watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: Avatar xứ sở diệu kỳ
Chap 41 : Vết đỏ trên chăn .

Xưng tên à ? cái này cũng được , thôi cho qua chuyện này vậy , không gọi anh em là được rồi . Coi như là cũng không tệ lắm .

Dù sao thì họ cũng đang có âm mưu , vì vậy không nên chống đối nhiều , chống đối nhiều chỉ thiệt cho tôi mà thôi chứ nào có lợi gì đâu cơ chứ . 

Mọi chuyện cứ tính sau đi , đến đâu rồi hay đến đó .

-Thôi thì thế cũng được . Coi như là mấy cái chuyện tầm phào cho qua đi . 

Tôi giả vờ cho qua mọi chuyện một cách nhanh chóng và lấy lại nụ cười hiền lành . 

Đúng là ngày càng phát hiện ra khả năng ứng biến và diễn suẩt ngày càng cao hơn , hơn nũa lại còn cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra nữa .

-Ú này , cho tớ hỏi một câu được không ?

Việt hỏi với khuôn mặt hết sức tò mò . 

Có lẽ cậu ta muốn biết chuyện gì đó thì phải .

Theo giác quan thứ 6 của tôi mách bảo thì đó chắc chắn là một chuyện chẳng tốt lành gì , nhưng mà tôi đâu có cớ nào để từ chối cơ chứ . Nhìn mặt cậu ta rất chi là nguy hiểm . Phải làm so bây giờ nhỉ ? 

Không trả lời và trả lời , không thể trả lời cũng được nhưng nếu vậy thì vô lí lắm .

Thôi cứ ừ bậy cũng được .

-Ờ , cậu cứ hỏi thoải mái . Nếu tôi biết thì tôi sẽ trả lời .

Tôi vờ như nhiệt tình nhưng ẩn sâu trong đó là cả một âm mưu thăm dò và tò mò cực kì to lớn .

-Cái vệt đỏ đỏ như vết máu ở cái chăn của cậu là cái gì vậy ?

Cái vệt màu đỏ như máu ở cái chăn ư ? 

Chả nhẽ …chả nhẽ … Ôi xấu hổ quá đi …….. . Mọi người còn thấy nữa , giờ còn hỏi nữa .

Ôi Ú ơi là Ú , sao mà mày ngu thế cơ chứ . Tôi tức bản thân đến nổi muốn tự lấy dao đâm chết mình .

Ơ nhưng mà hôm nay là ngày mồng 8 ư ? Không phải , tôi vừa “ có “ cách đây một tuần cơ mà , làm sao lại như vậy được .

Không phải đâu , chắc chắn là không thể như vậy được .

À mà cái chăn ở trên phòng của tôi ư ? 

Trời ơi , thật là cậu ta hỏi nhanh quá làm tôi cũng suy nghĩ lung tung . Chứ thật thì có gì đâu cơ chứ .

Bực mình quá đi , sao tôi lại chưa kịp suy xét mà đã tự tưởng tượng cơ chứ . 

Có lẽ phải đi ra ngoài Côn Đảo mà ở với khỉ cho rồi .

-Thế mấy cậu nghĩ đó là cái gì .. Hí hí .?

Tôi mỉm cười nham hiểm kèm theo có chút đỏ mặt . Có thể nói là nguy hiểm cũng được . 

-Tưởng rằng cô có ý định tự tử chứ sao . Nhưng mà sao lại đỏ mặt nhỉ ? Còn cười nữa ….

Việt ngồi hai chân vắt chéo nói , còn hỏi tôi vì sao đỏ mặt và cười . Rồi đang nói thì dừng lại , có lẽ cậu ta đang tưởng tượng rồi .

Chặp 42 : Sự thật về vết đỏ trên chăn .

Trời ơi . Lạy chúa Amen .

Họ tưởng tôi tự sát ư ? thật là tếu quá . Cuộc đời tôi đâu đến nổi cùng đường đâu mà phải tự sát cơ chứ . Thật là chắc họ bị nhiễm phim hàn nhiều quá rồi . 

Thật đúng là nực cười quá . Mà cậu ta đang nói thì dừng , tưởng tượng , chắc chắn là sau câu nói của anh ta phải làm mọi người tưởng tượng theo cho mà xem .

Nguy cơ suy nghĩ đen tối là hơi bị nhiều . 

-Điên à . đời tôi đang đẹp cơ mà . Việc quái gì vì ba chuyện cỏn con mà tôi phải tự tử cơ chứ . Tôi không điên như vậy đâu . 

-Vậy cô ….

Hải đang định noi gì đó thì tự nhiên măt đỏ bừng lên rồi không nói nữa .

Nhìn bộ dạng của cậu ta rất chi là nghi ngờ , có lẽ là cậu ta cũng như tôi suy nghĩ lúc nãy , đầu óc cậu ta thật đen tối quá .

À mà có trách thì cũng trách tôi một phần chứ nhỉ ? Chỉ tại cái kiểu nói và cười của tôi nên cậu ta mới suy nghĩ như thế .

Đúng là tôi tự hại bản thân mình rồi . Phải giải thích sớm thôi …

-Đừng có mà suy nghĩ mờ ám nhé . Vết sơn móng tay của tôi mấy ngày trước đó .

Tôi trợn mắt nhìn Hải hù dọa rồi cười dịu dàng . 

-À !!!

Tất cả có vẻ như đã hiểu ra mọi chuyện , từ nãy đến giờ chắc chả có ai suy nghĩ theo hướng trong sáng . Mà ngay tôi cũng suy nghĩ theo chiều hướng không trong sáng thì làm sao mà họ suy nghĩ sáng cho được . Nhưng mà tôi là con gái , họ là con trai cơ mà , cũng phải suy nghĩ khác nhau chứ .

