watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: Avatar xứ sở diệu kỳ

Chap 4

Trưa thứ bảy, Quỳnh lang thang một mình ngoài phố. Cô rẽ vào hiệu sách, đi vẩn vơ qua các quầy tìm vài quyển truyện. Khi cô định lên tầng trên thì gặp Minh Thùy đi xuống. Cô nàng cũng đi một mình. Gặp Quỳnh, cô nàng có vẻ mừng:

- Quỳnh đi đâu vậy?

- Mình đi mua sách, Thùy cũng đi một mình à?

- Ừ, trưa buồn quá, không biết rủ ai đi chơi, vô đây xem có gì mới không?

- Thùy mà không biết rủ ai à?

Minh Thùy lắc đầu:

- Nhiều lúc tự nhiên thấy bạn để rủ đi phố không phù hợp, cũng không biết nói sao nữa.

Cô chợt kéo tay Quỳnh đi trở xuống:

- Này! Đi với mình đến chỗ này đi.

- Đi đâu?

Thùy không trả lời, mãi đến lúc ra đứng ngoài cửa, cô mới bối rối:

- Mình muốn đến chỗ anh Dương, nhưng đi một mình kỳ quá, mình quê lắm.

Quỳnh ngạc nhiên thật sự trước vẻ bẽn lẽn là lạ ấy.

- Sao vậy? Hai người quen nhau như vậy, Thùy đến tìm ảnh là thường mà.

- Biết là vậy, nhưng chỗ đó toàn là con trai, với lại mình đã tìm ảnh vài lần rồi, đi một mình ngượng lắm.

Quỳnh còn đang ngần ngừ thì Thùy nói như nài nỉ:

- Đi với mình đi mà. Anh Dương cũng là bạn anh Quốc, đâu có gì mà Quỳnh ngại.

- Thôi được. Nhưng đến đó rồi mình không ở lại đâu nhé. Có gì mình sẽ về trước à.

Thùy nói một tràng:

- Thank you. Thank you. Mai mốt mình sẽ đãi Quỳnh kem hay chè tùy Quỳnh chọn. Hai đứa đi chung xe nhé?

- Ừ.

Thùy đưa Quỳnh đến một quán nước. Trong khi cô gửi xe, Quỳnh đứng tò mò nhìn vào trong. Cửa kính tối quá, nên cô không quan sát rõ bên trong, chỉ thấy những người đi qua lại không rõ mặt.

Thùy đẩy cửa kính, kéo tay Quỳnh đi vào. Nhưng cô không tìm bàn ngồi, mà đi thẳng lên tầng trên. Trên đó là phòng chơi bida. Phía góc trong có bàn nước và mấy chiếc ghế nệm dài. Quỳnh tò mò nhìn về phía đó, cô thấy một tên trai nằm dài trên ghế hút thuốc. Có lẽ hắn xem đây là nhà hắn, nên rất tự nhiên. Tự nhiên Quỳnh chùn chân lại:

- Về thôi, Thùy ơi. Ở đây đông quá.

Nhưng Thùy vẫn kéo cô đi:

- Không sao đâu. Đã tới rồi không lẽ bỏ về. Kỳ lắm.

Sự có mặt của hai cô gái làm đám con trai trong phòng quay lại nhìn. Không phải họ lạ vì chưa từng có con gái vào đây, mà vì cử chỉ rụt rè khác lạ của Quỳnh.

Quỳnh không biết Quốc có mặt ở đây, anh đứng quay lưng, khom người xuống thục trái banh nên anh không thấy cô. Cô theo Thùy đến phía bàn nước và cô ngỡ ngàng vì Sương cũng ngồi ở đó.

Sương mừng tíu tít khi có thêm hai cô bạn đồng minh. Nãy giờ ngồi một mình chờ Quốc cô hơi buồn và ngượng ngượng. Cô hất mặt về phía ngoài:

- Thùy thấy anh Dương chưa? Ảnh kìa.

Thùy ngồi xuống, ngó ra phía đó rồi quay lại cười với Sương:

- Ngồi đây chờ cũng được.

Cô quay qua cô tiếp viên gọi nước, rồi nhịp tay trên mặt bàn, vui vẻ xem mấy người kia chơi bida. Quỳnh ngồi im. Sự có mặt của Sương ở đây làm cô bị choáng. Thì ra Quốc vẫn cứ lừa dối. Ý nghĩ đó làm cô vừa đau khổ, vừa hận anh ta. Và cô không biết dáng điệu của mình trông như người sắp bị treo cổ.

Thấy Quỳnh ảo não, Sương hiểu theo cách của cô, cô nghiêng người qua Quỳnh, cười thông cảm:

- Ở đây là vậy đó. Lúc mới tới mình cũng sợ lắm, nhưng bây giờ thì hết rồi. Bộ anh Quốc không đưa Quỳnh tới đây lần nào hả?

- Ừ. Vậy... vậy Sương hay tới đây lắm hả?

- Không. Mới vài lần hà.

- Mấy hôm nay hai người có đi chơi không?

- Mới đi hôm thứ bảy, ảnh không có kể cho Quỳnh hả?

- Chuyện của ảnh mình ít hỏi lắm.

"Vậy là trong lúc nhà có khách, anh ấy vẫn tranh thủ đi chơi", Quỳnh nghĩ thầm một cách đau đớn. Giờ thì cô không hối hận vì hôm ấy không ra chỗ hẹn.

Quốc và Dương gác cây cơ rồi đi về góc phòng. Quỳnh không để ý Dương, cô nhìn Quốc chăm chăm. Anh bất ngờ và bối rối khi thấy cô ngồi đó, vẻ mặt anh hơi thiếu tự nhiên. Nhưng rồi anh lập tức mỉm cười như không có gì lạ.

- Các cô đến lúc nào vậy? Ba cô hẹn nhau tới đây à?

Sương nhanh nhảu trả lời:

- Em tới trước, Thùy và Quỳnh tới sau.

Dương kéo ghế ngồi xuống cạnh Thùy. Vô tình Quốc phải ngồi xuống cạnh Sương. Anh thoáng nhìn Quỳnh với một chút ngần ngại. Còn cô thì vội cúi xuống ly nước như tránh né.

Bốn người nói chuyện với nhau, chỉ riêng Quỳnh vẫn nín lặng. Dương mấy lần kín đáo nhìn cô, anh nói chuyện nhưng vẫn ngầm theo dõi cử chỉ khác lạ của Quỳnh. Và sau mỗi lần nhìn, đôi mắt anh ta nheo lại một cách khó hiểu.

