watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game khu vườn địa đàng

Chương 27:

Bố ném thẳng điều khiển vào ti vi, giận dữ. Trí thông báo trên truyền thông rằng sẽ khởi kiện bố về sự việc TS Town. Trước đây, đã từng mồi quần chúng bằng tin tức mờ ám về quá khứ của vị vua trong thương trường, nên vụ kiện chắc chắn sẽ thu hút sự tò mò và quan tâm không chỉ của truyền thông mà cả chính phủ. Lucky sợ hãi, con bé thực sự sợ vòng xoáy quyền lực này. Nhìn khuôn mặt tức giận và lo lắng của bố, con bé nuốt nước mắt lại, lúc này, nó phải làm chỗ dựa cho bố.

Lucky gọi cho Trí nhưng hắn không hề bắt máy, tới công ty thì bị bảo vệ chặn ngay từ cửa. Phóng viên theo con bé tới mọi ngóc ngách, các quan chức cấp cao, đối tác, cổ đông cũng không ngừng gọi điện tới, thăm dò tình hình. Cổ phiếu tiếp tục hạ, nguồn đầu tư rút dần, các hợp đồng, dự án, đặc biệt là Tulum cũng vì thế mà bị ngưng trệ vì không đủ nguồn vốn khiến công nhân không ngừng bãi công, biểu tình. Mọi thứ như dằng xé Lucky, con bé không chịu nổi nữa, ngã quỵ.

Nó ngất xỉu lúc đang họp cổ đông. Trong ý thức mơ hồ, nó nghe thấy tiếng thì thầm:

- Anh xin lỗi, anh xin lỗi…

Lucky choàng tỉnh, đảo mắt quanh căn phòng. Nguyên ngồi cạnh giường, thấy nó mở mắt liền đứng bật dậy:

- Em tỉnh rồi.

Lucky nhìn khuôn mặt lo lắng của Nguyên mà muốn khóc. Đừng đóng kịch với nó nữa! Sực nhớ ra đứa con, con bé dứt dây chuyền nước ra, lảo đảo bước xuống giường. Nguyên vội đỡ lấy nó:

- Em muốn lấy gì để anh…

- Bác sĩ, tôi muốn gặp bác sĩ.

- Em bị ngất vì quá căng thẳng thôi, đừng lo lắng quá!

- Gọi bác sĩ cho tôi, gọi ngay!

Lucky dồn sức nói to khiến thân người lảo đảo, dựa vào Nguyên. Nó cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy, anh bế bổng nó lên, đặt lên giường, vuốt tóc nó gọn lại với đôi mắt rơm rớm:

- Con không sao, đừng lo lắng. Em chỉ cần nghỉ ngơi thôi.

- Anh… bác sĩ nói vậy ư?

- Ừ, lúc nãy anh đã bảo bác sĩ siêu âm kiểm tra rồi. Thằng bé vẫn khỏe.

- Thằng bé? Con trai ư?

- Ừ, là con trai đấy! Chúng ta sẽ có một thằng nhóc nghịch ngợm và ghê gớm như em.

- Tại sao? Sao anh lại biết?

- Anh biết từ lâu rồi. An đã nói cho anh biết.

- … Thế thì sao chứ? Tôi không có ý định viết tên anh vào giấy khai sinh của con mình đâu.

Nguyên chỉ cười, rồi anh nhìn đồng hồ:

- Anh phải về thôi, không bọn họ sẽ nghi ngờ. Cứ nghỉ ngơi đi nhé! Bố em và An đang trên đường tới đây rồi.

- Nghi ngờ? – Linh cảm mãnh liệt thôi thúc con bé kéo tay Nguyên lại – Anh đang làm gì vậy?

Nguyên vỗ vỗ đầu nó, cười khì:

- Chỉ cần nhớ là anh sẽ không bao giờ buông tay em ra.

Rồi Nguyên đi. Nó không hiểu anh định làm gì? Nhưng chạy dọc xương sống nó một nỗi sợ. Dự cảm không lành khi anh cười.

Lucky nghĩ tới đứa bé trong bụng. Nếu nó cứ ở trong tình trạng mệt mỏi thế này thì không thể chăm sóc con cho tốt, liệu đứa bé ra đời có khỏe mạnh không? Có lỗi với bố, nhưng nó không thể để làm một người mẹ vô trách nhiệm được.

- Bố… bố đã có quá nhiều vinh quang, quá nhiều của cải trong cuộc đời, buông The King mà nghỉ ngơi được rồi bố.

- Con nói gì vậy?

- Chúng ta có thể chuyển nhượng…

- Ta đánh đổi tất cả để bước lên đỉnh vinh quang này, ta nuôi nấng con để tiếp nối những gì ta tạo ra, vậy mà giờ người thừa kế sáng giá đó lại bảo ta buông tay?

- Nhưng thứ con cần đâu phải là vinh quang đó – Lucky quỳ sụp xuống, òa khóc – Con chỉ muốn một cuộc sống bình thường, muốn được chăm sóc bố khi bố về già. Con yêu bố hơn bất cứ điều gì, tại sao bố không hài lòng với điều đó? Chỉ con thôi không đủ sao bố? Hay vì con không phải máu mủ của bố? Vì màu mắt chúng ta khác nhau?

Bố thở dài, lau nước nước mắt cho nó:

- Con có cái đầu của ta, có gương mặt và trái tim của mẹ con. Ta luôn biết ơn mẹ con vì đã sinh ra con. Con là con gái ta, là máu mủ, là báu vật của ta. Ta làm tất cả chỉ vì hạnh phúc của con thôi.

- Hạnh phúc của con là bố con ta sống yên bình qua ngày ở một vùng quê. Chỉ thế thôi, con chỉ cần thế thôi bố.

Bố nghiêm mặt lại:

- The King với ta cũng như một đứa con vậy, đừng bắt ta lựa chọn. Nếu con không muốn làm, ta sẽ làm.

