“Cô chủ, đến giờ ăn rồi.” Một cô hầu bước vào căn phòng bị bóng tối nuốt chửng, Hạo Thần đã hoàn toàn tách biệt Ái Hy khỏi thế giới bên ngoài, giam giữ cô trong căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi, nhưng lại thiếu sức sống và hơi ấm của con người.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Ái Hy không màng đưa mắt nhìn cô hầu đang bê khay thức ăn đặt lên chiếc bàn gần mình, vẫn ngồi yên lặng nhìn vào khoảng không…
Mọi việc vẫn diễn ra như một vòng tuần hoàn, ngày ngày vẫn có người đưa đồ ăn đến cho cô đúng giờ, vẫn có người chăm sóc thật tỉ mỉ như đang nâng niu một loài hoa mỏng manh yếu ớt, nhưng vẫn có một bức tường vô hình ngăn chặn không cho cô bước ra khỏi lồng kính đang giữ chân chính mình.
Từ ngày bị giam lỏng, Ái Hy không hề mở miệng nói dù chỉ một từ, thậm chí lại còn trở nên khép kín, như không ai tồn tại trong mắt cô.
Cô vẫn ăn… vẫn sống…
Một ngày, một tháng, một năm…
Dù cho thời gian có trôi nhanh đến mức nào, đối với Ái Hy, hoàn toàn không có định nghĩ về ngày tháng là gì cả.
Cô chỉ biết rằng, mình đang trải qua một quãng thời gian rơi vào hàng vạn thiên niên kỷ, đánh mất hoàn toàn hai từ “tự do”.
Không khóc… không cười… một năm sống trong thế giới nhàm chán, Ái Hy không hề rơi thêm bất cứ một giọt nước mắt nào cả… vì dù cho có khóc hết nước mắt, cũng không hề có lối thoát để cô tìm về anh.
Nếu như thế, thà rằng mình phải cười thật tươi, để Minh Vỹ ở đâu đó trên thế giới này còn có thể sống hạnh phúc khi không có mình.
Anh đã có thể vượt qua nỗi đau mất Thy Thy, thì tại sao lại không thể quên cô được cơ chứ?
Nhưng cô vẫn không thể cười, và lại càng không thể khóc, chỉ thấy cõi lòng trống rỗng, không hề tồn tại bất cứ điều gì được cho là hạnh phúc hay đau đớn.
Ái Hy thật sự… thật sự không thể nhớ rõ khuôn mặt lạnh lùng ngạo mạn đó nữa… thật sự không thể nhớ được!
Tất cả chỉ là một gương mặt mờ nhạt đang dần phai nhoà trong tâm trí cô.
Đừng mà… đây là ký ức cuối cùng về anh đang tồn tại trong cô! Ngay cả hơi ấm thân thuộc và cảm giác khi kề cận bên Minh Vỹ cũng hoàn toàn biến mất, Ái Hy không thể cảm nhận được gì cả…
… không gì cả.
Cô hầu cũng không hề cảm thấy lạ lẫm vì những hành động thất thường của Ái Hy, nhanh chân bước ra khỏi phòng, sau đó gài chốt khoá.
Cô im lặng, chìm sâu vào mớ ký ức hỗn độn…
Không thể tin được anh là người đã nhẫn tâm xuống tay tàn sát cả gia đình của cô…
Không đâu, người như Minh Vỹ, vẻ bề ngoài lạnh lùng chỉ là vỏ bọc cho sự ấm áp lan toả bên trong… anh sẽ không bao giờ làm như thế! Không bao giờ!
…
Hạo Thần bước vào căn phòng phảng phất mùi hương của hoa tường vi, tiến đến gần Ái Hy và ngồi lên cạnh giường.
“Em chán ghét anh đến mức này sao?” Gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng, Hạo Thần dường như đã biết câu trả lời sẽ là như thế nào, tiếp tục cất giọng đều đều. “Đừng như thế nữa, anh có thể khiến em hạnh phúc hơn cả hắn.”
Cứ tưởng rằng chỉ cần giữ Ái Hy bên cạnh, Hạo Thần sẽ hạnh phúc sao?
