Chap 9. Thầm rủa mấy đứa bạn vô tình, Nhật Linh bực bội đi theo thầy giám thị. Những người còn lại tâm trạng cũng chẳng tốt hơn là mấy. trên đường đến phòng giám thị, Nhật Linh gầm ghè với Tạ Hoàng: -Chỉ tại cậu mà bây giờ tôi phải lên phong giám thị đấy! ôi cái hạnh kiểm tháng này của tôi. Mẹ ơi, con xin lỗi. -Đừng nói nhiều. không phải vì cô nói tôi trước sao? -Tôi á? Tôi… -Bị mời lên phòng giám thị mà còn gây gổ được à? Hai cái anh chị này! Cốp! cốp! -Á, đau. Thầy làm cái gì vậy? hành hung học sinh à?( Nhật Linh và Thái Vũ gào lên). -Đồng lòng gớm nhỉ? Dám to tiếng với thầy giáo à? -Đồng lòng cái gì? Cô/ cậu đừng có mà nói theo tôi.( lại đồng thanh). Còn thầy! cậu ta/ cô ta chẳng liên quan gì đến em/ tôi hết( cùng quay sang mặt thầy giàm thị gào hết công suất). -Á à, hai cái cô cậu này láo. Rồi sẽ biết tay tôi. Tôi sẽ cho hai cô cậu biết hỗn láo với tôi sẽ chịu hậu quả như thế nào. Thế là thấy giám thị giơ hai tay lên véo lấy tai của Nhật Linh và Tạ Hoàng lôi đi xềnh xệch. Bọn bạn của Nhật Linh và Tạ Hoàng lúc đầu còn muốn can ngăn thầy nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì sợ xanh mặt rồi cúi đàu đi thẳng. bây giờ chỉ còn lại tiếng kêu tuyệt vọng của Nhật Linh và Tạ Hoàng. -Oái oái thầy ơi. Đau! Đau quá. Em là con gái mà thầy. hu hu( nước mắt ngắn nước mắt dài). -Cái lão già này, có bỏ tay ra không? Đau quá. Gru gru. -Đừng có mà la lối vô ích. -Biết là có chống cự cũng không có kết quả nên Nhật Linh và Tạ Hoàng ngoan ngoãn đi tiếp trong im lặng.
Tại phòng giám thị… -Mời các anh chị ngồi. Sau một hồi la hét cật lực, Nhật Linh và Tạ Hoàng và nhóm bạn cũng lết được cái “thân tàn” xuống đến phòng giám thị. Riêng Nhật Linh và Thái Vũ là thê thảm hơn cả. Đưa tay lên xoa xoa vành tai đã tấy đỏ vì bị nắm chặt và kéo đi quá lâu, Nhật Linh và Thái Vũ ném cho thầy giám thị một cái nhìn đầy uất hận. Sau một lúc lặng im quan sát, thầy giám thị bắt đầu lên tiếng : -Họ tên, lớp? yêu cầu trung thực khai báo! Không hổ danh là thầy giám thị, bằng chất giọng the thé có một không hai của mình đã làm nhóm của Nhật Linh và Tạ Hoàng sợ đến đổ mồ hôi hột. Từng người, từng người trả lời một cách dè dặt: -dạ em tên Hàn Thái Vũ. -Dạ em là Hoàng Nhật Linh. -Em là Trần Mạnh. -Em là Bùi Thiết Quân. -Em là Thái Kim Chi. -Tạ Hoàng. Hoc lớp 10a1. -10a1? Chẳng phải là lớp đứng đầu của khối 10 trường ta sao? Tôi không nhầm thì các em đều là những học sinh ở trong top 10 những học sinh đỗ vào trường với số điểm cao nhất. làm sao các em có thể gây ra chuyện động trời này được? thử hỏi nếu tôi không phạt các em thật nặng thì trường này sẽ loạn như thế nào? Tạm thời hình phạt cho các em là dọn sach sẽ căn-tin và trực nhật trong vòng một tháng. Mắt long sòng sọc, giọng rít lên từng hồi vị giám thị đáng kính quát. ở phía đối diện, học sinh co rúm lại sợ hãi. Thế nhưng Tạ Hoàng vẫn cố cãi cho bằng được: -gì chứ? Bắt tôi dọn dẹp căn-tin à? Đừng có mà mơ. Ông có biết tôi là ai không hả? -là cậu ấm của tập đoàn MKB chứ gì? Có cần tôi nói cậu là cháu ai, chắt ai nữa không? Giám thị Tân thì cậu có thể bắt nạt được còn tôi thì không. Hơn nữa tôi đã gọi điện cho mẹ cậu nói về tình hình học tập của cậu ở trường. bà ấy cho phép xử lí mọi vi phạm của cậu theo hình phạt nghiêm khắc nhất. vậy nên cậu đừng có mà thể hiện mình là con ông cháu cha trước mặt tôi. Không hề lép vế, “cha” giám thị quát sa sả vào mặt Tạ Hoàng làm cậu ta sợ đến tái mặt. vừa lau khuôn mặt ướt nhẹp vì thứ -nước-mà-ai-cũng-biết-là-nước-gì-ấy Tạ Hoàng vừa lẩm bẩm: -Bà già chết tiệt! -Cậu vừa nói gì? -Không có gì, phạt gì thì phạt lẹ đi tôi không có thời gian. -Hừ! thái độ thế đấy. tạm thời các cô cậu phải lau dọn sạch sẽ căn-tin và từ ngày mai phải đi sớm trực nhật trong vòng một tháng. À quên, cậu mau xin lỗi thầy Tân đi,thầy ấy vì cậu mà khóc nãy giờ đấy. thầy Tân hiền chứ phải tay tôi thì cậu nhừ đòn. Hừ. Nói xong, thầy giám thị đi ra ngoài để lại Tạ Hoàng đừng chết trân tại chỗ và 5 đứa bạn đang ôm nhau sợ hãi. Chợt cuối phòng vang lên tiếng khóc nấc nhè nhẹ. 6 cái đầu liền quay sang chỗ phát ra âm thanh lạ thì thấy sát thủ hai phai đang ngồi khóc rấm rứt trông đến là tội nghiệp. chắc là đã khóc nhiều lắm vì mắt bây giờ đã sưng to như quả ổi. thấy vậy, Tạ Hoàng bước đến nói: -Là đàn ông con trai mà lại ngồi khóc như thế này sao? Chuyện hồi nãy coi như tôi có lỗi, thầy cho tôi xin lỗi. vậy đã được chưa? (giọng hống hách,xin lỗi mà nói vậy đó) Những tưởng chỉ xin lỗi vậy là xong ai ngờ sát thủ hai phai càng khóc to hơn làm Tạ Hoàng càng thêm bối rối. -Đã xin lỗi rồi còn gì nữa! -Oa… oa… oa cậu bắt nạt tôi xong… hức…hức…hức lại nói vậy…hức…hức…mà mong tôi tha thứ cho hả? hức…hức. quá bất ngờ, Tạ Hoàng chỉ ú ớ được câu; -Tôi… tôi. -Tôi với thầy gì? Ném tôi sưng cả đầu thế này mà xin lỗi suông là xong sao? Phải có đền bù chứ.