Thực ra là mấy ngày trước tôi có mua mấy lọ sơn móng tay về sơn thử cho vui , cũng chỉ tại chán quá nên chẳng biết làm gì . Mà lúc đó thì mẹ tôi gọi nên chạy đi lấy cái điện thoại vì thế mà sơn nó mới đổ ra trên vết chăn đấy chứ . 

Nhưng khổ nổi là tính tôi thì vốn lười biếng , sơn thì lại khó giặt ra , thuốc tẩy thì không có nên tôi đành để vậy . Tính mua thuốc tẩy rồi giặt và tẩy luôn nhưng lại quyên mất .

-Vậy giờ xong chuyện nhé . Đừng có ai tiếp tục tưởng tượng và suy nghĩ lung tung à .

Tôi mỉm cười một cách thoải mái .

Cuối cùng cũng đã ăn xong và giải thích cho mọi người hiểu được cái vết màu đỏ trên chăn rồi .Tâm trạng thật là thoải mái . May mà giải thích kịp thời chứ không chắc mấy thằng điên này lại suy nghĩ bậy bạ cho mà xem . Dù mới tiếp xúc chưa lâu nhưng mà tôi cũng không đến nổi là không biết mấy người này đen tối như thế nào .

Mà thôi , bây giờ tốt nhất là nên nói điều kiện ra thôi , chứ không để mọi người chờ lâu cũng không tốt .

-Giờ thì mọi người đã ăn no nê , giờ thì tuyên bố điều kiện được rồi đấy nhỉ ?

Tôi mỉm cười , một nụ cười hơi nhếch miệng . Tóm lại là như mấy anh chàng đẹp trai mà lạnh lùng cười trên ti vi - một nụ cười đểu đểu .

Lúc này thì càng bí hiểm càng tốt . 

Mấy người này suy nghĩ tưởng tượng cũng cao lắm . Phải làm cho mấy người này sợ thì mới vui .

-Sao em thấy cái nụ cười ấy thật là đáng sợ . – Hải chạy lại ngồi gần Hoàng .

-Chính xác , mong so tai họa không rơi vào đầu mình . –Tiến cũng nói .

-Yên tâm đi , cái này chỉ có thằng Duy với thằng Minh gây ra thôi mà , đâu liên quan tới tụi mày đâu mà tụi mày sợ .

Hoàng cốc đầu Tiến cùng Hải rồi giải thích . 

Chap 43 : Lấy lại được chiếc điện thoại yêu quý .

Mà nghe Hoàng nói cũng đúng , sự thực là chỉ có Duy và Minh gây ra tội thôi chứ mấy người này đâu có liên quan gì đâu . 

Vậy mà lúc nãy tôi còn hí hửng vì có thể làm hại được 8 người này nữa cơ chứ . Ôi thật là điên quá rồi .

Nhưng không biết họ có giữ điện thoại của tôi không nhỉ ? Hôm qua vì sơ suất quá mà làm rơi cái điện thoại mất rồi , mà rơi ở chỗ họ nên chắc có lẽ họ cũng giữ lại đấy chứ nhỉ ?

Không hẳn , hôm qua chính họ suy nghĩ sai cơ mà . Chắc chắn họ sẽ không phải giữ cái điện thoại của tôi là gì , hơn nữa cái điện thoại của tôi cũng đâu có đắt đâu , chỉ là một chiếc điện thoại bình thường mà thôi .

Nhưng thôi , cứ thử hỏi xem .

Không gì là không thể cơ mà .

-Thế hai anh có giữ điện thoại của tôi không ?

Tôi nhìn Duy rồi nhìn sang Minh .

-Có . Điện thoại của cậu đây , tớ giữ để tính trả cho cậu mà quên mất . 

Minh rút điện thoại từ túi quần ra đưa cho tôi kèm theo lời giải thích .

Nhưng mà cậu ta thay đổi cách xưng hô cũng nhanh thật , hôm qua và lúc nãy thì còn cô cô tôi tôi mà giờ thì cậu tớ . Ôi thật ớn rét , thà cứ tau mày mà tôi cảm thấy thoải mái hơn là cậu tớ . 

Thật là nổi hết cả da gà . 

Mà thôi cũng không nên trách nữa , dù sao lấy lại được chiếc điện thoại thân yêu thì cũng rất chi là may mắn lắm rồi , cứ ngỡ là sẽ không còn tìm ra được nữa mà giờ lại được cầm trên tay thì thật là vui . 

Bây giờ thì thấm thía câu “Không có gì là không thể” rồi nhé .

Biết thế hôm qua đừng có phí nước mắt vì tưởng mất điện thoại cho rồi , tự dưng không mất mà cũng ngồi khóc ngon lành , thật là tốn hết cả cơm nước ăn vào người . 

À mà cũng không thể nói thế được , nếu theo suy nghĩ của tôi lúc nãy thì cái điện thoại của tôi cũng không có khả năng trở về .

Dù sao thì cũng phải cám ơn cậu ta chứ nhỉ ? Ít nhất thì cậu ta cũng có ý định cầm và trả lại là tốt lắm rồi . 

-Cám ơn cậu nhé , tôi cứ tưởng mất rồi . Không ngờ giờ lại không so cả .

Tôi cười tươi nhìn Minh cám ơn .

-Không cám ơn tôi sao ? Chính tôi mới là người giữ điện thoại của cô lại Rồi chính tôi mới là người tìm ra sự thật cơ mà .

Duy nhìn tôi , gọi là với ánh mắt có chút nào đó giận hờn .

