường mắt rượi bóng cây.
Sỡ dĩ có cái tên hội cù lầy là trong lớp học, mỗi lần bị bắt về cái tội
nói chuyện hay một số tội khác là thằng này đổ lỗi cho thằng kia, cũng y
như sáng ngày thứ 7 hôm đó.
Thằng T khang đang nói chuyện với thằng S công thì bị cô mĩ thuật bắt tại trận.
- “T đứng dậy ! ngồi trong lớp mà nói chuyện riêng,đi xuống góc lớp úp mặt vào tường.”
- “Tại bạn S rủ con đó cô !" thằng này cuống quá đâm khai ra. Mặt ngơ ngác vẽ vô tội lắm nhưng thằng S công cũng đứng dậy phản kháng.
- “Bạn A ( là mình đới) nhờ con hỏi bạn T nên con hỏi giùm thôi cô!”
Thằng này cũng làm mặt tội để nhận được anh mắt cảm thông, liếc qua tôi.
- “Ơ tao đâu có hỏi T gì đâu! Tao đang nói chuyện với T.An mà!”
Nói xong cầu này mới nhận ra mình ngu hết mức . Chẳng khác nào lạy ông
con ở bụi này. Làm cả lớp cười ầm lên, lúc này nhận ra vấn đề cũng đã
quá muộn chỉ biết trách mình thôi.
Ba thằng cũng dẫn xác xuống góc lớp, úp mặt vào tường, mà đứng với mấy
thằng này cũng không yên nữa, thằng T khang không bít ai bày cho cái trò
thổi bong bóng bằng nước miếng làm tôi với thằng S công phải đứng oặn
ẹo không yên để né mấy cái bong bóng kinh tởm của nó rồi cười khúc khích làm cô giáo mĩ thuật phát khùng lên vì ba thằng dưới lớp này .
Tách mỗi đứa ra một góc, nhưng khoảng cách không thành vấn đề khi thằng
T khang vẩn chu cái mỏ ra thổi bong bóng bay lơ lững trong lớp rồi ba
thằng lại nhìn nhau mà không nén được cười , như ba thằng gay lâu ngày
chưa ân ái ý.
Nhận ánh mắt khó chịu của cô giáo cho đến hết tiết học mà ba thằng vẫn cười nhe răng.
Quay lại với lúc ra về, năm thằng đang xách cặp trên con đường bóng mát được che bởi những bóng muồng đen cao vút.
Bất thình lình đằng sau một toán gồm năm xe đạp chạy tới chặn trước
mặt, tổng cộng quân số có sáu thằng, tôi nhận ra ngay ba thằng mấy hôm
trước đánh thằng T khang bị bọn tôi hội đồng.
- “Lại muốn đánh nhau nữa ah!” Không lạ lùng gì nhau nữa tôi vào thẳng
vấn đề khi mấy thằng này đang vứt xe vào bụi cỏ ven đường, vẻ mặt chuẩn
bị xoắn. Quả thực thì giờ bên phe tôi đang thiệt thòi chỉ có năm thằng
mà có thêm thằng gay T khang không làm ăn được gì nên chỉ còn lại bốn thằng gọi là có tí nghề .
- “Hôm bữa đập bọn tao xong là hết ah. Bọn mày chuẩn bị tinh thần ăn đòn
đi.” Thằng to con nhất trong đám kia lên tiếng, mà chưa gặp nó bao giờ,
nói xong câu thằng này nhảy lên đá thẳng một cước vào người tôi.
Hỗn chiến xảy ra, hai bên lao vào nhau chỉ còn thằng T khang đang đứng
ngoài vòng, tay chân múa máy như mấy bé mầm non múa bài hai bàn tay của
em … .
Sau năm phút từng thằng bên phe tôi bị đạp ngã xuống đất trong đó có
luôn cả tôi, mấy thằng kia tiếp tục tiến gần lại thằng T khang , thằng
duy nhất trong nhóm còn đứng, thua cũng phải thôi, tụi kia lớp hai rồi,
người cũng to hơn, lại đông hơn nữa.
Thằng T khang đứng yên như chết lặng, nhìn nó như mặc cho ai muốn làm
gì thì làm, tôi thì nhìn lại áo quần lấm lem màu đất đỏ bazan, mà tự
thấy thương mình, tới nước này thì không sợ bà già ở nhà mắng nữa, loay
hoay bò dậy thì tay chạm ngay một khúc gỗ.
Làm liều luôn nhảy tới phang một phát vào lưng thằng to con mới nảy rồi
che trước mặt thằng T ổn định tình hình trong ba giây, máu điên trong
người vẩn tiếp tục tăng lên nhắm mắt nhắm mũi phang túi bụi vào mấy
thằng trước mặt. Hét to
- “Chết cha mi nha con !”
- “Chạy đi ! nảy mình đập trúng đầu nó bị điên rồi!.” Điên bà nội mày
chứ điên, mở mắt ra thì thấy mấy thằng xách xe chạy được chục mét rồi .
Đang tính đuổi theo thì nhìn lại mấy thằng bạn đang lồm cồm bò dậy nên thôi lo cho quân ta trước đã.
- “Ghê mầy !” thằng H đứng dậy đầu tiên bước lại mình sờ sờ trên đầu tôi như kiểu bắt chấy.
- “Gì đó mày ? không hiểu thằng này làm gì, tôi hỏi ngay rồi lùi người lại để bảo vệ trinh tiết gìn giữ 7 năm trời .
- “Không có chi! Nảy nghe nói mày bị đập trúng đầu nên bị điên. Tao kiểm tra lại để biết đường kiếm thằng khác chơi ”.
