watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game túy giang hồ

Chương 11: Tai nạn liên tiếp

Sưu tầm 

Sau bữa tiệc sinh nhật của tôi,cả nhà nhận được email của anh Đại Trung.Anh ấy sẽ về vào ngày trước khi Tiểu Phong khởi hành đi Mỹ.Mọi người trong nhà đều háo hức chỉ có mình tôi là mang tâm trạng buồn bã.Hôm nay online,tôi tìm thấy một trang web bói toán.

_Nhắm mắt lại trong 10 phút,người bạn nghĩ tới là ai?Sau 10',tôi chẳng nhìn thấy ai.Tại sao vậy?Xem thử kết quả thì người bạn nghĩ đến chính là người bạn yêu.Còn tôi chả nhìn thấy ai thì sao?Nghĩ trang web này bói sai nên tôi chẳng tin tưởng mấy.

Thời gian thấm thoắt trôi qua,cũng đã tới ngày anh hai trở về,cả nhà tôi ra đón.Một người đi ra,không phải,hai người đi ra,cũng không phải.Từng người một đi ra,sao chẳng thấy anh hai thế?Rồi có một anh nhân viên ra báo.Anh hai tôi đã bị tai nạn trước ngày về và bị hôn mê đang nằm trong phòng y tế sân bay.Tại sao thế,những chuyện buồn cứ xảy ra.Mẹ tôi shock quá nên đã khóc ngất đi.Ba tôi thì khụy hẳn.Dìu ba vào phòng y tế thì thấy anh tôi đang nằm,hơi thở vẫn đều đặn,khuôn mặt vẫn hồng hào mà tại sao anh ấy cứ ngủ thế này.Kế bên giường bệnh là một túi quả,chắc anh ấy rất vui vẻ háo hức chờ ngày về,thế mà...Và Tiểu Phong chạy đến,thở hổn hểnh.

_Anh Đại Trung sao rồi?

_Vẫn chưa tỉnh.Tôi buồn bã nói.Rồi anh ấy bước ra ngoài hỏi bác sĩ.Ông ta bảo:

_Anh ta phải tự hồi phục chứ không một loại thuốc nào có thể chữa trị.Anh ta bị một vật nặng và cứng rơi vào đầu.Não bị tổn thương nên dẫn đến hôn mê.Gia đình hãy chuẩn bị tinh thần nếu như anh ta không tỉnh trong vòng một năm thì...

_Thì sẽ ra sao?Tôi chạy ra và chen vào.

_Thì anh ta sẽ trở thành người thực vật mãi mãi.

_Mãi mãi sao?Tôi lại chạy vào lay anh hai.Anh tỉnh lại cho em,anh luôn luôn châm chọc em mà,sao hôm nay không chọc nữa đi.Dậy đi,ngủ hoài không tốt cho sức khỏe đâu.Tôi khóc nức nở bên giường bệnh và mẹ tôi vẫn tiếp tục khóc.

Và một cô gái lạ bước vào,cô ta chạy thẳng đến chỗ chúng tôi.

_Chào các bác,cháu là Liễu Tuệ,con trai hai bác vì cứu cháu nên mới hôn mê.Cháu vô cùng xin lỗi,xin hai bác hãy cho cháu chăm sóc anh Đại Trung.

_Được,cháu cứ tự nhiên.Ba tôi lên tiếng.

_Cả nhà,về thôi và hãy chuyển anh hai vào bệnh viện.Tôi an ủi:đã có chị Liễu Tuệ rồi,ba mẹ về nhà nghỉ ngơi đi.

Trên đường đi,ba tôi lái xe mà cứ không yên.Cứ suy nghĩ về chuyện anh hai.Và rồi tai nạn xảy ra,ba tôi bị một xe tải đâm vào.Mọi người đổ về phía trước,đầu của ba đập vào vô-lăng xe rồi ba bất tỉnh.Ngồi đằng sau,mẹ và tôi chỉ bị thương nhẹ,những người qua đường gọi xe cấp cứu nhưng đã quá trễ,ba tôi đã chết.Tôi không còn tin vào mọi việc trước mắt nữa.Cảnh vật trước mặt tôi như mờ đi.Mẹ tôi đã khóc,khóc rất nhiều,khóc đến không còn khóc được nữa và bị mù.Ngày hôm nay trôi qua với những tai nạn và nỗi buồn da diết.Những người thân yêu của tôi dần mất đi.Mẹ được nhân viên trong công ty đưa về nhà.Còn lại mình tôi tha thẩn đi trên đường,một người vô hồn.minh Hùng và Tiểu phong chạy đi tìm tôi,hai người mồ hôi nhễ nhại chạy trên các con phố.Chạy đến sáng.

Bình minh bắt đầu ló dạng,tôi đi mà không biết mình đi đâu.Minh Hùng vẫn tiếp tục tìm kiếm tôi.Tiểu Phong thì đã bị ông nội bắt trở về nhà chuẩn bị lên đường đi Mỹ.Tôi đi tiếp trên con đường vắng vẻ,Minh Hùng xuất hiện.Anh đưa tôi đến sân bay,tiễn Tiểu Phong.Nhưng làm sao tôi có thể nhìn Tiểu Phong đi khi tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc hiện tại.Và Tiểu phong bước lên máy bay,mắt vẫn hướng về tôi.Cô đơn là đây sao?tôi chưa bao giờ có cảm giác lạc lõng như thế này,có lẽ vì tôi luôn được mọi người nâng niu,chiều chuộng,chưa bao giờ hiểu được cảm giác bị bỏ lại.Bây giờ thì tôi đã hiểu.

