Cơn mưa rì rào từ sáng sớm đã làm dịu đi cái nóng nực ngột ngạt của mùa hè. 2h chiều, trời vẫn đang mưa, không có mặt trời, bầu trời có vẻ sáng vừa đủ để không làm chói mắt ai. Tiếng mưa hát như ru, Phong lơ mơ ném những cái nhìn và suy nghĩ mơ hồ ra bên ngoài cảnh vật. Lời nhắc nhở của chiếc điện thoại cũ đã nhanh chóng làm anh giật mình, mai cả lớp sẽ thi một môn nữa. Buổi diễn đêm qua đã ngốn của anh quá nhiều sức lực để làm hài lòng những vị khách ở phòng trà. Phong về nhà lúc 2h sáng và đặt mình trên giường đến tận bây giờ.
-Chà, khó quá – Phong vừa nheo vừa dụi mắt khi cầm cuốn giáo trình dày cộp.
Phong là một sinh viên không tồi, để có được kết quả tốt trong bài thi ngày hôm sau, anh đã học liên tục không nghỉ đến gần 5h sáng. Khung cảnh của một trường Đại học khi bước vào kỳ thi hết học phần của sinh viên thật có phần căng thẳng, sinh viên đi lại và gọi điện ở mọi lúc mọi nơi, một số sinh viên đang kiểm tra lại vị trí của “phao cứu hộ” trong túi quần, túi áo mình trước khi vào phòng thi. Còn Phong thì lê thân hình cao lênh khênh cùng cặp mắt thâm quầng bước vào phòng thi, trong đầu anh bắt đầu tái hiện lại những gì mà hôm qua đã học.
-Mọi người vào chỗ và trình thẻ sinh viên nhé, chúng tôi sẽ đuổi học những trường hợp bị phát hiện thi hộ, các bạn hiểu chứ? – Thầy giám thị nghiêm nghị nhìn mọi người.
-Này Phong - tên Khánh “đại gia” quay lại nháy mắt nhìn anh đầy ẩn ý - lại tiếp tục kế hoạch như kỳ trước chứ? Tôi sẽ trả cho cậu nhiều hơn nữa.
-Không. - Phong lạnh nhạt - Tôi đã nói rồi mà, tôi không muốn bị đuổi học.
-Được lắm. – Khánh tức giận - Chê tiền thì thôi. - Tên nhà giàu có đôi mắt gian xảo, quay lên cười khẩy.
-Cả lớp trật tự, yên lặng nào, tôi bắt đầu phát đề này.
Phong quay sang nhìn Yên – hình bóng một cô gái đẹp trong sáng và ngọt ngào làm tim anh đập mạnh và thổn thức, bụng anh sôi lên từng chập và các ngón tay run run vì mất tự chủ. Yên là một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố học, nàng bắt đầu gây ấn tượng với đám bạn trai trong lớp bằng vẻ đẹp hiền hòa, mộc mạc. Nàng có làn da trắng mong manh, đôi mắt buồn và bờ vai mỏng manh. Nàng yêu hoa hồng gai và hay đứng ngồi dưới cơn mưa, người ta tin rằng, nàng đang mong chờ ai đến. Nàng để tóc dài, mái tóc chờn vờn, loăn quăn như mây trời. Yên ít nói, nhút nhát trước người lạ, nhưng chân thành, hồn hậu với những người nàng quen. Nàng ít cười, nhưng mỗi lần Yên cười, vẻ đẹp hiền hậu đến nhu mì làm bao người say đắm.
-Ai ném phao trong hộc bàn đấy? - Tiếng thầy giám thị ồm ồm làm cả phòng đứng tim và giật nảy.
-Là em ạ - Phong đứng dậy, điềm tĩnh.
-Cậu giỏi thật, đúng là những kẻ không có kiến thức thường có nhiều thủ đoạn để tiến thân. Cậu có biết cái gọi là quy chế chứ?
-Em biết ạ.
-Còn không mau đứng dậy, ký vào biên bản rồi nộp bài thi để các bạn khác làm bài.
Phong đứng dậy, nộp bài. Mắt anh hồi hộp nhìn Yên, cô nhìn anh, tội lỗi, đỏ mặt ngượng ngùng. Tài liệu trong hộc bàn ấy là của Yên. Phong lững thững đi bộ ra giữa sân trường, lòng anh nhẹ bẫng như không, nếu anh không nhận tập tài liệu đó, Yên sẽ bị đình chỉ thi và cô ấy đã đủ số môn phải học lại so với quy định thi tốt nghiệp.
