- Hết hứng ăn ròy nha.- Lin đập chiếc đũa xuống bàn.
- Không ăn nữa thỳ về. Cô ơi tính tiền.- Frenny gọi bà chủ với vẻ hằn học.
- Ê tớ chưa ăn nữa mà. Đói quá trời lun.- nó nhăn mặt, lấy tay xoa xoa cái bụng.
-Về, trong nhà thiếu gì đồ ăn. Cậu ăn 10 năm cũng không hết ấy chứ.- Frenny nói rồi đứng dậy bỏ đy.
Lin cũng đy theo. Nó ngồi ngẩn ngơ tiếc đống đồ vừa mới kêu ra. Mà giờ ngồi ăn thì kì quá, còn 2 tên điên kia nữa, cứ ngồi nhìn qua bàn nó hoài nên thôi đành ngậm ngùi ra về. Nó không quên tặng cho 2 tên kia 1 cái liếc sắc lạnh như dao.
Lin và Frenny thì về từ mấy đời trước rồi, nó phải đy về một mình.
- Chìa khoá xe đâu nhỉ?- nó nhìn xung quanh người mình.- Quái, mới ở đây mà.
Nó chạy vào chiếc bàn lúc nãy ngồi, nhìn quanh quẩn, cũng chẳng thấy đâu.
- Chết, chắc nhỏ Lin đó tức quá nên cầm lun chìa khoá mình về rồi. Giờ sao đây??? Trời ơi!!!- nó giậm chân thình thịch xuống đất.- Số mình sao xui dzậy nè???
Nó lủi thủi bước ra khỏi quán, mặt như cái bánh bao chiều. Giờ này thì còn taxi nào nữa cơ chứ. MÀ xe mình nữa, không lẽ đẩy nó về nhà. ( trí khôn đâu IQ cao lắm mà, sử dụng đy chứ ^^). Ặc, đúng rồi, điện thoại để làm gì nhỉ, nãy giờ không nghĩ ra. Hehe.
-Tút… tút… tút… Thuê bao số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc đc, xin quý khách vui lòng…
Chưa kịp nghe hết câu nó đã cúp máy cái rụp. Đầu nó bắt đầu bốc khói. Nhưng cũng may nhờ trời đêm lạnh nên nó hạ hoả. Nó khẽ run người. Đúng rồi mà, mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng. Mà thôi, giờ ai có thể giúp nó chứ, đi bộ về thôi. Nó còn quên một chuyện.
- Cô ơi, cô chủ quán.- nó chạy vào chỗ bà bán hàng mà nói
- Gì vậy cháu?- bà bán hàng tươi cười nhìn nó.
- Cô cho cháu gửi nhờ chiếc xe ở đây nha, bạn cháu cầm chìa khoá về rồi.
- Ừ, cháu cứ để đó đy, nhưng chạy vô để phía trong kìa.- bà bán hàng chỉ tay vào trong nhà. ( pà này chậm tiêu thấy sợ).
- Sao cháu chạy đc trong khi không có chìa khoá?- nó hỏi mà muốn đấm bả ghê lun.
- Ờ, ta quên. Thôi cháu về đy.
- Vâng.
Máu làm biếng trong người nó trỗi dậy, phải gọi người đến đón. Lin thỳ khoá máy, Frenny chắc cũng dzậy. Ba mẹ lại càng không. Chỉ còn 1 người duy nhất, tổng giám đốc Trịnh. Nó lục trong cái danh bạ của nó.
- Alô, giám đốc Trịnh à?- nó dựa người vào thành cửa.
- Dạ vần tiểu thư phải không à?- đầu dây bên kia vang lên tiếng 1 người đàn ông ôn hậu, hiền lành, nhưng ở trên thương trường thì…( tự hiểu).
- Không phải tôi chứ chẳng lẽ ma. Ông đang ở đâu đấy?
- Dạ đang ở công ti ạ, tối hôm nay chủ tịch có cuộc họp về dự án mới.
- Mệt quá, không quan tâm. Họp xong chưa?
- Dạ vừa xong ạ!
- Lái xe đến quán… ờ quán gì nhỉ, đợi tôi 1 lát- nó quay sang hỏi bà bán hàng- Cô, quán tên gì, đường nào dzậy?
- Ờ quán Bà Hai, đường AVB ( đặt đại cái tên đường nha).
- Alô, quán Bà Hai, đường AVB. Đến nhanh.
- Dạ vâng, tôi đang chạy đến. Tiểu thư cho tôi hỏi 1 chuyện.- giọng ông Trịnh rụt rè.
- Hỏi đy.- nó bắt đầu ngán ngẩm với những cuọc nói chuyện dài qua đt.
- Chuyện hồi chiều…
- Tại sao tôi lại giúp tập đoàn The Bells đúng không?
- Dạ phải ạ!
- Thấy tội thỳ giúp thôi.- nó thản nhiên đáp mà không biết có 2 cặp mắt đang nhìn nó với 2 kiểu khác nhau. 1 tò mò, 1 sắc lạnh.
- Lần đầu tiên tiểu thư dám cãi lại chủ tịch chỉ vì một chuyện nhỏ như thế...
- Thì sao?
- Dạ không có gì.
- Thôi tôi cúp máy đây, chạy xe đến nhanh đy.
Nó nhét điện thoại vào túi quấn và đứng đợi. Từ đầu đến giờ: lúc nó đy tìm chìa khóa xe đến khi nói xong cuộc điện thoại đều đc thu lại trong mắt hắn.
