watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về :Game ai là triệu phú
"Hai đứa đang cãi nhau hả?"
Đang chuẩn bị ăn sáng, dì đã hỏi tôi như thế. Tôi không nói gì. Dì diễn vở kịch tự biên tự diễn của mình. "Tuổi trẻ các con, cãi nhau là chuyện thường. Cãi nhau giữa vợ chồng giống như chém dao xuống nước. Nhưng, con gái không thể bắt nạt chồng mình biết không? Đàn ông mà, nếu nói họ làm giỏi, cực giỏi, họ sẽ càng làm giỏi."
Vợ chồng cãi nhau là gì? Chồng là gì?
"Sau này, nên quan tâm chăm sóc, dịu dàng đối với bọn đàn ông. Con trai? Là một động vật luôn cho mình là đúng..."
"...?"
"Giỏi quá! Cần phải thường xuyên nói những lời như thế, đàn ông sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn."
"Hử? Dạ."
"Ăn xong rồi à?"
Tôi ăn qua loa chút xíu rồi đứng dậy. Ngân Hách đứng sau lưng tôi, tôi nhẹ gật đầu, anh ta lập tức đi ra cửa.
Nếu như... tôi nói nếu như... Nếu như Ngân Hách và tôi không phải thân phận là người bảo vệ và con gái ông chủ, thì sẽ thế nào nhỉ?
Đã một tuần rồi.
Tôi đi vào lớp và lại chịu sự hành hạ của lớp phó. "Hai người chưa chia tay à? Xem ra là cậu cứ bám chặt lấy cậu ấy? Lòng tự trọng của con gái đi đâu rồi? Có phải cậu đã đe doạ cậu ấy như đã đe doạ giết tớ?"
"Có muốn thử một lần nhảy lầu mà không có dây thừng không?" Tôi đe doạ.
"Hả...?"
"Chỉ mới lầu 3, cho dù không có dây thừng, cũng sẽ không chết đâu. Nhiều lắm cũng chỉ bị gãy xương vài chỗ. Cậu nếu muốn thử thì cứ nói tiếp đi."
Lớp phó nghe tôi nói, sợ đến nỗi mặt trắng bệch, chạy mất tiêu.
Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, tôi quay lại. Hoá ra là lớp phó đang nắm chặt tay, trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng sững sờ nhìn nắm tay của nó. Ánh mắt của tôi như muốn nói "Nắm tay của cậu định làm vào việc gì?" Lớp phó hình như hơi sợ, sau đó, cậu ấy hét lớn với giọng nói đủ làm sập cả trường: "Huệ Bân, cố lên!" Quả là cao thủ tuỳ cơ ứng biến. Người nham hiểm xảo trá.
"Lý Huệ Bân." Là Ngân Hách.
"Chuyện gì?"
"Cầm lấy."
Tôi cầm gói đồ Ngân Hách đưa cho. Một tuần nay, hắn chảng đến lớp tôi lần nào, lý do hắn bỗng đến lớp tôi là gì? Tôi cầm lên xem, là bánh bao và sữa tươi. "Đây là gì?" Tôi hỏi.
"Đồ ăn."
Ngu thế, phải, tất nhiên là đồ ăn, lẽ nào là vật dùng để lau chùi? Ý tôi hỏi là vấn đề khác kia.
"Cậu chẳng phải ăn chưa xong bũa sáng sao?" Hắn hỏi tôi. Vẫn khờ khạo như vậy hả Ngân Hách?
"Bỗng nhiên cậu quan tâm tôi thế làm gì?" Tôi nhấm nhẳng.
"Nếu cậu ngất đi, tôi phải cõng cậu về. Nặng lắm."
"Dẹp! Nếu là như thế, cậu tự ăn đi. Để không nhờ ơn cậu, có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ mở to mát mà ngất trong phòng mình."
"Chỉ ngất đi thì không được sao? Tại sao còn phải mở mắt?"
"Ừ, thế thì tôi sẽ nhắm nghiền mắt mà ngất, Này, nếu cốt truyện diễn ra như thế, tôi cuối cùng không phải nhất định ngất đi sao?"
"Tóm lại, mau ăn đi. Tớ đi đây."
Ngân Hách đi rồi. Có thể nhận thấy, lớp phó muốn hỏi tôi cặn kẽ tình tiết và tiến triển của tình hình. Nhưng, cậu ấy không dám lại gần tôi.
Lý do là vì sợ nhảy lầu mà không có dây thừng!
NGân Hách đi khỏi chẳng bao lâu, lại có người đến tìm tôi.
"Chị..."
"Hử, gì thế?"
Đáng lẽ phải cười với Châu Ân, phải vui vẻ đón tiếp nó. Nhưng tôi không múôn nhìn thấy Châu Ân cười tít mắt, bởi vì tôi cảm thấy nó hạnh phúc quá.
"Kijou rất khoẻ."
"Kijou ăn uống được chú?"
"Dạ, nó đáng yêu lắm, lại rất ngoan. À, cái này."
"Đây là gì?" Tôi nhận phong thư mà Châu Ân đưa, hôm nay sao có nhiều người tặng đồ cho tôi thế. Tôi mở ra xem, bên trong có rất nhiều hình của Kijou.
"A, cám ơn! Chị nhó Kijou nhiều lắm, thật cám ơn em!"
"Chị đừng cám ơn em."
"Hả?" Tôi vừa xem hình Kijou, buột miệng hỏi.
Châu Ân mỉm cười nói :"Không phải em nghĩ ra, đây là chủ ý của anh Ngân Hách. Thật ra là Ngân Hách nhờ em đưa cho anh ấy thật nhiều hình của Kijou. Điều kiện em đưa ra là: anh ấy phải dành cho em thời gian một tuần. Nhưng, Ngân Hách không chịu hẹn gặp bên ngoài, nên đành phải hẹn gặp lúc nghỉ đổi tiết."
"Ơ?"
"Hôm qua là ngày cuối cùng, em sẽ không bao giờ quên. Ngân Hách là người đàn ông tuyệt vời. Có thể có một hồi ức đẹp như vậy, thật không còn hạnh phúc nào bằng. Chị, cám ơn chị."
"Hử? Chuyện này hình như không cần cám ơn chị."
"May nhờ có chị, em mới có thể trò chuyện được với Ngân Hách. Tụi em còn nhắn tin, gọi điện thoại. Thật rất cám ơn chị."
