CHƯƠNG 24.1
LY HÔN.
Lúc tôi mở mắt
thì thấy bản thân đang nằm trong một khung cảnh trắng toát.
Chẳng lẽ tôi chết rồi sao??? Huhu…Cái số sao mà bạc bẽo thế
này!!!
Khoan,khoan!!! Khi nãy…khi nãy tôi mới té cầu thang??? Vậy còn con tôi??? Con tôi thế nào???
- Cô là Nhất Hiểu Nguyệt???-Bác sĩ bước vào. Tôi hoảng loạn nắm lấy cổ áo ông ta, hét lên:
- Con của tôi đâu??? Nó không sao chứ? Không sao chứ???
- Cô Hiểu Nguyệt! Cô Hiểu Nguyệt! Cô bình tĩnh cái đã!!! Bình tĩnh. Con của cô…không còn nữa!!!
- Cái…cái gì???-Tôi có cảm giác như bản thân mình đang chìm dần rồi đột ngột nhẹ bỗng lên.
- Xin lỗi! Cô bình tĩnh lại, thực ra thì chuyện này…
- Con của tôi đã không còn???-Tôi có chút không tin tưởng.
- Xin lỗi…
Dứt lời, ông ta quay sang dặn dò cô y tá chuyện gì đó rồi bước ra ngoài. Tại sao???
**************Sunflower
Vài ngày sau,
mỗi lần anh gọi điện thoại về, tôi cũng cố gắng tươi cười nói
chuyện với anh. Và tuyệt đối giấu nhẹm chuyện con tôi không
còn, vì tôi sợ nếu như anh biết thì anh sẽ ly hôn với tôi mất!
Buổi tối,
khoảng chừng 4 ngày nữa thì anh sẽ về. Tôi sẽ giấu được bao
lâu chứ?! Hồ Lam Như chắc chắn sẽ nhân cơ hội này bon chen vào
tình cảm của chúng tôi. Biết thế thì tôi sớm nói với anh
chuyện tôi mang thai rồi. Bây giờ hối hận đã không kịp nữa
rồi!!! Không kịp nữa rồi!!!
Tôi sau nhiều
ngày suy nghĩ rốt cuộc cũng có quyết định. Nếu anh biết thì
95% sẽ muốn ly hôn với tôi, chuyện này xảy ra thật thì sẽ đả
kích tôi lắm. Vậy thì chi bằng tôi chủ động rời đi trước có
vẻ hay hơn!
CHƯƠNG 24.2
LY HÔN.
Tôi âm thầm sắp xếp lại đồ đạc, liên hệ với luật sư sau đó viết sẵn đơn ly hôn để trên bàn cho anh.
Không có tôi…anh
sẽ sống tốt chứ? Anh sẽ không bỏ bữa sáng cũng sẽ không thức
khuya chứ??? Anh có đi tìm tôi không??? Anh liệu có hận tôi
không???
Reng reng…Chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ liên miên của tôi.
- Anh???
[Ừ! Honey, báo
cho em hai tin vui. Anh đã ký hợp đồng được với người ta rồi.
Còn nữa, 2 ngày sau anh sẽ về. Vợ yêu phải bù đắp cho anh
nha!!!]
- Anh…
[Sao vậy? Nghe giọng điệu có vẻ không vui, em sao thế?]
- Em…em hơi mệt. Không sao.
[Vậy phải nghỉ ngơi nhiều vào nhé! Bye bye!!!]
- Bye!
Điện thoại vừa tắt, nước mắt tôi không kiềm được mà rơi xuống. Xin lỗi, em lại làm anh thất vọng!
**************Sunflower
Tôi bắt xe đi
đến bãi biển lần trước. Không có Ngân Châu tíu ta tíu tít thì
hơi buồn đấy, nhưng mà bây giờ bản thân tôi có vui vẻ gì đâu!!!
Điện thoại tôi
cắt đứt liên lạc, bản thân hiện tại giống như còn rùa nhỏ
ngốc nghếch tự cô lập mình với thế giới bên ngoài. Mọi người
thường bảo, vấp ngã rồi có thể làm lại từ đầu, nhưng bây giờ
tôi phải làm gì mới đúng đây?!!!
- Chán quá!!!-Tôi nói nho nhỏ. Đột nhiên có một bàn tay rơi lên vai tôi, cảnh này sao mà giống nhau đến thế???
- Cô gái…Cô đang có tâm sự gì sao???-Một bà cụ đi đến hỏi tôi. Tôi có chút thất vọng và hoang mang.
