watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về game thủy hoa viên

CHAP 15:Gió biển.......

Từ hôm qua đến giờ Ron không có liên lạc cho Sin gì hết,cô bé cảm thấy lo lắng nhưng người đáng lo hơn là Hải Phong,cậu ta đã mất tích lâu rồi mà vẫn không thấy đi học lại.
Như thường lệ hôm nay Sin vẫn cho Mina ăn sau đó là đi học.Nhưng hôm nay sẽ là điều bất ngờ đối với cả Sin và Thùy Như...
-Hello lady
Mọi người có đoán được đó là ai không?
...
Hải Phong,Phong đã quay trở về với hai cô bạn của mình.
-Phong!cậu đi đâu mà giờ mới xuất hiện vậy hả?
-mình đi nước ngoài có một số việc thôi.Sao?”tình yêu” của mình có khỏe không??_Hải Phong véo má Sin rồi cười ha hả
-“tình yêu” hả,tên biến thái này
“Binh”
-hự,nói có nhiêu mà cũng đánh nữa hả trời?
-ừ vậy đó,lêu lêu
Sin cũng chọc tức cậu nhóc lại và chạy đi.Hai “tiểu quỉ” giỡn rần rần trong lớp.Riêng Thùy Như chỉ cười,tính Như điềm đạm nên không thích giỡn cho mấy,
..............................
Ra về..........
Hải Phong và Sin lâu không gặp nên “tay bắt mặt mừng” đến ra về vẫn chưa chịu nghỉ giỡn.
Đến khi có một nhân vật nữa xuất hiện họ mới quay đầu nhìn lại.
Một chiếc xe đen bóng loáng đang chặn đường của Sin và Phong.Cô bé nhận ra ngay vì đây là biển số xe của Ron chứ không ai khác.
-Hôm nay có thể không đi với cậu được không?bạn tôi mới....
-không bạn bè gì hết,lên xe!
-không thích
Ron bước xuống đi qua bên đường chỗ cô bé đang đứng và nắm tay Sin kéo đi.Nhưng một bàn tay khác đã nắm lại...
-cô ấy đã nói là không thích mà,có cần phải ép buộc như thế không??
-câm miệng lại đi.Ranh con_Ron đưa đôi mắt giận dữ nhìn Hải Phong rồi giật mạnh tay Sin ra khỏi tay Phong.
Khi lôi được Sin vào xe thì chiếc xe phóng nhanh bỏ lại Hải Phong đứng đó nhìn theo,giận dữ.
Thùy Như đã ở đó và chứng kiến tất cả,cô đi lên đứng kế cậu bạn mình,nhìn Hải Phong rồi cười tươi và nhét vào tay Phong một mảnh giấy.
-gì đây?
-đọc đi rồi biết_Thùy Như ghé vào tai Hải Phong nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai.
.................
Trong xe..........
Sin bực mình không thèm nói chuyện với Ron một tiếng nào từ nãy giờ.Ron có nói gì cô bé cũng không thèm để ý tới.
-sao cô lại biết tên đó?quen thân không?
-...mắc mớ gì tới anh!
-cô là bạn của cái con nhỏ âm trì đi theo sau cô và tên đó khi nãy à??
-Âm trì hả?Bạn thân từ nhỏ tới giờ của tôi đó,đồ điên_Sin hét lên,ai đời lại nói con người ta vậy chứ!
-không cần biết cô có quen hay không,tốt nhất là đừng nên lại gần hai người đó!
-Cái gì?bây giờ cậu xen luôn vào đời sống riêng tư của tôi luôn hả?được thôi,dù sao tôi và cậu cũng gần hết hợp đồng.
Ron đột nhiên tức giận phanh xe lại làm Sin suýt đập đầu vào ghế trước.
-xuống xe.
-cậu trơ trẽn vừa thôi nha,kêu tôi lên cho đã rồi giờ bảo xuống là sao hả?
-tôi nói xuống xe mà.
-được thôi,dù sao tôi cũng không thèm đi chung với hạng người như cậu_Sin gân cổ nói lại rồi đẩy cửa bước xuống nhưng vẫn còn ấm ức trong lòng.Sin và Ron chỉ là quen nhau dựa trên hợp đồng vậy mà bây giờ Ron cũng lấn sang chuyện cá nhân của cô bé,tất nhiên Sin phải bực mình mà nói lại chứ?Ai ngờ đâu cậu nhóc hỏa lên đuổi Sin xuống xe luôn!  

