watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game sướng du kỳ tiên
12h đêm, trên đường đến biệt thự nhà họ Bùi.
Trời đã nửa đêm, cả thành phố Tinh Hoa được bao trùm bởi bóng tối lạnh lẽo. dưới ánh sáng nhập nhoè của đèn đường, hàng cây ven đường vẽ lên mặt đất va cảnh vật quanh nó những hình ảnh kì dị. vì trời đã khuya nên ngoài đường rất vắng vẻ. thỉnh thoảng mới bắt gặp một vài thanh niên đi chơi về khuya hay vài con thú hoang đang lang thang kiếm ăn ven đường. chiếc xe chở Mạnh lướt nhanh trên con đường vắng vẻ, ánh đèn pha chói mắt chiếu sáng một vùng trời rộng lớn. bên trong xe, Mạnh fđang trầm tư suy nghĩ, không ai biết và không ai có thể biết cậu đang nghĩ gì, đôi tròng mắt màu cà phê thi thoảng lại tối sẫm lại, trong đó như ẩn chứa một sự đau khổ vô cùng lớn, xen lẫn trong sự đau khổ là sự khó xử, sự nuối tiếc.
12h15p. biệt thự nhà họ Bùi.
Bên trong căn biệt thự sang trọng nhà họ Bùi, Hoàng cứ như một con sâu rượu. Hết ly này đén ly khác được Hoàng uống cạn. trên nền nhà, vỏ rượu bày la liệt. Quân chỉ biết lặng im nhìn Hoàng uống hết ly này đến ly khác mà không dám can ngăn. Sau khi nghe điện thoại ở quán bar Sky, Hoàng trở nên hung hãn khác thường, trước khi về đây đã đánh hai người phải nhập viện vì sơ ý va phải cậu ta. Về đến đây thì lại như một cái hũ chìm, uống rượu mà cứ như uống nước. Quân thật sự không thể hiểu được con người của Hoàng. Nhìn Hoàng như vậy cậu thật sự rất đau khổ. Quân biết Hoàng đang đau lòng, đang tức giận nhưng nguyên nhân sâu xa thì cậu không biết, cậu cũng không biết phải làm sao bây giờ. Và lựa chọn của cậu là lặng im đứng nhìn Hoàng đau khổ.
Gió nhẹ thổi bên ngoài làm tấm rèm cửa khẽ lay động. những cành cây bên ngoài lay động theo những làn gió thổi nghe như lời thì thầm tới một người đang đau khổ. Ánh trăng nhàn nhạt,mơ hồ, huyền ảo khẽ lấn sâu vào căn phòng như an ủi vuốt ve một tâm hồn đang bị tổn thương. Hoàng ngồi lặng lẽ, cậu để mình lọt thỏm trong bóng tối, cậu muốn bóng tối nuốt chửng đau khổ trong lòng. MẠNH- người bạn thân nhất của cậu sao lại làm cậu bất an như vậy. hai năm trước khi cô bé ấy mất đi dường như ,Mạnh đã thay đổi. Mạnh đã không còn là cậu bạn bên ngoài lạnh lùng nhưng lại có một tấm lòng ấm áp của cậu nữa. nhiều lúc Hoàng tháy Mạnh nhìn mình oán hận,những lúc ấy Hoàng đều cố nghĩ là mình nhầm nhưng sao cảm giác này lại khó chịu như vậy chứ. Thế là Hoàng thay đổi, Hoàng trở nên cộc cằn, lạnh lùng và vô cảm. cảm xúc của Hoàng đã trở nên chai lì cho đến hôm nay, khi Mạnh cứu con nhỏ hột mít ngay trước nũi của Hoàng, Hoàng thấy mình bị khinh rẻ và hơn hết là bị phản bội. tại sao chứ? Tại sao Mạnh lại làm vậy chứ. Mạnh là người hiểu cậu nhất mà lại làm như vậy. có khi nào, có khi nào Mạnh phản bội cậu không? Nghĩ đến đây, Hoàng đưa chai rượu lên tu ừng ực. rượu tràn cả ra miệng, từ miệng chảy xuống cằm rồi từ cằm chảy xuống chiếc áo sơ mi trắng. miệng Hoàng khẽ nhếch lên vẽ thành một nụ cười cay đắng.
Sau 15p lăn bánh, chiếc xe nhà Mạnh đã đến trước cửa nhà Quân. Chiếc xe dừng lại vang lên một tiếng “ kíttttttttt”nhỏ. Tiếng phanh của chiếc xe tuy nhỏ nhưng cũng làm một chú chim mẹ tỉnh giấc nhảy loạn xạ trên cành cây sẵn sàng đối phó với bất kì tên độtnhập đêm khuya nào còn những chú chim non thì khẽ kêu lên “ chíp…chíp” một cách yếu ớt, có lễ là do đang ngái ngủ.mở cửa xe bước ra ngoài, Mạnh ra lệnh cho tên lái xe vê nhà và tiến đến nhấn chuông cửa nhà Quân. Hai phút sau thì Quân ra mở cửa, vừa thấy Mạnh thì Quân đã tuôn ra một tràng liên thanh:
- Cậu đi dâu mà cứ như bốc hơi khỏi mặt đất vậy hả? sao cậu lại cứu con nhỏ đó vậy? cậu có biết là Hoàng tức cậu lắm không hả? tù chiều tới giờ, Hoàng cứ như người mất hồn ấy. này… có nghe không vậy hả? đang mải mê độc thoại thì Quân mới nhận ra rằng Mạnh nãy giờ dường như không nghe cậu nói, khuôn mặt vẫn cứ lạnh lùng như tảng băng bắc cực. thật là đáng ghét, hai cái tên này chẳng coi cậu là cái gì cả. một tên thì nóng nảy vô cớ còn một tên thì lạnh lùng như băng, người ở giữa như cậu thật là mệt mỏi mà. Bực mình, Quân đi xăm xăm vào nhà bỏ quên Mạnh đang đứng ở cửa. đi đến cửa chính Quân nói vọng lại:
- Hoàng đang uống rượu trong nhà ấy, có gì hai caaujgiair quyết trong ngày hôm nay đi. đừng giấu trong lòng maiz bức bối khó chịu lắm. nói rồi Quân lạnh lùng bỏ đi. sau khi đóng cổng lại, Mạnh tù tù tiến vào nhà. Vừa bước đến cửa chính thì mặt Mạnh nhăn lại vì mùi rượu quá nồng. điện không hề được bật lên. Cửa sổ thì mở tung ánh trăng theo những ô cửa sổ chiếu vào nhà làm cho đồ vật trong nhà thêm mờ ảo, ngoài những phần được ánh trăng soi tỏ, căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Với tay bật công tắc điện,Mạnh lạnh lùng đưa mắt nhìn một lượt căn phòng. Và mắt Mạnh dừng ở góc phòng bên trái. Hoàng đang ngồi ở góc ấy trông thật chán nản, một chân xoãi dài, một chân co lại, một tay chống xuống đất, một tay cầm chai rượu hờ hững, trên người Hoàng toát lên vẻ bất cần, bên cạnh là đống chai rượu nằm la liệt.
Bóng đèn được bật lên đột ngột làm Hoàng giật mình. Ngước đôi mắt vô hồn lên tìm người bật điện, Hoàng không khó khăn gì khi nhìn thấy Mạnh đang đứng ở cửa, bên cạnh Mạnh có công tắc điện. đáy mắt thoáng chút ngạc nhiên, Hoàng nói:
- Cậu đến đây làm gì? Sau khi cứu cô ta thì nên cao chạy xa bay đi chứ, đến đây làm gì? Không sợ tôi trả thù sao? Giọng Hoàng bất cần, lạnh lùng như vang lên từ địa ngục tối tăm khẽ vang vọng lại trong căn phòng yên tĩnh.
- …. .
- Sao không nói? Tại sao laih không nói hả? nói lý do cậu làm vậy cho tôi nghe xem nào? Thấy Mạnh không trả lời mình thì máu nóng của Hoàng dâng lên cao, quăng mạnh chai rượu sang bên cạnh, Hoàng chạy đến nắm cổ áo Mạnh gầm lên. Cái chai bị Hoàng ném vỡ tan thành những mảnh nhỏ, rượu tràn ra khắp nhà, những mảnh vỡ dưới bóng đền toả ra tia sáng lạnh lẽo.
- Cậu say rồi, mau đi nghỉ đi. Mạnh lạnh lùng nói.
- TÔI MUỐN CẬU NÓI, TÔI KHÔNG SAY!!! Hoàng hét lên. Ánh mắt Hoàng nảy lửa, ánh mắt Mạnh lạnh băng. Hai người cứ đứng trân trân nhìn nhau cho đến khi Mạnh lên tiếng:
- Cậu say thật rồi, tôi không muốn nhắc lại chuyện đó, cậu đừng ép tôi nữa. vẫn giọng nói lạnh lùng, Mạnh vừa nói vừa gỡ tay Hoàng ra. Vừa quay lưng định bước đi thì…
Bốp.
- Thắng khốn này! Tôi đã bảo cậu nói cơ mà. Rốt cuộc là cái gì? Cái gì đã làm cậu ra thế này hả? nói cho tôi nghe, NÓI MAU!!! Hoàng mạnh tay đấm Mạnh một cú làm Mạnh té xuống sàn, môi bị dập đến mức chảy máu. Mạnh dường như đã tức giận, trong đáy mắt đã xuất hiện tia nhìn giận dữ. nhanh như chớp, cậu đứng dậy và đáp trả Hoàng một cú đám mạnh không kém. Cú đấm của Mạnh làm Hoàng loạng choạng suýt ngã. Mạnh lạnh lùng nói:
- Tôi đã nói không muốn nói nhưng sao cậu cứ bắt tôi nói hả? cái tên giết người này, hôm nay tôi phải cho cậu một bài học. nói rồi Mạnh tung về phía Hoàng một cú đấm đầy sức mạnh.
- Giết người??? mắc cười thật đấy. cậu nói tôi giết người sao/ chẳng nhẽ việc cho con nhỏ hột mít ấy một bài học là giết người sao. Tại sao cậu lại có thể nói những chuyện nực cười như vậy nhỉ? Ha ha ha. Hoàng bật cười, nụ cười chứa đầy đau khổ và tổn thương.
