watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game ionline đẳng cấp mới

Cái cảm giác đau đớn nhất trên thế gian này không phải là cái chết, cũng không phải là cái cảm giác mất đi người yêu, hay là xa cách người mình yêu mà cảm giác đau đớn nhất chính là khi thấy người mình yêu tay trong tay với người con gái khác. Cái cảm giác này đúng là sống không bằng chết. 

Hiểu Đồng cảm thấy đau lòng phát khóc, nước mắt đã quanh vòng mí mắt nhưng lại không thể rơi. Cô không có tư cách rơi nước mắt. Thật sự không có một chút tư cách nào. Nếu như có người có thể trách mắng cô thì người đó chỉ có thể là Vĩnh Phong. Bởi vì cô cũng tay trong tay với Vĩnh Thành trước mặt Vĩnh Phong, cũng làm tan nát lòng anh như thế.

Cô cắn cắn môi kìm nén nỗi đau vào trong lòng, nhét sâu vào trong trái tim. Cô biết rằng cô đã tạo ra một vết thương rất sâu ,rất sâu trong trái tim của Vĩnh Phong mãi không bao giờ lành. Vết thương không thể nào liền lại, nó tạo ra một vết thẹo sần sùi xấu xí. 

Lát sau cô cố gắng bước chân vào nhà bếp, cảnh tượng đập vào trong mắt cô là cảnh ấm áp tình tứ của hai người kia. Vĩnh Phong đang ngồi ung dung trên ghế để mặc Anh Kỳ gắp thức ăn đưa vào tận miệng cho cậu, ánh mắt Anh Kỳ chìu mến nhìn cậu. Vĩnh Phong tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng không hề từ chối cử chỉ thân mật của Anh Kỳ. Hai người thấy Hiểu Đồng bước vào thì dừng lại, quay lại nhìn cô. 

Sắc mặt Hiểu Đồng đã tái nhợt, cô yếu ớt nhìn họ cười nói: 

- Vậy tôi không làm phiền hai người nữa. Tôi xin phép đi về. 

- Ừ! – Vĩnh Phong lãnh đạm đáp. 

Anh Kỳ không nói gì chỉ nhìn theo dáng quay lưng của Hiểu Đồng, ánh mắt từ từ chuyển sang tối sầm lại. 

Hiểu Đồng ra ngoài bước đi gần như không đủ sức, cô tựa người vào tường cố gắng bước đi. Cô biết cô gái đó là ai: Nữ minh tinh Anh Kỳ vừa trở về nước đã tuyên bố ý định theo đuổi ý trung nhân của mình. Hiểu Đồng cũng không để tâm đến mấy chuyện này lắm nhưng Minh Thùy cứ nói mãi làm cô cũng để ý. Chỉ là cô không ngờ ý trung nhân mà Anh Kỳ nói đến lại là Vĩnh Phong. 

Cô mĩm cười chua chát, hai người họ rất xứng đôi, rất đẹp. Là một đôi tình nhân lý tưởng khiến người người ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ. Nghĩ đến đây, Hiểu Đồng đau như bị ai cắt. 

Hiểu Đồng gọi điện biết bé Phong và bé Đường đi chơi chưa về, cô cũng không muốn về nhà. Lại chẳng biết đi đâu cả, cô sợ phải ở một mình trong cô độc cho nên đã gọi điện cho Đình Ân. 

Đình Ân vừa kết thúc buổi quảng cáo thì cùng Minh Thùy đến chỗ hẹn với Hiểu Đồng. Cả hai vừa bước vào thì đã thấy bóng dáng cô độc đau thương của Hiểu Đồng, lúc nãy lại nghe giọng Hiểu Đồng thấy khác lạ, Đình Ân nhận thấy có gì đó vừa xảy ra.

Đến bàn, cô bắt gặp ánh mắt trầm buồn của Hiểu Đồng, cô biết nhận định của mình là đúng. Nhưng Đình Ân không vội bắt ép Hiểu Đồng nói ra, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn bạn chân thành. 

Chỉ có Minh Thùy tuổi trẻ vô tư, cô không nhìn thấy biểu hiện của Hiểu Đồng, cô bé vô tự ngồi xuống rồi quẩy tay với phục vụ. 

Cả ba trò chuyện một lúc, cuối cùng Minh Thùy vô tình nhắc đến tên Anh Kỳ khiến nét mặt Hiểu Đồng khựng lại. Đình Ân phát giác liền gặng hỏi. Cuối cùng Hiểu Đồng cũng kể hết mọi chuyện. Người đầu tiên có phản ứng là Minh Thùy. 

- Cái gì! Là sự thật sao? – Cô bé la lên vẻ không thể tin được. 

Hiểu Đồng mĩm cười khổ sở xác nhận. Nhìn thấy nụ cười của Hiểu Đồng, Minh Thùy cảm thấy có lỗi vô cùng, cô quá vô tư không hề phát hiện ra nỗi buồn của người chị em tốt của mình. Cô ngồi im không nói gì thêm nữa. 

- Nếu muốn khóc thì khóc đi, khóc cho nhẹ lòng – Đình Ân vỗ dành an ủi Hiểu Đồng. 

- Mình đâu có muốn khóc – Hiểu Đồng yếu ớt phủ định. 

- Vậy gương mặt đáng thương tội nghiệp này là gì. Ở đây chỉ có mình và Minh Thùy, cậu cứ mặt tình khóc đi – Đình Ân khuyên nhủ. 

Hiểu Đồng như được thể, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống ở khóe mi buồn. 

Nghe tiếng đóng cửa lại, Vĩnh Phong im lặng nuốt hết chỗ thức ăn trong miệng mà Anh Kỳ gắp cho cậu. lát sau nhìn Anh Kỳ nói: 

- Anh no rồi, em về đi, anh muốn nghỉ ngơi. 

Gương mặt đang tươi cười của Anh Kỳ bỗng vụt tắt, cô phụng phịu bỏ đôi đũa xuống. 

- Người ta trốn việc đến đây gặp anh, chưa gì anh đã đuổi người ta về. 

- Anh Kỳ - Vĩnh Phong nạt lớn. 

Anh Kỳ lặp tức tái mặt im bặt, cúi đầu xuống li nhí nói: 

- Xin lỗi anh, anh đừng giận em. 

Vĩnh Phong bỗng thấy mình nổi giận vô cô liền dịu giọng nói: 

- Là lỗi của anh, chỉ là anh mệt quá muốn nghỉ ngơi mà thôi. 

- Vậy anh nghỉ ngơi đi, em về đây, lần sau gặp. 

- Ừ! – Vĩnh Phong khẽ gật đầu. 

Cậu chỉ muốn Anh Kỳ biến mất thật nhanh trước khi tim cậu còn chịu đựng được. Anh Kỳ vừa ra về, Vĩnh Phong đã thả mình ngã phịch xuống ghế mệt mỏi và đau đớn. 

Khi cậu mở cửa ra, trước mặt cậu là gương mặt yêu kiều đó, trái tim cậu đập lên rộn ràng. Rồi khi thấy cô lúng túng giải thích lí do cô có mặt ở đây, cậu chỉ muốn ôm chầm lấy cô thật chặt, không muốn buông ra. Khi thấy cô từ từ dọn thức ăn ra trước mặt cậu, mùi hương xộc lên mũi cậu khiến cậu ngất ngây. Cảm giác đã lâu rồi chưa có được bỗng xuất hiện khiến tâm trạng cậu vui vẻ lạ thường. Được ở một mình bên cô khiến cõi lòng Vĩnh Phong tấhy thật ấm áp. 

Nào ngờ tin hy vọng vừa lóe lên trong cậu bỗng vụt khi Anh Kỳ xuất hiện, sợi dây hạnh phúc vốn mỏng manh bị cắt đứt khi điện thoại của Vĩnh Thành gọi tới. Vĩnh Phong hiểu rằng cậu và Hiểu Đồng là hoàn toàn không thể trở lại bên nhau. 

Vĩnh Phong muốn cắt đứt triệt để tình cảm với Hiểu Đồng, nhưng làm sao để cắt đứt. Cậu không biết phải làm sao mới cắt đứt được tình yêu dành cho cô. Phải làm sao?