CHAP 14

Sin tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi rã rời,toàn thân cô bé đau nhức và cảm thấy đôi bàn chân của mình không còn cảm giác nữa.
-chị hai tỉnh rồi ạ?_Đình Quân vui mừng nói
-đây là đâu?sao tôi lại ở chỗ này??
-đây là bệnh viện hôm qua chị sốt cao lắm và ngất luôn,chị đói không?để em đi mua gì đó cho chị ăn
-thôi không cần đâu_Sin nằm xuống lấy chăn đắp quá đầu,quay mặt vào tường.
Đình Quân cũng không nói gì thở nhẹ một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.Đình Quân không phải là người tút trực suốt đêm mà là Ron,Ron đêm qua là người đã lo cho Sin suốt đêm.Giữa khuya cô bé còn gặp ác mộng và hét lên và cậu nhóc đã trấn an Sin bằng cách khẽ nói "không sao,không sao đâu",tuy chỉ nói vậy thôi nhưng khi Sin vừa nghe đã không hét nữa mà ngoan ngoãn ngủ trở lại.Còn Đình Quân chỉ mới đến chưa đầy nửa tiếng,Quân đến để cho Ron về nhà thay đồ và ăn chút gì đó cho đỡ đói.
........
Chắc mọi người cũng thắc mắc vì sao Ron biết mà đến cứu Sin nhỉ? ^^!
Là nhờ hai người con trai mà Sin gặp ở quán cafe,họ là đàn em của Ron và khi thấy Sin hai người ấy khá là "tức tối" vì đã có bạn trai rồi mà Sin còn đi "lăng nhăng" nên đã đi theo Sin xem cơ sự thế nào.Lý do họ không thèm cứu mà gọi điện cho Ron đến cứu là vì họ vẫn còn khá "tức" nên không thèm giúp là vậy! :D
..............
Sin không buồn vì chuyện hôm qua mà lại buồn vì Thùy Như,sao Thùy Như lại có thể giao lưu với những người như thế chứ?Như rất hiền lành,vậy mà........
Không biết cái tên Như đang hẹn hò có tốt lành gì hay không hay là cũng giống Tú?
Sin trằn trọc muốn ngủ nữa cũng không ngủ được,nãy giờ Sin đã gọi cho cô bạn mình biết bao nhiêu cuộc mà không thấy ai trả lời.Sin là người dễ dàng bỏ qua quá khứ ngày hôm qua để không phải mang nổi đau buồn đến tận ngày mai cho nên cô bé có bị Tú làm như thế thì Sin cũng có thể vui vẻ mà sống tiếp được.
Còn Thùy Như?
Chơi thân với Như biết bao nhiêu năm nay Sin biết,cô bạn của mình là một người yếu đuối và dễ tổn thương trong mọi trường hợp.Sin cười,vì người bị hại lần này là Sin chứ không phải là cô bạn hiền lành của mình.
-nghĩ gì mà thẫn thờ thế,tôi đến mà không hay luôn à??
Sin giật mình nhìn lên rồi lắp bắp nói:
-Ron,chuyện hôm qua...thành thật cảm ơn cậu.
-đừng nhắc đến chuyện đó nữa,ăn nhanh đi trong khi đó tôi sẽ làm thủ tục cho cô xuất viện
-Ron!_Sin níu áo cậu nhóc lại
-tiền viện phí tôi sẽ trả lại cho cậu
-không cần!
Ron quay đi đóng mạnh cửa lại,cậu nhóc cảm thấy bực mình thậm chí là tức giận vì lời nói của Si.Dù sao Sin cũng là bạn gái của Ron,mà Ron thì không thiếu tiền.Chẳng lẽ Sin lại nghĩ cậu nhóc nhỏ mọn đến thế sao?
“Sao cậu ta tự nhiên bực mình thể nhỉ??”
Sin chau mày khó hiểu. 