Lucky hụt hẫng. Rốt cuộc, bố vẫn tiếp tục dấn thân vào nguy hiểm sao? Tại sao công danh lại quan trọng với bố như vậy? Bố muốn bị những kẻ đói khát dồn vào góc chết hơn là yên lòng nhắm mắt trong sự tiễn đưa của con cháu ư? Không! Nó không thể để người nó yêu thương kết thúc thê thảm như vậy được.

- Nếu thêm cháu ngoại của bố, liệu có giá trị hơn đứa con kia không?

- Con… nói gì? – Đồng tử bố co giãn.

- Con đã có thai… con đã làm mẹ rồi bố. Bố đã thành ông ngoại rồi.

Bố bàng hoàng, dường như vừa vui mừng, vừa lo lắng.

- Thật chứ?

- Được gần bốn tháng rồi bố ạ.

- Tại sao tới giờ con mới nói?

- Con xin lỗi… con không muốn bố lo lắng.

Bố buông thõng tay, nhìn lên bức ảnh gia đình.

- Con ngủ sớm đi. Ta muốn ở một mình.

Nó lặng lẽ rời khỏi phòng. Phải nói bao nhiêu lần xin lỗi với bố mới đủ để trả những rắc rối nó gây ra?

Bố nắm lấy tay nó khi đang dùng bữa sáng, nhìn về phía những bông tường vi:

- Hãy tranh thủ ngắm vườn hoa mẹ con trồng những ngày ít ỏi còn lại đi nhé!

- Bố…

- Con trai hay con gái?

- Con trai ạ.

- Là con trai thì tốt, hai ông cháu sẽ đi câu, bắt côn trùng, chứ nếu là con gái, xinh đẹp quá ta lại phải trông chừng bọn trai làng.

- Bố… - Lucky khóc, siết chặt tay bố - Con cám ơn bố.

Lucky cầm bản sao chuyển nhượng tới văn phòng Trí. Nó phải dẫn theo tới hai chục vệ sĩ để không bị chặn lại. Con bé đập bộp giấy tờ lên bàn Trí:

- Anh sẽ có thứ này nếu rút đơn kiện.

Trí xem bản chuyển nhượng, cười khẩy rồi xé nát.

- Em trả giá thấp quá đấy.

- Bố tôi đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần và chiếc ghế chủ tịch cho anh mà anh còn không hài lòng ư? Anh muốn gì nữa đây?

Trí nắm lấy cằm nó, bóp mạnh, kéo lại gần khiến nó đau đớn:

- Tao muốn hủy hoại cuộc đời bố mày như cách bố mày chấm dứt cuộc đời bố tao.

- Bố anh? Bố anh thì liên quan gì…

- Chính bố mày đã lợi dụng bố tao để ông làm giả giấy tờ của TS Town với lời hứa sẽ chia đôi cổ phần, nhưng khi đạt được điều mình muốn, bố mày đã giết bố tao. Chính mắt tao đã nhìn thấy, chính tay tao đã chôn cất cơ thể đầy máu của ông.

Trí đẩy Lucky ra khỏi phòng, ánh mắt hằn đỏ căm hận:

- Tao sẽ khiến bố mày đau khổ tới mức phải tự tay chấm dứt cuộc đời mình.

Trí đóng sập cửa phòng lại. Ngón tay, bờ vai con bé rung lên. Hắn điên rồi, thực sự điên rồi!

- Vậy ra nó là con của lão Hùng à?

- Là ai vậy bố? Tại sao bố lại giết ông ta?

- Là thân tín của chủ tịch TS Town, là gã ta đã mua chuộc để có được TS Town.

- Vậy tại sao bố lại giết ông ta?

- … Cuộc đời ta nhuốm quá nhiều tội ác, xem ra đã tới lúc phải trả giá rồi.

- Bố…

- Con yên tâm. Ta sẽ không để nó làm gì con và cháu ta đâu.

Bố xoa đầu nó như khi thơ bé. Lâu lắm rồi mới thấy nụ cười ấm áp của bố, Lucky thấy mình bé bỏng những ngày bố còn nhấc bổng nó lên, quay vòng vòng như tàu vũ trụ.

- Thức khuya không tốt cho thai nhi đâu, đi ngủ đi.

- Vâng, con đưa bố về phòng nhé.

- Cứ lên phòng đi, ta ra vườn tường vi một lát, tự dưng ta lại nhớ mẹ con.

Con bé về phòng, đặt lưng xuống nhưng không thể chợp mắt được. Trong lòng bồn chồn lạ, nó xuống phòng làm việc, không thấy bố đâu, con bé rảo bước thật nhanh ra khu vườn. Bố vẫn ngồi trên xe lăn, mắt nhắm nghiền. Nó lay gọi bố nhưng bố không trả lời, cơ thể lạnh ngắt.

Bố được đưa vào phòng cấp cứu vì đã uống rất nhiều thuốc an thần. Cả cuộc đời đầy hào quang, vậy mà ông lại đặt dấu chấm hết thảm hại như vậy ư? Chỉ vì không muốn hai mẹ con nó bị làm hại? Bố làm vậy cũng đâu thể rửa sạch được quá khứ chứ? Bố, ngay cả khi hơn nó mấy chục năm cuộc đời, bố vẫn thật ngốc!

An và chồng hộc tốc chạy tới, thay con bé làm thủ tục nhập viện, đợi bố ổn hơn rồi mới về, không biết bao lần vợ chồng nó phải vội vã lúc nửa đêm vì con bé rồi. Cũng may là bố đã qua cơn nguy kịch, con bé ngả lưng xuống giường dành cho thân nhân trong phòng. Nhìn chồng An tới lo lắng cho bạn của vợ mình, tận tình với gia đình bạn vợ như người thân, nó thấy mừng cho An vì có một người chồng tốt, nhưng nước mắt lại ứa ra ghen tỵ. Mệt mỏi lắm rồi, chán nản lắm rồi, nó chỉ muốn ngã gục, chỉ muốn buông xuôi… Chưa lúc nào nó ước Nguyên ở bên như lúc này, ngay cả là dối trá cũng được, ôm nó để nó thấy cuộc đời dù khó khăn mấy cũng có thể vượt qua.

