Tôi giật mình, không dám tin vào đôi tai của mình nữa.
Nhưng sắc mặt của Ma Thu Thu kiên định khác thường:
- Bởi vì đối với tớ mà nói, Mông Thái Nhất rất quan trọng, tớ không muốn anh ấy không vui.
Nói xong, Ma Thu Thu dìu Mông Thái Nhất đi thẳng, từ đằng xa thi thoảng vẫn vọng lại tiếng rên rỉ của Mông Thái Nhất.
Hu hu… Hu hu…
Tất cả mọi thứ bên tai lại trở nên yên tĩnh khác thường, Kỷ Minh im lặng nhìn tôi, hình như cũng không biết phải làm thế nào.
- Mình không sao, bạn về trước đi. Một lúc sau, tôi mệt mỏi nói.
Kỷ Minh mở miệng định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, anh đi vài bước lại quay đầu nhìn tôi rồi mới đi tiếp.
Tôi gục mặt xuống đầu gối, cô đơn ngồi trên thảm cỏ, chỉ muốn yên tĩnh
một mình. Cơn gió buổi đêm se lạnh không ngừng thổi bay mái tóc dài của
tôi, khiến trái tim tôi càng thêm rối loạn.
Đúng vào lúc đó, tôi phát hiện ra có một bóng đen, cái bóng đen đó không
quay đầu lại, chỉ là một cái lưng ở đối diện tôi. Đó là một cái lưng
dài và thẳng, mái tóc dài bị gió thổi rối tung.
- An Vũ Phong? Là anh hả?
Lúc sau mới định thần lại, cuối cùng tôi cũng nhận ra chủ nhân của cái bóng đó, ngạc nhiên kêu lên!
- Ha ha ha… Bạch Tô Cơ, cô có nghị lực thật đấy!
Lời nói của An Vũ Phong vẫn châm chọc như mọi khi.
- Có điều, tôi vẫn cảm thấy, giáo trình đặc biệt của cô quả thật là rất
“Tiểu Bạch”, rất hợp với cái tên “Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch” của cô!
Ha ha ha!
Giọng nói lạnh lùng bỗng dưng chuyển thành tràng cười nhạo báng, tôi
giận dữ tới mức toàn thân run rẩy, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được,
ngẩng đầu lên, nhìn về hướng của An Vũ Phong, không hề sợ hãi, hét lên:
- Dù sao cũng tốt hơn một con côn trùng! Học theo người khác thành lập
câu lạc bộ, không hề biết là phải làm thế nào, chỉ biết canh ba nửa đêm
đi theo dõi người ta, tới lúc bị bắt thì lại trốn như một con chuột. An
Vũ Phong, tại sao tôi cảm thấy hành vi của anh không giống đại thần của
nước Chanel mà lại giống như một tên trộm vậy?
Ừm! Bạch Tô Cơ! Tuyệt lắm!
- Hừ…
Ai mà ngờ An Vũ Phong bước từng bước chậm rãi về phía tôi, đôi mắt sâu thẳm phát ra ánh sáng đáng sợ.
Hắn… Hắn định làm gì? Nơi này tối tăm, hắn định giết người diệt khẩu sao?
Tôi bất giác lùi về sau, cho tới khi lưng chạm vào thân cây thô ráp đằng sau, không còn chỗ nào trốn nữa mới dừng lại!
Bỗng dưng, An Vũ Phong giơ hai cánh tay lên, chống vào thân cây, khiến
tôi bị nhốt trong vòng tay của hắn. Giây phút đó, tôi cảm thấy có một áp
lực rất lớn khiến mình không thở được.
- Anh… anh định làm gì? – Tôi run run hỏi.
- Nơi này chỉ có hai chúng ta, cô nói xem tôi định làm gì? – Anh ta khẽ nhướng mày lên, mỉm cười. – Hay là cô có ý nào hay hơn?
- … - Trời ơi! Sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như thế?
- Kẻ trộm của nước Chanel… Vừa nãy cô nói thì tôi mới nhớ. – Hắn lại làm
ra vẻ đang suy nghĩ cái gì đó, gật gật đầu, - Ừm… tốt nhất là nhanh
chóng kết thúc trò chơi này.
Anh ta buông một câu rồi thả tay ra, quay người đi thẳng về phía trước, cứ như thể tôi chỉ là không khí!
Hừ! Bây giờ tôi có thể khẳng định cãi gã này là kẻ ******** nhất trong
số những kẻ ********, chỉ có những gã đàn ông không có phẩm cách mới giở
trò ngang ngược khi bị người ta bắt quả tang.
Vào lúc tôi giận dữ dậm chân xuống thảm cỏ, lẩm bẩm một mình, trong
không trung lại vang lên giọng nói mà tôi không muốn nghe nhất…
- Nói cho cô biết, vừa nãy hình như tôi nhìn thấy nữ hoàng tình yêu của trường trung học Minh Đức… đỏ mặt…
A a a…
Anh ta lại dám đùa cợt tôi! Có phải là ông trời phái anh ta xuống làm kẻ thù của tôi không?
Thời gian giống như một cô nàng vũ nữ xoay tròn không biết mệt mỏi.
Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch vẫn kiên cường “sống sót” trong tình trạng
“âm thịnh dương suy”! Vào các thời gian rảnh rỗi, chúng tôi định kỳ tổ
chức “Bài học tình yêu Tiểu Bạch” và cũng thu được hiệu quả nhất định.
Hồ Bách Linh dưới sự đốc thúc của mọi người cũng bắt đầu giảm cân, Ma
Thu Thu càng ngày càng ra dáng của một thục nữ, còn Kỷ Minh thì lúc nào
cũng vẫn đứng về phía tôi, dành cho tôi sự ủng hộ vô tư nhất!
Nhưng trong lòng tôi vẫn còn một hòn đá đè chặt – bởi vì nhiều nguyên
nhân, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch vẫn không xuất hiện một couple nào.
Mặc dù mọi người tập luyện với nhau rất nhiệt tình, nhưng tới khi kết
thúc buổi tập, họ lại trở về là hai đường thẳng song song.
- Chủ tịch Bạch, tạm biệt!
- Tô Cơ, hẹn mai gặp lại!
…
Tạm biệt mọi người, tôi đeo ba lô lên lưng nhưng lại không muốn về nhà,
lững thững đi ra khỏi đại học Tinh Hoa, dạo bộ lung tung trên các tuyến
đường của thành phố Tinh Hoa.
Một cái đèn đỏ sáng lên, xe hai bên đường dừng lại, tôi vô thức dừng
bước chân. Lười biếng chờ đèn xanh. Quay đầu sang, chỉ nhìn thấy bóng
mình in trên cánh cửa sổ bằng kính trong suốt ở bên cạnh, tôi ngẩn ngơ
rồi ngắm kỹ gương mặt mình.
Hả? Lạ thật, tôi vốn tưởng rằng Bạch Tô Cơ lúc nào cũng xinh đẹp, tràn
đầy sức sống, là một mỹ nữ vạn người mê, nhưng khuôn mặt trong gương lúc
này lại có phần tiều tụy, hốc hác!
Trái tim tôi thoáng thảng thốt!
Tin tin…
Tiếng còi xe đằng sau vang lên, nhưng tôi vẫn đứng bên cạnh cánh cửa sổ như một con ngốc, nhìn vào bóng mình trong gương.
- Chủ tịch Bạch, cô rất muốn mua cái này sao? Nhưng có lẽ là cô nghèo lắm nhỉ?
Không biết đứng ngẩn ngơ bao lâu, bỗng dưng một gióng nói trêu chọc vang lên sau lưng tôi.
