Truyện: Chuyện xấu trên giường
Tình trạng: hoàn thành
post: eCute.wap.sh
-------------------------
Cùng đọc nhé các bạn.............
"Quả táo, anh đào, quả táo, anh đào......"
Một bé trai ngồi ở
tiền sảnh khu vui chơi, không ngừng hô to trước màn hình máy chơi hoa
quả. Chỉ thấy trên màn hình di động, nháy đèn rất nhanh, sau đó giảm dần
tốc độ.
"Dưa hấu!" Một cô gái đột nhiên đứng bên cạnh cậu, không đợi màn hình nháy hết đèn đã mở miệng đoán trước.
"Câm
miệng!" Bé trai ngẩng đầu lên trừng mắt liếc cô gái một cái, rồi lại
tập trung vào màn hình. Cậu nhắm chặt hai mắt lại cầu nguyện, "Quả táo,
anh đào, quả táo, anh đào......"
"Đô đô đô đô– làm!" Đèn màn hình ngừng nháy, cậu ta vừa mở to mắt đã thấy — là dưa hấu!
"Chết
tiệt!" Cậu tức giận đánh nhẹ vào màn hình. "Nếu ngươi nghĩ ta nói đùa
mà trúng, vậy mau đứng lên để đến lượt ta chơi." Cô gái lạnh lùng mở
miệng.
"Ta nói cho ngươi, máy móc này có vấn đề, ngươi không cần
chơi máy này, cẩn thận lại giống ta bỏ ra bao nhiêu tiền đều thua hết!"
Cậu bé đứng lên, hảo tâm báo cho nàng biết.
"Ngươi quá ngu
ngốc, đương nhiên thất bại!" Cô gái trào phúng nói, sau đó ngồi vào máy
móc tiền lẻ bỏ vào. "Hừ! Chờ ngươi thua hết sẽ biết ta không có lừa
ngươi!"
Cậu con trai tuy rằng ngoài miệng hảo tâm tiếp tục
khuyên nàng, nhưng trong lòng lại không ngừng mắng. Cậu nhóc quyết định
đứng một bên xem nàng chơi, chờ nàng thua sạch xong, sẽ dùng đúng thái
độ mỉa mai của nàng lúc nãy châm biếm lại.
Vài giây sau, chỉ thấy cô gái cho nguyên 20 xèng (đồng xu để chơi trong khu vui chơi í), nhằm vào ô ‘sao’ ở trên.
"Này!
Ngươi không cần......" Bé trai có ý ngăn cản nàng. Nàng bỏ nhiều tiền
thế mà lại chỉ chọn một loại?! Không chắc chắn thì có khả năng mất sạch
tiền.
Cô gái quay đầu liếc nhìn cậu một cái, sau đó nhún nhún vai, hơi nhếch mép mỉm cười.
Qua
vài giây sau, máy móc ngừng chuyển động, đèn quả nhiên dừng nháy ở ô
‘sao’ vị trí trên. "Oa! Thật là lợi hại!" Cậu nhóc kinh ngạc há hốc
miệng.
"Như vậy là đủ rồi." Cô gái thờ ơ với lời ca ngợi của
cậu, đứng dậy đi đến quầy phục vụ, đem một trăm đồng xèng đổi nguyên
thành tiền mặt.
Nàng thong dong ra về trong sự kinh ngạc của nhân viên, không hề phát hiện ra nơi góc phòng có người đang vụng trộm nhìn nàng.
"Nhạc Ức Tâm, thực không hổ danh con gái của Vua Cờ Bạc!" Chàng trai phía góc phòng tán thưởng một tiếng.
Chờ
bóng dáng cô gái biến mất ở chỗ rẽ, hắn lập tức vứt thuốc lá xuống mặt
đất rồi giẫm lên. "Nhạc Ức Tâm, tôi nhất định phải có được cô!"
***
Cuối
năm trước, các nhà khoa học đã báo trước trận mưa sao băng thuộc chòm
Sư Tử, năm nay đang rất được hoan nghênh, Hội Thiên văn học Quốc tế nhất
trí cho rằng, năm nay là thời gian xem mưa sao băng tốt nhất, thời tiết
đẹp, trời quang mây tạnh, địa phương nào cũng có thể thấy rõ. Dự đoán
mỗi giờ số lượng sao băng có thể đạt tới một ngàn đến một ngàn năm
trăm......
Nhạc Ức Tâm nhìn bài báo, tim không ngừng đập thình
thịch, chỉ mới tưởng tượng cảnh tượng trên bầu trời xẹt qua vô số sao
băng, ánh sáng như ngọc, đã đủ khiến nàng nhảy nhót không thôi.
Nếu
ở nơi sao sa đẹp như mộng ấy, có thể cùng một vị hoàng tử bạch mã anh
tuấn cùng sóng vai nhau ngắm mưa sao băng, quả là mộng thành thực!
"Tiểu
Tâm, phiếu điểm học kì này của con đâu?" Giọng Nhạc Tường Dật bỗng dưng
truyền đến, đánh gãy mộng tưởng hão huyền của Nhạc Ức Tâm.
Nàng chột dạ cúi đầu, "Còn...... Còn chưa phát."
"Vì sao kì thi qua lâu như vậy mà còn chưa phát? Để ta trực tiếp gọi điện hỏi giáo viên của con." Nhạc Tường Dật hoài nghi nói.
Ông vừa cầm lấy di động, Nhạc Ức Tâm đã lập tức lấy tay ngăn lại.
"Ba, phiếu điểm của con ở túi xách!" Haizz! Dù sao nàng sớm muộn cũng phải đối mặt với sự thật.
Nhìn theo hướng phiếu điểm bị lôi ra khỏi túi xách, nàng vụng trộm ngắm Nhạc Tường Dật đang nhăn mặt lại.
Thôi
xong rồi! Lần trước nàng trốn lớp học bổ túc buổi tối, chơi trò chơi
kiếm ít tiền tiêu vặt, không nghĩ tới lại phải gặp báo ứng trắng trợn
nơi phiếu điểm.
Chết mất, đành phải chờ bị mắng! Nắm rõ phiếu
điểm của mình trong lòng bàn tay, Nhạc Ức Tâm đứng ở cửa phòng khách
khẩn cầu ai đó mau đến giúp nàng. "Ta đã trở về."
Nghe thấy
giọng mẫu thân vang lên ở bên ngoài, Nhạc Ức Tâm nhất thời quá sung
sướng vì gặp được vị cứu tinh, lập tức chạy vọt tới phòng khách. "Mẹ!!!"
"Ngoan, sao hôm nay con về sớm vậy? Không cần đi học bổ túc sao?"
"Không
phải, là......" Nhạc Ức Tâm lén lút đưa phiếu điểm cho mẫu thân, sau đó
nói ấp a ấp úng: "Thành tích của con......thụt lùi......" "Vậy hả? Đưa
mẹ xem xem."
Nhạc Tường Dật chỉ chực giật lấy phiếu điểm trong
tay lão bà. Nhưng Thiệu Tâm Viện đã nhanh chóng xoay người, tránh được
tay ông.
"Đúng, kết quả thật sự thụt xuống rất nhiều! Từ giờ trở
đi, cho đến kỳ thi sau, trừ đến trường và học bổ túc ở ngoài, mẹ nhất
quyết không cho con ra khỏi nhà, con ở trong nhà cố gắng đọc sách cho
mẹ." Khẩu khí Thiệu Tâm Viện thật không tốt.
Nhạc Ức Tâm lập tức
trề cái miệng nhỏ nhắn. Ngay cả mẫu thân hiền dịu của nàng cũng quyết
như vậy, nàng đã không còn cách cứu vãn đường sống...... Lần thi sau
nhất định phải cẩn thận một chút mới được!
Trong lòng Nhạc Ức
Tâm vốn nghĩ như vậy, đột nhiên lại nghĩ đến chấp hành lệnh cấm trong
lúc này nghĩa là sẽ phải bỏ lỡ mưa sao băng.
"Không được! Con
muốn ngắm mưa sao băng." Nàng hướng mẫu thân làm nũng. Nếu bỏ lỡ lúc
này, không hiểu phải đợi đến bao giờ mới thấy lại được.
"Không
được!" Nhạc Tường Dật nhìn phiếu điểm của nàng lạnh lùng nói. Ông luôn
luôn tự hào về cô con gái thông minh, không nghĩ tới thành tích kì thi
lần này của nàng lại làm hắn thất vọng đến vậy.
Chẳng qua là từ
xếp thứ nhất lui xuống thứ năm thôi mà! Nhạc Ức Tâm chu cái miệng nhỏ
nhắn, ngoài chấp nhận phục tùng, nàng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Thấy bạn học ai ai cũng bàn bạc xem đêm nay nên ngắm mưa sao ở đâu, Nhạc Ức Tâm không thể không thấy buồn phiền.
Rất
công bằng nha! Vì sao người khác được đi, chỉ riêng nàng phải ở nhà?
