Vật cưng của Vi Vi là một con hổ oai phong.
Khi hổ vẫn không đánh thắng nổi mèo con, Vi Vi còn có thể nghĩ gì được nữa.
Vẫn là Nại Hà, sau khi nhìn thấy vật cưng của Vi Vi xong ngẫm nghĩ một lúc lâu, sau đó nói: “Đợi chúng ta kết hôn rồi thì cho bọn nó cưới nhau luôn thể.”
Vật cưng có thể kết hôn là một chức năng đặc biệt khác với mọi game khác của Mộng Du Giang Hồ, nam nữ game thủ có thể cưới nhau, sau đó chủng tộc vật cưng lại giống nhau thì có thể kết hôn, rồi sản sinh ra một chức năng nhỏ nào đó, nghe nói khi hòa hợp đến một điều kiện nhất định rồi còn có thể sinh ra hậu thế nữa.
Vi Vi nói: “Nhưng chủng tộc bọn nó khác nhau mà.”
Nhất Tiếu Nại Hà nói: “Con của ta chỉ là hổ con biến dị thôi.”
Thì ra con mèo nhỏ này cũng là hổ kia à, thảo nào trên trán có hoa văn chữ “vương”, Vi Vi cuối cùng đã tìm thấy lại chút lòng tự tôn, hổ thua hổ, cũng không xem là mất mặt lắm.
“Được thôi được thôi, để chúng kết hôn đi.” Vi Vi vui mừng hớn hở, mèo con của người ta là cấp thần thú, hổ nhà cô chẳng qua là một con hổ bình thường mình tự chọn, nghĩ gì thì cũng là trèo cao, Vi Vi buột miệng hỏi, “Mèo con của huynh là cái à?”
“Không, đực.”
“…… Hổ nhà muội cũng là đực.”
Vi Vi buồn rầu, quả nhiên, con dâu thần thú không dễ cưới tí nào…
********************
Hôm kết hôn là thứ bảy, mới sáng sớm Vi Vi đã chạy đến thư viện tự học theo thói quen. Nói ra thì bạn Vi Vi cũng thật khắc khổ, không khắc khổ thì không được, ở một trường đại học thế này, ở một khoa như khoa Công nghệ thông tin này, học sinh nào không nhanh nhẹn, hơi tụt hậu tí là bị đánh ngay.
Tự học đến hơn bốn giờ chiều, Vi Vi đã hơi nhấp nhổm không yên, liên tục xem đồng hồ, vừa đến năm giờ là thu dọn hết sách vở rồi chạy như bay đến nhà ăn. Ăn xong cơm về đến ký túc vào game chơi, Nhất Tiếu Nại Hà không ở đó, tên những người khác trong nhóm cũng xám xịt, Bối Vi Vi thăng cấp chóng mặt tự vác đao đi chém quái, đang chém rất happy thì bạn cùng phòng lục tục kéo về.
Ký túc của Vi Vi là phòng 4 người, ngoài cô ra, còn có Hiểu Linh, Ty Ty và Nhị Hỷ, đều là bạn cùng khoa Công nghệ thông tin, và bốn người các cô cũng là 4 nữ sinh duy nhất năm thứ hai của khoa này.
“Vi Vi, đừng chơi nữa, sáu giờ là khoa chúng ta đấu bóng rổ với khoa Sinh Hóa đó, cùng đi xem nhé.” Hiểu Linh vừa thay đồ vừa nói.
Vi Vi vừa chém quái vừa lắc đầu: “Các cậu đi đi, hôm nay tớ có việc.”
“Đùa, cậu mà có việc gì, chỉ chơi game thôi mà, đi đi, Đại Chung nói hôm nay Tiêu Nại sẽ đến đó.”
“A! Thật không? Tiêu Nại!!” Ty Ty và Nhị Hỷ cùng hét lên.
Vi Vi cũng mắt sáng rực quay đầu lại.
Hiểu Linh tuy cần hiệu quả như vậy nhưng thấy bạn mình thế thì, “Chịu không nổi các cậu, mê trai gì mà kinh thế, nhìn Vi Vi kìa, trấn tĩnh biết bao.”
Vi Vi lật đật giơ tay: “Đừng nói oan tớ, tớ cũng mê.”
Nói thực thì bốn cô nữ sinh phòng Vi Vi đã được xem là rất không mê trai rất không mê trai rồi, nhưng trên thế giới này cũng có một dạng nhân vật mà bảo người ta không mê thì rất không bình thường.
Chẳng hạn như Tiêu Nại.
