watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game thành cát tư hãn

Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ ? 
Tác Giả: kaoo0okull 

Lời đầu tiên cho phép admin gởi lời xin lỗi tới tác giả , vì tự ý đặt tên truyện cho tác phẩm đầu tay của kaoo0okull 
Do sưu tầm trên forum Zing, thấy tác phẩm của bạn khá hay nên đăng chia sẻ cho các mem KT 

Trích lời tác giả : 

Và đây là tác phẩm đầu tay! Dở thì rất dở nhưng dù sao cũng muốn rút kinh nghiệm mong mọi người cho í kiến ạ! 
Trong cuộc đời không có ai là có đước 1 cuộc sống hoàn mỹ cả. Tất cả chỉ đơn giản là 1 sự giả dối. Thứ lỗi cho mình khi nghĩ quá bi quan về cuộc đời nhưng rồi thời gian cũng làm cho mình phát hiện ra 1 điều trong chính sự giả dối ấy sẽ đưa con người ta đến hạnh phúc cho riêng bản than họ. Cái thứ gọi là hạnh phúc ấy- một sự sung sướng tối thiểu mà thượng đế ban cho mỗi con người!
Chap 1 

Tôi! Nguyễn Quỳnh Trang! Là 1 con người này đã sống trên trái đất này được 16 năm trời. Suốt những ngày tháng tôi sống có vui có buồn tôi nhưng có lẽ ngày tháng buồn dần lấn áp hết ngày vui kể từ hôm ấy….. 
********* 
Hôm ấy là 1 ngày mưa rất to- cơn mưa rào của những ngày đầu tháng 6. Mẹ tôi ngồi trên bộ sofa ngoài phòng khách đợi cha tôi. Có lẽ chưa bao giờ tôi thấy vẻ mặt của bà lại lo lắng đến vậy, 2 tay mẹ tôi ôm trước ngực, những tiếng thở dài buông ra cùng đôi mắt tuyệt vọng như kẻ vô hồn. Giọt nước mắt đầu tiên buông xuống, bà khẽ lấy tay gạt đi, đầu lắc mạnh rồi ngửng đầu lên thở mạnh thành tiếng. Chưa bao giờ suốt tận mấy năm nay chưa bao giờ tôi thấy mẹ mình lại u uất, buồn não đến vậy. Một tiếng “Cách” nhẹ , cha tôi mở cửa bước vào. Có lẽ vì đứng từ xa nên tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của cha nhưng tôi có thể thấy được sự bình thản của ông ấy trước hình ảnh của mẹ tôi. Thật ngạc nhiên! Tôi tưởng cha tôi yêu mẹ tôi lắm mà! Sao lại thế được? Ông không có 1 cử chỉ hỏi han, vỗ về nào. Ông lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mẹ tôi. Ông ngước lên nhìn mẹ tôi: 
- Anh đã về rồi à!- Mẹ tôi cất tiếng trước- Họ như thế nào? Cô ta đòi gì? Cô ta cần những gì để không đòi phá vỡ gia đình này? Tất cả những gì ta cố gằng gìn giữ chả lẽ lại để cô ta phá tung lên sao?- Bà đặt những câu hroi dồn dập về phía ông. 
- Ank không biết. Có lẽ cần rất nhiều. Mà tại ai chứ? Tại tôi sao? Sao cô không nghĩ đến cô ấy? Tại sao tôi phải hứng nhận tất cả trách nhiệm trong khi cô mới là người gây lên? Cô ta sao? Cô đừng gọi cô ấy như thế? – Ông gắt lên với mẹ tôi 