Chia tay Đình Ân và Minh Thùy, Hiểu Đồng đi bộ về nhà vì chỗ hẹn cách nhà cô không xa. Đi được một đoạn thì trời bắt đầu mưa, những hạt mưa rất nhẹ rơi xuống. Trong khi mọi người chạy tìm chỗ trú mưa thì Hiểu Đồng vẫn cứ bước trong mưa. Sau khi khóc một trận đã đời cô bỗng thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà thật nhanh, cô muốn nằm được vùi mình trong chăn để ngủ một giấc thật sâu để rồi thức dậy nhìn thấy hóa ra nỗi đau này chỉ là một giấc mơ mà thôi. 

Không ngờ một giấc ngủ dài đến tận giữa khuya, hơi thở gấp gáp, thân nhiệt tăng cao, cô lại chìm sâu vào trong giấc ngủ. 

- Con bé đó hôm nay không đi làm – Một người trong phòng nhìn về chiếc bàn trống của Hiểu Đồng thì thầm nói với Mai Phương. Cô ta hừ nhẹ một tiếng. 

- Mà nè, tại sao em lại ghét Hiểu Đồng như thế, chị thấy con bé cũng hiền lành mà – Một người khác lên tiếng hỏi Mai Phương. 

- Hiền lành cái gì mà hiền lành. Cô ta đạo đức giả cho có, giả vờ hiền lành mà thôi, mọi người đừng bị cô ta gạt – Mai Phương bĩu môi nói. 

Nghĩ một chút thì Mai Phương mới nói tiếp: 

- Cô ta đó, ỷ mình đẹp rồi dụ dỗ tổng giám đốc cho cô ta vào đây. Tuy hiện thời chỉ là một nhân viên bình thường thôi nhưng mà mọi người nhìn đi, chỗ cô ta ngồi tại sao lại là ở chỗ đó, phòng này còn thiếu gì chỗ trống chứ. Chỗ đó thông thường chẳng phải để dành cho thư ký hay trợ lí riêng hay sao. 

Lúc này mọi người mới hiểu ra vì lí do gì mà Mai Phương ghét Hiểu Đồng đến thế, thì ra cô ta đang nhắm đến vị trí thư ký cho anh chàng phó tổng giám đốc đẹp trai kia. Tất cả cười thầm trong bụng nhìn cô ta, ai mà chẳng như cô ta muốn làm trợ lí riêng hay thư ký cơ chứ. Nhưng vì làm việc chung đã lâu nên mọi người giả vờ hùa theo cô ta. 

- Em nói chị mới nghĩ đến, đúng là con bé đó không thật . 

Sau đó, người một câu bàn luận không tốt về Hiểu Đồng. Vĩnh Phong đi tới nghe đượcm trong lòng cảm thấy phẫn nộ, cậu đẩy mạnh cửa vào khiến mọi người đều bị giật mình quay đầu nhìn lại rồi thấy ngay vẻ mặt hầm hầm đáng sợ của Vĩnh Phong. Cậu hung hăng quét ánh mắt khắp phòng rồi nói lớn: 

- Xem ra mọi người rảnh rỗi đến mức trò chuyện phím trong giờ làm việc. Chắc là công ty không đủ việc để mọi người làm, cho nên mọi người đến công ty ngồi chơi hưởng lương phải không. Được, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ giảm biên chế, ai cảm thấy mình ít việc thì nên tự giác nộp đơn từ chức đi là vừa. 

Nói xong, Vĩnh Phong đi thẳng vào phòng của mình đóng mạnh cửa lại khiến ai cũng thót cả tim, mồ hôi đầm đìa, không ai dám hó hé thêm điều gì nữa. 

Khi đi qua bàn làm việc của Hiểu Đồng, bàn lạnh ngắt, Vĩnh Phong cau mày một cái. Cậu vào phòng liền gọi điện cho phòng tổ chức nhân sự. 

- Cô ấy không đến cũng không gọi điện xin nghĩ phép ạ. Điện thoại cũng không gọi được. 

Vĩnh Phong trong lòng cảm thấy bất ổn không yên tâm gác máy xuống. Cậu đưa tay day day hai thái dương thở dài khổ sở. Chẳng phải hôm qua cô vẫn bình thường hay sao. Vĩnh Phong nhớ lại gương mặt tái nhợt của cô khi Anh Kỳ bám lấy cậu. Cậu không hiểu cảm xúc của cô lúc ấy là thế nào (=> Đồ ngu). Lòng Vĩnh Phong thấy rối loạn vô cùng. Trong lòng nhen lên một cảm xúc gì đó mà chính bản thân cậu cũng không hiểu rõ. (Ngu không thuốc chữa luôn)

Cầm lấy điện thoại muốn nhấc máy gọi cho cô nhưng chần chừ mãi vẫn không tài nào nhấn số được. 

Lần thứ hai thức giấc là đã ba giờ chiều rồi. Hiểu Đồng hoảng hốt bật người dậy, cô không đi làm cũng không xin phép nghỉ, thế nào cũng bị trừ điểm. Cô muốn lấy điện thoại để gọi nhưng phát hiện ra cô đã để điện thoại ở dưới nhà. Hiểu Đồng muốn đi xuống dưới, nhưng bàn chân không có sức , đầu choáng váng, cả người nóng ran. Cô rót một ly nước để uống, nước vừa vào người thì Hiểu Đồng thấy có chút dễ chịu. Cố gắng hết sức cuối cùng cô cũng cầm được điện thoại trong tay nhưng nó đã bị hết pin. Hiểu Đồng đành từ bỏ ý định xin phép để ngày mai trực tiếp đưa đơn rồi cầm điện thoại đi lên lầu sạc. 

Cô đặt người xuống giường là lại chìm vào mê man. Nữa đêm cô bỗng nhận được cuộc gọi của Vĩnh Thành. Cậu nghe giọng của hiểu Đồng có vẻ khàn khàn liền hỏi: 

- Hiểu Đồng! Em sao vậy, có phải không khỏe trong ngừơi không? 

- Em không sao, chỉ là hơi mệt thôi – Hiểu Đồng khó khăn trả lời, cổ họng cô khô khốc, cả ngày nay cô chỉ uống có một ly nước mà thôi, cả người quả là không còn chút sức lực nào, cô bỗng ho lên một tràng dài. 

- Hiểu Đồng, em vẫn để chìa khóa ở dưới chậu hoa chứ? 

- Ừhm! 

- Vậy em ngủ đi, anh sẽ cho người đến đưa em đi bệnh viện – Vĩnh Thành ra lệnh. 

- Không cần đâu – Hiểu Đồng vội ngăn cản nhưng sau đó lại là một tràng ho dài nữa. 

Vĩnh Thành đau xót hận không thể bay về bên cạnh cô, : 

- Em đừng nói gì nữa, cứ nằm nghỉ đi, lát có người đến đừng ương bướng mà không đi bệnh viện. 

Hiểu Đồng cũng không từ chối nữa, cô tắt máy rồi đi ngủ. Người Vĩnh Thành kêu đến chắc chắn là Khương Thái. Lần nào cũng là anh ta giúp đỡ cô đưa bé Phong hay là bé Đường đi bệnh viện, lần này là cô. 

Nữa đêm, Hiểu Đồng cảm thấy có một bàn tay ấm áp sờ trên trán cô, cái trán đang lạnh bỗng thấy dễ chịu vô cùng. Một chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau khắp mặt cô, Hiểu Đồng khẽ mở mắt, nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng quen thuộc mang vẻ đau đớn, mở to mắt nhìn cô, Hiểu Đồng cảm thấy run lên, đôi môi khô nức khẽ lên tiếng gọi: 

- Vĩnh Phong

Nếu nói một người khi bệnh tật, người đó sợ nhất là cái gì: Sợ chết, sợ máu , sợ bóng tối ….Tất cả đều không phải, mà là họ sợ nhất là cô đơn. Người bệnh thường rất yếu đuối, cả người tựa hồ như không có sức họ thường muốn dựa dẫm vào người nào đó nhất là người mà mình yêu thương nhất. 