Không hề! Hạnh phúc tưởng chừng như chỉ thoáng qua, nhẹ như làn gió mơn man ngoài bầu trời đơn điệu
Nhưng đau đớn lại kéo dài, che khuất thứ ánh sáng khiến cuộc sống của cậu chuyển biến theo một màu đen tăm tối.
Cứ như thế này thật sự không ổn chút nào… cô vẫn yên lặng, hoàn toàn không có chút biểu cảm nào khác ngoài việc thẫn thờ nhìn vào khoảng không.
“Theo anh!” Hạo Thần mệt mỏi ôm lấy đầu, sau đó đứng dậy nắm lấy tay cô lôi đi…
Có lẽ… đến lúc phải buông tay rồi. Vì nắm giữ mối tình từ một phía như thế này, thật sự chỉ khiến cả hai đau khổ hơn mà thôi.
Quãng thời gian qua, Hạo Thần đã thực sự quá ích kỷ, chỉ biết giữ Ái Hy cho riêng mình và nghĩ sẽ làm người con gái này hạnh phúc.
Nhưng hai chữ “hạnh phúc” miễn cưỡng này có thật sự tồn tại không khi Ái Hy vẫn còn mong nhớ đến hắn?
Cô để mặc Hạo Thần đưa mình đi, không hề có chút phản ứng nào gọi là kháng cự, chỉ vô thức nối bước theo sau cậu, bàn tay còn lại siết chặt con gấu bông mềm mại trong tay.
Đây… là cách duy nhất Hạo Thần không muốn sử dụng… nhưng hết cách rồi! Phải khiến Ái Hy hoàn toàn tin tưởng cậu và căm hận Minh Vỹ.
Chap 54
Tội ác
“Vẫn chưa tìm thấy cô ấy sao?” Minh Vỹ đấm mạnh lên bàn làm việc của ông Hàn, đôi mắt anh trừng lên những tia sáng của lửa hận. “Một năm, đã một năm rồi đấy ông có biết không?!”
Tìm kiếm rồi lại tìm kiếm, anh gần như chìm vào tuyệt vọng… Muốn bỏ cuộc, nhưng trái tim lại không cho phép anh làm thế!
Lẽ nào Ái Hy đã thực sự bốc hơi khỏi thế giới này rồi ư?
“Đừng đòi hỏi khi ta đã giúp con làm tất cả để tìm con bé ấy nếu con không muốn mất nó mãi mãi.” Ông Hàn đan hai tay vào nhau, tựa lưng vào chiếc ghế xoay, trả lời Minh Vỹ một cách nghiêm nghị. “Quên con bé ấy đi, ta sẽ tìm cho con một người con gái khác xinh đẹp và tốt hơn nó.”
Đối với ông, hiện tại, xem như mọi chuyện đã được thu xếp ổn thoả, và tất cả sẽ lại ổn định như lúc ban đầu.
“Ý ông là tôi phải sống tốt khi thiếu cô ấy sao? Thế cuộc sống của ông có hạnh phúc nếu thiếu bà ta không? Và tôi hiện giờ là như thế đấy, không có cô ấy, coi như thế giới này đối với tôi chẳng còn ý nghĩa gì cả!”
Gương mặt Minh Vỹ chợt trở nên thật lạnh lùng và bất cần, như thể đang mong muốn rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.
Không chỉ bất lực vì chuyện lãnh đạo tổ chức Knight, anh thật sự đang rất mệt mỏi vì vô vọng trong việc tìm kiếm Ái Hy.
Đôi mắt chất chứa ưu phiền, Minh Vỹ bước nhanh ra khỏi căn phòng đang khiến mình ngạt thở, chỉ muốn tìm về góc tối quen thuộc mà nhớ đến người con gái ấy.
Từ bao giờ anh lại thảm hại đến như thế này cơ chứ?
…
Hạo Thần nắm lấy tay Ái Hy, đưa cô lên tận lầu ba, sau đó dừng lại trước một căn phòng khá rộng lớn.
Cô cảm thấy lo sợ, một phần vì hành động khác thường của Hạo Thần, phần còn lại là vì bí mật đang ẩn chứa phía sau căn phòng đó.
Bước chân dừng lại ở cửa phòng, Hạo Thần buông tay cô ra, đứng sang một bên, như thể đang muốn cô phải tự mình khám phá bí mật ẩn chứa bên trong căn phòng bí ẩn trước mắt.