Không phải chỉ mình Dương, mà ai cũng nhận ra sự im lặng cách biệt của Quỳnh. Thùy nghĩ đó là tại cô, nên cô bèn nói khác đi:

- Quỳnh không chịu tới đây, tại em kéo đi đó. Anh Quốc này tệ thật, làm anh gì mà không quan tâm gì tới em gái hết.

- Anh không quan tâm gì nhỉ?

- Chứ gì nữa. Anh thì đi chơi tá lả, còn Quỳnh thì không biết gì hết. Trong lớp em, Quỳnh là đứa hiền nhất, không biết chỗ nào để đi chơi cả.

Dương chợt châm vô một câu:

- Có những chuyện cần phải giấu, để em gái biết làm gì. Có những em gái không nên biết chuyện của anh trai.

Không hiểu anh ta nói gì. Ba cô gái ngơ ngác nhìn anh ta. Nhưng Quốc thì nghiêm mặt lại, bực dọc ngấm ngầm. Dương tỉnh bơ nói tiếp:

- Anh thấy Thùy không nên đưa Quỳnh tới đây. Còn em thì cũng không muốn tới, đúng không Quỳnh? Tới mấy chỗ này em sẽ buồn thêm.

Thùy vô tư phản đối:

- Sao lại buồn? Ở đây tuy ít con gái nhưng cũng vui. Với lại, có anh Quốc ở đây, nó sợ gì. Không có gì mà buồn, đúng không Quỳnh?

Dương chợt cười lớn, làm Thùy phải kéo tay anh:

- Anh cười cái gì vậy?

- Không có gì.

Vẻ mặt anh chợt lầm lầm, thay đổi hẳn. Anh ta chợt đứng dậy, xô ghế qua một bên.

- Anh muốn chơi vài bàn, em ngồi đây chơi đi - Anh ta đi vài bước, rồi chợt quay lại - À, nếu thấy chán thì em cứ về, đừng chờ anh.

Thùy nhăn mặt:

- Lại chơi nữa rồi, chán thật.

Sương quay qua Quốc:

- Anh có muốn qua đó chơi không? Đừng mà. Ngồi đây với em đi.

Quốc nghiêng người tới, rút điếu thuốc trên bàn, điệu bộ thong thả:

- Ngồi đây với các cô vui hơn.

Thùy nhăn nhó:

- Anh Quốc ga lăng với Sương chứ không như anh Dương đã biết mình tới đây mà còn mê chơi, chán ghê.

Quốc chợt cười khan, nhưng không nói gì. Cử chỉ của anh cũng có cái gì đó ngấm ngầm, giống như Dương lúc nãy. Anh làm mọi người cũng không hiểu gì luôn.

Quỳnh chợt đứng dậy:

- Thùy với Sương ở lại, mình về trước nghe.

Cô bước ra khỏi bàn. Quốc lập tức đứng lên:

- Chờ chút đi Quỳnh để anh hỏi vài chuyện.

Anh đi theo cô ra ngoài. Hai cô gái không để ý thái độ của anh, nhưng ở phía bàn bida, Dương chống tay tì người lên thành bàn, cười khẩy nhìn theo hai người.

Quốc đợi đi ra chỗ khuất cánh cửa, anh kéo Quỳnh về phía ban công:

- Mình nói chuyện một chút đi. Ở đây cũng tốt hơn là ra quán. Em tới đây chi vậy? Kiểm tra anh phải không?

Quỳnh nghiêm mặt:

- Em không biết anh ở đây, chỉ vô tình đi theo Thùy. Nhưng như vậy hóa ra hay cho em, vì nó giúp em sáng suốt hơn.

- Sáng suốt để chia tay với anh chứ gì?

- Vâng - Cô hé môi cười buồn rầu - Trước đây, em chỉ nghĩ điều ngăn trở giữa anh và em là địa vị xã hội. Nhưng bây giờ em nhận ra rằng cái đó không đáng sợ bằng tính tham lam của anh.

Quốc cau mày:

- Cái gì tham lam?

- Anh yêu em, nhưng lại muốn quen với những ai mà anh vừa mắt, thế không tham lam sao?

Quốc nhún vai:

- Nếu em là vợ ai đó, người đó sẽ khổ vì sự nghi ngờ của em.

Quỳnh công phẫn:

- Anh luôn dùng thái độ đó để dập tắt sự phản kháng của em sao?

Quốc im lìm nhìn cô, không nói gì, Quỳnh đứng lùi lại phía sau, giọng cô run run:

- Anh bảo yêu em, nhưng chưa bao giờ có trách nhiệm với tình yêu. Khi ở nhà, em lúc nào cũng phải giữ vai người ở, lúc nào cũng mặc cảm vì địa vị chủ tớ. Còn khi ra ngoài, em phải lo sợ bị phản bội. Có khi nào anh hiểu được cái khổ của em không?

- Hoàn cảnh của hai đứa không giống người ta, em phải hiểu điều đó chứ.

- Em hiểu, nhưng lòng tự trọng không cho phép em chấp nhận.

- Vậy em muốn gì?

- Em muốn rút lui, điều đó khó khăn vô cùng, cho nên anh hãy giúp em đi.

- Giúp bằng cách nào?

- Đừng níu kéo em nữa. Anh hãy tiến hẳn tới với Hồng Sương đi. Em hứa là sẽ không nói gì với nó đâu.

Quốc nghiến răng:

- Nhưng anh yêu em chứ không phải yêu cô ta.

- Nếu yêu em thì anh phải dứt khoát với mấy người kia và chỉ có mình em thôi. Anh làm được điều đó không?

- Anh hứa.

- Lần trước anh cũng hứa, nhưng vẫn tiếp tục đi chơi riêng, em không thể tin anh nữa.

Quốc chắc chắn:

- Sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Tin anh đi.

Anh kéo tay Quỳnh, đặt trên chân mình bóp nhẹ:

- Anh không thể chia tay với em, mình đã thử một lần rồi. Mấy ngày đó, anh cảm thấy rất buồn, anh biết em cũng vậy, vậy thì tại sao hai đứa lại làm khổ nhau. Từ đây về sau đừng tránh mặt anh nữa nghe em.

- Không. Em không thể tiếp tục sống thế này nữa. Em...

