Chương 6: Mỹ nữ không có thật sao?
Lật tung cả kinh thành lên trong cả hai tuần mà một tí tin tức về mỹ
nhân cũng mò không ra khiến hai huynh đệ ta nhìn nhau chán nản. Nàng cứ
như là bóng ma vậy chẳng thấy một dấu vết gì chứng tỏ sự tồn tại của
mình cả. Những người nhìn thấy nàng hôm đó thì nhiều, nữ nhân nhìn nàng
ngẩn ngơ, nam nhân thì ngớ ngẩn ( he he, mỹ nhân nào mà sức công phá
kinh khủng vậy) nhưng cũng chỉ thấy một lần duy nhất rồi mất tăm mất
dạng.
- Hoàng huynh, người của huynh lần này làm ăn cũng bết bát quá.
- Người của đệ khá khẩm hơn được mấy phần.
Ta cay cú đáp trả, ta cũng dốc toàn lực rồi đấy chứ. Hôn thê tương lai
của ta cũng chưa được ta để tâm đến mức đó. Nàng mặt mũi ra làm sao ta
cũng có quan tâm đâu. Ta giúp hắn tìm người mà hắn lại còn ngồi đó ỉ ôi
than vãn, thật không biết cái gì là ơn nghĩa.
- Đệ đùa thôi, cám ơn huynh đã dốc sức, coi bộ đành phải nhường huynh cưới vợ trước rồi.
- Đệ muốn cưới sớm như thế thì mỹ nữ trong kinh thành xếp cả mấy hàng dài đấy.
- Nói thế cũng bằng thừa, đệ muốn vương phi của đệ là mỹ nhân hôm nọ kìa.
Ta nhún vai bước lại bàn rót một ly trà uống cho tỉnh táo. Hai huynh đệ
chúng ta nói không cường điệu thật sự là “thân tàn ma dại” đến nơi cả
rồi. Mỹ nữ gì mà tai hại quá, tìm nàng thật khổ.
- Vào đi.
Ta lên tiếng khi có tiếng gõ cửa vang lên. Quản gia trong phủ bước vào cung kính bẩm báo:
- Điện hạ, có Hoắc công công từ trong cung đến.
- Mời vào đây đi.
Phụ hoàng cho gọi ta hay sao, hôm qua ta vừa mới tiến cung mà, người có chuyện gì mà lại muốn tìm ta nữa.
- Nô tài Hoắc Lăng xin bái kiến thái tử điện hạ, tam vương gia.
- Đa lễ quá rồi Hoắc công công, có chuyện gì sao?
- Bệ hạ cho mời người tiến cung, xin mời thái tử.
Biết ngay là thế mà, ta nhanh chóng đi ngay. Phụ hoàng triệu kiến bất
ngờ không phải là chuyện hay ho gì, cái này qua kinh nghiệm lâu năm ta
biết rõ. Lần gần đây nhất là cái tin người đã hạ chỉ tứ hôn, người ra
tay toàn dúng chiêu trí mạng, tuyên chỉ rồi mới báo cho ta biết. Ta lúc
đó mặt méo xẹo cũng phải nuốt giận dằn xuống, vua không nói đùa thánh
chỉ đã tuyên làm sao rút lại được.
Ta bước vào thư phòng của người thì thấy cả mẫu hậu cũng đang ở đó. Dấu hiệu của chuyện không tốt đã lờ mờ trước mắt rồi.
- Hoàng nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.
- Hoàng nhi, con lại đây ngồi đi.
Mẫu hậu cười kéo tay ta ấn vào ghế bên cạnh người. Mẫu hậu của ta là
chính thất, đương triều hoàng hậu cao cao tại thượng. Người là ái nữ của
cựu tể tướng, một trung thần lỗi lạc.
- Thưa, phụ hoàng và mẫu hậu cho triệu kiến hoàng nhi vì vần đề gì vậy ạ?
- Trẫm gọi hoàng nhi đến là vì hôn sự của con, thánh chỉ đã ban xuống cả nửa tháng rồi sao Trẫm thấy con chẳng có động tĩnh gì?
- Thưa phụ hoàng, hoàng nhi gần đây công cán bề bộn nên chưa chu toàn
xong việc chung thân đại sự này. Hoàng nhi đã để người phải bận tâm thật
đáng trách phạt.
Ta hai tuần nay phải lo chuyện của Bạch Hoàng Các với lại tìm mỹ nhân,
thời gian đâu mà lo chuyện hôn sự đó. Huống hồ, hôn sự ép uổng này ta
không hài lòng một chút nào.
- Hoàng nhi không vui với hôn sự này sao?
Mẫu hậu ta nhẹ nhàng hỏi. Chuyện chính sự người không tham gia bao giờ,
quản lý hậu cung với một đám cung tần mỹ nữ của hoàng đế đã đủ mệt rã
người rồi. Thêm vào đó cuộc hôn nhân này sặc sụa mùi chính trị người
càng không hứng thú.
- Thưa vâng, hoàng nhi không thích.
Nàng nhíu mày, tỏ vẻ không vui. Nàng quay sang hoàng thượng thắc mắc.
- Bệ hạ, chuyện này là sao?
- Trẫm tứ hôn ái nữ của Chiêu Văn đại tướng quân cho hoàng nhi, Trẫm thấy chuyện này rất ổn mà.
- Thần thiếp cũng nghĩ vậy. Hoàng nhi, ái nữ của đại tướng quân là thiên
kim tiểu thư danh gia có điểm nào con không xứng với con.
- Hoàng nhi là không có ý đó.
- Vậy thì tốt, hoàng nhi chọn ngày tháng rồi đưa sính lễ qua nhà người ta đi, Trẫm muốn có con dâu chính thức rồi.
Hoàng đế bệ hạ phán một câu với khẩu khí không cho phép người nào phản
đối. Khi ngài ra chiếu chỉ này cũng có đôi chút khúc mắc nhưng ngài đã
cân nhắc kỹ lưỡng rồi. Chiêu Văn gia tộc nhiều đời trung thành, yêu nước
đối với hoàng triều công lao ngất ngưởng. Dù thế lực gia tộc này rất
mạnh nhưng trên danh sách những kẻ có thể làm phản họ đứng hàng dưới
cùng. Nếu dùng cuộc hôn nhân này làm mồi nhử như một biện pháp trấn an
sẽ có lợi nhiều hơn có hại.
Sau khi mẫu hậu rời đi, ta cũng định xin phép đi luôn nhưng bệ hạ gọi ta lại.
- Con không trách trẫm chứ?
- Hoàng nhi không dám.
- Trẫm nghĩ con sẽ thích vị thái tử phi này thôi.
- Hoàng nhi hy vọng thế.
- Con hiểu tình thế mà, Kim quốc và Phong quốc đã bắt đầu rục rịch rồi. Biên cương sắp tới sợ là không yên ổn được bao lâu nữa.
- Hoàng nhi hiểu được nỗi lo của phụ hoàng, con sẽ không làm người thất vọng.
- Tốt.
Quốc gia có biến võ tướng có đất trổ tài. Chiêu Văn gia tộc là võ tướng
trung thần từ thời lập quốc không có họ thì quốc gia cũng lung lay. Ta
vì cơ nghiệp tổ tông bao đời tất phải có trách nhiệm giữ gìn nó. Hôn sự
này chỉ là một nước cờ trong một ván cờ thôi, ta chẳng phải người chơi,
thái tử phi tương lai của ta càng không, tất cả chỉ là những quân cờ.
Nhưng trong một bàn cờ, các quân cờ cũng có thế mạnh yếu không giống
nhau mà, không phải sao? Ta nhếch môi cười mà không phải bởi vì vui vẻ.
Thêm một tuần nữa mở rộng phạm vi ra khỏi kinh thành tìm kiếm cô nương
bí ẩn kia, không lại hoàn không. Tam đệ của ta thở dài buông tay.
- Không tìm nữa, cái này gọi là không có duyên rồi.
- Bỏ cuộc sớm vậy sao?
- Huynh tìm được thì nhường huynh giữ lấy vậy.
- Đa tạ.
- Nè huynh làm thật đấy hả?
- Làm cái gì?
Ta nhướng mày hỏi lại. Tìm kiếm cả 3 tuần, hao tài tốn của cả một đống
công sức và thời gian của ta nữa chứ ít ỏi gì. Bỏ cuộc là bỏ cuộc làm
sao?