- Đừng nguỵ biện. ya…. Thấy Hoàng cười Mạnh đã tức nay lại càng tức hơn. Tại sao Hoàng có thể làm ngơ trước cái chết của em gái Mạnh như vậy chứ? Có thể Hoàng thấy phiền vì con bé lúc nào cũng kè kè bên cạnh nhưng làm vậy có phải là quá đáng lắm không, có phải là rất tàn nhẫn không. Nỗi uất hận trong trong lòng Mạnh dâng lên đến đỉnh điểm. dốc hết sức lực vào đôi tay, Mạnh xông thẳng vào người Hoàng đánh tới tấp, Hoàng thấy vậy thì cũng dốc hết sức đánh lại. hai người như chìm trong cơn say máu, họ đánh tới tấp, đánh như muốn giết chết đối phương. Mạnh vì bị thương ở tay nên yếu thế hơn hẳn. khi đã quá mệt, cả hai cùng ngã xuống sàn nằm dang tay thở hổn hển. trong không khí nồng nặc mùi mồ hôi và máu, Mạnh nói với Hoàng:
- Rối cuộc thì tại sao cậu không chịu thừa nhận việc mình sai người đánh BẢO Trân hả? là một nam tử hán có gan làm thì phải có gan nhận chứ.đánh BẢO TRÂN??? Cậu đang mê ngủ sao? Vừa nãy còn kêu tôi giết người bây giờ lại nói tôi kêu người đánh Bảo Trân là sao? Rốt cuộc thì cậu bị sao vậy hả? hoàng trả lời lạnh lùng. Mạnh nghe Hoàng nói vậy thì tức giận vùng dậy nắm lấy cổ áo Hoàng nói:
- Cậu còn chối ư? Tôi không ngờ cậu là con người như vậy đấy, cậu có biết là Bảo Trân yêu cậu thế nào không hả? không đáp lại thì thôi tại sao cậu lại đối xử như vậy với nó, cậu có biết sau vụ việc đó nó shock tới mức phải tự tử không? Nghe Mạnh nói mình như vậy thì Hoàng vùng dậy, nắm lấy cổ áo Mạnh nói:
- Tôi đã nói là không phải rồi mà. Bảo Trân vì bị bẹnh mà chết, điều đó thì có liên quan gì đến tôi chứ. Cậu mà còn nói linh tinh nữa thì tôi đánh vỡ mồm cậu. Hoàng đưa cú đấm lên không trung mà tim nhói lên một nhịp đau đớn.
- Hừ! bị bệnh ư? Đó chỉ là lí do để qua mặt người ngoài mà thôi. Thật ra là nó đã tự tử. cậu đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi nữa. bgiar tạo lắm. mạnh nói bằng giọng khinh thường.
- Tự sát? Tự sát sao? Cánh tay trên không trung của Hoàng dần hạ xuống, mặt hiện lên sự ngạc nhiên, bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo Mạnh dần dần buông lỏng nhưng đột nhiên nắm chặt trở lại. Hoàng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Nói!!!
- Đừng hỏi tôi câu đó, chuyện này cậu biết rõ mà. MẠNH quay mặt đi tỏ ý không muốn tiếp chuyện.

- Nói!!! Tôi muốn chính miệng cậu nói ra. Tại sao lại như thế được?
- Tại sao lại như thế ư? Hừ. cái này cậu là người biết rõ nhất. mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của cậu ra khỏi người tôi. Bằng một động tác lộ rõ sự ghê tởm, Mạnh giật tay Hoàng khỏi người mình và đẩy Hoàng ra xa. Hoàng bị Mạnh đẩy bất ngờ nên mất thăng bằng té ngửa ra sau người đè lên những mảnh vỡ của cái chai mà Hoàng đã ném khi nãy. Từng mảnh, từng mảnh thuỷ tinh găm vào người Hoàng. Máu bắt đầu rỉ ra, những giọt máu đỏ tươi. Những giọt máu ấy nhẹ thấm vào chiếc áo sơ mi trắng và lan rộng, lan thành từng đốm tròn, trông chúng thật đẹp. đẹp như giọt máu của vị hoàng hậu làm rơi trên nền tuyết trắng trong câu chuyện nàng Bạch tuyết và bảy chú lùn và cũng đẹp như những giọt máu của một nàng thiếu nữ tự vẫn hai năm trước trên chiếc giường trắng muốt.
Những vết đâm của mảnh chai làm Hoàng đau nhói nhưng đồng thời cũng làm Hoàng tỉnh táo hơn. Lượng rượu Hoàng uống nãy gioè dường như bay đi hết. bằng một giọng tỉnh táo nhất, Hoàng nói với Mạnh:
- Thật sự không thể nói với tôi sao? Không lẽ cậu không tin tôi ? không lẽ tình bạn bao nhiêu năm giữa chúng ta không đủ để cậu tin tôi sao?
- Vì tình bạn của chúng ta nên tôi mới tin tưởng cậu, bắt lí trí của mình phải tin rằng cậu vô tội, tin rằng việc đó không phải là do cậu làm. Nhưng… CẬU ĐÃ LÀM GÌ VỚI LÒNG TIN CỦA TÔI HẢ??? CẬU NHƯ MỘT CON NGỰA QUEN ĐƯỜNG CŨ, NHƯ MỘT CON HỔ SAY MÁU KHÔNG THỂ BỎ ĐƯỢC THÓI QUEN, CẬU LẠI GIỞ CÁI TRÒ BẨN THỈU ĐÓ RA VÀ LẦN NÀY CON MỒI CẬU CHỌN LÀ NHẬT LINH. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, tôi không thể tội ác tiếp diễn. vậy nên tôi đã đi cứu Nhật Linh và bạn bề của cô ta dù biết cậu sẽ tức giận. cậu tức giận ư? Có hề gì. Tôi muốn cho cậu biết lòng tin của tôi nơi cậu đã cạn và tôi với cậu từ nay chấm dứt bạn bè. Tôi với cậu sẽ không còn quan hệ gì cả, chúng ta chẳng là gì của nhau hết, bây giờ, tương lai và mãi mãi. Nói rồi Mạnh quay lưng bước đi. từng bước từng bước dứt khoát, trên cánh tay, máu đã chảy ướt đẫm lớp băng và đang nhỏ xuống sàn. Những giọt máu đỏ thẫm nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tiếp đất rồi tản mác ra xung quanh như một cái chén đã vỡ, như một tình bạn đã rạn nứt khó lòng hàn gắn lại.
Hoàng ngây người nhìn bóng dáng của Mạnh đang đi xa dần. trong lòng Hoàng quặn thắt đau đớn như có hàng ngàn mũi dao đâm thủng. dường như có cái gì đó đang tan vỡ, tình bạn bao nhiêu năm chỉ vì một lời nói đã chấm dứt. chỉ trong một ngày mà xó quá nhiều chuyện đã xảy ra, qua nhiều mất mát. Ánh mắt Hoàng trở nên u tối, đôi đồng tử co lại, cơ thể muốn buông xuôi nhưng ý chí không cho phép. Ý chí thúc giục Hoàng phải níu kéo dù đó là tia hi vọng cuối cùng. Sau một hồi tranh đấu quyết liệt thì ý chí đã thắng. hoàng cất lời, giọng nói yếu ớt, mỏng manh, nửa như níu kéo nửa như buông xuôi:
- Kết thúc rồi sao? Thật sự tình bạn của chúng ta đã kết thúc rồi sao? Chỉ một lời nói không có căn cứ mà cậu định chấm dứt tình bạn này sao?
- Đúng! Đã kết thúc rồi. nhưng đó không phải là lời nói không có căn cứ. chính hôm đó tôi đã nghe con bé nói trong điện thoại rằng cậu cử người đến đón nó. Và rồi… nó không trở về trong tình trạng không thể thê thảm hơn. Là cậu, là cậu đã gây nên toàn bộ chuyện này, là cậu đã hại nó. Tôi sẽ không tha thứ cho lỗi lầm này của cậu. có một ngày cậu sẽ phải trả giá về những gì cậu gây ra. Hãy nhớ kĩ rằng, một ngày không xa nữa cậu sẽ phải trả giá. Sau khi nói xong, Mạnh tiếp tục bước đi, bóng cậu bị màn đêm nuốt chửng. cả căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình Hoàng. Bóng Hoàng khẽ hắt lên bức tường bên cạnh toát lên vẻ cô độc. Hoàng thấy mình thật đau khổ, Hoàng muốn uống, uống để quên đi đau khổ, quên hết những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay. Thế là Hoàng uống. uống hết chai này đến chai khác. Uống đến khi không còn uống được nữa. Hoàng bất tỉnh.
Chap 17.
Sau khi trở về từ biệt thự nhà họ Bùi, Mạnh tự băng bó lại vết thương tranh thủ tắm rửa và nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị quần áo và đến bệnh viện thăm nhóm của Nhật Linh.
Bệnh viện trung ương 1, phòng 308.
Khẽ mở cửa, Mạnh bước vào phòng. Căn phòng vang lên tiếng tít tít đều đựn của máy móc, Thái Vũ đang nằm trên chiếc giường trắng toát gương mặt thánh thiện như thiên thần. bên cạnh, Linh nắm lấy tay Vũ ngủ ngon lành, tren môi còn phảng phất nét cười. dường như với cô Vũ là tất cả, chỉ khi có Vũ bên cạnh cô mới an tâm ngủ ngon, chỉ khi có Vũ bên cạnh cô mới có thể nở nụ cười. nhìn Linh như vậy, Mạnh thấy lòng mình khó chịu, một nỗi khó chịu không có nguyên do và không thể diễn tả thành lời. khẽ lay Linh, Mạnh lên tiếng:
- Dậy, sáng rồi.
