watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về:game tru thần

Quỳnh Anh và Nga hớn hở bước vào nhà thì đụng ngay “hiện trường” làm mặt hai đứa bỗng héo quắt chẳng còn vẻ rạng ngời nữa. Con Uyên đang ngồi im re như cái xe chết máy ở giữa nhà và ra hiệu cho hai đứa bạn hãy liệu mà nhanh chóng chuẩn bị tinh thần đối diện với bộ mặt xì ra khói của con Ngọc. Nhận thấy “nghi phạm” xuất hiện, Ngọc “điều tra” ngay:
- Hai đứa mày có đụng đến cái đĩa tao vừa thu không?
- Có – Quỳnh Anh rụt rè xác nhận, nó… chỉ sang Nga, cầu cứu viện trợ của… tòng phạm – sáng nay tao với con Nga mở ra nghe, xong rồi…
- Tao phải đi học giữa chừng, mày nghe nốt mà!
Thấy “tòng phạm” bán đứng mình một cái tưng như dây đàn, Quỳnh Anh cuống quýt:
- Nhưng nghe xong tao để trên bàn mà, mày tìm kĩ chưa?

Nói dứt câu, Quỳnh Anh giật nảy mình vì nó vừa nói câu “thanh minh” lại hoá ra “thú tội” rồi còn gì. Ai chả biết địa điểm “cái bàn” của bọn nó coi như một cái sàn nhà di động với đủ thứ trời ơi đất hỡi. Và xui xẻo cho Quỳnh Anh vì cái tính ẩu tả của nó đã để cái đĩa quý giá của con Ngọc vào cái bãi rác di động ấy khiến ai cũng có thể tiện tay vơ rác quẳng đi rồi. Và Ngọc bùng nổ thật:
- Mày có biết suy nghĩ không? Mày có biết tao phải thế nào mới thu xong cái đĩa không hả? Bây giờ mất rồi mày bảo tao phải làm sao?
- Tao xin lỗi – Quỳnh Anh lí nhí
- Xin lỗi à? – Ngọc gào lên – Mày tưởng xin lỗi là tìm thấy cái đĩa à? Không phải của mày nên mày mặc kệ cứ gì?
- Không phải thế, tao…
- Không phải cái gì? Mày là đồ vô trách nhiệm!
- Mày thôi đi - Đến lượt Quỳnh Anh cũng hét – tao biết tao làm mất nhưng tao đã xin lỗi rồi. Mày không phải vin vào đấy mà muốn nói gì cũng được.

Nói xong hai đứa trợn mắt nhìn nhau, hớp hơi lấy sức, rồi một đứa y như một cái bình ga, một đứa như lửa gặp nhau và… bùng nổ tiếp. Uyên và Nga há hốc mồm nhìn hai cái loa đại bác bắn phá nhau tơi tả không thương tiếc.

Vài lần Uyên định mở mồm can ngăn, nhưng rồi cái câu “bọn mày thôi đi” yếu ớt của nó không khác gì mang cái tai phone đi chọi với… loa thùng cả thế nên nó im thít.

Còn con Nga, âm lượng của nó thì cũng vào bậc “sư phụ”. Nhưng tất nhiên nó chả dại gì ra tay lập lại hoà bình thế giới, bởi lỡ con Ngọc nhớ ra nó có “dính líu” trong vụ này coi như tàn đời.

Quỳnh Anh dậm đùng đùng lên cầu thang cùng lúc con Ngọc lao ra khỏi nhà đóng cửa đánh rầm một phát, bỏ lại Uyên và Nga ngồi trơ vơ giữa nhà đắn đo xem có nên diễn màn “níu kéo” hai đứa bạn không?