Bàn tay đang ôm con gấu bông nới lỏng dần, lỏng dần rồi mặc kệ nó rơi xuống đất. Đôi mắt Ái Hy thoáng chút lo sợ, nhưng bàn tay lại ngoan cố nắm lấy tay cầm mở cửa.
Liệu… khi cô mở cửa… Minh Vỹ sẽ là người đầu tiên cô được trông thấy? Hay lại là một thảm kịch đang chờ đón cô?
Mặc kệ, cô không quan tâm nữa, cô chỉ cần biết mình đang cần phải giải toả bản tính tò mò vốn có của mình.
Hạo Thần hoàn toàn câm lặng đứng yên bên cạnh cô, đôi mắt cậu nhắm hờ, hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại, đôi môi mỏng đang mím lại thật chặt.
Cậu không muốn mọi chuyện như thế này… nhưng cũng không còn cách nào khác cả, làm sao kìm lại được khi ước muốn chiếm hữu người con gái kia đang dần tăng cao, đến mức không thể kiểm soát được nữa…
Khiến cô đau đớn, khiến cô chịu thương tổn… tất cả chỉ vì sự ích kỷ và ham muốn chiếm hữu của cậu mà thôi.
Cậu thực sự hận Ái Hy, hận cô đã khiến cậu phải bất chấp tất cả để có được cô! Nếu có đủ can đảm, Hạo Thần chỉ muốn bóp nát trái tim yếu ớt đang đập liên hồi trong lòng ngực, để nó không còn loạn nhịp trước cô nữa.
Bàn tay nhỏ bé vặn nhẹ tay cầm, lập tức một hương thơm dịu dàng lan toả bao phủ khắp người cô, phảng phất chút sự tàn độc từ bóng tối tội ác.
Hai bóng người đang đứng giữa gian phòng, ánh mắt sắc nhọn đều có cùng chung một mục tiêu…
… là cô!!
Bạn đang đọc truện tại TruyenNGanHay.yn.lt chúc bạn online vui vẻ.
Chap 55
Điều anh không thể tin được
*Ba năm sau*
Tiếng bước chân vồn vã nối tiếp khắp dãy hành lang dọc theo ngôi biệt thự tráng lệ quen thuộc, toán người mặc vest đen bặm trợn đang bước theo sau bóng người cao lớn, toát lên phong thái thống lĩnh của đấng chỉ huy.
Chiếc áo sơ mi trắng chưa cài hết khuy đang được bàn tay to lớn khuy lại vội vã, gương mặt lãnh khốc đang nhìn mọi thứ bằng một màu sắc đen sẫm không sự sống.
Đôi bàn chân vẫn sải bước thật đều đặn, Minh Vỹ cài lại ngay ngắn hàng khuy áo, rồi lại tiếp tục khoác nhanh chiếc áo khoác đen đang cầm trên tay… từ bao giờ anh lại sống một cách máy móc như thế này cơ chứ?
Mọi thứ vẫn diễn ra thật gấp gáp như lẽ tự nhiên, và đối với anh, tất cả không còn quan trọng nữa.
Kéo dài sự sống và hơi thở chỉ để dàn xếp những cuộc ẩu đả mang tính chất bạo lực, nhưng cơ thể anh vẫn tiếp tục hô hấp để duy trì sinh mệnh này.
Bất cần đời… ba từ dùng để chỉ về cuộc sống hiện tại của anh!!
Nét mặt luôn giữ trạng thái lạnh lùng hơn cả ngày xưa, giờ đây lại bắt đầu lưu dấu sự khinh đời của Hàn Minh Vỹ.
Chiếc xe BMW được đậu sẵn trước cổng như thường lệ, chờ đợi đưa anh thực thi những nhiệm vụ bạo lực phi pháp.Nguồn: TRuyenNganHay.yn.lt
Anh biết chứ! Người anh gọi là cha, ông ta chỉ xem anh như một thứ công cụ để loại bỏ tất cả những thứ cản trở bước tiến của ông ta trên thương trường.
Chắc hẳn là sau khi đẩy cho anh cái tổ chức này, ông ta thoải mái lắm. Thoải mái khi đã có người thay thế mình lãnh đạo và giúp ông dọn dẹp sạch sẽ những thứ dơ bẩn đang chắn ngang con đường thành công của mình.