Trong cơn mơ, Linh thấy mình cùng với Vũ và Chi đang chơi trong công viên rất vui vẻ, họ cùng nói chuyện cùng chơi đùa. Khi đang nắm tay Linh, Vũ nói: “ Linh này, tui yêu bà lắm đó nha thế nên tui cấm bà lăng nhăng đấy, lăng nhăng là tui sẽ tức giận, khi tui tức giận sẽ rất ghê gớm đó” Vũ nhìn Linh bằng một ánh mắt tràn đầy tình cảm, ánh mắt đấy làm Linh ngại, hai má Linh đỏ bừng, Linh không biết phải làm sao cả. bỗng nhiên Chi ở đâu chạy lại đập vai hai người nói: “ hai cái người này định đánh lẻ hả? xấu lắm đó nha”. Sự xuất hiện của Chi làm bầu không khí bối rối quanh Linh chợt tan biến, nở một nụ cười tươi tắn, Linh nói với Chi: “ đâu có, hai tụi tui đang nghĩ kế hoạch đi chơi tiếp mà”, “ thật hả, đã nghĩ được gì chưa” Chi cười híp mí đến là yêu. “ bọn tui đang định rủ bà đi chơi ở công viên giải trí đúng không cún? Ơ, cún đâu rồi” Linh cười tươi đáp lại Chi rồi quay sang hỏi Vũ nhưng Vũ đã biến mất. trên thảm cỏ chỉ còn lại chiếc khăn len Linh tặng Vũ vào sinh nhật năm ngoái. Không tin vào mắt mình, Linh dụi đấy dụi để với mong muốn sau khi mở mắt ra thì sẽ thấy Vũ đứng trước mặt và nói “ tui đùa thôi, hì hì” nhưng không có. Vũ đã biến mất, Linh thấy lòng mình bất an lạ thường, quay sang phía Chi, Linh định nói “ bà có thấy Vũ đâu không?” thì Linh ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào, những lời nói như mắc nghẹn trong cổ họng. trước mặt Linh chưa đầy hai phút trước là Chi nhưng Chi đã không còn ở đây nữa, hai người bạn tự nhiên biến mất. không gian rộng lớn chỉ còn lại một mình Linh bơ vơ,


- cô tranh thủ sắp xếp lại cảm xúc của mình. Thật sự mà nói thì cô đã để lộ quá nhiều cảm xúc trước người lạ rồi, mà người này còn là bạn thân của tên Hoàng nữa chứ. Ngước mắt lên nhìn Mạnh cô nói:
- Sao anh lại ở đây? Chẳng phải hôm qua anh đã về rồi sao? Anh không cần quan tâm đến tôi và bạn tôi đâu. Dù sao thì chuyện này cũng không phải anh gây ra, hôm qua tôi đã nói rõ rồi, anh không hiểu sao? Mà mặt anh sao vậy, có vẻ như mới đánh nhau. Vốn dĩ Linh chỉ hỏi qua tại sao Mạnh lại ở đây vào giờ này nhưng khi thấy mặt Mạnh đầy vết trầy xước và thâm tím nên cô tò mò hỏi thăm. Dù sao thì Mạnh cũng vì cứu cô và bạn cô nên mới bị thương. Xem ra Mạnh không xấu xa như cô tưởng.
- Không sao cả. thấy Linh khuôn mặt xanh xao, ánh mắt mệt mỏi mà lòng Mạnh thấy chút chua xót. Mạnh thấy mình bữa nay thật kì lạ có lẽ cậu mắc bệnh gì rồi, căn bệnh này thật khó chịu. còn nữa, tại sao cậu lại muốn chăm sóc, lại muốn ở bên cạnh người con gái này. Thật không thể hiểu nổi, có lẽ cậu đã thay đổi rồi.
Có vẻ như ngủ cả đêm không đúng tư thế nên Linh thấy hơi đau lưng. Định đứng lên cho người đỡ mỏi thì đầu gối cô đau nhói, xem ra vết thương ở chân làm khó cô trong việc đi lại rồi. không chịu khuất phục cái chân đau, cô quyết đứng lên một lần nữa, lần này dùng nhiều sức hơn một chút, hi vọng là đứng lên và đi được. vì đứng lê đột ngột nên các cơ ở đầu gối căng ra làm vết thương tê buốt. cô khẽ kêu “á|” rồi thả người tự do xuống ghế. Nhưng trước khi cô rơi lại xuống ghế thì đã có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy người cô. Bàn tay ấy to lớn, ấm áp, hơi vụng về nhưng thật vững chãi. Rồi một giọng nói vang bên tai cô:
- Để tôi đưa cô về phòng. Không để Linh nói thêm câu nào, Mạnh nhẹ nhàng dìu cô ra phía cửa. Hành động này của Mạnh thật sự làm Linh rất bối rối, dù sao thì cô và Mạnh cũng chẳng thân thiết gì, chỉ là quen biết thoáng qua nếu không muốn nói là đối thủ của nhau. Mạnh tự nhiên đối tốt với cô như vậy làm cô thấy rối trí quá, chẳng biết phải cư xử làm sao cho hợp lí cả. dù sao thì Mạnh cũng giúp cô rồi, từ chối thì bất lịch quá vậy nên cô khẽ nói:
- Cảm ơn. Mạnh khẽ gật đầu cho thấy cậu đã nghe thấy. hai người đi tiếp trong im lặng, mỗi người theo đuôit một suy nghĩ riêng. Trong khi đó phòng 311.
- Cậu là con sâu rượu hả? uống gì mà nhiều vậy chứ? Rốt cuộc hôm qua hai cậu đã làm gì, đã nói gì với nhau mà hôm nay khi tớ xuống nhà thì Mạnh không thấy đâu còn cậu thì nằm ngất xỉu trên đống thủy tinh vỡ thế hả? Quân cứ đi qua đi lại, nhai qua nhai lại cái điệp khúc này từ lúc Hoàng tỉnh cho đến bây giờ. Trông Quân lúc này chẳng khác gì một bà mẹ khó tính đang tra hỏi tại sao hôm qua con mình về khuya vậy.
- Im miệng cho tớ ngủ xem nào. Cậu nhiều lời như đàn bà ấy chẳng để cho bệnh nhân nghỉ ngơi gì cả. “ cái tên Quân này thật là, từ khi mình tỉnh dậy thì cứ lải nhải mãi thật phiền chết đi được”. nghĩ đoạn Hoàng lấy chăn trùm kín đầu với mong muốn Quân thấy vậy mà tắt cái loa rè đi để cho cậu nghỉ ngơi một chút nhưng trái với dự kiến, Quân thấy Hoàng làm vậy thì lại điên tiết hơn. Chỉnh cái loa rè đến volume cao nhất Quân nói:
- Này cái tên vô ơn bội nghĩa kia, cậu nói ai nhiều lời hả? không có cái tên nhiều chuyện này thì cậu chết lâu rồi nhá. Hôm qua cậu bị ngộ độc rượu nếu khoog có tớ đưa đi bệnh viện kịp thời thì bây giờ cậu đã nằm gọn trong sổ Diêm Vương chứ không còn ở đây mà nói tớ nhiều chuyện đâu. Đã không cám ơn người ta thì thôi lại còn nói người ta thế này thế nọ.
- Ashiiiiiiii… tớ mà nghe cậu nói nữa thì đứt mach máu não mà chết mất. ờ thì cảm ơn cậu vì đã đưa tớ đến cái nhà tù màu trắng này được chưa? Đến là bực mình, Hoàng tung cái chăn khỏi đầu và ngồi bật dậy. trán khẽ nhăn lại vì đau, chắc là mấy vết bị mảnh chai đâm hôm qua lại chảy máu rồi. Hoàng mặc kệ, đau một tí cũng chẳng giết được cậu vậy nên cậu thẳng tay rút cái kim chuyền dịch khỏi tay mình và bước xuống giường. máu bắt đầu chảy từ chỗ cái kim được rút ra rồi đọng lại thành giọt trên cánh tay. Quân thấy Hoàng bước đi thì chạy lại ngăn, nói là ngăn vậy chứ việc gì Hoàng đã quyết định thì chẳng ai có thể bắt Hoàng thay đổi
- Đi đâu vậy?
- Về nhà.
- Bác sĩ nói cậu phải ở đây theo dõi thêm 1 đến hai tuần nữa thì mới an tâm xuất viện được.
- Không cần. trong lúc Quân cố ngăn Hoàng thì Hoàng đã tranh thủ mặc quần áo xong đang mở cửa phòng và nói với lại với Quân:
- Nếu thích cậu có thể ở lại. thế rồi Hoàng bước đi. Quân thấy vậy liền chạy đến níu tay Hoàng lại;
- Cậu không được bỏ mặc sức khỏe của mình như vậy, nếu không thương cho cậu thì cũng phải thương ba mẹ cậu hay chí ít cũng là công tớ đưa cậu vào viện chứ.
- Ba mẹ tớ? trong từ điển của tớ không có hai từ ba mẹ, cậu… đang nói thì Hoàng dừng lại, ánh mắt hướng về phía trước, Hoàng thấy Mạnh đang dìu Linh. Ánh mắt Mạnh dịu dàng quan tâm còn Linh thì cúi mặt xấu hổ( thực ra là Linh thấy đau ở chân vì đi lại nhưng không muốn Mạnh hay bất kì ai nhìn thấy). cái cảnh tượng này đối với Hoàng thật chướng mắt. trong lòng Hoàng chợt thấy tức tối, trong sự tức tối có cả đau khổ và ghen tị. vì con nhỏ đó mà Mạnh không tiếc lời miệt thì, **** rủa Hoàng và nhẫn tâm hơn là chấm dứt tình bạn hơn tám năm trời giữa họ. tất cả cũng tại con nhỏ đó thôi. Ánh mắt Hoàng trở nên lạnh lẽo, cơ thể trở nên cứng đờ. Hoàng nói:
- Tình tứ quá nhỉ? Tưởng cậu đưa cô ta đi đâu xa cơ chứ thì ra là cái bệnh viện này. Tình cảm của hai người tiến triển nhanh chóng quá đấy, nhanh đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên đây này. Có cần tôi chụp ảnh kỉ niệm cho không?