Nhưng mà giận cái quái gì chứ , tôi còn chưa xử “đẹp ” cậu ta vì chuyện sỉ nhục lòng tự trọng của tôi tối hôm qua . 

Chính vì cậu ta mà tôi đã tức đến suýt đứt mạch máu não mà chết , cũng chính vì cậu ta mà làm tôi phải khóc rất nhiều , vì cậu ta mà tôi đã buồn suốt mấy ngày ….Tóm lại vì cậu ta hết .

Đã thế giờ còn giở giọng trách móc tôi nữa cơ chứ , bực mình . Tôi thề sẽ giết cậu ta ngay lập tức nếu như không có luật pháp không có chuyện giết người sẽ mang tội danh rất nặng . Ít nhất là cũng đi tù hoặc là ngồi trong bóng tối mãi mãi .

-Này , trước khi nói thì xem lại bản thân mình đi nhé . Ai là người gây sự trước nhỉ ? chính cậu là người chưa tìm hiểu chuyện mà đã suy đoán rồi còn lên giọng đuổi tôi cơ mà . Vậy mà giờ còn lớn tiếng gì ở đây nữa .

Tôi lườm cậu ta một cái thật dài , dù cho có lé mắt cũng phải lườm . 

Bực mình lắm rồi . 

Chap 44 : Mỗi người chỉ cần làm 3 điều kiện cho tôi mà thôi .

Có lẽ cậu ta cũng ý thúc được tôi đang bực mình thì phải , thấy cậu ta im lặng chẳng nói gì luôn .

Nhưng thế thì càng tốt , nhìn cái mặt anh ta là tôi đã ghét lắm rồi . 

-Thôi , tôi chẳng muốn nói nữa . Nhưng hai cậu đã hứa khi tôi tha lỗi thì sẽ chấp nhận điều kiện của tôi . Nên giờ tôi cũng chẳng nói nhiều đâu . Mỗi người chỉ cần làm 3 điều kiện cho tôi mà thôi .

Tôi nói với thái độ có vẻ khoan dung lắm . Nhưng mà 3 điều điện thì hơi bị nhiều , có lẽ họ sợ lắm đấy .

Đúng là nghĩ lại mình hơi ác , nhưng “ ác sống lâu hiền hậu nhanh chết “ . Cứ sống ác một tí để được sống lâu thì có giết người tôi cũng giết đấy chứ .

Chỉ nói thế thôi chứ bảo tôi đánh người tôi còn không dám chứ đừng nói là giết người . Chẳng qua vui thì tôi nghĩ thế thôi chứ tôi nào dám .

-3 điều kiện à ? Cũng không quá tệ .

Minh cười còn đểu hơn tôi vừa cười nữa .

Nhìn mặt cậu ta mà tôi muốn cho cậu ta một “quyền ” cho bõ tức . 



Mà nói thật là mặt cậu ta rất chi là gian ác , cứ như là con sói trong truyện “ Cô bé quàng khăn đỏ vậy ”, tôi hơi bị sợ cái khuôn mặt như vậy và điều đó cũng khiến tôi hơi bị chùn bước trước cái điều kiện của mình .

Dừng lại suy nghĩ về nụ cười của Minh , hãy nhìn sang mặt của Duy đi .

Một nụ cười nhếch lên tạo thành một đường cong hơi bị hoàn hảo .

Nhưng ở vào vị trí của tôi thì cái nụ cười của Minh cũng đủ làm tôi ám ảnh lắm rồi . vậy mà bây giờ Duy lại còn cười nữa , thật là làm tôi sợ hơn .

Thật là mấy người này quá nguy hiểm . 

Cần phải tránh xa thôi , sợ quá rồi và cũng ớn lắm rồi .

Tự nhiên ruột gan tôi lại nóng lên , cứ như là sắp có chuyện gì nguy hiểm sắp xảy ra vậy . Không biết là có tai họa gì sắp đổ lên đầu tôi nữa đây , mỗi lần ruột gan tôi nóng lên là lại có chuyện , không bị mất tiền , bị người khác đánh , gọi lên bảng kiểm tra , bị **** … thì cũng có chuyện tồi tệ xảy ra .

Chắc là không phải đâu , chỉ là do quá sợ nên tôi mới cảm thấy vậy thôi . 

Đúng như vậy , tất cả chỉ do tôi quá sợ . Trong nhữn glúc như thế này thì toi phải bình tĩnh mới được , không thể vì sợ mà mất hết lí trí .

Mà có lẽ tối nay tôi phải uống cà fê thì mới ngủ được mất , chứ không chắc tôi sẽ thức nguyên đêm vì sợ hãi và bị ám ảnh mất .

-3 điều kiện là quá nhiều à ?

Tôi hỏi rồi cười , dù rằng lòng tôi nghĩ một đàng nhưng mà khi nói lại là một nẻo , lí trí và tình cảm của tôi lúc này không đi chung một đường . Cười là một liều thuốc của tinh thần , chính vì tôi đang sợ nên tôi mới cười như vậy .

-Không . Tôi nghĩ là không thừa và cũng không thiếu .

Duy nói rồi nhìn tôi .

Ánh mắt của cậu ta rất tự tin .

Chính xác là cậu ta càng tự tin thì tôi lại càng sợ hơn . Không biết tôi có tự làm hại bản thân mình không nữa . 

Nếu như không có chuyện gì xảy ra , tôi thề tôi sẽ ăn chay ngày 14 , 15 , 30 và mồng 1 âm . Và liên tục trong 5 tháng . 

Có thể là nói rằng điều kiện để tôi sống yên ổn là hơi ít , nhưng mà đối với một con bé để việc ăn uống lên hàng đầu như tôi là quá lắm rồi .