Tiêu Nại của khoa Công nghệ thông tin, nhân vật phong vân đẳng cấp nhất Đại học A, nếu trường mà cũng làm một bảng xếp hạng như trong game thì no.1 chắc chắn cũng về tay Tiêu Nại chứ không lẫn vào đâu được. Trước tiên khoan nói đến chuyện chàng là thiên tài trong lĩnh vực phần mềm khiến người ta bàng hoàng thảng thốt, và cả chuyện mang về vinh quang cho trường khi vào học được hơn ba năm đã dẫn đội đi tham gia cuộc thi lớn về lập trình quốc tế ACM, chỉ riêng chuyện chàng tinh thông đàn tranh cờ vây, còn từng là tuyển thủ bơi lội đại diện cho trường tham gia thi đấu giành giải vàng v.v… đã khiến đám học sinh đủ hít khói rồi. Ngoài ra tướng mạo cũng rất tuấn tú ưu nhã, phong thái tuyệt đỉnh, quả khiến người ta không xiêu vẹo cũng khó.
Có điều mê thì mê chứ con gái trong khoa chẳng ai dám vượt lên theo đuổi chàng, một mặt là do chàng rất ít khi đến trường, tuy cùng một khoa nhưng không thân quen, mặt khác là, chàng đứng ở một nơi quá cao, và cũng quá ngạo mạn, trong thần thái luôn toát lên vẻ hờ hững thờ ơ khiến người khác không dám đến gần.
Vi Vi chỉ có ít lần đứng xa xa nhìn thấy anh, trong đó có lần thấy anh từ chối một cô bạn ở khoa khác, cô nàng ấy chặn anh lại để đưa một thứ gì đó kiểu thư từ, chắc là thư tình, kết quả đừng nói là người ta không nhận mà còn không thèm liếc mắt nhìn một cái, bước chân cũng không hề chậm tí nào, cứ thế mà lướt qua.
Kỳ quặc là, anh ta ngạo mạn thế, nhưng quan hệ với bọn con trai thì rất tốt, nam sinh trong khoa đều rất phục anh, nghe nói anh đã lập công ty riêng từ lâu, không ít cao thủ trong khoa đã bị chính anh khoét đi mất.
Truyền thuyết về Tiêu Nại còn rất nhiều mà phần lớn cũng từ các thầy cô mà ra, vì cha mẹ anh là giáo sư khoa khảo cổ và lịch sử của trường. Nghe nói cha mẹ Tiêu Nại đều bản tính thanh cao và thanh bần truyền thống, đến Tiêu Nại thì bỗng đột biến gene, mới học cấp hai đã biết hợp tác với ông chú mở tiệm internet, khi ấy máy tính còn chưa phổ cập, đúng vào thời điểm các tiệm internet ăn nên làm ra nhất, còn có lời đồn anh bán nhà bán cửa để chơi cổ phiếu kiếm tiền bạc tỉ, loạn xạ cả lên, không biết đâu thật đâu giả.
Chỉ là một con tôm nhỏ trong khoa, Vi Vi đương nhiên cũng rất hâm mộ Đại Thần, mấy phần mềm nhỏ rất dễ sử dụng trong máy tính của cô là tác phẩm làm chơi của Đại Thần n năm trước đây. Đại Thần nay đã là sinh viên năm cuối, sau này càng không thể thấy được anh trong trường rồi, Vi Vi nhìn vào game, biểu tượng của Nhất Tiếu Nại Hà vẫn xám xịt, lại nhìn đồng hồ, 5 giờ 40, thế là nhân đó tắt máy tính, chạy đến nhà thi đấu bóng rổ với đám bạn cùng phòng.
Lúc đến đó thì không khí đã huyên náo lắm rồi, bạn trai của Hiểu Linh là Đại Chung đứng trước cửa đón các cô, đưa vào chỗ ngồi đã để dành trước.
Hiểu Linh vừa đi vừa nói: “Đại Chung, Tiêu Nại đâu, anh nói là anh ấy sẽ ra sân mà?”
Đại Chung bất mãn: “Em đến để xem anh hay xem anh Tiêu?” Đại Chung là hậu vệ chủ lực của đội bóng rổ khoa Công nghệ thông tin, hôm nay chắc chắn phải ra sân.
Hiểu Linh không chịu thua: “Đương nhiên là đến xem Tiêu Nại rồi, anh có gì đáng xem đâu.”
Ba cô còn lại cũng gật đầu, Đại Chung tuyệt vọng, ủ rũ hồi lâu mới nói: “Anh Tiêu chắc chắn không thi đấu đâu, còn có đến xem hay không thì chưa biết, hình như có chuyện đột xuất.”
Đám con gái bỗng thấy thất vọng, nếu vừa nãy ánh mắt còn lóe lên ánh sáng 100W thì giờ chỉ còn lại chừng 10W, có điều vẫn
may, không khí cuồng nhiệt trong nhà thi đấu rất nhanh đã làm các cô hưng phấn trở lại.