Minh Hùng vẫn ở cạnh tôi,anh không nói gì nhưng vẫn lẳng lặng đi theo.Tôi và anh đi hết đường này đến đường khác mặc cho cái đói đang đeo đẳng.Khi đi hết con đường,dừng lại thì tôi đã thấy mình đứng trước cửa nhà.Bước vào,những kỷ vật thân thương của tôi và ba đập vào mắt.Tôi chỉ còn biết khóc.Ngày lại ngày trôi qua,đối diện với người mẹ mù lòa và những nỗi buồn,tôi vẫn như thế,không nói một lời và người ở bên tôi vẫn là Minh Hùng.Mỗi sáng mở mắt ra,người xuất hiện trước mặt tôi đầu tiên vẫn là Minh Hùng,tôi cầu mong biết bao người đó chính là ba.

hết chap 11

Chương 12: Bắt đầu đứng dậy

Sưu tầm 

Ngày lại tiếp ngày,cho đến khi công ty của ba tôi lâm vào cảnh khó khăn.Không có lãnh đạo thì cho dù có cứng rắn,vững chắc bao nhiêu thì cũng sụp đổ.Minh Hùng đã ra mặt tôi khuyên nhủ các nhân viên vì bây giờ tôi đâu đã quên cả cách nói chuyện.Một cái xác không hồn.Cho đến khi Minh hùng lại gần và tát tôi một cái đau điếng.Anh quát tôi:

_Em ngồi đây thì được cái gì?Công ty của ba em khổ công gầy dựng đang sụp đổ.Em có giúp ích gì được không?Như vậy thì ba em có yên nghỉ được không?Nghĩ kĩ đi.

Và...tôi khóc,ngoài khóc thì tôi làm được gì đây.Một con bé học đại học năm thứ nhất,chẳng lẽ lại đứng lên điều khiển công ty?Anh vẫn ở bên tôi,lặng lẽ nhìn tôi khóc.

_Anh biết rằng em chưa đủ sức nhưng hãy cố lên,anh sẽ luôn ở bên em.Lời nói dịu dàng ấy đã giúp tôi đứng lên và tôi bắt đầu cất tiếng:

_Cám...ơn.Đây là lời đầu tiên tôi nói sau khi ba mất.Tôi cứ nghĩ cả đời mình sẽ không vượt qua được cú shock này.

_Em đã nói chuyện rồi sao?Nét mặt của Minh Hùng trông rất vui vẻ và phấn khởi.Tôi nói được thì anh vui lắm sao?Khó hiểu quá.

_Tại sao anh luôn ở bên em?Tôi không ngờ rằng câu trả lời của anh thật là đơn giản.

_Chỉ là anh yêu em.

_Yêu...ư?Tôi tròn mắt hỏi anh:Yêu thôi à?Anh yêu em ....từ bao giờ?

_Từ lần đầu tiên,khi em bước vào trường,anh đã lẳng lặng nhìn em và Tiểu Phong đùa giỡn với nhau.Anh lấy hết can đảm tỏ tình và hẹn hò với em vì em là cô bé nhí nhảnh,vô tư nhất mà anh biết.Nhưng em đã để anh leo cây mất ba tiếng.

_Anh yêu em sâu đậm vậy sao?Mặc dù nhà em đang sụp đổ dần à?

_Tình yêu là không có phân biệt,anh vẫn yêu em cho dù em là ai,cô gái nghèo hay tiểu thư giàu có.

_Thật sự ư?Nếu Tiểu Phong là người nói câu đó thì hạnh phúc biết bao?Lam Anh rơi lệ.

_Lại Tiểu Phong,anh không hiểu tại sao mà em cứ nói Tiểu Phong hoài vậy?Anh luôn ở bên em,âm thầm kề cạnh ngày đêm không mong nhận được lời cảm ơn thế mà em chỉ biết đến Tiểu Phong thôi sao?Hả?Em chỉ là rung động nhất thời thôi,đây không phải tình yêu thật sự.Coi như anh xin em đấy.Thôi,chuyện này gác lại đi,bây giờ em mà không đứng dậy thì ai sẽ điều khiển công ty.

_Em...Thật vô dụng,đã hứa là không khóc nữa,thế mà...Anh nói phải,tình yêu bây giờ không quan trọng,em sẽ bắt đầu học tập anh.Đứng dậy điều khiển công ty này.Em sẽ biến nó thành công ty vững mạnh.Hãy tin em.Tôi chùi đi những giọt nước mắt và nở nụ cười.

_Vậy mới đúng là em.Minh Hùng gật gật đầu.

_Nhưng.....phải bắt đầu từ đâu bây giờ?Em chẳng biết gì cả.Câu nói vô tư là một đòn chí mạng.Minh Hùng đang uống trà cũng bị sặc luôn.