Cửa phòng khẽ hé, con bé mơ màng tỉnh giấc. Đèn trong phòng đã tắt, ánh đèn từ hành lang hắt vào lờ mờ một bóng hình quen thuộc. Anh lại gần giường bệnh của bố, đứng nhìn ông một lúc rồi rón rén tới giường của nó. Con bé muốn ôm lấy anh nhưng không đủ can đảm, nó nhắm chặt mắt lại, giả vờ như đang ngủ. Nguyên ngồi xuống cạnh giường, nhẹ vuốt tóc, thơm lên trán, lên má, hơi thở anh phả vào mặt nó, ấm nóng yêu thương.

- Cố chịu đựng thêm chút nữa thôi em nhé!

Anh bỏ về, nó chìm sâu vào giấc ngủ một cách nhẹ lòng.

“Này con, có phải mẹ lại mơ thấy bố?... Nhưng dường như mẹ lại có thể bước tiếp rồi”.

Bác sĩ nói ngày mai bố có thể xuất viện, thật là may quá! Con bé ôm những bông hoa vừa mua ngoài cổng vào thì thấy Nguyên bước ra từ phòng bố khá vội vàng. Nó vội nép vào sau vài bệnh nhân đứng gần đó. Anh tới đây làm gì? Sao lại phải vội vàng như thế? Không làm gì bố đấy chứ? Nó mở cửa phòng, bố nhanh chóng giấu gì đó dưới gối.

- Gì vậy ạ?

- Không có gì.

- … Con vừa trông thấy Nguyên. Anh ta tới tìm bố có việc gì?

- Tới thăm bệnh.

- Anh ta làm gì bố? Bố lại trao đổi gì với Nguyên? Hay bố ép Nguyên làm gì?

Bố nhìn nó rồi thở dài:

- Thôi được. Đúng là Tào Tháo đầu thai! Nó nói rằng cả đời này nó không tha thứ cho ta nên nó không cho phép ta chết, nó muốn ta phải sống thật tốt để đền bù lại những tội lỗi ta gây ra.

Bố ngả lưng xuống gối, nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Dù không muốn thừa nhận nhưng hình như ta thua rồi. Thằng nhóc đó thật nguy hiểm, rất nguy hiểm…

Lucky cắm những bông hoa vào lọ, đặt cạnh giường bệnh, khẽ mỉm cười:

- Đó là người con yêu mà.

Lucky đưa bố lên xe rời bệnh viện. Đã huy động tới 30 vệ sĩ rồi mà vẫn phải chật vật để thoát khỏi cánh phóng viên đói khát thông tin. Vừa lên xe, bố đã ra lệnh:

- Cậu lái xe tới nhà thờ đi.

- Nhà thờ? Bố tới đó làm gì?

- Ta muốn bắt đầu sự đền tội bằng việc cầu nguyện và sám hối.

Lucky bụm miệng cười. Nó không nghĩ sẽ có ngày bố nói được câu này. Bố ngượng nghịu quay mặt đi chỗ khác, khuôn mặt đỏ ửng và miệng hơi chu ra thật trẻ con. Hình như nó giống người đàn ông không ruột thịt này nhiều lắm!

Vệ sĩ đẩy cửa. À phải, hôm nay là chủ nhật, cha sứ đang giảng đạo, con chiên cầu nguyện rải rác khắp giáo đường. Lucky đỡ bố lại hàng ghế gần cuối, để ông quỳ xuống bục rồi quỳ bên cạnh, chắp tay và nhắm mắt lại. Dù không phải con chiên ngoan đạo, nó vẫn thành tâm cầu nguyện cho mọi sóng gió sẽ qua, và những người nó yêu thương sẽ hạnh phúc.

Bất chợt, tiếng piano vang lên, dìu dắt dàn nhạc vang vọng khắp giáo đường. Lucky mở mắt ra, dàn đồng ca khoảng 30 người đứng đông nghịt trên giáo đường từ lúc nào, họ hát vang lên bài On the radio ưa thích của nó. Gì đây? Quay phim à? Nó quay sang nhìn bố, chỉ nhận được cái nhún vai ngạc nhiên không kém. Con bé mắt tròn mắt dẹt nhìn, các tín đồ đang hát theo. Chẳng lẽ giờ họ thay thánh ca bằng bài hát mới? Một bàn tay khẽ vỗ vai nó từ dãy ghế phía sau, con bé quay lại và suýt hét lên. Là Nguyên, với bộ lễ phục, cười toe:

- Anh đã nói sẽ không bao giờ buông tay em ra mà.

Anh nhảy qua ghế, quỳ xuống trước mặt nó, mở hộp nhẫn ra:

- Lấy anh lần nữa nhé!

Dàn đồng ca ngừng hát, tất cả mọi người nín thở chờ đợi. Con bé phải lấy tay đỡ để quai hàm không rớt xuống, thêm một bất ngờ trong hàng ngàn những điều anh giấu nó. Lucky quay lại nhìn bố và nhận được một nụ cười rưng rưng hạnh phúc nơi khóe mắt. Hiểu ra mọi chuyện, con bé bật khóc. Lucky chạm vào hơi ấm quen thuộc của Nguyên, khẽ gật đầu:

- 100 lần nữa cũng được.

Ngay khi nó vừa dứt lời, mọi người từ phía sau giáo đường ùa vào, vỗ tay chúc mừng và tung những bông hoa màu trắng. Con bé không thể khép miệng lại được, nhịp tim dồn dập, ngạc nhiên cứ ập về trong nó. An và Linh chạy lại, kéo nó đi thay váy cưới. Nó, lại thêm lần nữa thấy mình là cô gái may mắn nhất trần gian. Cám ơn vì mẹ đã đặt cho nó cái tên đó.

