watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game vua hải tặc
Chương 14: Sự lựa chọn!


-Rời nhà họ Du… là sao?- Song Song thấy Yến Phi run rẩy, nó liền bảo- mau, mau vào nhà tớ thay đồ, những chuyện khác tính sau!
Yến Phi từ từ bước vào nhà cô bạn. Lục Song Song bật lò sưởi lên:
-Cậu chờ tớ 1 tí, tớ đi chuẩn bị nước nóng cho cậu tắm, phải thay đồ ướt ra ngay kẻo bị cảm lạnh mất.
Yến Phi khẽ gật đầu. Con bé ngồi phịch xuống ghế đôi mắt cứ mở to bần thần, nó chẳng còn cảm giác cơ thể đang lạnh cóng nữa… Mọi thứ, mọi thứ bỗng trở nên trống rỗng vô hình như hề xảy ra. Yến Phi thấy mệt, rất mệt, bây giờ chỉ muốn ngủ 1 giấc thôi. Chợt giọng Song Song vang lên khiến nó bừng tỉnh: 
-Tớ đã pha nước xong, cậu mau tắm rồi thay đồ!
Yến Phi đứng dậy đôi chân bước thật chậm vào nhà tắm… 
… Lục Song Song đặt tách trà nóng lên bàn: -Cậu uống đi cho ấm!
Yến Phi mặc chiếc áo tay dài, bên ngoài quấn 1 tấm chăn dày, ngồi co ro, nó khẽ đưa tay đón lấy tách trà nghi ngút khói. Song Song nhìn gương mặt không chuyệnút thần sắc của bạn, hỏi: 
-Đã xảy ra chuyện gì vậy, Tiểu Phi? 
Yến Phi khự lại, ánh mắt lại bất động, sự việc lúc nãy ùa về chiếm ngự hết đầu óc rối bời kia. Yến Phi khẽ cúi mái đầu, tay siết chặt tách trà:
-Song Song, tớ xin lỗi… lẽ ra tớ nên nghe lời cậu… lẽ ra tớ nên tin rằng việc cậu nói về Du Hạo là đúng…
-Du Hạo!?- Song Song nhíu mày- chẳng lẽ… là…
-Du Hạo… cậu ấy… là 1 con ma thật sự! Không những thế… cả nhà họ… Du cũng đều… là ma!- giọng Yến Phi không còn nghe rõ.
Lục Song Song thẩn thờ trong giây lát rồi thở ra:
-Vậy là tớ đã nói đúng!- thấy Yến Phi vẫn im lặng, mái tóc đen trải dài trên bờ vai chốc chốc cứ run lên, Song Song cười- thôi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, uống trà xong cậu hãy ngủ 1 giấc cho khỏe, tớ sẽ nhường giường cho cậu chịu không, như thế là nhất rồi!
Yến Phi từ từ ngước mặt lên, cười khẽ: -Cám ơn cậu!
-Ơn nghĩa gì chứ, nào đi theo tớ vào phòng!- Song Song kéo nhẹ tay bạn.
Yến Phi leo lên giường, đắp chăn ngang người và nằm xuống. 
-Ngủ đi nhé, đừng nghĩ ngợi gì cả, ngủ thật ngon sáng mai chúng ta sẽ nói về chuyện này sau. Chúc cậu ngủ ngon!- Song Song chống hông bảo. 
-Ừ, chúc cậu ngủ ngon…
Lục Song Song tắt đèn rời khỏi phòng. Khi cửa đã đóng lại thì Yến Phi khẽ xoay người nằm nghiêng 1 bên, bấy giờ nước mắt mới trào ra, chảy dài xuống gối ướt đẫm. Nó cắn môi để tiếng khóc không bật lên thành tiếng. Ở ngoài Song Song đứng dựa lưng ngay cửa, tuy rất khẽ nhưng con bé biết cô bạn thân đang… khóc! Song Song quay đi, giấu tiếng thở dài.
Sáng hôm sau, Lục Song Song tỉnh giấc trên chiếc niệm nhỏ ngoài phòng khách, nó cựa mình ngồi dậy. Trời đã sáng, vài tia nắng nhạt màu len qua khung cửa sổ làm sáng cả căn phòng. Song Song vươn vai ngáp dài bỗng tiếng Yến Phi vang lên lảnh lót: 
-Dậy rồi sao người đẹp, ngủ trễ vậy?
Song Song đưa mắt nhìn: -Tiểu Phi, sao cậu dậy sớm thế!
-Tớ quen rồi… ở nhà họ Du mãi nên…
Yến Phi ngưng lại, nó phát hiện ra mình vừa nói câu không nên nói. Song Song thấy thế liền lảng sang chuyện khác:
-Chà, mùi gì thơm vậy nhỉ, cậu nấu bữa sáng à?
-Ờ, cậu mau làm vệ sinh cá nhân rồi vào ăn sáng với tớ!
…Yến Phi dọn ra bàn mấy đĩa thức ăn, Song Song xuýt xoa:
-Ồ, sáng nay chắc tớ sẽ gặp may … Yến Phi vào bếp nấu bữa sáng cho tớ.
-Đồ quỷ… thôi ăn mau kẻo nguội!
Song Song cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào mồm ngay. Nó nhai nhóp nhép:
-Ngon đó, kiểu này còn hơn ông chủ Quản, tay nghề khá thật!
