Thua? Trời ơi, không phải tai tôi có vấn đề đấy chứ? An Vũ Phong mà thừa
nhận là mình thua sao? Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy An Vũ
Phong đang nhìn về phía xa, đôi mắt hắn dường như đang cố vượt qua rất
nhiều trở ngại để nhìn vào màn đêm ngoài kia.
- Có điều, tôi thắng cô rồi nhé! – Nhưng hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt tôi, trên mặt còn nở nụ cười chiến thắng.
- Anh…
Không biết vì sao, tôi không nói được lời nào, chỉ cảm thấy mặt mình
hình như bị lửa thiêu đốt, nóng bừng lên. Tôi cố bắt mình phải quay đầu
đi nơi khác, nhìn về phía trước sân khấu, ép mình phải trấn tĩnh lại,
nhưng hình như việc này còn khó hơn cả việc lập tức bốc hơi biến mất!
Bởi vì mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của An Vũ Phong,
tôi đều có cảm giác tim mình đập loạn nhịp, nhưng lần này, trong sự loạn
nhịp đó còn có chút ngọt ngào khó diễn tả…
- Nhớ đấy nhé, chỉ có tôi mới được thắng cô! – Giọng nói của hắn như từ một nơi xa xôi nào đó trong giấc mơ vọng lại…
Xoay tròn… xoay tròn… xoay tròn…
Lùi một bước, xoạc một bước, tiến một bước…
Bất giác, tiếng nhạc sôi động càng lúc càng xa chúng tôi…
Chúng tôi dần dần đi tới một bên hồ Sao, nơi ít người qua lại.
Đêm càng lúc càng khuya, bầu trời trên hồ Sao như một lớp màn nhung xanh
thẫm. Mặt trăng tròn như chiếc đĩa bạc hình như cũng đã ngủ quên, im
lặng tỏa ánh sáng dịu dàng khắp mặt đất. Ven hồ Sao, tôi và An Vũ Phong
vẫn giữ nguyên tư thế của mấy phút trước, không người nào cử động, không
người nào nói điều gì.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bụp… tõm!
Bỗng An Vũ Phong cúi người xuống, nhặt một hòn đá nhỏ ném thẳng vào giữa
lòng hồ. Hòn đá rơi xuống mặt nước tạo thành những sóng nước lan rộng,
lan rộng ra, khiến ánh trăng in dưới mặt hồ bị vỡ thành nhiều mảnh rồi
một lúc lâu sau mặt hồ mới yên bình trở lại.
- An…
- Bạch…
Có lẽ hòn đã rơi xuống hồ đã phá vỡ sự im lặng, tôi và An Vũ Phong không hẹn mà cùng mở miệng nói.
- Cô nói trước đi!
- Anh nói trước đi!
Lần đầu tiên hai chúng tôi nhường nhau. Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh
mắt của An Vũ Phong trong không trung. Không biết vì sao, tim tôi lại
đập nhanh hơn.
- Hôm nay… Tại sao đột nhiên anh lại làm như vậy? – Tôi hoang mang cúi đầu, hai tay không biết phải làm gì, vò vò vạt áo.
- Cô cảm thấy rất bất ngờ sao? – Hắn nhún vai ra vẻ không để ý lắm, quay
mặt về phía mặt hồ. – Cô là cô gái đầu tiên khiến tôi phải đích thân
vào bếp đấy!
Tôi hơi khựng lại, nhưng vẫn ấp úng.
- Đó… Đó không phải là trò chơi để anh lừa tôi sao?
- Đúng, khi đó là để lừa cô, nhưng… – An Vũ Phong ngập ngừng giây lát,
trong đáy mắt lại có tia sáng như ẩn như hiện, – Lần đó lừa cô không
liên quan gì tới cuộc thì, tôi chỉ cảm thấy… nhìn dáng vẻ bị thua của cô
rồi PK với nhau sẽ thú vị hơn.
Tôi như vậy mà PK thì thú vị hơn?
Anh ta nói vậy là có ý gì?
Mặt tôi lại đỏ bừng, tim đập mạnh, bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, tôi nhìn
chăm chăm vào hắn, hỏi một câu hỏi mà tôi vẫn giấu chặt trong lòng:
- Tại sao… lần trước ở gần hồ Sao, vào cái lần mà Kim Nguyệt Dạ đi tìm anh ấy… anh lại nói câu đó?
- Ha ha ha, thì ra cô vẫn thắc mắc về chuyện này à? Chắc là không trốn
trong phòng và khóc đấy chứ? – An Vũ Phong lại cười châm chọc.
Cái gã này thấy tôi vui quá nên định tạt nước lạnh vào mặt tôi sao? Tôi giận dỗi không nói gì nữa.
- Tại tôi không thích cái con khỉ đó cứ đứng trước mặt tôi nhảy tới nhảy
lui mà thôi! – Bỗng dưng một giọng nói nhẹ nhàng rớt bên tai tôi.
Cái con khỉ đó?
Trong đầu tôi bất giác lại nhớ lại hình dạng của Lăng Thần Huyền hôm đó, không nhịn được bật cười.
- An Vũ Phong, không ngờ anh lại ghen với anh trai tôi…
Nhưng còn chưa nói hết, tôi đã im bặt, mặt đỏ bừng.
- Bạch Tô Cơ, thì ra anh ta thực sự là anh trai cô, hai người nhìn giống
nhau lắm. – Cuối cùng, An Vũ Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn
ra xa, khóe miệng lại nở nụ cười như ẩn như hiện.
- Cái gì? Tôi giống anh ấy? – Tôi giận dữ nhìn An Vũ Phong, nắm tay lại định ra đòn!
- Không phải, không phải, bình thường không giống, chỉ là dáng vẻ bây
giờ rất giống mà thôi! Ha ha ha! – An Vũ Phong cười cười nhìn tôi, không
trốn cũng không tránh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu…
Hai chúng tôi sánh vai nhau đi quanh hồ Sao, chỉ nghe thấy tiếng bước chân lúc lên lúc xuống.
Bất giác, chúng tôi đã đi hết một vòng hồ, rồi lại đi một vòng nữa…
Khoảng cách giữa hai chúng tôi càng lúc càng gần… càng lúc càng gần…
Tôi còn nhớ cảm giác hôm ở “Đường Thời Quang”, cái cảm giác sự ấm áp truyền từ ngón tay đến cả cơ thể, thật là nhớ quá…
Có một cảm giác ấm áp khác thường bao bọc quanh chúng tôi, cho dù gió
lạnh thổi qua tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của đôi gò má tôi
đang nóng bừng.
Tới cuối cùng, vẫn là An Vũ Phong lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Bạch Tô Cơ, tại sao cô lại lập ra Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch? – Hắn nhìn sâu vào mắt tôi.
- Ừm… – Tôi nghiêm túc nói, – Thực ra tôi cảm thấy, sự tồn tại của Câu
lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch chỉ vì muốn nhiều người tìm được hạnh phúc
hơn, chỉ như vậy mà thôi.
- Ha ha ha, Bạch Tô Cơ, rốt cuộc thì tôi cũng biết vì sao câu lạc bộ của
cô lại tên là Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch rồi. – Nghe tôi nói vậy, An
Vũ Phong chép miệng.
- Tại sao lại gọi là Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch? Đó là vì tôi họ Bạch
chứ còn sao! – Tôi thản nhiên nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại có
nét mặt như vậy.
- Ha ha ha. – Nụ cười của An Vũ Phong càng lớn hơn, – Tôi thấy chắc là vì người sáng lập ra nó, trong đầu cũng “trắng” như vậy!
- Anh… – Cuối cùng tôi cũng hiểu thì ra hắn đang cười nhạo tôi! Trong
phút chốc, tôi thấy giận dữ, định phản bác lại hắn nhưng không biết bắt
đầu từ đâu!
- Có điều, tôi cảm thấy cái tên này rất dễ thương. – Nhưng An Vũ Phong
lại đổi giọng, hai con ngươi khẽ chuyển động, rồi bỗng dưng hắn cúi đầu
xuống, đầu mũi chạm vào mặt tôi, giọng nói dịu dàng thốt ra. – Có thể,
là vì…
Vì cái gì?
Tôi hồi hộp chờ đợi, đang muốn biết hắn sẽ nói gì tiếp theo, nhưng hắn
lại không nói gì cả. Còn tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, trong
giây lát, đầu óc tôi trống rỗng.
Không khí trở nên thật kỳ lạ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến những cành liễu như những cô gái đang
tuổi xuân thì xấu hổ cúi đầu xuống. Chúng tôi đều nhìn về phía trước
nhưng lại không nhìn rõ sắc mặt của người đối diện, chỉ cảm thấy khoảng
cách giữa chúng tôi càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Tách!
Bỗng một tiếng động vang lên!
Chỉ nhìn thấy An Vũ Phong búng ngón tay, trên mặt là nụ cười đắc ý:
- Tôi nghĩ ra rồi!
- … – Tôi đứng im nhìn hắn, vẫn chưa thể định thần lại.
- Chuyện gì vậy, nhìn cô có vẻ thất vọng lắm thì phải? – An Vũ Phong
hình như cũng nhận ra sự bất thường của tôi, bỗng mặt hắn lại ghé sát
vào mắt tôi. A a… Còn cách có một chút xíu nữa là chạm vào nhau rồi.
An Vũ Phong chép miệng một cách thần bí, nghiêng đầu nhìn tôi:
- Bạch Tô Cơ, tôi nghĩ ra một biện pháp tốt có thể giữ được cả hai câu
lạc bộ của chúng ta, từ ngày mai, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch sẽ hợp
nhất với Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim.
- Hợp nhất?
Tôi hoàn toàn mơ hồ trước lời đề nghị đường đột của hắn, thấy đầu mình
hoa lên, những ngôi sao từ đầu bay lên và bay vòng tròn, miệng tôi há
thành hình chữ “O”, suýt chút nữa thì quên khép lại.
- Đúng thế! Hợp nhất! Chẳng phải nói là phải kết hợp được 50 đôi couple
sao? Bây giờ cả câu lạc bộ của tôi và của cô đều không được nhiều người
như thế, nhưng vừa rồi tôi tính qua rồi, nếu hợp nhất lại thì có khả
năng sẽ tìm đủ được 50 đôi.
- Đúng rồi! – Đề nghị của An Vũ Phong khiến mắt tôi sáng lên, nhưng ngay
sau đó tôi lại bình tĩnh lại, lạnh nhạt liếc hắn một cái. – Lẽ nào anh
không muốn thắng sao? Còn cả cái vòng tay đó nữa…
Nhưng tôi còn chưa nói xong đã thấy mặt mình nóng bừng! Khuôn mặt đẹp
trai trước mặt tôi bỗng dưng to hơn, An Vũ Phong dám dùng bàn tay mình
bịt chặt miệng tôi.
- Bạch Tô Cơ, sao cô lằng nhằng thế, cái vòng tay đó tôi không cần nữa rồi…
Mấy chữ cuối cùng là lần đầu tiên An Vũ Phong nói bằng giọng dịu dàn như
thế, khiến trong tôi cảm thấy rất an tâm. Đôi mắt sâu thẳm của hắn
khiến phòng tuyến trong lòng tôi bị đánh đổ hoàn toàn! Nụ cười của hắn
rạng rỡ quá, trong phút chốc, mặt trăng âm thầm trốn vào những đám mây,
ánh trăng bàng bạc cũng bị mây che khuất, những vì sao cũng không hiểu
đã đi đâu, chỉ để lại đôi mắt hắn sáng lấp lánh…
Khi chúng tôi quay trở lại sân khấu thì ca khúc “Dòng sông màu xanh”
cũng đã kết thúc, các cặp đôi khiêu vũ trên sân khấu dần dần tản ra.
Không còn tiếng nhạc, khung cảnh trở nên ảm đạm hơn. Nhưng ngay sau đó
những tiếng huyên náo vang lên như ong về tổ, lan đi khắp nơi.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi và An Vũ Phong bằng con mắt kỳ lạ, còn Kỷ
Minh, đứng lẫn trong đám người đó cũng nhìn tôi chăm chú, nét mặt có vẻ
gì đó khó hiểu.
Kỷ Minh, mình biết chuyện rất khó giải thích cho bạn nghe… Nhưng nếu bạn
biết chuyện Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái
tim hợp nhất, chắc chắn bạn sẽ thấy vui!
Nghĩ tới đây, trái tim vốn đập thình thịch trong lồng ngực dần bình tĩnh
lại, tôi nhìn An Vũ Phong, hắn mỉm cười nhìn tôi gật đầu. Tôi định thần
lại, dùng giọng nói vang to và rõ ràng, tuyên bố từng chữ:
- Thưa các bạn! Xin các bạn yên tĩnh một lát! Bây giờ tôi có một chuyện
rất quan trọng muốn tuyên bố với mọi người! Từ ngày hôm nay, Câu lạc bộ
Tình yêu Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim, hợp nhất! Từ nay về
sau, một câu lạc bộ hoàn toàn mới sẽ xuất hiện trước mắt mọi người với
cái tên Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu!
Soạt! Lời nói của tôi vừa dứt, cả sân khấu rơi vào sự im lặng đáng sợ!
Nhưng sự im lặng này chỉ kéo dài 0,001 giây rồi lại bị nhấn chìm bởi
những tiếng bàn tán ồn ào.
Tôi chỉ cảm thấy có một cơn gió mát từ sau lưng thổi qua, còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu
Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim nhìn nhau bằng đôi mắt sáng lấp lánh, vội vã chạy lại bên nhau.
- Xuân Hoa! Cuối cùng anh cũng được ở gần em rồi.
- Chí Minh! Em không bao giờ rời xa anh nữa.
- Bách Linh, tối nay có thể chỉ hát cho mình nghe được không?
- A a, sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng tình cảm của chúng ta không bao giờ thay đổi!
…
Tôi thấy đầu mình ong lên… Cảnh tượng này cứ như thể là Ngưu Lang, Chức
Nữ gặp nhau! Bọn họ bắt đầu từ lúc nào nhỉ mà sao làm chủ tịch câu lạc
bộ như tôi lại không hay biết gì!