Rồi nhóm cù lầy lại cười phá lên.
Lúc này nhìn lại thằng T khang thì thấy nó vẩn đứng trơ đó. Đũng quần
đổi màu ướt nhẹp, mấy thằng nhìn nhau rồi lại càng cười to hơn.
Xong đâu đó phủi lớp bụi trên bộ áo quần lấm lem rồi tất cả ôm nhau
tiếp tục đi về, riêng chỉ có thằng T khang lũi thủi đi sau một đoạn hai
ba mét vì bị ae cách li bởi mùi hôi khai nồng nặc . Đi thêm bảy tám trăm mét nữa thì mỗi thằng một hướng chia nhau về.
Tới cổng thì thấy mama đang lên xe chuẩn bị đi đón tôi. Nhìn bộ dạng tôi bây giờ chẳng khác nào thằng ăn xin.
- “Sao mới không đi đón một bữa mà nhìn mày ngu ra thế con!” Mama dựng
xe xuống rồi nhìn qua một lượt, mặt đổi thái độ ngay lập tức .
- “Lại đánh nhau hả thằng trời đánh này ! mới đi học được mấy bữa mà học
gì không học lại học đánh nhau ah ! tao về tao méc ba mày coi ba mày
cạo đầu mày ra con ạ!” Vừa nghe nhắc tới ba mình đã tái mặt . Ba bình
thường vui tính nhưng ổng mà nóng lên thì thôi rồi.
Đành biểu cảm khuôn mặt tội nghiệp rơm rớm nước mắt, nói nhỏ nhé để rơm
được nước mắt mình phải đưa tay ra sau lưng tự véo một cái đau thấu
trời nước mắt mới rớm lên được đấy. Nhờ vậy mama thấy tội quá nên cũng
tha cho, đẩy vào nhà không quên cóc cho một cái muốn lòi não.
Chiều sau khi ăn no ngủ kĩ xong vác xác xuống nhà ông anh con cậu chơi vì bama đi làm hết không có ai chơi với nên buồn.
Trong mấy thằng anh tôi thân nhất tên này, hai thằng rất hay tâm sự với
nhau, mà chín ổng là người xúi bậy mình nhiều nhất, từ trò vỗ mông ôm
hôn mấy bóp nắn mấy em cũng là ổng bày cho hết , được cái cũng biết ông
thương tôi nên cái gì cũng nghe theo hết, chiều đó tâm sự lại vụ lúc
sáng, lại dỡ bài trộn gia vị hôm bữa vào nữa, sau khi khi nghe xong, mặt
ổng trầm ngâm tay vuốt vuốt cằm mặc du chẵng có sợi râu nào cả, phán
ngay một câu bất thình lình làm tôi hết hồn.
- “Sau khi trừ hao lời chú kể thì anh đoán bọn này rất chi là là là ! mà chú kể lại lần nữa coi nào
, nãy gió mát quá nghe chưa rõ!” . Đúng thiệt chỉ có ổng hiểu tôi nên
mới phát hiên có gió chứ mình kể chuyện có lên tới cấp bão mặt cũng tỉnh
bơ ah.
Rồi tôi cũng kể lại lần nữa, có vẽ lần này ổng chăm chú hơn, nhìn có vẻ trầm ngâm hơn.
- “ừ chyện của chú phức tạp đó ! mà thôi nể anh em hoạn nạn có nhau nên chú tự xữ lí đi!”
. Nghe xong câu này mà muốn đạp cho ổng một cái bật ngữa ra. Không an
ủi thằng em được một câu còn troll nhau một phát thốn hết cả người.
Sáng hôm sau chủ nhật. Tôi đã tót xuống nhà ổng từ sớm. Tại hôm qua nghe
bảo hôm nay có kế hoạch đi sập chim chào mào nên lòng đầy háo hức ,
xách cái lòng sập đã được bao bọc cái áo sơ mi cũ trên tay , lòng vui
phơi phới, tiến tới ..
Chap 8
Sáng hôm sau , những tiết học vẫn trôi qua bình thường, bạn bè vẫn tụ
tập bàn tán vụ hôm qua, rồi những lần chịu phạt đứng góc lớp như thường
ngày vẫn tiếp diễn.
Tùng ! Tùng ! Tùng ! ba tiếng trống báo hiệu tiết học cuối cùng kết thúc. Anh em nhóm cù nhầy lại ôm nhau ra về.
Vừa ra tới cỗng trường đã thấy ông anh họ hôm qua đứng nói chuyện với một đám chắc cũng bằng tuổi ổng.
- “Hế lô! đại ca ! làm chi lên trường sớm vậy? Anh học chiều mà?”
- “Ờ tau thay má mày lên trường đón mày!”
- “Mama em đi đâu ha? Mà về thôi !”
- “Hôm trước thằng nào bem mày nói anh giải quyết luôn thể! Có mấy thằng bạn anh đây nữa. Đang ngứa tay hốt luôn cho nóng
!” tới đây mới biết ông lên đón tôi là phụ mà lên trả thù cho thằng em
mới là chính, hic tự nhiên trong lòng cảm động xuýt xỉu, có thằng anh
quý hóa quá.
Vừa hay nhóm ba thằng lớp 2 kia cũng vừa tan học. Chưa kịp nói thì thằng T khang nhảy vô đớp ngay
- “Tụi nó kìa anh L !” nó chỉ thẳng tới hướng ba thằng đang đi ra.
Khi ba thằng còn cách khoảng năm bảy mét ông L e hèm cái lấy giọng
- “Ba thằng kia lại đây anh hỏi xíu!”