Yến Phi cười. Song Song tiếp: -Chà, nhắc mới nhớ chú Quản bảo sẽ tăng lương cho tớ nhưng tớ từ chối, tớ bảo chú ấy cứ lấy tiền dư đó mua thêm vài thứ cần thiết cho tiệm mì như thế sẽ hay hơn.
-Cậu làm thế là đúng… - Yến Phi nhìn cô bạn đang nhai mgon lành- cậu… không… hỏi tớ… về chuyện đêm qua sao?
Song Song vẫn tiếp tục gắp thức ăn:
-Chuyện đêm qua à, có gì đâu để hỏi với lại cậu đang buồn nhắc đến làm gì..
Yến Phi dừng đũa, nó thở ra:
-Song Song à… bây giờ tớ không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
Song Song nuốt hết thức ăn xuống bụng, bảo: -Có gì đâu, đã biết gia đình họ Du là ma, cũng đã rời khỏi nơi đó rồi thế thì bây giờ cậu trở về cuộc sống như trước đây. Về lại nhà cũ, làm ở tiệm mì, mà cậu cũng đã trả hết nợ vậy cuộc sống của cậu không còn gì lo nữa.
Nghe Song Song “tu” 1 hơi dài xong, Yến Phi nói khẽ:
-Rời khỏi nhà họ Du, trở về cuộc sống trước đây… hơi, ừ, cậu nói đúng, tớ sẽ quay về với cuộc sống cũ…
Song Song cười tươi: 
-Phải, à, cậu nên nghĩ cách để giải thích cho Diễm Quỳnh và chú Quản biết nhé, đừng để họ biết nhà chồng cậu là gia đình ma! 
Yến Phi gật gật, mỉm cười. 
Lục Song Song bước ra khỏi nhà, nó quay qua dặn dò:
-Hôm nay cậu khoan hãy đến tiệm mì làm, đợi vài ngày cho tâm trạng vui vẻ trở lại rồi tính. Thôi tớ đi nhé, trưa tớ sẽ tranh thủ ghé về nhà với cậu 1 chút!
-Được rồi, tớ có phải trẻ con đâu…
-Ừ, này nhớ trông nhà cẩn thận tớ về thấy mất món đồ nào thì tớ không để yên đâu, nghe chưa.
-Cái miệng của cậu chẳng bao giờ nói được điều gì tốt lành cả… Dạ, em biết rồi chị hai!- Yến Phi giả vờ cúi đầu lễ phép.
Lục Song Song cười ha hả rồi rời nhà. Yến Phi đóng cửa lại:
-Bây giờ rửa chén để còn đi siêu thị mua đồ ăn trưa nữa! 
Lúc này, tại nhà họ Du, ở phòng khách, tất cả đều ngồi im lặng… 
-Vậy là… Tiểu Phi đã lấy cắp chìa khóa dự phòng.- bà chủ Du cầm chùm chìa khóa dự phòng lên xem chiếc chìa dán số 19.
-Tiểu Phi vốn thông minh nên đã nghĩ ra cách đánh tráo chìa khóa. 
Du Phương ngán ngẩm. Trúc Lâm cúi người:
-Con xin lỗi, tại con nên mọi chuyện mới ra thế nay, nếu con cẩn thận hơn thì cô chủ Yến Phi đã không thể có chìa khóa, lỗi tại con…
Du Thanh ngồi trên ghế, khoanh tay:
-Không phải lỗi của chị đâu, chị Trúc Lâm… chị Yến Phi cũng đã nghi ngờ gia đình họ Du và rồi sớm muộn chị ấy cũng sẽ tìm ra sự thật thôi.
-Tiểu Thanh nói đúng, sớm muộn gì Tiểu Phi cũng phải biết sự thật này.
-Dẫu sao biết sớm sẽ tốt hơn cho mọi người…- Du Phương chùn mí mắt vì nghĩ đến Du Hạo.
-Cô chủ Du Phương, cậu chủ Du Hạo thế nào rồi ạ!- Trúc Linh lên tiếng.
-À… từ suốt đêm qua AHạo chẳng nói năng gì, gần sáng nó mới chợp mắt ngủ, đêm qua giao đấu với lũ Dạ Ma, hẳn nó mệt lắm.
-Híc, tội nghiệp anh AHạo, chị Tiểu Phi bỏ đi, ảnh là người buồn nhất!- Du Thiên lại sụt sùi- không ngờ chị í lại dứt khoát bỏ đi như thế… 
-Chị đã nói rồi, con người đều giống nhau thôi, họ không bao giờ chấp nhận Nhật Ma dù chúng ta không hề làm hại họ chưa kể những Nhật Ma còn đang “bảo vệ” con người nữa chứ.- Du Thanh nói như trách móc.
-Thôi con đừng nói nữa, dù gì Tiểu Phi cũng chẳng quay về…
Bà chủ Du thở ra, những đứa nọ cũng im lặng… Du Phương nhổm người:
-Vậy là xong, chị phải đi gặp Tiểu Phi!
-Cái gì, chị còn đi gặp chị ta làm gì?- Du Thanh hắng giọng.
-Nếu Tiểu Phi không trở về nhà họ Du nữa thì chị đành phải… lấy đi ký ức của Tiểu Phi thôi!- Du Phương đứng lên- chà, chắc phải dùng phép “tìm kiếm” để dò la “tung tích” của Yến Phi. 