Quốc ngắt lời:

- Rồi tình trạng này sẽ chấm dứt, chờ anh ra trường rồi, mình sẽ công bố với gia đình, em không kiên nhẫn được sao?

Quỳnh nói một cách yếu đuối:

- Em tự hỏi anh có yêu em như em tưởng không? Em cảm thấy anh có trách nhiệm như người khác, có lẽ anh và em phải xa nhau một thời gian để kiểm tra lại mình.

- Em muốn kiểm tra cái gì?

- Về phía anh thì anh cần xác định anh yêu hay chỉ thích em. Còn em thì thử xem em có chịu đựng nổi kiểu tình cảm của mình không. Lúc đó mình sẽ quyết định chín chắn hơn.

Quốc không trả lời, anh chợt kéo Quỳnh vào phía trong, đẩy cô vào tường định hôn nhưng Quỳnh đã bặm môi lại:

- Em không thể.

- Em không thấy nhớ anh sao?

- Em nhớ anh nhưng thấy đau khổ nhiều hơn là cách nhớ thường tình.

Quốc để mặc cô đứng đó, anh đi ra phía cửa, nhìn ra ngoài. Anh nói mà vẫn quay lưng về phía cô:

- Tại sao em làm khổ anh hoài vậy? Nay đòi chia tay, mai đòi chia tay, anh làm sao nhiệt tình với em cho nổi.

- Vậy thì...

Quốc quay phắt lại, cắt ngang:

- Vậy thì mình càng phải bỏ nhau chứ gì? Em muốn nói vậy chứ gì?

- Em thấy đó là cách tốt nhất để tránh đau khổ cho cả hai.

- Không bao giờ. Vậy còn anh thì sao? Em có nghĩ nếu mất em, anh sẽ đau khổ không?

- Anh sẽ buồn một thời gian rồi thôi. Xung quanh anh có nhiều người chứ không như em.

- Nhưng anh chỉ yêu duy nhất mình em.

- Em không tin.

- Thôi được, tùy em. Chia tay thì chia, em đâu phải là con gái duy nhất trên đời này, còn vô số người để yêu đó Quỳnh.

Quốc bỏ đi vào phong bida. Quỳnh đứng lặng dựa vào tường. Cô chợt nhắm mắt, nước mắt rơi giọt xuống mặt.

Chợt cảm giác có ai lau mặt mình, làm Quỳnh mở choàng mắt. Dương đang đứng trước mặt cô, khác với thái độ châm chọc khó chịu lúc nãy, vẻ mặt anh đầy thông cảm, trìu mến.

- Đừng khóc, can đảm lên đi Quỳnh.

Quỳnh quẹt vội mắt, giọng cô có vẻ thảng thốt:

- Sao anh lại ở đây? Anh biết gì mà nói vậy? Có phải anh đã nghe chuyện của em không?

- Em với Quốc không phải là bà con phải không? Nói thật đi.

Quỳnh nhìn sững anh lắp bắp:

- Sao anh biết?

- Nhưng có đúng vậy không? Anh muốn nghe chính Quỳnh khẳng định.

Vẻ mặt Quỳnh thay đổi hẳn. Từ cảm giác ngạc nhiên cô chuyển qua lo sợ:

- Anh đã biết rồi, xin anh đừng nói với ai.

- Tại sao?

- Em không muốn mọi người biết, nhiều người biết thì sẽ đến tai gia đình anh ấy.

- Vậy thì sao?

- Không thể được. Anh ấy có địa vị xã hội, còn em thì ngược lại, anh ấy sợ mất thể diện.

Dương cười khẩy:

- Yêu một người mà từ chối thân phận của người đó à? Vậy có đúng là tình yêu không?

- Em...

- Em trả lời đi.

Quỳnh chợt ngẩng lên, lắc đầu:

- Anh đã lỡ biết rồi, xin anh đừng nói với ai. Như vậy em cám ơn lắm.

Dương khoanh tay trước ngực, gật gù:

- Em muốn anh giữ bí mật cho em, đồng thời đừng can thiệp vào chuyện của em chứ gì? không được, đừng điều khiển anh theo ý muốn của em.

Quỳnh ngỡ ngàng nhìn anh, vẻ mặt cô trông ngơ ngác, ngây thơ như đứa trẻ. Dương nhìn cô khá lâu rồi lại dịu giọng:

- Anh thấy bất mãn cho em, nó không xứng đáng để em để em khổ, dừng lại ở đây sẽ tốt cho em hơn.

Từ nãy giờ, Quỳnh rất ngạc nhiên về thái độ quan tâm của Dương. Cô thấy sợ nhiều hơn là cảm động. Cô chợt nhớ Thùy và mọi người còn ở trong kia. Tự nhiên cô tìm cách tránh né:

- Đến giờ em phải về rồi, xin phép anh.

Dương không trả lời cũng không tránh đường, chỉ im lặng nhìn cô. Cặp mắt gườm gườm của anh ta làm Quỳnh sợ. Cô dè dặt đi qua mặt anh ta, rồi xuống cầu thang. Cô không quay lên nhìn, nhưng vẫn có cảm giác đôi mắt anh ta dán vào cô, theo mỗi bước đi.

***

Về nhà, Quỳnh ngồi bó gối trên giường, tự hỏi chuyện gì xảy ra cho mình. Tại sao Dương nghe lén chuyện của cô và lại ngang nhiên xen vào chuyện cô dứt khoát. Và điều làm cô khó hiểu nhất là thái độ gườm gườm của anh ta khi cô né tránh.

Cô đã trải qua một ngày nhiều sự cố quá, điều đó làm cô thấy sợ hãi. Bỗng nhiên cô lại nghĩ đến bạn bè mình, nghĩ đến Thùy. Mọi người thật diễm phúc khi sống trong gia đình bình thường, có một tình yêu bình thường. Cô ao ước mình được, dù chỉ một nửa hạnh phúc của bạn bè.

Tiếng chuông reo làm Dương thức dậy, anh đến bàn cầm chiếc máy, rồi trở lại giường nằm.

- Alô!

- Anh Dương, anh đang ở đâu vậy?

Tiếng của Thùy làm Dương cau mày, anh nói ngắn gọn:

- Đang ở nhà. Có chuyện gì không?

- Anh làm gì thế?

- Ngủ, có chuyện gì không?

Giọng Thùy nhão nhoẹt:

- Giờ này mà còn ngủ, anh sao vậy, có bệnh gì không?