Cái gì? “Cô ấy” sao? Là ai chứ? Tại sao vì 1 người đàn bà khác mà cha mình lại quát mẹ mình như vậy? Kì lạ thật? Chuyện này là như thế nào nhể? 
- Em xin lỗi. Bà tiến lại gần về phía cha tôi. Bà quỳ sụp xuống, những hàng mắt mau hơn lăn dài trên khuôn mặt bà. Đôi mắt nhìn ông mà dường như đầy tội lỗi, như cầu mong sự tha thứ từ ông. Em biết cô ấy xinh hơn em, thông minh hơn em nhưng em yêu anh. Em yêu anh nhiều hơn cô ấy yêu anh rất nhiều. Em không dám chắc chắn điều gì nhưng em yêu anh là điều em dám chắc là việc em làm được nhiều hơn cô ấy. Em cũng biết anh đã từng rất yêu cô ấy, rất rất yêu cô ấy.-iọng bà nấc lên.Bà nghỉ lấy hơi rồi cố nói tiếp. –Em biết trước khi lấy em, anh đã định lấy cô ấy. Nhưng cô ra đã phản bội anh đi lấy người chồng khác và tên đó……. 
Bà nấc nghen lên không thể nói tiếp được nữa. Cha tôi nhìn và lắc đầu rồi lại thở dài. Chuyện này là sao ? Tôi không hiểu? Những thứ này là gì ? Tại sao lại có 1 người đàn bà nữa trong cuộc tình của cha tôi với mẹ tôi. Cô ta là ai? Chắc phải có quan hệ thân thiết lắm với cha tôi nên bà mới nói những câu đó. 
- Thôi đi cô! Đừng làm vờ trước mặt tôi! Tại sao tôi lại không được phép ngoại tình nào? Thiên hạ vẫn làm ầm ầm đấy thôi. Tôi phải làm điều đó chứ! Chính cô …. 
Sao cha tôi ngoại tình để mẹ tôi phát hiện sao. Cái gì thế này? Tôi có thể tin được vào những gì tôi đang nghe thấy không? Tôi bịt chặt tai chạy thật nhanh lên lầu. Hóa ra tất cả chỉ là giả dối! Những hình ảnh hạnh phúc gia đình chỉ là giả dối. Thật không thể ngờ! Sau suôt quãng đời yêu nhau nồng thắm như vậy mà ông ta có thể bỏ mặc mẹ mình đi theo 1 mụ đàn bà khác. Trời ơi! Trái đất này loạn nhịp rồi! Tại sao lại có con người như thế nhỉ? Thành thực mà nói tôi đã xem rất nhiều phim có ông chồng đi ngoại tình, đọc rất nhiều chuyện có ông bố bỏ con bỏ vợ đi theo 1 ả đàn bà khác nhưng tôi không thể chấp nhận nổi trong chính gia đình tôi. Đúng trong chính cái gia đình tôi lại có 1 ông chồng, 1 ông bố theo 1 ả đàn bà khác. Vui nhể? Hạnh phúc quá! Tôi thấy cái gì nóng nóng đang chảy trên má mình. Hình như là nước mắt thì phải? Không không đời nào tôi khóc vì 1 ông bố bỏ vợ đi với gái. Vậy tôi khóc vì cái gì? Có lẽ tôi khóc vì thương mẹ, người hết lòng vì ông ta- cái gã …. Thành thực mà nói tôi cũng chả còn từ ngữ nào mà miêu tả được ông ta nữa. Bỉ ổi! Dơ dáy! ******** thế đấy! Chính ông ta lại là bố tôi! Đời thật trái ngang! Tôi không biết trong phim họ đã chấp nhận như thế nào nhưng riêng tôi KHÔNG THỂ ĐƯỢC!
