Những tiết học buổi chiều cứ thế trôi qua trong lặng lẽ khi mà đám học sinh hoàn toàn thất bại trong việc chống đỡ cơn buồn ngủ nên đã gục xuống từ lâu.
Cơn buồn ngủ trực chờ sau mí mắt nhưng Ân không cho phép mình nhắm mắt lại. Một phần là vì nếu ngủ cô sẽ phải gục đầu xuống bàn, phần còn lại là vì cô không muốn bỏ lỡ bài giảng của giáo viên.
Cô ý thức được rằng chỉ có học thật giỏi cô mới có thể kiếm ra tiền lo cho lũ nhỏ. Chẳng thể trông chờ vào điều gì ngoài việc lỗ lực học tập. Nhất định phải là người giỏi nhất.
Sau bao nhiêu sự mong mỏi, tiếng chuông kết thúc tiết học thứ ba của buổi chiều cũng vang lên. Đám học sinh hét lên phấn khích như thể đó là tiếng chuông giao thừa. Cũng dễ hiểu thôi, khi mà tiết thứ tư là tiết học mà chúng mong chờ nhất – tiết thể dục.
Các nàng tiểu thư trước đây luôn than ngắn thở dài khi tới tiết thể dục, luôn càu nhàu về vấn đề vận động nên ra nhiều mồ hôi làm ở thể họ dẻo quánh thì nay hối hả thay đồ rồi hào hứng đi đến phòng tập thể dục.
Đám nam sinh thì không còn gì phải bàn cãi. Có cơ hội thể hiện thì tất nhiên không từ chối rồi.
Vừa tập hợp xong đội hình thì ông Dũng đi vào trong tay ôm một bao gì đó và đặt “phịc” xuống sàn.
“Đây là võ phục của các em” – Ông Dũng chỉ vào cái bao mình vừa đêm đến và nói.
Khỏi cần nói cũng biết gương mặt đám học sinh bừng sáng thế nào. Chúng nhao nhao lên như một đám trẻ đang đứng trước mặt ông già Noel để đợi phát quà.
Ôm trong tay bộ võ phục, đám học sinh trở lại phòng thay đồ. Sau chưa đầy mười phút thì tất cả đã tập trung trở lại phòng tập. Võ phục đã mặc nhưng chưa chỉnh tề, đám nữ sinh nhăn mặt cầm trên tay chiếc đai cùng màu với bộ võ phục. Thì ra vấn đề là không biết thắt đai.
Nhìn thấy cảnh luộm thuộm trước mắt, ông Dũng chau mày đảo mắt tìm đứa học trò cưng của mình. Cuối cùng mắt ông dừng lại chỗ một nữ sinh đứng hàng cuối cùng.
“Lã Thiên Ân, sao không chỉ cho các bạn thắt đai?” – Ông Dũng chau mày hỏi.
“Con cũng không biết thắt mà thầy” – Ân mếu máo giơ dải đai trong tay lên, mắt nhìn thầy mình oan ức.
Biết đứa học trò cưng giả lờ giả tạng, ông Dũng lừ mắt lườm yêu. Thấy vậy Ân cười toe toét. Trêu sư phụ Ù là thú vui của cô mà.
Cuối cùng ông Dũng đành tháo chiếc đai võ sư màu trắng đang bó lấy vòng eo “bánh mì” ra và dùng nó hướng dẫn cho đám học trò thắt đai.
Sau khi những bộ võ phục đã được mặc chỉnh tề, cả lớp bắt đầu khởi động. Đến khi tập te thì ông Dũng kêu lớp bắt cặp. Người này te thì người kia ấn vai xuống và ngược lại.
“Lã Thiên Ân, chúng ta là một cặp nhé!” – Kim Ánh Liên đang đứng trên hàng đầu chạy xuống chỗ Ân, miệng nói ngọt ngào nhưng mắt nhìn gian xảo.
“Cậu… đang tỏ tình với tôi đấy à” – Biết rõ Liên đang nói gì, Ân vẫn giả vờ ngây ngô tròn mắt nhìn. Đám học sinh đứng gần đó nghe được thì quay đầu lại nhìn ngay lập tức.
“Tôi đang nói bắt cặp để tập cơ mà” – Bị nhìn như sinh vật lạ, mặt Liên đỏ gay gắt, giọng nói cũng vì thế mà lớn hơn.
“À, thế mà không chịu nói rõ” – Gật gù ra chiều đã hiểu, Ân nói.