Quỳnh Anh giận tới cuống ruột cũng phải tím tái, nó trèo được lên gác, vào phòng rồi… hét vào bức tường:
- Mày là đồ con lừa!
Thò tay vào túi, nó lôi ra cái thiếp vừa làm xong. Nó đã hì hụi làm cả ngày nay định bụng sẽ bí mật nhét vào ba lô con Ngọc. Nó đã tưởng tượng ra con Ngọc vui thế nào khi đọc thiếp của nó. Nó muốn cho con Ngọc biết rằng nó ủng hộ một cách rầm rộ chuyện con Ngọc ước mơ trở thành diva cho nó mát lòng mát dạ. Ấy thế mà, bây giờ… Quỳnh Anh vo cái thiếp rồi ném thẳng qua cửa sổ. Nó bật khóc. Quỳnh Anh thấy mình như một con ngốc không hơn không kém, nó đã bỏ công sức ra cho đứa bạn mà cuối cùng bị hất đi phũ phàng.

***

Những ngày tiếp theo, cửa hàng bọn nó sặc mùi… ám khí. Quỳnh Anh và Ngọc tránh nhau như tránh tà. Cứ khi nào đi đâu về mà thấy Ngọc đang ở trong cửa hàng là y như rằng Quỳnh Anh quay xe đi lòng vòng đi tiếp. Nó cứ cho xe… bò cách điệu ở trên đường mà suy nghĩ vẩn vơ, rồi lại lôi “hồ sơ vụ án” ra phân tích đến tơi tả mà vẫn kết luận hai đứa nó 50/50, đứa nào cũng vừa đúng vừa sai... Hic!

***

Khi không còn sức khoẻ để… tránh, Quỳnh Anh bỗng thấy mệt mỏi và chán nản. Thời gian đầu trong nó chỉ là sự hiếu thắng và hậm hực nhất-quyết-không-lùi-bước. Nhưng bây giờ nó thật sự không muốn mang bộ mặt của một kẻ giận dữ nữa. Giận một người bạn không đơn giản chỉ là những trận cãi vã đủ tốc mái nhà, mà dần dần cái trạng thái ấy chuyển sang sự trống trải.

Nhìn con Ngọc miệt mài ngày này qua ngày khác đi đi về về ở phòng thu để thu lại cái đĩa thì Quỳnh Anh bắt đầu cảm thấy áy náy. Nó lại tránh con Ngọc. Không phải vì nó… ghét con Ngọc như nó đã nghĩ, mà nó chỉ đang cố tình trì hoãn giây phút phải nói lời xin lỗi. Nó cảm thấy ngột ngạt với mọi thứ, nó cũng chẳng muốn cười to như trước nữa và lơ đãng với mọi việc.