(mắt gian gian). -Đền… đền bù gì cơ?(tự nhiên nổi da gà). -Thơm tôi một cái. (cười toe). -Dạ…thầy nói gì ạ? Th..th..thơm á? Tạ Hoàng vừa nói vừa bước lùi tới cửa, mấy tên còn lại cũng rón rén đi đến cửa trong sự sợ hãi. -Tôi nói cậu, cậu, cậu, cậu(chỉ trỏ liên miên) mỗi người thơm tôi một cái để tạ lỗi. Sau mỗi lần chỉ của “ sát thủ hai phai” lần lượt Tạ Hoàng, Trần Mạnh, Thái Vũ, Bùi Thiết Quân ngồi sụp xuống như bị điểm huyệt, Nhật Linh và Kim Chi mặt cắt không còn hột máu. Trong lúc các bạn trẻ của chúng đau khổ thì “ sát thủ hai phai” lại cười rất chi là man rợ: -Nào! Đến đây các học trò thân yêu của ta. Ha ha ha (giang hai tay chờ đón). -Không!!! Cả bọn hét lên thất thanh và chạy một mạch từ phòng giám thị xuống căn-tin mà không dám ngoảnh đầu lại. “ sát thủ hai phai” hoàn toàn bất ngờ trước hành động của nhóm tam ác quỷ và nhóm của Nhật Linh nên ngơ ngác mất vài giây. Sau khi lấy lại phong độ, “ sát thủ hai phai” liền đuổi theo miệng la oai oái: -Này, đứng lại. chạy đi đâu thế kia. Còn … Vốn dĩ định đuổi theo đến cùng nhưng do chiều cao quá khiêm tốn cộng với việc “ chân dài tới rốn” nên “ sát thủ hai phai” không thể đuổi kịp nhóm học sinh nay đã khuất khỏi tầm nhìn mà chỉ kịp hét lên một tiếng nghe như gà giãy chết: -Hãy đợi đấy. tôi sẽ… Bịch. Vị giám thị chưa nói hết câu thì đã bất tỉnh nhân sự. Về phía học sinh sau khi chạy bán sống bán chết xuống căn-tin để tránh thầy giám thị thì đứa nào đứa nấy chống tay lên đầu gối nghỉ mệt. một lúc sau, Kim Chi lên tiếng: -Thật là quá đáng mà! Ai lại bắt học sinh làm cái trò đó chứ! Đúng là cái đồ hai phai. -Đúng vậy. ông ta ỷ mình là giám thị nên muốn học sinh làm gì thì phải làm à? Thật là bất công. Bùi Thiết Quân lên tiếng đồng tình. -Không hổ danh là “ sát thủ hai phai đeo *** chai”. Ông ta đã làm chúng ta sợ hãi từ buổi học đầu tiên. Quả đúng với câu nói: “ người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, “ gay” có thầy Tân giám thị”. -Ha ha ha ha. Câu nói của Nhật Linh làm cho mọi người cười nghiêng ngả, bao nhiêu nỗi sợ hãi như tan biến hết. bỗng như nhớ ra điều gì, Trần Mạnh từ tốn nói: -Thôi không đùa nữa chúng ta mau dọn dẹp căn-tin rồi còn về nữa chứ. Cả trường đã về hết rồi. Có Trần Mạnh nhắc thì cả bọn mới nhớ đến việc dọn dẹp căn-tin. Bầu không khí đang vui vẻ bỗng nhiên trùng cả xuống vì cảnh tượng trước mặt. nhìn thôi mà đã thấy chán chường. cái căn-tin bây giờ không khác gì cảnh tượng sân bóng đá sau một trận đấu nảy lửa. rác ở khắp mọi nơi, từ trên sàn nhà cho đến mặt bàn, từ trên tường cho đến nóc nhà. Rác thì đủ loại, từ bánh mì cho đến nước ngọt, từ vỏ chai cho đến nước sốt. Sốc lại tinh thần, nắm tay lại thành nắm đấm khẽ nói “ try hard”, Nhật Linh, Thái Vũ, Kim Chi đi kiếm đồ dọn dẹp vì tương lai về nhà nghỉ ngơi. Nhưng sao kiếm mãi mà không thấy, nhóm của Nhật Linh bắt đầu thấy bực mình. Riêng Tạ Hoàng nãy giờ quan sát mà không muốn nhóm của Nhật Linh muốn làm gì, trên mặt hiện lên một tá dấu hỏi Tạ Hoàng lên tiếng: -Mấy người đang làm gì vậy? có dừng lại hay không thì bảo? làm tôi chóng hết cả mặt rồi đây này. Hồi nãy làm rớt cái gì à? -Nhìn mà không biết sao? Chúng tôi đang tìm dụng cụ để dọn vệ sinh, anh không thấy hay sao mà còn hỏi hả? mà này, ba anh sao cứ đứng đó, mau phụ giúp chúng tôi đi chứ, không muốn về nhà sớm à? -Dọn dẹp? cô nói tôi dọn dẹp á? Cô nhìn đi, nhìn cho kĩ vào(lấy tay chỉ vao mặt mình). Một người đẹp trai như tôi mà phải đi dọn dẹp à? Một công tử như tôi đây mà phải làm cái việc hạ đẳng này à? Cái việc này chỉ để cho bọn cô làm thôi. Ha ha. Này, này…(hua hua tay) cô bị sao vậy? -Ngắm nhìn anh(đáp lại thành thực). -Thế à? Thế đã thấy được vẻ đẹp trai của tôi chưa?