- Tôi…tôi…
- Tôi
đã sống ở đây hơn nửa đời người, những cô gái thất tình buồn
thảm gặp không ít, những cô gái hạnh phúc cũng không phải chưa
gặp, cô là có tâm sự gì, nhìn mặt là đoán ra ngay!!!
- Vậy sao???
- Phải! Thật ra chuyện gì cũng còn đường giải quyết mà!
- Nhưng con tôi thì không thể nào sống lại.
- Cô nghĩ rằng ra đi và trốn tránh sẽ là con đường giải thoát cho cô sao??? Đừng khờ như vậy!!!
- Có những chuyện rất khó nói…
- Haizzz…Tuổi trẻ…-Bà ta quay người, đối tấm lưng còng về phía tôi thở dài rồi buông hai tiếng. Tiếp:
- Cô tạm thời cứ đến nhà bà già này ở. Tôi sống một mình, không con không cháu, cô cứ tự nhiên!!!
- Cảm…cảm ơn…
Ít ra vẫn còn nơi cho tôi dung thân.
Tôi đi được
một đoạn, bất giác quay lại nhìn chằm chằm vào đường chân
trời rực nắng trong lòng có chút đau thương không nói thành
lời. Liệu anh có đi tìm tôi không? Anh có phải bắt đầu một
cuộc sống khác với Lam Như và quên mất tôi hay không??? Có
lẽ…chuyện này phải để thời gian trả lời…
CHƯƠNG 24.3
LY HÔN.
Ngôi nhà bà cụ
khá nhỏ. Ngôi nhà màu xanh lam hướng ra biển đón nhận cái
không khí mát rượi của nơi này. Trong nhà, mùi nhang trầm xộc
vào mũi tôi. Trên bàn thờ, hình ảnh một người đàn ông có nụ
cười hiền lành đập vào mắt tôi.
- Người
đó là chồng tôi…-Bà ta đến bên tôi, nói nhỏ. Tôi nhìn chằm
chằm bà ta, ngay cả bản thân cũng không biết mình lấy gì làm
lạ.
- Ngạc
nhiên??? Ông ta là một người chồng tốt. Ông ấy không bỏ rơi tôi
ngay giờ khắc tôi đau khổ nhất. Đó chính là lúc biết rằng
mình bị vô sinh, có trời mới biết tôi thật sự hoang mang đến
mức nào. Chúng tôi phải can đảm vượt qua những dị nghị của họ
hàng mà đến với nhau cho nên chúng tôi rất trân trọng hạnh
phúc mình đang có. Tuổi trẻ bây giờ…chưa gì đã nản lòng…Thật
là chán quá đi!!! Hơ! Nên nhớ rằng…Hạnh phúc là do mình đấu
tranh mà có, chẳng ai bố thí cho đâu!!!-Bà ta điềm nhiên. Khi
nhắc đến chồng mình, bà ấy ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đôi
mắt đen trên bàn thờ. Đôi mắt bà ấy giống như đang lấp lánh.
“Hạnh phúc là do đấu tranh mà có…”
- Nhưng thôi…Xem như đây là thử thách mà ông trời ban cho hai người vậy!!!-Bà ta tiếp, sau đó đứng lên đi vào phòng.
Bà ấy bị vô
sinh…nhưng chồng bà ấy không quan tâm, điềm nhiên sống cùng bà
ấy đến trọn đời. Tôi có thể thấy, họ chính là cặp vợ chồng
hạnh phúc như thế nào. Thật tuyệt vời!!!
Còn tôi, tôi
may mắn hơn bà ta nhiều. Tôi chỉ sẩy thai chứ không phải bị vô
sinh. Nhưng…anh có chịu đựng cái loại cảm giác dọa người thế
này hay không???
************Sunflower
- Nói
chuyện từ nãy giờ tôi vẫn chưa biết tên cô…-Trên bàn ăn, khi
không gian lắng đọng trong im lặng. Bà ta lên tiếng.
- Tôi tên là Nhất Hiểu Nguyệt!
- Tôi
là Tâm Quế. Lúc trước tôi cũng giống như cô, mày thanh mi tú.
Khà khà…Bây giờ đã già rồi… Sao??? Lại ngạc nhiên ư??? Ai chẳng
có một tuổi thanh xuân cơ chứ?! Cô ngốc. Sau này cô cũng đừng
mong còn xinh đẹp thế này, thời gian không chờ đợi ai đâu!!!
- Bà nói đúng!!!-Tôi nói nhỏ.
- Gừng
càng già càng cay mà! Phải rồi, chồng cô diện mạo thế nào.
Có đẹp được như chồng của tôi không???-Bà ta nháy mắt. Tôi cảm
thấy sống lưng hơi bị lạnh.
