watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game khu vườn địa đàng

Chap 74:

Cô bé lại lặp lại hành động gật gù lúc nãy. Lần này, tôi điên thật. Bao nhiêu công sức tôi bỏ ra suy nghĩ để tìm cách bảo vệ em bị em dập tắt không thương tiếc. Tôi đứng phắt dậy định bỏ ra ngoài, thì một cánh tay rất nhanh kéo tôi ngồi xuống.

-  “Anh nghĩ em về đây gặp anh làm gì, hả ngốc…”

Tôi không biết phải đáp như thế nào, vì câu trả lời của QC hàm chứa rất nhiều ý nghĩa. Vừa là sự khẳng định tình cảm mặn mà em dành cho tôi, vừa là sự đảm bảo sẽ không có một chàng trai may mắn nào lọt vào mắt xanh của em chí ít cho đến khi em ngừng thích tôi. Tôi tỏ rõ sự hài lòng của mình bên trong, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh.

-  “Em tránh xa nó ra, nó không phải loại tốt đẹp gì đâu”

-  “Người ta định làm gì em mà anh bảo phải tránh xa?”, QC nhíu mày, thắc mắc.

-  “Anh nhắc để biết đường mà đề phòng, chứ em đần lắm, toàn bị lừa thôi”, tôi tỏ ra hiểu biết.

-  “Anh nói anh hay em?”, cô bé bụm miệng cười.

-  “Anh nói em đấy, đồ khìn”

Tôi đưa tay cốc nhẹ vào cái trán bướng bỉnh của QC rồi rất nhanh né người sang một bên để tranh cú phản đòn của em. Nhưng trái với những gì tôi dự đoán, cô bé không trả đủa mà chỉ dương đôi mắt nhìn tôi long lanh. Em nhoẻn miệng cười, rồi khẽ lắc đầu. QC chẳng nói chẳng rằng, em ngồi ngay ngắn lại, hai tay khoanh để trên bàn, đầu quay sang phía cửa sổ và nhìn cái gì đó thật tập trung.

Tôi hơi bất ngờ trước hành động kì lạ đó của em, nhưng chỉ ngồi im mà không lên tiếng. Tôi biết QC đang rong ruổi theo những suy nghĩ vẩn vơ mà chủ đề chính rất có thể là tôi hoặc cũng có thể không phải. Con gái chợt buồn, chợt vui và thi thoảng lại có những suy nghĩ trên trời dưới đất là điều không khó hiểu.

Tôi cũng bắt chước QC đưa ánh mắt của mình ra hướng cửa sổ. Một cơn gió đi qua vô tình khiến tôi cảm nhận được hương thơm ngào ngạt từ mái tóc cô bé. Là mùi bồ kết mà chị Hà nấu nước tối qua. Wow, còn gì nữ tính và duyên dáng hơn một  cô gái Việt Nam trong tà áo dài thướt tha với mái tóc đậm hương bồ kết thế này. Tôi thích con gái mặc áo dài, chẳng hiểu tại sao…

Đôi mắt nhắm nghiền, tôi đưa mũi hít một hơi thật dài như muốn nuốt trọn vẹn hương thơm từ mái tóc của QC. Tôi tìm thấy mình qua câu thơ của Xuân Diệu.

Tôi muốn tắt nắng đi  Cho màu đừng nhạt mất;  Tôi muốn buộc gió lại  Cho hương đừng bay đi. 

-  “Anh ăn nhầm cái gì mà tự nhiên hôm nay ngồi sát em vậy?”

Tôi choàng tỉnh trước câu hỏi của QC. Cô bé không dám nhìn tôi, mặt đang đỏ lựng. Thật ra tôi không ngồi sát lắm, mà do cái đầu tôi cứ rướn rướn lại gần mái tóc cô bé.

-  “Mùi bồ kết thơm quá! Từ giờ trở đi anh sẽ nhờ chị Hà tối nào cũng nấu nước bồ kết cho em. Nhiệm vụ của em là mỗi ngày phải đưa tóc cho anh ngửi một lần, nhớ không”, tôi cười khì.

-  “Hứ, vô duyên…”, QC phụng phịu.

*

**

***

Hết tiết 3 đến giờ ra chơi, nhỏ Phương phụ trách văn thể mĩ yêu cầu cả lớp ngồi lại để bàn về buổi tập văn nghệ tối nay.