- Cướp đoạt vương phi của đệ.
- Thế ta tưởng đệ rút rui rồi.
- Đùa thôi.
- Thế thì tích cực lên, ta còn nhiều việc phải làm lắm, thái tử phi của ta còn đang đợi ta đến mang nàng đi kia kìa.
Ta cũng chẳng định đến phủ đại tướng quân làm gì, ta đợi ngày cưới rồi nhìn mặt nàng luôn một thể.
- Đại tẩu tương lai của đệ xinh đẹp chứ.
- Không biết.
- Cái gì huynh còn chưa gặp nàng lấy một lần à? Huynh thờ ơ vừa vừa thôi chứ.
- Ta bận tìm mỹ nữ giúp đệ không thấy sao?
- Lý do không đủ sức thuyết phục.
- Ta cũng có định thuyết phục gì đệ đâu.
- Huynh ăn nói “ngang như cua”. Đệ hôm nay đến chào huynh, đệ chuẩn bị ra khỏi thành chiều nay.
Đệ đi đâu mặc xác, báo cáo với ta làm cái gì, tưởng ta rảnh rỗi quản nhiêu như vậy chắc?
- Nhưng huynh yên tâm đệ sẽ về sớm dự lễ thành thân của huynh.
- Khách sáo rồi.
Ta thành thân ngày tháng nào bản thân còn chưa quyết định, đệ làm sao
biết được mà về đúng ngày giờ chứ. Ta chỉ mới đưa sính lễ qua cũng chưa
có chọn ngày lành tháng tốt mà ta thấy bên nhà họ cũng chẳng tỏ vẻ giục
giã gì nên ta cứ tà tà để đó. Nếu không phải phụ hoàng cứ hối thúc như
hoàng cung bị cháy sắp sập đến nơi, còn bản thân ta khí thế ngất trời hy
sinh vì đại cục thì một cọng cỏ ta cũng chẳng đưa qua.
Phủ đại tướng quân.
- Vẫn không tra ra được manh mối gì à?
Chiêu Văn Tống Ngọc nóng lòng như lửa đốt gầm lên hỏi khiến cho kẻ quỳ
dưới sàn nhà đang bẩm báo kia sợ đau hết cả tim. Cả phủ từ trên xuống
dưới bầu không khí căng thẳng như dây đàn kéo căng chuẩn bị đứt. Bảo bối
của toàn gia đùng một cái mất tích không để lại dấu vết gì không lo
lắng sao được. Chiêu Văn phủ dạo gần đây tai họa cứ liên miên đổ xuống
đầu làm kẻ dưới cứ xì xầm mãi. Thánh chỉ vừa ban thì tiểu thư té xuống
hồ xém chết, dưỡng bệnh chưa khỏi thì bị bắt cóc. Cả nhà đang rối như tơ
vò thì bên phủ thái tử đưa sính lễ hỏi cưới qua ầm ầm chất đống đầy
nhà. Cưới với xin cái gì, người còn không biết sống chết nơi nào, còn
lòng dạ nào mà vui mừng với lại cao hứng nữa. Cho người trong phủ xuất
toàn lực đi tìm thì trở về tay trắng.
- Thuộc hạ bất tài, xin tướng gia tha tội.
- Lui ra, tiếp tục truy tìm cho ta.
Đại tướng quân thất vọng phất tay đuổi ra ngoài quay qua phu nhân đang thút thít khóc sưng vù hết cả mắt an ủi vài câu.
- Phu nhân đừng lo lắng quá mà hại thân, Như Ý mà thấy nàng như thế này
sẽ buồn lắm. Nàng về phòng nghỉ ngơi đi, có tin gì ta báo nàng ngay lập
tức.
- Chàng nói xem, Như Ý có làm sao không? Bảo bối từ nhỏ đến lớn chưa đi xa nhà bao giờ lần này chắc là hoảng sợ lắm, hu hu.
Nói rồi khóc không ra nước mắt nhìn nàng vật vã thật thảm thương. An
Khang và Vạn Sự liếc mắt nhìn nhau cùng đứng lên dìu, thay nhau trấn an
mẫu thân. Các chàng cũng lo đến ruột gan quặn thắt hết cả lên. Lo tìm
muội muội đã mệt lắm rồi còn phải cố gắng phong tỏa bưng bít tin tức nữa
chứ. Đường đường tứ tiểu thư của tướng quân phủ mà để người ta bắt cóc
ngay trước mũi, chuyện này đồn ra ngoài chỉ sợ thanh danh của bảo bối bị
đánh “nát như tương”. Nàng hiện tại còn chuẩn bị là người của hoàng gia
nữa chứ, bảo vệ không chu đáo ở trên trách tội xuống sẽ không nhỏ đâu.
Chuyện động trời như thế này, thật sự là ai đã ra tay, để mà tra ra được
thì kẻ đó sẽ phải khóc hận mấy kiếp còn chưa đền hết tội. Người trong
triều ư? Khả năng cũng khá lớn, Chiêu Văn gia thù oán với người ngoài
cũng không ít. Phải biết rằng cái danh hiệu thái tử phi tương lai kia
của bảo bối có biết bao nhiêu người nhóm ngó. Nàng có thể bị đối phương
là kẻ cũng đang mong muốn con cháu trong nhà ngồi vào vị trí đó thủ tiêu
trừ hậu họa. Nhưng có đủ năng lực đối kháng ra tay sạch sẽ “ma không
biết quỷ không hay” không dấu tích thế này thật sự hiếm hoi nếu không
muốn nói là “bói mãi mà chẳng mò ra con ma nào”.
- Tướng quân có một bức thư mới gửi tới bằng bồ câu.
- Đưa ta.
Tướng quân đại nhân giật ngay con bồ câu trong tay người hầu kia không
chần chừ. Ngài rút từ trong ống tin buộc dưới chân bồ câu ra một mẩu
giấy nhỏ.
- Tin của muội muội sao thưa phụ thân?
- Ừ.
Ngài trả lời Vạn Sự nhưng vẫn chăm chú đọc lại nội dung mảnh giấy một
lần nữa. Ba người còn lại trong phòng cũng vọt tới đứng trước mặt ngài
ngay, ánh mắt ánh lên chút hy vọng.
- Như Ý con nó sao rồi?
- Không sao rồi, bình an vô sự.
- Thiếp mượn chút.
Trần Lệ Như giằng lấy mảnh giấy trong tay tướng quân, hai đứa con cũng
căng mắt đọc ké. Trong thư vẻn vẹn vài chữ : “ Ngọc quý tiểu thư của
tướng quân phủ, an toàn khỏe mạnh. Huyền Băng cung chủ cam đoan”.
- Huyền Băng cung chủ.
An Khang thốt lên, người của họ bắt cóc tiểu thư của Chiêu Văn gia làm
cái gì? Giang hồ lừng lẫy đại danh, tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ từ
khi nào lại đi làm cái chuyện hạ lưu, mất mặt như vậy?
- Con đi liên lạc với họ ngay.
Vạn Sự nói rồi xin phép đi ngay, đợi mãi mới có manh mối phải tức tốc
chộp lấy chứ. Bảo bối muội muội vì lẽ gì mà lại thu hút sự quan tâm của
Huyền Băng cung chủ vậy nhỉ? Hẳn có ẩn tình.
Chương 7: Giang hồ có gì vui?
Chiêu Văn Như Ý ta là kẻ thích đọc sách, ta mừng đến rơi lệ khi nhìn
thấy văn tự họ dùng ở cái xứ này. Đại tiểu thư ta đang ám chỉ tới chữ
quốc ngữ đó mà, theo trí nhớ của ta thì chữ quốc ngữ thế kỷ 17 mới xuất
hiện rồi đến tận thế kỷ 20 mới được dùng bõm bẽm ở thế giới hiện đại.
Chuyện cứ như mơ mà lại có thật, cái xứ văn minh hiện đại chưa rọi tới
này lại dùng ngôn ngữ của ta mới tuyệt chứ.