- Ơ…Anh ấy…diện mạo không tồi. Cao hơn tôi, mắt sáng hơn tôi và cũng thấy ghét hơn tôi nữa!!!
- Nghe cô nói…hình như cô rất…yêu chồng cô thì phải???
- Ơ…Có..chút chút!!! Hihi…
- Cười gì chứ? Nhìn cô cười thật là ngố chết đi được!!!
Tôi quê độ ngậm miệng lại luôn.
*******************Sunflower
Ngày hôm sau,
tức là ngày mà anh trở về nhà! Hừm. Anh có phải đang rất bực
bội hay không??? Ưm…Tôi cũng chẳng biết nữa.
…
Đang ngồi đờ đẫn, một bé gái chạy đến, nói với tôi:
- Dì ơi!! Dì giữ búp bê này giùm con, đừng để cậu kia lấy nhé!!!
Dứt lời, nó
dúi con búp bê này vào tay tôi rồi chạy biến. Khoảng 10s sau có
một bé trai chạy tới, thở hổn hển nói với tôi:
- Dì ơi! Dì có thấy một con bé trạc tuổi cháu, tay cầm con búp bê mất một con mắt hay không???
- Thấy! Nó chạy hướng kia!!!
- Cảm ơn dì!!!
…
Gì chứ? Cô bé ấy kêu tôi giữ búp bê giùm chứ có kêu tôi không nói hướng chạy đâu!!! Hứ!
Vầng hoàng hôn đỏ ối đan xen những áng mây vàng dịu. Biển rực rỡ nhất chính là lúc bình minh và hoàng hôn.
Tôi chờ lâu
quá mà không thấy cô bé ấy trở lại lấy búp bê nên đành ôm con
búp bê rách nát ấy về nhà bà cụ. Bất ngờ khi thấy hai đứa
trẻ ấy ngồi ăn cơm. Hóa ra, hai đứa trẻ này là hai người bạn
thân thiết của bà cụ. Nhìn ánh mắt ngây thơ của chúng, tôi bất
chợt cũng thấy thư thái hơn rất nhiều.
CHƯƠNG 25.2
NHỚ.
5' trôi qua...
10' trôi qua...
15' trôi qua...
20' trôi qua...
Trời ơi!!! Tôi chịu đựng vậy là đủ rồi nghen!!!
- Nè, nè, nè...Rốt cuộc cái giám đốc đẹp trai
mà mấy người nói đang ở đâu vậy hả??? Cứ lôi tôi đi vòng vòng
như thế làm chi?! Tôi-là-người mà!!!
- Cô gái ơi!!! Phía trước cơ, rất nhanh, chỉ khoảng 1km thôi à!!!
1...1km á?!!! Có lộn không vậy? Đi bấy nhiêu tôi không say nắng chết thì gót giày cũng mòn luôn a!!!
- Làm ơn! Tôi van mấy người, bắt taxi đi đi!!!-Tôi
xuống nước. Tôi có chứng minh nhân dân cơ mà, tại sao bị xiềng
xích lôi đi thế này!!! Hứ!
...
Tới nơi, đó là một chiếc xe hơi sang hết cỡ. Nhìn là biết tận thế (Ít ra đối với tôi) tới rồi cơ! Huhu...
- Để cô ấy vào đây đi!!!-"Người nào đó" lên tiếng. Chảnh! Sau đó chìa ra một cọc tiền cho bọn họ. Money!!!!
- Cô! Vào đi!!!-Bọn họ không chút lưu tình đẩy tôi cái vèo vào trong. Chết tiệt cái đám người này!!!
************Sunflower
- Em có biết nguyên nhân không???
Biết...không biết người ta nói tôi ngu thì sao???
- Em có nên giải thích hay không???
Đương nhiên là...không.
- Em muốn im lặng tới bao giờ?
Tới khi nào anh cũng im luôn mới thôi. Ủa? Mà anh im thì tôi nói làm gì???
- Em nghĩ im lặng là xong ư?
Chắc thế!
- N-h-ấ-t H-i-ể-u N-g-u-y-ệ-t!!!!!!!!!!
- A?!!!-Tôi hoang mang đáp lại. Thật là dọa người quá đi!
- Tôi hỏi em tại sao ly hôn??? Em không trả lời, có phải em muốn chôn xác trên xe tôi không hả???
Tôi sợ hãi vô cùng. Bắt đầu bắt chước Ngân Châu
hai mắt long lanh, ngập nước. Nhưng làm như cái mặt tôi trời sinh
nó gian sẵn hay sao í, anh chỉ cười rồi nói:
- Nhìn như khỉ bị ép diễn xiếc ấy trời!!!
