Phần 3
Nhận được cuộc điện thoại đầu tiên của Tiểu Tinh, đã là một tuần sau.
Cậu bé nói, hôm nay là sinh nhật cậu, mẹ dẫn cậu đi chơi, cho nên tâm trạng cậu tốt lắm. Vì thế Quan Tử Tu cũng chúc mừng sinh nhật cậu bé.
Một tuần sau, cậu nói thân thể mẹ cậu không thoải mái, đau đầu, ăn không vô này nọ. Quan Tử Tu nói với cậu, có lẽ là thời tiết quá nóng, cô vô cùng dễ bị cảm nắng, liệu pháp dân tộc như cạo gió cách hữu hiệu và nhanh chóng nhất, hơn nữa cũng có thể đoán được được đêm đó có người cũng đứa trẻ năm tuổi này làm đến đau đầu.
Qua một tuần nữa, cậu nói có bài vẽ ở trường, đề tài là “Gia đình của em”, cậu không biết phải vẽ thế nào, bởi vì cậu chỉ có mẹ, hỏi phải làm sao bây giờ. Quan Tử Tu nói rằng, cháu có thể vữ ba ba trong trí nhớ của mình, tưởng tượng một chút là được.
Tiểu Tinh còn nói cho anh, mẹ hàng năm đều tự tay đan hai chiếc khăn quàng cổ, một cái là cho cậu, một cái không biết đưa cho ai, hỏi mẹ lại không nói……
Cách một đoạn thời gian, cố định sẽ có một cuộc điện thoại báo cáo những chuyện xảy ra gần đây, có khi là tâm sự một chút, hỉ nộ ái ố đều chia sẻ với anh.
Quan Tử Tu cũng không mở miệng an ủi, chỉ dạy cho cậu phải đối mặt thế nào để giảm bớt cảm xúc.
Sau đó cậu bé lại hỏi –
Quan thúc thúc, vì sao thúc chưa bao giờ cười?
Quan thúc thúc, vì sao thúc không muốn gặp mẹ cháu? Mẹ cháu rất nhớ thúc.
Quan thúc thúc, cháu thực sự không thể đưa số điện thoại của thúc cho mẹ sao?
Sau đó, tối hôm qua cậu bé nói:“Mẹ lại trốn trong chăn khóc trộm, thúc có thể tới an ủi mẹ hay không? Mẹ thấy thúc đến sẽ vui lắm.”
“Vì sao mẹ cháu khóc?”
“Mẹ nói hôm nay là người giỗ của một người mẹ rất yêu, cho nên mẹ rất đau lòng. Quan thúc thúc, ngày giỗ là gì vậy?”
Rất yêu sao…… Tóm lại, cô vẫn không thể quên được.
Hai người họ đều giống nhau, không thể quên được, khó có thể giải thoát được.
“Ngày giỗ chính là…… Ngày một người bị chết.”
“Người chết ư…… Là ai? Cháu có thể đi hỏi không?”
“Không cần hỏi, thúc biết.” Anh tự nói với chính mình.
“Mẹ nuôi nói, muốn cho mẹ một mình yên tĩnh một chút, cho nên một chút nữa sẽ mang cháu đến nhà mẹ nuôi ở một ngày, thúc thúc, cháu phải cúp điện thoại, cuối cùng hỏi lại một lần, thúc thực sự không thể đến an ủi mẹ cháu sao?”
Câu trả lời của anh là –“Ngủ ngon.” Gác điện thoại.
Phần 4
Đêm đó, anh thức trắng.
Ngày hôm sau, anh xuất hiện trước cửa nhà cô.
Đừng hỏi anh đang nghĩ gì, ngay cả chính anh cũng không thể trả lời được.
Hạ Vịnh Tự nhìn thấy anh, trong nháy mắt có chút kinh ngạc và hoảng loạn.
“Tử Tu……”
“Muốn ra ngoài? Đi đâu vậy? Anh tiễn em một đoạn đường.”
