Những trang nhật ký của Nó đã khép lại kể từ ngày Nó thật sự hiểu Tình yêu là gì.?.. và rồi thayvào đó là những trang cảm xúc đầy nổi niềm tâm sự khi Nó nhận ra rằng 2 chữ Tình yêu không đơn giản như Nó nghĩ... Mỗi trang cảm xúc Nó viết đongđầy nước mắt và nỗi cô đơn... Nó viết để làm gì chứ? để nhận được sự đồng cảm ư?... Có mấy người thật sự hiểu những gì Nóviết? Có mấy người đọc những trang cảm xúc của Nó bằng cả trái tim của một người biết cảmthông?... Nhưng Nó vẫn viết... không phải vì Nó cố chấp, mà chỉ vì đơn giản Nó muốn viết, đơn giản là Nó muốn biết Nó đang nghĩ gì, vì chỉ khi Nó viết những dòng tâm sự của Nó ra Nó mới hiểu được cảm giác thật của Nó... Mỗi cái tp Nó viết ra, Nó đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhưng có những cái tp chạnh lòng Nó chỉ muốn đọc lạimột lần, một lần thôi... vì Nó không muốn xoáy sâu vào nỗi đau trong tim Nó ! Tp vừa đượcđăng lên, có người vào bình luận cho Nó, có người cảm thông, có người lại như giễu cợt lên chính nỗi đau của Nó. Nó chỉ đủ sức để mỉm cười, chỉ đơn giản là cảm xúc thôi mà !
Bẳng đi một khoảng thời gian dài, Nó không muốn viết gì về Nó nữa, mà chỉ sưu tầm những mẫu tin hay hay, và chỉ muốn lang thang vào những trang tp of người khác, vì Nó biết, cuộc sống ai cũng có một góc khuất tâm hồn, chỉ vì họ không muốn nói ra thôi, hay vì họ không dám đối mặt với chính con người thật của họ, với chính nỗi buồn và những suy nghĩ của họ... Bỏ thời gian trên những trang web, những người bạn của Nó nói với Nó rằng, Nó đang bỏ phí thời gian một cách vô ích, để thời gian Nó đọc những trang đó, Nó có thể đọc nhiều thứ sách hay, Nó có thể làm cái gì đó để kiếm ra tiền... Nhưng có ai thật sự hiểu rằng, chính họ đang cố lãng quên một thứ đáng quý nhất trong cuộc đời họ...Đó là một góc khuất trong tâm hồn... Tại sao họ lại không cho mình một cơ hội để lắng nghe con tim mình nói? tại sao họ không tự cho mình một cơ hội để mở lòng chia sẽ, lắng nghe và đồngcảm với nỗi niềm riêng của người khác..?
Những trang nhật kí của nhữngngười bạn Nó, hay những trangnhật kí của những người Nó không hề quen biết, mang nhiều tâm trạng khác nhau, mỗingười một góc khuất tâm hồn...Nó đọc xong những trang nhật kí ấy, lòng Nó se lại, Nó suy nghĩvà cảm thấy cần một lời chia sẽ cho chủ nhân blog ấy... rồi Nó chợt mỉm cười khi ai đó trả lời cho sự chia sẽ của Nó, ít ra thì Nó cũng còn có ý nghĩa với mộtai đó, cho dù đó chỉ là một câu nói... Có những trang blog khi Nó đọc xong, Nó chỉ biết im lặng...và thoáng chút buồn, nhưng Nó cảm thấy lòng bình yên... Có lẽ Nó đã tìm được niềman ủi từ nơi đó...
Có lẽ ai đó đang bật cười vì những suy nghĩ quá hư ảo như Nó, có lẽ ai đó sẽ cho rằng Nó thật ngốc khi Nó đang cố làm những điều vô nghĩa... nhưng xin ai đó nên hiểu rằng, ít ra Nósống thật với chính mình và chấp nhận với góc khuất tâm hồn Nó, Nó can đảm hơn họ, vì bởi lẽ, chính họ mới là người cần suy ngẫm về chính tâm hồnmình...
Thế giới ảo, Nó là chính Nó, mộttâm hồn có chút lãng mạng, mong manh, dễ vỡ vụt, dễ tổn thương... Tâm hồn Nó có đôi lúcbỗng chốc cô đơn, trống trãi... Nhưng Nó luôn biết cách tìm vui cho chính Nó... Có đôi lúc Nónghĩ Nó đang sống dối lòng mình, có đôi lúc Nó tự bảo với lòng là Nó rất sạo, sạo đến mức luôn dối gạt người khác về con người khá hoàn hảo như Nó...
Khi Nó bước ra khỏi góc khuất tâm hồn, Nó vui vẻ, vô tư, hòa đồng... Nụ cười của Nó luôn ở trên môi, Nó có thể mỉm cười với bất cứ ai nhìn thấy Nó, Nó mang đến những cuộc vui, những câu nói bông đùa, Nó tinh nghịch, Nó quậy phá... Nó luôn làm náo động một không gian khi có mặt Nó ở đó... Vì Nó luôn bảo " cuộc sống vẫn đẹp sao? ".
Những người bạn của Nó không lạ gì với Nó... một người mưa nắng thất thường, nhưng không hay mang lại phiền toái cho người khác, vì Nó có thể cảm nhận được những phản ứng của người khác đối với sự có mặt của Nó, vì Nó nhạy cảm chăng?