Còn tôi và An Vũ Phong cũng trở thành tiêu điểm của sân khấu, bị mọi người bao vây lại giữa.
- Bốp bốp bốp… – Hồ Bách Linh vỗ tay theo nhịp, mặt đỏ bừng, hưng phấn
nháy mắt nhìn tôi. – Chủ tịch Bạch! Chúng tôi chờ sự hợp nhất từ lâu
rồi. – Nói xong cô còn cười nheo mắt cười hi hi.
- Ồ! Nếu thế này thì chúng ta đã đủ 49 đôi rồi đấy! Chỉ còn thiếu 1 đôi
nữa thôi. – Ngưu Xuân Hoa cũng hòa theo nhịp của Hồ Bách Linh, hoan hô. –
Tốt quá! Bây giờ chúng ta tìm kiếm đôi cuối cùng đi! Như vậy thì câu
lạc bộ của chúng ta sẽ được công nhận!
- Couple thứ 50!
- Đúng, đúng, đúng! Couple thứ 50.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng giơ cao hai tay lên, vừa ra sức vẫy
tay, vừa không ngừng nhảy trên nền gỗ, phát ra âm thanh “thình thịch”
rất lớn như thể có một cơn sóng lớn đang dâng lên.
Couple thứ 50…
Tôi lẩm bẩm câu nói này.
Tôi có một dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng, có thể con số kỳ tích mà tôi
cho rằng rất khó có thể thực hiện này hôm nay sẽ trở thành lịch sử vĩnh
viễn.
- Couple thứ 50… Kỷ Minh và Bạch Tô Cơ!
- Đúng, đúng, đúng! Kỷ Minh và Bạch Tô Cơ!
Không biết thành viên nào của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch hét lên câu đó khiến tôi chết đứng tại chỗ.
Có điều cũng không trách mọi người được, trước nay mọi người đều hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Kỷ Minh!
Tiếng hét của mọi người càng lúc càng lớn, tôi nhìn Kỷ Minh rồi lại nhìn
An Vũ Phong, hơi ngượng ngùng! Sắc mặt của Kỷ Minh vẫn giữ nguyên sự
bình tĩnh như từ trước tới giờ, còn khóe miệng của An Vũ Phong thì khẽ
nhếch lên kiêu ngạo.
Bỗng dưng tôi thấy cổ tay mình nóng lên!
Ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy An Vũ Phong đang nhìn tôi ngang ngược, lòng
bàn tay hắn đang ra sức nắm chặt cổ tay tôi, giơ cao lên, giơ cao!
- Tôi tuyên bố, từ ngày hôm nay, tôi và Bạch Tô Cơ chính là couple thứ 50 của Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu.
Bốp bốp bốp… Bốp bốp bốp…
- A a ! Ồ! Vậy thì tốt quá! Tốt quá.
- Thì ra hai vị chủ tịch đã âm thầm phối hợp với nhau! Phải giấu chúng tôi chắc là khổ lắm!
- Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu vạn tuế!
- Cuối cùng chúng ta cũng có đủ 50 đôi rồi. Yeah!
Trong phút chốc, cả khu vực xung quanh hồ Sao hình như bước vào đợt vũ hội thứ hai!
Tất cả mọi người đều vui vẻ, hò hét, mỉm cười, nhảy múa!
Bình! Bốp! Bình! Bốp!
Có ai đó đốt pháo, trên bầu trời xuất hiện hàng vạn vụn giấy nhỏ nhiều
màu sắc. Vụn giấy rơi xuống đầu, xuống vai, xuống cổ mọi người, cả sân
khấu như bị bao bọc trong một quả bóng bay, phút chốc căng phồng lên!
Trong không gian náo nhiệt đó, tôi âm thầm ngẩng đầu lên, nhìn về phía
An Vũ Phong! An Vũ Phong mỉm cười nhìn tôi, bỗng nhiên tôi phát hiện ra
mặt mình đỏ như bị nhuộm, sắc đỏ đó len lén bò từ mặt tôi sang mặt hắn!
- Một cánh, hai cánh, ba cánh…
Trong đám người đang vui mừng tới điên cuồng, Ngưu Xuân Hoa nắm chặt
bông hoa hồng trong tay, đứng thẳng như như cô gái Gypsy lang thang, cố ý
làm ra vẻ thần bí, ngắt từng cánh hoa trong tay. Những cánh hoa hồng
đua nhau rơi xuống, được một bạn bên cạnh cẩn thận nhặt lên, đặt giữa
lòng bàn tay.
Cuối cùng, Ngưu Xuân Hoa cũng thành công trong việc biến bông hoa hồng
thành một “tư lệnh trọc đầu”, sau đó cô ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt
kích động, tuyên bố bằng giọng nói âm vang lạ thường:
- 16 cánh! Trong cách bói hoa hồng truyền thống, bất cứ trường hợp nào
gặp phải số 6 ở đuôi đều chứng tỏ rằng có một cuộc hành trình tình yêu
lãng mạn và ngọt ngào!
- Wa! Có phải họ tỏ tình với nhau ở Pháp không? Tuyệt quá!
- Hạnh phúc quá! Cảm động quá! Tôi không nhịn được nữa rồi! Hu hu! Khóc đây!
Hu…
Trong tiếng hoan hô của các thành viên Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu, mồ hôi tôi tuôn ra như tắm, vẻ mặt tỏ ra bất lực.
Thật không ngờ rằng vừa nãy sau khi An Vũ Phong tuyên bố chúng tôi sẽ
trở thành cặp đôi thứ 50, mọi người lại nhiệt tình như vậy! Ngưu Xuân
Hoa còn tiến lên một bước, nói rằng mình hiểu thuật “Bói hoa hồng” cổ
xưa, kiên quyết đòi bói cho chúng tôi!
- Hay là yêu cầu họ cùng hát một bài nhé!
- Hay đấy, hay đấy! Hát bài “Chạy trốn tới mặt trăng” đi!
- Ha ha ha! Mặt trăng còn lãng mạn hơn cả nước Pháp!
…
Ngay sau đó, mọi người lại đưa ra yêu cầu “quái đản” hơn, lập tức dồn tôi và An Vũ Phong vào giữa, ra sức hét!
Tôi lại đỏ mặt, nhưng trong lòng còn ngọt ngào hơn cả được ăn sô cô la
của Pháp. Tôi bất giác quay đầu sang, định nhìn trộm biểu cảm của An Vũ
Phong, nhưng không ngờ, ting ling ling… ting ling ling…
Tiếng điện thoại rõ ràng vàng lên cắt đứt bầu không khí ngọt ngào vây quay đó.
Cái điện thoại đáng chết, lúc nào không kêu lại cứ phải quấy rối vào lúc
này, tức chết mất! Sau này phải điều chỉnh lại tiếng chuông mới được!
Tôi cuống quýt cho tay vào túi áo tìm điện thoại, bỏ ra xem, ngẩn ngơ mất mấy giây – màn hình điện thoại tối om?
Không phải của tôi? Thế thì…
- Các bạn, mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi nhận điện thoại. Không làm
phiền mọi người nữa! – Một giọng nói trầm ấm và dịu dàng vang lên, lọt
vào tai tôi, tôi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy An Vũ Phong đang huơ huơ
cái điện thoại vẫn còn đổ chuông trong tay, nói với mọi người.
- Được rồi, được rồi! Lần sau không được như vậy nữa nhé! Chúng tôi còn chờ nghe hai người hát chung đấy!
Trong tiếng hò hét của mọi người, tôi nhìn thấy ánh mắt xin lỗi của An
Vũ Phong dừng lại trên mặt tôi. Có điều ngay sau đó lông mày hắn lại
nhướng lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng!
- Chơi vui nhé! – An Vũ Phong quay người chạy đi như một cơn gió.
- Ừm! – Nhìn theo cái bóng dần dần biến mất của An Vũ Phong, tôi ra sức
gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có một sự ngọt ngào ấm áp đang chảy trong
lòng mình!
Rì rầm… rì rầm…
Các bạn bè xung quanh tôi vẫn còn chìm trong niềm vui vô bờ! Tôi cũng vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn mọi người vẫn tiếp tục vui đùa.
Bỗng dưng, một giọng nói rõ ràng vang lên sau lưng tôi.
- Bạch Tô Cơ, chúc mừng bạn!
Giọng nói quen thuộc này dường như còn mang theo niềm hưng phấn tột độ,
quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt màu xám nhạt
vẫn phẳng lặng như mặt hồ, phát ra tia nhìn lấp lánh.
- Kỷ Minh, là bạn à? Vừa nãy nhảy xong chẳng nhìn thấy bạn đâu cả! Bạn đi đâu thế?
Tôi vui vẻ vỗ vai Kỷ Minh, còn anh vẫn lịch sự, nho nhã như trước. Nếu
không phải nụ cười ấm áp bên khóe miệng anh, người ta rất khó để liên
kết anh với không khí vui vẻ xung quanh.
- Ha ha, mình vẫn ở đây xem bạn biểu diễn. Tuyệt thật, cuối cùng thì
cũng ghép đủ 50 đôi. Bạch Tô Cơ, chúc mừng bạn. – Kỷ Minh vẫn mỉm cười
nói với tôi.
- Ui trời, đừng có nói như vậy! Một mình mình làm sao hoàn thành được
nhiệm vụ lớn như thế! – Tôi cười híp mắt nhìn Kỷ Minh. – Cũng may là có
sự giúp đỡ của mọi người! Nhất là của bạn! Mấy tháng này bạn luôn giúp
đỡ mình, cảm cơn bạn! Còn cả Thu Thu, An Vũ Phong…
Không biết vì sao, khi nói tới cái tên An Vũ Phong, trong lòng tôi bỗng
thấy ấm áp hơn! Mắt tôi sáng lấp lánh, tự đáy lòng cảm thấy khó có thể
đối diện với Kỷ Minh được.
-Xin lỗi... Mình cũng không ngờ cuối cùng mình cũng hợp tác với "kẻ địch" của mình... Kỷ Minh, xin lỗi...
- Ngốc thật, chuyện này không cần phải xin lỗi mình. - Nhưng Kỷ Minh
không hề chú ý tới, chỉ thản nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. -Bạch
Tô Cơ, chỉ cần bạn hạnh phúc là được. Nói thật lòng, lúc đầu mình giúp
bạn cũng là vì mình hy vọng bạn có thể giúp đỡ người khác, để người ta
cảm thấy hạnh phúc.
- Đúng vậy! - Không ngờ Kỷ Minh lại hiểu tôi như vậy, tôi thoáng thấy
cảm động, khóe mắt nở ra một nụ cười. - Bạn xem, bây giờ bao nhiêu người
tìm được hạnh phúc của mình rồi, mình vui lắm!
- ừm. - Kỷ Minh nhướng mắt lên nhìn xung quanh. - An Vũ Phong đâu? Nhân
vật nam chính hạnh phúc không ở cạnh nhân vật nữ chính sao?
- An Vũ Phong? - Tôi ngẩn ngơ rồi mỉm cười. - Kỷ Minh lại mỉm cười. - Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Kỷ Minh không nói thì tôi cũng không biết, vừa nói xong tôi cũng như vỡ
lẽ ra điều gì đó! Chả trách từ nãy tới giờ cứ cảm thấy bên cạnh mình
thiếu cái gì đó, thì ra là vì An Vũ Phong đi lâu như vậy vẫn chưa về!
Liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
Nghĩ tới đây, trong đầu tồi hiện lên khuôn mặt luôn mỉm cười của An Vũ
Phong, chiếc khuyên tai sáng lấp lánh vạch một vệt sáng trước mắt tôi.
Tôi gật đầu chào Kỷ Minh rồi hít một hơi thật dài, chạy nhanh về phía mà
An Vũ Phong vừa đi.
Chạy ra ngoài mới phát hiện ra ngoài trời đang mưa lâm râm! Những hạt
mưa rơi sượt qua người tôi. Không lâu sau, tóc tôi đã ướt nước mưa, dính
bết vào mặt. Nhưng giờ trong lòng tôi chỉ nghĩ tới việc tìm thấy An Vũ
Phong nên chỉ giơ hai tay lên che đầu rồi lại đi tiếp về phía trước.
Tí tách! Tí tách! Tí tách!!!
Chạy nhiều tới nỗi cảm giác như thân thể rã rời cả ra, cuối cùng tôi
cũng tới ngọn núi sau trường Đại học Tinh Hoa, nhìn thấy bóng của An Vũ
Phong ở phía đó.
Cái bóng cao lớn đang đứng dưới một gốc cây to, mái tóc dài thi thoảng
lại lay động, từ xa nhìn lại, trông anh như một tác phẩm nghệ thuật.
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở của mình, định dành cho An Vũ Phong một sự
ngạc nhiên, rón rén từng bước chân âm thầm đi về phía An Vũ Phong. Trái
tim trong lồng ngực tồi đập rộn rã, tồi cố gắng lấy tay giữ chặt lồng
ngực, trong đâu nghĩ tới việc An Vũ Phong bất ngờ quay đầu lại và nhìn
thấy tôi sẽ tỏ ra ngạc nhiên và mừng rỡ.
Nghĩ tới đây, tồi không nhịn được lại nở một nụ cười ngọt ngào!
Gần hơn một chút, gần hơn một chút! Nhưng tại sao An Vũ Phong không chỉ
đứng một mình? Bên cạnh anh còn có một cái bóng quen thuộc khác! Cái
bóng béo tròn, đầu nhẵn thín, còn có hai cái răng cửa thật dài!
Là “Hải ly”! Đúng là lâu lắm không gặp! Vệ sĩ của An Vũ Phong!
Hải ly đang cung kính giơ cao ô, che những hạt mưa bụi dày đặc cho An Vũ Phong.
Chẳng phải vừa nãy An Vũ Phong chỉ nói là đi nghe điện thoại thôi sao?