“Không!” Phát hiện câu trả lời của mình quá sức bén nhọn, vội vàng sửa miệng:“Em muốn nói, hôm nay anh không phải đi làm sao?”
“Anh xin nghỉ. Lên xe đi!”
Thái độ của anh có chút không bình thường, trong lòng cô không yên, cứng môi mở cửa xe.
“Đi như thế nào?” Ra tới đường lớn, anh hỏi.
“Quẹo phải.”
Anh gọn gàng xoay vô lăng, nhấn ga.
Cô sợ hãi, lén nhìn nét mặt lạnh như băng của anh.“Anh…… biết rồi?”
“Biết cái gì?”
“À…… Không, không có.” Cô vội vã che giấu.
“Khi em nói dối, thường không an ổn, cũng không dám nhìn thẳng vào người khác, ngón tay hay xoắn vào nhau. Thói quen này nếu không thay đổi, em mãi mãi cũng không lừa được ai.”
“A!” Cô vội vã nới tay, giả vờ yên lòng.
Anh cười nhẹ, âm luật hơi trầm xuống lại không có ý cười nào.
“Em…… muốn đi thăm một người, một người…… đã không còn trên đời nữa. Em không biết phải nói với anh thế nào, cũng không biết anh có thể chấp nhận hay không, cho nên…… em nghĩ, anh không biết có lẽ sẽ tốt hơn, cho nên mới không nói cho anh.”
Chuyện này mở miệng khó lắm sao? Đã biết sớm sẽ có chuyện này, anh có thể ngăn cô nhớ nhung một người đàn ông khác mà truy điệu tình yêu đã qua của họ sao? Chẳng lẽ cô còn tin rằng anh sẽ oán hận đến bóp chết cô?
“Không cần phải nói. Anh đã nói sẽ không quan tâm tới chuyện của em nữa, em không cần phải nói cho anh.”
“Nhưng mà……” Anh thoạt nhìn giống như đang hiểu lầm gì đó! khuôn mặt lạnh lùng khiến cô một chữ cũng không nói được, bầu không khí cũng cứ đóng băng mãi như vậy.
Cô ở trên đường mua hoa, hoa bách hợp thực thuần khiết, có lẽ, cô muốn truy điệu đoạn tình yêu thuần khiết kia, ai biết được?
Anh đứng ở bên ngoài nghĩa trang, không nhìn cô lấy một cái.
“Cám ơn anh đã đưa em tới đây…… em…… à……”
Rõ ràng là muốn đuổi đi.“Yên tâm, anh không có dự định sẽ quấy rầy ai cả.”
Cô muốn nói lại thôi, rồi sau đó thở dài, đóng cửa xe.
Anh không lập tức rời đi, chỉ là nhìn đám sương mù lam nhạt còn chưa tan hết ở phía trước, tầm mắt cũng mơ hồ.
Cô thực sự rất dụng tâm, nơi này hoàn cảnh thanh u, có thể yên nghỉ như thế, cũng là một loại hạnh phúc!
Anh rốt cuộc đang làm gì? Vì sao muốn tới đây một chuyến, tra tấn chính mình, tự làm mình bối rối? Là muốn thấy rõ cô rốt cuộc yêu người đàn ông kia bao nhiêu sao? Vậy thấy được rồi, nên ép trái tim chính mình chết đi, triệt để buông tha, nhưng mà, tận đáy lòng vẫn có một phần không cam lòng……
Muốn tiếp nhận, lại không thể thuyết phục chính mình giả vờ là tất cả mọi chuyện đều đã qua, quên mất tình yêu của cô và người kia, trái tim không đau đớn ôm cô một lần nữa…… Níu không được, buông không xong…… Anh rốt cuộc đem chính mình làm thành cái loại gì? Trên con đường tình yêu này, anh thất bại thật thảm hại!
Vừa tròn một ngày.
Cô bên trong nghĩa trang, dùng cả một ngày đi ức hoài âu yếm người kia; Anh ở bên ngoài nghĩa trang, dùng cả một ngày, làm cho trái tim mình nguội lạnh. Thực sự, anh chỉ là muốn thử xem, trái tim có thể đau đến bao nhiêu, lạnh đến bao nhiêu mà thôi, không cái ý gì khác.