- Sao nào? Kế hoạch hoàn hảo chứ? – An cười khì.

- Kế hoạch gì?

- Kế hoạch để được đường hoàng kết hôn với mày ấy.

- Là sao?

Thì ra từ lâu, An phát hiện Trí nắm trong tay một cuộn băng ghi âm cuộc trao đổi về việc giả giấy tờ giữa bố nó và bố hắn 16 năm trước làm bằng chứng. Ngay khi Lucky bỏ về nhà đêm đó, An kể hết mọi chuyện, cùng Nguyên lập kế hoạch tiếp cận, bán thông tin của doanh nghiệp, hận thù gia đình nó, oán trách bố nó vì không thể cưới được nó, khiến Trí tin tưởng để lấy được tập hồ sơ và cả cuộn băng, đồng thời thu thập những bằng chứng phi pháp đưa Trí vào tù.

- Chưa thu thập được bằng chứng về những phi vụ phi pháp, nhưng tên ngốc chồng mày không chịu được khi thấy mày vất vả nên tự ý hành động. Hôm qua lấy trộm tập hồ sơ và cuộn băng mang tới thuyết phục bố mày đồng ý gả mày.

Vậy ra thứ bố vội giấu dưới gối là tập hồ sơ và cuộn băng.

- Tại sao? Tại sao không nói sớm cho tao biết?

- Ngu sao mà nói? Mày chịu để Nguyên làm điều nguy hiểm đó chắc?

Lại là trò kéo và đẩy ngốc nghếch Nguyên và nó luôn chơi ngay từ lần đầu quen biết, thật là lãng phí đau khổ cho hai kẻ luôn tự mình hành động.

An vỗ vai Lucky:

- Cuối cùng thì cũng có khuôn mặt hạnh phúc trong áo cưới.

- Cám ơn mày – Lucky ôm lấy An, nức nở - Cám ơn vì mày luôn là một người bạn tuyệt vời.

- Trừ việc bác gái mất vì cứu tao thì tao chấp nhận điều mày nói.

An gỡ tay Lucky ra, mỉm cười. Lucky thấy nhói lòng, nếu chỉ nó hạnh phúc thôi thì thật không công bằng.

- Mày thì sao? Bắt đầu yêu chồng rồi chứ?

- Không biết, nhưng tao bắt đầu thấy hạnh phúc.

Lucky thủ thỉ với Linh nhân lúc An không để ý. Nó muốn một điều bất ngờ cho An.

- Này! Đưa nhẫn của mày đây!

- Làm gì?

- Thì cứ đưa đây.

An vừa càu nhàu vừa tháo nhẫn ra đưa cho Lucky, con bé ném ra ngoài cửa sổ, cười khì:

- Ra ngoài mà nhặt.

- Mày… - An tức giận, bẻ tay răng rắc – Nếu cháu tao không nằm trong bụng mày thì tao xay mày ra cám rồi.

An vội vã bỏ ra ngoài tìm. Nhìn vẻ hớt hải đó kìa, có vẻ là sẽ hạnh phúc khi mặc áo cưới đây. Chồng An nấp ngay ngoài cửa sổ, chắc là đã bắt được nhẫn và đang cầu hôn rồi. Linh lon ton chạy vào, cười toe với một chiếc váy cưới trên tay.

----------------------------------------------

bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh

----------------------------------------------

Nhịp hân hoan của Wedding march vang lên, hai cô dâu tươi rói trong chiếc váy trắng khoác tay bố nó bước vào giáo đường. Đây quả thực là đám cưới trong mơ với hai cô gái nhỏ năm nào, toàn bộ giáo đường được treo, rải những bông hoa, những tấm lụa màu trắng bay theo tiếng hân hoan của tất cả mọi người trong giáo đường. Có gương mặt lạ, có gương mặt quen vỗ tay mừng rỡ. Có mẹ Nguyên rơi nước mắt hạnh phúc, có bố vui vẻ dẫn hai đứa bước theo nhịp nhạc vào lễ đường. Có hai con bé khẽ nhìn nhau mỉm cười vì đã thực hiện được lời hứa năm xưa. Có Nguyên vẫn rưng rưng nước mắt dù đã là lần thứ hai đọc lời tuyên thệ. Hôm nay là một trong những ngày nhiệm màu nhất cuộc đời nó.

“Nói nhỏ với con nhé! Lần này thì bố đừng hòng thoát khỏi mẹ”.

Hai vợ chồng nó vẫy tay tạm biệt trước khi vợ chồng An lên máy bay. Dường như chồng An đang yêu con bé thật nhiều, bỏ tất cả công việc để cho nó một tuần trăng mật trọn vẹn và hạnh phúc.

- Xin lỗi, nếu tập đoàn không nhiều việc quá thì chúng ta cũng đi trăng mật rồi. Lấy em là thiệt thòi thế đấy!

Nguyên cười nửa miệng, vỗ vỗ đầu nó:

- Chuyện này thì đàn ông phải là người xin lỗi chứ? Anh mới là người thiếu sót khi không thể dàn xếp mọi rắc rối đã vội kết hôn.

- Đó không phải thiếu sót – Lucky nắm lấy ngón út của Nguyên, cười tít mắt – Chỉ có đồ ngốc mới không nắm lấy hạnh phúc ngay trong tầm tay.

Nguyên hôn nó, ngay giữa đám đông. Hơi ngượng ngùng, nhưng con bé không thể đẩy anh ra, vì bố mẹ của sinh linh nhỏ bé kia đang yêu mà.

- Em muốn con tên là gì?

- Em muốn anh đặt tên cho con.

- Anh nghĩ kỹ lắm rồi. Đặt tên con là Phúc nhé! Phúc trong từ hạnh phúc ấy.

- Á! Con đạp này anh, lần đầu tiên nó đạp đó. – Lucky phấn khích – Chắc là thằng bé thích cái tên bố đặt cho.