_Em thật là.....Đươc rồi,mai anh sẽ đem hết tất cả giáo sư kinh tế giỏi về đây dạy cho em.Còn bây giờ vào thư phòng đọc hết tài liệu công ty đi.Mau lên,không có thời gian đâu.

Tôi vui vẻ lên được một lúc và chọc ghẹo:

_Lão Minh Hùng.

_hả,em nói cái gì?

_lão Minh Hùng.Nói chuyện như một ông cụ thì phải là lão thôi.Haha :big_smile

_Quậy quá đi,vào thư phòng của ba em ngay.Nhanh lên.Anh sẽ kèm em việc học,à mà em trốn học 1 tháng rồi đấy nhớ.mai chuẩn bị đi học đi.

_Dạ,thưa bác.

_Còn chọc à.ANh thọc lét em nè.

Tôi và Minh hùng chạy giỡn trong phòng,chưa bao giờ tôi thấy vui như thế.

Hằng ngày,mở mắt ra,tôi đều thấy Minh Hùng.

Không biết tự bao giờ tôi đã quen nhìn thấy anh và bắt đầu chờ đợi để thấy anh bên tôi

Chương 13: Thế nào là yêu

Sưu tầm 

Buổi tối ở nhà tôi,mọi vật chỉ còn là tĩnh lặng,mọi âm thanh đều biến đâu mất rồi.Tôi nhớ cái buổi tối mà ba và anh tôi chưa bị tai nạn quá.Gia đình vui vẻ chứ đâu phải như bây giờ,tôi buồn nhưng buồn thì ích lợi gì mà giờ đây mọi việc đâu quay lại được chứ.Buồn hiu hắt,man mác nhớ về những kỉ niệm,tôi lên mạng.Lúc trước tôi online bây giờ cũng online nhưng tại sao lại nặng lòng thế.Oh,lại trang web này,trang bói toán.

_Hóa ra nó đã cập nhật cái mới rồi cơ à?Gì đây?"tình yêu thật sự",tình yêu ư?Từ lúc đi Mỹ đến giờ,Tiểu Phong chưa gửi mail cho mình,một bức cũng không.Chẳng lẽ mẹ nói đúng sao,mình và Tiểu Phong chỉ là rung động nhất thời.

"Tình yêu thật sự chính là sự hy sinh.Một trong hai người phải qua những thử thách của tình yêu.tình yêu giống như thanh sôcôla lúc cay đắng lúc ngọt ngào.Tình yêu ban đầu như trò đỏ đen,một là được hai là không.Bạn có thể cho tất cả nhưng không nhận lại được gì hoặc bạn có thể nhận nhưng không cho đi thứ gì.Yêu có nhiều kiểu:yêu thầm,yêu công khai,yêu vụng trộm....Bạn có thể xem như trò đùa,chiến trường...Tình yêu có thể dễ dàng cũng có lúc khó khăn.hãy chọn đúng kiểu yêu cho mình có thể bạn chính là người may mắn nhận được tình yêu thật sự....."

_Tình yêu thật sự ư?Thế nào là yêu?Mình còn chẳng biết yêu là gì nữa là.Chà,còn nhiều đoạn thế.

"yêu là gì?yêu chính là nhận thấy mình cô đơn khi ngồi trong một căn phòng lớn mà thiếu vắng một người.Yêu là có thể khóc khi người ấy cô đơn,khóc khi người ấy thấy buồn,vui khi người ấy hạnh phúc,ghen khi người ta đến với người khác.Đau khổ khi không được quan tâm,phiền muộn khi yêu thầm.Thấy nhớ sau khi chia tay...

_Trời,giải thích đúng tâm trạng thế.mình đã yêu chưa nhỉ?Với Tiểu phong chắc chỉ là một sự rung động.Làm cách nào để biết mình yêu chưa ta?

"Nếu muốn biết bạn yêu chưa thì hãy làm một trắc nghiệm nhỏ nhé!Nhớ kêu người mà bạn thấy quan trọng cùng làm nha(không có cũng được.)

1.Khi nhắm mắt lại,bạn nghĩ đến ai?

a]người bạn ghét nhất (1đ)

b]người bạn đang yêu(hiện tại nhé) (2đ)

c]chẳng ai cả (0đ)

2.khi thấy buồn bạn nghĩ đến ai?

a]người luôn ở cạnh bạn,bạn thân chẳng hạn (2đ)

b]ba,mẹ (0đ)

c]ghét nhất là ai nè (1đ)

3.Ai luôn là người ở bên bạn?

a]bạn thân(1đ)

b]"người ấy" (2đ)

c]ba,mẹ (0đ)

4.Bạn có để ý ai chưa?

a] có (2đ)

b]không biết (1đ)

c]không (0đ)

TỔNG KẾT:

1->4đ:rất tiếc,bạn chưa có người yêu.Cố gắng tìm một nửa của mình đi nhé.

4->8đ:chà,đang "cảm nắng" rồi đấy.Cố giành lấy trái tim người ta đi nha.

12đ:Chúc mừng,bạn đã có tình yêu thật sự.