Lý tưởng bị đè bẹp trước giờ của ta là trở thành đại văn hào cơ mà, nên
ta rất chăm đọc sách để học hỏi kinh nghiệm. Sách trong thư phòng của
nhà ta có vô số, ta đọc chưa hết nhưng khi ta đi ra ngoài dạo phố ta vẫn
tranh thủ mua thêm vài quyển. Ta có nói qua rồi mà phải không, mua sắm
cũng là một thú vui khác của đời ta mà. Nói mới nhớ chưa tiết lộ cho các
vị, người dân cái xứ này xuyên tạc và phỏng đoán sự việc với cường độ
thần sầu. Ta nhân tiện lúc rảnh rang lục lọi trí nhớ của Như Ý xem làm
cách nào mà cô ta trở thành đại danh đỉnh đỉnh khuynh thành mỹ nhân. Kết
quả khiến ta bất ngờ hơn cả chuyện năm xưa ta thi đại học lạng quạng
thế nào mà cũng đậu vớt he he. Này nhé ta dám cá là ngoại trừ người
trong phủ từng thấy mặt ta ra thì Như Ý đi ra ngoài lúc nào cũng trùm
kín mặt như phụ nữ Hồi giáo hết á. Nàng ta cho rằng nàng ta quá đẹp đi,
phải trùm mặt vào mất công ra đường gây họa cho người ta. Ta chẳng thể
nào hiểu được, dựa vào đâu mà nàng ta tự tin thế. Ta công nhận gương mặt
nàng, e hèm mặt của ta luôn, cũng mỹ miều lắm nhưng mà gây họa cho
người khác à, làm gì có cửa. Người ta ra đường thì nhìn đường mà đi
thôi, ai rảnh mà nhìn nàng làm gì nàng lo chi xa thế.
Ấy thế mà dân chúng người ta cũng kháo ầm cả lên, tứ tiểu thư của Chiêu
Văn đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”. Tin tức ấy ở đâu mà ra ta cũng
thấy khó hiểu, không lẽ bởi vì “canh me” mãi mà không nhìn được mặt mũi
nàng ta ra làm sao nên đoán đại. Mấy nàng che mặt lại chỉ có hai khả
năng, một là quá đẹp hai là quá xấu. Cái này là ta suy đoán trên quan
điểm của họ, còn ý kiến chủ quan của ta khác biệt hơn hẳn. Ta thấy chỉ
có mấy nàng vì lý do tôn giáo mới tuân thủ quy tắc “ẩn dật” trước đám
đông thôi chứ phụ nữ làm gì có ai xấu. Như vậy phao tin đồn tiểu thư nhà
quan “xấu như ma” thì sợ mang tội vạ thôi cứ phỏng đại là đẹp đi, chẳng
chết ai. Chắc là sự tình nó như thế ta ra kết luận sau một hồi suy
ngẫm.
Đại tiểu thư ta tư tưởng thông thoáng hơn “xấu che tốt khoe” nên ta
nghênh ngang ra đường mà không có dùng khăn dùng mạng che mặt gì hết.
Cái xứ ta từng sống nó ô nhiễm khói bụi ra đường ta bịt khẩu trang nó đỡ
bụi thôi, chứ cái xứ này cây cối nhiều trong lành mát mẻ che mặt vào
làm gì cho nó khó thở. Ta thấy suy nghĩ của ta nhìn kiểu gì cũng đúng
hơn cái lối suy nghĩ của tiền nhiệm Như Ý kia, ta đi từ đầu đường đến
cuối đường có thấy ai bị làm sao đâu. Đường vẫn đông, chợ vẫn buôn bán
bình thường, ta mua hàng cũng chẳng được giảm giá một đồng nào hết. Cái
kiểu đẹp mà Kim Dung miêu tả Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Đại Hiệp ra
đường ăn hàng của người ta bởi vì nàng đẹp quá người ta không lấy tiền
ta thấy nó xạo xạo làm sao ấy. Hoặc là ta không đẹp bằng Tiểu Long Nữ
hoặc là Kim Dung “ổng” nổ cho sướng miệng ấy mà.
- Tiểu thư sao người không che mặt vào nữa.
- Ta sợ bị nghẹt thở.
- Sao cơ? Trước giờ người không che mặt thì không dám ra đường mà, sao giờ lại thế?
- Muội mà rơi xuống hồ nếm thử cái cảm giác không thở được đi rồi biết tại sao ta không che mặt nữa.
- À, ra thế.
Tường Nhi gật gù ra chiều hiểu rõ, lý do của ta hợp lý thế còn gì, bắt
bẻ chỗ nào nữa. Ta là người không phải là cá, cái này không có gì bàn
cãi nha, ta không thở được dưới nước nếu không có bình oxy, đương nhiên
các vị cũng thế rồi. Ta xém chết đuối vì ngạt thở, từ đó suy ra ta sợ
cảm giác khó thở. Mạng che mặt là một thứ khiến người ta khó thở khi ta
sử dụng, giải pháp là không che nữa, quá thuyết phục he he. Chẳng ai có
thể bắt bẻ sự thay đổi thói quen trường kỳ của tiền nhiệm Như Ý kia, ta
thì đỡ mệt.
- Tiểu thư à, người ta nhìn tiểu thư mắt tròn xoe đầy đường kìa.
- Mắt họ tròn sẵn thôi.
Ta đến mệt với nha đầu này nhưng cũng không dám kể khổ. Cô bé đi theo
Như Ý bao năm bị tiêm nhiễm nặng lắm, nhất thời ta chưa uốn nắn được.
Chủ tớ bọn họ hai người mắc bệnh “tưởng” quá cao rồi. Bệnh này triệu
trứng phát tác trong tư tưởng rồi dần dần xâm lẫn trên nét mặt cuối cùng
là biểu hiện qua lời nói. Cô ta ra rả như ve kêu cả buổi thế kia thì đủ
biết đang bệnh ở cấp độ nào.
- Muội nói ít đi cho ta nhờ cái coi.
- Vâng. Nhưng tiểu thư à, có vị công tử kia vừa nhìn cô vừa đi đường tông đổ cả sạp trái cây của người ta.
- Bậy nào, hắn không cẩn thận liên quan gì ta. Muội đừng có biến ta
thành nguyên nhân của mọi sự như thế chứ, ta gánh không nổi đâu.
- Muội nói th…
- Đủ rồi mà.
Ta đến rã hơi, khô hết cổ họng, lùng bùng hết lỗ tai vì cô bé này. Con
nít con nôi mới có 15 tuổi mà làm như cái gì cũng biết. Bằng tuổi của cô
ta, cả đời đi theo vị tiểu thư tiền nhiệm kia tiếp cận được bao nhiêu
chuyện mà ra oai thế, hix. So với em trai cục cưng của ta thì nói nhiều
hơn gấp bội, mà cục cưng của ta cường độ nói chuyện được cả nhà ta chứng
nhận nói nhiều như “bắn súng liên thanh” không ngừng nghỉ, nói liên hồi
cước khiến người nghe mệt tim. Cái này ta không nói quá đâu, các vị cứ
thử ở chung với một người nói nhiều một thời gian đi sẽ hiểu cảm giác
của ta.
- Nguyệt cô nương!
- Ui.
Thu hút sự chú ý ngay tức khắc, cô bé khép miệng lại rồi, đỡ quá. Chắc bị gọi như thế này lần đầu đó mà.
- Sao tiểu thư gọi muội lạ thế.
- Muội nói ít thôi ta nhức đầu.
- Nhức đầu, ôi không, chúng ta đi về thôi, tiểu thư không khỏe không thể lang thang ngoài đường thế này được. Để muội gọi xe đ…
Tận mắt chứng kiến he, các vị chịu nổi không, ta chết mất thôi.
- Cám ơn tiểu thư, lần sau lại đến nữa.
Chủ tiệm sách cười tít mắt, mời mọc rồi cám ơn ta rối rít. Mua mấy quyển
sách thôi mà, cũng đâu cần nói nhiều như vậy. Ta biết là lão cần quảng
cáo nhưng mà lão làm hơi quá thì phải, từ lúc ta bước vào đến khi ta
bước ra cứ nói “nhặng xị” cả lên. Dạo này ta bị mấy người nói nhiều chèn
ép quá hix.