Đang lúc đợi trận đấu bắt đầu thì một cậu chàng cao to khoác áo đồng phục thi đấu của khoa Công nghệ thông tin bước đến trước mặt các cô, nói chính xác là, bước đến trước mặt Vi Vi, đầu cúi thấp, dáng vẻ lúng túng không nói nổi câu nào, tai đã đỏ nhừ lên.
Bọn Hiểu Linh lúc đó trong lòng dội lên ba chữ - lại nữa rồi!
Quả nhiên, ngần ngừ một lúc lâu, cậu chàng cao lớn khỏe mạnh ấp úng nói: “Vi Vi sư tỉ, nếu bọn em thắng thì em có thể mời chị đi ăn khuya không?”
Vi Vi vẻ trấn tĩnh nhìn lại cậu ta, hỏi ngược lại: “Cậu có thua không?”
“Tất nhiên là không!” Cậu chàng bị khích, ngẩng đầu lên.
“Vậy cố lên nhé!” Vi Vi nở nụ cười cưng chiều như trưởng bối (?), rất chi là đại tỉ khuyến khích tiểu sư đệ.
“Vâng! Sư tỉ! Em nhất định sẽ thắng!”
Tiểu sư đệ ôm quả bóng rổ rất phấn khích chạy vào sân.
“……”
“……”
“……”
Bên trên là tiếng lòng của ba người Hiểu Linh, Nhị Hỷ, Ty Ty.
Nhị Hỷ nói: “Tiểu sư đệ này dễ lừa thật đó.”
Ty Ty phản bác: “Ghét nhất kiểu bọn nhóc ranh này, lấy thắng thua trong trận đấu ra ép người, nếu Vi Vi từ chối thì lại chẳng thua rồi còn đổ thừa ấy chứ.”
Hiểu Linh: “Thủ đoạn từ chối của Vi Vi nhà ta càng ngày càng lợi hại!”
Vi Vi cười hì hì, vờ làm ra vẻ khiêm tốn: “Quá khen quá khen, làm nhiều rồi cũng thành quen ấy mà.”
Tiếp theo là một người nào đó bị đánh một trận không thương tiếc, thiếu nợ đòn điển hình mà!
CHƯƠNG 5: HÔN LỄ LINH ĐÌNH
Ngắm nhìn sương mù lãng đãng bao trùm núi non, cảnh sắc hệt như tiên cảnh, Vi Vi ngẩn ngơ một lúc lâu rồi mới nói: “…… Đại Thần, huynh thật là quá chuyên nghiệp rồi.”
Trận đấu cuối cùng là khoa Công nghệ thông tin thắng, chính thức tiến quân vào bảng bốn đội mạnh nhất trường. Sinh viên khoa Công nghệ thông tin đương nhiên vui mừng hỉ hả, có điều Tiêu Nại vẫn không xuất hiện, bọn con gái không tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Trận đấu vừa kết thúc, Vi Vi liền vội vã trở về phòng mình, mở game lên, trong danh sách bạn đã thấy biểu tượng của Nhất Tiếu Nại Hà sáng rồi, Vi Vi vội gửi cho anh một tin nhắn: “Xin lỗi, muội đến trễ!”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Không sao, đến miếu Nguyệt Lão thôi!”
Vi Vi cưỡi ngựa phi thẳng đến miếu Nguyệt Lão, lập tức bị dòng người cuồn cuộn trước mặt dọa cho chết khiếp, vội chạy vào bên trong miếu, cũng may trong đó không đông lắm, chỉ có mấy người đang đứng nói chuyện.
Vi Vi bước đến bên Nhất Tiếu Nại Hà: “Sao nhiều người quá vậy?”
Vi Vi thì lại chẳng gọi một người bạn nào cả, một là cũng chẳng quan trọng gì, hai là tái hôn cấp tốc vậy cũng thấy hơi xấu hổ.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Muội hỏi họ kìa!”
Vi Vi nhìn những người khác, trong đó có một người tên là Cập Thời Vũ nói: “Hì hì, cung hỉ cung hỉ, tôi gọi những người rảnh rang trong bang phái đến cả, lát nữa cưỡi ngựa theo sau kiệu hoa, xem chừng rất hoành tráng!”
Một người khác cũng nói: “Bang chúng tôi cũng đến rồi!”
Cập Thời Vũ nói: “Mọi người đều đang đợi bao lì xì của Nhất Tiếu Nại Hà mà, ha ha ha.”
Vi Vi toát mồ hôi, bên ngoài chắc cũng phải đến mấy trăm người, người nào mà cũng phát bao lì xì thì Nại Hà đến phá sản mất.