Lucky vuốt nhẹ lên bụng, thủ thỉ:

- Mong là con sẽ có nhiều hạnh phúc như mẹ có nhiều may mắn.

Cả hai nắm chặt tay nhau, nó khóc rồi và anh cũng rơm rớm. Đặt một cái tên đầy yêu thương và nguyện cầu cho kết tinh tình yêu sắp chào đời, Lucky sẽ viết điều này vào danh sách những điều ý nghĩa của cuộc đời nó.

Hai chiếc ô tô từ làn bên cạnh đột ngột rẽ sang, chặn đầu xe hai đứa. Nguyên phanh gấp lại, vừa hỏi han con bé vừa quay vội đầu xe sang bên cạnh thì một chiếc xe khác chặn nốt đường thoát cuối cùng.

Chương 28:

Con bé quay lại phía sau, cả hai xe vệ sĩ của nó đều bị đánh tơi bời rồi. Nguyên nắm chặt tay Lucky:

- Dù bọn chúng làm gì anh, đừng có làm trò gì dại dột, nghĩ tới con một chút nhé.

- Anh…

- Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Dứt lời, Nguyên đạp cửa xe ra thật mạnh khiến vài tên ngã dúi dụi. Anh lao ra ngoài đánh nhau. Trí từ một chiếc xe đằng trước, tiến lại gần, ra hiệu cho bọn chúng lôi con bé ra ép Nguyên mới chịu dừng tay. Trí lại gần, đánh Nguyên tới tấp tới khi Nam giữ tay lại. Nguyên ngã khuỵu xuống, con bé vội lao ra phía Nguyên khóc lóc. Trí thở hồng hộc, dứt mạnh tay ra khỏi Nam.

- Đồ phản bội!

Trí định lao vào đánh tiếp nhưng Nam lôi Trí chặn lại:

- Rời khỏi đây trước khi mọi người chú ý.

Cả hai bị trói chặt, lôi lên một chiếc xe, chốt cửa lại. Nam vừa ngồi vào ghế trước thì xe nổ máy.

- Vậy mà anh đã nghĩ cuối cùng mày cũng tỉnh ngộ – Nam nhìn Nguyên, thở dài.

- … Anh dừng lại đi, trước khi quá muộn.

- Vì thứ tình yêu mù quáng, mày còn nghĩ gì tới bố mình đâu. Anh thì không bao giờ quên cái chết của chủ tịch, càng không có chuyện tha thứ cho bố cô ta.

- Em cũng không quên, nhưng em không nghĩ bố muốn chúng ta sống trong hận thù.

- Hừ - Nam cười khẩy – Nói nghe thật dễ, một đứa con quá hiếu thảo.

Lucky tức giận, đạp mạnh vào lưng ghế của Nam, quát lớn:

- Gia đình Nguyên không hề có ý định trả thù, chỉ có anh áp đặt ý nghĩ đó lên họ.

- Lucky! – Nguyên quay sang, khẽ quát.

- Trả thù cho chủ tịch quá cố ư? – Lucky cưởi khẩy đáp trả - Nghe thì có vẻ vì người khác lắm, chẳng qua để thỏa mãn thứ lương tâm rẻ rách của mình. Muốn thôi dằn vặt vì không thể bảo vệ ân nhân thì tự cố gắng một mình đi. Đừng có lôi gia đình Nguyên vào ham muốn bẩn thỉu của bản thân!

Nam tức giận, nhoài người qua ghế, tát cho Lucky một cái nhưng Nguyên đưa mặt ra đỡ thay con bé. Anh ngã người ra ghế.

- Ngay cả là anh – Nguyên đẩy người, ngồi dậy – Em cũng không tha thứ nếu dám làm hại Lucky.

Nam trợn mắt nhìn Nguyên rồi thở dài:

- Đừng dùng gương mặt giống chủ tịch để nói những điều đáng khinh bỉ như thế.

- Bảo vệ người mình yêu là điều đáng khinh bỉ? – Lucky giận dữ hơn khi hắn không ngừng hạ thấp Nguyên – Vậy việc anh bảo vệ Linh cũng đáng ghê tởm nhỉ?

Cả Nguyên lẫn Nam đều quay lại nhìn Lucky với vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ Nguyên không hề phát hiện ra Nam yêu Linh sau ngần ấy năm trời ư? Nguyên quay sang nhìn Nam khiến hắn lúng túng.

- Mà không, thứ tiểu nhân như anh chỉ biết lo cho bản thân mình chứ biết làm gì để bảo vệ con bé đâu?

Lucky cười châm chọc. Ai bảo dám tỏ vẻ cao thượng rồi hạ thấp nhân phẩm Nguyên. Ánh mắt Nam hằn đỏ nhưng vẫn cố kiềm chế.

- Thật đáng hổ thẹn khi mày để cô ta trở thành người của gia đình này.

- Thì sao? Mẹ Nguyên và Linh đều yêu quý tôi, họ là gia đình của tôi. Tôi cũng sắp sinh cho ân nhân của anh một đứa cháu nội. Còn anh, người đang thay họ trả thù, anh đã làm được gì cho họ chưa?

Nguyên quay sang quát khiến con bé không nói nữa, phụng phịu quay đi trước khi thành đích nhắm của một cái tát nữa. Nam bàng hoàng:

- Cháu nội?

- … Lucky đang có thai. Là con của em, là cháu nội của bố, vậy anh nghĩ bố em có còn muốn chúng ta trả thù không?

- Câm ngay!

Nam quát lớn, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang. Anh ta quay lên, rung rung đùi, im lặng suy nghĩ.

Chắc vệ sĩ của nó đã báo về nhà rồi. Sáng mai vụ kiện bắt đầu, chắc chắn tên dòi mọt đó phải có bằng chứng trong hôm nay. Vậy có nghĩa muộn nhất đêm nay, cuộc trao đổi sẽ diễn ra. Cũng may là chiếc đồng hồ có gắn chip định vị lần này chịu yên phận trên tay nó. Không còn nhiều thời gian nữa, hi vọng bố có một kế hoạch thuận lợi.