Trưa hôm ấy, Lục Song Song mở cửa bước vào nhà:
-Tiểu Phi, tớ về rồi đây, cậu có nấu bữa trưa không đó…
Không nghe trả lời, Song Song đưa mắt nhìn quanh nhà, nó ngạc nhiên thấy Yến Phi ngủ gật, đầu gục lên bàn. Song Song lắc đầu, con bé đến gần bạn lay nhẹ: -Dậy… Tiểu Phi, nếu buồn ngủ thì vào phòng tớ ngủ…
Yến Phi cựa mình, mở mắt ra:
-Tiểu Song Song, cậu đó hả… đã mấy giờ mà cậu lại về nhà?
-Trưa rồi cô nương, ngủ ngon quá chẳng biết giờ giấc gì cả…đã 12 giờ…
Yến Phi đột ngột mở mắt, kêu lên: 
-Cái gì, 12 giờ sao, trời ạ trễ thế, tớ còn phải chuẩn bị bữa trưa cho mọi người, nhóc AThiên mà đói thì thế nào cũng réo ầm ĩ cho xem… còn Tiểu Hạo Tử nữa chứ…
Lục Song Song ngớ ra, còn chưa hiểu gì thì Yến Phi đứng bật dậy chạy vụt xuống bếp, Song Song cũng đi theo luôn. Dưới bếp, Yến Phi mặc tạp dề vào:
-Đoảng thật, sao lại ngủ quên thế này… mà trưa nay mọi người muốn ăn món gì nhỉ… chắc sẽ nấu mì, bé Thanh thích ăn mì mà… còn mẹ thì sao…
Ngay cửa phòng bếp, Lục Song Song cứ đứng nhìn hành động gấp gáp của cô bạn, cô gái không ngừng lẩm bẩm xem trưa nay sẽ nấu món gì cho... “mọi người!”. Song Song khẽ thở dài, cất tiếng:
-Tiểu Phi, cậu làm gì vậy, cậu đang ở nhà tớ mà, cậu đã rời khỏi nhà họ Du từ tối hôm qua rồi nên không cần chuẩn bị bữa trưa cho họ đâu. 
Câu nói ấy vừa dứt thì như có luồng điện xẹt ngang qua khiến Yến Phi “tỉnh ra”. Con bé đưa mắt nhìn gian nhà bếp, đúng rồi đây đâu phải phòng bếp của nhà họ Du, bình thường lẽ ra còn có 3 chị em Trúc Linh nói cười với nó. 
-Ừ… tớ ngớ ngẩn thật… tự dưng hồ đồ thế này… - Yến Phi cười bảo.
Lục Song Song thấy được nỗi buồn đọng lại trong mắt cô bạn thân.

Xế hôm đó, Yến Phi đi dạo ngoài khu vườn nhỏ của nhà Song Song. Con bé ngồi xuống chiếc xích đu gỗ, khẽ nhích chân đung đưa xích đu qua lại. Yến Phi thở ra, đôi mắt to tròn linh động thường ngày giờ đây bỗng nhiên trở nên buồn bã. Nỗi buồn nặng trĩu len qua cái nhìn không chớp của Yến Phi. Con bé giương mắt nhìn chăm chăm vào không trung, chẳng biết đang nhìn cái gì nữa… Rồi tự nhiên nó thấy…
-Chị Tiểu Phi ơi, chủ nhật này chúng ta đi cắm trại nhé?- Du Thiên hớn hở.
-Cắm trại? Ừ, cũng được! Vậy có bao nhiêu người đi?- Yến Phi gật gù hỏi.
-Chỉ em và chị thôi!- Du Thiên gian sảo.
Cốp! Du Phương gõ đầu em trai 1 cái thật kêu: -Vớ vẩn, em đi mà không rủ mọi người à? Em có chị dâu rồi nên bỏ rơi chị ruột chứ gì? 
-Ui da, em giỡn thôi!- thằng bé rờ đầu- Được rồi, tất cả chúng ta sẽ cùng đi.
Yến Phi cười cười rồi như nhớ ra gì đó liền hỏi:
-Ủa, mà mọi người đâu có ra nắng được đâu mà đi cắm trại?
Nghe vậy Du Phương và Du Thiên nhìn nhau… cười lớn. Yến Phi còn ngớ người thì giọng Du Thanh đã cất lên:
-Chị ngốc thật, AThiên nói cắm trại nhưng chỉ là chơi trong vườn thôi.
-À hóa ra vậy, nhóc AThiên đáng ghét! Mà bé Thanh cùng chơi chứ hả… 
-Ừ thì cũng chơi…
-Em chơi vì chị à?- Yến Phi dò xét.
-Còn lâu, tui chơi vì mọi người cớ sao lại vì chị…
Yến Phi chợt cười nhẹ, nhớ gương mặt Tiểu Thanh lúc ấy đến giờ vẫn còn buồn cười. Yến Phi nhìn lại, nhưng lần này chẳng có ai cả ngoài khu vườn vắng lặng như ban đầu, hóa ra khi nãy là ảo ảnh. Yến Phi lại thở ra buồn bã. 
Ào! Ào! Gió nổi lên nghe xào xạt, mấy cánh hoa bị gió thổi tung bay lòa xòa xuống đất. Thấy khung cảnh này con bé lại nhớ đến ngôi nhà gỗ. Yến Phi co người lại ngước nhìn lên cao. Bỗng, có cái gì đấy khiến Yến Phi xoay mặt sang bên phải. Mắt con bé tròn xoe khi thấy hình bóng ai đó trong làn hoa lất phất. Mái tóc đen mềm mại trải trong gió trông rất quen thuộc… Rồi người đó quay qua… Trái tim Yến Phi như ngừng đập khi thấy đó là Du Hạo. Cậu lại nhìn ngây ngô rồi mỉm cười, tiếp đến là giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
-Phi Phi!!! Sao cậu ngồi 1 mình vậy?
