watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về:thủy hoa viên

Nói rồi bà Mai Hoa gục mặt vào hai tay khóc nức nở, Vĩnh Phong bước đến bên ngồi xuống bên cạnh bà vỗ về bà. Vĩnh Thành bất động nhìn bà Mai Hoa, chưa bao giờ cậu thấy bà khóc nhiều như thế. 

- Kết quả của lần vấp ngã đó mẹ đã mang thai. 

Cả Vĩnh Phong và Vĩnh Thành đều ngạc nhiên nhìn nhau. Nhưng rồi cả hai im lặng nghe tiếp câu chuyện trong giọng nói nấc nghẹn của bà Mai Hoa. 

- Lúc đầu mẹ ngây thơ nghĩ, đứa bé đó là con của ba các con, mẹ vui mừng vô cùng. Nhưng sau đó mẹ mới biết mình đã mang cốt nhục của kẻ cưỡng hiếp mình. Mẹ muốn phá bỏ, nhưng cuối cùng mẹ lại không nỡ, mẹ quyết định lừa dối ba của các con và sinh ra đứa con đó. 

Bà ngẫng mặt nhìn Vĩnh Thành với cặp mắt yêu thương, ăn năn và hối lỗi, quyết định buông ra những tiếng tiếp theo: 

- Đứa con đó chính là con, Vĩnh Thành. 

Vĩnh Thành như vừa bị ai đánh vào đầu choáng voáng. Sự thật này còn tàn khốc hơn chuyện anh là một đứa con nuôi. Cậu chỉ là đứa con ngoài giá thú, đứa con của một cuộc tình vụng trộm chưa từng có sự yêu thương. 

- Đó là lý do bà luôn hất hủi tôi đúng không? Bởi vì bà không yêu người đàn ông đó, cho nên bà không yêu tôi. So với việc bị bà hất hủi, tôi chẳng thà chưa từng được sinh ra – Vĩnh Thành đưa ra giọng oán trách. 

- Không phải mẹ hất hủi con. Chỉ là mẹ sợ, mẹ sợ đến gần con mẹ lại cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn. 
Mẹ sợ sẽ nhìn thấy những hình ảnh năm xưa. Mẹ biết mình có lỗi với con nhiều lắm nhưng mà mẹ lại không có can đảm nhìn con. Thật sự mẹ rất yêu con, mẹ luôn muốn bù đắp cho con thật nhiều. Có bà mẹ nào lại không yêu con mình chứ. 

Bà Mai Hoa nói rồi gục người vào lòng Vĩnh Phong khóc. Vĩnh Phong nhẹ nhàng an ủi bà. Lát sau bà Mai Hoa quay ra nhìn Vĩnh Thành: 

- Mẹ chỉ mong con, mong con tha thứ cho mẹ, việc lần này không phải là ý của mẹ, là ông ấy, ông ấy bắt buộc mẹ phải giúp ông ta. Nhưng mẹ không ngờ ông ta lại buôn bán lậu như vậy. Là mẹ đã hại con – Bà Mai Hoa kể lại với giọng sợ hãi, bà nhớ lại lúc bà gặp lại người đàn ông đó. Hôm đó, bà đến gặp Hiểu Đồng dùng bé Đường uy hiếp cô, nhưng sau khi Hiểu Đồng đi ra thì ông ta lại đi vào và uy hiếp bà phải giúp đỡ ông ta nếu không ông ta sẽ nói hết toàn bộ mọi chuyện năm xưa xảy ra thế nào. Bà bị sự uy hiếp đó làm cho sợ hãi, bà sợ các con mình biết được, bà sợ ông Vĩnh Nguyên biết được. Bất đắc dĩ bà mới chịu giúp hắn ta. 

- Tha lỗi cho mẹ có được không? – Bà Mai Hoa từ từ đứng dậy bước đến bên Vĩnh Thành ánh mắt tha thiết hỏi. 

Vĩnh Thành nhìn người mà cậu tưởng không phải mẹ mình hóa ra chính là người đã sanh ra cậu. Cậu những tưởng bà không yêu cậu, nhưng bây giờ cậu bỗng nhận ra bà rất yêu cậu. Bà yêu cậu nên mới quyết định sinh ra cậu. Cậu lao vào lòng bà nức nở gọi một tiếng:” Mẹ” 

Vĩnh Phong nhìn hai người mà cậu thương yêu cuối cùng cũng hóa giải mọi lỗi lầm. Một niềm hạnh phúc len lỏi vào tim, nhưng rồi sau đó nụ cười của cậu chợt tắt khi cậu thấy ông Vĩnh Nguyên đang từ trên lầu bước đến bên họ. Chắc chắc ông đã nghe thấy tất cả. Cậu thoảng thốt kêu nhỏ: 

- Ba… 

Bà Mai Hoa và Vĩnh Thành nghe tiếng kêu của cậu giật mình buông nhau ra quay lại nhìn ông Vĩnh Nguyên. Vẻ mặt hai người đầy sợ hãi. Ông Vĩnh Nguyên bình thản bước xuống nhìn họ nói: 

- Tôi đã nghe hết tất cả. 

- Tôi….- Bà Mai Hoa khẽ nói nhưng không nên lời. 

- Con… - Vĩnh Thành không biết sau khi đã biết được sự thật, ông Vĩnh Nguyên còn muốn nghe tiếng con từ cậu nữa hay không? 

- Mọi người ngồi xuống hết đi – Ông Vĩnh Nguyên đi thẳng đến sofa ngồi xuống rồi từ từ chỉ tay vào ghế ra lệnh.

Ba mẹ con bà Mai Hoa nhìn nhau lặng lẽ ngồi xuống. Ông Vĩnh Nguyên đưa cho Vĩnh Phong một phong thư mà ông vừa lấy ra từ trong túi áo của mình, rồi khẽ bảo : 

- Con đọc cho mọi người nghe đi. 

Vĩnh Phong liếc nhìn ông rồi đón nhận phong thư, cậu hít thật sâu rồi từ từ mở phong thư ra, trong phong thư chỉ có một tờ giấy có ghi tiêu đề là:” Bản Di Chúc” 

Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn ông Vĩnh Nguyên, ông lặng lẽ nhắm mắt để người dựa vào thành ghế chờ đợi Vĩnh Phong đọc. Theo bản di chúc, ông để cho Vĩnh Phong và Hiểu Đồng 10% cổ phần của ông khi hai người lấy nhau. Số cổ phần còn lại là 15% ông để lại là cho Vĩnh Thành. Phần bà Mai Hoa, ông để lại cho bà tất cả tài sản còn lại của ông. 

- Ba đã biết hết tất cả mọi chuyện, giờ thì con không còn là con của ba nữa. 15% cổ phần của ba cho con, con đã bán hết 5 phần, 10 phần còn lại con xin trả cho ba – Vĩnh Thành khẽ nói – Con sẽ dọn ra khỏi đây ngay lặp tức – Nói rồi Vĩnh Thành khẽ đứng lên nhưng bị ông Vĩnh Nguyên giữ lại. 

- Vĩnh Thành nghe ba nói hết đã. 

Khi Vĩnh Thành đã trở lại chỗ ngồi, ông Vĩnh Nguyên mới nói: 

- Thật ra, ba biết con không phải là con của ba từ lâu rồi. 

Điều ông vừa nói ra khiến cho ba người còn lại điều kinh ngạc. Họ lại lần nữa nhìn ông trân trối. Mặt bà Mai Hoa nhạt đi, môi bà run lên mấp mấy: 

- Ông đã biết từ lâu rồi… 

- Phải ! – Ông Vĩnh Nguyên nhẹ nhàng đáp. 

- Tôi…. – Bà Mai Hoa bỗng nghe cổ họng bị nghẹn đắng, mặc cảm tội lỗi dâng tràng. 

- Tôi chưa từng trách bà – Ông Vĩnh Nguyên nhìn bà với đôi mắt rộng lương và trìu mến khiến bà Mai Hoa ngẩn ngơ, ông chưa bao giờ dành cho bà ánh mắt ấy. 

- Những chuyện năm xưa đều là lỗi ở tôi. Người đáng phải hổ thẹn chính là tôi chứ không phải là bà. Bao nhiêu năm nay tôi đã khiến bà sống trong đau khổ và hờn ghen. 

- Tôi chưa từng trách ông – Bà Mai Hoa nhìn ông Vĩnh Nguyên cảm thán nói. 

- Tôi cám ơn bà – Ông Vĩnh Nguyên nắm lấy bàn tay bà Mai Hoa một cách chân thành ấm áp. Khoảng cách xa lạ mấy mươi năm qua giữa ông với bà bỗng chốc biến mất qua cái nắm tay này. 

- Hãy gạt bỏ tất cả quá khứ, cùng tôi làm lại từ đầu có được không? – Giọng ông Vĩnh Nguyên tha thiết trầm bỗng – hạnh cùng nhau sống hạnh phúc và vui vẻ bên cạnh hai đứa con trai ngoan này. 

Trong lúc này, lời ông Vĩnh Nguyên khiến cho bà Mai Hoa cực kỳ xúc động. Tình yêu bao nhiêu năm nay của bà dành cho ông, nổi khổ tâm của bà về ông, tuy rằng chưa thực sự hàn gắn nhưng đối với bà lúc này chỉ cần bao nhiêu đây thôi. Bao nhiêu đây thôi cũng đủ khiến bà vui sướng, cũng đủ khiến bà hạnh phúc rồi. Bà nhẹ nhàng gật đầu, cảm nhận sự chân thành của trong cái siết tay của ông. 