- “Dạ ! anh gọi em ha? “
- “Không gọi bay gọi chó ah? Lại đây hỏi nhanh coi.”
- “Hôm qua mấy đứa có đập thằng em anh phải không?”
- “Đâu có anh chắc anh nhầm rồi anh ơi!”
- “Phải không A ? tụi này đánh mày phải không?” ổng quay lại hỏi tôi.
- “Đúng rồi huynh! “ tôi làm mặt ngầu kênh kênh lên .
“Bốp ! đậu má giởn mặt tau mày
!” Một bạt tai ngay mặt thằng vừa trả lời, không nói năng gì nhiều ông
bay vô lên gối xuống chỏ liên hồi đến khi ba thằng quì dưới đất xin tha
ổng mới dừng lại.
- “Dm sau hôm nay thằng em tau có chuyện gì thì bọn mày đéo yên đâu!”
- “Lên xe về mày !” bỏ lại 3 thằng nhăn nhó ổng xừng xộ hốt tôi lên xe về luôn.
Giờ mới hiểu anh em có nhau cảm giác đáng quý thế nào. Mãi cho tới sau
này khi tôi lớn lên thì ổng càng ngày càng giang hồ hơn. Xữ lí biết bao
vụ liên quan tới tôi. Thực sự nếu không có ông đứng ra dàn xếp thì tương lai của tôi đã ăn đòn thay cơm . Mà kể từ ngày đó cũng không còn thấy 3 thằng kia bém mảng tới gây sự nữa.
Chuyện tôi với em T.An thì cũng chẳng có gì thậm chí càng ngày càng lu
mờ hình bóng của nàng. Lúc này chưa biết gì về cái gọi rung động nhất
thời. Càng ngày càng không quan tâm nàng như ngày trước nữa, nàng cũng
vậy. Khoảng cách hai đứa ngày càng lớn lên cho đến khi nó đạt tới khoảng
cách của một tình bạn bình thường. Từ đó cũng không coi nhau như Vk ck
nữa mà đơn thuần chỉ là tình bạn trong sáng giúp đỡ lẫn nhau trong học tập, tâm sự chuyện buồn vu vơ trong suốt nhưng năm cấp I.
Mãi ham chơi lực học càng ngày càng sa sút, ba năm đầu con đứng vững với
danh hiệu học sinh giỏi nhưng rồi mãi chạy theo những cuộc chơi, đánh
nhau kéo bè kéo phái, bày đủ trò nghịch ngợm trêu chọc cô thầy, năn lớp
bốn hạnh kiểm khá đồng nghĩa với học lực có tối đến mấy cũng chỉ là học
sinh khá. Ấm ức mà không nghĩ đó là lỗi của mình, cứ cho là thầy cô ghen
ghét nên mới cho tôi như vậy, lòng tự ái, cái tôi trong người quá cao ngay từ lúc con bé tí, cứ nghĩ đã vậy anh chả thèm học cho bỏ ghét ,
từ cái sai đó càng ngày càng đi xuống vực thẳm, đến khi hết lớp năm thì
xuýt nữa tụt xuống học lực trung bình, chức danh lớp trưởng nó bay tới
tận chỗ nào rồi, giờ mình chỉ là thằng dân đen, may ra chỉ có uy quyền
cầm đầu với lũ bạn chí cốt.
Trên trường chỉ có niềm vui nhỏ là cùng đám bạn tung tăng làm trò, niềm
vui chỉ thực sự đến khi nhưng ngày hè rong đuổi trên đường, trở thành
người rừng đễ săn bắt hai lượm
những gì có thể, chiều chiều lại ùa theo mấy thanh niên trai tráng
trong làm đi cưa gỗ trên rừng về mang theo những bụi phong lan và con
vật kì lạ, có khi nai mang lợn rừng đủ thứ đem về nhậu.
Có lẽ chuyện về thời cấp một sẽ được kết thúc lại trong chap này. Cũng
bởi thực sự thì cũng không còn nhớ quá rõ và hết những chuyện đã xảy ra
lâu này.
PS:Vài dòng tâm sự: Hôm nay tình cờ đọc được tác phẩm mới của thần
tượng, mình học và ngẫm ra được một điều, tuy là tự truyện là, là bày tỏ
tâm sự của mình, nhưng chung quy thì cũng đễ chia sẽ cho mọi người đọc
và cùng cảm nhận, bởi vậy có viết sao cho đàng hoàng ý nghĩa, cho nên kể
từ bây giờ mình sẽ cố gắng viết tốt hơn thay vào đó chap sẽ chậm hơn
nhưng sẽ chất lượng và dài hơn, như vậy mọi người sẽ cảm nhận mình được
tôn trọng hơn.
Do mới bị nạn nên tay còn đau không gõ nhiều được, hứa ngày mai sẽ có
chap dài hơn, mở ra nhiều điều li kì hơn cho mọi người. Cảm ơn mọi người
đã theo dõi.
------------------------------------ Bạn đang đọc truyện tại ecute.wap,sh ------------------------------------- Chap 9 chuyển cấp
Thời gian lặng lẽ trôi đi , qua đi những ngày thiếu nhi cấp I hồn nhiên,
qua đi bao ngày hè vui vẽ cùng bè bạn. Và rồi cuộc đời lại bước thêm
một trang mới .
5/9 Một buổi sáng trong xanh, vẫn cái se se lạnh của không khí núi rừng
Tây nguyên, lũ bạn bè nhao nhao gọi nhau ý ới trước nhà giục tôi đi học.