Tại sao bây giờ lại gặp mặt vệ sĩ "Hải ly" vậy? Tồi định cứ tiếp tục
tiến về phía trước, nhưng nghĩ một lát, quay người lại trốn vào gốc cây
sau đó, căng tai lên nghe trộm xem họ đang nói gì!
-... Thiếu gia, ở trên máy bay cậu đã phát hiện ra con bé đó tráo vòng tay của cậu...
Vòng tay?
Tôi bất giác giơ tay mình lên, nhìn vào cái vòng tay mà mình đã tráo,
hôm đó chẳng phải anh nói với tôi rằng chuyện đã qua sẽ không nhắc lại
nữa sao, rằng những thứ đó chẳng còn ý nghĩa gì cả? Tại sao bây giờ gã
vệ sĩ lại nhắc tới cái vòng tay?
An Vũ Phong chỉ đứng im lặng, không nói lời nào, giọng nói của gã "Hải
ly" lại vang vào tai tôi, bỗng dưng, giọng nói cung kính to thêm mấy
phần, nghe ra có vẻ lo lắng.
- Thiếu gia, bác trưởng lão đã thông báo trên toàn quốc, cho cậu thời
hạn cuối cùng, nếu trong vòng mười ngày nữa mà cậu không mang được chiếc
vòng tay về thì sẽ phạt cậu bằng cách đó!
Gã "Hải ly" báo cáo bằng tốc độ nhanh như đại bác, lo lắng nhìn chủ nhân, chờ chủ nhân ra mệnh lệnh cuối cùng.
Trừng phạt? Trái tim tôi bỗng đập mạnh hơn! Lẽ nào cái vòng này rất quan
trọng với An Vũ Phong sao? Tôi bỗng có một dự cảm không lành, chớp chớp
mắt, nhìn chăm chăm vào An Vũ Phong, tim đập loạn nhịp.
- Đáng ghét, lão già chết tiệt, mỗi lần đều đem chuyện đi coi mắt ra ép
tôi! Nghĩ tới việc phải ngồi uống trà xem phim với đám tiểu thư vô duyên
nhà quý tộc đó đã thấy buồn nôn! - Bỗng dưng An Vũ Phong hất mạnh tóc
quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã "Hải ly", gằn từng chữ. -Nếu
ông ta lại hỏi lần nữa thì nói với ồng ta là mọi việc tồi đã giải quyết
xong rồi! Chắc chắn tôi sẽ mang cái vòng về nước trong đúng thời gian
quy định!
Mọi việc tôi đã giải quyết xong roi! Chắc chắn tồi sẽ mang cái vòng về nước trong đứng thời gian quy định!
Ù Ù Ù!
Lời nói của An Vũ Phong như một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào tim tôi!
Tồi chết trân nhìn cảnh tương trước mắt, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn nữa.
Thì ra cái vòng đó đối với hắn mà nói chỉ là một tấm lá chắn để trốn
việc coi mắt. Hắn hết lần này tới lần khác cố ý tiếp cận tôi... thì ra
là để lấy lại cái vòng đó!
Còn tôi, tôi chỉ là đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời này, để hắn lừa mình hết lần này tới lần khác.
Tâm trạng vui vẻ nãy giờ đã trốn sâu vào một góc trong trái tim tồi rồi dần dần biến mất.
Lạo xạo...
Tồi quay người định bỏ đi, nhưng không cẩn thận giẫm phải mấy hòn đá dưới chân, khiến chủng phát ra những âm thanh lạo xạo.
"Hải ly" cảnh giác quay đầu lại nhìn về phía tôi. Tôi hoảng hốt vội chạy
nhanh về phía trước. Nhưng tôi còn chưa chạy được mấy bước thì đằng sau
đã vang lên giọng nói quen thuộc của An Vũ Phong.
-Tô Cơ! Đứng lại!
Không biết vì sao, tôi bướng bỉnh cắn chặt môi, định chạy tiếp, nhưng
đôi chân đã mất đi sức lực, mệt mỏi đứng nguyên ở chỗ cũ! Để mặc cho An
Vũ Phong và "Hải ly" bước vội về phía mình!
Tồi và An Vũ Phong đứng đối mặt với nhau, nét mặt An Vũ Phong vô cùng
khó hiểu, không thể nói rõ đó là giận dữ hay lạnh lùng. Những sợi mưa
rơi trên những chỗ ô không che được ở người anh, cũng rơi trên đầu tôi.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau khoảng nửa giây, không ai nói lời nào.
- Anh là đồ lừa đảo. Bây giờ bi lộ rồi, có phải có cảm giác xấu hổ quá
nên nổi giận không? Có phải thấy mất mặt không? Ha ha ha! - Cuối cùng
tôi cười lạnh mấy tiếng, nghiến răng nhìn An Vũ Phong, nhưng cảm thấy
trái tim mình đau nhói.
- Tô Cơ, tôi biết chắc chắn em không vui khi nghe thấy những điều vừa
rồi. - khóe mắt An Vũ Phong giần giật, gằn giọng nói từng chữ. -Nhưng
những gì em nghe thấy không hoàn toàn là sự thực.
- Sự thực? Sự thực chính là anh vì một cái vòng tay mà phải tốn bao
nhiêu công sức. - Quả là khiến tồi mở rộng tầm mắt. Tay tôi nắm chặt
thành nắm đấm, đặt hờ trước ngực. Nước mưa lọt qua kẽ tay rơi xuống,
khiến quần áo tôi ướt sũng.
- Bạch Tô Cơ! Rốt cuộc em muốn tôi nói thế nào em mới chịu hiểu?
- Tôi mới chịu hiểu? Hiểu rằng từ đầu đến cuối tôi chỉ là con ngốc, bị
người ta trêu đùa mà không hiểu sao? - Tôi lại hừ lạnh một tiếng, quay
đầu đi, không muốn nhìn vào ánh mắt An Vũ Phong nữa.
Có lẽ những lời nói lạnh lùng của tồi đã khiến An Vũ Phong nải giận, hắn
bỗng như một ngọn núi lửa bùng phát, tay hắn giơ ra gạt cái ô mà "Hải
ly" đang che.
- Thiếu gia!
- Câm mồm!
Cơn giận dữ dâng lên, tôi quay ngoắt đầu lại, chỉ nhìn thấy chiếc ô màu
đen tuột khỏi tay "Hải ly", rơi xuống vũng bùn gần đó, còn "Hải ly" chỉ
biết đưa tay lên bịt miệng, không nói được lời nào.
- Bạch Tô Cơ, em tưởng cái gì em cũng biết sao? Tồi nói cho em biết, cái
vòng trên tay em cũng chỉ là vòng giả! Nếu tôi thực sự quan tâm tới cái
vòng đó thì tối sẽ không lãng phí một giây nào trên người em cả!
An Vũ Phong gần như "hét" lên để thề hiện sự phẫn nộ của mình. Nói xong,
hắn bỗng thô bạo nắm chặt cồ tay tôi, không nói lời nào định tháo cái
vòng trên tay tôi ra!
- Cái vòng thật bên trong có khắc tên của tồi! Nếu không tin em có thể xem!
- Anh nói nó giả thì nó giả sao? Tồi đã mắc bẫy anh quá nhiều lần rồi!
Lần này tôi sẽ không tin anh nữa đâu! - cồ tay bị An Vũ Phong nắm chặt
như lửa đốt, đau kinh khủng, đầu óc tồi rối bời, chỉ cảm thấy máu trong
người mình như sồi lên. Tồi ra sức giằng co với An Vũ Phong, cố thu hết
sức lực của cả cơ thể để chạy về phía trước!
Trái tim tồi rất đau, bước chân rất nặng. Mặc dù như vậy, tồi vẫn ra sức chạy thật nhanh, bất chấp tất cả, chạy như điên cuồng.
Thượng đế hình như cũng cảm nhận được tâm trạng của tôi. Những hạt mưa
lưa thưa vừa nãy giờ đã rơi dày hơn, đọng lại trên mặt tôi, trên người
tôi! Những giọt nước mưa rơi trên mặt rồi chui vào miệng, sao lại có vị
đắng chát...
Không biết chạy bao lâu, khi tồi mệt mỏi thở hổn hển, hai tay chống xuống gối thì thấy mình đã trở lại bên hồ Sao.
Trời đã tối, vũ hội cũng đã tan. Cả khoảng đất rộng lớn giờ không còn
bóng người, cô đơn, tịch mịch. Trên mặt đất vẫn còn những mẫu giấy vụn
nhiều màu sắc, tiếng reo hò ban nãy dường như vẫn còn vang vọng trong
đầu tôi. Nhưng tất cả lại giống như một cơn mơ tồn tại trong ký ức của
tôi.
Tôi nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, cảm thấy thần kinh mình tê dại đi,
chỉ có trái tim là vẫn không ngừng đập, nhắc nhở tôi về nỗi đau khắc cốt
ghi tâm.
- Bạch Tô Cơ!
Bỗng dưng phía sau vang lên tiếng gọi trầm ấm và lo lắng. Quay đầu lại,
tồi nhìn thấy một mái tóc ngắn màu vàng kim. Kỷ Minh đang lặng lẽ nhìn
tôi, trong tay là túi sách của tôi.
- Vừa nãy bạn chưa cầm túi đã chạy mất. Mình nghĩ, chắc chắn bạn sẽ quay lại, bởi vậy mình ở đây chờ bạn...
Nhìn vẻ mặt không oán trách gì của Kỷ Minh, trái tim tôi bỗng run rẩy.
- Tại sao... tại sao bạn lại đối xử với mình tốt như vậy? - Tôi ngẩng
đầu lên nhìn vào mắt Kỷ Minh, bỗng cảm thấy tất cả mọi người trên thế
giới này đều không đáng tin tưởng, tất cả mọi người đều đang muốn lừa
gạt tôi!
- Bởi vì... mình thực sự muốn làm bạn với bạn... - Kỷ Minh hình như giật
mình trước phản ứng của tôi, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại,
nghiêm túc nhìn tôi, nói rõ ràng từng chữ.
- Thật... thật sao? - Không biết vì sao, những lời nói của Kỷ Minh như
một liều thuốc mê khiến trái tim tồi trở nên ướt sũng trong cơn mưa dày
đặc.
- Bạn... khóc hả?
- Mình... đâu có khóc. - Tôi lắc lắc đầu, nhưng lại phát hiện ra giọng mình khàn khàn, mắt và mũi tồi chát đắng.
- Vậy sao? Vậy thì có thể là mình nhìn nhầm rồi chăng? - Kỷ Minh mỉm
cười, rồi nhìn ra xung quanh. - Bạch Tô Cơ, đi thôi, mình đưa bạn đi một
nơi.
- Chỗ này sao? - Trong chớp mắt, Kỷ Minh đã đưa tôi tới nơi mà anh nói,
tôi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang đứng trong một
rừng trúc rậm rạp! Những cây trúc xanh tươi xòe tán lá rậm rạp của mình
ra, thi thoảng lại có một con chim bay qua, kêu chíp chíp. Từng cơn gió
thổi qua khiến các cành trúc đập vào nhau, tạo thành một bản nhạc giao
hưởng không lời.
- Mình nghe nói đây là khu rừng trúc nồi tiếng có tên là "Rừng quên
buồn" của trường Đại học Tinh Hoa, nghe nói nếu ai đó đang phiền muộn mà
đi từ đầu này tới đầu kia của rừng trúc sẽ có thề quên hết nỗi buồn.
-Kỷ Minh hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt là sự cồ
vũ. -Thế nào, chúng ta cùng đi thử nhé?
-... - Tôi ngạc nhiên nhìn Kỷ Minh, trong ánh mắt anh là sự thần bí khó
hiểu, giống như là lỗ đen của vũ trụ thu hút sự tò mò của tôi, tồi nghĩ
ngợi một lúc rồi gật đầu với Kỷ Minh.
- Được.
Mặc dù tôi không tin trên thế giới này có "Rừng quên buồn" nhưng dù sao
thì bây giờ tâm trạng của tôi cũng rất tồi tệ, có lẽ cứ đi như vậy một
vòng, tâm trạng tôi có thể sẽ khá hơn.
Trời vừa mưa xong nên mặt đất trong rừng trúc vẫn còn chưa khô hết,
những vết chân giẫm xuống nhanh chóng tạo thành một vũng nước nhỏ, thi
thoảng lại có những vệt bùn bắn lên váy tôi.
- Không sao chứ? Váy của bạn... - Kỷ Minh dừng chân, dịu dàng nhìn tôi, trong ánh mắt anh là sự quan tâm rất chân thành.
- Không sao. Về nhà chịu khó giặt lại là được thôi mà. - Tôi lắc đầu, mím mồi tiến về phía trước.
- Không ngờ khu "Rừng quên buôn" này lại rộng thê, Bạch Tô Cơ, mình thấy
chủng ta không đi ra nhanh thế được đâu. Nhưng mà Bạch Tô Cơ, bây giờ
tâm trạng của bạn đã khá hơn chưa? - Thấy tôi không nói lời nào, Kỷ Minh
im lặng nhìn tôi, quan tâm hỏi.
- Mình...
Thật là lạ, đi một lát trong khu rừng trúc rộng lớn, tâm trạng tôi lúc
này giống như bầu trời sau cơn mưa, những đám mây đen dày đặc đã mỏng
hơn, ánh mặt trời nhàn nhạt đã bắt đầu lấp ló.
- Bạch Tô Cơ, thực ra vừa rồi mình luồn đi theo bạn, mình nghe hết rồi,
cũng nhìn thấy rồi. - Kỷ Minh vẫn nhẹ nhàng như một đám mây. -Thực ra
mọi việc không chắc là giống như bạn nhìn thấy.
- Ha ha ha! Sự việc không phải như thế giờ cũng chẳng còn can hệ gì với
mình! - Nghĩ lại mọi thứ vừa nãy, đám mây đen lại kéo tới trong lòng
tôi, tâm trạng lập tức nặng nề hơn! Tồi khẽ lắc đầu, ngẩng đầu lên, định
ép mình phải mỉm cười, nhưng sao muốn nhếch môi lên mà lại khó như vậy,
tồi chỉ đành nhe răng ra, cố nuốt tiếng nấc nghẹn vào trong họng.
