Từ cái bữa tranh cãi nổ ra, “đôi bạn đối đầu” cùng nằm trong sổ trực của Ngữ Yên thì có vẻ tình hình chiến sự leo thang đến mức cao điểm. Hiển nhiên trong lớp thằng Hải vẫn xứng đáng là tấm gương đạo đức, cánh chim đầu đàn để mỗi người noi theo. Nhiều bạn nói nó là “con ngoan, trò giỏi “ cũng chẳng có sai.
Còn về phần tôi, một phần tử nổi loạn, thì không được như nó, mà là trái ngược hoàn toàn. Đi muộn có, chọc phá bạn trong lớp có, ồn ào mất trật tự có. Thằng Hải luôn được tuyên dương trên bảng vàng thì sổ đen luôn luôn có tên tôi, như số trời đã mặc định.
Có chăng, tôi nhỉnh hơn nó về lực học trong mấy môn tự nhiên, ít nhất là cũng có vẻ tự hào về cái gọi là “ Tài Năng”. Nhưng ở đời, muốn thành tài phải thành nhân trước, chẳng phải vì thế mà trên bức tường đặt bảng đen có dòng chữ “ Tiên học lễ, hậu học văn hay sao”.
Ngay trên dòng chữ đó, Tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh cao vời vợi. “Người có tài mà không có đức thì là kẻ vô dụng, kẻ có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó”. Làm việc gì cũng khó chứ không phải là không làm được. Vậy đấy!
Quy chiếu theo câu đó, tôi là kẻ vô dụng, còn thằng Hải dĩ nhiên gặp khó hơn tôi. Chẳng vì thế mà ngày hôm nay nó ngắc ngứ trước câu hỏi hóc búa của môn Lí, để tôi cười sằng sặc dưới lớp. Thầy dạy Lí lôi cổ tôi lên , chia bảng ra làm hai. Vậy là tôi chấp nó chạy trước, mà cuối cùng cũng xong cái đáp số. Quay đầu nhìn lại thì thấy nó vẫn toát mồ hôi hột đang hoàn thành bước tính toán cuối cùng.
Còn thứ hai đầu tuần, chắc nó cũng hả hê lắm khi tên tôi trở thành niềm tự hào mới. Một tuần học vi phạm đủ mười lỗi. Công nhận nó quan sát tôi kĩ thật. Đến vẽ bậy vào vở nháp mà nó cũng quy cho cái tội” Không tập trung”.
-Sao thế T, nhiêu tuổi rồi? -Dạ…mười bảy!
Tôi thật thà đáp lại thầy tôi, để mặc bọn bạn cười sằng sặc vì cái tính thật thà. Đương nhiên ý thầy chủ nhiệm tôi muốn hỏi là lớn như vậy rồi mà vẫn nghịch ngợm đấy mà.
Sau một chặp mắng mỏ tôi, khiến cho lữa nộ bất mãn tuôn trào, tôi lấy hết sĩ khí:
-Dạ thưa thầy! -Có gì không vừa lòng à? -Em thấy mấy cái nhỏ nhặt thì để tụi em tự giải quyết với nhau, không nên làm phiền thầy làm gì!
Cả lớp tôi mắt tròn mắt dẹt, quay lại nhìn cái thằng nào vừa ngông cuồng phát ngon ra câu ấy. Hung thủ kiêm luôn luật sư bào chữa. Đám chiến hữu còn tưởng mình mơ ngủ, lắp bắp đưa tay “suỵt” tôi im lặng.
Thằng Hải chẳng bỏ lỡ thời cơ:
-Nhỏ nhặt là sao!
Thản nhiên không thèm trả lời nó, để chứng tỏ rằng nó không xứng đáng là người ngang hàng để mình trả lời. Thầy tôi cũng hơi bất ngờ về cái ý kiến “liều mạng” của tôi, trầm ngâm :
-Ý em là sao?-Giọng thầy không chứa gì gọi là tức giận cả!
Hắng giọng, chuẩn bị bài thuyết trình sắp được tuôn ra khỏi đầu, tôi chộp lấy cơ hội ngàn vàng:
-Em thấy mấy tội như mất tập trung, hay đổ chỗ, nói chuyện trong giờ học thì để cán bộ lớp tự giải quyết với nhau. Còn mấy tội lớn như nói leo, cúp học, hay không học bài thì mới báo lại với thầy. Ít nhất tụi em cũng lớn rồi, nên mấy chuyện nhỏ đó cũng tự giải quyết được ạ.
Nói ra mà tôi sợ hố, chẳng hiểu lớn tới đâu, chứ riêng tôi một tuần mười lỗi vi phạm thì làm sao mà ai tin tưởng cho được. May thay thầy tôi không chú ý đến cái đó, còn thằng Hải mặt nó đỏ bừng bừng.
-Bạn nghĩ sao, vi phạm mà không báo cáo với thầy! -Thế bạn nghĩ sao, lớp trưởng chỉ có ghi tội rồi báo lại với thầy, mấy chuyện đó bạn không giải quyết được sao mà còn phiền thầy.