"Không phải hai người đang yêu nhau sao?"
"Không phải. Em đã bày tỏ lòng mình, nhưng tối qua, em đã bị từ chối. Nếu có thể quen với anh ấy thì tốt biết chừng nào!" Mặt Châu Ân lộ vẻ bị tổn thương, nhưng lập tức tan biến đi.
"Thế, em đi nhé."
"Ừ, cám ơn em."
Sau khi Châu Ân về lớp, tôi mơ hồ nhìn hình Kijou. Bỗng nhiên, mặt tôi lộ vẻ vui hớn hở, hoá ra không phải đang yêu nhau, hoá ra không phải là thích Châu Ân! Tôi cười tươi nhu hoa, còn nhảy nhót nữa. Tú Nhi lặng lẽ đi lại gần.
"Có chuyện gì mà vui thế?"
'Hả? Không có gì. ha ha."
"Biến thái à? Ngậm miệng lại được không?"
"Ừ, ha ha..."
"Trên tấm hình có bôi thuốc gì à? Một loại thuốc đặc biệt mà mỗi lúc lật xem hình, thuốc sẽ bay vào mũi, sẽ biến một người vốn dĩ bình thường thành con ngốc." Tú Nhi tự nhiên cay độc.
Tôi bỏ hình Kijou vào lại phong bì, sau đó cất vào túi. Tuy tôi nhiều lần nhấn mạnh là vì hình của Kijou mới vui như thế, nhưng hình bóng Ngân Hách cứ lởn vởn trong đầu tôi.
Tú Nhi: "Này, cậu ra ngoài nói chuyện vói tớ chút xíu."
"Chuông reo vào lớp rồi."
Tú Nhi vẫn trừng mắt nhìn tôi, kéo tôi lên sân thượng. Hôm nay, bản cô nương tâm trạng vui vẻ nên để cậu muốn gì được nấy. Vừa đến sân thượng, Tú Nhi không cho tôi cơ hội được thở, bắt đầu đặt câu hỏi tấn công. "Này, cậu nói thật đi, tại sao lại vui như thế?"
"Hử? Vì nhận được hình của Kijou."
"Không phải đâu? Chỉ là hình của Kijou thì sẽ không đột nhiên vui như thế."
"Không phải, chính là vì Kijou."
"Tại sao lại tránh ánh mắt tôi?"
"Tớ không có, là nhìn bầu trời."
Xem ra con nha đầu Tú Nhi này đã hạ quyết tâm. Mấy ngày nay, nó cứ nói ánh mắt tôi có vẻ kỳ kỳ, nó sẽ không bao giờ nhìn ra đâu.
Tú Nhi: "Này, cậu..."
Tôi quyết định rời khỏi hiện trường ngay. Tôi nắm chặt tay nắm cửa sân thượng: "Tớ phải xuống đâu, sắp học rồi."
"Này, nói chuyện thêm chút nữa đi."
"Tớ chẳng phải đã bảo sắp học rồi sao."
"Cậu, tớ đã sớm nhận ra cậu có gì đó không bình thường, nên cứ quan sát cậu và suy nghĩ mãi."
"Kết thúc ở đây đi."
"Lý Huệ Bân! Cậu đang thích Hạ Ngân Hách?"
Những gì muốn nói cuối cùng cũng nói ra rồi, tôi nhắm mắt lại. Tú Nhi đã nhận định chính xác. Bất cứ sự giải thích nào đều chỉ làm tình hình xấu thêm.
"Cậu thích Ngân Hách à? Tại sao không nói nên lời?" Tú Nhi vẫn lải nhải.
"Phải, tớ có thể giấu cậu chuyện gì chứ."
"Thích thật à? Ánh mắt cậu nhìn Ngân Hách cũng rất lạ."
"..."
"Cậu đừng mong nói cho qua chuyện, mau trả lời."
"Ừ, thích, tớ thích cậu ấy, được chưa?"
Sau đó, lúc tôi mở toang cửa sân thượng, suýt ngừng thở. Bởi vì truớc mắt tôi là Ngân Hách đang đứng ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.

"Ngân... Hách..."
Giọng tôi hơi run run. Ngân Hách hơi cúi đầu, nheo mắt nói: "Ở đây làm gì? Không vào học?"
"Ơ..."
"Tôi gọi điện cho chủ tịch..."
Vẫn giọng nói đó, vẫn ngữ khí đó, vẫn hành vi đó, nhưng tại sao không dám nhìn vào mắt tôi.
Qua khe cửa, Tú Nhi nhìn thấy Ngân Hách, nó sợ quá, quay lưng đi.
Bây giờ, chỉ có mình tôi thu dọn tàn cuộc này. Có nằm mơ cũng không ngờ, tôi có thể để lộ bí mật trong lòng ở một tình huống như thế. Bây giờ làm sao thu dọn tàn cuộc?
"Học sinh lớp 12, chỉ mấy ngày nữa là thi tốt nghiệp, mà còn lười biếng à?"
"Kệ tôi, nhưng Ngân Hách..."
"Tôi xuống lầu đây."
Tôi chưa kịp phản ứng gì, Ngân Hách đã đi xuống rồi. Có thể là không muốn nghe tôi nói tiếp, tôi bị bỏ rơi rồi sao? Nếu không thì hắn bị tôi doạ rồi? Bởi vì quá bất ngờ, nếu không thì hán là muốn xem như không nghe thấy gì.
Sau khi tôi và Ngân Hách chia tay như thế, mãi đến khi tan học về nhà mới chạm mặt nhau. Tất nhiên trên đường về, chúng tôi không ai nhắc tới chuyện trên sân thượng.
"Cậu nhìn trộm gì thế?" Hắn hỏi.
"Không, không có..."
"Mặt tôi dính gì à?"
"Không có."
"Mặt cậu dính gì kìa."
"Hả?"
"Vậy mà tin à?"
Hắn đang lấy tôi làm trò đùa, tôi nhìn hắn hầm hầm. Sau đó, chúng tôi ai cũng không nói lời nào, cũng không có gì muốn nói, cũng không có tâm trạng hỏi.
Về tơí nhà, bỏ cặp xuống, điện thoại tôi reo lên. Là Thái Nguyên, lâu rồi không liên lạc.
"Gì thế?" Tôi hỏi.
"Hì! Gần đây cậu có kiềm chế tính nóng nảy để sống thoải mái không?"