- Ngốc quá! - Kỷ Minh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thở dài một tiếng rồi
bỗng cúi đầu xuống, mỉm cười dịu dàng nhìn tồi. - Mình kể cho bạn nghe
một câu chuyện nhé!
- Chuyện của bạn hả? - Tồi ngơ ngác, còn Kỷ Minh thì bắt đầu nói:
- Có một khoảng thời gian mình luôn cảm thấy rất buồn phiền, ngày nào
cũng có một đống việc làm mãi không hết. Có một ngày, mình không nhịn
nồi nữa, khóc trước mặt mẹ, nói rằng mình không chịu được nữa, tại sao
lại nhiều việc buồn phiền như vậy? Mẹ mình là một người rất dịu dàng,
mình còn chưa nói xong, mẹ đã vỗ vai mình, bảo mình đứng dậy, vào phòng
bếp tìm hai cái thùng nước, đổ đầy nước vào đó, sau đó bà im lặng đưa
cho mình. Mình không hiểu mẹ định làm gì, nhưng phiền muộn trong lòng
vẫn chưa vơi, mình xách hai thùng nước rồi tiếp tục ca thán với mẹ. Hai
phút trồi qua, thùng nước rất nặng, mình cảm thấy cánh tay mình như tê
đi, định bỏ xuống. Nhưng mẹ lại lắc đầu nhìn mình, nói "Bảo con xách thì
con cứ xách, không có sự cho phép của mẹ thì không được đặt xuống".
Mình chưa bao giờ dám cãi lời mẹ, thê là đành ngoan ngoãn xách tiêp hai
thùng nước. Mười phút nữa trôi qua, mình thực sự không thể chịu nồi nữa,
thế là mình không ca thán nữa, chỉ nhìn mẹ với đôi mắt đáng thương, hỏi
mẹ bao giờ thì mình mới được đặt thùng nước xuống. Lúc đó mẹ mình mỉm
cười, nói với mình: "Những phiền muộn của con cũng như hai thùng nước
này, là con tự gánh lấy, sở dĩ con cảm thấy nặng là vì con không chịu bỏ
xuống".
Bỏ xuống?
Những lời nói của Kỷ Minh như một tia sáng rọi vào tim tôi! Tồi ngẩng đầu lên nhìn anh, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó..
Trong phòng hát karaoke ồn ào, ánh đèn màu vàng chiếu ra tia sáng mờ ảo, những ly Coca đang sủi bọt.
Ha ha ha! Tôi đồng ý với Kỷ Minh sau khi ra khỏi "Rừng quên buồn" sẽ
quên hết mọi buồn phiền trong lòng! Bởi vậy hai người chủng tôi hẹn Ma
Thu Thu đi hát karaoke.
-Mười người đàn ông bảy người ngốc, bảy người hâm, chín người xấu...
-Lấy của tôi thì trả lại cho tôi, ăn của tôi thì nhả trả tôi.
- Ha ha ha, ha ha ha! Hát tiếp đi! Hát tiếp đi! Không ai được giành mic với tớ!
Từ khi bước vào phòng hát, tôi đã nắm chặt lấy cái micro không buông,
hát hết bài này đến bài khác, bất kể là bài của nam hay của nữ, có thịnh
hành hay không!
- Tô Cơ, bạn đã hát liên tục mười mấy bài rồi, không thấy rát họng hả? -
Kỷ Minh lo lắng giằng chiếc micro trong tay tồi, ra hiệu cho Ma Thu
Thu.
- Hay là... chúng ta chơi trò chơi nhé? - Ma Thu Thu không biết làm thế nào, chần chừ một lúc rồi nghĩ ra một "biệt pháp".
- Chơi trò chơi? - Mắt tôi sáng lên, đưa tay lên xoa hai gò má nóng bừng. - Được! Chơi thì chơi. Chúng ta chơi "oằn tù tì".
- Oằn tù tì? - Ma Thu Thu chau mày nghĩ một lúc lâu, hai con ngươi mắt khẽ chuyển động rồi cuối cùng cũng nói. - Được thôi!
- Oằn tù tì!
- Ha ha ha! Tớ thua rồi! Mới lần đầu tiên đã thua, thú vị thật! Nào, rót
cho tới một cốc Coca! - Tôi uống một hơi hết cốc Coca, lắc lắc chiếc
cốc về phía Kỷ Minh và Ma Thu Thu.
- Oằn tù tì!
- Ha ha ha! Ma Thu Thu, cậu thua rồi! Chơi thì phải chịu! Mau uống hết
cốc Coca đi! - Ma Thu Thu cẩn thận rót nửa cốc Coca, nhưng tôi giật cốc
của cồ lại, không nói nửa lời rót thêm cho đầy, sau đó đặt trước mặt Ma
Thu Thu! Ma Thu Thu kinh hãi không dám nhận, tay tồi lại quay một vòng,
dốc hết cốc nước vào miệng mình!
- Oằn tù tì!
- Kỷ Minh, xem ra bạn cũng chẳng ra gì! Rót Coca, rót Coca!
- Bạch Tô Cơ, bạn uống nhiều Coca thế không sao chứ? cốc này để mình
uống cho. - Kỷ Minh lo lắng giành cốc Coca trong tay tôi, nhưng lại bị
tôi giằng lại.
- Kỷ Minh, bạn muốn uống cũng được, nhưng phải uống thế này! -Tồi cao
hứng nâng cốc nước Coca sủi bọt, cụng mạnh vào cốc của Kỷ Minh. - Chúng
ta cùng uống cạn!
- Tô Cơ, đừng uống nữa, bạn đã uống quá nhiều rồi.
- Ha ha ha! Chỉ là Coca thôi mà! Không sao đâu! Cứ uống tiếp đi! Oằn tù tì... A a a! Tớ thích bài hát này, đưa micro đây!
- Tôi không sợ, không sợ, không sợ...
Hát mãi hát mãi, không biết vì sao, tồi bỗng cảm thấy mọi thứ trước mắt mình mờ đi, màn hình tivi trước mắt cũng mờ mờ ảo ảo...
Rõ ràng là chỉ uống Coca, tại sao tôi lại cảm thấy đầu mình đau nhức, ngay cả khóe mắt cũng trở nên ươn ướt...
Như vậy cũng tốt, tốt nhất là cứ nhắm mắt như thế, ngủ một giấc, nói
không chừng khi mở mắt ra, mọi việc sẽ như chưa từng xảy ra...
Không biết tôi ngủ mất từ lúc nào, cũng không biết đã ngủ bao lâu... Khi
tồi mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc,
nhìn thấy một cái bóng cao lớn đang đi lại trước mặt tôi.
A... Kỷ Minh? Sao anh ấy lại ở trong phòng tôi?
Đẻ tôi nghĩ lại xem, đúng rồi, lúc trước tồi, Ma Thu thu và Kỷ Minh cùng
uống Coca trong phòng karaoke, sau đó muộn quá, hai đứa con gái chúng
tôi mệt mỏi ngủ lại đó, chắc chắn là Kỷ Minh đưa Ma Thu Thu về trước rồi
quay lại đón tôi!
Nghĩ tới đây, tôi cảm động nghe sống mũi mình cay cay. Từ trước tới nay,
Kỷ Minh luồn giống như anh trai tồi, bất luận là tôi xảy ra việc gì,
anh đều đứng về phía tôi vô điều kiện, dành cho tôi sự ủng hộ lớn nhất!
Trên máy bay, anh ấy đưa cho tôi cái che mắt để tồi bớt giận; trong bữa
tiệc chào mừng ở trường Tinh Hoa, anh ấy không hề do dự mà đứng về phía
tôi; khi Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch đối mặt với vấn đề sống còn, anh
ấy chủ động yêu cầu được đi làm thêm cùng tồi để giúp đỡ câu lạc bộ; còn
khu rừng "Quên buồn" xanh tươi, nơi đó có lẽ là hồi ức hạnh phúc nhất
giữa tồi và Kỷ Minh!
Tồi nhớ lại tất cả, chìm đắm trong niềm hạnh phúc lớn lao! Bất giác, tồi
nheo mắt lại, định nhìn xem Kỷ Minh đang làm gì, nhưng tất cả những gì
trước mắt khiến tôi sững sờ!
Chỉ nhìn thấy Kỷ Minh đang giơ cao chiếc vòng tay hình mặt trăng, cẩn
thận nhìn nó thật kỹ! Chiếc vòng tay đó tỏa ra ánh sáng rất đẹp, bỗng
dưng, anh lật tay lại, tôi nhìn thấy bên trong chiếc vòng tay đó có khắc
mờ một hàng chữ bằng tiếng Anh:
PHONG
"Bên trong chiếc vòng tay có khắc tên của tôi. Không tin em có thể xem!"
Tiếng hét của An Vũ Phong hôm đó vọng lại tai tôi, tồi ra sức lức lục lọi trong ký ức của mình, bỗng dưng nhớ lại một đoạn...
Trên máy bay...
- Vòng tay của cô rơi rồi.
Một bàn tay trắng trẻo cầm chiếc vòng tay hình mặt trăng, từ từ đưa về
phía tôi, tôi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một đôi mắt màu xám nhạt rất
đẹp..
Thì ra là như vậy... Tôi hiểu rồi!
Tôi kinh ngạc nhìn Kỷ Minh, hình như anh vẫn chưa phát hiện ra là tôi đã
tỉnh lại, thích chí vuốt ve chiếc vòng tay, quay người định bỏ đi.
-Kỷ Minh! - Tôi ngồi bật dậy, hét lên với cái lưng của anh. Keng!
Kỷ Minh quay ngoắt người lại, ánh mắt hoảng hốt, cái vòng trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh kỳ quái.
- Tại sao, tại sao bạn lại... - Trái tim tôi như có vô số những cục bông
nhỏ chặn lại, tức tối tới khó thở, tôi đau đớn nhìn chiếc vòng trong
tay Kỷ Minh, không nói được lời nào. Lúc trước An Vũ Phong đã khiến trái
tim tồi đau đớn, bây giờ lại là Kỷ Minh, tại sao... tại sao tất cả mọi
người ở bên cạnh tôi đều chỉ vì chiếc vòng tay này?
- Xin lỗi, Bạch Tồ Cơ, mình... - Kỷ Minh ấp ủng, nhưng rồi anh nhanh
chóng bình tĩnh lại, thấp giọng nói. - Thực ra mình luồn có một điều
giấu bạn, họ Kỷ nhà mình là một gia đình quý tộc đã lụn bại ở nước
Chanel. Chứng minh duy nhất của gia tộc chính là chiếc vòng tay giống y
hệt của An Vũ Phong, nhưng hồi nhỏ mình không cẩn thận làm mất chiếc
vòng đó. Sau đó mẹ mình mắc bệnh qua đời, mặc dù bà chưa bao giờ trách
cứ gì mình, nhưng lúc lâm chung bà đã nói: "Tiểu Minh, mẹ rất mong tìm
được chiếc vòng đó, đó là món đồ quý giá nhất mà bố con đề lại cho con".
Mình muốn mẹ mình an tâm nhắm mắt nên đi khắp nơi tìm kiếm, cho tới một
hôm nhìn thấy bạn trên máy bay...
Kỷ Minh hình như đã bình tĩnh lại, anh nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt đề lộ vẻ tiếc nuối sâu sắc.
- Không! Tại sao ngay cả bạn cũng vì chiếc vòng đó mà cố ý tiếp cận
mình? - Tôi cảm thấy thân thể mình không ngừng run rẩy, nhưng giọng nói
của tôi lại bình tĩnh tới mức ngay cả tồi cũng thấy ngạc nhiên.
- Có lẽ là như vậy. Mình đã tuyệt vọng, tưởng rằng mình không thể tìm
được chiếc vòng đó nữa. Nhưng đúng là ồng trời có mắt. Mình phát hiện ra
bạn, còn phát hiện ra bạn cũng là lưu học sinh như mình! Xin lỗi, Bạch
Tồ Cơ, mình không thể để mẹ mình trên trời vẫn còn phải tiếc nuối. Mình
phải nắm bắt mọi cơ hội, xin bạn tha lỗi cho mình...
Đôi mắt màu xám nhạt của anh thoáng tối đi, cúi thấp đầu. Giọng nói của anh càng lúc càng nhẹ , cuối cùng rơi vào im lặng.
-Tại sao lại dùng cách này để lừa mình?-Tôi cảm thấy trái tim mình không
ngừng mở ra , máu huyết toan thân như chảy ngược! Tôi ngẩng đầu lên để
nhìn rõ khuôn mặt của người trước mắt ?nhưng mắt tôi nhòa đi.
-Tại sao lại dùng cách này để lừa mình?
Giọng nói vang vọng rất lâu trong không gian , một lúc lâu sau tôi mệt xua tay:
-Bạn đi đi ... Mình không muốn nhìn thấy bạn nữa... -Bạch Tô Cơ , bạn không hận mình chứ?
Kỷ Minh quay người đi, bông dưng anh nghĩ gì đó , nhặt cái vòng quay
dưới đất lên, nhè nhẹ đặt lên bàn, sau đó anh bước từng bước dài ra khỏi
phòng tôi.
Sáng sớm thứ hai trên tầng hai giảng đường đối diện với sân vận động ,
tôi đang đứng trong phòng học, hai tay nắm chặt vào nhau , cả người núp
đằng sau tấm rèm màu xanh khép hở, len lén hướng ánh mắt thấp thỏm về
phía ánh mắt trời chói lọi.