Vùng núi có nhiều sương mù, chạng vạng cũng có mưa và chút sấm sét, anh không rời đi, cô cũng không ra.
Tạnh mưa rồi, ban đêm sao rất nhiều, không giống như trong thành phố, mỗi một ngôi sao đều thấy rõ ràng.
“Mỗi một ngôi sao trên trời, đều đại điện cho một đoạn tình cảm lưu luyến trong cuộc sống.” Những lời này là ai nói? Đúng rồi, là anh, ngày valentine năm thứ nhất, anh có chút lãng mạn.
Khi đó cô gái hồn nhiên kia, kề ở khuỷu tay anh, men say mông lung, ngây thơ mở mắt, thực cố gắng muốn thấy rõ ngôi sao đại diện cho tình yêu của họ ở đâu.
“Không cần nhìn nữa, nhất định là ngôi sao sáng nhất kia.”
“Vì sao?” Cô hỏi lại.
“Bởi vì có người rất yêu rất yêu.” Anh trả lời như thế.
“Ai?” Cô kiên trì truy hỏi, anh thủy chung không đáp, sau đó cười hôn cô, đề tài kết thúc.
Anh, rất yêu rất yêu, cứ nghĩ cô hiểu, cứ nghĩ cô cũng vậy, cứ nghĩ rằng tình yêu của họ cũng giống như ngôi sao kia sáng mãi không tắt. Nhưng bao lâu nay, nó đã không còn nữa, trên trời cũng có rất nhiều ngôi sao khác, không chỉ là một, giống anh vậy.
“Tử Tu, anh còn chưa về?” Giọng nói cực nhẹ và mỏng thổi vào tai, bước chân cô chậm chạp, đi tới phía anh.
Anh mở cửa, xuống xe.
Cô toàn thân ướt đẫm, hai mắt sưng đỏ, có lẽ khóc rất lâu. Không kịp mở miệng, cô đột nhiên nhào vào lòng anh.“Xin lỗi, em không có cách nào dũng cảm…… hôm nay, cho em dựa vào anh một chút……”
Cô thôi khóc, ôm chặt anh, thì thào gọi :“Tử Tu……”
Vì sao, cô có thể khóc vì người khác, lại gọi tên của anh? Anh không hiểu, anh đã không còn hiểu cô nữa……
Hai tay ôm chặt, anh không thể nghĩ gì nữa, cúi đầu kích cuồng — hôn cô, ngăn chặn tiếng khóc, cũng hôn tới điên cuồng.
Chương 8:
Phần 1
Lại một lần nữa nhận được điện thoại của Tiểu Tinh, đã ba ngày sau.
Cậu nói, mẹ cậu phát sốt, trán rất nóng, mẹ nuôi ở dưới lầu nói chuyện với khách hàng, cậu không biết phải làm sao bây giờ.
“Quan thúc thúc, một mình cháu rất sợ, thúc có thể qua đây không?” Đầu dây bên kia là đứa trẻ yếu ớt bất lực cầu xin. Nhưng Tiểu Tinh có biết không? Ý chí của anh cũng yếu ớt đến không chịu nổi một kích thích nào nữa, anh không biết nếu bây giờ gặp cô, anh còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
Gặp gỡ cô, biết rõ là sai, biết rõ sẽ lại bị thương một lần nữa, lại bị đau một lần nữa, nhưng anh vẫn muốn gặp. Cô là ma quỷ trong đời anh, cả đời anh không thoát ra được.
Cuối cùng, anh vẫn đến đó.
Bước đầu xem kỹ tình huống một chút, quay đầu hỏi:“Trong nhà có hòm thuốc không?”
Tiểu tử kia không dám chậm trễ, bước nhanh chạy đi, lại ôm hòm thuốc quay lại.
Anh tìm tòi một chút, không có thuốc hạ sốt.