Tôi không quay đầu lại, hai con mắt đã mở to ra.
Trên tấm kính trong suốt là một bóng người mờ mờ!
Mái tóc dài đen nhánh như một dấu hiệu nhận biết đặc biệt đang nhảy múa
cùng với gió, đôi mắt đen và sâu thẳm đang giễu cợt nhìn tôi!
- Chủ tịch An, tôi không có hứng thú với một gã giàu sổi! Nhưng tôi không ngờ anh còn thích trò theo dõi người khác.
- Vậy sao? Tôi chỉ thấy tò mò là sao bạn Bạch Tô Cơ lại đứng giữa đường
làm người gỗ thôi! – Nhưng An Vũ Phong vẫn không hề có phản ứng gì trước
lời nói xóc của tôi, giọng nói hiền lành nhưng lại đầy vẻ giễu cợt.
- Anh… Tôi làm gì chẳng liên quan gì tới anh cả.
Tôi cố gắng để giọng nói của mình nghe thật lạnh nhạt nhưng vô thức quay đầu đi, sau đó ngẩng đầu lên bước đi!
Thấy tôi chuẩn bị đi, An Vũ Phong không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn thong thả nói:
- Không ngờ cô lại có hứng thú với “nhãn hàng” này, có điều… - Bỗng dưng
đôi mắt hắn lại nheo lại nhìn tôi. – Nhìn vóc dáng của cô thì mặc bộ
này có vẻ lãng phí quá!
- Tôi mặc gì cần anh phải đứng đó khoa chân múa tay chỉ bảo sao?
- Ồ… Sao tôi lại quên mất, bạn Bạch “gà chay” thích nhất là những nhận xét của bạn “gà gáy”.
- Anh… - Tôi căm hận nghiến răng, liếc hắn bằng đuôi mắt, - Thời gian PK
là 90 ngày, bây giờ mới qua một nửa, tôi nghĩ tới lúc đó kết quả sẽ rõ
ràng, không cần anh phải nhắc nhở ý chí chiến đấu của tôi.
- 90 ngày dài quá, hay là chúng ta chơi một trò chơi để kết thúc trận PK này, được không?
Lúc đó, lời nói của An Vũ Phong như một con kiến chui vào lỗ tai tôi! Tôi cảm thấy trong lòng mình ngứa ngáy khó chịu.
Kết thúc trước trận PK?
Mấy chữ này sao lại có ma lực như vậy? Nhưng An Vũ Phong có tốt bụng như thế không? Liệu hắn có âm mưu nào không?
Mặc dù trong lòng tôi rất thắc thỏm, nhưng tôi vẫn không kìm chế được
mình, dừng chân lại. Quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn An Vũ Phong.
- Quy tắc trò chơi?
- Đây chỉ là một trò chơi giữa hai chúng ta, chủ đề là “Ai có thể không
động lòng”. Hai người chúng ta đại diện cho hai câu lạc bộ, hẹn hò nhau
trong một tuần. Trong một tuần này, chúng ta phải dốc hết toàn lực để
khiến đối phương không tự chủ được mà thích mình! Đồng thời, cũng phải
khống chế bản thân để không bị đối phương thu hút. Một tuần sau, trò
chơi kết thúc, nếu bên nào có hiện tượng ỷ lại vào bên kia thì là thua.
Cái giá của thua cuộc là phải lập tức đóng cửa câu lạc bộ của mình vô
điều kiện!
Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trắng trẻo của An Vũ Phong, bỗng dưng cảm
thấy An Vũ Phong lúc này hình như hơi khác với An Vũ Phong bình thường
tự cao tự đại với nụ cười đểu cáng! Hắn lúc này tỏ ra vô cùng nghiêm
túc, trịnh trọng!
- Thế nào? Có cần nghĩ không?
An Vũ Phong thu ngón tay về, ung dung nhét tay vào túi quần, người hơi nghiêng đi một chút, im lặng nhìn tôi.
Ánh mắt hắn lúc đó hình như nói, Bạch Tô Cơ, nếu cô không dám thì có thể đi ngay lúc này.
Ha ha ha…
Ai có thể không động lòng? Trò chơi này không phải là sở trường của Bạch Tô Cơ tôi sao?
Gã ngốc này định dùng thời gian một tuần để trêu đùa tôi sao? Ha ha ha… Đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mà tôi từng nghe.
Một tuần…
Không vấn đề gì!
Chưa cần chờ tới một tuần sau, bây giờ tôi đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Có điều, An Vũ Phong, tôi sẽ bắt anh thua tâm phục khẩu phục.
Nghĩ tới đây, tôi không hề do dự hất cằm lên, tự tin trả lời:
- Được! Tôi nhận lời!
- OK! – Khóe mắt An Vũ Phong ánh lên nét vui mừng, trong mắt lại phát ra
tia sáng lấp lánh, cười rạng rỡ, - Bạch Tô Cơ, tôi nghĩ một tuần tới
đây chúng ta sẽ rất vui vẻ đấy.
Nói xong, hắn bỗng dừng lại, đầu nghiêng sang một bên, chép miệng:
- Bộ bên trái và bộ bên phải, cô chọn bộ nào?
Chọn bộ nào? Tôi ngơ ngẩn, lúc này mới tập trung vào con manơcanh bày
trong tủ. Vừa nhìn vào đó, cho dù là người rất “lão luyện” mà tôi cũng
phải đỏ mặt.
Thì ra tôi đang đứng trước hai manơcanh một nam một nữ đang ở tư thế thân mật với nhau.
Manơcanh nam mặc một cái quần bơi nhỏ xíu, trên đó có in hình bãi biển
và cây dừa; còn trên người manơcanh nữ lại là một bộ bikini vô cùng mát
mẻ, thể hiện ra những đường cong tuyệt mĩ cho người đi đường xem.
A a a… Gã ******** này! Tôi lại trúng kế rồi!
Tích tắc… tích tắc…
Lại là thứ bảy, bởi vì đa số các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu
Bạch đều phải tham gia vào kỳ thi kiểm tra trình độ tiếng Anh ở trường
nên hôm nay câu lạc bộ tạm nghỉ một hôm. Tôi nhàn rỗi nằm nướng trong
chăn, đang mơ một giấc mơ đẹp thì bỗng dưng chuông điện thoại vang lên.
Ai? Ai làm phiền giấc mộng đẹp của bản cô nương? Thật đáng ghét!
Tôi uể oải lăn một vòng trên giường, tóm lấy cái điện thoại trên đầu giường, ấn một nút. Trên màn hình hiền lên mấy dòng chữ:
9 giờ sáng, gặp tại đường Thời Quang.
Còn nữa, tôi không thích con gái không tuân thủ thời gian!
Người gửi quả nhiên là An Vũ Phong!
Đường Thời Quang?
Ba chữ này giống như một luồng điện xẹt nhanh qua đầu tôi, khiến tôi mở
to mắt! Ký ức tôi nhanh chóng tái hiện lại truyền thuyết đó:
- Tô Cơ, cậu có biết đường “Thời Quang” không?
- Đường Thời Quang? Cái tên này nghe lạ thế? Lẽ nào là một con đường rất cổ sao?
- Cũng coi như thế… Đường Thời Quang là con đường cổ nhất của thành phố
Tinh Hoa: Có phòng chụp ảnh cổ kính, hai bên có những quán bán đồ ăn vặt
ăn mãi không hết, còn rất nhiều cửa tiệm nhỏ thú vị, mọi người đều gọi
nó bằng cái tên thân mật là đường Tình nhân! Tương truyền rằng nếu một
đôi tình nhân nắm tay nhau đi từ đầu đường tới cuối con đường, họ sẽ
được mọi người chúc phúc, không bao giờ chia tay!