Khi các bạn học đứng lên ra về, nàng lại phải ở đây đọc sách......
Càng
nghĩ càng không can tâm, mặc kệ! Nàng quyết định tối hôm nay phải làm
cô gái hư hỏng, phá kỉ luật. Nhạc Ức Tâm trốn học bổ túc, một mình đến
đỉnh đồi Thọ Sơn.
Nàng nhìn xung quanh, ngọn đèn vàng len lói,
bên cạnh nàng là những đôi tình nhân, có người đang ấy ấy (chỗ này tác
giả để là xx nên Vanila nghĩ là "ấy ấy" :">), có người thỉnh thoảng
lại nhỏ giọng nói những lời yêu đương tán tỉnh nhau.
Chỉ có nàng
là cô độc! Nàng nhìn lên bầu trời đêm đen thẳm, thở dài một hơi, rất hy
vọng có thể có người đến cùng nàng ngắm sao.
"Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?" Một giọng nam trầm ấm truyền đến từ bên cạnh nàng.
Ngọn
đèn mông lung làm cho nàng nhất thời không thấy rõ lắm người con trai
trước mắt dáng người to nhỏ thế nào, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bờ
môi quyến rũ mà kiên nghị của hắn (từ gốc là duyên dáng nhưng mà thấy nó
í ẹ quá nên đổi thành quyến rũ).
"Tôi có thể ngồi chỗ này
không?" Hắn hỏi lại một lần nữa. Nhạc Ức Tâm lâng lâng nhìn người con
trai trước mắt, miệng vẫn không đáp lại.
"Cô không trả lời coi như là đồng ý vậy?" Nói xong, hắn ta ngồi xuống ngay cạnh nàng.
Nhạc
Ức Tâm rất ít khi ở gần nam sinh như vậy, nàng hít sâu một hơi, cố trấn
tĩnh lại trái tim đang đập liên hồi. "Xem! Có sao băng kìa!"
Không
biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên lấy tay chỉ lên bầu trời hô to. Tầm
mắt nàng chuyển động theo hướng ngón tay hắn, quả nhiên nhìn thấy một
ngôi sao băng đang nhanh chóng bay xẹt qua phía chân trời.
Không kịp ước nguyện! Nàng tiếc hận nhìn lên bầu trời yên tĩnh, thở dài nhẹ ra một hơi. "Làm sao vậy?" Hắn ôn nhu hỏi.
"Thật đáng tiếc! Tôi vẫn chưa kịp ước."
Kỳ
quái, tuy rằng hắn chỉ là người xa lạ, nhưng nàng lại không có chút cảm
giác chán ghét nào, ngược lại cảm thấy việc có hắn ở bên cạnh khiến
nàng thấy thực vui vẻ.
"Cô có nguyện vọng gì?". "Tôi còn chưa
nghĩ ra." Nhạc Ức Tâm cắn môi dưới. Kỳ thực nàng cũng không biết chính
bản thân mình muốn ước nguyện gì!
Nghe được câu trả lời của
nàng, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười. "Có cái gì buồn cười?" Nàng chu cái
miệng nhỏ nhắn. "Tôi chỉ cười vì cô thực sự rất đáng yêu."
Lời
khen ngợi không chút xấu hổ như vậy làm Nhạc Ức Tâm không khỏi tò mò,
chuyển hướng nhìn về phía hắn, nàng muốn mượn màng sương mỏng, cẩn thận
nhìn lén hắn một chút.
Woa! Tướng mạo hắn thật kiệt xuất nha!
Nhạc Ức Tâm kêu một tiếng từ đáy lòng. "Thử đoán xem tôi vừa ước nguyện
gì trước sao băng?" Chàng trai mỉm cười hỏi.
Nhạc Ức Tâm lắc
đầu. Nàng làm sao có thể biết nguyện vọng của hắn? "Nguyện vọng của tôi
là — hy vọng còn có thể được gặp lại tiểu cô nương đáng yêu như cô."
Lời
hắn nói là thật chăng? Nhạc Ức Tâm không dám tin mở to hai mắt, hắn
thật sự cảm thấy nàng đáng yêu sao? Hay cơ bản chỉ là lời nói đùa?
"Cho nên, xin nói cho tôi biết tên cô...... Nhạc Ức Tâm!"
Lời
hắn nói còn chưa dứt, Nhạc Ức Tâm chợt nghe thấy tiếng gọi của các bạn
học. Nàng đứng lên, lấy khẩu khí không tốt đáp lại: "Làm sao vậy?"
Bộ
dạng nàng cùng hắn cùng nhau ngồi ngắm sao băng, nếu bị bọn bạn học
quái chiêu này nhìn thấy, không hiểu ngày mai trường học lại truyền ra
những lời đồn khó nghe gì!
"Không có việc gì! Chỉ là nhìn thấy cậu thì tiện miệng gọi thôi!"
Nhảm
nhí! Nhạc Ức Tâm đem oán giận nuốt xuống cổ họng, quay sang định tiếp
tục trò chuyện, mới phát hiện ra hắn không biết đã rời đi từ khi nào.
Tại
sao có thể như vậy? Nàng còn chưa kịp nói danh tính của nàng cho hắn
mà! Nhạc Ức Tâm lòng đầy phiền muộn, bước chân nặng nề, buồn bã xuống
núi.
***
"Thiếu gia, ngài vất vả rồi!" Lăng Tử Trần vừa về tới cửa, thuộc hạ của hắn Tiểu Chương lập tức cúi đầu nghênh đón.
"Hoàn
hảo." Sửa lại tiếng nói giả bộ ôn nhu vừa rồi trên núi, hắn khôi phục
lại gương mặt lạnh lùng thường ngày. "Thiếu gia, sự việc có thuận lợi
không?"
"Có thể tiến hành bước tiếp theo." Nói xong, Lăng Tử Trần ngả người vào sô pha.
Qua
một tháng theo dõi vất vả, cuối cùng cũng đạt kết quả. Đêm nay, hắn đã
bước đầu tiếp xúc với Nhạc Ức Tâm, hắn nhìn ra được Nhạc Ức Tâm cũng rất
có hảo cảm với hắn.
"Thiếu gia ra tay, nhất định thành công."
Tiểu Chương nịnh nọt." "Tốt lắm, đừng giở giọng nịnh hót! Ta còn có việc
phải làm, ngươi đừng ở trong này ầm ĩ làm phiền ta!"
Nói xong,
Lăng Tử Trần cầm lấy điện thoại, chuẩn bị nghe thuộc hạ báo cáo tình
trạng vận chuyển buôn bán hôm nay của Long Dương Hào.
Long Dương
Hào là một con tàu biển xa hoa cao cấp chở khách chạy định kỳ, cũng là
nơi cung cấp đủ loại trò chơi tiêu khiển cho khách VIP, thân phận hắn
chính là người thừa kế của Long Dương Hào.
Năm đó phụ thân Lăng
Khởi cùng cha mẹ Nhạc Ức Tâm hợp tác, tuy rằng kết thúc không tốt đẹp,
nhưng cũng nhờ họ mà phụ thân có thể buôn bán lời lãi, kiếm được rất
nhiều tiền.
Mà hắn cùng phụ thân thật giống nhau, đều nhìn trúng
bảo ngọc quý giá Nhạc Ức Tâm này, hắn muốn nàng đến Long Dương Hào đảm
đương vai chính của sòng bạc, giúp hắn kiếm hàng bó tiền mặt.
Nếu
muốn đạt được mục tiêu này, chỉ có một phương pháp — làm cho nàng yêu
thương hắn, như vậy nàng sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn cống hiến sức
lực***
"Nguy rồi!" Nhạc Ức Tâm đến gần tám giờ tối mới phát hiện không thấy điện thoại của mình đâu!
Nàng
bắt đầu hồi tưởng lại, buổi sáng ở xe bus công cộng nàng từng bị một
người đụng phải...... Điện thoại của nàng không phải là bị người ta lấy
mất khi ở đó đấy chứ? Trời ơi, chẳng lẽ nàng đã trở thành nạn nhân của
những vụ trộm kinh điển trên xe công cộng?
Sau khi tìm được bốt
điện thoại công cộng, nàng bấm dãy số di động của chính mình. Di động
vang lên vài tiếng rồi có người nghe máy, nàng nhẹ nhàng hỏi một tiếng:
"Ai vậy?"
"Hello, cô gái đáng yêu!" Lăng Tử Trần biết trước Nhạc
Ức Tâm nhất định sẽ gọi đến để tìm di động, liền ngọt ngào gọi một
tiếng.
Nhạc Ức Tâm nghe giọng nam truyền đến từ phone, không khỏi hoảng sợ. Hắn là ai vậy? Ai mà lại gọi nàng là cô gái đáng yêu?
Sau khi sửng sốt một lúc, nàng đột nhiên nhớ tới nam nhân ngồi bên cạnh nàng tối qua.