Hoàng nói bằng cái giọng đều đều không chút biểu cảm làm Linh và Mạnh giật mình nhìn lên. Ngay khi thấy Hoàng, mặt Linh bắt đầu biến sắc còn Mạnh thì phóng về phía Hoàng một tia nhìn mang hàm ý “ cậu muốn gì?”. Nãy giờ chỉ riêng một mình Quân là không hiểu. cậu chẳng biết tại sao bầu không khí lại trở nên ngột ngạt thế này. Dù sao thì Mạnh và Hoàng cũng là bạn thân của nhau nhưng tại sao Hoàng lại nói khích Mạnh còn Mạnh lại nhìn Hoàng với ánh mắt thù địch thế kia? Quân thật sự không hiểu, không lẽ là vì cô gái mang tên Nhật Linh kia ư? Quân nghĩ là không phải thế một cô gái mới gặp không thể làm tình bạn của họ rạn nứt như thế được. vậy nguyên nhân chính là do đâu? Chẳng có ai cho cậu cậu trả lời. vì không có câu trả lời nên cậu đành phải phá tan bầu không khí này. Khi phá tan bầu không khí này rồi thì có lẽ mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn. Nghĩ vậy nên Quân bước đi về phía Mạnh và lên tiếng:
- Mạnh à? Sao cậu đến bệnh viện sớm vậy? sao lại đi cùng con nhỏ này? Chuyện hôm qua là…
- Nếu cậu đi thêm một bước nữa thì đừng bao giờ nhìn mặt tôi và đừng coi tôi là bạn nữa. Hoàng nói làm bước chân của Quân dừng lại trong không trung. Bầu không khí đã căng thẳng nay lại căng thẳng hơn. Quân thật sự chẳng biết làm sao cho tốt cả, bước tới không được mà đứng yên cũng không xong. Rốt cuộc thì phải làm như thế nào mới vẹn cả đôi đường chứ? Mặt Quân vô cùng căng thẳng, mồ hôi vã ra như tắm. như hiểu được sự khó xử của Quân, Mạnh lên tiếng:
- Cậu đừng tiến lại đây, cậu ta nói là làm đấy. tôi và cậu ta đã không còn là bạn của nhau nữa. bây giờ bọn tôi không có quan hệ gì hết.
Sau khi nghe Mạnh nói, cả Linh và Quân đều thấy lỗ tai lùng bùng, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cùng hướng về mặt Mạnh cất tiếng:
- tại sao?
- Là do cô ta. Hoàng đưa tay chỉ thẳng vào mặt Linh. Lần này cả Linh và Quân đều hướng ánh mắt về phía Hoàng. Chưa hết ngạc nhiên này Linh đã phải đối mặt với ngạc nhiên khác, cô nói:
- Do tôi? Thật không? Mắt cô chuyển từ gương mặt Hoàng sang gương mặt Mạnh chờ đợi Mạnh trả lời.
- Không phải do cô.
- Không phải do cô ta thì do ai chứ? Thật sự cho đến bây giờ Hoàng vẫn chưa chấp nhận được cái lía do mà Mạnh đưa ra.
- Do cậu. Mạnh đáp lại lạnh lùng.
- Do tôi??? Cậu lại định nói là do tôi hại Bảo Trân nên cậu mới chấm dứt tình bạn này hả? tôi không tin, tôi không bao giờ tin. Hoàng đã mất bình tĩnh, làm sao Hoàng có thể tin được cái lí do đó chứ, làm sao Hoàng có thể tin là cậu hại chết người con gái cậu yêu chứ. Không thể, không thể nào.
Linh nãy giờ nghe cuộc nói chuyện của Mạnh và Hoàng thì cũng hiểu được chút ít. Xem ra người con gái mang tên Bảo Trân rất quan trọng với Mạnh, quan trọng như Vũ đối với cô vậy. thế nhưng Hoàng đã *** hại cô gái có tên Bảo Trân ấy nên Mạnh mới quyết định chấm dứt tình bạn. “ đến bạn bè mà tên Hoàng còn đối xử như vậy huống chi mình chỉ là một người không quen biết, hắn là một kẻ đáng khinh, một thứ cặn bã của xã hội” nghĩ vậy nên Linh lên tiếng:
- Anh đúng là kẻ không ra gì mà. Đến bạn bè mà anh còn đối xử tệ bạc như vậy thử hỏi trên đời này còn ai dám tin tưởng và làm bạn với anh được chứ?
- Câm mồm!!! cô là cái thá gì mà xen vào chuyện của tôi? Hoàng gầm lên làm một vài bệnh nhân đi ngang qua giật mình sợ hãi.
- Tôi chỉ nói sự thật thôi. Không biết tại sao khi Hoàng tức giận cô luôn thấy mình có chút sợ hãi.
- Nếu cô còn không câm miệng lại thì tôi sẽ cho cô và những đứa bạn thối tha của cô chết ngay trong chiều hôm nay đấy. hãy nhớ, tôi nói là làm. Hoàng đe dọa.
- Anh…anh dám. Mặc dù rất tức giận trước thái độ của Hoàng nhưng nghĩ đến những việc xảy ra trong ngày hôm qua Linh không khỏi rùng mình, giọng nói cũng vì vậy mà trở nên ấp úng.
- Cậu thôi cái trò đe dọa người khác đi. Những gì cậu gây ra cho họ ngày hôm qua cò chưa đủ hay sao mà còn muốn làm như thế nữa? đi thôi. Mạnh nói và dìu Linh đi qua Hoàng. Lời nói của Mạnh làm Hoàng rất tức giận. khép bàn tay lại thành hình nắm đấm, Hoàng định đuổi theo nhưng bị Quân ngăn lại. chẳng làm được gì, Hoàng hét lên:
- Hãy coi chừng tôi đó. Rồi các người sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngày hôm nay.
Mặc kệ Hoàng đang gào thét phía sau, Mạnh vẫn dìu Linh đi như chưa có gì xảy ra. Đã nguôi giận phần nào, Linh hỏi Mạnh:
- chuyện có liên quan đến Bảo Trân là như thế nào vậy? có thể kể cho tôi nghe được không?
- Không có gì. Đó là chuyện riêng của tôi.
Nghe Mạnh nói vậy nên Linh cũng không tò mò thêm nữa. nghe lời Mạnh, cô nằm lên giường nghỉ ngơi. Có lẽ khá mệt nên mới nằm xuống là cô đã ngủ ngay, bao nét lo âu phiền muộn như tan biến hết. khuôn mặt cô ngây thơ như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, cô không hề biết rằng cuộc đời mình sắp thay đổi, những giấc ngủ ngon sẽ trở nên thật xa vời.

Chap 18: báo hiệu của một sự biến đổi.
Chờ cho Linh ngủ say, Mạnh khẽ khép cửa và tìm bác sĩ trưởng khoa.
Khoa hồi sức cấp cứu phòng trưởng khoa.
Trong căn phòng khá rộng màu trắng toát chứa đầy hồ sơ bệnh án được xếp ngay ngắn có hai người đang nói chuyện với nhau. Bầu không khí khá căng thẳng. người con trai nhìn người trung niên trước mặt mình với vẻ mặt lo lắng còn người trung niên thì không biểu hiện gì rõ rệt, trên trán hằn sâu những nếp nhăn. Ông nói gì với người thanh niên, sau câu nói đó của vị bác sĩ mặt người thanh nên hơi tái, giọng nói cũng trở nên to hơn:
- Sao? Để lại sẹo?
- Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng anh yên tâm, vết sẹo này rất mờ, nhìn thật kĩ mới thấy.
- Không thể xóa hoàn toàn được sao?
- Thật sự thì không thể mờ thêm được nữa. với lại vết sẹo rất mờ không có gì đáng ngại cả.
- Còn hai người kia?
- Bệnh nhân mang tên Thái KiM Chi thì bệnh tình không có gì là nghiêm trọng. mặt bị sưng khá to và có nhiều vết bầm tím nhưng chỉ cần nghỉ ngơi khoảng hai tuần là khỏi. nặng nhất phải kể đến bệnh nhân Hàn Thái Vũ, khuôn mặt bị bầm giập khá nhiều nhưng chủ yếu là tổn thương phần mềm nên chỉ nghỉ ngơi đúng cách thì không có vấn đề gì. Vấn đề quan trọng là cậu ta bị gãy ba cái xương sườn và giập một bên phổi gây tổn hại đến 40% sức khỏe. cũng may là cậu ta hồi phục khá nhanh, khoảng hai đến ba ngày sau sẽ tỉnh.
Trong lúc đó, phòng 308, khoa hồi sức cấp cứu.
Mặc dù đã qua giờ kiểm tra sức khỏe nhưng lại có một bác sĩ vừa bước vào phòng. Tuy người mặc áo blue trắng, đầu đội mũ, mặt đeo khẩu trang y tế nhưng ở người này toát ra một cái gì đó không bình thường, nhất là ở đôi mắt. đôi mắt vị bác sĩ này có vẻ lén lút. Xem ra người bác sĩ này vào đây ý định tốt thì ít mà ý định xấu thì nhiều. sau khi nhìn trước nhìn sau để chắc chắn rằng không có ai, người bác sĩ tiến lại gần giường của bệnh nhân. Trên giường là Vũ, Vũ đang nằm ngủ yên bình mà không hề hay biết rằng có một người đã đến gần. chiếc máy điện tâm đồ khẽ kêu lên “ tít… tít” như cảnh báo nhưng Vũ không tỉnh lại. khi đã tiến lại gần, người bác sĩ lấy trong túi áo ra một ống thuốc và một cái kim tiêm. Sau khi lấy hết thuốc trong ống vào kim tiêm, người bác sĩ đó tiêm thẳng vài ống truyền dịch. Nước trong ống truyền dịch truyền vào người V ũ theo mạch máu đi khắp nơi trong cơ thể, ngấm vào từng tế bào máu.
Bỗng nhiên…
Thuốc mà vị bác sĩ tiêm vào có vẻ như đã phát huy tác dụng, người Vũ bắt đầu co giật, mấy điện tâm đồ kêu lên bất thường. các số liệu trên máy liên tục thay đổi. như đạt được mục đích, vị bác sĩ đó liền dọn kim tiêm và đi một mạch ra khỏi phòng. Trong ánh mắt lóe lên một cái gì đó giống như là sự đắc ý xen lẫn sự tàn độc.
Khoa hồi sức cấp cứu phòng trưởng khoa.
Sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của nhóm Nhật Linh với bác sĩ trưởng khoa Mạnh đứng đạy định chào ra về thì…
Rầm…
Cánh cửa phòng được mở ra khá mạnh, một cô y tá hớt hải chạy vào, mặt lấm tấm mồ hôi. Không quan tâm đến sự có mặt của Mạnh và ánh nhìn nghiêm khắc của trưởng khoa, cô y tá nói gấp gáp:
Thưa trưởng khoa, mời ngài đến phòng 308 gấp ạ. Bệnh nhân đột ngột chuyển biến xấu. nói rồi cô y tá chạy đi, bác sĩ trưởng khoa chẳng nói chẳng rằng cũng chạy theo luôn. Nghe thấy tên phòng bệnh, Mạnh thấy là lạ hình như đã nghe ở đau rồi thì phải. “ thôi đúng rồi!!! là phòng của Vũ mà, cậu ta đang chuyển biến tốt sao tự nhiên lại như vậy nhỉ?” nghĩ đến đây, Mạnh liền chạy theo đến phòng của Vũ.