Xe dừng lại ở bến cảng thuộc quản lý của Crown. Hai đứa bị lôi vào nhà kho chứa container, trói Lucky vào ghế, và treo Nguyên lên. Trí rời khỏi nhà kho, có lẽ đi gọi điện cho bố. Bọn chúng bắt đầu đánh đập Nguyên khiến anh hét lên đau đớn. Con bé gào khóc, giãy giụa, nó quay sang khẩn cầu Nam nhưng hắn chỉ nhìn đi chỗ khác. Nguyên cười khì với khuôn mặt bê bết máu và bầm dập:

- Không sao! Anh là siêu nhân đấy.

Bọn chúng phá lên cười rồi đánh anh mạnh hơn. Anh cố bặm môi không hét để Lucky đỡ lo, nhưng tiếng rên ư ử đó càng khiến nó đau lòng hơn. Nguyên cắn răng chịu đau đớn để nó không quá lo lắng, ảnh hưởng tới con, nó không thể phí công sức của anh được. Con bé không nhìn nữa, nhắm chặt mắt lại, mím chặt môi cố trấn tĩnh. Nghĩ đi! Nghĩ đi! Nghĩ đi! Phải làm gì đó để anh có thể cầm cự tới khi bố đến. Bất ngờ, nó nghe thấy vài tiếng ồn ào, rồi một tiếng động lớn vang lên. Một chiếc xe đâm thẳng vào cửa nhà kho, phá nát cánh cửa. Ánh đèn của hàng chục chiếc ô tô rọi về phía con bé, một toán người xông vào trong. Bố tới rồi, nhanh quá! Nóng vội lạ thường. Ông bố phải tính toán thật kỹ càng rồi mới hành động và không bao giờ chịu góp mặt ở những nơi nguy hiểm đâu rồi? Bố thay đổi thực sự rồi, nhưng thời gian gấp gáp vậy, liệu bố có nghĩ được kế hoạch nào không? Ông chậm rãi bước ra khỏi xe, tiến về phía trước, nhìn con bé và Nguyên một lượt, rồi chống mạnh gậy xuống đất:

- Gọi Andrew ra đây.

Vừa dứt lời thì Andrew chạy xộc từ cầu thang phía sau xuống. Hắn nhìn bố bất ngờ và giận dữ. Dường như tên thông minh đó không đoán được bố lại hành động cảm tính như vậy, nó cũng không ngờ được nữa là.

- Chà, con rể hụt. Ta không cho ăn thì lại quay ra cắn bậy ngay được. Xem ra bố con dạy con không tốt rồi.

Trí trở nên tức giận hơn với câu khích tướng của bố, nhưng vẫn cố trẫn tĩnh.

- Tập hồ sơ và cuộn băng đâu?

- Trước hết, cởi trói cho con tin đã. Đừng tỏ ra vô học thế chứ!

Trí vẫy tay ra lệnh thả Nguyên xuống, tháo dây trói cho Lucky. Vừa được thả ra, anh lết tới cạnh con bé. Nó ghét những khi anh dính chặt lấy nó lúc cấp bách, đừng có liều mạng vì nó nữa.

Bố đưa tập hồ sơ và cuộn băng ra:

- Để bọn nó rời đây trước, rồi cậu sẽ được hai thứ này. Ta sẽ ở lại để đảm bảo điều đó.

- Bố…

- Không sao – Bố cười với Lucky – Một vụ kiện đâu thể thiếu bị cáo, đúng không?

Trí đột ngột phá lên cười, hắn cười như điên.

- Ông nghĩ vào tù là đủ sao? – Hắn rút súng ra, hướng về phía con bé – Có muốn nếm thử cảm giác mất người thân như ta trước đây không?

Người của bố định xông lên, nhưng bố bình tĩnh ra hiệu dừng lại.

- Ngựa non háu đá. Cho cậu hai lí do để không làm việc đó: thứ nhất, người của ta đông hơn và ta không ngại tốn chút thời gian giết nốt đứa con sau khi giết ông bố; thứ hai, hợp tác lâu năm chắc cậu hiểu luật mua hàng của ta rồi chứ? Nguyên vẹn, đúng giá; sứt mẻ, không gì hết.

Trí lại phá lên cười, rồi hắn ra hiệu một tên huýt sáo, một đám đông ùa vào từ cánh cửa phía sau nó.

- Lí do thứ nhất, loại bỏ. Lí do thứ hai, ông không bán thì tôi sẽ cướp về.

Đoàng! Một tiếng súng vang lên. Lucky ngã nhào ra đất, không cựa quậy được. Toàn thân nó run rẩy sợ hãi, tay nó sờ thấy sự nhớp nhớp, âm ấm của máu. Nguyên lại bộc lộ ngu ngốc không đúng lúc đúng chỗ rồi. Lucky cố ngồi dậy, để anh gối lên đầu, ấn chặt tay vào vết thương, nước mắt rơi không ngừng.

- Đừng khóc!

- Em đâu có khóc.

Lucky bặm chặt môi, nuốt nước mắt lại.

- Em không khóc, nên đừng nói nữa.

Người của hai bên lao tới nhau. Trong sự hỗn loạn đó, Trí tiếp tục hướng súng về phía con bé. Bất ngờ, Nam lao tới đá khẩu súng văng ra xa, đấm Trí một cái thật mạnh.

- Chẳng phải cậu đã nói không làm hại ai ngoài ông ta sao?

Trí loạng choạng, đấm lại Nam:

- Lão khốn đó phải nếm đau khổ mà tao chịu đựng. Lão khốn đó…

Nam tung một cú đấm nữa khiến Trí mất sức, lăn ra đất. Nam quay lại, cùng con bé đỡ Nguyên vào góc khuất.