Đúng vào lúc này, Vi Vi nhận được một yêu cầu giao dịch từ Nhất Tiếu Nại Hà, trong bảng giao dịch có mấy thứ trang bị, không cần nhìn kỹ, chỉ cần liếc sơ qua cũng thấy phát ánh hào quang, biết ngay là mấy thứ này ít nhất cũng phải cấp Tiên Khí. Vi Vi kinh ngạc: “Đây là?”
Nhất Tiếu Nại Hà ít lời nhiều ý: “Sính lễ.”
Vi Vi rơi nước mắt.
Đây, đây chính là cảm giác tóm được một món hời mà người ta thường đồn đại đó sao?
Thật là, thật là quá quá quá quá sướng!
Nhưng Vi Vi đã rất nhanh phục hồi lại sự bình tĩnh, bấm vào từ chối giao dịch. Mấy thứ trang bị này chắc chắn rất đắt, cô vẫn chưa đến nỗi mặt dày mà lấy miễn phí đồ của người khác.
Nhất Tiếu Nại Hà lại gửi tin đến: “Nhận đi, sắp tới PK phải dùng mà.”
Thì ra là thế, Vi Vi nghĩ ngợi rồi chợt nảy ra một ý, bèn bấm chấp nhận, sau đó lấy trang bị tốt nhất của mình – một chiếc nhẫn gia tăng tốc độ - đưa cho anh.
Nhất Tiếu Nại Hà đánh một dấu chấm hỏi.
Vi Vi nói: “Hồi môn.”
Vi Vi ở bên ngoài hơi đỏ mặt, hai hôm nay đùa giỡn với đám người trong bang phái quen rồi, nói những câu này lại có thể thuận miệng đến vậy. Hơn nữa “hồi môn” của mình và “sính lễ” của người ta không thể so sánh được, Vi Vi ấp úng thêm một câu: “Ít hơn chút, sẽ bù sau.”
Nhất Tiếu Nại Hà gõ một khuôn mặt cười: “Được.”
Sau đó lại thêm: “Thực ra muội đến là tốt rồi.”
Vi Vi tiếp tục đỏ mặt.
Sính lễ hồi môn trao đổi xong, hai người đứng trước tượng Nguyệt Lão bái đường, hệ thống tuyên bố: Lô Vĩ Vi Vi và Nhất Tiếu Nại Hà tâm đầu ý hợp, ở miếu Nguyệt Lão cùng hứa mãi mãi bên nhau, đời này kiếp này không bao giờ xa nhau, vĩnh kết đồng tâm.
Tin này vừa lan ra, không hề ngoài dự kiến, kênh [Thế giới] lại bùng nổ…
Vi Vi vừa ngồi trên kiệu hoa dạo ngắm phố phường, vừa xem đám game thủ bàn tán trong kênh [Thế giới], vì tân nương không cần đi bộ nên Vi Vi rảnh rỗi, lại thuận tay cầm quyển bài tập Anh văn cấp sáu lên làm.
Người trong kênh [Thế giới] ai ai cũng bàn tán đến hai buổi hôn lễ lần lượt diễn ra trong vòng ba ngày vừa qua, nói tốt cũng có mà châm biếm mỉa mai cũng chẳng thiếu, còn có người giễu cợt Nhất Tiếu Nại Hà đã nhặt phải giày rách của Chân Thủy Vô Hương, Vi Vi đều xem như chuyện vặt, có điều ghi nhớ ID của người này rồi, quyết định sau này hễ cứ gặp là chém thôi.
Còn có game thủ rất thú vị làm một cuộc so sánh:
[Thế giới] [Kẹp vạt quần đè tia nước]:
Tân lang, Nhất Tiếu Nại Hà VS Chân Thủy Vô Hương, Nhất Tiếu Nại Hà thắng!
Tân nương, Lô Vĩ Vi Vi VS Tiểu Vũ Yêu Yêu, Tiểu Vũ Yêu Yêu thắng!
Về hôn lễ, nhìn số lượng hoa là biết ngay, Nhất Tiếu Nại Hà toàn thắng!
Lập tức có người quen nhảy vào.
[Thế giới] [Ngu công leo núi]: Ai nói Tiểu Vũ Yêu Yêu thắng, tam tẩu của bọn ta mạnh hơn Tiểu Vũ Yêu Yêu nhiều, không tin đến PK.
[Thế giới] [Hầu tử tửu]: Đến PK đến PK đến PK đến PK đến PK đến PK đến PK đến PK!
Vi Vi cười co rút người.
Đường phố trong game đông ken, Vi Vi lơ đãng làm bài tập, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, sau đó nhìn thấy đoạn đối thoại như sau trong kênh [Thế giới]:
[Thế giới] [Hoa tuyết bay]: Trước kia tôi từng thấy Nhất Tiếu Nại Hà và Tiểu Vũ Yêu Yêu đi với nhau.