- Vậy sao… Thế sau này chắc chắn tớ không thể đi vào đường Thời Quang
với những gã đàn ông theo đuổi tớ, nếu không, tớ và họ không bao giờ
chia tay thì những anh chàng đẹp trai khác phải làm thế nào…
…
Mấy năm trước, khi tôi và Tô Hựu Tuệ vẫn còn là học sinh của trường
Trung học Minh Đức, chúng tôi thường cùng nhau thảo luận về những sự
việc thú vị trong thành phố Tinh Hoa.
Khi đó, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi là câu chuyện về đường “Thời
Quang”. Tôi còn nhớ hôm đó, khi tôi nói xong, Tô Hựu Tuệ đã bật cười lăn
lộn.
Ha ha ha… Đó là thời khắc vui vẻ nhất của tôi trên thế giới này…
Này, này, này!
Vào lúc tôi đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp thì bỗng dưng tôi lại
nghĩ ra cái gì đó, bực mình vỗ mạnh vào đầu, bật dậy khỏi giường.
Bây giờ đâu phải lúc ngồi suy nghĩ! Đọc lại tin nhắn điện thoại xem nào!
Hừ hừ! An Vũ Phong, trò chơi của chúng ta bắt đầu mở màn rồi sao? Đây là chiến thư mà anh phát ra hả?
Tôi lạnh lùng hừ hai tiếng, sau đó không hề do dự, giơ cao điện thoại lên, nhanh chóng ấn mấy nút.
Chuẩn bị tiếp chiêu đi! 9 giờ, đầu đường Thời Quang,
không gặp không về
Một chiếc áo sơ mi trắng có thắt nơ ở ngực, bên ngoài là một chiếc áo
khoác mỏng bó eo màu vàng chanh. Chiếc quần ngố dài tới đầu gối trẻ
trung, kết hợp với sợi dây lưng màu cà phê, thêm vào đó là sợi dây
chuyền bằng bạc sáng lấp lánh đeo trên cổ, Bạch Tô Cơ trong gương trông
thật là xinh đẹp, quyến rũ và tràn đầy sức sống.
Ha ha! Nghĩ tới việc cuộc hẹn hò ngày hôm nay không bình thường, tôi
không muốn trang điểm cho mình trở thành công chúa, có lẽ ăn mặc như thế
này sẽ phù hợp với một cuộc PK hơn! Tôi thích thú giơ ngón trỏ và ngón
giữa ra, làm thành biểu tượng chữ “V”, soi mình trong gương lần cuối rồi
xách cái túi hình trăng khuyết màu vàng đi ra ngoài!
Tang tang tang tang tang tang tang tang tang…
Chiếc đồng hồ lớn của thành phố Tinh Hoa thong thả điểm 9 tiếng. Tôi
thong thả đi trên đường Thời Quang. Mỗi bước chân đi, miệng lại khẽ
nhếch lên cười, thu hút ánh mắt của mọi người đi đường.
Ha ha ha… An Vũ Phong, muốn hẹn hò với Bạch Tô Cơ tôi sao? Lẽ nào anh
không biết, hẹn hò với Bạch Tô Cơ phải trả một cái giá rất cao sao?
Ba chữ “Đường Thời Quang” đã xuất hiện trước mắt tôi, cổng đường Thời
Quang giống như một tòa nhà cổ, những nét chữ rồng bay phượng múa khắc
trên đó tràn đầy không khí cổ kính! Tôi hít một hơi thật sâu, đứng thẳng
người lên, kiêu ngạo nhìn ra xung quanh. Nhưng trong không khí hài hòa
cổ kính này, lại có một màu sắc rất khác biệt thu hút mạnh mẽ ánh nhìn
của tôi!
Đó là một người cao lớn mặc toàn đồ trắng, chiếc áo phông trắng, cái
quần dài bó sát màu trắng và còn đội cả một cái mũ trắng! Cả người đó
như một chòm sao băng lướt qua trong đêm, trắng tới chói mắt, trong phút
chốc, tất cả mọi thứ xung quanh người đó dường như mất đi màu sắc.
Cái bóng màu trắng đang đứng nghiêng, lưng dựa vào cột đèn màu đen, thờ ơ
chờ đợi điều gì đó. Bỗng dưng, ánh mắt của hắn chầm chậm liếc về phía
tôi, tôi vô thức ngển cao cổ lên, định kiêu ngạo nở một nụ cười quyến
rũ, nhưng khóe miệng của hắn đã khẽ nhếch lên rồi bước nhanh về phía
tôi.
- Bạch Tô Cơ, cô tới muộn nhé! – Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, cách
ăn mặc khoe khoang như vậy ngoài An Vũ Phong ra thì còn có thể là ai?
Chỉ thấy An Vũ Phong đưa tay ra, khẽ chỉ vào trán tôi, cười hi hi, khóe
miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười nhiều ý nghĩa. – Nhìn đồng hồ đi, 9
giờ 30 phút, cô để tôi chờ nửa tiếng, cô nói xem, nên làm thế nào?
- Ha ha ha… - Mặc dù tôi thừa nhận rằng từ trước tới nay chưa có gã đàn
ông nào mặc màu trắng lại đẹp như vậy, nhưng tôi vẫn không thèm quan tâm
tới hắn, hất tóc ra sau. – Lẽ nào anh không biết, đến muộn trong buổi
hẹn hò là đặc quyền của phụ nữ sao?
- Ồ… - An Vũ Phong không hề bị lời nói của tôi đánh gục, thu tay về, hai
tay khoanh trước ngực, chép miệng nhìn tôi, nhìn mặt hắn như một cậu bé
vừa được ăn kẹo. – Nhưng tôi là đối tượng hẹn hò lại thấy hơi bực mình!
Bởi vậy cô buộc phải bị phạt!
- Tô Cơ, bắt đầu từ bây giờ, tôi gọi cô là Tô Cơ được không? Tôi sẽ đối
xử với cô vô cùng dịu dàng, không cần lo lắng, chúng ta cùng đi dạo phố
nhé! Tôi nghe nói con đường này có một cửa hàng trang phục đời Đường rất
nổi tiếng tên là “Gió Trung Quốc”, hay là sự trừng phạt đầu tiên chính
là phạt cô đi chọn cho tôi bộ trang phục phù hợp với tôi nhất!
Hả?
Mua quần áo?
-------------------------------------------------- Bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh chúc bạn online vui vẻ. ------------------------------------------------ An Vũ Phong tự nhiên đưa tay ra, bàn tay rộng rãi và ấm áp của hắn nắm
chặt lấy tay tôi, trong giây lát, một luồng khí ấm áp chảy vào tim tôi.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là, ngây ngô nhìn gã đàn ông dịu
dàng như một thiên sứ trước mặt, không thể tưởng tượng được rằng một
người mà mấy ngày trước còn ra sức châm chọc tôi, bây giờ lại có nụ cười
quyến rũ tới vậy. Sự khác biệt này khiến tôi nhất thời khó có thể chấp
nhận được!
- Tô Cơ, tay của em lạnh quá! Có phải là vì thời tiết không? Nếu lạnh
quá tôi có thể cho em mượn cái ôm của tôi. – An Vũ Phong mỉm cười kéo
tôi về phía hắn, đầu óc tôi không ngừng chuyển động, còn chuyển động
nhanh hơn một hành tinh chuyển động nhanh nhất, dùng đủ mọi cách để phân
tích mọi thứ đang diễn ra trước mắt.