Người đứng trước mặt Hiểu Đồng là người mà cô yêu thương nhất, muốn dựa dẫm nhất. L1uc nhìn thấy Vĩnh Phong, Hiểu Đồng muốn quên đi tất cả để dựa vào cậu, để ôm chầm lấy cậu, muốn được ủ mình vào trong hơi ấm của vòng tay rắn chắc ấy. Nhưng mà tim cô lại thấy đau nhói khi nhìn cậu. Bởi chỉ vì một câu nói:” Cô ấy là người giúp việc của anh”. 

Dù là không phải Vĩnh Phong cố tình, dù là chỉ muốn che giấu mối quan hệ giữa hai người, dù là Vĩnh Phong không muốn Anh Kỳ hiểu lầm thì cũng không cần phải nói ra câu tàn nhẫn đến vậy. Có rất nhiều việc để lí giải cho mối quan hệ của họ, lí giải cho sự xuất hiện của cô trong nhà cậu. Hay cứ đúng như sự thật cô được người ta nhờ vả đem thức ăn đến cho cậu. Nhưng Vĩnh Phong lại chọn cách gây tổn thương cho cô nhất, chà đạp lòng tự trọng của cô nhất. 

Hiểu Đồng bất giác hất mạnh bàn tay của Vĩnh Phong đang lau mồ hôi trên trán cô, khiến bàn tay trở nên hụt hẫng. Vĩnh Phong cau có nhìn thái độ vừa rồi của Hiểu Đồng trong lòng có chút tức giận , cậu quay lưng đứng dậy với tay lấy bộ đồ trong tủ ra thẩy trước mặt cô, giọng lạnh lùng ra lệnh: 

- Mau thay đồ đi tôi đưa cô đi bệnh viện. 

- Không cần – Hiểu Đồng gạt đi bộ đồ trước mặt, quay đầu đi nơi khác. 

Vĩnh Phong nheo nheo mắt hỏi: 

- Tại sao? 

- Không thích – Hiểu Đồng trả lời cộc lốc. 

- Trẻ con – Vĩnh Phong giễu giọng chế nhiễu. 

Hiểu Đồng tức giận ngước mắt nhìn Vĩnh Phong giận dỗi nói: 

- Tôi có bệnh tự tôi tự biết đi bệnh viện. Không phiền phó tổng giám đốc lo lắng cho một người giúp việc như tôi. Anh mau về mà chăm sóc cho bạn gái của anh. 

Hiểu Đồng nói xong, đôi mắt ngân ngấn nước mắt, cô cúi đầu không để Vĩnh Phong nhìn thấy nhưng cậu đã thấy rồi. 

Khi Vĩnh Phong nghe Vĩnh Thành nói rằng Hiểu Đồng đang bệnh, mà Khương Thái đang bận nên không thể đến đưa cô đi bệnh viện được đành nhờ Vĩnh Phong đến đưa cô đi. Vĩnh Phong chần chừ hồi lâu rồi mới lên xe chạy đến. 

Rõ ràng là hận cô, rõ ràng là muốn bỏ cuộc, rõ ràng là muốn buông xuôi nhưng khi thấy gương mặt cô đầm đìa mồ hôi và đau đớn thì nỗi hận kia phút chốc tiêu tan. Chỉ còn lại nỗi lo lắng xót thương mà thôi. 

Khi cô hất tay cậu ra, trong lòng cậu bùng lên một ngọn lửa giận dữ. Nhưng khi nghe cô thốt ra câu nói giận dỗi thì ngọn lửa trong lòng bị dập tắc ngay tức khắc. trong lòng vang lên một ý vị ngọt ngào của hờn ghen. Vĩnh Phong trong bụng cười thầm, chỉ muốn chạy đến ôm cô thật chặt, hôn thật sâu lên đôi môi hờn dỗi kia. Nhưng cậu biết Hiểu Đồng như con nhím xù lông, nếu cậu đối xử dịu dàng chỉ càng làm cô xa lánh hơn mà thôi. 

Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng khóe môi nhếch lên cười khinh bạc một cái rồi nói: 

- Cô hiểu lầm rồi đó, tôi không lo lắng cho cô mà là do tôi nhận lời nhờ vả của Vĩnh Thành giúp anh ấy chăm sóc cô. Mau mặc đồ đi, hay là cô muốn tôi mặc giúp cô, tôi rất sẵn lòng. 

Hiểu Đồng cắn môi lườm Vĩnh Phong một cái lớn tiếng xua đuổi: 

- Còn không mau ra ngoài. 

Vĩnh Phong làm mặt lạnh quay lưng đi ra ngoài. Nhưng khi vừa quay lưng đi, nụ cười đã nở trên khóe môi. 

Cuối cùng Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong đưa đến bệnh viện, bác sĩ giúp cô truyền liền ba chai nước biển, cô mệt mỏi nhắm mắt ngủ ngon lành. Vĩnh Phong đứng bên cạnh nhìn cô ngủ say tràn ngập yêu thương. Sau đó cậu thở dài bước đến bên cửa sổ cách xa giường cô nằm, lặng lẽ rút một điếu thuốc ra hút. Cậu nhã từng đợt thuốc, trầm tự suy nghĩ, lòng thở dài đau khổ.

Đột nhiên Hiểu Đồng ho nhẹ vài tiếng, Vĩnh Phong vội vàng dí điếu thuốc cho tắt tiện tay ném xuống đất, rồi mở rộng cửa sổ cho khói thuốc bay ra ngoài. Cậu hít thở mạnh, tống hết khói thuốc trong miệng ra ngoài, cho đến khi cảm thấy miệng không còn khói thuốc thì mới nhè nhẹ đi đến bên cạnh Hiểu Đồng đắp chăn lại ủ ấm cho cô. Cậu lặng người nhìn cô rất lâu mới khẽ vuốt ve gương mặt cô. 

Khi tay cậu chạm vào cô, cả người cậu run nhẹ như bị điện giật. Đã bao lâu rồi cậu ước ao được hạm vào cô dù chỉ một lần, nhưng cậu không dám, cậu sợ. Quả đúng là như vậy, khi cậu chạm được vào người cô thì càng tham lam, muốn chạm nhiều hơn, muốn giữ chặt cô trong vòng tay cậu mãi mãi không buông. Vĩnh Phong khổng thể kìm lòng mà hôn nhẹ lên môi cô. 

- Cô mau đến tiệm bánh ABC ở đường Z (biết ở đâu chết liền >o<) mua bánh cho tôi – Giọng Quốc Bảo oang oang trong điện thoại. Nói xong cậu tắt máy, không kịp cho Minh Thùy nói một lời nào. 

Mình Thùy nhìn cái điện thoại trở lại màn hình chính thì tức đến nghẹn họng, cô muốn quăng cái điện thoại này vào tường cho vỡ nát để cô không cần phải nghe cái giọng đáng ghét của Quốc Bảo nữa. Nhưng cô lại không có can đảm đó, bởi vì cô chưa lấy được bìa hồ sơ từ tay Quốc Bảo đành nín nhịn lái xe đi mua bánh cho hắn ta. 

Khi cô mua bánh xong liền gọi lại cho Quốc Bảo: 

- Tôi mua bánh rồi, anh đang ở đâu để tôi mang bánh tới. 

- Tôi đang ở quán bar đối diện, cô đi thẳng vào trong là gặp tôi thôi. 

Minh Thùy nhìn về phía đối diện quả nhiên là có một quán bar ở đó. Cô ghiến răng chèo chẹo mắng: 

- Đồ khốn ! Anh ta ở gần đến thế mà không chịu bước ra mua, lại bắt mình chạy gần chết đến đây 

Minh Thùy nuốt cục tức xuống bụng rồi đi qua quá Bar bên kia đường, đi thẳng vào rồi ném bịch bánh lên trên bàn trước mặt Quốc Bảo. 

Quốc Bảo đang ôm trong tay một cô gái khác cô gái lần trước, cô này ăn bận sexy cực kỳ, vừa nhìn vào đã bei61t hạng gái gì. Minh Thùy khinh bỉ nhìn cả hai người trước mặt, rồi cao giọng nói: 

- Tôi mua bánh rồi đó, mau trả bìa hồ sơ lại cho tôi. 

