Sáng nay, Hoàng vừa cãi nhau với một đứa trong lớp. Đứa đó luôn đi học muộn và làm mất điểm thi đua của lớp. Hoàng là tổ trưởng và bực mình. Hoàng nói : “Sao mày lại làm thế hả?!”. Và đứa đó nhìn vào mắt nó: “Kệ tao!”. “Mày không nghĩ tới lớp à?” “Kệ tao!” “Mày quá đáng thế!” “Kệ tao!”. Hoàng không thể nói gì với cái thằng Kệ tao đấy. Hoàng muốn nổi khùng, đôi bàn tay nó nắm lại, bất lực.
Sáng nay, Hoàng vừa cãi nhau với một đứa trong lớp. Đứa đó luôn đi học muộn và làm mất điểm thi đua của lớp. Hoàng là tổ trưởng và bực mình. Hoàng nói : “Sao mày lại làm thế hả?!”. Và đứa đó nhìn vào mắt nó: “Kệ tao!”. “Mày không nghĩ tới lớp à?” “Kệ tao!” “Mày quá đáng thế!” “Kệ tao!”. Hoàng không thể nói gì với cái thằng Kệ tao đấy. Hoàng muốn nổi khùng, đôi bàn tay nó nắm lại, bất lực.
Hoàng nằm ườn cả chiều nay ở nhà. Khó chịu và mất ngủ. Chuyện như của trẻ con cấp 1 mà lên cấp 3, nó vẫn tái diễn với Hoàng. Hoàng không thể hiểu nổi, tại sao đứa đấy sai rõ ràng mà không chịu sửa còn vênh vênh lên, tại sao mình không đánh cho nó một trận để nó chừa đi... Hoàng tự bảo mình không nghĩ nữa nhưng không được. Càng nghĩ nó càng bực mình.
Tiếng tin nhắn bỗng ré lên- bài Somewhere I belong của Linkin Park. Tự dưng nó thấy khó chịu với tiếng nhạc chuông éo éo và cả lời bài hát hiện lên trong đầu nữa. Hoàng ngao ngán, với tay lấy máy. Một số di động lạ hoắc: “Chúc bạn một ngày thanh thản!”
Hoàng thấy rõ tai nó và mặt nó đang nóng bừng lên, như có người đọc được những suy nghĩ của mình. “Đứa nào rỗi hơi lại gửi tin nhắn điên điên này vậy?”. “Nó dám ám chỉ mình suy nghĩ không thanh thản à?” Hoàng vứt máy xuống giường và lại nằm phịch xuống.
Chừng một lúc sau, Hoàng hồi tâm lại, nó bắt đầu thấy mình hơi quá đáng. Cơn giận dữ sáng nay làm nó tiêu cực đi. Có ai đó gửi lời chúc tới mình mà mình lại nghĩ xấu cho họ như vậy. Ai nhỉ? Ai biết số của mình? Nó bật dậy, nhìn chiếc máy, thở dài. Nỗi xấu hổ lan trong ngực nó. Có ai ám chỉ mình suy nghĩ không thanh thản đâu? Lời chúc là lời chúc, sao mình cứ liên tưởng ác ý.
Nó cũng bỗng nhớ lại chuyện bực mình sáng nay. Thật ra, một phần lỗi cũng là của nó. Nếu nó không căng thẳng, thì đứa đi học muộn đó chắc gì đã vênh mặt lên “Kệ tao!” như thế.
***
Một tuần sau, số di động bí mật đó lại nhắn tin tới. Lại là một lời chúc: “Chúc bạn bình yên trong từng hơi thở!”
Cả tuần trước, Hoàng đã không dám nhắn lại hỏi số đấy của ai. Lúc đầu là do nó ngượng với những suy nghĩ xấu của mình. Sau thì vì mỗi lần nó nhớ ra thì lại có những việc khác chạy đến và nó bận và quên mất. Thì nó vẫn coi đây chỉ là một trò đùa. Mà đã là đùa thì nó không ham.
Hoàng đọc tin nhắn, trong khi đang đi sinh nhật một đứa trong lớp. Nó nhắn lại: “Ai đâý?”. Nhắn xong, Hoàng đọc lại tin nhắn vừa nhận: “Chúc bạn bình yên trong từng hơi thở”
Nó hít một hơi thật mạnh. Tự dưng có cái gì rất vui. Lũ bạn xung quanh Hoàng đang nói gì đó, trò M.U hay Mỹ Tâm, Hoàng không rõ và cũng không phải là cái nó quan tâm, nhưng cứ pha trò với chúng nó một câu rồi tự cười to. Cả lũ trố mắt ra nhìn Hoàng trước khi cười cùng nó. Ơ kìa, đây có phải là thằng Hoàng “bom” thường ngày không? Vẫn là nó đấy thôi, nhưng được bổ sung thêm tiếng cười lâu ngày bịt kín.