***

Quỳnh Anh ngồi xụ mặt một đống ở bậc thềm nhà. Đúng lúc ấy thì Phúc, ông anh kết nghĩa thân như bát với đĩa của nó phóng xe tới. Vừa đến, Phúc đã bô bô:
- Anh vừa qua cửa hàng nhưng Uyên và Nga bảo em ở nhà. Anh có chuyện muốn nói với em.
- Chuyện gì? – Quỳnh Anh nhìn Phúc ngồi xuống cạnh nó. Phúc đang chuẩn bị bộ mặt… vắt ra đứng đắn mà phải nhận xét là… cực cọc cạch so với cái tính bắng nhắng thường ngày của nó. Phúc… trộn giọng với đường:
- Từ khi quen em, anh rất quý em.
- Đúng rồi, thì sao? – Quỳnh Anh thắc mắc
- Vì em rất xinh!
- Chuyện (chép miệng tỉnh khô), cái đấy ai cũng biết.
- Em rất hoà đồng, dễ mến.
- Tất nhiên!
- Lại thông minh nữa.
- Quá chuẩn!
- Nhưng em cũng có tính xấu!
- Là gì? – Quỳnh Anh quay sang không hiểu ông này đang bày trò gì đây.
- Anh không biết!
- Thế thì nói làm gì - Quỳnh Anh chưng hửng
- Nhưng anh có thể đi hỏi người biết rõ em nhất. Người mà hiểu em tới tận kẽ răng ấy.
- Ai?
- Ngọc.
- Đúng rồi – Quỳnh Anh cụp mắt cay đắng – anh cứ đi hỏi nó về tính xấu của em đi, nó sẽ thống kê cho anh cả một list dài vô tận cho mà xem.
- Đúng! Anh cũng xem rồi. Nhưng em đã biết mục phụ lục trong cái list đấy chưa?
- Là gì ? – Quỳnh Anh chớp mắt.
- Đó là những tính xấu của em dưới cái nhìn của Ngọc. Nếu anh thấy em rất qua loa đại khái thì ở phụ lục Ngọc thấy em như thế là biểu hiện của… thoáng tính, không chi li. Nếu anh thấy em tính khí thất thường như thời tiết thì Ngọc lại thấy em lách chách như con chim chích, cực trẻ con và dễ thương.
Quỳnh Anh im lặng. Nó biết Phúc đang bịa chuyện để khuyên nhủ. Nhưng không hiểu sao trong thâm tâm, nó vẫn tin có cái “phụ lục” ấy ở trong suy nghĩ của Ngọc thật. Nếu không thế thì Ngọc không thể chịu đựng được nó lâu như vậy, cũng không nhường nhịn nó y như một bà chị rộng lượng nhiều như vậy. Ngừng một lát. Phúc nói tiếp, nhỏ giọng hơn:
- Bạn thân là người chấp nhận tất cả những tính tốt, tính xấu của em và ngày càng thấy những tính đó dễ chịu và đẹp lên. Hai đứa em đã thân nhau hơn 10 năm rồi còn gì.
- Hơn 10 năm – Quỳnh Anh lặp lại. Bỗng nhiên trong nó bùng lên một cảm giác khó tả, không, có thể nói một cách chính xác là: tự hào.

***

Quỳnh Anh di di chân sốt ruột lên cái cần số xe máy. Nó “điểm danh” lại kế hoạch của Uyên - đầu tiên Uyên sẽ trưng ra một bộ mặt gấp gáp với Ngọc rằng “Tao có việc S.O.S phải đi ngay, cho tao mượn xe!”, không quên nhắn nhe: “Tí nữa con Nga sẽ chở mày đi thu!”. Nhưng Ngọc “ngây thơ” như con nai tơ không biết được rằng đúng giờ “hoàng đạo” thì con Nga lại biến mất hút đi luyện cổ với trò bóng rổ.

Và bây giờ Quỳnh Anh đứng đây.

Cửa xịch mở, Ngọc hơi khựng lại vì thấy Quỳnh Anh chờ sẵn, nhưng chỉ một giây sau, lấy lại tinh thần, nó cúi mặt và… bước qua. Quỳnh Anh cuống quýt, bao nhiêu lời nó định nói với con Ngọc giờ bốc hơi nhanh như giữa mùa hè 39 độ C, nó bỗng nhớ ra câu nói của Ngọc “cười lên sẽ gặp hên” và nó mỉm cười:
- Tao đưa mày đi nhé!
Ngọc trợn mắt ngạc nhiên và sau một giây đắn đo, nó cũng trèo lên. Quỳnh Anh rụt rè:
- Bây giờ – Nó hít một hơi dài thật là dài để chuẩn bị tinh thần – mày muốn mắng tao cái gì cũng được. Nói đi!
Đáp lại nó là tiếng con Ngọc, giả bộ nghiêm trang + chán chường không giấu vào đâu được:
- Không, chả mắng mày nữa, tao… mệt lắm!

Hai đứa bật cười. Tình bạn là vậy, không cần nói “Im sorry”. Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một lời nói là tất cả sẽ liền lại không để lại dấu vết, thậm chí còn có cảm giác mới mẻ và lạ lẫm hơn như thể trải qua một cơn bão, trời sẽ sáng lạ thường. Hai đứa đi trên đường, gió phả vào mặt tụi nó, dù cả hai không nhìn thấy mặt nhau, nhưng đều biết rằng gương mặt đứa bạn thân đang vô cùng rạng rỡ.


Tải về: clip nóng bỏng với gái xinh
[ ↑ ] Lên đầu trang