- Haha…tôi đâu có nói, cô mua bánh về cho tôi thì tôi trả cho cô đâu – Quốc Bảo cười gian xảo nói. 

Minh Thùy tức giận vô cùng, thật tình chỉ muốn dẫm cho Quốc Bảo mấy cái chết tươi. Nhìn bộ mặt đắc chí của Quốc Bảo mà cô muốn lộn gan lên đầu, nhưng cô cố gắng kìm xuống. 

- Vậy anh muốn tôi làm gì nữa thì anh mới trả. 

- Ngày mai cô đến địa chỉ này cho tôi – Quốc Bảo quăng về Minh Thùy một tờ giấy nói. 

- Được – Minh Thùy cúi người cầm lấy tờ giấy không quên ném cho Quốc Bảo một cái nhìn sắc bén rồi quay lưng bỏ đi. 
Hẹn gặp lại, nhóc con – Quốc Bảo đắc ý cười vẫy vẩy tay chào. 

Thấy Minh Thùy đã ra ngoài, cậu cười thầm nói:” Nhóc con kỳ này cô chết chắc trong tay tôi”


Chương 29: Giả vờ yêu 

Hiểu Đồng nghĩ ngơi thêm một ngày ở bệnh viện rồi mới về nhà. Bác Hà mẹ Đình Ân là người chạy đếm chăm sóc cho cô. Cả một ngày Hiểu Đồng trông ngón bóng hình ai nhưng Vĩnh Phong tuyệt không hề đến lấy một lần ( cho mọi người một phen mừng hụt chơi ), cô cuối cùng thất vọng xuất viện ra về. 

Sáng hôm sau, Hiểu Đồng đi đến công ty, cô trong lòng bỗng thấp thỏm không yên. Hai ngày cô nghỉ việc mà không hề xin phép. Thế nào vào phòng cũng bị mọi người soi mói. Nhưng khi cô vào phòng không ai nói gì với cô cũng chẳng ai soi mói cô lấy một lần. Ngay cả phòng quản lí nhân sự cũng không lên tiếng. Hiểu Đồng cảm thấy hơi lạ, ánh mắt bỗng lướt nhẹ về phía cửa phòng kia. Nhưng người trong đó hình như chưa đến. 

Đêm kia khi cô lại mê man lần nữa trong bệnh viện, cơ hồ cảm nhận được bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt mình, rồi cảm nhận được làm môi ấm áp chế trụ trên môi cô, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, khiến tim cô lần nữa run động. Khi thức dậy, chỉ thấy một màu trắng, mà không hề thấy bóng dáng Vĩnh Phong ở đâu, trong lòng có chút hụt hẫng, nuối tiếc và thất vọng. 

Cuối cùng Vĩnh Phong cũng đến nhưng thái độ vẫn như trước thờ ơ lãnh đạm không hề nhìn cô lấy một cái. Tự nhiên Hiểu Đồng thấy một nỗi buồn xâm chiếm vào tim. 

Hết giờ làm, Hiểu Đồng buồn bã đi đến trạm xe buýt đợi xe đến thì một chiếc xe màu đen quen thuộc chờ tới dừng lại ngay bên cạnh cô. Tấm kính xe hạ xuống, người trong xe không thèm quay mặt lại nhìn cô mà lạnh lùng ra lệnh: 

- Lên xe đi. 

- Không cần – Hiểu Đồng cắn môi nói – Tôi tự đón xe được. 

- Cô đừng hiểu lầm, là tại tôi có chuyện muốn nói với cô. Lên xe – Vĩnh Phong hất hàm ra lệnh lần nữa. 
Hiểu Đồng đứng trừng mắt nhìn Vĩnh Phong, một bước cũng không chịu nhúc nhích. Thấy vậy Vĩnh Phong cũng trừng mắt nhìn cô rồi nói. 

- Lên xe hay để tôi bế cô lên. 

Hiểu Đồng nghe nói thế, đành miễn cưỡng bước lên xe. Chiếc xe nhanh chóng lao vút đi. Trên đường đi, cả hai đều im lặng, không ai nói gì, chỉ có tiếng thở đáp lời nhau. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, Hiểu Đồng đưa mắt nhìn ra. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy Vĩnh Phong đưa cô đến bên dưới nhà chung cư của cậu. Cô nhăn mặt hỏi: 

- Sao lại đưa tôi đến đây? 

- Lên nhà đi rồi nói.

Hiểu Đồng lại phải cùng Vĩnh Phong đi lên, trong thang máy, Vĩnh Phong im lặng tựa người vào vách thang máy, Hiểu Đồng cũng đứng vào một bên, âm thầm quan sát Vĩnh Phong. Hình như sắc mặt Vĩnh Phong không tốt lắm, hơi xanh và mồ hôi rơi ra nhiều. Dường như cậu đang kìm nén cái gì đó. Hiểu Đồng muốn mở lời hỏi nhưng lại không tài nào nói ra miệng được. 

Vừa vào đến nhà, Vĩnh Phong thả người lên ghế nhắm mắt lại, răng cắn nhẹ môi hơi thở bắt đầu gấp. Hiểu Đồng vẫn đứng ở cửa nhà nhìn vào, không biết là có nên vào trong hay không? 

Lát sau Vĩnh Phong thấy một bàn tay nhỏ cầm một chiếc khăn lau mồ hôi trên mặt cho cậu. Giọng dịu dàng lo lắng: 

- Vĩnh Phong! Anh sao rồi, đau lắm à, anh để thuốc ở đâu để em đi lấy cho anh. 

Vĩnh Phong vẫn im lặng không trả lời. Bàn tay Hiểu Đồng rời khỏi gương mặt cậu, giúp cậu nới lỏng cà vạt và áo khoát để cậu thấy dễ chịu hơn. Lát sau, cô lại lên tiếng: 

- Anh ngồi nghỉ một chút đi. Em đi mua thuốc cho anh. 

Hiểu Đồng vừa định quay lưng bỏ đi thì Vĩnh Phong đã nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng, ôm chầm lấy cô thì thào nói: 

- Em đừng đi. 

Hiểu Đồng kinh hãi vội đẩy tay Vĩnh Phong ra, nhưng đã bị cậu giữ chặt. 

- Hiểu Đồng! Anh rất đau . Chỉ một chút thôi, em ngoan ngoãn ngồi yên một chút thôi – Vĩnh Phong thều thào, trong hơi thở phảng phất mùi rượu. 

Nghe Vĩnh Phong nói, lại thấy cả thân người hơi run rẩy vì đau của cậu, Hiểu Đồng cảm thấy rất đau lòng. Vĩnh Phong bị đau dạ dày nhưng gần đây ăn uống thất thường lại phải thường xuyên tham dự tiệc tùng, uống rượu vào càng khó chịu nhiều hơn. Cô không giãy giụa nữa mà ngoan ngoãn ngồi yên cho Vĩnh Phong ôm vào lòng.

Một lát sau, dường như cơn đau đã dịu đi rất nhiều. Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra rồi nói: 

- Có thể nấu cơm cho anh không? Anh đói bụng rồi, cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì. 

Hiểu Đồng nhẹ gật đầu rồi đứng dậy đi nấu cơm cho Vĩnh Phong ăn. Hôm nay cô xã tóc cho nên cô đã quấn tóc lên và dùng một chiếc đũa xuyên qua. Để lộ cái cổ cao cao trắng ngần đầy gợi cảm. Cô chuyên tâm nấu cơm, nấu nhữn thức ăn nhẹ dễ tiêu cho Vĩnh Phong. 

Vĩnh Phong đứng dựa tường nhìn Hiểu Đồng nấu ăn, ánh mắt lóa lên ánh cười hạnh phúc. Cái cảm giác này đã lâu rồi cậu không thấy, cái cảm giác đã mong chờ từ lâu. Vĩnh Phong rất muốn giữ lại khoảng khoắc này mãi mãi. Cậu muốn chạy đến ôm lấy eo cô từ phía sau như trước nhưng cậu không dám. Cậu sợ, sợ rằng mình quá tham lam, được một lần lại muốn được lần thứ hai, rồi lại tiếp tục muốn, mãi mãi ham muốn này không thể dừng lại. 