"Giúp đỡ tập đoàn The Bells à? Sao nó lại có thể làm chuyện đó. Có thể nhỏ là tiểu thư của nhà họ Hoàng, sao nó lại biết chuyện nhà mình phá sản và giúp đỡ, không phải nhỏ Nguyễn Minh Anh quen nó rồi nhờ giúp đỡ đấy chứ. Khó hiểu quá đy. Haizzz... Để mai lên lớp nói chuyện với nhỏ đó thử"
- Ê gì nhìn nhỏ đó dữ dzậy mày?- Zin phẩy tay trước mặt nó.
- Không có gì, ăn lẹ lên rồi về.
- Ờ.- Zin nói rồi cặm cụi ăn.
Một chiếc xe limo đen đỗ trước quán, một người đàn ông trung niên bước ra.
- Chào tiểu thư, để cô đợi lâu.- người đó là ông Trịnh.
- Không sao, về thôi.- nó bước đy.
- Tiểu thư, về căn biệt thự của cô hay về nhà ạ?- ông Trịnh gọi với theo nó.
- Theo ông thỳ tôi về đâu?- nó quay mặt lại.
- Dạ tôi biết rồi.
Ông Trịnh nói rồi cũng bước lên xe đưa nó về.
- Tiểu thư vào ạ!- ông Trịnh mở cửa xe cho nó.
- Ông mà nói cho ai biết là chết với tôi đấy.- nó "đe doạ".
- Dạ tôi biết rồi ạ. Tiểu thư ngủ ngon.
- Uhm, ông cũng về đy, khuya rồi.
Nó mở cửa ra ngồi bước xuóng bếp lấy hộp sữa uống 1 hơi, vừa uống nó vừa nghĩ về chuyện lúc nãy ở quán ăn.
" Tên đó mà tốt nỗi gì. Bạn mình ai bị đánh mà không làm dzậy. Người dưng còn giúp nữa là. Còn lúc nãy hình như lỡ nói ra chuyện giúp đõe tập đoàn The Bells, mai hắn hỏi thì biết làm sao đây? Biết dzậy đừng làm gì cho rồi, rắc rối. Đy ngủ!"
Nó cất hộp sữa lại vào trong tủ lạnh rồi lò mò lên phòng.
Một ngày thật mệt mỏi
Tối hôm đó, hắn trở về nhà với hàng ngàn dấu hỏi to đùng đc đặt trong đầu.
Cộc cộc cộc
- Vào đy!- mẹ hắn lên tiếng.- Có gì không con trai?
- Dạ mẹ cho con hỏi con gái của chủ tich tập đoàn nhà họ Hoàng tên gì ạ?- hắn kéo chiếc ghế ngồi trước mặt mẹ.
- Sao con lại hỏi vậy?- mẹ hắn ngạc nhiên, bỏ quyển tạp chí trên tay xuống.
- Dạ không, con muốn hỏi vậy thôi ấy mà.- hắn cười nhạt.
- Ờ, hình như cô gái đó tên Hoàng Thiên Anh, còn gọi là Ren. Con gái độc nhất của nhà đó đấy.
- Không lẽ nào lại vậy.
- Chuyện gì cơ?
- Dạ không có gì, mà cô gái đó gặp chúng ta lần nào chưa ạ?
- Chưa, mẹ cũng chưa thấy mặt nữa.
- Dạ vậy thôi, con đy ngủ. Mẹ ngủ ngon ạ!- hắn đứng dậy chào mẹ rồi bước ra khỏi phòng.
- Haizz, lại chuyện gì nữa đây. Con cái thật là rắc rối mà.- mẹ hắn thở dài.
Hắn vào phòng tắm, mở cho nước chảy tự do xuống người. Trong đầu hắn giờ chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất: " Không lẽ Hoàng Thiên Anh và Nguyễn Minh Anh là...???". Hắn lắc đầu, miệng cứ lẩm bẩm:
- Chắc không phải vậy đâu. Mà mai phải tìm hiểu mới đc. Ax bực mình thiệt.
Hắn ra khỏi phòng tắm, nằm phịch lên giường, với tay lấy cái headphone đeo vào tai mở âm thanh hết cỡ. Dường như chỉ có âm nhạc mớ giải tỏa hết căng thẳng trong hắn. Cuối cùng hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Tí tách... Rào rào.
Nó choàng tỉnh dậy bởi tiếng mưa. Làn đầu tiên nó ngắm mưa trong căn biệt thự mới này. Nó ngửa mặt nhìn lên trời, một màu xanh đục, chắc hẳn trời còn khá tốt. Có lẽ 5h sáng. Tối hôm qua nó không ngủ đc.
" Tại sao hôm qua mình lại đy giúp nhà tên đó chứ. Thật hết hiểu nỗi mình mà. Lại còn nói chuyện đt cho hắn nghe nữa chứ. Kì này chết chắc. Cầu mong cho hắn đừng hỏi lại chuyện hôm qua. Ông già nữa, chắc gì ổng đã tha cho mình, có khi nào ổng bắt về công ty làm việc lun không. Á á á............ Tất cả chỉ tại hắn. Néu không có hắn, đời mình đã tốt đẹp hơn nhiều rồi. Trời ơi................ Sao mà tôi khổ thế này?????- vừa đạp chân vào lan can nó vừa gào thét ( giống điên thế chị 2 ).
