watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về :Game ai là triệu phú
* * *
Vừa vào đến nhà việc đầu tiên tôi làm là hùng hục lôi ra 1 tờ giấy, vẽ cái mặt hắn vào đó..tiếp theo tôi dán nó lên tường và phóng phi tiêu cho hả giận..cái thằng lưu manh đó dám cướp nụ hôn đầu đời của tôi, đuổi Phong về và mắng nhiếc tôi thế này thế nọ..hắn nghĩ hắn là ai? Là sao chắc..nếu không phải tôi quỵ lụy hắn vì cuốn sổ thì tôi đã đá cho hắn 1 cái sang Lào định cư rồi....tôi thề, thề sẽ không bao giờ bộc bạch tâm sự của mình ra trang giấy nữa..
------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau tôi vào nhà sách xem đồ, vừa đi tôi vừa nghĩ miên man về Phong..thật tội cho cậu ấy, đã đưa tôi về mà còn bị chửi nữa chứ..
-Thôi đi tô tượng vậy..
Tôi thầm nghĩ..đó là 1 cách để giải tỏa stress trong lòng tôi lúc này...
ở khu tô tượng... Sau khi chọn được 1 bức tượng 2 đứa bé đang mi nhau cực kì dễ thương, tôi đem nó lại chiếc bàn dài mà ở đó có để những hộp màu để mọi người cùng tô với nhau...Bất chợt tôi thấy Phong, cậu ấy đang ngắm nghía tác phẩm mới hoàn thành xong của mình.
-Woa, đẹp quá.
Tôi thốt lên trầm trồ thán phục...Phong quay lại nhìn tôi, rồi cậu ấy nở 1 nụ cười:
-Chào Hằng.
-Chào Phong.
Tôi nói và ngồi xuống cạnh cậu ấy.
-Cậu tô đẹp quá.
-Bình thường thôi mà.
Rồi cậu ấy hỏi :
-Bạn đã giải thích với Huy chưa?
Huy...Sao cậu ấy lại lôi cái gã đáng ghét ấy vào thời điểm hay ho thế này nhỉ?
-Việc gì phải giải thích chứ..Huy với mình chẳng có quan hệ gì sất..
-Chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy điên lên vì ghen như thế..mà quái thật, Huy luôn bảo Hằng là bồ của cậu ấy trong khi Hằng lại phủ nhận suốt...
Tôi ậm ờ :
-Chuyện này khó nói lắm Phong ạ.
Phong định nói thêm gì đó...nhưng khi thấy vẻ mặt của tôi, cậu ấy lại thôi..
-À, Phong này..Phong tô giúp Hằng với nhé..Hằng tô hay bị lem nhem lắm..
Tôi chìa bức tượng ra đầy hy vọng...
-Được thôi.
Cậu ấy vui vẻ nói và chúng tôi cùng bắt tay vào công việc..vừa tô, chúng tôi vừa trò chuyện với nhau về đủ đề tài và cả 2 cùng thích thú khi nhận ra mình đồng quan điểm với nhau về 1 số chuyện..Ra về, tôi còn bắt cậu ấy khắc tên Phong -Hằng lên bức tượng nữa...
Chà, đó đúng là 1 kỉ niệm đáng nhớ mà suốt đời tôi không bao giờ quên được..
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Chiều thứ 2, con Thảo làm 1 việc rất chi là ""ngộ nghĩnh trẻ thơ""..không biết nó đào đâu ra bộ ảnh bồ cũ của Huy..25 đứa và đứa thứ 26 là tôi..xong nó sắp thành 1 dãy và bảo tôi hay so sánh sắc đẹp giữa mình và bọn đó...Trời ạ, việc nó làm khiến tôi thắc mắc không hiều nó có vấn đề gì về thần kinh không nữa...Riêng cá nhân tôi thì không bao giờ so sánh tôi với người khác để rồi tự dằn vặt bản thân mình cả..hơn nữa giữa tôi và Huy thì có cái quái gì đâu kia chứ?
Đến giờ ra chơi, Huy lại xuống lớp tìm tôi, trông mặt hắn hầm hầm...nhưng tôi chẳng quan tâm, tôi vẫn tức hắn ghê lắm..
-Hằng, tôi có chuyện muốn nói.
Tôi tảng lờ đi và tiếp tục câu chuyện dang dở với bạn bè..Nhưng quái, chẳng có đứa nào chịu đáp lại cả..chúng chỉ ngước mắt lên, nhìn Huy đầy ngưỡng mộ...còn tôi thì giục 1 cách tuyệt vọng:
-Nói tiếp đi các bà..
Huy có vẻ như không kiên nhẫn được nữa...hắn nắm lấy tay tôi lôi lên và kéo ra khỏi lớp..
-Thả tôi ra..
Tôi vùng vằng nhưng tay hắn cứng như gọng kìm vậy...đã thế bọn con gái lớp tôi chẳng thèm can ngăn, còn suýt soa đầy thích thú nữa chứ..
Đến 1 dãy hành lang vắng vẻ, hắn mới chịu buông tay tôi ra..
Tôi vừa ôm lấy cái tay của mình vừa cau có nhìn hắn:
-Lần sau cậu thôi cái trò này đi...tôi không phải là búp bê, là con rối để cậu muốn lôi đi đâu thì lôi.
-Cô và Phong hẹn hò nhau đi tô tượng hả?
Hắn hỏi mà mắt cứ long lên sòng sọc.
-Rõ vô duyên, cậu có quyền gì mà can hệ vào chuyện của tôi..tôi thích đi với ai là quyền của tôi nghe chưa..?
-Thế à? sao cô không mở to cặp mắt mí lận của cô ra mà nhìn cho rõ...cô quên thỏa thuận của chúng ta rồi à..Cô là của tôi, tôi sai gì thì cô phải làm và tôi có quyền biết cô đã làm gì...
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn
-Cậu bị chó dại cắn à..tiêm chủng chưa mà bây giờ nói sảng thế..tất nhiên là tôi nhớ nhưng cậu cũng phải biết giới hạn của mình ở đâu chứ..Sao cậu thích hành hạ và kiểm soát người khác thế?
-Tôi thừa hiểu cái đầu của cô đang nghĩ gì...cấm lại gần thằng Phong nghe chưa..tôi cũng nói nó tránh xa cô ra rồi..
-Cái gì?
Tôi la lên kinh hoàng..thằng điên xã hội, đao nhân loại này đang làm gì vậy??????????????
-À, còn nữa..ra về đợi tôi trước cổng trường nghe chưa.
Hắn nói như ra lệnh rồi bỏ đi....
-Chờ hắn...tôi chưa bị điên vì thế trong đầu tôi lập trình 1 kế hoạch chuồn nhanh gọn..
-----------------------------------------------------
Ra về, thay vì đi cổng trước như mọi khi tôi lại chuồn về cổng sau...nhưng 3 chân 4 cẳng đạp về được 1 đoạn thì lại bị hắn chặn lại bằng con ARN... Hắn nheo mắt nhìn tôi, cười cười..
-Định chuồn hả? Làm gì mà dễ thế?
Hic...đúng là dai như đỉa đói...tôi ngao ngán nhìn hắn hỏi:
-Làm sao cậu biết tôi chuồn cổng sau?
-Có gì đâu..tôi bảo mấy thằng đệ để ý đến cô giùm...có thằng thấy cô đi cổng sau nên phone cho tôi ngay ấy mà..
Trời ạ, tôi đâu phải con nợ hắn đâu mà hắn kiểm soát tôi gắt gao như thế chứ...Điên thiệt, tôi chỉ muốn nhảy phắt xuống xe, túm lấy tóc và chà mặt hắn xuống đường cho bỏ ghét.
-Đi thôi..đến nhà sách với tôi.
Hắn nói bằng cái giọng ra lệnh đáng ghét..còn tôi thì nhìn hắn ngạc nhiên..người như hắn mà ham đọc sách thì giống như heo có cánh , heo bay lên trời vậy... nhưng nói gì thì nói, phản đối gì thì phản đối..tôi vẫn phải đi cùng hắn dù có muốn hay không? Tất nhiên tôi chẳng có ý định đi chung với hắn..thế là tôi đi xe đạp còn hắn tà tà xe máy trên đường..rõ khỗ, không biết hồi hắn còn nhỏ có bị va đập, chạm dây thần kinh nào không mà giờ lại làm ba cái trò vớ vẩn này nhỉ?