[Thế giới] [Họa Thủy 123]: Tôi cũng vậy, thấy họ cùng nhau đánh quái, hình như mới mấy hôm thôi, tuần trước thì phải.
[Thế giới]
[Thế giới] [Ngõa Liệt]: Thế Nhất Tiếu Nại Hà với Lô Vĩ Vi Vi há chẳng phải là kết hợp của oán nam oán phụ ư?
Nại Hà quen Tiểu Vũ Yêu Yêu? Còn đánh quái vật chung với nhau?
Vi Vi vô thức cắn vào cây bút bi một phát.
..............................................................
Tuy chỉ là kết hôn vì PK, nhưng nếu hai “người chồng” trước sau đều có cùng mối quan hệ với một người con gái, thế cũng quá lấn cấn rồi. Vi Vi trước giờ vẫn không thích để bụng chuyện gì, hỏi thẳng Nại Hà: “Huynh có quen với Tiểu Vũ Yêu Yêu hả?”
Nại Hà đáp: “Không quen.”
Vi Vi do dự một hồi, lại gõ tiếp: “Có người nói từng thấy hai người cùng đánh quái với nhau.”
Nại Hà: “Thế xem là quen? Ngu công từng thêm cô ta vào đội một lần, nhưng kỹ thuật kém quá, huynh đá rồi.”
Vi Vi: “……”
Tuy biết là không nên… nhưng Vi Vi sướng điên người = =
Kiệu hoa đi dạo vòng chừng mười mấy phút, rồi sau đó là yến tiệc. Nghĩ đến đó là Vi Vi thấy đau lòng, hôm trước đến tửu lầu
đặt tiệc, Nại Hà đã dẫn cô theo cùng, sau đó cô chỉ có việc mở lớn mắt nhìn Nại Hà đặt loại cao cấp nhất – là loại khách ăn tiệc rồi
thì có thể tăng giới hạn trên của máu lên 20%...
Tại sao lại để cho quá trời người ăn không uống không thế này, Vi Vi nghĩ mãi không ra, lại nhớ đến trước kia người ta kết hôn, cô chưa hề ăn uống miễn phí bao giờ…
Thật chẳng phải chỉ băn khoăn chút chút…
Cả quá trình bữa tiệc là một đám người đến ăn rồi đi, lại một đám người đến ăn rồi đi, thêm một đám người đến ăn rồi đi… Khoảng chín giờ, tiệc cưới mới kết thúc, dưới sự hoan hô hỉ hả đưa tiễn của các bạn, Vi Vi và Nại Hà vào động phòng.
Lúc Vi Vi kết hôn với Chân Thủy Vô Hương, Mộng Du Giang Hồ chưa có phần động phòng hoa chúc này, đây là thứ mà gần đây phiên bản nâng cấp của hệ thống mới tạo ra.
Vợ chồng game thủ ở trong phòng của bên game thủ nam đủ mười lăm phút là xem như động phòng kết thúc, sau đó tặng N điểm độ thân mật, về sau mỗi ngày các cặp game thủ đều có thể động phòng một lần, mỗi lần mười phút, cũng tăng thêm độ thân mật, nhưng không thể nhiều được bằng việc động phòng hoa chúc, lúc “Mừng tròn năm” (trong game là chỉ 1 tháng) động phòng thì độ thân mật sẽ nhiều hơn.
Chuyện động phòng hoa chúc trong Mộng Du Giang Hồ rất biến thái, game thủ không thể rời khỏi phòng, cũng không thể ngồi xuống luyện nội công hay chế thuốc v.v…, trên cơ bản chỉ có thể làm hai chuyện:
Một, đứng nói chuyện.
Hai, ngồi nói chuyện.
Nên động phòng hoa chúc lại được gọi đùa là “Không đắp chăn-nói chuyện trong sáng” - -
Còn về đêm động phòng hoa chúc của Vi Vi, đến cả nói chuyện cũng được tiết giảm, vì vừa bước vào phòng, Nhất Tiếu Nại Hà đã nói: “Đợi chút, có điện thoại.”
Thế là Vi Vi một mình rảo quanh nhà của Nại Hà.
Vi Vi lần đầu đến nhà Nại Hà, không hề ngạc nhiên chút nào, nhà của anh cũng thuộc dạng cao cấp nhất, có tới mấy phòng, còn có vườn hoa, nhà của Vi Vi mà so ra thì thật chẳng khác nào nhà kho.
Vì thấy chán nên Vi Vi lại bắt đầu chuyên tâm làm bài tập Anh văn cấp 6…
Làm xong đề đọc hiểu cuối cùng, Vi Vi ngẩng đầu nhìn vào máy tính, Nại Hà đã quay lại, Bạch Y Cầm Sư ngồi trên ngựa, so với nét phóng khoáng ưu nhã bình thường còn tăng thêm mấy phần anh tuấn mạnh mẽ.