Khi bước vào phòng, bác sĩ trưởng đã thấy có mấy bác sĩ nữa đang vây quanh bệnh nhân, tình hình có vẻ căng thẳng. thấy bác sĩ trưởng khoa, các y bác sĩ khác liền nép qua một bên để ông tiện quan sát bệnh nhân. Theo như con mắt lành nghề của ông bao năm nay thì ông có thể khẳng định bệnh nhân này bị co giật do shock thuốc. nhưng thuốc ở đâu cơ chứ? Trong bệnh viện không hề có loại thuốc này vì đây là thuốc đã bị cấm từ lâu, vậy ai đã làm việc này? Trong đầu người bác sĩ già hiện lên hàng tá dấu hỏi nhưng vì cứu bệnh nhân nên ông bỏ tất cả qua một bên để tập trung cho việc cấp cứu.
- tình hình của bệnh nhân chuyển biến xấu từ lúc nào?
- Cách đây không lâu ạ. Trong lúc đi ngang qua tôi ghé vào thăm thì thấy bệnh nhân đang co giật, huyết áp không ổn định, nhịp tim liên tục giảm. ngay khi thấy hiện tượng này tôi đã chạy đi báo ngay cho các bác sĩ gần nhất và cho ngài ạ. Cô y tá lúc nãy lên tiếng.
- Tình hình càng ngày càng xấu, mau chuẩn bị dụng cụ cấp cứu.\
- Rõ. Một vài y tá chạy ra ngoài nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ cấp cứu. Mạnh lúc này định chạy vào xem tình hình thế nào thì bị ngăn lại nên đành ngồi chờ bên ngoài mà lòng nóng như lửa đốt. Linh đang ngủ say thì bị tiếng ồn ào đánh thức. không biết bệnh viện xảy ra chuyện gì mà các y tá chạy qua chạy lại rất gấp gáp. Trong lòng Linh dậy lên một nỗi bất an vô hình, không lẽ… không lẽ Vũ hay Chi xảy ra chuyện gì rồi? vội bước xuống giường, Linh cố hết sức ra ngoài xem tình hình. Phải nhìn thấy tận mắt họ như thế nào thì cô mới có thể an tâm được. không có Vũ dìu nên việc đi lại đối với cô khá là khó khăn. Chỉ mới bước đến cửa phòng mà cô đã thấy chân mình bủn rủn trán cũng vì thế mà lấm tấm mồ hôi. Mở cửa phòng, cô hướng ánh mắt đến chỗ mấy người y tá đi vào. Là phòng 308, là phòng của Vũ, Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi??? hai hàng nước mắt tuôn rơi làm cảnh vật phía trước nhạt nhòa, Linh đi trong vô thức, cô đi theo lời thì thầm của trái tim và lời thì thầm ấy mang tên “ Vũ”. Nỗi đau ở chân như không tồn tại, như chưa từng hiện hữu trên cơ thể cô. Linh vẫn cứ bước đi, từng bước từng bước chậm chạp, run rẩy. Mạnh đang rất lo lắng thì nghe thấy có tiếng người đến gần, ngước mặt lên Mạnh bắt gặp Linh. Cô đang bước đi trong vô thức, cánh tay cô đang vươn ra cố mở cửa phòng Vũ dù toàn thân đang run rẩy. bước vội đến, Mạnh ngăn Linh lại, về phiá Linh, khi đang chuẩn bị mở cửa để xem Vũ thế nào thì có người ngăn lại. cô thấy thật khó chịu, sao người này lại ngăn cô vào gặp Vũ chứ? Lấy hết sức, cô cố gỡ bàn tay đang ôm chặt người mình ra, nước mắt vẫn cứ chảy, từng giọt rơi xuống ướt đẫm tay Mạnh. Gỡ mãi mà không được, Linh bực mình, cô đưa tay gạt hết nước mắt để mắt có thể nhìn rõ hơn người đang ôm mình-là Mạnh. Cô cố sức gỡ tay Mạnh ra một lần nữa và hét lên:
- Buông tôi ra, tôi muốn vào thăm Vũ.
- Không được.
- Tại sao lại không được? tại sao anh lại không cho tôi gặp cậu ấy? nước măt Linh lại rơi, sức ở cánh tay cũng yếu dần, cô bắt đầu đuối sức.
- Bác sĩ đang cấp cứu. bác sĩ nói phải ngồi ở đây chờ.
- Nhưng… tôi không muốn. hu hu Vũ đang cần tôi lắm, tôi muốn vào trong đó, có tôi trong đó Vũ sẽ không sao nữa. hu hu. Linh gào khóc trong vòng tay Mạnh, cô yếu đuối như một ngọn cỏ non trước gió. Thấy Linh đã không còn muốn chạy vào nữa, Mạnh nhẹ nhàng dìu Linh đến hàng ghế đối diện phong Vũ và… chờ đợi.
Trong phòng 308.
Trên mặt bác sĩ trưởng khoa đã nhễ nhại mồ hôi, bệnh tình của Vũ đang chuyển biến xấu nếu không muốn nói là rất xấu. huyết áp và nhịp tim không ngừng giảm, bây giờ Vũ đã phải dùng bình ôxi để thở. Xem ra liều thuốc ấy đã ngấm sâu vào máu và ngăn cản quá trình hô hấp. tình trạng của Vũ bây giờ có thể nói là “ ngàn cân treo sợi tóc”. Tay vẫn thực hiện các thao tác cấp cứu một cách lành nghề bác sĩ trưởng khoa chăm chú lắng nghe lời của cô y tá bên cạnh:
- Huyết áp liên tục giảm, nhịp tim giảm mạnh, hô hấp kém, phổi gần như không hoạt động.
Cả căn phòng căng thẳng tột độ, ngoài tiếng kêu của mấy điện tâm đồ và giọng đều đều của cô y tá thì không còn một âm thanh nào khác.
Thế rồi…
Máy điện tâm đồ kêu lên một tiếng tít dài, trên màn hình là hai đường thẳng, tim của Vũ đã ngừng đập. căn phòng chìm trong yên lặng đến ghê người, các y tá bác sĩ động loạt ngừng tay và nhìn vào màn hình. Giọng bác sĩ trưởng khoa cất lên làm mọi người trở về hiện tại:
- chuẩn bị máy shock điện. với một cú lia dao duy nhất, cúc áo của Vũ đứt ra, bác sĩ trưởng nhanh chóng phanh áo Vũ ra đẻ lộ bộ ngực đầy thâm tím không còn cử động, một bộ ngực thiếu vắng nhịp đập của con tim. Ngay bên cạnh, một bác sĩ đã chuẩn bị máy shock điện xong. Cầm lấy máy shock điện bác sĩ trưởng nói:
- 150V. dòng điện được chuyền vào người Vũ, người cậu khẽ nảy lên rồi rơi xuống, màn hình không thay đổi. vị bác sĩ trưởng liền nói tiếp, lần này có vẻ gấp gáp hơn:
- 180V. dòng điện lại một lần nữa được chuyền vào người Vũ. Cậu như một con rối dứt dây, nảy lên rồi lại rớt xuống. khẽ liếc màn hình, vẫn không có gì thay đổi, vị bác sĩ trưởng mồ hôi ròng ròng, căng thẳng nói:
- 220V. lần này nếu không có sự thay đổi thì thật sự đã hết cách cứu cậu rồi. dòng điện một lẫn nữa được truyền vào cơ thể Vũ lần này mạnh hơn hai lần trước nhiều. cơ thể Vũ nảy lên dừng lại trong không trung một lúc rồi rơi xuống tấm nệm. ngoái nhìn màn hình, không có gì thay đổi cả, trên màn hình vẫn là hai đường thẳng song song thẳng tắp. không có sự sống không có sự hoạt động của tim, không một cơ quan nào còn hoạt động. xem ra cậu bé này không thể sống tiếp được rồi, vị bác sĩ già nuối tiếc nhìn Vũ rồi quay đi chuẩn bị ra ngoaì.
Bỗng…
Máy điện tâm đồ kêu lên một tiếng “ títtttttttt” dài, trên màn hình xuất hiện những nét gạch lên xuống thể hiện sự hoạt động của con tim. Phải chăng Vũ đã chiến thắng tử thần để trở về bên Linh???

Thời gian cứ thế trôi đi, kiếp người cũng vì thế mà thay đổi. với mỗi kiếp người lại được định sẵn bởi một cái được gọi là “ định mệnh”. Cái gọi là “ định mệnh” ấy đã gắn chặt từ lúc chúng ta sinh ra và mất đi khi chúng ta không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. nhiều người tự hỏi: “ chúng ta có thể thay đổi được định mệnh không?” nhưng kết quả luôn luôn là KHÔNG. Một chữ không ngắn gọn mà bao hàm một ý nghĩa to lớn.
Vũ đã từ cõi chết trở về, trái tim đã đập, máu đã được lưu thông và được đưa đến các cơ quan trên cơ thể. Khuôn mặt người bác sĩ già giãn ra mãn nguyện. các y bác sĩ khác ai cũng vui mừng vì một sinh linh đã được cứu sống, một con người lại được tiếp tục tồn tại.
Nhưng…
Chẳng phải mỗi con người đều có một định mệnh sao? Định mệnh ấy chi phối cuộc sống con người. và chúng ta, những con người bình thường không thể thay đổi được định mệnh ấy, dù ta có cố gắng cỡ nào, dù ta có nuối tiếc đến đâu thì ta vẫn phải bỏ lại tất cả những gì tồn tại trên trần đời mà ra đi. Hạnh phúc rất mong manh, nó như một thứ đồ dễ vỡ, nếu chúng ta không nắm chặt thì nó sẽ vụt mất. nhưng nắm chặt quá liệu có tốt hay không? Thay vì nắm quá chặt ta có nên buông tay???
Vũ đang cố gắng nắm lấy tia hi vọng cuối cùng của mình_Nhật Linh. Cô là tất cả của cậu, vì cô cậu có thể làm tất cả, vì cô mà cậu đang chống lại định mệnh được sắp sẵn. cậu muốn sống, cậu muốn ở bên cô… mãi mãi.