Bạch Tô Cơ, đừng để cảnh tượng hoa lệ giả dối này che mắt! Mày quên rồi
sao? Đây chỉ là một trò chơi! Một trò chơi tình yêu, một trò chơi từ đầu
đến cuối chỉ có người thắng kẻ thua! Cho dù bây giờ hắn đối xử với mày
như thế nào, mục đích của hắn cũng chỉ có một, đó là đánh bại mày! Còn
việc bây giờ mày phải làm, chính là lấy lại tinh thần, hãy dùng ánh mắt
chuyên nghiệp của một “chuyên gia tình yêu” để đánh bại hắn.
Nghĩ tới đây, trái tim đập loạn nhịp của tôi bình thường trở lại. Sau
khi đã điều chỉnh lại tâm lý, tôi cũng phối hợp với An Vũ Phong, nắm
chặt tay hắn, giả bộ nũng nịu.
- Chỉ cần anh nắm chặt tay em là em không cảm thấy lạnh nữa. Bởi vì đối với em mà nói, anh là ánh mặt trời ấm áp nhất!
Xoẹt…
Lời nói của tôi vừa dứt, chỉ cảm thấy xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo,
ngay cả tôi cũng cảm thấy buồn nôn với câu nói của mình! An Vũ Phong
dừng chân, chầm chậm quay đầu lại, trên khóe miệng là một nụ cười châm
chọc, nheo mắt với tôi!
- Tô Cơ, xem ra em còn dễ nhập vai hơn cả tưởng tượng của tôi! Người ta
có câu thế nào nhỉ? – An Vũ Phong đưa ngón tay lên ấn huyệt thái dương,
làm như nghĩ cái gì đó, sau đó bật cười. – Kỳ phùng địch thủ, bất phân
thắng bại. Quả nhiên quyết định hôm đó của tôi không hề sai.
Kỳ phùng địch thủ, bất phân thắng bại?
Tôi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của An Vũ Phong, nghiêm túc suy nghẫm câu
nói vừa rồi của hắn, trong lòng bất giác có một cảm giác bất an.
Nhưng không biết vì sao, mặc dù đã có dự cảm không lành, nhưng bước chân tôi vẫn bắt đầu chuyển động…
Một tiếng đồng hồ sau, tôi đứng trong phòng thay đồ của tiệm trang phục
đời Đường “Gió Trung Quốc”, ôm trong tay một chiếc áo xườn xám màu đỏ,
bất lực thở dài! Tại sao bây giờ tôi lại phải hợp tác với gã điên này,
điên tới mức chui cả vào phòng thay quần áo?
A a a… Tôi nắm chặt tay, ra sức đấm mạnh vào không khí, cuộc đối thoại của 5 phút trước lại hiện lên trước mắt tôi:
- Tô Cơ, em xem bộ này có đẹp không? Màu đen này có hợp với tôi không?
- Tùy anh thôi.
- Tô Cơ, tôi cảm thấy màu trắng vẫn là đẹp nhất. Nhưng hình vẽ trên cái áo màu trắng này lại xấu quá.
- Không biết.
- Tô Cơ, tôi cảm thấy áo xườn xám màu đỏ rất hợp với em! Hay là em thử đi.
- Không có hứng thú.
- Chào anh chị, anh chị có thể thử hai bộ đồ này, đây là trang phục đôi
đẹp nhất của tiệm chúng tôi mùa này. Hoàng tử và hoàng phi của nước
Chanel lần trước tới đây chơi cũng mua một bộ đồ y hệt!
- Được đó! Tô Cơ, cho em năm phút! Mau đi thay quần áo đi.
- Này này, đừng…
Rầm!
- Tô Cơ, đã xong chưa? – Bên ngoài vang lên tiếng gọi thích thú của An
Vũ Phong. Tôi bất lực lắc đầu, vội vàng thay quần áo, quay người đẩy cửa
phòng thay đồ rồi bước ra.
Tấm gương to nhất của cửa hàng quần áo đặt trên mặt đất, xung quanh được
bao bởi một lớp khung bằng đồng, ánh đèn màu vàng dìu dịu khiến cả căn
phòng dường như trở nên tối hơn. Trong gương, cô gái xinh đẹp như cánh
hoa đào đang mở lớn mắt, tròng mắt thoáng chuyển động, khuôn mặt toát
lên vẻ đẹp cổ điển mà tao nhã. Bộ xườn xám màu đỏ khiến thân hình cô gợi
lên những đường cong hoàn mĩ, tạo thành một cái đẹp khó nói thành lời!
Người… người này là tôi sao?
Tôi không thể tin vào mắt mình, lắc mạnh đầu, rồi lại đưa tay lên dụi
mắt. Bạch Tô Cơ tôi từ trước tới nay luôn xuất hiện trong hình ảnh nóng
bỏng, nhưng không thể ngờ được rằng, mặc lên người một bộ quần áo cổ
điển, tôi lại như thay đổi hoàn toàn, khiến ngay cả tôi cũng cảm thấy
kinh ngạc!
Tôi mở lớn mắt, muốn nhìn rõ bản thân mình trong gương, nhưng vừa mở mắt ra, tôi lại giật mình!
Không biết từ lúc nào, An Vũ Phong đã đừng đằng sau tôi, nhìn chăm chăm vào bóng tôi trong gương!
Hắn lúc này cũng mặc một bộ đồ màu xanh đậm! Đường may khéo lép, những
đường trang trí được làm bằng tay tỉ mỉ khiến nhìn hắn như một “hoàng tử
hoa hồng đen” cao quý và hiếm có, cả con người hắn phát ra một ánh hào
quang chói lọi, khiến cả tiệm quần áo phút chốc như sáng bừng lên!
Tôi ngơ ngác đứng nhìn, không nói ra được lời nào.
- Thưa chị, chị mặc bộ này rất đẹp. – Chìm đắm trong ảo giác mấy giây
liền, bỗng một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Tôi vội điều
chỉnh lại tâm trạng, quay đầu lại nhưng không đề phòng nên lại đụng vào
ánh mắt phức tạp của An Vũ Phong đang nhìn tôi!
Thình thịch! Thình thịch!
Tim tôi hình như bị va mạnh vào đâu đó, đập một cách điên cuồng! An Vũ
Phong hình như cũng ngạc nhiên, vội vã chuyển hướng nhìn sang một nơi
khác! Nhưng tôi lại vô tình phát hiện ra, khuôn mặt trắng trẻo của An Vũ
Phong hình như thoáng ửng hồng!
Món súp “Dựa vào nhau”
- Hai người là người yêu phải không? Đúng là trai tài gái sắc, quả là
đẹp đôi! – Nhân viên bán hàng hình như cũng cảm nhận được sự khác thường
trong không khí, mỉm cười khen ngợi. – Đúng rồi, mua đồ đôi ở cửa hàng
chúng tôi sẽ được giảm 20%.
- Ha ha ha… Không cần đầu, không cần đâu. – Tôi ngượng nghịu cười mấy
tiếng, lắc đầu rồi chui tọt vào phòng thay đồ, vội vã thay bộ đồ trên
người ra. Nhưng khi tôi chui ra khỏi đó, lại thấy An Vũ Phong đang xách
trong tay một túi đồ được gói rất đẹp.
- Bạn trai chị đối với chị tốt thật! – Nữ nhân viên bán hàng ngưỡng mộ nói với tôi. – Vừa đẹp trai, lại vừa rộng lượng…
Tôi ngạc nhiên nhìn An Vũ Phong, An Vũ Phong lại giống như lúc trước, nắm tay tôi kéo đi thẳng.