Đôi mắt đang giận dữ của Liên càng trừng lớn hơn. Cô biết thừa là Ân giả vờ hiểu nhầm.
___Lã Thiên Ân, mày biết tay tao___
Nén cơn giận, Liên đề nghị Ân te trước. Ân cũng gật đầu đồng ý, giả vờ như không biết Liên đang tính toán điều gì.
Ép hai chân xuống mặt đất theo hai hướng trước sau, Ân nhăn mặt khó khăn.
“Để tôi giúp cậu nhé!” – Liên đề nghị ra chiều tốt bụng.
“Ừ” – Ân vừa nói vừa gật đầu.
Chỉ chờ có thế, hai tay Liên đặt trên vai Ân và ấn mạnh hết cỡ.
Hai chân Ân trượt dài ra hơn và ép sát xuống mặt đất.
Thấy mình đã te xuống hết, Ân cười toe.
“Cám ơn cậu nhé!” – Nhìn Liên bằng ánh mắt cảm kích nhất có thể, Ân nói.
Chau mày nhìn sắc mặt không có vẻ gì đau đớn của Ân, Liên hơi ngỡ ngàng – “Không… đau sao?”
Làm bộ không thấy ánh mắt dò xét Liên, Ân lắc đầu lia lịa để tăng tính phủ định.
“Không hề! Chẳng đau tí nào. Không ngờ lại dễ như vậy. Dễ thế này thì cậu dư sức làm được nhỉ!” – Bằng gương mặt ngây thơ hết chỗ nói, Ân nhìn Liên.
“Tất nhiên rồi!” – Liên nghênh mặt, một phần cũng không biết mình trúng kế.
Sau khi tập xong te dọc và te ngang với sự giúp đỡ cật lực và thừa thãi của Liên, Ân đứng lên ra hiệu rằng đến lượt Liên.
Cô nàng cười tự mãn rồi ép hai chân xuống. Nhưng còn cách mặt đất ba mươi phân thì nhăn mặt không xuống được nữa.
“Để tôi giúp nhé!” – Ân đề nghị.
Nghĩ đến nhờ cái ấn mạnh tay của mình mà Ân lại có thể te xuống được, Liên tức tối nói – “Ừ, mạnh tay vào!”
“Cậu bảo sao?” – Ân hỏi lại.
Đang te xuống một cách khó khăn, Liên bực mình quát lớn – “Tôi kêu cậu mạnh tay vào!”
Tiếng quát của Liên lớn đến nỗi thu hút tất cả sự chú ý của các học sinh cùng lớp và cả ông Dũng. Dù đang nhìn và cũng sẽ biết điều gì xảy ra nhưng mọi người không khỏi giật mình trước tiếng hét của Liên.
Sau khi gào lên một tiếng đau đớn, Liên nằm vật ra sàn khóc nức lên. Vừa đau vừa căm giận.
Ân nhìn Liên bằng ánh mắt lo lắng và gương mặt vô tội.
Liên vì đau quá nên cứ nằm như thế không thể ngồi dậy cũng không còn sức để ****. Cuối cùng một nam sinh phải bế cô lên phòng y tế.
Nhìn theo cảnh đó, mắt Ân ánh lên tia cười mỉa mai.
___Gậy ông đập lưng ông___
Biết là đứa học trò cưng của mình bày trò, ông Dũng chỉ biết lắc đầu. Ông hiểu Ân không vô cớ gây sự bao giờ nhưng quả thật lần này có phần hơi ác.
Ba mẹ Ân đều là bạn thân của ông. Vào cái ngày mẹ Ân mất, nhìn đứa bé đáng thương mới một tuổi đã mất mẹ ông đã rất đau lòng và tự hứa với mình rằng sẽ chăm sóc cho Ân và dạy cô thành người. Ân lớn lên với tính cách kì quái và sự thông minh hơn người, ông Dũng không biết nên mừng hay nên lo. Ông hiểu rằng sự sáng suốt ấy giúp Ân nhìn rõ lòng người hơn nhưng cũng sẽ là con dao hai lưỡi với cô.
Thôi suy nghĩ, ông hối lớp tập te cho xong rồi tập trung lại để tiếp tục học đứng tấn. Các học sinh còn bàn tán về chuyện của Kim Ánh Liên một lúc không lâu thì lại tập trung vào bài học.
Tiết thể dục kết thúc, đám học sinh về phòng thay đồ sau đó ra về.