Hoàng chờ mãi hai ngày sau mà chẳng có tin nhắn hồi âm gì từ số điện thoại đấy. Nó hơi thất vọng. Tại sao số đấy lại nhắn cho mình? Đây là một trò đùa? Số đấy là của ai? Có ai trong lớp nhận được tin nhắn như mình không? Có đứa nào trong lớp để ý đến mình mà lại nhắn vậy? Rồi tại sao số đấy không nhắn lại cho mình? Máy hết tiền? Khinh thường mình? Bận? Chán? Số điện thoại muốn lợi dụng gì mình? Dụ dỗ nữa, chứ nếu không thời buổi này ai vô cớ mất thời gian đi nhắn tin như thế? Hoàng có quá nhiều, quá nhiều câu hỏi. Nỗi bán tín bán nghi ấy hành hạ nó.
Nó bỗng nhận ra từ lâu lắm rồi nó không nói chuyện quá 10 phút với một đứa nào trong lớp. Nó cảm thấy mơ hồ từ lâu rồi bọn trong lớp không thích nó lắm, điều này càng chắc chắn hơn khi nó biết bọn bạn gọi nó là Hoàng “bom” vì cứ lạnh như bom vậy...
Nhưng dù sao, nó cũng cảm thấy, bên cạnh nỗi băn khoăn của mình, là một sự nhẹ nhõm. Nó xem đi xem lại hai lời chúc. Mỗi lần nhớ tới lời chúc về hơi thở, Hoàng lại tự nhiên nhìn hơi thở của mình, nhìn lại bản thân mình, xem bản thân mình đã bình yên hay chưa, mình đã thở đều hay chưa. Hoàng nghĩ phải thở như mấy cụ già tập dưỡng sinh mới là bình yên.
Thế thì phần lớn là chưa. Nhịp thở của nó thường xuyên dồn dập. Nó tự nhận ra đó là lúc mình cáu giận hoặc đang chỉ trích người khác... Từ khi nhận ra, nó có thể thỉnh thoảng kiềm chế, nó hít những hơi dài và trở lại bình thường. Mỗi lần thở như thế, hoặc tưởng tượng mình đang tập... dưỡng sinh, chỉ cần tưởng tượng thôi, nó cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
***
Bây giờ, nó đặt tên cho số máy kì lạ đó là số Lời Chúc. Nó lại nhắn cho Lời chúc “Tại sao bạn lại nhắn cho tôi?”. Một ngày sau, không có hồi đáp, Hoàng lại nhắn tiếp: “Tại sao bạn không trả lời? Bạn có muốn làm quen với tôi?”. Hai ngày sau, không hồi âm. Trong cơn bực mình, nó đã nhắn lại cho Lời Chúc: “Bạn điên à mà cứ gửi tin nhắn như thế?” Vừa bấm nút gửi xong thì nó hối hận vô cùng. Nó lại trở về là một thằng Hoàng như cũ: Nóng nảy và dễ phản ứng. Cả đêm đó, nó trằn trọc.
Sáng hôm sau, chuông đồng hồ reo làm nó dậy, ngồi yên một lúc mới nhớ ra chuyện hôm qua. Và nó thấy buồn thiu. Nó tin rằng nó sẽ chẳng bao giờ nhận được lời chúc ấy nữa. Nó muốn gửi tin nhắn xin lỗi nhưng lại thôi. Từ bé đến giờ nó không có thói quen xin lỗi. Nếu có xin lỗi, thì đó chỉ là những trường hợp bắt buộc, và vì vậy nên gượng gạo. Nó không biết nó đã làm tổn thương những ai, nhưng chí ít, chính nó cũng thấy mình đau đau mỗi lần nghĩ tới việc đó.
Nó nghĩ nó phải thay đổi để sửa lỗi lầm của mình. Thay vì chỉ trích và phản ứng với người khác, nó nhìn lại mình, và nói nhiều lời chúc, lời khen ngợi. Đó không phải là việc khó, nhưng cần thời gian.