- Tối qua anh say, không có chuyện gì nghiêm trọng cả, còn em gọi có chuyện gì không?

- Hôm nay chủ nhật đó anh.

- Chủ nhật thì sao?

- Em muốn rủ anh đi chơi. Đi nha anh?

- Anh nhức đầu lắm, Thùy à. Em rủ bạn em đi đi.

Không đợi Thùy trả lời, anh tắt máy rồi quay qua ngủ tiếp. Nhưng một hình ảnh khác lướt qua đầu làm Dương tỉnh táo hẳn. Anh nhớ lại vẻ ngỡ ngàng của Quỳnh ngày hôm qua, khi anh chủ động nói chuyện với cô. Một cảm giác gần như rung động khi hình dung lại cảnh gần gũi đó.

Chính anh cũng không hiểu tại sao hôm qua mình đột phá như vậy. Anh biết đã làm Quỳnh sợ. Nhưng anh thì ngược lại, sự tiếp xúc đó làm anh bồn chồn muốn gần cô hơn.

Dương ngồi lên, nhìn đồng hồ. Anh chợt cười một mình khi thấy đã gần đến giờ ăn trưa. Lần đầu tiên anh ngủ nhiều như vậy. Đêm qua cả nhóm đã quậy một trận chí tử ở nhà tên Hùng. Nó tổ chức sinh nhật, một buổi tiệc sinh nhật khác xa với sinh nhật của bạn bè Thùy, mà anh hay đi dự.

Nhớ tới đó, anh chợt cau mặt. Đêm qua, Quốc đã đưa Hồng Sương tới đó. Và đã sỗ sàng hôn cô ta ngay trước mặt bạn bè. Sau đó lại đưa cô ta vào phòng riêng của Hùng. Có trời mới biết chuyện gì đã xảy ra với Hồng Sương. Anh không hiểu sao cô con gái nhà lành lại có thể dễ dãi như vậy. Cô ta bị yêu đương làm mờ mất cả lý trí con gái rồi.

Nhưng điều đó không làm anh quan tâm bằng sự tức giận đối với Quốc. Hắn hứa hẹn với Quỳnh buổi chiều, đã tiếp tục quan hệ ngay với Sương. Anh là con trai, nhưng cũng không thể chịu nổi tính đểu giả đó. Điều bất lực là anh không thể nói với Quỳnh.

Dương đi xuống phòng ăn, nhưng ngang qua phòng chị Hưởng, thấy hộp quà to tường đặt trên bàn, anh tò mò bước vào:

- Tối nay chị đi đâu vậy?

- Đâu có đi đâu. Sao?

- Không có gì. Em chỉ tò mò thôi.

Thấy Dương đưa mắt nhìn hộp quà, Hưởng đứng dậy, đến đứng cạnh bàn:

- Quà cho dì đấy, tối nay sinh nhật dì, em chịu khó ở nhà nghe.

- Vậy sao? Em không hứa.

- Dương à. Không thích em thì cũng chịu khó ở nhà, cho ba vui mà.

- Em không chắc là có em ba sẽ vui và cũng không chắc là ở nhà em sẽ thấy dễ chịu hơn.

- Chịu khó đi mà Dương, em cứ coi như là đi sinh nhật của bạn đi.

Dương nhún vai:

- Để xem tối nay em sẽ vui hay buồn, sau đó sẽ quyết định.

- Chị biết là em định tránh mặt, nhưng mà cứ vì chị đi, không có em chị cũng không vui đâu.

- Thôi được. Tối nay em ở nhà là vì chị.

- Chịu khó tặng dì một món gì đó nghe Dương.

Dương khẽ nhíu mày:

- Em phải làm chuyện đó sao?

Hường xua xua tay:

- Thôi, không tặng cũng được, chị đòi hỏi nhiều thứ quá đâu có được.

Dương thọc tay vào túi quần, một tay búng búng vào hộp quà, gật gù:

- Em thừa nhận là chị quá chu đáo, dù sao nếu chị thích làm như vậy thì em cũng không có cản.

- Dương này! Dì cũng không đến nỗi tệ lắm, em đừng...

Dương lập tức chặn lại:

- Thôi thôi. Chị đừng nên thuyết phục em nữa, đừng nên đem chuyện đó ra nói với em. Này, chị đói chưa hả? Xuống ăn với em cho vui.

Hường đi với Dương xuống nhà dưới. Vưà đi, cô vừa nói:

- Tối qua, em đi nhậu ở đâu vậy?

- Ở nhà thằng bạn.

- Đêm qua, em quậy lắm, em còn nhớ gì không?

Dương đứng lại:

- Có chuyện đó nữa hả? Em quậy thế nào?

- Mà thôi, đừng nhắc nữa. Chuyện không vui, nhắc lại làm gì?

Dương im lặng, nhưng anh vẫn cố nhớ xem đêm qua mình đã làm những gì. Quả thật, không sao mà nhớ nổi. Nhưng anh đã nghĩ lúc say, anh đã lôi chuyện cái chết của mẹ để kể tội của ba anh. Nó xảy ra ngoài ý muốn, lúc không kiểm soát được mình. Và anh biết cả nhà đều không yên ổn vì anh.

Vẻ mặt của Dương tư lự:

- Mai mốt nếu mà em có quậy, chị chịu khó giúp em về phòng ngủ, đừng để cả nhà ồn ào vì em.

- Khỏi nói. Chị đã làm vậy rồi.

Hường ngập ngừng:

- Có lẽ em nên xin lỗi ba. Đêm qua ba buồn lắm.

Khuôn mặt của Dương sầm lại:

- Chị đừng bắt em làm chuyện đó.

Tự nhiên anh thấy bực lên và bỏ đi thẳng ra sân. Anh lấy xe rời khỏi nhà, rồi đến phòng bida. Anh nghĩ giờ này Quốc đang ở đó.


Chap 5

Nhưng hôm nay hắn không đến mà Thùy thì đã ngồi đợi. Thấy cô, tự nhiên Dương đâm ngán, anh đi đến bàn, buông người xuống ghế:

- Em đến lúc nào vậy?

- Khoảng nửa tiếng rồi, gọi điện cho anh xong là em đến đó, em biết thế nào rồi anh cũng sẽ đến đây.