-Tại sao anh lại làm thế? - Giọng nói ấm áp của Yên vang lên không khỏi làm anh giật mình.
-Em đủ số môn phải học lại rồi. - Phong nhìn Yên một cách lo lắng và đầy yêu thương.
-Nhưng anh không nên vì em mà làm như thế, sẽ thiệt thòi cho một sinh viên giỏi như anh. – Yên nhìn anh, đau lòng.
-Tại sao lại không chứ? – Phong vẫn cười với vẻ lạc quan. Anh có thể từ chối làm bài thi hộ cho bạn cùng lớp, nhưng với nàng, thì không. Giữa Phong và Yên, tồn tại một thứ tình cảm khó có thể diễn tả và lý giải nổi.
-Mặc kệ đi, hôm nay chúng ta được về sớm, em có muốn đi chơi hồ với anh không? - Phong cười sảng khoái.
-Anh biết em không có lý do để từ chối mà.
Trên chiếc xe đạp cũ, Phong đèo Yên đi ra một hồ sen nhỏ ở gần trường Đại học của hai người. Hè về, hoa sen trắng, hoa sen hồng nở thơm ngát, đua nhau vươn lên cùng với lá sen xanh thẫm. Tuy đều vươn lên, nhưng chúng vẫn để dành chỗ cho nhau, ước chi loài người cũng như vậy. Phong ngồi cạnh Yên trên bờ hồ, gió mát đẩy hương sen lại gần hai người, Phong cảm thấy quên mọi nỗi lo lắng và buồn bã, có thứ gì đó gọi là hạnh phúc đang sinh ra, lớn dần và đong đầy trong mắt anh.
-Tối nay anh có đến phòng trà nữa không?
-Có, chắc anh phải đến sớm, anh muốn luyện lại một chút. – Yên nhìn vào bàn tay của Phong, bàn tay có những ngón tay thon dài và rất mềm ấy, đó là một dấu hiệu của một nhạc công giỏi.
Bố mẹ Phong bị lũ cuốn trôi năm anh mới 7 tuổi. Anh và ông nội được một gia đình giàu có cứu sống và họ đồng ý cho 2 ông cháu anh ở lại giúp việc cho họ. Ông chủ của anh là một phú hộ giàu, nhưng lại bị mù, cả đời ông chỉ mong ước có thể chơi đàn dương cầm nhưng không thể. Ông trút hết hy vọng vào Trung – con trai ông, nhưng Trung lại không đam mê và không có năng khiếu nên đã nhờ Phong học và chơi hộ cho bố của mình nghe. Phong yêu và say mê dương cầm đến nỗi, chỉ trong một thời gian ngắn, anh đã có thể chơi rất giỏi và có thể chơi thuần thục những bản sonatte kinh điển. Năm Phong và Trung 15 tuổi, ông chủ lâm bệnh, qua đời, cả gia sản của ông đã bị Trung đốt hết vào những canh bạc và cuộc vui chơi chỉ sau một năm.
Phong và ông nội đến ở một ngôi nhà nhỏ cách rất xa trường anh bây giờ. Năm Phong thi đỗ Đại học, thì ông nội qua đời, từ đó, anh sống một mình, không người thân. Phong đã có một lối sống tự lập từ bé, anh tự kiếm tiền nuôi sống bản thân. Thật may mắn khi có một phòng trà đã nhận anh chơi đàn cho họ, họ thật bất ngờ khi một chàng trai nghèo, không có tiền mua nổi một cây đàn dương cầm, lại có thể đàn lên những giai điệu réo rắt, du dương, mê hoặc lòng người đến vậy.
-Phong à! – Giọng Yên có vẻ hơi ngần ngừ - Các bạn cùng trường nói rằng anh là phù thủy, có phải thế không ạ?
-Haha – Phong cười lớn – em có nghi ngờ như vậy không thế? Nếu có kiếp sau, anh ước mình là phù thủy, anh muốn mình có phép thuật. Mà chắc cũng phải có lý do gì đó cho lời đồn ấy chứ nhỉ. – Phong ngẫm ngợi hồi lâu - Phải chăng anh có điều gì đo khác thường, em có thấy thế không?
-Em... - Yên cười rất hồn hậu.Em thấy anh cao lớn và đẹp. Mọi người thì nói anh học giỏi và thích sống cô độc.