Sau khi được xuất viện Sin rất muốn về nhà chứ không muốn đi đâu cả mặc dù Ron cũng muốn dắt cô bé đến công viên chơi để khuây khỏa nhưng Sin vẫn khăng khăng đòi về nhà.
....................................
-Thủ lĩnh ơi có chuyện quan trọng rồi ạ_một tên đàn em hớt ha hớt hải chạy vào
Ron đang ngồi chơi game với Sin thì quay lại nhìn.
-bọn người J....
-Dừng lại,ra ngoài nói.
-dạ...em chào chị ạ_tên đàn em gật đầu chào rồi đi ra ngoài theo Ron.
Sin cười rồi quay lại chơi game tiếp,cô bé không có ý định tò mò bất cứ chuyện gì liên quan đến việc băng nhóm của Ron.Có thể cậu nhóc còn nhiều điều bí ẩn mà Sin chưa biết được,nhưng Sin nghĩ đó là chuyện cá nhân chừng nào Ron muốn nói thì Sin sẽ nghe còn không thích thì cô bé cũng chẳng thắc mắc làm gì.
-bọn JC vừa mới quay lại và hồi chiều này đã đánh người của mình đến mức phải nhập viện luôn ạ.
-cái gì??Đình Quân đâu??
-Quân đã đến đó và giúp em thoát ra tụi JC để nói với anh ạ,giờ anh đến liền đi Đình Quân không thể chống cự thêm được nữa đâu.
Ron cùng tên đàn em lập tức lên xe rồi phóng thẳng đến công viên X.Sin bước ra cửa nhìn theo,cô bé thở dài một tiếng.
-lại đi đánh lộn.  

CHAP 16:Người con gái bí ẩn.

-anh Ron,chờ em với
Uyên Nhi vừa la í ới vừa chạy theo Ron đến hụt hơi mà cậu nhóc chẳng thèm quay lại nhìn lấy một lần,cứ thế mà đi.Nhi chạy theo một hồi bất ngờ Ron dừng lại làm Nhi đụng vào lưng Ron ngã sóng soài.
Cậu nhóc nhăn nhó quay qua nạt Uyên Nhi:
-sao cô phiền phức thể hả?không thể để yên cho tôi một phút được sao??
-anh biết rõ là em thích anh mà sao lúc nào anh cũng hững hờ với em vậy chứ?
-đơn giản vì tôi không thích cô,đừng có lúc nào cũng bám theo tôi như thế_Ron nhăn mặt bước thẳng lên xe.
Uyên Nhi ngồi bệt xuống cái ghế đá gần đó òa lên khóc nức nở.Bình thường chanh chua là thế,tính tình tiểu thư kiêu ngạo là thế nhưng không phải lúc nào Uyên Nhi cũng như vậy,cô đã thích Ron suốt năm năm trời kể từ khi Ron và Nhi xuất hiện chung và gặp nhau cùng một bữa tiệc.Ron lúc đó đã rất dễ thương và hiền lành,lúc cô bị mấy đứa nhóc trong bữa tiệc chọc khóc ầm lên,Ron đã đến chơi với Uyên Nhi và còn cho cô kẹo nữa.
“Kim Huyền Nhã,mày là đứa đã phá vỡ hạnh phúc giữa tao và Ron.Con nhóc mới bước chân vào ngưỡng cửa cấp ba mà bày đặt đi quyến rũ người khác”
Uyên Nhi ngồi gục mặt ấm ức và chữi rủa Sin tơi bời.Từ đâu một miếng khăn giấy đưa ra trước mặt Nhi khiến cô phải ngẩng mặt lên nhìn.
-sao lại ngồi đây khóc vậy?nếu tôi đoán không sai là tại Sin,đúng không?_một giọng nói nữ nhẹ nhàng vang lên.
-cô là ai?????? 
-là ai không cần biết.Cô chỉ cần biết tôi sẽ giúp cô giành lại được Ron về tay mình.
-tại sao lại giúp tôi??
-vì con nhỏ trơ trẽn đó không xứng đáng với Ron,cô ta quen với Ron dựa trên hợp đồng mà thôi chỉ vì Ron có thể lo được cho cô ta sống yên ổn đến cuối năm học!
-Ừ,con xấu xa đó chỉ toàn biết dựa hơi Ron.
-Tôi thấy Ron đang dần dần mắc bẫy nó rồi đấy,chúng ta phải hợp lại để kéo Ron ra khỏi cô ta trước khi quá muộn!_người con gái đó cười đắc thắng.
-tôi phải gặp cô bằng cách nào???_Uyên Nhi nghiêng đầu hỏi
-bất cứ khi nào cô cần tôi sẽ xuất hiện.
Và người đó từ từ khuất dần sau dòng xe cộ đông người.Thật ra nếu muốn biết cô ta là ai không khó,chỉ cần Uyên Nhi cho người tìm hiểu sẽ biết ngay.Nhưng người con gái ấy đội mũ sụp xuống và đeo kính đen che hết cả nguyên khuôn mặt nên Nhi cũng không thấy mặt mũi ra sao,chỉ thấy được trên cổ có một vệt sẹo nhỏ. 
..............................
Dạo này Sin cảm thấy Thùy Như ít khi nào qua nhà Sin chơi nữa và cũng không thắc mắc vì sao Sin lâu lâu lại biến mất khoản một ngày rồi trở về.Cô bé nghĩ gần thi học kì tới nên Như không có thời gian gặp Sin thường xuyên hơn,nhưng Sin thấy Sin cũng học mà cũng đâu có bù đầu bù cổ như Thùy Như đâu.Tuy lên trường học thì hai người vẫn cười nói vui vè nhưng đến tối qua nhà chơi thì nhà cô bạn thân cũng đóng cửa mất.
Sin ngồi ăn mì mà tưởng chừng như đang ăn mấy dấu chấm hỏi.Những thắc mắc cứ bủa vây lấy...tô mì và cái đầu cô bé.  