Vì thế anh đi tới tủ lạnh trong phòng bếp, tìm một tảng đá đập vỡ, đổ vào túi plastic, lại dùng khăn lông gói lại làm thành một túi chườm đơn giản. Một tay làm việc này, một tay kia bận bấm di động.“Alo? Học trưởng, ngại quá, muộn như vậy còn làm phiền cậu, tôi cần một ít thuốc hạ sốt…… Ừ, tình huống hơi xấu, hơi 39 độ 5, thân nhiệt cứ mãi không hạ được, ho khan, cổ họng hơi sưng, bước đầu quan sát là cảm mạo dẫn đến viêm khí quản…… Được rồi, 20 phút nữa tôi đến chỗ cậu, lát gặp sau.”
Cúp điện thoại, chuẩn bị ra khỏi cửa, tiểu tử kia nhắm mắt theo đuôi anh, thẳng đến cửa mới dừng bước chân lại, dùng đôi mắt to đầy bất an nhìn anh.
Anh quay đầu, lưu ý đến đáy mắt sợ hãi của cậu bé. Tiểu Tinh thực sự không có cảm giác an toàn, sợ anh bỏ lại hai người mà đi sao?
Chưa kịp suy nghĩ gì, anh vươn tay.“Muốn đi cùng thúc không?”
Ngay sau đó, cậu bé tự xỏ giày, bước nhanh ra ngoài.
Đứa bé này, thực sự rất nhu thuận.Tự mình xỏ giày, tự mình thắt dây an toàn, tự mình ngồi ổn định, nắm lấy vạt áo của anh rất chặt .
Sau khi xuống xe, anh nóng vội, không tự giác đi nhanh hơn, Tiểu Tinh ở phía sau cố hết sức đuổi theo cũng không dám tạo thành tiếng động quấy nhiễu người lớn, anh phát hiện ra, dừng bước chân lại, một tay ôm lấy cậu bé.
“A!” Tiểu Tinh có chút kinh ngạc, hai tay cũng ôm lấy anh.
Không giống với…… cảm giác ôm mẹ, không giống.
Cậu hiện giờ lớn rồi, mẹ ôm cậu đều phải dùng hai tay, nhưng một bàn tay thúc thúc là có thể ôm chặt cậu, rất có khí lực, cảm giác rất an toàn.
Cậu lén lút, rất nhẹ rất nhẹ dựa vào vai anh một chút, nhắm mắt lại, nhịn không được vụng trộm nghĩ, nếu là thúc thúc, nhất định có thể bảo vệ rất tốt cho hai mẹ con cậu, không để người xấu khi dễ, mẹ cũng sẽ không vất vả như vậy phải không?
“Hư, nó đang ngủ.” Đứa trẻ này đêm nay cũng chịu đủ mệt mỏi rồi.
Quan Tử Tu âm lượng rất nhỏ, cầm thuốc xoay người đi.
“Đợi chút, cậu muốn đi như vậy sao? Không nói rõ một chút sao?” Dư Thịnh Đức gọi anh lại.
“Nói rõ cái gì?”
“Nói những thứ cậu có thể nói. Ví như: Ai bị bệnh? Đứa bé này từ đâu đến?” Có thể làm cho bác sĩ lạnh lùng Quan Tử Tu tự thân xuất mã, nửa đêm vất vả như vậy, giao tình này tuyệt đối không đơn giản.
“Mẹ của đứa bé.” Bốn chữ đơn giản, lại muốn chạy lấy người.
“Mẹ của đứa bé? Sống chung sao! Sao tôi không biết!”
“Không phải như cậu nghĩ.”
“Còn phủ nhận nữa! Tôi cá là mẹ đứa bé này tuyệt đối là người yêu cũ của cậu,‘Đi lại thân mật’ như vậy, dám phủ nhận thử xem!” Đứa bé như một bằng chứng không thể chối cãi.
Quan Tử Tu cúi xuống.“Đúng vậy, nhưng đứa bé thực sự không phải của tôi.”