- An Vũ Phong, tại sao anh lại mua hai bộ đồ này? Chẳng phải nói chỉ cần
tôi đi cùng mua với anh là được rồi hay sao? – Đi tới đoạn bậc đá tam
cấp của đường Thời Quang, tôi ngạc nhiên hỏi An Vũ Phong.
- Ha ha ha… - An Vũ Phong chỉ cười rất sảng khoái, mặc dù tràng cười của
hắn khiến không ít người quay đầu lại nhìn nhưng hoàn toàn không có ý
gì là sắp trả lời tôi cả.
- Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy, sao anh không trả lời! Nếu anh
còn không trả lời là tôi đi về đấy! Trò chơi hôm nay tới đây là kết
thúc! – Tôi bực mình hất tay hắn ra, dừng lại bên đường, hai tay chống
hông, giận dữ nhìn hắn, lớn tiếng quát.
- Cô đã nói là trò chơi rồi đấy thôi. Vừa rồi tôi hứng chí lên thì mua.
Có điều bộ quần áo trên người cô quả thật là xấu quá. – An Vũ Phong chép
miệng, nghiêng đầu nhìn tôi.
Nói xong, còn không chờ tôi kịp nói gì, hắn đã lại nắm chặt tay tôi, bước nhanh về phía trước!
- Nào lại đây! Mọi người đi qua xin đừng bỏ lỡ! “Lẩu Quan Đông ngọt ngào” được làm từ 10 loại đồ ăn, ngon số một thiên hạ đây.
Đi được một lúc bỗng dưng có một người đàn ông trung niên béo tròn béo
trục lọt vào mắt tôi. Người đàn ông này mặc một chiếc tạp dề màu hồng
phấn, trên đầu đội một cái mũ cao được gấp bằng giấy cũng màu hồng phấn,
tay trái đang nâng cao một cái thìa, tay phải nâng cao một tấm gỗ trên
có viết chữ, giơ lên cho người đi đường nhìn thấy.
Không ít những chàng trai cô gái đang vui vẻ nắm tay nhau bị thu hút bởi
lời quảng cáo của ông, đều dừng lại, không lâu sau, cửa hàng của ông đã
đông nghịt khách!
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt sâu thẳm của An Vũ Phong lại khẽ chuyển
động, một nụ cười nghịch ngợm lại xuất hiện! Hắn chỉ tay vào dòng chữ
“Lẩu Quan Đông ngọt ngào” ra lệnh cho tôi như ra một ông quan đang ra đề
thi:
- Đi đi! Giờ tôi thấy hơi đói, tôi mời em ăn lẩu!
- Chú ơi, cho cháu một phần cá viên…
- Ông chủ, cho cháu một phần canh “Dựa vào nhau”.
Tôi vừa lôi ví trong túi ra, vừa ngẩng đầu lên nói với ông chủ bán lẩu.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói xong, giọng nói dịu dàng của An Vũ Phong đã
vang lên cắt ngang lời tôi.
- Có ngay! Một phần “Dựa vào nhau”. – Ông chú đó hình như đã thông đồng
với An Vũ Phong, không hề quan tâm gì tới câu nói của tôi, vội vàng làm
đồ ăn, một lát sau, ông đưa cho tôi một cái bát giấy miệng to. Tôi đón
cái bát giấy, chỉ nhìn thấy trong đó là canh cà ri màu vàng đậm, bên
trong là những miếng thịt viên hình trái tim.
- Xì, tôi thấy toàn là cá viên với tôm viên với thập cẩm những cái gì đó thôi mà. – Tôi hừ một tiếng, hất tóc ra đằng sau.
- Cô bé, cháu có biết vì sao món canh này lại tên là “Dựa vào nhau”
không? – Có lẽ là vì tôi nói lớn tiếng quả nên ông chú đó cười híp mắt,
từ đằng sau quầy hàng bước ra, đi về phía tôi. – Đó là chuyện từ rất lâu
trước đây! Hồi đó chú vẫn chỉ là một bồi bàn làm thuê trong quán lẩu
Quan Đông, yêu cô con gái của ông chủ. Nhưng khoảng cách giữa chú và cô
ấy xa quá. Bởi vậy chú ngày đêm nghiên cứu, cuối cùng cũng nghĩ ra món
canh cà ri màu vàng mà cháu thấy, thành tâm thành ý đi tìm cô ấy để cầu
hôn! Cô ấy thấy bát canh thập cẩm này vô cùng kinh ngạc. Nhưng khi chú
đích thân hướng dẫn cho cô ấy cách ăn món canh này, cô ấy lại bị chú làm
cho cảm động, còn đặt tên cho món lẩu Quan Đông này là “Dựa vào nhau”.
- Ồ? Ông chủ, khi đó chú hướng dẫn cho cô ấy như thế nào?
Nghe lời kể của ông chủ tiệm, tôi hơi bực mình. Nhưng An Vũ Phong thì
hình như rất có hứng thú, vội lại gần, tay cầm suất lẩu Quan Đông, tò mò
hỏi.
- Thế này này.
Ông chủ giơ tay ra xoa cái mũi mềm như bông của mình, nhìn vào bát lẩu Quan Đông đang bốc khói nghi ngút.
- Một suất “Dựa vào nhau” có bảy viên thịt, chú gắp cho cô ấy ăn, bao
giờ cô ấy ăn hết miếng thứ nhất rồi chú mới ăn miếng thứ hai, cứ như thế
cho tới miếng cuối cùng chắc chắn sẽ là cô ấy ăn chứ không phải chú!
Chú nói với cô ấy, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì miếng thịt cuối cùng
bao giờ cũng dành cho cô ấy. Vĩnh viễn như vậy! Hơn nữa, một người ăn 3
viên, một người ăn 4 viên tượng trưng cho suốt đời suốt kiếp (Chú thích:
“Một ba một bốn” trong tiếng Trung có cách phát âm gần giống với “Suốt
đời suốt kiếp”)… Hai bạn trẻ, ăn tự nhiên đi! Nhớ phải thưởng thức món
ăn bằng trái tim mình nhé!
Ông chủ quán lẩu Quan Đông nháy mắt nhìn chúng tôi, quay người trở lại với quầy hàng của mình.
- Tô Cơ. – Sau khi ông chủ quay đi, An Vũ Phong hình như suy nghĩ cái gì đó, đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi.
- Hử? – Tôi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trắng trẻo và đẹp trai của hắn, trong lòng bỗng thấy dấy lên một cơn sóng khác thường.
Ù ù…
Bỗng dưng một cơn gió thổi qua khiến mái tóc của An Vũ Phong bay lên,
che mất tầm nhìn của hắn, nhưng vì tay còn bận cầm bát “Dựa vào nhau”
nên không thể đưa tay lên gạt tóc được.
Không biết vì sao, tôi bỗng dưng đưa tay ra một cách vô thức, khẽ vén
tóc hắn về sau tai; nhưng đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn tôi chăm chú,
khiến mặt tôi thoáng ửng hồng.
- Tô Cơ… Tôi muốn…
An Vũ Phong dịu dàng nhìn tôi, mặt kề sát mặt tôi, tới rất gần… Vào lúc
mặt hắn chỉ còn mấy milimét nữa là chạm vào mũi tôi, bỗng dưng hắn đắc ý
ngửa cổ ra sau, hai tay đưa về phía trước, đặt phần lẩu Quan Đông trước
mắt tôi, chau mày ra hiệu một hồi rồi nói:
- Mau phục vụ cho tôi ăn, nếu không thì nó nguội mất.
CHƯƠNG III
CHUYẾN DU LỊCH TRÊN ĐƯỜNG THỜI QUANG
Phục vụ?