( cười sung sướng). -Này! -Gì? -Nói thật nhé! -ừ! -sau một hồi nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lại, nhìn tái nhìn hồi, thì tôi có thể đưa ra kết luận rằng: anh-tức Tạ Hoàng có một dáng người cao to, body chuẩn và quan trọng nhất là…( cố tình nói lấp lửng). - nói tiếp đi. hơ hơ( hồi hộp). -Và… sở hữu một khuôn mặt cứ như khỉ đột ở vườn thú mới xổng chuồng, mái tóc như lông nhím Trung Quốc và giọng cười như tiếng mài nhôm nghe rất chói tai.( vẻ mặt nghiêm túc cứ như đang đọc bản tin thời sự). -Ừm công nhận là cô nói đúng thiệt. à mà cái gì!!! Lông nhím, khỉ đột? cô thật là to gan mà. Một ngườiđẹp trai lồng lộng như tôi mà cô dám nói như thế à? Grừ… grừ. Đầu bốc khói nghi ngút. -Ha ha ha Tạ Hoàng đúng là một kẻ ngu ngốc mà. Heo mọi bà được lắm. Thái Vũ lên tiếng.bên cạnh, Kim Chi đang ôm bụng cười ngặt nghẽo còn Trần Mạnh và Buì Thiết Quân thì mặt đỏ lựng vì phải nén cười. trong lúc này Tạ Hoàng là người đáng thương nhất. phần vì tức Nhật Linh, phần vì bực hai đứa bạn đã không lên tiếng giải vây cho mình mà còn đứng cười vui vẻ, phần cũng vì xấu hổ do thua một đứa con gái, Tạ Hoàng hét to: -Cười cái gì mà cười, hay lắm ấy mà cười. cô (chỉ vào Nhật Linh) coi chừng tôi đó, còn hai cậu( chỉ vào hai tên bạn) về thôi chứ đứng đây mà cười à? -Này! -Gì nữa!!!( gắt lên). -Còn cái căn-tin thì phải làm sao? -Chờ tí. Nói xong Tạ Hoàng lôi trong túi chiếc iphone 5 mới cứng ra và bấm như điện xẹt số điện thoại của ai đó. Chỉ sau 2 tiếng chuông đầu dây bên kia đã bắt máy. Không cho người bên kia nói câu nào Tạ Hoàng đã cắt lời giữa chừng: -Thư kí Kim phải không? ở trường tôi xảy ra chút rắc rối, ông cho người đến dọn dẹp đi. Không chờ xem người bên kia có đồng ý hay không, Tạ Hoàng cúp máy không thương tiếc và quay lưng đi thẳng. -Đồ hống hách, đồ bất lịch sự. thấy Tạ Hoàng bước đi Nhật Linh ở đằng sau lẩm bẩm. Nhóm của Tạ Hoàng đã đi khỏi được một lúc rồi nhưng Nhật Linh vẫn không hề nhúc nhích, mắt vẫn hướng về phiá cửa căn-tin nơi Tạ Hoàng vừa đi khuất mấy phút trước. thấy con bạn mình biểu hiện không bình thường, Thái Vũ vừa đập vai Nhật Linh vừa nói: -Này, bà sao vậy? -Không sao. Tôi đang nghĩ cách trả thù nhóm tam ác quỷ. -Thế đã nghĩ ra được cách nào chưa mà nhìn về nơi xa xăm vậy? -Ha ha ha dĩ nhiên là rồi, một thiên tài như tôi mà không nghĩ ra được cách nào à? -Cách gì? Nói nghe coi!!!( Kim Chi và Thái Vũ đồng thanh, mặt vô cùng hào hứng) -Lại đây, lại đây( Nhật Linh lấy tay ngoắt hai đứa bạn). này nhé, đầu tiên là… sau đó…abc…abc. Thấy vậy được không? -Quá hay!!! Bà đúng là tuyệt đại cao thủ. Bái phục, bái phục.( Kim Chi và Thái Vũ lại đồng thanh). -Thôi bây giờ về đi, muộn quá rồi dù sao căn-tin cũng có người của Tạ Hoàng thu dọn rồi, chúng ta phải về nghỉ ngơi lấy sức để mai chiến đấu tiếp thôi. Kim Chi nêu ý kiến. -Đồng ý!!! Lần này là Nhật Linh và Thái Vũ đồng thanh. Cả ba cùng cười đùa vui vẻ rồi chia nhau ra về. trời đã ngả về chiều, mặt trời đang tìm nơi nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhóm Nhật Linh cũng đang trên đường trở về nhà với nhiều tâm trạng khác nhau nhưng cùng hường tới một mục tiêu duy nhất đó là nhóm tam ác quỷ. Vậy là ngày học đầu tiên đã kết thúc với thật nhiều biến động. không biết cuộc sống học đường của các bạn trẻ sẽ ra sao? Đó là chuyện của tương lai nên tốt nhất là để tương lai trả lời. bạn thấy có đúng không?
Chap 10. Chíp chíp chíp chíp Một ngày mới chuẩn bị bắt đầu. tại sao vậy? tại vì chính xác thì bây giờ là 4:30 phút. Trong lúc mọi người đang còn say giấc nồng thì tại một con phố nọ, cụ thể là ở hai nhà đối diện nhau đang có hai con người lén lút làm một việc gì đố rất mờ ám. Không ai khác chính là Nhật Linh và Thái Vũ. Đúng 5 giờ Nhật Linh chạy sang nhà Thái Vũ kêu nhỏ: -Hú hú… cún ơi. -Có đây, có đây. Vừa nghe thấy tiếng Nhật Linh là Thái Vũ chạy ra ngay, trên tay còn cầm cái gì đó. Thấy Thái Vũ ra rồi, Nhật Linh nở một nụ cười tươi rói và nói; -sao rồi? sao rồi? có đầy đủ những thứ tui nói hôm qua không? -Dĩ nhiên là đầy đủ rồi, tui phải lựa lúc ba má ngủ say mới lấy được đó. Xem này( đưa chiến lợi phẩm ra khoe) còn bà thì sao? -Xem đây, xem đây. Tađa. Thế nào? -Wa, nhiều nhỉ, bà lấy ở đâu ra mà nhiều thế? -Hôm qua má tui mới mua về chưa kịp xài tẹo nào thì bị tui lấy mất. hì hì. -Bà đúng là tiểu quỷ. Mà này bọn mình hẹn gặp Kim Chi ở trường lúc mấy giờ nhỉ? -5: 30. -Còn 15 phút nữa cho chúng ta đi đến trường. đi thôi nào, let’s go!!! Thế là Nhật Linh và Thái Vũ cùng nhau đi đến trường, vừa đi vừa hát một bài đồng dao rất lạ tai. 5: 30. học viện Tinh Tú. -Này