-------------------------------------------------------------------------------------
Trời ạ, tôi tưởng hắn dẫn tôi vào đâu..té ra hắn dẫn tôi vào khu tô tượng..lại còn chọn ra đến 5 bức đại loại 2 đứa bé đang mi nhau, tựa lưng vào nhau nữa chứ..Kinh thiệt, hắn bày ra ba cái trò vớ vẩn này làm gì nhỉ..nhưng kinh dị nhất là hắn quay sang tôi nói bằng cái giọng tỉnh bơ:
-Cô trả tiền đi...
-Tôi chưa bị điên..cậu tô 1 mình thì trả 1 mình đi..
Tôi đâm cáu.
-Ai bảo tôi tô 1 mình..tôi tô cùng cô mà...tôi đi vội quá không mang theo kịp tiền..cô trả đi, tôi sẽ trả lại cho cô sau..Trả đi.
Hắn gườm mắt nhìn tôi thế là tôi buộc phải thanh toán....30000 nghìn, đau hơn hoạn, đã thế khi tôi bảo hắn bỏ bớt 4 bức lại..hắn lại không chịu mới tức chứ..
Trái ngược với khung cảnh lãng mạn ngày hôm qua...tô màu với Huy đúng là 1 cơn ác mộng..hắn tô xấu kinh khủng thế mà lại luôn miệng đổ lỗi cho tôi nữa chứ.. thế là tôi trả thù bằng cách đòi tiền..
-Cậu phải trả 3 chục cho tôi nghe chưa?
-Tôi không trả thì sao?
Hắn cười cười.
-Thì con cậu sinh ra sẽ bị mù mắt.
-Tôi không có ý định lấy vợ..Tôi sẽ tìm đến cô..Lúc ấy tôi sẽ chọn 1 trong lũ con nheo nhóc của cô làm con..lúc ấy để coi con ai bị mù mắt..
Nhưng tôi không còn nghe hắn nói gì nữa, vì bận để ý đến 1 anh chàng rất cute, có nét gì đó giống Phong..
-Này,
Hắn giật tóc tôi, đau tê tái.
-Trong lúc con gái ở đây để ý tôi thì cô lại đi ngắm thằng khác à? Cô bị gì vậy..đồ con gái lẳng lơ..
Lẳng lơ..hay thiệt, tôi có lẳng lơ thì cũng không đến lượt hắn bình phẩm..
-Còn cậu là cái đồ loang lổ.
-Cô lẳng lơ.
-Cậu loang lổ
-Lẳng lơ
-Loang lổ.
Bỗng chú bảo vệ đập tay lên vai Huy, giọng răn đe:
-Đề nghị cô cậu coi lại lời nói..cô cậu đang làm ô nhiễm tâm hồn trẻ thơ ở đây đấy.
Tôi và Huy ngơ ngác quay lại thì:
-Mẹ ơi, lẳng lơ là gì mẹ?
-Bố ơi, loang lổ là sao hả bố
Sau 1 tiếng đồng hồ tô tượng đầy tai tiếng, bị bố mẹ lũ trẻ nói vào tai chúng những câu đại loại như:
-Cưng, lớn lên con đừng giống hai người họ nghe.
-Hai người đó thuộc phần tử xấu, con phải tránh xa ra, không được lại gần, nghe chưa?...vv....
Thế là tôi và Huy phải rời khỏi nhà sách..nhưng tôi chưa kịp mừng vì điều đó thì hắn lại kéo tôi vào công viên với lí do...chơi.
Ý kiến hắn đưa ra làm tôi muốn điên cả người..tôi và hắn có phải là đôi, là cặp gì đâu mà lại kéo nhau vào chỗ đó kia chứ..đã thế lại phải móc hầu bao ra mua cho hắn thêm cái kem 3000 đ..đau hơn hoạn.
""BỐP""
Đó là tiếng tôi đập 1 con muỗi đang đốt chân tôi...nó to kinh khủng..dám cá là cái giống muỗi truyền bệnh sốt rét lắm..
-Về được chưa?
Tôi quay sang hắn hỏi và mặt đỏ rần lên khi các cặp nhan nhản xung quanh chúng tôi mi nhau chùn chụt..
-Đợi tí..về gì cho sớm..
Hắn ậm ờ nói rồi...
-Hằng này. Tôi muốn cô làm bạn...
""BỐP""
Lại 1 con muỗi nữa chích tôi đau điếng..
-Chết mày nè con.
Tôi nói mà không dấu được vẻ căm hận...và tôi tưởng tượng con muỗi đang chết dưới tay tôi là cái mặt của Huy.
-Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy..
Huy cau có nhìn tôi..
-Nói gì thì nói đi.
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn..

Hắn ngoảnh mặt đi chỗ khác...
-Tôi muốn cô làm bạn..
""BỐP""
Một con muỗi khác lại dám to gan cắn sau lưng tôi..Hic, ngồi đây một lát không khéo làm buổi tối cho muỗi mất..không biết về nhà mẹ có nhận ra đứa con dễ thương của mẹ không nhỉ?
-CÔ CÓ THÔI CÁI TRÒ ĐẬP MUỖI VỚ VẨN CỦA CÔ KHÔNG HẢ?
Đột ngột Huy quát to làm không chỉ tôi mà mấy đôi đang hôn nhau 1 cách vừa đắm vừa đuối cũng phải giật nảy mình..tôi cũng hét lại giọng to không kém..
-MUỖI CẮN TÔI THÌ TÔI PHẢI ĐẬP CHỨ SAO? CẬU THỬ NGỒI YÊN ĐỂ MUỖI CẮN XEM CÓ CHỊU ĐƯỢC KHÔNG?
-NHƯNG TÔI ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI CÔ.
-NHƯNG TÔI ĐANG BỊ MUỖI ĐỐT.
Tôi ngoác miệng ra cãi
Hắn nhìn tôi trân trối rồi vò đầu bứt tai rên rỉ:
-Trời...Sao tôi có thể có....với 1 con nhỏ như thế này..
Tôi chẳng hiểu hắn nói cái quái gì hết nhưng mừ con nhỏ này là có liên quan đến tôi rồi, thế là tôi liếc xéo hắn và lầm bầm:
""Đối với ai thì không biết nhưng đối với bố mẹ tôi thì tôi là vàng, bạc, kim cương, hột xoàn""
--------------------------------------------------------------------------------
Buổi đi chơi của tôi và Huy đã diễn ra như vậy đó...Đang yên đang lành, hắn bắt tôi đi tô tượng, để rồi người ta coi tôi là phần tử xấu xa...rồi còn bị hắn lôi vào công viên và làm mồi cho muỗi nữa chứ..tức nhất là cuối cùng vẫn bị hắn chửi..tức..tôi không hiểu vợ hắn sau này là người như thế nào nhưng chắc phải có một khả năng chịu đựng, 1 nghị lực phi phàm lắm mới có thế chịu được 1 thằng chảnh, kiêu căng, ngạo mạn như hắn....
-Hằng, nghĩ gì mà thần ra thế hả con
Tiếng mẹ làm tôi giật thót cả người..Quay lại, tôi trố mắt ngạc nhiên vì mẹ đang bận trên mình một bộ đồ rất đẹp, mẹ lại trang điểm nữa chứ....hay thiệt:
-Mẹ sắp có live show gì à?
Tôi ngạc nhiên hỏi..?
-À, mẹ định lên nhà bạn cũ từ năm cấp 2 chơi..lâu rồi mẹ không gặp lại cô ấy..đi với mẹ luôn nhé..
-Vâng ạ.
Tôi trả lời không chút do dự vì bây giờ tôi cũng chẳng có việc gì để mà làm cả..