Bởi vì cậu biết, Hiểu Đồng không còn thuộc về cậu, cô thuộc về một người khác. Nghĩ đến đây, ánh mắt hạnh phúc vụt tắt, nét mặt trở nên tới sầm lại. Nhưng khi Hiểu Đồng quay lưng lại rồi cười dịu dàng với cậu nói: 

- Chờ một chút nữa thôi, cơm sắp chín rồi.

Vĩnh Phong gật đầu rồi cười đáp lại cô. Giậy phút đó, cậu muốn rũ bỏ tất cả để ở mãi bên cạnh cô. Cậu biết mình có lỗi với Vĩnh Thành, nhưng chỉ hôm nay thôi, Vĩnh Phong tự nhủ, chỉ hôm nay thôi, cậu chỉ muốn độc chiếm cô hôm nay mà thôi. 

Bữa cơm này Vĩnh Phong ăn rất ngon miệng, lâu lắm rồi cậu mới ăn ngon như vậy. Lần trước, có Anh Kỳ, dù là cơm cô nấu cậu cũng không cảm nhận được điều gì hết. Lần này, cô tự tay làm, tự tay gấp đồ ăn bỏ vào bát cậu, Vĩnh Phong cảm thấy ấm áp lắm. 


Hiểu Đồng thấy Vĩnh Phong ăn ngon miệng, trong lòng thấy hạnh phúc và vui vẻ. Cô liên tục gấp thức ăn cho Vĩnh Phong. Vĩnh Phong ăn sạch sẽ những gì Hiểu Đồng gấp cho cậu. Không gian quanh họ toàn màu hồng hạnh phúc. Khi mắt họ gặp nhau cô không lẫn tránh, Vĩnh Phong cũng không lẩn tránh, hai người nhìn nhau trìu mến, cơ hồ như có rất nhiều điều muốn nói cùng nhau. 

Khi Hiểu Đồng rửa chén xong, đi ra thì thấy Vĩnh Phong đang ngồi xem tivi, thấy cô ra cậu lạnh lùng nói: 

- Xong rồi, em về đi. 

Hiểu Đồng bỗng thấy buồn, cô cúi đầu nhìn xuống dưới, giây phút bên nhau quá ngắn ngủi, gần như không thể thỏa mãn bao nhớ thương chờ đợi trong cô. Nhưng Vĩnh Phong đã lạnh lùng xua đuổi, cô cũng không thể mặt dày ơ lại được nữa. lặng lẽ cầm giỏ xách đi ra. 

Khi cánh cửa dần khép lại, bóng Hiểu Đồng khuất sau cánh cửa, Vĩnh Phong ngã vật xuống ghế thở hổn hển. Lúc nãy cậu ăn quá nhiều nên dạ dày vì thế lại đau. Mắt nhắm ghiền, răng cắn chặt nhưng cơn đau vẫn không chịu dứt. Vĩnh Phong toàn thân đổ mồi hôi run rẩy. 

Bỗng bàn tay thân quen lại vuốt nhẹ trán cậu, lau đi mồ hôi đang rịn trên đó. Vĩnh Phong mở mắt nhìn Hiểu Đồng, môi mấp máy, rồi không chờ cô lên tiếng cậu ngã đầu vào đùi cô tìm chỗ thoải mái, cũng không hỏi vì sao cô lại quay trở lại. Hiểu Đồng cứ để yên cho Vĩnh Phong gối đầu trên đùi mình, gương mặt lo lắng, dùng tay xoa xoa nhẹ bụng Vĩnh Phong. Hiểu Đồng nói với vẻ ăn năn tội nghiệp: 

- Em xin lỗi, em quên mất là anh bị đau dạ dày không nên ăn quá nhiều. 

Là vì lời nói hối lỗi của cô nghe tha thiết quá, hay là vì cử chỉ âu yếm của cô mà Vĩnh Phong dầm cảm thấy khỏe hơn, cơn đau dịu bớt, rồi cậu chìm vào giấc ngủ. 

Hiểu Đồng bước ra khỏi cửa, ngẫm nghĩ vẻ mặt của Vĩnh Phong có gì đó cho nên cô lo lắng quay trở lại. Quả nhiên cô đoán đúng, Vĩnh Phong lại bị đau dạ dày lần nữa. Mà là lần này là do cô bắt cậu ăn quá nhiều. Cắn chặt môi tự trách bản thân mình rồi cô vội vàng chạy đến bên Vĩnh Phong mà không khép chặt cửa. 
Cho nên khi Vĩnh Phong cứ thế ngủ vùi trong chân Hiểu Đồng, qua khe cửa kia, có ánh mắt đầy giận dữ.

Quốc Bảo cứ đi tới đi lui trong căn biệt thự của mình, cậu đã cho người làm nghỉ việc về nhà chơi. Ở nhà đắc ý chờ đợi Minh Thùy đến để đùa giỡn cô. Nhưng nào ngờ cậu chờ hoài vẫn không thấy Minh Thùy đến, tức giận gôi điện thoại cho cô, nào ngờ bị cô quát lớn: 

- Kêu cái gì mà kêu. Tôi có nói với anh là đến bây giờ à. Tôi cũng phải làm việc để kiếm cơm chứ. Nếu không anh bảo tôi tôi ăn không khí à. Có việc gì thì đợi tôi hết việc rồi nói. Vậy đi nha. 

Nói xong Minh Thùy ngang nhiên gác máy, mặc kệ cơn giận dữ của Quốc Bảo bốc lên. Quốc Bảo trừng mắt nhìn cái điện thoại đã tắt, cậu giơ tay lên định quăng cái điện thoại vào tường cho hả cơn giận nhưng sau đó một ý nghĩ thoáng qua trogn đầu cậu, làm cậu bỏ tay xuống. Khóe miệng nở nụ cười gian. 

- Ranh con, để xem lần sau cô dám không nghe lời tôi nữa hay không. 

Khi Minh Thùy làm xong việc cô chạy xe vù vù đến địa chỉ mà Quốc Bảo đã đưa. Cô quyết tâm hôm nay nhất định phải lấy lại được bìa hồ sơ. 

Khi đến nơi, trước mặt cô là căn biệt thự to đùng và một mảnh vườn rộng. Cô sững sờ nhìn ngắm một lúc rồi mới bừng tĩnh bấm chuông. Quốc Bảo là người ra mở cửa, cậu lừ mắt nhìn Minh Thùy từ đầu tới chân rồi kéo rộng cửa hất đầu ra hiệu cho cô đi vào. 

Minh Thùy lững thững theo Quốc Bảo vào bên trong, không ngừng suýt xoa trước những hiện vật trưng bày bên trong nhà. Mọi tiện nghi đều sang trọng và rất đẹp, Minh Thùy há hốc miệng sửng sốt vì chưa bao giờ cô bước chân vào một ngôi nhà thế này. 

- Ngậm cái mỏ của cô lại đi, kẻo nước miếng của cô làm dơ nhà của tôi – Quốc Bảo nói giọng giễu cợt. 
Mình Thùy vội vàng khép miệng lại rồi sau đó lớn giọng hỏi: 

- Anh gọi tôi đến đây làm gì? 

- Cứ đi theo tôi – Quốc Bảo ra lệnh. 

Hai người cùng đi lên lầu, rồi bước vào một căn phòng rất rộng rãi nhưng mà nó lại rất là….Thật là một sự khác biệt rõ ràng giữa bên trong và bên ngoài. 

- Biết phải làm gì rồi chứ ? – Quốc Bảo quay lưng lại cười cười hỏi. 

- Dọn dẹp – Quốc Bảo trả lời ngắn gọn.

- Ai? – Minh Thùy trố mắt hỏi. 

- Cô chứ ai nữa hả đồ ngốc. 

- Tôi! ….Anh bị thần kinh à. Sao tôi phải dọn dẹp cho anh chứ - Minh thùy khinh khỉnh hỏi. 

- Tại vì cái này – Quốc Bảo cầm cái bìa hồ sơ màu tím giơ lên vẩy vẩy trước mặt Minh Thùy. 