Ta đứng trước cửa tiệm chờ xe ngựa đi về phủ, ta đi bộ cũng khá nhưng mà
cũng chạm đến giới hạn rồi. Ta kêu Tường nhi đi thuê xe lúc về cho đỡ
mệt. Lúc ta ra cổng, xinh đẹp mẫu thân muốn ta đi bằng xe ngựa cho đỡ
đau chân nhưng ta khoái ra ngoài coi phong cảnh, đi xe ngựa thì nhìn
thấy được cái gì nên không chịu. Bảo bối như ta muốn đi bộ là được đi bộ
(hix, nàng làm như chuyện đó đáng khoe lắm hay sao ấy), phu nhân tôn
kính cũng chiều ta.
Một cái xe ngựa đỗ phịch trước mặt ta, người trong xe chẳng để cho ta
kịp phản ứng kéo ta lên xe cái roẹt. Hắn hành động như ta là búp bê nhựa
nặng có vài gram ấy, dễ dàng vô cùng. Ta tại bất ngờ nên không kịp phản
ứng, đến khi định thần thì đã ngồi yên vị trên xe rồi. Người kia ta
nhìn thấy lạ hoắc, hiển nhiên Như Ý cũng không quen. Hắn nhìn cũng rất
trẻ cỡ 23 không hơn và khá điển trai nha. Quên nói với các vị ta là lấy
ca sĩ Enrique Iglesias ( nam ca sĩ người Tây Ban Nha) làm tiêu chuẩn đẹp
trai ( tác giả chẳng biết nàng nghĩ sao nhưng mà nàng chọn như vậy nên
chiều nàng luôn, nhân vật con cưng của Chiqu mừ). Ai mà đẹp cỡ chàng là
“chuẩn mực”, kém hơn thì liệt vào danh sach “khá điển trai” mà đẹp hơn
thì lọt vào “siêu cấp đẹp trai”.
- Thất lễ rồi tiểu thư.
- Công tử là ai vậy?
- Tại hạ “nói không đổi tên im lặng không đổi họ”, đích danh gọi Huyền Tam công tử.
- Hân hạnh.
Ta chắp tay theo cái cách mà ta thấy mấy vị đại hiệp trong phim kiếm
hiệp vẫn làm, một tay nắm lại tay kia duỗi thẳng đặt lên thốt lên hai
chữ tỏ lòng “ngưỡng mộ”. Thực tế thì ta thấy hắn rõ dở hơi, ta chỉ có
hỏi hắn tên gì thôi mà, đâu cần phô quá vậy, gì mà “nói không đổi tên im
lặng không đổi họ” nghe nó ngố ngố làm sao ấy. Tên họ hắn như thế nào
thì nó thể nào chả nguyên si lúc nào cũng như thế, làm như có mỗi hắn
tên họ muôn đời không đổi chắc. Ta xuyên không, xuyên thời đại vẫn “chết
dính” mãi một cái tên Chiêu Văn Như Ý mà còn không thèm khoe khoang đây
này. Tên riêng của mình với cái chuông cửa là cài thứ của mình hay nhà
mình nhưng mà công dụng chính là để cho người ta dùng thôi.
- Tại hạ phụng lệnh chủ nhân mời tiểu thư đến một nơi, hy vọng tiểu thư không cảm thấy bất tiện.
- Nếu ta nói rằng điều này rất bất tiện.
- Vậy xin thứ lỗi tại hạ đành phải để tiểu thư chịu thiệt thòi rồi.
Tên khờ này thế thì còn hỏi ý kiến ta làm cái gì, ta bây giờ như “cá
trên thớt” rồi, ta có nói gì thì hắn cũng không thèm thả ta đâu. Xứ này
coi bộ văn minh chưa rọi tới nên cuộc sống con người ta cũng mập mờ quá.
Ta mới sáng sớm còn ngồi nhà ăn uống phè phỡn giờ phải ngồi trên cái xe
ngựa sóc ầm ầm đối diện với một “ đại hiệp nửa mùa” không quen này (
nàng ấy đánh giá người ta là “đại hiệp nửa mùa” vì nàng ấy chưa biết
người ta là ai thôi, nhân vật đình đỉnh đại danh ngồi trước mặt mà không
biết, phí cơ hội). Hên cho ta, hắn không xấu trai coi như cũng an ủi
đi, ngồi trong xe ngựa không gian hẹp thế này có mỗi ta với hắn ta tranh
thủ (he he ngắm trai đó mà), không nhìn hắn thì nhìn ai bây giờ.
E hèm, nam nhân cái xứ này da mặt chẳng dày dặn gì cả, ta mới nhìn hắn
có chút xíu mà thấy hắn đã mất tự nhiên rồi (tưởng ai cũng mặt dày như
nàng hay sao hả trời). Kiểu này chẳng có tố chất làm diễn viên rồi, ta
tưởng tượng nếu ta lia ống kính, máy ảnh vào hắn thì hắn sẽ phản ứng ra
làm sao ha ( tác giả thấy là hắn sẽ vung một kiếm nát bét cái máy ảnh
của nữ chính, mà nữ chính thì vừa keo vừa tiếc của chắc sẽ có chuyện vui
cho chúng ta coi.. he he).
- Tiểu thư nhìn tại hạ mãi như vậy có gì cần nói sao?
- Không có.
Ta thì có chuyện gì để nói với hắn đâu, ta chỉ là nhìn gương mặt “khá
điển trai” của hắn thôi. Hắn có ngượng ngùng, xấu hổ, mắc cỡ, ngần ngại…
đại loại gì đó thì ráng mà chịu đi, ai bảo hắn bắt cóc ta mà không xin
phép. Hắn nói trước với ta một câu có khi ta lại chẳng tình nguyện cả
“hai tay hai chân” đi theo rồi cũng nên.
- Vậy tại sao …?
- Ta không nhìn công tử thì nhìn ai bây giờ?
- Chuyện đó…
Chuyện đó đương nhiên là nhà ngươi không biết rồi, cho ngươi biết tay có
gan bắt cóc đại tiểu thư ta đây thì có gan chịu trách nhiệm. Sau một
khoảng thời gian không dài lắm hắn đã cho ta đổi xe không biết cả mấy
trăm lần. Hắn làm ăn cũng khá, coi bộ là muốn xóa sạch dấu vết đây mà.
Ây da, bộ tính bắt cóc ta rồi thủ tiêu luôn hay sao mà kỹ lưỡng thế. Hắn
sợ bị trả thù bởi thân nhân của ta nên ra tay trước.
- Công tử đưa ta đi đâu?
- Tới gặp chủ nhân của tại hạ.
- Chủ nhân của công tử là ai, vì lẽ gì lại muốn gặp ta? Hắn không biết ra trước một cái hẹn à?
- Tiểu thư, rất xin lỗi tại hạ không có câu trả lời.
Ta thật muốn đấm vào cái mặt không biết điều kia. Hắn ngoại trừ lải nhải
mỗi một câu “tại hạ không có câu trả lời” rồi câm như hến suốt cả đoạn
đường. Đẹp trai mà “chảnh” khó ưa, hứ.
Sau hai ngày đường hết đi xe ngựa, ngồi thuyền rồi cưỡi ngựa, ta mệt đến
mềm hết cả người. Tên Huyền Tam kia đúng là trâu bò mà, hắn chẳng biết
mệt là cái gì thì phải?
- Công tử còn phải đi xa nữa không, ta mệt lắm rồi, thật tình đi không nổi nữa đâu.
- Với tộc độ này chập tối sẽ đến nơi thưa tiểu thư.
Kiếp trước ta có thù với tên Huyền Tam nên kiếp này bị hắn đòi lại cả
“vốn lẫn lời”. Phụ nữ yếu đuối như ta cho dù là ngồi xe hơi mở máy lạnh,
hai ngày trời liên tiếp cũng té vật xuống sàn vì đuối chứ đừng nói là
đi lại bằng phương tiện giao thông thô sơ này. Đại tiểu thư ta đúng là
số khổ mà, bị bắt cóc trắng trợn nhưng không có đường trốn. Thực tế là
ta cũng chẳng định trốn, ta đây luôn rất “biết mình biết người”, hắn có
võ công ta mà trốn hắn cho một chưởng thì lại lên đường đi gặp Diêm
Vương sếp lớn ngay. Nhưng mà ta hơi ngại, lão ta cứ cách mấy ngày lại
thấy ta lọ mọ đến thăm chắc lão tự hào lắm.