---------------------------------------------------------------------------------
Nhà bạn mẹ tôi nằm trên đường ngô quyền..đó là 1 ngôi nhà 2 tầng được sơn màu xanh dương mát dịu với bãi cỏ xanh mượt êm như nhung...và khi mẹ tôi bấm chuông thì 1 người phụ nữ (mà tôi đoán là chủ nhân căn nhà) chạy ra mở cổng..bà trông hơi mập và có 1 khuôn mặt phúc hậu..bà ấy chớp chớp mắt nhìn mẹ tôi..sững sờ...sau đó 2 người họ ôm chầm lấy nhau, và trên khoé mắt họ long lanh những giọt lệ..
-------------------------------------------------------------------
* * *

* * *
-Thúy vẫn như hồi xưa..đẹp như thời con gái ấy..
Mẹ tôi trầm trồ khen bác ấy..
-Thanh cứ nói quá, mình già rồi..thêm nhiều năm lăn lộn với cuộc sống ở nước ngoài làm mình mệt mỏi vô cùng....
Rồi bà quay sang tôi, mỉm cười hiền hậu :
-Cháu tên gì?
-Dạ, Hằng ạ.
Tôi trả lời 1 cách lễ phép..
-Cháu năm nay học lớp mấy?
-Dạ, 11 ạ..
-Trường nào cháu?
-Dạ, cấp ba sao vàng.
-À..
Mắt bà sáng lên..
-Con bác cũng đang học ở đó...
Rồi bà gọi to :
-Phong! Phong ơi!
Oái. Phong á? ..tôi ngơ ngác nhìn lên cầu thang....thật không thể nào tin được, đó là Phong..cậu ấy đang đi xuống nhà..
-Mẹ gọi con ạ?
-Uh, đây là bạn mẹ và con của cô ấy..
-Cháu chào cô
Phong cúi đầu chào mẹ và khi quay sang tôi
-A! Hằng
-Vậy là 2 đứa có biết nhau à?
Mẹ tôi hỏi không dấu được vẻ ngạc nhiên..còn bác Thúy thì gật gù
-Chà, có duyên đấy, không biết sau này 2 chúng ta có thành thông gia được không nhỉ?
Phòng của Phong không lộn xộn và bừa bãi như phòng mấy thằng bạn của tôi..nó khá là ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ..
-Cậu có vẻ là tín đồ của THE BESTLES nhỉ?
Tôi hỏi khi thấy trên tường treo đầy ảnh của họ..
-Ồ, có cả ghi ta nữa này..
Tôi quay sang Phong hỏi 1 cách thích thú:
-Cậu biết chơi ghi ta không?
-Có chứ.. con trai thì phải biết chơi đàn ghi -ta.
Phong nói rồi vớ lấy cây đàn ở đầu giường..
-Hằng thích nghe bài gì?
-"Cô bé mùa đông" đi..
Tôi đề nghị..
-Uh..
Và cậu ấy vừa đánh đàn vừa khe khẽ hát:
Từng cơn gió khẽ vô tình
Chiếc lá lìa cành buông xuống lòng đường
Ngồi nhặt chiếc lá tôi nhớ về
Cô bé đáng yêu của tôi
Mùa đông đến em vẫn cười
Em ước mình là bông tuyết ngoài trời
Để được bay mãi lên thiên đường
Một thiên đường tuyết rơi
Tuyết chẳng có đâu em ơi
Chỉ có tôi bên cạnh em thôi
Mùa Đông đến gió khiến em se lạnh
Đừng lo vì còn tôi đây.
Bước cùng với nhau dưới cơn mưa phùn rất lâu
Tôi nhìn em, em đỏ mặt, em không nói khiến cho lòng tôi bồi hồi
Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi
Môt mùa đông em đứng đó
Một mùa đông êm đềm....
..........không hiểu sao khi nghe Phong đàn và hát bài đó, tôi có cảm giác lạ lắm..trái tim tôi như thổn thức..và tôi..hơi sến..nhưng tôi ước rằng cô bé mùa đông đó là tôi, còn cậu bạn trong bài hát đó là Phong...Chà, nếu như vậy thì tốt quá nhỉ...
Buồn thật, điều đó là 1 mong ước quá xa vời đối với tôi..tôi biết Phong hay galang, giúp đỡ bạn gái..nhưng tôi không biết trong tim cậu ấy có 1 chút tình cảm gì đó, (nhỏ thôi) dành cho tôi không....chắc là không rồi....Không sao, dù sao tôi vẫn có quyền mơ mộng, vẫn có quyền tưởng tượng cậu ấy là bạch mã hoàng tử của tôi
Từ cái hôm ở nhà Phong về, tôi mơ mộng và nghĩ về tình yêu chưa nói của mình nhiều hơn, có nên nói rõ tình cảm của mình với cậu ấy không nhỉ? Điều đó có thể giúp tôi nhẹ nhõm và thoát khỏi ách thống trị của Huy ...Không, tôi không dám, tôi sợ bị từ chối...điều đó là quá sức với 1 người có lòng tự trọng cao ngất ngưởng như tôi..Thôi vậy, cứ để nó ở đó, cứ để tình yêu đó ngủ yên trong trái tim bướng bỉnh của tôi...
-Huy à, ông hết đứa cặp hay sao mà lại cặp với 1 đứa như nhỏ Hằng.
Đó là tiếng của 1 tên con trai đập vào tai tôi khi tôi đi ngang qua 1 dãy hàng lang..
Lại là chuyện của tôi và Huy nữa rồi...Hic, tôi đã bảo bao nhiêu lần với thằng mất dạy ấy là phải đính chính lại tin đồn cặp kè này gấp thế mà không hiểu sao hắn vẫn không chịu làm..tức muốn ói máu..mà người ta tưởng tôi ham hố gì hắn làm sao? Sự thật là trên đời này không ai lại thích 1 kẻ bắt nạt, sai vặt và đặt cho mình những mĩ danh như: xác chết trôi, hồn ma cả..
-Kệ tôi, ông mà nói nữa là tôi đập cho ông 1 trận bây giờ..
Giọng Huy oang oang..
-Nhưng nó xấu thật mà..
Một thằng khác xen vào..Hic, lời của gã đó nói làm tôi méo cả mặt...tôi hay nói rằng tôi chẳng quan tâm đến bề ngoài của mình, nhưng nếu có cơ hội tôi vẫn mong gã phát ngôn ra câu nói vừa nãy ra ngoài đường bị xe công nông cán.
-Có cái mặt ông xấu thì có..Hằng rất dễ thương..tôi cấm ông nói bồ tôi xấu nghe chưa..?
Oái..cái gì..? Hắn vừa nói cái gì..hắn vừa khen tôi dễ thương ư? Thật không thể nào tin được...giờ ngẫm lại thì Huy cũng không đến nỗi xấu xa lắm .
Đột nhiên hắn xuất hiện đột ngột trước mặt tôi, và khi thấy tôi thì mặt hắn thoáng đỏ 1 chút..
-Cô ở đây lâu chưa vậy?
-À, đủ để nghe cậu khen tôi dễ thương.
Tôi nhe răng nhìn hắn cười, sau lưng tôi và hắn là Tuấn - Nghĩa, bộ đôi cùng Huy nổi tiếng ăn chơi, sát gái trong trường...Khiếp, 2 cái đứa vừa nói xấu tôi xong giờ lại mở miệng cười toe toét, không biết ngượng..Thế là tôi, với thái độ không thân thiện lắm, lườm chúng 1 cái suýt rách cả mắt.
-Hằng, cô có biết câu này không?
-Câu gì?
Tôi ngô nghê nhìn hắn hỏi..
-À, đẹp mà khiến người ta yêu chỉ là đàn bà, còn xấu mà làm cho người ta yêu mới là nữ hoàng..
-Đúng, đúng.
Tôi gật đầu lia lịa.
-Tôi cũng nghĩ vậy..mà theo cách nói như thế thì cô là nữ hoàng của các nữ hoàng rồi.
Sao trên đời này lại có 1 đứa con trai ăn nói thô lỗ với con gái như hắn thế nhỉ..có nghĩ như vậy thì cũng ko cần nói huỵt toẹt ra chứ?