Đúng là nó khôg giống ai và không ai giống đc nó. Đúng ngắm mưa từ 5h đến 6h thỳ bị đập đầu vào thành ban công vì tội ngủ gật.
- Oái! Cái lan can chết tiệt, dám làm đau đầu ta. Hixx.- nó láy tay xoa xoa cái đầu mình. Bỗng nó đứng phắt dậy, hùng hồn tuyên bố.
- Quyết định rồi, hôm nay đy học sớm 1 hôm xem như thế nào! ( ặc =='')
Nói là làm, nó chạy vụt vào làm VSCN, tắm rửa, thay đồ thật lẹ rồi phóng xuống nhà. Nhìn lên đồng hồ: 6h15. Wow! 1 con số kỉ lục. Mấy lần khác chắc phải 7h nó mới mò xuống nhà quá. Và nó đã đua ra thêm 1 quyết định có thể dẫn đến chết ng`: đi bộ đến trường. Ặc, lần đầu tiên trong đời nó tự cuốc bộ đến trường. Muốn hít thở không khí trong lành đây mà. Nó khoác chiếc balo lên vai, nhảy chân sáo ra khỏi nhà.
Ọc ọc ọc.
Cái bụng nó bắt đầu đánh liên hồi.
- Chẹp, đói thiệt. Tối hum qua đã ăn gì đâu. Chỉ tại 3 đứa chết tiệt ( hok có hắn nhá). Tìm quán nào ăn koi!
Trên con đường đến trường, nó ghé vào 1 quán ham bơ gơ ( Renny hok bít nó viết sao đành gi dzậy. thông củm ngen). Nó chọn 1 chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi vẫy tay gọi cô phục vụ.
- Chị cho em 1 ham bơ gơ bò và 1 ly cacao nhé.- nó không cần nhìn menu mà vẫn gọi.
- Em đợi 1 lát nhé.- cô phục vụ nói rồi đy vào trong
Trên con đường đến trường, nó ghé vào 1 quán ham bơ gơ ( Renny hok bít nó viết sao đành gi dzậy. thông củm ngen). Nó chọn 1 chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi vẫy tay gọi cô phục vụ.
- Chị cho em 1 ham bơ gơ bò và 1 ly cacao nhé.- nó không cần nhìn menu mà vẫn gọi.
- Em đợi 1 lát nhé.- cô phục vụ nói rồi đy vào trong
Nó ngắm ra con đường. Mỗi lần đy học, nó đều chạy xế hộp, có biết gì là ngắm với chả nhìn. Mà sao hôm nay con đường này vắng vẻ thế nhỉ?
Nó đang ngẩn ngơ với những caâ hỏi thỳ cánh cửa quán bật mở. 1 vị khách bước vào. Nó quay lại. Là hắn. Xui quá, mới sáng đã gặp.
- Ham bơ gơ và cacao của em đây.- cô phục vụ bưng khay thức ăn đặt trước mặt nó.
- Dạ vâng, em cảm ơn.
Nó nói rồi cắm cúi vào công việc ăn, hắn làm gì thỳ mặc kệ, không quan tâm.
- Tôi ngồi đây đc chứ?- hắn từ đâu bước đến hỏi nó.
- Chỗ trống còn nhiều, đy chỗ khác đy.- nó nói mà vẫn cắm cúi ăn, không thèm ngẩn mặt lên.
- Thấy người quen, ngồi chung không đc à?
Hắn nói rôig ném cặp vào cái ghế trước mặt nó, thản nhiên ngồi xuống.
- Cho em 1 ham bơ gơ bò và 1 ly cafe nha.- hắn nói với chị phục vụ.
Chị phục vụ nãy giờ ngất ngây con gà tây vì hắn quá cool và handsome.
- Chị!- hắn gọi to.
- Hả? Chuyện gì? Em kêu món gì?- chị phục vụ lắp bắp nói không nên lời.
- Cho em 1 ham bơ gơ bò và 1 cafe, ok?- hắn nháy mắt.
- Ờ, đc rồi, em chờ 1 lát.- chị phục vụ đỏ mặt, vội bỏ vào trong.
- Xì, thấy gớm. Làm như đẹp lắm ý.- nó bĩu môi.
- Kệ tôi, cô không đẹp đc thỳ ghen à?- hắn cũng đâu có vừa.
- Anh đúng là cái đồ nhan sắc có hạn, lựu đạn có thừa. Chị cho thêm 1 ham bơ gơ bò nữa nha.- nó kêu to với chị phục vụ.
- Ờ thỳ sao? Ai như đồ heo cô. ăn liền 1 cái ham bơ gơ.
- Đói thỳ ăn.
- Đồ ăn của 2 vị đây ạ!- lần này thỳ 1 anh phục vụ bưng đồ ra để tránh tình trạng ngất ngây con gà tây như cô lúc nãy.
- Oh, thanhks.- nó chộp lấy cái ham bơ gơ rồi cho luôn vào bụng.
- Ai dành của cô mà ghê thế? Ăn nữa không? Tôi cho!- hắn đưa cái bánh trước mặt nó.
- No rồi.- nó cầm ly cacao lên uống 1 hơi.- Anh ơi tính tiền.
- Dạ của quý khách 50k ạ.
- Đây.- nó lấy tờ 100k trong ví ra đưa cho anh phục vụ.
- Cảm ơn ạ.- anh phục vụ đy vào trong lấy tiền thối cho nó.
- Ăn từ từ nha, tôi đy trước.- nó toan đứng lên thỳ bị hắn kéo lại.