Vừa bước ra khỏi nhà đã thấy mấy chàng mấy nàng ăn diện sáng chói chuẩn bị cho ngày khai trường.
- “Mới sáng ra chói quá vậy bay ? thằng V tóc láng thế ruồi trược té sao mày!”. Troll thằng bạn phát lấy hên .
- “Té tổ cha mày chứ té!”
Nhìn mái tóc chải gel láng bóng của nó mà tôi bật cười nhìn lại mình. Áo quần nhăn nhó chưa kịp ủi, vẫn cái balo từ năm lớp năm.
Không phải là không có áo quần mới mặc. Mama cũng có may cho một bộ
nhưng tính tôi không ưa mang cái mới quá, cứ để từ từ rồi mặc dần. Tính
tình đơn giản nhưng luôn hết mình vì bạn bè.
Rồi cả bầy cũng lên xe đua nhau tới trường, nhắc đạp xe lại nhớ tới
thằng Gi tuất. Thằng này hồi hè mấy anh em tập trung lại dạy nó đạp xe
cho nó. Bản tính liều mạng và chơi ngu lấy tiếng của nó thì với việc học
đi xe đạp là rất đơn giản chỉ cần hai tiếng đồng hồ là nó đã bắt đầu
đạp được.
Khi đạp được rồi thấy tôi và thằng Tr và thằng V đạp theo chạy thả hai
tay, bá đạo hơn tôi chuyển hết thế bốc đầu chạy một bánh sang quoay lưng
ngược lại với tay lại đạp xe ngược( cảnh này hơi bị khó tả, đoàn xiếc
mà vô tình đi ngang qua không khéo cho tôi gia nhập đoàn ngay ) thằng Gi tuất thấy vậy cũng học theo thả tay, rất chuẩn nó học rất nhanh.
- “Ê tao thả được nek !” nó cười hô hố quay lại khoe bọn tôi!
- “Ầm” ! tiếng cười của một cá nhân tắt thế vào đó là tiếng cười của một đám.
Nó cùng chiếc xe đạp cà tàng nó mượn ông anh lao thẳng xuống mương nước mà mùa khô thì chẳng không có giọt nước nào.
Cả đám bu lại xem nó thế nào còn đỡ nó dậy. Ban đầu tưởng té là té thế
thôi rồi cũng đứng dậy, tự nhiên lâu quá không thấy nhúc nhíc gì. Làm
mọi người lo lắng đổ xô tới hóng coi nó ra làm sao.
Tới chỗ nó té thấy thằng cu nằm bất tỉnh, mặt miệng đầy máu, lo quá
- “Tr với V ! cõng nó lên lưng tao! Nhanh đi .”
Cõng thằng Gi chạy thẳng ra trạm xá cách đó 1km. Hoảng quá đâm ngu hay
sao ý. Xe có không bỏ nó lên chở cõng nó chạy đứt hơi mới tới trạm xá.
May sao khi khám xong bác sĩ nói không có sao chỉ bị đập đầu nhẹ với mẽ mất ba cái răng cửa thôi, máu nhiều do môi bị dập.
Cả đám tranh nhau vô hóng coi mặt mũi nó thế nào. Lần lượt từng thằng
đi vô coi rồi lẵng lặng đi ra chép miệng kiểu như “ xin lỗi chúng tôi đã
cố gắng hết sức” vừa ra tới hành lang là ôm bụng cười nghiêng ngả ,
thằng Gi giờ cũng mò mặt ra về.
- “Cười bà nội bay chứ cười ah! Tin tao bẻ đôi dập hố hết không ?”.
Nó càng nói càng lộ ra ba cái răng bị gãy mất một nữa, cộng thêm con mắt
bầm đen, càng nhìn nhìn nó không thằng nào nhịn nỗi nữa ngồi lê ra hành
lang cười, cười mà chảy cả nước mắt.
Quê quá nó đi thẳng một mạch mặc cho cái chân cà nhắc lết từng bước ra cổng.
Quoay lại với ngày khai giảng, cả đám lên tới trường thì trước sân
trường đã đông nghẹt người, phụ huynh có, học sinh có, nhanh chóng cho
xe vào nhà xe tôi lập tức tìm đám bạn chí cốt của tôi.
Rồi một tin động trời tôi nhận được, mọi thứ như đổ sụp ngay trước mắt.
Tôi không còn là thành viên nằm trong lớp A1 nữa, vì lớp A là lớp chọn,
mà cuối năm lớp năm tôi xuýt nữa rớt xuống trung bình thì lấy đâu được
vô lớp chọn nữa .
Sau màn an ủi của bạn bè tôi lũi thủi đi về lớp mới của mình. Một nỗi
buồn khó tả, anh em chơi với nhau năm năm trời rồi phải chia li vậy
sao?. Nước mắt cứ như muốn ứa ra.
Không được khóc , tôi nhớ tới lời ba “ con trai chỉ khóc khi mất đi gia
đình chứ không được khóc khi gặp khó khăn” , kìm lại dòng nước mắt, tôi
cúi đầu đi vào lớp, thầy chủ nhiệm đã ở đó , bạn bè mới của tôi đã ở
đó, nhìn ai cũng xa lạ.
Sắp xếp chỗ ngồi xong, thầy chỉ tôi đi xuống góc lớp ngồi với một thằng, mới nhìn khuôn mặt lấc cấc đã thấy gét. Thằng này tên Trung sau này mới bít nó cũng khá bá đạo chã kém ai, con đại gia, nhà rất có thế lực.
