- Con không đồng ý.
- Đây là chuyện giữa bố và cậu ta. Con bớt xen vào đi.
- Rồi bố sẽ bắt anh ta làm gì cho bố đây? Giao dịch những vụ phi pháp hay rửa những đồng tiền dơ bẩn?
- Lucky!
Bố giận dữ quát lớn, con bé khựng lại, đập bàn:
- Con ghét bố.
Nó bỏ đi học, Nguyên đuổi theo, lặng lẽ đi cạnh nó. Ra tới gần cổng, con bé đẩy mạnh vào ngực Nguyên.
- Anh nghĩ gì thế hả? Anh có thể chết đấy đồ ngu.
- Anh không dễ chết thế đâu.
- Anh không biết trở thành cánh tay của bố nguy hiểm như thế nào đâu. Anh sẽ chết. Anh sẽ chết. Anh sẽ chết.
Nó đấm liên tục vào Nguyên, ứa nước mắt. Nguyên tóm lấy hai cổ tay nó, cười khì:
- Anh còn phải làm vệ sĩ cho em, sao chết được?
- Tôi không cần, không cần. Tại sao anh lại làm thế hả? Tại sao chứ? Tại sao?
Nguyên ôm nó vào lòng, vỗ về:
- Vì anh muốn thế. Anh không yên tâm chút nào khi để người khác bảo vệ em.
- Tôi không cần, tôi tự bảo vệ mình được, không cần anh phải lo.
Con bé chạy trốn vòng tay Nguyên, nhưng Nguyên kéo nó lại. Ôm nó bằng tiếng tim đập của mình.
- Nhưng anh cần, anh muốn. Dù em có ngăn cản anh, anh cũng vẫn sẽ làm thế.
- Tại sao chứ? – Con bé òa khóc – Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ?
- Phải, anh ngu ngốc thật đấy! Anh cũng không biết mình đang làm gì nữa. Chắc là anh điên rồi nên mới yêu em nhiều thế này.
Nguyên vẫn ôm chặt nó trong lòng. Nó vừa nghe thấy gì vậy? Nguyên vừa nói yêu nó có phải không? Con bé ngừng khóc, gỡ tay Nguyên ra:
- Anh vừa nói gì cơ?
- À… - Nguyên gãi gãi đầu ngượng ngùng – Thì là…
- Là gì?
- À thì… chỉ là… anh yêu em.
Hạnh phúc vỡ òa, Lucky khóc to hơn. Câu nói nó mong chờ, cuối cùng đôi tai đỏ ửng ấy cũng cho nó nghe. Cứ như nó nắm gọn thế giới trong lòng bàn tay mình, mọi phép màu trên thế gian này có là gì chứ? Có đánh đổi được thứ cảm xúc ngấm trong cơ thể nó lúc này? Nó là người may mắn nhất thế gian này, là người có nhiều thứ nhất thế gian này. Đáng lẽ ra nó có thể nghĩ thế mà hạnh phúc, nhưng lúc này đây, lời yêu của Nguyên ngọt mà cũng thật đắng. Nó không muốn Nguyên yêu nó, không muốn Nguyên liều lĩnh vì tình yêu đó. Thật hạnh phúc và cũng thật đau đớn, nó nên làm gì đây? Nên phản ứng thế nào? Nó không quyết định được, con bé khóc to hơn để kéo mình không bị trôi về phía yêu thương.
- Trời ạ! Anh phải làm gì em mới nín đây? Thế này mắt em lại sưng húp lên mất, đi học làm sao? Muộn giờ học rồi.
Nguyên vỗ trán, thở dài với khuôn mặt méo xẹo. Nhưng nó sẽ không ngừng khóc đâu, ngừng rồi thì nó biết phải nói gì?
- Chậc! Đành vậy.
Dứt lời, Nguyên bế xốc nó lên, chạy đầu phố bắt một chiếc taxi. Con bé vẫn thút thít.
- Cho cháu tới trường đại…
- Chú tới công viên nào gần đây nhất giúp cháu.
Con bé ngắt lời khiến Nguyên quay sang quát:
- Em không định đi học à?
- Không muốn đi.
- Phải đi. Chú tới…
Con bé lại khóc to hơn, khiến Nguyên thở dài chiều ý nó.
Chương 18:
- Tại sao… tự dưng… nói…
- Sao tự dưng anh nói yêu em ấy hả?
Con bé nức nở gật đầu. Nguyên nhếch một bên lông mày, cười nửa miệng:
- Vì em không chịu thừa nhận, nên anh phải hét vào tai em vậy.
- Anh… dám… hét chắc?
Bất chợt, Nguyên đứng dậy hét lớn:
- Anh yêu em, con nhóc ghê gớm ạ!
Mọi người quay lại nhìn hai đứa, Lucky bối rối đứng dậy bịt miệng Nguyên lại. Nó đỏ ửng mặt, quát:
- Anh làm cái gì vậy?
- Anh hét rồi nhé!
Nguyên cười toe. Nó không nghĩ một người ít bộc lộ như Nguyên có thể làm được điều đó. Hai hôm nay Nguyên lạ quá!
- Anh sao thế? Tự dưng lại vậy?
Nguyên nhìn con bé thật sâu:
- Vì anh sợ.
Con bé ngây mặt ra, anh nắm lấy tay nó:
- Có thể em đã chết vì nhát dao đó. Anh chợt nhận ra, ngay cả khi ở sát bên, em vẫn có thể rời xa anh bất cứ lúc nào. Nếu anh không nói yêu em ngay lập tức, nếu anh không giữ chặt lấy em ngay hôm nay, có thể anh sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội làm vậy. Anh sợ lắm!
Một giọt, hai giọt, ba giọt… nó không đếm được nữa những giọt nước mắt đang chạy dài trên má Nguyên lúc này, vì chúng cứ nối tiếp nhau rơi không ngừng.
- Đồ ăn gian! Tự dưng lại nói thế, em phải làm sao? – Con bé khóc theo Nguyên.
- Hì hì… - Nguyên ôm ghì nó vào lòng – Vì anh học cách sống cho hiện tại của ai đó thôi.