- TT___TT
- Nói!!!
- Anh có thể không hỏi không???
- Tất nhiên là...hi hi...
- Hihi...-Tôi nhăn răng cười theo, nào ngờ...
- Không!!!
Haizz...Biết mà!
- Anh chỉ cần ký tên thôi, sau này anh sẽ biết!!!
- Vậy hả???
- Phải!
- Em thích bị treo cổ chết hay là chết đuối???
-...
Tôi băm, băm, băm, băm...
Tôi chém, chém, chém, chém...
Tôi cào, cào, cào, cào...
Tôi cắn, cắn, cắn, cắn...
Cái đồ đáng ghét này, không bức người ta vào ngõ cụt sẽ chết sao??? Hứ!
- Em...Em không muốn nói!!!
Tôi dù sao cũng không dám khẳng định sự việc ấy!!!
- Em tính làm tôi điên lên hả???
Hai mắt anh đỏ ngầu. Chân mày tẹo nữa là thành một đường thẳng luôn cơ! Tôi sợ hãi hô lên:
- Vì em bị sẩy thai!!!
Rồi, hiểu rồi!!!
CHƯƠNG 25.3
NHỚ.
Anh nghe tới câu đó liền ngỡ ngàng không thôi. Tôi
cúi gằm mặt, trong ánh mắt có chất lỏng lóe sáng toan tràn
ra.
- Cái...cái gì???-Anh hỏi lại một lần nữa.
-...
Tôi im lặng. Không gian tràn ngập sự uất ức và
buồn bã. Rốt cuộc anh cũng không hỏi thêm mà lặng lẽ lái xe đi
về trước.
Tôi ngoái nhìn khung cảnh đại dương rực rỡ. Một
dải mướt xanh hòa vào tầng tầng áng mây trắng muốt. Sóng biển
lăn tăn đánh vào bờ làm nhòa đi vết chân trên nền cát. Thoáng
nhìn vừa rực rỡ, vừa...bi thương?!
Cái dải đại dương ấy dần xa, dần xa, cho tới lúc
thị giác của tôi không còn nhìn thấy làn nước xanh mướt ấy
đắm chìm trong màu nắng mượt mà và những gợn mây bồng bềnh
nữa.
Khung cảnh bắt đầu thay đổi. Đầu tiên là đường
phố nhộn nhịp dòng người rồi lặng lẽ đi vào con đường rợp
bóng cây, vắng lặng hết mực.
- Vì sao lại sẩy thai???-Anh cuối cùng cũng mở miệng.
- Té cầu thang.-Tôi nhắm mắt lại, dựa vào ghế. Cảnh vật trước mắt nhạt nhòa dần, sau đó tôi đi vào mộng đẹp.
*****************Sunflower
Trời ngả chiều tôi mới bừng tỉnh. OMG~Vậy mà cũng ngủ được, tôi thành heo rồi à?!
- Ngủ ngon chứ???
Lúc này tôi mới nhận ra rằng, mình không còn ở
trên xe mà đang ở nhà. Phải! Là ở nhà, ngôi nhà mà trước kia
tôi chủ động rời đi.
- Ưm???-Tôi còn chưa tỉnh hẳn.
- Hahahaha...
Liền sau đó, tôi không nhịn nổi mà ha ha cười. Anh
mặc tạp dề màu hồng. Tay trái cầm xoong, tay phải cầm đũa.
Sặc...Mắc-cười-quá!!!
- Em bị gì vậy? Khùng rồi ư???
- Anh hóa trang thành ai vậy???
-...
Gì chứ? Bộ giỡn vậy không vui hả???
- Đừng nhớ tới chuyện đó nữa!-Anh nói. Bàn tay
vuốt lên tóc tôi. Tôi dĩ nhiên hiểu anh muốn nói cái gì, chỉ là
bản thân không đủ can đảm thừa nhận mà thôi. Đó là con anh, anh
dễ dàng buông xuôi vậy ư???
- Buồn cũng là vô ích thôi. Những chuyện đã đi
qua thì không trở lại được đâu. Yên tâm, dù em có thế nào thì
anh vẫn ở đây, vẫn ở bên cạnh em.-Anh tiếp tục.
- Oaoaoa...-Tôi chịu không nổi mấy lời chân thành
đó mà khóc òa lên. Huhu...Anh tốt thế càng làm tôi thấy bản
thân tàn ác hơn ấy chứ!!! Rốt cuộc anh lôi mấy câu này ở đâu ra
vậy, cảm động quá! Oaoa...
- Đừng khóc nữa...
Tôi cuối cùng cũng ngưng khóc, có điều...
- Anh à...