Nhưng
nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã thấy hắn tiếp tục nói: "Tối hôm qua
cô để quên ở đó! May mắn là tôi có trở lại, nhìn thấy rồi mang về đây
cho cô."
Ồ, thì ra là như vậy. Nhạc Ức Tâm nhất thời cảm thấy
phi thường ngượng ngùng, nàng quả thực là người hồ đồ, tối dạ nhất trần
đời!
"Tôi đang ở chờ cô đến đem điện thoại về! Nói cho tôi biết địa chỉ cùng danh tính, tôi lái xe qua đó đưa lại cho cô."
"Không
cần, bộ tôi không biết xấu hổ sao? Thôi, tốt nhất là anh nói cho tôi
biết anh ở nơi nào, tôi qua đó tìm." Nhạc Ức Tâm trả lời.
"Sao
lại nói là không biết xấu hổ? Tôi đâu có hẹp hòi đến mức không cho tiểu
cô nương đáng yêu như cô chạy một chuyến đâu? Cô cho tôi được phục vụ
một lần đi! Địa chỉ nhà cô là.....?"
Nhạc Ức Tâm đang muốn nói
ra địa chỉ, bỗng đột nhiên nghĩ ra, lỡ lúc hắn lái xe đến nhà nàng vừa
vặn đụng phải mặt ba, ba sẽ biết đêm qua nàng không đi học bổ túc mà
chạy tới xem mưa sao sa, nếu như vậy...... Nàng nhất định sẽ bị lột một
tầng da!
"Trường tôi học ở......"
Chưa nói hết câu, nàng
lại lắc lắc đầu. Nếu bạn học nhìn thấy nam sinh ở trường nữ sinh, nhất
định mọi người sẽ truyền ầm ra ngoài, kiểu gì ba mẹ nàng vẫn sẽ biết!
"Thế
này vậy! Chúng ta gặp ở cửa hàng Mc Donalds trước nhà ga lúc sáu giờ."
Cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một địa điểm hoàn hảo, bất luận thế nào cũng
không bị phát hiện!
"Ok, quyết định như vậy, sáu giờ gặp!" Buông phone, Nhạc Ức Tâm hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên hô to vạn tuế.
Ngày hôm qua mộng đẹp tiêu tan, có lẽ hôm nay có thể bù lại!
Tối
hôm qua ngọn đèn thật sự quá mờ, hại nàng chưa thấy rõ ràng diện mạo
của hắn, hôm nay nàng nhất định phải ghi nhớ kĩ từng đường cong nét đẹp
trên mặt hắn! Hắc hắc!
Vì né tránh nhóm bạn "Bát yêu quái" ở lớp học, Nhạc Ức Tâm ngay cả ngồi
xe bus đơn giản cũng không dám, cố ý đi theo đường ngõ nhỏ vòng lên
trước nhà ga.
Có lẽ do sắp đông, mới đến 5 rưỡi chiều, sắc trời đã sẩm tối.
Nhạc
Ức Tâm vừa đi một lúc đã hối hận vô cùng, nàng đã hiểu tại sao không ai
đi đường tắt này, cứ có một cảm giác quái dị trong lòng, không khí hắc
ám làm nàng sợ hãi không thôi.
Hẳn là nàng sẽ không xui xẻo gặp gỡ người xấu đúng lúc này chứ? Chỉ cần xuyên qua ngõ nhỏ này là có thể tới nhà ga rồi.
"Đừng nhúc nhích!" Đột nhiên, một bóng đen mạnh mẽ chạy tới.
Nàng
cảm thấy cổ bị người ta trụ chặt, mặc kệ nàng dùng lực giãy dụa như thế
nào vẫn không thoát, cảm giác lạnh lạnh trên cổ nói cho nàng biết, tên
đó đang kề dao nhỏ ngay trên cổ nàng.
"Ta không có tiền, ta chỉ
là một học sinh nghèo!" Nhạc Ức Tâm khó khăn nói sau khi giãy dụa thất
bại. Kẻ bắt cóc thường muốn ăn cướp tiền bạc, lấy nàng ra làm con mồi là
lựa chọn vô cùng sai lầm đấy!
"Hắc hắc! Ta không cần tiền, chỉ cần ngươi!" Một tay hắn giữ chặt cổ của nàng, tay kia tìm đến trước ngực nàng sờ soạng.
Nhìn
áo mình nhanh chóng bị cởi, Nhạc Ức Tâm chỉ có thể kêu to. Nàng gặp
phải sắc lang! "Câm miệng!" Tên đó túm cổ, bịt miệng nàng.
Ánh sáng quá mờ, nàng không thể thấy rõ ràng mặt của hắn lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy tên đó có một nốt ruồi to dưới cằm.
"Không
cần...... Cứu mạng a!" Nhìn tên sắc lang ngồi xổm xuống giữ chặt tay
chân, nàng chỉ có thể lớn tiếng kêu khóc, hi vọng có người nghe được
tiếng cầu cứu của nàng.
"Không sao chứ?" Một giọng nam khàn khàn vang lên.
Sức
nặng trên người đột nhiên biến mất, nàng chậm rãi mở to mắt, phát hiện
ra trước mắt mình chính là chàng trai nàng bất ngờ gặp trên núi đêm qua.
Là hắn cứu nàng?
"Cám ơn! Tôi...... Cẩn thận!" Nhạc Ức Tâm nhìn
kẻ bắt cóc rút dao ra đâm sau lưng hắn, vội vã hét lên cảnh báo cho hắn
nhưng đã không còn kịp rồi!
"Tiểu tử! Là do ngươi chọc giận
ta." Lăng Tử Trần lấy tay đè lên miệng vết thương máu tươi đang chảy
ròng trên vai, đứng lên, dùng ánh mắt nghiêm khắc chăm chú nhìn kẻ bắt
cóc.
Kẻ bắt cóc nắm chặt dao nhỏ, chậm rãi lui hai bước về phía sau.
Nhạc
Ức Tâm thừa dịp chạy nhanh đến phía sau, ngồi xuống, trốn vào một bên
sửa sang lại quần áo. Người kia có đao trên tay đó! Hắn chẳng lẽ không
sợ sinh mệnh của chính mình gặp nguy hiểm sao?
"Sao ngươi phải cản trở ta?" Kẻ bắt cóc nắm đao không phục nói. "Ta xen vào hay không là quyền của ta, người chớ quản."
Lăng
Tử Trần thân thủ gọn gàng, dùng hai ba quyền liền đoạt được đao trong
tay kẻ bắt cóc, tên đó sợ hãi lập tức bỏ trốn mất dạng. Hắn chậm rãi đi
đến trước mặt của nàng, "Cô có bị bắt nạt không?"
"Không
có......" Nhạc Ức Tâm hai mắt đẫm lệ lờ mờ nói: "Anh bị thương! Tôi sao
cũng được, chỉ cần anh không có việc gì là tốt rồi."
Chưa từng có nam sinh nào săn sóc nàng ôn nhu như vậy, Nhạc Ức Tâm trong lòng cảm động không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cầm
lấy, đây là điện thoại của cô." Lăng Tử Trần đem di động bên hông đưa
cho nàng, "Hoàn hảo, may mắn không bị hư lúc đánh nhau."
Nhạc Ức
Tâm tiếp nhận di động xong, nước mắt liền rào rào đổ xuống, thứ nhất là
để bột phát hết những sợ hãi vừa rồi trong lòng, thứ hai là lo lắng nam
nhân trước phải mắt chịu thương. Cho dù nàng còn không biết tên của
hắn, nhưng vẫn thập phần cảm động hắn đối xử quá tốt với nàng như vậy.
"Đừng khóc, nhất định là cô rất sợ hãi đúng không?"
Nhạc
Ức Tâm nghe lời an ủi của hắn, trong lòng tựa như có một dòng nước ấm
chảy qua, nàng lau đi nước mắt trên mặt, "Tôi cùng anh đi bác sĩ được
không?" Không biết vết thương trên vai hắn có nghiêm trọng không?
"Việc nhỏ ấy tôi có thể tự mình xử lý! Cô mau về nhà nhanh, thời gian không còn sớm, thế nào người nhà cũng sẽ lo lắng."
Nhạc
Ức Tâm gật gật đầu, sau mở miệng hỏi: "Chúng ta còn có thể gặp lại
sao?". "Đây là danh thiếp của tôi." Nói xong, Lăng Tử Trần đưa danh
thiếp của hắn cho nàng.
"Tên tôi là Nhạc Ức Tâm, nhà tôi ở......"
Tuy
rằng Lăng Tử Trần đã sớm biết tư liệu của nàng, nhưng hắn vẫn làm bộ
dáng như mới biết lần đầu, chẳng những vậy còn rất chuyên tâm chăm chú
nghe.
"Tên anh là Lăng Tử Trần?" Nhạc Ức Tâm cúi đầu nhìn danh
thiếp trên tay. "Đúng vậy, tôi mới bắt đầu làm việc ở Long Dương Hào."
Lăng Tử Trần gật gật đầu.