"Ừ, sống rất tốt, chỉ cần cậu im hơi lặng tiếng."
"Biết, biết. Tớ rất hiểu người em gái này... nhớ người anh này nhiều lắm."
"Gần đây, người muốn nhảy lầu không có dây nhiều thật đấy."
"...?"
"Lý do gọi điện cho tôi là gì? Nếu không muốn rơi từ trên cửa sổ xuốngthì mau nói ra cho tôi."
"Có chuyện gì à? Cậu làm gì mà đáng sợ thế. Lý do một đứa trẻ truớc giờ hiền lành, lương thiện, bỗng nhiên giống như ngựa tuột khỏi dây cương là gì? Nếu tớ ở trước mặt cậu, cậu sớm đã tặng tớ một đá, phải không?"
"Hoàn toàn có thể."
"Tôi sợ quá. Mấy hôm trước, tớ bị trượt ngã, hình như đó cũng là do cậu nguyền rủa tớ."
"Nếu cậu chỉ nói những chuyện này thì tớ thấy tiếc tiền điện thoại quá. Cúp máy đây."
"Đừng! Đừng! Đợi đã!"
Bây giờ mới nhớ đến nội dung chính. Tên ngốc này.
"Gần đây, tớ thăm dò khắp nơi. Nghe nói, quả thật là có một nhóm người xăm hiùnh chữ thập trên cánh tay. Nhưng trước giò, tớ chưa từng nghe qua nơi này, không phải tổ chức xã hội đen gì cả. Xem ra cũng không giống người làm những chuyện như giết người. Có thể là quí tộc nghèo khổ, hoặc là tổ chức xã hội sống bơ vơ. Nhưng hình xăm cây thánh giá mà cậu nói hình như chỉ có trên cánh tay bọn họ, cho nên, tớ nói với cậu."
"Ở đâu?"
"Quán bar trong hẻm Á Âm Đống, cậu còn nhớ chứ?"
"Còn."
"Phải đó. Nhớ năm xưa, cậu chẳng phải nổi tiếng cả vùng sao? Vừa nói cậu xuất hiện, cả hẻm đều bàn tán xôn xao. Lúc đó câậuđánh hạ tất cản hững tên đầu đường xó chợ ở đó bằng nắm đấm của mình. Tất cả bọn côn đồ của tổ chức xã hội đen đều muốn lấy lòng cậu."
"Câụ nhất định phải nói tràng giang đại hải sao?"
"Ừ, phải, tớ là nói..mà."
Tên này thật là lắm lời, bắt đầu câu chuyện dài lê thế, nói một hồi thì đi xa hơn 3000 dặm.
"QUán bar lớn nhất trong hẻm Á Âm Đống là bar Đại Hàn, nổi tiếng với phong cách truyền thống. Nhóm người xăm hình chữ thập trên cánh tay thường xuất hiện ở đó. Tó đã kiểm tra rồi, hình xăm đó quả thật là giống như cậu nói. Nhưng... chuyện bọn chúng làm..."
"sao?"
"... Hơi tồi tệ một chút. Chúng nổi tiếng là dùng những thủ đoạn hèn hạ, đê tiện để đánh nhau. Gần đây, cảnh sát đang bắt bọn chúng."
"Có lẽ mọi người ghét sự xấu xa của bọn chúng, mà vì sợ nên đều trốn tránh chúng."
"Có thể. Cậu định thế nào?"
"Còn thế nào nữa? Ngày mai là cuối tuần, tớ tất nhiên phải đích thân đi một chuyến."
"người giám sát cậu thì sao?"
"Đó là việc của tớ. Tóm lại, cám ơn cậu."
"Nếu cảm ơn tớ thì mời tớ uống ly rượu."
Cạch!
Tiếc tiền điện thoại, nên cúp mấy thì cúp.
Tôi thay quần áo, thấy hơi đói, muốn xuống lầu nấu tô mì ăn.
"Làm gì thế? Ăn vụng à?"
Tôi quay lại, là Ngân hách.
"Ơ... Cậu có chuyện gì?"
"Nấu tô mì ăn cơm."
"Tôi ăn thì nóí là ăn vụng, cậu ăn thì là ăn cơm à?"
"Tôi xem ra là đường đường chính chính. Dáng vẻ của cậu hơi..."
Tôi thừa nhận, dáng vẻ của tôi xem ra cũng giống như bị bắt quả tang đang ăn vụng, vội vàng rót nước vào rồi lên lầu, ngồi trên ghế nệm phòng khách. Chảng bao lâu sau, Ngân Hách cũng lên, ngồi đối diện với tôi.
"Này, tương ớt đâu?" Tôi hỏi.
"Không cầm lên à?" Hắn hỏi lại.
"Tôi cứ tưởng cậu cầm!"
"Tôi cầm làm gì? Tôi tưởng cậu đi lấy rồi."
"Hừm..."
Tôi im lặng và mở tô mì ăn, không còn gì đáng nói nữa. Với tôi lúc này, nhìn mặt hắn cũng là một áp lực. Thoáng chốc, đã giải quyết xong tô mì, tôi định về phòng thì Ngân Hách giữ lại.
"Gì thế?" Tôi cáu gắt.
"Cậu có vẻ lúng túng?"
"...?"
Ngân Hách cũng nhận ra sao? Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn đã nhận thấy điều đó.
"Thời gian không còn nhiều nữa, cậu đừng như thế." Hắn nói.
"Gì cơ?"
"Bây giờ chỉ còn lại 6 tháng, cho nên chúng ta tốt nhất nên tự nhiên một chút."
"Có gì không tự nhiên chứ?"
Tôi cũng không ngờ ngữ khí của mình lại có ý châm chọc như thế, đã giả vờ không biết thì giả đến cùng vậy! Cái này gì đáng gì.
"Là không tự nhiên."
"Đâu có như thế? Chẳng phải nên có lý do sao?"
"..."
"Cuộc đối thoại trên sân thượng, cậu đều nghe cả."
"Ừ."
"Cho nên thếd nào?" Lại thêm phản ứng không ngờ tới, giong nói tôi run run, không có gì đáng sợ cả. Lúc đánh nhau chỉ lo đánh, cho dù đối thủ là một nhóm nhiều tên, tôi chỉ biết đứng dậy. Trong trí nhớ của tôi không có chuyện, vì sợ hãi mà ngồi bệt tại chỗ, nhưng lúc này, tôi rất sợ không khí im lặng, tĩnh mịch này.