Gió lớn đến mức làm tai Yến Phi ù đặc. Bất ngờ, ai đấy đặt tay lên vai con bé, nó giật mình xoay lại. 
-Tiểu Phi, cậu làm gì ngẩn người thế?- Song Song hỏi.
-Song Song, là cậu à… tớ không sao! 
Lục Song Song ngồi xuống bên cạnh: -Cậu có tâm sự, nói tớ nghe đi…
Yến Phi im lặng, vài giây sau nó khẽ quay mặt:
-Đêm qua khi biết người nhà họ Du là ma tớ đã dứt khoát chạy đi, không lưỡng lự… không tiếc nuối… vậy mà tại sao bây giờ… tớ lại nhớ mọi người thế này… tớ không biết phải làm gì nữa… tớ rối lắm…
Song Song nhìn bạn rồi mỉm cười:
-Tiểu Phi, nghe tớ này, thay vì cứ mãi nghĩ gia đình họ Du là ma thì sao cậu… không nghĩ lại những gì họ đã làm cho cậu!!! Họ có yêu thương cậu không…
Nghe xong mắt Yến Phi mở to, đúng rồi, tại sao con bé lại không nghĩ thế nhỉ. Chính câu nói của Song Song đã khiến Yến Phi tỉnh ngộ. Từ lúc bước chân vào nhà họ Du, con bé đã sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Tất cả mọi người trong nhà ai cũng yêu thương nó. Tuy không ai nói ra nhưng Yến Phi cảm nhận được điều đó qua việc họ quan tâm lo lắng cho nó như thế nào…còn có cả Tiểu Hạo Tử! Trong giây phút ấy, những kỷ niệm tươi đẹp với những người nhà họ Du chợt ùa về… 
-Tiểu Phi, tớ tin chắc rằng họ đã rất yêu thương cậu đúng không?- Song Song lên tiếng- với lại, suy cho cùng cũng nhờ họ mà cậu trả hết nợ, thoát khỏi bọn cho vay tàn bạo trở thành người tự do!
Yến Phi không hiểu sao mình lại muốn khóc.
-Nhưng liệu tớ có thể quay về nhà họ Du nữa không?
-Chỉ cần cậu muốn thì sẽ được, tớ tin rằng họ đang rất mong cậu trở về!
Yến Phi đột nhiên nhớ lại cảnh Du Hạo nắm tay nó, khi ấy ánh mắt của cậu… ánh mắt đó rất giống con bé… 10 năm trước…! Không lưỡng lự, Yến Phi lập tức chạy vụt đi… Song Song dõi mắt theo, lắc đầu:
-Chà, không ngờ cuối cùng cậu lại tiếp tục “làm dâu nhà ma”!

Tại nhà họ Du, mọi người đang ngồi ở phòng khách thì Trúc Lâm bước vào, gương mặt mừng rỡ: 
-Bà chủ, các cô cậu chủ… xem ai này!
Tất cả vô cùng kinh ngạc khi Yến Phi xuất hiện ngay cửa. Nó nhìn mọi người rồi mỉm cười:
-Mẹ, chị Tiểu Phương, bé Thanh, nhóc AThiên… Tiểu Phi đã trở về đây!
Yến Phi nhẹ nhàng bước chân vào nhà, bà chủ Du vẫn chưa hết ngạc nhiên:
-Tiểu Phi, con… là con sao… con đã trở về….
-Tiểu Phi, em…
Du Phương ngừng nói vì Yến Phi ngăn lại:
-Mọi người khoan hãy bàn về việc này, bây giờ con rất muốn biết sự thật về dòng họ Du, biết thật cặn kẽ về “nguồn gốc” của mọi người! Tại sao nhà họ Du vốn là ma lại muốn kết hôn với con người?
Tất cả những người kia đưa mắt nhìn nhau, Yến Phi ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh đó giương mắt nhìn họ như thể chờ đợi “sự thật”. Bà chủ Du bảo:
-Con đã muốn thế thì để chị Du Phương nói cho con nghe về dòng họ Du cũng như là về loài Nhật Ma…
Du Phương thở ra, 1 lúc sau cô lên tiếng:
-Ngoài thế giới của loài người còn có 1 thế giới song song cùng tồn tại là thế giới ma. Từ xa xưa ma là loài rất đáng sợ, chuyên hút máu người nhưng bên cạnh đó cũng có những con ma rất hiền lành. Và những con ma hiền lành này không biết từ khi nào đã trở thành bạn của con người… Rồi trải qua mấy chục năm, những con ma hiền đột nhiên có các dấu hiệu kỳ lạ đó là chúng dần dần xuất hiện được vào ban ngày, có thể hiện hình nhiều lần trước mặt con người…nguyên nhân là do trong quá trình tiếp xúc những con ma hiền vô tình nhận được lượng lớn “dương khí” từ người. Thế là từ đó trong thế giới ma chia làm 2 nhóm: 1 nhóm ma chỉ xuất hiện về đêm, chuyên hút máu và làm hại con người, nhóm Dạ Ma. Nhóm còn lại là những con ma xuất hiện được vào ban ngày, làm bạn và luôn giúp đỡ loài người, nhóm Nhật Ma, còn gọi là “Ma ngày”! 
-Vậy mọi người là nhóm Nhật Ma?- Yến Phi hỏi.

Chương 15: Trở về nhà!