Ấy! Nói là thế đấy! Nhưng tôi đã sống trong cái bí mật ấy suốt cả năm trời nay không dám hé răng kêu than. 
Ngày… tháng… năm… 
Nhật kí thân yêu! Lâu lắm rồi tao mời sờ đến mày! Tao định sẽ không bao giờ chạm đến mày nữa nhưng không! Càng lúc này tao lại càng cần mày mà chia sẻ! ********! Chắc phải đến cả năm trời nay tao không sờ đến mày! Cũng cần ăn mừng chứ nhể! Kỉ niệm 1 năm tao tái bút và kỉ niệm 1 năm ngày tao biết gia đình tao đang rạn nứt. Hay! Tao nói thật! Sau khi phản bội mẹ tao xong tao không hiểu tại sao ông ta vẫn có khả năng gọi mẹ tao là em yêu! Trơ thế! Ông ta chắc mặt còn hơn cái thớt gấp cả trăm lần nghìn lần ấy chứ! Tao khinh ông ta quá mày ạ! Tao nói thật! Tao không hiểu anh Khắc Tùng có biết không? Chứ nếu anh ý biết anh ý cũng sẽ căm hận ông ta thôi! Lão già đểu cáng! Bỉ ổi! Đấy mẹ lại gọi tao xuống ăn cơm rồi! Không biết ông ta có ở nhà không nhưng dù sao tao cũng không thích thấy mặt ông ta! Bye honey! Định ngày đầu tái bút sẽ viết nhiều nhiều xíu nhưng thế thôi! 
À mà tao dặn nhá! Mày phải trốn kĩ kĩ đi không mẹ tao mà tìm thấy chú thì nguy to! Cả ông anh trai tao nữa! Hình như ông í văn chưa biết! Good bye! 
Gập cuốn nhật kí lại. Tôi bước xuống nhà. Trời! Quý hóa quá, ông bố thân yêu của tôi hôm nay có ở nhà ạ! Thật là chuyện lạ đấy. Nhưng không sao, dù sao có thực mới vực được đạo, tôi phải sống để mà còn nguyền rủa ông chứ. 
- Chào các con! Lâu lắm nhà mình mới có dịp đoàn tụ nhỉ!- Ông ta mỉm cười nhìn chúng tôi. Ai cha! Giả tạo thể nhỉ!- Chắc cơm vợ mình nấu vẫn ngon như ngày nào chứ nhể? Ăn cơm vợ nấu bao giờ cũng là ngon nhất!- Ông ta liếc mắt nhìn mẹ tôi đầy ấu yếm. Eo ơi! Thật kinh tởm! Sau những gì ông ta đã làm thì điều này là hoàn toàn không thể được! Đúng là cái loại mặt thớt gọi bằng cụ. Chính tôi cũng không hiểu tại sao lại có thể ngồi chung bàn với ông ta.- Ôi cha! Thơm quá!- Ông ta mở vung hít hà những món ăn trên bàn. 
Thành thực mà nói thôi không hề muốn ông ta sờ vào chúng. Ồng ta không có đủ tư cách để ăn chúng. Không! Thực ra là không để nhìn chúng chứ chắng nói gì tới việc ngửi, thâm chí là ăn chúng. Tôi cố ăn cho xong chuyện, cố nhồi hết tất cả những gì mình có thể cho vào miệng để cố gằng tiêu hóa hết những âm thanh đang phát ra từ miệng ổng. Tôi hy vọng thức ăn có thể làm cho những lời nói của ổng vô nghĩa đối với chúng tôi. 