Nhưng…
Đâu phải cái gì ta muốn đều có được. sức mạnh của Vũ chẳng còn nhiều, cậu kiệt sức rồi, cậu không thể gắng gượng thêm được nữa. cuộc đấu tranh của cậu dường như vô ích, công sức của cậu chỉ như một hạt cát giữa lòng đại dương mà thôi, cuối cùng thì định mệnh vẫn thắng. cậu thấy mình lịm dần, ý thức không còn sáng suốt nữa. cậu đang ở đâu?_cậu không biết. cậu sẽ đi đến đâu? Cậu không biết. cậu chỉ thấy cơ thể mình sao mà mệt mỏi quá, cậu muốn nghỉ ngơi. Và…cậu quyết định buông tay, cậu phó mặc mình cho số phận vì cậu biết rằng: “ những gì do số phận an bài thì không thể nào thay đổi được, những gì không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình cho dù có níu kéo đi chăng nữa. vậy nên tốt nhất là buông tay để người kia có thể tìm được một người tốt hơn và để sau này mình không có gì để hối hận”.
Sau khi tim của Vũ đập trở lại, các y bác sĩ lại tiến hành các hoạt động cấp cứu nhằm giúp Vũ thoát khỏi cơn nguy hiểm, ai cũng mang trong mình một tâm trạng phấn chấn, đôi tay cũng vì thế mà hoạt động khẩn trương hơn. Thế nhưng… bầu không khia chưa kịp hết căng thẳng thì tim của Vũ đột nhiên… ngừng đập, huyết áp và nhịp tim trở về con số không. Hai con số không tròn trịa, vô cảm như xoáy sâu vào mắt, đâm vào lòng của các vị y bác sĩ. Rốt cuộc thì linh hồn ấy cũng ra đi sau nỗ lực ở lại trần thế. Niềm vui chưa kịp nở hoa thì đã bị nỗi buồn che lấp mất.
Cơ thể Vũ bắt đầu suy giảm nhiệt độ, các cơ bắt đầu cứng lại, toàn bộ cơ quan ngưng hoạt động. da mặt trở nên trắng bệch không còn bất cứ biểu hiện gì của sự sống. Vũ đã ra đi, bỏ lại gia đình, bạn bè và cả người mình yêu quý nhất để đi đến một nơi rất xa mang tên : cõi vĩnh hằng.
Căn phòng tràn ngập không khí chết chóc, vị bác sĩ già kéo miếng vải lên che kín mặt Vũ. Bằng cái giọng trầm đục ông nói với cô y tá:
- Thông báo bệnh nhân Hàn Thái Vũ đã tử vong vào lúc 10h30p ngày 18 tháng 7.
Cô y tá nhẹ nhàng gật đầu. vị bác sĩ già quay lưng bước đi. Mỗi bước đi nặng nề như gánh trên vai một tảng đá khổng lồ.
Ở bên ngoài, Linh đang khóc trong vòng tay của Mạnh. Những tiếng nấc nhỏ vang lên, thật đều, thật kẽ. rồi tiếng mở cửa vang lên cắt đứt chuỗi âm thanh vọng lại từ tiếng nấc của Linh. Vị bác sĩ bước ra mặt ánh lên sự mệt mỏi.

Ngay khi nhìn thấy bác sĩ đi ra, Linh thoát khỏi vòng tay của Vũ và tiến đến giọng gấp gáp:
- Cậu ấy sao rồi bác sĩ? Cậu ấy sẽ khoe lại chứ? Cậu ấy sẽ không sao phải không? Nhìn gương mặt hốc hác tràn ngập lệ của cô gái trước mặt, vị bác sĩ già không đành lòng nói cho cô sự thật đau lòng ấy. ông cứ do dự mãi. Linh thấy biểu hiện đó của bác sĩ làm Linh thấy bất an hơn, cô lay mạnh tay bác sĩ, giọng nói như tắc nghẹn trong cổ họng. Mạnh đứng cạnh mà thấy đau lòng.
- Sao không nói? Bác sĩ sao ngài không nói? Thật ra thì cậu ấy sao rồi hả? Linh lay mạnh đến mức người bác sĩ gần ngã. Mạnh thấy vậy thì ngăn cô lại, cô cố vùng vẫy trong vòng tay của Mạnh.
- Cậu thả tôi ra, tôi phải hỏi cho rõ. Linh hét lên, cô cố nhoài người ra khỏi vòng tay của Mạnh.
- Tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. vị bác sĩ già thốt ra khó nhọc, rồi bước đi. Linh sau khi nghe vị bác sĩ nói thì đã thôi nhoài ra khỏi vòng tay Mạnh. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng, cô không hiểu, cô không muốn hiểu lời người bác sĩ ấy nói. Cô như một bức tượng bất động với cánh tay được đưa ra phía trước như muốn níu kéo một điều gì đó, một điều vừa rời xa, nước mắt cô rơi lệ liên tục, những giọt lệ lăn trên gò má trắng mịn thấm cả vào môi mặn chát. Cô không tin những gì người bác sĩ kia nói, Vũ của cô không chết đâu, Vũ hứa sẽ làm bạn trai của cô mà, Vũ nhất định không bỏ cô mà đi đâu. Vì vậy nên cô hét to:
- Ông đừng hòng lừa tôi, Vũ của tôi không chết. tôi sẽ đưa còn sống khỏe mạnh đến trước mặt ông, ông tưởng nói vậy mà tôi tin sao? Tôi không phải là con nít. Nói rồi cô chạy thẳng vào phòng của Vũ. Cánh cửa được mở ra, cô đứng chết trân nơi bục cửa.
Trên chiếc giường trắng kia là ai? Sao lại lấy vải trắng che kín mặt thế kia? Cô đến gần và mở tấm vải ra, tay cô run run, miếng vải trắng được mở ra một cách từ từ, khuôn mặt Vũ hiện ra, yên bình, thánh thiện và không hề đau khổ, không cảm xúc. Cô đứng bên cạnh Vũ, bàn tay khẽ vuốt lên mặt Vũ thì thầm:
- Vũ à, ông tỉnh dậy đi, họ đắp tấm vải lên mặt ông nên chắc là ông khó thở lắm nhỉ? Đừng lo, có tui đây rồi, tui đến mở ra cho ông rồi, ông thấy đỡ hơn chưa? Nếu đỡ rồi thì mở mắt ra nói chuyện với tui nhé, tui nhớ ông lắm. họ nói ông chết rồi, tui không tin, tui không tin đâu, Cún của tui không thể chết được, ông hứa làm bạn trai tui mà, tui còn nhớ rõ lắm. chờ ông tỉnh lại rồi chúng ta sẽ cùng Chi đi chơi nhé. Sẽ rất vui đó hihi. Ôi, sao người ông lạnh thế này, cúc áo cũng bị bung hết nữa, để tui ôm ông cho ấm nha. Sao ông không nói gì với tui vậy hả? ông mà cứ im lặng như vậy là tui giận đó. Ông biết không, đã từ lâu rồi, ngay từ khi gặp lần đầu tiên, tui đã rất thích một đứa bé cùng tuổi đối diện nhà tui. Đó là ai ông biết không? Là ông đó. Tui cũng thích ông lâu lắm rồi nhưng chưa giám thổ lộ. hôm trước ông vì tui mà bị thương, tui rất đau lòng nhưng khi ông nói muốn tui làm bạn gái thì tui lại rất vui. Vì vậy nên, ông phải mau tỉnh lại đi. Tui nhớ ông lắm lắm. một giọt lệ lại rơi xuống, trong suốt và mặn, mặn lắm.
Linh vẫn cứ ôm người Vũ thì thầm, nước mắt cô đã làm ướt hết mọt vùng ngực của Vũ. Mạnh và mấy y bác sĩ xung quanh chỉ biết nhìn cô cảm thông. Một vài tiếng khóc của mấy cô y tá khẽ vang lên.
15p trôi qua, Linh vẫn ôm lấy Vũ không chịu buông. nhận thấy việc để bệnh nhân thế này là không được nên một vài người tiến đến lôi Linh ra và đẩy giường của Vũ đi. Bị tách ra khỏi người Vũ, Linh hoảng hốt hét lên:
- Các người làm gì tôi vậy? mau thả tôi ra. Các người… các người định đưa Vũ đi đâu? Mau trả Vũ lại cho tôi. Mau trả lại đây!!! Vũ ơi, mau tỉnh lại đi, họ định đưa ông đi đâu ấy, họ là người xấu, Vũ ơi mau tỉnh lại đi!!! Linh gào đến khản cả giọng, Vũ vẫn không đáp lại. trên chiếc giường trắng toát, Vũ vẫn nằm im như người không cảm xúc. Một cô y tá lấy tay kéo tấm vải len che mặt Vũ. Thấy cảnh đó, lòng Linh quặn thắt, cô vùng tay ra khỏi hai người chạy đến bên Vũ. Vội mở tấm vải che mặt cô vừa nói:
- Cún ơi mau tỉnh lại đi, bọn người xấu định đưa ông đi đâu kìa, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại cho tôi. Mau tỉnh lại!!! linh cố sức lay mạnh mong Vũ tỉnh lại. cô y tá thấy Linh như vậy thì nhìn Mạnh bằng đôi mắt ái ngại, Mạnh liền đi tới kéo Linh ra khỏi Vũ. Mặc cho cô có gào thét vùng vẫy, mặc cho cô vô tình làm vết thương nơi tay chảy máu hì cậu vẫn không buông tay. Cô y tá thấy vậy liền đẩy chiếc giường ra khỏi phòng. Khi cánh cửa phòng đóng lại là khi trái tim Linh tan vỡ. cô ngất xỉu trong tay Mạnh, không còn vùng vẫy, không còn gào thét, cô im lặng, một sự im lặng đáng sợ. liệu đây có phải là lần cuối cùng cô khóc???
Chap 19: nỗi đau và ám ảnh.
Sau khi nhận được thông báo Vũ đã mất, bố mẹ Vũ tức tốc chạy đến bệnh viện. họ gào khóc trong tuyệt vọng, hàng nước mắt lăn dài trên gò má người mẹ và khuôn mặt khắc khổ của người cha. Vũ ra đi là tổn thất lớn nhất đối với họ, phải làm sao khi người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh như thế này. Có nỗi đau nào đau hơn nỗi đau của người mẹ, người cha phải nhìn con mình chết cơ chứ. Mẹ Vũ đã khóc rất nhiều, bà khóc , khóc mãi cho đến khi ngất đi. Tỉnh lại rồi lại khóc, người cha mặt mũi bơ phờ không chút sức sống mắt đăm đăm nhìn thi hài con mà lòng quặn thắt, lúc này cha Vũ chỉ ước người chết đi là mình chứ không phải là đứa con mình dứt ruột đẻ ra này. Cả gian phòng tràn ngập không khí chết chóc.