- Gì???
- Em biết anh rất tốt bụng, là người chồng tốt nhất mọi thời đại...
- Tất nhiên!
- Nên sau này anh làm việc nhà luôn nhé?!!!
- TT___TT"
Thật sự mà nói, hưm, tôi cũng không siêng năng là mấy đâu!!!
----------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh
---------------------------------------------
CHƯƠNG 26.1
ĐỐI PHÓ NHỮNG KẺ MẶT DÀY.
Hôm nay, một buổi sáng đẹp trời và vô cùng mát
mẻ. Ngự tại một căn nhà sang trọng có một người đang bừng lên
ngọn lửa thù hận. Vâng, chính là tôi-Nữ thần báo thù đây!!!
- ÔI!!! Vợ à...Mới sáng sớm tinh mơ mà em làm cái
gì vậy???-Anh dụi dụi mắt, mơ màng hỏi. Cái tên chồng lười
nhác này...
Binh!!!!
Một cái gối ôm to oành đập thẳng vào đầu anh, tôi mắng:
- Anh đó!!! Nhìn cho kỹ vào, 8h mấy rồi cơ, ở đó mà tinh với chả mơ. Hứ!!!
- ORZ...Kệ nó đi!!! Ngủ thôi.-Anh toan cuộn chăn ngủ tiếp thì...
ẦM!!!!
Tôi không chút lưu tìn đạp phắt anh xuống giường. Đáng đời tên này!
- Anh đó!!! Ngay cả lí do tại sao em lại té cầu
thang cũng không thèm hỏi. Anh! Anh rốt cuộc có còn coi em là
vợ không hả??? Anh có tin em lập tức ly hôn đi cưới người khác
luôn không???-Tôi phồng má, trừng mắt, gườm anh liên tục.
- Anh không cho phép em làm vậy nha!!!-Anh cuối
cùng cũng tỉnh táo, đứng bật dậy hét gào. Khà khà...Còn
không phải Nhất Hiểu Nguyệt này lợi hại ư???
- Hứ!
- Ok! Là chuyện gì mà khiến em té cầu thang vậy???
- Là do có người đẩy...
ẦM!!!!!!!
Một tiếng động long trời lở đất vang lên. Mẹ
ơi!!! Anh hai mắt đỏ ngầu, tiếng gần lại tôi như dã thú đói
mồi, gằn lên:
- Là-ai??? Tên khốn nào???
Gì chứ? Hung dữ như vậy...Cũng không phải tại tôi chứ bộ. Hứ!!!
- Là...Hồ Lam Như...
- Con nhỏ điên ấy...Chẳng phải em nói nó không gây trở ngại cho em sao???
Tôi chán nản thở hắt một cái, sau đó:
- Anh rốt cuộc có não hay không? Lúc em nói câu đó là một ngày trước, một ngày sau thì nó mới đẩy em mà!!!
- Thế em không sao chứ? Có bị trầy xước ở đâu
không? Có bị thương hay không??? Hả???-Anh lo lắng. Sự lo lắng này
làm tôi cảm động vô cùng.
Tôi biết. Anh không hỏi tức là muốn tôi không phải
nhìn lại những chuyện buồn. Không muốn tôi vì sẩy thai mà
chán nản, buông tay cuộc hôn nhân chứ không phải là không quan tâm
tôi.
Còn nữa, hiện tại anh quan tâm là tôi. Lo tôi bị
thương chứ không phải lo lắng quá nhiều về đứa con. Thật tốt!
Một người chồng tuyệt vời như vậy, thật là...
- Em...Sao...Sao tự nhiên em cười thế???-Anh hơi run. Ặc. Hình như tôi biểu cảm hơi quá thì phải?!!
- Anh này. Em không sao hết í!!! Nhưng mà...đứa con...
- Anh nói em không nên lo lắng quá nhiều mà. Ok!
Nếu em thích thì sau này mỗi đêm chúng ta đều hợp tác để tìm
một đứa con khác...
Anh chỉ mới nói tới đó, tôi đã có cảm giác mặt mình nóng đến tận mang tai. Biến thái lại hoàn biến thái!!!
- Yá!!!!! Anh chết quách đi!!!!!!!
Tôi đập thẳng cái gối vào mặt anh. Hứ!!!
**************Sunflower
Từ phía xa, tôi đã nhìn thấy bóng dáng lả lơi
của Hồ Lam Như. Hahaha...Giây phút bình yên cuối cùng, gắng mà
tận hưởng đi đồ ngu!!!