Cả lớp ngạc nhiên trước sự thay đổi của nó. Lúc đầu, bọn nó nghĩ Hoàng giả tạo. Sau, nghe nhiều thành quen, bởi chẳng có ai nói những lời động viên khi cần như Hoàng cho bọn nó. Khi nào Hoàng không chúc, bọn nó lại mở to mắt nhìn Hoàng, long lanh như heo con háu đói vậy. Chỉ một tuần, Hoàng thấy mình và cuộc đời tươi tắn hẳn lên. Nó vui hơn, nhưng vẫn có nỗi xấu hổ trong lòng với Lời Chúc.
***
Tới tuần thứ ba, Hoàng lại nhận được tin nhắn từ Lời Chúc, vào ngày thứ 3 như thường lệ. Tim nó đập rộn lên.
“Chúc bạn hạnh phúc vì có chân, có tay.” Hoàng mỉm cười khi đọc tin nhắn. Nó đoán, chắc lần sau mình sẽ nhận được lời chúc: “Chúc bạn hạnh phúc vì có móng chân, có móng tay” mất.
Tối hôm đó, Hoàng rửa bát như thường lệ. Đột nhiên, nó làm vỡ một cái đĩa. Mẹ mắng nó: “Chân tay vụng về quá! Chẳng làm được trò trống gì!” Tự dưng Hoàng khựng lại. Nó không cãi mẹ ngay như mọi khi. Nó đang nhớ lại câu chúc thứ ba nó nhận được.
Mẹ ngạc nhiên vì không nghe thấy Hoàng đáp “Mẹ chẳng hiểu gì con, tại vì đống bát đĩa nhiều quá, tại vì tay con trơn, tại vì ...thế này, thế nọ…” như rất nhiều lần trước nữa. Mẹ ngưng lại nhìn nó. Hoàng chẳng để ý, nó còn đang mải quan sát tay, chân mình. Có lẽ từ lâu lắm rồi, mà chắc là chưa bao giờ, nó tự động thấy vui sướng vì có chân, có tay. Nó cũng phát hiện ra nó chưa bao giờ nghĩ xem mỗi hành động của tay, chân mình đã hoạt động theo đúng ý mình muốn chưa. Có phải vì thế mà nó đã để vỡ bát đĩa rất nhiều lần mà không sửa nổi? Hay chính vì không nhận thức được từ những điều bé tẹo đơn giản như vậy mà nó chẳng làm được trò trống gì thật.
Tuần tiếp sau, nó chờ đợi Lời Chúc, như đã thành thói quen. Nó đã đi điều tra số điện thoại di động đó ở khắp nơi có thể: số của bạn bè nó, những đứa ở lớp xung quanh, số của anh chị bọn nó, nhưng chẳng biết được số đó là của ai. Trong khi, người nhắn Lời Chúc như biết hết mọi vấn đề của nó.
Lời Chúc tuần này lại nhắn cho nó: “Chúc bạn cảm nhận được hạnh phúc và yêu thương trên từng chặng đường đi”.
Nó gửi cho người đó tin nhắn: “Tại sao bạn vẫn gửi nhắn cho tôi, dù tôi như vậy? Tại sao bạn không cho tôi biết bạn là ai?”
Gần như sau một phút gửi đi, lần đầu tiên nó nhận được câu trả lời của Lời Chúc:
“Don’t ask why, just fly.”
Nó ngồi yên, có gì đó lan toả trong nó. Những câu hỏi tại sao, tại sao lo lắng, vẫn đến trong đầu nó, nhưng khi mãi mà chẳng trả lời được, Hoàng lại nghĩ: hãy chỉ bay lên, và nó thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Tâm trí nó thông thoáng hơn. Những ý nghĩ hồn nhiên bắt đầu xuất hiện. Hoàng như vô thức cầm máy nhắn lại cho Lời Chúc: “Tôi xin lỗi bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều. Chúc bạn một ngày thanh thản!”
Đó là những lời Hoàng muốn nói từ lâu rồi, không chỉ với Lời Chúc, mà với tất cả mọi người.
Dẫu đến tận bây giờ, nó vẫn chẳng biết Lời Chúc là ai, nhưng nó không đi tìm Lời Chúc nữa. Don’t ask why, just fly mà. Chính Hoàng đã trở thành một Lời Chúc. Chỉ có như vậy nó mới thấy mình đang “bay”, bằng sự nguyên thuỷ của chân thật và tình yêu trong trái tim mình.
Thêm vào ưa thích
Đ