Một hồi ngồi nói chuyện thăm dò tin tức, tôi được thằng Trung giới
thiệu với tất cả thành phần bất hảo của lớp, quyết định kết nạp thêm tôi
vào băng nhóm, đang buồn trong người, nên gật đầu luôn cho lẹ .
Cô giáo môn Tiếng Anh bước vô lớp. Cả lớp đứng dậy chào, tôi còn mãi suy nghĩ tiếc nuối vơi đám bạn lớp cũ quên cả đứng chào.
- “E hè hèm !Anh kia đứng dậy. Sao thấy giáo viên vô lớp không đứng dậy chào. Mới lên cấp mới đã khinh thường giáo viên vậy ah? Cả lớp ngồi xuống còn anh đứng đó cho tôi !”
Rồi xong gấy ấn tượng quá tốt, kiểu này bị dìm quoanh năm là cái chắc rồi.
Đang ngơ ngác tủi thân hok bít kiếp trước ăn ở kiểu gì mà kiếp này xiu
xẻo vậy, thì tin buồn nối tiếp tin buồn. Tiếng bà cô văng vẳng , nghe
ong ong bên tai.
- “Năm mới kiểm tra miệng khảo sát lớp tí ! Anh lên luôn đây cho tôi”.
Bà cô chỉ thằng mặt tôi, không nói gì thêm mở cuốn sỗ đầu bài ra. Lăm le
cho điểm, có khi còn cho luôn điểm tôi vào trong đó rồi cũng nên. Tâm
trạng đang không vui cũng không miễn cưỡng làm gì thản nhiên trả lời.
- “Cô hỏi cứ hỏi ! e có biết gì đâu trả lời ”. Tự nhiên bạo đến tôi còn tự ngạc nhiên vì tôi nữa.
- “Anh nói cái gì? Thái độ thế ah. Đi học mà anh nói không biết cái gì là sao?”
- “Em không biết em mới đi học ! Em biết rồi em đi dạy giống cô cho rồi
!” buông một câu không cần sự cho phép bước thẳng xuống chỗ ngồi trong
khi bà cô còn đang đơ ra vì câu nói vừa nảy, thằng Trung một bên giơ
ngón tay cái lên ra hiệu rất tốt.
- “Khâm phục, tạo ấn tượng mạnh ghê mày ?” vừa về tới chỗ thằng Trung đã ngoái qua.
Đương nhiên chiểm chệ mở hàng trong sỗ đầu bài với tội danh “xem thường
giáo viên, đề nghị giáo viên chủ nhiệm xem lại nhân cách đạo đức + 0
điểm” ôi, nghe mới oai làm sao.
Bao nhiêu anh mắt trong lớp đổ dồn về tôi nhìn như kẻ ngoài hành tinh.
Nói chung ngay từ khi vào lớp đã tia quoa một vòng, chẳng có móng con
gái nào nên hồn, nhìn xa thì đẹp khác người, nhìn gần mới biết đười ươi
xổng chuồng.
Nghĩ đến mà lại ngao ngán, cứ thế tiết học trôi qua trong sự lo lắng
hồi hộp của tui bạn khi tôi lâu lâu lại đấu khẩu với bà cô một lần. Rồi
cũng hết tiết, mấy thằng vừa nảy mới làm quen chui xuống cuối lớp, chỗ
mà tôi đang thẩn thờ.
- “Bạo quá vậy mày! Lần đâu thấy đó. Lớp mình vô tình thu thập tướng cướp rồi.”
Thằng Tuấn lên tiếng làm cả đám gật gù như các cụ phán các cháu ngồi
nghe . Mãi sau mới biết thằng này nói nhiều người nghe vì nó đánh nhau
cực giỏi, chơi rất đẹp và cũng là sư huynh tương lai của tôi.
- “Ừ do đang buồn mà bả cứ chọc ngoáy hoài đâm liều thôi!” Tôi chép
miệng trả lời như mấy bô lão nói chuyện quốc sự với bao nỗi lo lắng cho
con dân.
- “Buồn vì chia tay bạn cũ ha? Vô đây có bạn mới mà , dần dần quen
thôi!” Lúc này mới nghe thấy tiếng một giọng nữ, quay lại thấy em ngồi
bên cạnh lên tiếng, thì ra là e lớp phó, em này không xinh cũng chả xấu,
nói chung nhìn tàm tạm hơn so với bầy đười ươi trên kia.
Âu cũng có niềm an ủi không bị vùi thân nam nhi đẹp trai phơi phới tại nơi này .
- “Ừ mình biết mà ! không ảnh hưởng tới lớp nữa đâu, để tiết sau mà coi !” quay lại nhìn em ý nở một nụ cười thay lời cam đoan.
Vừa vào tiết mới, một bóng hồng lướt qua cửa sổ hành lang làm lũ trai
mới lớn cứ phải nhao nhao loạn cả lên. Không đi đâu xa bóng hồng tiến
dần tới cữa lớp rồi ung dung đứng trước bảng nở nụ cười tỏa nắng xua tan
cái u ám của tiết anh văn vừa rồi.
“ Cô giáo dạy toán đây ư? Thế này thì cho tiền cũng không quậy nữa!”. Khổ cái trước giờ thấy gái đẹp là tính kiêu lại nỗi lên.
Cứ là ra vẽ im lặng lạnh lùng chẳng thèm để ý. Cái tính dễ yêu cô nó đã
được sinh ra và nuôi dưỡng ngày càng lớn lên nhờ bàn tay bày dại của
nhóm trai làng. Cái làng văn hóa yêu cô. Thảo nào có câu “Muốn sang thì
bắt cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lây thầy” có khi nó bắt nguồn từ
cái làng này mà ra cũng nên .