Thầy tôi vẫn trầm ngâm suy nghĩ, có lẽ ít nhiều lời nói của tôi cũng có lý. Đã là lớp 11 rồi, ý thức mỗi người, gò ép có được cái gì. Quan trọng là nhận thức của tuổi trẻ nó đến đâu.. .................................................... Bạn đang đọc truyện tại ecute.wap.sh chúc bạn online vui vẻ. ....................................................... -Bạn nghĩ rằng đổi chỗ, xáo trộn chỗ ngồi mà tốt à! -Thế sao bạn không nghĩ, thầy chia ra tổ để kèm nhau học, trong lớp không chỉ nhau, để ra chơi thì chỉ được cái gì.
Khi tôi nói ra câu nói đó, đến tôi cũng phải phục tôi sát đất, huống hồ gì thằng lớp trưởng, nó im bặt, định nói cái gì đó nhưng bị chẹn ở cổ họng. Nghe như tiếng ú ớ như nghẹ bánh in vậy.
Hiển nhiên tôi biết, Thầy chủ nhiệm lớp tôi rất tâm lý, và Thầy cũng đánh giá cao cái gọi là “ Ý thức cá nhân”. Những lời nói của thằng Hải không sai, nhưng những lời nói của tôi hoàn toàn không vô lý. Cả lớp tôi im lặng trước chiến sự được “ hợp thức hóa”. Lũ anh em chiến hữu thì chia nhau ra đặt cược nước mía, thằng thì tin tôi sẽ được toại nguyện, thằng thì đặt cho quyền lực của thằng Hải. Có vẻ là ngang ngửa nhau.
Thầy tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng như Chủ toàn tuyên án:
-Bây giờ sẽ như thế này, ngoài việc chuyển chỗ theo sơ đồ nhóm, và việc mất tập trung, thì mọi việc trong giờ sinh hoạt lớp vẫn báo lên bình thường.
Tôi như muốn nhảy cẩng lên, tuy không thể hạn chế hết quyền lực đang được bành trướng của tân lớp trưởng, nhưng chí ít cũng khiến quyền hạn của nó dừng lại, để cho tôi có chút vùng trời thoải mái.
-Giờ lớp phó lao động đọc danh sách trực nhật!
Cô bạn ở tổ ba cầm cuốn sổ đọc vanh vách:
-Thứ Ba, T trực một mình! -Thứ Tư, T trực một mình! -Thứ Năm, T trực buổi chiều, do sáng lớp mình học thể dục. -Thứ Sáu, Nhân và Phong!, Thứ Bảy, Linh và Hưởng! -Thứ Hai, Hải trực một mình!
Cô bạn ấy lễ phép xin thầy được ngồi xuống. Bình thường thấy nó cũng dễ thương mà chẳng hiểu sao hôm ấy nhìn nó đáng ghét thế, thà rằng nó đọc một lèo từ thứ ba đến thứ năm tôi trực luôn đi. Vậy mà còn ngắt quãng ra, ba lần một mình. Y như trọng phạm vậy. Đám chiến hữu cũng lần lượt vào sổ với tôi, nhưng ít nhất cũng có đôi có cặp, thằng lẻ bóng một mình là thằng kẻ thù của tôi.
Nó đang đưa cặp mắt cười đểu nhìn tôi, vẻ đắc thắng lắm.
“ Ba ngày nghe chưa mày, trực lòi con mắt ra”.
Tôi cười khẩy, gì chứ trực nhật vệ sinh lớp thì cũng như là thể dục buổi sáng. Ba cái quét nhà, múc nước lau bảng thì từ lâu tôi đã quen rồi.
Chẳng hiểu Phong mập bị cái gì kích thích mà giơ tay phát biểu:
-Sao vậy Phong? -Dạ thưa thầy, em đề nghị cán bộ lớp vi phạm thì phạt gấp đôi để làm gương!
Thầy tôi cương quyết đồng ý ngay. Nụ cười của tôi càng trở nên rạng rỡ hơn, gì chứ thằng lớp trưởng lớp tôi làm gì, tôi sẽ ghi ngay vào giấy, cuối tuần nếu thấy thiếu sót sẽ bổ sung ngay. Lớp trưởng thì có gì là to, tôi sẽ là người giám sát lớp trưởng. Mỉm cười và tự hứa, sáng mai sẽ bao Phong mập một bữa ăn sáng linh đình.
Dung tiến lại chỗ tôi, chờ cho Nguyệt và đám bạn ra về hết mới thẳng thừng nói chuyện:
-Đừng gây chuyện với Hải nữa! -Gây gì đâu, tranh cãi thôi mà, có Thầy làm sao mà dám cãi cọ chứ!