-Umh… - Du Phương tiếp- sau đó loài người tốt bụng đã đồng ý kết hôn với những con Nhật Ma, sinh ra “thế hệ con lai” đầu tiên mang 2 dòng máu của người và ma. Điều đó trong thế giới ma gọi là “dòng máu không thuần chủng”. Thế hệ con lai ấy có hình dáng của con người và có phép thuật của loài ma… Tuy nhiên những Nhật Ma lai cũng còn những hạn chế là chưa thể tiếp xúc với ánh nắng, vẫn phải uống máu mỗi tháng 1 lần để duy trì sức mạnh… Cũng từ đó luật lệ tổ tiên Nhật Ma ban ra rằng: Các thế hệ Nhật Ma đều phải cố gắng lấy vợ hoặc chồng là con người, để làm gì em biết không? Đó là để giúp cho Nhật Ma ngày càng “tiến hóa”! Và sự thật đúng như thế, trải qua mấy trăm năm, những Nhật Ma lai ngày càng phát triển lên “bậc cao mới”. Em hãy nhìn chị, bé Thanh, AThiên và AHạo thì sẽ hiểu, cả 4 đều chẳng khác nào con người, từ hình dáng đến cách sống, việc ăn uống sinh hoạt… Việc “lấy vợ hoặc chồng là con người” mục đích rất đơn giản, giúp cho Nhật Ma dần dần trở thành loài người. Bây giờ em đã hiểu tại sao nhà họ Du lại tìm 1 cô con dâu là người rồi chứ? 
-Vâng… bây giờ thì em đã hiểu!
-Nhưng việc “lấy vợ hoặc chồng là con người” chẳng dễ dàng chút nào, mặc dù con người làm bạn với Nhật Ma nhưng đa số họ đều không dám lấy ma. Cũng chính điều đó đã gây ra vết thương lòng cho anh AHạo. 1 năm qua, tổng cộng có 30 cô gái đến xin làm dâu rồi sau đó tất cả 30 người đều lần lượt bỏ đi khiến anh ấy buồn bã thậm chí có lúc anh ấy nghĩ rằng không cần lấy vợ nữa…- Du Thiên bỗng nhiên chững chạc. 
Nghe thế Yến Phi thấy nhói cả tim, bỗng chốc nó nhớ lại lời Du Hạo lúc trước “…Trước đây cũng có vài người xuất hiện trong ngôi nhà này nhưng rồi họ lần lượt bỏ đi..” 
-Em còn muốn hỏi gì nữa nào. Tiểu Phi?
-A… dạ còn về việc… Tiểu Hạo Tử… uống máu… em không rõ lắm…
-À, cái đó hả… Thật ra tất cả các Nhật Ma đều như vậy không riêng gì AHạo. Mỗi Nhật Ma đều có “thời kỳ cần máu”. Và khi Nhật Ma nào đến thời kỳ của mình nó sẽ rất mệt mỏi, yếu ớt, da thường xanh, lạnh băng…chỉ đến khi uống máu vào thì mới khỏe mạnh trở lại. Đó là lý do vì sao gần 1 tháng qua em thấy AHạo có vẻ yếu ớt là vậy. AHạo cứng đầu lắm, dù đã đến “thời kỳ cần máu” nhưng nó nhất quyết không chịu uống, nó rất ghét máu, nó muốn trở thành 1 con người thật sự… Thế nhưng dù sao đi nữa cơ thể của thế hệ Nhật Ma bây giờ vẫn còn đòi hỏi phải có máu! 
-Thảo nào hôm qua em thấy sức khỏe cậu ấy rất tệ hóa ra là vì thế!
-Ừ, chiều hôm qua vì đến cùng cực nên AHạo đành phải uống máu… còn chị và 2 đứa này thì… đã uống rồi, nhưng em yên tâm Nhật Ma chỉ uống máu động vật thôi nên em không cần sợ sẽ trở thành “bữa trưa” đâu.
Yến Phi bật cười trước lời nói đùa của chị chồng. 
-Thế còn lũ Dạ Ma thì sao ạ?
-Dạ Ma là những con ma rất độc ác, chúng hút máu và rất thích làm hại con người. Nhật Ma phải tìm cách bảo vệ con người khỏi tay Dạ Ma! Vì đó là lời hứa của tổ tiên Nhật Ma, tất cả thế hệ Nhật Ma sau này dù thế nào đi nữa vẫn luôn bảo vệ con người… Như AThiên nói, Nhật Ma nợ con người món nợ ân tình!-Du Phương cười-Thế nên thỉnh thoảng vể đêm thường có các cuộc chiến xảy ra giữa 2 phe đối nghịch. Dạ Ma mạnh nhất là vào đêm trăng tròn, khi đó chúng sẽ được hiện hình… chính thế nên đêm qua em mới thấy được hình dáng của những con Dạ Ma!
Yến Phi gật gù, giờ thì những điều thắc mắc đã rõ hết rồi. Du Thiên chợt hớn hở: -Nãy giờ chị đã nghe chị Tiểu Phương nói về nhà họ Du và Nhật Ma bây giờ đến lượt chị Tiểu Phi cho mọi người biết vì sao chị lại quay về?
-AThiên nói đúng, con hãy nói đi!- bà chủ Du giục.