“Nhưng mà…… Đứa bé này thực sự rất giống cậu mà. Mẹ nó nói không phải, cậu tin luôn sao? Bác sĩ Quan à, không có tinh thần khoa học cũng nên có một chút tinh thần y học được không?” chỉ số thông minh của học đệ này rõ ràng không thấp như vậy mà!
“Tôi không tin lời ai cả. Cậu nghĩ tôi không hoài nghi giống cậu sao? Ngày đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, tôi đã kiểm tra lí lịch của nó, ngày sinh không đúng, nhóm máu không đúng, cái gì cũng không đúng.” Tiểu Tinh tuổi quá nhỏ, trừ phi Hạ Vịnh Tự có thể mang thai hơn 15 tháng, bằng không tính thế nào cũng không đúng.
Dư Thịnh Đức nói không ra lời.
Thực quái lạ, con của người yêu cũ, mà vẻ ngoài lại giống cậu ta như vậy, kết quả lại không phải là con cậu ta…… Hoàn toàn chả có tính logic gì hết!
Xem đứa bé kia dựa vào cổ anh, gối lên vai anh ngủ ngon như vậy, bộ dáng toàn tâm tín nhiệm ỷ lại, nếu nói là cha con ruột, không ai có ý kiến gì nha.
“Cậu bây giờ…… Còn yêu cô ấy không?” Bằng không làm gì tự tìm chịu tội? Không có một tên người yêu cũ nào mà làm nhiều chuyện như vậy.
Quan Tử Tu một trận trầm mặc, không trả lời, chỉ là lẳng lặng xoay người rời đi.
Phần 2
Vừa về đến nhà, Tiểu Tinh đã thức dậy.
Cùng nhau cho cô uống thuốc xong, Tiểu Tinh yên lặng ở trong lòng anh, theo anh canh giữ bên giường, ánh mắt mở to không dám ngủ, anh biết, đứa bé này đang lo lắng cho mẹ.
Nếu cháu là con của thúc, thật tốt quá.
Khẽ vuốt khuôn mặt nho nhỏ giống anh như đúc, tận đáy lòng anh thở dài không tiếng động.
Nhờ có thuốc, cô giảm sốt, thân thể cũng chảy mồ hôi ra, Tiểu Tinh tự động tự phát mang chiếc khăn ngâm nước ấm đến, Quan Tử Tu cởi hai chiếc nút ở áo ngủ của cô, da thịt trắng nõn duyên dáng, thay cô lau nhẹ cơ thể, tiểu tử kia ở một bên giúp anh thay khăn.
Sau khi cầm lấy chiếc khăn lông, động tác của anh chậm một chút, ánh mắt dừng ở trước ngực cô.
Dây chuyền luôn giấu trong cổ áo kia, bây giờ có thể thấy rõ ràng, đây là thứ ngày đó cô … không màng đến sống chết để bảo vệ sao?
Hai tay anh không tự giác kéo nó ra. Vòng trong chiếc dây chuyền kia, là một chiếc nhẫn là thứ năm đó anh tự tay đeo cho cô, cũng tự tay anh vứt bỏ. Lúc ấy, anh giận dữ quăng ra ngoài cửa sổ, cô lại tìm trở về sao? Khu phố rộng như vậy, chiếc nhẫn lại nhỏ như thế tìm về không phải chuyện dễ dàng, vì sao cô lại phải làm như vậy? Là cô lựa chọn buông tay trước, cần gì phải vất vả như vậy tìm về chứ? Biết rằng anh sẽ không vì thế mà chấp nhận……
Cô ngủ không được an ổn cho lắm, ác mộng quẩn quanh, trong miệng như có như không thì thào gọi gì đó, anh ngừng động tác, ngưng thần lắng nghe.
“Tử…… Tu, Tử Tu……” Nước mắt từng hạt rơi xuống, làm ướt cả gối.
“Mẹ…… thường như vậy.” Tiểu Tinh nhỏ giọng nói.
Cô thường như vậy, ban đêm ngủ không an ổn, khóc gọi tên anh?