Nói về toán thì đó là sở trường của tôi, nhìn cô giáo xinh vậy mà khó
tính chẳng kém gì bà cô anh văn, chưa nói đên câu thứ ba đã kêu cả lớp
làm bài khảo sát đầu năm.
Thôi kệ người ta xinh khó tí cũng chẳng sao. Mấy khi có cơ hội chứng mình năng lực trước người đẹp và cả lớp.
Sau một loạt các bài toán thuộc dạng khó nhai với bọn dốt và sụn sụn
với bọn khá giỏi. Cuối cùng cũng xong cái đề dài thiên thu, miệng nỡ
điệu cười nham hiểm, ngồi vênh râu chờ kết quả.
Và rồi cũng không ngoài dự đoán.
- “Lớp có ba bạn trên 8 còn lại học lực quá tệ! H lớp trưởng 8 điểm, A và Trang là bạn nào! “
Trời người đẹp giọng còn dễ thương nữa, đang ế mà thế thì yêu luôn hề hề.
-“ Em ! Em !” hai con người cuối lớp chỉ cách nhau một lối đi đứng dậy.
Nhỏ Trang thì cười hớn hở. Chứ tôi thì vẫn tỏ vẻ lạnh lùng mặt ngầu, cơ mà hãnh diện lắm cơ .
Nhận nụ cười của cô giáo mà tim gan nhảy loạn cả lên không khéo xong quả này chấn thương nội tạng như chơi.
Nhìn mấy cái mặt mới phát dục xung quoanh đang phê con tê tê là tôi
biết thằng nào cũng khoái cô giáo này lắm. Bay liệu hồn cô của tao
đấy.Nhỏ Trang quoay qua.
- “Ghê nha im im mà hiểm gớm! xin chỉ giáo!” Bà mợ nó điểm cao ngất ngưỡng mà còn xin chỉ giáo nữa muốn vượt mặt ba mày ah.
Đã bước đầu gây dựng vị thế trên mặt trận học tập, và có bước khởi đầu
cho sự nghiệp tạo dựng băng đảng quậy phá. Nguôi đi nỗi buồn, nụ cười
hài lòng thay thế dần vẽ buồn bã từ đầu buổi tới giờ cơ mà mỗi lần cô
giáo quoay xuống nhìn vẫn giữ vẽ lạnh lùng mặc dù chẳng có tí tác dụng
gây ấn tượng gì.
Tính tôi khá trầm trong học tập ,chỉ khi gọi tới mới mở phát biểu,phần
đa thể hiện được mình trong những môn tự nhiên, mấy môn xã hội học thuộc
thì ngu chã kém đứa nào do bản chất lười học thuộc từ nhỏ, anh văn thì
khỏi phải bàn luôn, tới lớp 6 chắc mới biết chữ hello có hai chữ L đới , còn trong cuộc chơi thì hoàn toàn ngược lại. La hét quoát tháo um sùm, luôn chiếm giữ vai trò thủ lĩnh cầm đầu.
Mới ba ngày đầu trôi qua, mọi người trong lớp đã bao phen hết hồn về độ
liều trong tiết anh văn, khâm phục trong tiết toán, và cười bể bụng
trước những câu trả lời không ra thể thống nào như hai bà trưng cưởi
Xgame cầm mã tấu đánh giặc. Thánh gióng bay lên trời vì bội thực kiêm tắc nghẽn đường ruột do ăn qua nhiều mà chưa kịp tiêu hóa, Yết kiêu là thủ phạm chính gây chìm tàu titanic huyền thoại, Ngô quyền bị hạt kiểm lâm bắt giữ do chặt cây rừng trái phép làm chông cắm dưới sông và nhiều cái mà chỉ có tôi mới nghĩ ra.
Tên tôi vẫn đều đặn theo lịch xuất hiện trong sỗ đầu bài trong tiết anh
văn, nhưng con điểm 9, 10 chói lọi trong giờ toán bù lại phần nào tội
lỗi.
Tuần học đầu tiên cũng trôi qua !
Chap 10
Kết thúc tuần học lại trở về với bọn tào lao bí đao ở trong xóm, mọi buồn phiền khi gặp bọn này đều tan biến hết, riêng cái khoản nhìn mặt thằng Gi đã hết nhịn nỗi cười rồi.
Tự nhiên hôm nay cả bọn nỗi hứng đòi đi câu cá, một mai một cuốc bảy
cần câu, bảy thằng chạy ù về nhà xách 7 cái cần tự chế tới, riêng tôi do
đang ở trên địa bàn nhà mình nên phải kiên thêm nhiệm vụ đào giun làm
mồi câu.
Sau cái vụ chết đuối của ông kia nói thật giờ còn hãi lắm, cơ mà vẫn
thích đi . Mồi cần đầy đủ lại cùng nhau đi xuống hồ buông câu, do đang
là buổi trưa, ngồi trên bờ bên dưới gốc cây mít, gió lùa vào mang theo
hơi nước mát rượi tâm hồn, cả đám thiu thiu ngủ gật gù mãi mới giật mình
khi tôi cảm nhận được cái cần trong tay tôi đang bị tác động bởi một
lực khá mạnh.
Hoảng hồn la lên kéo theo lũ kia tỉnh dậy. Thằng B bò đưa ngón tay lên
miệng xuỵt ra hiệu giữ yên lặng, nó khá nhìu kinh nghiệp vì nhà nó gần
hồ hơn và ba nó là một tay sát cá của làng.
- “Từ từ thôi mày đừng giật mạnh quá không rách mang là sổng mất đó.”