Yến Phi ngồi im trong chốc lát, vài giây sau giọng vang lên thật khẽ:
-Khi biết mọi người là ma con đã rất sợ… nên đã chạy ngay không 1 chút luyến tiếc… con tự nhủ sẽ không về nhà họ Du nữa, sẽ trở về với cuộc sống trước đây của mình. Nhưng rồi suốt cả ngày hôm nay con lại rất nhớ mọi người… nhớ mẹ, nhớ chị Tiểu Phương hay đùa, nhớ nhóc AThiên nghịch ngợm cả gương mặt khó chịu của bé Thanh, nhớ 3 chị em Trúc Linh và nhớ Tiểu Hạo Tử… để rồi con phát hiện ra 1 điều…
Yến Phi đưa mắt nhìn tất cả mọi người, mỉm cười:
-Con phát hiện ra rằng… không biết từ lúc nào con đã xem nhà họ Du là gia đình của mình!!! Con phát hiện mình bắt đầu yêu thương mọi người, thấy cần mọi người…
Câu nói của Yến Phi khiến những người nọ tròn xoe mắt, ai ai cũng ngớ người ra vì ngạc nhiên.
-Có thật là cô chủ Yến Phi không sợ nhà họ Du nữa?- Trúc Lam dịu dàng.
Yến Phi cười cười, tiếp:
-Bố mẹ tự tử để lại cho em 1 món nợ lớn. Suốt 4 năm, ngày nào bọn cho vay cũng đến, chúng đập phá và làm đủ mọi thứ để bắt em phải đưa tiền… Buồn cười thật, chúng là con người nhưng lại mang linh hồn của quỷ dữ trong khi người nhà họ Du là ma nhưng có tấm lòng của con người… Yến Phi đã không sợ “quỷ dữ” thì vì sao lại đi sợ “con người”? Yến Phi nói thế chị Trúc Lam thấy đúng không?
-Ôi, Tiểu Phi…- bà chủ Du và Du Phương xúc động. 
Du Thiên nhảy bổ vào lòng Yến Phi, nó reo lên sung sướng:
-Tuyệt quá, chị Tiểu Phi, em biết chị sẽ không bỏ rơi mọi người mà!
Yến Phi cười tươi: 
-Nhóc con…
Bỗng tất cả thấy Du Thanh đi lại gần Yến Phi. Con bé không đợi chị dâu nói gì đã hỏi: -Chị… sẽ ở lại nhà họ Du?
Yến Phi gật đầu. Du Thanh tiếp: 
-Chị sẽ không bỏ đi nữa?
-Đúng thế, bé Thanh… chị sẽ không bao giờ bỏ đi nữa!
-Tại sao?
Yến Phi nhìn đôi mắt tròn của cô em chồng khó tính, vẫn cái nhìn không thân thiện, nhưng Yến Phi đã mỉm cười đáp:
-Bởi vì… mọi người là gia đình của chị, ngốc ạ!!!
Du Thanh, cái nhìn không chớp, lại vẫn luôn khó chịu… thế rồi, Du Thanh chợt mỉm cười, lần đầu tiên Yến Phi biết được rằng nụ cười của cô bé khó gần đó lại đáng yêu như thế. Và cũng là lần đầu tiên Du Thanh giơ 2 tay ra ôm lấy Yến Phi, thật chặt cùng câu nói đầy tình cảm:
-Chào mừng chị đã trở về nhà, chị Tiểu Phi! 
Yến Phi ngẩn người rồi cười thật tươi, nó cũng ôm lấy cô bé…

Trong khu vườn của ngôi nhà gỗ, Du Hạo đứng lặng lẽ, những làn gió thổi nhẹ nhàng cuốn đi các cánh hoa tàn lụi… Ánh mắt Du Hạo nhìn xa xăm như nghĩ ngợi, rồi đôi mắt long lanh bỗng chốc ngước nhìn trời, có 1 cánh hoa vô tình rơi xuống đáy mắt đó… Lăn tăn như dòng nước gợn sóng…
-Cậu đã khỏe chưa mà đứng đây?
Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên, Du Hạo lập tức xoay qua. Đôi mắt ngây ngô mở to ngạc nhiên khi thấy Yến Phi đứng mỉm cười… Yến Phi bước đến gần anh chàng, hỏi: 
-Sao vậy, không vui khi gặp lại tớ à?
-Cậu… Phi Phi… là cậu ư… tớ không mơ chứ?- lần đầu thấy Du Hạo lúng túng như thế.
Yến Phi cười nhẹ, con bé khẽ cầm tay Du Hạo:
-Cậu có cảm nhận được hơi ấm của tớ không, Tiểu Hạo Tử?
Đúng rồi, không phải mơ… Là thật, Du Hạo cảm nhận rất rõ hơi ấm trong lòng bàn tay kia. Du Hạo đưa tay rờ lên mặt cô gái, giọng hơi run run:
-Là cậu sao… Phi Phi… cậu đã trở về? Nhưng hôm qua cậu đã… 
-Tiểu Hạo Tử!- Yến Phi ngắt lời cậu- cậu có còn cần tớ nữa không? 
Du Hạo vẫn chưa hiểu ý của câu nói ấy, Yến Phi lại tiếp:
-Chỉ cần cậu nói vẫn cần tớ ở bên cạnh thì tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa! Không bao giờ…
-Thật ư? Tại sao vậy Phi Phi? Tại sao cậu chọn ở lại bên cạnh tớ?
1 vùng trời chợt đầy hoa, bay lất phất đẹp như tranh. Gió đột nhiên reo lên giai điệu hạnh phúc khi Yến Phi nói 1 câu:
-Vì tớ rất thích cậu, Tiểu Hạo Tử!!!