- Ủa??? Chà, hóa ra là vợ giám đốc ư? Nhìn không
ra, sao cô hốc hác quá vậy?! Không phải bị giám đốc ngược đãi
đấy chứ?!! Ha! Đích thân đến đây đứa đơn ly hôn và đơn xin nghỉ
việc à?! Xem ra cô còn chút sáng suốt ha?! Hihi...-Nó xỏ xiên.
Tôi mà không nhịn chắc nãy giờ nó phải đi chỉnh hình cái mặt
lại vì ăn tát của tôi đấy!!!
- Sao vậy? Bị tôi nói trúng nên nghẹn ngào ư???
Oẹ!!! Còn bày đặt nghẹn với chả ngào. Hứ!!!
- Nè!!! Hồ Lam Như, cô nói xong chứ?! Xong rôi nên
lột dép mà chạy lẹ đi. Ha?! Tí nữa là chạy không kịp đấy.
Lúc đó đừng trách tôi. Nhỉ???
- Nè...
Nó đang định nói thì quản lí kêu nó lên phòng Lâm Thế Ưu. Há há...Kỳ này mày còn không chết ư???
- Sao? Chưa gì muốn tuyển vợ sớm vậy ư?-Nó hất
mặt. Cứ như nó chắc chắn sẽ được lấy Lâm Thế Ưu vậy. Ngứa
mắt quá!!!
- Tôi cũng muốn đi theo. Để xem anh ấy "tuyển-vợ"
thế nào.-Tôi hào hứng. Nó nguýt dài. Tôi im lặng không nói gì.
Action!!!
CHƯƠNG 26.2
ĐỐI PHÓ NHỮNG KẺ MẶT DÀY.
Trong phòng anh, không khí không nặng nề như tôi tưởng tượng. Anh vẫn còn thoải mái ngồi nghe nhạc kia mà!!!
- Em đến đây làm gì???-Anh nhìn sang tôi với anh mắt ngạc nhiên.
Còn Hồ Lam Như thì đắc ý liếc tôi một cái ý nói: Thấy chưa! Đã nói không cần cô rồi mà!!!
Tôi trừng mắt lại với anh: Bộ em tới không được hả???
Anh chớp mắt, vô tội: Đâu có đâu!!! Nhưng em tới làm anh không nỡ trị con nhỏ ấy!!!
Tôi lườm lườm, mắt sắc như dao: Hử??? Đuổi hả??? Dám không???
Anh thu lại ánh mắt vô tội, nghiêm túc: Thật đó!!!
Tôi hứ nho nhỏ: Nhớ đi!!!
- Sếp! Sếp kêu em có việc gì ạ???
Hồ Lam Như thấy nó bị làm lơ lâu quá nên lên tiếng. Tôi cũng nói chen vào:
- Em đi trước đây!!!
Trước khi đi tôi còn bõ ghét liếc nó một cái, rủa: Đi tự tử đi con nhỏ lẳng lơ!!!
***************Sunflower
Nói vậy thôi chứ tôi đâu có đi đâu xa, đứng trước cửa nghe lén í mà!!!
Haizzz...Ôm cây đợi thỏ, không biết bao giờ thỏ mới ra đây nhỉ???
- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong phòng anh truyền ra tiếng hét vô cùng thê thảm của Hồ Lam Như. Ủa??? Gì vậy ta???
Tôi tò mò dựa càng lúc càng sát vào cửa nên
cửa bị bật vào. Tôi chới với cố gắng giữ trọng tâm để bản
thân không hôn đất mẹ bao la. Nhìn anh, cười ngượng ngùng.
Hoàn hồn, tôi mới bắt đầu nhận thức vấn đề,
chỉ thấy một trận "bão người" lướt qua. Hồ Lam Như ôm mặt khóc
oa oa chạy biến ra ngoài. Sao...sao...sao tôi không hiểu gì vầy
nè???
****************Sunflower
- Anh! Anh làm gì...mà nó khóc như nhà có tang vậy???
- Có làm gì đâu! Chỉ là..."thảo luận" một số việc thôi!!!
Há! Chú ý nhé! Anh ấy nhấn mạnh từ "thảo luận" đấy!!!
- Thật???
- Thật mà!
- Anh có đuổi việc nó không???
- Không!!!
- Hả??? Sao lại thế chứ?! Anh phải đuổi chứ!!!
- Nhưng anh đã cho cô ấy trở thành lao công rồi mà!!!
- Hahahaha...Anh làm rất tốt!!!
Đây là lần đầu tiên tôi mừng khi người khác gặp họa như vậy. Hô hô...Tôi phải nhảy điệu Hawai để ăn mừng thôi!!!
- Quá khen!!!
Anh vẫn giữ cái vẻ khách sáo đó. Điện thoại tôi vang lên rần rần.
