Đã khiến em yêu anh nhiều quá!
Anh biết không, những ngày mình sánh vai trong xiết bao ngọt ngào, anh khiến em… bực mình lắm đấy nhá! Bực từ cách anh quan tâm em quá, bực vì tình yêu anh dành cho em luôn sáng trong và rộng lớn vô cùng. Rộng đến mức mỗi khi soi vào đó em luôn thấy “mặc cảm” đến lạ. Rộng đến mức em luôn nghĩ về anh mỗi sáng thức giấc và mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ.
Hôm trước, ở lớp, cô giáo em đã hỏi về nơi bình yên nhất, theo quan điểm, ý kiến của mỗi người là gì. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong em là khoảnh khắc bên anh, khoảnh khắc để tay mình nằm ngoan trong tay anh, để nụ cười mình quyện trong từng câu anh kể, hoặc đơn giản chỉ để em được yên lặng đi bên anh.
Tình yêu nồng nàn đến mức nếu có ai đó hỏi em rằng em yêu anh vì điều chi, em chỉ biết lắc đầu, nói chịu. Em yêu anh chỉ vì… yêu anh, vì anh là chính anh, là cảm giác bình yên em tìm thấy. Dẫu rằng chúng ta khác biệt đến mức cãi nhau “mẻ lòng”, dẫu rằng chúng ta giống nhau đến mức những câu chuyện sẻ chia tư tưởng trở thành thừa thãi…, em vẫn yêu anh, yêu anh hết lòng.
Điều đó cũng chính là lý do anh được “tòa” tuyên án ngày hôm nay và hình phạt dành cho anh chính là… chép phạt một trăm lần câu “anh yêu em”.
Cấm copy and paste nhé! ;) Nếu mỏi tay, anh có thể quay sang vì sự “trợ giúp” của em luôn ở đó!
Vì, em yêu anh! Thế thôi!