-Cậu tưởng cậu đẹp trai lắm à? Cái mặt cậu cho tôi cũng ko cần..À, cần chứ, đem bỏ vào nhà vệ sinh thì cũng đuổi được ối ruồi muỗi đấy.
-Có cái mặt cô ấy..nguyên cặp mắt cô cũng đủ đem đi triển lãm kinh dị rồi, người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng nhìn vào mắt cô tôi chỉ thấy đen thui thui, tối mò mò...
Hic, đúng là miệng lưỡi có gai, ăn nói thì độc địa, chửi nhau với hắn coi bộ tôi ko sống nổi, chửi hắn một thì hắn đốp 10, mà lời nào hắn nói cũng như dao găm vậy...chẳng bù với Phong..
-Dạo này cô có léng phéng với thằng Phong ko vậy?
Tự dưng hắn chụp lấy vai tôi, nhìn sâu vào mắt, dò hỏi..
-Vô duyên
Tôi gỡ vội tay hắn ra..kinh khủng, lỡ người khác thấy thi sẽ ra sao kia chứ?
-Cậu bớt xía vào chuyện người khác được ko? Ừ thì hôm qua tôi đến nhà cậu ấy chơi, cậu ấy đàn bài ""cô bé mùa đông"" cho tôi nghe đấy thì sao?
-CÁI GÌ, CÔ ĐẾN NHÀ HẮN À, CÔ LÀ CON GÁI MÀ, SAO LẠI ĐẾN NHÀ CON TRAI..?
Hắn hét to khiến những học sinh khác đi xung quanh phải quay lại nhìn.
-Im miệng đi.
Tôi gắt..
-Mẹ tôi quen mẹ cậu ấy, cậu có im miệng không hả..?
Tôi bất giác thấy sợ khi nhìn thấy ánh mắt của Huy, hic..nó đang long lên sòng sọc, và tay của cậu ta thì bóp lấy vai tôi đau điếng....cậu ta gằn giọng:
-Tôi thừa hiểu là khi hắn đàn xong bài đó thì cái đầu của cô nghĩ gì..Này, thôi mơ mộng đi..hắn tốt với tất cả bọn con gái chứ không phải mỗi mình cô, đừng có ảo tưởng, ảo tưởng nhiều thì đau nhiều mà thôi...
Lời hắn nói đã chạm vào nỗi đau của tôi , tôi cảm thấy như ai bóp nghẹt trái tim mình lại vậy...đau ghê gớm..
-Cậu thôi đi, cậu ngày càng quá đáng, càng đi quá xa rồi đấy..tại sao cậu lại can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi, cậu lấy quyền gì cấm cản tôi lại gần Phong? À phải rồi..1 thằng con trai thay bồ như thay áo thì làm sao hiểu được cảm giác thích 1 người mà không thể nói, chỉ có thể lặng lẽ dõi theo cậu ấy từ xa là thế nào...?
Vừa nói nước mắt tôi vừa trào ra...chịu thôi...tôi không thể kìm nén được nữa..tôi chỉ muốn khóc, khóc cho thỏa nỗi lòng này...điều đó làm Huy bối rối...hắn đút tay vào túi và rút ra 1 chiếc khăn tay rồi đưa nó cho tôi....
Chẳng hiểu sao tôi lại cầm lấy cái khăn đó...chiếc khăn của 1 kẻ mà 1 phút trước tôi còn căm đến tận xương tủy. Hic..tôi nghĩ là tôi bị điên mất rồi..
-Hằng này, trong cuốn sổ heo Boo, cô viết cô thích Phong chỉ vì hắn sửa xe cho cô? Lí do đơn giản như vậy thôi à?
-Đôi khi những việc làm nho nhỏ lại để lại ấn tượng đậm nét trong lòng người khác.
Tôi sụt sùi nói và lau nước mắt..
-Vậy, nếu tôi sửa xe cho cô thì cô có thích tôi không?
Huy nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi...Thích hắn á? Như thích 1 người bạn hả..?
-Không.
-TẠI SAO?
Hắn hét....
""đấy, lại lên cơn nữa rồi""
Tôi thở dài ngao ngán...
-Vì cậu không bao giờ làm thế...cậu không bao giờ giúp người khác.
-Không..tôi sẽ cố gắng thay đổi..., tôi sẽ không gọi cô là xác chết trôi nữa, tôi cũng sẽ không bình phẩm gì đến đôi mắt mí lận của cô, sẽ sửa xe cho cô....tôi không đàn bài cô bé mùa đông đâu vì nó có dính líu đến thằng Phong nhưng tôi sẽ đàn tất cả các bài khác...tôi sẽ đối xử thật tốt với cô..chỉ cần cô quên thằng Phong và thích tôi..
-Thích cậu? Như thích 1 người bạn á?
Tôi nhìn hắn dò hỏi..
-BẠN ĐÂU MÀ BẠN.
Hắn hét to bực bội :
-Tôi muốn cô làm girl friend của tôi..
Oái..lời hắn nói làm tôi choáng nặng đến độ ngã oạch xuống sàn nhà..Hic, đến khi lồm cồm bò dậy, tôi bặm môi nhìn hắn:
-Cậu hết trò để chơi rồi à?
-Không, tôi nói thật..tôi thích cô..à, không...Hằng à, Huy thích Hằng..làm bạn gái Huy nhé, Ok?
Hắn nói và nhìn chăm chăm vào mắt tôi...hic. đây là lời tỏ tình tệ hại nhất mà tôi được nghe..chẳng có tí gì là lãng mạn cả..kinh khủng khiếp...
-Sao cậu bảo đứa nào thích tôi thì chắc mê phim kinh dị lắm?
Tôi bắt bẻ...đây đúng là 1 cơ hội tốt để trả thù hắn cho bỏ ghét..
-Thì tôi mê phim kinh dị mà..
-Thế còn thằng nào lấy tôi thì phải bán nhà ra ngoài trời ở thì sao?
-Ờ thì...mà cô để ý ba chuyện vặt vãnh ấy làm cái quái gì nhỉ..
Huy nhăn nhó nói..liếc hắn 1 cái sắc lẻm, tôi tằng hắng lấy giọng :
-E hèm...Huy này, tôi nghĩ cậu không cần kết nạp tôi vào cái đội quân bồ của cậu đâu..tôi không thích cậu, chỉ nghĩ đến làm bạn với cậu thôi tôi cũng hãi rồi..thật đó..
Huy đứng sững nhìn tôi..mặt hắn tím rịm lại..tôi hiểu lắm chứ...Thảo đã kể với tôi rằng hắn chưa từng tỏ tình với ai, chỉ có con gái tỏ tình với hắn thôi...tội nghiệp, nhưng tôi không thể gật đầu được, điều đó là quá vô lí..làm sao người ta có thể thay đổi tình cảm của mình 180 độ, từ ghét chuyển sang yêu được...mà yêu hắn thì sực thự là tôi không dám nghĩ tới...
-Huy này, tôi mong cậu hiểu cho tôi...tôi chẳng có lí do gì để thích cậu cả..gần cậu tôi chẳng thấy vui, xa cậu tôi không thấy nhớ...hơn nữa tôi đã thích Phong từ rất lâu rồi..cậu ấy là người con trai duy nhất trên thế giới này làm tôi đập loạn nhịp......Huy này, có 1 người đã nói : đau khổ nhất là khi người mình yêu đi yêu người khác, nhưng hạnh phúc nhất là chứng kiến người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người mà cô ấy yêu thương....cậu có hiểu không hả?
Tôi vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt của hắn...còn Huy, cậu ta đút 2 tay vào túi, lắc đầu và cười khẩy, giọng khàn đi:
-Hạnh phúc nhất là chứng kiến người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người mà cô ấy yêu thương hả?...Đó chỉ là lí thuyết suông thôi..thực tế thì đâu có như vậy..Hằng, cô có hạnh phúc không khi thấy thằng Phong vui vẻ bên cạnh 1 đứa con gái khác?...có không hả?
Tôi im lặng, đầu cúi xuống không nói gì..chỉ cần nghĩ tới điều đó thôi là tim tôi đau lắm..