Tỉnh bơ, tôi nhét đống sách vở lại trật tự, kéo khóa balo đứng dậy ra về. Dung vẫn đứng im, làm tôi phải de số lùi , cố tình cho hai vai chạm nhau:
-Tin tin, về thôi cô cán bộ! -Bỏ ngay cái kiểu cán bộ đáng ghét ấy đi!
Nàng nói xong, mặt hầm hầm bỏ đi, chắc lại tức khi tôi hay dùng từ cán bộ để mỉa mai thằng Hải, nay tôi nói với Nàng thì có khác gì là xỉ xói cơ chứ.
-Vậy mà cũng giận!
Tôi lững thững đi bộ theo nàng ra tận nhà xe, còn Nàng thì lãnh cảm, chỉ gật đầu với cô soát vé, bỏ mặc tôi dắt xe ra cổng trường và đạp xe đi thẳng. Chẳng có một cái ngoái đầu nhìn vấn vương.
-Nhanh giận ghê thiệt!
Giận cá chém thớt, tôi dồn hết nỗi bực tức trong lòng lên thằng Hải. Trong ý nghĩ tôi được chống nạnh chửi nó tới tấp, nó thì vẻ mặt hối lỗi, vòng tay như bề dưới vậy. Dám làm Dung của tao giận nè.
-Ghê mày, tính tranh chức à! -Làm gì có, ức chế thôi! -Đã vi phạm còn ức chế gì nữa-Nguyệt chọc ghẹo tôi! -Haha, tại thấy nó ghi nhiều lỗi vớ vẩn quá! -Ừm, tao cũng công nhận!
Nguyệt ngồi cười nhìn hai thằng tôi, hai gương mặt tiêu biêu vi phạm đang cho rằng đời bất công, vi phạm vô lý. Chắc trong mắt nàng, hai thằng ngổ ngáo ấy đang động viên nhau.
Tối hôm đó, ăn cơm và đi ngủ từ sớm. Ôm luôn cái đồng hồ hẹn giờ của anh trai tôi để lại, đặt cạnh chiếc báo thức của tôi. Từ ngày đậu đại học tới giờ, lão để tôi bơ vơ , không có người xóc xỉa cùng. Sáng sớm không ai đạp chân, tát miệng, hay bóp cổ tôi dậy sớm.
Chẳng hiểu vì sao mà sáng hôm đó tôi vẫn dậy muộn được mới lạ. Đồng hồ thì vẫn chạy đều đều mà chẳng thấy nó báo thức gì cả. Cuống cuồng nhìn đồng hồ. Năm phút cho trực vệ sinh lớp.
Vừa bước vào cửa lớp, tôi thấy Dung với mấy anh em chiến hữu của tôi đang quét gần xong cái lớp rồi. Thằng thì múc nước, thằng thì lau bảng, thằng thì hốt rác, còn Nàng, duyên dáng lau nhà. Ôi hạnh phúc dâng trào.
Nhác thấy hình bóng tôi ngay của lớp, tụi bạn đã chửi ầm lên:
-Trực nhật mà cũng đi muộn! -Trả công tao đi!
Chỉ có Dung là im lặng, đưa cái chổi cho Phong và lặng lẳng trở về chỗ. Trên gương mặt vẫn hằn lên chút gì đó giận hờn. Nhưng mà bắt quả tang rồi nhé, cô nương. Giúp Chàng quét lớp rồi nhé. Sĩ diện nâng cao, tự hào lên tiếng, tôi lướt qua nàng, làm nốt mấy công đoạn cuối.
-Sao bọn mày trực cho tao vậy, hôm nay tốt thế! -Tốt cái đầu mày, Dung huy động đó, chứ không tụi tao cũng không để ý đâu!
Cảm kích trước tấm lòng của Nàng, tôi mỉm cười, bị thằng Hưởng cầm cán chổi cóc đầu.
-Đi muộn hả mày? -Ui da!
Tay ôm đầu và nụ cười vẫn nở trên môi, tôi chẳng biết lý giải thế nào cho tụi bạn hiểu.
-Điên hả mày, muốn cười không, tao đánh cho! -Ờ, không không, ra chơi tao bao mày nước nhé! -Thật không? -Thật!
Tự tin hứa là làm, ngay khi trống giữa tiết vang lên, tôi đứng giữa lớp:
-Ờ, hôm nay mình muộn một xíu, ai giúp mình trực nhật thì mình mời nước nhé!
Tất cả đám chiến hữu của tôi thêm cả Nguyệt đều vỗ tay hoan hô. Chỉ có Dung là chẳng để tâm, vẫn lẳng lặng ngồi chăm chú học bài. Đám bạn tôi đi xuống trước, để mặc thằng chủ kèo đằng sau. Tôi tiến lại bàn đầu hướng ra cửa. Kéo thằng bạn ngồi đầu bàn ra ngoài, vỗ vai cảm kích nó, rồi nắm tay nàng kéo đi:
-Không nghe gì à, có công được mời kìa!
Chỉ cần thế, lớp tôi ồ lên, còn Nàng thì nở nụ cười xen lẫn chút thẹn thùng.