Cách đó không xa, một nhóm người đang nói chuyện, trong đó có rất nhiều
khuôn mặt mà tôi quen thuộc.Hồ Bách , Linh béo múp míp đang cầm gương
soi khuôn mặt của mình, cô gái này lúc nào cũng đỏm dáng! Tiểu ngọc hình
như đang rất căng thẳng nhưng Phi Luân luôn ở bên cạnh cô, chắc chắn
cũng cho cô thêm dũng khí. Còn chàng trai nhát gan nhất của Câu lạc bộ
Tình yêu Tiểu Bạch , Giả Tiểu Long hình như đang giúp Ngưu Xuân Hoa cài
một bông hoa hồng lên tóc, ha ha, hai người họ bây giờ gắn với nhau như
keo, hơn nữa hai người còn thường xuyên giúp nhau ôn bài, nghe nói kỳ
thi hàng tháng lần này , cả hai người đều lọt vào top 20
100 ngày trước , tôi từng vô số lần mơ tưởng tới ngày hôm nay tôi sẽ đưa
các thành viên của Câu lạc bộ Tình Yêu Tiểu Bạch ngẩng cao đầu bước lên
sân khấu , vui mừng chờ đón giây phút xúc động này.
Nhưng trong 100 ngày này đã có quá nhiều việc xảy ra ! Tôi từng được nếm
trải sự kiêu ngạo , thất vọng , niềm vui và đau khổ, cũng hiểu thế nào
là cảm giác trái tim vỡ vụn thực sự.
Tôi vô thức nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng hình nối bật nhất trong
đám đông .Nhưng ánh mắt khắc khoải tìm kiếm khắp nơi vẫn không nhìn thấy
mái tóc dài đen mượt đó, cũng không tìm thấy chiếc khuyên tai có thể
sáng chói lên bất cứ lúc nào đó
Thì ra anh vẫn chưa tới nơi
Tôi cắn môi, tự cười nhạo bản thân.Bạch Tô Cơ cho tới bây giờ mày vân
còn tìm hãn sao? Lẽ nào mày vân hoang tưởng tới cảnh được cùng hắn bước
lên sân khấu?Thôi bỏ đi. Có thể cả hai đều biết, sau trận cãi này ,
chúng tôi chắc sẽ vĩnh viễn trở thành hai đường thẳng song song..
-Tô Cơ ! Thì ra cậu ở đây! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!
Đúng vào lúc tôi đang buồn bã thở dài thì bồng dưng một giọng nói ngắt
quãng vang lên sau lưng tôi! Tôi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một khuôn
mặt mướt mải mồ hôi, đỏ bừng bừng đang đứng trước mặt tôi!
-Thu Thu ?Cậu ... sao cậu tới đây? -Tôi ngạc nhiên nhìn Ma Thu Thu như
từ trên trời rơi xúông, kinh ngạc không hiểu sao cô lại tới đây.
-Mau đi với tớ! Màn trình diễn 50 couple của chúng ta sáp bắt đầu
rôi!-Ma Thu Thu lớn tiếng nói, nắm chặt cổ tay tôi, quay đầu chạy về
hướng sân vận động!
-Không.. .tớ không đi!-Tôi do dự một lát rồi rút tay ra khỏi tay của Ma
Thu Thu .Quay người lại, không muốn để Ma Thu Thu nhìn thấy sắc mặt đau
khổ của mình lúc này
-Tại sao?-Giọng nói của Ma Thu Thu bồng cao lên, cô nhạc nhiên hỏi tôi.
-Tớ...tớ... -Tôi nhè nhẹ lắc đầu nhưng lại không nói ra được lý do gì
-Không Cần?-Giọng nói của Ma Thu Thu đầy kinh ngạc-Bạch Tô Cơ , lẽ nào
cậu định không quan tâm gì tới Câu lạc bộ Trái Tim Tình Yêu nữa sao?
Tôi cúi thấp đầu không nói, cảnh tượng phía bên kia cửa sổ có lẽ còn
chói mắt hơn cả ánh mặt trời, tôi đưa tay ra kéo bớt rèm lại, nhốt mình
vào trong bóng tối.
-Bạch Tô cơ thực ra cả tuần này cậu đều không tham gia các họat động của
Câu lạc bộ Trái Tim Tình Yêu, nhưng cậu có nghĩ rằng vì sao cuộc trình
diễn 50 couple ngày hôm nay vẫn được tiến hành không?
Ma Thu Thu vẫn không buông tha cho tôi, lời nói của cô như một mũi kiếm nhọn đâm thang vào tim tôi!
Tôi ngẩn ngơ mất nửa giây, chầm chậm quay người lại, nghỉ hoặc nhìn Ma Thu Thu
-Ý của cậu là...
-Cậu có biết không? Mấy hôm nay cậu không xuất hiện , chính An Vũ Phong
đã gọi các thành viên tới tập luyện! Anh ấy âm thầm hy sinh rất nhiều
cho Câu lạc bộ Trái tim Tình Yêu , anh ấy không hề từ bỏ!
-An Vũ Phong... -Tôi ngây ngô lại ba từ luôn khiến tim tôi đập mạnh hơn ,
chỉ cảm thấy tim mình lại nhói đau. Tôi cố gắng bắt cái tên này nhạt đi
trong ký ức , nhưng lại phát hiện ra mình không thể xóa nó đi được.
Sắc mặt Ma Thu Thu hồng lên , trong đáy mắt phát ra tia sáng lấp lánh như pha lê, cô bướng bỉnh kéo tay tôi.
-Tô Cơ, cậu rất đẹp , cũng rất thông minh nhưng một đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu sao?
ùùù...
Những lời của Ma Thu Thu như một tia sáng đánh mạnh vào đầu tôi .Tôi
không nhịn được , ngẩng đầu lên, nhìn trân trân vào khuôn mặt Ma Thu
Thu! ---------------------------------------------- Bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh chúc bạn online vui vẻ. --------------------------------------------- -Tớ biết mọi việc rồi! Việc cái vòng tay! Chính Kỷ Minh đã nói cho tớ
nghe! Tớ biết bây giờ cậu rất buồn , nhưng nếu tớ là cậu , chắc chắn tớ
sẽ không chạy trốn vào lúc này đâu, bởi vì tớ biết, hạnh phúc phải nắm
bắt bằng chính đôi tay mình! Trước mặt cậu đã có hạnh phúc , nếu cậu cứ
buông tay ra như thế , tớ không đồng ý!
Hạnh phúc phải nắm bắt bằng chính đôi tay mình!
Trứơc mặt cậu đã có hạnh phúc , nếu cậu cứ buông tay ra như thế, tớ không đồng ý!
Những lời của Ma Thu Thu khiến đầu óc tôi sáng sủa hơn một chút.
Chính vào lúc đo , những tiếng ồn trên sân vận động đối diện dần dần
tắt, cả hội trường trở nên yên tĩnh, tiếng sir Chung vang lên rõ ràng
trong loa:
- Sau đây chúng ta sẽ chào đón hai học sinh cuối cùng trong họat động
trao đối học sinh "100 kỳ tích" lần này.Họ chính là Bạch Tô Cơ tới từ
Học viện thời trang Thiên Thạch và An Vũ Phong tới từ Đại học Chanel,
trong 100 ngày này họ đã bất chấp lời khuyên can của nhà trường ,cùng
sáng lập nên Câu lạc bộ Trái tim Tình Yêu. Mọi người đều biết nếu hôm
nay họ không thể đưa ra được 50 đôi, Câu lạc bộ Trái Tim Tình yêu sẽ bị
buộc đóng cửa
Tiếng Sir Chung âm vang trong micro khiến tôi như trở về với bữa tiệc
tiếp đón 100 ngày trước , hôm đó thầy cũng nói với giọng điệu này, cố ý
làm khó cho tôi, nhưng khi đó tôi và kẻ địch của tôi không hẹn mà cùng
thống nhất quan điểm...
Tôi lại chìm vào những ký ức mới mẻ , bất giác đưa tay lên kéo nhẹ rèm ra.
Chỉ nhìn thấy một hàng người rất dài đang tiến về phía trước. Không khí
của buổi lễ vô cùng hoành tráng !Con trai con gái lần lượt đứng về hai
bên sân khấu , xếp thành hai hàng đều tăm táp ! Bọn họ người nào cũng
thể hiện sự vui vẻ và tự tin trên nét mặt.
Còn người đứng ngay đầu tiên chính là An Vũ Phong , vô cùng nổi bật! -Lợi hại quá! Đẹp quá ! Động tác của họ đều thật! -50 đôi!
-Phần biểu diễn của họ trong vũ hội ngoài trời lần trước thật tuyệt! Lần này chắc chắn còn đẹp hơn
Dưới sân khấu vang lên những tiếng bàn tán sôi nổi
-Xem ra 50 đội đã lên sân khấu rồi, nhưng ngay sau đây , xin mời các ,em nhanh chóng đi vào chủ đề chính, bắt đầu biểu diễn
Sir chung vồ tay hai cái, trong loa vang lên tiếng nhạc du dương , nhẹ
nhàng , các chàng trai đứng lên trên sân khấu điệu nghệ giơ tay ra , cúi
mình mời các cô gái cùng nhảy!
Các cô gái nở nụ cười hạnh phúc , tự tin đặt tay mình vào tay người bạn
nhảy .Các chàng trai lịch lãm đứng thẳng lên , không lâu sau , hai nhóm
đã nhập lại thành một, tạo thành năm vòng tròn có các cặp đôi phối hợp
nhau! Những vòng tròn này dần dần thay đổi đội hình, không lâu sau từ
vòng tròn xuất hiện những con sóng như lưỡi cưa, trung tâm vòng tròn thu
nhỏ lại và dần biến thành một cánh hoa như đang tắm dưới ánh nắng mát
trời
Cuôi cùng cả sân khâu tạo thành năm bông hoa lớn do một đôi ở giữa là nhụy và bên ngoài là chín đôi kết hợp thành những cánh hoa
Khi mọi người đã đứng thành hàng, các chàng trai không hẹn mà cùng rút
ra một bông hoa cúc nhỏ từ trong túi, cẩn thận cài lên tóc của các cô
gái trong phút chốc , cả sân khấu tràn ngập trong không khí lãng mạn ,
ngọt ngào!
Nhìn tất cả những gì diễn ra trước mắt, tôi bất giác đưa tay lên bịt chặt miệng mình!
Đây chẳng phải là kế hoạch vĩ đại mà tôi muốn tổ chức sao? Để 50 đội tạo
thành hình bông hoa cúc tượng trưng cho sự trong sáng và hạnh phúc ,
quay tròn trên sân khấu! Từ trước tới nay , tôi luôn hy vọng các thành
viên của Câu lạc bộ Trái Tim Tình Yêu có thể thể hiện mình trước đám
đông ! Tôi chỉ kể cho An Vũ Phong nghe có một lần về việc này , vậy mà
anh lại nhớ! Không những nhớ rất rõ, anh còn đưa kế hoạch của tôi lên
sân khấu.
Tôi thả lỏng tay dựa vào vách tường , ngây dại nhìn năm bông hoa cúc
khổng lồ trên sân khấu , trong lòng dường như có một cây đàn đang phát
ra những tiếng động vô thanh!
An Vũ Phong đứng giữa bông hoa cúc đầu tiên, mái tóc dài đen mượt của
anh lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng mê hồn , đôi mắt sáng như hai vì sao
khi mỉm cười luôn cong lên một cách đáng ghét khiến tôi vừa thấy yêu vừa
thấy hận.
Trái tim tôi như người đang bơi trên dòng nước lũ, cố gắng tranh giành
với những cơn sóng hồi ức đang cuộn sôi, nhưng chẳng phải tôi đã tuyệt
giao với anh rồi sao?
Anh kiêu ngạo như vậy , chẳng lẽ anh sẽ tha thứ cho tôi sao? Tốt nhất là tôi hãy đi khỏi đây
Tất cả những thứ này đều không còn liên quan gì tới tôi nữa.
Trân sân tập nhìn thây màn biểu diễn hoành tráng của các bạn mọi người đều trầm trồ khen ngợi!
Sir chung đứng trên sân khấu vẫn cẩn thận đẩy đôi kính gọng vàng của
mình lên cao hơn nhìn vào từng đôi đang đứng sát nhau trên sân khấu
.Nhưng bỗng dưng thấy chau mày lại, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng
sân khấu
-Bài biểu diễn đúng là rất tuyệt nhưng tôi vẫn phải điểm lại nhân số, để tránh có người gian lận!
Khoang thời gian ngắn ngủi không đến một phút...
-Không đúng! Ở đây chỉ có 49 đôi ! vẫn còn thiếu một đôi!
Một lúc sau giọng nói Sir chung lại vang lên ! Tôi giật mình ngơ ngẩn đứng yên
-Chuyện gì vậy ? Sao lại thế?
-Tiếc quá! Nếu thiếu một đôi thì nghĩa là không đạt được mục tiêu , sẽ bị hủy bỏ sao?
Tiếng xì xào dưới sân khấu lại vang lên , ánh mắt của tất cả mọi người
đều đổ dồn về phía An Vũ Phong vẫn đang đứng ở đầu sân khấu, nhưng An Vũ
Phong lại vô cùng bình tĩnh, vẫn giữ nguyên tư thế cao quý của mình,
không hề chuyển động , cứ như thể mọi âm thanh xung quanh đều không có
liên quan gì với anh
An Vũ Phong? Anh giở trò gì vậy? Sao lại làm thế?
Đã chịu biết bao gian khổ mới tập hợp đủ 50 couple cho Câu lạc bộ Trái
Tim Tình yêu , đã bắt noi người phải đổ bao mồ hôi công sức để luyện tập
tại sao anh biết rõ ràng rằng tôi không tới tham gia buổi biểu diễn
cuối cùng mà vẫn không chịu tìm nốt couple cuối cùng?
Nghe tới đây , tôi lo lắng không biết phải làm thế nào
-Nếu câu lạc bộ Trái Tim Tình yêu chỉ có 49 đôi thì trường chỉ có thể
tuyên bố thất bại, câu lạc bộ trái Tim Tình Yêu buộc phải giải tán
Tiếng sư chung vang tới mọi ngóc ngách trong ngôi trường Tinh Hoa rộng lớn này.