- “Ah ừ !” tôi gật đầu đồng ý vì cũng có mấy lần phấn quá giật cần mạnh làm tuột mất mấy con cá.
Thu cước dần, hình bóng vàng óng của một con chép dần hiện ra, không kìm
nổi niềm vui cả đám ồ lên làm thằng B tặng một thằng một bạt tai,
con chép thực sự rất to, nhẹ nhàng rút lại độ dài cước, nó cũng dần
tiền gần hơn lên mặt nước và tiến về phía bọn tôi, thằng B ra hiệu cho
tôi kéo thật nhẹ sợi cước vì một điều rất dễ hiểu.
Cái cần tự chế rất yếu vì được làm bằng một khúc tre non cộng thêm sợi
cước chỉ dùng để câu ba con cá tạp nham cho vui thì làm sao có thể trụ
lại với sức vật hoảng của con cá to tổ bố này, cách duy nhật là giữ bình
tĩnh cho nó tránh làm nó nổi điên lên vùng vẫy thì xong phim.
Cuối cùng chú chép vàng óng cũng tiến tới sát bờ đến mức thiếu điều nhảy lên bờ nữa là xong, tôi chưa kịp phản ứng đang bối rồi không biết làm gì tiếp theo, nhìn qua thấy thằng B đang túm một khúc cây.
“Giật! giật lên!”. Hết hồn với thằng này, theo phản xạ giật cần về phía
sau. Con chép bị giật phang bay lên bờ giãy đành đạch, cả đám bay tới vồ
như vồ ếch thấy mà thản thương.
Cầm chiến lệ phẫm trên tay nặng trĩu mà lòng đứa nào cũng vui phơi
phới, thu hoạch mãn nguyện cả bầy kéo về nhà thằng B gần đó ,lấy cân ra
cân thữ con chép thì thằng nào cũng ngã ngữa khi nhìn thấy kim ở con số
2,5 kg, tôi cũng không tin vào mắt mình vì thực sự những người đi câu
chuyên nghiệp cũng rất ít khi gặp được con như vậy.
Nhanh chóng bắt tay vào việc mỗ lấy nội tạng chú chép vàng xấu số, đoạn
đầu cũng tiếc lắm, tính mang về nuôi vì màu vàng của nó rất đẹp, khỏi
phải nói thì thằng nào cũng biết đây là cá thả ông táo tồn tại được
nhiều năm, nhưng âm mưu chiếm làm của riêng là sao mà thực hiện được khi
bầy con nheo nhóc lăm le tranh nhau xâu xé con cá khi chão dầu vừa mới
sôi chưa kịp xù vãy, thằng Tr được giao nhiệm vụ đốt thêm đống lữa nữa
để nướng luôn ba con cá lóc to bằng cổ tay đáp ứng nạn đói cho mấy thằng
lóc chóc háu ăn kìa , thằng Gi sụt sùi cắm cúi giã chém ớt đỏ lựng
chuẩn bị làm nước chấm.
Chép đã xù lông ah nhầm xù vãy, lóc đã thơm lừng nóng hỗi khi vừa đưa từ bếp than ra,
khỏi cần bàn, cần chiếu thằng nào cũng ngồi trệt ra sân chẵng để ý sạch
bẩn. Lấy đũa gắp lấy gặp để sau 5 phút một số cháu mặt đỏ hừng hực loại
khỏi cuộc chơi do không chịu nỗi độ cay của chén nước mắm.
Nhìn cái mặt cười đểu của thằng Gi là bít nó chơi khó mấy thằng cu rồi,
nhà thằng này ăn cay cực kì có khi ăn ớt với cơm thay đồ ăn luôn ý, tôi
thì vẫn thản nhiên xuýt xoa gắp từng miếng thịt cá thơm phức vàng giòn
nhai sột soạt, cái vị bùi bùi ngọt ngọt, cay cay, the the chua chua của
nước mắm chanh ớt làm tăng thêm cái mùi vị hoang dã( lau mép đi kìa, coi
chừng ướt bàm phím ) chén bến vì những lần đi chôm xoài đã được thằng này huấn luyện qua một lớp ăn cay rồi.
No nê chán chê, tự nhiên thằng B rủ xuống bơi một vòng rồi về đá bóng,
ban đầu nhiều đứa nhụt chí vì sợ, sau màn cam đoan thề thốt của thằng B
với thằng Gi thì cũng thuyết phục được số đông, tạm tin tưởng về hai
thằng này bị độ bơi siêu của nó (bác nào mà bơi chó qua hai thằng này
tui bái làm sư phụ
), tôi thì không biết bơi nhưng trước lời hứa hẹn của hai thằng là
xuống đó sẽ tập cho tôi bơi được ngay, tính tình thật tha chất phát nỗi
tiếng chẳng mấy chốc bị bọn này dụ ngay.
Nhìn mặt nước trong veo không một gợn sóng đã cuốn hút lòng người muốn
nhảy ùm xuống. Vì ám ảnh cái chết ngày trước nên mấy thằng cũng chọn
vùng nước nông, chỗ sâu nhất khoảng lút đầu tôi một chút , sau hồi đắn
đo rồi tôi cũng bước xuống , cảm giác của thằng không biết bơi khi bước
xuông vùng nước mênh mông có lẽ ai cũng sẽ bị ngợp. Theo cái mồm dẽo
quọe của hai thằng kia tôi lấy cam đảm víu vào lưng nó đi ra vùng nước
sâu một tí.