Ấm quá, hơi ấm của Nguyên thật biết cách xoa dịu cõi lòng nó. Rúc vào lòng Nguyên, nó ngửi thấy mùi oải hương, hình như anh có dùng một ít, vậy mà còn chê quà của nó nữ tính quá.
- Anh dùng rồi hả?
- Gì?
- Oải hương ấy!
- Vì sợ sếp trì triết thôi.
- Biết điều ghê.
Con bé chìm đắm trong hạnh phúc, rồi tự dưng An gọi điện. Chắc hỏi xem nó có đi học không, con bé không bắt máy, chỉ nhắn tin, nhưng như vậy cũng đủ để nó choàng tỉnh. Nó vừa làm gì vậy? Bị dịu ngọt làm lóa mắt sao? Nó không thể như vậy được, ngay cả khi Nguyên yêu nó. Con bé nhìn xa xăm:
- Nói lại cho em nghe đi.
- Nói gì?
- …
- … Anh yêu em.
- Lại đi!
- Anh yêu em.
- Lần nữa.
- Anh yêu em.
- Lần nữa.
- Anh yêu em.
- Lần nữa.
- Anh yêu em.
- Lần nữa.
- Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em.
- Lần nữa.
- Anh yêu em – Nguyên hôn vào lòng bàn tay nó – Hơn bất cứ điều gì trên đời này.
Cám ơn Nguyên, vậy là đủ lắm rồi, quá đủ để nó dứt bỏ tình yêu và cả giấc mơ nó khát từ khi thơ bé.
- Xin lỗi, em thì không thể. – Con bé nghẹn lời – Em không có hạnh phúc để cho anh, nên em sẽ không yêu anh đâu.
- … Anh đâu có xin em, anh có đủ hạnh phúc cho mình rồi.
- Nhưng em muốn anh được nhiều hơn thế - Con bé rút tay lại – Anh xứng đáng được nhiều hơn thế này.
- Anh không cần. – Nguyên chộp lấy vai nó – Anh không cần hơn thế.
- Em không thể yêu anh – Con bé vuốt nhẹ má Nguyên – Thứ tình yêu đó sẽ dằn vặt chúng ta, sẽ khiến anh phải chết. Em không chấp nhận điều đó.
- Anh không sợ.
- Nhưng em thì sợ... Nếu một trong hai chúng ta chết, liệu người còn lại có chịu đựng được không? Vậy nên, chỉ cần cả hai còn sống, sống thật ổn, tới khi không còn yêu nhau nữa. Hứa với em, được chứ?
- Anh không thể. Anh không làm được.
Nguyên hét lớn rồi bật khóc. Tay chân Nguyên trở nên lóng ngóng, anh day day trán, rồi nắm chặt hai bàn tay, gục mặt xuống, dường như không biết mình nên làm gì. Còn nó, điều nó làm liệu có đúng? Thứ vỡ vụn trong nó lúc này liệu có đúng?
- Xin lỗi… em xin lỗi…
Con bé muốn ôm chặt lấy vẻ đau khổ ấy mà vỗ về, nhưng nó ngăn mình lại. Đừng thêm một chút mềm lòng nào cho sự đấu tranh của cả hai.
Hai đứa ngồi đó bao lâu, nó không biết, nó không còn suy nghĩ được gì nữa.
- Nếu… - Nguyên mở lời sau một lúc lâu, giọng anh hãy còn run run - Nếu em không thể yêu anh, thì hãy để anh ở bên em với tư cách vệ sĩ. Anh chỉ có một yêu cầu đó dành cho em. Làm điều đó cho anh được không?
- Xin lỗi… xin lỗi… - Con bé vừa gật đầu vừa mếu máo – Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…
- Đừng vậy! Em đâu làm gì có lỗi?
Nguyên quỳ xuống cạnh nó, ngoắc ngón út vào ngón út của nó, khẽ cười:
- Cả hai chúng ta sẽ sống thật tốt. Hứa rồi nhé!
Nụ cười của Nguyên thật gượng, nhưng đó là sự cố gắng duy nhất anh có thể làm lúc này, vậy thì nó cũng cố gắng. Con bé cười thật tươi trong hàng nước mắt:
- Em hứa!
- Anh sẽ tới dự lễ đính hôn của An chứ?
- Nếu cô ấy mời.
- Anh để mặc như vậy à?
- … Vậy anh phải làm gì?
- Tôi không ưa anh, nhưng anh rất tuyệt khi ở bên An. Anh không cảm thấy mình đang lãng phí cơ hội?
- … Đó là điều em nên nói với người đang theo đuổi em đấy à?
- Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?
- Cũng gần ba năm rồi.
- Trong ba năm ấy, anh dùng hai năm để nhìn trộm và nghĩ về ai?
- …
- Tôi quen một người từng không theo đuổi tình yêu đầu đời, và tới bây giờ, người đó vẫn hối hận… Đừng để mất đi rồi mới nghĩ là mình đã từng có.
- … Anh không nghĩ là mình có.
- Vậy à? Hai người hút nhau một cách kì lạ, và cũng thật nực cười khi cả hai đều phủ nhận điều đó.
- Có những việc quan trọng hơn cảm xúc nhất thời.
- The King? Chỉ thế thôi hay anh muốn hơn thế? Khi đứng trên đỉnh cao như bố tôi rồi, anh sẽ thấy mình rỗng tuếch và cô độc. Bố còn có tôi, anh thì có ai?
- Anh phải nói bao nhiêu lần là anh không có ý đồ…
- Tôi không ngây thơ, và tôi cũng không quan tâm anh muốn gì ở The King. Lời khuyên cuối trước khi anh thành bố tôi, tiền tài, danh vọng chỉ khoác lên anh vẻ hào nhoáng, chứ không lấp đầy được cuộc đời anh đâu.
Con bé mở cửa xe, thở dài:
- Không dám vứt bỏ tất cả để theo đuổi tình yêu, rốt cuộc, anh cũng chỉ là một kẻ đáng thương hại như tôi.
- Tiểu thư đã về - Kimura cúi chào khi gặp con bé ở cửa.
- Gần đây ông có vẻ giao du với Crown hơi nhiều đấy.
- Tôi không hiểu tiểu thư muốn nói gì.
- Chỉ là tôi tới Crown khá nhiều, và đôi ba lần nhìn thấy ông ở đó.