Kim Chi, tình hình chuẩn bị thế nào? -Hê hê rất tốt. tui đã chuẩn bị đầy đủ theo lời bà dặn. -Tốt. bây giờ chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch thứ nhất mang tên: quỷ dữ nội trợ. Ye một cái lấy tinh thần nào. -Ye..e.e..e. 15 phút sau. - Thế này là gần xong rồi, bây giờ chỉ cần chờ nhóm tam ác quỷ đến và ra tay thôi.tạm thời để đây đã, chúng ta đi nạp năng lượng nào. Nhật Linh nói. Thế là cả ba kéo nhau xuống căn-tin ăn lót dạ mà không hề biết rằng ngay sau khi ba người vừa rời khỏi thì có hai người con trai vừa bước ra khỏi chỗ nấp và nói: - Xem ra chúng ta sắp có kịch hay để xem rồi. nói xong hai người đó liền đi khỏi. hai người lạ mặt vừa đi được 5 phút thì nhóm của Tạ Hoàng cũng vừa mới đến nơi, trên tay mỗi người câm một cái hộp gì đó trông rất bí mật. cầm chiếc hộp trong tay mà Tạ Hoàng thấy tò mò quá, cũng chỉ tại tên Bùi Thiết Quân không chịu nói rõ là bên trong đựng cái gì ma cứ úp úp mở mở rằng nhất định bọn Nhật Linh sẽ rất sợ nên Tạ Hoàng mới tò mò như thế này. - Này, thế không nói được trong này chứa cái gì à? - Đã bảo là bí mật rồi còn gì nữa. - Ừ, thì bí mật. thế cái hộp này thì để đâu? - Để trong hộc bàn âý. Nhớ để chỗ nào dễ nhìn ấy nhé! - Biết rồi, nói mãi. cứ như đàn bà ấy. Cốp…cốp…cốp. -Ai da, đau. Cái tên Bùi Thiết Quân này muốn chết hả?(gầm lên) -Suỵt! nói nhỏ thôi kẻo lộ hết cả bí mật bây giờ?( bịt ngay miệng Tạ Hoàng lại trước khi hét to hơn). -Biết rồi. chỉ cần để vậy là xong à? -Ừ, vậy là kế hoạch hoàn hảo rồi. đi ăn sáng nào các bằng hữu. Bùi Thiết Quân quàng tay lên cổ Tạ Hoàng và Trần Mạnh nói vui vẻ. Khi đã đi được một đoạn khá xa Trần Mạnh mới lên tiếng: -Bây giờ thì cậu có thể cho hai bọn tớ biết rốt cuộc trong đó chứa gì hay không? -Hì hì, đã dến nước này thì Khổng Minh tái thế là ta đây sẽ cho các môn đệ biết. Thực ra trong đó chứa toàn sâu bọ thôi. Ha ha. -Sâu bọ á?( Tạ Hoàng và Trần Mạnh hét lên) -Ừ, thấy tớ thông minh không? Bọn con gái rất sợ sâu bọ, chỉ cần làm vậy là bọn nó sợ tới già luôn. ấy ấy, đừng nhìn tôi với ánh mắt thù hận đó chứ. Cốp…cốp -Ui da, đau quá à? Sao lại đánh tớ?( hai tay xoa đấy xoa để hai cục u trên đầu la toáng lên). -Đã ngu lại còn đòi làm Khổng Minh. Thế mà hôm qua hí hửng nói muốn hiến kế hay. Lần sau thì lo mà biết thân biết phận đi nghe chưa? ( Tạ Hoàng gầm lên). -Hu hu hu cậu bắt nạt tớ nhé! -Có đi ăn không? Thôi cứ ngồi đó khóc đi. Trần Mạnh này bọn mình đi trước đi để cậu ta ở đó cho kiến tha về tổ ăn qua ngày đi. -Chờ tớ với, tớ muốn ăn piza. -Lẹ lên! Trong lúc nhóm tam ác quỷ đi ăn sáng thì nhóm của Nhật Linh cũng vừa về tới lớp. ngó quanh một lượt lớp học nhưng không thấy cặp của nhóm tam ác quỷ, nghĩ rằng nhóm tam ác quỷ chưa đến nên Kim Chi hào hứng nói: -Lần này thì nhóm tam ác quỷ thân bại danh liệt rồi. ha ha. -Đúng vậy, đúng vậy. bây giờ, Kim Chi bà cầm đầu dây bên này, tui với Thái Vũ cầm đầu dây bên kia chỉ cần bọn chúng đến là… a lê hấp hành động ngay nhé. -Ok. Dưới sự chỉ đạo của Nhật Linh, Kim Chi và Thái Vũ vào vị trí mai phục và… chờ đợi con mồi đến. 5 phút. 10 phút. 15 phút. - Sao mãi không thấy bọn chúng vậy nhỉ? Hay là bọn chúng sợ chúng ta quá nên không dám đi học nhỉ?_ Thái Vũ nói. - suỵt con mồi đến. theo sự đánh động của Nhật Linh, Thái Vũ và Kim Chi quay trở lại chỗ nấp và chờ đợi. Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng của Bùi Thiết Quân: - Phải công nhận là piza ở chỗ này ngon thật á. Tạ Hoàng này bữa sau nhớ dẫn bọn tớ đi nữa nha. - Ừ. - Ye, Hoàng là số một. - bỏ tớ ra xem nào, làm gì mà dính như keo vậy? người ta không biết lại tưởng tớ với cậu bị gay đó. - hì hì biết rồi. - Chú ý, chú ý, con mồi đang tiến gần tới cửa lớp chuẩn bị sẵn sàng chưa?( Nhật Linh nói). - rồi. đếm đên ba thì giật dây nhé. Một… hai… ba, giật. - Hoàng này cái kế hoạch của bọn mình á… A… Rầm. Rầm. Rẩm. Đầu tiên là Bùi Thiết Quân vị vướng dây do nhóm của Nhật Linh căng ra mà té xuống. Tạ Hoàng và Trần Mạnh do mất đà nên cũng té theo. Những tưởng chỉ bị té không thôi nhưng không ngờ cái dây mà Bùi Thiết Quân vướng vào là một cái chốt quan trọng để khởi động một hệ thống đã được cài đặt vô cùng tinh vi. Mới lóp ngóp bò dậy xoa xoa cái mông đau ê ẩm do bị té thì Tạ Hoàng nghe thấy một tiếng “cạch” nho nhỏ. Chưa biết tiếng kêu ấy xuất phát từ đâu thì “ ào”. Ui chao, 3 chàng hoàng tử của trường bây giờ ướt như chuột lột