_Uhm....1.a 2.a.3.a.4.b=6đ.Không phải Tiểu Phong,khi nhắm mắt tại sao mình luôn nghĩ đến Minh Hùng.Tại sao mình lại nhớ đến anh ta?Chẳng lẽ mình thích Minh Hùng?......Tầm bậy,chẳng đúng tí nào.Trang web nhảm nhí.Nhưng nó cũng đúng được một phần.Về Tiểu Phong,có lẽ mình chỉ xem Tiểu Phong là anh trai vì mình chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với anh ấy.Chỉ đơn giản như một đứa con nít níu giữ lấy món đồ chơi ưa thích thôi sao?

Tôi miên man suy nghĩ mặc dù nó chỉ là điều mông lung.

Chương 14: Lời đồn

Sưu tầm 

Đứng trước trường học,tôi không dám bước vào.Trốn học một tháng,tôi sợ.....Đứng suy nghĩ mãi bỗng nhiên,một bàn tay ai đó đặt lên vai tôi.Giật mình,với bộ mặt đáng sợ nhất tôi quay lại.Tôi bất ngờ khi thấy Minh Hùng đã đứng sau tôi tự bao giờ.

_Này,em dọa ma anh đấy à?Anh chẳng sợ đâu.Anh véo má tôi.

_Ơ, không,em xin lỗi.Mới sáng sớm,anh đứng đây làm gì thế?Tôi lắp bắp.

_Đi học,em hỏi gì nhảm thế.Bỗng nhiên anh tiến lại gần tôi,phản xạ tự nhiên,tôi lùi lại.Mặt anh từ từ tiến đến gần,tôi nhắm nghiền mắt lại.Mặt đỏ bừng.Rồi,anh dừng lại,cười.Mở một mắt ra,tôi hỏi anh:

_Này,anh cười gì thế?

_Mặt em...đỏ ửng.

_Hả?À......em vào trường đây.Quá xấu hổ,tôi đi nhầm hướng khác.

_Ê,vào trướng hướng này mà.

_Ơ,em nhầm.Xin lỗi,Mặt tôi càng đỏ thêm.

_Khoan đã,tại sao em lại đỏ mặt?Câu hỏi bất ngờ của anh khiến tôi bối rối.Không biết trả lời thế nào,tôi nói đại:

_Em...hồi sáng em ăn ớt hơi nhiều cho nên....Tôi gãi đầu và tiếp lời.mà anh tiến lại em chi vậy?

_Bởi vì anh.....muốn chọc em.

_Đó là lý do à?Anh là đồ đáng ghét.Em mặc kệ anh.Tôi bỏ vào trường.

_Khoan,chờ anh với.Anh đuổi theo tôi.

Sau khi chúng tôi đi,những người xung quanh xì xào bàn tán.Giông bão sắp nổi lên.Trong tiết học,tôi nhận thấy Minh Hùng đang nhìn tôi.Ánh mắt anh dịu dàng trìu mến nhìn tôi.Ngày qua ngày tôi càng nhận thấy mình không thể đồi mặt với anh.Thầy giáo vẫn đang giảng bài.Và một cậu bạn vỗ vào lưng tôi.Mọi người xung quanh nhìn vào tôi mà cười.Chẳng thể hiểu vì sao rồi Minh Hùng gỡ từ lưng tôi một mảnh giấy:ĐỒ CON RÙA.Tôi sượng chín người không nói gì.Rồi anh quát:

_Ai đã bày trò này.Anh tức giận thực sự.Tại sao nhỉ,người bị chọc là tôi mà.

Thầy giáo và mọi người im lặng.Nhưng năm phút sau,tiếng xì xầm ồn ào vang lên.Tôi nhận thấy nó như vọng trong tai mình.Nhức đầu quá,tôi gõ gõ trán như muốn trấn tĩnh lại mình.

_Mày thấy chưa,nó và Minh Hùng đó.Một đứa bạn tôi nói và đứa sau lại tiếp lời:

_Phải nó và Minh Hùng yêu nhau ko?hay là vì tiền của nó.Những lời xì xầm độc địa,tôi hoa mắt dần mọi vật quay tròn.Tôi ngã xuống vòng tay của anh.Mọi thứ mơ hồ,tôi chỉ còn nghe thấy tiếng của Minh Hùng.Ngay lập tức,anh cõng tôi chạy xuống phòng y tế.

Một lát sau,khi tỉnh lại,Minh Hùng đang nắm lấy tay tôi.Tay anh siết chặt lại.Tôi gắng gượng ngồi dậy.Bỗng nhiên,anh ôm chầm lấy tôi,anh nói

_Anh yêu em,hãy để anh làm bạn trai em.Anh sẽ khiến em hạnh phúc,không cần em phải yêu anh như anh yêu em.Hãy cho anh cơ hội.

Chưa kịp trả lời,tôi nghe tiếng cửa phòng đóng sầm lại.Dĩ nhiên tôi và anh cũng biết có người đã nghe được câu nói đó.Tôi đẩy anh ra,cố đứng dậy,loạng choạng.Tôi vấp phải chiếc ghế và ngã nhào xuống sàn.Nhìn vẻ mặt của Minh Hùng,tôi lại càng không muốn anh đỡ lấy tôi.Tôi đi trước,anh âm thầm,lặng lẽ đi sau.Về được tới lớp thì mọi người,bè bạn đều nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.Cố né lấy nó,tôi lại nghe được điều không nên.

