Cánh tay đưa ra ngăn tôi với Dung là của thằng Vũ, nó khiến mặt mũi tôi tối sầm lại, tức tối nhìn thẳng vào mặt nó quát lớn. Thằng Vũ vẫn điềm tĩnh như không, Dung thì đưa tay nắm tay tôi như sợ tôi lại lao lên đánh cái thằng ngang tàng đối diện mất.
Hai thằng tôi lại đứng gườm gườm nhau, nó nhìn tôi rồi quay lại nhìn Dung, rất nhanh lại gườm lại phía tôi, vẻ mặt khiêu chiến thấy rõ. Tôi thì chỉ mong nó đừng thốt ra mấy cái lời nhảm nhí như cái hôm bữa, nhưng nó nào biết cái gì ngoài từ khiêu chiến:
-Sao thế, khó chịu khi có đối thủ à?
Dung nhìn tôi, ánh mắt dường như không hiểu câu chuyện, nhìn tôi muốn được câu giải đáp. Tôi gằn giọng với Vũ:
-Mày tính nói những chuyện không liên quan đến tao đến bao giờ?
Bình thường tính tình tôi cũng rất vui vẻ, nhưng với một thằng bất lịch sự như thằng con trai mang dáng vẻ lảng tử, và một phần cũng không muốn bản thân mình và Dung phải nghe những chuyện không liên quan đến tôi thế này.
-Chuẩn bị tâm lý đi! -Tâm lý gì? -Thi tốt chứ? -Ảnh hưởng đến mày sao? -Có chứ sao không, đừng để hoán đổi vị trí với Vũ.
Thật khâm phục về khoản tự tin của thằng Vũ, hoán đổi vị trí, ý ám chỉ đến việc tôi văng ra khỏi lớp chọn và nó sẽ hoán vị trí cho tôi, tiến thẳng vào hai lớp mơ ước của trường. Tôi chỉ cười vẻ khinh khỉnh của những lời nó thốt ra, nó vẫn thản nhiên như không:
-Đừng cười vội, tôi có cơ sở thì mới dám chắc chắn. -Vậy sao?
Đến đây nó im lặng, vẻ mặt không buồn trả lời đôi co với tôi. Phải nói là cái vẻ mặt lãng tử im im của nó làm tôi thấy khó chịu. Trong các cuộc tranh luận, im lặng và ra vẻ mặt không thèm chấp là một chiến thuật gây cho đối phương ức chế nhiều nhất. Với một thằng con trai mới lớn thì phương thức này càng có công dụng, tôi tức tối mặt mũi, nắm tay Dung :
-Về lớp thôi Dung, gặp ngay đứa chẳng biết lịch sự là gì?
Thằng Vũ chỉ kịp khẽ gật đầu chào Dung rồi đi thẳng vào căn-tin.
-Chuyện gì vậy T? -Không biết nữa, ách giữa đàng quàng vào cổ? -Ách giữa đàng? -Nó đang theo đuổi Ngữ Yên, rồi gây sự với T. -Thế là có kình địch rồi.
Tôi thả tay nàng ra, đứng sững nhìn nàng. Câu nói bông đùa của nàng chẳng hề đúng lúc tí nào, phải chăng câu nói đó là ám chỉ tôi thích Ngữ Yên, vậy là nàng coi thường tình cảm tôi dành cho nàng.
Nàng thì đứng nhìn tôi, vẻ mặt sững lại, nhìn tôi hơi bối rối, chắc nàng đã hiểu tâm trạng của tôi sau câu nói ấy. Tôi quay lưng bỏ đi, trong lòng đầy oán hận:
-Sao nàng lại nói vậy chứ, vậy là chưa tin tưởng mình?
Vừa vào tới lớp tôi thả mình cái phịch xuống ghế, chán nản trước ánh mắt tò mò của lũ bạn.
-Vợ mày đâu? -Vợ con gì ở đây
Tụi bạn như linh tính có điều gì, dạt hết cả ra. Tôi cầm cái mp3 sang dãy bên kia ngồi với thằng Tuấn Anh. Đầu năm tới giờ, tôi chưa bao giờ sang dãy bên kia ngồi, nên có vẻ không thân lắm với mấy bạn bên này ngoài thằng Tuấn Anh cùng đội bóng. Tôi nhận được khá nhiều ánh mắt bất ngờ thay cho chào đón.