"Long Dương Hào?!" Nàng chưa từng nghe tên chỗ này!
"Đúng,
hai ngày nay vừa vặn đến phiên nghỉ của tôi." Nói xong, biểu tình hắn
tiếc nuối: "Tiểu Tâm, hiện tại không còn sớm, tôi phải trở về.
Nhưng......"
Nhạc Ức Tâm còn chưa kịp trả lời, Lăng Tử Trần liền
ôm miệng vết thương, trên mặt hiện rõ vẻ thống khổ. "Tiểu Tâm, thực xin
lỗi, không thể hàn huyên nhiều cùng cô, tôi phải đến bệnh viện nhanh."
"Để
tôi đi cùng......" Vốn định cùng hắn đi, Nhạc Ức Tâm liếc mắt nhìn đồng
hồ. Đã hơn 6 giờ rưỡi, nếu không về nhà sẽ bị cha mắng! "Vậy anh đi
đường cẩn thận, bye bye!"
"Cô cũng vậy."
Qua một tháng, Nhạc Ức Tâm vẫn không liên lạc được với Lăng Tử Trần,
nàng bắt đầu cảm thấy có chút phiền muộn, bất an. Cho nên nàng dành toàn
bộ thời gian của mình để hỏi thăm những thông tin có liên quan tới Long
Dương Hào.
Sau khi được nghe kể lại về Long Dương Hào, Nhạc Ức Tâm lại càng thêm phiền não.
Nàng
không khỏi hoài nghi, Lăng Tử Trần sao có thể làm việc tại một sòng bạc
trên thuyền đây? Nơi này chỉ tính nguyên phí vào cửa đã là ba vạn, một
học sinh như nàng làm sao có thể chi trả? Muốn đi tìm hắn, nàng trước
hết phải kiếm đủ số tiền vào cửa mới được!
Ai! Nàng thở dài một hơi, nên làm thế nào để có được số tiền này đây? Thật sự là rất đau đầu!
"Mặc
kệ!" Nhạc Ức Tâm quyết định sẽ tới chơi trò chơi tràng đi đại lao nhất
bút 1 (k hỉu đây là trò gì, ai giải thích giúp mình thì tốt ^^), dù sao
mỗi lần thắng Tiểu Mã Lỵ là có thể thắng nguyên mấy ngàn, chỉ cần hơn
mười lần Tiểu Mã Lỵ là có thể đủ nguyên ba vạn tiền mặt vào cửa.
Đúng,
cứ làm như vậy đi! Nhưng loại chuyện này tuyệt đối không thể bị ba mẹ
nàng phát hiện, chỉ có cách phân thành nhiều lần đi chơi, đợi kiếm đủ
tiền xong sẽ tìm một cái cớ chuồn ra khỏi nhà.
Chỉ cần có thể
kiếm đủ số tiền vào cửa là tốt rồi, cho dù về sau phải rửa chén, dọn bàn
ở trên thuyền, cọ toilet kiếm tiền tiêu vặt, nàng cũng không không hối
hận, oán trách nửa lời.
"Bà xã, em xem mấy ngày nay Tiểu Tâm
đang gặp phải chuyện gì vậy?" Nhạc Tường Dật vô tình nhìn thấy bộ dáng
kỳ lạ của con gái, vội vàng hỏi thử vợ yêu.
"Gì?" Thiệu Tâm Viện vụng trộm liếc mắt quan sát nàng, lộ ra ý hiểu, mỉm cười.
Con
gái của bà đang yêu! Thật ra nhiều năm trước bà cũng đã từng như vậy,
đó là mùi vị khi mới nếm thử tình yêu, phản ứng khi tình yêu chưa được
đáp lại, âu yếm. "Đừng lo lắng, Tiểu Tâm không có việc gì đâu."
"Vậy là tốt rồi."
Thiệu
Tâm Viện quyết định sẽ không hỏi Nhạc Ức Tâm có tâm sự gì, dù sao đứa
nhỏ cũng đã trưởng thành, nên có chủ kiến của mình, bậc làm cha mẹ không
thể ép buộc con cái!
***
"Đô đô đô đô, làm!" Nhạc Ức
Tâm khoái trá nhìn chằm chằm những biểu tượng khối gạch trên màn hình.
Hiện tại đang có năm trăm khối, cộng thêm với vài lần chơi lớn nhỏ lúc
nãy, sẽ biến thành hai ngàn khối.
Mục tiêu đặt ra hôm nay sắp thành! Nàng nhanh nhạy đoán được kết quả sẽ xuất hiện tiếp theo là gì. "Nhất định là đại!"
Nàng
tự nói, nhưng đang định nhấn nút thì lại đột nhiên nghe được có tiếng
người hô sau lưng: "Cảnh sát đây! Đem giấy chứng nhận lấy ra mau!"
Thảm rồi, là cảnh sát! Nàng còn chưa đến mười tám tuổi, xác định chắc chắn là sẽ bị mang về cục cảnh sát rồi!
"Thật xin lỗi, tôi không mang giấy chứng nhận." Nàng cố ý giả giọng khàn khàn, lúc nói cũng không hề quay đầu lại.
Một
giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau nàng, "Này? Cháu chẳng phải
là con gái của Tường Dật sao? Bác nhớ rõ cháu còn chưa đủ mười tám tuổi
mà?"
Là tiếng của thúc thúc Lâm Diệu Kì! Thật sự là đáng chết,
nàng đã quên cha mình là cảnh sát về hưu, đương nhiên sẽ quen biết người
trong cục cảnh sát.
Nguy rồi! Chẳng những không lấy được số
tiền vừa kiếm, chỉ sợ sẽ không có những ngày bình yên trong một thời
gian dài. Ai! Sớm biết như vậy thì đã đến nơi nào đó xa hơn một chút
rồi.
***
Sau khi bị Lâm Diệu Kì ‘hộ tống’ về nhà, Nhạc
Ức Tâm cúi đầu không dám nhìn thẳng vào sắc mặt phẫn nộ của cha mình,
trong lòng âm thầm cầu nguyện mẹ có thể nhanh chóng trở về cứu nàng.
"Con
vì sao lại đến loại nơi đó? Vì sao lời nói của cha con cũng không
nghe?" Nhạc Tường Dật sắp bùng nổ. Khi Nhạc Ức Tâm năm tuổi, hắn đã phát
hiện ra con gái được di truyền tài thiên phú đánh bạc của mình, cho nên
nghiêm cấm nàng tiếp xúc tới bất cứ thứ gì có liên quan đến đánh bạc để
phòng ngừa nàng bước trên con đường không thể trở về giống mình.
Ai
biết được bây giờ nàng ngang nhiên chạy tới phòng trò chơi cờ bạc, còn
dựa vào phương pháp này kiếm tiền! Ai! May mắn là nàng gặp đúng đòng sự
trước của mình, nếu không thì sẽ gặp rắc rối lớn!
Nhạc Ức Tâm
không trả lời, lại một lần nữa thấp giọng oán giận vận khí hôm nay thật
sự không tốt, nếu không, nàng đã từng chơi trò này nhiều lần như vậy, vì
sao chỉ có hôm nay bị bắt gặp?
"Con đó! Ngang nhiên dám toàn
thắng trò chơi điện tử, kiếm được đầy một túi tiền, kết quả là ông chủ
đành phải gọi điện thoại đi báo cảnh sát đến bắt con. Đứa nhóc này,
ngươi thật đúng là một tiểu nha đầu rắc rối mà!" Nhạc Tường Dật lắc đầu
oán thán.
Ông thật không biết nên cảm ơn ông trời và cảm thấy may mắn, hay là nên cảm thấy bi ai?
"A?
Thì ra là do tên hỗn đản này thua không dậy nổi, sớm biết vậy mình
đã......" Nhạc Ức Tâm tức giận ngẩng đầu. Thì ra là ông chủ cửa hàng trò
chơi muốn làm xiếc, nàng còn tưởng rằng mình như thế nào như lại gặp
vận xui xẻo đến vậy, tự nhiên gặp phải cảnh sát đến kiểm tra?
"Sớm
biết được thì con định lấy hết tiền chuồn trước? Cha còn đang thấy kỳ
quái, vì sao thành tích gần đây của con lại giảm sút? Hoá ra là bơi lén
đi chơi trò chơi điện tử, không thèm đọc sách!"
Nhạc Ức Tâm nghe
cha mình trách cứ, không phục cãi lại. "Con bắt đàu chơi từ năm Quốc
Trung rồi a! Cái chính là đều không bị bắt thôi."
Những lời này đối với Nhạc Tường Dật mà nói, giống như sét đánh ngang tai, "Cái gì? Con bắt đầu chơi từ năm mười tuổi?"
Ông
vẫn nghĩ Nhạc Ức Tâm rất ngoan, rất nghe lời ông dạy, không tiếp xúc
với những nơi đánh bạc, không nghĩ rằng nàng đã chơi sớm như vậy?!