- Ba! Con… - Vĩnh Thành bối rối lên tiếng, cậu không biết giờ phút này cậu nên nói gì. 

- Ba luôn luôn xem con là con trai ruột của ba, là anh trai của Vĩnh Phong. 

- Ba – Vĩnh Thành xúc động kêu lên, chưa bao giờ cậu cảm nhận được tình yêu thương dạt dào đến thế. 

Bốn người trong gia đình họ cùng ôm chầm lấy nhau. Cái gia đình từ trước đến nay vốn lạnh lẽo mà nay lại có chút không khí ấm áp. Bởi vậy mới nói chẳng có hơi ấm nào bằng hơi ấm tình thân. Một gia đình không có hơi ấm là do họ không biết chia sẽ với nhau. Chỉ khi chia sẽ với nhau, chúng ta mới cảm nhận được hết hơi ấm tình thân của mình. 

Tiếng điện thoại bỗng vang lên cắt ngang cảnh đoàn tụ của gia đình họ.


Chương 39 ( tt - 2 ) 

Tiếng Hạ Khanh đầy lo lắng bên tai của Vĩnh Phong: 

- Vĩnh Phong! Hiểu Đồng đến gặp cậu đã về chưa. Sao khuya rồi mà không thấy tài xế của cô ấy trở về. Cũng không gọi điện được. 

Một sự hoảng hốt cực độ nổ ra trong đầu Vĩnh Phong, cậu không hề gặp cô, cũng không nhận được điện thoại nào của cô. Trong đầu cậu vang lên hình ảnh và lời nói của Anh Kỳ. 

Có những tiếng nói rì rầm bên tai khiến Hiểu Đồng tỉnh giấc, đầu óc còn đang choáng voáng và mơ hồ, nhưng Hiểu Đồng lại cảm thấy một sự lạnh lẽo từ nền nhà làm đầu óc cô trở nên tỉnh táo, cô nhớ lại sự việc vừa xảy ra. Vốn định mở mắt, cô lại cảm thấy hai tay bị trói chặt ra phía sau, và phía sau lưng mình còn có một cơ thể khác đang nằm bất động như một cái xác khiến Hiểu Đồng lạnh cả sống lưng, tiếp tục nhắm nghiền mắt. 

Nhưng nằm chưa được bao lâu, mà những kẻ kia vẫn không có động tĩnh gì, vậy mà người ở phía sau cô lại có dấu hiệu rục rịch. Hiểu Đồng biết người đó là Anh Kỳ, cô muốn ra hiệu cho Anh Kỳ cứ tiếp tục giả ngất, nhưng lại không tài nào làm được. 

Quả đúng như dự đoán của Hiểu Đồng, Anh Kỳ vừa tỉnh lại đã hét toáng lên: 

- Bọn khốn khiếp các người là ai, dám bắt cóc tôi, các người có còn muốn sống nữa không? 

Hơi hé mắt quan sát, Hiểu Đồng thấy có hai tên đang giữ cô và Anh Kỳ. Hai kẻ này đều có bộ mặt dữ dằn, tên đầu trọc còn đầy sẹo trên người. 

- Mau thả tôi ra, có ai không, cứu tôi với – Anh Kỳ tiếp tục gào thét. 

- Im miệng đi, cô có gào bể cô họng thì cũng không ai đến cứu cô đâu, đây là một nơi cực kì vắng vẻ - Tên đầu trọc hét lên lấn áp tiếng gào của Anh Kỳ. Anh Kỳ vội vàng im lặng, Hiểu Đồng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Anh Kỳ. Cả người cô cũng sợ hãi vô cùng, nếu là lúc bình thường có lẽ cô đã không run sợ như vậy. Bây giờ cô đang có thai, dù thế nào cô cũng muốn bảo vệ đứa con này của mình. 

- Các anh cần tiền phải không? Nhà tôi giàu lắm, các anh cần bao nhiêu cứ nói, tôi sẽ cho người đem tới – Anh Kỳ tiếp tục lên tiếng nhưng lần này cô dùng giọng lưỡi mềm mỏng hơn. 

Hai tên này không hề đá động tý nào, hay nói đúng hơn là chúng không thèm để ý đến lời đề nghị hấp dẫn của Anh Kỳ. Hiểu Đồng lo sợ vô cùng, cô biết bọn họ bắt cóc không vì tiền mà vì mục đích trả thù nên cho dù Anh Kỳ nói khản cả cổthì bọn chúng cũng không thèm nghĩ tới cuối cùng còn chuốt họa vào thân… 
Quả như suy nghĩ của Hiểu Đồng, Anh Kỳ cứ nói luyên huyên khiến hai tên bắc cóc bực mình. Tên đầu trọc tức giận ra lệnh cho tên kia: 

- Dạy cho nó một bài học thế nào là sự im lặng. 

Tên kia nghe vậy thì hừng hổ xông đến bên Anh Kỳ. Anh Kỳ nghe thấy thì liền sợ hãi kêu lên: 

- Đừng mà. Xin các người. Có ai không, cứu tôi với. 

- Bốp…này thì kêu này ….bốp… 

- Á…….. 

- Mà còn dám kêu nữa à ….bốp…. 

Tên này tác Anh Kỳ liên tiếp mấy cái liền, Hiểu Đồng nghe thấy thì chịu không nổi bèn mở mắt tức giận nạt lớn: 

- Thôi đi, ngừng tay đi. Muốn cái miệng quạ của cô ta không nói nữa thì cứ lấy giẻ nhét vào miệng cô ta là được rồi, cần gì đánh cô ta cho thêm đau tay.

- Haha….Con bé này nói đúng đó, lấy miếng giẻ nhét vào miệng con bé kia cho tao – Tên đầu chọc lại ra lệnh. 

Nhưng tên đàn em ngó tới ngó lui cũng không tìm đâu ra một thứ giẻ thừa để nhét miệng Anh Kỳ, thấy hắn ta khổ sở tìm kiếm, Hiểu Đồng bèn lên tiếng nhắc. 

- Lấy vớ chân của anh ra mà nhét vào miệng cô ta. 

Tên nà à một tiếng rồi lập tức cởi giầy ra tuột vớ quấn tròn lại đi đến nhét vào miệng Anh Kỳ. Anh Kỳ đầy phẫn nộ đưa mắt oán trách Hiểu Đồng. 

- Em gái, cám ơn em – Tên này nhìn Hiểu Đồng vui vẻ cất tiếng, nếu cô không nhắc nhở giúp hắn, không chừng đại ca của hắn sẽ nổi giận nếu hắn không thể tìm ra nổi một miếng giẻ. 

- Không có gì, em cũng rất ghét sự ồn ào của cô ta – Hiểu Đồng cười vui vẻ đáp, ánh mắt liếc nhìn Anh Kỳ khiêu khích. Anh Kỳ tức tối trong lòng, lên tiếng chử mắng Hiểu Đồng nhưng rất tiếc, miệng cô ta bị nhét chiếc vớ dơ bẩn hôi rình của tên kia nên không tài nào thành tiếng. Nhưng Khi quay mặt đi thì Hiểu Đồng cảm thấy rất có lỗi với Anh Kỳ, muốn bọn chúng không đụng đến mình và cái bào thai chỉ có cách làm hài lòng bọn chúng mà thôi. Đồng thời cũng là giúp Anh Kỳ thoát khỏi ngy hiểm. 

- Haha…cô em này được lắm – Tên đầu trọc phá ra cười vui vẻ, rồi hắn lại nghiêm sắc mặt nói – Nhưng đáng tiếc, trước sau gì tụi anh cũng phải xử em. 

Nghe tên trọc đầu nói, mặt Hiểu Đồng biến sắc, còn Anh Kỳ thì sợ hãi . Bặm môi cắn chặt răng một lát, Hiểu Đồng quyết định lên tiếng phủ đầu trước, cô đanh mặt ra lệnh.

- Gọi cô ta ra đây. 

Hai tên này đang cười, bỗng nghe thấy Hiểu Đồng nói vậy thì im bặt nhìn cô dò xét đầy thâm hiểm. Lát sau, tên đầu trọc hắng giọng hỏi: 

- Cô ta là ai? 

- Là chủ của các người, là người đã sai các người đến bắt cóc tôi. Vũ Quỳnh. 

Lần này đến lượt hai tên kia biến sắc, Anh Kỳ cũng một phen kinh ngạc, cô nhìn về phía Hiểu Đồng giãy giụa như không tin. Hai tên bắc cóc quay lại nhìn nhau thì thầm. 

- Tốt nhất là gọi cô ta đến gặp tôi sớm, nếu không thì các người sẽ hối hận – Hiểu Đồng tiếp tục đe dọa, cô nhìn bọn họ với ánh mắt tự tin vô cùng. 

Tên đầu trọc hất đầu về phía cửa, tên kia hiểu ý liền đi ra ngoài. Tên đầu trọc ở lại nheo mắt nhìn Hiểu Đồng, nhưng cô đã ngồi thẳng lưng, khóe môi giễu cợt không hề lo sợ cho tình cảnh lúc này của mình. Điều này làm tên trọc đầu chột dạ vô cùng, hắn chưa bao giờ gặp một cô gái có thái độ như cô, cộng thêm lời đe dọa của cô bất giác khiến hắn rùng mình. 

Lát sau cánh cửa mở ra và quả nhiên Vũ Quỳnh bước vào. Hiểu Đồng không thèm nhìn Vũ Quỳnh lấy một giây, ánh mắt lạnh băng, thản nhiên như không. Người bất ngờ nhất là Anh Kỳ, cho tới khi Hiểu Đồng nói cô vẫn không tài nào tin, người bắt mình lại chính là Vũ Quỳnh. Nhưng cô gái kiêu kì, nét mặt giương giương lóe lên sự hiểm độc đang đứng trước mặt cô chính là chị họ của cô – Vũ Quỳnh. 