- Tôi làm vậy vì đứa con của Nguyên chứ không phải vì cô. – Nam nói khi thấy con bé nhìn mình trân trân - Ở nguyên đây…

- Hừ - Tiếng Trí vang lên từ phía sau – Một lũ phản bội ở đây, thật tiện quá!

Hắn đứng ngay sau Nam, tay cầm khẩu súng, giờ về phía nó. Nam vươn người che chắn cho Lucky:

- Đủ rồi. Dừng lại đi.

Trí bắn một phát vào bụng Nam khiến anh ta khuỵu xuống, cười khẩy:

- Mày tưởng tao không dám bắn mày à?

Rồi hắn lại tiếp tục hướng súng về phía Lucky. Nguyên đột ngột gồng dậy, ôm lấy Lucky, đè con bé xuống đất. Đoàng! Một tiếng súng nữa vang lên. Lucky hét lớn: “Không!”. Con bé đẩy Nguyên ra, ngồi bật dậy, cuống quýt xem vết thương, nhưng không thấy có thêm một vết đạn nào. Nó ngỡ ngàng nhìn sang Trí, hắn trúng đạn ở ngực, đổ gục xuống đất. Là cảnh sát, bọn họ xông tới trấn áp Trí.

Bố và nó ngồi trên xe cấp cứu đưa Nguyên tới bệnh viện. Lucky khóc không ngừng, bố nắm lấy bàn tay run rẩy:

- Nó là một thằng nhóc gan lỳ. Bố đã cố đẩy nó vào chỗ chết bao nhiêu lần nhưng nó vẫn vì con mà sống. Lần này, nó cũng sẽ sống. Đừng lo!

- Bố…

- … Khi nó quỳ trước mặt bố, nhìn thẳng vào mắt bố nói dõng dạc là sẽ không bao giờ buông tay con ra, dù không muốn nhưng bố đã tin tưởng giao cuộc đời con cho nó. Giá như bố nhận ra điều đó sớm hơn… bố xin lỗi.

Bố khóc, chưa bao giờ nó thấy bố khóc nhiều như vậy. Con bé nắm chặt lấy tay bố:

- Vậy từ giờ bố phải làm một người cha, người ông tốt.

Bố cười, xoa đầu nó:

- Khi Nguyên tỉnh lại, nói với nó giúp bố nó là một đứa con rể tuyệt vời.

- Bố… bố đi đâu?

- Bố sẽ giao nộp cuộn băng và tập hồ sơ cho cảnh sát, phải trả nợ con rể chứ?

- Còn The King…

- Dẹp sang một bên đi! Hãy chọn cuộc sống hai đứa muốn.

- Bố… - Nguyên tỉnh lại, cố nói bằng giọng yếu ớt – Cám ơn…

Lucky nắm chặt lấy tay Nguyên:

- Anh… cố lên anh… sắp tới nơi…

Bố nắm lấy hai bàn tay của hai đứa, bật khóc:

- Cám ơn, cám ơn con.

Con bé chạy theo chiếc cáng đang được đẩy thật nhanh dọc hành lang bệnh viện, nước mắt cứ rơi không ngừng dù nó đã cố không khóc trước mặt Nguyên. Hai bàn tay nắm chặt nhau, đừng rời xa nó, anh nhé!

- Cười đi…

Tiếng Nguyên thoi thóp khiến con bé vội vàng cúi xuống để nghe rõ hơn.

- Cười…

Lucky muốn òa khóc nhưng nó kìm lòng lại, dồn hết yêu thương và hạnh phúc Nguyên cho nó trong cuộc đời này vào một nụ cười tươi rói trong nước mắt. Anh kịp để lại cho nó một nụ cười mãn nguyện trước khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại.

“Thiên thần nhỏ bé trong bụng mẹ, hãy cầu nguyện cùng mẹ, cầu nguyện rằng bố con sẽ sống”

5 năm sau…

- Mẹ! Nhanh lên mẹ! Ông đang chờ đấy.

Phúc nắm lấy tay mẹ, kéo về phía trước:

- Nhanh lên!

- Ừ, ừ. Cẩn thận không ngã nào!

Bố bước ra từ sau cánh cổng sắt. Hôm nay, bố ra tù. Vì tuổi tác và thái độ hoàn cải tốt, bố được xét mãn hạn tù sớm. Bố nhìn lên bầu trời trong xanh, nhắm mắt hít tự do vào lòng. Phúc chạy tới ôm chân ông:

- Ông! Bế con! Ông nói sẽ bế con mà.

Bố cười thành tiếng, xoa đầu thằng bé và nhấc bổng nó lên, quay quay tàu vũ trụ. Nó nhớ lại khi mình còn bé, giờ bố đã già rồi và đang bế con nó. Thời gian qua nhanh thật! Lucky ứa nước mắt, trầm ngâm nhìn bố. Một tay bế Phúc, một tay giang ra, ôm lấy con gái vào lòng:

- Nào! Về làm một người ông, người cha tốt thôi!

- … Mừng bố về nhà!

Nó đã chuyển nhượng The King, chỉ còn duy trì câu lạc bộ quyền anh. Nó muốn về một miền quê, nhưng lại không nỡ từ bỏ mảnh đất nhiều kỉ niệm và yêu thương với Nguyên này, ít nhất phải có những điều để nhắc nó nhớ nó luôn yêu anh nhiều như thế nào chứ.

Đi qua quảng trường, Lucky khẽ mỉm cười nghĩ về những gì đã trải qua từ khi Nguyên bước vào cuộc đời nó. Thời gian quả là bậc thầy trong việc dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện. Sau bao sóng gió, mọi người đã yên ổn với hạnh phúc mình dành được. Vợ chồng An chuyển sang Ý sống vì niềm đam mê nghệ thuật của nó. Linh đã làm cô giáo mầm non, và vẫn đang chờ Nam ra tù. Trí cũng bị bắt vào tù sau đó, nhưng con người chỉ biết hận thù ấy đã tự kết liễu cuộc đời mình trong tù. Còn Nguyên…

- Này con! – Bố mở lời, cắt ngang suy nghĩ nó – Ghé qua câu lạc bộ chút nhé! Nghe nói vợ Tuấn sắp sinh. Bố muốn chúc mừng bạn rượu lâu năm trước.