Ngay tại thời điểm tốt để phạt nàng, Thiêu Tâm Ái lại mở cửa đi vào, khoé miệng còn mang theo nụ cười đắc ý yếu ớt.
"Ông
xã, hôm nay em đi qua quán điện tử Dân Quyền Lộ......". Bà phát hiện ra
con gái mình ở trong phòng đang chu cái miệng nhỏ nhắn, nghe thấy lời
nói của bà liền nhanh chóng há miệng ra.
"Dân Quyền Lộ? Không phải là quán con chơi sao?" Nhạc Ức Tâm hờn giận nói. Chính cái quán đó đã khiến nàng bị bắt.
"Ách......
Chuẩn thật! Hôm nay mẹ đang ngứa tay, vào đó chơi một chút......" Thiệu
Tâm Ái không nghĩ đến phải giấu diếm con gái, lập tức tiếp chuyện.
"Hừ! Tên ông chủ kia thật sự rất kém cỏi, con vừa mới......"
Nhạc
Ức Tâm còn chưa nói xong, Thiêu Tâm Ái liền xuất hiện một biểu tình ngộ
ra, bừng tỉnh trên mặt. "A! Vậy ra cô bé vừa rồi bị cảnh sát bắt đi
chính là con!" Bà còn hoài nghi mình đã nhìn lầm! "Chuyện là như thế
nào? Con chắc hẳn đã thắng nhiều lắm nên mới bị lão ta tố giác?"
"Đúng rồi! Tên ông chủ kia thực không tốt!"
Ngay
lúc hai mẹ con nàng đang cùng trăm miệng một lời, Nhạc Tường Dật rốt
cục không nhịn được đứng lên rống lớn. "Hai người đã nói xong chưa?"
"Anh
tức giận cái gì vậy? Vốn chính là tên ông chủ kia không nên làm như vậy
thôi!" Thiệu Tâm Viện liếc thẳng lão công một cái, vì con gái yêu bất
bình nói.
Trời ạ! Tại sao có thể như vậy? Nhạc Tường Dật vốn
đang chờ mong bà xã có thể đứng về phía ông, giáo huấn con gái một chút,
không nghĩ rằng bà ấy lại cư nhiên không thèm để ý?!
Sau khi chửi mắng ông chủ quán trò chơi xong, Thiêu Tâm Ái mới đột nhiên nghĩ đến sự tình thật không thích hợp.
"Tiểu
Tâm, tại sao con lại muốn đi chơi trò chơi thắng nhiều tiền như vậy để
làm gì? Có phải tiền tiêu vặt của con không đủ dùng hay không?" Bà quan
tâm phần trọng điểm này.
"Con...... Con muốn vay mẹ ba vạn nhân
dân tệ." Nhạc Ức Tâm nhỏ giọng nói. Nàng vội vã giấu chuyện tiền đó là
để vào cửa Long Dương Hào!
"Ba vạn?!" Thiệu Tâm Ái cảm thấy rất
kỳ quái, "Con có việc gì, sao lại cần nhiều tiền đến như vây? Mẹ......"
Chuyện này nói thế nào cũng không tốt!
"Tiểu Tâm, nếu con muốn
ba vạn nhân dân tệ thì phải hỏi qua mọi người đã chứ." Thiệu Tâm Viện
không tiếp tục truy vấn lý do nàng cần tiền nữa, chính là có ý ra điều
kiện.
"Nhưng mà con......" Nàng hiện tại đâu còn cách nào để tư
duy đúng đắn? Tâm trí nàng chỉ chứa đúng nụ cười ôn nhu của Lăng Tử Trần
kia thôi!
Thấy bộ dạng khó xử của con gái, Thiệu Tâm Viện không
khỏi mềm lòng, đúng lúc bà đang định mở miệng đáp ứng thì, Nhạc Tường
Dật đã nói trước, "Bà xã, em đừng làm hư con!"
"Ông xã, em biết
rồi." Thiệu Tâm Ái gật gật đầu, chuyển sang hướng Nhạc Ức Tâm, nói: "Dù
sao chuyện cũng đã qua, con sẽ không được lấy tiền." "Mẹ–" Nhạc Ức Tâm
làm nũng kêu lên.
Nhưng Thiệu Tâm Viện đã nhẫn tâm quay đầu đi, không để ý tới sự xin xỏ của nữ nhi.
Quên
đi, đi học bài! Nhạc Ức Tâm hạ quyết tâm. Dù sao chịu khó cắn răng chờ
một thời gian, nàng nhất định phải ở nhà đọc sách cho tốt, hơn nữa vượt
qua cuộc thi thử.
***
Hai tháng sau, thành tích thi thử
được công bố, Nhạc Ức Tâm vô cùng đắc ý giao bảng điểm cho Thiệu Tâm
Viện, còn chìa hai tay ra ý bảo mẹ nên cho nàng đúng ba vạn ấy.
Thiệu Tâm Viện không nuốt lời, lập tức sảng khoái giao tiền cho nàng, "Con định làm gì với số tiền này?"
"Đi
tìm một người." Nếu đã thông qua được cuộc thi thử thì kế tiếp, nàng sẽ
có thời gian vài tháng để có thể đến Long Dương Hào đi tìm người mà
nàng ngày đêm nhớ mong.
Không biết hiện tại hắn còn ở trên Long
Dương Hào không? Nhạc Ức Tâm rất nhớ nụ cười ôn nhu của hắn, tâm tình
liền gợn lên một làn sóng.
"Con muốn đi tìm ai?" Thiệu Tâm Viện trừng mắt, không rõ con gái mình vì sao lại dùng nhiều tiền như vậy chỉ để tìm người?
"Mẹ,
mẹ không nên hỏi! Coi như con mất tích một thời gian là tốt thôi!" Nhạc
Ức Tâm làm nũng nói. Không lay chuyển được ý nguyện của nàng, Thiệu Tâm
Viện chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
--------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh
----------------------------------------------
"Nơi này chính là Long Dương Hào?" Trên Long Dương Hào, Nhạc Ức Tâm
giống như người lạc hậu, ngây ngốc nhìn đủ loại kiểu dáng bàn đánh bạc
trong khoang thuyền, nơi chơi bóng bàn, có một số loại đánh bạc mà nàng
cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua.
Nàng tìm chung quanh thân nảh của Lăng Tử Trần, nhưng dù như thế nào cũng tìm không ra.
Hắn
sẽ không tạm thời ngừng công tác chứ? Nàng nhíu mi thở dài một tiếng.
Thôi cứ được đến đâu thì đến, tìm một chỗ vui chơi rồi tình sau.
Sau
khi đã đi dạo đông tây tại sòng bạc, mắt sắc của nàng phát hiện con hổ
ăn tiền đặt ở góc thuyền. Cái máy đó thoạt nhìn rất giống với máy chơi
hoa quả quen thuộc của nàng!
Nàng xem qua quy tắc trò chơi rất nhanh, sau đó lấy tiền lẻ trên người bỏ vào máy, kéo cần gạt xuống bắt đầu chơi. Qua nửa giờ–
"Lão bản, không tốt rồi!" Quản lí hoang mang rối loạn nhanh chóng chạy tới văn phòng Lăng Tử Trần báo cáo.
"Sao vậy?" Lăng Tử Trần nhăn mi nhẹ lại, hắn chưa từng gặp qua biểu tình thất thố kích động của quản lí như vậy.
"Có một cô gái đã thắng hết sạch tiền trong con hổ!" Nói xong, quản lí còn xoa xoa mồ hôi trên trán.
Hắn
nhớ rõ ràng trong con hổ ăn tiền hào có thiết bị đặc biệt, khiến cho cơ
hội trúng thưởng giảm xuống, không nghĩ rằng cô gái kia có thể thắng
được! Là thiết bị đột nhiên không nhạy hay là nàng có khả năng kỳ diệu?
"Gì?"
Lăng Tử Trần trừng mắt lên, đây là lần đầu tiên sau khi hắn tiếp nhận
Long Dương Hào phát sinh loại sự tình này. "Cô gái kia trông như thế
nào?"
"Cô ấy xem ra tuổi còn rất nhỏ, hẳn là chưa đến hai mươi,
bộ dạng rất thanh tú, trên người mặc quần áo thường phục bình
thường......" Quản lí báo cáo.
"Được! Tôi muốn xem cô nàng còn
có thể làm gì?" Nghe xong lời báo cáo của quản lí, Lăng Tử Trần cảm thấy
có hứng thú, nói: "Ông mời cô ấy qua chơi trò ô vuông toạ hạ 2 (chắc là
một loại cờ) đi."
"Dạ!" Quản lí nghe lệnh rời đi, Lăng Tử Trần liếc mắt xem qua chiếc lịch tháng trên bàn.
Hắn
nhớ rõ cha hắn từng nói qua, từng phá giải được con hổ ăn tiền của Long
Dương hào chỉ có một người, tên của ông ta là Nhạc Tường Dật.