- Bốp…bốp… bốp…- Tiếng vỗ tay của Vũ Quỳnh vang lên. Cô ta nhìn vào Hiểu Đồng với đôi mắt phẫn nộ, nhưng vẻ mặt làm ra vẻ khâm phục. Lườm Hiểu Đồng một cái rồi mới ngồi vào ghế, hất mặt hỏi ngay không rào trước đoán sau: 

- Sao cô biết kẻ chủ mưu là tôi. 

- Dễ đoán mà…- Hiểu Đồng nhếch môi đáp. 

- Tôi đang lắng nghe đây – Vũ Quỳnh giả vờ nghiêng người một cách giả tạo vờ như đang lắng nghe – Nói đi, vì sao cô biết người đó là tôi. 

- Mùi hương trên người cô – Hiểu Đồng đáp gọn. 

- Mùi hương ư? – Vũ Quỳnh nhăn mày nhìn chằm chằm trên người Hiểu Đồng hỏi lại. 

- Đúng vậy, chính mùi hương trên người cô khiến tôi luôn nghi ngờ cô – Hiểu Đồng nhìn thẳng Vũ Quỳnh đáp, rồi từ từ kể – Còn nhớ khi chúng ta gặp lại nhau trong buổi tiệc của Anh Kỳ hay không, tôi đã bị cô và Anh Kỳ vu oan là ăn cắp. Nhưng mà cô thâm hiểm lắm, muốn vu oan tôi nhưng lại đổ tội danh chủ mưu cho Anh Kỳ nên cô cố tình để lại vết sơn móng tay lên cái xoắn tay nhỏ của tôi. Cái vệt màu đen rất rõ rệt trên nền trắng của cái xoắn tay rất dễ nhận ra. Lúc đó tôi đang tức giận vì bị vu oan nên nhất thời cạn nghĩ. 
Nhưng sau đó, tôi đã suy xét lại, một người như Anh Kỳ lúc nào cũng chau truốt kỹ lưỡng, không thể đi gặp mọi người với cái móng tay mới sơn thì làm sao để lại vết sơn móng tay lộ liễu trên túi của tôi được. Suy xét lại, tôi nhớ lúc đó tôi ngửi thấy mùi nước hoa hơi nồng, nhưng tôi không biết đó có phải là mùi nước hoa của Anh Kỳ hay không. Tôi vẫn chưa dám chắc lắm cho đến khi tôi gặp lại cô và Anh Kỳ ở trong siêu thị. 

Trong sắc mặt đăm chiêu của Vũ Quỳnh, như đang cố nhớ lại lần gặp của hai người ở siêu thị. Hiểu Đồng không để cô chờ đợi thêm liền nói: 

- Lần đó Anh Kỳ tức giận với cô vì việc nước hoa, cô ấy đã nói cô ấy chỉ sài loại nước hoa có tên là Strawberris Champagne, tôi đã đi xem thử và rõ ràng đó là mùi hương nhẹ chứ không nồng như mùi nước hoa trên xoắn tay của tôi. Nói thật, lúc đó tôi cũng xém chút tin rằng cô đã thật sự trở nên tốt hơn. Và quên đi sự việc này nếu không có chuyện cô vào nhà tôi . 

Vũ Quỳnh thất sắc khi nghe Hiểu Đồng nhắc đến. Lần đó cô ta cho người vào nhà Hiểu Đồng để tìm một vật, và cô ta cũng từng bước vào trong căn nhà đó nhưng họ làm việc rất gọn gẽ hầu như không xê dịch bất cứ thứ gì vậy thì làm sao Hiểu Đồng lại biết. 

Đoán được suy nghĩ của Vũ Quỳnh, Hiểu Đồng khẽ cười nói tiếp: 

- Muốn người ta không nhận ra thì cô phải thay đổi mùi nước hoa đi, nó quá nồng. Chính vì vậy nó làm tôi nhớ lại và bắt đầu đề phòng. Cô tưởng rằng kế hoạch của cô hoàn hảo à, cô giả vờ hướng thiện, giả vờ giúp đỡ bọn tôi để chuyển hướng nghi ngờ sang hết cho Anh Kỳ. Nhưng thật đáng tiếc, chính mùi nước hoa trên người cô đã bán đứng cô. Và tôi bắt đầu nghi ngờ cô. 

- Khoan đã, cô bảo Vũ Quỳnh cố ý hại cô nhưng lại muốn đổ tội cho tôi. Nhưng vậy thì chỉ cần dùng son môi của tôi là được rồi, cần gì phiền phức cầm theo sơn móng tay cơ chứ - Anh Kỳ bỗng lên tiếng thắc mắc. 

- Bởi vì hôm đó màu sơn môi của cô ta và cô giống nhau – Hiểu Đồng không nhìn Anh Kỳ nhưng nhìn thẳng Vũ Quỳnh, quan sát sắc mặt của cô ta đáp - Sau đó rất nhiều sự việc xảy ra, trong cuộc thi, cô cố ý cắt nát váy áo của Đình Ân để chúng tôi hiểu lầm là Anh Kỳ vì muốn thắng mà dùng thủ đoạn như thế. Rồi cô cố tình bắt cóc Đình Ân , sau đó đến báo cho tôi biết, cô chọn rất đúng thời điểm, làm như vô tình va vào tôi. 
Nhưng thật ra cô đã theo dõi tôi từ lâu rồi đúng không? Sau đó cô châm lửa đốt nhà, giả vờ để tên đàn em lại, cố tình để hắn lại thông báo cho chúng tôi rằng Đình Ân vẫn còn ở trong nhà. Mục đích duy nhất là muốn chúng tôi nghi kỵ Anh Kỳ, và gây hiểu lầm giữa tôi và Vĩnh Phong. 

Vũ Quỳnh trừng mắt nhìn Hiểu Đồng lòng tràn đầy tức giận, không ngờ kế họach của cô lại bị vạch mặt như thế. Hiểu Đồng khẽ mừng thầm trong lòng, cô biết là mình đã đi đúng hướng rồi, chỉ cần một chút nữa thôi thì tính mạng của cô và Anh Kỳ được bảo đảm, cho nên cô tiếp tục công kích. 

- Nhưng vì có sự nghi ngờ cho nên khi mọi người đều khẳng định Anh Kỳ là chủ mưu thì tôi lại phủ nhận. 
- Nhưng tôi vẫn chưa thể hiểu, làm sao cô có thể đoán ra là tôi đang cố tình đổ vạ cho Anh Kỳ, chứ không phải là do Anh Kỳ sai tôi đi làm - Vũ Quỳnh nghiêng đầu hỏi Hiểu Đồng, ánh mắt cô ta gườm gườm trông đáng sợ.

- Vì một câu nói của Vĩnh Phong – Hiểu Đồng đáp nhẹ như không – Vì Vĩnh Phong đã nói một câu: Anh Kỳ không xấu như vậy đâu”. Và tôi tin như vậy. Bởi vì hơn ai hết tôi biết Vĩnh Phong yêu mình nhiều thế nào. 
Anh ấy tuyệt đối sẽ không để Anh Kỳ làm hại tôi hay người thân của tôi, cho nên nếu không rõ ràng tâm tính Anh Kỳ, anh ấy sẽ không lên tiếng bênh vực Anh Kỳ. Cô biết rõ, Vĩnh Phong sẽ không nghĩ rằng Anh Kỳ nham hiểm như vậy nên chắc chắc anh ấy sẽ lên tiếng bênh vực Anh Kỳ. Từ đó sẽ dần hình thành mâu thuẫn giữa tôi và Vĩnh Phong. Nhưng bởi vì tôi quá hiểu rõ Vĩnh Phong nên mâu thuẫn của chúng tôi dễ dàng được giải quyết. Cô lại tiếp tục ép buộc tôi rời xa Vĩnh Phong bằng cách báo cho bà Mai Hoa biết, bé Đường em gái tôi là con của Triệu Vĩnh Nguyên. Giấy xét nghiệm AND có được là do cô đột nhập vào nhà tôi lấy trộm tóc bé Đường đi xét nghiệm có đúng không? 

Vũ Quỳnh không trả lời câu chất vấn của Hiểu Đồng. Cô ta im lặng một lát, rồi lên tiếng: 

- Sao cô biết người gửi giấy xét nghiệm là tôi chứ không phải người khác hay Anh Kỳ. 

- Bởi vì nếu là Anh Kỳ, cô ta sẽ đem nó uy hiếp tôi trước nhất. Nhưng tờ giấy đó được gửi trực tiếp cho Vĩnh Thành….Cô quả là người thủ đoạn. Cô lợi dụng mối quan hệ bạn bè giữa mẹ cô và bà Mai Hoa nên biết rõ Vĩnh Thành không phải con ruột của Triệu Vĩnh Nguyên. Âm thầm cho người làm xét nghiệm AND chứng thực quan hệ gửi đến cho Vĩnh Thành, để anh ấy biết anh ấy không phải con ruột thì sẽ rút lui khỏi Nguyên Thành Phong, và cũng biết tôi sẽ vì vậy mà không rời xa Vĩnh Thành. Vậy thì Vĩnh Phong sẽ có thể nắm lấy Nguyên Thành Phong một cách dễ dàng và bên cạnh Vĩnh Phong chỉ có Anh Kỳ. Điều cô không ngờ là Vĩnh Phong lại vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp, còn bị Anh Kỳ bám theo. Có phải vì điều này khiến cô tức giận nên mới bắt cóc tôi và Anh Kỳ hay không? 