Kimura im lặng, dám cãi chắc. Tới Crown ngay cả khi không có việc gì, định bắt tay với Trí à? Bố nó sẽ giết lão nếu phát hiện, vậy mà vẫn chơi nước cờ liều mạng như vậy. Nguyên dần trở thành cánh tay đắc lực của bố, có vẻ Kimura đã nôn nóng hơn. Cũng tốt, một lão cáo già như hắn thì phải mất bình tĩnh mới dễ đối phó. Chậc! Mà có khi con bé chẳng cần ra tay, bố cũng sẽ loại hắn trước khi giao The King cho nó, cái mỏ này cũng đã đào gần hết, tích trữ chỉ phí không gian.
- Ông cống hiến cho The King không ít, vậy mà một con nhóc vắt mũi chưa sạch như tôi lại được hưởng trọn vẹn, khó chịu lắm hả? – Con bé phủi phủi vai lão hói – Yên tâm! Khi tôi điều hành The King, ông sẽ không phải nhìn thấy tôi nữa đâu.
- Tiểu thư hiểu nhầm tôi rồi.
- Sau nhiều lần ám sát tôi không thành, chắc ông cũng mệt lắm. Ông sẽ được nghỉ ngơi, sớm thôi!
Con bé mỉm cười, đi vào nhà. Ai bảo đụng mặt nó lúc tâm trạng đang không tốt? Tội nghiệp lão hói, đêm nay lại vắt óc nghĩ cách thủ tiêu nó càng sớm càng tốt cho xem.
- Em đi chơi về à?
- Anh về từ bao giờ vậy?
- Vừa xong.
- Bên Nhật ổn chứ?
- Cũng ổn. Giám đốc chi nhánh bên đó khá giỏi nên không phải lo lắng nhiều.
- Tôi không hỏi chuyện chi nhánh. Anh thay bố giao dịch gì với mafia Nhật?
- …
- Tôi cố gắng đẩy anh ra thì anh lại càng lún sâu vào. Chắc tiền khuất lấp mục đích bảo vệ tôi của anh rồi nhỉ?
- Anh chưa bao giờ quên.
- … Là người đẩy anh vào hoàn cảnh này, tôi không có tư cách trách cứ anh. Chỉ mong anh giữ lời hứa của mình.
- Anh sẽ không chết đâu.
Con bé lặng lẽ lên phòng. Nguyên làm việc cho bố cũng hơn năm rồi, mọi việc khó nhằn anh đều hoàn thành xuất sắc. Bố sớm muộn gì cũng thay Nguyên vào vị trí của Kimura. Con bé đau lòng khi thấy Nguyên như thế, nhưng nó có thể làm gì khi không thuyết phục được Nguyên? Tới giờ thì Nguyên lún quá sâu để có thể rút chân ra. Chỉ còn một cách là nó sớm nắm The King và tự tay dứt Nguyên khỏi gia đình nó. Sang tuổi 22, nó đang cố gắng đạt được điều đó.
- Chúc mừng sinh nhật.
Những ly rượu va leng keng vào nhau, mọi người đồng thanh chúc mừng nó. Sinh nhật năm nay, bố đặc biệt vui. Cũng phải, nó bắt đầu vào vòng kiểm soát của bố rồi còn gì.
- Sinh nhật vui vẻ.
An ôm nó. Dạo này con bé gầy đi nhiều quá.
- Mày dễ dàng đồng ý thế sao?
- Anh ấy theo đuổi tao cũng lâu rồi, không nên bắt người khác chờ đợi mình quá lâu.
- Giống thương hại ấy à?
An trầm ngâm. Từ khi phát hiện mình yêu Trí, con bé học cách trốn chạy.
- Mày muốn sau này hối tiếc? Còn dòi mọt…
- Tao cũng muốn xách váy chạy khỏi đám cưới, nhưng chạy rồi thì tao sẽ đi đâu? Tao không cần một người không chọn mình. – An nhìn về phía Trí – Tình yêu… vốn là điều không thể.
Cả Trí và An đều thật ngốc, nhưng nó cũng đâu khá khẩm hơn. Tình yêu của nó lẫn An chỉ đang lăn tới ngõ cụt.
- Quà của em này!
Nguyên đưa gói quà nhỏ về phía nó. Con bé mở ra, là một chiếc bùa hộ mệnh của Nhật Bản.
- Anh xin ở một ngôi chùa rất thiêng.
- Để làm gì?
- Giúp lời hứa chắc chắn hơn.
- Tôi sống dai như gián, chết sao được.
Nguyên cười hị hị, vỗ vỗ đầu nó. Nguyên biết rõ nó thích gì, anh chẳng bao giờ tặng những thứ đắt đỏ, chỉ là những thứ nhỏ bé thật giá trị. Nó thì không đoán nổi Nguyên thích gì, toàn tặng những thứ mình thích thôi, cũng như những điều Nguyên làm, nó không bao giờ hiểu nổi. Ừ thì kể cả thế, nó vẫn rạo rực trong lòng vì món quà của Nguyên.
Chương 19:
- Bà yếu lắm rồi, con về quê trước. Khi bố thu xếp được công việc, bố sẽ về sau.
Nó, Nguyên cùng hai vệ sĩ nữa trở về quê nội. Con bé chống cằm nhìn cảnh vật lướt trên cửa sổ tàu điện, trầm ngâm. Vậy là bà sắp ra đi? Cũng chẳng lạ khi nó không buồn.
- Bà sẽ ổn thôi.
Nguyên an ủi với vẻ mặt lo lắng. Con bé cười khẩy:
- Tôi đâu có buồn. Lát nữa về anh sẽ thấy, tình cảm gia đình là thứ nhạt nhòa nhất trong dòng họ nhà tôi.
Con bé đứng một lúc trước cổng lớn rồi mới bấm chuông. Chẳng lần nào nó thoải mái khi bước về một cơ ngơi rộng lớn trải rộng trên miền đồng quê giản dị này cả. Thật phù hợp với tính cách bà, luôn muốn người khác quy phục mình.
Cô dì, chú bác chạy ào ra, đon đả đón nó ở cổng, chắc bố đã gọi điện báo là nó về. Tất cả xu nịnh, chăm sóc nó như một nữ hoàng.