Dương rút điếu thuốc, không nói gì. Một lát sau anh mới lên tiếng, giọng không có một chút nhiệt tình:

- Anh có nhiều chỗ để đi lắm. Không nhất thiết chỉ có chỗ này đâu, lần sau em đừng đợi.

Thùy phụng phịu:

- Ngồi chờ anh đã đời, lúc anh tới thì nói như vậy. Ghét anh quá.

- Cũng nên như vậy lắm.

Thùy như đã quen với những cử chỉ uể oải và dáng điệu lạnh nhạt của Dương, nên cô không thấy tự ái nữa. Dương chẳng bao giờ vồ vập cô cả, cũng chẳng tỏ vẻ yêu cô đến độ nồng nàn như người yêu của bạn cô. Điều đó làm cho cô rất buồn, nhưng lại càng thấy yêu anh hơn. Chính điều đó làm cho cô gạt bỏ được hết tự ái của con gái, để luôn chủ động đi tìm anh.

Dương chợt đứng dậy:

- Anh đi ăn đây. Em có đi với anh không hả?

Thùy vội vã khoác xắc tay lên vai:

- Đi chứ. Cho em đi với.

Thùy nghĩ Dương sẽ đưa cô vào một quán ăn nào đó. Nhưng anh chỉ ghé vào mua hai hộp cơm rồi vào Tao Đàn. Anh đi một mạch vào phía trong vẻ mặt lầm lì. Thùy cố gắng lắm mới theo kịp. Cô thở hổn hển:

- Chờ em với anh Dương, giày của em khó đi lắm, em theo anh không kịp đâu.

Dương chợt đứng lại, rồi ngồi xuống băng đá trên lối đi, anh nhìn xuống chân cô:

- Sao nãy giờ không nói, anh xin lỗi.

Thùy miễn cưỡng ngồi xuống. Cô rất muốn tìm một chỗ vắng người để dễ dàng thân mật với anh hơn. Nhưng cô không dám nói ra. Cô rất buồn vì hình như chưa bao giờ Dương có ý định tìm một không gian vắng lặng cho hai người.

Dương im lặng. Nhưng Thùy chỉ ngồi ngó anh. Thấy hộp cơm của anh đã hết, cô chìa luôn hộp của mình ra:

- Anh ăn thêm nữa đi.

- Thôi đủ rồi. Sao em không ăn?

- Em thích nhìn anh ăn hơn.

Dương bật cười:

- Anh không hiểu nổi ý thích đó đâu.

- Khi nào anh thật sự yêu thích một người thì anh sẽ hiểu được ra ngay thôi.

Dương nhướng mắt, nhưng chỉ khẽ nhún vai như nghe một câu triết lý mà anh thấy thật là ngộ nghĩnh. Và lại cười:

- Vậy là em có chắc là em đã thật sự biết yêu chưa?

- Em chắc chắn.

Vừa nói cô vừa nhìn anh. Tình yêu bồng bột lộ rõ trên khuôn mặt, trong ánh mắt. Dương chỉ thoáng nhìn cũng đã đủ hiểu. Anh ngó lơ đi chỗ khác, tư lự:

- Tại sao em lại yêu anh hả Thùy?

- Vì anh có nhiều cái mà em thích, điều trước tiên là anh rất là khó hiểu.

- Phiêu lưu vậy sao em?

- Em chấp nhận mà. Đôi lúc em cũng không hiểu sao em lại điên như vậy. Tính khí của anh rất là thất thường, em không có cảm giác bình yên khi ở gần anh. Nhưng em vẫn cứ bị anh cuốn hút.

Lần đầu tiên Thùy có dịp được nói lên nỗi lòng của mình, nên cô thổ lộ ra hết những tình cảm ồn ào của mình. Dương chỉ im lặng lắng nghe, nghe một cách chăm chú. Nhưng nét mặt của anh không có một chút cảm xúc nào, ngoài sự thông cảm. Đợi cho Thùy nói xong, anh mới chậm rãi lên tiếng:

- Em có hiểu là khi để cho tình cảm của mình đi quá xa như vậy là thiệt thòi cho mình không?

Thùy sôi nổi:

- Em không cho vậy là thiệt thòi.

- Vì em không hiểu thực chất của anh, em hãy nhìn kỹ cách sống của bọn anh đi, cách hay nhất là em và cô bạn của em hãy tránh xa tụi anh. Trước khi hiểu biết về tụi anh.

- Em không hiểu. Anh nói bạn của em là ai? Hồng Sương hả?

Dương gật đầu:

- Em và Hồng Sương, cả hai nên tránh xa bạn bè anh, anh thực lòng khuyên em đó, vì anh rất là quý mến em.

Thùy như là không quan tâm về sự khuyên lơn đó, cô chỉ chú ý về khía cạnh khác mà thôi:

- Thế anh có yêu em không?

Dương hơi quay đầu lại nhìn cô. Thấy ánh mắt đau đáu tội nghiệp ấy, anh cố nói thật là nhẹ nhàng:

- Anh quý em như em gái của mình, vì em có một lối sống rất lành mạnh, khác với bạn bè của anh.

Thùy lạc giọng:

- Chỉ có vậy thôi sao?

- Chỉ có vậy thôi. Cho anh xin lỗi vì đã không nói sớm với em.

Thùy chớp mắt, giọng buồn sâu xa:

- Anh đã yêu người khác rồi phải không?

- Hiện giờ thì chưa có ai đâu, nhưng anh muốn nói sớm để cho em còn tỉnh táo lại, để sau này em đừng có trách anh.

- Bây giờ thì em mới hiểu là sao anh luôn độc lập với em. Thì ra anh chưa hề yêu em bao giờ. Em cứ tưởng....

Cô như ngừng lại, nghẹn giọng không nói được. Dương hỏi nhẹ nhàng:

- Anh có làm gì để cho em ảo tưởng đến anh không?

Thùy bậm môi, nỗi thất vọng làm cho cô tê tái. Cô lắc đầu buồn bã:

- Từ trước đến giờ anh cứ ngang ngang, em nghĩ rằng anh không thích con gái có tình cảm ủy mị, nếu không yêu em, sao anh không nói ngay từ đầu.

- Anh xin lỗi.

- Khi đã làm gì cho người khác buồn, ai cũng muốn xin lỗi. Nhưng cái đó đâu làm cho người ta vui được đâu.

- Anh biết bây giờ em buồn anh, nhưng anh tin chắc sau này em sẽ cám ơn anh rất nhiều, vì không phải vướng vào một người như anh.