- Đúng vậy, tất cả những việc tôi làm đều là vì Vĩnh Phong – Vũ Quỳnh lặng lẽ buông thỏng một câu, ánh mắt có phần buồn bã. 

Anh Kỳ nãy giờ lắng nghe, cơn giận lên đến đỉnh đầu, tức giận nhìn Vũ Quỳnh mắng: 

- Tôi thật không ngờ chị lại là hạng người như vậy, cả chị em mà chị cũng hại hay sao. 

- Bốp… - Vũ Quỳnh giang tay tát mạnh vào mặt Anh Kỳ. 

- Chị em… haha…mày có coi tao là chị em hay sao hả. Kể từ lúc gia đình tao suy sụp thì gia đình mày thế nào hả. Ngoảnh mặt làm ngơ , quay lưng bỏ đi. Tao phải sống trong nhà mày, phục dịch mày, xem sắc mặt mày mà sống. Mày thấy tao vui vẻ lắm hay sao mà xưng chị em với mày chứ. Mày nói đi, có lúc nào mày xem tao là chị em chưa. Tao còn thua con ở của mày nữa. Ngày nào cũng phải vì mày chạy từ sáng đến tối đổi lại chỉ là mấy câu mắng **** của mày. Vậy thì bây giờ mày có tư cách gì trách tao *** hại chị em chứ - Vũ Quỳnh đem bao kìm nén bất mãn trong lòng nói ra một lượt với Anh Kỳ. 

Anh Kỳ trước những lời trách mắng của Vũ Quỳnh thì im lặng. Cô biết mình cũng có phần quá quắt và tệ bạc với Vũ Quỳnh. 

- Cho nên tao muốn lấy lại những gì từng thuộc về của tao. Tao sẽ cho những kẻ từng khinh thường tao biết mặt. Tao sẽ không từ bỏ thủ đoạn loại bỏ những chướng ngại cản trở tao – Vũ Quỳnh cười độc ác nói. 

- Ngay cả việc hại Vĩnh Thành đúng không? – Hiểu Đồng đưa mắt tức giận phán xét Vũ Quỳnh – Vĩnh Thành đã làm gì mà cô lại nỡ đối xử với anh ấy như thế, chẳng phải các người chơi chung từ nhỏ sao. Cô muốn hất chân Vĩnh Thành ra khỏi công ty nhưng không cần phải dùng thủ đoạn bỉ ổi đến thế. Bắt anh ấy bị tù mới cam tâm. 

- Tôi không hại Vĩnh Thành – Vũ Quỳnh buông một câu rồi thở dài. 

- Cô không hại anh ấy. Chẳng phải cô đã gửi cho ông tôi các giấy tờ cho thấy Vĩnh Thành đã làm chuyện phi pháp sao – Hiểu Đồng ánh lên vẻ hoài nghi nhìn Vũ Quỳnh – Nếu không vì vậy thì làm sao ông tôi có thể nhanh chóng đá được Triệu Vĩnh Nguyên ra khỏi chiếc ghế chủ tịch cơ chứ. Vậy thì là ai đã sai cô làm vậy. 

- Im đi – Vũ Quỳnh nạt ngang – Biết quá nhiều sẽ không tốt cho cô đâu. 

- Vũ Quỳnh! Đừng sai lầm nữa, nếu cô muốn tốt cho Vĩnh Phong thì dừng tay đi. Nếu cô nghe lời tên kia, chắc chắn Nguyên Thành Phong sẽ bị hắn phá hoại, bây giờ là Vĩnh Thành nhưng sau này là Vĩnh Phong. 
Hắn đang lợi dụng cô đó có biết không. Chẳng phải cô yêu Vĩnh Phong hay sao, chẳng lẻ cô nỡ đứng nhìn anh ấy bị người ta hại – Hiểu Đồng cố gắng hét lên thức tỉnh Vũ Quỳnh. 

- Cô im đi, chẳng có ai hại Vĩnh Phong đâu. Sau này Vĩnh Phong sẽ có tập đoàn Nguyên Thành Phong và khi hai người ra đi thì tôi sẽ là người ở bên cạnh anh ấy – Vũ Quỳnh cười đắc ý nói. 

- Cô có biết, Nguyên Thành Phong đang bị cô hại thảm thương lắm hay không hả. Cổ phiếu suy sụt nhanh chóng, có nguy cơ sụp đổ hay không hả - Hiểu Đồng gằn giọng nói. 

- Cô nói dối – Vũ Quỳnh hét lên. 

- Nếu cô không tin thì đi điều tra đi, xem tôi nói có đúng không? Vĩnh Thành bị nghi ngờ buôn bán đồ lậu, bị cảnh sát điều tra, vì vậy cổ phiếu bị rớt giá thê thảm. Cho dù sau này Vĩnh Phong có tiếp quản đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là đống gạch vụn thôi – Hiểu Đồng cố gắng hét lên buộc Vũ Quỳnh nhận ra vấn đề. 

- Được, tôi sẽ cho người đi điều tra. Cô cứ chờ đi, nếu tôi biết cô nói dối thì …. – Vũ Quỳnh ghiến rắng nói, nhìn Hiểu Đồng và Anh Kỳ. Cả hai người đều run lên trước cái nhìn đó. 

- Yên tâm đi – Vũ Quỳnh thấy hai người như vậy thì khẽ cười nói – Bây giờ hai người vẫn còn giá trị lợi dụng nên chúng tôi sẽ đối đãi tốt với hai người. 

Vũ Quỳnh nói rồi liền khoát tay bảo tên đầu trọc theo mình, để tên còn lại làm gác cửa.

Chương 40: Bắt đầu một kết thúc 

Khi chỉ còn lại một người canh giữ, Hiểu Đồng khẽ nói thầm vào tai Anh Kỳ: 

- Cô có muốn thoát khỏi đây không? 

Anh Kỳ nhìn Hiểu Đồng một cái rồi gật đầu, Hiểu Đồng cũng khẽ gật đầu rồi thì thầm tiếp: 

- Vậy thì hãy nghe lời tôi, tôi bảo làm gì cô làm đó. 

Sau đó, cô thì thầm vào tai của Anh Kỳ: 

Tên gác cửa đang thiu thiu ngủ gật thì đột nhiên nghe tiếng kêu cứu, hắn hoảng hốt vội xông vào. Cảnh tượng đập trước mắt hắn là Hiểu Đồng đang cắn vào tay Anh Kỳ đến chảy máu, hắn liền quát: 
- Con kia, mày làm gì vậy hả? 
Hắn liền lao đến, Hiểu Đồng đã đoán trước thể nào hắn cũng dần cô một trận nên vội vàng xoay lưng lại cắn chặt răng chờ đợi cơn thịnh nộ của hắn. Kết quả là lưng cô hứng nguyên cái mũi giày nhọn hoắt của tên này, cả người cô va đập mạnh vào bức tường, vầng trán rớm máu, Hiểu Đồng chỉ kịp “Á” lên một tiếng rồi đau đớn ngất xỉu, trước khi ngất xỉu cô nở một nụ cười, thật may mắn cô đã kịp xoay lưng nếu không rất có thể hắn đã đá vào bụng của cô rồi. 