_Mày biết lúc nãy nó và Minh Hùng đang làm gì trong phòng y tế không?

_Nhìn mặt vậy mà ghê thật nhỉ.Chỉ tao cách xỏ mũi con trai với.

_Hình như nó đang quen nhau với Tiểu Phong mà.Ghê thật!Người ta đi rồi nó lại tìm bồ mới.

Xách cặp,tôi chạy ra khỏi phòng.Minh Hùng đuổi theo sau.Tôi trốn vào phòng tối.Né tránh anh,sau khi Minh Hùng đi mất,tôi lại khóc.Nước mắt rơi lã chã.Tôi không biết phải đối diện với anh ra sao kể từ nay.

hết chap 14
.....................................
Bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh
Chúc bạn online vui vẻ.
......................................

Chương 15: Nụ hôn đầu tiên

Sưu tầm 

Tôi lê bước trên hành lang,không muốn bước vào lớp vì tôi biết tôi sẽ chạm mặt anh.Tôi quá yếu đuối tôi sợ tôi sẽ ngã lòng.Hiện tôi không muốn yêu mà cũng không cần yêu.Có ai thấu hiểu cho tôi?Nếu được đổi tôi sẽ đổi hết tất cả để lấy lại thời gian hạnh phúc trước kia.Ba tôi sẽ sống lại,Tiểu Phong sẽ không đi và mẹ tôi sẽ không mù lòa.Nhưng tôi còn đủ lí trí để biết rằng đó là điều không thể.Hạnh phúc bây giờ là điều tôi không thể với tới.Tôi tự nhủ thầm:về nhà thôi nhưng về mà làm gì khi tôi không muốn đối mặt với sự thật là gia đình tôi đã tan vỡ.Trường học và gia đình không nơi nào thuộc về tôi.Ngồi xuống băng ghế đá,tôi ngồi như vô thức.Không suy nghĩ chỉ nhìn về một hướng.Ánh mắt vô hồn.

Chuông trường reo lên báo hiệu ra về nhưng tôi vẫn ngồi đó.Không suy nghĩ,không nói chuyện chỉ im lặng và quên đi cuộc sống.Xung quanh tôi toàn là những lời mỉa mai,dối trá.Tiếng đồn mỗi lúc một độc thêm.Bạn tôi nhìn tôi,khinh bỉ,xem thường tôi.Ngay cả thầy cô cũng thế,bàn tán,không,tôi không muốn nghe.Im hết đi!Bỗng nhiên Minh Hùng lại và kéo tay tôi.Mọi ánh mắt hướng về chúng tôi.

_Em đứng lên đi.Anh vừa quát vừa kéo tay tôi lên.

_Không,anh về đi,mặc kệ em.Tôi giựt tay lại và ngồi xuống.

_Em....

_Mặc kệ em.Về đi.Em không muốn nhìn thấy anh,không muốn nghe giọng của anh.

_Chẳng lẽ em muốn trốn tránh tất cả sao?Mọi thứ,không muốn về gia đình của em luôn sao.

_Đó chưa bao giờ là gia đình em cả.Anh không hiểu à?Ba em đi công tác suốt năm,mẹ thì mãi mua sắm.Có ai quan tâm em sao?Đau ốm,sốt cao,ba mẹ vẫn bàng quang không lo lắng,thậm chí không thèm màng tới.Anh có biết từ năm một tuổi em đã phải ngủ một mình rồi không?Sợ bóng tối,sợ ma,khóc,có ai hỏi han không?Nước mắt tôi tuôn như mưa.

_Nhưng đó vẫn là gia đình của em,gia đình duy nhất của em trên thế gian này.Em có hể không về nhưng không thể không quan tâm tới mẹ em.Em có biết suốt thời gian em im lặng,bà đã ra sao không?Em nói không ai lo lắng đến em vậy còn anh thì sao?Anh yêu em mà không cần bất cứ thứ gì.Lặng lẽ theo bảo vệ em.Em cũng không màng đến mà.

Minh Hùng kéo tôi dậy và hôn tôi.Nụ hôn đầu tiên của tôi.Anh ôm tôi mạnh đến nỗi không nhút nhích được.Mọi người xung quanh vẫn đứng đó.Tôi cố hết sức đẩy anh ra và tát anh một cái thật mạnh.Vết đỏ hằn trên mặt anh.Tôi chạy đi và anh vẫn đứng đó tay để lên má.Tôi chạy mãi,chạy mãi và khi dừng lại mặt tôi đỏ bừng lên.