- Có thể cho em nói vài câu không? - Đúng lúc mọi người đang xôn xao bàn
tán. An Vũ Phong vẫn đứng kiên định trong đội hình bỗng bước về phía sư
Chung giọng nói lạnh lùng cất lên
-Được...- Nhìn thấy đại thần của nước Chanel, sư chung bất lực chỉ còn
biết đưa chiếc micro cho Anh Vũ Phong bằng hai tay ! An Vũ Phong lạnh
lùng nhận chiếc micro, rồi lại quay người đứng đối diện với khán giả
Chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh của anh bay lên khi quay người , sau
lưng anh để lại một bóng râm rối bời nhưng hút mắt.An Vũ Phong nắm chặt
micro trong tay , ánh mắt sắc bén khắp một lượt sân khấu giọng nói kiên
quyết âm vang.
Anh ... định nói cái gì? Lẽ nào tới lúc này anh vẫn còn cách để giải quyết mọi vân đê sao?
Tôi bất giác giơ tay nắm chặt rèm, không tự chủ được càu mày lại, nhìn chăm chú vào An Vũ Phong.
- Cô gái trong cặp đôi cuối cùng là Bạch Tô Cơ , tạm thời có một số việc
xảy ra ngoài ý muốn, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ xuất hiên! Xin mọi người
cùng tôi kiên nhẫn chờ cô ấy một chút được không?
Xin mọi người cùng tôi kiên nhẫn chờ cô ấy một chút được không?
Những tiếng cuối cùng anh nói nghe thật nặng! Tôi chỉ cảm thấy giọng nói
của anh chiếm lĩnh toan bộ đầu óc tội từng chữ đập vào óc tôi khiên tôi
lắc đầu thế nào cũng không thể xua tan đi được.
Tôi chắc chắn sẽ xuất hiên?
Anh dựa vào cái gì mà tự tin như vậy , cho rằng chắc chắn tôi sẽ xuất hiện?
Tôi ngạc nhiên nhìn cái bóng ung dung trên sân khấu, lấm bấm mấy câu ,
cả người hình như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cử động được.
- Tô Cơ tới bây giờ mà cậu còn do dự sao? An Vũ Phong đang chờ cậu đấy! -
Ma Thu Thu vẫn đứng cạnh tôi từ nãy tới giờ , bồng dưng trở nên kích
động , ra sức kéo tay tôi -Mau lên, mau lên một chút!
- Chúng ta phải chờ tới lúc nào đây?
- Nhỡ hôm nay cô ấy không tới thì sao?
Cách đó không xa lại vang lên những tiếng cằn nhằn , chúng như mớ tơ rối khiến tôi thấy đau đầu , tức ngực gần như không thở nổi
- An Vũ Phong mọi người nói đúng đấy- Sir Chung nheo mắt hình như nhớ ra cái gì đó, định thần nhìn An Vũ Phong.
-Nếu lãng phí thời gian của mọi người mà em Bạch Tô cơ vẫn không tới...
- Không thể nào!
An Vũ Phong lắc mạnh đầu , ngắt lời Sir chung ! Chỉ nhìn thấy đôi lông
mày lưỡi kiếm của anh nhếch sang hai bên , khóe miệng tự tin nở nụ cười
lăm độ
-Em tin là Bạch Tô Cơ nhất định sẽ tới!
Anh ấy tin tưởng tôi...Tôi lại nhìn An Vũ Phong kinh ngạc, trái tim đập
nhanh một cách kỳ quái!-Được rồi! Nếu đã như vậy tôi đại diện cho cả
trường đưa ra một đề nghị , cho bạn Bạch Tô cơ thêm một phút nữa! Sau 60
giây nếu bạn Bạch Tô Cơ vẫn không tới, bạn An Vũ Phong ...
Tiếng nói của Sir chung lại vang lên trong không trung, lúc nói tới chồ
quan trọng còn cố ý chậm lại. Tôi căng thẳng nắm chặt tay mình, phát
hiện ra thì ra mình con mong chờ phán quyết cuối cùng hơn cả tưởng
tượng.
-Nếu như vậy thì em từ bỏ.
Nhưng chưa chờ Sir chung nói tiếp, một giọng nói khác đã vang lên trong loa!
Là An Vũ Phong ! Anh vẫn ung dung đứng trên sân khấu .Nhưng lời nói của anh lại như sấm giữa trời quang , đánh mạnh vào tim tôi.
-Được! Nếu đã như vậy thì mọi người chúng ta cùng đếm ngược trong lúc chờ Bạch Tô Cơ ! 60 giây! 59 giây ! 58 giây! 57 giây!...
Đầu tôi bỗng nóng lên quay phắt người lại, lao ra như bay ra khỏi phòng chạy thẳng về phía sân khấu.
Lần đầu tiên gặp nhau trên máy bay , hắn đẹp trai tới mức vô lý, dáng
dấp cao quý như hoang tử của một quốc gia nhưng hắn coi thường tất cả
mọi người trong mắt.Đối với kế hoạch vạn người mê của tôi , hắn hóa giải
chỉ trong nháy mắt, khiến tôi tức giận mà không biết làm thế nào ! Lần
đó tôi đã chơi trò hoán đổi chiếc vòng với hắn.
Tôi bất giác chạy nhanh hơn , tăng tốc , tăng tốc!Cuối cùng vào lúc tôi
thấy chân mình không thể nhấc nổi được nữa thì tôi cũng nhìn thấy sân
khấu.
An Vũ Phong đứng trên sân khấu , vẫn ung dung và tự tin như thế.Nhưng 49 cặp đôi đứng sau lưng anh đã tỏ ra thắc thỏm không yên.
-5 giây
Tôi ra sức chạy về phía trước nhưng chân tôi hình như đã không còn là của tôi nữa, nặng nề như muốn đổ ụp về phía trước.
Lần đầu tiên gặp lại nhau ở đại học Tinh hoa , đoàn fan của hắn làm việc
rất chuyên nghiệp khiên tôi phải sững sờ kinh ngạc! Còn than thở vì oan
gia ngõ hẹp, hắn đã tóm lấy tôi đế đòi vòng. Nhưng cuối cùng hắn lại
bào rằng chắc chan sẽ bắt tôi ngoan ngoan trả vòng cho hắn , sau đó
chúng tôi thành lập hai câu lạc bộ đối lập nhau cả hai ở vào thế đối
địch...
-4 giây
Những ký ức trên đường Thời Quang khiến tim tôi thoang rung động .Khuôn
mặt đỏ tỉa tai trong cửa hàng quần áo đời đường , nhịp tim đập mạnh khi
ăn lau Quan Đông cà tư thế nho nhã của han khi kéo violon đôi bàn tay
che kín mắt tôi khi xem phim kinh dị...
-3 giây!
Cuối cùng cũng đến nơi nhưng nhiều người quá, tôi ra sức chen về phía
trước sân khấu vẫn còn cách tôi một đoan dài mãi không nhìn thấy đâu!
Hắn đích thân xuống bếp làm cho tôi một bữa ăn thật ngon bên bờ hồ sao tất cả những gì hắn nói với tôi tôi đã ghi khắc trong tim
-2..1...0!
Bốp bốp bốp...
Sir chung bồng dưng vỗ tay , mặt không hề có biểu cảm nào, giành lại cái micro trong tay An Vũ Phong nghiêm túc tuyên bố
-Vì bạn Bạch Tô cơ không xuất hiện nên kỳ tích của Câu lạc bộ trái tim tình yêu lần này chưa...
-Chờ một chút!
Sir chung còn chưa nói xong , tôi bỗng như một chiếc phi thuyền nhỏ chen
ra khỏi đám người đông đúc dựa vào thành gỗ rồi nhảy lên sân khấu.
-Bạch Tô Cơ ! Bạch Tô cơ!
Dưới sân khấu một tràng pháo tay vang lên! Không khí cả hộ trường phút chốc trào lên như nồi nước sôi!
Còn trên sân khấu mọi người cũng rơi vào trạng thái điên cuồng! Tất cả
các thành viên của Câu lạc bộ trái tim tình yêu đều nắm chặt tay lắc qua
lắc lại , người nào cũng nở nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng bóng
hình như trên đầu mồi người đều có một chiếc cầu vồng bảy sắc lướt qua
Nhìn vẻ mặt nhiệt tình của mọi người khi đón tôi, tôi cảm thấy có một
cảm giác hối lồi kỳ lạ! Đồ ngốc Bạch Tô Cơ cũng may cuối cùng không kiên
trì với suy nghĩ ban đầu của mình nếu không tôi sẽ khiến bao nhiêu
người thất vọng.
Nghĩ tới đây tôi vội mỉm cười giơ cao hai tay vẫy tay với mọi người
- Đồ ngốc ,em định chơi tôi hả? Việc quan trọng như thế mà dám đến muộn
Bồng dưng bên cạnh tôi vang lên giọng nói trầm ấm và dịu dàng ! Tôi quay
đầu lại không thể tránh khỏi đôi mắt như nam châm của An Vũ Phong.
Phong đang nhìn dính vào tôi! Trong ấn tượng của mình đôi mát của anh
như nước hồ sao ban đêm luôn sâu thẳm khó lường, nhưng lúc này đôi mắt
đó lại hiện lên nụ cười hạnh phúc
-Tới hay không là việc của em, anh có tư cách gì mà hét lên với em?- cái
gã này sao tính tình vẫn không thay đổi nhỉ? Tôi trừng mắt nhìn anh
phản bác.
-Em dám cho tôi lây leo cây , làm tôi mất mặt ! Sao tôi lại không nói
được? - nhưng An Vũ Phong vẫn ung dung đứng tiến về phía tôi giọng nói
mặc dù hung dữ nhưng nụ cười trong ánh mắt càng tươi hơn.
-Anh ... đồ chết tiệt... -Tôi định tiếp tục khai chiến nhưng bỗng vỡ lẽ ra - anh...
-E hèm... Bây giờ vẫn còn đang đứng trên sân khấu, phải chú ý hình ảnh nhé.
Sừ chung từ nãy tới giờ vẫn đứng quan sát chúng tôi , cuối cùng không
nhịn được nữa ho khan mấy tiếng rồi đứng vào giữa tôi và An Vũ Phong
dùng chính thân thể mình để tách chúng tôi về hai phía!
-Em bạch Tô cơ , xin em giải thích cho việc vừa xảy ra được không?-Giọng
nói của sư chung một lần nữa lại vang lên khắp sân trường.
-Dạ - Tôi đã hạ quyết tâm .Quay người lại lễ phép nhận micro từ tay sir chung , ánh mắt tôi từ từ nhìn xuống sân khấu.
Những đôi mắt chờ đợi những vẻ mặt hy vọng.Ma Thu Thu không biết từ lúc
nào đã chạy tới nơi ?đang thở hổn hển đứng đằng sau đám người, nghẹn cố
lên nhìn tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn An Vũ Phong hít một hơi thật sâu , đặt micro lên sát miệng.
-Thưa các bạn tôi là cô gái trong cặp đôi cuối cùng Bạch Tô cơ, tôi chân thành xin lôi mọi người vì sự chậm trê của mình.
-Tại sao bạn lại đến muộn? Lẽ nào còn có việc khác quan trọng hơn buổi tình diễn ngày hôm nay sao?
-Bạch Tô Cơ cho chúng tôi một lý do đi
Nhưng lời xin lỗi của tôi không đủ để giải đáp nghi hoặc của mọi người nó còn khiến nhiều câu hỏi vang lên hơn.
Tôi do dự một lát, rồi dũng cảm đón nhận những câu hỏi của mọi người , giải thích rõ ràng:
- Trước khi tới đây tôi đã gặp rất nhiều trở ngại nhưng thật may mắn vào
giây cuối cùng tôi đã tới nơi nếu không có lẽ tôi sẽ hối hận suốt đời.
-Không sao đâu chỉ cần đủ 50 couple là được rồi!
Câu trả lời của tôi dẫn tới một tràng pháo tay giòn giã, mọi người hình
như đều cảm động trước câu nói đó. Cũng tha thứ cho tôi nên không còn
truy hỏi nữa.
- Ok! Thấy mọi việc đã đâu vào đó cuối cùng Sir chung cũng đồng ý nhưng
điều này .Thầy bứơc nhanh ra trung tâm sân khấu đấy gọng kính vàng trên
sống mũi, nhìn tôi rồi lại nhìn An Vũ Phong , bỗng dưng thây nói: Nếu
cuối cùng câu lạc bộ trái Tim Tình yêu đã tìm đủ 50 couple vậy thì chúng
ta bước vào giai đoan thứ hai bỏ phiếu.
Câu lạc bộ nhiếp ảnh Tô Tiểu Lệ , 1 phiếu ! Câu lạc bộ tái tim tình yêu , 1 phiếu!
Câu lạc bộ trái tim tình yêu , 1 phiếu! Câu lạc bộ trái tim tình yêu 1 phiếu!
Câu lạc bộ trái tim tình yêu , 1 phiếu! Câu lạc bộ trái tim tình yêu 1 phiếu!
- Trái tim! Trái tim! Trái tim! - Mà Thu Thu đứng cạnh tôi khẽ lấm bấm,
hình như làm như vậy thì cô sẽ đạt được ý nguyện vậy! Tôi cảm động nhìn
Ma Thu Thu đang nghiêm túc một cách khác thường, bất giác nắm chặt hai
tay, nhìn chăm chú vào tấm bảng đen ghi số phiếu, bắt đầu cầu nguyện cho
Câu lạc bộ Trái tim tình yêu!
Không biết vì sao, có mười mấy phút kiểm phiếu mà tôi cảm thấy hình như
cả thế kỉ tói qua! Mỗi khi thành viên của Hội học sinh ghi thêm một
phiếu lên bảng, trái tim tôi lại đập mạnh một tiếng.
Tôi hít một hơi thật dài đế mong mình bình tĩnh lại, không ngờ lại càng hồi hộp hơn.