Chuyện là dịp QC đến là đợt gần Tết, cũng là dịp trường tôi tổ chức văn nghệ mừng Đảng mừng Xuân. Mỗi lớp bắt buộc phải có 3 tiết mục. Vì năm nay là năm cuối cấp, nên cô chủ nhiệm yêu cầu cả lớp tôi tham gia với mong muốn giúp chúng tôi lưu lại những kỉ niệm thật đẹp bên nhau trước khi rời xa mái trường. Cả lớp tôi ai ai cũng đồng ý với ý kiến này của cô. Hai tiết mục đầu, một dành cho tiết mục rap của thằng Duy, một dành cho tiết mục múa của nhỏ Phương. Cả hai đứa đấy đều là con nhà nòi, nên khi tụi nó xin mỗi đứa một tiết mục, lớp tôi không ai phản đối. Chỉ còn tiết mục cuối cùng là cả lớp tôi sẽ tham gia. Sau một hồi thảo luận cả lớp đồng ý chọn tiết mục đồng ca “Dòng máu Lạc Hồng” và có múa phụ họa kèm theo. Vì là năm cuối cấp nên cô chủ nhiệm đã bàn bạc với chi hội phụ huynh quyết tâm hoành tráng tiết mục bằng cách thuê thầy giáo biên đạo về.

Tối nay là buổi tập đầu tiên, nên nhỏ Phương dặn dò có vẻ kĩ lưỡng. Tôi thuộc đội múa, vì theo lời của nhỏ Phương thì là “hát chưa hay và nhìn cũng ngon trai”. Lí do đầu nghe còn có vẻ hợp lí chứ thứ hai thì có vẻ như nó đang muốn an ủi tôi hơn. Từ trong sâu thẳm của trái tim, tôi lại nghĩ mình hát hay, nhưng vì lí do nào đấy nhỏ Phương không thể cảm thụ hết được. Văn vẻ mà nói giống như “đàn gảy tai trâu” ấy. Đàn là giọng hát trầm ấm, ngọt ngào của tôi, còn tai trâu chính là tai nhỏ Phương.

Giật mình, tôi nghĩ lại. Có khi nào giọng hát của tôi giống như giọng hát của nhân vật anh thanh niên trong mẩu truyện cười mà tôi sắp kể hay không… [truyện hơi hơi tục, nên ai không thích thì có thể bỏ qua nhé.]

Truyện kể có anh thanh niên nọ có khả năng kì diệu. Đó là cứ mỗi lần anh cất tiếng hát là khiến cho đàn ông phải “chào cờ”. Anh thanh niên rất ngỡ ngàng trước khả năng của mình. Anh nghĩ đó là món quà trời cho.

Rồi một ngày anh thanh niên gặp Bụt. Bụt nghe rất nhiều người kể về anh, nên Bụt đã yêu cầu anh hát cho Bụt nghe một bài. Anh thanh niên không dám cãi lời. Anh bắt đầu cất tiếng hát “trời phú” của mình lên.

Khi anh hát xong, anh thấy Bụt đang nhìn anh thẫn thờ. Anh lên tiếng.

Thưa Bụt! Bụt có hiểu tại sao mỗi khi con hát đàn ông lại “chào cờ” không?

Vì mày hát như l*n ấy!

Nhưng thôi bỏ qua chuyện này! Chỉ cần tập văn nghệ chung với lớp là tôi vui rồi. Không biết mọi người thế nào chứ thời đi học mỗi lần tập văn nghệ là lớp tôi như mở hội ấy. Tuy mệt nhưng lại cực kì vui.

*

**

***

Sau khi nghe nhỏ Phương dặn dò xong, tôi chạy ù xuống canteen mua một túi xoài xanh đã cắt sẵn cộng thêm một bịch snack cua đỏ, món ruột của tôi, để chuẩn bị nạp năng lượng cho hai tiết cuối.

Thấy tôi mua về, không ăn ngay mà lại cất trong hộc bàn, QC thắc mắc.

-  “Anh không ăn luôn đi, để làm gì?”

-  “Để chút vào tiết ăn vụng chứ làm gì”, tôi nhướn mày và không quên khuyến mãi cho em nụ cười tươi rói.

-  “Trời ơi! Anh lắm trò thật đấy. Học hành kiểu gì mà ăn vụng là sao?”

Tôi nhún vai rồi chỉ cho em thấy dưới hộc bàn những đứa còn lại, đứa nào cũng đã chuẩn bị sẵn lương thực. Nào là me, xoài, cóc, ổi, sờ nách, sờ niếc, ôi thôi đủ thứ trên đời. Nhưng dù ngoan mấy thì ngoan tôi cũng phải công nhận ngồi trong tiết ăn vụng sướng quên sầu. Tất nhiên rồi, cái gì vụng mà chẳng thích hơn bình thường…

-  “Lát nữa đừng có xin đấy”, tôi cười ranh mãnh, đôi mắt tràn đầy vẻ tự tin.

-  “Thèm vào! Xí”

Tôi không biết “xí” có nghĩa gì, nhưng tôi đặc biệt thích nghe con gái nói từ đó với từ “hứ”. Nghe có vẻ làm nũng, dễ thương cực…

Hai tiết cuối là tiết Toán của thầy Viên. Thầy Viên là một trong 3 người tôi yêu quý nhất thời cắp sách đến trường. Hai người còn lại là thầy Khánh và cô Tâm. Cô Tâm là người giúp tôi yêu môn Toán, còn thầy Khánh là sư phụ ruột môn Lý của tôi. Tất cả những thành tích tôi đạt được công lớn là nhờ 3 người này.