Ngày hôm sau, lễ tang của Vũ được tiến hành, có rất nhiều người đến viếng. trong số họ có cả họ hàng, bạn bè người quen của Vũ và gia đình Vũ. Ai ai cũng thấy tiếc thương cho số phận của một người trẻ tuổi có tài mà phải sớm lìa xa dương thế. Họ cũng thấy tiếc thương cho gia đình Vũ vì đã mất đi đứa con duy nhất, họ không biết rồi ba mẹ Vũ sẽ sống ra sao khi thiếu vắng người con này.
Mạnh hôm nay cũng đến viếng linh cữu của Vũ. Thành kính thắp một nén nhang trước linh vị, Mạnh khẽ cầu khấn:
- Vũ à, cậu yên tâm tôi sẽ bảo vệ Linh và chăm sóc cô ấy giùm cậu.
Cắm nén nhang vào bát nhang trước linh vị của Vũ, Mạnh thấy hình như Vũ đang cười, nụ cười đồng ý. Thấy vậy, Mạnh khẽ gật đầu và đưa mắt tìm kiếm Linh. Từ hôm qua cậu đã không gặp cô rồi, chắc là cô đang khóc ở đâu đó.
Đưa mắt khắp một lượt, Mạnh chỉ thấy ba Vũ đang ôm mẹ Vũ, hai người ánh mắt thẫn thờ, riêng mẹ Vũ đầu tóc rối tinh, miệng không ngừng gọi tên Vũ, hai tay cố gắng vươn tới trước để ôm quan tài Vũ mà khóc. Thật là xót thương, nhìn mẹ Vũ mà cậu lại nhớ đến cái ngày em gái cậu mất hai năm trước, tâm trạng cũng vì thế mà trùng xuống, nỗi buồn xâm lấn vào cõi lòng.
Có vẻ như Linh không ở trong nhà, Mạnh quyết định đi ra ngoài tìm kiếm. sau khi đi qua hàng người đang chuẩn bị viếng linh cữu của Vũ, Mạnh bước ra sân và đi quanh nhà một vòng để tìm kiếm. đã đi gần hết một vòng nhưng chẳng thấy Linh đâu cả, Mạnh có chút bất an, và rồi cậu thấy một bóng hình nhỏ bé đang ngồi cạnh một gò đất nho nhỏ. Tiến lại gần Mạnh nhận ra đó là Linh, có vẻ như gò đất đó chất chứa một kỉ niệm nào đó của cô với Vũ vì ánh mắt cô nhìn gò đất ấy rất chăm chú.
Nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, Linh theo phản xạ ngước mặt lên rồi lại theo phản xạ cúi mặt xuống nhìn gò đất khi nhận ra đó là Mạnh. Mạnh khi thấy Linh ngước đầu lên thì hơi giật mình, giật mình không phải vì cô ngước đầu lên đột ngột mà bởi vì Linh sau một ngày không gặp đã đổi thay nhiều quá. Gương mặt cô hốc hác không chút sức sống, đôi môi hồng mỏng tựa cánh đào ngày nào bây giờ khô cằn nứt nẻ, đôi mắt trong veo như nước mùa thu ngày nào bây giờ không còn trong nữa mà chuyển sang màu hơi đục, lại còn sưng tấy và ửng đỏ vì khóc nhiều. cô ngồi đó, co ro như một con thú nhỏ bơ vơ, cô độc, người cô gầy đi rất nhiều, cô gầy đến mức khi gió thổi qua, cậu đã tưởng cô bị gió cuốn đi mất. nhìn cô mà sao lòng cậu chua xót lạ. nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, cậu không cất lời, cậu chỉ muốn cô biết rằng bên cạnh cô còn có cậu. cô không cô đơn vì cậu luôn sẵn lòng giúp đỡ, chở che những lúc cô cần. hai người cứ ngồi bên nhau như thế, lâu, rất lâu sau thì Linh cất lời:
- Đây là mộ của một chú cún mang tên Dream. Bầu không khí yên lặng mà hai người tạo ra nãy giờ bị cô phá vỡ. cô phá vỡ bầu không khí ấy bằng một câu nói không đầu không đuôi, không biểu cảm nhưng Mạnh vẫn chú ý lắng nghe, cậu muốn cô nói tiếp, vì nói ra thì nỗi buồn sẽ vơi bớt còn nếu để trong lòng mãi thì nỗi buồn sẽ xây dựng cho mình một căn cứ vững chắc và định cư mãi mãi, con người cũng vì thế mà héo hon, mà đau khổ.
Nhưng…
Im lặng.
Lại im lặng, Linh không nói thêm một câu nào cả. Cô im lặng cứ như người nói lúc nãy không phải là cô vậy.
Trái đất như ngừng quay, vạn vật như ngừng hoạt động. Mạnh vẫn ngồi bên Linh và vẫn chăm chú “lắng nghe”.
- Tôi và Vũ từ nhỏ đã quen biết nhau, từ lần gặp đầu tiên tôi đã quý mến cậu ấy, thế rồi chúng tôi trở thành bạn thân, cùng nhau chơi đùa cùng nhau học tập. Linh lại tiếp tục nói, à không phải nói là kể mới đúng, giọng cô đều đều tràn ngập cảm xúc, lâu lâu lại dừng lại như hồi tưởng.
- Cậu ấy vui tính nhưng cũng rất hiền. từ nhỏ đến lớn luôn bị tôi bắt nạt mà chẳng có lấy một lời oán than. Khi nào bị tôi bắt nạt cũng chỉ biết cười. cậu ta thật ngốc… kể đến đây một giọt lệ lăn trên má Linh, giọng cô nghẹn lại. Mạnh thấy vậy thì đưa tay lên định lau cho Linh nhưng thấy Linh bắt đầu nói tiếp thì từ từ đưa cánh tay xuống và đặt lên đùi mình. Cậu thấy hành động của mình sao mà thừa thãi quá.
- Cậu ấy học rất giỏi, từ nhỏ đã được mệnh danh là thần đồng, tuy chơi thân nhưng tôi rất ganh tị với cậu ấy, tôi ra sức học tập nhưng trước bất cứ cuộc thi nào có cậu ấy tham gia thì tôi luôn đứng ở vị trí thứ hai cho dù tôi có cố gắng thế nào, cho dù tôi nỗ lực ra sao. Có một lần thi olimpic toán quốc tế, tôi đã đứng sau cậu ấy dù tôi đã rất chăm chỉ, tôi giận cậu ấy, tôi đố kị, tôi ghen ghét, tôi tức giận. tôi không hiểu tại sao mình chăm chỉ như vậy mà lại thua cái kẻ suốt ngày chỉ biết ngủ với chơi điện tử kia. Thế là một kế hoạch được vạch ra trong đầu, tôi hẹn cậu ấy ra công viên chơi lúc giữa trưa và hẹn ở nơi nắng nhất. tôi đã không đến . lúc đầu chỉ hẹn để cậu ta ở đó chờ một lúc cho bõ ghét nhưng cậu ta thật ngốc. trời nắng như vậy mà cứ đứng chờ, biết tôi không đến mà vẫn chờ. Rồi cậu ta bị ốm sau bữa đó, tôi bị mẹ mắng cho một trận vì cái tội bất cẩn và bắt đi xin lỗi cậu ấy nhưng tôi nhất quyết không chịu. bị mẹ đánh ngay trước mặt cậu ấy tôi cũng không chịu xin lỗi, tôi còn to tiếng **** lại mẹ mà mắng cậu ấy nữa. thế mà…thế mà cậu ấy không để bụng, cậu ấy lại xin lỗi tôi. Cậu ấy thật tốt bụng trong khi tôi thật xấu xa… Linh òa khóc, đôi vai gầy run run, những giọt nước mắt thấm qua kẽ tay rơi xuống đất. Mạnh khẽ vòng tay ôm lấy Linh, vì quá đau khổ nên cô cũng không chống cự, cô chỉ lặng lẽ khóc.
Thời gian cứ thế trôi đi, Linh vẫn khóc, đến khi giọt nước mắt cuối cùng cạn, cô khẽ nghiêng mình, ánh mắt xa xăm, cô lại kể tiếp câu chuyện còn dang dở:
- Năm tôi và Vũ 13 tuổi, trong khi đi học về tôi đã bắt gặp một chú chó rất dễ thương bị bỏ rơi trong một chiếc hộp giấy cũ. Nhìn nó lúc ấy rất tội nghiệp, tôi đã năn nỉ Vũ mang về nuôi nhưng cậu ấy không chịu. cậu ấy nói mang về thì ai nuôi, một đứa ham chơi như tôi sẽ để con chó chết đói mất thôi. Khi nghe câu nói ấy tôi rất giận, tôi không quan tâm đến cậu ấy nữa, tôi tự mang con chó về nhà mà không thèm nói với cậu ấy một lời nào cho dù cậu ấy đi bên cạnh, cho dù cậu ấy xin lỗi tôi cũng không quan tâm. Những lời khuyên bảo của cậu ấy tôi cũng để ngoài tai luôn. Khi mang con chó về đến nhà, tôi đã bị mẹ ****, mẹ bắt tôi mang con chó trả lại chỗ cũ nhưng tôi không chịu, hai mẹ con vì thế mà cãi nhau. Đúng lúc tôi sắp bị đánh vì cái tội không nghe lời người lớn thì Vũ qua nhà tôi và nhận con chó về nuôi, cậu ấy nói đã xin phép ba mẹ rồi, mẹ tôi cũng không nói gì nữa và từ đó chúng tôi đã có thêm một người bạn mới. chúng tôi đặt tên cho con chó là Dream. Dream rất ngoan, chúng tôi rất quý nó, nhưng rồi một ngày nó bị bệnh chết, tôi đã đau lòng đến mức khóc ròng rã mấy ngày liền, người cũng vì thế mà sốt cao. Mẹ tôi rất lo lắng khi thấy tôi mãi mà không hạ sốt. lại là Vũ, cậu ấy qua nhà và bịa ra một câu chuyện về ước nguyện của chú chó Dream trước khi chết cho tôi nghe, hôm đó còn canh cho tôi ngủ nữa, sau ngày hôm đó tôi khỏi bệnh và tôi nhận ra không biết từ bao giờ cậu ấy đã ở trong tim tôi mất rồi. mỗi khi buồn tôi đều ra đây thăm Dream, mỗi lần thăm Dream tôi lại kể hết những tật xấu của cậu ấy cho nó nghe nhưng,,, nhưng bây giờ cậu ấy mất rồi, tôi không biết phải làm gì nữa, tôi không biết phải sống như thế nào nữa. tôi không biết phải làm sao, tôi không biết phải sống như thế nào cho đúng nữa. Linh đã thôi khóc, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm vô định, nơi cổ họng chỉ còn lại những tiếng nấc trong vô thức. Cô thấy mình bơ vơ, lạc lõng. Thiếu Vũ, cô như thiếu đi nguồn động lực sống, cô chẳng còn gì để mong chờ, cũng chẳng còn gì để mà tiếc nuối.