Sống trong một thế giới hằng ngày vẫn xảy ra những cuộc xung đột và ẩu đả vô nghĩa, anh vẫn tiếp tục làm theo lời sai khiến của cha mình như một cái máy, hoàn toàn không hề kháng cự.
Đôi mắt màu hổ phách sáng rực đầy kiêu ngạo giờ đây lại được thay thế bằng sắc màu cafe đen sẫm, anh trở nên ít nói hơn xưa, thậm chí còn không thèm mở miệng nếu nó thật sự không cần thiết.
Anh học cách làm quen với việc sống đơn độc một mình, học cách tự kiểm soát lý trí và suy nghĩ một cách thiết thực hơn, và anh đã dùng kính áp tròng để che giấu thứ màu sắc tuyệt mỹ vốn có của mình.
Từ ngày thiếu vắng bóng hình Ái Hy, anh trở nên căm ghét tất cả mọi thứ trên đời này, cả thứ mà cô thích nhất ở anh – màu mắt!!
Cô đã từng ngắm anh thật lâu, bật cười và bảo rất thích đôi mắt – thứ thu hút nhất trên gương mặt anh.
Anh đã tập chịu đựng sự khó chịu mỗi khi đeo kính áp tròng, tập làm quen với một đôi mắt đen sâu thẳm như bao người khác mỗi khi trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Sải bước thật dứt khoát, Minh Vỹ bước ra khỏi cổng, đôi mắt vẫn mông lung, vô định.
Mặc dù không hề để tâm đến những thứ xung quanh, nhưng anh vẫn cảm thấy sự thay đổi bất thường ở khung cảnh thân thuộc mình vẫn trông thấy và bước đi hằng ngày.
Trái tim đập mạnh một nhịp, anh cảm thấy có chút gì đó khó thở, dường như anh vừa bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng thì phải.
Bước chân khựng lại, Minh Vỹ cứ giữ nguyên phong thái lãnh đạm ấy, mãi một lúc sau mới từ từ quay đầu lại, đảo mắt xung quanh như tìm kiếm gì đó.
Đôi mắt anh chợt dừng lại, hô hấp ngưng hoạt động, cả cơ thể như rơi vào trạng thái bất động.
Thứ anh đang nhìn thấy… là ảo ảnh sao?
Mái tóc nâu được thắt nơ, cố tình buộc lệch sang bên trái đang được những vạt nắng buổi sớm chiếu rọi…
Một bóng dáng nhỏ bé, gầy guộc, làn da trắng mỏng manh đang khoác trên mình chiếc váy ren đen thật quen thuộc đang ngồi bệt dưới nền đất trước cổng nhà anh không hề ngại ngùng, đôi bàn tay ôm khư khư một chú gấu bông khá lớn, và cô gái đang gục mặt vào những sợi tơ thanh mảnh.
Có phải… là cô không?!!
Minh Vỹ gần như không thể tin được mình đang thấy những gì, cả người khẽ run lên, sau đó từ từ bước đến gần cô gái kỳ lạ kia.
Đám cận vệ đến lúc này mới chú ý đến sự hiện diện của cô gái kia, mặc dù hơi ngạc nhiên trước thái độ của Minh Vỹ, nhưng họ đều nín bặt, đưa mắt nhìn xem sắp có sự kiện gì xảy ra.
Minh Vỹ bước thật chậm đến gần người con gái kia, sau đó khuỵu gối trước mặt cô ấy, đôi mắt ánh lên trạng thái ưu thương vô độ. Gương mặt anh hơi nghệch ra, nhưng lại biểu hiện rõ rệt sự đau lòng… có phải là cô ấy đây không?
Vẫn là bóng dáng khắc đậm sâu trong tim anh, nhưng tại sao anh vẫn không cách nào tin được người con gái này chính là Ái Hy?
Đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cafe sữa, trái tim Minh Vỹ như muốn vỡ tung, không thể nào là Ái Hy được!!
Chỉ là người giống người mà thôi, người giống người thôi!
Anh vội vàng rụt tay lại, đứng bật dậy, bất giác lại lắc đầu thật khẽ và tự nhủ rằng… người con gái này, không thể là cô ấy được!