- Dạo này bố cháu làm ăn phát đạt chứ?
- Hôm trước dì mới thấy bố cháu trên ti vi. Thích thật đấy!
- À phải, bố cháu có nhắc gì tới việc chú nhờ không?
Lucky chỉ khẽ chào rồi tới gặp phòng bà. Bà nằm đó, nó mới nhận ra rằng bà đã già. Hom hem, ốm yếu, mất đi nhiều vẻ uy hiếp người khác vẫn ngự trị trên đường nét khuôn mặt. Bà kêu người đỡ bà dậy khi thấy con bé, ngay cả khi đau ốm, bà vẫn không chịu nới lỏng sự ghê tởm dành cho con bé.
----------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh
----------------------------------------------
- Bố đâu?
- Bố cháu sẽ về khi sắp xếp xong.
- Mày về sớm thế làm gì? Nôn nóng muốn nhìn thấy tao chết lắm à?
- … Cháu về phòng đây. Bà nghỉ ngơi đi.
- Hừ, đúng là mẹ nào con nấy. Lăng loàn, mất nết.
Họ hàng chẳng dám hó hé một câu trước mặt bà, nhưng khuất mắt là xum xoe an ủi nó, nói xấu bà ngay. Thế nên chẳng bao giờ nó thích về quê nội. Con bé dựt lại va li của mình từ tay chú đưa cho Nguyên:
- Cháu muốn nghỉ ngơi. Mọi người lo công việc của mình đi!
Mở cửa sổ phòng, con bé vươn vai. Ít nhất có không khí ở quê gỡ gạc lại tâm trạng nó. Con bé đu lên thành cửa sổ, ngúc ngoắc chân:
- Thấy chưa? Đâu ai hỏi thăm xem tôi có mệt không. Buồn là việc tôi đã từ bỏ từ lâu với dòng họ này.
- … Nếu không muốn, em có thể không về mà.
- Mẹ của bố tôi thì sẽ là bà tôi, tôi có thể không về khi bà mình hấp hối sao? – Con bé dựa đầu vào cửa sổ - Cũng đâu trách được bà, tôi không hề chảy huyết thống của gia tộc này.
Nguyên xoa đầu nó:
- Em có biết cảnh đẹp nào ở đây không? Dẫn anh đi!
- …
- Chẳng mấy khi chúng ta được thoải mái thế này, tranh thủ vui chơi đi.
Nguyên lại thế nữa rồi. Con bé mỉm cười với đôi mắt hơi ướt:
- Anh xuống dưới nhà lấy cần câu đi.
Cám ơn Nguyên, chỉ cần một cái xoa đầu ấy thôi cũng đủ để nó nhẹ lòng hơn.
Tiếng suối chảy róc rách trộn lẫn với tiếng chim và ve sầu. Cả hai trốn ánh nắng gay gắt dưới một bóng cây lan ra tảng đá ven bờ suối. Miền quê này trừ dòng họ nhà nó ra thì nhiều điều tuyệt vời lắm, nó muốn chỉ cho Nguyên thấy những điều tuyệt đẹp đó. Sự tĩnh mịch của làng quê kéo sự bình yên về giữa hai đứa. Hơn năm nay chưa ngồi gần nhau im lặng thế này. Nguyên thì mải mê làm cánh tay phải của bố, nó thì tập trung trau dồi mọi thứ để ngày nắm The King trong tay gần hơn, cả hai đều quá bận rộn để có thể lén lút tìm kiếm yên lòng cho nhau. Nguyên cầm cần câu, nhìn bâng quơ xuống dòng nước, kiểu này chắc tới chiều mới có được một con cá. Con bé khẽ cười. Hơi nóng của Nguyên len vào khoảng cách ngắn ngủi giữa hai đứa, nó yêu những ngày hè rịn mồ hôi cũng được ba năm rồi.
- Ba năm rồi… - Con bé buột miệng theo cảm xúc.
Nguyên đang nghến cổ ngó xuống suối, khẽ khựng lại, không nhìn nó:
- Nhanh vậy à?
- Thời gian có chờ đợi ai đâu – Con bé ngả lưng xuống tảng đá – Khi nào câu được cá thì gọi tôi dậy nhé!
Mỗi khi về đây, Lucky luôn trốn ra bờ suối này nằm ngủ những trưa hè, tiếng nước chảy cứ như một bài hát ru mềm mại, vỗ về cõi lòng cuộn sóng của nó trong bồng bềnh. Hơn nữa, lần này lại có Nguyên ở bên, sẽ thật lãng phí nếu nó không tận hưởng.
Rích! Rích! Rích! Nó nghe thấy tiếng chim và đôi môi khẽ chạm. Con bé mở mắt nhìn, Nguyên giật mình bật dậy, đỏ ửng mặt.
- Xin lỗi…
Vẻ luống cuống đó thật “ghét”! Hôn trộm nó là một điều tội lỗi hay sao mà phải xin lỗi? Nó quá run để ngồi dậy, lâu rồi nó không thấy không khí nêm vị dịu ngọt thế này. Có nên chiều chuộng xúc cảm không? Trước khi nó quyết định được thì trái tim đã thúc ép cơ miệng rồi.
- Lần nữa.
- Hả?
- Tôi đang không vui, và cách an ủi của anh có vẻ rất hiệu quả.
Nguyên khẽ mỉm cười. Anh khẽ cúi xuống, hôn khẽ lên môi.
- Lần nữa.
Nguyên tiến lại gần nó, với một nụ hôn nhẹ như vị nắng mai. Hơi thở phả vào mặt nhau ấm nóng và gấp gáp, mặt đỏ lựng lên, không dám nhìn vào mắt nhau. Nó mải miết chạy dọc đại lộ tình yêu.
- Một lần nữa.
Chất giọng run run của một cô bé đang yêu lại ngập tràn trong thanh quản nó, Nguyên cười rồi lại nhẹ nhàng hôn nó.
- Lần nữa.
- Lần nữa.
Nó không biết nó nói bao nhiêu trong tiếng róc rách đó, nhưng, nếu cá không cắn câu, nó vẫn có thể nói nữa.