Mạnh tưởng Linh khóc. Cậu lấy trong túi áo một chiếc khăn tay và đưa cho cô. Linh thấy chiếc khăn tay của Mạnh đưa thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cô đâu có khóc, đưa mà làm gì cơ chứ? Bây giờ cô mới thấy rằng mình đang ở trong vòng tay của Mạnh, khẽ đẩy tay của Mạnh ra, Linh nói:
- Cảm ơn nhưng tôi không khóc nữa và cũng không bao giờ khóc nữa.
Thấy ánh mắt ráo hoảnh không chút cảm xúc của cô, Mạnh ái ngại rút tay lại, Mạnh thấy mình sao cứ hành động kì quặc trước người con gái này như vậy, một lần nữa cậu thầm trách mình bất cẩn, sao cứ hành động thừa thãi như thế chứ. Không chú ý đến Mạnh, Linh nói tiếp:
- Cảm ơn cậu trong những ngày vừa qua, có lẽ cả tôi và Vũ nợ cậu một mạng sống nhưng không vì thế mà tôi bỏ qua những gì mà nhóm của cậu đã làm cho chúng tôi. Dù cậu bây giờ với tên Hoàng đó không còn là bạn bè nhưng tôi không thể coi cậu như một người bạn được, tôi thấy có lỗi với Vũ và người bạn Kim Chi đang nằm ở bệnh viện của mình. Linh lạnh lùng bước đi, Mạnh không nói một câu nào, cậu biết, cô vừa mất đi một người bạn tốt lại chưa hết shock chuyện bị đánh đập nên không chấp nhận cậu là chuyện dễ hiểu. cậu cũng không mong muốn cô chấp nhận. với cậu, cô như người em gái năm nào của cậu và cũng như một cái gì đó quan trọng hơn mà cậu chưa định nghĩa được. và… Mạnh quyết định ra về.
Ngay chiều hôm ấy, Vũ đã được chôn cất tại nghĩa trang của thành phố trong niềm thương tiếc của gia đình, bạn bè và những người đến dự. giây phút thi thể Vũ được an nghỉ trong lòng đất, mẹ Vũ đã ngất đi trong vòng tay của ba Vũ còn Linh, cô chỉ lẳng lặng đứng nhìn cơ thể bạn mình trở về với đất. không khóc, không một biểu hiện gì thể hiện trên nét mặt nhưng ai cũng biết, sâu trong khuôn mặt tưởng chừng vô cảm ấy là một trái tim đang quặn thắt trong đau đớn, một trái tim héo hon không còn mầm sống.
Đêm ấy, mặc dù nằm trên giường nhưng Linh không tài nào ngủ được, cô cứ trằn trọc mãi, hình ảnh Vũ lúc nào cũng tràn ngập tâm trí. Cô không thể ngủ, bởi vì ngủ thì hình ảnh Vũ lại hiện lên và con tim cô lại đập mạnh những nhịp đập đau khổ. Đã 12h đêm, đôi mắt cô vẫn mở, không có chút gì gọi là buồn ngủ trong đó, ánh mắt cô nhìn xa xăm lắm. ánh mắt ấy vô hồn, không có tình cảm, cô nhớ Vũ. Cô thấy mình nhớ Vũ kinh khủng, nỗi nhớ sao chẳng vơi bớt mà ngày càng nhiều như thế chứ. Cô hận Vũ, cô hận cậu vì đã bỏ cô đi, cô hận mình, cô hận mình vì mình còn sống, vì mình không ở bên Vũ lúc Vũ cần. phải làm sao cho tốt đây??? Cô đau đầu quá, cô thấy mình cần nghỉ ngơi. Thế là cô ngồi dậy lấy vài viên thuốc ngủ và.. uống. giấc ngủ đến với cô nhanh hơn và cô thấy cơ thể mình dễ chịu hơn.
Rất nhanh chóng, Linh chìm vào cơn mơ. Trong cơn mơ, cô thấy Vũ đang cười với mình, cô cũng cười tươi đáp lại. cô giận Vũ, cô nói tại sao cậu lại bỏ cô đi như thế nhưng cậu chỉ cười. cậu không nói, duy chỉ có cánh tay cậu là đang vẫy gọi cô. Cô không giận cậu nữa, cô vui vẻ chạy đến nhưng… tại sao vậy? cứ mỗi lần cô đến gần cậu là cậu lại rời xa cô, cô tiến một bước thì cậu lùi xa hai bước. cô chẳng biết lí do, cô thắc mắc hỏi Vũ: “ Cún ơi, sao tui không đến gần ông được vậy?”. Vũ không trả lời, khuôn mặt Vũ đã không còn cười với cô nữa, cậu quay lưng bước đi. Linh thấy Vũ bước đi thì chạy theo, cô chạy… chạy hết sức mình. Khi cô mệt cô vẫn cố gọi cậu, vừa chạy cô lại vừa trách cậu sao vô tâm thế, sao cậu không chờ cô đi cùng. Cô chạy… chạy… chạy mãi… chạy cho đến khi mệt mỏi rã rời nhưng vẫn không đuổi kịp Vũ. Cậu sắp khuất bóng nơi chân trời đằng xa rồi, cô lại cố gắng chạy tiếp, rồi cô ngã. Cú vấp bất ngờ làm cả người cô ngã nhoài trên mặt đất, đầu gối đau rát, Linh cố gọi Vũ, nhưng Vũ đã khuất bóng mất rồi. Linh chỉ kịp thét lớn hai tiếng “ Vũ, Vũ” thì không còn cảm nhận gì nữa.
Linh choàng tỉnh trên chiếc giường quen thuộc, mồ hôi đã ướt đẫm áo,cô mệt mỏi lướt mắt khắp phòng tìm kiếm hình ảnh của Vũ. Không thấy. cô thất vọng nhìn đồng hồ. 3h. chẳng thể ngủ được nữa, cô ngồi dậy và tiến đến tủ áo quần. cô muốn ra ngoài. Sau khi thay chiếc váy màu hồng tiện tay lấy được trong tủ quần áo, Linh mở cửa và đi ra ngoài. Vì còn rất sớm nên ngoài đường chẳng có ai, một khung trời rộng lớn được sương mù bao phủ. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi tới làm Linh thấy lạnh. Cô quên không mặc áo khoác rồi. khẽ xoa hai tay vào nhau cho bớt lạnh, cô để chân mình bước đi tự do, cô muốn tâm hồn mình được thanh thản chút ít.
Cô vẫn cứ bước đi, từng nhịp chân đều đều không định hướng. cô đi mãi, đi mãi cho đến khi thấy chân mình mỏi nhừ. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần nhất và nhìn cảnh vật xung quanh. Cô nhận ra đây là công viên Ngọc Vĩ. Nhìn kĩ một chút nữa cô nhận ra đây là chiếc ghế đá mà cô với Vũ hay ngồi khi đến đây. Nở một nụ cười cay đắng, cô khẽ nói:
- Bỏ người ta đi rồi mà còn cố ý đưa đến đây nữa. ông không định để cho tui quên ông đi à. Đồ xấu xa.
Mắt Linh đã đỏ hoe nhưng cô không khóc, đột nhiên cô nhớ đến một lần nọ khi cô và Vũ đến đây chơi Vũ đã khắc cái gì đó lên ghế mà không cho cô xem. Lại còn nói là khi nào thấy nhớ Vũ quá mới được xem nữa chứ. Lúc ấy cô đã nói “ xí tui mà thèm nhớ ông à, cái người xấu tính xấu nết như ông thì chỉ có trư bát giới nhớ thôi!” thế mà bây giờ cô lại nhớ cậu không chịu nổi đây này, sao lại như thế chứ? Có lẽ cô đã trở thành trư bát giới xấu tính mất rồi. Khẽ quay người tìm xung quanh cái ghế, cô thấy một dòng chữ nhỏ được khắc rất cẩn thận bên thành phải của ghế. Dòng chữ ấy là “ cún mãi mãi yêu heo mọi” bên cạnh còn có hình một chú chó và một con heo, giữa hai con vật là một trái tim được vẽ vụng về chưa đầy đủ nét. Có phải vì trái tim chưa đầy đủ nét nên cậu với cô mới thế này không chứ? Tay vẫn cứ mân mê dòng chữ, Linh thầm khóc trong lòng. Cô thấy mình không thể chịu nổi nếu ở đây nữa, Linh đứng lên và lại để cho đôi chân dẫn bước, cô bước đi để lại sau lưng một vùng trời kỉ niệm.
Cả ngày hôm đó Linh không đi học, cô đi lang thang hết chỗ này đến chỗ khác. Nói là không muốn nhớ đên Vũ nhưng cô lại đi đến tất cả những nơi hai người từng đến, ăn hết thức ăn mà hai người từng ăn, cô muốn nếm trải những thứ khi bên Vũ cô đã thực hiện, đã đến một lần cuối cùng. Điểm đến cuối cùng của cô là nghĩa trang thành phố nơi Vũ đang an nghỉ. Khẽ đặt lên trên mộ Vũ một đóa hoa cúc trắng, Linh thì thầm:
- Cún này, xuống đó có buồn không? Chắc là ông nhớ tui lắm nhỉ. Tui cũng nhớ ông lắm. ông yên tâm, ông sẽ không cô đơn đâu, tui sẽ đến bên ông, sớm thôi.
Nở một nụ cười với Vũ rồi Linh ra về.
Tải về: phần mềm chat yahoo 
[ ↑ ] Lên đầu trang