Đúng lúc tôi cảm thấy trái tim mình như sắp biến thành một con thỏ nhút
nhát thì bỗng dưng, một luồng hơi ấm áp từ ngón tay truyền lên tim tôi,
ương phút chốc an ủi trái tim đang thấp thỏm của tôi.
Tôi cúi đầu xuống, thấy không biết từ lúc nào An Vũ Phong đã nắm chặt
tay tôi! Bàn tay anh vừa mạnh mẽ vừa ấm áp, khiến tôi cảm thấy như mùa
xuân đã về. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của An Vũ
Phong, kinh ngạc phát hiện ra, khóe miệng anh nở một nụ cười....
-Tôi tuyên bố, kết quả cuộc tuyển chọn lần này - Kỳ tích lớn nhất của
Đại học Tinh Hoa năm nay - Câu lạc bộ Trái tìm Tình yêu! - Mười phút
kiểm phiếu dài hơn cả thế kỷ cuối cùng cũng kết thúc.
-Year! Chúng ta thành công rồi!
-Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu vạn tuế!
-Và người sáng tạo kỳ tích của năm nay sẽ giành được giải thưởng đặc
biệt của Đại học Tinh Hoa, đó là một suất học bổng đặc biệt đi Pháp du
học! - Tiếng sư Chung kích động vang lên - Cô chính là... .Người sáng
tạo ra Câu lạc bộ Trái tìm Tình Yêu, Bạch Tô Cơ!
Các thành viên của câu lạc bộ hoan hô rầm trời trên mặt mỗi người đều
hiện lên sắc hồng xinh xắn. Trong giây lát, tôi dường như cảm thấy mùa
xuân đang bao bọc quanh mình, ánh mặt trời, những cơn gió nhẹ ấm áp,
ngay cả không khí cũng có mùi của hạnh phúc!
Tôi thắng rồi sao?
Người sáng tạo ra kỳ tích của năm nay... .Người sáng lập ra Câu lạc bộ Trái tim Tình Yêu, Bạch Tô Cơ!
Tôi bất giác nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, tâm trạng vẫn như người đang ở trên mây, nhất thời không thể nào "hạ cánh" được!
Người giành được giải quán quân cuối cùng là tôi! Hơn nữa chỉ có mình tôi! Nhung còn Anh Vũ Phong thì sao?
Nếu không có sự giúp đỡ nhiệt tình của Câu lạc bộ nhịp đập Trái tim của
anh thì Câu lạc bộ Trái tìm Tình Yêu sao có thể đi tới ngày hôm nay?
Tôi quay đầu lại, há miệng định hỏi gì đó, nhưng hình như sư Chung nhận ra tôi định làm gì, chỉ mỉm cười!
- Mọi người yên lặng! Yên Lặng một chút! - Tiếng nói của Sir Chung như
liều thuốc an thần khiến tiếng huyên náo khắp hội trường tắt hẳn. Sir
Chung bống nắm tay An Vũ Phong, đi tới trước mặt tôi, sau đó nắm tay tôi
và cùng giơ cao tay của hai chúng tôi lên!
- Chưa cần vội chúc mừng! Tôi vẫn còn chưa nói xong! Sừ Chung bật cười
hài hước -Chủ đề lần này khiến tôi vui mừng nhận ra rằng, hai học sinh
không quen biết nhau, từ kẻ kình địch dần dần trở thành bạn bè. Thực ra ý
nghĩa của việc trao đổi học sinh chính là hòa hợp, sự hòa họp giữa các
câu lạc bộ, sự hòa họp giữa mọi người, sự hòa hợp của các tư tưởng! Bởi
vậy, mặc dù giải thưởng cuối cùng của mỗi năm chỉ có một, học bổng sang
Pháp du học cũng chỉ có một, nhưng sau khi Hiệp hội trao đổi sinh viên
quốc tế hiểu được tình hình này đã chủ động đề nghị cho cả hai chủ tịch
câu lạc bộ cùng đi. Bởi vậy, năm nay chúng ta có hai người giành giải
nhất, họ chính là cặp đôi thứ 50 của năm nay -Bạch Tô Cơ và An Vũ Phong!
Tùng tùng tùng......... tùng tùng tùng....
Bốp bốp bốp...... bốp bốp bốp......
-Vạn tuế! Vạn tuế! - Tiếng vỗ tay,, tiếng hoan hô!
Sir Chung -vừa mới nói dứt câu, cả sân khấu lại chìm trong làn sóng vui mừng!
Tôi ngây người đứng nguyên tại chỗ cũ, mỉm cười nhìn An Vũ Phong, rồi
lại quay đầu lại, bỗng dưng tôi nhìn thấy một đôi mắt màu xám nhạt đang
âm thầm nhìn tôi trong đám đông....
Xào xạc!
Trên con đường thưa thót bóng người, từng cơn gió nhẹ thổi qua hàng cây
ngô đồng hai bên đường, phát ra những tiếng xào xạc. Ánh mặt trời lặn
dần ra phía Tây, khiến cả bầu ười được nhuộm một màu đỏ rực.
Không khí thật ương lành! Từng cơn gió mát thổi qua mặt tôi khiến khuôn mặt nóng bừng của tôi hạ dần nhiệt độ.
Rời khỏi khung cảnh náo nhiệt của sân trường, tôi và An Vũ Phong sánh
vai nhau đi trên con đường nhỏ quanh co ương trường Đại học Tinh Hoa,
không ai nói lời nào. Thực ra không cần phải nói. Chỉ cần hai người có
thể sóng bước bên nhau, tôi đã cảm thấy vô cùng đặc biệt! Cũng giống như
đang diễn một bộ phim tình cảm, nhân vật nam chính đẹp trai lần đầu đi
bộ cùng cô gái mà mình thích, hai trái tim nóng hổi cùng đập chung một
nhịp và lại gần nhau hơn ương tiếng gió thổi rì rào...
Lạch cạch...
Bỗng từ cách đó không xa vang lên một tiếng động nhẹ.
Tôi và An Vũ Phong không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, gặp một bóng người vô cùng thê thảm.
-Kỷ Minh?
Người xuất hiện trong tầm mắt của tôi chính là Kỷ Minh! Kế từ sau khi
rời khỏi phòng tôi lần trước, anh chưa hề xuất hiện lại lần nào. Trong
tay Kỷ Minh xách một va ly hành lý, nhìn thấy chúng tôi, đôi mắt màu xám
dừng chân đứng nguyên tại chỗ cũ, chỉ dùng đôi mắt im lặng nhìn về phía
xa.
Tôi bước nhanh về phía Kỳ Minh, An Vũ Phong cũng vội đi theo tôi! Ba
người chúng tôi lần đầu tiên đứng gần nhau như vậy, nhưng cả ba đều rơi
vào yên lặng.
- Kỷ Minh, bạn mang hành lý đi đâu vậy? Bạn định đi sao? - Rất lâu sau,
những từ ngữ ương đầu tôi mới sắp xếp được thành một câu nói, nhẹ nhàng
thoát ra khỏi miệng.
Kỷ Minh vẫn giữ thái độ ôn hòa, đứng thẳng người, mỉm cười nhìn tôi và
An Vũ Phong. Nhung trong đôi mắt màu xám nhạt luôn rất tự tin của anh
lại có vẻ gì đó khiến tôi thấy khó hiểu - u buồn, thất vọng, hay là bất
lực... .Vô số tình cảm phức tạp nằm trong đó.
-Đúng thế. Mình nghĩ mình không nên ở lại đây nữa, có lẽ có những việc ngay từ đầu mình đã sai rồi.
-Kỷ Minh, việc của cậu tôi đều nghe nói rồi - Giọng An Vũ Phong trầm trầm
- Vậy sao? Có điều là một trong ba đại thần như cậu, có lẽ không bao giờ
hiểu được tâm trạng hiện thời của tôi đâu - Kỷ Minh cay đắng nhếch
miệng, khuôn mặt anh giống như một tấm cửa sổ bằng kính sau cơn mưa bị
bám đầy bùn, không thể nào lau đi được.
- Không - Nhưng An Vũ Phong lại lắc đầu - Cậu sai rồi. Tại sao tam đại
thần lại không thể hiểu tâm trạng của người khác? Trong cuộc đời của mỗi
người đều có những việc không thể nào quên được, tôi cũng thế. Nhưng
quan trọng không phải là nhớ mãi quá khử, mà là hãy quên chúng đi.
-Quên? - Kỷ Minh nhún vai, khẽ hử lạnh một tiếng - Cậu nói thì dễ dàng
lắm, nhưng đối với tôi mà nói, muốn quên đi một chuyện còn khó khăn hơn
cả tìm đường lên trời. Cậu có thể hiểu được cảm giác bị người ta đuổi ra
khỏi căn nhà mà mình đã sống từ nhỏ không? Cậu có thể hiểu được tâm
nguyện của mẹ tôi khi muốn tôi tìm lại chiếc vòng đó không? Cậu có vì
không thực hiện được di nguyện của bố mẹ mà cảm thấy đau đớn tới mức
muốn biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này không?
Kỷ Minh...
Tôi nhìn Kỷ Minh chăm chăm, mặc dù có giây phút biết được sự thực, tôi
đã rất hận anh! Nhưng không biết vì sao, tới ngày hôm nay, tôi lị có một
cảm giác rất kỳ lạ, có thể là tôi thương hại anh, có thể là đồng cảm
với anh, nhưng lớn nhất vẫn là cảm giác có lỗi với anh!
-An Vũ Phong, chiếc vòng này có lí lịch như thế nào?
-Thực ra cái vòng này chính là tượng trưng cho dông dõi quý tộc ở nước Chanel.
Nhưng từ mấy năm trước, ông già của viện trưởng lão bỗng dưng nổi hứng
lên, nói rằng ngay cả Giang Hưu Thần cũng đã kết hôn rồi, chúng tôi cũng
phải nhanh chân lên! Thế là ông ta nghĩ đủ mọi cách để dùng cái vòng
này trêu đùa bọn anh! Ông ta còn nói, nếu ai làm mất cái vòng này sẽ
buộc phải chấp nhận sự sắp xếp của ông ta, coi mắt một người con gái đã
được chỉ định! Haizzz... Bạch Tô Cơ, giờ thì em biết rồi chứ? Nếu khi đó
anh không đòi lại cái vòng này, hậu quả sẽ rất rất nghiêm trọng đấy. -
An Vũ Phong chép miệng, nói với giọng ngán ngẩm.
Tại sao lại như vậy? - Tôi ngẩn ngơ, không biết nên khóc hay nên cười,
nhìn An Vũ Phong rồi lại nhìn Kỷ Minh, cảm thấy thật khó hiểu.
Nhưng An Vũ Phong bông quay sang nhìn Kỷ Minh, hình như nghĩ ra cái gì đó, câm điện thoại lên gọi tới một con số.
-A lô? Hựu, là tôi, tôi là Phong!
- Có thể giúp tôi tra lịch sử gia tộc nhà họ Kỷ ở nước Chanel không...
.ừ, được, tình hình cụ thể tôi sẽ gửi tài liệu cho anh sau. Được, cảm ơn
anh!
Pặp! An Vũ Phong cúp điện thoại, mặt lộ ra vẻ an ủi, nhìn Kỷ Minh, lạnh lùng nói:
- Kỷ Minh, việc của cậu tôi không giúp được nhiều, nhưng tôi có thể nhờ
Hoàng tử Giang Hưu Thần đích thân kiểm tra lịch sử gia tộc nhà cậu, nếu
tất cả đều như cậu nói, chắc chắn họ sẽ trả công bằng cho cậu.
- An Vũ Phong....- Đôi mắt của Kỷ Minh sáng lấp lánh, khuôn mặt trắng
trẻo tỏ ra khó hiểu, hình như không biết vì sao An Vũ Phong lại làm như
vậy.
-Đừng nói cám ơn tôi, coi như là tôi cảm ơn cậu vì thời gian qua luôn
chăm sóc cho Bạch Tô Cơ! Ha ha, còn cả cái này nữa - An Vũ Phong bỗng
lấy chiếc vòng tay mà khó khăn lắm mới tìm được về trong túi ra, nhìn
một cái rồi đưa cho Kỷ Minh - Cái này cho cậu!
- Cái này... .sắc mặt của Kỷ Minh càng khó hiểu, không biết nên nhận chiếc vòng hay không - Cái vòng này chẳng phải của cậu sao?
- Ha ha ha, nếu cậu đã cần nó hơn tôi thì tôi tặng cho cậu - An Vũ Phong
thản nhiên cười, rồi lại nhìn tôi. - Bây giờ tôi không còn cần cái vòng
tay này nữa rồi.
Nhưng Kỷ Minh lại rơi vào im lặng.
- Kỷ Minh, bạn cứ nhận đi - Thấy dáng vẻ khổ sở của Kỷ Minh, tôi cũng mỉm cười với anh, nói khẽ.
- Bạch Tô Cơ, bạn... .không trách mình sao? - Kỷ Minh do dự nhìn tôi, giọng nói vẫn không được tự tin như trước.
-Tại sao lại trách bạn? Bạn luôn giúp đỡ mình mà. Thực ra mình rất vui
vì quen được một người bạn như bạn, nếu không có bạn thì cũng không có
sự tồn tại của Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu - Tôi nghiêm túc gật đầu,
rồi bỗng dưng nghĩ lại cái gì đó, tôi đưa tay phải ra muốn bắt tay Kỷ
Minh - Chúc lên đường may mắn.
- Cảm ơn! - Kỷ Minh cảm động nhìn tôi, nhưng khi tay anh sắp chạm vào
tay tôi,bỗng có một bàn tay nhanh như cắt bắt tay Kỷ Minh trước tôi.
-An Vũ Phong! Anh!
-Ha ha ha, Kỷ Minh, chúc lên đường may mắn.
Tôi tức giận nhìn An Vũ Phong, nhưng An Vũ Phong mỉm cười đắc ý.