-Điều đó đơn giản thôi, nhà anh cách trường đến 20km, liệu ai có thể đạp xe40 km để đến ở cùng anh không? - Phong đáp rất mau.
-Còn việc anh không có bạn thân và di chuyển rất nhanh ra khỏi trường và ra khỏi bất kỳ đám đông nào. Thú thực, trong trường, anh không tìm được tri kỷ, cho đến khi gặp em - Phong liếc nhìn Yên và chờ xem phản ứng của nàng.
-Còn việc nhà anh có dơi?
-Lúc đầu chỉ có một con dơi lạc ở nhà anh và rồi chúng tự sinh sôi và nuôi sống cho nhau. Em đừng sợ, dơi là một loài động vật hiền lành.
-Có người đã nhìn thấy anh lang thang rất lâu trong nghĩa địa và nằm ngủ bên một ngôi mộ không chỉ một lần?
-Đó là mộ của ông nội anh. Ngoài ông, anh không có người thân thứ hai. - Ánh mắt Phong buồn rầu và nhìn xa xăm, anh chợt nhớ về ông nội, về những năm tháng được ông nuôi nấng, một người ông hiền hòa, đôn hậu, giàu lòng yêu thương như vậy, đáng lẽ phải được sống lâu trăm tuổi...
-Em còn gì muốn hỏi và nghi ngờ nữa không? Xin em cứ nói, anh sẽ chia sẻ thành thật với em.
-Không – Yên cười hiền - Đấy là lời họ nói thôi, còn em thì tin anh mà, anh là một chàng trai tốt. - Yên mỉm cười nhìn Phong, thực ra, chất đầy trong lòng cô là một lòng tin vô hạn và vô điều kiện, có lẽ, kể cả Phong có là phù thủy đi chăng nữa, thì cô vẫn yêu anh, yêu sâu đậm. Chỉ có điều, trong suốt 4 năm, cô không thể nói ra, bởi cô đã vướng vào một lời thề với dòng họ và với chính chàng trai là bạn thanh mai trúc mã của mình. Phong biết được chuyện đó, Phong từng gặp Minh – chồng chưa cưới của Yên, song, những sự ngăn cách ấy, chẳng thể nảo ngăn được những cảm xúc chân thật từ đôi bạn trẻ. Họ yêu nhau sâu đậm, thiết tha, nhưng thầm kín và bất hạnh. Những lúc ngồi một mình hay chơi đàn, Phong không tài nào buông lơi và làm mờ được hình ảnh kiều mị của Yên trong tâm trí, Phong nhớ những chiều đạp xe đưa nàng đi quanh hồ sen, vườn hoa, ngắm nàng cười trong nắng, ngắm hoa bướm bay theo nàng.
Phong đã đem lòng yêu nàng một cách thầm lặng, hy sinh cho nàng một cách vô điều kiện suốt bốn năm qua. Anh biết, anh không thể làm gì, mà cũng không thể ép Yên chống lại gia đình nàng. Nhìn thấy Yên trong suốt bốn năm qua, Yên là người duy nhất anh dành cho những tia nắng đầu tiên, những hoàng hôn bảng lảng, những bản nhạc piano say mê và tình yêu bất tận.
Yên sinh ra ở một thị trấn nhỏ vùng duyên hải và tấp nập thuyền bè qua lại. Nhà nàng có một cửa hàng kinh doanh đồ lưu niệm cho khách du lịch. Yên lớn lên bên Minh, chàng hàng xóm điển trai, thân thiện và dễ gần. Họ học với nhau hết tiểu học, đến trung học phổ thông, tình cảm lớn dần thành những cảm xúc ngây ngô, mới mẻ nhưng mãnh liệt và tràn trề. Họ dần yêu nhau. Minh không học giỏi, nhưng là một chàng trai tốt bụng, vị tha và hay giúp đỡ mọi người. Minh rất khéo tay, tiếp nối nghề mộc của gia đình, anh có thể sử dụng thành thạo những dụng cụ làm nghề của cha từ năm 13 tuổi, càng lành nghề, anh càng say sưa với những sáng tạo của mình khi thiết kế nội thất và những đồ trang trí. Thật khó có thể diễn tả nổi niềm vui của Yên khi nàng nhận được những đồ vật bằng gỗ được làm bởi chính tay Minh. Nàng yêu Minh từ lúc nào không hay và hai người từng thề nguyện chung thủy đúng như lời hứa hẹn của hai gia đình từ rất nhiều năm về trước. Có lẽ Yên đã trở thành vợ của Minh từ lâu khi tình yêu của hai người không phải đứng trước một bước ngoặt lớn lao đó là Yên đỗ Đại học, còn Minh thì không. Bao nhiêu mâu thuẫn, cuộc đấu tranh giữa tình yêu và sự nghiệp, sự vị kỷ và hy sinh đã được giải quyết bằng cuộc đính hôn của hai người.