- ĐỢi tôi 1 lát, ăn cũng gần xong rồi.
- Tại sao tôi phải đợi anh? Dở hơi à?- nó giật mạnh tay ra.
- Tôi có chuyện muốn nói.
Nó nhìn ánh mắt của hắn cũng không nỡ bỏ đy đành phải ngồi lại đợi hắn ăn xong. Đúng là mĩ nhân không qua nỗi ải nam nhân mà .
- Nhanh lên.- nó hối thúc hắn.
- Ờ biết rồi.
- Dạ quý khách tiền thối ạ.- anh phục vụ cầm tiền ra trả lại cho nó.
- Uhm.
- Rồi, đy thôi.- hắn để lại tờ 200k dưới ly cafe rồi kéo nó đy thẳng.
Đy đc 1 đoạn thỳ nó mới nói.
- Anh bỏ tay tôi ra đc hok? Đau quá!
- Ớ, tôi xin lỗi.- hắn thả ra thỳ thấy tay nó đỏ ửng vì bị kéo quá mạnh.- Cô... có sao hok? Xin lỗi nha.
Hắn nói rồi cầm tay nó lên xoa xoa. Chỉ tại hắn không để ý, chứ nếu chịu quan sát 1 chút là thấy mặt nó đỏ ửng như quả cà chua. Nó vội rụt tay lại.
- Anh... anh làm trò gì vậy?
- Tôi xoa tay cho cô, đỏ thế đau lắm đấy.
- Hok... hok cần. Tôi tự làm đc rồi.
- Uhm, không sao là tốt rồi.
- Mà anh hỏi tôi chuyện gì?
- Ờ, cô có quen con bé nào tên Nguyễn Minh Anh hôk?
- Nguyễn Minh Anh á? À ờ có. Bạn của tôi.- nó nói mà mồ hôi vã ra như tắm, hắn mà phát hiện thỳ tiêu.
- Uhm. Vậy tốt rồi, tưởng đâu cô là con nhỏ xấu xí đó nữa chứ.- hắn thở nhẹ ra.
- Tôi... tôi mà giống con nhỏ xấu xí đó á? Anh có nhìn lầm hok đó?- nó gân cổ lên cãi với hắn. ( tự chê mình xấu =='')
- Thôi đc rồi, có phải nhỏ đó nhờ cô giúp đỡ gia đình tôi hok?
- Hả? Uhm.
- Tôi cảm ơn cô nhiều lắm.
- Không sao, đy cảm ơn nhỏ Minh Anh kìa, nó chạy đ ytìm tôi cả buổi đấy, suýt bị xe tông luôn. ( ặc, nổ quá bà ơi)
- Vậy hả? Đc rồi. Giờ thì đy học thôi.
Hắn kéo tay nó đy, cũng hok pải kéo nữa mà là nắm tay nó. Tim nó đập thình thịch, hình như bị lỗi nhịp. Nhưng cũng thấy vui vui. Hắn khẽ mỉm cười, 1 nụ cười thật tười như thiên thần. Có lẽ 2 trái tim đang lỗi nhịp vì nhau
Bất giác. hắn buông tay nó ra, bỏ đy 1 mạch. Nó đứng lại, chưa hỉu mô tê gì hết. Ngẩn ngơ đc 1 lúc nó cũng đy đến trường.
" Trái tim mình bị lỗi nhịp vì cô ta ư? Hoang đường! Có lẽ chỉ vì cô ta giống Như Nguyệt nên mình mới có cảm giác như vậy thôi, không có gì hết. 1 đứa con gái bí ẩn như cô ta không đáng để cho mình quan tâm. Còn cái nắm tay lúc nãy cũng chỉ vô tình thôi. Hừ! Cô ta sao bằng Như Nguyệt đc chứ? Con gái gì đâu mà đánh nhau như điên, cộng thêm cái khoản tàn ác, gian xảo thỳ cô ta đứng nhất. Thiệt tình...!"- toàn bộ suy nghĩ của hắn trên đường đến trường.
Còn về phần nó.
" Anh ta nghĩ mình là ai chứ, tự tiện nắm tay rồi giằng mạnh ra thế đấy hả? Mà cái cảm giác lúc nãy là gì nhỉ? Tim đập mạnh, không lẽ mình bị bệnh tim. Ặc, chắc không phải đâu, mình sống hiền lành thế này cơ mà ( em xin. chị mà hiền em die từ lâu rùi ==). Haizz! Nói chung, mình không biết, không quan tâm chuyện gì hết, chắc tại sáng nay ăn chưa no mà phải cãi nhau với thằng điên ấy nên tim đập loạn xạ ý mà, lát đy ăn là đc chứ gì ( đói mà tim đập hả chị?). Hehe. Còn kế hoạch của mình nữa, nó không thể thất bại. Hừ."
Cả 2 cùng rảo bước đến trường nhưng trên 2 con đường khác nhau. Tại cổng trường, 2 nam 1 nữ đang đứng chờ người nào đó ( chắc các bạn biết rùi chứ ji.). Cuối cùng họ cũng đến.
- Ê, sao đy học trễ vậy kon kia?- Lin nhảy bổ tới hỏi nó.
- Ờ thỳ ăn sáng rùi mới đy học.- nó nói mà như không muốn trả lời.- Thế sao hôm qua gọi không nghe máy?- nó đứng nhịp nhịp chân hỏi con bạn.