-Không trả lời được hả?..Thôi được rồi, cô hãy quên lời tỏ tình của tôi đi...nhưng Hằng này, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu....trước đây đối với mấy đứa con gái khác tôi chỉ đùa cho vui...còn với cô đó là thích thật sự...vậy thì tại sao tôi lại phải từ bỏ cô, người đầu tiên làm tôi biết đến thích 1 người là phải như thế nào...Không, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc cả..
Hắn nói và bỏ đi...để mặc tôi đứng đó với cõi lòng nặng trĩu...
Làm sao Huy thích tôi được nhỉ? À, phải rùi thì ra cái thái độ hằm hằm mỗi khi thấy tôi và Phong, rồi bắt tôi đi tô tượng với hắn là ghen sao?...Kinh điển, có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ 1 thằng con trai cãi nhau với tôi cả ngày, lúc nào cũng chê tôi xấu xí lại có thể thích tôi được...vô lí...vô lí hết sức...
Hic, nếu như 1 cô gái trong trường mà được 1 hot boy như hắn để ý thì có lẽ đã sung sướng đến phát điên rùi...Nhưng quái lạ, tôi chẳng thấy sướng tí nào, ngược lại tôi sợ thì có...vì tính hắn hãi lắm: ngang ngạnh, ương bướng, độc tài, phát xít, ghen tuông, lúc nào cũng thích tôi làm theo ý hắn cả.. Những đứa như vậy trong tình yêu thường rất ích kỉ..có thằng chịu không được khi người mình yêu không yêu mình liền chơi dao, chơi axit liền (tôi đọc trong báo thấy có mà)..hic..tôi chẳng muốn như vậy đâu....trời ạ, hắn còn nói sẽ không từ bỏ nữa chứ...tôi phải làm thế nào bây giờ..ai đó chỉ cho tôi lối thoát nào đi ...
---------------------------------------------------------------------------------------
-Mấy ngày nay sao bà xanh xao hốc hác vậy?
Hoa nhìn tôi hỏi..không xanh sao cho được khi mà giờ ra chơi nào Huy cũng kéo tôi đi ăn cùng hắn....trăm con mắt thì đổ dồn vào, thêm vào đó là sự sợ hãi không biết phải đối xử thế nào với Huy, ngồi ăn chè mà thực sự là tôi nuốt không trôi nữa....bực kinh khủng..
-Có bồ chiều chuộng như thế mà còn hốc hác à?
Thảo vừa nói vừa nhếch mép cười...sao trên đời này lại có loại người như nó nhỉ? Mà, nghĩ cũng kì, tôi cũng có 1 thời gian kết bạn với 1 đứa xấu tính như nó....
Thảo vẫn không chịu câm miệng cho tôi nhờ, nó vẫn tiếp tục hót :
-Cũng phải thôi, chắc Hằng sợ bồ mình đá các bà nhỉ?... Cả trường đang chỉ trỏ về đôi đũa lệch mà, thậm chí còn cá độ với nhau mấy ngày nữa thì Huy đá bàn Hằng lớp mình nữa...
-Được như vậy thì tốt..
Tôi làm bầm và đứng lên bỏ đi..Huy...Huy..Thảo...Thảo...nổ não mà chết mất...
---------------------------------------------------------------------------------------
-Hic..hic..hu hu..mẹ ơi, sao con khổ thế này..
Đó là tiếng tôi khóc nức nở khi ngồi ở ghế đá sau lùm cây phía sân sau của trường...chỗ này vắng vẻ, ít người qua lại..là nơi khiến tôi có thể giải tỏa nỗi lòng ấm ức bấy lâu nay của mình..
-Hằng, sao vậy?
Một giọng nói trầm ấm vang lên làm tôi ngẩn người vì cái giọng này là của Phong mà..thế là tôi thôi khóc, ngước mắt lên...Phong đứng đó, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mặt dịu dàng:
- Sao lại ngồi đây khóc 1 mình vậy?
-Mình...không sao..
Tôi vội lúc lắc đầu..bị Phong bắt gặp trong hoàn cảnh này thiệt là khó xử..
Phong ngồi xuống cạnh tôi..im lặng, rồi cậu ấy đưa cho tôi 1 hộp sữa cam Yomost..
-Hằng, uống đi...
-Ơ.
Tôi lúng túng..khi người con gái khóc, con trai thường cho mượn khăn tay...còn chìa sữa ra bảo uống thì tôi chịu... trước vẻ mặt ngơ ngáo của tôi, cậu ấy cười giải thích..
-Hằng phải uống để lấy lại sức sau khi khóc chứ...
Lời nói đó của Phong làm tôi bật cười...và tôi ngượng nghịu đón lấy hộp sữa từ tay cậu ấy..
-Hằng này.
-Gì vậy?
Tôi nhìn cậu ấy ngơ ngác..
-Hằng cười rất dễ thương..
DỄ THƯƠNG...2 tiếng đó làm cho tôi loạn nhịp tim, tăng huyết áp..mặt đỏ rần lên..
-Dễ thương á? Ai cũng bảo khi tôi cười thì mắt tôi bị híp lại cả....mắt tôi..mí lận mà..
Nói đến đó là tôi nghĩ đến Huy...hắn chắc là sung sướng lắm khi tôi thú nhận điều này..
-Không...Phong thấy có sao đâu...nhìn ấn tượng đó chứ,..
-Có đứa còn chê Hằng mũi tẹt nữa...
Không hiểu sao tôi lại đi kể với Phong chuyện đó nhỉ...
-Dân Việt Nam thì mũi phải tẹt chứ, mũi Phong cũng đâu có cao...
-Hằng toàn bị gọi là xác chết trôi thôi..
-Chẹp..đứa nào mà ác mồm ác miệng thế nhỉ...con gái mong da trắng như Hằng đấy....sự thực, Phong thấy Hằng không đẹp nhưng có duyên..mà con gái chỉ cần có duyên là đủ Hằng ạ...
Phong nói và nở 1 nụ cười....nụ cười ấy vốn dĩ đã đẹp, nhưng nay dưới ánh nắng lung lung nó càng đẹp hơn...và tôi sững người lại để ngắm nụ cười đó...chợt nhận ra mình vô duyên quá, tôi quay lại cặm cụi uống tiếp sữa của mình...
Ôi, ước gì thời gian đừng trôi qua mà hãy dừng lại nhỉ....để Phong có thể ngồi cạnh tôi, mãi mãi...
Hôm nay là 1 ngày đặc biệt, ngày valentine..ngày của những người đang yêu nhau..thiệt là tội cho tôi..17 tuổi mà chưa có nụ hoa hồng nào, chưa biết đến cảm giác nắm tay người mình yêu là gì..chỉ biết nhìn những đứa bạn đang đắm chìm trong tình yêu của chúng...
Chao ôi, chúng thiệt là hạnh phúc, ước gì tôi được 1 lần như chúng nhỉ...
""but if you want cry , cry on my shoulder""
Tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt, vớ lấy nó..tôi ngạc nhiên..1 số điên thoại lạ huơ lạ hoắc..
Huy...hic, trong 1 thoáng tôi cứ hy vọng đó là Phong nhưng hóa ra..mà quái, sao hắn biết số tôi nhỉ?
Hắn gắt..tôi cũng tức lắm, mới hỏi được 2 câu mà vặn hỏi nhiều...mà dạo này hắn quái lắm..từ xưng hô tôi -cô chuyển sang Huy -Hằng..nghe nổi da gà kinh khủng..
Hắn nói úp úp mở mở làm tôi mệt mỏi..
Tôi ngã người ra..trời ạ, sao hắn dai thế chứ?..Chẳng phải tôi đã nói rõ tình cảm của tôi rồi ư?..Sao hắn cứ thích đẩy người ta vào 1 tình thế khó xứ thế nhỉ?
Tôi nhanh trí phịa 1 lí do..Hì, hắn sẽ không thể kéo tôi đi cùng hắn được..thông minh đấy chứ?