Ngân Hách chậm rãi nói:
"... Xin lỗi." 

Thôi đi, dừng lại ở đây."
"..."
"Đừng nói gì nữa cả." Tôi nói.
Lòng tôi buồn lắm, sợ mình sẽ khóc. Việc giữ tiếng nấc nghẹn, giọng điệu cố tỏ ra như không quan tâm quả thật khó hơn tôi tưởng tượng. Không sao, đối với tôi, nước mát không xứng chút nào, là sự mềm yếu không cho phép. Tình yêu với tôi là không tồn tại cùng nước mắt.
Tôi biết, chúng ta khác nhau, rất nhiều, cho nên đừng nói gì nữa cả. Xin cậu đừng làm tổn thương quá nhiều, đến giới hạn tôi có thể chịu đựng là được rồi.
Tôi đi vào phòng, Ngân Hách vẫn cúi đầu ngồi đó, tôi không nhìn thấy ánh mắt hắn. Về đến phòng, nước mắt tôi mới ướt cả hai má.
Hoá ra là thế ,tình yêu trong phim ảnh và trên truyền hình hoá ra đều như thế. Cảm giác đau khổ khi lúc tưởng có thể chạm được nhưng tay lại không chạm tới. Tôi không cầu mong cậu yêu tôi, chỉ mong thời gian tôi quen đi cậu cũng ngắn như thời gian tôi yêu cậu.
Đến tảng sáng, tôi vẫn không ngủ đụơc, mệt lả cả người. Nhưng trái tim vẫn đập dồn, trái tim và cơ thể cách nhau rất xa. Tôi thật không thích cảm giác này, lặng lẽ đi ra phòng khách mở ti vi, không có gì đáng xem cả. Tôi lục lọi tỏng đống đĩa CD, cái đĩa hài mà Ngân Hách từng bắt tôi phải cười ở đây.
Không phải hắn mượn về? Là tự hắn mua?
Tôi mở đĩa, dựa vào ghế xem những câu chuyện mà mới nhìn là đã biết ngay, cười bất đắc dĩ.
"Ha ha ha..." Tuy cười thành tiếng. nhưng trong lòng tôi rỗng không. Chán ngắt.
Lúc tôi định lấy đĩa ra thì cửa phòng Ngân Hách mở, liền nằm xuống lại, tôi không can đảm đối mặt với hắn.
Cạch! Có tiếng đóng cửa, tiếng bước chân đi về phía tôi. Ngân Hách đứng trước mặt, hỏi:
"Ngủ rồi à?"
"..."
Anh ta không nói nữa. Tôi nhắm mắt nên không thấy được hắn đang làm gì, đành phải nhắm mắt giả chết vậy. Bỗng nhiên, tiếng bước chân Ngân Hách lại hướng về phía tôi, sau đó dừng lại bên ghế nệm tôi đang nằm. Ơ... Cảm giác đáng sợ này... không biết từ đâu bay vào bụng tôi. Là tâm trạng bất an muốan nhìn nhưng không thể nhìn, có thể xem như là tâm trạng của tử tù.
"Thật ngủ rồi à?"
Đúng thế, thật sự ngủ rồi, cho nên cậu đi đi.
"Ơ..."
"...?"
"Mắt sưng rồi."
Tối như vậy mà có thể nhìn thấy sao?
Ngân Hách cẩn thận xoa nhẹ đôi mắt sưng đỏ của tôi. Xem ra, trái tim tôi đã trải qua thời kỳ lưu thông, bất giác đập mạnh. Không bao lâu, cơ thể tôi bay lên không trung. Có lẽ là, Ngân Hách bế tôi lên. Hé mắt, nhìn thấy khuôn mặt Ngân Hách, sống mũi thẳng và hàng lông mi dài.
Ngân Hách mở cửa phòng tôi, cẩn thận đặt tôi lên giường, sau đó, hắn vén tóc tôi ra sau: "Tôi không muốn làm tổn thương cậu."
Hồi lâu sau, hắn đi ra ngoài.
Nếu như không như thế, nếu như không nói những lời này, cho dù cậu không quan tâm đến sự sống chết của tôi, tôi cũng không khóc nhiều như bây giờ.
******
"Đi đâu?"
"Đừng quản tôi."
"Tôi hỏi cậu đi đâu!" Ngân Hách nắm chặt cổ tay rồi kéo tôi quay lại đối mặt.
"Nếu biết tôi đi đâu, cậu sẽ đi cùng tôi chứ?"
"Điều đó không phải là đương nhiên sao?"
"Nhà tắm công cộng nữ!"
"..."
Khó khăn lắm, tôi mới thắng được Ngân Hách. Một cơn gió mát rượi thổi qua.
"Cậu đến nhà tắm công cộng à?"
"Ừ."
"Tôi đua cậu đến cửa rồi đứng ngoài đợi."
"Trong nhà tắm có phần tử khủng bố, có kẻ trộm à? Cho dù có, cậu là con trai, có thể vào nhà tắm của nữ không? Cậu sẽ bị xem là kẻ biến thái."
"Cho nên, tôi mới đưa cậu đến cửa."
"Cậu sẽ đứng ngoài đợi tôi chứ? Tôi tắm ít nhất cũng phải 3 tiếng."
"Cống thoát nước sẽ không nghẹt chứ?"
"Ừ... phải. Bây giờ nhà tắm đang mở cửa... Này!"
"Tôi chỉ đùa thôi, cậu lại bị chi phối."
"Tức quá đi! Tôi đi đây."
Tôi bỏ lại sau lưng Ngân Hách đang lớn tiếng gọi, cố hết sức chạy về hướng nhà tắm công cộng. Để trở lại bình thường, tôi không thể không chỉnh trang lại nét mặt mình, nhưng đôi mắt sưng đỏ thì lại không có cách gì. Sau này, tôi sẽ không ngủ trên giường sau khi khóc.
Sau khi ra khỏi nhà, tôi chạy thảng tới nhà Thái Nguyên.
Rầm rầm rầm! Rầm!
Không cần phải bấm chuông, hắn chác còn nằm mơ trên giường, nhấn chuông chắc chắn không nghe thấy. ĐỐi với loại người như hắn, chỉ có dùng vũ lực.