Du Hạo tròn xoe mắt, đôi mắt ngây ngô chẳng biết vì sao lại ngân ngấn nước… Du Hạo mỉm cười, gương mặt thật đẹp, đẹp như thiên thần. Cậu ôm lấy Yến Phi, thì thầm:
-Lẽ ra tớ phải nói câu ấy với cậu từ lâu rồi…
Yến Phi cười thật tươi và ôm chặt người con trai đó.Yến Phi ngước nhìn bầu trời trong xanh, 1 hồi ức ùa về…
-Đừng… đừng đi… bố mẹ đừng bỏ Phi Phi mà…
-Phi Phi, ngoan đi con, bố mẹ đi 1 lát sẽ về ngay… sẽ về mà… 
-Tạm biệt con, Phi Phi!
Mẹ Yến Phi tháo bàn tay nhỏ bé của con gái 14 tuổi ra rồi cùng chồng bước đi… Yến Phi còn lại 1 mình, đôi mắt đầy nước dõi theo 2 chiếc bóng khuất dần, khuất dần… 
Vài phút sau, 1 người đi đường la lên hoảng hốt: -Có người nhảy lầu tự tử…
Yến Phi quay lại, con bé chạy hối hả đến nơi đó. Trước mặt nó, bố mẹ nằm bất động trong vũng máu, mắt mở to trừng trừng… Yến Phi khụy xuống, ánh mắt vô hồn… 1 tờ giấy rơi ra từ tay mẹ Yến Phi, nó khẽ nhìn xuống, những dòng chữ nghệch ngoạt hiện dần… “ Bố mẹ xin lỗi con, Phi Phi… Bố mẹ mong con mãi hạnh phúc, hãy vững tin lên con nhé… Yêu con, Phi Phi…” Lúc bấy giờ nước mắt mới trào ra, càng lúc càng nhiều, nỗi đau như xé toạt tâm hồn nhỏ bé ấy… Đau đớn đến nỗi Yến Phi gào khóc thảm thiết, nó ôm lấy bố mẹ và không ngừng nói trong nước mắt:
-Làm ơn… làm ơn đừng bỏ con… đừng bỏ Phi Phi mà… vì sao…. bố mẹ nói yêu Phi Phi… mà lại bỏ con ở lại 1 mình… vì sao… trả lời con đi…
Những người xung quanh chỉ đứng nhìn…

Yến Phi nhắm mắt lại, 2 dòng lệ chảy dài, quặn thắt cả tim… Hình ảnh Du Hạo nắm tay con bé cùng với ánh mắt tha thiết của cậu đêm qua lúc này hiện ra trong đầu Yến Phi… Sẽ không còn ai bị người mình yêu thương bỏ rơi nữa… Yến Phi thầm nhủ…
“Khi đã nói lời yêu thương 1 ai thì trong lúc tuyệt vọng nhất… xin hãy ở lại bên cạnh người đó…”

Sáng hôm sau, từ cổng, Yến Phi và 3 chị em Trúc Linh bước vào. Không biết vì sao mà sáng nay cả 4 đã dậy rất sớm đến siêu thị mua 1 vài thứ cần thiết để làm… cái gì đó! 
-Phiền mọi người quá, phải cùng tôi ra ngoài lúc mờ sáng thế này!
-Cô chủ Yến Phi đừng nói thế, đây là nhiệm vụ của chúng em mà.- Trúc Lâm cười hiền.
-Mà cô chủ định làm món gì sao, em thấy cô mua nhiều cacao lỏng lắm.
-Hôm nay là 1 ngày khá đặc biệt nên tôi muốn làm vài thứ tặng mọi người. Lát nữa Trúc Lam sẽ biết thôi!- Yến Phi cười típ mắt.
Xong, Yến Phi chạy vèo vào nhà, 3 cô hầu đưa mắt nhìn nhau khó hiểu…
-Chào buổi sáng cô chủ Du Phương!- Trúc Linh cất tiếng chào khi thấy Du Phương đi xuống phòng ăn.
Du Phương ngáp dài: 
-Mọi người dậy sớm thế ư?
-Dạ, cô chủ Yến Phi muốn ra ngoài sớm nên chúng em cũng phải dậy theo. 
-Sao, Tiểu Phi mới sáng mà đã làm gì nhỉ?
-Cô chủ Yến Phi bảo, 1 chút nữa sẽ cho mọi người biết!
Du Phương thấy rất tò mò… Cùng lúc ấy Du Thanh và Du Thiên cũng xuất hiện. Du Thanh đến bên ghế ngồi xuống:
-Có gì mà mọi người nói chuyện rộn ràng vậy?
-Đúng đó, bộ có gì vui hả, nói em nghe đi!- Du Thiên vẻ hớn hở lắm.
-Việc này lát nữa cậu chủ Du Thiên hãy hỏi cô chủ Yến Phi sẽ biết!- Trúc Lam dọn thức ăn lên bàn.
Du Thiên nhíu mày khó hiểu. Chợt giọng bà chủ Du vang lên:
-Chà sáng nay ai cũng dậy sớm nhỉ? Sao không thấy Tiểu Phi?
-Chào bà chủ, cô chủ Yến Phi còn trong bếp ạ vài phút nữa cô ấy sẽ ra sau!
-Con bé lại định làm gì vậy? À, AHạo đâu?
Bà chủ Du vừa dứt lời thì…
-Chào mọi người buổi sáng tốt lành!- tiếng Du Hạo vang vang, nghe giọng xem ra rất vui thì phải.