- Dậy ăn cơm đi! - Hiểu Đồng đang mê man thì có ai đó dùng gót chân đá đá vào chân khiến cô tỉnh dậy. Thấy cô đã tỉnh, tên gác cửa liền nói: 
- Lần sau tao mà còn thấy mày cắn nó nữa là chết với tao. 
Hiểu Đồng cảm thấy toàn thân vẫn còn ê ẩm, nhất là vầng trán vẫn còn đau nhức. Cú đập hồi nãy không hề nhẹ nhàng như cô tưởng, nhưng cũng may cô ngất xỉu nên hắn ta không bồi thêm cú nào nữa. Dùng ánh mắt căm thù ném về Anh Kỳ, Hiểu Đồng nói: 
- Nếu không phải tại cô ta thì tôi cũng đâu bị bắt. 
- Cô em nói cũng phải. Ra nông nỗi này cũng phải tức giận rồi, nhưng muốn nổi cơn thịnh nộ thì nhằm vào người khác canh gác thì hãy trút, đừng trút vào phiên canh giữ của anh mày. Tụi mày có bề gì thì anh mày khó lòng yên ổn, có biết chưa? 
Hiểu Đồng không nói gì. Cô co người xuýt xoa cơn đau của mình. 
- Được rồi ăn cơm thôi, đứa nào ăn trước? 
- Tôi muốn ăn trước. - Anh Kỳ lên tiếng chen vào. 
- Tùy cô, ăn cho mắc nghẹn chết luôn đi! - Hiểu Đồng cố ý châm chọc. 
Tên gác cửa khẽ cười trước mâu thuẫn của hai con tin. Thông thường vào lúc này bọn họ nên đoàn kết cùng tìm cách thoát thân, không ngờ hai kẻ ngốc này lại ở đây tranh cãi với nhau. Hắn ta mở trói cho Anh Kỳ xong thì quay lưng đi đến ghế ngồi. 
Anh Kỳ được mở trói thì liếc nhìn Hiểu Đồng, cô nhận được cái gật đầu của Hiểu Đồng thì khẽ cắn môi bước lại lấy hộp cơm ăn. Nhưng... 
- Ây da... 
- Có chuyện gì? - Tên gác cửa cảm thấy phiền phức với hai con tin như thế này, liền lên tiếng hỏi: 
- Anh xem, cô ta cắn vào tay tôi đau quá, không còn sức để mà cầm nổi cái muỗng. - Anh Kỳ vừa nói vừa chìa bàn tay bị cắn cho tên gác cửa xem, quả thật nó hơi sưng. 
Tên gác cửa nhíu mày bực bội, chẳng lẽ hắn phải đến đút cơm cho cô ả ăn sao, đang còn phân vân thì Anh Kỳ lại lên tiếng tiếp: 
- Bảo cô ta đến đây đút cơm cho tôi ăn, cô ta làm thì cô ta phải chịu. Tôi muốn cô ta phải hầu hạ tôi. - Anh Kỳ dùng cái giọng tiểu thư của mình ra lệnh. 
- Cô đừng có mơ. - Hiểu Đồng giả vờ phản đối. 
Tên gác cửa ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu nói: 
- Cô nói cũng đúng, cô ta làm thì cô ta phải chịu. Cô mau lại đút cơm cho cô ta ăn đi! - Hắn ta ra lệnh, rồi rút súng từ trong túi quần ra hơ hơ trước mặt hai người nói tiếp: 
- Nhưng nếu hai cô lộn xộn thì coi trừng không được ăn cơm trắng gạo trong nữa mà phải ăn đạn chì đó, biết không hả? 
Hiểu Đồng giả bộ miễn cưỡng đi đến và chìa tay ra cho tên gác cửa mở trói. Hắn ta cất cây súng cẩn thận rồi cởi trói cho Hiểu Đồng. Vậy là Hiểu Đồng vừa ăn cơm vừa đút cơm cho Anh Kỳ ăn. Ăn xong, cô giả vờ tốt bụng nói: 
- Để em giúp anh trói cô ta lại. Siết cho thật chặt, để cho tay cô ta không còn cảm giác gì luôn. 
- Cũng được, nhưng tôi sẽ kiểm tra. - Tên gác cửa phá ra cười khoái tra gật đầu nói nhưng cũng không quên cảnh giác. 
- Quay lại đây coi! - Hiểu Đồng nạt lớn Anh Kỳ. 
Rồi cô lấy dây bắt đầu trói Anh Kỳ lại, Anh Kỳ cũng phản kháng vài cái, quấn rất nhiều vòng, siết thật chặt. Sau đó ra hiệu cho tên gác cửa lại xem.
Xem xong hắn ta khá hài lòng rồi lấy dây trói tay Hiểu Đồng lại. Cô ngoan ngoãn để yên, sau đó chờ đợi màn đêm chìm dần theo thời gian. 
Hiểu Đồng giả vờ ngủ, đợi cho tên gác cửa ngủ say, cô mới bắt đầu mở mắt và đá nhẹ vào chân Anh Kỳ. Anh Kỳ đang mơ màng bị làm tỉnh giấc định lên tiếng phàn nàn thì Hiểu Đồng ra hiệu cho cô im lặng. Hiểu Đồng liền thì thầm chỉ dạy Anh Kỳ cách mở dây trói ở tay mình. Cách buộc dây này là Hiểu Đồng học được từ một người bạn của Vĩnh Phong, thường thấy trong các chương trình biểu diễn ảo thuật, các nhà ảo thuật giả vờ bị cột tay rồi thoát ra nhanh chóng. Cũng may Hiểu Đồng vẫn còn nhớ. 
Cô căng thẳng nhìn Anh Kỳ tháo dây, chỉ sợ mình quên một chỗ nào đó thì công toi. Khi sợi dây bỗng rơi khỏi tay Anh Kỳ, Hiểu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Cô và Anh Kỳ nhìn nhau vui mừng. Anh Kỳ nhanh chóng mở dây trói cho Hiểu Đồng. Liếc nhìn sang tên gác cửa, hắn vẫn đang ngáy khò khò đều nhịp.

Hai người nhẹ nhàng đi tới, Hiểu Đồng hít thở thật sâu trước khi đưa tay với lấy khẩu súng đang nhô ra từ trong áo của tên gác cửa, tên này quả thật là quá khinh thường hai người họ. Bàn tay cô run run rút nhẹ ra, tên gác cửa vẫn ngủ say không hay biết gì. Hiểu Đồng trở khẩu súng lại rồi giơ cao lên giáng xuống thật mạnh cái báng súng vào đầu tên gác cửa khiến hắn tắt luôn tiếng ngáy. 
Vội vàng trói hắn ta lại, sau đó hai người lần mò xuống bên dưới. Khi đi ngang qua một căn phòng, Hiểu Đồng chợt nghe tiếng rè rè của máy fax, cô đẩy nhẹ cửa vào xem. Đưa cây súng cho Anh Kỳ, cô bảo Anh Kỳ đến bên ngoài canh chừng. 
Thật không ngờ đó chính là những chứng cứ cho thấy rằng bọn chúng đang cấu kết nhau *** hại tập đoàn Nguyên Thành Phong và những bằng chứng giao dịch mua bán trái phép vũ khí và buôn lậu. Hiểu Đồng thấy tim đập mạnh, chỉ cần có những chứng cứ này thì Vĩnh Thành sẽ thoát nạn. 
Lục tìm xem còn những chứng cứ khác nữa hay không, quả nhiên là còn khá nhiều. Bọn này quả thật quá sơ ý, cứ thế này mà không có ai canh giữ, nhưng nhờ vậy cô mới có thể dễ dàng lấy được. Sao chép những tài liệu đó lại, Hiểu Đồng đưa hết vào trong một cái USB mà cô tìm thấy được. Cô hồi hộp chờ đợi các dữ liệu được copy sang. Mải lo làm cô không chú ý phía sau cô có một bóng đen đang từ từ phủ lên. 
Khi Hiểu Đồng cảm nhận được một hơi thở và một màn tối bao trùm thì quá muộn. Cô cứ nghĩ không ai canh giữ nơi này, cô đã quá sơ ý rồi, cô khẽ nhắm mắt chờ đợi sự trừng phạt cho tội xâm chiếm. 
“Bốp...” 
Anh Kỳ đã bắt chước Hiểu Đồng, giơ cao báng súng và phang mạnh vào đầu tên này một cái thật mạnh bằng tất cả sức lực mà cô có. Hắn ngã xuống như một trái mít chín. Hiểu Đồng và Anh Kỳ cùng nhìn nhau cười. Đột nhiên cả hai người họ cảm thấy thân thiết vô cùng. 
Cuối cùng cũng xong, Hiểu Đồng mừng rỡ rút cái USB ra, cầm lấy mớ giấy tờ rồi cùng Anh Kỳ chạy xuống dưới lầu. Lần này họ cẩn thận hơn, xem trước ngó sau coi còn có tên nào nữa không. Thật may mắn, có lẽ bọn chúng coi thường hai cô gái bị trói nên chỉ để lại hai tên canh gác. Mở được cánh cửa lớn, Anh Kỳ và Hiểu Đồng mừng rỡ, cứ nghĩ cuối cùng cũng có thể thoát thân được, nhưng khi chạy ra bên ngoài thềm thì Hiểu Đồng mới thấy từ xa một ánh đèn xe hơi đang chạy tới. Nỗi thất vọng ập đến, bọn chúng về sớm hơn cô dự định. Vậy thì cô và Anh Kỳ khó có cơ hội thoát thân.
Quay sang Anh Kỳ, Hiểu Đồng thấy cả người Anh Kỳ đã cứng đờ vì sợ hãi, bàn tay nắm chặt vào nhau lạnh toát. Hít một hơi thật sâu, nghĩ thật nhanh, Hiểu Đồng quyết định. 
Cô nắm lấy tay Anh Kỳ rồi khẽ nói. 
- Anh Kỳ, nghe tôi nói. Hãy trở vào trong nhà trốn thật kỹ ở một góc nào đó. Mình tôi sẽ dụ cho bọn chúng đuổi theo mình. Đợi bọn chúng đi xa thì cậu cứ theo con đường này mà chạy, đừng bao giờ quay đầu lại. Gặp được ai đó thì nhờ họ giúp đỡ, báo cảnh sát ngay, có rõ không? 
- Nhưng mà... - Anh Kỳ nhìn Hiểu Đồng lo sợ. 
- Đừng lo, tôi sẽ không sao đâu. Tin tưởng tôi đi, tôi biết cách đối phó với họ. - Hiểu Đồng vội trấn an Anh Kỳ rồi nhét vào tay Anh Kỳ cái USB màu xanh cùng mớ giấy tờ bằng chứng nói: - Anh Kỳ, bây giờ tính mạng của tôi và sự vô tội của Vĩnh Thành đều nằm trong tay cô cho nên xin cô đừng do dự nữa. Chỉ cần cô chạy thoát khiến bọn chúng lo sợ thì chắc chắn tính mạng của tôi sẽ không sao. 
- Vậy thì để tôi... - Anh Kỳ định lên tiếng... thì Hiểu Đồng đã ngăn lại: 
- Không! Tôi chạy nhanh hơn cô, tôi có thể lừa chúng đi thật xa, cô sẽ có đủ thời gian bỏ chạy. 
Anh Kỳ khẽ gật đầu nhìn gương mặt xanh xao, vầng trán bầm dập và ánh mắt cầu xin của Hiểu Đồng. 
- Mau... cô mau vào trong trốn đi! - Hiểu Đồng bèn giục khi thấy ánh đèn càng lúc càng đến gần. 
Nhưng khi Anh Kỳ quay lưng vào bên trong thì Hiểu Đồng khẽ gọi: 
- Anh Kỳ! 
Anh Kỳ quay lưng lại. 
- Tôi trả Vĩnh Phong lại cho cô, hứa với tôi hãy chăm sóc anh ấy thật tốt. Có được không? Cô đã hy sinh vì anh ấy, chắc chắn sau này Vĩnh Phong sẽ hiểu. 
Anh Kỳ run lên môi khẽ mấp máy muốn nói gì đó nhưng Hiểu Đồng đã đẩy cô vào bên trong rồi đóng cửa lại vì ánh đèn xe chỉ còn cách họ có vài chục mét. Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu rồi hét lớn lên: 
- Anh Kỳ chạy mau, bọn chúng về rồi. Cố gắng chạy đi, chạy mau đi!