Vừa tới câu lạc bộ, chú chạy ào ra ngoài, va phải nó. Chú luống cuống nhảy lò cò:

- Chú nghỉ! Vợ chú…

- Sắp sinh ạ? – Lucky mừng rỡ.

- Ừ… A, chào anh! Nhưng bây giờ em không có thời gian đâu. Thế nhé!

Rồi chú hớt hải chạy thật nhanh ra phía bãi để xe. Đã là đứa thứ tư rồi mà chú vẫn cứ mất bình tĩnh thế. Bố chào hỏi mọi người trong câu lạc bộ rồi tới nhà Nguyên. Hôm nay giỗ bố Nguyên, mẹ muốn bố tới dùng bữa cùng gia đình. Phúc kéo ông vào khi ông chần chờ ở cổng:

- Vào đi ông!

Bố bước vào. Ông bắt tay mẹ thật chặt, xin lỗi không ngừng. Ông thắp nhang cho bố chồng nó, nước mắt chảy ròng. “Bố, bố phải sống thật tốt để trả giá những gì bố đã làm”.

Cả nhà dọn mâm cơm ra, đang chuẩn bị dùng bữa thì cánh cổng đột ngột mở ra. Phúc chạy ào ra cổng, cánh tay rắn chắc ấy đỡ lấy thằng bé, nhấc bổng nó lên, lắc lắc dữ dội:

- Siêu nhân của bố dám ăn cơm mà không đợi bố nhé!

Phúc cười khúc khích, khoái chí. Linh chạy xuống nhà lấy thêm bát và đũa. Nguyên ôm lấy bố:

- Con xin lỗi vì không thể tới đón bố.

- Không sao. Thế thằng nhóc đó có vô địch không?

- Tất nhiên, đệ tử ruột của con mà. Nó vừa nhận giải xong là con về luôn.

Phúc đu lên cổ Nguyên:

- Bố! Ông Tuấn lại có em bé nữa. Con cũng muốn.

Cả nhà cười phá lên. Nó đã mơ lâu lắm về bữa cơm gia đình này, cuối cùng thì cũng thành hiện thực rồi. Không phải tòa lâu đài tráng lệ, lạnh lẽo ngày nào, chỉ một mái nhà nhỏ vang vọng tiếng cười, mỗi miếng cơm nó gắp lên là một hạnh phúc.

Phúc đã ngủ rồi, Nguyên rón rén lay con bé dậy, rồi bế thằng bé sang phòng Linh. Anh nắm tay nó, kéo ra ngoài.

- Gì vậy?

- Anh phát hiện chỗ này hay lắm!

Nguyên lái xe đưa con bé ra ngoại thành lúc 11 giờ đêm. Anh bật bài On the radio lên, cả hai ngân nga hát rồi cùng cười. Thật là điên như khi cả hai còn trẻ!

Nguyên dừng xe ở một triền đê, anh kéo nó, đẩy con bé nằm xuống rồi chỉ lên trời. Như sống lại đêm hè năm nào, nhiều mơ ước, nhiều mộng tưởng, và hai đứa cứ quấn lấy nhau trong say đắm. Kỉ niệm lúc nào cũng đẹp tuyệt với những người đang yêu nhau. Nguyên nắm lấy tay nó.

- Đừng lợi dụng hoàn cảnh nhé! – Lucky cười trêu chọc.

- Gì chứ? Anh chỉ đang nhắc nhở rằng chúng ta yêu nhau nhiều như thế nào thôi.

Lucky cười rúc rích. Thành chồng rồi mà anh vẫn giống người yêu ghê!

- Em xin lỗi... đáng lẽ anh đã có một cuộc sống yên ổn, không bị chấn thương tới mức từ bỏ quyền anh, anh cũng sẽ có những chiếc cúp trưng đầy tủ kính...

- Anh thấy mình may mắn đấy chứ? Từng có một thời gian được sống trong tòa nhà như lâu đài này, được đi xe xịn, có nhiều tiền, chữa được bệnh cho em gái, học được nhiều thứ tiếng và kinh tế này, lấy được cô vợ đẹp, có một đứa con xinh xắn, kháu khỉnh.

Nguyên nghiêng người dậy, chống tay nhìn nó:

- Nhờ em cả đấy! Từ khi con nhóc ghê gớm Lucky nhảy vào cuộc đời anh, may mắn cứ đổ ập lên đầu anh. Nếu quay lại mùa hè năm 22 tuổi, anh vẫn sẽ chọn yêu em. Một cô gái tuyệt vời như em... anh cũng chỉ là con người thôi, nên không tránh được việc muốn có em.

- Cám ơn anh - Lucky ôm lấy cổ Nguyên, bật khóc.

- Nhưng em thì lúc nào cũng chỉ con thôi! Khó chịu thật!

- Bao nhiêu tuổi rồi mà con ghen tỵ với con mình? – Lucky ấn đầu Nguyên một cái.

- Hay sinh thêm đứa nữa để nó có bạn chơi rồi bớt quấn em nhỉ?

- Phì! – Lucky phì cười – Thằng bé sẽ nghĩ…

- Cứ thế đi!

Nguyên ngắt lời nó, tiến lại gần. Cũng dưới bầu trời đầy sao như khi đang yêu nhau say đắm, nó được nụ hôn sâu lắng nhắc nhở một lần nữa.

Bây giờ, cả hai vẫn tiếp tục yêu nhau.

Và tới khi con cháu quay quần rồi, đừng có dùng cái miệng móm mém mà hôn nó nữa nhé, nắm tay nhau thật chặt thôi, ông chồng ngốc nghếch ạ!

-------- HẾT --------

 


Tải về: clip em gái phê trên giường ngủ 
[ ↑ ] Lên đầu trang