luôn rồi, nước vừa đổ xuống xong thì một thùng bột mì cũng đổ xuống theo luôn và cái gì kia??? ồ là trứng gà, trong thùng bột mì có trứng gà!!! Trông nhóm ác quỷ bây giờ thật nhếch nhác. Nhóm của Nhật Linh đứng xem nãy giờ ôm bụng cười ngặt ngẽo, cười đến chảy nước mắt Nhật Linh nói: -Ôi, ôi xem kìa. Ai vậy nhỉ? Có phải tên khỉ đột Tạ Hoàng và đám bạn không vậy? ha ha mấy người định thực tập món bột mì chiên à? Ha ha ha. -Ha ha ha. Thật không hề khó khăn để nhận ra giọng của Nhật Linh. Tạ Hoàng tức phát điên định lao tới đánh Nhật Linh thì cô đã kịp hét lên: -Từ từ, nhìn trên đầu anh kìa!!! Tạ Hoàng nghe theo lời Nhật Linh ngẩng đầu lên và… Hắt xì, hắt xì. -Cái quái gì mà cay và nóng thế này? Hắc xì, hắc xì. Tạ Hoàng hét lên, nứơc mắt nước mũi giàn giuạ. -Là tiêu đấy. Trần Mạnh lên tiếng. -Lần này thì cô chết với tôi. Tạ Hoàng lao đến, tay giơ cao chuẩn bị cho Nhật Linh một cái bạt tai nhưng lại bị Thái Vũ ngăn lại. -Thằng chó này! Tránh ra! -Không tránh! -Này, định đánh tôi à ? Nhật Linh lên tiếng. -Tôi đánh cô đấy thì sao nào?( vênh mặt). -Đủ bản lĩnh sao? Chưa kể anh mang bộ dạng này đánh tôi thì thanh danh của chàng hoàng tử học viện Tinh Tú để đi đâu? Hơn nữa anh định làm gì với cái bộ dạng nhếch nhác này?. -Dù có mất hết thanh danh đi chăng nữa thì hôm nay tôi cũng đánh cô bằng được. -Tôi thách đấy, chàng hoàng tử bột mì chấm muối tiêu ạ. Ha ha. - Cô quả không biết trời cao đất giày là gì mà. -Ừ, tôi thế đấy, thì sao nào? -Thì sao à? Bốp. một âm thanh vang lên, to và vang vọng. Tạ Hoàng tát Nhật Linh, một cái tát mạnh và đầy uy lực, má Nhật Linh sưng tấy, miệng rỉ máu, khoé mắt nhìn Tạ Hoàng đầy hận thù. -Anh dám đánh tôi? Giỏi lắm. -Giờ thì cô đã biết hậu quả của việc gây với tôi chưa? -Hãy đợi đấy, tôi sẽ trả thù.( mắt vằn lên tia lửa giận dữ) -Này, Mạnh, cô ta trông thật dữ tợn cứ như hổ đói sắp vồ mồi á. Cô ta làm tớ sợ quá đi. Bùi Thiết Quân núp sau lưng Trần Mạnh nói nhỏ. -Thì Tạ Hoàng cũng có khác gì đâu, tình thế đang căng như dây đàn vậy. Đúng là ông 49 bà 50, không hề thua kém. Trần Mạnh đưa ra lời nhận xét. -Hoàng này, bọn mình…bọn mình về nhà thay đồ đi. Không thể mặc như thế này được, dù sao thì đồ cũng bẩn hết rồi. Bùi Thiết Quân dè dặt đề nghị. -Quân nói đúng đó Hoàng à. Chúng ta đi thôi. Mặc bộ đồ này làm tớ khó chịu lắm. Ngần ngừ một lúc Tạ Hoàng cũng quay lưng bứơc đi miệng đe doạ: -Nếu còn gây sự với tôi thì hậu quả sẽ không chỉ đơn giản như thế này đâu. -Tôi sẽ chờ.( Nhật Linh đáp lại đầy thách thức). -Sẽ không lâu đâu. Tạ Hoàng bước đi, tuy áp quần nhếch nhác nhưng vẫn toả ra một uy lực ghê người, những hoc sinh nãy giờ tụ tập lại xem kịch hay khi thấy ánh mắt của Tạ Hoàng đều run sợ quay về lớp. Nhật Linh thì mặt bầm tím tức giận, sẵn sàng gây sự với bất cứ ai dám bén mảng đến gần, ngay cả Thái Vũ và Kim Chi cũng chỉ biết ngoan ngoãn đứng bên cạnh, tay cầm cái quạt rồi quạt đấy quạt để giúp Nhật Linh hạ hoả. Vừa ngồi vào chỗ thì Nhật Linh thấy trong hộc bàn của mình có một chiếc hộp màu đỏ thắt nơ xanh rất dễ thương, định mở ra xem bên trong có gì thì Kim Chi lên tiếng: -Linh này, tui có người tặng quà cho này, đẹp không? ủa, bà cũng có nữa hả? Kim Chi cười híp mí nói với Nhật Linh. -Cả tui cũng có nữa. thái Vũ từ bàn trên ngoảnh xuống nói. -Kì lạ nha, hai ông bà coi thử mấy người xung quanh có nhận được quà như tụi mình không? Nhật Linh nói. -Bọn tui nhìn khắp lớp rồi, không có. -Vậy tui mở nha, hồi hộp quá à. Ôi ôi, hộp quà dễ thương quá. Kim Chi hớn hở nói. -Khoan! Nhật Linh đưa tay ra ngăn lại. -Sao vậy? Linh à, bà cũng có quà mà sao lại không cho tui mở quà của tui? Kim Chi nói, giọng pha chút hờn dỗi. -Ý tui không phải thế, ý của tui là đây có thể là của nhóm tam ác quỷ gửi cho chúng ta nên phải cẩn thận. -ủa, nhóm tam ác quỷ muốn làm lành với chúng ta nên mới gửi quà mà, phải vui vẻ nhận chứ, sao lại cẩn thận. -bà ngốc quá à, mới hôm qua chúng ta chơi hắn một vố đau như vậy mà hôm nay hắn làm hòa với chúng ta mới lạ đó. -ờ, đúng ha. Vậy bây giờ phải làm sao với món quà này bây giờ? -Hai ông bà lại gần đây nào, chúng ta phải…#$%^&&*. Hiểu không. -Hiểu. - Vậy thì thực hành đi. Nghe theo kế hoạch của Nhật Linh, cả ba cầm gói quà của mình mang đi tặng ba người khác trong lớp. khỏi phải nói, ba người được nhận quà lòng vui như mở hội, họ lần lượt mở ba hộp quà ra và… -Á…sâu. Rầm. Ba người ngất