Rồi Hiểu Đồng cố tình nấn ná vài giây rồi mới lao ra cổng chạy về một phía thật nhanh. Chạy, chạy và chạy... 
Hiểu Đồng cố sức chạy, một tay giữ chặt lấy bụng. Cô cố gắng dụ bọn chúng ra thật xa căn nhà, gắng kéo dài thời gian để Anh Kỳ có thể chạy thoát. Trong đêm tối, dưới ánh trăng mờ ảo soi rọi, Hiểu Đồng nhìn theo chiếc xe đã quẹo và đang đuổi đến gần sát. Ánh đèn xe đang chiếu đến gần cô, chỉ một chút nữa thôi Hiểu Đồng sẽ bị bắt và bọn chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra Anh Kỳ không có chạy cùng với cô, chúng sẽ đuổi theo và nhanh chóng bắt được Anh Kỳ. Vậy thì tất cả mọi điều cô làm đều trở nên vô ích. 
Không thể để bị bắt bây giờ, dù chân đã mỏi, lồng ngực như bị ai nén chặt, cổ họng khô khốc, phần bụng bắt đầu nhói đau, Hiểu Đồng vẫn cố sức chạy, tay vẫn ôm chặt lấy bụng mình. “Cố gắng thêm một chút, một chút nữa. Con à, dù con chưa định hình, dù con vẫn chưa thể nghe được mẹ nói gì, mẹ vẫn không muốn xa con, con ngoan cố gắng chịu đựng thêm chút nữa nha.” 
Hiểu Đồng thấy ánh đèn đã che hết bóng của cô dưới đất thì lập tức chạy sang một hướng khác. Cô lẩn trốn vào những hàng cây rậm rạp khiến chiếc xe không thể đi tiếp được. Bọn chúng tức tối nhìn theo cô **** mắng, cuối cùng phải xuống xe đuổi theo. 
Đường không hề dễ đi chút nào, Hiểu Đồng cắm đầu chạy nên bị vấp rất nhiều lần nhưng cô cố gượng lại để không bị vấp ngã. Những bước chân đau nhói, những vật cản bên dưới, gặp phần bụng dưới của cô đau nhói. Mái tóc rối lên quệt vào phần mồ hôi đầm đìa trên gương mặt. Hiểu Đồng cố sức chạy trong tiếng gió lạnh gào thét bên tai, tiếng hơi thở gấp gáp của bản thân, tiếng bước chân nặng nề chậm chạp. 
Nhưng dù chỉ còn một hơi thở cô cũng phải cố bước đi, màn đêm chính là bạn đồng hành của Hiểu Đồng lúc này, giúp cô ẩn mình tốt nhất. Cô chạy về nhiều hướng không có hướng nào cố định, cũng không biết mình chạy đi đâu, cô chỉ biết chạy và chạy. Chạy để kéo dài thời gian. Cô biết chắc chắn bản thân không thể thoát được, điều đáng sợ sẽ chờ cô một khi chúng bắt được cô. 
Nhưng dù cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng Hiểu Đồng cũng không thể thi được với những bước chân mạnh mẽ ở phía sau. Những bước chân càng lúc càng gần, những tiếng **** mắng nãy giờ rõ ràng từng âm ngữ. Hiểu Đồng biết bọn chúng vô cùng tức giận cho nên nếu bắt được nhất định sẽ bị chúng dần cho một trận. Cô lo sợ nghĩ, nếu bọn chúng mà ra tay chắc chắn cái bào thai không dễ dàng giữ được. Cô không muốn mất đứa con đầu tiên của mình, cô cắn chặt răng quyết định đứng lại. 
Thở hổn hển quay lại nhìn bọn chúng. Hiểu Đồng nhận ra là có ba tên tất cả, cả ba đều có gương mặt chai lì dữ tợn đang nhìn Hiểu Đồng với những ánh mắt hung hăng tàn bạo. Chúng cũng dừng lại trước mặt cô. Hiểu Đồng cảm thấy run lên trước ánh nhìn như muốn giết người đó. Cô thở hồng hộc nhìn bọn chúng không chớp mắt, nuốt khan nước miếng đau cả cổ họng lùi lại mấy bước. 
Một tên tiến về phía cô tay đưa lên cao định đánh, miệng **** mắng: 
- Con khốn, dám chạy à! 
Nhưng khi hắn ta sắp đưa tay chạm vào cô thì Hiểu Đồng cảm thấy bầu trời tối sầm đang quay cuồng quấn lấy, cuốn cô vào màn đêm của nó. Cô từ từ ngã xuống. Trong cơn mơ màng, Hiểu Đồng cảm thấy tên nào đó vác cô lên vai rồi thúc giục đồng bọn quay về. 
Một xô nước lạnh buốt được tạt vào mặt Hiểu Đồng khiến cô rùng mình thức giấc. Cô mở mắt ra nhổm người ngồi dậy, trước mặt cô là những gương mặt đáng sợ, cô hoảng hốt lùi ra sau nhưng lưng bị đập vào bức tường phía sau. Trong lúc nhăn nhó vì đau thì một gương mặt già nua nhưng gian xảo và cực kỳ đáng ghét hiện ra. 
Vẫn cái bộ dạng kẻ cả ấy, vẫn cái bản mặt giả dối ấy. Hiểu Đồng nghiến răng nói: 
- Là ông. 
- Chào cháu gái, lâu quá không gặp. - Giám đốc Giang cười cười nhìn Hiểu Đồng, ánh mắt nham hiểm của ông ta phủ trùm lên Hiểu Đồng. 
- Sao ông có thể ra tù sớm như vậy? - Hiểu Đồng vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn giám đốc Giang hỏi. 
- Haha, đó là nhờ mãnh lực của đồng tiền đó cháu à. Mặt trái của pháp luật là như vậy, chỉ cần cháu có tiền vun đắp, chuyện thoát khỏi nhà tù sẽ dễ dàng thôi. Tuy nhiên ta vẫn không thể quên được những năm tháng cay đắng ở trong đó, vì vậy mới tìm cách trả lại cho cháu và bọn kia. - Lão đang cười cợt nói bỗng nghiến răng gằn từng chữ đến đáng sợ. 
Hiểu Đồng nghe lão Giang trả lời thì run lên cầm cập, lão nhìn cô ánh mắt đắc ý cười: 
- Cháu sợ sao? 
- Xin lỗi nhưng tôi không đủ bản lĩnh để sợ. - Hiểu Đồng nhếch môi cười ngạo nghễ, cô đã ngồi thẳng dậy, nét mặt không khuất phục nhìn lão. 
Nghe Hiểu Đồng nói, gương mặt lão Giang hơi tái lại nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười. Sau đó lão trầm mặt hỏi: 
- Con bé Anh Kỳ đâu? 
- Tôi không biết. Lúc bỏ chạy, thì tôi chỉ lo chạy thoát thân chứ làm gì để ý đến cô ta. Ai cũng biết tôi và cô ta ghét nhau ra mặt mà. - Hiểu Đồng quệt mặt trả lời. 
- Mày còn đóng kịch. - Lão Giang bắt đầu thay bộ mặt giả tạo của mình để trở lại với bộ mặt thật của lão. - Tụi mày giả vờ gây hấn với nhau để bọn nó mất cảnh giác rồi nhân lúc tụi nó sơ ý thì đào thoát. Chỉ tại bọn đàn em của tao vô dụng nên mới bắt được có mình mày. Nói đi, tụi mày đã biết được những gì rồi.