Hắn nói giọng xỏ xiên...quên đầu ở Hà Nội là sao nhỉ?..không lẽ..tôi ngóc đầu ra cửa sổ..Trời ạ, hắn đang đứng chình ình bên kia đường, tay vẫy vẫy và cười rất chi là đểu nữa..
..Mà nói đểu thế thôi chứ thực ra đẹp chói lóa kinh khủng..đến nổi mà mấy đứa con gái dại trai dưới đường cứ thi nhau liếc mắt đưa tình, cầm di động chụp hình hắn loạn xà ngầu..
Hắn hét và trợn trừng mắt lên cửa sổ nhòm tôi..mấy đứa con gái cũng nhìn lên theo..
Tiếng hắn to dã man, tàn bạo....Ngại quá, vì bây giờ đám con gái lượn lờ quanh hắn rất nhiều..mà tôi thì chẳng muốn ai biết chuyện tôi thích thầm Phong cả:
Tôi gắt :
Giọng hắn hớn hổ và vẻ mặt thì mừng rơn giống như con nit vậy...
..Tôi mệt mỏi vớ lấy bộ quần áo trong tủ...thôi thì đi vậy nhưng trong đêm đi chơi này tôi sẽ cố làm rõ chuyện tình cảm với hắn 1 lần nữa..
------------------------------------------------------------
-Cái gì? Đi bộ hả?
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn....chả là hắn bắt tôi đi bộ cùng hắn đến rạp chiếu Phim mà...mà rạp đó thì xa nhà tôi lắm...
-UH, phải đi cho nó lãng mạn chứ.
-Bạt mạng thì có.
Tôi lầm bầm nhưng mà sau nghĩ lại cũng thấy may, tuy xa 1 tí nhưng được cái an toàn..chứ đi với hắn không khéo hắn rú ga đưa tôi với hắn lao vào cái huyệt nào được đào sẵn cũng nên...
-----------------------------------------------------------------------------------------
* * *

* * *
Choáng..choáng hiệp 2..
Nếu trong ngày này bạn và người iu đi xem phim thi sẽ xem phim gì?...Chắc là love story, casabanca, yêu là cưới ....hoặc đại loại là những phim như vậy..nhưng Huy thì không, chẳng hiểu hắn nghĩ cái quái gì khi mua vé cho tôi coi bộ phim: ""xác chết trên mái nhà""
Tôi nhìn cái poster của phim rùi nhìn hắn..:
-Bị điên không?
-Không.
-Thần kinh ổn định chứ?
-Ổn định.
-Nhiễm sắc thể đầy đủ?
-Đầy đủ.
-Thế sao lại cho tôi coi cái phim này trong ngày valetine?
-Ủa? Sợ à? Người như Hằng mà thỏ đế, sợ phim kinh dị à?
Hắn nhếch mép cười..lời hắn nói đã chạm đến lòng tự ái của tôi:
-Tất nhiên là tôi không sợ...tôi chẳng việc gì phải sợ cả.
Tôi cố nói cứng.
-Vậy thì vào thôi..hy vọng coi xong phim này Hằng rút ra bài học cho chính mình..Thôi, vào trước đi, Huy đi mua bỏng ngô nhé.
Hắn nói rồi bỏ đi...còn tôi thì đứng lại đó bặm môi suy nghĩ..gì mà bài học chứ...khó hiểu quá đi mất...
------------------------------------------------------------------------------
Bộ phim ""xác chết trên mái nhà"" kể về 1 cô gái yêu thầm 1 chàng trai (giống tôi quá)..nhưng trớ trêu thay anh ta không yêu cô ta mà chỉ lợi dụng sự ngây thơ, tin người của cô, và vì lòng tham của mình...anh chàng đã giết chết cô để cướp đoạt tài sản sau đó quăng xác cô trên mái nhà bỏ hoang...nhưng hồn cô vẫn còn vấn vương, luôn luôn tìm cách đe dọa, báo thù gã kia..
Coi phim này, tôi và mấy người trong rạp ớn lạnh, người cứ run lên bần bật...nhưng Huy thì không, hắn coi phim này như phim hoạt hình vậy...thỉnh thoảng lại đế thêm vài câu đại loại như:
-Cho đáng, ai bảo con gái mà vô duyên, cứ bám theo thằng đó, đáng ra nên từ bỏ sớm thì đâu đến nỗi..
Hay:
-Lòng người khó đo được..đừng có thấy bề ngoài lịch sự, ga lăng mà không đề phòng..
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Mọi người trong rạp rú lên khi đến cảnh cuối phim..cô gái đẩy chàng trai từ trên lầu hai xuống... Người hắn ta ngập ngụa trong vũng máu...còn cô gái trong bộ đồ trắng toát, tóc tai rũ rượi thì cất tiếng cười man di, mọi rợ... Sau đó đèn sáng choang, mọi người định thần lại và lục tục kéo nhau ra về, tay họ còn ôm lấy ngực mình...Tôi và Huy cũng đứng lên...Giờ tôi mới để ý, cánh tay hắn hằn lên đầy những vết bấm của tôi khi sợ quá..
-Đau không?
-Tất nhiên là đau.
-Xin lỗi, tôi không cố ý.
Tôi nhăn nhó nói....chắc hắn đau dữ lắm...vậy mà ngồi suốt buổi hắn chằn rên lên tí nào..
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên...đó là bải "Run to you"", 1 bài tôi rất thích trong audition.
-Chờ tí, tôi nghe điện thoại.
Hắn nói...tôi gật đầu...Hic, nói thật là bây giờ tôi mong hắn nghe xong thật nhanh và quay lại với tôi..tôi vẫn còn bị bộ phim kia ám ảnh...đứng đây lâu không khéo tôi chết vì sợ mất.
-------------------------------------------------------------------------------------
Chỉ 5 phút sau Huy đã quay lại và kéo tôi đi chơi công viên cùng hắn..tất nhiên là tôi từ chối vì nghĩ đến viễn cảnh phải đi bộ đến mòn dép và chen chúc trong dòng người là tôi cười không nổi nữa..Nhưng Huy nào có chịu nghe theo lời người khác đâu..hắn lôi tôi đi bằng tất cả sự nhiệt tình của hắn:
-Đi chơi cho vui mà..Hằng sợ gì chứ...sợ đi nhiều xấu người hả...Yên tâm, xấu thì cũng đã xấu sẵn rùi...
-------------------------------------------------------------------------------
Công viên hôm nay sáng choang với đủ loại đèn màu, đẹp hơn với nhiều loại dây trang trí, thêm vào đó là các bài hát dành cho ngày lễ valentine vang lên 1 cách du dương, trầm bổng, những bông hoa hồng, những món đồ lưu niệm dễ thương được những người bán hàng mời chào niềm nở...
-Woa, mấy con thú này dễ thương quá.
Tôi reo lên suýt soa và quay sang Huy để tìm kiếm sự đồng tình..Ủa? Hắn đâu rùi, mới bên cạnh tôi mà...Chắc là tôi lạc mất hắn rùi..
-HUY ƠI, HUY ƠI.
Tôi gọi thất thanh và cố len lỏi từ chỗ này đến chỗ khác để kiếm hắn..bực..bực kinh khủng...
Kia rồi, tôi thấy hắn đang đứng ở sân dưới...hắn đang vẫy vẫy tay với tôi, cười rõ tươi với một bó hoa hồng nhung đỏ trên tay..
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tự dưng cảm giác giận dỗi của tôi biến mất hẳn..thay vào đó là cảm giác..vui vui mới kì chứ.
Đang chạy xuống mấy bậc thềm để đến chỗ hắn thì:
-Á! ĐAU.
Tôi kêu lên thất thanh, 1 thằng con trai đã tông phải tôi làm sảy chân, ngã xuống..Hic, đau quá, đau chết đi được, tôi nghĩ là tôi bị trẹo chân rồi....và nước mắt tôi bắt đầu trào ra...đã thế gã kia còn quát:
-Con nhỏ xấu xí kia, đi kiểu gì mà đụng tao hả?