Đá vào cửa hồi lâu, cuối cùng, tôi nghe tiếng bước chân đi lại. Cùng với tiếng bước chân còn có tiếng nói.
"A, tên khốn nào đá vào cánh cửa quý giá của tao? Tao mà bắt được, sẽ cạo trọc đầu mày, cạo bóng loáng, làm bóng đèn cho nhà tao!"
"Nói đủ chưa?"
"Hả? Lý Huệ Bân?"
"Cầm cái này."
"Này, đây là... Tuy quan hệ của chúng ta không bình thưòng nhưng tắm ở nhà tôi có phải quá đáng lắm không? Đường cống nhà tôi sử dụng không tiện cho lắm. Tôi nghi ngờ nó có thể chịu nổi tóc và bụi bẩn trên người cậu. CÒn nữa... Nếu con gái mà dùng nhà tắm của chúng tôi?..."
"Cậu nói nhưng lời vô tích sự gì thế?" Nghe tôi nói, Thái Nguyên ngậm miệng lại.
Miệng hắn có thể bay lượn trên trời, hắn nói nhiều thật, phiền quá đi.
"Cậu giúp tớ giữ cái thì được rồi."
"Không vào nhà à?" Thái Nguyên lùi lại một bước, mời.
Tôi lắc đầu: "Không có thời gian."
"Đi đâu thế?"
"Hôm nay phải giải quyết xong."
"Hôm nay?"
"Ừ."
"Có nhanh quá không? Cậu nghĩ lại đi. Một mình cậu đi đến đó can bản không thể."
"Không phải xã hội đen, cậu chẳng phải nói là một tổ chức suy tàn sao? Thế chẳng phải rất đơn giản sao?"
"Này, tớ đi cùng nhé."
"Đây không phải là lần đầu tiên, cậu lo gì chứ?"
"Điều này không phải tất nhiên sao? Tính lỗ mãng của cậu đủ chọc thủng bầu trời, bay đến tận cùng vũ trụ!"
"Xin cậu nói đơn giản chút đi! Miệng cậu nhẹ như thế mới đủ chọc thủng bầu trời, bay đến tận cùng vũ trụ. Tớ đi đây."
"này, này! Nhưng bây giờ mới có 3 giờ!"
"Tớ có lệnh cấm, phải giải quyết xong trong vòng 2 tiếng. Tớ đi đây."
"Này!Này!"
Thái Nguyên đang xách cái sọt tre đựng đồ dùng khi tắm, gọi tôi. Bỏ mặc hắn, tôi cắm cúi chạy.
Quán rượu Đại hàn ở Á Âm ĐỐng, hơi quen. Nhưng thời gian đã lâu lắm rồi, không biết có thể nhớ ra không? Nhưng vừa đến đó, tôi nhớ lại hết.
Đến trước cửa quán Đại Hàn ở hẻm Á Âm Đống, lúc tôi định vào trong, một người phục vụ chặn lại: "Chưa tới giờ mở cửa."
"Mày hãy cảm ơn là chua tới giờ mở cửa đi, cút!" Tôi lúc này thật khó nhẫn nhịn đựơc.
Tên phục vụ vẫn nhíu mày, tỏ vẻ phiền, nói: "Chưa tới giờ mở cửa!"
"Hừ, tức quá!"
"Tao thấy mày tuổi còn rất nhỏ, lại không lễ độ? Hả?"
"Chỉ là một tên phục vụ thôi mà! Đừng nói vớ vẩn nữa, trước khi tao nện cho mày một trận."
Tôi nhìn tên phục vụ từ đầu tới chân, hắn hơi sững người. Chỉ mới liếc mắt nhìn hắn, hắn đã sợ rồi, người như thế thì làm được gì. Hắn lại dám cản đường tôi? Có phải mày rất hiếu kỳ muốn biết mặt đất địa ngục như thế nào không?
"COn... con nha đầu này! Về nhà ngay cho tao! Đại ca về rồi nhất định sẽ giết chết mày!"
"Tốt. Tao cũng muốn tiêu diệt người mà tụi mày gọi là đại ca đó." Tôi đá một cái trúng vào bụng tên phục vụ đó, hắn ngã xuống đất. Tôi cười chế giễu: "NHóc con, giảm béo đi, bọt biển cũng không mềm bằng bụng mày đâu."
"Con khốn đang gây sự phía trước là ai thế?"
Tôi quay lại, ba tên lực lưỡng đang đứng dàn hàng ngang.
Tên phục vụ tập tễnh đứng dậy, mếu máo: "Đại ca, con nhỏ này điên rồi!"
Tôi nhìn ba tên đó, nghĩ thầm: Tìm được rồi! 

Tìm được rồi! Tôi mở to mắt, cố nhìn vào cánh tay ba tên to lớn đó, nhưng bị tay áo sơ mi che khuất, không nhìn thấy gì cả.
"Này, chuyện khác thì không cần làm. Xắn tay áo tụi mày lên đi!"
"Ha ha, xem con khốn đó kìa! Thật không biết từ đâu ra con điên này? Ha ha!"
Ba tên đó cười lớn, lại còn nhìn nhau cười mỉa mai tôi.
Là vì tôi quá nhỏ, nên làm bọn chúng cười sao? Hoặc là vì bọn chúng đã biết trước tương lai không xa, mình sẽ chết, nên muốn cười cho đã trong những năm tháng còn lại? Tất nhiên, kết quả sẽ biết nhanh thôi mà.
Bỗng nhiên, bọn chúng cùng nắm chặt tay: "Con khốn kia, có phải mày muốn tụi tao dạy cho một bài học lễ độ không?" 
"Đầu chúng mày trống rỗng rồi à? Hung hăng gì chứ, nổi điên gì chứ? Muốn tấn công thì xông vào đi!"
Tôi cười khì một tiếng, việc này chắc làm tổn thương đến lòng tự trọng của bọn chúng nên chúng nổi giận. Tên đầu đảng nhìn tôi hầm hầm. "Muốn đánh nhau ở đâu?"
"Ở đây, sao thế? Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đều rất bận. " Tôi nói một câu đầy vẻ khinh thường.
Nhưng không giống như cơ thể đồ sộ của hắn, động tác hắn tấn công tôi rất nhanh nhẹn.
"Hây da!"
Bập.
"Thế này kết thúc chưa?"