Vừa ra khỏi cửa, Ân đã bắt gặp gương mặt hằm hằm của Liên đang đợi mình.
Lững thững đi đến gần, Ân nở một nụ cười thách thức.
Liên trừng mắt, vung tay lên định tát nhưng bàn tay còn chưa giáng xuống đã bị giữ lại. Nhìn hai tay Ân vẫn đặt trong túi áo khoác, Liên trừng mắt quay lại nhìn kẻ phá đám.
Ánh nhìn rực lửa lập tức tắt ngấm khi thấy nam sinh đang một tay bỏ túi quần, một tay ghì chặt cổ tay mình, ánh nhìn không mấy thiện cảm.
“Cậu đang làm gì vậy?” – Nam sinh hỏi Liên, giọng lạnh băng không cảm xúc.
Chương 29
Vừa ra khỏi cửa, Ân đã bắt gặp gương mặt hằm hằm của Liên đang đợi mình.
Lững thững đi đến gần, Ân nở một nụ cười thách thức.
Liên trừng mắt, vung tay lên định tát nhưng bàn tay còn chưa giáng xuống đã bị giữ lại. Nhìn hai tay Ân vẫn đặt trong túi áo khoác, Liên trừng mắt quay lại nhìn kẻ phá đám.
Ánh nhìn rực lửa lập tức tắt ngấm khi thấy nam sinh đang một tay bỏ túi quần, một tay ghì chặt cổ tay mình, ánh nhìn không mấy thiện cảm.
“Cậu đang làm gì vậy?” – Nam sinh hỏi Liên, giọng lạnh băng không cảm xúc.
“Tờ… tớ có làm gì đâu” – Với gương mặt hiền lành giả tạo, Liên cười xun xoe.
Buông mạnh cánh tay của Liên ra như ném đi một thứ giơ bẩn, cậu nam sinh lạnh lùng nói – “Từ nay còn kiếm chuyện với Ân nữa thì đừng có trách”
“Tớ đâu có kiếm chuyện gì đâu” – Gương mặt vô tội, Liên nhìn nam sinh trước mặt bằng đôi mắt oan ức.
“Còn không mau đi chỗ khác” – Đáp lại vẻ mặt thuần khiết của Liên là sự lạnh lùng đến run người, cậu nói như đang đe dọa.
Mặt Liên hơi tái, giọng điệu của câu nói cô vừa nghe quá đáng sợ. Vội vã bỏ đi nhưng không quên lén lườm Ân một cái, Liên thầm nguyền rủa.
“Nếu muốn gieo cho tôi một thùng lời nguyền thì trước hết giữ lại cho mình một cái đi!” – Bắt gặp ánh mặt của Liên, Ân nói giọng đều đều.
Không ngờ cái lườm kín đáo của mình bị phát hiện, Liên sợ hãi co chân chạy một mạch không dám quay đầu lại. Cô dám chắc nếu cô còn đứng lại thì Vũ Đình Hy sẽ lột da cô.
Nhìn theo cái dáng ẻo lả té lên té xuống vì mang guốc nhưng vẫn gầm cổ chạy của Liên, Ân nhếch miệng cười.
Chợt nhớ ra bên cạnh mình còn có người, cô quay lại vẻ mặt lạnh lùng.
“Tôi chưa nói với cậu là đừng xen vào chuyện của tôi à?” – Nghiêng đầu nhìn Hy, Ân chau mày.
“Nói rồi. Nhưng tôi đâu có nói là sẽ làm theo” – Hy nhún vai.
“Tùy cậu vậy” – Ân nhún vai rồi quay mặt bỏ đi.
Còn chưa bước đủ ba bước, cô thấy tay mình đang bị kéo mạnh trở lại.
“Tại sao lại là Vương Ân Thiện?” – Hy trừng mắt phẫn nộ, giọng hỏi không hề nhỏ.
“Bỏ tay ra!” – Không trả lời câu hỏi của Hy, Ân lạnh lùng ra lệnh.
Cố tình làm như không nghe thấy lời Ân nói, Hy kéo sát cô về phía mình hơn – “Tôi hỏi cậu tại sao lại là Vương Ân Thiện”
Tiếng quát của Hy làm Ân hơi giật mình.
“Tại sao lại không thể là Vương Ân Thiện?” – Lấy lại bình tĩnh, Ân nhướn mày.
“Là ai cũng không được” – Hy gằn giọng.
“Cậu nói không được thì là không được sao?” – Ân nghiêng đầu, điệu bộ thách thức.
