watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game khu vườn địa đàng
CHAP 1: CHÀNG TRAI BÍ ẨN
Một buổi sáng trong lành, tiếng chim lảnh lót qua từng kẽ lá, từng giọt nắng ấm áp xuyên qua tầng lá bàng dày rơi rớt xuống sân trường. hôm nay là ngày học đầu tiên của năm học mới ở trường THPT Thiên Đăng. Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng như đùa giỡn với những nữ sinh, làm bay tà áo dài trắng tinh khôi và mài tóc bồng bềnh của họ khiến cho các chàng trai phải xuyến xao lòng. Những tiếng cười giòn tan vang động cả một góc trời, tiếng cười hòa lẫn vào trong tiếng chim và tiếng gió tạo nên một bản giao hưởng mùa thu du dương, ngọt ngào.
Tùng . . . . . tùng!!!!!
Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp. sân trường đang ồn ào bỗng im lặng hẳn. không khí im lặng, bây giờ chỉ còn cơn gió đùa giỡn thổi những chiếc lá cây nằm trên sân khẽ bay xào xạt. tiếng chim cũng như ngừng hót, chúng như cũng biết rằng phải giữ im lặng cho những cô cậu học trò học trong lớp.
VỤT!!!!!
Một tà áo dài trắng chạy xẹt ngang qua rất nhanh.
ẦM!!!!
Cô gái đó đâm sầm vào một chàng trai. Khiến cả hai ngã xuống đất.
-cô bé à! Em có sao không! một giọng nam trầm lắng, dịu êm họi thăm cô và đỡ cô dậy, đó là người mà cô đâm trúng.
-Xin . . .xin . . .xin lỗi em không sao! Em xin phép đi trước!
Cô gái đó ngẩng mặt lên nhìn khẽ mỉm cười rồi chạy đi. nhưng lạ một điều khi nhìn thấy mặt của cô gái đó thì anh chàng bỗng nhiên khựng lại, mặt xoe tròn ngạc nhiên, miệng anh ta lẩm bẩm.
-cô . . .cô . . .bé . . .bé . .đó! không thể tin được.
anh ta nhìn theo bóng chiếc áo dài đang chạy vội trên dãy hành lang rồi khẽ cười.
-cuối cùng cũng tìm thấy em rồi! 
cô gái vội vã chạy không hề để ý đến sau lưng mình xảy ra chuyện gì. Chiếc áo dài chạy nhanh qua từng dãy lớp và dừng lại ở lớp 10A1.
-thưa . . .thưa . . thầy! xin thầy cho em vào lớp!
Cô gái ấy thở hổn hển, khuôn mặt tái xanh cất giọng nói khe khẽ, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi lo lắng. Cô ta thật ngây thơ, đâu hề biết là mình đang trễ tiết của ai! Thật xui xẻo cho cô ấy người thầy đang dạy trong lớp lại là thầy Quốc dạy hóa học. trong cái ngôi trường này một trong ba người đáng sợ nhất thì thầy Quốc nằm trong top đó. Đang giảng bài say sưa bị cô gái cắt ngang khuôn mặt thầy xám dần lại. đôi lông mày rậm chau lại một cách khó hiểu. ông ấy bước những bước chân nặng trịch di chuyển thân hình to lớn, mập mạp của mình đến gần cô gái.
-xem ra em không biết tôi là ai rồi thì phải! dám đi trễ ngày học đầu tiên, lại còn ngay tiết của tôi! Em tên gì?
-Dạ! . . .dạ thưa thầy! em là nguyễn Khánh An!
-Tôi không thể cho em vào lớp được! Em hãy đứng ngoài mà tự kiểm điểm lại bản thân đi!
Giọng nói của thầy Quốc khàn khàn lạnh lùng đến đáng sợ. đôi mắt của thầy Quốc lúc này tưởng chừng như có thể nhảy đến nuốt sống cô gái nhỏ tên Khánh An đang đứng co ro khép nép ngoài cửa.