Ái Hy không thể lại gầy gò thiếu sức sống như thế này, lại càng không thể đột ngột xuất hiện trước nhà anh bất thình lình như thế… nếu có phép màu, tại sao nó không xảy ra sớm hơn cơ chứ?
Đối với anh bây giờ, phép màu chỉ có trong cổ tích, mà cổ tích thì lại không hiện hữu ở thực tại.
Đôi chân anh bước lùi về phía sau, rồi quay lưng thật dứt khoát và tiếp tục nối bước.
Anh không thể nán lại ở đây thêm một phút giây nào nữa, không nên kỳ vọng vào những thứ vô vọng đã chìm vào quên lãng.
*Huỵch*
Một thứ âm thanh vang lên, tuy không thể khiến người khác chú ý nhưng lại khiến bước chân Minh Vỹ dừng lại.
Tất cả mọi sự chú ý đều tập trung vào cô gái kia!!
Một trong số những tên cận vệ tỏ vẻ ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Minh Vỹ lại một lần nữa ngoảnh mặt lại… trước mắt anh giờ đây, gương mặt ẩn giấu sau chú gấu bông vừa rồi đã được hiện rõ trước ánh sáng ấm áp của mặt trời, đồng thời điểm mạnh màu sắc xanh xao trên khuôn mặt thiếu nữ đã ngã gục trên nền đất.
Lần này, tim anh không đập mạnh hơn, cũng không đập chậm hơn, mà là cảm thấy đau nhói!
Người con gái trong bộ váy ren đen đang bất tỉnh, ôm chặt con gấu bông trong lòng, đôi môi và khuôn mặt thiếu sinh khí đến ngạc nhiên.
Và cô gái ấy… chính là Vương Ái Hy!!!
Chap 56
Nếu em muốn chết
Tất cả đều sững sờ trước cảnh tượng vừa xảy ra, mọi ánh mắt đều tập trung về một hướng xác định.
Vương Ái Hy nhỏ bé vẫn nằm bất động trên mặt đất, hai hàng mi khép lại, che khuất đôi đồng tử trong sáng.
Gương mặt thanh nhã đang thả lỏng hết mức, dường như cô đang có một giấc ngủ thật ngon, nhưng không hẳn là vĩnh hằng.
*Cộp cộp*
Tiếng bước chân vang lên thật gấp gáp và nối tiếp không liền bậc, đám cận vệ bắt đầu tỏ ra hốt hoảng, bước đến và vây lấy Ái Hy.
Cách đó không xa, Minh Vỹ lại đứng chôn chân tại một chỗ, đưa mắt lặng nhìn cô.
Anh như không thể tin vào mắt mình nữa, đôi mắt nhìn cô không chớp, như đang sợ sẽ lại đánh mất ảo giác này trong giây lát.
Trái tim đập nhanh đến mức không tài nào kiểm soát được nữa, Minh Vỹ mím môi.
Cất bước tiến về phía trước, anh đang hoàn toàn đánh mất tất cả cảm xúc, chỉ cần biết người con gái anh yêu đang hiện diện trong tầm mắt, và không thể đánh mất cô thêm một lần nữa.
“Đừng chạm vào!!”
Bước chân anh chỉ còn cách cô chưa đầy một mét thì dừng lại, nghiến răng nhìn tên cận vệ đang có động tác nâng người cô lên, đôi mắt đen sẫm đang trừng lên đầy tức giận.
Tên cận vệ kia bị anh làm cho giật mình, vô ý lại buông tay khiến cả người Ái Hy rơi tự do xuống mặt đất.
“Biến đi.” Giọng nói vừa rồi lại cất lên, Minh Vỹ cố gắng kìm chế, nói bằng chất giọng nhẹ nhàng và bình tĩnh nhất có thể.
Không ai có quyền được làm cô ấy tổn thương!
Minh Vỹ trừng mắt nhìn đám cận vệ, như đang thể hiện tâm trạng khó chịu của mình về sự hiện diện của họ.
Nhận thấy “tín hiệu” không tốt từ “thiếu gia đáng mến”, dĩ nhiên toán cận vệ lập tức biến mất chưa đầy năm giây.
…
Minh Vỹ vẫn đứng yên trước người con gái đang nằm lặng thinh dưới đất, mặc kệ ánh nắng mùa hè nóng bức ra sức chiếu rọi khắp người cô.