- A ờ thỳ... tại hôm qua cãi nhau với bọn mới sống trong hang động ra nên khóa máy ngủ lun cho đỡ tức ấy mà. Hì.- nhỏ Lin cố tình nói cho cho tên Zin kia nghe thấy.
- Uhm, cũng đúng thiệt, cái bọn mới sống trong hang động ra thỳ gu thẩm mĩ còn kém lắm. Đẹp trai á? Haha. Có mà đẹp trai lai 12 con giáp ý.- Frenny tự nhiên ở đâu chen vào nói nguyên 1 tràng làm bọn nó cười đau bụng nhưng cũng đủ cho tên kia nge thấy.
- Ai kia có ghen ăn tức ở thỳ nói nhá. Đừng thấy đẹp giai mà ghen tỵ. Đẹp giai mà cũng khổ nhỉ, Ken?- tên Zin cũng đâu có vừa, đứng hếch mặt lên trời mà nói.
- Cái đồ...- Lin định nói nhưng bị nó cản lại.
- Im lặng và chịu đựng 1 chút đy Lin. Cậu biết phong cách làm việc của bang chúng ta chứ.- nó nghiêm mặt.
- Tớ biết. Chấp làm gì lũ người như tụi nó. RenLin mới là bang chủ của tất cả các bang.- Lin nói rồi bỏ thẳng đy vào trong lớp để lại nó và Frenny, còn 1 tên kia nữa chứ.
- Tính nhỏ đó xưa h vẫn không đổi nhỉ? Hiếu thắng.- Frenny buông 1 lời nhận xét cho cô bạn thân của mình.
- Đúng vậy. Nhưng Lin nói đúng. RenLin phải là bang chủ của tất cả các bang.
- Tất nhiên, chỉ cần loại bỏ Hine. Kế hoạch chiều hôm nay vẫn tiến hành chứ?- Frenny nhìn nó.
- Cậu nghĩ tớ là ai. Tại sao lại không làm chứ? Phải tìm hiểu bang chủ Hine là ai. Diệt trước có phải tốt hơn không. Hừ.- nó nói giọng đều đều nhưng lạnh như tảng băng, ánh mắt nó sáng lên 1 tia gì đó có thể gọi là quyền lực.
- Ok, chiều nay sẽ tiến hành. Lát h ngồi lại 1 chút nha Ren.- Frenny cũng vậy, cuộc tranh chấp của những kẻ giang hồ với nhau.
- Uhm, vào lớp thôi.
Nó và Freny cùng bước đy, để lại 2 gương mặt đơ như cây cơ.
- Nãy h 2 người đó nói gì thế nhỉ? Không nghe đc, tức quá.- Zin đứng khoanh tay trước ngực.
- Nghe làm gì. Vào lớp thôi.- hắn- người im lặng nãy h lên tiếng.
- Ờ.
Tại phòng học.
Tiết thứ nhất trôi qua với thảm cảnh bà cô thỳ giảng bài còn học sinh rất "chăm chỉ" với bộ môn... ngủ.
Chỉ riêng mình nó là đang nhìn về phía cửa sổ, tai đeo headphone. Tâm trí của nó bây h thực sự trống rỗng. Nó chẳng thể hiểu nó nhìn cái quái gì phía bên ngoài cửa sổ nữa nhưng nó vẫn cứ muốn nhìn. Nó làm biếng quay vào bên trong. Vì sao? Nó cũng không biết nữa. Nó nghĩ về 1 người, mà bây h đang ở rất xa nó. Nó chực trào nước mắt. Chính nó đã làm cho người ấy pải bỏ nới này để ra đy. Từ ngày ấy, nó quyết định lao vào giới giang hồ đẫm máu. Nó đánh người không ghê tay, gọi nó là tàn nhẫn ư? Cứ việc, nó nghe riết rồi cũng quen. Nó chẳng thể nào nguôi nỗi đau khi mất người đó.
" Lại nghĩ về người đó hả?"- 1 mẩu giấy đc ném qua bàn nó, nhìn dòng chữ là nó đoán ngay đc Frenny.
" Không, tớ đâu có nghĩ chuyện gì đâu!"- nó nhoài người dậy lấy cây bút trong hộp, không quên quệt nước mắt.
" Không nghĩ sao khóc? Chuyện đã qua rồi, cậu đừng nghĩ nữa."- Frenny cảm thấy rối bời trong lòng.
Nó không nói gì, chỉ đứng lên xin cô ra khỏi lớp.
- Thưa cô, em ra ngoài 1 lát.
- Đy nhanh về đấy!- bà cô nói với nó rồi tiếp tục quay lại với bài giảng của mình.
- Dạ vâng ạ.- nó chạy vội ra khỏi lớp.
Lin nhìn qua chỗ Frenny, bắt gặp ánh mắt của cậu và cái gật đầu khe khẽ. Cô cùng Frenny cũng đứng lên xin phép bà cô cho ra ngoài.
- Các em đy chơi à sao kéo cả đàn đy vậy? ( ặc, người mà bà kêu đàn.)- bà cô nổi sùng với 2 đứa nó.
- Dạ, úi. Em đau bụng quá cô ơi.!- Lin bỗng gập người xuống.
- Dạ đúng rồi đó cô, Nhã Yến bị đau bụng bạn ấy nhờ em đưa xuống phòng y tế.- Frenny cũng bắt đầu màn kịch.
- Thế lúc nãy em Thiên Anh đy đâu?- bà cô vẫn chưa chịu buông tha cho tụi nó.