Trời nhá nhem tối thì cũng đến nơi cần đến, một dãy nhà to đùng trên núi
cao chót vót. Là tên biến thái nào đồng bằng không muốn ở cứ thích lên
trên triền núi cheo leo mà xây nhà ở thế. Hắn không biết là với địa thế
này sẽ rất bất tiện cho việc đi lại sao. Ta nhìn lên tòa nhà cao đó, thở
dài, chẳng lẽ ta phải leo lên trên đó sao? Ôi không, ta đuối lắm rồi.
- Tại hạ đưa tiểu thư lên trên đó.
- Này ta…
Hắn ôm eo ta rồi nhảy vút lên trên khiến ta sợ chết khiếp. Nguy hiểm lắm
đó, chẳng có dây đeo bảo hộ gì cả lỡ té xuống thì còn gì là thể xác con
người nữa. ta nhắm tịt mắt lại khi mở mắt ra thì thấy mình đã ở trước
cửa căn nhà to dựng trên vách núi rồi.
- Woa, lợi hại.
- Mời tiểu thư vào, Huyền Băng cung chủ có chuyện muốn trao đổi.
Ta đang định khen tiếp hắn mấy câu nhưng nhìn lại thấy cái mặt hình sự
đó ta câm miệng luôn. Mời thì ta vào thôi, đi hơn cả 2 ngày trời chẳng
phải chỉ vì để đến được nơi này thôi sao.
Chương 8: Lục, Bạch Vô Độc Ngọc.
Giang hồ phân chia chính phái và tà giáo lâu đời đối chọi nhau “sứt đầu
mẻ trán” mà không phân được thắng bại. Đã từ lâu cái ranh giới mỏng manh
ai chính ai tà đã không còn nhiều ý nghĩa lắm. Tiền nhân khi xưa lúc
sáng lập môn phái cho dù phất cờ tự xưng chính nghĩa nhưng hậu nhân kế
thừa không phải ai cũng phát huy được tinh thần thượng võ. Những kẻ là
đệ tử chính phái nhưng tâm bị nhiễm bẩn hắt vết nhơ lên thanh danh của
tiền bối là nhiều không đếm xuể. Cũng lắm nhân tài được dưỡng dục từ tà
phái đích danh nhưng hành động trượng nghĩa được quần hùng ngưỡng mộ.
Huyền Băng cung không hề nằm trong danh sách chính hay là tà.
Hơn 500 năm trước, đệ nhất sát thủ thời đó Lưu Lục Bạch Ngọc công tử vì
nữ nhân trong lòng bị người ta hại chết nên chàng buồn tình “rửa tay gác
kiếm giang hồ”. Đệ nhất cao thủ võ công cao cường lại không thể bảo vệ
được nữ nhân mình yêu quý nhất, thử hỏi còn dám ngẩng mặt nhìn ai. Chàng
chỉ kiếm thẳng lên trời nguyền rủa trời cao không có mắt, chàng là sát
thủ sống bằng cách lấy mạng người khác lại sống dai như đỉa. Trong khi
nàng nữ nhân hiền lành, tâm hồn trong sáng cả đời không hại một ai lại
chết một cách tức tưởi khi tuổi xuân còn đang rực rỡ. Trời xanh vời vợi
cao xa tít tắp cứ tưởng chẳng thèm đáp lời chàng, ai có ngờ đâu giữa
trưa nắng gắt trời quang mây tạnh bỗng có một luồng sầm sét đánh ầm
trúng ngay kẻ đang **** bới kia. Chàng ta ngất xỉu ba ngày đêm nhưng cao
số tỉnh lại không chết, sau khi tỉnh dậy tự cho rằng mình đã nghiệm ra
thiên ý. Trời cao cho sét đánh mà không chết có ý nhắn nhủ rằng “sống
trên đời thiện ác chẳng phân biệt, ta muốn sao thì cứ thế mà làm” ( ack
triết lý củ chuối).
Sau khi nghiệm ra chân lý chàng không thèm rửa tay gác kiếm nữa mà nâng
cao nghề nghiệp của mình lên tầm cao mới bằng cách lập nên tổ chức sát
thủ Huyền Băng. Tên này xuất phát từ tên của người con gái chàng yêu,
chàng quyết định khiến cho tên tuổi của nàng lưu danh hậu thế. Truyền
nhân của Huyền Băng trải qua nhiều đời đều là kỳ nhân tài ba cả nên tôn
chỉ ban đầu của chàng vẫn đang được tiến hành xuất sắc. Hiện nay cái tên
Huyền Băng cứ nhắc đến là người trong giang hồ đều nhận thức được.
Huyền Băng cung chủ là một ca ca thuộc hàng “siêu cấp đẹp trai” theo
tiêu chuẩn của ta đây. Lúc tên Huyền Tam công tử mời ta bước vào thì hắn
đã đứng khoanh tay trong phòng chờ ta rồi. Hắn biết trước thời điểm ta
sẽ đến sao thì phải nhưng từ lúc ta đến đã thấy ai thông báo gì đâu.
- Chiêu Văn tiểu thư, Phi mỗ xin có lời chào.
- Khách sáo rồi.
Ta im lặng đánh giá hắn, ta biết hắn cũng đang làm tương tự như vậy. Để
ta miêu tả sơ lược tên này cho các vị, đầu tiên là cái tư thế đứng của
hắn.Ta chẳng biết hắn có bị gãy xương hay đó là thói quen xấu mà từ lúc
ta bước vào chỉ thấy hắn lấy tường làm điểm tựa. Hắn dựa nghiêng một bên
bả vai lên tường, đầu ngả qua bên trái, liếc liếc ta. Ngay cả lúc hắn
chào hỏi ta lần đầu gặp mặt cũng không rời vị trị tạo hình. Trên người
hắn từ trên xuống dưới một thân trắng xóa, ý ta là hắn mặc y phục màu
trắng, dây cột tóc trắng, giày màu trắng, da dẻ hắn cũng trắng trẻo nốt,
à nhưng mắt với tóc của hắn màu đen. Ta nghĩ là hắn ngoài 20 tuổi một
chút, trẻ tuổi nhưng rất có dáng “lãnh đạo”.
- Tiểu thư có thắc mắc tại sao Phi mỗ mời nàng đến đây không?
- Ta rất tò mò, ngài sẽ không ngại tiết lộ một chút chứ?
Thiên kim con nhà võ tướng có khác, cô bé này toát ra một khí chất rất
bức người. Nàng từ lúc bước vào chỉ nói chưa tới hai câu nhưng ta có thể
nhìn ra được từ trong ánh mắt tinh anh đó một nữ nhân mạnh mẽ, dũng
cảm. Ta cũng chẳng có ý định làm khó nàng làm gì nhưng nhất định phải
mời nàng tới đây. Nữ chủ nhân mới của Lục Vô Độc Ngọc ta đâu thể xem
thường.
Lục Vô Độc Ngọc là bảo vật thất lạc của Huyền Băng Cung, mảnh ngọc đó
cùng với Bạch Vô Độc Ngọc là một đôi. Năm xưa Đại công tử (ý nói Lưu Lục
Bạch Ngọc đó) sau khi bị sét đánh không chết tỉnh dậy tìm thấy bên
người có hai mảnh ngọc này. Lục Vô Độc Ngọc chỉ phát sáng trong tay nữ
chủ nhân đích thực, nữ nhân nào nắm giữ ngọc này không độc nào trên đời
có thể gây hại. Nàng nếu cầm trong tay Bạch Vô Độc Ngọc nữa kết hợp lại
có thể giải độc dùm người khác chỉ bằng cách tiếp xúc tay hay thậm chỉ
là dùng ý nghĩ và ánh mắt nếu nội công thâm hậu. Bạch Vô Độc Ngọc nếu
đứng một mình sẽ chỉ có một tác dụng duy nhất là biết mảnh ngọc còn lại
đã nhận chủ nhân mới hay chưa. Cặp Lục Bạch ngọc này nói thẳng ra chỉ
phát huy công dụng với nữ nhân, từ lúc xuất hiện Lục Ngọc chưa bao giờ
sáng trong tay nam nhân, nếu Lục Ngọc không sáng thì cả một cặp coi như
vô dụng (bán vẫn đáng tiền mà vô dụng sao được, Chiqu mà có cặp ngọc này
thì tốt quá, he he).
- Lục Vô Độc Ngọc là báu vật truyền đời của Huyền Băng Cung chúng tôi.
- A.