CHAP 17:Cơn thịnh nộ.

Sin đang ngồi coi phim hoạt hình cùng với chó Mina,một buổi chiều yên ổn không bị Ron bắt đi đâu cùng hết.Tính đến nay đã là hơn một tháng rưỡi Sin và Ron quen nhau,chỉ còn một tuần nữa thôi cô bé sẽ được tự do không bị ai gò bó nữa,nghĩ đến đó Sin lại cảm thấy khỏe trong người.
Nhưng...đời không như ta mong đợi,Sin chưa kịp “hưởng thụ” hết buổi chiều tự do thì....
-[cái gì?cậu không thể để cho tôi yên thân được một ngày sao??]_Sin nói gần như hét lên trong điện thoại.
-[ừ!]_Ron đáp gọn lỏn
-[không đi đâu,bữa nay tôi muốn ở nhà]
-[nếu cô đi bữa tối hôm nay tôi sẽ không kiếm tới cô hai ngày tới.OK?]
-[còn nếu tôi không đi thì sao?]
-[thì tôi sẽ kiếm tới cô bảy ngày còn lại.Tôi đợi cô trước cổng,ra thì ra không ra thôi tùy ý]
“Tự do bảy ngày còn lại ư?nếu vậy sướng còn gì bằng,chắc gần hết hai tháng nên cậu ta muốn...đi chơi buổi cuối cùng đây mà,nếu vậy thì mình đi,hê hê”
-[ừ,đợi tôi 1’ ra liền]
Sin cắt máy rồi chạy thật nhanh đi lấy cái áo khoác mặc vào đi ra cổng.Ron đã đứng chờ sẵn ở đó.
Trong xe...
-Cậu định dắt tôi đi đâu vậy??
-Đi chơi chứ làm gì,vậy cũng hỏi.
Xe chạy được một lúc đột nhiên đi vào một con đường lạ lẫm,đây chắc chắn không phải là nơi Ron định dắt Sin đến!Mà đường này nhìn quen quen.
Sin ráng vắt óc ra suy nghĩ xem đây là đường dẫn đi đâu,sau một hồi cô bé mới nhớ ra nổi.
-cậu đi vào đây làm gì?
-rước bé Yum
-sao cậu biết chỗ bé Yum đang ở mà lại chứ_Sin há hốc
-đối với tôi việc đó không khó,một ngày là tìm ra ngay!
Sin nghiêng đầu lại nghĩ,đúng là đối với thế lực và gia thế của cậu nhóc thì chắc không khó để tìm được nơi bé Yum đang ở.
..............
Xe dừng lại ở đầu cổng để Sin vào dắt bé Yum ra.Được một lúc thì trong nhà đột nhiên to tiếng.
-Mày hỏi bé Yum ở đâu là thế nào??mày bỏ nó cho rãnh nợ để mày xài tiền thoải mái đã rồi giờ mày còn nói là dắt bé Yum đi chơi nữa à??_một giọng phụ nữ nạt lên.
-con gửi tiền của dì Trâm hết cho thím năm để thím nuôi bé Yum dùm con rồi mà,tại dì Trâm đi công tác còn con phải bận đi học nữa sắp thi rồi nên con mới gửi nhờ tới khi con qua thi thì con dắt bé Yum về,giờ thím năm nói không có bé Yum ở đây là sao??
-cái con này,ý mày nói là tao đã nhận tiền của mày rồi mà không thèm nuôi bé Yum để nó đi tùm lum rồi mất biệt luôn đó hả?cha ****** chết nên không có ai dạy dỗ nên mới ******* dám c h ữ i xéo cả thím mày như thế này chứ gì?mày với con Trâm là một thứ một,dòng cái thứ phản ăn cháo đá bát!_người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi liên tục lấy tay chỉ vào mặt cô bé.