Rồi cũng hết bữa cơm tẻ nhạt đó chắc là có lẽ đối với tôi thôi, Còn nhìn cái sự sung sướng trên khuôn mặt mẹ tôi là cũng biết bà đã mãn nguyện như thế nào rồi. Tôi lên phòng, đóng cửa, tắt đèn và đi ngủ. Hết 1 ngày chán não nề!
Chap 2 
********** 
Tôi không muốn đến lớp! Nhưng thật ra cũng chả muốn ở nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng của cấp 3 nên tôi chắc chắn sẽ phải dậy sớm hơn thường lệ thôi! 
6h30’ …Hình như không lệch 1 giây nào thì phải. Tôi lồm cồm bò dậy. Trời mùa hè rất khó chịu, cái nóng nó cứ ám vào người, thời tiết ẩm ẩm ương ương, giờ nó trong xanh oi bức là thế tẹo lại có thể mưa ngay. 
…… 
- Nào con gái! Hôm nay cha sẽ đưa con tới trường mới! Cười lên đi con! Ta pahri xem trường mới của con mới đươc! Chắc đẹp lắm đấy! – Ông ta cười nhăn răng như chưa bao giờ được cười. Khiếp tôi chúa ghét cái nụ cười đểi của ông ta. 
- Vâng! Sướng thật đấy! Được cha đưa đi học cơ đấy! – Tôi cười gương sau câu nói vô cùng gượng ép 
Nhìn cái mặt ông ý là tôi đã không muốn đi học nữa rồi nhưng vì mẹ và vì tất cả cái tôi vẫn gượng bước lên xe. Tôi mong sao cho đến trường thật sớm, thật nhanh và càng hy vọng to tát hơn về ngồi trường mới sẽ vui hơn ở nhà. 
…… 
- Xuống đi con gái yêu! Đến nơi rồi!- Ông ta gọi tôi bằng bằng con gái yêu ạ! Đểu giả thế là cùng, tôi không hiểu tại sao ông ta có thể gọi mình bằng cái giọng ngọt như mía lùi đấy được. Thật kinh khủng! 
- Vâng! 
- Vào học tốt lành nhé con! Chiều nay về kể lại cho bố nghe nhé! 
Kể lại á! Ông mơ à! Tôi ghét ông còn không hết mà lại đi tâm sự với ông. Thật là y như trong phim! Nếu có 1 mong ước tôi mong chính tôi không phải là con ông! Tôi thật nhục nhã khi có 1 người cha như ông. 
Tôi bước vào trường tâm trạng chẳng mấy phấn khởi mà phấn khởi làm sao được mới sang sớm đã tức thì chắc tức cả ngày cũng nên. Tôi không biết mình bắt đầu suy nghĩ già đời từ bao giờ nhưng từ đêm hôm ấy tôi đã mất đi cái cảm giác gọi là hạnh phúc gia đình mất rồi. Sự tẻ nhạt của những bữa cơm không đủ tất cả thành viên, những động tác giả dối của 1 ông chồng bỏ vợ đi với gái làm cho tôi cảm thấy trong cái giả đình này là 1 địa ngục trần gian chính thực. Tôi lật tờ giấy trên tay ra. Oai chà! 10A2 à! Đẹp đấy! Tôi quyết định dẹp bỏ sự bức bách sang 1 bên và hy vọng 1 tương lai sớm sủa phía trước. Tiến thẳng vì 1 tương lại tốt đẹp hơn. Tôi bước vào lớp với nụ cười rạng rỡ nhất có thể sau những phút giây như bị tra tấn về mặt tinh thần trên xe.Nhưng… Xong! 
 