Tôi lấy tay cản được nắm đấm của tên đầu sỏ. Tên ngu dốt đó cứ tưỏng ra tay trước thì sẽ giải quyết được cuộc chiến sao. Nói thế nào cũng giống một tên dựa vào sức mạnh mà tồn tại đến bây giờ, nếu không thì sao tấn công ngu ngốc như thế chứ?
"Con khốn này!"
"Tên thối tha, mở miệng ra là con khốn này con khốn nọ!" Mắt tôi long lên, bẻ ngoặt cánh tay của hắn, sau đó, nện cùi trỏ vào lưng hắn. Mất đà, hắn nằm sấp dưới đất, tôi giẫm lên lưng nói: "Tên này lại tấn công bằng chiêu thức không ra gì. Muốn chết sớm hả?"
"Đồ khốn kiếp!" Xem ra vẫn chưa biết thân biết phận, một tên nữa xông vào tôi, sau đó tên bên cạnh cũng từ trên xe rút ra cây côn, chống lên vai. Tôi vẫn giẫm lên lưng tên đang nằm dưới chân:
"Nói cho mà biết, tao sốt ruột rồi. Đừng hí hửng vì có mấy thứ vũ khí đó đánh tao. Bọn nhãi nhép chúng mày, nếu thật sự chúng mày khốn kiếp!"
Người chết trong tay bọn chúng là mẹ tôi... Mẹ tôi!
"Này!"
Tôi đá vào bụng tên vừa xông vào tôi, hét lớn. Tiếp theo, đá vào mặt một tên khác, bẻ ngoặt tay tên lại xông vào tôi. Động tác tiếp là giẫm lên đầu, làm đầu hắn áp sát đất. Tiếp đến, tôi đỡ nắm đấm của tên có đôi mắt rực lửa đang xông vào tôi, đấm lại hắn một đấm, Lập tức, hắn bị chảy máu mũi, nhìn thấy máu, hắn hoảng hốt.
"Khốn kiếp..."
Bịch!
Tôi đá vào vai tên đang chửi thề với giọng rất nhỏ.
"Khốn kiếp gì mà khốn kiếp?"
"Mày... mày rốt cuộc là ai?"
Bịch!
"Hự!"
"CÒn chưa biết thân à? Phải lễ độ?"
"Dạ.... dạ... chị... chị là ai?"
Bị doạ dễ như thế sao?
"Muốn biết hả? Mày không cần biết."
Tôi đi lại trước tên đang dựa vào tường và nắm chặt cánh tay hắn, mặt hắn đầy vẻ sợ hãi. Tôi là sư tử dưới suối vàng sao? Đáng sợ thế à?
Giở tay áo sơ mi hắn lên. Không có.
"Hình xăm cây thánh giá đâu rồi?"
"Hình... hình xăm cây thánh giá?"
"Hình xăm trên cánh tay!"
"À, cái đó, cái đó ở cánh tay khác..."
À, tôi cứ tưởng uổng công vô ích, suýt nữa, tôi đã hối hận vì lãng phí thời gian. Tôi nắm chặt cánh tay kia của hắn, mặt hắn vẫn lộ vẻ khiếp sợ. Tôi giở tay áo lên: Hình xăm cây thánh giá khác trong ký ức của tôi, hình xăm cây thánh giá đó.
"Khốn kiếp, không phải."
"Hơ... hơ?"
"Đây là hình xăm của bọn mày à? Phái nào thế?"
"Đơn... Nhất Phái."
Xem ra là bọn thủ hạ rác rưởi của Đơn Nhất Phái. Tôi phủi tay nói: "Tên Thái Nguyên chết tiệt, dám báo tin giả."
"Hơ... hơ..."
Chúng mày đừng nhìn tao với ánh mắt oán trách đó, đừng trách tao, đều tại Thái Nguyên.
Tôi đi ra khỏi Á Âm Đống và đi thẳng đến nhà Thái Nguyên.
Rầm! Rầm rầm rầm!
"Lại là tên lưu manh chết tiệt nào đá vào cánh cửa vừa đẹp vừa đắt?"
"Tên lưu manh chết tiệt đó là tớ. Sao hả?"
"Cậu... Lý... Huệ Bân?"
"Hôm nay là lần đầu tiên gặp tớ à? Cậu sao thế?" Tôi đi vào nhà Thái Nguyên. Vẫn là căn nhà sạch sẽ, ngăn nắp. "Ở nhà một mình à?"
"Ừ, uống gì không? À, đánh một trận rồi hả? Bọn họ bị đánh hả?"
"Không, không phải."
"Lại không phải?"
"Ừ, không phải, phù..." Nằm bệt xuống ghế nệm, tôi thở dài. Ở một góc nào đó trong lòng, tôi cũng có chút vui mừng, nếu mẹ bị những tên nhãi nhép đó giết hại, tôi có lẽ sẽ điên mất.
A, mát quá! Ngẩng đầu lên, hoá ra là Thái Nguyên lấy nước lạnh áp vào mặt tôi. Tôi nhận ly nước trong tay Thái Nguyên và trừng mắt nhìn anh ta.
"Này, làm gì nhìn tớ thế?"
"Đều tại cậu, làm tôi phí công đánh mấy tên vô danh tiểu tốt."
"Sao thế? Vận động cho cơ thể thoải mái không phải rất tốt sao?" 
"Cũng phải."
"Ở nhà, cậu không thể tuỳ tiện chửi thề, chỉ tập thể dục cũng không thể áp chế được tính nóng của cậu. Đặc biệt là người tên Ngân Hách đó, một ngày từ sáng đến tối, hắn luôn ở bên cạnh giám sát cậu. Cậu có thể làm được gì? Theo tớ thấy, cậu có thể ra ngoài một mình đã là chuyện kỳ lạ, điều may mắn là cậu đã vận động cơ thể phải không." 
"Ừ, phải, trận này đã bắt mình phải ngoan ngoãn nghe lời. Cơn giận của tớ cũng tiêu tan."
"đúng thế, cậu cuối cùng cũng trở thành một nữ..."
"Nói tiếp đi?"
"Cậu vốn dĩ đã là nữ sinh rồi, ha ha..."
Cuời cho qua chuyện à? Thật ra, tôi đọc được sự sợ hãi trong mắt Thái Nguyên. Hắn cuối cùng cũng nhận ra sự đe doạ của tôi.
"A, nhiều tin nhắn thế này. Này, cậu đọc đi."