Cả hai ngượng ngùng im lặng suốt quãng đường về, nó lại để trái tim chi phối rồi. Con bé nhìn lên bầu trời xanh ngắt. Thôi, buông lỏng chút đi, cả năm được mấy tháng ve kêu?
- Hai hôm nay mày lang thang ở đâu từ trưa tới tận chiều tối?
- Cháu đi dạo.
- Ta không quan tâm, nhưng không dùng bữa thì báo, đồ ăn cho một đứa con hoang cũng đắt đỏ lắm.
Bà run rẩy xêu xêu bát cơm. Yếu lắm rồi mà bà vẫn ngoan cố ngồi vào bàn ăn, chẳng bao giờ bà chịu kém nó.
- Bà ăn ở giường sẽ đỡ mệt hơn.
- Ta chưa già yếu tới mức lòng thương hại giả tạo của mày được mở lời.
- Cháu no rồi.
Con bé đặt đũa xuống khi mới ăn được hai miếng cơm. Bữa tối ở vùng quê này chẳng bao giờ ngon cả. Con bé rời khỏi phòng ăn, Nguyên vội chạy theo.
- Tôi chỉ về phòng thôi, anh cứ ăn đi.
- Anh không đói.
Con bé khẽ cười rồi kéo Nguyên về phòng, xịt thuốc chống muỗi tung tóe vào người Nguyên khiến anh ho sặc sụa:
- Gì vậy?
- Yên lặng đi! Tôi chuẩn bị cho anh thấy phép màu đấy.
Nó cũng xịt khắp người rồi lôi Nguyên chạy về đồng cỏ ven rừng. Gần tới nơi, con bé bịt mắt Nguyên lại, đẩy anh về phía trước. Bước vào giữa đồng cỏ, nó mở tay ra, ríu rít:
- Ta ta! Ánh sáng phép thuật này.
Trong ánh trăng, nó thấy vẻ mặt Nguyên ngỡ ngàng. Có ai lại không mê đắm khi đứng giữa một khoảng không ngập ánh sáng đom đóm chứ? Nó phát hiện ra cánh đồng này sau một bữa tối không ngon miệng 10 năm trước, từ đó nơi đây trở thành một trong những điều tuyệt nhất xảy đến trong cuộc đời nó.
Con bé khua khua tay khiến đom đóm bay tứ tung, Nguyên cứ ngây ra nhìn chúng, chắc cảm giác giống như nó 10 năm trước. Thứ ánh sáng xanh này có một công dụng kì lạ lắm, những đốm sáng nhỏ vây lấy như một vòng tay ôm ấp khiến người ta thôi gồng mình gắng gượng.
Cả hai ngồi xuống bãi cỏ, những con đom đóm bay là là xung quanh và trên đầu, tiếng lích chích của côn trùng vây lấy hai đứa, bầu trời đầy sao và sáng rực ánh trăng. Mùa hè nhiệm màu thứ tư của nó.
- Này… - Nguyên vẫn dán mắt vào những con đom đóm – Anh an ủi em được chứ?
- Như một vệ sĩ ấy hả? – Con bé mím môi với cánh mũi phập phồng.
- Ừ, như vệ sĩ…
Nguyên tiến lại gần nó thật nhẹ, đặt một nụ hôn lên môi, rồi ghé vào tai thì thầm:
- Anh dùng cách khác nhé!
Con bé chín đỏ mặt trong cái gật đầu khe khẽ. Nó đang làm điều nó không nên nhưng con bé chả còn tâm trí nào nhận thức được điều đó nữa. Thôi thì nốt hôm nay vậy, lần cuối nó tan chảy vào Nguyên.
Một nụ hôn thực sự, sâu hơn bất cứ vực thẳm nào, và hai trái tim sai nhịp tìm đến nhau, trong mãnh liệt, trong say đắm. Một chiếc bánh bông lan với mứt dâu quyện sánh bên trong, ngọt quá!
Bà mất rồi, ngay sau khi bố về được 5 phút. Bà phải thấy mặt con trai thì mới an lòng nhắm mắt. Con bé chưa bao giờ yêu thương bà, bà cũng chưa bao giờ coi nó là người trong gia tộc, nhưng nó không phải sắt đá. Một ngọn đèn sinh mạng ngưng cháy luôn là điều đau buồn. Nó khẽ gạt những giọt nước mắt ít ỏi có thể dành cho bà. Dù cay nghiệt với nó nhưng bà vẫn là một người mẹ yêu thương con. Vĩnh biệt bà, người mà đôi lúc nó mong mình được cưng nựng trong vòng tay.
Con bé rời đám tang ra sau nhà đứng, kể cả nó có ở đó hay không, mọi người cũng đâu quan tâm, mà chắc, bà chẳng thoải mái gì nơi suối vàng nếu nó đứng vào hàng con cháu thắp hương cho bà. Nguyên lặng lẽ lại gần, đưa tay, ốp đầu nó vào lồng ngực mình, vỗ nhẹ vào lưng. Con bé run run, đẩy Nguyên ra:
- Tôi không phải thiên sứ, nên không đau buồn khi bà mất đâu.
- Vậy thì coi như em khóc vì thấy bố mình buồn đi – Nguyên khẽ mỉm một cách an ủi.
- Tôi không khóc.
Con bé gục đầu vào ngực Nguyên, nước mắt lăn từng giọt. Nó không khóc vì thương bà, nó cũng chỉ là một con người thôi. Nó khóc vì thấy mình thật lạc lõng. Trong cuốn gia phả dòng họ được đo ni đóng giày trong tủ kính kia, tên nó có xuất hiện? Bình thường thì họ xúm lấy nó nịnh nọt, sau lưng thì túm tụm gọi nó là con hoang, lúc cần khẳng định nó là người của gia tộc thì không hề nhớ tới sự tồn tại nhỏ bé này. Chỉ có duy nhất bà là người không giả tạo với nó. Dù bà chẳng đối xử tốt đẹp hay yêu thương gì nó, nhưng người phụ nữ đó lại là người duy nhất thành thật với nó trong gia tộc. Con bé tiếc, vì nó mất đi một trong số ít ỏi những người không giả tạo với nó.