-Chào cậu chủ Du Hạo!
Du Hạo ngồi vào ghế. Du Phương nhìn em trai: -Ồ, trông em khá quá nhỉ?
-Ý chị là gì chị Tiểu Phương?- Du Hạo hỏi lại.
Du Phương không nói mà chỉ cười cười. Du Thanh phủ khăn ăn lên chân bảo: -Ý chị Tiểu Phương là… hôm qua thấy anh mặt mày ủ rũ thế mà hôm nay lại tươi tỉnh yêu đời như thế chắc là nhờ chị Tiểu Phi rồi!
-Đúng, chiều hôm qua em còn thấy 2 anh chị ôm nhau mà…
-Không phải đâu… tại… anh bất ngờ khi Phi Phi trở về thôi!- Du Hạo gãi đầu rồi lảng sang chuyện khác- mà sao không thấy Phi Phi?
-Sao chưa chi mà nhớ rồi hả?- Du Phương lại trêu.
-Đâu có, vì không thấy cô ấy nên…
-Nên anh thấy nhớ chứ gì?- Du Thiên cười ngất.
Du Hạo hơi lúng túng, không biết nói gì, xem ra cậu có vẻ yếu thế trước sự chọc ghẹo của Du Phương và em trai quái quỷ Du Thiên. 
Đúng lúc Yến Phi từ phòng bếp chạy lên, thở mệt nhọc:
-Chào… chào mọi người… xin lỗi đã để mọi người đợi lâu! 
-Tiểu Phi, mới sáng mà con bận làm gì dưới bếp vậy?
-Dạ…- Yến Phi kéo ghế ra- con làm 1 số thứ nên hơi bận rộn…
-Chị làm gì thế chị Tiểu Phi?- Du Thiên tò mò.
-Lát sau em sẽ biết, nhóc ạ! 
-Thôi bây giờ đông đủ rồi chúng ta ăn sáng nào.- Du Phương vỗ tay.
Sau khi dùng bữa sáng xong, tất cả quay quần trong phòng khách… Bà chủ Du nhìn con dâu hỏi:
-Có chuyện gì mà con bảo mọi người vào đây thế?
-Dạ… thật ra con có thứ muốn tặng cho mọi người!
Yến Phi cúi xuống lúi húi 1 lúc rồi vài giây sau con bé ôm trong người cả đống thứ gì mà chẳng ai rõ… Yến Phi đưa mắt sang mọi người cười:
-Hôm nay là… ngày Valentine… nên con quyết định làm socola tặng cho tất cả thành viên trong nhà…
-Valentine… socola?- mọi người ngạc nhiên.
Yến Phi cười gật đầu, nó bắt đầu đến từng người tặng từng gói socola óng ánh. Mọi người đón lấy, nhìn vào miếng bọc trong suốt, 2 đầu buộc những vải ruy băng kết thành chiếc nơ xinh xắn, là 1 miếng socola khá lớn hình ngôi sao. Khi đến bên Du Hạo, Yến Phi ngại ngùng:
-Tặng… tặng… cậu… Tiểu Hạo Tử… Valentine vui vẻ!
-Cám ơn cậu, Phi Phi!- Du Hạo cười tươi đón lấy.
Du Hạo đưa mắt vào miếng bọc trong suốt, là miếng socala… hình trái tim!
Sau khi tặng hết cho mọi người, Yến Phi gãi đầu:
-Xin lỗi vì socola con làm sẽ không được ngon… nhưng hy vọng mọi người sẽ thích… chúc mọi người ngày valentine vui vẻ!
-Từ trước đến giờ, người nhà họ Du có biết gì về việc tặng quà trong ngày valentine gì đó đâu… hôm nay tự dưng Tiểu Phi lại làm socola tặng mọi người, mọi người cám ơn con còn chưa hết chứ làm sao lại chê socola của con được chứ!- bà chủ Du nhẹ nhàng.
-Đúng đó, Trúc Linh cám ơn cô chủ Yến Phi!- Trúc Linh bảo.
-Trúc Lam và Trúc Lâm cũng cám ơn cô!
-Chị rất cám ơn em, Tiểu Phi!- Du Phương nháy mắt.
-Chúng em cũng vậy, chị Tiểu Phi.- Du Thanh với Du Thiên đồng thanh.
Du Hạo bước đến bên cô vợ trẻ, cậu nắm tay cô gái mỉm cười:
-Thật sự rất cám ơn cậu, Phi Phi!
-Có gì đâu, chỉ là socola valentine thôi mà!- Yến Phi nói.
Du Hạo lắc đầu, cậu nhìn Yến Phi đầy yêu thương: 
-Không… còn nhiều hơn thế nữa!!! 
Yến Phi ngiêng đầu, đôi mắt tròn xoe không chớp. Vài giây sau nó khẽ mỉm cười: -Không phải, mà là mọi người đã cho Yến Phi mới đúng!
Dứt lời Yến Phi ôm chằm lấy Du Hạo, anh chàng ngớ ra chốc lát rồi cũng ôm chặt cô vợ. Những người nọ nhìn nhau mỉm cười…
“Tất cả họ đều được nhận từ nhau rất nhiều thứ!”
Bỗng tiếng Du Thiên oang oang: 
-Chị Tiểu Phi này, tuy em rất cám ơn chị về món quà bất ngờ này nhưng sự thật thì… socola chị làm hơi… ẹ!
Tất cả bật cười…. 


Tải về: tử vi bí truyền 2013 
[ ↑ ] Lên đầu trang