Ngay cả con Lan – con bạn thân nhất của tôi cũng nói tôi : - Mày chả khác gì con heo , nhìn cái mặt mày là tau đã thấy chữ “ Thực ” to dán ở mặt mày rồi . 

Đấy , một tháng 4 ngày . 5 tháng là 20 ngày . Thế là quá đủ rồi .

Tuy vậy tôi cũng không trách bản thân mình vì sao tôi lại nói như vậy vì tôi rất thích ăn chay , ăn chay không những ngon mà lại còn rất khỏe cho cơ thể , chứ thử nghĩ suốt ngày thịt , cá , tôm cũng rất là ớn . Lâu lâu phải thay đổi khẩu vị một chút thì mới có thể sống và yêu âm thực được .


Nói chung là không hứa thì tôi cũng ăn chay những ngày đó rồi . Chỉ tiếc là chỉ ăn những lúc tôi đi chùa mà thôi . Còn về nhà thì tôi cũng ăn chất có động vật rồi .

Còn bây giờ tôi hứa thì khác , hứa rồi thì cả ngày tôi chỉ ăn những gì có liên quan đến thực vật  

Chap 45 : Hãy tưởng tượng đi .

-Đúng vậy , 3 điều kiện là đủ rồi . 

Minh đồng tình với ý kiến Duy .

Vẻ mặt của hai người này rất chi là đắc trí và có một phần nào hí hửng nữa . 

Thật là đáng sợ .

Cứ nghi rằng được hành hạ họ thì họ phải sợ lắm , không ngờ lại làm cái bộ mặt tươi cười chứ không phải là vô cùng lo sợ . Đã thế còn hí hửng lắm nữa mới ghê .

Thật là không biết phải làm sao thì mới vẹn cả đôi đường đây . 

Làm sao để hành hạ những người này .

Làm sao để tôi không còn lo sợ nữa .

Làm sao cho mấy người này sợ tôi .

Làm sao để sau khi hành hạ thì chỉ cần nghe tên tôi là họ sẽ chạy xa hàng nghìm ki-lô-mét .

Làm sao …..

Tóm lại là làm sao bây giờ ??????

-Thôi được . Thế thì coi như đã xong việc . 2 cậu , mỗi người phải làm 3 việc cho tôi , làm và không được có ý kiến . Ok ?

Tôi nói rồi cười tươi . Tôi sẽ dọa cho mấy người này sợ chết kiếp .

Làm và không được có ý kiến . Vốn từ của tôi thật là nham hiểm . Chắc chắn câu nói này của tôi sẽ làm cho 2 người này sợ chết kiếp luôn cho mà xem .

Có thể là cướp nhà băng , đi quét dọn , rồi là chạy ra đường – bắc loa lên và nói rằng : “Tôi bị điên , đừng lại gần tôi ” không thì “Tôi bị gay , đừng lại gần tôi ” .

Ha ha ha , thật là sung sướng . Thật vui làm sao khi nghĩ đến mấy cái ý tưởng như vậy .

Tuy nhiên những suy nghĩ này quá tầm thường . Tôi phải kiếm trò gì thật độc đáo mới được .

-Làm việc đàng hoàng và đúng với chuẩn mực của xa hội đấy nhé , nhìn mặt cậu có vẻ nguy hiểm lắm .

Việt nhìn tôi nói kèm theo cái mặt ngu ngu ngơ ngơ . 

Có lẽ tôi biểu lộ hơi nhiều thì phải , gì mà đúng với chuẩn mực xã hội cơ chứ . Hình như là cậu ta suy nghĩ hơi bị nhiều quá rồi thì phải , à mà phải nói là suy nghĩ của cậu ta rất đen tối . Chỉ có đen tối nên mới dùng những từ như vậy chứ nhỉ ?

Mà thôi tôi sẽ cho qua , ít nhất thì cũng nhờ lời nói của cậu ta mà khuôn mặt của Duy và Minh có vẻ nhăn lại . Chắc là suy nghĩ rồi ha ha ha .

-Chuẩn mực xã hội ư ? Từ điển của tôi không có những từ đó .

Tôi vừa nói vừa kèm theo một nụ cười .

Bây giờ là thời cơ để trả thù , những người này làm tôi sợ như thế nào thì giờ tôi sẽ làm cho họ sợ tôi như vậy . Ha ha ha .

Thật là tự khâm phục bản thân khi biềt dùng từ một cách đúng lúc . 

-Này , không được làm việc gì có hại đến danh dự , lòng .. lòng tự trọng , đạo đức , ảnh hưởng đến người khác . 

Minh nói nhưng có chút hơi lo sợ . 

Vậy là kế hoạch củ tôi đã thành công rồi ha ha ha .

Cậu ta đã sợ đến mức nói lắp bắp rồi . Vui quá , vui quá .

Nhưng mà không hẳn chỉ là Minh đâu nhé . Cả Duy và những người còn lại cũng như vậy . 

Họ đều đang lo sợ , sướng quá . Không ngờ cái cảm giác làm cho người ta sợ lại tuyệt vời như vậy . 


Hãy cứ tiếp tục tưởng tượng đi , tưởng tượng thật cao và thật xa vào . Và càng cao càng xa càng tốt ha ha . Tôi sẽ giết mấy người bằng cách cho mấy người suy nghĩ , một kế hoạch thật tuyệt vời . Giêt người không cần bằng dao kéo . ha ha ha … 


Chap 46 : Kế hoạch bí ẩn 

-Thì chỉ là 3 điều kiện thôi mà , hai người cứ yên tâm đi . Nhìn mặt tôi hiền lành thế này thì làm sao mà hành nghề đạo tặc được .