Tận hưởng niềm vui sướng về hy vọng tương lai chưa được trọn vẹn thì cánh cửa địa ngục lại dần dần hiện ra và thậm chí cười rất tươi với tôi. Đúng là chó cắn áo rách! Đến nước này rồi mà tôi vẫn không được bình yên sao! Không nơi nào cho tôi được sống hạnh phúc và vui vẻ à! Trời đánh cũng đánh nhẹ thôi chứ! Cũng nên cho tôi 1 không gian để được vui cười chứ! Hết nhà rồi đến trường thế này thì tôi chỉ có nước nhảy xuống sông Hồng tự tử thôi! Ôi cái số tôi sao nó khổ thế này! 
…… 
“Bộp” có ai đó vỗ vào vai tôi khi tôi cúi đầu xuống đất hận tay “trời” đểu cáng không cho tôi nước sống. 
- Cô Trang! Cô cũng học trường này ạ! Hai cô con ta lại được học cùng lớp! Mừng quá ta! Mà cô chuyển lên Hà Nội sống từ bao giờ thế? Mấy lần nhà con rủ nhà cô lên bố cô có đồng ý đâu?- Đấy nó nói như đi ăn cắp vậy ai mà chịu được. 
STOP lại 1 chút! Con đó chính là Đào Anh. Cả họ và tôi đầy đủ là Nguyễn Hoàng Đào Anh là cháu họ rất rất xa (far far away) của tôi gọi tôi là cô. Thực ra tôi cũng quý nó lắm đấy chứ! Con bé này vừa vui tính lại đáng yêu, giọng nói lém lỉnh y như trẻ con vậy nhưng có mỗi điều là cái mồm nó hay tơn hớt cần phải đề phòng. Con này là chuyên gia chưa thấy mặt mà đã thấy tiếng, nó mà dọa trẻ con thì chắc thành thần. Nhược điểm có mỗi cái nhưng ưu điểm thì nhiều vô kể, nhiều hơn tôi rất rất nhiều cũng chính vì lý do này mà tôi suốt ngày bị đem ra so sánh với nó thôi  lý do thứ 2 để tôi ghét nó. Nào giờ thì trở lại truyện. 
- Ờ! Thật hạnh phúc khi mà được học cùng lớp với con! Chắc là cô cũng chết luôn mất! Mày ở đây chỉ làm cô thêm khổ thôi con ạ!- Tôi ngán ngẩm bảo với nó- đang vẻ mặt hí hửng gần chết. 
- Ơ! Sao cô lại nói với con thế? Mà cô chuyển lên đây từ khi nào?- Nó lại hỏi tiếp, con này là chúa tò mò rồi, chà cần nói làm gì. 
- Ờ! Cũng khá lâu rồi! Từ khi mày học cấp 1- Tôi trả lòi bình thản. 
Mặt con bé có vẻ suy tư nhưng kệ nó quan tâm làm gì. Lúc nào nó chả thế nhìn cứ như triết gia ý. 
- Không đúng!- Nó nói như hét lên vào mặt tôi.- Con học cấp 1 thì cũng không thấy cô. 
- Cái con ngu này!- Công nhận nó ngu lắm ý mà không hiểu tại sao thành tích học tập lại cao thế. Đến cả mấy năm trời nay rồi không họp mặt gia đình thì làm sao mà nó gặp tôi được.- Không họp mặt gia đình tao gặp được mày chắc!- Tiện tay tôi đấmm cho nó 1 phát. 
- Ờ nhể! Thế mà không nghĩ ra-Nó vừa xoa tay vừa cười hề hà nhìn rõ ghét 
- Ngu lắm con ạ! Mày phải để cô chỉ giáo thêm cho!- Tôi đế thêm cho nó thấy rõ cái ngu của mình. 
Thực ra, trước đây tôi cũng là 1 đứa vui tính nhưng từ khi gặp sự số gia đình không mong muốn tôi ít nói hẳn. May sao hôm nay gặp được cái con quỷ sứ nhà trời này cũng bớt đi được phần nào nỗi buồn. Nói chuyện với nó cũng át được nỗi đau vào trong lòng để nở 1 nụ cười không gượng ép, 1 nụ cười mà không chất chứa và ẩn sâu trong đấy là nỗi buồn đau! 
Nhưng cười nhiều là gãy hàm, mà chẳng may gió độc bay qua là cứng miệng. Mà tôi cũng chẳng được cười nhiều đến vậy khi thấy mặt Đào Anh biến sắc nụ cười ròn tan thay bằng 1 bộ mặt méo xệch. Đôi môi không còn nở hoa mà chri là nhếch lên vì sợ hại. Đôi mắt là sự hoảng hốt kinh hoàng xen lẫn nỗi lo âu. Tôi quay lại, một toán học sinh bước vào. Thực ra tôi cũng không dám chắc là có phải học sinh không nữa …
Chap 3 
********** 
Ôi cha mẹ ơi! Nhìn chúng kia! Học sinh kiểu gì mà ăn mặc như phơi thân. Tôi không phản bác cách ăn mặc thậm chí cũng không nói là không đồng tính vừa xu hướng của chính thế hệ mình nhưng… ai đời đến trường đến lớp lại ăn mặc cái kiểu như 2 mảnh thế kia. Đi ra ngoài đường tôi chỉ cầu mong cho mọi người đừng có kêu đấy là người cùng thế hệ với tôi. Mất mặt lắm! Tôi chả dám chơi với mấy bạn cùng thế hệ kiểu này đâu. Nói không phải phản bác thế hệ của chính mình nhưng nhìn thế này thảm nào các cụ gần nhà tôi cứ nhìn thấy tôi là chỉ chỉ nói nói đến là ngứa tai. Mà không nói mới là lạ! Nhìn cái bọn này xong thì bao nhiêu điều tốt đẹp, hoàn mĩ, bao nhiêu tính cách cao thượng mà thời xưa các cụ mọc mãi cũng chả ra mất xừ nó hết rồi. Nghĩ thôi chứ mình cũng chưa giám nói. Nói ra chúng nó lại xông vào oánh cho lòi con ngươi mất thôi. Quên mải nghĩ, tôi quay sang nhìn con cháu. Trời! Nhát thế cháu ơi! Nhìn mặt nó cắt không ra 1 giọt máu. 