Nàng chỉ trố mắt nhìn ta dường như có ý bảo “rồi sao nữa”. Ta đọc được
trong mắt nàng sự hiếu kỳ muốn biết thêm thông tin rõ ràng nhưng nàng
lại không nói gì thêm. Nữ nhân này thật kín miệng.
- Ngọc quý nhận tiểu thư là chủ nhân.
- Vậy thì sao?
- Lục Ngọc là báu vật của Huyền Băng Cung.
- Ta đâu có ăn trộm nó từ tay các vị đâu, tùy duyên thì tới tay ta thôi.
Ta nhún vai, coi bộ hắn định đòi hàng hiếm. Đùa sao, định cướp cạn à?
Hắn nói cả buổi trời cũng chỉ nhằm mục đích muốn ta xuất ra bảo bối
thôi. Mơ đi lọt vào trong tay đại tiểu thư ta rồi còn mong lấy lại, rất
khó nha.
- Phi mỗ cũng không có ý định lấy lại đâu, ngọc quý đã chọn chủ nhân Phi mỗ không có ý kiến gì.
- Vậy ngài muốn sao?
- Tiểu thư biết được bao nhiêu thông tin liên quan đến mảnh ngọc chi bảo đó.
- Không nhiều, ta biết nó giải được mọi loại độc nếu nó phát sáng trong tay chủ nhân.
- Còn nữa không?
- Hết rồi.
Ta nhìn vẻ mặt hắn thì biết hắn biết nhiều hơn ta, ừm hắn nói là bảo vật
truyền kiếp nhà hắn mà, chắc còn biết một vài công dụng nữa. Hồi hộp
quá, ngọc này tốt vậy sao, ta thật có phước làm chủ nhân của nó.
- Tặng tiểu thư thêm một mảnh nữa.
- A, thật sao?
- Đây.
Hắn đưa ta một mảnh ngọc khác ngoại trừ màu sắc ra nhìn hình dáng giống y
đúc mảnh ngọc màu xanh kia của ta. Ta xăm xoi nó rồi ngẩng đầu nhíu mày
đợi nghe hắn thuyết giáo. Ta đoán là hắn sẽ làm thế, hắn cho không ta
một mảnh ngọc quý thế nào được, thể nào cũng có điều kiện đi kèm.
- Hai mảnh này là một đôi.
- Bảo vật nhà các ngài.
- Đúng.
- Cho ta.
- Chính xác.
Nàng có vẻ thích nó, đương nhiên là phải thích rồi đi khắp thiên hạ nàng
cũng không tìm đâu ra ngọc quý như thế này. Nhưng để có được nó nàng
phải trả một cái giá mà theo ta là không đơn giản.
- Điều kiện là gì?
- Huyền Băng Cung mời nàng trở thành Thánh nữ của chúng tôi.
- Ây, cái này.
Hắn vừa nói cái gì nhỉ? Thánh nữ á? Thánh nữ là cái gì?
- Ta chưa hiểu.
- Nếu nàng đồng ý nàng sẽ là chủ nhân của cả hai mảnh ngọc đó.
- Nếu ta từ chối.
- Nàng sẽ không còn mạng ra khỏi đây. Lục Ngọc chỉ tìm kiếm chủ nhân
khác nếu chủ nhân cũ đã chết. Nàng là đương nhiệm chủ nhân nếu nàng
không đáp ứng điều kiện thì chúng tôi đành thất lễ rồi.
- Có cần tuyệt tình như thế không?
- Rất cần.
Ta mỉm cười thách thức nàng, Huyền Băng Thánh nữ là vị trí của chủ nhân
báu vật chi bảo, bất cứ nữ nhân nào khiến Lục Ngọc phát sáng đều nắm giữ
ngay vị trí tôn quý này. Hiểu nôm na thì đây là vị trí “lãnh đạo tâm
linh” của toàn tổ chức. Hơn một trăm năm nay Lục Ngọc thất lạc nhưng
Bạch Ngọc cũng không phát sáng, điều đó chứng tỏ chẳng có nữ nhân nào
xứng đáng là chủ nhân mới. Huyền Băng Cung hơn 100 năm nay không có
Thánh nữ. Mấy ngày trước khi các môn đồ đang làm lễ trước thần đường thì
Bạch Ngọc luôn được đặt trang trọng tại vị trí thờ cúng cao nhất bỗng
chớp sáng liên hồi. Môn đồ của Huyền Băng Cung mừng rỡ khôn xiết, reo hò
như sấm động.
Huyền Băng Cung tuy là tổ chức sát thủ nhưng tôn chỉ từ lúc bắt đầu
thành lập đã mang màu sắc huyền bí rồi. Đại công tử gặp nạn không chết
còn được trời cao ban Tiên ngọc làm bảo vật. Ngài lập nên Huyền Băng vì
lòng thương tiếc một nữ nhân, cộng thêm bảo vật truyền đời chỉ phát huy
công dụng thần kỳ trên người nữ nhân, vì thế người mang mệnh chủ nhân
của bảo vật rất có uy trong tổ chức. Cung chủ trải qua 12 đời chỉ có 8
Thánh nữ, đều là nữ nhân thuộc Huyền Băng Cung. Lần này tuy thất lạc
nhưng lại nhận ngoại nhân làm chủ nhân, không còn cách nào khác đành
phải dụ dỗ nàng gia nhập tổ chức.
- Đồng ý hay từ chối, à không nói chính xác hơn nàng muốn sống hay muốn chết, mời nàng chọn lựa.
Mạng nhỏ của ta lại bị đe dọa nữa rồi, Diêm Vương sếp lớn có lẽ đang đợi
ta dưới kia. Lão ta sẽ chẳng cho ta trụ lại dưới kia đâu, thể nào cũng
chớp chớp mắt, nheo nheo mi nói “linh thể không ở đây” rồi đuổi ta đi
cho coi. Nhưng mà Thánh nữ là làm cái gì mới được chứ? Nghe thấy nó có
vẻ thần thánh hóa đó, hắn mà mời ta làm Huyền Băng Yêu nữ có phải dễ
dàng cho ta hơn không? Ta chẳng phải chê bai cái chức vụ Thánh nữ Thánh
nam gì đâu, chỉ là ta không thấy hứng thú lắm với việc biên soạn lại từ
điển chữ quốc ngữ. Theo kiến thức thô thiển của ta, ta biết Thánh nữ là
ám chỉ tới một người có tâm hồn cao thượng, tốt bụng, thiện lương… nói
tóm lại là mấy đức tính tốt cứ gộp cho nàng hết đi. Người ta chỉ cần
nghe hai từ thánh nữ là dâng trào lên cảm tình tốt rồi. Vấn đề ở đây là
ta mà có đủ mấy cái phẩm chất “ chân thiện mỹ” đó hả, he he nói ra thật
ngại, ta nghi ngờ lắm.
- Đồng ý.
- Hoan nghênh tiểu thư gia nhập Huyền Băng Cung, ngày mai sẽ tuyên cáo
và làm lễ chúc mừng. Bây giờ chắc tiểu thư mệt lắm rồi, mời nàng đi nghỉ
ngơi sớm, Phi mỗ cáo từ.
Trời ạ cũng không cần phải hành động gấp gáp thế chứ “dục tốc bất đạt”
đó. Ngươi ép ta phải nhận chứ ta không thật sự tình nguyện đâu đấy, ngày
tháng sau này hình tượng thánh nữ của các ngươi sụp đổ thì đừng có bắt
đền ta. Ta là để bảo toàn mạng sống mới bất đắc dĩ chấp nhận cái vị trí
“nặng nề trách nhiệm” kia. Siêu cấp đẹp trai ca ca, sau này Huyền Băng
Cung của ngươi sẽ có kịch hay mà coi rồi.
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn lờ mờ ta đã bị “dựng” dậy. Ta nói vậy là
nhẹ nhàng, thực tế nó thô bạo và dã man hơn cơ. Người khác thế nào ta
không biết nhưng ta thuộc típ người “hoạt động về đêm” chứ không phải
kiểu “sương sớm ban mai”. Ta thức khuya thì không sao nhưng dậy sớm là
cả một “cuộc cách mạng” gian khổ và trường kỳ kháng chiến. Dĩ nhiên
không phải ta kháng chiến mà là cái kẻ xấu số nào đó lãnh trách nhiệm
kêu ta dậy kia. Nàng dựng được ta dậy tưởng là nhiệm vụ đã thành công.