-Con biết bé Yum không bao giờ đi tùm lum như thím đã nói đâu,thím năm hãy nể tình cha con mà đưa bé Yum ra đi,thím giấu nó làm gì chứ??nếu không muốn nuôi nó thì con sẽ dắt nó về luôn không làm phiền tới thím nữa ạ_Sin trong lòng nóng như lửa,cô bé biết bà thím này không thương yêu gì bé Yum và Sin nhưng trong tình thể bắt buộc Sin không biết nhờ tới ai,bên nhà bà thì chỉ còn có thím năm và bà của cô bé là còn ở đây,mà bà thì bệnh nặng lắm rồi không còn sống được lâu nữa còn lại tất cả mọi người khác đều đã chuyển đi nơi khác sống.
-tao muốn nuôi nó hay không là tùy,chính mày đã năn nỉ nhờ tao giúp đỡ kia mà chứ mày đâu có bắt buộc là tao phải nuôi nó_bà thím năm hất hàm
-dì nói vậy là sao hả?dì đã đưa bé Yum đi đâu??_Sin hét lên
-mày...mày dám nạt luôn cả thím mày luôn hả con quỹ cái!_thím năm lăm lăm đi tới gần Sin và tát thẳng cho cô bé một bạc tay mạnh đến nỗi suýt nữa cô bé ngã nhào xuống đất. 
Sin đưa đôi mắt đầy căm phẫn nhìn bà thím của mình,do “tức nước vỡ bờ” không làm chủ được mình nên cô bé đã nhào đến bóp cổ bà thím năm.
-lâu nay tôi đã nhịn bà lâu lắm rồi,nói đi bé Yum đang ở đâu hả?nếu không nói thì đừng có trách Kim Huyền Nhã đây ác độc,lúc trước khi bà bắt nạt mẹ tôi tôi đã cảnh báo bà rằng bà hãy coi chừng tôi nếu không cũng có ngày Huyền Nhã đây giết bà luôn mà.Chỉ vì mẹ kêu tôi đừng chấp bà làm gì nên tôi cũng không nói,bà đã làm tổn thương mẹ tôi biết bao nhiêu lầm rồi bây giờ là tới bé Yum.KHỐN KIẾP_Sin gằng từng chữ một,cô bé ngày một mất bình tĩnh và càng xiết chặt cổ bà ta hơn.
-mày...b..uông...tao ra...cái con...điên này_thím năm bị Sin bóp cổ đến nổi mặt cắt không còn miếng máu mà vẫn mạnh miệng.
Thấy tình hình không ổn Ron lập tức chạy vào trong nhà.Thấy Sin đang cực kì phẫn nộ và dần mất hết bình tĩnh,còn bà thím liên tục giẫy giụa vì nghẹt thở.
-Sin buông tay ra đi,bà ta sẽ chết mất_Ron chạy đến kéo tay Sin ra nhưng cô bé xiết quá chặt,chặt đến nỗi người mạnh như cậu nhóc mà còn không thể kéo ra được huống chi là người đang bị Sin “hành hạ”.
-tránh ra đi_cô bé lấy chân đạp thẳng vào bụng Ron.-tôi hỏi lại lần nữa,BÉ YUM ĐANG Ở ĐÂU?!!??
-đừng...đừng bóp cổ nữa,Yum...nó đang...ở...tr..ong chùa...gần...co...n...phố...nà...y_bà thím năm nói ngắt quãng.
Nghe đến đó Sin mới thả tay ra và lao ra khỏi nhà mặc kệ Ron đang ngồi đó,bà thím năm té bịch xuống đất,ho sặc sụa.Ron bị Sin đá một cái đau điếng muốn đứng không nổi.Tuy bình thường Sin có nghịch ngợm và hay cãi lộn với Ron nhưng cô bé chưa bao giờ có “cơn thịnh nộ” kinh khủng như lúc này,đến nổi một thủ lĩnh đánh lộn triền miên như Ron và cũng nhiều lần “trọng thương” (do nhiều cú đánh “tụ lại”) cũng không thể chịu nổi một cú đá của Sin,phải khẳng định rằng lúc một đứa con gái nhỏ nhắn mà “nổi điên” còn hơn sức mấy thằng con trai hợp lại!  