Vậy sau khi tỉnh dậy thì sao? Anh so với ai cũng hiểu rõ hơn, loại cảm giác muốn nắm lấy thứ gì đó, thức dậy lại chỉ có hai bàn tay trống rỗng, buồn khổ, sau đó khó chịu cũng không thể ngủ nữa, cả đêm thất thần ngồi lặng đến bình minh.
Hai bàn tay hoảng loạn nắm lấy tay anh, sau đó càng ngày càng nắm chặt như không muốn buông ra nữa. Anh không gỡ ra, tùy ý cô nắm chặt, hai cánh tay đem cô từ bên gối tiến vào trong lòng.
“Em…… Yêu anh…… Thật đó…… Rất yêu, thật mà…… Yêu…… Tử……” Bên tai, tiếng nức nở rất nhỏ nhưng anh lại nghe thấy, trán nhăn lại như có chút đăm chiêu, vẻ mặt phức tạp chăm chú nhìn cô.
“Tu……” Một chữ cuối cùng, dừng ở bên môi cô, tư ma, giao triền.
Phần 3
Cô lại tiếp tục ngủ, lúc này, giấc ngủ an ổn hơn. Tiểu Tinh nằm cạnh cô, trong vòng tay bảo vệ của anh, rốt cục cũng có thể an tâm nhắm mắt lại.
Còn anh, trắng đêm không thể chợp mắt.
“Em yêu anh, Tử Tu.” Sáu năm trước, cô đã nói như vậy.
“Em yêu anh, rất yêu rất yêu, Tử Tu.” Sáu năm sau, cô vẫn nói như vậy.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian sáu năm này thì sao? Đoạn tình yêu đi chệch đường đó, thực sự có thể trở về sao? Trái tim cô, đã cho một người khác, anh không hề chờ đợi thêm sáu năm nào nữa.
Tình yêu của cô, luôn nói ra rất dễ dàng, trái tim cô cũng vậy, rất dễ giao cho người khác, anh lại vui vẻ yêu thương đến mức chịu cay đắng, anh thực sự không biết, chính mình còn có thể lại một lần nữa tin tưởng cô hay không……
Phần 4
Đây…… Là chuyện gì xảy ra?
Sau khi bị bệnh, hình như…… Có chỗ không đúng lắm. Cô cũng không nói lên được, chỉ biết là mỗi buổi sáng, Quan Tử Tu ở nhà cô, thay cô nấu cháo, sau đó một câu cũng không nói liền rời đi.
Sau vài ngày, anh lại đặc biệt tới đây ghé thăm, tay còn đặt lên trán cô kiểm tra, ngoài mặt còn nhắc cô phải nhớ uống thuốc đúng giờ. Ngẫu nhiên tới chơi, cũng không cùng cô nói chuyện, chỉ là mang thức ăn tới, im lặng cùng họ ăn một bữa cơm. Phần lớn thời gian, anh đều cùng Tiểu Tinh vui chơi, chỉ khi đặc biệt rảnh rỗi mới lấy xe đưa cậu bé đi học.
Có một hồi Tiểu Tinh ở bên ngoài, cô lơ đãng nghe thấy cậu hỏi thầm anh:“Quan thúc thúc, cháu có thể đưa số điện thoại của thúc cho mẹ chứ?”
“Thúc không đồng ý.” Khẩu khí lạnh lùng.
“Thúc không cần đồng ý, quyết định thế nhé.”
“……” Tên tiểu quý này, ai dạy nó vậy?
“Mẹ nuôi.”
“……”
“Quan thúc thúc, thúc không cẩn thận mắng cháu thành tiếng đó.”
“Thúc đồng ý rồi đó!”
“……”
“Thực ra thúc không phải ghét mẹ cháu, mà đang giận dỗi mẹ cháu đúng không?” Cậu đã nghiên cứu rất lâu nha, tuy rằng Quan thúc thúc nói chuyện với mẹ rất lạnh nhạt, nhưng lại thực quan tâm mẹ, thường nhằm lúc mẹ không chú ý vụng trộm liếc nhìn mẹ một cái, sau đó nhẹ nhàng thở dài.