Thầy Viên là thầy giáo kì lạ nhất mà tôi từng được học. Thầy cực kì thông minh, nhưng cách dạy của thầy hơi tài tử cho nên chỉ hợp với học sinh giỏi. Hồi chưa lấy vợ, thầy dạy mấy anh chị luyện thi quốc gia mà không đòi hỏi công xá gì. Đến mức mà mấy anh chị phải giấu cặp thầy, lúc thầy ra ngoài, rồi nhét phong bì vào thầy mới chịu nhận. Thầy đàn giỏi, vẽ đẹp, nhưng lúc nào cũng cực kì khiêm tốn…

Thầy Viên hiền khô. Thầy biết học sinh ăn vụng, nhưng chẳng bao giờ nói gì. Cái thầy quan tâm chỉ là lớp im lặng và lắng nghe lời thầy giảng. Mà cũng chỉ tiết thầy lớp tôi mới có thói quen ăn vụng chứ mấy tiết khác thì đừng mơ…

Khi thầy giảng được 15 phút, tôi từ từ lôi trong hộc bàn bịch xoài xanh đã được rắc muối ớt để lên trên mặt bàn. Tôi để tràn sang phía QC như muốn trêu ngươi em. Tôi xoa xoa hai tay vào nhau, miệng không ngừng xuýt xoa.

-  “Có khi nào ngon quá mà chết không nhỉ?”, tôi tự nói với mình, nhưng cố ý tăng âm lượng để cô bé nghe thấy.

QC liếc xéo tôi một cái, rồi lại khoanh tay, chăm chú nhìn lên bảng, điệu bộ rất dửng dưng.

Tôi cười thầm, tự nghĩ “chưa xong đâu cưng”. Tôi nhẹ nhàng lôi từ trong bịch ra một lát xoài vàng ruộm đã được rải muối ớt đầy đủ rồi cố tình đưa nó lượn lờ trước mặt QC 2-3 vòng trước khi bỏ vào miệng mình.

-  “Ùmmmmmmm……”

Xoài chua có thêm vị mặn của muối và cay của ớt rất đậm đà. Tôi cố tình nhai thật giòn để em nghe thấy. Không phụ công sức bỏ ra, tôi đã nghe thấy tiếng ai đấy nuốt nước bọt. Thật chứ! Món này nhìn người khác ăn mà không nuốt nước bọt thì là thánh chứ không phải là người. Nhưng QC gan lì hơn tôi tưởng, cô bé vẫn khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt vẫn không rời bảng.

Không bỏ cuộc, tôi lôi miếng thứ hai ra và lại để nó lượn lờ trước mặt em. Tôi như một họa sĩ tài hoa đang chăm chỉ hoàn thành tác phẩm của mình với bút vẽ là miếng xoài xanh thơm lừng, còn bức tranh là không gian ở phía trước mặt QC. Nếu tôi là em chắc tôi đã chụp ngay cái “bút vẽ” để nhai ngấu nghiến cho bõ ghét, nhưng rất tiếc…

Tôi nhẹ nhàng bỏ vào miệng và “ùmmmmmmmm” phát nữa. Lần này tôi cố tình rùng mình một cái thật mạnh để QC hiểu là xoài xanh nó chua thế nào. Một lần nữa tôi nghe tiếng nuốt nước bọt vang lên. Cố gắng tỏ ra lạnh lùng làm gì không biết, chấp nhận thua rồi ăn chung có phải sung sướng hơn không!?

Khi tôi đang thò tay vào túi định lấy miếng thứ 3 thì có một bàn tay ghì tay tôi xuống… Tôi mím môi cố hỏi.

-  “Ăn không?”

QC lắc đầu.

-  “Thật không?”

Em lại lắc đầu. Suýt nữa thì tôi phì cười.

-  “Là sao? Là có hay không?”

-  “Là có! Anh ăn vậy ai mà chịu được. Hứ”

Có lẽ đó là lần đầu tiên QC ăn vụng trong lớp. Tôi đang từng ngày từng giờ đào tạo em trở thành một nữ sinh Việt Nam thứ thiệt, biết quay bài, biết ăn vụng trong lớp. Tội lỗi thật. Chẳng biết sau này về Pháp em có nhớ đến những kỉ niệm tuyệt đẹp này không…

Đi làm rồi mới nhận ra thời học sinh đáng yêu cỡ nào. Nhớ thật…


Tải về: clip nữ sinh cấp 2 đánh nhau lột quần áo 
[ ↑ ] Lên đầu trang