Chương 16: Bức thư của ba

Sưu tầm 

Qua nụ hôn của anh,tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi.Nhưng tôi liệu có thể yêu anh nếu như tôi chỉ mang lại cho anh đau khổ.Đã nhiều đêm tôi trằn trọc không yên và tự hỏi mình có yêu anh không.Anh yêu tôi thật lòng,tôi liệu có thể đáp lại tình yêu đó?Đau khổ vẫn tiếp tục ập đến và tôi luôn cần một chỗ dựa.Tôi yếu đuối,tôi luôn cần người yêu tôi ở bên tôi.Lời đồn sẽ không để tôi và anh yên,nếu ngay bây giờ tôi còn đủ lí trí để quyết định bản thân tôi thì tôi nên rời xa anh.Nhưng làm thế nào đây,tôi chẳng muốn anh đau khổ càng không muốn anh bị bạn bè lánh xa.

Trong nháy mắt,ý nghĩ hiện ra trong đầu,tôi cần phải làm anh đau khổ đến nỗi phải tránh xa tôi.Điều này tuy làm lòng tôi tan nát nhưng tôi đã không còn cách nào quay lại nữa rồi thì cần gì phải sợ khổ.Tối đó,tôi về nhà.Ơ,đèn phòng vẫn sáng,mẹ tôi đang ngồi đó ôm lấy áo của ba tôi và chờ tôi về.Nghe tiếng mở cửa,mẹ tôi hỏi:

_Con về rồi đấy à?Mẹ đợi con suốt.

_...Vâng ạ.Sao mẹ lại ngồi đây,lạnh lắm.

_Mẹ chờ con về và muốn nói cho con một việc.

_Việc gì ạ?

_Ba mẹ luôn lặng lẽ dõi theo con,muốn điều tốt cho con?Con có biết điều đó không?Ba con có để lại một bức thư,mẹ đã chờ để đưa cho con.Đây,cầm lấy.Mẹ đi ngủ trước.Con cứ từ từ xem.

_Dạ.Tôi mở ngay bức thư ra.Nét chữ quen thuộc của ba hiện ra.Không cầm được nước mắt,tôi khóc.

Lam Anh yêu quí,

Ba luôn đi công tác bỏ mẹ và con ở nhà con có giận ba không?Nếu con xem bức thư này mà ba đã đi xa thì con cũng đừng khóc.Mạnh mẽ lên,ba luôn ở bên con.Nếu ba đã chết thì con hãy quan tâm chăm sóc mẹ.Ba không có thời gian để ở nhà nên mẹ con mới lao vào mua sắm cho đỡ buồn tủi,con đừng trách mẹ.Ba mẹ thật có lỗi vì đã không quan tâm con thật nhiều.

Nghe ba nói đây Lam Anh,con đừng bao giờ yếu đuối trước mọi chuyện.Để bảo vệ những người mà con yêu quí thì hãy mạnh mẽ lên.Cố gắng để bảo vệ cho người quan trọng nhất đời con như ba đã bảo vệ mẹ.Đừng bao giờ tỏ ra mềm lòng đó chính là điểm yếu nhất của con.Hãy bảo mẹ hãy cố gắng sống mạnh khỏe cũng vì ba,vì con và vì mẹ.Sau khi ba mất đi,con chính là trụ cột trong gia đình,hai mẹ con hãy bảo bọc nhau mà sống.Ba không biết nói gì hơn nên con hãy trở thành đứa con hiếu thảo và làm mọi cách để bảo vệ người con yêu.Ba tin ở con.

Tạm biệt

Tôi khóc nhiều hơn lúc nãy nhưng đây sẽ là lần cuối cùng như ba bảo tôi.Tôi sẽ cố gắng bảo vệ người quan trọng nhất trong đời.Nước mắt tôi tan nhòa vào đêm tối nhưng tôi biết sau lấn này tôi sẽ mạnh mẽ hơn.

Hết chap 16

Chương 17: Hình tượng mới của tôi

Sưu tầm 

Tôi có thể làm được vì những tôi yêu quí

Tình yêu với họ chính là sức mạnh của tôi

Chương 17: Hình tượng mới của tôi

Tôi đã quyết định,cho dù có khó khăn đến đâu,tôi cũng sẽ đi trên con đường mình đã chọn.Tôi luôn được mọi người bảo vệ nhưng bây giờ đã đến lượt tôi.Sáng sớm,tôi nhìn lại mình trong gương.Tôi đây sao?Không phải,người bây giờ không phải tôi.Người con gái nhuộm tóc,sơn móng tay,trang điểm,thoa son đánh phấn,mặc đồ thiếu vải này không phải tôi.Dù bên ngoài có thay đổi nhưng bên trong vẫn là tôi.Tôi bây giờ và trước kia đều không khác nhau.

"BÍP BÍP"

Có mail à?Đây là của......Tiểu Phong.Không chần chờ,tôi mừng rỡ mở thư.Người bây giờ để tôi dựa vào chỉ có mình anh.

Chào em,Lam Anh,anh xin lỗi vì đã không mail về cho em sớm hơn.Ở bên đây anh bận rất nhiều việc.Em vẫn khỏe chứ?Anh đã nghe về việc của bác trai.Em đừng nên buồn nhiều.Thùy Trang đi với anh,em có bạn mới chưa?Nó lo và nhớ em nhiều.

Anh...có một việc muốn nói với em.Thời gian ta xa nhau,anh đã nhận ra rằng anh....không yêu em.Anh thực chất chỉ xem em là em gái.Tình cảm không hơn không kém.Xin em hãy tha lỗi cho anh.Anh không thể đánh nhiều được,hẹn em lần sau.