Hy im lặng, cậu biết mình đang nổi giận vô lí. Nếu còn vô lí hơn nữa, cậu sợ rằng mình sẽ bị Ân ghét mất.
Cảm thấy bàn tay đang siết cổ tay mình lỏng dần, Ân giật tay ra, nét giận dữ không che giấu trên gương mặt.
“Phản ứng của cậu là gì?” – Ân hỏi.
Ngẩng đầu nhìn Ân rồi lại cúi đầu nhìn xuống đất, Hy im lặng.
Nghe câu hỏi của Ân, Hy càng thấy lòng mình rối hơn.
___Mình thích Lã Thiên Ân? Thích hay không thích?___
“Vũ Đình Hy, cậu nghe cho rõ! Nếu muốn sở hữu tôi như một chiến lợi phẩm, tôi sẽ giết cậu” – Nét mỉa mai, sự bông đùa hoàn toàn biến mất. Gương mặt Ân lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm. Đôi mắt tối đen nhìn xoáy vào Hy.
Dù không nhìn vào mắt Ân nhưng Hy có thể cảm nhận được cái nhìn lạnh lẽo của cô lên người cậu. Ý muốn rùng mình càng lúc càng mạnh.
Đôi giày thể thao đen giây xám rời đi, càng lúc càng xa. Thở hắt ra một tiếng, Hy như vừa thoát khỏi cơn bóng đè. Bây giờ cậu mới có thể ngẩng đầu nhìn theo bóng Ân.
___Tại sao khi đối diện với người con gái ấy lại không dám nói dối?___
___Vật sở hữu? Chiến lợi phẩm?___
___Có lẽ đúng là ý này___
Gật gù cái đầu và công nhận điều Ân vừa nói. Hy cười nhạt. Sở thích chiếm hữu đã làm cậu không còn biết đâu là yêu, đâu là ham muốn.
“Là ai cũng được, hãy để cho Lã Thiên Ân yên!” – Giọng Thiện bất ngờ vang đến từ phía sau.
Quay đầu nhìn sắc mặt của Thiện, Hy có thể chắc chắn cậu đã thấy hết những điều vừa xảy ra.
“Đừng có nhắm đến Ân!” – Thiện nhấn mạnh.
“Tại sao không? Vì đó là bạn gái em à?” – Hy cười khẩy.
“Anh yêu Lã Thiên Ân sao?” – Thiện nghiêng đầu nhìn Hy.
“Nếu anh nói ừ?” – Hy cũng nghiêng đầu nhìn Thiện như thể thách thức.
“Nói dối! Là tình yêu hay ham muốn chiếm đoạt? Anh cố tình không phân biệt được hay thật sự không thể phân biệt?”
Bỏ đi mà không cần đợi câu trả lời của Hy, Thiện cố tìm câu trả lời cho câu hỏi đặt ra cho bản thân mình.
Mới hôm qua cậu còn nghĩ sau khi dùng Ân trả thù Đan xong, cậu sẽ để Hy muốn làm gì thì làm. Thế nhưng khi thấy Hy kéo tay Ân, cậu lại không nén giận được mà yêu cầu anh mình tránh xa cô ra.
Trái tim chỉ mới nhích sang 1o, chưa đủ để Thiện nhận ra nói là gì nhưng đủ để cậu phải trăn trở.
Nhanh chóng chạy theo hướng Ân vừa bỏ đi, Thiện cuối cùng cũng bắt kịp cô.
“Này, kêu là về học đi với tôi mà sao bỏ về trước?” – Giữ tay Ân lại, Thiện chau mày hỏi.
Nhìn những giọt mồ hôi trên trán Thiện, Ân biết cậu vừa chạy theo mình. Định cãi lại nhưng lại thôi. Chỉ im lặng để cậu kéo đi.
Trên suốt đoạn đường đi, Ân luôn thắc mắc Thiện đang muốn làm gì. Nhưng bây giờ thì không cần thắc mắc nữa, câu trả lời ở ngay trước mặt rồi.
Đứng trong cửa hàng ôtô, Ân có chút bị mê hoặc bởi những đường cong hoàn hảo của những chiếc siêu xe.
“Hãy chọn một chiếc đi!” – Thiện ghé miệng vào tai Ân thì thào.
“Được thôi” – Ân gật gù.