Tội nghiệp Khánh An, tay chân run lẩy bẩy, mặt tái xanh cắt không còn chút máu, mắt rưng rưng ngấn nước. 
Khánh An khẽ nhếch bước ra khỏi cánh cửa mà nãy giờ cô núp ở sau. Vừa nhìn thấy cô dưới lớp bỗng có tiếng bàn tán.
-trời ơi! Nghe tiếng nói dễ thương tưởng đâu là người đẹp ai ngờ đâu xấu quá!
-Khổ quá! Sao lại cho người xấu như vậy học ở lớp mình chứ! Thiệt là bực mình! Mới đầu năm mà đã thấy đau mắt rồi.
-Con nhỏ này chắc là dòng họ của thị nở nè!
-Con nhỏ này mới từ trong rừng ra chắc! người gì mà thấy ghê!
Những tiếng chê bai tấp đến Khánh An không ngớt. nước mắt nãy giờ vẫn còn đang trong khóe mi bây giờ đã trào ra không ngừng. đúng là Khánh An không đẹp thật. dáng người cao nhưng hơi ốm, nước da ngăm đen, đầu tóc thì rối tung, bù xù che gần hết khuôn mặt. quần áo thì mang một màu trắng đã ngả màu vàng ố. Có lẽ cô là con nhà nghèo vì vất vả nên mới có bề ngoài như vậy.
-thưa thầy! mong thầy rộng lượng có thể tha thứ cho các bạn ấy!
một cô gái xinh đẹp đứng lên phá tan bầu không khí căng thẳng nặng nề. cô gái đó có một làn da trắng hồng giống như là người châu âu, đôi môi hồng, mỏng manh như cánh hoa đào rất dễ thương. Nếu cho cô gái này và Khánh An đứng gần nhau thì chẳng khác gì thiên nga đứng gần vịt vậy. Đôi mắt màu cà phê hiền từ khẽ quay sang nhìn chú vịt xấu xí đang đứng ngoài cửa với ánh nhìn tội nghiệp rồi lại quay sang thầy với ánh nhìn cầu khẩn.
-Mĩ Linh à! Tuy em là lớp trưởng nhưng thầy không thể chấp nhận lời đề nghị của em. Thầy không thể chấp nhận một học sinh mà ngay ngày đầu đã đi học trễ, tác phong luộm thuộm bê bối như vậy. thầy Quốc lên tiếng.

thì ra cô gái đó là lớp trưởng Mĩ Linh. Quả nhiên là toàn diện vừa có sắc vừa có tài chẳng bù cho Khánh An một chút nào.
-các bạn à! Không lẽ các bạn để cho bạn ấy đứng ngoài vậy sao? Cùng năn nỉ thầy giúp mình đi! Mĩ Linh vội quay sang cả lớp mong có sự đồng tình nhưng lạnh lùng thay khi lại chẳng có tiếng đáp trả. Nếu như Khánh An xinh đẹp hơn thì có lẽ sẽ rất nhiều người giúp đỡ cô ấy.
-Sao vậy! lớp có chuyện gì sao thầy Quốc! không lẽ thầy lại làm khó một học sinh sao ạ! Người như thầy chắc là không dữ đến vậy đâu nhỉ! Dù sao cô ấy cũng là con gái mà! anh chàng lúc nãy bị Khánh An đâm trúng đứng ngoài cửa hỏi vọng vào. Câu hỏi tuy mới nghe qua thì là bình thường nhưng thật ra lại rất nhiều nghĩa. Đó là một câu nói “móc” rất đáng sợ.
-À! . . . .à! không! không! không có chuyện gì đâu! Cô bé này đi trễ nhưng thầy định cho vào lớp rồi đó mà. Thật lạ thầy Quốc nhìn thấy anh chàng đó thì bỗng trở mặt hiền lành, nói lắp bắp không ra tiếng, chắc có lẽ đây cũng là một nhân vật không phải tầm thường.
Khánh An run bần bật cô cứng cả người không dám nhìn chàng trai đó.