Chưa đâu, nàng vừa quay người đi là ta lại xụi lơ như cọng bún tiếp tục
sứ mạng cao cả cá nhân tự giao phó là đo độ dài của cái giường. Đừng
trách ta, tâm trí của ta vẫn còn đang bồng bềnh trong mộng thì ta tỉnh
dậy thế nào được. Cái tên Huyền Tam công tử kia hành hạ ta hai ngày
không có được một giấc ngủ hoàn hảo, ta mệt đến mức tối qua vừa nằm lên
giường là đã ngủ say ngay.
Ta mơ được về nhà, nhà ở Việt Nam đó không phải phủ tướng quân. Cục cưng
em trai vừa thấy ta là nhào vào “tay bắt mặt mừng” đòi quà. Papa với
lại mama còn nồng nhiệt hơn gấp bội, lạ nha họ hào phóng và rộng lượng
đến bất ngờ luôn chẳng những không rầy la ta trốn việc đi chơi mà con
khen ngợi nữa chứ. Ôi ta khoái đến cười sái cả quai hàm.
- Tiểu thư, mời nàng dậy đi thôi, trời sáng lắm rồi.
- Từ từ sáng nay chị không có tiết nào mà.
- Tiểu thư…
… Kéo tay kéo chân… lăn qua lăn lại… rầm.
Chương 9: Đại tiểu thư ta lên chức.
Thời điểm này ta đang đứng tê rần hết cả chân, hoa hết cả mắt, ù hết cả
tai, méo hết cả miệng… để nghe và chúc phúc cho các môn đồ trong tổ
chức. Ta bị ép mặc một bồ đồ trắng tinh, lùng nhùng một đống vải có cái
đuôi đằng sau dài khoảng chục mét. Màu trắng đó không phải màu xanh lục
mà ta thích đâu. Thánh nữ mà, họ bảo màu trắng mới thể hiện được sự tôn
nghiêm và thần bí. Ừ thì ta cũng có phản đối gì đâu, màu trắng không
phải màu sắc ưa thích của ta nhưng ta cũng chẳng ghét bỏ gì. Có điều là
ta phản đối kiểu dáng của nó đó, sao lại có cái dải lụa sau lưng dài
thòng lòng khiến ta bước đi trông y hệt như vừa đi vừa quét rác vậy (ack
ack). Áo váy cổ trang mặc riết mới biết, đẹp thì đẹp thật mà rắc rối
quá. Ta bây giờ mới biết ông bà ta bảo “ở trong chăn mới biết trong chăn
có rận” cấm có sai. Mặc vào rất khó, cởi ra cũng khó, ta bây giờ bắt
đầu nhớ thương mấy cái quần jean với áo thun thoải mái rồi hu hu.
- Tiểu thư thật xinh đẹp quả nhiên rất xứng đáng trở thành Thánh nữ của Huyền Băng Cung chúng ta.
- Khách sáo rồi.
Mỗi khi ta nói câu đó thì có nghĩa là người đối diện không thu được
nhiều cảm tình của ta lắm. Cái tên Phi mỗ gì đó mặc dù là đẹp trai nhưng
mà hắn phá giấc mộng đẹp mê ly của ta nên không thể không giận được.
Đàn ông gì mà kỳ quái, mới sáng ngày ra đã nhào vào phòng ta rồi. Hắn
lải nhải cái gì mà đến sớm giải thích sơ lược thủ tục với lại quy tắc
cho ta. Ta cần lắm sao, đang mơ được ăn cơm nhà hàng với cả nhà, ta còn
chưa ăn được bao nhiêu đã bị tước đoạt rồi. Cô bé mà lãnh nhiệm vụ đánh
thức ta vật vã nửa buổi nhưng tài năng không đủ không khiến ta rời
giường được. Nhưng mà hắn ta chẳng nể mặt gì ta cả, kéo ta một phát từ
cái giường êm ấm “đáp máy bay” khẩn cấp trên nền nhà cái rầm. Đại tiểu
thư ta sống trên đời 22 năm sắp chẵn chưa bị đối xử “không đẹp” như vậy
bao giờ. Hắn, một tên lạ hoắc, dám thừa cơ đánh úp ta.
- Cung chủ sáng sớm rảnh rỗi quá hay sao? Ta tự biết mình phải làm gì,
nào dám làm phiền ngài đích thân hạ cố tới đây chứ. Ngài đại lễ lớn vậy
ban xuống khiến ta choáng váng, bàng hoàng, run rẩy đứng cũng không vững
nữa.
- Tiểu thư bớt giận, Phi mỗ xin tạ lỗi.
- Tạ lỗi như thế nào?
Cơ hội đến phải nắm bắt ngay, ta nào để hắn nói suông cho có lệ được.
Phá vỡ mộng đẹp của ta phải bồi thường tương xứng vào đấy. Hôm qua tặng
ta mảnh ngọc bữa nay có cái gì đáng giá hơn không? Ta hồi hộp chờ đợi
nhưng mà…
- Ta mang cho tiểu thư một bộ trang phục thật đẹp, nàng xem thử đi.
Hắn tạ lỗi với ta đấy, “tạ lỗi” một cách độc ác, hix, nếu biết trước ta
đã chẳng thèm đòi bồi thường. Váy áo này chỉ có vải và vải thôi, nào
đính thêm ngọc ngà gì đâu chẳng đáng giá bao nhiêu ( lễ phục của người
ta đấy, nàng chỉ biết nhìn vẻ ngoài rồi “chém” thôi).
Ta đứng ở một cái bục cao, ở phía dưới có cả một lô một lốc người, nhiều
ơi là nhiều, cúi đầu quỳ bẹp lép trên tung hô “Thánh nữ vạn an”. Vạn an
hay không ta không biết nhưng là ta đang sợ chết khiếp đi được. Cái này
có vẻ không hay ho cho lắm đâu, đám người quỳ dưới kia quá nửa, không,
gần như hoàn toàn mới đúng, xứng đáng là trưởng bối của ta. Nhận đại lễ
thế này tổn thọ chết ta.
- Mời mọi người đứng lên đi, ta không dám nhận lễ lớn như vậy đâu.
- Đa tạ Thánh nữ.
Mấy người đó kính cẩn với ta như thánh sống vậy khiến ta lúng túng. Họ
từng tốp từng tốp tiến lên chào hỏi, tỏ lòng ngưỡng mộ chủ nhân mới của
Lục Bạch ngọc. Họ xin lời chúc phúc từ ta rồi còn thề trung thành với
Thánh nữ, trung thành với Huyền Băng Cung um xùm... bla bla một đống gì
gì đó.
- Huyền Băng Thất Sát xin ra mắt Thánh nữ.
Ui, cái gì đây? Một nhóm bảy người, có cả cái tên Huyền Tam công tử kia
bước lên chào ta. Ây da, ta sắp chảy máu mũi ngất xỉu luôn, trai đẹp
không à. Cái tên vừa đại diện thay mặt cả nhóm nói đó coi bộ là đẹp trai
nhất, hắn có đôi mắt màu xanh lục. Á, màu sắc yêu quý của ta.
- Hân hạnh gặp mặt các vị.
- Tại hạ là Huyền Nhất công tử, đây các sư đệ của tại hạ. Xin Thánh nữ
từ nay về sau có gì cứ sai bảo chúng tôi sẽ dốc hết sức hết lòng.
- Ta đa tạ, xin hỏi các vị anh hùng danh tính như thế nào cho ta dễ bề xưng hô.
Ta thấy trong mắt họ thoáng nét ngạc nhiên, e hèm chắc là giang hồ đại
danh đỉnh đỉnh nhưng ta không biết nên bất mãn đây. Như Ý là thiếu nữ
khuê phòng kiến thức về giới giang hồ có hạn chế, ta thì còn tệ hại hơn.
Ta là mới tới nơi này mà, làm sao biết họ ai là ai chứ. Ta chỉ đoán đại
họ chắc cũng nổi tiếng lắm nghe cái tên oai thế kia cơ mà, Huyền Băng
Thất Sát, ừm được lấy tên tổ chức gắn vào, trình độ lơ tơ mơ thì làm gì
có cửa. Mặt mũi của cả một tổ chức đấy không đùa đâu.