“Lên ngựa.”
Vi Vi ưng thuận, hai người cùng cưỡi một con ngựa, đi đến Thiên Sơn Tuyết Trì, đáy Tây Hồ, Tuyết Hải Băng Nguyên, Bồng Lai Tiên Đảo… Vi Vi mỗi lúc một thấy lạ lùng, lúc đầu còn nghĩ rằng Nại Hà có nhiệm vụ nào đó phải cùng đi thực hiện, nhưng…
Vi Vi không nhịn được hỏi: “Chúng ta đang làm gì thế?”
Nại Hà: “Ngắm cảnh.”
“……”
Thảo nào toàn đi đến những nơi phong cảnh tuyệt vời, Vi Vi toát mồ hôi một lúc, đột nhiên linh cảm lóe lên: “Chẳng lẽ là… tuần trăng mật?”
Nói xong tự mình cũng thấy choáng, Nại Hà lại không hề phủ nhận, sau đó cảnh giới thay đổi, Nại Hà lại đưa cô đến Vân Vụ Sơn Đỉnh, ngắm nhìn sương mù lãng đãng bao trùm núi non, cảnh sắc hệt như tiên cảnh, Vi Vi ngẩn ngơ một lúc lâu rồi mới nói: “…… Đại Thần, huynh thật là quá chuyên nghiệp rồi.”
CHƯƠNG 6: KẺ THEO ĐUÔI – VI VI
“ ‘Ăn cơm mềm’ cũng nhiều rồi, dần dần cũng quen thôi.”
“Những người không có phu nhân bảo vệ như các cậu không hiểu được đâu.”
Tuy là đã thành vợ chồng rồi, nhưng Vi Vi lại định nghĩa quan hệ giữa mình và Đại Thần là thế này.
Đại Thần và kẻ theo đuôi.
= =
Đương nhiên, Nại Hà là Đại Thần, còn cô là kẻ theo đuôi, chém quái thì xông ra trước, xăng xái tiến lên hàng đầu… Còn về lý do tại sao Vi Vi lại có giác ngộ như thế, tất nhiên là vì bộ trang bị Tiên khí kia rồi.
Lấy không đồ của người khác thực ngại quá >o<, Vi Vi quyết định vất vả tí để bù lại!
Những ngày tháng sau khi kết hôn cũng chẳng có gì khác, phần lớn thời gian Vi Vi vẫn cùng bọn Ngu Công đi làm nhiệm vụ để tăng cấp, thỉnh thoảng cũng cùng Nại Hà thoát ly đội ngũ để hưởng thế giới của hai người.
Mà cái gọi là “thế giới hai người” đó thực ra là nhiệm vụ phu thê thôi.
Trong Mộng Du Giang Hồ, sau khi các nam nữ game thủ kết hôn sẽ tùy thời điểm mà sản sinh ra ba loại chức năng phu thê, nếu vợ chồng cùng lúc chiến đấu, ba loại chức năng này sẽ có xác xuất nhất định chủ động giải phóng ra. Và sự tăng cấp của ba loại chức năng này chủ yếu dựa vào độ thân mật của các cặp vợ chồng, còn cách nào để đạt được thì, ngoài việc động phòng khiến người ta hết nói nổi ra, nhanh nhất là làm nhiệm vụ phu thê.
Thực ra các game thủ nam nữ đạt đến cấp 30 là có thể kết hôn được rồi, nên đối với Vi Vi và Nhất Tiếu Nại Hà “kết hôn muộn” mà nói, nhiệm vụ phu thê đó thật đơn giản đến mức chẳng khác nào chuyện ăn rau, vì thế lúc chiến đấu cũng chẳng cần đến Nại Hà Đại Thần ra tay, một mình Vi Vi cũng có thể thắng được.
Thế là cảnh tượng thường thấy chính là, Hồng Y Nữ Hiệp xông xáo phía trước đâm chém, còn Bạch Y Cầm Sư ngồi dưới gốc cây bên cạnh khe suối, nhàn nhã ung dung gảy đàn.
……
Dù sao đi nữa, cảnh tượng nhìn có vẻ vẫn rất thần tiên rất khắng khít.
Hôm nay Vi Vi lại cùng Nại Hà đi làm nhiệm vụ, Ngu Công Leo Núi và Hầu Tử Tửu rảnh rỗi nên buồn chán, nằng nặc đòi theo cho vui, kết quả thấy mấy trận liền đều do Vi Vi ra tay giết địch, Nại Hà đứng bên cạnh ngắm phong cảnh, dạo bộ, thỉnh thoảng tiếp cho Vi Vi chút máu, hai người tất nhiên rất bực bội, chỉ trích Nại Hà: “Cậu quá vô sỉ rồi, lại còn trốn sau lưng chị dâu lấy kinh nghiệm không nữa chứ!”