- Hey! Sao thế? 

- Cô ơi! Cái cái… con nó vừa vào… học cùng lớp mình à?- Con bé lắp bắp 

Rõ hâm. Không học cùng lớp mình thì nó vào đây làm gì. Cái con này vừa đần vừa ngu khó tả. À? Có khi nó vào xử lý đứa nào cũng nên. Nó đi đông thế kia cơ mà. Mới vào năm học. Chưa kịp khai giảng mà đã kéo xô vào lớp thế này chắc nó không muốn bị làm sao đấy chứ? Đứa lạ mặt cùng đám bạn nó đi thẳng vào lớp. Chúng ngồi bu vào 1 chỗ ngay cuối lớp bàn tán xôn xao. Oai chà! Kinh! Bạn này gấu quá nhể! Đào Anh lay tay tôi. 

- Cô ơi! Chúng nó học lớp mình thật à?- Nghe cái giọng có vẻ nó khá lo lắng. 

- Chắc thế con ạ! Cô cũng không biết run quá!- Tại mày mà cô cũng bị run lây 

- Thế là chết rồi!- Con bé thở dài, 2 tay buông ra khỏi cánh tay tôi 

- Sao?- Tôi quay lại ngạc nhiên hỏi. 

- Bọn nó là dân gấu đấy! 

- Mày hâm à! Chắc chỉ là dân ** thôi! Chứ gấu cái gì! Dân ** bây giờ mới nhiều chứ chất thì ít lắm chả có để mà lọt được vào cái lớp khỉ ho cò gáy này đâu!- Tôi trấn an nó nhưng cũng có khi là trấn an cả tôi nữa, nghe nó nói mà tôi giật hết cả lùi. 

- Không! Chưa có cái gì con chắc bằng cái này! Con thề cha chết mẹ què với cô! 100% dân gấu! 

- Hahaha…!-Tôi chợt bật cười thành tiếng. Chắc sợ quá hóa điên sừ nó rồi. 

Vừa cười xong, cái đám không chắc là bạn nhìn sang phía chúng tôi. Chết cha rồi! lại tại cái mồm mà hại cái thân! Tôi đã thề là cố gắng không giống Đào Anh- con có cái mồm tơn hớt vậy mà giờ tôi lại có 1 điệu cười vô cùng khả ố để rước họa vào thân. Chúng nó tiến lại mỗi lúc 1 gần hơn, mắt con đi đầu nhìn chăm chăm vào Đào Anh. Trong khi đó con Đào Anh quay đi người có run lên nhưng không bần bật mà chỉ đủ để tôi cảm thấy. Thấy nó run run, tôi cũng run run thế có nản không cơ chứ. Con nhỏ đứng đầu ngó nghiêng chúng tôi. Tôi không biết có nên chào hay không, chào thì sợ mở lời chúng nó lại ức chế thần kinh kêu mình hâm, chả lien quan mà không chào thì chúng nó lại kêu mày khinh tao à mà không chào. Đấy cái lý của chúng nó đấy vô lý và ngang như cua nhưng ai cũng phải chấp nhận. Thôi! Chết vinh còn hơn sống nhục chào xong rồi chết còn hơn chết vì không biết trên dưới. Tôi mở lời trước.

.........................................................

bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh

chúc bạn online vui vẻ.

..............................................



Tải về: phần mềm chat yahoo 
[ ↑ ] Lên đầu trang