xỉu ngay tại chỗ vì quá sợ hãi. Nhật Linh thì bật cười. - Trời ơi, tưởng gì ghê gớm lắm, ai dè là sâu, lớn rồi mà chơi ba cái trò con nít. Thật lá buồn cười. bằng chút bản lĩnh này mà các anh muốn đối đầu với bọn tôi sao nhóm tam ác quỷ.? Tạ Hoàng bỏ đi đến tiết cuối vẫn chưa quay lại, Nhật Linh vẫn chưa nguôi cơn tức, cô chỉ hận một nỗi là không thể giết hắn cho hả giận. Đang tức tới mức đầu xì khói trắng thì Nhật Linh lôi ra bức vẽ Tạ Hoàng mà cô đã vẽ hôm qua. Cầm bức vẽ trong tay cô hua hua bút đọc lẩm nhẩm: -Xay da da, mê cà na, ăn bánh đa, úm ba la, coca cola, xì dầu, xíu mại Tạ Hoàng kia mi ở đâu, ta trù cho ngươi đi ra đường xe cán, đi trong nhà trượt vỏ chuối giập mông, đi đường thuỷ thì tàu chìm, đi đường hàng không thì máy bay thủng bánh, uống nước thì giắt răng, đi lăng xăng thì chó cắn haha. Đọc xong thích chí quá nên Nhật Linh cười như con dại, chỉ thiếu điều tóc xổ tung áo quần xộc xệch nữa là đúng hiệu “ bà điên chính cống”, xem ra mọi bực dọc đã được giải toả nhưng lại gây ra sự khó chịu cho nhiều người. Điệu cười “ ma chê quỷ hờn” của Nhật Linh làm thầy giáo lạnh sống lưng và hơn nửa lớp quay lại nhìn với ánh mắt thông cảm, riêng Thái Vũ và Kim Chi lén trao nhau ánh mắt mang thông điệp: “ chắc bị đánh đau quá… hoá điên”. -Này em Thái Vũ. Thầy giáo lên tiếng. -Dạ. -Em xem thử em Nhật Linh có bị làm sao không? Sao tự nhiên trong tiết học của tôi lại cười thế kia, có phải tôi dạy có điều gì sai chăng? Nếu là như thế thì em kêu em ấy cứ nói chứ đừng cười nhạo tôi như vậy chứ, tuy thành tích học tập của em ấy khiến cho một giáo viên có nhiều năm kinh nghiệm như tôi cũng phải khâm phục nhưng làm vậy thì có phải là hơi quá đáng không?. Thầy giáo hỏi với giọng lo lắng. -Này, Nhật Linh, bà không sao chứ?. Lấy tay hua hua trước mặt Nhật Linh. -Dạ thưa thầy, em chịu ạ. Bạn ấy không hề phản ứng.( so vai bất lực). Nhưng thầy yên tâm, Nhật Linh không phải là con người coi thường giáo viên như thế đâu, em xin đảm bảo rằng những gì thầy dạy cho chúng em nãy giờ hoàn toàn đúng không có gì sai cả. biểu hiện này của Nhật Linh là do bạn ấy sức khoẻ không được tốt thôi ạ. - Vậy sao? Tôi cứ tưởng lỗi là do tôi dạy sai chứ. Thôi em đưa bạn xuống phòng y tế nghỉ ngơi đi. thầy giáo lau vội giọt mồ hôi mới chảy ra trên trán, dạy mấy đứa học sinh thần đồng này quả thật rất vất vả. -Dạ. Thái Vũ nói và đứng dậy kéo Nhật Linh về phía cửa, Kim Chi nhanh chân cũng chạy theo, thầy giáo ở phía sau chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Trên đường xuống phòng y tế. -Này, bà bị sao thế hả heo mọi? bình thường có bao giờ điên đột xuất như thế này đâu. Thái Vũ nói. Cốp cốp. -Ui da, bà làm cái gì vậy hả? lủng cái đầu tui rồi đây nè. Thái Vũ vừa nói vừa xoa cục u to đùng. -Tui mà điên à? -Không điên thì tại sao tự nhiên đang học lại cười như ma làm vậy? bây giờ đến lượt Kim Chi thắc mắc. -Hai ông bà ngốc quá, đó là do tui yểm bùa tên khỉ hôi Tạ Hoàng cho hắn xui cả đời luôn, trong lúc yểm bùa thấy quá tâm đắc về lời nguyền cũng như trình độ của mình nên tui cười thôi.. -À, ra vậy. Thái Vũ và Kim Chi miệng thì nói vậy nhưng trong lòng chợt nghĩ “ đúng là trò trẻ con, thế mà cũng cười cho được”. -Thấy kế hoạch của thế nào?. Hí hửng hỏi. -Cũng tàm tạm. hơ…hơ. Miệng thì cười nhưng Thái Vũ với Kim Chi cũng đến bó tay với Nhật Linh, người có chỉ số IQ 300 mà suy nghĩ cứ như đứa trẻ lên ba. Đúng là thông minh quá cũng có hại. -Này, tui thấy bà khoẻ như trâu thế này thì khỏi cần xuống phòng y tế cũng được nhỉ? -Dĩ nhiên rồi, một người như tôi đây mà ốm đau gì chứ, bây giờ cũng chẳng biết làm gì hay là bọn mình bùng đi. -Bùng á????? Kim Chi và Thái Vũ mắt trợn tròn ngạc nhiên. -ừ. Thản nhiên thừa nhận ý tưởng xấu xa. -Sao bà nói là vô trường này sẽ luôn là học sinh gương mẫu hả heo mọi? bây giờ lại đòi bùng học là sao? Bố mẹ bà mà biết thì chết đấy. -Sợ gì, buổi bùng học này chỉ có trời biết, đất biết và 3 chúng ta biết thôi mà. Dĩ nhiên là trong trường hợp không có kẻ đi mách lẻo. vừa nói Nhật Linh vừa liếc Thái Vũ một cái sắc lẹm làm anh chàng toát cả mồ hôi hột. -Tui không đi được đâu Nhật Linh à. Tui không muốn mới nhập học mà bị hạnh kiểm kém đâu. -Bà vừa nói cái gì vậy Kim Chi, nói lại tui nghe xem nào bữa nay tai tui nghe kém lắm. Nhật Linh nói nhẹ nhàng mà mắt lại gửi đi thông điệp “ nếu bà mà dám nói lại câu lúc nãy thì chết