Tôi vừa nói vừa cười . Một nụ cười thân thiện hiền lành , có thể ví rằng như thiên sứ . 

Nhưng mà tôi biết rằng , câu nói và nụ cười của tôi chỉ làm họ thêm sợ hãi và suy nghĩ mà thôi . Tôi vốn giỏi trong mấy trò hù dọa người khác mà . 

-Thế điều kiện của cậu là gì ? Nói điều kiện đi .

Duy hỏi , dù rằng là mặt cậu ta không hiện lên nỗi sợ hãi nhưng qua giọng nói thì tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ trong người cậu ta .

-Điều kiện à ? tôi chưa nghĩ ra .

Tôi nói xong thì huýt sáo tỏ như vẻ rất chi là vô tư . 

Đấy , cái kế hoạch của tôi đã thành công rồi , cụ thể là họ đang sợ hãi đấy thôi . 

Thật là sung sướng . Thích quá . Vui quá . Cám giác cứ như đang ở trên thiên đường vậy .

-Đưa số điện thoại của hai người đây . Tôi sẽ lưu lại , khi cần và nghĩ ra được điều kiện thì tôi sẽ gọi để thông báo . 

Tôi sẽ làm cho cái kế hoạch này tơr nên bí ẩn , hà hà càng bí ẩn càng tốt mà . Vui thật . Tôi sẽ làm cho mấy người này phải tò mò , và khi chúng ta tò mò thì trí tưởng tượng sẽ luôn luôn được khai triển ra một cách vô cùng phong phú . 

Mà mấy người này thì trí tò mò và tưởng tượng rất cao . Chính vì vậy có lẽ tối nay sẽ không ai ngủ ngon - ngoạ

-À cái đó thì khỏi . Tôi lưu số tôi và Duy vào máy của cậu rồi .

Minh hí hửng cười .Ánh mắt thì sáng lên như vớ được vàng . Có vẻ như cậu ta rất vui .

Cậu ta cũng nhanh thật .

-Thế em lưu số anh vào chưa ?

Hoàng hỏi Minh .

-Số anh thì lưu vào làm gì ? 

Minh nói mà chả thèm nhìn Hoàng .

-Thế thì để anh tự lưu .

Hoàng nói xong thì tự giựt lấy điện thoại trên tay tôi vì tôi đang lấy điện thoại ra để kiểm tra mà .

Nhưng chưa kịp kiểm tra thì đã bị chụp rồi . 

-Để em lưu nữa .

Việt cũng giành lấy điện thoại rồi lưu lại .

Giờ thì điện thoại tôi đều có số của 8 người này , và số điện thoại tôi cũng nằm trong danh sách của họ nữa . 

Cũng chẳng hiểu vì sao mà mấy người này lại khoái biết số điện thoại tôi như vậy nữa . Có khi nào là muốn hẹn hò không ??? 

Chắc là không có chuyện đó đâu . Tôi suy nghĩ nhiều quá rồi . 

Tóm lại là sẽ có âm mưu . 

Nhưng mà giờ mọi chuyện cũng coi như xong rồi đấy nhỉ ?

Đến giờ đuổi cổ mấy người này ra khỏi nhà rồi he he .

-Mọi việc đã xong , giờ thì mấy người có thể ra về rồi .

Tôi mỉm cười nhã nhặn cùng kết hợp với tay chỉ hướng ngoài cửa .

Nhưng mà giờ tôi mới chợt nghĩ đến một điều , đó là họ vào nhà tôi bằng cách nào ??????

Chap 47 : Khóa cửa .

Họ vào nhà tôi bằng cách nào nhỉ ? Không lẽ họ có chìa khóa vào nhà tôi ư? hay là bẻ khóa nhỉ ? 

Có lẽ trường hợp bẻ khóa là xảy ra nhiều nhất . Dạo này lưu manh giả dạng nhiều lắm . Thật là đáng sợ . Báo đài , ti vi . internet đăng tin nhiều lắm – tin tức tràn ngập .

-Mấy người,vào nhà tôi bằng cách nào vậy ?

Tôi vừa hỏi vừa chỉ vào cái ổ khóa .

-Thì trèo tường vào chứ còn sao nữa , hỏi hơi bị thừa đấy.

Thì ra là họ trèo tường vào . Tôi gật gù vì đã hiểu được vấn đề này , vậy là họ đâu có bẻ khóa hay là gì đâu nhỉ . Thế mà nãy giờ tôi cứ suy nghĩ mãi cho mệt .

Ơ nhưng mà họ trèo tường vào nhà tôi đấy .

Chỉ có trộm mới trẻo vào nhà thôi chứ . 

Á không không hẳn là trèo tường vào nhà người khác thì đểu là trộm . 

Tôi ngày xưa cũng toàn trèo vào nhà mấy đứa bạn đấy thôi .

Trèo tường vào thì không có gì là nghiêm trọng lắm , mà điều quan trọng là họ vào nhà tôi kìa , tôi nhớ là trước khi đi ngủ tôi đã khóa cửa cẩn thận rồi cơ mà . Sao lại có chuyện họ vào nhà tôi được nhỉ ? 

Vậy chả nhẽ họ là trộm thật ư ? chỉ có trộm mới có thể làm chìa khóa rồi vào nhà tôi mà thôi .

Phải thăm dò thôi , ít nhất thì cũng biết để lần sau phòng tránh . Chứ mà như mấy anh chàng này thì đồ nhà tôi chả mất gì đâu . Bởi vì sao , nhà họ giàu hơn nhà tôi rất nhiều mà .

-Tôi nhớ là tôi đã khóa của rồi cơ mà ? Mấy cậu trèo tường thì chỉ vào được ở vườn thôi chứ làm sao mà vào nhà tôi được ?