Nhiều
năm sau lại có một cô gái phá giải được thiết bị này lần nữa, liệu có
phải là người hắn vừa gặp mấy tháng trước _ Nhạc Ức Tâm hay không?
Hắn quyết định chờ quản lí trở về báo cáo trước, rồi quyết định việc nên làm kế tiếp.
***
Đúng
lúc Nhạc Ức Tâm do dự không biết có nên chơi lại lại lần nữa hay không
thì lại đột nhiên mất điện! "Sao lại thế này hả?" Đúng lúc nàng đang
chơi hăng say? Nàng hung hăng vỗ vào máy móc một chút.
"Vị tiểu
thư này, thật sự xin lỗi! Bởi vì điện lực trên thuyền không đủ, cho nên
chúng tôi phải cắt điện." Quản lí đi đến bên người nàng tỏ vẻ tiếc nuối
hướng nàng xin lỗi, còn cúi khom người chào.
"Hay là như vậy,
xin mời tiểu thư đến toa cao nhất của thuyền chúng tôi để thử tay nghề,
không biết ý tiểu thư thế nào?" Quản lí đề nghị.
"Toa là cái gì? Tôi không muốn chơi!" Nhạc Ức Tâm mở to hai mắt. Nàng lớn như vậy mà còn chưa từng nghe qua danh từ này!
Không
dự đoán được nàng sẽ không chơi, quản lí chạy nhanh đến giải thích: "A,
toa nghĩa là là......" Lời nói còn chưa dứt, hắn đã nghĩ ra một ý kiến
hay khác.
"Bằng không hay là như vậy đi, mời tiểu thư đi chơi,
du ngoạn Russia luân bàn 3 (chắc là một kiểu chơi bài đánh cược) nhé."
Chắc hẳn ở đó sẽ có nhiều cao thủ!
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng
hắn đã tự phát giác mình nói sai, nếu vận khí của nàng đang tốt, không
chừng lại thắng sạch cả trò Russia luân bàn.
"Hay là trò hai
mươi mốt điểm 4 (trò quay số trong vòng tròn, chọn ra số mình đoán thì
sẽ thắng)! Mời tiểu thư đến chơi." Quản lí lại vụng trộm xoa xoa mồ hôi
trên trán. Muốn chơi hai mươi mốt điểm phải nhờ vào kỹ thuật, vận khí
chỉ chiếm một bộ phận nhất định
Nhạc Ức Tâm nghe xong đề nghị
của hắn lièn lắc đầu, hắn có bảo chơi gì nàng cũng không tham gia.
"Không cần, tôi chỉ chờ điện phục hồi để tiếp tục chơi thôi." Nàng lại
ngồi trước máy chơi một lần nữa, chuẩn bị chờ máy móc khôi phục vận
hành.
Sắc mặt quản lí lúc này tái mét, lại không biết nên làm
thế nào để đuổi nàng đi, vội vàng nói: " Khu điện lực này nhất định sẽ
không khôi phục."
"Vì sao? Vì sao chỉ có đúng khu điện lực này
là sẽ không khôi phục?" Nhạc Ức Tâm hét lớn, rất nhiều người khách trên
thuyền quay đầu nhìn hai người bọn họ.
Lớn tiếng quá! Quản lí
đầu tiên đang cắn nhanh môi dưới, bèn miễn cưỡng khôi phục biểu tình hoà
nhã trong sắc mặt. "Xin tiểu thư chờ một chút."
"Được." Vẫn
không biết mình đang xông vào đại họa, Nhạc Ức Tâm gật gật đầu, tiếp tục
ngồi ở tại chỗ vắt chân chờ điện lực hồi phục.
***
"Cái
gì?" Lăng Tử Trần nghe quản lí báo cáo xong liền giật lấy bao thuốc
trên bàn, hung hắng rút ra mấy điếu. "Cô ấy cự tuyệt chuyển tới bàn đánh
bóng bàn khác, chỉ muốn chơi con hổ ăn tiền hào?"
"Báo cáo lão bản, đúng vậy."
Lăng
Tử Trần hừ một tiếng, hắn chưa từng thấy qua ai cứng đầu cứng cổ như
vậy, nếu nàng không phải là gan dạ sáng suốt hơn người thì chính là ngu
xuẩn đến cực điểm!
Hắn lại dùng lực châm lửa điếu thuốc xong,
cảm xúc cuối cùng mới chậm rãi bình phục xuống dưới, "Đi mời cô ấy đến
văn phòng của tôi." Hắn ra mệnh lệnh. "Nhưng mà......"
"Nhanh đi! Tôi muốn nhìn xem cô ấy là thần thánh phương nào?". "Vâng." Quản lí cung kính đáp.
Nhìn
bóng dáng quản lí rời đi, Lăng Tử Trần gõ gõ điếu thuốc vào gạt tàn.
Cho dù đối phương không phải là Nhạc Ức Tâm, hắn cũng nhất định phải
thuyết phục được nàng!
"Lão bản, tôi đã mời được vị tiểu thư này
tới." "Tốt, ông đi ra ngoài trước đi." Khi quản lí mang Nhạc Ức Tâm
tiến vào văn phòng, Lăng Tử Trần lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Quả
nhiên là nàng! "Oái, Lăng Tử Trần?" Nhạc Ức Tâm trợn to mắt, nhìn Lăng
Tử Trần không dám tin. Không nghĩ rằng hắn là lão bản nơi này?!
"Tôi
là người phụ trách Long Dương Hào Lăng Tử Trần, đã lâu không gặp!" Lăng
Tử Trần vươn tay ra, đồng thời cũng thuận đường giới thiệu thân phận
thật của mình.
Thì ra hắn chính là lão bản! Nhạc Ức Tâm nở ra một nụ cười lộ rõ lúm đồng tiền xinh đẹp. Nàng cuối cùng đã đến đúng nơi rồi!
Hai
người khoái trá hàn huyên một lúc, sau đó Lăng Tử bảo nàng đưa vé vào
của mình cho hắn xem. "Tiểu Tâm, lấy vé vào của em ra cho tôi xem được
không?!"
Nhạc Ức Tâm nghe theo chỉ đạo của hắn, đem cuống vé đưa cho hắn, chỉ thấy sắc mặt Lăng Tử Trần nhất thời ngưng trọng.
"Tiểu Tâm, loại phiếu này có thể cho phép ở lại trên thuyền đúng hai buổi tối, ngày kia em sẽ phải rời thuyền."
"Hả?"
Nhạc Ức Tâm nhíu mi lại. Nàng lấy hết ba vạn nhân dân tệ mẹ cho để mua
vé mà chỉ có thể đủ cho hai buổi tối? Vậy nàng phải làm như thế nào mới
có thể tiếp tục ở lại bên người hắn đây?
"Làm sao bây giờ? Em
vất vả lắm kiếm được đủ số tiền mua vé mà." Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn
nói. Nếu hắn là lão bản, vậy chắc hẳn hắn có thể phá lệ lưu giữ nàng
chứ?
"Long Dương hào luôn phải dựa vào quy định làm việc, không
thể có ngoại lệ." Lăng Tử Trần khẩu khí chuyển sang lãnh khốc trong nháy
mắt, hắn biết chỉ có áp dụng phương thức vừa đấm vừa xoa mới có thể lưu
nàng lại.
"Nghiêm khắc đến vậy à?" Nhạc Ức Tâm vẻ mặt thất
vọng. "Nếu không, em có thể dùng phương thức làm công để kiếm tiền......
Em có thể rửa bát, ba mẹ em thường nói em có khiếu làm việc nhà a
......" Nàng có ý đồ thuyết phục hắn.
"Người như thế ở Long Dương Hào hiện đã có quá nhiều." Lăng Tử Trần ra vẻ ưu sầu nhăn mi, giả bộ dáng bất đắc dĩ.
"Tiểu
Tâm, đừng tưởng rằng tôi là lão bản là có thể lưu em lại, trưởng thuyền
này là cha tôi, nếu biết tôi tùy tiện lưu lại người lạ, nói không chừng
ba tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ phụ tử!"
Nghe hắn nói xong, Nhạc Ức Tâm không khỏi ủ rũ. Xem ra, nàng thật sự không thể ở lại bên người hắn rồi!
"Nhưng
nếu là vì em, cho dù ba tôi có tức giận, tôi cũng chấp nhận ....." Lăng
Tử Trần cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó dùng lời chân thành đầy
thâm tình nói. [ *Vanila: Quả thực rất mún đạp vào mặt anh ]
"Không,
anh không cần vì em mà khiến cha con hai người không thoải mái!" Nhạc
Ức Tâm vội vàng lắc đầu cự tuyệt, nàng không thể bắt hắn hy sinh!
"Anh
nghĩ kĩ xem, nói cho em biết, còn có phương thức nào khác để em có thể ở
lại lâu thêm vài ngày?" Ha! Mục đích của hắn đã đạt được!