Dưới lớp lại có tiếng bàn tán.
-là anh ấy đó! Không ngờ lại có cơ hội nhìn thấy tận mắt như vầy!
-Đẹp trai quá nhỉ! Ước gì mình được làm bạn gái anh ấy!
-Trời ơi! Giống tài tử điện ảnh quá!
Khánh An nghe những lời bàn tán cô tò mò ngẩng mặt lên xem. Vì lúc nãy đi trễ lo chạy nên cô cũng chẳng kịp nhìn thấy mặt người đó nữa. vừa ngước mặt lên thì trước mắt cô hiện lên hình ảnh của một chàng hoàng tử cực kì đẹp trai. Anh ta đẹp còn hơn là tạc tượng nữa. dáng người cao to, cân đối. khuôn mặt thon dài ẩn sau mái tóc hơi hoe vàng. ánh mắt đen láy, sắc xảo lạnh như băng. Anh ta quay lại về phía cô khẽ nỡ một nụ cười đầy bí ẩn.
-khánh .. . . Khánh An à! Em . . . em bước vào lớp đi! thầy Quốc ngượng ngùng miễn cưỡng cho Khánh An vào lớp.
-dạ? . . .vâng . . em . em cám ơn thầy! Khánh An rất ngạc nhiên cô vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thì đã được cho vào lớp.
-vậy thôi em chào thầy! chúc thầy có một ngày làm việc vui vẻ! tạm biệt nhé cô bé! Anh chàng đó quay sang nhìn thầy Quốc nhếch mép cười gian xảo rồi dùng ánh mắt trìu mến nhìn Khánh An vẫy tay chào tạm biệt. 
Hành động của anh ta khiến cả lớp của Khánh An rất ngạc nhiên không ngờ anh ta lại bênh vực và đối xử tốt với một người xấu xí như cô khiến bọn họ cũng phải ganh tị.
Khánh An nhanh chóng định thần lại tìm chỗ ngồi. nhưng đi đến đâu cô cũng bị đuổi không cho ngồi. họ cứ thầy Khánh An bước đến gần thì lại ngồi tản ra cố ý làm cho hết chỗ để cô không ngồi được. ngay cả thầy Quốc nhìn thấy cô bị hiếp đáp thì cũng chẳng thèm nói gì. Khánh An lúc này trông thật đáng thương, cô giống như một chú chim nhỏ đang bị chính bầy đàn của mình đánh đuổi đi như một tội đồ. Khánh An tự hỏi lòng không lẽ xấu xí cũng là một cái tội hay sao.
-Khánh An! Tiếng của lớp trưởng Mĩ Linh vang lên. Bạn lại đây ngồi chung với mình đi!
Khánh An mắt rưng rưng, cô khẽ nở một nụ cười nhẹ đầy đau khổ. Nếu lúc đó không có Mĩ Linh cứu cô một lần nữa thì cô cũng chẳng biết làm gì ngoài khóc. 
-Khánh An! Bạn đừng buồn nha! Các bạn chỉ là không muốn người lạ ngồi gần thôi chứ không có ác ý gì đâu!
Khánh An cười nhạt. cô biết rõ Mĩ Linh đang cô trấn an cô thôi. Thật ra chỉ vì cô không đẹp, không xinh cũng không có vẻ gì sang giàu nên bọn họ xua đuổi cô. 

Dẹp bỏ những suy nghĩ vẩn vơ Khánh An cố tập trung vào bài học.
Những tiết học dần chậm rãi trôi qua.
Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi vang lên giòn tan. Sân trường bỗng trở nên ồn ào bởi những học sinh ùa ra tấp nập như đàn ong vỡ tổ.
-Khánh An! Bạn đi căn tin với mình nha! Mĩ Linh khẽ đặt tay mình lên vai Khánh An đang nằm úp mặt trên bàn.