-Sao vậy, mày lại sang đây? -Tao không qua được à? -Không, bất ngờ thôi!
Tôi ngồi gác đầu lên tay, cắm tai phone vào nghe nhạc. Phải nói dãy bên tôi với bên này là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Bên tôi là một xóm chợ ồn ào, lúc nào cũng náo nhiệt, bên này thì yên tĩnh, êm đềm. Tuy vẫn có nghịch chọc nhau nhưng so bề khí thế thì có lẽ còn kém xa.
Dung bước vào lớp, đưa ánh mắt nhìn về phía chỗ tôi ngồi. Không thấy tôi ở đó, nàng đảo mắt khắp lớp và dán chặt về phía góc lớp bên kia. Thở dài, hình như là có lắc đầu, nàng cũng lạnh băng đi về phía chỗ ngồi. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, nhìn nhìn dò xét. Thằng Tuấn Anh huých cùi chỏ vào tay tôi:
-Giận hờn vu vơ à? -Vu vơ gì, có lý do cả đấy.
Với tôi là lí do, nhưng có lẽ với đám bạn đấy là một cái cớ hết sức củ chuối.
-Thế mà cũng giận! -Sao không? -Nếu mà Dung nghĩ mày như vậy thì cần gì phải đùa mày.
Tôi đứng họng trước thằng Tuấn Anh. Nhìn nó đứng hình:
-Mày về chỗ ngồi đi, đừng có vớ vẩn thế, không lại như tao? -Như mày? -Ừ, thì hồi trước tao với Ly cũng như vậy, mãi lâu sau mới làm lành lại.
Hóa ra tôi vô lớp sau nên không biết mấy chuyện thâm cung bí sử lắm. Tôi nghe theo lời người đi trước, trở về chỗ ngồi, nhìn sang bên nàng. Hình như lần này đến lượt nàng bỏ rơi tôi:
-Cho mày chừa T ạ, ai bảo bỏ rơi con người ta chứ.
Buổi học hôm đấy chỉ là cái trò cút bắt của tôi với nàng. Hễ tôi nhìn nàng thì nàng né mặt, còn lúc tôi không để ý thì nàng lại nhìn tôi. Đám bạn thì vẫn ở riêng thế giới khác, đang ngồi đánh ca-ro và chơi tìm số háo hức.
-Mày thua tao chưa, mua kẹo đi!
Phong mập rú lên khi cầm cái bút kẻ cái đường chéo năm con cờ của nó. Thằng Kiên Cận xanh cả mặt, lững thững móc hầu bao xuống căn-tin.
-Kẹo à?
Ý tưởng nảy ra trong đầu tôi, móc đạn dược tôi dông theo thằng Kiên Cận xuống chiến trường căn-tin.
-Ủng hộ chia đôi tiền à? -Cái đầu mày..
Xuống đến nơi, tôi bỏ thằng bạn sang gian hàng kẹo, nhìn nhắm mãi một lúc tia hai thanh bạc hà, phóng hỏa tốc lên lại lớp. Tôi hí hoáy viết thư tín, chuyển qua cho nàng là nhìn lên bảng khoanh tay . Nàng dở bức thư được viết bằng tờ giấy nháp xé đôi, đọc rồi mỉm cười.
Cuối giờ, tôi chờ nàng ở cửa lớp như thường lệ. Tay cầm hai thanh bạc hà, chờ giáp chiến. Nàng trong tà áo dài, thướt tha đi ra:
-Sao đây, tính làm gì cho tôi hết giận đây? -Không, có giận gì đâu.. -Còn chối, lần đầu tiên nhìn thấy luôn.
Tôi cười hì hì, dúi vào tay nàng hai thanh bạc hà, rồi sánh đôi với nàng ra đến cổng trường.
-T với Vũ vẫn hay vậy à? -Mới có mấy hôm à, Vũ nó cứ thích vậy đó. -Hình như Vũ tưởng là T cũng có dính dáng đến Ngữ Yên. -Ừ, đã bảo là bạn rồi mà.