- Tại hạ Huyền Nhị công tử.
- Tại hạ…
Ta là có chuẩn bị tâm thế đó nhưng vẫn hơi sốc. Một tên Huyền Nhất còn
cái tên kia ta biết hắn trước tên Huyền Tam, có thể nào họ là nhất nhị
tam tứ ngũ lục thất không he he. Đoán vậy ai dè đúng thật, không biết là
ai đặt tên cho nữa, nghe ngộ ngộ.
- Ta nghe danh các vị đã lâu nhưng không có duyên diện kiến, hôm nay thật vinh dự.
Ta uốn cái lưỡi dẻo quẹo, không nghe không biết cũng cứ “phang” đại là
mình biết đi chẳng chết ai. Hồi nãy bộ não của ta vừa lóe lên cái ý nghĩ
là ta có nói xạo họ cũng không bắt bẻ được. Giả sử là ta biết Huyền
Băng Thất Sát đi, ta cũng biết bọn họ tên theo thứ tự nhất nhị tam tứ
đi, nhưng mà ta chưa gặp bọn họ bao giờ ai là Ngũ ai là Lục ta phải hỏi
chứ. Hợp lý, he he ta tự cười thầm trong bụng ( Chiqu đã bảo nàng ta
gian xảo mà, chỉ có “giấu dốt” là giỏi thôi, không biết nói đại không
biết đi ).
- Không dám, Thánh nữ chê cười chúng tôi rồi.
Cả đám đồng thanh chối đây đẩy ra dáng khiêm tốn. Ta là muốn nói chuyện
tiếp với bọn họ nữa nhưng không tiện lắm, ta hôm nay có cả đống người
chờ tiếp chuyện. Hix, đành nhủ thầm để lần sau vậy, thật phí lâu lâu mới
có cơ hội trò truyện với một nhóm toàn trai đẹp.
Ta hơi là nghi ngờ cái tên Phi mỗ tự xưng kia, sao mà chỉ trong một đêm
hắn đã triệu tập được người ở đâu kéo tới lũ lượt như thế này. Hắn có vẻ
là chuẩn bị sẵn mọi thứ từ mấy hôm trước rồi. Bục lễ đài này vừa dựng
lên nhìn cũng rất mới nhưng mà chỉ trong một đêm thì không làm được tốt
như thế này. Hắn chắc như “đinh đóng cột” là ta sẽ nhận lời gia nhập
Huyền Băng Cung sao? Ôi, ta ghét hắn, ta ghét nhất bị điều khiển hay lèo
lái đường hướng bởi kẻ khác.
Mệt quá cuối cùng cũng xong, ta té phịch lên giường duỗi thẳng tay chân
cứng đơ. Lợi ích chưa thấy đâu đã lại bị bóc lột sức lao động rồi. Số ta
nó không được sáng sủa cho lắm, bị bóc lột mãi thôi hu hu.
- Ly cô nương!
- Dạ, Thánh nữ có gì sai bảo?
Ly Hiểu Kỳ là cô gái bị cái tên Phi mỗ tự xưng kia phái theo hầu hạ ta.
Hắn là hào phóng lắm định gửi qua bên ta cả chục cô nữa cơ nhưng ta
không thích. Nhiều người mà làm cái gì, nhìn chằm chằm ta suốt ngày
chắc, mất tự nhiên lắm, hắn không biết sao? Ta đang tò mò kinh khủng, ta
vì lẽ gì bỗng dưng chở nên có “uy” vậy chứ? Ta nhận thấy trong mắt các
môn đồ sự sùng kính hiển hiện lồ lộ. Ta đâu có làm cái gì để được nhận
đãi ngộ này chứ.
- Phiền cô nương đưa ta đến thư phòng được không?
- Thánh nữ người không mệt sao, người nghỉ ngơi đi, tiểu nữ sẽ đi lấy sách cho người.
- Ây, vậy cũng được đó.
- Người muốn đọc sách gì?
- Có sách viết về Huyền Băng Cung của chúng ta không? Mấy quyển lưu hành nội bộ đó.
Nàng nhìn ta hơi ngây người rồi tủm tỉm cười, có gì vui sao? Ta đang cần
phải thu nạp kiến thức về cái tổ chức mà ta đang là “sếp” lớn thứ 2
này. Ta cũng có thể hỏi cô ta để cô ta nói cho ta nghe nhưng ta thích tự
thân vận động, có sách thì ta đọc trước có gì không hiểu ta sẽ hỏi sau.
Ta làm như vậy đỡ tốn thời gian của người khác mà cũng hiệu quả hơn.
- Không có sao?
- Dạ, Thánh nữ đợi ở đây, tiểu nữ đi lấy cho người.
- Đa tạ.
Ly Hiểu Kỳ đi ra khỏi phòng nhưng không ghé vào thư phòng lấy sách ngay
mà đi đến phòng của cung chủ. Nàng có nhiệm vụ vừa hầu hạ vừa theo dõi
tân Thánh nữ.
- Cung chủ, Hiểu Kỳ xin phép vào.
- Được.
Ta đang xem xét mấy đơn đặt hàng thì có người xin phép vào, ta đặt giấy tờ xuống ngẩng mặt lên hỏi.
- Nàng thế nào?
- Thưa, Thánh nữ muốn tiểu nữ tìm sách viết về Huyền Băng Cung cho nàng.
- Vào giờ này ư, ta tưởng nàng mệt lăn ra ngủ rồi chứ.
Ta bất giác nở nụ cười, nàng ta là một nữ nhân thật kỳ lạ. Sáng sớm bước
vào phòng nàng nhìn thấy cảnh Hiểu Kỳ không tài nào thức nổi nàng dậy
mà phì cười. Ta thấy nàng cuốn chăn lại lui vào một góc giường, Hiểu Kỳ
kéo tay nàng thì nàng đẩy ra cho bằng được, hai bên giằng co mãi mà
chẳng ai chịu ai, khiến ta hứng chí nổi lên “đích thân ra tay”. Ta kéo
một phát mạnh khiến nàng rớt xuống giường, lỡ ra tay quá đà ta những
tưởng nàng sẽ tức giận điên lên mà trừng mắt nặng nhẹ “dạy dỗ” ta chứ.
Ta nào ngờ đến nàng sẽ nhìn ta với cặp mắt vẫn còn mơ màng phụng phịu
trách móc.
- Cục cưng à, để chị hai ngủ thêm tí nữa đi, chị hai yêu cục cưng nhất.
Nói rồi lại nằm bẹp xuống ngủ ngay trên nền nhà, ta với Hiểu Kỳ đưa mắt
nhìn nhau rồi nhìn nàng, rồi không biết làm sao nữa. Nàng nói cái gì cơ,
ta nghe không hiểu lắm nhưng mà ta nghe cái gì loáng thoáng… “yêu”… (he
he hắn bắt đầu mơ màng rồi).
- Cung chủ à, tiểu thư nói yêu ngài nhất đó.
- Nói bậy, tạt cho nàng thau nước lạnh để xem có chịu tỉnh không (ác vừa thôi chứ hix hix )?
- Cung chủ!
- Sao?
- Tiểu thư sẽ bị cảm lạnh mất.
- Vậy ngươi có cách nào khiến nàng tỉnh thì làm đi.
Ta không hiểu sao tự dưng thấy ngài ngại, ta biết nàng là buồn ngủ quá
nên ăn nói lung tung nhưng sao ta thấy…. ( e hèm, chàng thấy thế nào,
không chịu nghĩ cho hết câu he he…).
- Tiểu nữ lấy sách gì đưa cho nàng bây giờ?
- Những sách liên quan đến Lục Bạch Vô Độc Ngọc thì đừng đưa cho nàng xem.
- Vâng.
Sau khi Hiểu Kỳ đi khỏi, ta rơi vào trầm mặc, cảm thấy hơi rầu rĩ nhưng
không rõ tại sao. Mệnh của Thánh nữ, muốn cao quý có cao quý, muốn tôn
nghiêm có tôn nghiêm, nhưng mà… Ta lắc đầu không muốn nghĩ nữa, ta không
thể làm khác được, ngọc quý tìm chủ nhân chứ không phải là ta. Ta thật
sự không thể nhúng tay vào chuyện này.
-------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại eCute.wap.sh
Chúc bạn online vui vẻ.
=============================