- Hai bạn....... Ha ha... .cảm ơn! Kỷ Minh nhìn tôi rồi lại nhìn An Vũ Phong, hình như
hiểu ra điều gì đó, lắc đầu, cười đau khổ, và quay người đi, cái bóng của anh dần khuất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
-Này, An Vũ Phong, anh đúng là ngang ngược! - Nhìn bóng Kỷ Minh đi xa dần, tôi giận dữ nhìn An Vũ Phong.
-Làm sao? Em không hài lòng sao? Vậy thì từ sau anh cũng nắm tay người con gái khác! Nhưng An Vũ Phong chỉ nhếch miệng lên cười.
-Anh..... anh dám! - Mặt tôi đỏ bừng nhưng vẫn không chịu nhận thua, đưa tay ra đấm mạnh vào vai An Vũ Phong.
An Vũ Phong chỉ nheo mắt với tôi, quay người lại tránh khỏi cú đấm, chạy
ra đằng xa Tôi thoáng khựng lại rồi nhanh chóng chạy đuổi theo!
-Anh tưởng rằng em không dám sao? An Vũ Phong, anh cứ chờ đấy.
- Kính coong....Các bạn thân mến, xin mau chóng làm thủ tục lên máy bay...
Trong phòng chờ máy bay của sân bay Quốc tế thành phố Tinh Hoa, tôi, Ma
Thu Thu và Tô Hưu Tuệ đang ngồi sát với nhau, vui vẻ nói chuyện không
ngừng. Cách đó không xa, Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ, Kim Ánh Minh và
Mông Thái Nhất, bốn người con trai cũng ngồi chụm đầu vào nhau, nói nói
cười cười.
Chuyện gì thế nhỉ, đã sắp tới giờ rồi mà sao An Vũ Phong vẫn chưa tới?
Đáng lẽ bọn tôi đã hẹn gặp nhau ở sân bay từ nửa giờ trước! Vậy mà bây
giờ đã quá 5 phút rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cái gã đó đâu, không
hiểu hắn đang giờ trò gì.
Tôi nhìn vào từng bóng người đi vào săn bay, tâm trạng giống như chiếc
máy bay sắp hạ cánh, càng ngày càng nặng nề! Ngọn lửa giận lại bắt đầu
nhen nhóm lên ương tôi.
-Tô Cơ, đừng nhìn nữa! cổ cậu sắp dài ra rồi! Nhớ rõ đấy, đồ ăn của nước
Pháp rất dễ gây béo, ăn ít một chút, nếu không khi trở lại tớ sẽ nhìn
thấy một con heo béo đấy.
Đúng lúc tôi đang giận dữ chu môi lại thì giọng nói của Tô Hưu Tuệ ngồi
cạnh lọt vào tai tôi! Tôi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cô đang xoắn mấy
lọn tóc dài, nhìn tôi nói.
-Hưu Tuệ đáng ghét, cậu tưởng rằng cậu không nói chuyện thì người ta
nghĩ cậu câm sao? Bạch Tô Cơ tớ cho dù ăn nhiều thế nào thì vẫn là mỹ nữ
vạn người mê! Tôi giận đỗi lườm cô, nhưng trong lòng thì thầm cảm
động....Ha ha, quả nhiên chỉ có Tô Hưu Huệ là hiểu tôi.
-Ha ha ha, lần này chỉ là do cậu may mắn thôi. Nếu có Tô Hưu Tuệ tớ ở đố
thì chắc chắn người được đi Pháp phải là tớ! - nhưng ngay sau đó câu
nói kiêu ngạo của Tô Hưu Tuệ lại làm tôi tức nổ đom đóm mắt.
-Em Hưu Tuệ, lẽ nào em quên anh rồi sao? - Bỗng dưng một giọng nói quen
thuộc chen vào. Tôi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt to béo của
Kim Nguyệt Dạ đang cười hi hi nhìn Tô Hưu Tuệ.
-Thu Thu! Tớ đi đây! Sau này Câu lạc bộ Trái tím Tình yêu giao cho cậu
nhé! - Trong lúc Tô Hưu Tuệ còn đang mải "nói chuyện tình yêu" với Kim
Nguyệt Dạ, tôi nắm lấy đôi tay của Ma Thu Thu dặn dò.
-Yên tâm đi! Tô Cơ! Chắc chắn tớ sẽ kế thừa truyền thống ưu tú của cậu,
phát triển Câu lạc bộ Trái tìm Tình yêu, biến nó trở thành câu lạc bộ
nổi tiếng nhất Đại học Tinh hoa! - Ma Thu Thu vui vẻ trả lời, hai con
mắt sáng lấp lánh nhìn tôi gật đầu.
-Được rồi, được rồi, mọi người đừng đùa nữa! - Lý Triết Vũ vẫn dịu dàng
như vậy, cười cười xua tay, cố gắng giữ "trật tự" - Bạch Tô Cơ, sao An
Vũ Phong vẫn chưa tới? Có cẩn gọi điện cho cậu ta không?
-Ừ! - Câu nói của Lý Triết Vũ nhắc nhở tôi, tôi mở túi xách, móc điện thoại di động ra định gọi cho hắn.
-Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy!
Cái gi? Còn dám tắt máy?
Trong phút chốc đôi tay đang cầm điện thoại của tôi chợt mím lên một cách kỳ lạ!
Chẳng nhẽ trên đường gặp chuyện gì rồi sao?
-Đừng lo, đừng lo, chắc là bị tắc đường, Tô Cơ, bọn tớ chờ với cậu - Lý Triết Vũ vẫn mỉm cười hiểu biết, an ủi tôi.
Cũng đúng, An Vũ Phong từ trước tới giờ lúc nào cũng thích phô trương
thanh thế, bên cạnh luôn có con "Hải ly" trung thành, làm sao mà xảy ra
chuyện gì được.
Nghĩ tới đây, trái tim lo lắng của tôi bình tĩnh lại một chút.
-Ha ha, tôi thấy cái gã đó chắc chắn là chán sống rồi, đi hưởng tuần
trăng mật với người đẹp của mình mà còn đến muộn! Đúng là đồ ngốc!
Mông Thái Nhất từ nãy ngồi im không nói gì, giờ dương dương tự đắc nói ra suy nghĩ của mình.
- Em Hựu Tuệ, bao giờ chúng ta hưởng tuần trăng mật cũng đi Pháp nhé.
Triết Vũ, cậu sẽ mừng cho chúng tớ, đúng không? - Kim Nguyệt Dạ cũng
mượn câu nói của Mông Thái Nhất, vừa nói vừa nắm tay Tô Hưu Tuệ!
-Kim Nguyệt Dạ! - Tô Hựu Tuệ kinh ngạc kêu lên, nhưng ngay sau đó cô lại như hóa thạch.
-Ha ha ha. Nếu khi đó Hựu Tuệ vui vẻ thì đương nhiên tớ cũng vui vẻ - Bị
Kim Nguyệt Dạ nói khích nhưng Lý Triêt Vũ vân bình tĩnh, mỉm cười năm
bàn tay còn lại của Hựu Tuệ.
-Wa, mọi người lãng mạn quá.
Ma Thu Thu ngưỡng mộ nhìn hai chàng trai đang tranh nhau nắm tay Hưu Tuệ, hạnh phúc thốt lên một câu tán dương.
-Chim sẻ! Lãng mạn cái đầu em ý! Mau đưa tay đây, để đại gia Mông Thái
Nhất này cho em niềm hạnh phúc đó! Nào, lại đây để anh ôm!
-Xuất phát.
Đúng vào lúc Mông Thái Nhất "nhào" về phía Ma Thu Thu, Kim Ánh Minh từ
nãy đứng cạnh không nói gì, bất giác lôi một cái điện thoại trong túi áo
ra, ấn một nút, miệng ra hiệu.
Soạt Soạt...
Bỗng ở hai góc của phòng chờ lao ra hai bóng người mặc sắc phục, không
nói nửa lời giữ chặt Mông Thái lại, sau đó hai người dùng sức bẻ quặt
tay anh ta về phía sau!
- Học viện quân sự Tinh Hoa! Học viện quân sự Tinh Hoa, tôi là đội
trưởng Nhất Liên, đã tìm được học viên vi phạm nội quy, bỏ chạy vào tuần
trước, lập tức giải về trị tội! -Một thầy giáo cao lớn móc điện thoại
ra nói một tràng.
-Á! Con chuột đáng ghét kia! Cậu....sao cậu dám....á...
Mông Thái Nhất ra sức giằng co nhưng không thể thoát khỏi tay của hai
người đó được, không lâu sau, anh bị lôi ra khỏi phòng chờ và biến mất
khỏi mắt chúng tôi.
-Mông..... Mông Thái Nhất....... - Ma Thu Thu không biết làm gì, lúc này
mới có phản ứng, nhìn về hướng mà Mông Thái Nhất biến mất, lo lắng áp
tay lên ngực!
-An Vũ Phong, please hurry to carry the fly F923...An Vu Phong................ please....
Trong phòng chờ máy bay vang lên giọng nói quen thuộc. Tôi thầm mắng An
Vũ Phong, Vừa lo lắng nhìn ra cửa ra vào. Bỗng dưng trái tim tôi đập
mạnh!
Bởi vì rõ rang lúc này tôi nhìn thấy ở cửa lớn của máy bay có một chàng trai nổi bật khác thường đang ung dung đi về phía tôi.
Mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt cười kiêu ngạo, hai hàng long mày khẽ
nhếch lên, hình như luôn mang theo nụ cười. Nước da trắng trẻo và đôi
môi màu hồng đào, ánh mắt sáng sâu thẳm, sống mũi cao như các nhân vật
trong thần thoại Hy Lạp, bên tai trái là chiếc khuyên tai có đính kim
cương sáng lấp lánh, tất cả những điều đó đem lại cho anh một vẻ đẹp mê
hồn...
An Vũ Phong!
Kẻ chuyên gia tới muộn cuối cùng cũng tới!
Hôm nay anh mặc bộ quần áo giống lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cũng
là màu trắng như thế. Hình như anh rất thích màu trắng thì phải!
Nhưng đẹp trai không nói lên được điều gì! Nên biết rang bắt Bạch Tô Cơ phải chờ người thì cái giá phải trả hoàn toàn không nhỏ!
-Khi tới Pari, việc đầu tiên mà em làm sẽ là đi thăm tháp Eiffel! - Tôi
nhìn thẳng về phía trước, khóe mắt khẽ liếc An Vũ Phong, nghiêm túc
tuyên bố.
-Được thôi, có phải chuẩn bị tổ chức lễ tuyên thệ nhậm chức người hầu
của thiếu gia An Vũ Phong tại tháp Eiffel không? -Nhưng An Vũ Phong hình
như đã nhận ra ý đồ của tôi, chỉ cười nhẹ và cho tôi một đòn chí mệnh!
-Nằm mơ! - Tôi giận dữ quay đầu lại, lườm An Vũ Phong - Anh đừng có tưởng bở! Có điều, trừ phi...
Nói tới đây, con ngươi mắt tôi đảo tròn, lại nghĩ ra kế mới.
-Trừ phi anh tìm thấy cuốn "Phép thuật tình yêu" của em!
-Sao thế được? Đó là sách của em mà! Lẽ nào ngay cả em cũng không biết
mình để nó ở đâu sao? - An Vũ Phong cố ý tò ra kinh ngạc, mở to mắt,
chép miệng nhìn tôi rồi lại nhún vai - Em bắt anh gánh cái tội to như
vậy, cho dù là người hầu của anh thì cũng có tác dụng gì?
-Ha ha ha, không tìm thấy sách thì miễn bàn! Lần trước rõ rang em nhớ em
nhét vào túi xách, nhưng xuống máy bay không còn tìm thấy đâu nữa - Tôi
càng tự đắc - Bởi vậy, trừ phi anh giúp em tìm thấy nó, nếu không thì
miễn bàn.
-Được thôi - Nhìn dáng vẻ bại trận của An Vũ Phong, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ!
Nhưng tôi vui mừng chưa được lâu thì nhìn thấy khóe miệng An Vũ Phong nhếch lên, sau đó lôi ra một thứ từ cái túi đeo sau lưng.
Huơ huơ quyển sách màu hồng trước mắt tôi....
Tôi dụi mắt, xác định rằng mình không nằm mơ, nhưng An Vũ Phong lại nhét quyển sách vào lòng tôi, tôi bỏ đi trước!
Sao có thể như vậy được?
Đúng là quyển "Phép thuật tình yêu" của tôi!
Không phải chứ?
Lẽ nào trên máy bay...
-Kính coong... .Mời các hành khách đi Pari làm thủ tục lên máy bay....
Tôi còn đang ngẩn ngơ đứng ở chỗ cũ, nhìn theo An Vũ Phong và suy nghĩ mông lung thì bên tai lại vang lên tiếng nhắc nhở!
Còn chưa kịp định thần lại, An Vũ Phong đã ngang ngược nắm lấy tay tôi.
- Bạch Tô Cơ, vừa nãy em cười nhìn ngốc thật. Mau lên, anh không thích những cô gái
bướng bỉnh đâu.
-Đáng ghét...." Tôi giận dữ măng, nhưng bất giác lại cong miệng lên, bước nhanh chân theo An Vũ Phong tới cửa an ninh!
Cuộc sống quả là kỳ diệu! Có ai nghĩ rằng hai "kẻ thù không đội ười chung" như tôi và An Vũ Phong lại có lúc nắm tay nhau.
Ha ha, nhưng cho dù thế nào, bây giờ tôi cũng sẽ không buông bàn tay này
ra nữa! Ha ha... tay của An Vũ Phong thật lớn, thật ấm áp, luôn khiến
tôi cảm thấy thứ mà tôi nắm ương tay chính là mặt ười của mùa đông!
-Bạch Tô Cơ, may mắn nhé! Lúc làm thủ tục, tôi còn nghe tiếng của Ma Thu
Thu và Tô Hưu Tuệ hét với theo. - Nhất định phải hạnh phúc nhé!
Hưu Tuệ, Thu Thu, các bạn yên tâm đi! Chắc chắn bọn mình sẽ sống hạnh phúc.