Lăng
Tử Trần cố đè nén nội tâm đang vui sướng, hơi nhếch mi hỏi nàng: "Tôi có
một phương pháp, nhưng không biết em có nguyện ý nghe lời tôi hay
không?"
"Đương nhiên được!" Nhạc Ức Tâm lập tức gật đầu đáp ứng.
Nếu có cách có thể giúp nàng danh chính ngôn thuận được ở lại bên người
hắn, nàng đương nhiên cam tâm tình nguyện.
"Em có thể đi làm ở
sòng bạc trên thuyền của tôi, nhưng đầu tiên em phải học kỹ xảo đánh
bạc, sau đó giúp tôi thắng tiền quan khác, em nguyện ý làm không?" Lăng
Tử Trần hỏi.
"Nguyện ý." Nhạc Ức Tâm lo lắng một chút rồi quyết định gật đầu đáp ứng.
"Tốt!
Việc định như vậy, trước tiên tôi mang em tới toa chơi bóng bàn thực
tập." Lăng Tử Trần nghe được hứa hẹn của nàng liền lập tức đứng lên. Hắn
thật sự muốn nàng nhanh chóng học được kỹ xảo, như vậy hắn có thể vô tư
khiến nàng giúp Long Dương Hào kiếm tiền!
***
Nhạc Ức
Tâm nhìn chằm chằm toa tàu trước mặt, tầm mắt không ngừng dao động ở nhà
cái 5 (người gọi bài) cùng những khác chơi bài trên bàn.
Rốt
cuộc bọn họ miệng kêu ‘thuận’ cùng ‘đồng hoa’ là có ý tứ gì? [ *Vanila:
Hix, chj k fải là ng` duy nhất k hỉu ] Cho dù có Lăng Tử Trần dạy bảo ở
một bên, nàng vẫn cảm thấy không hiểu cái gì.
"Tiểu Tâm, em đi
thử xem." Lăng Tử Trần sau khi kết thúc một ván liền thúc thúc vào bả
vai của nàng, muốn nàng lên sân khấu biểu hiện thực lực. "Nhưng là em
còn không hiểu mà!" Nhạc Ức Tâm lắc đầu.
"Không vấn đề, dù sao
cũng mới là chơi đùa mà thôi." Lăng Tử Trần rất tin tưởng nàng, cũng
muốn nhìn xem tài năng thiên phú của nàng rốt cuộc có thể phát huy đến
mức nào?
"Lão bản?" Nhà cái vẻ mặt nghi hoặc, không nghĩ tới lão
bản sẽ tìm một người lạ làm khách chơi, hắn có phải là phóng túng quá
không, liệu có thể phát huy hết hoàn toàn thực lực?
"Tiểu Hạo,
ngươi không cần để ý, coi cô ấy như khách chơi bình thường." Lăng Tử
Trần nhìn ra vẻ nghi hoặc của hắn, lập tức nói. "Vâng."
Khi nhà
cái bắt đầu sắp bài, Nhạc Ức Tâm nôn nóng nhìn những người khách bên
cạnh nàng, thoạt nhìn ai cũng đều có bộ dáng như đã định liệu trước.
"Không
được! Em sẽ thua mất." Nàng bất an nói thầm với Lăng Tử Trần. Nói lời
chịu thua trước mặt nhiều người như vậy quả là rất mất mặt, nhưng nàng
không còn cách nào khác!
"Em không phải đã đáp ứng yêu cầu là
nghe tôi nói sao?" Lăng Tử Trần nhắc nhở nàng. Kỳ thật hắn cũng không
mong đợi nàng có thể thắng đẹp nhiều lắm, chỉ cần so sánh tiêu chuẩn của
nàng cao đến đâu so với những người mới chơi khác là được.
Nhạc
Ức Tâm không còn lời nào để nói, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận sự thật.
"Chia bài." Nhà cái hô to một tiếng, sau đó bắt đầu cầm bài trong tay
thuận theo hướng kim đồng hồ phát đi.
Vị khách thứ nhất kêu theo: "Một vạn. Một vạn rưỡi. Ba vạn."
Bảng
giá theo động tác chia bài của nhà cái càng ngày càng lên cao, khi bài
đã đến trước mặt Nhạc Ức Tâm, nàng mờ mịt nhìn về phía Lăng Tử Trần,
không biết nên làm thế nào cho phải?
"Mười vạn!" Sau khi Lăng Tử Trần mở miệng thốt ra bảng giá này, những người khách xung quanh ồ lên một tiếng.
"Lão
bản?" Nhà cái xoa xoa mồ hôi trên trán, không hiểu vì sao vị lão bản
trong mắt chỉ có tiền lại giữ lời với tiểu cô nương này?
"Tiếp
tục chia bài đi!" Nhìn phản ứng của mọi người, Lăng Tử Trần không thu
hồi lợi thế của hắn, chỉ lộ ra khoé miệng đang mỉm cười.
Ván bài tiến đến phút cuối cùng, Nhạc Ức Tâm nhíu mi nhìn bài trước mắt,
ba quân bài mở ra là Hoa mai A, Hoa mai Q, Hoa mai K, mà lá bài chết
tiệt còn lại lại là Phương khối A.
Nàng bất lực liếc mắt nhìn
Lăng Tử Trần một cái, tuy rằng nàng chưa hiểu biết rõ về bài bạc, nhưng
nàng đủ biết chỉ có một đôi thì không thể có cơ hội thắng.
Ngừng nghĩ ngợi, nàng nhìn bộ 3 quân 8 của vị khách bên trái kia, liền cảm thấy chính mình nhất định thua rồi.
Đã
đến lượt cuối, nàng ngay cả dũng khí hé bài ra xem cũng không có, thầm
nghĩ chỉ mong được chạy ra khỏi nơi này nhảy xuống sông tự tử (Suy nghĩ
kì dị @.@).
"Một trăm vạn." Lăng Tử Trần sắc mặt không thay đổi,
tiếp tục đề cao bảng giá. Nhạc Ức Tâm lập tức quay đầu lại dùng ánh mắt
bảo hắn mau rút lại tiền.
Nhưng Lăng Tử Trần không để ý của
nàng ám chỉ. Hắn thật sự rất tin tưởng nàng! Dùng trực giác của hắn phán
đoán, nàng tuy rằng không phải người thắng cuối cùng, nhưng thủ hạ Tiểu
Ngô của hắn có thể thắng thay cho nàng, cứ như vậy, hắn cũng không tổn
thất gì.
Nhạc Ức Tâm liếc mắt thấy không có vị khách nào dám đặt
thêm tiền, liền cảm thấy thực tự trách. Tuy rằng Lăng Tử Trần tin tưởng
nàng như vậy, nhưng nàng lại hại hắn thua hết tiền, nói không chừng phụ
thân của hắn sẽ bởi thế mà đoạn tuyệt quan hệ.
"Lật bài." Nhà cái vừa mới chỉ thị, tất cả các người chơi đều lật con bài mới bốc lên, Nhạc Ức Tâm đành phải chiếu theo mà làm.
Cuối cùng con bài chưa lật của nàng đã hé ra, là Hắc đào A! "Nhà cái thông ăn."
Tuy rằng bộ ba A có ưu thế, nhưng nàng vẫn không thể bì được với bộ 4 của nhà cái.
Nàng
dùng ánh mắt thật có lỗi quay đầu nhìn Lăng Tử Trần một cái, cho dù
thắng toàn bộ khách, nhưng cuối cùng nàng vẫn thua nhà cái.
"Ừm, biểu hiện rất khá!" Lăng Tử Trần đi đến bên người nàng, ôn nhu an ủi nói. Kết quả như vậy đã đủ cho hắn vừa lòng rồi.
Theo
kết quả quan sát của hắn, Nhạc Ức Tâm có được trực giác cùng vận khí
tốt thiên phú, chỉ cần huấn luyện nàng thêm, nàng có thể ở sòng bạc đánh
đâu thắng đó không gì cản nổi.
"Tôi như vậy có vượt qua cuộc
thi được không?" Nghe xong lời an ủi của hắn mà Nhạc Ức Tâm vẫn lo lắng,
liên tục truy vấn. "Có tiến bộ." Lăng Tử Trần chậm rãi nói.
Đây
cũng chưa phải là kết quả hoàn mỹ nhất, hắn muốn nàng trở thành vai
chính Long Dương Hào! Đến thời điểm đó, nàng sẽ chính là vương bài hé ra
trên tay hắn!
"Cám ơn anh." Nhạc Ức Tâm cúi đầu nhận lời ca ngợi của hắn, trong lòng không thể kìm được cơn cao hứng.
"Tốt
lắm, em đi nghỉ ngơi trước đi! Tôi tìm người chuẩn bị......" Lăng Tử
Trần còn chưa dứt lời nói, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đã đến
bên người hắn.
"Lão bản, tối hôm nay đến phiên em phải không?"
"Em cứ đi trước chờ ta trong phòng."