Đêm cuối cùng, Yên ngồi bên Minh, trên bãi biển rì rào sóng vỗ, vầng trăng hôm ấy tròn và sáng tỏ, khiến những vì sao cũng lấp lánh nhìn xuống nhân gian. Họ ngồi bên nhau, tựa đầu vào vai nhau nghe hương biển mặn chát và trái tim thổn thức đập chậm rồi lại nhanh.
-Yên à, em là một cô gái kiên cường và giỏi giang, muốn em đạt được ước nguyện, anh đã cố gắng thuyết phục gia đình và thuyết phục lòng mình để gắng xa em và chờ em thêm 4 năm dài đằng đẵng khi em học Đại học. Em biết đấy, anh yêu em và nhất định, dù cho thế nào, anh cũng sẽ chờ em về, về để làm vợ anh, sinh cho anh những đứa con khỏe mạnh, xinh đẹp và chúng có quyền được hãnh diện khi có một người cha tốt bụng như anh và một người mẹ giỏi giang và xinh đẹp như em. Vì anh, và tấm lòng trọn vẹn chung thủy này, em sẽ quay về bên anh chứ?
Xúc động khi nghe thấy những lời từ một chàng trai thật thà, tốt bụng và chung thủy, Yên không giấu được nước mắt mà nói trong nghẹn ngào:
-Dù có thế nào, nhất định em cũng sẽ quay về, Minh à, anh hãy chờ em.
Ngày nàng lên thủ đô học, nỗi nhớ gia đình và người yêu dâng đầy lên khóe mắt mỗi lần nàng nhìn mọi người trước khi bước lên xe. Chặng đường 400km ra thủ đô dường như mịt mờ và xa hơn.
Một ngày cuối năm học và cũng là cuối thời sinh viên của Phong và Yên, Phong sẽ ra trường và trở thành một nhà báo trẻ, Yên sẽ quay trở về thị trấn duyên hải êm đềm và kết hôn với người tình chung thủy đã bao năm chờ đợi nàng. 2 người lặng lẽ, hối tiếc, nuối tiếc thay cho nhau. Hai người nhìn nhau rất lâu, như ngày xưa mới bước vào trái tim nhau, rồi lại nhìn sâu trong ánh nắng đang trải đều lên những chùm hoa phượng đỏ cháy. Bởi ánh nắng chói chang kia, mà bầu trời càng xanh cao và đầy hy vọng, nhưng trong trái tim hai người thì tất cả càng ngày càng mong manh như ngọn đèn trước gió, đang leo lét, vô định và sắp tắt lịm.
***
-Alô, anh Minh à... - Yên nói với giọng trầm buồn và rụt rè như người có lỗi.
-Yên à, em có chuyện gì đúng không? Hay em đã thay đổi rồi, càng ngày anh càng thấy em càng xa anh, em không còn gọi điện, nhắn tin kể cho anh về cuộc sống của em nữa. Em đang tách anh, đang dần xóa anh ra khỏi cuộc sống của em có phải không? Em thay đổi rồi đúng không?
-Không. – Yên hời hợt và yếu ớt - Xin anh đừng nghĩ thế, việc em không trả lời tin nhắn hay nhận cuộc gọi của anh là do em quá bận, em phải thi tốt nghiệp mà.
-Em thay đổi rồi, người con trai đưa em ra bến xe, em đã yêu hắn đúng không?
-Trời ơi, sao anh có thể nghĩ như thế? Đó chỉ là một người bạn cùng lớp của em thôi, em nhờ bạn đưa ra bến xe vì nhà bạn ở gần đó. - Yên cự lại một cách yếu ớt, chính nàng cũng biết mình đang nói dối.
-Anh đã thấy được cái gì đó khác biệt trong ánh mắt của hai người khi nhìn nhau. Yên à, vì yêu em, anh không quản đi 400 km ra Hà Nội để đón em về, anh một lòng chờ em từng ấy năm, giờ chỉ còn một tháng nữa là chúng ta kết hôn? Sao em nỡ đối xử với anh như vậy?