- Dạ hồi sáng Nhã Yến và Thiên Anh ăn sáng chung, chắc ăn trúng thứ gì đó nên đau bụng đấy ạ.- Frenny nói đại lí do nào đó.
- Úi cô ơi, em... em đau bụng quá.- nói xong Lin bỗng ngất xỉu.
Bà cô sợ quá đành kêu Frenny đưa Lin xuống y tế nhanh nhanh. Đy đc 1 khoảng khá xa Frenny mới bỏ Lin xuống.
- Haha, không ngờ màn kịch xỉu của tớ có lợi thiệt. Lần sau làm lại.
- Uhm, cũng may đấy. Cũng mà không giả vờ xỉu bà điên đó cũng không cho đy đâu.- Frenny nói mà mắt cứ dáo dác xung quanh như tìm kiếm ai đó.
- Khỏi tìm, không có ở đây đâu. Trên sân thượng ấy. Mà sao hôm nay Ren lại nghĩ về người đó thế nhỉ.- Lin thở dài.
- Tớ không biết. Ren còn khóc nữa đấy.
- Haizz. Lên sân thượng thử đy.
Lin nói rồi bước lên cầu thang dẫn đến sân thượng, Frenny cũng theo.
- Chắc chắn ở đây rồi.- Lin xem xét xung quanh rồi kết luận.
- Sao chắc vậy?
- Ổ khóa mở, mà mấy loại mật mã này thỳ Ren mở dễ như ăn cháo ấy mà. Đúng không?
- Ờ thỳ cũng đúng. Cứ vào xem thử, biết đâu đc.
Lin và Frenny cùng đẩy cửa bước vào.
- Ồ, ngạc nhiên thật.- cả 2 cung nói khẽ trong miệng.
Họ không ngờ trong cái trường này cũng có nơi giống thiên đường như vậy. Thật ngoài tưởng tượng. 2 người bước đy theo lối nhỏ trải sỏi thỳ thấy nó đang ngồi trên bộ bàn ghế nhìn về xa xăm như người vô hồn. Lin định bước đến nhưng bị Frenny giữ tay lại ra hiệu đứng im. Lin gật đầu.
2 năm trước- cái năm mà nó học lớp 9.
Trên 1 con hẻm vắng có 1 cô nhóc lén lút bám theo cậu bạn trai của mình. Cậu dừng lại ở căn nhà kho cũ kĩ và bước vào trong đó. Cô bé đứng nép sau cánh cửa nhìn theo chứ không dám vào. 1 trận chiến xảy ra, à không, phải gọi là 1 trận đánh nhau. Cậu chính là người cầm đầu trận đánh nhau đó. Cô nhóc không tin vào mắt mình, lí do cậu không đy học đây ư? Cậu luôn là 1 người con ngoan trò giỏi mà, sao h lại như vậy? Cậu thậm chí không còn biết đánh nhau là gì cơ mà. Thì ra bấy lâu nay cậu luôn lừa dối cô nhóc ư? Cô khụy xuống, 2 hàng nước mắt lăn trên má cô. Trận chiến kết thúc, cậu bước ra thỳ thấy cô nhóc đang ngồi khóc, cậu khẽ thở dài.
- Thiên Anh, sao cậu lại ở đây?- cậu cố lấy hết vẻ ngạc nhiên thể hiện cho cô nhóc thấy.
- Cậu... cậu không đy học là vì chuyện này đây hả?- cô nhóc nói trong tiếng nấc.
- Đúng vậy.- cậu quay mặt sang nới khác.
- Vậy mà cậu bảo tớ... cậu không biết đánh nhau. Tớ đã lầm thật rồi. Cậu... Chúng ta chia tay đy. Tớ không thể quen loại người giang hồ như cậu được.
Cậu sững người trong 3s, có thật đây là câu nói cậu mong đợi không. Sao tim cậu lại đau như thế này? Cảm giác như hàng ngàn mũi kim châm vào vậy.
- Được thôi, tớ cũng chán cậu lắm rồi, con gái gì mà suốt ngày chỉ biết lao đầu vào học. Cậu... đy đy.- cậu đã cố hết sức để có thể nói ra từng từ, từng chữ đó.
Cô nhóc đứng lên, lặng lẽ bước đy, cô không hiểu làm sao cô có thể nói ra 5 chữ " Chúng ta chia tay đy". Cô muốn quay lại lắm chứ, nhưng có thứ gì đó đã cảm cô nên cô đành đy luôn. Cậu đứng lại đó, 2 chân dường như không thể trụ nổi trên mặt đất, đất trời xung quanh cậu tối sầm lại, lần đầu tiên cậu rơi nước mắt và lí do chính là cô nhóc.
Ngày hôm sau, tại căn biệt thự nhà cô nhóc.
Ding dong ding dong.
- Dạ cô tìm ai ạ?- bà quản gia chạy ra hỏi.
- Tôi tìm Thiên Anh, cậu ấy có ở nhà không?- 1 cô bé trông rất xinh hỏi.
- Dạ cô chủ đang ở trên lầu, cô không ra khỏi phòng từ chiều đến h.- bà quản gia mở cửa cho cô bé vào và nói.
- Tôi biết rồi.- cô bé thở dài bước lên lầu.
Cộc cộc cộc.
- Tớ đây, Thiên Anh.- cô bé nói nhỏ.
- Nhã Yến hả? Cậu đợi tớ 1 lát.- cô hóc trong phòng vội lau nước mắt rồi ra mở của cho cô bạn.