Chú tới, gia đình An cũng tới, rất đông bạn bè của bố tới. Đám tang của bà khoa trương như bề thế của gia tộc, cũng tốt, dưới suối vàng chắc bà cũng tự hào về điều đó. Con bé tiếp khách thay bố, nếu để bố ra đây thì gắng gượng quá.
Một người thành niên khá trẻ mặc bộ vest đen tiến về phía nó. Anh ta giơ tay ra:
- Xin chia buồn với gia đình tiểu thư. Tôi là Nam, nhân viên của Crown. Vì chủ tịch Andrew có việc bận nên tôi xin thay mặt tới đây.
Lucky ngây ra nhìn tên đó. Ánh mắt đó rất quen, nó đã gặp ở đâu đó rồi. Thấy con bé nhìn mình khá kỹ, anh ta lúng túng tránh ánh mắt:
- Tôi có thể bắt tay tiểu thư được không?
- À… vâng.
Con bé giật mình, nhìn xuống, nắm tay anh ta. Trong đoạn lộ ra dưới tay áo, có hình cánh chuồn chuồn. Hơi bàng hoàng, nó chợt nhớ tới người mà Nguyên đã bảo nó quên đi trước đây.
- Hình xăm…
- Dạ?
- Hình xăm của anh ở ngay cổ tay, rất cá tính đấy. – Con bé bình tĩnh mỉm cười, nó muốn xác nhận chắc chắn – Có phải là cánh chuồn chuồn không?
- À vâng.
- Tôi xem nó được chứ?
- À…
Anh ta bối rối vén lên cho nó xem. Đúng là hình xăm chuồn chuồn mà nó nhìn thấy trong vụ bắt cóc hơn một năm trước. Nó không nhớ chi tiết hình xăm, nhưng anh ta từng là một câu hỏi lớn trong đầu nên cam đoan nó không nhầm lẫn. Chính là anh ta.
- Đẹp đấy... Mời anh vào thắp nhang cho bà tôi.
Vậy là vụ bắt cóc năm ngoái do Trí giật dây? Anh ta còn nói không mưu đồ bất chính với The King nữa sao? Nhưng, cả hai vụ đều là tập hồ sơ của TS Town, anh ta muốn gì ở tập hồ sơ đó mà liều lĩnh tới 2 lần để lấy được chúng? Con bé nhìn Nguyên, anh cư xử như không quen người có hình xăm kia, nhưng đôi mắt lại khá hốt hoảng khi thấy người đó ở đây, đôi lúc còn liếc trộm thái độ của nó. Nguyên quen người đó, nhưng Nguyên có biết anh ta làm việc cho Trí không? Nếu như biết, tại sao Nguyên lại không nói cho nó mà bắt nó quên người đó đi? Và Trí cần gì ở hồ sơ của tập đoàn gia đình Nguyên? Liệu Trí có quan hệ gì với gia đình Nguyên? Nguyên có hay biết gì về mục đích của Trí không? Chuyện này thật khó hiểu.
Đám tang kết thúc, bố muốn ở lại vài ngày nên nó và Nguyên trở về trước để lo công việc. Nó lo lắng khi bố ở đây một mình nên cho toàn bộ vệ sĩ ở lại, chỉ nó và Nguyên trở về, rồi gọi điện cho Kimura hẹn tới nhà để trao đổi về cuộc họp cổ đông sáng mai.
Cả hai im lặng suốt quãng đường, chắc Nguyên cũng đang nghĩ về người có hình xăm chuồn chuồn đó. Nó muốn hỏi Nguyên cho rõ ngọn ngành, nhưng nhìn khuôn mặt anh lúc này chắc có cạy răng cũng chẳng nói. Để từ từ moi móc vậy, nó không chấp nhận nổi một đống câu hỏi kêu o o trong đầu.
Xe tới đầu phố nhà nó rồi, rốt cuộc thì cũng sắp kết thúc không khí khó chịu. Chợt, rầm! Xe bị tông từ phía sau thật mạnh. Túi khí bật ra, chuyện gì vậy? Nguyên nhanh tay lấy dao ở chân cần số rạch cho túi khí xẹp xuống, rồi vội nổ máy phóng về phía trước, nhưng một chiếc ô tô đột ngột rẽ vào, chặn ngay phía trước. Phía sau có một chiếc ô tô khác nên không thể lùi. Nguyên vội vã tháo dây bảo hiểm của nó:
- Chạy về nhà. Nhanh!
Con bé mở cửa xe, chạy thật nhanh. Nguyên cũng nhanh chóng chạy theo. Một đám người từ trong xe ùa ra, đuổi theo hai đứa. Khu phố toàn nhà kín cổng cao tường, lại 12 giờ đêm rồi, không kịp cầu cứu ai hết, nó đành chạy hết tốc lực. Nguyên ở phía sau bọc hậu, anh hạ gục từng tên chỉ trong một đòn, nhưng việc một mình đối đầu với gần chục tên là không thể. Một gã dùng gậy đánh vào lưng Nguyên khiến anh choáng váng ngã xuống, con bé rối rít chạy về phía Nguyên. Nguyên quát:
- Chạy đi!
Con bé khựng lại một chút, rồi tiếp tục chạy về phía Nguyên. Thấy vậy, anh gồng mình đứng dậy, hạ hai tên nữa thì bị đánh mạnh vào đầu, gục xuống lần nữa. Bọn chúng lao lên tóm con bé trước khi nó chạm vào được Nguyên. Nguyên giằng co để giữ con bé lại nên bị đánh túi bụi. Trước khi bị tống lên xe, nó hét lớn về phía Nguyên:
- Lão hói!
Nguyên chạy theo xe một đoạn rồi ngã quỵ. Nó không dám chắc có phải Kimura làm không, nhưng khả năng lớn nhất là hắn, chỉ có hắn biết giờ giấc về của con bé và cả việc không có vệ sĩ nào theo sau nó, vì quá mải mê nghĩ về hình xăm mà nó quên cảnh giác với ông ta. “Lão hói”, biệt danh con bé gọi Kimura chỉ có bố và Nguyên biết, nên bọn chúng không phát hiện ra. Nó chỉ có thể cho Nguyên thông tin đó, phần còn lại đành nhờ vào Nguyên.
Lại một lần nữa nó đẩy Nguyên vào rắc rối, máu me bê bết trên mặt, trên người anh, giống như một năm trước. Nó đâu phải may mắn trong cuộc đời anh, nó chỉ là xui xẻo thôi.