"Tại sao là tớ đọc!" Thái Nguyên bỗng nổi trận lôi đình. "Lẽ nào muốn để tớ vừa chịu những sóng điện tử cực kỳ độc hại, còn phải dán mắt vào đọc tin nhắn à?"
"Hừm!"
Thái Nguyên vội mở điện thoại của tôi lên: "Nói chính xác là có 11 tin nhắn. Đầu tiên, yêu tố tạo thành 11 tin nhắn là..."
"Yêu tố tạo thành rút cuộc là gì?"
"Ưm! 5 tin của Tú Nhi. Cậu ấy nói là buồn, nên nhắn tin nhiều như vậy."
"Cái đó không cần đọc. Xoá đi."
"Được. Các tin nhắn còn lại. 3 tin của lớp phó. Lớp phó cậu gởi tin này, lần lượt là: Trong ngày cuối tuần đẹp đẽ như thế, có phải nhớ tớ đến không muốn sống nữa? Làm gì thế? Ê, đang hẹn hò hả?"
"Này, mấy tin nhắn này xoá toàn bộ!"
"Xem ra, sau khi lên lớp 12, cậu lại kết giao với mầy người bạn kỳ lạ."
"Bạn bè gì."
"Ừm, còn lại 3 tin, là: Tôi có nói, mau về, Cậu có phải là lột da toàn thân không?, Có cần tôi đưa ống thoát nước cho cậu?. Ưm, là Hạ Ngân Hách."
"Khốn kiếp."
Tôi bất giác đứng dậy rồi lại ngồi xuống, vốn định trả lời, nhưng tôi lại thở dài và nằm xuống ghế.
"Này, cậu sẽ không..."
"Ừ, muốn ngủ một giấc."
"...?"
"30 phút sao, gọi tớ dậy. Biết chưa"
Tôi không để ý Thái Nguyên ở phía sau, từ từ nhắm mát lại. Có lẽ là vì lâu rồi không có cơ hội vận động gân cốt như vậy, nên cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng, sau đó, cái giá phải trả cho giấc ngủ rất đau đớn.
Trong giấc mơ, lớp phó biến thành 5 người. Ngồi bàn trước, bàn bên cạnh, bàn phía sau, ở góc tường đối diện, nhìn đâu cũng đều là lớp phó. Tôi sáp điên rồi...
Cầu xin Thượng đế... Con nhất định sẽ làm nhiều việc thiện! Con cũng chưa sát sinh bao giờ, tại sao lại cho con có giấc mo đáng sợ vậy?
"Chà.... Một cơn ác mộng khủng khiếp!" Tôi lắc đầu.
Bỗng vang lên một giọng nói, rất quen thuộc.
"Ngủ mà còn thi triển võ công à?" 

“Ngân Hách? Sao cậu lại ở đây?”
“Là tớ mời!” Thái Nguyên vừa nói, vừa đưa cho Ngân Hách ly nước cam ép.
Thái Nguyên chết tiệt đó điên rồi à? Đưa tôi uống là đồ hộp, mời Ngân Hách uống thì lại là nước cam tươi! Đúng đúng, chắc là vừa mới tỉnh dậy, tinh thần chưa tỉnh táo.
“Cậu đừng nghiến răng như thế, thoải mái chút đi. Cậu bảo tớ 30 phút sau gọi cậu dậy, nhưng tớ gọi thế nào, cậu vẫn ngủ say như chết. Gọi thế nào, cậu cũng không tỉnh! Tớ sợ người nhà cậu lo lắng nên định gọi điện cho chủ tịch. Bỗng, tớ thấy quần áo cậu dính rất nhiều máu. Đúng lúc người này nhắn tin cho cậu, cho nên tớ nhắn lại cho anh ta. Tớ nói cậu dang ở đây. Không ngờ, anh ta chạy đến.”
“Cậu nên gọi tớ dậy sớm chút.”
“Tớ xin nhấn mạnh lần nữa, là cậu không dậy.”
Tên đáng chết này, có Ngân Hách ở đây, có phải cậu muốn gì làm nấy?
Cả thế giới đều biết, Ngân Hách là đôi tai của bố. Trước mặt Ngân Hách, tôi không dám chửi thề, cũng không thể tự tiện ra tay.
“Cậu rốt cuộc đến làm gì?” Tôi nhìn Ngân Hách hỏi.
“Nghe nói cậu không dậy.”
“Hử? Thế à. Về nhà thôi.”
“Ra ngoài nói chuyện một chút đi.”
Tôi khoogn còn gì để nói. Ngân Hách vẫn một mực kéo tôi ra ngaoif. Thái Nguyên ở đằn sau đang oang oang: “Huệ Bân, nhớ lấy sọt tre đựng đồ!”
Bạn bè đi, dù thế nào cũng nên chào hỏi chứ? Tôi vẫn nhìn Thái Nguyên vẫy vẫy tay.
Tôi bị Ngân Hách kéo vào trong công viên, vùng khỏi tay Ngân Hách vafquay lưng lại với hắn, tôi nói: “Này! Tôi là con chó đấy chắc? Làm gì mà kéo như thế?”
“Vết máu đó là sao?”
“Không cần cậu lo. Lúc ở nhà tắm ông cộng, có đứa bé bị chảy máu cam, tôi lo cho nó.”
“Ở nhà tắm phải không?
“Tôi đi tắm trước, sau đó đến nhà bạn. Như thế được chưa?”
“Đi đến nhà tắm công cộng chỉ mất 10 phút thôi mà?”
“Đáng ghét! Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Tôi nổi giận nhìn Ngân Hách, nhưng lúc này, tôi suýt chết ngạt. Không ngờ, vẻ mặt Ngân Hách đáng sợ như vậy.
“Cậu rốt cuộc đã đánh nhau với ai? ở đâu?!”
Lần đầu tiên Ngân Hách lớn tiếng với tôi như thế. Trước giờ. Hắn chưa từng làm vậy, vẻ mặt đáng sợ như thế cũng là lần đầu tiên.
“Đẻ người khác lo lắng cho cậu, thấy vui lắm hả? Nhìn thấy cậu nằm ở đó, hơn nữa trên áo đều là máu, cậu làm tôi sợ chết kiếp!”
“…”
“Nếu cậu đi đánh nhau, cậu có thể gọi tôi cùng đi mà! Bị người khác đánh rồi thì làm sao! Có gì bất trắc thì sao!”