Vừa rồi trái tim còn có chút dao động, nhưng lúc này tôi thực sự nổi
giận! Tôi giận dữ nghiến răng, nhìn trừng trừng vào bát “Dựa vào nhau”
trong tay An Vũ Phong, rồi lại nhìn vào dáng vẻ đắc ý của hắn, hận là
không thể biến ra một cái roi quất lên người hắn!
- Mau lên, nếu không sau đây sẽ có màn trừng phạt đáng sợ hơn đấy. Ha ha ha… Ai bảo cô từng nói chịu chơi chịu phạt…
Hu hu!
Tôi cố kìm chế lửa giận trong lòng, nhận bát Lẩu Quan Đông, nhưng trong đầu tôi lại có một tia sáng xuất hiện!
Ăn theo kiểu tiêu chuẩn?
Không phải chứ? Lẽ nào hắn tưởng tượng đến cảnh tượng lần trước với Ngưu Xuân Hoa, anh một miếng? Tôi một miếng?
- Mau lên! Lẽ nào ở gần tôi khiến cô không kìm chế được bản thân sao?
Mau tới đút cho tôi! Nhớ đấy, miếng cuối cùng phải để dành cho tôi!
- Cho anh ăn chết đi!
- Tô Cơ, cô có thể đừng làm mất hứng thế được không, đừng quên câu chuyện mà ông chủ vừa kể!
- Chết đi! ********! Đừng có ngậm chặt cái dĩa không chịu nhả ra như thế, như thế là không vệ sinh, có biết không hả?
- Vệ sinh? Ha ha, Tô Cơ, cô quên nhanh quá! Cô quên là lát nữa chúng ta
còn phải cùng nhau uống hết bát canh này sao? Để tôi nghĩ xem, nên để cô
uống trước hay là tôi uống trước nhỉ? Hay là chúng ta uống cùng lúc?
- Cút ra!
…
Đáng ghét, giọng nói đáng ghét của An Vũ Phong cứ quay tròn trong đầu tôi, bỗng dưng tôi thấy hoa mắt, chóng mặt.
Hu hu! Lẩu Quan Đông ngọt ngào… Thì ra chẳng có gì là ngọt ngào cả, đây chỉ là một cái bẫy mà tôi ngu ngốc rơi vào. Hu hu…
Lằng nhằng gần hết buổi, trời đã tối rồi tôi và An Vũ Phong mới vào một quán ăn tên là Sunny Day.
Đây là một quán ăn rất lãng mạn dành cho các cặp tình nhân. Bóng nến hắt
lên tường, không khí thoang thoảng mùi hương, không biết vì sao, khi
tôi và An Vũ Phong nắm tay nhau vào Sunny Day, tôi nghe thấy rõ tiếng
tim mình đập rộn ràng, giống như ôm một con thỏ trước ngực, không thể
nào yên tĩnh được.
- Tô Cơ, không khí nơi này có vẻ rất hợp với chúng ta. – An Vũ Phong vẫn
tỏ ra thoải mái như ở nhà, nụ cười đểu cáng thường ngày lúc này được
ánh đèn chiếu rọi, trông dịu dàng vô cùng! Tôi nhất thời thấy hoảng sợ,
đứng ngây ngô nhìn hắn, không nói được lời nào.
- Chào mọi người! Hôm nay là một năm ngày khai trương của Sunny Day! –
Đúng vào lúc này, trên cái bục hình trái tim ở giữa quán ăn có một cô
gái đeo đôi cánh thiên sứ bước lên, mỉm cười tuyên bố. – Để chúc mừng
ngày đặc biệt này, nếu mọi người đồng ý, có thể thoải mái lên sân khấu
trình diễn tài nghệ của mình! Khách hàng nào được điểm cao nhất sẽ nhận
được một phần thưởng đặc biệt của nhà hàng chúng tôi, phần thưởng rất
lớn đó!
- Tiết mục đặc biệt? Thú vị lắm. Chúng ta cùng tham gia nhé! Hay là chúng ta cùng hát tình ca.
- Sẽ có giải thưởng đặc biệt gì nhỉ? Tò mò quá!
Cô gái vừa nói xong, cả quán Sunny Day rộ lên những tiếng bàn tán to
nhỏ, không lâu sau, một chàng trai cao lớn và một cô gái xinh xắn lên
sân khấu, hai người đứng kề vai bên nhau, dưới sự hỗ trợ của tiếng
violon vui nhộn, hai người cùng nhau khiêu vũ!
- Tô Cơ, xem ra chuyến du lịch tình yêu của chúng ta ngày hôm này càng
ngày càng thú vị rồi. – An Vũ Phong vừa nói vừa ung dung bưng ly nước
chanh lên uống, nhưng ánh mắt hắn lại đột nhiên thay đổi, từ sân khấu
chuyển sang tôi. – Đúng rồi, nếu cứ ngồi ăn uống rồi xem biểu diễn thế
này thì trận PK này dễ dàng quá!
- An Vũ Phong, anh muốn làm gì? – Tôi có một dự cảm không lành, nhưng
không buồn trả lời tôi, An Vũ Phong đã đưa tay ra đặt lên miệng, ra dấu
cho tôi đừng nói nữa. Tôi còn đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì thì đã
thấy hắn ngồi thẳng lên, vẫy tay về phía người dẫn chương trình đeo đôi
cánh thiên thần.
- Vâng, anh bạn đẹp trai này có phải muốn lên sân khấu biểu diễn không? –
Cô gái “thiên sứ” mỉm cười bước qua, đặt micro tới gần An Vũ Phong.
- Ha ha! Thực ra, người biểu diễn tiếp theo không phải tôi mà là cô gái
đáng yêu đang ngồi cạnh tôi đây! Cô ấy muốn nhân cơ hội này để nói ra
tiếng lòng mình với chàng trai mà cô ấy thầm yêu sâu sắc! Mong mọi người
dành cho cô ấy một tràng pháo tay. Xin cảm ơn!
Bình…
Câu nói của An Vũ Phong như một hòn đá rơi vào đầu tôi, khiến tôi không hề có chút phòng bị nào.
Bốp bốp bốp…
Ngay sau đó là một tràng pháo tay giòn giã vang lên. Tôi há hốc miệng
nhìn người dẫn chương trình đứng bên cạnh, mọi người khắp quán ăn đều
đứng lên như thể vừa uống doping, không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.
- An Vũ Phong, anh… - Tôi nổi giận tới mức tưởng đầu mình sắp nổ tung
ra, đứng phắt dậy, hai tay chống hông định **** cho An Vũ Phong một
trận! Nhưng An Vũ Phong lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra,
nắm lấy cánh tay tôi khiến cả người tôi đổ ập về phía hắn!
- Tô Cơ, chẳng phải em luôn cho rằng em là vạn người mê sao? Nhưng vạn
người mê không phải chỉ có ngoại hình khiến người ta yêu thích là OK
đâu? Tôi rất hy vọng em có thể thể hiện được vẻ đẹp nội tâm của mình! –
An Vũ Phong nhướng mày đểu cáng nhìn tôi. – Nếu muốn tôi chấp nhận thua
cuộc thì nhất định phải bước lên sân khấu này, để tôi tâm phục khẩu
phục!
- Anh… - Mặc dù cơn giận dữ đang tuôn trào, mắt tôi không tự chủ được
nhìn chằm chằm vào An Vũ Phong, nhưng những lời nói vừa rồi của hắn lại
như một cơn gió mát khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn!
- Được, An Vũ Phong! Anh chờ mà xem!
Tôi nghiến răng lườm An Vũ Phong, hít một thơi thật sâu, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đứng dậy!