“Tiểu quỷ, phép tính cộng trừ nhân chia của cháu chưa ổn, sao nói nhiều thế!”
“Nhưng mà……”
“3×6 bằng 19! Cháu từ nhỏ đã khuynh gia bại sản sao?”
Làm gì có gia sản để cho mình bại cơ chứ…… Tiểu Tinh thấp giọng lẩm bẩm, nhận lệnh cầm bút chì, chỉ một lát sau lại nói thêm một câu:“Vậy nếu cháu làm đúng bài này, có thể nói cho mẹ sao?”
“……”tiểu quỷ này thật là cao thủ đàm phán, vì thế anh chẳng hiểu tại sao lại bị ép buộc phải ký một hiệp ước không bình đẳng.
Hạ Vịnh Tự không thể nói không bất ngờ, giao tình của họ từ bao lâu mà tốt như vậy?
Sau này khi cô hỏi Tiểu Tinh, cậu còn thừa nhận với cô, đêm cô bị bệnh đó là cậu gọi điện thoại xin Quan thúc thúc giúp đỡ, kỳ thực “Ám thông xã giao” của họ đã từ rất lâu……
Sau đó ngay cả khi Tiểu Tinh được 100 điểm bài kiểm tra cũng rất hưng phấn mà gọi điện thoại báo cho Quan Tử Tu, anh thực hiện lời hứa, mua pizza tiểu quỷ thích ăn đến làm phần thưởng.
“Chúc mừng cháu đi được một bước lớn trên con đường làm khuynh gia bại sản.”
“Nhưng cháu rõ ràng được 100 điểm mà!” Tiểu Tinh không phục lắm. Viết sai bị mắng là làm khuynh gia bại sản, được 100 điểm cũng bị mắng là làm khuynh gia bại sản, người lớn thật khó hầu hạ.
Ngón trỏ của Quan Tử Tu búng nhẹ lên trán cậu nhóc.“Cháu không biết rằng muốn nuôi một đứa trẻ cho đến khi tốt nghiệp đại học thì chồng tiền xếp lên còn cao hơn cả cháu sao?” Nếu còn làm nghiên cứu sinh, học lên tiến sĩ, đống tiền kia căn bản là không tính nổi.
“Vâng.” Vì Quan thúc thúc đang xếp hàng mua gấu Teddy số lượng có hạn kia, cho nên cậu quyết định không tranh cãi nữa.
Đêm đó, sau khi Tiểu Tinh ngủ, cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở miệng:“Tử Tu, Tiểu Tinh…… không phải con trai của anh.” Cái này rất dễ gây hiểu lầm, phải nói cho rõ ràng, cô không thể lừa gạt anh, lợi dụng tình cảm của anh.
Quan Tử Tu chỉ trừng cô liếc mắt một cái.“Anh biết.”
“Vậy anh……” Tại sao còn đối tốt với Tiểu Tinh như vậy?
“Đứa bé kia vô tội, anh lại không phong độ đến nỗi tức giận với nó chứ?”
Ý của anh là, với tất cả mọi người đều bình thường, sắc mặt anh chỉ thay đổi khi ở trước mặt cô sao?
“Anh……” Vẫn còn hận cô?
“Không cần nói với anh, anh bây giờ không biết phải đối mặt với em thế nào nữa.” Trong lòng đã quyết định, nút thắt không phải là dễ tháo bỏ, trên thế giới tình cảm của hai người chỉ như một hạt cát, anh phải tự giải thoát cho mình.
Nếu có thể buông tay, anh đã sớm xoay người tránh đi, sẽ không mãi mãi nhớ đến, nhưng tại sao…… vẫn rất giận, rất oán, cũng…… vẫn rất yêu như cũ.
Trước mắt, thực sự chỉ có thể như vậy, anh không còn có thể ôm cô, ít nhất giờ phút này là không thể.
............................................
bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh
chúc bạn online vui vẻ.
..........................................