- Thôi, anh không cần phải an ủi em đâu. Em không yếu đuối đến mức cần người ta thương hại. Em nói thật đó.

Cô mím môi lấy hết can đảm rồi đứng dậy thật nhanh:

- Mình về đi anh.

Dương vẫn ngồi yên:

- Em không trách móc gì anh sao?

Thùy cười gượng gạo:

- Anh không thích em, chứ có phải phản bội gì em đâu mà trách với móc. Em lấy quyền gì mà trách anh bây giờ hả?

- Em là người bản lĩnh ngoài suy đoán của anh.

- Ước gì thay vào câu nói đó, anh bảo là em rất đáng yêu. Nhưng mà thôi, không được làm người yêu thì làm bạn vậy, anh không tránh chuyện đó chứ?

- Không. Ngược lại, chỉ cần em không thấy khổ sở vì anh thì anh sẵn sàng chiều em mọi thứ.

Thùy hỏi qua chuyện khác, giọng rất là tỉnh táo như không có chuyện gì xảy ra hết.

- Bây giờ em phải về, anh có còn đi đâu nữa không?

- Anh cũng chưa biết.

Dương đưa Thùy trở lại quán nước. Anh vòng xe định quay về nhà, nhưng giữa đường anh chợt thấy Quỳnh. Cô đang băng qua đường để vào Maxi-mark. Dương không cần suy nghĩ nhiều, anh rẽ vào chỗ gởi xe, rồi đi theo cô.

Dương không khó khăn gì khi tìm Quỳnh. Cô đang đi giữa những quầy mỹ phẩm, ngắm nghía chứ không lấy xem thứ gì. Sau đó, cô lại đi lang thang qua những quầy hàng khác. Dương lững thững đi ở phía sau. Anh khám phá ra rằng Quỳnh chỉ đi xem chứ hầu như không mua gì cả. Hình như là cô chỉ đi chơi cho đỡ buồn thôi.

Anh chợt cảm nhận được nổi buồn của cô trong chiều nay. Và một cảm giác khó tả như xâm chiếm lấy hồn anh. Cô ta buồn vì Quốc. Còn hắn thì nhởn nhơ trên đau khổ của cô ta. Ý nghĩ đó làm Dương như muốn nổi điên lên. Vừa đau xót vừa tự ái.

Anh muốn ra kéo Quỳnh đứng lại, nói cho cô biết là cô quá ngu ngốc, thậm chí muốn la hét lên cho thỏa cơn tức bực. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ bị kiềm chế trong đầu. Còn vẻ ngoài của anh thì rất là bình thản. Anh đi nhanh lên song song với Quỳnh.

- Xin chào.

Quỳnh quay ngược lại, ngước lên nhìn. Thấy Dương, cô hé môi cười e ngại:

- Chào anh.

- Quỳnh chọn được thứ gì chưa?

- Dạ chưa.

- Đồ nhiều quá trời mà không chọn ra được một thứ vừa ý sao? Quỳnh khó tính quá.

- Dạ, em cũng không để ý nên không biết nên mua cái gì nữa.

- Có cần anh chọn giúp dùm em không?

- Dạ thôi, phiền anh Dương lắm.

Cô im lặng như chờ Dương bỏ đi, nhưng anh vẫn lững thững đi bên cạnh cô. Ngang qua quầy đồ kiểu, anh chợt đứng lại:

- Nhìn kìa Quỳnh, đẹp quá phải không?

Quỳnh cũng đứng lại nhìn theo hướng tay chỉ của anh. Đó là một món đồ chơi bằng pha lê tuyệt đẹp. Và cô thấy thích nó ngay. Cô buột miệng khen:

- Đẹp quá chừng. Anh Dương phát hiện hay quá.

Dương cầm ngay món đồ đó lên, rồi kéo Quỳnh ra quầy tính tiền. Khi ra ngoài rồi, anh đặt nó vào tay cô:

- Của Quỳnh đấy.

Quỳnh ngẩn ngơ nhìn Dương:

- Sao lại cho em, anh thích nó mà.

- Nhưng anh lại thích tặng nó cho em hơn.

- Dạ thôi, tự nhiên lại nhận quà của anh .....

Dương ngắt lời:

- Đừng từ chối anh, anh thích như vậy. Quỳnh tới đây bằng gì vậy?

- Em đi với bạn.

- Vậy cô ta đâu?

Quỳnh vén tay áo nhìn đồng hồ rồi mỉm cười như là muốn đi trước.

- Nó hẹn sẽ đến đón em, chắc là cũng sắp đến rồi.

- Tới giờ chưa?

- Dạ, chút nữa.

- Rủi cô ta không đến thì sao? Vậy anh ở lại chờ, nếu bạn em không đến anh đưa em về.

Quỳnh lắc đầu nguầy nguậy:

- Dạ thôi, phiền anh Dương quá.

Dương nhìn ra ngoài đường, rồi kéo Quỳnh lại quán kem gần đó. Cử chỉ của anh thật là tự nhiên và đầy áp đặt khiến cho Quỳnh không thể nào từ chối được. Khi đến quầy kem, cô tìm cách rút tay lại:

- Anh Dương à, để em tự nhiên đi.

Dương quay lại, nheo mắt:

- Không có gì phải ngại như vậy? Em muốn ăn kem gì?

- Em không thích kem đâu.

Dương như phớt lờ cách trả lời của cô, anh đến quầy chọn vài hộp kem. Rồi trở ra ngoài đưa cho Quỳnh một hộp. Cô buộc lòng phải cầm lấy và ngồi xuống theo anh.

Cả hai ngồi trên vỉa hè. Quỳnh có vẻ thật bối rối và đầy e dè, nhưng Dương thì lại rất là tự nhiên.

- Em không thể ngồi với anh như là ngồi với bạn bè của em sao? Bộ anh không phải là người hả?

- Dạ không phải vậy đâu. Tại em ngại ăn kem lắm - Quỳnh trả lời một cách thật là máy móc.

Quả thật khi ở bên cạnh của Dương cô không thể nào có cảm giác xem như ngồi cạnh bạn bè thông thường được. Một phần vì cô dị ứng với cách sống phóng túng của anh, phần nữa là thực chất anh ta biết quan hệ giữa cô và Quốc. Chính vì thế mà anh ta rất là đáng sợ.