Bọn chúng kẹp con bé ở giữa khiến nó không cựa quậy được. Nếu như dự đoán của nó là chính xác thì nó có thể chết trước khi Nguyên hành động, nó phải câu thời gian.
- Tôi muốn đi vệ sinh.
- Câm ngay.
- Không nhịn được nữa đâu, nếu tôi đi trên xe, các ông ngửi nhé.
Bọn chúng giận dữ, nhưng vẫn dừng ở một công viên để con bé đi. Hai gã to lớn theo sau con bé tới tận nhà vệ sinh. Lucky vào trong, thật may mắn, có một ô cửa nhỏ. Nó dùng tay không cậy và đẩy thật mạnh nhưng không được tạo tiếng động quá to, cánh cửa đã rỉ sét khiến tay nó chảy máu. Một lúc lâu, cuối cùng cửa cũng chịu mở, nó chui qua ô cửa thật nhanh, rồi bỏ chạy. Được một đoạn, hai gã đó phát hiện ra và đuổi theo. Một tên nhanh chân chạy trước, tóm được nó ở rìa công viên, nó nhanh tay rút dao trong túi áo ra đâm vào tay hắn và trèo qua hàng rào, chạy ra ngoài đường. Nhưng chiếc xe đã đuổi kịp, bọn chúng vây lấy con bé, một tên xông lên tát nó bật máu, mạnh tới mức con bé choáng váng không còn sức lực. Bọn chúng nhanh chóng đưa nó lên xe trước khi mọi người chú ý.
Chương 20:
Tiếng chuông điện thoại vang lên, một tên nghe máy. Vậy là dự đoán của Lucky đã đúng. Nhưng Nguyên làm gì mà có thể bắt Kimura thừa nhận nhanh tới vậy? Bắt thóp được tên cáo già đó chỉ có bố làm được, lươn lẹo như nó còn khó khăn, huống hồ một người thật thà như Nguyên. Hay bố về giải quyết rồi? Không, bố cũng đâu về kịp.
Con bé bị lôi tới một công viên. Nguyên và người của nhà nó đứng chờ sẵn. Kimura nằm co quắp dưới đất, máu văng đầy áo, khuôn mặt bị đánh sưng lên. Có vẻ như hắn bị đánh thừa sống thiếu chết tới mức phải khai ra. Không giống Nguyên chút nào. Nguyên mà nó biết không phải là người có thể ra tay tàn nhẫn tới mức này. Mỗi khi bất đắc dĩ phải dùng vũ lực bảo vệ nó, anh thường cầu nguyện đêm đó. Một người ghét tổn hại người khác như anh, sao lại thay đổi nhiều đến thế?
Kimura và nó được trao đổi cho nhau. Nguyên đỡ lấy nó, đôi tay không ngừng run rẩy vội vàng vuốt lại mái tóc bị dứt rối tung của con bé lên. Anh sầm mắt lại khi thấy vết bầm trên mặt. Nguyên cũng không phải người có thể đột ngột phá vỡ thỏa thuận, nhưng chẳng mất một giây để anh ra hiệu cho người lao vào đánh người của Kimura.
- Là tên nào? Tên nào đã đánh em?
Nguyên làm điều đó thật dễ dàng, chỉ trong một cái búng tay, anh thay đổi nhiều quá, giống bố hơn rồi. Nó không thể để anh biến thành bố được. Lucky hét lên:
- Dừng lại.
Tất cả khựng lại vì tiếng hét của con bé. Nó thở gấp khi hét quá lớn.
- Lui về cho tôi.
- Em làm gì vậy?
- Lui về ngay.
Lũ tay chân nhìn nó rồi nhìn Nguyên, phân vân cho tới khi Nguyên ra hiệu lui về. Con bé nhìn Kimura:
- Tôi từng bỏ qua cho ông nhiều lần, nhưng sự chịu đựng nào cũng có giới hạn.
Kimura nhìn nó giận dữ. Ông ta chưa bao giờ dám nhìn nó bằng ánh mắt ấy, chắc đã phải nín nhịn nhiều lắm. Cũng phải, vắt kiệt trí tuệ và công sức cho The King chỉ để một con bé chỉ biết sống sung sướng nghiễm nhiên cuỗm hết mọi thứ. Rốt cuộc, ông ta cũng chỉ là một nạn nhân của bố.
- Đưa ông ta đi đi – Lucky hất mặt với người của Kimura – Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
Lão hói ngạc nhiên, nhưng hắn cố nói to bằng giọng thều thào:
- Tao không cần mày thương hại? Muốn giết thì cứ giết đi!
- Tôi chỉ đang trả ơn. Ông cống hiến cho gia đình tôi không ít, tôi chỉ có thể dùng công lao đó kéo ông từ dưới vực lên… còn chạy khỏi thú dữ hay không là chuyện của ông.
Con bé quay lưng, ra hiệu cho mọi người về.
- Tôi không ưa ông, nhưng đừng để bố tôi tóm được.
Nó khẽ liếc người đàn ông thảm hại gục dưới đất ấy trước khi ra về. Trong quá khứ, lão già đó từng mỉm cười dịu dàng với cái đầu bóng loáng để chào nó, có thể ở hoàn cảnh khác, ông ta sẽ không căm ghét nó đến thế. Đồng tiền có một ma lực thật đáng sợ. Liệu một ngày nào đó, Nguyên có giống ông ta?
Nguyên đỡ nó, tay vẫn không ngừng run rẩy. Máu trên áo anh còn chưa kịp khô, những vết bầm đã thâm tím lại, đầu chỉ có một miếng gạc che tạm vết thương. Con bé cúi gằm mặt xuống đất để anh không nhận ra nước mắt nó đang rơi.
- Em không sao thật chứ? Có đau chỗ nào ngoài mặt?
- Không sao.
Nguyên khuỵu xuống ngay cửa xe, thở phào.
- Đánh người tới mức ấy… chẳng giống anh chút nào.
- Lúc đó anh cũng không hiểu mình làm sao nữa. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ rằng nếu không nhanh, chúng sẽ giết em ngay tức khắc nên anh đã không kiềm chế được, lao vào đánh ông ta.