Nghe
được lời đáp của hắn, trong lòng Nhạc Ức Tâm đột nhiên truyền đến một
cỗ đau đớn, đôi mắt cũng đầy ghen tuông. Hắn ở cùng một chỗ với người
con gái khác?
Lăng Tử Trần lập tức nhận ra tâm tình Nhạc Ức Tâm,
hắn vẫy tay ra hiệu cho nữ nhân kia rời đi, ôn nhu nói bên tai nàng:"
Tức giận?"
"Không có." Nhưng nàng vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn. Nàng nào có tư cách tức giận đâu?
"Cô
ấy là biểu muội của tôi, em đừng hiểu sai." Lăng Tử Trần tùy tiện tìm
cái cớ lấy lệ, còn cố ý giả bộ dáng nghiêm túc trên mặt.
"Thực xin lỗi." Nhạc Ức Tâm làm sao nhìn ra được hắn đang nói dối, ngược lại nhanh chóng tin tưởng, lấy lòng hắn.
"Không
sao, tôi có thể hiểu được tâm tình của em." Lăng Tử Trần cho nàng một
nụ cười tươi bao dung, tiếp tục lấy ngữ khí ôn nhu nói: "Nhanh nghỉ ngơi
đi! Hôm nay em chắc hẳn đã mệt muốn chết rồi."
"Vâng."
Cảm
giác có người che chở thật tốt! Nhạc Ức Tâm vừa đi theo thuộc hạ của
Lăng Tử Trần về khoang của mình vừa nghĩ. Nhưng nàng lại không biết rằng
Lăng Tử Trần ở trong phòng lúc này đang cùng "Biểu muội" của hắn mây
mưa thất thường......
*** "Tiểu tâm, nên rời giường!"
Ngày
hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Lăng Tử Trần đã dùng chìa khóa mở cửa
phòng Nhạc Ức Tâm ra, đến bên cạnh giường nàng thấp giọng gọi.
"Cho
con ngủ nhiều thêm một chút." Bình thường ở nhà nàng đều thói quen lại
giường đến cuối cùng một khắc, làm cho nàng lão ba thương thấu cân não,
mỗi ngày đều phải hoa thật nhiều thời gian kêu nàng rời giường.
"Tiểu
tâm, mau rời giường!" Lăng Tử Trần tiền gần sát gương mặt đang say ngủ
nơi mộgn đẹp của nàng, lại một lần nữa thấp giọng gọi nàng. "Ba thối,
người thật sự rất phiền nha!"
Nói xong, chân Nhạc Ức Tâm tung ổ
chăn ra đá một cước vào chính giữa bụng Lăng Tử Trần. "A!" Nàng đá thực
quá chuẩn đó! [*Vanila: Đáng đời, đá cho a liệt dươg!!!~ ) ]
Lăng
Tử Trần nghĩ nàng rõ ràng là cố ý, liền tức giận xốc chăn bông của nàng
lên, đang chuẩn bị bức nàng rời giường, nhưng nháy mắt, hình ảnh nơi đó
khiến hắn giật mình, kinh ngạc phát hiện — nàng cư nhiên loã ngủ!
"Chết tiệt!" Hắn gầm nhẹ một tiếng, sao phần thân dưới của hắn lại sản sinh phản ứng tự nhiên nhanh đến vậy?
Bình
thường hắn vốn không có nhiều "thú tính" đối với những tiểu cô nương
trẻ tuổi như vậy, nhưng nàng lại có thể dễ dàng thức tỉnh dục vọng của
hắn.
Thân thể của nàng hồn nhiên mà xinh đẹp, giống như một quả
táo thanh ngọt, dụ dỗ nam nhân khiến trong đầu họ bắt đầu nảy sinh ý
niệm muốn nhấm nháp nàng.
"Lạnh quá đi!" Không khí đột nhiên lạnh đi khiến Nhạc Ức Tâm bừng tỉnh, đôi mắt vẫn khép hờ, cả người nàng nằm đè lên tấm chăn.
Lăng Tử Trần vất vả lắm mới khắc chế được dục vọng của chính mình, đắp lại chăn bông cho nàng rồi mới rời khỏi phòng.
Hắn
hiện tại hình như đã có một lý do khác để giữ nàng lại bên người, chính
là chuyện này không nên phát sinh trong lúc nàng ở trạng thái nửa mơ
nửa tỉnh, mà nên vào tình huống lúc nàng thực sự tỉnh táo, nguyện ý dâng
hiến cho hắn.
Đúng vậy, hắn chẳng những muốn khiến cho Nhạc Ức Tâm yêu thương hắn mà còn muốn thân thể của nàng cũng phải yêu thương hắn!
***
Không biết đã ngủ bao lâu, Nhạc Ức Tâm cuối cùng cũng rời giường, dụi dụi mắt xong, nàng mới nghĩ ra mình đang ở nơi nào.
Nguy
rồi! Nàng mơ hồ nhớ rõ, buổi sáng từng có người đến đánh thức nàng,
nhưng nàng lại thưởng cho người đó một cước mạnh mẽ......
"Mỹ
nhân say ngủ cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?" Lăng Tử Trần gõ cửa phòng ít
người biết đến, khẽ cười hỏi: "Nếu em còn không dậy thì sẽ quá thời gian
cơm trưa đấy!"
"Thực xin lỗi." Nhạc Ức Tâm hoang mang rối loạn
khoác quần áo lên người, sau đó liếc nhìn cái đồng hồ báo thức ở đầu
giường, mới phát hiện ra đã đến 12 giờ trưa.
Nàng quay đầu lại
nhìn về phía Lăng Tử Trần, trong mắt hắn ánh lên một tia kì dị, khiến
tim nàng đập nhanh đến khó hiểu. Ánh mắt hắn nhìn nàng là có ý gì vậy?
"Ăn
một ít trước đi! Lát nữa tôi sẽ dẫn em đi ‘thực tập’." Lăng Tử Trần
mang ngữ khí ám muội nói. "Đúng rồi! Tôi còn một sự kiện muốn nhắc nhở
em, về sau em cũng giống nhân viên trên thuyền gọi tôi là ‘lão bản’ đi!
Bởi vì tôi sợ nhỡ cha của tôi đột nhiên đến Long Dương Hào thị sát."
"Vâng,
em biết rồi." Nhạc Ức Tâm sảng khoái đáp ứng, chỉ cần nàng có thể trở
thành người giúp Long Dương Hào kiếm tiền, như vậy phụ thân hắn sẽ không
có lời nào để nói.
"Tốt lắm." Lăng Tử Trần gật gật đầu.
***
"Ở
trong này có thể thực tập cái gì?" Nhạc Ức Tâm có chút hoài nghi nhìn
khoang thuyền nhỏ hẹp, ở nơi này thì có gì đáng thực tập?
Đúng
lúc nàng đang oán giận thì thào, tay quơ không cẩn thận làm rơi hết
những văn kiện trên bàn. "Thực xin lỗi." Nàng chạy nhanh tới, cúi xuống
nhặt những văn kiện rơi tứ tung lên.
Một cỗ nhiệt của cơ thể nam
tính từ phía sau truyền đến lưng Nhạc Ức Tâm, làm cho nàng toàn thân
không tự chủ được, nhẹ nhàng run run đứng lên. Đây là "Thực tập" mà hắn
nói sao?
"Lão bản, cầu xin người buông tay." Nhạc Ức Tâm vội
vàng nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng theo độ ấm của bàn tay hắn mà dần
dần khô nóng, tim đập cũng ngày càng dồn dập thêm.
Hắn quyết định giữ lấy nàng ngay lúc này, chỉ một giây thôi không muốn đợi thêm nữa. "Không cần......"
Nhạc
Ức Tâm thập phần e lệ, nhưng sự ôn nhu của hắn khiến nàng dần dần thả
lỏng phòng bị, ngay cả thanh âm kháng cự cũng dần dần trở nên mỏng manh.
Nhạc Ức Tâm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị
chạm phải điện, càng ngày càng nóng, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
"Có
nghĩ đến hưởng thụ một lần không?" Lăng Tử Trần bế nàng đặt lên bàn,
nhẹ giọng hỏi. "Hưởng thụ cái gì?" Nhạc Ức Tâm mở to hai mắt, nhìn hắn
chăm chăm.
Tuy rằng nàng đại khái đã biết Lăng Tử Trần muốn làm
chuyện gì với nàng, nhưng nghe thấy hai chữ này từ chính miệng hắn vẫn
khiến nàng cảm thấy giật mình......
"Em rốt cuộc là muốn, hay là
không muốn?" Lăng Tử Trần lấy tiếng nói đã hơi khàn khàn hỏi. Nhìn tiết
tấu hô hấp hỗn loạn của nàng, Lăng Tử Trần càng cảm thấy mình muốn
nàng.
Nhạc Ức Tâm dùng hai tay che che trước ngực, muốn kháng cự sự xâm lược của hắn, lại bị hắn một phen gạt ra.
Chưa bao giờ nghĩ rằng cảm giác ôm lấy nàng lại tuyệt đến như vậy!