Trong mắt của Quỳnh, bạn bè của Quốc đều là một loại người giống như anh, đều không đáng tin cậy như nhau. Quỳnh không biết rằng cử chỉ khép nép của cô làm cho Dương rất là tự ái. Anh muốn quăng mấy hộp kem ra đường cho hả giận, nhưng chỉ ngồi im.

Tại sao cô ta luôn phải tránh né một người thật lòng với mình, để rồi phải khốn khổ vì cái tên Quốc đểu giả ấy? Cô ta làm cho anh thấy như mình bị xúc phạm, đồng thời cũng nhận thức rõ mình không có lý do gì để mà tức giận. Anh múc kem đưa lên miệng, vẻ mặt bất chợt lầm lì làm cho Quỳnh cảm thấy thật là dè dặt.

Cô không ngớt ngó về phía trước, chờ cô bạn tới. Nhưng rồi cả hai ngồi gần cả tiếng đồng hồ cũng chẳng có thấy ai đến. Thấy vẻ mặt bồn chồn của cô, Dương móc lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô.

- Em gọi về nhà bạn em đi, xem cô ấy đã về nhà chưa.

Quỳnh không tin là Sương đãng trí đến mức bỏ cô giữa đường nhưng cũng gọi thử. Quả nhiên là người nhà của Sương bảo là cô đi ra ngoài chưa có về. Quỳnh định cúp máy nhưng bên kia đầu dây lại có tiếng của em Sương gọi Quỳnh. Cô bé bảo với Quỳnh là vừa gặp Sương trong quán nước với anh Quốc.

Quỳnh buông rơi cái điện thoại. Khuôn mặt tái nhợt chợt nhớ ra, cô khom người xuống cầm máy lên. Nhưng Dương đã nghiêng tới cúi người nhặt lên cho cô rồi. Anh tắt máy rồi nghiêm giọng:

- Có chuyện gì vậy hả Quỳnh?

- Không có gì.

Quỳnh trả lời một cách thẫn thờ, rồi cô đứng dậy:

- Em về đây. Chào anh nha.

- Để anh đưa em về.

- Thôi khỏi. Cám ơn anh.

Cô quay người đi thật nhanh, như muốn trốn thoát khỏi Dương. Dáng điệu khác lạ làm cho Dương nghi ngờ. Anh lẳng lặng đi theo phía sau của cô, với một khoảng cách vừa phải để cô vẫn ở trong tầm mắt của anh mà không bị phát hiện.

Anh thấy Quỳnh cứ đi lang thang hết đường này đến đường khác. Hình như là cô không định hướng được là mình đang đi tới đâu.

Dương lấy máy gọi của mình ra bấm số của Dũng hỏi điện thoại của Sương, sau đó anh tắt máy gọi lại số của Sương. Lần này gặp ngay em gái của Sương, giọng anh thật là ngọt:

- Bé cho anh gặp chị Sương của em đi.

- Chị em không có nhà anh à, chị ấy đi chơi rồi.

- Em có biết chị ấy đi đâu không?

- Anh là gì của chị Sương vậy? - Cô bé hỏi một cách nghi ngờ.

Dương cười thành tiếng:

- Anh là bạn trai của chị Thùy.

- À, vậy là anh Dương phải không?

- Sao em biết vậy?

- Chị Sương em hay kể về mấy anh lắm. Chị em đi chơi với anh Quốc đấy, em vừa gặp chị ấy ngồi trong quán với ảnh. Anh có nhắn gì chị em không?

- Thôi được, để anh gặp Sương sau. Cám ơn bé nghe. Chào em.

- Dạ, chào anh.

Dương tắt máy, môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai hằn học. Chỉ có chuyện đó mới làm Quỳnh xơ xác như vậy. Anh chợt tức điên lên và muốn đập phá một cái gì đó, nhưng chỉ lẳng lặng đi phía sau theo dõi Quỳnh.

Chợt Quỳnh rẽ vào một rạp chiếu phim. Dương đến mua vé rồi đi vào trong. Đứng yên ở bức màn, anh đưa mắt tìm Quỳnh. Cô ngồi trong gốc dãy ghế cuối cùng. May là chưa có ai ngồi gần đó. Thế là Dương quyết định đi về phía cô.

Quỳnh ngồi vịn tay vào ghế trước, đầu gục trên tay khóc một mình. Trong rạp ồn quá, nên Dương không nghe được tiếng khóc của cô. Nhưng nhìn đôi vai run run của cô, anh biết là cô bị xúc động mãnh liệt. Dương ngồi im chờ đến lúc cô khóc xong. Anh lên tiếng:

- Nó thì đi chơi với bạn em, còn em thì vào đây khóc một mình, sao em ngốc vậy hả Quỳnh?

Quỳnh giật bắn người, cô đưa tay chặn ngực và quay phắt lại nhìn Dương. Giọng cô kinh ngạc:

- Sao anh lại ở đây?

- Anh đi theo em từ nãy giờ.

- Hả? Sao anh lại làm như dậy?

- Chuyện anh làm không quan trọng bằng hành động dại dột của em. Em dại lắm, tại sao phải khóc vì một người lăng nhăng như nó?

Quỳnh nhìn Dương bằng cặp mắt thiếu thiện cảm. Giọng cô lạnh lùng:

- Anh Quốc cũng đã từng nói về anh như vậy. Anh là bạn anh ấy, bạn bè các anh rất giống nhau. Anh phê phán anh Quốc có phải là nói chính anh không?

Dương rất bất ngờ trước phản ứng của cô. Nhưng không hề tự ái, thậm chí anh cười một mình:

- Anh không thanh minh cho anh. Vì có thể anh đúng như em nói. Nhưng đừng nói đến anh, nói về em đi. Khóc không phải là cách giải quyết hay nhất đâu. Theo anh biết thì nước mắt của em không rửa được tính bay bướm của thằng Quốc. Tìm cách khác đi.

Quỳnh cúi xuống nhìn tay mình. Dáng điệu cô trở lại về ẩn nhẫn quen thuộc.

- Em không hề muốn chịu đựng như thế này.

- Cụ thể là em muốn gì?

- Em muốn chia tay.

- Theo anh biết thì em đã làm như vậy một lần rồi. Nhưng sau đó thì lại thua cuộc. Anh đã thấy em và nó ở quán Linh. Em thật là yếu đuối.