Yên òa khóc, nàng xúc động mạnh, không phải vì Minh nghi ngờ lòng chung thủy của nàng, mà là vì thứ tình cảm của nàng với Phong bấy lâu nàng đành câm lặng, nàng càng trốn tránh, càng phủ nhận thì tình cảm ấy càng dâng trào mãnh liệt.
-Em yêu anh, em không thay đổi, xin anh đừng nghi ngờ và buộc tội em gì thêm nữa..
***
Tối nay là một buổi tối thảnh thơi, hai người vừa thi xong môn cuối cùng, nhờ cơn mưa rào lúc chiều mà không khí không còn nóng nực mà trở nên mát dịu, ngồi sau xe Phong, Yên nghe những làn gió miên man, mỏng mảnh trêu đùa chiếc váy trắng tinh mà nàng đang mặc. Nàng mặc váy trắng đến đầu gối, nàng tết tóc cuốn quanh đầu như cô dâu. Phong lặng nhìn vẻ đẹp tinh khôi, trong sáng và kiều mị khi cùng Yên đi bộ trên cầu, linh cảm của một người nghệ sĩ, một người đang yêu say đắm, mách bảo và ép anh cố tìm hiểu về dáng vẻ lạ lẫm của nàng trong đêm nay.
Gió thổi lồng lộng về phía nàng, nàng đứng trên cầu, và cách xa Phong. Ánh mắt buồn bã của nàng khi nhìn Phong trùng với ánh mắt của nàng khi nhìn cảnh đêm ở Hà Nội lung linh đèn vừa.
-Em sắp kết hôn – Yên nói mà mắt nàng thậm chí đã không dám nhìn vào đôi mắt buồn bã của Phong.
Chỉ vẻn vẹn bốn chữ ấy thôi đã khiến trái tim Phong vỡ òa, Phong thấy người nóng ran và cảm giác đau đơn lan tràn, thổn thức khắp cơ thể. Anh thấy cổ họng anh uất nghẹn không nói ra thành lời, cuối cùng ngày anh không mong đợi nhất đã đến, đã đến lúc Yên phải trở về với xứ sở, với hạnh phúc sắp đơm hoa kết trái của cô ấy. Chỉ một mình anh, anh không thể làm gì để đưa nàng đến bên anh, không thể cùng nàng chống lại tất cả để đắp xây hạnh phúc, anh tự thấy mình yếu đuối và hèn hạ và tự cười vào mặt mình bằng đôi mắt rưng rưng sắp khóc. Anh cảm thấy lòng nhói đau vì một tình yêu không lời, chưa một lần siết tay, chưa một lần nói yêu, chưa một lần thề hẹn. Phong vẫn nói bâng quơ:
-Ừ, em hạnh phúc nhé. Anh và nàng đi dọc cho đến hết chiếc cầu dài trong câm lặng, giống như tình yêu của hai người. Vì không vượt qua được rào cản và chịu đương đầu với thử thách, họ đành buông tay nhau.
Lễ tốt nghiệp diễn ra trong ánh nắng hè rực rỡ và trên những tà áo dài thướt tha. Phong lại một lần nữa ngẩn ngơ trước tà áo trắng trinh nguyên của Yên như ngày nào. Phong ôm trên tay tấm bằng Giỏi và nhận rất nhiều lời khen ngợi của thầy cô, lời chúc tụng của bạn bè. Phong nhận được rất nhiều lời mời gọi từ những Công ty truyền thông lớn ở Hà Nội. Nhìn Thư cầm tấm bằng Khá và gương mặt rạng rỡ, Phong đến lại gần và nhìn nàng.
-Chúc mừng em, em đã đạt được ước nguyện năm 18 tuổi. Giờ em 22, em đã là cử nhân rồi.
-Cảm ơn anh,chúc mừng anh, anh là cử nhân Giỏi duy nhất của cả khoa. Hãy sống một cuộc sống hạnh phúc và thành đạt anh nhé!
Phong quay đi chỗ khác, thì thầm:
-Em mặc áo dài trắng đẹp lắm, vẫn đẹp mê hoặc và tinh khôi như lần đầu tôi gặp em, nhưng tôi muốn nhìn thấy em mặc áo dài đỏ...