với tui”. -À không, tui nói là mình cứ bùng đi. Đi chơi sẽ rất vui đấy. hì hì. - Tốt. bây giờ chúng ta sẽ trèo tường để ra ngoài. Tui để ý rồi, sau trường có một đoạn tường thấp hơn mấy chỗ khác nên có thể trèo qua được. đi thôi. Thế là Nhật Linh hăng hái đi trước còn hai người kia lững thững đi sau. Đi được năm phút thì tới chỗ mà Nhật Linh nói với hai đứa bạn. -Bây giờ ai leo lên trước đây? Nhật Linh hỏi. -Thôi bà leo lên trước đi. Thái Vũ nói. -Này, một mình bà leo được không vậy? có cần… Chưa nói hết câu thì Kim Chi đã phải há hốc mồm ngạc nhiên bởi vì chỉ với một động tác nhẹ nhàng, Nhật Linh đã ở trên thành tường và lấy tay ngoắt ngoắt Thái Vũ và Kim Chi: -Mau lên đi hai ông bà này, làm ăn lề mề quá à? Còn bà Kim Chi sáng nay chưa được ăn hay sao mà miệng há to như cái vại nước thế kia. -Tui há như vậy hồi nào, cái bà này thật là… nhưng mà tui không biết leo tường. Kim Chi đỏ mặt nói. -Ui trời ơi, to cái đầu vậy mà không biết leo tường. thôi bây giờ cún, ông lấy tay làm bàn đạp cho Kim Chi leo lên còn tui sẽ ở đây kéo bả lên. -Tại sao lại là tui chứ. Thái Vũ bất bình lên tiếng. -Làm gì mà hét lên cứ như heo bị chọc tiét thế hả? trong số ba chúng ta chỉ có duy nhất ông là con trai thôi mà. Ông không đỡ thì tôi đỡ chắc. Nhật Linh nói kèm theo một cái lườm muốn cháy cả da mặt. -Đỡ thì đỡ, làm gì dữ vậy? Kim Chi bà bước lên tay tui rồi tui đẩy bà lên. -ừ, tui biết rồi. với sự giúp đỡ của Thái Vũ, Kim Chi đã leo lên bờ tường một cách nhanh chóng. Sau khi đỡ Kim Chi lên rồi, Thái Vũ cũng trèo lên tường và nhảy qua bờ tường bên kia. Thế là cả ba đã trốn học thành công. Theo sự chỉ dẫn của trưởng nhóm Nhật Linh, cả ba tiến thẳng đến khu vui chơi gần đó và quậy phá. Cùng lúc đó, tại quán bar Sky. Một quán ba được coi là nổi tiếng nhất thành phố Tinh Hoa bởi chất lượng phục vụ tốt nên nơi đây là nơi lui tới thường xuyên của các đại gia bởi vì ở đây gia cả rất đắt đỏ, có những loại rượu đắt hơn những nơi khác đến 5, 6 lần. đây cũng là chỗ mà nhóm tam ác quỷ lui tới thường xuyên. Bây giờ đang là 3h15p, Tạ Hoàng đã đến đây được 15p. Vì là buổi chiều nên quán khá ít khách, vừa nhấm nháp ly rượu mạnh Tạ Hoàng vừa nói: -Cái con nhỏ tên Nhật Linh ấy, càng ngày càng không coi tớ ra gì. Phải cho con nhỏ đó biết thế nào là lễ độ thôi. -Thế cậu định làm gì nó? Bùi Thiết Quân tò mò hỏi. -Kêu dàn em dạy cho nó một bài học. -Có nặng quá không? Tớ thấy cô ta cũng xinh xắn mà. -Xinh gì cơ chứ, có chuyện gì thì cô ta phải tự mà chịu thôi, gây với mình thì phải chịu hậu quả mà. Tạ Hoàng này xưa nay ân oán rõ ràng. -Thôi kệ cậu vậy? Bùi Thiết Quân sau khi nghe Tạ Hoàng nói vậy thì cũng thôi thắc mắc vì dù sao cũng không phải việc của mình. Còn về Tạ Hoàng thì lôi chiếc iphone 5 ra và gọi cho ai đó. 2s sau đã thấy người bên kia nghe máy: -Alô, em nghe nè anh. -Chú bữa nay có rảnh không? -Dạ cũng không rảnh lắm nhưng anh có gì cứ nói, em se cố gắng giúp hết sức mình ạ. -Anh muốn nhờ chú xử lý một con nhóc, nó dám gây sự với anh. -Dạ em biết rồi, em tự hỏi không biết nó là đứa nào mà to gan lớn mật như vậy đó. Dám chọc giận cả anh ư? Anh yên tâm, em sẽ cho nó thân tàn ma dại trở về. -Tốt. nó tên Hoàng Nhật Linh học lớp 10a1 học viện Tinh Tú, xử lí nó thì xử lí hai đứa đi cùng luôn nhá. -Dạ. anh cứ yên tâm, em sẽ hành xử gọn ghẽ, ngày nào xử lí vậy anh? -Ngay hôm nay. Đúng 5h là tan học đấy. -Dạ. em biết rồi. Nói xong nhiệm vụ cho tên đàn em, Tạ Hoàng thản nhiên cất điện thoại vào túi và uống rượu tiếp. nhìn qua phía Trần Mạnh, thấy hôm nay Trần Mạnh có biểu hiện hơi là lạ nên Tạ Hoàng quan tâm hỏi: -Này Mạnh, cậu không khỏe hả? -Không sao. Mà cậu định làm thế với con nhỏ Nhật Linh đó sao? Trần Mạnh đáp lại bằng một vẻ vô cùng lạnh lùng. -Đúng vây. Cậu cũng biết tớ rồi mà, tớ đã nói là làm, không nể nang ai bao giờ cả. cậu muốn mình tha cho nó à? Tạ Hoàng lạnh lùng hỏi lại. -Không. Chỉ là hỏi vậy thôi, mình về trước, mình có hẹn rồi. chào. Trần Mạnh đột nhiên đứng lên đi về, Bùi Thiết Quân nãy giờ chẳng hiểu mô tê gì khi thấy Trần Mạnh đứng dậy thì nói: -Không khí này là sao vậy? đến đây chưa được bao lâu mà đã về là sao? -Để cậu ấy đi đi. tạ Hoàng ngắt lời Bùi Thiết Quân. Trần Mạnh lạnh lùng bước đi, trong lòng thầm nghĩ “ em gái mình chưa đủ hay sao mà cậu còn muốn làm như vậy với người khác nữa, mình thật không biết làm sao cả Hoàng à”
Chap 12.