Quỳnh có vẻ ngạc nhiên khi Dương biết điều đó. Cô ngỡ ngàng ngồi im. Dương thản nhiên như không thấy vẻ lo ngại đó. Anh nhún vai:

- Anh không phải là người thích bép xép. Chuyện của em sẽ được giữ kín, nếu có ai đó biết thì người nói không phải là anh đâu.

Quỳnh thở dài:

- Cám ơn anh.

- Cám ơn anh vì anh giữ bí mật cho em, đồng thời lại tiếp tục mù quáng chứ gì.

Quỳnh đoan trang nhìn vào mặt Dương, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị:

- Em cám ơn anh vì anh quan tâm đến em. Nhưng xin đừng thô bạo can thiệp vào chuyện của em - Cô đứng lên - Em xin phép về trước.

Dương ngồi yên và ngang nhiên kéo tay cô ngồi xuống, vẻ mặt lầm lì:

- Có bao giờ em tự hỏi tại sao anh quan tâm đến em không?

- Em không muốn biết điều đó. Xin lỗi, cho em đi ra.

Dương tự ái điên người, nhưng cố nhịn. Anh đứng lên đi ra ngoài. Đợi khuất chỗ ồn ào, anh lấy máy ra gọi cho ai đó rồi quay qua Quỳnh:

- Chờ một chút anh đưa về.

Thấy cô định phản đối, anh nói như trấn áp:

- Từ nãy tới giờ, em làm anh tự ái rất nhiều, đừng phủ nhận lòng tốt của người khác như vậy chứ Quỳnh.

Có lẽ Quỳnh thấy mình quá đáng, cô nói như giải thích:

- Em không hề né tránh anh đâu. Em chỉ không muốn làm phiền anh thôi. Thật ra, anh là bạn của anh Quốc chứ đâu phải bạn em.

- Đừng xem anh là bạn thằng Quốc, anh tự cho anh là bạn em nhiều hơn.

Quỳnh cúi đầu có vẻ suy nghĩ. Dương tò mò chờ xem cô sẽ phản ứng ra sao. Anh còn chưa biết nói gì để thuyết phục cô thì xe đã tới. Một người đàn ông trong xe bước xuống, đến trao chìa khóa cho Dương. Anh bảo ông ta đến Maxi-mark lấy xe anh về, rồi quay qua Quỳnh:

- Đồng ý để anh đưa em về không? Em lên xe đi.

Quỳnh còn đang ngỡ ngàng nhìn theo người đàn ông thì Dương đã kéo tay cô ra xe. Anh mở cửa cho cô ngồi ở băng trước, rồi đi vòng qua ngồi vào tay lái.

- Em muốn đi đâu nữa không?

- Dạ thôi, để em về.

- Anh nhớ lúc nãy em muốn ở ngoài đường mà.

- Nhưng bây giờ em muốn về hơn.

- Thôi được, anh cũng không hiểu tại sao anh để em điều khiển dễ dàng như vậy.

Quỳnh tư lự suy nghĩ thật lâu. Cô lờ mờ cảm thấy Dương có tình cảm nào đó rất đặc biệt với mình, điều đó làm cô hoảng sợ. Cô quay mặt nhìn anh, nghiêm trang và dè dặt:

- Em mong là anh chỉ nói đùa, em là bạn của Thùy và em nghĩ bạn em sẽ buồn nếu nghe anh nói như vậy.

Dương khẽ nhún vai:

- Thùy là em gái anh, hẳn cô ấy sẽ không để mình buồn, còn anh thì có tự do của anh.

Quỳnh nói không cần suy nghĩ:

- Khi tán tỉnh Hồng Sương, hẳn anh Quốc cũng đã có suy nghĩ lừa dối như vậy. Nghe anh nói, em nghĩ các anh giống nhau lạ lùng.

Dương thản nhiên:

- Nhìn thì tưởng là vậy, nhưng tụi anh không giống nhau. Anh trung thực với bản thân mình hơn đấy.

Quỳnh chợt thấy ghét cái tính trơ trẽn ấy. Trơ trẽn và lừa dối. Cô muốn im lặng để khỏi phải nghe tiếng nói của anh ta. Nhưng nghĩ tới Thùy, cô cố gắng thuyết phục:

- Em không cần biết anh nghĩ gì về em, nhưng xin anh đừng có đối xử với Thùy như anh Quốc đối xử với em. Trên đời này, chỉ nên có duy nhất một người lường gạt thôi, như thế cũng đủ để khổ rồi, đừng nên có thêm người thứ hai nữa.

Dương quay nhanh qua nhìn cô một cái, miệng anh ta nhếch lên thành nụ cười gần như mỉa mai.

- Anh cũng mong là như vậy, thậm chí anh mong hơn cả em nữa. Có điều chưa bao giờ anh nghĩ là anh gần mực thì đen. Người yêu của em không lây nhiễm nổi qua anh đâu.

Quỳnh lặng người ngồi im. Cô không đối đáp nổi cách nói chuyện gai góc của Dương. Không hiểu anh gai góc với cô hay với Quốc.

Cả hai trở nên im lặng. Đến lúc ngừng lại cho Quỳnh xuống, Dương cũng không nói gì. Quỳnh không xuống ngay, mà quay qua nhìn anh:

- Em sẽ kể với Thùy về sự quan tâm của anh đối với em hôm nay. Có lẽ sẽ mời nó đi ăn kem, coi như cám ơn lòng tốt của hai người dành cho em.

- Em có thể làm những gì em thích.

Quỳnh mở cửa, bước xuống:

- Cám ơn anh.

- Không có gì, chúc buổi tối vui vẻ.

- Cám ơn, anh cũng vậy.

Rồi cô đi đến cuối hàng rào. Vòng qua cửa sau vào nhà. Dương vẫn ngồi trong xe, đăm đăm theo dõi Quỳnh. Cái cách cô không đi trước như nói lên thân phận của cô trong ngôi biệt thự đó. Dương cau mày bất mãn, Anh không chịu nổi cách cư xử hẹp hòi của Quốc. Và tự nổi giận với mình. Thằng bạn ích kỷ đó không xứng đáng để có người yêu thánh thiện như Quỳnh. Còn cô ta thì chịu để đau khổ vì hắn.

Ý nghĩ đó làm Dương nổi điên. Bất chợt anh cầm cuộn băng cassette ném mạnh vào góc xe với tất cả sự cuồng nộ.


Tải về: phần mềm chat vitalk 
[ ↑ ] Lên đầu trang