Tôi đặt ra câu hỏi nghi vấn với mấy người này .

-Cậu thử nhìn lại chiếc chìa khóa nhà của cậu đang ở chỗ nào hay là ở trên cửa ra vào . 

Duy lườm tôi rồi nói .

Tôi nhìn ra cửa , chìa khóa và ổ khóa đang tay trong tay nắm tay nhau . Vậy là trong lúc mệt nên tôi chỉ mới bỏ chìa khóa vào , còn chuyện khóa cửa thì chưa kịp xảy ra .

Chính vì vậy nên họ mới có thể vào nhà tôi một cách dễ dàng mà không tốn một chùt công sức nào .

Trời ơi là trời , sao tôi lại ngu thế này . Ú ơi là Ú , mày đúng là con điên ngu nhất thế gian mà . Tự hại chính mình , đúng là không có ai ngu bằng . Đúng là tự nhiên lại đi trưng bày tính xấu của mình cho mọi người biết . Số phận tôi sao mà nó thảm thương đến như vậy cơ chứ .

-Chắc tại lúc đi về mệt quá nên tôi quên khóa cửa ý mà .

Tôi ngượng ngùng giải thích . 

-Có ngày trộm nó vào nhà kề dao vào cổ cho mà xem . Rồi đến khi đó mới hiểu thế nào là sai . 

Duy lại lườm tôi . 

Đúng là cái đồ vô duyên , tôi có bị trộm hay là ai giết thì cũng đâu liên quan đến cậu ta đâu mà cậu ta lại lườm tôi như căm thù thế cơ chứ . Thà bảo rằng tôi là em út , bạn bè thân , người yêu , vợ thì lo lắng như vậy còn nghe được và có lý chứ đằng này tôi và cậu ta đâu có gì đâu mà lại hành động như vậy cơ chứ .

Chắc là cậu ta làm thế để cho tôi biết rằng là cậu ta quan tâm tôi , vì thế mong rằng 3 điều kiện mà tôi giao cho cậu ta sẽ dễ dàng đó mà .

Nhìn cái mặt thấy ghét . Còn lâu tôi mới giao điều kiện dễ dàng cho cậu . Hừ ….

-Kẻ trộm vào thì kệ tôi , không liên quan đến cậu . Khỏi cần quan tâm . 
Chap 48 : Tôi là tiên .

Tôi bực mình , hếch mặt lên trời nhìn tường nhà , không thèm nhìn Duy .

-Ừ thì kệ cô . Ra mở cổng cho tôi về .

Duy bực mình nói lớn rồi hầm hầm đi ra khỏi cửa với khuôn mặt tức giận .

Nhưng mà cậu ta lấy quyền gì mà tức giận cơ chứ . Đúng là đồ vô duyên hết chỗ nói . Đáng ghét đáng ghét quá . 

Mà thôi , việc của tôi bây giờ là tống cổ mấy thằng cha đáng ghét này ra khỏi nhà tôi cho thoáng mát , phải trả lại không gian đầm ấm và yên bình cho ngôi nhà này . Chứ làm phiền thế này là quá quá nhiều rồi . 

-Đi nhé Ú .

Mọi người vẫy tay ra cửa kính chào tôi .

-Mọi người đi nhé . 

Tôi cũng lịch sự chào lại cho phải phép vì tôi vốn là người lịch sự mà .

Thế là cuối cùng những người đó cũng đã cuốn gói ra khỏi nhà tôi . Sướng quá , phởn quá .

Khách đi khỏi nhà mà tôi lại thấy vui như thế này thì kể ra cũng hơi kì , nhưng mà thôi , tôi không muốn quan tâm . Tôi có bất lịch sự hay là gì thì cũng kệ . Tóm lại là : Một cảm giác thật là Yomost .

Bây giờ thì việc làm đầu tiên của tôi là phải đóng cửa cẩn thận .Rồi sau đó sẽ là vào nấu ăn thôi , nhịn đói từ sáng đến giờ rồi . Bụng tôi như có bom dội vào rồi .

Cuộc sống như thế này thật là thích , tự do tự tại , không bị ai quản thúc cũng không bị ai làm phiền . Thật là không có gì tuyệt vời hơn . Mà chắc tôi sắp thành tiên rồi đấy ha ha ha . “Ăn ngủ được là tiên ” Mà tôi thì suốt ngày ăn ngủ , bảo sao không thành tiên cho được .

Tôi là tiên , tiên là tôi . Tôi là cô tiên xinh đẹp , đáng yêu , dễ thương , tốt bụng nhất thế gian hà hà . Ôi tôi lại tự sướng nữa rồi .

++++Tại một nơi khác ++++++++

Tại nhà Duy .

-Cô ấy nấu nướng cũng được đấy chứ , rất có vị . Lần này kiếm được cô vợ ngoan hiền đảm đang rồi hà hà .

Hoàng gác hai chân lên bàn rồi nói , nói xong lại cười .

-Vợ á ? Ngoan hiền á ? Anh có đang nằm mơ giữa ban ngày không vậy ? Anh nghĩ em và anh Duy sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy à ? 

Minh ngồi một bên Hoàng liền đưa tay minh lên sờ trán Hoàng . Giọng nói thì lại chẳng hề dễ nghe chút nào .

-Ồ anh quên mất chuyện này nhỉ ?

Hoàng cười tươi như hoa mới nở .

-Tốt nhất là hai người nên từ bỏ đi .

Duy cười , vừa cười vừa nhìn ra ngoài cửa sổ .

-Đừng có mà mơ .

Hoàng và Minh cùng đứng dậy rồi cốc cho Duy một cái rõ là đau .