- Ông đoán xem bọn tôi đã biết được những gì rồi. - Hiểu Đồng cười cợt hỏi khiêu khích. 
- Mày... - Lão Giang tức giận trợn mắt nhìn Hiểu Đồng nhưng sau đó hắn thả lỏng người ra bắt đầu lấy giọng uy hiếp: - Mày khôn ngoan biết điều một chút đi, thành thật khai báo ra, tao sẽ tha cho cái mạng của mày. 
- Ông nghĩ ông đủ sức uy hiếp được tôi sao? Tôi đâu có ngu ngốc đến nỗi mong được ông tha mạng khi biết được tất cả các mối làm ăn phi pháp của ông chứ. Điều thông minh nhất của tôi chính là im lặng, chừng nào tôi chưa nói cho ông biết Anh Kỳ đang ở đâu thì ông sẽ không giết tôi. Bởi vì một khi, ông tìm được cô ấy, chính là lúc tôi và cô ấy bị ông giết người diệt khẩu. Tôi nói vậy có đúng không? 
- Mày đừng đắc ý quá, người của ta sẽ nhanh chóng tìm ra con nhỏ đó thôi. Nó có chạy đằng trời cũng không thoát được khỏi tay của tụi tao đâu. Lúc đó mày sẽ chết. - Lão hầm hừ đe dọa. 
- Bắt được cô ấy thì sao chứ? Ông nghĩ bọn tôi có nhiều thời gian để chạy trốn như vậy sao không chạy mà để các ông bắt chứ. Đơn giản là vì chúng tôi muốn chuyển bằng chứng phạm pháp của ông đến tay người khác. Chỉ cần bọn tôi có chuyện, người đó nhất định sẽ biết được và báo cảnh sát ngay. - Hiểu Đồng cười lạnh nói. 
“Bốp...” 
- Mày còn muốn gạt tao. Ở đây không có mạng làm sao tụi bây gửi đi được chứ? - Lão cười hừ nói. 
- Cuối cùng ông cũng biết hóa ra mình bị gạt nãy giờ à? - Hiểu Đồng bị tát một cái thật mạnh, khóe môi cô chảy ra một vệt đỏ nhưng cô kìm nén cơn đau nhìn lão Giang tức tối tiếp tục cười cợt.
- Mau đi tìm con bé kia cho tao! - Lão tức giận hét lên rồi chỉ tay vào Hiểu Đồng nói: - Tìm được con bé đó, tao sẽ cho mày xuống suối vàng gặp ba ******. 
- Cứ tự nhiên. - Hiểu Đồng cười đáp, thái độ bình thản vô cùng khiến lão Giang tức giận phải bỏ đi. 
Thấy lão Giang bỏ đi, Hiểu Đồng mới thở phào, tạm thời lão sẽ không động đến cô cho đến khi tìm được Anh Kỳ. Nghĩ đến Anh Kỳ, Hiểu Đồng khẽ rùng mình. Nếu như cô ấy bị bắt được, vậy thì... cô không dám nghĩ tiếp. 
Anh Kỳ sau khi nghe tiếng xe đuổi theo Hiểu Đồng càng lúc càng xa thì lao ra khỏi nhà bằng tất cả sức lực mà cô có. Cô cũng cắm đầu chạy theo con đường mòn. Cô không dám có một giây dừng lại, cứ chạy mệt thì đi, hết mệt lại chạy, theo con đường cái xa thật xa mà đi. Vừa đi vừa thở hổn hển, lồng ngực đau nhói, bàn chân cô đã chảy đầy máu, nhức nhối tê dại vô cùng. Cô cảm thấy vừa đói vừa khát, môi cũng khô nẻ, mồ hôi đầm đìa. Nhưng cơn gió đêm thổi qua người cô xâm nhập vào cái thân thể đầy mồ hôi của cô tạo thành những cơn ớn lạnh kinh hồn. Dù vậy cô vẫn cắn chặt răng lê từng bước chân. Tay vẫn nắm chặt cái USB và mớ bằng chứng cùng cây súng Hiểu Đồng đưa cho. 
Nhưng cô không ngờ rằng, dù mình có cố sức chạy thoát thế nào thì bọn chúng vẫn đuổi theo kịp bóng dáng của cô. Từ xa nghe tiếng xe vọng đến, Anh Kỳ hoảng sợ cực độ. Cô vội vàng chạy, nhưng cô không dám chạy theo đường lộ nữa. Cô băng qua ven đường mà đi, lẩn trốn trong những bóng cây rậm rạp. Cho đến khi cô không còn sức nữa, tưởng chừng như sắp gục ngã, cô nhìn thấy một cái chòi, mừng rỡ chạy đến nhưng không có ai ở đó. Cảm giác thất vọng cùng mệt mỏi ập đến, Anh Kỳ ngồi xuống góc bên trái nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. 
Không ngờ một lát đó của cô cho đến khi trời sáng. Cô nghe tiếng xe đỗ cái két bên ngoài cái chòi thì giật mình thức dậy, hoảng hốt vô cùng muốn tìm chỗ núp nhưng không có chỗ nào cả. Và một tên đàn em bước vào nhìn cô với ánh mắt đe dọa đáng sợ. 
Hắn ta chạy đến tát cho Anh Kỳ mấy cái rồi nắm tóc cô lôi đi trong sự kháng cự yếu ớt của Anh Kỳ. Nhưng ngay lúc đó một bóng người lao vào giằng co với tên kia, giải cứu cho cô. 
Đầu tóc rũ rượi vì bị tên kia nắm chặt đến đau nhức vô cùng, Anh Kỳ thấy choáng váng đầu óc. Đến khi nhận thức được thì cô mới biết người cứu cô chính là Tuấn Kiệt. Cậu và tên kia đang giằng co với nhau, cuối cùng Tuấn Kiệt bị tên kia đấm cho mấy đấm choáng váng. Anh Kỳ thấy vậy vội vơ lấy khúc gỗ bên cạnh đập vào lưng tên này mấy cái, nhưng vì sức cô quá yếu, cộng thêm mệt mỏi nên không tài nào đánh ngất được tên kia. Hắn buông Tuấn Kiệt đang quằn quại dưới đất rồi đứng phắt dậy nhìn Anh Kỳ với ánh mắt giết người. Cô hoảng sợ lùi lại, giơ khúc gỗ định đánh tiếp nhưng bị hắn ta chụp lấy. Hắn tức giận trả lại cho cô một gậy. Anh Kỳ hoảng sợ đưa hai tay lên đỡ nhưng sau đó, cô nghe một tiếng “hự” rất lớn. Tuấn Kiệt đã thay cô lãnh phát gậy kia. 
Tuấn Kiệt kìm nén cơn đau, cậu lao vào tên kia, quyết giành lấy cây gậy trong tay hắn. Hai bên lại giằng co quyết liệt. Hắn ta nhanh chóng đè Tuấn Kiệt xuống dưới và bóp cổ cậu. Tuấn Kiệt cố giãy giụa nhưng không tài nào thoát được. 
Anh Kỳ thấy Tuấn Kiệt như vậy thì hoảng loạn. Cô ngó dáo dác xung quanh, chợt nhìn thấy cây súng đang nằm lẫn trong đống giấy tờ, cô vội chụp lấy và không kịp suy nghĩ, hướng nó về phía tên đó bóp cò. 
“Pằng...” 
Một luồng máu phun ra, hắn ta ngã xuống. Anh Kỳ sợ hãi lui lại vài bước rồi run rẩy buông súng ra, hai chân khuỵu xuống. 
Tuấn Kiệt ho sặc sụa sau khi được giải thoát, cậu cố bò đến gần Anh Kỳ, ôm lấy cô thật chặt và an ủi cô. Anh Kỳ khóc lớn trong vòng tay Tuấn Kiệt, cô cảm thấy thật may mắn khi được gặp cậu.


Chuơng 40 - Tiếp theo 

- Sao ông lại đưa tôi đến đây? - Hiểu Đồng lên tiếng hỏi giám đốc Giang sau khi cô nhận ra nơi hắn đưa cô đến. Đó chính là công trình đang xây dựng của tập đoàn Nguyên Thành Phong, nơi mà ông Văn Trác đã nhường lại để lấy 2% cổ phần. Công trình đang bị tạm dừng thi công do việc điều tra Vĩnh Thành nên rất vắng vẻ. 

- Cháu gái, cháu rất thông mình mà, lần này thử đoán xem? - Giám đốc Giang cười nheo mắt nhìn Hiểu Đồng hỏi. 

- Mục đích của ông là lật đổ Nguyên Thành Phong, đây là nơi tập trung tiền bạc của họ, ông đưa tôi đến đây, mục đích là phá hủy nơi này. - Hiểu Đồng nhìn ông ta đáp. 

- Đoán giỏi lắm! - Nụ cười của lão Giang vụt tắt. - Ta rất thích những kẻ thông minh. Nhưng ta chẳng thể nào thích cháu được 

- Cảm ơn, tôi không cần ông thích! - Hiểu Đồng lạnh lùng đáp. 

- Haha... cháu đoán xem, hôm nay ta tìm ai đến cứu cháu? - Lão Giang nhìn cô cười cười hỏi. 

Tim Hiểu Đồng thoáng ngừng đập, cô gườm mắt nhìn lão dò xét. Chiếc xe chở cô và lão đi rất ít người, cũng không có xe nào theo sau. Vậy thì người chúng tìm chắc chắn không phải Vĩnh Phong, vì cậu dư sức đối phó với bọn người này. Đột nhiên Hiểu Đồng nhận ra một điều khiến cô run lên: 

- Chẳng lẽ ông dụ Vĩnh Thành đến đây? 

- Ta thật là ghét cháu, lần nào cũng đoán trúng. - Lão Giang phá ra cười, ánh mắt liếc nhìn cô bén như dao cạo. 

- Ông kêu anh ấy đến đây làm gì? Xin ông hãy buông tha cho anh ấy, anh ấy không đắc tội gì với ông hết. - Hiểu Đồng vội vàng van xin lão. 

- Haha... thằng đó đúng là không đắc tội với tao, nhưng ai kêu nó là con trai của Triệu Vĩnh Nguyên, anh trai của Vĩnh Phong làm gì. Hai cha con nhà đó là người mà tao hận nhất. - Hắn gầm lên giận dữ khiến Hiểu Đồng dù bình tĩnh đến đâu cũng phải run bật lên. 

- Tại sao ông lại hận bác Nguyên? - Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi. - Chẳng phải ông và bác ấy cùng hợp tác với nhau hại công ty của ba tôi hay sao? 

- Hợp tác với hắn ta, không đời nào. Triệu Vĩnh Nguyên là con người ngay thẳng, hắn đời nào lại thông đồng với loại người như ta, huống hồ ta và hắn còn chưa hề gặp nhau lần nào. - Lão Giang cười giễu cợt. 