Nguyên cúi xuống, không chỉ là đôi tay nữa, mà bờ vai và giọng nói cũng run rẩy theo.
- Anh bị điên rồi, nếu ông ta không thừa nhận, chắc anh đã giết ông ta.
Lucky mím chặt môi, cố nuốt nước mắt, đặt tay lên vai Nguyên, xoa xoa.
- Anh sợ lắm, sợ không được nhìn thấy em nữa… Để em bị bắt ngay trước mặt, thật vô dụng, vô dụng.
Con bé hôn nhẹ vào tóc Nguyên:
- Kẻ vô dụng đã cứu mạng tôi không ít lần này, anh đúng là đáng vất đi thật đấy! – Lucky cười khì – Cám ơn vì lại một lần nữa anh đưa tôi trở về.
Nguyên chảy nước mắt, nắm lấy bàn tay đang ốp vào má anh, rồi mỉm cười trong tiếng thở dài:
- Anh mới là người phải cám ơn. Cám ơn vì em đã không sao.
Con bé ép Nguyên tới bệnh viện kiểm tra, cũng may anh chỉ bị chấn thương nhẹ nên cần nghỉ ngơi. Lucky không cho Nguyên báo với bố, nó không muốn ông kéo lại một mối thù mà nó vừa cố gắng để xóa bỏ.
Vậy là chỗ của Kimura đã trống, rồi bố sẽ sớm đặt Nguyên vào vị trí ấy. Chuyện này xảy ra nhanh hơn dự tính, con bé cũng phải nhanh hơn, sớm ngồi vào chiếc ghế của bố bằng bất cứ giá nào, trước Nguyên giết người chỉ vì nó.
- Mày đẹp lắm!
- Nghe thật giống một câu an ủi – An thở dài.
- Cười đi, vì mày chọn điều này mà.
- Ừ phải. – Con bé khẽ gượng trong chiếc váy trắng muốt.
Lễ đính hôn, An không mời Trí. Mà tốt nhất tên ngu ngốc đó đừng có tới hay gọi điện, chỉ làm An không cười nổi thôi.
Ngày đính hôn, An rất đẹp, một cô dâu đẹp ngây ngất với khuôn mặt thật buồn. Trong ngày lễ kết hôn 6 năm trước, chị của An cũng mang vẻ mặt đó, hai con bé từng thề với nhau rằng cả hai sẽ mặc váy cưới với khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc. Nhưng giờ, An đã từ bỏ lời thề ấy, và có lẽ, nó cũng sẽ sớm quên.
- A lô. Vâng. Vâng.
Nguyên cúp máy, rồi lưỡng lự nhìn nó. Anh phân vân một lúc mới mở lời được:
- Xin lỗi, nhưng anh có thể chỉ đưa em tới bữa tiệc được chứ?
- Sao vậy?
- À… chút việc riêng…
- Việc gì? Đừng bắt tôi đồng ý nếu không có lý do.
- Người nhà anh bị bệnh.
Mặt Nguyên tái mét, dường như người nhà ấy rất quan trọng với Nguyên. Chẳng lẽ mẹ anh gặp chuyện gì? Con bé nhớ tới người phụ nữ đau khổ đó, bà ấy tạo cảm giác của một người mẹ.
- Được thôi, nhưng anh phải quan sát ở bữa tiệc 10 phút để chắc chắn mọi thứ đều ổn.
- … 10 phút ư?
- Tôi không tin tưởng mấy gã thiếu nhanh nhạy hơn anh.
- Được. Anh sẽ dặn họ cẩn thận.
Nguyên đi một lượt bữa tiệc quan sát, tới khi chắc chắn, anh chạy như bay ra ô tô, vội vàng nổ máy.
- Chậm 3 phút.
Tiếng con bé từ dãy ghế sau khiến Nguyên giật mình. Đáp lại vẻ bàng hoàng không nói nên lời của Nguyên, Lucky vẫn khoanh tay trước ngực:
- Nhanh lên trước khi bọn vệ sĩ phát hiện tôi không còn ở bữa tiệc.
- Em làm gì ở đây?
- Quan tâm tới người nhà nhân viên là trách nhiệm của sếp.
Nguyên thở dài chịu thua:
- Thôi được, dù gì anh cũng đâu cấm được em cái gì. Lên đằng trước ngồi đi!
Con bé lên phía trước ngồi trong khi Nguyên gọi điện báo vệ sĩ không cần phải tìm nó.
Anh không tới bệnh viện thủ đô mà ra khu vực ngoại ô. Trên cung đường quen quen đó, nó thêm hối hận sau mỗi cây số trôi qua. Hình như không phải là mẹ Nguyên bị bệnh, nó nhiều chuyện quá rồi.
- Xin lỗi vì gây rắc rối cho anh. Tôi sẽ ở xe chờ anh.
- Tới rồi thì vào đi. Không sao đâu.
- Không cần. Tôi không muốn cản trở…
- Nhưng anh không yên tâm để em một mình. Đừng bướng nữa!
Quả đúng như nó nghĩ. Là bệnh viện nơi trái tim nó lần đầu tan vỡ. Bước chân nặng nề hơn, nó không muốn vào đó làm kì đà cản mũi hay phải mỉm cười, bắt tay với tình địch của mình chút nào. Nguyên nắm cánh tay nó, kéo đi trong vội vã. Trên đường đi, anh không nói nhiều, như lo lắng lắm. Cô gái đó vẫn quan trọng với anh tới vậy ngay cả khi anh sống chết vì nó sao? Lồng ngực nhói đau trong từng nhịp thở. Anh đẩy mạnh cửa phòng trong hơi thở dốc. Cô gái đó đang ngồi dựa vào gối, xem ti vi, nhìn thấy anh đi cùng nó, hơi ngạc nhiên nhưng cũng khẽ mỉm cười. Y tá trông thấy vẻ mặt của Nguyên liền rối rít xin lỗi vì quên không báo lại rằng tình trạng của Linh đã ổn. Ra cô ấy tên là Linh, vậy mà nó cứ nghĩ tên cô gái xinh đẹp đó phải đặc biệt lắm. Nguyên thở dài nhẹ nhõm, khẽ dựa người vào tường.