Có người nói đùa với Nó, và hỏi Nó, sao trong Nó có vẻ già giặn trong suy nghĩ vậy? Theo lẽ với cái tuổi của Nó phải nhí nhảnh, phải yêu đời và đừng nên nghĩ ngợi nhiều như thế, sẽ tốt hơn là khiến tâm hồn Nó héo hon đivì muộn phiền... Trong Nó giống như bà cụ non khi nhìn ngẫm sự đời... Bất chợt nó mỉm cười, cái mỉm cười trong câu hỏi người ta đặt ra cho Nó, vì chính Nó cũng đã từng hỏi Nó...Nó không dám nói là Nó hiểu nhiều về cuộc sống, Nó không có nhiều kinh nghiệm với cuộc đời, và Nó cũng chẳng phải là chuyên gia tâm lý, hay cố tỏ ra hiểu nhiều nhưng chẳng hiểu bao nhiêu... Chỉ đơn giản thôi, đơn giản là Nó sống với tấm lòng của Nó, Nó yêu thương
những người mà Nó yêu thương, Nó từng sống chân thành với những người bạn, và từng yêu hết lòng vì những người xứng đáng để Nó yêu... Nhưng chính họ đã khứa từng mũi dao vào lòng Nó, vào trái tim non của Nó, vào kí ức Nó, vàtàn nhẫn hơn họ còn xát muối lên trái tim Nó... Nó đã từng gụt ngã, từng đau thương, và từng sống trong nỗi đau với ngập tràn nước mắt của tuyệt vọng... Nó đã nếm trải không phải quá nhiều nhưng đủ để Nó hiểu những gì đã từng xảy ra với Nó... Nó ngỡ mình như thay đổi hoàn toàn sau những lần Nó gụt ngã rồi lại đứng lên, để rồi sau đó họ lại một lần nữa tàn nhẫn dẫm nát Nó... để rồi Nó phải cố gắng học cách chịu đựng, học cách đứng lên khi Nóphát hiện ra Nó thật sự mất niềm tin trong cuộc sống của chính Nó, và thật sự muốn sốngmột cách vô tình với những ai xem thường tình cảm Nó... Nó đã dừng lại, dừng lại thật sự vớinhững yêu thương vây quanh Nó, Nó sống vô tâm với những gì Nó xác định Nó cần phải nhưthế... Cho dù góc khuất tâm hồnNó không hề muốn như vậy... Nhưng rồi sao Nó nói được, nhưng Nó không làm được, Nó vẫn dại khờ tin vào những con người đó, để rồi tự Nó phải khổđau cho chính sự ngu ngốc củaNó...
Cuối cùng, cuối cùng Nó đã biếtchấp nhận với thực tại, cuối cùng Nó cũng học cách kiên nhẫn với chính mình và tập sống một cuộc sống chỉ vừa đủ yêu thương cho những người Nó cần đối xử như thế, để Nó không làm đau cõi lòng mình.... Và ngày hôm nay, Nó sống với những gì thật với lòng Nó... Đôi chút yêu thương cho cuộc sống...! Lắng nghe người ta nói,để góp nhặt cho tâm hồn Nó, đồng cảm với những người đã từng như Nó, từng bị tổn thương và cần chia sẽ... Ít ra Nó có thể làm được điều đó...
Chính những gì mà Nó đã bước qua, đã khiến Nó thay đổi rất nhiều, Nó của ngày hôm nay trưởng thành hơn và không phải dựa dẫm vào người khác, Nó của ngày hôm nay kiên nhẫn với chính niềm đau của chính Nó và tự Nó sẽ xoa dịu dần nỗi đau, Nó của ngày hôm nay chỉ vừa đủ nhiệt tình và lòng yêu thương với những người xung quanh Nó, và Nó sẽđối lúc vô tình với những ai muốn yêu thương Nó!
Nó đang mỉm cười với chính những gì Nó đang nghĩ ?
Nhưng, hiện tại, chính lúc này đây, Nó cần gửi một lời xin lỗi với một người mà Nó cần phải quên, Nó cần xin lỗi "ai đó" vì một chút vô tình của Nó để trả lại sự bình yên cho cuộc sống của "ai đó". Xin "ai đó" nếu có vô tình đọc những lời này của Nó hãy hiểu cho Nó. Nó không muốn làm "ai đó" đau. Vì nếu Nó cảm thấy đau thì "ai đó" cũng cảm thấy đau. Nó không muốn tước đi cái quyền yêu thương của "ai đó", nhưng Nó không thể đáp lại yêu thương. Nó hạnh phúc khi "ai đó" đã dành yêu thương cho Nó, nhưng chính những yêu thương của "ai đó" đã khiến trái tim Nó đang chết dần trongtuyệt vọng...
Nó ích kỉ khi không muốn bất cứ một ai khuấy động cõi lòng Nó, ngay lúc này Nó không thể đáp lại những yêu thương thì xin "ai đó" để lại cho Nó một chút bình yên, bởi vì Nó sợ...Nó sợ Nó sẽ một lần nữa gụt ngã khi dẫm phải cái quá khứ đã qua của Nó... cứ cho là Nó nhút nhát cũng được, cứ cho là Nó tàn nhận cũng được, Nó chỉ cầnmột cảm giác bình yên để Nó tiếp tục xây dựng lại niềm tin trong cuộc sống. Dù "ai đó" đang thật lòng, đang dối trá hay đang bỡi cợt với Nó, Nó cũng không muốn nghĩ nhiều như thế, Nó đang bắt nhịp lại với chính Nó... Có lẽ sẽ đến một lúc như "ai đó" từng nói với Nó,Nó sẽ hối hận vì để vụt mất thứ quý giá nhất trong cuộc sống, nhưng Nó bằng lòng như vậy để được đổi lại một chút bình yên...
Nó sẽ bước qua được, Nó sẽ sống với nụ cười và niềm tin sẽ dần được tìm lại trong Nó. Bây giờ những gì Nó cần và Nó biết Nó nên làm là : chấp nhận và giữ lấy những gì Nó đã và đang có !