Nàng nhìn tôi mỉm cười, nụ cười của một cô thiếu nữ trong buổi hoàng hôn của vùng cao nguyên, đẹp, dịu nhẹ.
-Hình như Vũ muốn vào lớp chọn học? -Ừ, mà có vào thì cũng vào lớp Ngữ Yên thôi.!
Gì chứ cùng là con trai với nhau, tôi tin nó sẽ chọn lớp Ngữ Yên để vào học, có thời gian gần gũi, mà ông bà ta chẳng bảo là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đó sao. Tôi mãi suy nghĩ và cười thầm vì mình nắm thóp được tình địch trên danh nghĩa này, không để ý Dung đang nhìn tôi nheo mắt.
-Cười cái gì vậy? -Không, mừng thôi! -Mừng gì? -Sợ thằng Vũ qua lớp mình, không khéo nó tán bí thư lớp mình thì mất trắng mất.
Nàng lại gần, đưa hai cái tay định véo tôi. Lường trước cái chiêu quen thuộc, tôi lách người và bắt đầu chạy trước, nàng vẫn rượt đằng sau, chạy vòng tròn quanh cái gốc bàng ở sân trường.
-Đứng lại, dám nói thế à -Không dám, không dám, đừng véo. -Dung bắt được T cho mà xem..
Tôi lựa thế chạy tuốt ra cổng trường, quay lại nhìn nàng nở nụ cười:
-Bắt mất tim người ta rồi còn đâu…
Câu nói đó là tôi tự nói dành cho tôi, vì tôi vẫn còn tín niệm với cái gọi là tình cảm tự nhiên và sợi dây liên kết. Vẫy tay chào cô bạn đang nhìn tôi giả bộ giận dỗi, tôi lững thững bước ra bến bus. Miệng cười toe toét trước đám bạn cùng khóa.
-Vui vẻ quá ha, nãy mặt như đưa đám.-Nhân đen thốt lời tôi. -Có đâu, bình thường như con đường đến trường ấy mà.
Hai thằng tôi đứng riêng ra một góc, tán hươu tán vượn. Tôi kể cho nó nghe về chuyến du lịch ké vào Sài Gòn.
-Sướng ghê mày? -Có gì đâu! Đi hộ tống ấy mà. -Dù sao cũng được đi chơi, còn hơn tao chẳng đi đâu, chắc chờ ở nhà rồi đi học hè quá. Tôi ra chiều thông cảm cho thằng bạn, vẻ mặt an ủi lắm. -Mà mày vào Sài Gòn có tính ghé nhà….? -Nhà ai? -Nhà cô Ánh chứ ai?
Tôi thừa biết ý nó muốn nói ai, nó muốn tôi ghé thăm Nguyệt để hỏi han tình hình rồi về kể cho nó. Ngày xưa tôi và Nguyệt ở xóm trên, bị ghán gép nhiều nên hiển nhiên là một đôi thanh mai trúc mã. Nhân đen ở xóm dưới, hồi đó hay đánh nhau tranh giành lãnh thổ, cũng để ý Nguyệt . Có thể coi Nguyệt như mối tình đầu của nó vậy.
-Ừ, tao biết thừa rồi, sẽ ghé qua, có gì…? -Gì là sao..? -Chụp ảnh Nguyệt mang về cho mày chứ sao? -Thật không? -Tùy tâm thôi……
Nó nhìn tôi chiều ra mặt năn nỉ, gì chứ nắm thừa cái thóp nó. Tôi vẫn một mực 2 chầu nước mía.
-Một thôi, tao nghèo rồi. -Hai mày, không lôi thôi. -Một đi mà thằng bạn hiền. -Hai, mày nói nữa lên ba đó. -Ừ,hai thì hai, nhưng mà nhớ có ảnh đó.
Tôi bắt tay thằng bạn, tự tin ra mặt. Nhưng có lẽ sau này hai thằng tôi không ngờ, sau chuyến đi ấy biến cố xảy ra liên tục. Đời có ai ngờ được chữ NGỜ.