Rõ ràng là người đề nghị Ân chọn xe nhưng sao Thiện lại thấy thất vọng. Không phải là cậu tiếc tiền nhưng cậu thật sự mong Ân sẽ từ chối hay ít nhất là cũng đưa đẩy một chút.
Nhìn Ân đi qua đi lại giữa các chiếc xe, hai tay bỏ túi áo, cậu thật sự không cảm nhận được hứng thú muốn mua xe của cô. Nhưng cô đã không từ chối lấy một lần, cậu tự hỏi là Ân giỏi che giấu hay đang tính toán điều gì khác.
Ngoài mặt như đang ngắm nghía các chiếc xe nhưng điều Ân thật sự chú ý là người phóng viên đang ngồi trong quán ăn đối diện.
Sau khi thấy được cái chớp nhanh chóng phát ra từ máy ảnh, Ân cười lạnh rồi đi đến chỗ Thiện.
“Đi thôi!”
“Sao vậy? Không ưng chiếc nào hết à?” – Thiện chau mày hỏi.
Liếc nhìn Thiện, gương mặt Ân thoát nét bất cần.
“Chẳng phải xong việc rồi sao”
Hơi chau mày, Thiện không hiểu Ân đang nói gì.
“Cậu đưa tôi đến đây chẳng phải chủ yếu là để đám phóng viên nhìn thấy sao?” – Ân nhếch mép cười.
Không ngờ suy nghĩ của mình lại bị Ân nắm bắt, Thiện hơi ngớ người.
“Tầng ba của tòa nhà bên kia là tòa soạn báo, vì ở dưới tầng một có quán ăn nên đám nhà báo thường dùng bữa ở đó. Cậu đưa tôi đến đây không phải là để bọn họ nhìn thấy sao?” – Khoanh tay trước ngực, Ân hất mặt về phía Thiện.
Bị Ân đoán đúng hoàn toàn những gì mình tính toán, Thiện hơi bối rối.
“Đã chụp hình rồi, mai sẽ nhanh chóng xuất hiện trên trang nhất thôi” – Bằng giọng lạnh nhạt, Ân nói rồi đi về phía cửa.
Cảm giác tội lỗi dâng cao trong lòng, Thiện nhìn theo Ân, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy. Một phần vì cậu đã hiểu lầm cô, phần còn lại thì cảm thấy như đang lợi dụng cô. Dù biết với số tiền cậu bỏ ra thuê cô thì làm thế này là hoàn toàn có thể nhưng sao cậu vẫn thấy có lỗi.
“Dù sao thì cũng hãy chọn một chiếc đi!” – Chạy theo giữ tay Ân lại, Thiện nói.
“Chưa đủ tuổi thi bằng, không biết lái” – Ân rút tay ra khỏi tay cậu, giọng nói lạnh nhạt.
“Tôi thuê tài xế cho cậu” – Thiện thuyết phục.
“Không cần” – Ân nói rồi bỏ ra ngoài và tiến về phía chiếc xe ban nãy đưa cô đến đây.
Thấy Ân bỏ đi, Thiện vội chạy vụt lên trước cô và nhanh nhẹn mở cửa cho cô.
Nhìn cánh cửa được Thiện mở sẵn, Ân nhếch miệng cười nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng.
“Tôi có tay” – Nói rồi cô đi vòng qua bên kia và tự mở cửa cho mình.
Trên suốt quãng đường về cô nhi viện, Ân không nói chuyện một câu cũng không nhìn Thiện, đôi mắt u ám của cô nhìn chăm ra ngoài cửa sổ.
Những cái gân ở cổ khẽ giật giật, cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng đang dâng lên trong lòng cô. Đột nhiên cô cảm thấy tủi thân vô cùng.
Trước giờ vẫn luôn tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Nhưng hôm nay bị đem ra xử dụng như một món đồ, lòng tự trọng của Ân tổn thương sâu sắc.
Ngay khi nghe bản thân nói đồng ý trao đổi với Thiện, cô đã tự nhủ mình gạt đi lòng tự trọng. Nhưng nói thì lúc nào chẳng dễ hơn làm.
Nhắm mắt lại, Ân cố nghĩ về những đứa trẻ của mình, nghĩ về mục đích của mình. Cô hy vọng cảm giác ấm ức đang dâng lên sẽ vơi đi phần nào.
Ngồi bên cạnh, Thiện biết rằng mình đã làm tổn thương Ân. Cậu muốn nói xin lỗi nhưng lại không phát thành lời. Chỉ còn biết im lặng nhìn cô.