Ông trời đang đùa cợt với anh à?
Bao nhiêu công sức và thời gian anh bỏ ra thật sự không ít để tìm cô, nhưng đáp lại chỉ là sự tuyệt vọng kéo dài đằng đẵng.
Nhưng đến khi anh bất mãn bỏ cuộc, chấp nhận tất cả sự sắp xếp của ông Hàn như một cái máy… cô lại xuất hiện!
Đôi môi mỏng nhếch lên từ từ, vòng cung trên khuôn mặt anh tuấn chững chạc chính là nụ cười khinh đời!
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng luồn tay qua thân người quen thuộc trong chiếc váy ren đen, thận trọng nhấc bổng người cô lên.
Gương mặt anh giãn dần, bớt phần nào sự căng thẳng luôn đeo bám dai dẳng… đúng thật là Vương Ái Hy rồi!
Hai bàn tay chợt siết thật chặt người con gái trong tay, Minh Vỹ cúi thấp đầu, đặt lên trán Ái Hy một nụ hôn thật khẽ…
Cuối cùng, cô đã trở về bên anh rồi…
Tại sao cô lại xuất hiện trong thể trạng yếu ớt như thế này cơ chứ?
Kỳ lạ thật, vốn dĩ cô có thể vào thẳng nhà để tìm anh cơ mà, tại sao lại ngồi trước cửa, lại còn ôm theo gấu bông để rồi sau đó ngất xỉu?
Bàn chân Minh Vỹ nhấc lên, nhưng lại hạ xuống sau một câu nói vọng từ phía sau.
“Trả cô ấy lại cho anh.”
Theo phản xạ, Minh Vỹ quay đầu lại…
Từ phía sau, Hạo Thần vòng tay ngang eo một cô gái lạ mặt, cười cợt.
“Tôi chơi chán rồi, trả lại đấy.”
Sau câu nói vô trách nhiệm ấy, người con gái kia cũng bật cười khúc khích, nép đầu vào ngực Hạo Thần, ra dáng vô cùng tình tứ.
Trả Ái Hy lại cho anh?
Minh Vỹ không hề tỏ bất cứ thái độ nào cả, anh vẫn ôm Ái Hy trong lòng, đôi môi mấp máy bật thành tiếng.
“Cảm ơn.”
Không quan trọng, chỉ cần cô trở về với anh, thế là đủ rồi.
Bóng lưng cao lớn quay lại, thẳng người bước đi…
Thì ra quãng thời gian cô mất tích, Hạo Thần chính là người chăm sóc và bảo vệ cô.
Cứ tưởng nói ra những lời đó thì anh sẽ tin là hắn ta ghét bỏ nên mới trả lại cô sao?
Nhầm rồi…
Từ bốn năm trước cho đến tận bây giờ, mỗi khi anh và Hạo Thần đối mặt với nhau, ánh mắt của hắn ta vẫn không hề thay đổi.
Trong mắt hắn, chỉ tồn tại người con gái của anh và ham muốn độc chiếm không ngừng.
Bước chân nhanh hơn, Minh Vỹ bước vào cổng nhà, băng qua khu vườn rộng lớn và tiến đến gần hồ bơi.
Anh cúi người xuống, trên tay vẫn là Vương Ái Hy đang nhắm nghiền đôi mắt và ôm chặt gấu bông.
Đôi tay vẫn nâng người cô, nhưng anh lại từ từ hạ thấp tay, để cả người cô bắt đầu ngập trong nước.
Minh Vỹ càng hạ thấp tay, mực nước ngang người cô lại càng nâng cao.
Thân thể nhỏ bé kia khẽ run lên, nhưng lại cố kìm nén… anh có thể thấy rõ, hai bàn tay ôm gấu bông đang siết chặt lại, ngay cả khuôn mặt cô cũng bắt đầu tỏ ra khó chịu.
Đây chỉ có thể là kế hoạch do Hạo Thần bày ra, vì anh biết rõ hắn không thể dễ dàng mang Ái Hy trả lại cho anh được.
“Cứ tiếp tục giả vờ…” Đôi mắt đen trở nên vô hồn, anh lạnh lùng gằn từng chữ, “… nếu em muốn chết.”