Điều tiếp theo hắn biết là 1 tên khác nhảy xổ vào, túm lấy cổ áo hắn, đó chính là Huy, cậu ta đang trừng mắt đầy giận dữ:
-MÀY XÔ NGÃ BẠN GÁI TAO MÀ CÒN DÁM NÓI BẰNG CÁI GIỌNG ĐÓ À? TAO DẦN CHO MÀY 1 TRẬN BÂY GIỜ.
-Ui em, anh ơi...em...em không biết...anh tha cho em.
Gã kia 1 phút trước còn hống hách là thế mà bây giờ trước Huy, hắn co rúm lại như 1 con chuột nhắt bị mèo dồn đến chân tường..
-Huy, đừng gây chuyện nữa.
Tôi nhăn nhó nói..người ta xúm lại chỗ chúng tôi mỗi lúc một đông...
Huy nhìn tôi rồi nhìn gã nọ, sau đó cậu buông cổ áo hắn ra thật mạnh đến nỗi hắn ngã dúi xuống sàn:
-May cho mày đấy...tao mà biết mày học trường nào thì y như rằng ngày mai tao kéo người lên đập liền..BIẾN.
Rồi Huy chạy đến chỗ tôi, lo lắng hỏi:
-Đau lắm không..?
Tôi gật đầu, nước mắt ngắn dài...
-Chắc là trẹo chân rồi..ngồi yên để tôi nắn lại cho nhé...
Huy nói và túm lấy cổ chân tôi..
-Không...không.
Tôi giãy nãy người lên:
-Đừng..AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Trong 1 giây tôi cứ tưởng mình đã ngất vì đau rồi, hic...đau thấy xương, thấu tủy luôn..nhưng đúng như lời 1 bài hát:
""nhưng thà đau, đau 1 lần rồi thôi..còn hơn cứ đau trọn đời.."".
Giờ đây tôi đã cảm thấy bớt đau hơn rất nhiều...
-Xúi quẩy quá, Huy tính làm Hằng bất ngờ nên chạy đi mua hoa...
Rồi hắn quanh quất nhìn xung quanh và mặt hắn trở nên nhăn nhó khi thấy bó hoa đã bị dập nát dưới bước chân của những người qua lại (chắc là khi thấy tôi ngã, hắn vứt hoa chạy vội lại đó mà)
Đỡ tôi đứng dậy, hắn đề nghị:
-Hay để Huy đi mua bó khác nhé.
-Không, không cần...
Tôi vội nói:
-Dù sao cũng hơn 9 h rồi, tôi phải về bây giờ...
Nghe đến đó, mặt hắn xụ xuống...Chà, nếu ban đầu tôi ghét hắn vì hắn hống hách, kiêu ngạo thì giờ đây tôi lại thấy ở hắn có chút gì đó dễ thương, đáng yêu lạ lùng mới kinh chứ..
----------------------------------------------------------------------------------
-Hằng à, để Huy cõng nhé.
Hắn nói khi thấy tôi bước đi 1 cách khó nhọc bên vệ đường..
-Không, tôi có đau đến độ không đi được đâu...tôi vẫn đi được nè.
Tôi tươi cười nói...Thú thực, nghĩ đến chuyện hắn cõng tôi thôi là tôi đã thấy khiếp lắm rồi..thể nào mấy người đi đường thấy cũng sẽ nói vào tai nhau ""Bọn trẻ thời này học đòi phim Hàn"" cho mà coi..
Đột nhiên hắn bế xốc tôi lên vai làm tôi choáng nặng, tôi la oai oái:
-LÀM CÁI GÌ VẬY? THẢ TÔI XUỐNG ĐI.
-Giờ Hằng thích đi như thế này hay là cõng, chọn đi.
-THẢ TÔI RA
-Không.
Hắn vẫn lì lợm nói và bước về phía trước....
-Thôi được rồi, cõng.
Tôi nói 1 cách chịu thua....đến đó hắn mới chịu buông tôi ra..hic, tôi tuyên bố tôi rút lại sự nhận xét dễ thương, đáng yêu về hắn...hắn vẫn là 1 thằng độc tài, phát xít, đáng ghét...
------------------------------------------------------------------------------------
Được hắn cõng, tôi thấy ngại ngại thế nào ấy, mặt tôi đỏ rần lên và tôi cố gắng tảng lờ tiếng cười khúc khích của những người đi đường..
-Này, năm nay là năm tuổi của Hẳng à?
Huy hỏi......năm tuổi á....tôi ngơ ngáo...không, tuổi tôi đâu phải tuổi hợi...Á.
-Tôi có khiến cậu cõng tôi đâu mà cậu nói này nói nọ, thả tôi xuống...
Tôi vùng vằng nhưng Huy nào đâu có chịu, hắn bặm môi, quát:
-Có ngồi yên không?...Hằng thích nhảy như con Căng -gu-ru trên lưng tôi lắm à?
Quá đáng...quá đáng kinh khủng...
-Này, cậu đòi cõng tôi cho bằng được, giờ lại chê tôi nặng như hợi..thả tôi xuống, tôi có thể tự đi bằng đôi chân của mình...
-Ý tôi là dù Hằng nặng nhưng tôi vẫn cố gắng cõng đến cùng...vì vậy thương lấy cái thân tôi mà ngồi yên dùm đi..
Tôi lườm mắt nhìn hắn rồi cũng ngồi yên...Thôi kệ, cãi cọ gì với hắn cho mệt, cứ ngồi trên lưng hắn mà ngắm sao cho sướng..
-Hằng này, Hằng đã cảm thấy đỡ ghét Huy phần nào chưa?
Đột ngột hắn hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ , mơ tưởng của tôi :
-Thế cậu thích tôi nói thẳng hay nói 1 cách lịch sự.
Tôi châm chọc...
-Tôi biết câu trả lời rồi...nhưng tôi sẽ không từ bỏ việc thích Hằng đâu...tôi đang cố gắng thay đổi từng chút 1...
Lời hắn nói làm tôi xốn xang lòng..hic, ai mà ngờ đây là hot boy trường tôi chứ...mới cách đây mấy tháng trước còn kiêu ngạo, hách dịch, coi mình là trùng tâm vũ trụ, thay bồ như thay áo, coi con gái chỉ là trò chơi thế mà giờ đây lại đi thích 1 con bé như tôi, lại nói những lời như thế này...
-Làm sao mà cậu lại thích tôi được nhỉ? Một con bé như tôi chẳng xứng với cậu chút nào..Thêm vào đó, con bé đó lại không ưa cậu mới khổ chứ...
-Thì tôi có bao giờ ngờ tới là tôi sẽ kết 1 nhỏ như Hằng đâu...Mà Hằng biết không, theo sự tính toán của tôi, thì nếu tôi kết hôn với Hằng thì thế hệ thứ nhất sinh ra sẽ mắt 2 mí, mũi cao thẳng giống tôi nhưng mà đến đời thứ 2 thể nào cũng sẽ xuất hiện 1 vài đứa mang tính trạng lặn, tức mắt 1 mí, mũi tẹt giống Hằng cho mà coi...
Nói đến đó hắn bật cười ha hả làm tôi tức đến độ bầm gan tím ruột:
-CƯỜI GÌ MÀ CƯỜI, CƯỜI NHƯ CÔNG NÔNG LÊN DỐC, NHƯ XE BEN ĐỔ ĐÁ MÀ CƯỜI...
-Hằng ko cần phải tỏ thái độ hậm hực như vậy đâu ..
Hắn nói bằng giọng mỉa mai... Ối giời ơi, vậy mà bảo sẽ cố gắng thay đổi vì tôi đấy, cũng may thần kinh tôi được cái bình thường, ổn định nên chẳng thèm nghe những lời hắn nói ...
À, phải rồi ...còn chuyện này nữa ....phải làm rõ tình cảm của mình với hắn ...tôi chẳng muốn tình trạng khó xử mỗi khi gặp hắn phải kéo dài lâu nữa ...
-Huy à?
-Gì vậy?
-Tôi ...tôi muốn nói ...
Tôi ấp úng trả lời ...Trời, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa ..thực lòng tôi ko ưa Huy nhưng cũng chẳng muốn phải làm hắn buồn ...