CHƯƠNG 27.1
BẮT GIAN.
- Em nghe điện thoại...
Tôi bước ra ngoài, bắt đầu đổi giọng 180*
- Bà có chuyện gì mà cứ nhằm giờ thiêng điện cho tôi không vậy hả???
[Huhu...]
- Đừng nói với tôi là bị ép gả nữa nha!!!
[Không phải!!! Mà là...là...]
- Là???
[ Huhu...Là chồng tôi có...bồ nhí bên ngoài!!!]
- HẢ????????
Tôi há miệng to tới mức nhét nguyên cục gạch vào còn được. Có...có bồ nhí ư??? Bồ...nhí?!
- Ê!!! Gì chứ cái này không giỡn được à nghen!!!-Tôi lên tiếng cảnh cáo.
[ Thiệt đó!!! Bọn họ...bọn họ còn dắt nhau về nhà... làm...làm...mấy cái chuyện đồi bại ấy nữa!!! Huhu]
- Sao??? Làm...ở nhà bà?!!! Có lộn không vậy???
Vụ này mới nghen!!! Sao từ đó tới giờ tôi chưa nghe vậy ta?!!!
[ Chắc chắn. Lần trước, tôi về nhà bất ngờ, nghe thấy tiếng ư ư a a... Ya!!!!!! Tôi tức lắm nha!!!]
- Rồi bà làm gì? Nắm đầu "quoánh" họ hả???
[ Tôi...tôi không làm gì hết á!!!]
- Gì???
Cái này còn shock hơn nữa, tôi là tôi sắp nock out rồi nha!!!
- Ok! Để ngày mai, tôi với bà, cùng nhau đi BẮT-GIAN!!!!
[ Bắt gian??? Bắt gian cái gì???]
Oh...
My...
God...
- Thì...bắt gian tại giường...
[Nhớ nha! Nhớ bắt gian với tôi nha! Có gì, tôi đích thân cho hắn làm thái giám luôn!!! Hứ!!!]
X__X"
Vì sao bạn tôi lại là một đứa...bất...bình thường?!!
CHƯƠNG 27.2
BẮT GIAN
Buổi sáng, 7h...Cổng nhà Ngân Châu...
- Nè!!! Bà có chắc giờ này đôi gian phu dâm phụ ấy ở trong đó không vậy?
- Chắc chắn mà...
- Vậy tụi mình đứng đây làm chi? Đi vào!!!
- Ờ...
*************Sunflower
Tôi với Ngân Châu thật sự là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác làm ăn trộm. Há! Cũng thú vị quá mà!!!
- Đây nè!!!-Cổ Ngân Châu nói nhỏ, ngón tay chỉ
vào phòng. Tôi kê tai sát vào cửa, nghe thử, quả nhiên là có
tiếng rên ha. Cái tên khốn nạn này!!! Chưa thấy quan tài chưa đổ
lệ mừ!!!!
- Ngân Châu!!! Bà đi tìm cây chổi, đưa lên đây cho tôi! N-h-a-n-h!!!
Tôi nói như rít qua kẻ răng. Ngân Châu luống cuống
lấy cây chổi đưa tôi. Hai bọn tôi cứ như nữ hiệp đạp cửa phóng
vào. Ý muốn bắt gian tại trận, sau đó đập cho hai con người
khốn kiếp ấy một trận ma chê quỷ hờn luôn.
Ai dè...
ẦM!!!!!!!!!!!!!
Tiếng phá cửa dứt khoát vang lên. Tuy nhiên, trên
giường...không có một bóng người nữa a! Sao...sao kỳ vậy???
Chẳng phải...
- Hai người chơi trò gì vậy???
Chồng của nó ngồi trước laptop, bất ngờ quay lại, cười đểu nhìn bọn tôi.
- Ơ...- Hai chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác. Nhưng...tiếng rên đó vẫn còn mà?!!
- Anh! Tôi ly hôn với anh!!! Anh ở bên ngoài có bồ
nhí đã đành, thế nhưng lại còn đem về nhà. Anh tin tôi cho anh
đời này kiếp này chỉ có thể thích đàn ông không hả???
- Hửm??? Cái...cái gì?-Anh ta khó hiểu. Sau đó liền "à" lên một tiếng.
- Em nói cái này?!
Bọn tôi tò mò nhìn vào laptop...Hóa ra...là...phim...cấp 3???
- Hề hề...Sorry bà nghen!-Nó nhìn tôi cười cười. Trời ơi, muốn chém người quá đi mất!!!
- Cô có thể về chưa???
- Hừ! Chào mọi người!!!