++++++++++

Phù phù , cuối cùng thì cũng đã ăn no rồi . Sau khi xơi hết 3 gói mì tôm , 10 cái xúc xích , 1 hộp sữa , 5 quả cam và 3 gói bánh thì bây giờ người tôi đang tràn đầy sức sống . Thật là thoải mái khi được ăn no và ăn ngon .

Giờ thì rửa chén bát thôi . Chứ tình hình này là ăn xong thì phải làm , nếu không tôi sẽ lên kg mất . Tuy rằng tôi muốn ăn nhưng tôi chưa hề nói và sẽ không bao giờ nói rằng là tôi muốn béo . Tôi thích như thế này , thân hình chuẩn . người xấu nhưng kết cấu nó hài hòa .

Híc híc , bây giờ thì đau khổ mới tới với tôi sao ? Ngay giây phút này tôi mới thấy cái quyết định cho mấy người này ăn trưa là một quyết định hoàn toàn sai lầm . 

Chén bát , đũa muỗng và nồi thật là nhiều quá đi .Mà từ nhỏ thì tôi vốn đã không có thiện cảm với mấy việc rửa chén bát , vậy mà giờ thì nhiều quá . 

Chết mất thôi … 

Chap 49 : Mời đi ăn tối .

Chén bát nhiều thế này thì biết khi nào mới rửa xong đây ? Quan trọng là rửa tay nhiều sẽ làm hại da tay cho mà xem .

Bình thường rửa nhiều cũng đã khiến cho tay tôi khó chịu rồi , nói gì lần này tôi mà rửa một đống chén bát này thì chắc chắn tối nay tôi chẳng thể làm gì mất .

Từ khi sinh ra , có lẽ vì tôi không có thiện cảm với việc rừa chén nên khi đụng vào nước rửa chén là tay tôi lại bị đỏ , rồi ngứa và nhiều hơn là sưng lên trông rất đáng sợ .

Mà đeo găng tay thì tôi không thể rửa được , cứ đeo vào mà cầm lấy chén là thể nào chén cũng tuột khỏi tay . Còn nhớ lần trước tôi hăng hái rửa chén thay mẹ để cho nhanh rồi còn đi sang nhà nội làm đám giỗ . Mẹ tôi bảo đeo găng tay vào mà rửa cho khỏi ngứa tay , tôi vâng lời và kết quả là cả chỗ chén bát không còn được để ở kệ nữa mà phải ngậm ngùi vào tùng rác . Cũng từ đó mà tôi chẳng còn thích công việc rửa bát nữa , ấy vậy mà mẹ tôi thì chả chiều tôi một chút nào , cứ bắt tôi rửa cho quen . 

Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn bị dị ứng với việc rửa chén , thấy cái chỗ chén bát mà tôi phát ớn .

Xin thề là từ nay tôi không dám mời ai ăn uống nữa đâu , như thế này là đã quá đủ lắm rồi .

---------------------

Mãi thì cũng đa rửa xong chỗ chén bát , cảm giác thật là hạnh phúc biết bao .

Giờ thì online một chút thôi .

À mà đúng rồi , phải lên kiếm việc thôi . Công việc osin đã đổ vỡ rồi .

Phải nhanh chóng kiếm việc để kiếm tiền phụ cho gia đình thôi . Tôi thế này thì đã lớn rồi , đến tuổi biết suy nghĩ cho bố mẹ rồi 

“…………………………..”

Tiến chuông điện thoại vang lên . Tôi có điện thoại . Số thì lạ nhưng mà đã có ghi tên . “ Chồng ”

Có lẽ là Hoàng đó mà . Chỉ có hắn ta mới đi nhận vơ như vậy thôi .

Thật là trơ trẽn hết chỗ nói . Thêm vào là vô liên sỉ , đê tiện nữa . 

-Alo .

Tôi chào hỏi với giọng chả tử tế gì . cũng đúng thôi , tôi đâu thích đâu mà bảo nói cho lịch sự với tử tế .

-Vợ à , tối nay đi ăn không ?

Hoàng ở đầu dây nói với giọng hí hửng đễn dễ sợ .

Có lẽ mặt cậu ta rất dày thì phải , tự nhiên đi nhận tôi là vợ .Còn gọi một cách rất chi là tự nhiên nữa chứ . 

Tôi đẹp thì đẹp thật , tôi không phủ nhận điều này , nhưng mà không đến nổi tạo ra sét để đánh người ta . 

Mà tôi thì đã nói nhiêu lần rồi mà còn không chịu sửa nữa chứ . Nhưng thôi , tối nay được đi ăn thì mừng rồi , vừa được ăn ngon không tốn tiền lại phải đỡ rửa chén bát . Bỏ qua vậy .

-Vợ cái con khỉ , tôi là Ú , không phải là vợ hay là gì của cậu hết . Nhưng mà đi ăn thì được , mấy giờ đi để tôi còn sắp xếp .

-Yeahhhhhh . Ừ thì không phải là vợ chồng , đừng giận . 6 giờ tớ qua chở nhé .

Hoàng hét lên làm tai tôi như muốn thủng, may cho cậu ta là tôi quen rồi nên không sao . Chứ không tôi sẽ chuyển đồ đạc sang nhà cậu ta để ăn bám .

6 giờ đi thì sẽ về sớm , thật là vui quá . Ít nhất là không về trễ và rất dễ la làng nếu gặp chuyện không hay .

-Ok . Bye . Nhớ đến đúng giờ nhé .

-Ừ . Bye .

Vui quá , thế là tối nay lại được đi ăn rồi . 