“Thế thì sao?” Tôi hỏi.
“Cái gì?”
“Thế thì có can hệ gì tới cậu! Cho dù tôi có gì bất trắc, tôi bbij đnáh, cũng đều là việc của tôi. Tỏ vẻ quan tâm? Cậu không cần đóng kịch cho tôi xem để tôi có hy vọng với cậu, trái lại là cậu thương hại tôi. Chỉ có thể là thương hại tôi!”
“Đừng nói như thế!”
“Cái gì đừng nói như thế? Tôi không cần sự thông cảm thừa thãi, đừng giày vò người khác!” Tôi quay lưng lại Ngân Hách, định bước đi, nhưng hắn nắm chặt tay tôi: “Đừng vì những gì muốn nói đã nói xong rồi thì tự tiện rời khỏi.”
Tôi vùng ra khỏi tay Ngân Hách, mọi cảm giác đau đớn, thương cảm, ấm ức, tức giận bao vây tôi. Những lời độc ác đều là một mình tôi nói, dùng lời nói làm hắn tổn thương cũng là tôi. Nhưng, nước mắt tôi vẫn chảy đầm đìa. Ngẩng đầu nhìn trời, khó khăn lắm, tôi mwois nuốt được nước mắt vào trong. “Đùng tùy tiện ra lệnh cho tôi!” Tôi đã đi khỏi Ngân Hách.
Trên đường về, tôi tìm một cửa hiệu và mua bộ quần áo mwois để thay. Về đến nhà, đã thấy Ngân Hách ngồi đợi. Tôi lên lầu và nằm trên giường, trần nhà cứ quay mãi.
Hôm nay thật là một ngày tồi tệ nhất. Không chỉ không bắt được bọn người có hình xăm cây thánh, sọt tre đựng đồ cũng để ở nhà Thái Nguyên, quần áo dính đầy máu, mà còn cãi nhau kịch liệt với Ngân Hách.
Ngân Hách…Ngân Hách… Cái tên khiến người ta ghét này cứ lưởn vởn trong đầu tôi. Tôi lắc đầu, nhiều lần hạ quyết tâm quên hắn, nhưng vừa trở mình, bức tường trong tim mà gian nan lắm mwois xây được lại sụp đổ.
Cộc cộc.
“Ai đó?”
“Huệ Bân, con xuống lầu đi. Chủ tịch gọi đó.”
Dì, mặt dì sao lại sáng như vậy? Con còn tưởng là mặt trăng vào phòng chứ? Dì cứ nở nụ cười bí hiểm.
“Huệ Bân thật hạnh phúc?”
“Dạ?”
“Ôi, thật mất mặt quá! Nếu như nắm đó có người đán ông như thế, dì chắc chắn sẽ không bỏ qua và đi thẳng đến phòng đăng kí kết hôn!”
“Rốt cuộc là dì đang nói gì?”
“Mỗi lần đều cãi nhau. Dì chẳng phải đã nói rồi sao, cãi nhau giữa vợ chồng giống như lấy dao chém xuống nước.”
Dì, rốt cuộc là dì đang nói gì? Con xin dì đừng đi ra khỏi thế giwois của mình. Dì nói rõ hơn chút nữa cho con nghe được không?
Dì vẫn cười một cách bí hiểm và đi vào bếp, biểu hiện của dì làm tôi càng thêm mù mờ. Hôm nay thật là một ngày xui xẻo vô cùng.
Ơ phòng khách tầng trệt, tôi nhìn thấy bố và Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm.
“Có chuyện gì thế ạ?” Tôi ngồi đối diện Ngân Hách. Trong mắt tôi lúc này, hắn giống như vật thể trong suốt và không tồn tại. Ngân Hách nhìn tôi. Cho nên tôi càng không có cách gì nhìn hắn.
“Bố có nghe dì nói qua. Hơn nữa, từ chỗ Ngân Hách, bố cũng biết chút tình hình.” Bố tôi nói.
Lập tức, cảnh tôi gây chuyện hiện lên trong đầu. Nếu nêu ví dụ để nói rõ, có lẽ là chuyện mấy hôm trước tôi trèo tường bị bắt gặp? Hoặc là chuyện tôi đánh “Cẩu” hiệu phó? Hay chuyện tôi đập vỡ tấm kính trong nhà vệ sinh? Tôi giống như đang ngồi trên bàn chông.
Bố hỏi tiếp: “Con thích Ngân Hách phải không?”
“…?”
Quá sợ hãi, tôi không thể nói được gì, tuy tôi đang mấp máy, nhưng nói không thành lời. Ngân Hách xem ra đã biết từ sớm, dùng tóc mái che khuôn mặt trầm tư.
Cái …cái gì? Ngân Hách không thể nói ra chuyện này. Lẽ nào là dì nói, sao chứ? Xem ra là thật rồi.
“Dạ…chuyện …đó…”
“Bố cho phép.”
“Dạ? Không phải, chuyện đó, bố!”
Thế chẳng phải bố nói OK rồi sao! Là Ngân Hách từ chối con trước, bây giờ bố nói “Bố cho phép” thì thật mất mặt quá… Nếu như thế… người mất mặt chẳng phải là tôi sao? Bố rốt cuộc hiểu được tâm tư con gái bao nhiêu?
Bố lại nói tiếp: “Bố cũng suy nghĩ lâu lắm, biết một đứa con gái mạnh đến mấy cũng không thể chống lại con. Cho nên mới sắp xếp con trai. Kết quả vì thuê một người quá đẹp trai nên bố cũng từng lo lắng. Con cũng lớn rồi, mặt khác, Ngân Hách cũng rất đáng tin cậy. Hơn nữa, là người thành thật và có tráh nhiệm.”
“Không phải…ý con nói…”
Bố, vấn đề là con bị Ngân Hách từ chối rồi. Bố muốn nghe câu này không? Chuyện đó, rốt cuộc bố đang nói gì. Bố nghe người khác nói gì rồi?
“Ừ, bố biết cả rồi.”
Tiếp đó, câu nói thốt ra từ miệng bố càng có sức tấn công. “Chiều nay, Ngân Hách nói thích con. Đồng thời, cậu ta xin bố cho phép hai đứa quen nhau. Cậu ấy sẽ không làm gì quá giới hạn và bảo bố cứ yên tâm.” 


Tải về: phần mềm chat yahoo 
[ ↑ ] Lên đầu trang