Trung tâm giải trí Clover.
Trên tay cầm con gấu bông đã thắng được trong lúc chơi game, Nhật Linh vừa đi giật lùi vừa nói:
- Hôm nay chơi thật là đã quá đi. cún, Kim Chi này, bữa sau lại đi tiếp đi.
- Hả lại bùng học nữa sao??? Thái Vũ và Kim Chi ngạc nhiên hỏi lại. thật sự là hôm nay khi đi với Nhật Linh họ đã rất mệt rồi, làm sao mà mơ tưởng đến lần sau nưa chứ. Sau khi trèo tường ra ngoài chơi, Nhật Linh kéo họ đi liên tục từ khu vui chơi cho đến siêu thị, sau đó lại tạt qua nhà hàng, quán sá ven đường. Hai chân Thái Vũ và Kim Chi như muốn gãy vì đi quá lâu và quá mệt nhưng Nhật Linh thì lại rất hứng khởi. cứ tưởng chỉ chơi một chút nhưng lại thành bùng học cả ngày. Lết cái thân tàn ma dại đi theo Nhật Linh Thái Vũ nói:
- Heo mọi à, khi nào bà mới chịu về vậy?
- Về á, bây giờ nè.
- Thật hả??? nghe được câu nói này, mắt Thái Vũ và Kim Chi sáng rực lên như bắt được vàng.
- ừ, nếu hai người không thích chơi nữa thì về.
- yeeeeee, được về rồi, yahoo. Nhật Linh này/ heo mọi này tui yêu bà nhất. Kim Chi và Thái Vũ đồng thanh. Cả hai chạy lại ôm hôn Nhật Linh thắm thiết. đẩy hai đứa bạn đang phát cuồng ra khỏi người mình, Nhật Linh nói:
- mừng đến thế sao?
- Đúng vậy!!!
- Thế thì về nhà thôi.
- Ơ, còn cặp sách thì sao? Kim Chi hỏi.
- Chờ tui xíu. Nhật Linh nói và lấy ra cái iphone 4 mới cóng ra bấm bấm rồi đưa lên tai nghe. ở hai bên, Thái Vũ và Kim Chi ghé tai lại gần nghe ké. Sau hồi chuông thứ ba thì có một người nghe máy.
- Alô.
- Quản gia Trương hả, xíu nữa ông cho người đến trường lấy cặp của tui và cún về nha, à mà quên, nhớ mang luôn cặp của người tên là Kim Chi về tận nhà nhé!
- Cô chủ à, cô lại cúp học ở trường sao? Giọng của lão quản gia lộ rõ vẻ bất lực.
- Hi hi hi, lão quản gia à, chỉ hôm nay thôi mà, giúp tui đi nhé. Thôi tui cúp máy đây.
- Tiểu thư… không đợi lão quản gia nói hết câu, Nhật Linh dã tinh nghịch cúp máy.
- Bây giờ thì về nhà thôi. Thế là Nhật Linh và Thái Vũ chia tay Kim Chi và trở về nhà.
Trong khi đó, tại cổng học viện Tinh Tú.
Ngay trước cổng trường, có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở đó với một vẻ lén lút, xem chừng có ý đồ không tốt. tên tài xé nói với tên ngồi cạnh, có vẻ là đại ca của hắn.
- Đúng năm phút nữa là ra về thưa anh, vẫn thực hiện như kế hoạch cũ chứ ạ?
- ừ, làm cho cẩn thận, không được sơ suất.
- vâng thưa anh. Bầu khoog khí lại trở lại sự bình lặng như ban đầu.
5h00.
Tiếng chuông tan học vang lên, từ các lớp học, học sinh ùa ra như đàn ong vỡ tổ, những người trong chiếc xe đen cũng bắt đầu hành động. ba gã thanh niên bước từ trên xe xuống chăm chăm nhìn vào những học sinh đang đi ra khỏi cổng trường. điều này làm cho những học sinh vô cùng khó chịu xen lấn sợ hãi. Nhìn dáng vẻ bên ngoài thì chắc hẳn đó là tay anh chị rồi, nhưng tìm ai ở học viện này mới là điều quan trọng. học sinh từng tốp đi về, những người lạ mắt vẫn lặng im quan sát.
5h15p
5h30p.
Rất nhiều tốp học sinh đã đi qua nhưng không thấy người cần tìm, mấy tên lạ mặt bắt đầu thấy nóng ruột, một tên lon ton chạy lại chỗ tên đại ca lẽ phép nói:
- Thưa anh, không thấy người chúng ta cần tìm đâu ạ.
- Đã nhìn kĩ chưa?
- Dạ, bọn em đã nhìn rất kĩ nhưng không thấy ạ.
- Thôi được lên xe. Sau khi hạ lệnh cho tên dàn em, tên đại ca lấy điện thoại ra bấm và gọi cho ai đó, trên màn hình chỉ loáng thoáng được hai chữ “ anh Hoàng”. Sau 3s thì người bên kia bắt máy.
- Alô.
Quán bar Sky.
Tạ Hoàng đang ngồi uống rượu với Bùi Thiết Quân thì có tiếng điện thoại reo, là của tên đàn em lúc nãy. Nghĩ là tên đó đã xử lí con nhỏ hột mít ổn thỏa, Tạ Hoàng nghe máy:
- Alô. Bên kia truyền lại giọng nói của tên đàn em.
- Thưa anh, không biết có ai báo động hay không mà không hề thấy bóng dáng cô ta và đám bạn ở trường.
- Chết tiệt. bọn bây làm ăn kiểu gì vậy hả? có một con nhỏ thôi mà cũng để chạy thoát. Tạ Hoàng tức giận, giộng mạnh ly rượu xuống bàn, quát lên làm nửa quán bar giật mình.
- Em xin lỗi à. Người bên kia nói, giọng hối lỗi.
- Xin lỗi là được sao? Ngày mai mà còn làm hỏng việc thì đừng bao giờ gặp mặt tao nữa. tức giận, Tạ Hoàng quát sa sả vào điện thoại rồi cúp máy. Bùi Thiết Quân bên cạnh rất ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Thằng Tuấn để xổng mất con nhỏ kia rồi. làm ăn chẳng ra gì! Hừ.
- Thôi đừng bực mình nữa uống cho bớt bực mình nào. Thấy bạn đang bực bội Bùi Thiết Quân liền rót rượu cầu hòa trong lòng thầm nghĩ “ ai đã báo động cho nhỏ đó vậy nhỉ?”.