-ừm! chúng ta đi thôi! Khánh An ngẩng đầu dậy rút trong túi ra vài tờ tiền lẽ ít ỏi được xếp cẩn thận, đếm đếm rồi lại lẩm bẩm tính một hồi lâu rồi mới đồng ý đi cùng Mĩ Linh.
Đôi bạn mới vui vẻ cùng nhau bước đi. nhưng niềm vui chẳng được bao lâu khi Khánh An bắt đầu cảm thấy những người xung quanh đang cười và chỉ trỏ sau lưng cô. những tiếng bàn tán cười đùa lại bắt đầu và lớn dần lên.
-nhìn kìa! Một người đẹp như vậy lại đi với một kẻ xấu xí như vậy. ăn mắc chẳng giống ai, giống người rừng quá đi.
-một con thiên nga đang đi cùng một con vịt sao! Ha ha ha!
Tội ngiệp Khánh An, lúc này cô chỉ muốn bỏ chạy, cô muốn tìm đến nơi nào đó yên tĩnh và chỉ có mình cô khóc cho thật đã. Nhưng bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng ấm áp khẽ xiết chặt tay cô. bàn tay ấy truyền cho cô sức mạnh để cô tiếp tục cố gắng. Khánh An quay lại nhìn Mĩ Linh thì thấy cô ấy mỉm cười nhìn cô một cách trìu mến như muốn nói rằng mình luôn ủng hộ và sẽ giúp đỡ bạn.
-CÓ THÔI ĐI KHÔNG! MẤY NGƯỜI RẢNH QUÁ ĐÓ!
Một giọng nói quen thuộc ẩn chứa một sự tức giận vang lên khiến những tiếng ồn tắt hẳn.
-hết chuyện làm hay sao mà tụ lại bàn tán về người khác vậy hả! bộ không có bài tập hay công việc phải làm hay sao! Còn không giải tán là tôi ghi tên đó!
Đám đông dần tản ra. Chỉ còn lại một số cô gái thì mắt đổi mà hình trái tim lấp lánh chết mê chết mệt nhìn chàng trai đó.
-Mĩ Linh! Đó là ai vậy! người đó chắc là có quyền dữ lắm nhỉ! Mình thấy ai cũng nghe lời anh ta hết đó! Khánh An khẽ lay nhẹ tay Mĩ Linh tò mò hỏi.
-bạn không biết gì sao! Anh ta là trần Quốc Phong hot boy khối 11, trong trường này anh ta có vai trò như người giữ gìn trật tự an ninh, ngang ngửa với thầy giám thì đó! Nhà anh ta là một công ty giàu có nổi tiếng trong nước, ở trường này thì nhà anh ta là cổ đông lớn nhất đó nên quyền hạn của anh ta không hề nhỏ đâu! 
Mải mê nói chuyện với Mĩ Linh Khánh An không hề biết là Quốc Phong đã đứng gần cô từ lúc nào. 
-thay mặt những người đó anh xin lỗi em! Mong em đừng buồn nhé cô bé!
Anh ta cúi gần xuống Khánh An, ánh mắt sâu thẳm đầy bí ẩn nhưng lại có một cái gì đó rất dịu dàng đối với cô. Quốc Phong nở một nụ cười đẹp đến chết người nhìn Khánh An.
“ nụ cười đó . . . .nụ cười đó giống như . . . giống như . . . .là ……là cái gì nhỉ! Trông nó rất quen”
Thấy Quốc Phong cười bất chợt có một cái gì đó hiện lên trong đầu cô nhưng cô lại không thể nhớ ra. Cô gằng một lần nữa Khánh An nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Quốc Phong cô chợt nhìn ra có một cái gì đó rất thân thương quen thuộc.
-Khánh An! Chúng ta đi thôi! Mĩ Linh thấy Khánh An đứng im lặng không nói gì thì giật mạnh tay cô.
-em cố gắng lên nhé! Tất cả những gì tốt đẹp đang chờ đợi em ở phía trước chỉ cần em nhớ ra thôi! Anh sẽ chờ! 