Tôi giận đùng đùng, xoay người chạy vù ra ngoài, ném cây chổi về phía nó...
- Á!!!!!!!!!!!-Nó hét vang lên. Blè! Cho bà chừa nhé!!!
Ngoại truyện 2: Đàn ông nào cũng là thứ biến thái!!!
Một tuần sau
đó, tôi lại gặp Ngân Châu. Lần này nó rất ư là thê thảm. Nếu
như bỏ nó vào chuồng gấu trúc, đứng gần chắc tôi không biết ai
là nó, ai là gấu luôn quá!!!
Hóa ra là thế này:
...
- Ngân Châu! Em ghen hả???-Chồng nó, Tiêu Duẫn, nhướng mi hỏi.
- Ghen? Ghen cái đầu anh đó!!! Thứ khùng!!!-Nó tay chống nạnh, mắt trừng trừng muốn so le luôn.
- Nếu không...Vì sao nghĩ rằng...anh có bồ
nhí?!-Tiêu Duẫn giở thói lưu manh, tiến đến nâng cằm Ngân Châu
lên, bắt nó nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của mình.
- Anh?!! A!!!! Tôi còn chưa hỏi anh, tại sao dám xem mấy cái phim biến thái này??? Hả????
Nó chưởng một phát lên cái laptop. "Bộp" một tiếng, màn hình đen thui, hư máy!!! T__T
- Có sao đâu, xem để cung cấp thêm kinh nghiệm...
Vèo...Con chuột máy tính không chút lưu tình đáp
thẳng vào trán anh ta. Khỏi nói cũng biết người ném là Ngân
Châu rồi!!!
Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn một chốc, Tiêu Duẫn đột nhiên bật cười.
- Anh bị điên ư??? Cười cái gì???
Một lực mạnh kéo phắt Cổ Ngân Châu lại, làm nó nhào về phía trước. Hử?
- Anh...anh muốn gì???-Nó cố gắng giãy ra khỏi vòng tay chặt chẽ như dây trói của anh ấy.
- Anh xem cũng đã ba ngày nay rồi, kinh nghiệm cung
cấp cũng khá nhiều, hôm nay anh sẽ hướng dẫn lại cho em.
Ha???-Anh ta ngọt ngào dụ dỗ.
- Á!!!!!!!!! Khùng hả??? Anh khùng rồi!!!! Anh đi
tự tử đi!!!! Đi tự tử đi!!!!!!!-Cổ Ngân Châu hung hăng gào thét.
Tuy nhiên không cách nào thay đổi được số phận, nó vẫn bị nhấc
bỗng lên, ném thẳng lên giường.
- Anh xéo ngay!!! Đồ biến thái!!! X-é-o!!!!!
**************Sunflower
Thật sự mà nói, Cổ Ngân Châu
chỉ biết nói cứ không biết làm. Nó dọa là dọa thế thôi, nhưng
mà nó hiền khô à!!! Lần này, Tiêu Duẫn có lợi quá rồi!!!
...
Kích thích trải qua 2 tiếng đồng hồ dần thoái
lui. Trán Cổ Ngân Châu lấm tấm mồ hôi, mắt mơ màng như bị chắn
bởi một tầng sương, hai má hồng hồng, tay chân xụi lơ không có
chút lực.
- Kinh nghiệm này có vẻ tốt nhỉ???-Tiêu Duẫn đùa
dai. Ngón tay miết nhẹ lên khóe mắt, lau giọt nước mắt ươn ướt
cho nó.
- Tôi nhất định chém chết anh!!!-Ngân Châu mắt
trừng lên. Giọng nói có phần dịu dàng hơn, nghe giống như là
nhõng nhẽo chứ không giống cảnh cáo.
- Anh sẽ thử chờ ngày đó tới!!!
- Cút...xéo!!!
...
- Haizzz...Cho nên bà mới thảm thương thế này???-Tôi hỏi.
- Cả tuần này luôn á!!!-Nó mếu máo, nhìn thật là tội nghiệp.
- Hix! Tôi thông cảm mà. Thông cảm mà!!! Cuối tuần này, tụi mình đi chơi! Ha???
- Nữa hả??? Thôi!!! Tôi không muốn lại bị...-Nó hoảng loạn.
- Bà dốt!!! Đi một chút thôi, nửa ngày là được. Viện cớ đi mua sắm là ok!! Há???
- Được không?
- Được! Được mà!!!
- Ừ! Tôi thử!!!
*************Sunflower
Kết quả là...bọn tôi có nửa
ngày khỏe hết sức, không bị mấy tên chồng biến thái ám nữa!
Há!!! Cuộc đời này tươi đẹp làm sao!!!