Nại Hà không hề thấy xấu hổ chút xíu nào, gõ một biểu tượng đang thở dài, trả lời: “’Ăn cơm mềm’ cũng nhiều rồi, dần dần cũng quen thôi.” Nói xong còn ý nhị bổ sung thêm, “Những người không có phu nhân bảo vệ như các cậu không hiểu được đâu.”
Ngu Công Leo Núi và Hầu Tử Tửu bị châm biếm kịch liệt, phẫn nộ kết đội lại PK với Nại Hà, tiếc là hai đánh một vẫn thua như thường, nằm dài trên đất giả chết không chịu đứng dậy. Vi Vi vửa lúc đó giết xong quái quay đầu lại, không hề thương xót, đạp lên từng người mà bước qua - -
Ngu Công Leo Núi lập tức than thở: “Chị dâu không thương tình thì thôi, lại còn đạp bọn tôi, tôi chết cũng không nhắm mắt được!”
Hầu Tử Tửu: “Quả nhiên vợ chồng đồng lòng, việc gia đình quả nhiên không thể quản!”
Vi Vi choáng toàn tập. Hai người này chắc chắn lại bị Nại Hà ức hiếp gì rồi, nên mới chuyển qua châm chích cô. Mấy người này hễ mở miệng trêu ghẹo là không dừng lại được, dù gì nhiệm vụ hôm nay cũng làm xong rồi, Vi Vi lật đật nói: “Muội đi hái thuốc.”
Bỏ lại Nại Hà lướt đi như bay.
Thu thập vị thuốc trong game rất chi là buồn chán, chính là đứng ở một địa điểm được chỉ định, nhấn nút thu thập, sau đó bắt đầu đứng đờ ra. Vi Vi vửa hái thuốc, vừa lật quyển bài tập cấp sáu ra làm. Năm nay Vi Vi đăng kí thi cấp sáu, thực ra năm ngoái trong kí túc cũng có người tham gia rồi, nhưng lúc đó Vi Vi không chắc nắm được thành tích xuất sắc nên không tham dự.
Hái được một lúc, danh sách bạn sáng lấp lánh, mở ra thì là tin của Nại Hà, “Đến Thiên Sơn Tuyết Trì Tây.”
Vi Vi nhanh chóng đến nơi đó.
Thiên Sơn Tuyết Trì là một trong những cảnh cao cấp nhất hiện nay, quái vật đều rất hung dữ, vậy nên game thủ cũng rất ít. Vi Vi thoáng nhìn đã thấy Nhất Tiếu Nại Hà ở Tuyết Trì phía Tây, bên cạnh anh còn có một game thủ nam, nhưng trên người game thủ ấy lại lấp lóe ánh sáng xanh lục, dường như đã trúng phải “định thân chú”(*).
Định Thân Chú là phép thuật vô cùng cao cấp nhưng cũng vô cùng biến thái, một khi đã trúng phép thì đến bỏ chạy cũng không thể, chỉ có thể đờ ra đó mà chịu đánh cho đến khi thời hạn qua đi, Thần Thú Tiểu Mao của nhà Nại Hà có chức năng này, quả nhiên bước lại gần, Nại Hà nói: “Huynh dùng vật cưng khóa thân hắn lại rồi, muội cứ từ từ mà chém.”
Vi Vi ngờ vực, chém thì cô hiểu, nhưng mà, “Từ từ?”
“Ừ, đổi vũ khí kém nhất, từ từ chém từng chút từng chút một.”
Từng chút từng chút… toát mồ hôi, chẳng lẽ Đại Thần có thù oán với người này? Vi Vi nhìn ID của game thủ kia, Ma Đạo Thệ Huyết, hình như hơi quen quen thì phải.
Lúc này Ma Đạo Thệ Huyết cất giọng chửi rủa: “Khỉ thật! Nhất Tiếu Nại Hà! Lão đây chỉ mới mắng ngươi nhặt giày rách thôi, có giỏi thì chém chết ta luôn đi, gọi người phụ nữ của ngươi đến đây chơi ta làm gì!”
Ối!
Vi Vi nhớ ra rồi, thảo nào ID của người này quen thế, thì ra là tên đã giễu cợt Nhất Tiếu Nại Hà nhặt giày rách trong kênh [Thế giới] hôm hai người kết hôn, lúc đó cô còn ghi nhớ ID của hắn, nghĩ bụng hễ gặp là chém ngay, có điều gần đây chơi happy quá nên quên mất.