- Vậy kẻ chủ mưu thật sự đứng đằng sau việc phá hủy công ty nhà tôi là ai? - Hiểu Đồng không ngừng thắc mắc. - Rõ ràng chính bà Mai Hoa nói với tôi, chính Triệu Vĩnh Nguyên là người đứng đằng sau vụ này mà. 

- Bà Mai Hoa... haha... cháu gái á, cháu tin những lời bà ấy nói sao? Nói cho cháu biết cũng không sao, bà ấy mới chính là kẻ chủ mưu đích thực. Năm xưa bà ta tức giận vì việc ông Vĩnh Nguyên vẫn cứ quyến luyến mẹ của cháu nên đã nói với vợ ông Vũ Triết và hắn đã nhờ ta âm thầm phá hoại. Sau đó tất nhiên ta nhận được một số tiền kha khá.

- Tất cả chỉ vì tiền mà ông làm cái việc thất đức đó ư? 

- Cũng vì bà ấy nữa? - Lão Giang đáp với vẻ trầm buồn. Gương mặt bỗng trầm xuống. 

- Ai? 

- Bà Mai Hoa. 

Hiểu Đồng sửng sốt vô cùng khi lão Giang thốt ra ba tiếng ấy. Cô lờ mờ nhận ra điều gì đó trong đôi mắt buồn bã của lão. 

- Ông yêu bà ấy? - Hiểu Đồng hỏi dù cô đã biết đáp án. 

Lão Giang không trả lời, ông im lặng chìm trong trầm tư. Hiểu Đồng nhất thời cũng không muốn phá hủy giây phút này. Lát sau lão Giang đứng dậy nói: 

- Được rồi, thôi bỏ đi. Cứ ngoan ngoãn ở đây chờ đợi anh hùng của cháu đến cứu. 

- Không được, ông không thể làm hại Vĩnh Thành, nếu ông hận Triệu Vĩnh Nguyên cướp người đàn bà của ông thì cũng không liên quan đến anh ấy. Vĩnh Thành không phải con trai của Triệu Vĩnh Nguyên. 

Lão Giang nghe xong, quay phắt lại hỏi: 

- Cô vừa nói gì? 

- Tôi nói Vĩnh Thành không phải là con của ông Vĩnh Nguyên và bà Mai Hoa. - Cô hít một hơi thật sâu nói. 

- Sao lại thế được? - Lão Giang kinh ngạc hỏi lại. 

- Nếu ông không tin có thể hỏi Vũ Quỳnh, cô ta chính là người gửi giấy xét nghiệm cho Vĩnh Thành, trong đó nói rõ anh ấy không phải con ruột của ông Vĩnh Nguyên. - Hiểu Đồng lập tức nói rõ, cô hy vọng nghe xong, lão Giang sẽ tha cho Vĩnh Thành. 
Lão Giang cứ lắc đầu không tin. Nếu Vĩnh Thành không phải con trai Triệu Vĩnh Nguyên vậy thì cậu chính là... 

Lão Giang vội vàng chạy đi tìm Vũ Quỳnh nhưng cô ta đã đi đâu mất rồi. Lão Giang nôn nóng muốn xác nhận lại mọi việc, ông quyết định đến tìm gặp bà Mai Hoa. 

- Có phải tất cả là toàn bộ sự thật không hả? Các người đã lợi dụng tôi để hại anh Vĩnh Phong? - Vũ Quỳnh tức giận nhìn cái tên đã lừa gạt mình chất vấn 

- Vậy thì sao? - Tên này cười khinh bạc hỏi lại? 

Sự thật đã rõ, Vũ Quỳnh cảm thấy tức giận vô cùng, không ngờ cô lại ngu ngốc để bọn người này lợi dụng. Cô tức giận lao vào hắn ta cấu xé, nhưng... bốp... Cô bị té ngã sấp xuống đất. 

- Tao nói cho mày biết, đừng có mà nổi cơn điên không đúng lúc như vậy. Biết điều thì ngoan ngoãn im lặng cho tao, nếu không tao sẽ cho mày đi theo tụi nó, biết không? - Hắn ta giận dữ chỉ vào mặt cô gầm lên. 

Vũ Quỳnh run bắn cả người, cô nhìn hắn ta đầy sợ hãi. 

- Cút ngay cho tao! - Hắn ta giận dữ ra lệnh. 

Vũ Quỳnh vội vàng đứng dậy bỏ đi, nhưng trước khi đi, cô ném lại cho hắn ta ánh mắt căm thù. Thấy Vũ Quỳnh đã đi mất, tên này liền quay lại sau lưng mình. Có một bàn thờ ở đó, bên trên có hình của một gã đàn ông với khuôn mặt bặm trợn vô cùng. Hắn thắp một nén nhang cúng vái rồi nói: 

- Đại ca, bây giờ là lúc Hải trả thù cho anh. 

“Tụi tao chờ mày đến, nên nhớ nếu tao biết mày báo cho người khác thì tụi tao sẽ giết nó.” Vĩnh Thành vừa lái xe vừa nhớ lại lời hăm dọa của bọn người kia. Từ lúc hay tin Hiểu Đồng bị bắt cóc, cậu không ngờ mình lại nhận được điện thoại của bọn chúng. Không một chút do dự, cậu phóng xe chạy đến chỗ hẹn theo yêu cầu của bọn chúng. 

Chiếc xe dừng lại trước khu công trình xây dựng, Vĩnh Thành quan sát xung quanh, dường như rất yên tĩnh. Nhưng ngay sau đó là tiếng xe tiến đến gần, cậu liền quay lại và phát hiện người theo sau chính là Hạ Khanh. Cậu cau mày nhìn cô hỏi: 

- Em đến đây làm gì, em theo dõi anh à? 

- Em sợ anh có chuyện nên đi theo. - Hạ Khanh vội vàng giải thích. - Em thấy anh nhận được tin nhắn xong liền bỏ đi. Em biết anh đang giấu mọi người chuyện gì đó, chắc chắn liên quan đến Hiểu Đồng nên âm thầm đi theo. 

- Đồ ngốc, đã biết là nguy hiểm vậy mà vẫn đi theo anh sao? Em mau trở về đi! - Vĩnh Thành gắt lên. 

- Em không về. Nếu có nguy hiểm, em càng nên ở lại. - Hạ Khanh thẳng thừng nói. 

- Tội gì em phải làm như vậy chứ? - Vĩnh Thành mím môi hỏi cô. 

- Bởi vì em yêu anh. - Hạ Khanh nhìn vào mắt Vĩnh Thành đáp, cô không muốn giấu giếm tình cảm của mình nữa. - Dù có nguy hiểm thế nào, dù có phải chết, em cũng muốn được ở bên cạnh anh. - Nói rồi cô khóc nức nở, tình cảm chôn giấu bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đã nói ra. 

Vĩnh Thành thở dài bước đến bên cạnh Hạ Khanh giúp cô lau nước mắt, giờ phút này trái tim cậu khẽ rung động.

Vĩnh Thành đưa tay vuốt nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Hạ Khanh, lòng cảm thấy đau xót. Một người con gái tốt như thế, lại vì cậu mà đau khổ, vì cậu mà cam tâm chấp nhận lao vào nguy hiểm. Nhưng cậu lại không thể tiếp nhận tình cảm này nên trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng. 

- Hạ Khanh, anh biết em đối xử với anh rất tốt. Nhưng mà em theo anh đến chỗ nguy hiểm thế này thì thật ngốc nghếch. Lỡ như em có mệnh hệ nào, anh sẽ đau lòng lắm. Huống hồ lần này anh đến đây để cứu Hiểu Đồng, vẫn còn chưa biết bọn chúng muốn gì. Em ở đây không chừng bọn chúng lại bắt luôn em uy hiếp anh, như vậy càng nguy hiểm hơn... Cho nên... nghe lời anh trở về đi! - Vĩnh Thành thở dài nói. 

- Nhưng mà anh chỉ có một mình ở đây, em không yên tâm... - Hạ Khanh vẫn do dự. 

- Đừng lo, bọn chúng bắt cóc Hiểu Đồng chỉ để đưa ra yêu cầu nào đó. Chỉ cần anh chấp nhận mọi yêu cầu của chúng là được. Mạng người quan trọng hơn là tiền bạc, anh sẽ không vì chuyện gì mà để bản thân gặp nguy hiểm đâu. Em yên tâm trở về đi! - Vĩnh Thành nhẹ nhàng an ủi, khuyên lơn Hạ Khanh. 

- Hãy hứa là dù thế nào, anh cũng phải trở về bình an! - Hạ Khanh nhìn Vĩnh Thành hít một hơi thật sâu, cô không khóc nữa, cô không muốn Vĩnh Thành chứng kiến mãi sự yếu đuối của cô vào giây phút này, điều đó càng khiến cậu lo lắng thêm. 
Vĩnh Thành vội vàng gật đầu cho Hạ Khanh yên tâm, sau đó mở cửa xe cho cô vào. Nhưng khi Hạ Khanh định chui vào xe thì nhận ra hai người họ đang bị bao vây. 

- Thật ngại quá, các vị đã vào đây thì không thể quay lại được đâu. - Một tên cầm dao vỗ vỗ vào đầu, đểu giả buông một câu đe dọa. 

Bà Mai Hoa đang ngồi trong nhà lo lắng, từ khi Hiểu Đồng xảy ra chuyện, Vĩnh Phong và Vĩnh Thành ra ngoài mãi không thấy về. Ông Vĩnh Nguyên thì bị mệt nên lên trên lầu nằm nghỉ.


Tải về: clip xem trộm em qua khe tắm 
[ ↑ ] Lên đầu trang