An Vũ Phong, lẽ nào anh không biết rằng Bạch Tô Cơ tôi từ nhỏ đã là một
“cây” văn nghệ sao, muốn tôi biểu diễn có lẽ còn dễ hơn bắt con muỗi
trên mặt anh đây! Hừ hừ…
Nghĩ tới đây, ý chí chiến đấu của tôi lại tăng lên! Tôi ưỡn ngực, hóp
bụng lại, hơi hất đầu lên, dùng khuôn mặt nghiêng 15 độ quyết rũ nhất để
mỉm cười với mọi người xung quanh, ánh mắt tôi lướt qua khắp mọi nơi,
những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Khi tôi bước lên trung tâm của sân khấu hình trái tim, mọi ánh đèn trong
quán ăn dường như đều tối lại, chỉ còn một ánh đèn màu tím chiếu sáng,
in bóng tôi xuống sàn, khiến tôi trở thành trung tâm của quán ăn. Tôi
cầm micro trong tay, im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên, bắt đầu cất
tiếng hát bằng trái tim mình.
Chỉ tới khi không kìm được những giọt nước mắt cô đơn, anh mới an ủi em.
Lo lắng ngày nắng quá ngắn ngủi, lúc nào cũng có thể bị bóng đen chiếm
lĩnh, chờ khi có cơ hội…
Đó là một bài hát mà gần đây tôi hay nghe. Không biết vì sao, tôi luôn
thích những bài tình ca sướt mướt như vậy… Tôi thả hồn mình vào trong ca
khúc, dưới sân khấu yên tĩnh vô cùng, thoáng chốc, tôi chỉ nhìn thấy
trong bóng tối dưới sân khấu là những ngọn đèn đang lay động, chiếu ra
những tia sáng dịu dàng. Bất giác, dưới sân khấu vang lên những tiếng
phụ họa vừa thân thiết vừa đều đặn…
… Anh luôn nắm tay phải của em, nhưng trái tim lại đập ở bên trái…
Đúng vào lúc tôi đang say mê với bài hát của mình, bỗng dưng, một tiếng nhạc nhẹ nhàng từ dưới vang lên. Đó là tiếng violon!
Hơn nữa đó là bài “Bên trái”!
Tiếng đàn như khóc như than, du dương, xúc động, khiến người nghe không khỏi thấy ngậm ngùi.
- Wa! Là chàng trai đó!
- Đẹp trai quá…
Tiếng hát của tôi vừa kết thúc, dưới sân khấu đã vang lên những tiếng huyên náo.
Con trai?
Tôi ngạc nhiên mở to mắt, những gì bên dưới khiến tôi sững sờ. Tiếng hát của tôi dường như đã đóng băng, chết lặng ở cổ họng!
Người chơi đàn violon vẫn đứng ở một góc quán Sunny Day lúc này đang dựa
lưng vào tường! Anh ta cũng mở to hai mắt, nhìn vào bóng người cao lớn
đằng trước!
An Vũ Phong?
Tôi kinh ngạc đưa tay lên bịt miệng, mở to hai mắt nhìn An Vũ Phong ung
dung kéo cây đàn violon, khóe miệng nở nụ cười kiêu ngạo, bước từng bước
về phía sân khấu! Dáng vẻ của hắn vô cùng hoàn mĩ, cái bóng màu trắng
càng nổi bật lên trong bóng tối của quán ăn, nhìn hắn như một thiên sứ
từ trên trời rơi xuống, và giai điệu du dương, xúc động ấy đang phát ra
từ cây đàn hắn cầm trên tay.
- Tô Cơ, tiếp tục hát hết đi nào. – An Vũ Phong đã tới bên cạnh tôi lúc
đó vẫn còn chưa hoàn hồn lại, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn tôi, khóe miệng
xinh đẹp khẽ mở ra, giọng nói dịu dàng rót vào tai tôi.
Cả quán Sunny Day như chìm trong tĩnh lặng. Tôi dường như đang được tới
bên bờ biển, nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, ngửi thấy mùi không khí
mằn mặt của nước biển trên đầu lưỡi, trái tim tôi bỗng nhẹ nhàng hơn.
Giây phút đó, tôi cảm thấy niềm hạnh phúc vô bờ, đúng vậy, đó là hạnh
phúc!
Đưa tay phải ra, cùng anh đi về phía trước, cảm nhận nhịp tim đang đập ở
lồng ngực bên trái, em yêu anh sâu sắc như vậy, chắc chắn anh sẽ nhận
ra…
Dưới tiếng đàn dìu dặt của An Vũ Phong, tôi hát hết bài hát, trong tiếng
vỗ tay vang rền như sấm, tôi và An Vũ Phong nhìn nhau mỉm cười rồi đi
xuống.
- Anh… kéo đàn hay thật!
Ngồi lại vào chiếc bàn với ánh nến lung linh huyền ảo, tôi ấp tay lên gò má nóng bừng của mình, khẽ khàng nói.
- Ha ha ha… Bạch Tô Cơ, giọng hát của cô hay hơn tưởng tượng của tôi nhiều lắm!
Đáng ghét, tại sao những lời nói của gã này lúc nào cũng làm tôi cụt
hứng như vậy? Sự kích động vừa rồi dần dần tan biến, sắc mặt của tôi
cũng trở về trạng thái bình thường. Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn
An Vũ Phong, lạnh nhạt nói:
- Cho dù thế nào, chắc chắn tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục!
- Được, Tô Cơ, tôi chờ ngày cô khiến tôi tâm phục khẩu phục. Ha ha ha… –
An Vũ Phong cười nhạt, rồi nhấc ly nước chanh lên một hơi uống cạn.
- Thưa các bạn, sau khi mọi người đã tiến hành bình chọn, kết quả cho
người có màn biểu diễn xuất sắc nhất đã có! Tiếp theo đây, xin mời vị
khách giành được thắng lợi cuối cùng lên sâu khấu để nhận phần thưởng
của chúng tôi.
Ánh đèn bỗng tràn ngập khắp quán Sunny Day, người dẫn chương trình “thiên sứ” bước lên sân khấu, tuyên bố:
- Xin mời cô gái hát bài “Bên trái” lên sân khấu!
Tôi?
Không ngờ tôi chỉ nổi hứng hát một bài mà lại được mọi người khen ngợi
như vậy. Tâm trạng tôi bất giác nổi sóng. Tôi đứng lên và bước lên sân
khấu bằng tư thế đẹp nhất.
- Cô bạn gái xinh đẹp của chúng ta, màn biểu diễn vừa rồi của cô đã thu
hút tất cả mọi người. Xin mọi người dành cho cô một tràng pháo tay để
cảm ơn sự đóng góp của cô!
Giọng nói của người dẫn chương trình “Thiên sứ” vừa dứt, một tràng pháo
tay vang lên bao vây lấy tôi. Tôi bất giác nhìn về phía An Vũ Phong, mỉm
cười dịu dàng.
- Nhưng trước khi trao giải thưởng thần bí, còn có một phần nhỏ nữa! Lần
này, sau khi đã được mọi người bầu chọn, còn có một vị khách nữa cũng
nhận được sự ủng hộ nhiều như cô gái này. Bởi vậy, người chiến thắng
cuối cùng của chương trình ngày hôm nay không phải chỉ có một người!
Tiếp theo đây, xin mời người chiến thắng còn lại lên sân khấu! Anh chính
là – anh chàng đẹp trai vừa kéo violon!
Bốp bốp bốp…
- Yeah… Yeah!