Không ngờ…
Vi Vi nhìn phía Nhất Tiếu Nại Hà áo trắng phất phơ, cứ nghĩ rằng anh vốn không quan tâm, không ngờ anh chẳng những nhìn thấy mà còn nhớ dai như vậy, vả lại trước đó anh cũng chưa hề nhắc đến, dường như không hề có chuyện này ấy…
Vi Vi vừa khủng hoảng với ý nghĩ tuyệt đối không thể đắc tội với Đại Thần, vừa mò mẫm lục lọi trong túi đồ mình.
Ma Đạo Thệ Huyết thấy Vi Vi mãi vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi nảy sinh hi vọng, tưởng con gái mềm lòng
sẽ không đối xử tệ với hắn, chẳng ngờ một lúc sau lại thấy trên đầu cô bay ra một gương mặt cười toe toét với một hàng chữ: “Ha ha, tìm thấy rồi, cũng may vũ khí cầm tay mới của ta chưa vứt đi!”
Ma Đạo Thệ Huyết tức muốn ngất xỉu, mắt mở to nhìn chằm chằm Nữ Hiệp cầm đao chém tới chém lui, trên đầu mình nhẹ nhàng bay lên giá trị thương tật màu đỏ - “1”.
Một chút!
Cứ theo lượng máu mấy ngàn của hắn, há chẳng phải bị chém tới mấy ngàn cái sao!
Vi Vi nhấn nút tự động, vui sướng ngắm Hồng Y Nữ Hiệp trong game chém trái chém phải chém trên chém dưới, Ma Đạo Thệ Huyết không ngừng kêu réo rủa xả, có điều nội dung luôn là bắt Nhất Tiếu Nại Hà phải cho hắn chết nhanh lên!
“Ta lỡ lời, ngươi giết ta một lần ta cũng chịu, giết ta nhanh lên!”
Nhất Tiếu Nại Hà chậm rãi nói: “Đừng lo lắng, ngươi không chết được đâu, lúc máu sắp hết ta sẽ giúp ngươi trị thương!”
Vi Vi thấy hơi kỳ lạ, Ma Đạo đã muốn chết rồi thì chẳng thà thoát game cho xong. Lúc chiến đấu game thủ thoát mạng thì hệ thống sẽ căn cứ tình hình cụ thể mà phán đoán rằng họ đã tẩu thoát hoặc tử vong, Ma Đạo đã không còn sợ chết, sao lại phải đứng đó chịu để họ chém.
Vi Vi nhắn tin hỏi Nại Hà: “Hắn tức đến mụ mẫm đầu óc luôn rồi à? Sao không chịu thoát game?”
Rất nhanh tin nhắn của Nại Hà bay đến: “Hắn đang làm nhiệm vụ liên hoàn.”
Vi Vi hoàn toàn choáng váng.
Đại Thần huynh thật là, khiến người ta dựng cả tóc gáy! Quá nham hiểm cay độc!
Nhiệm vụ liên hoàn, biến thái nhất trong Mộng Du Giang Hồ chính là nhiệm vụ liên hoàn, nhiệm vụ loại này biến thái ở chỗ, cho dù bạn đã làm được bao nhiêu vòng, chỉ cần vòng cuối cùng chưa hoàn thành thì chẳng có chút kinh nghiệm nào cả, mà nếu thực hiện xong vòng cuối cùng, đương nhiên kinh nghiệm và giải thưởng sẽ cực kỳ hậu hĩnh. Ngoài ra, nhiệm vụ liên hoàn quy định người chơi trong khi thực hiện nhiệm vụ không được tử vong, cũng không thể thoát game, nếu không phải bắt đầu lại từ đầu. Có điều, về sau các game thủ phản ứng quá gay gắt, nên hệ thống đã thay đổi một chút, dựa vào độ khó của nhiệm vụ, người chơi trong khi thực hiện nhiệm vụ có thể chết từ một đến ba lần, nhưng vẫn không được thoát game, bắt buộc phải làm xong trong một lần.
Vi Vi cũng đã từng làm rất nhiều nhiệm vụ liên hoàn, giờ đây ngồi nghĩ lại, phải đến Thiên Sơn Tuyết Trì này hình như chỉ có nhiệm vụ liên hoàn cuối cùng biến thái nhất, loại có đến 99 vòng, hơn nữa nếu nhớ không lầm thì Thiên Sơn Tuyết Trì là vòng cuối cùng…
(*) “Ăn cơm mềm”: cách nói châm biếm của giới trẻ TQ, chỉ những người đàn ông/ đàn bà ăn không ngồi rồi ở nhà ỷ lại vào vợ / chồng, bắt vợ / chồng mình ra ngoài lăn lộn kiếm tiền.
(*) Phép khóa thân.