Khi Khánh An định quay đi thì Quốc Phong cúi sát vào cô khẽ nói nhỏ. Câu nói đó khiến Khánh An ngạc nhiên đến nỗi đông cứng phải nhờ Mĩ Linh kéo đi. 

Về đến lớp Khánh An vẫn cứa thơ thẩn như người mất hồn.
-Mĩ Linh! Anh Quốc Phong học ở lớp nào vậy!
-à! Anh Quốc không học ở khối nguồn tụi mình đâu! Anh ấy học ở khối tuyển vì học lực của anh ấy rất là vip.
-Khối nguồn??? khối tuyển???
-Bạn không biết sao? Trường mình có 3 dãy lầu dành cho học sinh! Trong đó hai dãy là dành cho khối nguồn bao gồm những học sinh bình thường như tụi mình. Còn một dãy còn lại là dành cho khối tuyển bao gồm những cậu ấm, cô chiêu con nhà giàu học giỏi. còn nếu học sinh có hoàn cảnh bình thường mà muốn vô đó học thì học lực phải là rất rất rất vip nhưng số đó thì rất là hiếm.
-Vậy nếu muốn gặp anh Quốc Phong thì phải làm sao?
-Bạn muốn gặp anh ấy sao? để làm gì chứ!
-Những câu nói của anh ta có liên quan đến kí ức của mình bị lãng quên lúc 5 tuổi nên mình muốn hỏi cho rõ!
-Chỉ có cách là bạn chờ gặp anh ấy lúc đi trực ở bên đây thôi chứ khối tuyển thì không vào được vì bên đó được bảo vệ rất chặt chẽ. Học sinh tầm thường như tụi mình không được phép bước vào đó đâu. Khối tuyển đó hoàn toàn cách biệt với tụi mình. Không ai biết bên đó có cuộc sống như thế nào. Nhưng mà bạn mất kí ức lúc 5 tuổi sao?
-ừ! Mình hoàn toàn không nhớ gì từ nhỏ cho đến 5 tuổi! mình được mẹ nuôi nhặt được mình và anh mình khi hai đứa nằm ngất bên bờ sông! Nhưng lạ là anh Quốc Phong thì lại biết chuyện đó hay sao đó! Anh ấy nói với mình những câu nói rất bí ẩn!
-đúng rồi! ngay cả cách đối xử cũng vậy! trước giờ anh ấy không bao giờ có cái nhìn trìu mến đối với bất cứ cô gái trong trường nào ngoại trừ cậu đó!
-Quả nhiên! Chắc chắn anh ấy biết về kí ức của mình!
Hôm nay đối với Khánh An quả là một ngày dài. Về nhà cô không ngủ được vì nhớ đến những câu nói của Quốc Phong. Cô không hiểu tại sao anh Quốc Phong có địa vị cao như vậy lại biết đến kí ức của một cô gái bình thường như cô. cứ nhắm mắt lại là trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh một cô bé gái tay ôm chú gấm teddy mặc đồ rất sang trọng đang đứng khóc trong một căn nhà đổ nát, miệng lẩm bẩm.
-anh Gấu! anh Bảo Huy! Cứu em với! hai người đâu rồi!
cô bé đó rất quen, cả hai cái tên mà cô bé đó gọi Khánh An cảm thấy cô cũng đã từng nghe rồi nhưng cô lại không thể nhớ ra. Khánh An chợt cảm thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi. 

CHAP 2: TRÊN THẾ GIỜ NÀY EM KHÔNG HỀ CÔ ĐƠN!- ANH CHÀNG ĐIỂN TRAI

Một ngày mới của Khánh An lại bắt đầu một cách miễn cưỡng. cô mệt mỏi rời khỏi giường chuẩn bị đến lớp. Khánh An đã sẵn sàng cho một ngày tồi tệ tiếp tục với những lời chê bai, nhạo báng. Đối với Khánh An bây giờ mục tiêu là phải kiếm thật nhiều tiền để có thể trang trải cho cuộc sống và lo cho anh của cô vì vậy cô không quan tâm người khác nói gì. Nếu như là trước đây thì cô sẽ không bị hiếp đáp như vậy rồi vì lúc nào bên cạnh cô cũng có một người anh trai luôn dịu dàng chăm sóc cô bảo vệ cho cô. nhưng bây giờ, tất cả đã chỉ còn là quá khứ. Khánh An mệt mỏi bước những bước chân nặng nhọc đến trường. 