Minh Thùy vừa thấy bìa hồ sơ liền lao đến bên Quốc Bảo đoạt lại, nhưgn Quốc Bảo nhanh tay đưa lên trên cao. 

- Trả đây! – Cô tức giận gằn từng chữ nói. 

- Có bản lĩnh thì lấy lại đi – Quốc Bảo cười lớn nói. 

Minh Thùy tức quá, cô nhón chân cố lấy nhưng không được. Nhìn vẻ mặt giương giương tự đắc của nhìn cô trêu ghẹo : 

- Haha…bí đao lùn à, tốt nhất nên về mua sữa hươu cao cổ mà uống đi rồi quay lại đây lấy lại cái này.

Vừa nói cậu còn làm động tác dùng tay đo chiều cao trên trán cô rồi đặt ngay thắt lưng của cậu, ý nói Minh Thùy lùn chỉ đứng tới eo của cậu mà thôi. 

Đó coi như là một sự sỉ nhục cho chiều cao khiêm tốn của Minh Thùy. Cô tức giận đến xám cả mặt, quyết tâm lấy cho bằng được, cô túm lấy áo của Quốc Bảo cố kéo cho cậu thấp xuống rồi nhảy lên lấy lại, nhưng Quốc Bảo nhanh tay truyền qua tay kia rồi. Cả hai giằng co một lát, Minh Thùy vô tình trượt chân trên tấm thảm ngả người về phía sau. Cứ tưởng là ngã đập đầu đến nơi, Minh Thùy đành nhắm mắt lại chờ đợi cú ngã. 

Nhưng sau đó, cô thấy có một vòng tay ôm lấy cô, kéo cô về phía người đó, cứu cô thoát khỏi cú ngã, cô cũng nhanh tay ôm chặt lấy người đó để khỏi ngã. Nhưng sau đó, Minh Thùy thấy cái gì đó chạm vào môi cô rất mềm. Mở mắt ra nhìn, cô thấy mình và Quốc Bảo đang môi chạm môi, mắt nhìn mắt. Trong giây phút đó, cả hai đều đỏ mặt, tim đập thình thịch, lỗ tai nóng bừng. 

Một lát sau, hai người xấu hổ buông nhau ra. Họ đều quay lưng lại với nhau, đứng im không nói gì, chỉ nghe tim mình đập mạnh. Cuối cùng Quốc Bảo lên tiếng trước: 

- Cô mau dọn dẹp cho sạch đi, lát nữa tôi vào kiểm tra. Nếu cô làm không xong thì đừng mong tôi trả lại cho cô. 

Quốc Bảo nói xong thì đi ra ngoài phòng đóng sầm cửa lại để mặc Minh Thùy với một đống nhùn nhằn đến chóng mặt mà cậu tạo ra để ức hiếp cô. Minh thùy tức giận đá mạnh đống đồ mà Quốc Bảo quăng dưới đất, mỗi cái một nơi. Sau đó trong đầu xuất hiện một ý tưởng tinh nghịch. 

- Bắt tôi làm cu li không công cho anh à, đừng hòng – Minh Thùy hướng cửa mắng. 

Cô chẳng những không dọn dẹp cho sạch sẽ mà còn chà sát chúng dưới chân cô. Nhìn nhãn mấy cái cáo sơ mi , cô biết nó đắt tiền thế nào, cô dùng tay vò nát chúng làm chúng nhăn nhúm đến không thể nhận ra. 
Cô đá hết tất cả mền gối xuống đất, nhảy lên đó dẫm dẫm vài cái cho đở ghét. Nhớ lại trong túi mình còn mấy chai keo màu dùng để làm tóc, cô lấy ra phun đầy một tấm thảm dày rất đẹp và mấy cái áo được cho là đắc giá nhất. 

Sau đó, Minh Thùy còn phá hoại thêm một chút nữa rồi mới đắc chí phủi tay đi xuống dưới nhà. Quốc Bảo vừa nhìn thấy cô bước xuống thì nhìn đồng hồ. Mới hơn nữa tiếng, cậu nhăn mặt hỏi: 

- Cô dọn xong rồi à. 

- Xong rồi. Trả cho tôi – Minh Thùy lừ mắt đáp , rồi xóe tay trước mặt Quốc Bảo. 

Cậu gạt tay cô ra nói: 

- Tôi phải kiểm tra đã. Nếu không ưng bụng thì đừng hòng tôi trả. 

Nói xong cậu đi lên phòng, Minh Thùy ở dưới này nhìn theo bóng Quốc Bảo cười thầm đếm nhịp. Chẳng được mấy nhịp cô đã nghe thấy tiếng gầm gừ thét lên ở trên lầu rồi thấy Quốc Bảo lao xuống nhanh như một con báo. Cậu chụp lấu tay cô siết chặt, giậnn dữ nói: 

- Cô đã làm gì cái phòng của tôi hả. 

- Tôi có làm gì đâu chứ - Minh Thùy giương đôi mắt tròn đen chớp chớp tỏ vẻ ngây thơ vô tội nói. 

- Còn nói không, phòng của tôi lúc nãy đâu có tệ như vậy đâu. Còn mấy màu sơn đó là gì hả. 

- Nè, anh có bằng chứng gì nói rằng tôi làm hả, biết đâu anh làm rồi nhưng không nhớ thì sao – Minh thùy ngông nghênh cãi lại. 

Khóe môi Quốc Bảo lập tức cong lên cười gian xảo nói: 
- Tôi sẽ cho cô xem bằng chứng.

Nói xong cầm cái remote bấm bấm một lát, hình ảnh Minh Thùy phá hoại hiện rõ ra khiến cô đó lưỡi lấp bắp nói:

- Cái đó….cái đó … 

Minh Thùy vừa nhìn thấy thì chỉ muốn cắn lưỡi chết quách đi cho xong. Không ngờ trong phòng ngủ của hắn ta mà cũng đặt camera. Cô hết đường chối tội, nhưng cô nhất quyết không chịu để bị ép cho nên đành cố gắng ưỡng ngực lên nói: 

- Tôi làm đó thì sao. 

- Tôi có thể đem bằng chứng này đến đồn cảnh sát kiện cô – Quốc Bảo cười xảo quyệt nói. 

Minh Thùy vừa nghe xong thì nuốt khan nước miếng một cái, cô sợ sệt nói: 

- Bất quá tôi dọn dẹp sạch sẽ lại giúp anh. Còn mấy cái áo hàng hiệu và tấm thảm của anh tôi sẽ đền cho anh được không. 

- Đền cho tôi. Chỉ e cô lực bất tòng tâm. Mấy cái áo thì chưa tính tới đi, nhưng tấm thảm đó cô biết đáng giá bao nhiêu hay không hả. Tôi mua trong một cuộc đấu giá, giá của nó là 250 triệu. Cô liệu có đền nổi không hả. 

- Cái gì? – Minh Thùy mở to mắt nhìn Quốc Bảo kinh ngạc – Cái tấm thảm đó mà tới 250 triệu ư. 

- Cô không tin, tôi có thể lấy hóa đơn cho cô coi. 

- Tấm thảm đáng giá như thế mà anh lại để dưới chân à. 

- Tôi thích đó thì sao, của tôi, tôi muốn làm gì thì làm – Quốc Bảo giương mắt cười nói – Bây giờ cô tính sao, nếu không ngày mai tôi đi báo công an. 

Minh Thùy vừa sợ hãi vừa tức giận, cô cắn môi tự trách cho hành động nhất thời nông nổi của mình. Sau đó cô lí nhí nói: 

- Tôi không có đủ tiền trả cho anh, tôi càng không muốn vào tù. Cho nên tôi sẽ viết giấy nợ cho anh, tôi sẽ cố gắng trả cho anh cho tới khi nào hết thì thôi.

Quốc Bảo cười thầm trong bụng khi mà cô từ từ rơi vào cái bẫy của cậu.