Trong tràng pháo tay cuồng nhiệt và những tiếng reo hò, An Vũ Phong bước
chân lên sân khấu. Thế là một lần nữa tôi và An Vũ Phong lại gặp nhau
trên cái sân khấu hình trái tim này! Theo yêu cầu của người dẫn chương
trình, tôi và An Vũ Phong đứng sát vai vào nhau, nhìn thẳng vào ống
kính, tôi lại một lần nữa nở “nụ cười tiêu chuẩn” đẹp mê hồn…
- Chờ một lát. – Ai ngờ An Vũ Phong lại ngắt lời của người chụp ảnh.
- Sao thế? – Tôi ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.
- Bỏ ngay cái nụ cười giả dối đó đi, tôi muốn cô cười một cách thực sự. –
Mặc dù giọng nói của hắn vẫn kèm theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô
cùng nghiêm túc, nghiêm túc tới mức bất giác khiến tôi thấy sợ hãi.
- Nhìn tôi… – Hắn quay người tôi lại, bắt tôi nhìn thẳng vào hắn. Rất
lâu sau, dáng vẻ nghiêm túc của hắn vẫn không hề thay đổi, có lẽ từ
trước tới nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy một An Vũ Phong như vậy, không
biết vì sao, tôi không nhịn được bật cười nhẹ…
- Tách.
Tôi nghe thấy có tiếng người ấn nút, bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng tôi ra đời như thế!
Tôi luôn cảm thấy, giây phút đó tôi và An Vũ Phong đứng rất gần nhau, nụ
cười của hắn lúc đó thật đẹp, giây phút đó, tâm trạng của tôi hình như
hơi khác so với lúc trước…
Ngoài trời đêm đã buông xuống, mặt trăng chầm chậm bò lên trên bầu trời,
những vì sao như những đứa trẻ nghịch ngợm, không ngừng chớp đôi mắt
sáng lấp lánh.
Đường “Thời Quang” lúc này ngập trong ánh đèn đường, là thời điểm đẹp
nhất của phiên chợ đêm. Tôi và An Vũ Phong vẫn giữ khoảng cách 1m, im
lặng đi về phía trước.
- Tô Cơ…
Cuối cùng, vẫn là An Vũ Phong lên tiếng trước, hắn lấy trong túi quần ra một mảnh giấy hình chữ nhật, huơ huơ trước mặt tôi.
- Đây là vé xem phim, còn là phòng chiếu VIP nữa nhé. – Nhìn tấm vé xem
phim trong tay An Vũ Phong, tôi cũng bất giác xòe tay ra, tấm vé trong
tôi cũng là vé xem phim.
Không ngờ màn biểu diễn ngẫu hứng vừa rồi ở Sunny Day lại đem lại cho chúng tôi hai chiếc vé xem phim suất đặc biệt vào tối nay!
Mắt An Vũ Phong thoáng sáng lên rồi lại trở lại vẻ thản nhiên thường
ngày, hai tay đút túi, người khẽ nghiêng đi, nhìn sát vào mặt tôi.
- Tô Cơ, bây giờ chúng ta vẫn đang PK, phải không?
- Ừ. – Tôi gật đầu, không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, nhưng lại có một dự cảm không lành đang dấy lên trong lòng tôi.
- Vậy thì hôm nay phần PK cuối cùng của chúng ta là xem phim kinh dị vào
lúc nửa đêm! Tôi nghe nói tối nay sẽ chiếu bộ phim “Rạp chiếu phim kinh
hoàng”, bộ phim này rất đáng sợ! Nghe nói cô gái nào vào xem phim cũng
phải trốn vào lòng bạn trai mình! – Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán
của tôi, An Vũ Phong nhanh chóng đưa ra một quyết định đáng ghét!
- Ha ha ha… – Lời nói của An Vũ Phong khiến tôi không nhịn nổi, bật cười
lớn. – Anh đúng là kém cỏi, sao lại nghĩ ra cái trò cũ rích này chứ.
Anh tưởng đứa con gái nào cũng sợ ma sao?
- Ồ? Nếu đã như vậy thì chúng ta thử vào xem bộ phim kinh dị nhất trong
lịch sử điện ảnh nào! – Thấy tôi tỏ ra bất cần, An Vũ Phong càng cười
vui vẻ hơn. Đúng vào lúc này, hắn bỗng nắm lấy tay tôi, sau đó cố làm ra
vẻ kinh ngạc, mở to mắt nhìn tôi, – Tô Cơ, sao tay cô lạnh thế? Có phải
là vì sợ quá không? Tôi thấy hay là chúng ta quay về đi.
- Đương nhiên là không phải rồi! – Nghe An Vũ Phong nói trúng tim đen,
tôi kiên quyết rút tay ra, hạ quyết tâm, – Tôi mà sợ sao? Hừ, đúng là
chuyện cười. Ha ha ha…
- Vậy thì sau khi vào rạp cứ cười đi, yên tâm, tôi ngó qua rồi, chỗ ngồi đấy là vị trí đẹp nhất đấy.
Đồ khốn nạn! Tại sao lần nào gặp hắn tôi cũng xui xẻo như vậy!
Có lẽ là vì suất chiếu nửa đêm, nên trong rạp chiếu phim tối đen như mực
chẳng còn mấy khách. An Vũ Phong đúng là gã biến thái, lại còn chọn vị
trí ở chính giữa. Nhìn thẳng vào cái màn hình lớn, cứ cho là chưa bắt
đầu chiếu đã có một cảm giác sợ hãi như cơn gió lạnh len lỏi vào người
tôi.
Bộ phim đã bắt đầu được nửa tiếng đồng hồ. Đây là một bộ phim kể về một
linh hồn báo thù, âm nhạc của bộ phim rất nhỏ, thi thoảng lại có tiếng
hét thất thanh của một người phụ nữ vang lên và vọng lại trong rạp.
An Vũ Phong ung dung ôm túi bỏng ngô, thi thoảng lại ném một hạt bỏng lên không rồi há miệng ra đón.
Tóp tép… tóp tép…
Tiếng nhai bỏng ngô của hắn thi thoảng lại trùng lặp với tiếng bước chân
trong đêm tối của bộ phim, khung cảnh này nếu diễn ra vào ban ngày chắc
chắn sẽ rất buồn cười, nhưng lúc đó đang ngồi trong bóng tối, tôi có
muốn cười cũng không thể cười nổi.
Không sai, đúng như An Vũ Phong nói, tôi chỉ nói cứng miệng vậy thôi chứ
thực ra tôi còn sợ xem phim kinh dị hơn bất cứ người nào khác!
Hồi nhỏ, hiệu trưởng Bạch Ngưng luôn nói với tôi rằng:
- Tô Cơ, con gái quan trọng nhất là phải tự lập!
Khi trời có sấm sét, cho dù tôi sợ tới mức run lên lập cập, mẹ cũng
không hề mềm lòng, càng không bao giờ ôm tôi vào lòng như những bà mẹ
khác. Sau khi lớn lên, tôi thường không thích nghe lời mẹ, càng ngày
càng ít tiếp xúc với bà.
Ai mà biết rằng, thực ra tôi còn nhát gan hơn một con mèo. Mặc dù ngày
trước thường đi “thám hiểm” với bọn Tô Hựu Tuệ, nhưng hồi đó bên cạnh
tôi còn có Hựu Tuệ, cô ấy hình như chẳng sợ cái gì, ở cạnh cô ấy, tôi
luôn cảm thấy an toàn. Lại còn Kim Nguyệt Dạ, gã đó thông minh lắm, có
lẽ ma quỷ gặp hắn cũng phải sợ. Lý Triết Vũ thì dịu dàng nhưng có thể vì
bảo vệ Hựu Tuệ mà quên cả bản thân…