Từng tiết học trôi qua một cách lặng lẽ cho đến khi tiết học của thầy quốc bắt đầu . . .
Bước chân nặng trịch bước vào lớp một cách nhàn nhã. Vừa bước vào lớp thầy quốc đã ném cho Khánh An một cái nhìn tức giận và một nụ cười gian hiểm khiến cho cô lạnh toát cả sống lưng.
Khẽ kéo chiếc ghế ngồi xuống thầy quốc vẫn không rời mắt khỏi Khánh An.
-Khánh An à! Mời em lên trả bài!
Thầy quốc cất giọng khàn khàn điềm tĩnh nói. Câu nói như chứa đựng những tức giận mà thầy chịu đựng ngày hôm qua bay thẳng về phía Khánh An.
Khánh An run lập cập đứng dậy, mồ hôi vã ra mặt tái xanh. 
-thưa . . .thưa thầy! em . . . em không thuộc . . .bài!
-SAO! À mà đúng rồi! tôi cũng chẳng ngạc nhiên khi một học sinh tác phong như em lại không thuộc bài vì điều đó là dĩ nhiên. Ngày hôm qua tôi còn thấy em lom khom rửa chén cho một quán cơm nữa mà như vậy thì làm gì còn có thời gian học nữa. tôi mong em hãy xác định cho kĩ học quan trọng hơn hay kiếm tiền quan trọng hơn. Tôi không cần biết hoàn cảnh nhà em như thế nào nhưng nếu em đã xác định học tập là con đường tiến thân thì hãy chu chỉnh bản thân lại đi. hôm nay em nhận được một con 0 trong sổ của tôi! 
Khánh An đứng chết lặng không nói gì. Thật ra cuộc sống của cô không cho phép cô có thời gian rảnh vì đâu có ai nuôi cô, bản thân của cô phải nuôi sống chính bản thân mình và cả anh của cô nữa là.
-Khánh An! Tôi mong em hãy kiểm điểm lại bản thân mình! ngày đầu thì em đi trễ, ngày thứ hai thì em không thuộc bài! Em đừng tưởng có Quốc Phong đứng sau lưng thì em muốn làm gì thì làm!
Khánh An ngạc nhiên khi nghe thầy quốc nhắc đến anh Quốc Phong. Quả nhiên là thầy ấy đã để bụng chuyện ngày hôm qua Quốc Phong giúp cô nhưng thầy ấy lại hiểu lầm là anh Quốc Phong quen cô.
-em hãy nhìn đi! trong lớp này không có ai giống em cả! lẽ ra em phải ý thức được vị trí của mình trong cái lớp này rồi chứ! 
Những lời nói của thầy quốc như gáo nước lạnh cứ liên tục tạt thẳng vào mặt của Khánh An một cách không thương tiếc. Khánh An rất hiểu hai tiếng “thân phận” mà thầy quốc nói. Cô hiểu chứ rất hiểu là đằng khác, ở cái nơi này một người xấu xí, nghèo rách và học dở như cô thì chẳng có chút giá trị gì trong con mắt mọi người. có lẽ chỉ một số ít người tốt bụng khi họ nhìn thấy cô thì cũng chỉ là ánh mắt thương hại mà thôi. Nghĩ đến đó nước mắt của Khánh An lăn dài trên đôi gò má hốc hác của cô.
-thôi em hãy ngồi xuống đi! tôi sẽ chú ý đến em nhiều hơn vì thế hãy cố mà học đi 


Tải về: tử vi bí truyền 2013
[ ↑ ] Lên đầu trang