Vĩnh Phong mở mắt tỉnh lại thì đã hơn 10 giờ tối. Cậu ngẩng đầu nhìn lên người con gái phía trên . Hiểu Đồng đã ngủ quên. Người cô tựa vào thành ghế, an lành ngủ. Vĩnh Phong nhìn ngắm gương mặt say ngủ của cô, cậu cảm thấy thật ấm áp. Vĩnh Phong không ngồi dậy, cậu muốn tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc này. 

Đột nhiên tiếng điện thoại reo lên phá tan không gian hạnh phúc đó, Hiểu Đồng giật mình tỉnh giấc, nét mặt hơi bàng hoàng. Vĩnh Phong nhanh chóng ngồi dậy lãnh đạm nói: 

- Nghe điện thoại đi. 

Hiểu Đồng lúng túng đứng dậy tìm điện thoại trong túi xách, vừa nhìn thấy điện thoại, cô quay người nhìn Vĩnh Phong một cái, cậu thấy vậy quay lưng đi, Hiểu Đồng cúi đầu nói: 

- Mẹ đây, hôm nay con đi chơi vui không. 

Tiếng bé Phong và bé Đường ở đầu dây bên kia ồn ào. Vui vẻ khoe chuyện trên trường. 

- Mẹ cũng nhớ con nhiều lắm. Bé Đường đừng giành đồ chơi với bé Phong nghe chưa. 

………………. 

- Ừhmm, mẹ cũng nhớ bé Phong. Ngày mai mẹ sẽ đón con về ngủ với mẹ. Con mau đi ngủ đi, phải nghe lời ông bà nghe chưa. 

……………….. 

Vĩnh Phong nghe mấy lời vừa rồi thì cảm thấy chua xót vô hạn. Từng lời nói như lưỡi dao cứa vào tim cậu. Vĩnh Phong chua xót nhận ra, vách ngăn giữa cậu không phải chỉ có Vĩnh Thành mà còn hai đứa con của cô nữa. Vĩnh Phong thấy tim mình bắt đầu lạnh ngắt, đôi mắt còn chìm trong hạnh phúc lúc nãy đã trở thành một màu đen tối sầm. 

Hiểu Đồng nói điện thoại xong thì tắt máy quay lại nhìn Vĩnh Phong lo lắng hỏi: 

- Anh đã hết đau chưa. 

- Cô mau về nhà đi – Vĩnh Phong không trả lời mà chỉ đáp. 

- Em lấy thuốc cho anh uống xong thì về - Hiểu Đồng liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nói, không hề để ý sắc mặt của Vĩnh Phong, cô chỉ nghĩ rằng cậu còn đau nên khó chịu. 

- Không cần. Mau về đi – Vĩnh Phong lớn tiếng xua đuổi. 

Hiểu Đồng thấy thái độ Vĩnh Phong thay đổi, cũng không biết nói gì nữa, chỉ lặng lẽ cầm túi ra về. 

Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng đã đi khỏi nhà trong lòng buồn bã thở dài, ngã xuống sofa ngước mặt nhìn trần nhà mà cảm thấy đắng lòng. Sau đó cậu bật dậy chạy ra phía ban công đảo mắt tìm, cuối cùng cũng thấy được cái bóng dánh nhỏ bé cô đọc kia đang đứng đón xe. Nhưng chiếc xe taxi lao nhanh qua, mặc kệ bàn tay giơ lên ngoắc của cô. Cậu muốn chạy xuống lái xe đưa cô về, nhưng cậu sợ quyết tâm của mình lần nữa bị lung lay. Nên đành đứng trên cao nhìn xuống cho đến khi cô bước lên một chiếc taxi và đi mất.

Vĩnh Phong tức giận đấm mạnh vào tường mấy cái cho đến khi tay tê dại đi, trầy trụa, rướm máu. Nhưng sao tim vẫn cứ đau. 

Hôm sau, thái độ Vĩnh Phong cành lạnh lùng hơn trước nữa khiến cho các nhân viên ai cũng sợ hãi, vừa làm việc vừa thật thò ngó vào phòng của cậu. Cho tới khi Vĩnh Phong bỏ đi họ mới thở phào nhẹ nhỏm. 

Vĩnh Phong đi tiếp khách rồi lảo đảo trở về nhà, dạ dày lại bị đau dữ dội. Cố gắng mãi mới về tới nhà. Vừa vào nhà, ánh sáng đèn đã ập vào mắt cậu và mùi hương thơm lừng bao quây lấy mũi cậu. 

Hiểu Đồng nghe tiếng mở cửa thì vội chạy ra. Vĩnh Phong nhìn cô mặc tạp dề, mái tóc búi cao rất xinh đẹp thật sự chỉ muốn ôm lấy cô cho thỏa lòng mong nhớ. Nhưng cậu biết giữa họ mãi mãi không thể nào, cậu lạnh lùng hỏi: 

- Sao cô lại ở đây. 

- V.ú Năm đưa chìa khóa nhà cho em, em nhận lời V.ú chăm sóc anh. 

- Chăm sóc tôi, tôi có phải đứa trẻ lên ba đâu mà cần cô chăm sóc – Vĩnh Phong cười nhạt. 

Cậu đi lảo đảo vào trong, Hiểu Đồng vội chạy đến đỡ cậu nhưng Vĩnh Phong gạt ra. 

- Tránh ra đi. Tôi không cần ai thương hại. Cô mau về đi. 

Hiểu Đồng định mở miệng nói câu gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô thấy Vĩnh Phong ngã người xuống ghế thì vội đến giúp cậu nới lỏng cà vạt ra nhưng Vĩnh phong lại gạt ra nói: 

- Sao còn chưa về. 

Hiểu Đồng nhìn bộ dạng Vĩnh Phong như thế thì đau lòng lắm. Cô liền nói: 

- Em nhìn thấy anh ăn cơm uống thuốc xong rồi em về. 

- Tại sao, tại sao phải làm vậy, vì lời hứa với V.ú à. 

- Vì em là người giúp việc cho anh – Hiểu Đồng đáp. 

Vĩnh Phong nghe Hiểu Đồng nói vậy thì ngạc nhiên nhìn cô, lát sau cười nhạt nói: 

- Lần trước tôi không muốn bạn gái tôi hiểu lầm mới nói cô là người giúp việc, cô cũng đừng tin là như thế. 

- Hồi trước, anh đưa em một số tiền, số tiền đó vẫn chưa dùng hết cho nên coi như em tiếp tục làm. 

- Số tiền đó ….Được, vậy thì một lần trả dứt luôn đi.

Nói rồi cậu kéo Hiểu Đồng lại đè cô xuống ghế sau đó thô bạo chiếm lấy môi cô. Hiểu Đồng bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, đành nằm im bất động. Nhưng Vĩnh Phong không chỉ dừng lại ở đó, bàn tay cậu bắt đầu xâm chiếm cơ thể cô. Bàn tay tiến sấu vào ngực cô dày vò một cách thô bạo, đôi môi không một chút thương tình hành hạ môi cô khiến Hiểu Đồng đau đớn, cô dùng hết sức đẩy mạnh Vĩnh phong ra rồi tát vào mặt cậu một cái mắng: 

- Vô sĩ… 

Nói rồi cô tháo tạp dề ra quăng xuống đất bỏ đi. 

Vĩnh Phong bất động ngồi đó rồi cười điên dại. 
- Vô sĩ, cậu đúng là vô sĩ. 

Rõ ràng là cậu làm đau Hiểu Đồng, vậy mà tim cậu lại thấy đau gấp trăm ngàn lần. Cơn đau dạ dày lại ập xuống khiến cậu phải chạy vào tolet tống hết những thứ trong bụng ra. Cô họng khô khang và đắng ghét nhưng vẫn không bằng vị đắng trong lòng.

Hiểu Đồng leo lên xe taxi trở về, cô cảm thấy rất đau đớn. Cô không phải đau vì bị Vĩnh Phong hành hạ thân xác, mà đau vì bị Vĩnh Phong xem thường. Trong mắt cậu, cô vẫn là một cô gái bán hoa vô liêm sỉ. Cái cảm giác vừa tức giận vừa đau đớn này làm tim cô nhứt nhói. 

Về đến nhà, Hiểu Đồng mệt mỏi vùi mình trong chăn, lòng đau như cắt, cô cứ để mặc nước mắt lăn dài qua khóe mi. 