Ơ nhưng mà tôi và cậu ta đã quen biết nhau nhiều đâu mà tôi lại đồng ý sớm vậy nhỉ ? Thôi kệ vậy , đến đâu hay đến đó . Chắc chắn rằng cậu ta chẳng có ý xấu đâu vì nếu mà đã muốn xấu thì từ hôm qua lúc đưa tôi về nhà cậu ta đã xử tôi rồi .

Cứ tin tưởng cậu ta cũng được , đâu phải ai cũng xấu đâu mà phải sợ cơ chứ .

Mà bây giờ chỉ mới có 3 giờ 30 phút . Vậy còn hơn 2 giờ nữa mới đi ăn , vậy giờ làm gì đây nhỉ ?????? 

Chap 50 : Quái dị cái đầu cậu .

Đúng rồi , tốt nhất là online . Tôi cũng đang có ý định online mà .

Xem nào , công việc gì đây nhỉ ? 

Phục vụ cho một quán kem . Công việc này có vẻ được đây , làm việc ở quán kem thì lâu lâu sẽ được ăn ké . Hà hà , thế thì còn gì bằng .

Ghi lại địa chỉ nào , mai tôi sẽ đi tới quán kem này thử . 

Mà sao dạo này quảng cáo trên mạng nhiều vậy nhỉ ? đúng là thời đại ngày càng phát triển thì internet lại càng là một công cụ hữu ích cho việc truyền bá và loan truyền rộng rãi .

“GPRS – cuộc sống trọn niềm vui . Hãy nhanh tay soan tin GPRS gửi tới 6789 , bạn sẽ nhanh chóng nhận được nhiều bất ngờ .”

Lại cái quảng cáo GPRS .

Mà nghĩ đến cái quảng cáo này thì tôi lại buồn cười mà cũng buồn lòng .

Còn nhớ tới con em họ hồi nhỏ khi nghe cái quảng cáo này là lại chế thành : “HIV/AIDS cuộc sống trọn niềm vui ” làm cả nhà tôi lăn ra cười .

Nhưng mà chỉ cho con bé nói một lần chứ sau thì cấm không cho nói nữa , biết là con bé chưa ý thức được cái cậu đó làm ảnh hưởng đến người khác như thế nào nhưng gia đình tôi vẫn cấm triệt để . 

Gia đình tôi sợ là nếu nó mà nói như vậy thì lỡ nhưng người bị nhiễm bệnh nghe sẽ buồn lắm . Dù sao thì họ bị như thế cũng là một nỗi buồn lớn quá rồi , không nên làm cho họ buồn thêm . Hơn nữa có nhiều người biết vượt qua căn bệnh mà tiếp tục sống thì thử nghĩ xem khi nghe câu nói này họ sẽ buồn ra sao . 

Tóm lại là không nhắc nữa , 5 giờ 30 rồi . Chuẩn bị đi là vừa , tốt nhất là đi tắm cho sạch sẽ , thay đồ và đi ăn . 

---------

Đúng 6 giờ thì Hoàng đã có mặt trước cửa nhà tôi và còn bấm còi in ỏi . Nhưng thôi , dù sao có tinh thần đúng giờ thế thì được rồi . Ít ra là tôi không phải chờ đợi .

-Cậu chuẩn bị chưa vậy ? 

Hoàng hỏi tôi .

Đúng là một câu hỏi thừa , tất nhiên là tôi chuẩn bị rồi chứ . Không chuẩn bị thì làm sao mà tôi đứng ở đây mà khóa cửa để đi chơi được . 

Nhưng mà phải công nhận rằng hôm nay cậu ta hơi bị bảnh trai . Ăn mang áo quần rất chi là lịch sự , có lẽ là ăn mang như thế để che dấu bản chất đấy mà he he . Tóm lại là “kết cấu cũng hài hòa ” . Tạm duyệt , không phải loại từ vòng gửi xe .

Tuy vậy cái câu nói của cậu ta nên tôi sẽ không cho cậu ta qua khỏi vòng 1 . Ai bảo dám hỏi tôi một câu như vậy .

-Thế nhìn tôi luộm thuộm bẩn thỉu lắm sao ?

-À không nhưng mà đồ cậu mang hơi bị quái dị .

Hoàng lắc đầu rồi nói .

Quái dị …. Tôi ăn mang thế này mà còn bảo là quái dị , một cái áo đen kiểu có viền màu trắng , quần đen và giày đen , à kèm theo cột tóc đen nữa . Như thế mà cũng nói là quái dị , đâu có gì là ăn mang kì lạ đâu cơ chứ .

Đúng là mắt cậu ta có vấn đề rồi . Đẹp thế này mà còn chê . Xí .

-Quái dị cái đầu cậu . 

Tôi bực mình nói kèm theo giọng điệu thì không hề tử tế một chút nào . Nói tử tế được tôi chết liền .

-Bộ tôi nói không đúng sao ? Con gái mà toàn mang đồ màu đen , đáng ra đã là con gái thì phải mang đồ màu hồng , trắng , xanh , đỏ thì mới là con gái chứ .

Đấy , lại thêm một câu nói ngớ ngẩn , chả nhẽ con gái không được mang đồ đen ư ? Thật là điên khùng mà .

-Kệ tôi , đó là sở thích của tôi . Giờ cậu còn nói cậu nào nữa là tôi ở nhà luôn đấy nhá .

Tôi nói , lòng tự trọng tôi cũng có hạn . Đi ăn một bữa mà bị nói thế này thì thà tôi ở nhà ăn mì tôm còn hơn . 

Không thèm đi làm gì , đi thêm chắc sẽ còn bực mình hơn nhiều . 

-Thôi thôi , thế này cũng đẹp rồi . 


Tải về: tử vi bí truyền 2013 
[ ↑ ] Lên đầu trang