- Sao khóc vậy?- Nhã Yến khéo ghế ngồi trước mặt cô nhóc.
- Tớ và Hoàng Minh chia tay rồi.- cô nhóc có kiềm chế để mình không bật khóc nữa.- Tớ ghét cậu ấy, suốt đời tớ không tha thứ cho cậu ấy đâu.
- Cậu... thật là. Cậu biết vì sao Hoàng Minh chia tay cậu không? Cậu ấy bị bênh máu trắng đấy. Tính mạng không biết ra sao, mà cậu có thể làm vậy. Tớ không hiểu nỗi cậu đang nghĩ gì luôn đó Thiên Anh, tất cả chỉ là 1 màn kịch Hoàng Minh dựng lên để chia tay với cậu thôi. Cậu ấy biết cậu ghét đánh nhau nên dựng nên đấy. Hoàng Minh đy Mỹ rồi, h cậu muốn giữ cũng không đc đâu. Cậu tưởng chỉ mình cậu đau hả? Cậu có hiểu cảm giác của Hoàng Minh lúc đó không? Đau gấp mấy trăm lần cậu đấy. Cậu suy nghĩ lại đy. Tớ thất vọng về cậu quá, Thiên Anh.- Nhã Yến nói rồi đứng dậy bỏ đy để mặc cô bạn mình ngồi như cái xác không hồn ở đó.
Nãy h Nhã Yến nói gì thế này, đó không phải sự thật mà, không pải. Nó tự gào thét trong suy nghĩ mình. Tại sao nó lại ngu ngốc đến nỗi không biết điều đó chứ.Hoàng Minh đã thích nó đến nhường nào chứ. Tại sao lúc đó nó lại nói ra những lời cay độc đến thế. Nó mong thời gian quay lại ngày hôm qua để nó có thể sửa chữa lỗi lầm, nhưng không thể, đã quá muộn rồi.
" Hoàng Minh à, tớ biết cậu hận tớ nhiều lắm. Tớ xin lỗi, ngàn lần xin lỗi cậu."
Cô nhóc đứng dậy, khẽ lau nước mắt, thay đồ rồi ra đường. Cô ghét, ghét tất cả mọi thứ trên thế giới này. Cô lại đy ngang qua con hẻm của ngày hôm qua, 1 trận đánh nhau diễn ra tại đó. Cô đứng nhìn, không nói 1 lời nào. Bỗng 1 tên tưởng cô là đồng bọn của băng bên kia nên dùng dao đe dọa. Cô nhóc cũng đâu có vừa, những môn võ cô học là để phòng vệ thân mà cô không ngờ có lần cô dùng để đánh nhau thế này. Cô nắm 2 cổ tay của tên đó, quật ra phía trước. 2 băng thấy thế, bọn nó đều tưởng cô là người của băng kia nên đã xông vào đánh cô nhóc. Chỉ sau 5', cô nhóc đã hạ bệ tất cả bọn nó. Và hiễn nhiên, cô đc gọi là đại ca. Từ đó, cô sa chân vào giới giang hồ. Lập bang, thu thập người. Cô lao vào đó để quên cái tên Hoàng Minh. Nhưng tại một góc khuất nào đó trong tâm hồn, cái tên đó vẫn còn tồn tại, có lẽ là mãi mãi.
Frenny và Lin cũng mỉm cười theo, họ biết tuy ở ngoài nó cười nhưng trong lòng nó rất đau. Thời gian sẽ là liều thuốc chữa bệnh cho tất cả mọi người, sẽ chữa lành mọi vết thương. Nhưng đôi lúc, thời gian lại khơi dậy vết thương đó, làm cho con người ta đâu thêm một lần hay hạnh phúc.
- Cậu còn nhớ cái đó à?- giọng 1 ai đó cất lên.
Cái giọng này- lạnh lùng mà ấm áp, trầm ấm. Nó đã khôg đc nge từ lâu rồi. Nước mắt nó không ngừng trào ra mà chẳng có lí do. Nó quay người lại, trước mắt nó bây h là 1 chàng trai pải gọi là hoàn hảo từ đầu đến chân (t/g hơi kém phần miêu tả, để post hình cho nha ^^).
- Cậu... cậu...- nó lắp bắp nói không nên lời.
- Ôi trời, mới 2 năm không gặp cậu đã quên tớ rồi hả Thiên Anh.- tên đó tiến lại gần nó.
- Hoàng... Hoàng Minh... là cậu phải không?- nó hỏi trong nước mắt.
- Chứ ai vào đây nữa. Sao lại khóc?- H.Minh lấy tay lau 2 dòng nước mắt trên má nó.
- Không... không có gì.
Nó hất tay H.Minh ra rồi chạy vụt đy.
Còn H.Minh ở lại đó, cậu mỉm cười chua chát.
- Tớ đã làm cậu thay đổi đến thế này sao hả, Thiên Anh? Cậu ghét tớ đến nỗi không muốn gặp mặt luôn sao?- H.Minh lấy tay đấm mạnh vào bức tường.
Về phần nó, chạy mãi, nó không biết mình nên dừng tại điểm nào. Nó vừa chạy vừa khóc, tâm trạng nó bây h thật hỗn loạn. Nó không biết nên vui hay buồn hay cảm tội lỗi lại hiễn hữu về trong nó. Cuối cùng, không biết bằng cách nào, nó đã về đc đến nhà. Nó kéo cái cặp xềnh xệch vào vứt lên ghế, nhìn lên đồng hồ đã 4h, nó vội lên lầu để tắm rửa thay đồ rồi đy làm ( chị này công tư phân minh lắm).