- Cuối cùng cũng đã có tin tức từ bên công ty Vĩnh Phát – Khương Thái đến nói với Vĩnh Phong. Bây giờ cậu tạm thời chuyển qua làm trợ lí cho Vĩnh Phong trong khi Vĩnh Thành đi công tác, vì có rất nhiều việc mà Vĩnh Thành vẫn chưa giải quyết hết, cần Vĩnh Phong giải quyết. 

- Được, vậy anh mau sắp xếp một cuộc hẹn với ông ấy đi – Vĩnh Phong ra lệnh. 

- Ông ấy nói ngày mai sẽ đích thân đến đây nói chuyện – Khương Thái trả lời. 

- Tốt! Vậy thì anh mau chuẩn bị cho thật tốt cho cuộc đàm phán ngày mai. Chúng ta nhất định phải lấy được lô đất đó – Vĩnh Phong gật gù vui mừng nói. 

Khi Vĩnh Phong về nhà, trên bàn đã bày đồ ăn vẫn còn bóc khói, trên bàn còn để thuốc đau bao tử và một ly nước lọc, nhưng lại không hề thấy bóng dáng Hiểu Đồng đâu hết. Vĩnh Phong thở dài khi nhìn nhũng thứ đó.Chẳng phải cậu cố ý làm tổn thương cô hay sao, chẳng phải cậu cố ý làm cho cô ghét cậu hay sao. Tại sao cô vẫn quan tâm đến cậu, tại sao vẫn tỏ ra ân cần như thế. Vậy thì làm sao cậu có thể quên cô, vậy thì làm sao cậu có thể thôi nhung nhớ. 

“ Hiểu Đồng! Em có biết em mang đến cho anh nhiều mật ngọt, nhưng cũng chính em mang đến đắng cay cho anh. Nếu như có thể chung hòa mật ngọt và cay đắng vào nhau thì có lẽ tình yêu không tồn tại. Nhưng nỗi cay đắng này lại khiến anh đau đến điên dại. “ 

Nước mắt lặng lẽ lăng dài khi cậu cầm đũa. Vĩnh Phong cũng không ngờ rằng, bản thân mình lại có thể rơi nhiều nước mắt như thế.Trước khi gặp Hiểu Đồng, một thời gian dài đằng đẵng hai mươi năm cậu không hề khóc.Vậy mà khi gặp cô, bị cô làm tổn thương, Vĩnh Phong khóc thật nhiều, như khóc cho 20 năm chưa hề được khóc.Nếu như khóc có thể làm cậu quên đi Hiểu Đồng thì bắt cậu khóc khô nước mắt, cậu cũng cam lòng. 

Đời người có thể khóc bao nhiêu để cạn lệ 

Đời người phải trải qua bao nhiêu lệ mới thôi đau lòng nữa.

Sáng hôm sau, Vĩnh Phong tới sớm để chuẩn bị cuộc gặp mặt với chủ tịch Vĩnh Phát. Vẫn là một phó tổng lãnh đạm nhưng oai phong đẹp trai khiến cho mấy cô nhân viên bị hớp hồn. Nhưng cậu ngày càng lạnh lùng hơn nữa. Càng làm người ta chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm chứ không dám đến gần. 

Cậu đi ngang qua bàn Hiểu Đồng, cô không ngồi ở đó, nhưng chiếc giỏ cô vẫn đeo thì đang nằm trên ghế. Một chút dao động thoáng qua nhưng nhanh chóng bì dìm xuống, Vĩnh Phong đi thẳng vào phòng mình. Hôm nay là ngày thứ hai họ không gặp nhau. 

Từ khi xảy ra chuyện đó, Hiểu Đồng luôn tránh mặt Vĩnh Phong. Trước khi cậu đến, cô lấy cớ đi pha cà phê cho mọi người, cho tới khi Vĩnh Phong vào phòng, cô mới quay trở lại. Khi Vĩnh Phong đi ra thì cô cúi đầu xuống mặt bàn vờ chăm chỉ làm việc. Sau đó, Hiểu Đồng xung phong đi đến kho hàng để kiểm tra hàng. Việc này rất mệt nhọc nên rất ít người chịu đi, cho nên khi Hiểu Đồng đề nghị thì được phép ngay. Vậy là cả chiều hôm đó, Vĩnh Phong không nhìn thấy Hiểu Đồng. 

Các cấp lãnh đạo đều đi theo Vĩnh Phong vào phòng họp để đón tiếp chủ tịch Lâm Văn Trác của tập đoàn Vĩnh Phát. Đúng giờ hẹn, ông Văn Trác cùng con trai là ông Tuấn Khanh oai phong bước vào. Họ được chào đón như những vị khách vô cùng quý. 

- Chào ngài! Rất hân hạnh được đón tiếp ngài – Vĩnh Phong đưa tay ra bắt, vui vẻ chào ông Văn Trác. 

- Chào cậu! Vẫn nghe đồn cậu tuổi trẻ tài cao. Hôm nay được gặp mặt thật là may mắn – Ông Văn Trác cũng đưa tay ra bắt lại cười nói. 

- Ngài quá khen. Mời ngài ngồi – vĩnh Phong chỉ tay vào ghế lịch sự ngồi. 

Vĩnh Phong cũng quay sang bắt tay ông Tuấn Khanh. 

Sau mấy lời xã giao khách sáo, ba người cùng ngồi xuống nhìn nhau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ . Sau cùng Vĩnh Phong hỏi: 

- Chẳng biết các vị thích dùng chi, tôi lập tức cho người đem đến. 

- Không cần khách sáo làm gì. Chỉ cần một tách trà là được – Ông Văn Trác cười hàhà trả lời. 

- Ba tôi chỉ thích uống trà thôi – Ông Tuấn Khanh giải thích. 

- Chẳng hay ông thích uống trà gì. Tôi sẽ cho người pha ngay – Vĩnh Phong liền hỏi. 

- Trà tôi uống rất đặc biệt. Chắc công ty không thích uống loại trà đó đâu. Cứ pha một tách trà bình thường là được – Ông Văn Trác cười cười nói.

- Lần đầu chúng ta gặp mặt lại không thể tiếp đãi ngài chu đáo rồi – Vĩnh Phong tỏ vẻ hối lỗi. 

- Thật kì lạ là, tôi lại có cảm giác đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải – Ông Văn trác nhìn Vĩnh Phong một lát rồi trả lời. 

- Tuổi trẻ nông nổi, thường hay rong chơi, quậy phá. Chắc là bị chủ tịch nhìn thấy rồi, xin đừng chê cười. 

- Khàkhà ….rất thẳng thắn. Vừa gặp mặt tôi đã thích cậu rồi. 

- Tôi cũng vậy – Vĩnh Phong đáp. Sau đó cậu quay đầu bảo – Mau cho người pha trà mời chủ tịch và tổng giám đốc nhanh lên. 

- Vâng! - Khương Thái gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài. 

Vì phòng tiếp khách gần ngay phòng kế hoạch cho nên Khương Thái ra bảo họ đi pha trà. Mai thi là người được lệnh đi pha. Cô cũng biết đây là cuộc gặp mặt quan trọng nên vội vàng đi pha. Nhưng chẳng may trong lúc lúng túng cô làm đổ nguyên hộp trà xuống đất. Hoảng hốt, tìm trà khác để pha, nhưng chẳng còn loại trà nào nữa, cô lanh trí vội chạy đến tìm Hiểu Đồng. 

- Hiểu Đồng! Cậu vẫn còn trà hoa hồng hay không? 

Hiểu Đồng ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi: 

- Để làm gì, cậu tới ngày rồi à. 

- Không phải, mình làm đổ hết hộp trà xuống đất rồi. Không còn trà nào hết, cũng may mình nhớ cậu thích uống trà hoa hồng nên hay mang theo liền chạy đến đây. Mau đưa cho mình đi, cậu cũng biết phó tổng đang bàn công việc với chỉ tịch Vĩnh Trác. 


Tải về: clip em gái phê trên giường ngủ 
[ ↑ ] Lên đầu trang