Tiểu Phong

Hóa ra anh mail về chỉ để nói thế thôi sao?Vậy mà....em đã mong chờ mail anh biết bao.Không,tôi không thể yếu đuối như thế.Mình chỉ xem Tiểu Phong là anh trai thôi mà.Đừng buồn nữa,đi học thôi.Còn rất nhiều khó khăn phải vượt qua.Đến trường nào.Tôi hùng hổ tiến lên vô tình vấp phải cái ghế.Té rầm xuống đất,bao nhiêu khí thế vụt mất tiêu.Đau ê ẩm cả người.

Đến trước cổng trường,lũ bạn bao vây tôi.

_ Ê,tụi bay,nó dám vác mặt tới trường kìa,còn nhuộm tóc nữa chứ.Sơn móng tay màu đen à,ghê nhỉ?Chậc chậc.

Bạn tôi nhìn ánh mắt soi mói vào tôi.

_ Mặc đồ như thế đấy hả?Hay là mày đã như vậy mà giả lơ từ trướ tới giờ?

Cố lấy giọng dữ tợn,tôi quát và làm ra vẻ:

_ Đúng,tao như vậy đó,tụi bay thấy sao?Hả.Tôi hất tóc ra sau và lấy ra một điếu thuốc lá.Giả bộ hút thuốc,tôi gắng gượng.Suýt bị sặc.

Từ đằng sau,Minh Hùng đã thấy tất cả.Anh không tin vào mắt mình nữa.

_ Em......Em như vậy từ bao giờ.Nhả thuốc ra ngay.

_ Tôi như vậy từ lâu rồi,trước khi gặp anh.Anh không ngờ đúng không?

_ Có thật là như thế không?Hãy nói cho anh biết em đang nói dối đi,Lam Anh.Anh đang bị shock,tôi biết nhưng tôi đã không thể quay đầu lại.

_ Hừ,tôi chỉ là lợi dụng anh thôi,cả Tiểu Phong cũng vậy.Hai người chỉ là đồ chơi với tôi.Chán thì tôi bỏ,vậy thôi.Tâm hồn và trái tim tôi tan vỡ,vỡ thành từng mảnh vụn,nát tan.Che giấu nước mắt,tôi cười dài trong tiếng khóc.

_ Cô..........Minh Hùng tát mạnh vào má tôi.Vậy càng tốt,như thế thì tôi càng giống thật hơn.vết hằn in sâu lên má,tôi tát lại anh.

_ Anh nhìn lại mình đi,lấy tư cách gì mà đánh tôi?Cái tát này là quá nhẹ nhàng rồi đấy.Tôi như ngậm một quả đắng.Đắng cả ruột gan,cả cõi lòng.Minh Hùng chạy đi.Tất cả giáo viên,học sinh đều nhìn tôi,tôi biết ánh mắt này.Ánh mắt lánh xa,coi thường.Tiếng xì xầm bàn tán ngày một to.

_ Im hết đi,ồn ào nhức đầu quá.Nhiều chuyện.Tôi quay lưng đi,nước mắt tuôn rơi trên má.Nhòe hết lớp phấn kia.Tôi càng mong Minh Hùng hãy lánh xa tôi trước khi tôi làm linh hồn anh vấy bẩn.

hết chap 17

Chương 19: Cô là ai?

Sưu tầm 

Đi học,có lẽ trường là nơi tôi xem là địa ngục nhưng tôi cần đến đó.Nó là nơi mà tôi có thể học thêm kiến thức.Tôi cần nó để cứu sống anh tôi từ giấc ngủ.Mỗi khi đến trường,tôi đều tô phấn bôi son,có sung sướng gì?Tôi không còn nhận ra được bản thân mình nữa rồi,cô gái có lớp phấn dày trên mặt và những ngón tay đen không phải tôi.Tuy vậy nhưng tôi vẫn phải dựa vào lớp vỏ bọc này để khiến mọi người lánh xa tôi.Đến trường,ngồi trong lớp,tôi phải gác một chân lên bàn,ai nhìn thấy cũng ghét bỏ,có ai hiểu cho tôi?Trái tim tôi đang rỉ máu,đau buốt,nó càng đau hơn khi Minh hùng lại gần.Tôi không muốn,có thể tôi sẽ mềm lòng trước những lời của anh hoặc anh sẽ lánh xa tôi nhiều hơn nữa.Tôi cần tin rằng anh vẫn yêu tôi,nếu sau lần này,anh nói anh không còn yêu tôi thì chuyện gì sẽ xảy ra.

_ Cô......có muốn nói chuyện không?Mặt anh rất nghiêm túc,tôi sợ,kì lạ,chính mình muốn anh ta tránh xa thì tại sao lại sợ đánh mất anh ta.

_ Anh cần gặp tôi à?Muốn gì?Tôi trả lời cộc lốc,mặt anh nhăn lại.Cả hai ra ngoài và đứng trên hành lang,anh hỏi tôi:

_ Có phải em giả vờ không,Lam Anh?Hãy nói cho anh biết và anh sẽ tin rằng em vẫn còn như xưa.