Ra đến 1/3 hồ chợt nó bỏ tôi lại rồi lặn sâu xuống đáy,bất chợt hụt
hẫng, hoảng sợ làm tôi đập tay đập chân liên tục , nghe văng vẵng bên
tai là “ cố đập đi rồi tự nhiên bơi được thôi”, cảm giác một hồi hoảng
loạn uống không biết bao nhiêu nước cho kể, cố giữ cho mình bình bĩnh lại, nhớ tới lời nói của ông anh “không cần đập nhanh cho phí sức cứ bình tĩnh mà chìm
” cảm thấy cơ thể đang nổi dần, càng vui mừng hơn khi thấy sự tác dụng
của việc đập tay vẫy chân đang đưa cơ thể tiến dần vào bờ. Nhưng lúc nãy
vùng vẫy quá nhiều đâm ra giờ không còn một chút sức lực nào nữa.
“Cứu tao ! bị cá cắn tờ rim rồi ! nhanh tao chịu hết nổi rồi”. Gắng chút sức cuối cùng ngoi lên nói với mấy thằng.
“Cố đi con trai ! bố bảo đã dạy thì không chết cũng biết bơi mà! ”.
Nhưng thấy tôi lịm dần và không còn đập nữa thì mấy thằng mới lao xuống
thằng núm tay thằng núm đầu, thằng ôm lưng kéo vội lên bờ, trong phút
mê man hiện lên cảnh tượng cầm dao đâm từng thằng một đang đứng trên bờ
cười tôi.
“ỌC ỌC!” cục nước mắc ở cỗ bị ép ra ngoài kéo theo dòng nước chày ngược từ trong người ra.
Mắt mở dần hít lấy hít để như chưa bào giờ được thở. Lúc này cũng chẵng
sức hơi đâu ra mà xữ mấy thằng khốn nạn này nữa. Đang mãi buồn khi chưa
kịp nhậu chia tay Hà bá thì bị bọn này lôi về.
- “Hay lắm mấy thằng cờ hó, ông mà hồi sức cấp cứu ông thiến hết !” đang bực nhìn lũ bạn cười nham nhở càng tức thêm.
Đó là lần cảm thấy mạng sống mình mong manh nhất, lời khuyên cho mấy bạn
muốn tự tử nhé! kiếm con gà, quoay lên thật ngon tẩm độc rồi ăn chứ
đừng nhảy sông nhé,
ghê lắm, Còn muốn treo cổ pm mình inbox mình chỉ cho cách buộc dây chắc
lắm, treo bao chết . Đùa vậy thui chứ hãy sống đi , còn nhiều cái vui
lắm hề hề.
Một ngày chủ nhật rùng rợn trôi qua lặng lẽ ngồi xem tụi bạn đá bóng,
lâu lâu có thằng chạy qua nhìn cười đểu một phát rồi chạy tiếp, ám ảnh
vẫn còn trong người, để đếm đêm lúc cơm no nước say leo lên nằm ngủ vẫn
còn mơ ngồi chơi caro với Hà Bá cơ mà.
“Năm dấu! hiệp này thắng tiếp nha thằng già . Thêm ván nữa là ông lo gã con gái cho tôi đấy, tưởng ghê lắm hóa ra cũng gà thua mấy thằng lớp tôi ”.
Đang vui mừng chiến thắng thì, có thằng nào tát phát vào mồn nỗ đom đóm mõ đang tính chửi lại.
- “Dậy đi ! nằm đó mà gã con gái! Thích gái không tao cho thêm phát nữa”.
Mỡ mắt ra thấy baba đang đứng ngày trước mặt .
- “Dậy đi học sáng nào thức mày cũng gọi như gọi đò!. Bạn bè nó gọi nhau ý ới rồi kìa”.
Ớ thế té ra nảy giờ mơ ah. Vậy mà cứ tưởng sắp làm rễ Hà Bá chứ đang phê lúc chuẩn bị động phòng với con gái ổng thì bị gọi dậy thiệt sáng đầu tuần đã bị ức chế rồi.
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong thì lũ bạn đã vừa tới trước nhà , chờ
năm phút thì tôi cũng mặc xong áo quần bước ra. Thấy tôi đứa nào cũng
tủm tỉm, chắc cái mồm thằng V với thằng Tr lại ti toe dìm hàng tôi chứ
chạy đi đâu .
- “Nu ba cơ zi ! đi thôi đứng đó mà cười !” Di dí nắm đấm trước mặt hai thằng này rồi tót lên xe đạp trước mà vẫn nghe tiếng cười khúc khích của bọn này phía sau.
Lên trường gửi xe xong tót thẳng vào lớp cho đỡ quê, chào hỏi mấy thằng trong nhóm
“Tuần mới thơm Ch..i…………m…!” Đang định nói hết câu với thằng Trung thì
chợt nhận ra anh mắt khó hiểu của con Trang lớp phó . Sáng ra mà hằm hằm
như thịt bằm nấu cháothế này là bít tâm trạng bất an rồi.
Quất xong gói mì tôm ở can-tin thì trống vào lớp cũng vang lên, tất ta chạy ù vào lớp. vừa lên cầu thang rẽ trái.
“Cốp!” phía trước là một bóng người con gái đi hướng đối diện, cảm giác
đầu mình toác đôi, sờ vào thất rát rát, nghĩ trong bụng, đầu mình cứng
thế này mà đụng phải đầu người ta thì chắc xít máu luôn quá
, nhìn lại từ chân lên thấy chân thì rõ ràng là chân con gái cơ mà sao
vẫn nghe tiếng cười, hay bởi đập đầu mạnh quá bi điên luôn rồi, vậy thì
quả này mình ăn đủ rồi, nhìn dần lên thì.