Tiếng ve kêu rộn rã, hát vang khúc nhạc bất tận của mùa hè, phượng đỏ, tường vi tím và cái nắng hè gay gắt là những gì Yên thấy trên đường trở về quê. Về nơi mà nàng phải thuộc về, nàng sẽ ở đó và tìm thấy chân trời ở đó. Có thể nàng sẽ không bao giờ quay trở lại Hà Nội và sẽ mãi mãi quên hết và chôn dấu tình yêu câm lặng của nàng với Phong, thứ tình yêu không lời, chỉ có hai người biết. Nàng sẽ hạnh phúc bên Minh, bắt đầu những chuỗi ngày hạnh phúc bất tận với người chồng tốt bụng và khéo léo và những đứa con bụ bẫm và khôi ngô. Nàng sẽ không quay trở lại Hà Nội nữa, sẽ không lần nào gặp lại Phong nữa. Sẽ quên hết tất cả những kỷ niệm dấu yêu thời sinh viên, cùng Phong đi khắp nơi khắp chốn, cùng Phong trải nghiệm những hạnh phúc lẫn buồn đau, cùng Phong đón ánh bình minh trên sông chói lòa và gặp Phong khi hoàng hôn, chân trời vụt tắt, cùng Phong ngắm ánh sao trên sông, hay soi bóng mình trên những bờ cát dài phẳng lặng. Phong cảm thấy như tất cả dường như đều nhòa mờ đi, đều gần vụt tắt khi trao cho Yên món quà và lần cuối cùng đưa Yên ra bến xe, lúc này, Minh lại một lần nữa xuất hiện với nụ cười thật tươi, dang rộng vòng tay đón Yên vào lòng. Phong đứng xa, chỉ biết trân trân nhìn về nơi đó. Tất cả đã kết thúc thật rồi.
Về quê hương, Yên cảm thấy day dứt, khôn nguôi và không hề vui như những lần trở về khi trước, nàng cố bao biện rằng, nàng nhớ bạn bè và cuộc sống ở Hà Nội, nhưng kỳ thực những ám ảnh về Phong, một chàng trai với vẻ đẹp mê hoặc như một vị thần kia luôn làm nàng nhớ nhung đến đau thắt và nghẹt thở.
-Em sao thế? Anh nghe mẹ nói mấy ngày nay em có tâm trạng không vui, anh vừa đi in thiếp mời và đi đặt tiệc ở khách sạn về, xin lỗi vì không đưa em đi cùng, thấy em mệt nên anh lo cho em, anh có mua chút hoa quả và một đĩa nhạc hòa tấu piano về cho em này. – Minh quan tâm và tỏ vẻ lo lắng trước tâm trạng buồn bã của nàng.
-Piano? – Nàng nói gần như trong vô thức – Piano?
-Phải, nhạc hòa tấu piano rất hay em ạ, tiếng đàn cũng trong sáng như em vậy, em yêu ạ.
-Bỗng chốc có gì đó lóe lên trong đầu nàng.
-Mẹ - Yên chạy đến ôm cổ mẹ thật trìu mến.
-Dạo này tâm trạng của con sao thế? Ngày cưới của con sắp đến rồi mà, con không vui sao?
-Dạ không, con chỉ thấy hơi lo lắng một chút thôi, mẹ ơi, lắc tay và dây chuyền và những đồ trang sức mà bà ngoại cho con, mẹ cất ở đâu, mẹ đưa con giữ được không, con muốn đi sục lại cho sáng, con muốn đeo nó trong ngày cưới như một cách tưởng nhớ đến bà...
Tại tiệm vàng, Yên run run bước vào. Nàng đã bán hết số của hồi môn mà bà ngoại dành cho nàng. Sau khi bước ra, nàng nói chuyện với bạn thân của mình rất lâu và nàng đã tìm được địa chỉ của một cửa hàng bán đàn dương cầm có uy tín ở Hà Nội.
-Chào ông chủ, tôi muốn đặt mua một cây dương cầm và phiền ông chuyển đến địa chỉ này...
Trước ngày cưới của nàng hai hôm, lúc này, tâm trạng của Yên đã dần tốt lên, nàng đang hồi hộp chờ đón những biến chuyển trong bản thân mình, khi trở thành một cô dâu trẻ.
Nàng nhớ đến hộp quà mà Phong trao cho nàng. Nàng mở món quà ra và nâng niu trên tay một chiếc áo dài đỏ thắm.