_Không,đây chính là bộ mặt thật của tôi.Muốn biết hơn ư?Anh trong mắt tôi không bằng một hạt cát,như là món đồ chơi.Khi thích thì giữ,khi không cần thì quăng,vậy thôi.Lạnh lùng,tôi còn cảm thấy sợ sự độc ác của mình.Anh đang run lên,sợ sự tàn ác của tôi ư hay là khinh bỉ cô gái mà anh đã-từng-yêu.

_ Cô....cô là ai?Không phải Lam Anh nữa rồi,có lẽ Lam Anh chưa bao giờ tồn tại trong cô.

CLAP CLAP,tôi vỗ tay lên,cười.

_ Hay,vậy là anh đã hiểu,thông minh lắm.Tôi sẽ không mất công để giải thích.Không còn gì để nói nữa phải không?Tôi đi nhé,tạm biệt,Minh Hùng.Quay gót,nước mắt tôi trao ra,cái đắng từ trong tim ập tới.Đắng và chua chát,tôi là ai?Tôi nhiều lần tự hỏi mình rồi:Tôi là ai?Cô gái tàn bạo,quậy phá hay là Lam Anh.Không,không được phép yếu lòng,tôi đã tự nhủ rồi mà.Không còn trông mong ai hiểu mình trên thế giới này nữa.Không còn ai có thể hiểu tôi.Cô đơn...là đây.

Chương 20: Tai nạn của Minh Hùng

Sưu tầm 

_ Có phải như vậy không?lam Anh mà tôi yêu chưa bao giờ tồn tại à?Cô gái xinh đẹp,hiền lành biến đâu rồi mà bây giờ chỉ còn một cô nàng đáng ghét.Không,tôi không tin,anh không tin là em như vậy,Lam Anh.Chắc chắn ở đâu đó trong tim em vẫn còn có anh.

Câu nói mà Minh hùng luôn hỏi trong đầu vang trong tai tôi vì bây giờ trước mặt tôi là người đang nằm trên giường bệnh,băng bó toàn thân.Anh nằm đó,không cử động,có phải anh cũng giống Đại Trung,nằm như vậy cho đến mãi mãi?Không,không.Tim tôi đau buốt khi nghe tin anh gặp tai nạn trên đường đi về nhà.Tôi đứng lặng đó,không nói lời nào.Mím môi,nắm tay lại,tôi tự trách mình.Nếu không gặp tôi,anh sẽ không phải xảy ra chuyện này.nếu anh không yêu tôi,anh sẽ không đau khổ,ai cũng vậy,nếu như chưa từng biết đến tôi thì sẽ không phải bị tai nạn.Tôi là mầm mống khiến cho mọi người đau khổ,sẽ không ai hạnh phúc khi yêu thương tôi.

Đặt bó hoa xuống giường bệnh,tôi quay lưng đi.Bỗng anh gọi:

_ Lam Anh,em là ai?Sao lại khiến anh đau khổ như thế này,giá như em là một ai khác?Anh ngủ nhưng vẫn mang trong lòng vết thương mà tôi đã gây ra.Vết thương lòng có lẽ không bao giờ chữa khỏi.

Tôi lại đang khóc ư?Người tàn ác,vô tình như tôi cũng đã khóc,anh quằn quại đau bởi những vết thương trong tim và vết thương thể xác.Đứng sau cách cửa,tôi trộm nghe giọng anh.Anh đã thức dậy,nhìn bó hoa trên giường,anh cầm lên và tự hỏi:

_ Đây là của Mỹ Hân sao?Cũng đúng vì người lạnh lùng như cô ta thì đâu thể nào tặng hoa cho mình."Chúc anh mau lành bệnh",nét chữ dễ thương làm sao.Anh nở nụ cười,nụ cười của anh nhìn thật gượng gạo,rất buồn.

Tim tôi đau nhói,anh ấy đã lầm khi nghĩ rằng người tặng hoa đó là Mỹ Hân mà không phải tôi.Thậm chí anh còn không nhận ra nét chữ của tôi nữa rồi.Đau quá,cơn đau này thật khó chịu,tôi đã biết rằng sau khi làm chuyện này,anh ấy sẽ không còn yêu tôi nhưng tôi vẫn đau.Đau không chịu được.Tôi lê bước trên hành lang bệnh viện.Những bước chân nặng nề mà lại đau như kim chích.Hàng vạn cây kim đang châm vào tim tôi,chân tôi,cả người tôi tê tái.Trời đổ mưa rồi,hay lắm,tôi đang muốn tắm mưa đây.Bước ra ngoài,tôi đứng cho những hạt mưa rơi xuống người mình.

_ Nước mưa lạnh quá,tay tôi cũng lạnh quá.Cơn lạnh từ bên trong ập ra.Tôi muốn những giọt nước này rơi xuống để làm cho tôi tỉnh táo lại,cũng làm vơi đi cơn đau này.Nỗi đau chừng nào mới dứt.

Tôi đứng đó,vẫn đứng đó cho đến khi dứt mưa...........



 


Tải về: ảnh gái xinh không chịu nổi
[ ↑ ] Lên đầu trang