Ra ngoài đường, với sức nó bây h thỳ không thể nào đy bộ đến nhà hắn đc nên nó phải gọi taxi đy. Chiếc taxi đỗ trước cổng nhà hắn, nó lấy trong túi ra tờ 50k trả cho bác tài xế. Nó như 1 cái xác không hồn với tay bấm chuông cửa. 1 cô giúp việc chạy ra.
- Cô mới đến ạ?- cô giúp việc mở cửa cho nó và nhẹ nhàng hỏi.
- Vâng.- nó đạp gọn lõn rồi bước vào trong.
Hắn đã đứng ngay tại cửa từ bao h, chặn đường nó vào trong.
- Cô đy trễ đấy.
- Vâng.- nó nói như không muốn nói.
- Này cô coi thường tôi đấy hả?- hắn cảm thấy rất ghét thái độ của nó lúc bây h.
- Vâng.- lại nữa.
- Cô... Tôi k nói nữa, cô vào trong đy.
Nó k nói gì, chỉ lặng lẽ đy vào trong nhà.
- Nhỏ giúp việc mà cậu nói đó hả?- hình như là tên Zin.
- Uhm. Nè, hôm nay bạn tôi đến chơi, cô vào bếp làm vài món ăn đy.- hắn quay sang nó nói với giọng hách dịch.
- Vâng.- nó để cái túi xách trên ghế vào bước vào bếp.
- Ken, nhỏ đó bị gì vậy? Hồn lìa khỏi xác hả?
- Ai mà biết, mọi hôm trước nhỏ đó có như vậy đâu. Tự nhiên hôm nay lại vậy. Chịu.- hắn nói rồi gác chân lên bàn xem tivi.
- Tao thấy nhỏ này quen quen, hình như gặp ở đâu rồi.
- Hình như bạn của nhỏ Thiên Anh.
- Ờ, nhưng vẫn thấy quen.
- Ôi thôi, ai biết. Quan tâm làm gì.- hắn phẩy tay.
Zin vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ của mình, rõ ràng cậu đã gặp con nhỏ này rồi, rất quen.
- Á................. á........................- tiếng hét từ trong bếp phát ra.
Hắn và Zin bật dậy chạy ngay vào trong bếp thỳ thấy tay nó đg chảy máu.
- Trời ơi, cô làm cái gì thế này?- hắn nhìn quanh cảnh tượng do nó tạo ra: không khác gì 1 bãi chiến trường.
- Thôi đc rồi Ken, cô đứng lên đy.- Zin đỡ nó đứng dậy.
- Ax, không làm đc thỳ nói chứ, xuống làm cái gì mà ra như thế này.- hắn lầm bầm rồi gọi ng` xuống dọn.
- Cô ngồi đây đy. Để tôi đy lấy thuốc.- Zin nói rồi chạy đy lấy bông băng thuốc đỏ.
- Con gái gì đâu mà không làm đc việc gì. Thiệt tình...- hắn bắt đầu cằn nhằn nó.
- Kệ tôi.- nó nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh.
- Thuốc đây. Đưa tay để tôi sát trùng vết thương cho.- Zin cầm tay nó lên.
- Không cần, tôi tự làm đc rồi.- nó giật phắt tay lại rồi lấy thuốc đổ vào chỗ vết thương rồi lấy băng dán chỗ đó lại.- Hôm nay k học thỳ tôi về.
Nó đứng lên toan về thỳ bị hắn kéo lại.
- Ai cho cái quyền tự quyết định thế hả? Chưa hết h làm, ở lại.
- Đã nói bỏ tay ra. Ở lại làm gì?- nó muốn đấm vào mặt hắn ghê.
- Ngồi xuống đó, tôi hỏi chuyện.- hắn chỉ tay vào cái ghế của tên Zin.
- Rồi đây.
- Hôm qua cô đy nhờ nhỏ Thiên Anh giúp chúng tôi đúng k?
- Đúng.
- Tại sao?
- Tôi thấy bác gái tội quá nên giúp thôi.
Let's go S.I.S.T.A.R, Sistar
Baby stop breakin' my heart
You heard me
No more next time
I hope you got that boy
Hey girls It's gon' be alright
Hey boys Better make it right
Hey girls We got ya back
Nhạc chuông tin nhắn của nó reo lên.
- Tôi ra ngoài.- nó đứng dậy xách giỏ ra ngoài vườn.
Rút trong giỏ ra chiếc Iphone 4, tin nhắn từ Lin
" Bọn tớ đến rồi!"
Nó nhìn ra ngoài cửa, thấy 2 chiếc xe quen thuộc của Lin và Frenny đg đỗ ngoài đó. Nó khẽ cười nửa miệng, Lin mà k nhắn tin cho nó chắc nó cũng quên luôn.
" Ok".....Send....
" Lên đc k?"
" Đc, nhớ là pải nhanh-gọn- lẹ. Có cả tên Zin ở đây đấy, tớ sẽ kìm chân bọn họ cho".....Send....
" Ok, khi nào xong bọn tớ rep cho"
3 cặp mắt nhìn nhau, 3 nụ cười hiếu thẳng nở trên môi họ. 2 người nhảy lên tường rào vào trong còn nó thỳ vào nhà để giữ chân 2 kẻ kia.