-Cậu ..cậu ...đừng có thích tôi nữa ...làm như vậy tôi khó nghĩ lắm ...
-Đừng nói nữa, tôi không nghe .
Hắn gằn giọng nói ..còn tôi vẫn tiếp tục gan lì:
-Làm như vậy chỉ có mình cậu mệt mỏi thôi ...tôi vẫn thích Phong mà ..
-TÔI KHÔNG MUỐN NGHE .
Hắn hét to mà giơ tay bịt tai lại mà quên khuấy mất là đang cõng tôi ...vậy là tôi rớt cái bịch xuống đất... TÊ TÁI... Đó là 2 từ miêu tả cảm xúc của tôi lúc này ..
-Xin lỗi .
Hắn rối rít nói và dìu tôi đứng dậy... phải vất vả lắm tôi mới có thể đứng lên được và tuyệt nhiên, tôi không hề rên la hay nhỏ 1 giọt nước mắt nào...đừng hỏi tại sao tôi không biết đau, vì tôi đã quá đau...mất cảm giác rồi đó các bạn ạ...
-Để tôi cõng tiếp cho ..
Hắn đề nghị 1 cách ...dè dặt:
-Thôi không cần . Huy tha cho Hằng dùm...Hằng chưa đóng bảo hiểm đầy đủ...
-Tôi không cố ý mà...
-Dạ, Hằng có dám nói Huy cố ý đâu... Hằng sợ mình mạo phạm Huy cái gì nữa Huy đẩy mình vào gầm xe tải nữa thì chết ..
-Đừng nói kiểu vậy chứ...nghe sởn da gà nè... Hằng đâu phải là loại chấp vặt hả ...
-THẾ HẢ? THẾ CẬU THỬ RỚT 1 CÁI, TIẾP ĐẤT NHANH, GỌN, NHẸ NHƯ TÔI XEM THỬ CÓ CHẤP VẶT KHÔNG?
Tôi nổi điên lên và hét to... mãi một lúc sau khi đã trấn tĩnh lại, tôi cố kìm nén cơn bực bội của mình:
-Cậu về đi, nhà tôi gần đây, tôi có thể tự về được...
-Để tôi đưa thêm đoạn nữa...
-Không, không cần
Tôi gạt phăng đi... Huy nhìn tôi rồi thở dài:
-Thôi, được rồi, tôi về .
Rồi hắn đút tay vào túi áo, rút ra 1 món quà và dúi nó vào tay tôi ..
-Gì vậy?
Tôi ngạc nhiên.
-Quà

Tôi giãy nảy .
-Tôi không nhận đâu, nếu là ngày 20/10 hay 8/3 hoặc sinh nhật tôi thì tôi sẵn sàng nhưng hôm nay là valentine nên tôi không thể nhận được ..
Mặt Huy cau lại :
-Hằng tệ vừa thôi chứ... bấm tay tôi đến tím, sau đó tôi cõng Hằng về...
-Tôi đâu có bắt...
-Thì tôi tự nguyện nhưng tôi không dối là không mệt... Giờ Hằng lại trả lại quà tôi tặng, có biết đây là lần đầu tôi tặng quà valentine cho con gái không???
-Thôi tôi về đây, món quà đó Hằng muốn quăng thì tùy .
Hắn nói bằng giọng giận dỗi và bỏ đi 1 cách vội vã....
-Ơ... HUY... QUAY LẠI...
Tôi gọi với theo... nhưng hắn lại bịt chặt tai lại... cái điệu bộ của hắn y chang 1 thằng con nít, thấy mà ghét
Món quà hắn tặng tôi là chiếc IPOD và 1 hộp chocolate Bỉ kèm theo đó là 1 tấm thiệp dễ thương với dòng chữ:thich1nguoi.kiss.to... Đểu...đểu...lần đầu tiên mà tặng quà cho con gái mà ghi những lời này thì đúng xạo...xạo kinh khủng khiếp..
Mà chiếc Ipod này quá đẹp, quá xa xỉ đối với một đứa con gái như tôi. Nó luôn là niềm mơ ước, ám ảnh ngay cả trong giấc mơ....nhưng...tôi phải trả lại gấp, tôi không muốn mang tiếng là đào mỏ hắn nữa..
""but if you want cry, cry on my shoulder""
Vớ lấy cái điện thoại...tôi thấy số máy của Huy hiện ra, cũng may, vừa đúng lúc:
-Alo, Huy à.
-uh, mở quà ra chưa?
-Mở rùi, mà tôi không lấy đâu, cậu tặng thứ xa xỉ phẩm quá.
-KHÔNG LẤY LÀ THẾ NÀO? TÔI KHÔNG LẤY QUÀ TRẢ LẠI ĐÂU... XUI LẮM... HẰNG THÍCH QUĂNG CŨNG ĐƯỢC NHƯNG ĐỪNG CÓ TRẢ LẠI.
Hắn hét toáng lên và tắt máy cái rụp...làm tôi chỉ kịp gào lên mấy tiếng: ALO, ALO...
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi là Huy, năm nay 17 tuổi, hiện đang học cấp 3 Sao Vàng...
Hẳn là các bạn đã coi phim ""người đàn bà yếu đuôi"" rồi nhỉ? chắc là có biết đến câu hát:
""nào ai biết ra sao kiếp người, nhiều đắng cay trong tiếng cười ""...chẹp, tôi cũng đang lâm vào hoàn cảnh tương tự....tôi chẳng thể ngờ 1 thằng được mọi người phong danh hiệu là ""hot boy"" như tôi lại đi phải lòng 1 con nhỏ bình thường, mà tệ hơn con nhỏ đi lại đi thương thầm 1 thằng ngay trong lớp của tôi, làm tôi chẳng thể nào cảnh cáo hay đập thằng đó 1 trận được mặc dù bản thân rất muốn... bực... bực kinh khủng...
-Ê, cái mặt ông sao khó coi vậy?
Tuấn, 1 trong 2 thằng bạn nối khố của tôi hỏi...
- Chắc là lại chuyện với em Hằng đó mà... Tội nghiệp, cu cậu lần đầu tiên luỵ vì tình..
Thằng Nghĩa nhe răng cười nhưng khi thấy tôi cau mày lại nó bèn thôi, chẳng dám hó hé...
-Ủa? Không phải ông hẹn hò ối đứa, kinh nghiệm cưa gái đầy mình hay sao?
Tuấn tò mò hỏi:
-Tôi có cưa gì đâu... tự dưng mấy con nhỏ đó nhảy xổ vào đấy chứ, tôi cũng vờn qua, vờn lại cho vui... nhưng Hằng là tôi thích thiệt, nhưng mà hễ 2 đứa ngồi gần là lại có chuyện... chán thế cơ chứ...
-Vậy thì để tụi anh bày cho.
Thằng Nghĩa cười hì hì và nó kéo thằng Tuấn sang phía nó:
-Nhìn đây Huy, tôi là ông còn Tuấn là Hằng....Hằng à.
Giọng nó bỗng trở nên nhỏ nhẹ:
-Em. Xin em hãy nhìn vào đôi mắt anh đây...
-Có cần phải sến như thế không?
Tôi cau có hỏi và tưởng tượng ra khuôn mặt méo mó của Hằng khi nghe tôi phát ngôn câu này xong...
-Im đi, nghe tôi nói này... con gái thích sự dịu dàng và lãng mạn... vì vậy vào những giờ phút như thế này cần nói với nàng bằng tất cả sự trìu mến....em... em có thấy gì khi nhìn vào đôi mắt anh không?
-Dạ có.
Thằng Tuấn chớp mắt:
-Em thấy 1 bầu trời toàn ghèn...
-HaHa.
Tôi ôm bụng cười sặc sụa...tất nhiên 1 thằng bảnh bao như Nghĩa thì đào đâu ra ghèn... nhưng mà lời của thằng Tuấn là nó ngại kinh khủng...thế là 2 thằng rượt đuổi nhau khắp nhà tôi từ phòng này sang phòng nọ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
* * *
Tải về: ảnh gái xinh không chịu nổi
[ ↑ ] Lên đầu trang