CHAP 18:A Gentle Kiss...

Ron chạy ra níu tay Sin lại kéo vào xe.Chiếc xe chạy một chút rồi dừng lại ở một con đường thoáng đãng.
-làm gì vậy hả?sao không chạy tới cái chùa đó đi_Sin nạt lên
Ron thoáng bất ngờ vì đây là lần đầu tiên Sin dám nạt cậu nhóc,nhưng cũng ráng giữ cho độ C bình thường,giờ mà cả hai “hỏa đồ” lên thì có mà banh xe ==’
Sin định mở cửa xe đi ra thì bị Ron nắm tay kéo xuống ngồi lại.
-đợi chừng nào cô lấy lại bình tĩnh thì tôi sẽ chạy đến đó rước bé Yum,còn chưa bình tĩnh thì cứ ngồi đó chừng nào lấy lại bình tĩnh thì thôi.Yên tâm đi,tới sáng luôn cũng được!_Ron thản nhiên nói rồi ngã đầu ra sau.
..............
Sin ráng “áp dụng trên thực tiễn” lại bài cô dạy em tập thể dục buổi sáng,1 2 3 4 hít thở hít thở hít thở.Nửa tiếng sau thì Sin thở phào nhẹ nhõm cái cuối cùng rồi bước ra ngoài.
-đi đâu đó_Ron mở mắt nhìn Sin.
-đi ra ngoài lấy ôxy cái,ở trong đây ngộp chết được!
Cô bé mở cửa bước ra,trước khi đi còn lấy cái gì đó trong túi áo khoác và chai nước.
Ron nhìn theo một chút rồi quay lại,năm phút sau thì Sin quay lại.Cô bé mở cửa xe ra nhưng tự nhiên nó cứng quá mở không được,Ron thấy vậy cũng đưa tay lại và mở ra giúp Sin,khi mở ra được rồi tay cậu nhóc quơ trúng cái áo khoác của Sin và rơi ra cái hộp gì đó.
-cái gì đây??_Ron cầm cái hộp lên.
Nhanh như chớp Sin giật lại cái hộp và bỏ lại vào túi áo mình kèm theo một câu giải thích:
-hộp kẹo đó mà,không có gì đâu.
-ừ
Ron có vẻ nghi ngờ chau mày nhìn Sin đang cười cười xua tay như kêu Ron hãy quên cái hộp ấy đi,cậu nhóc cũng không muốn hỏi nhiều làm gì.
....................
Ron đưa Sin đến ngôi chùa mà thím năm đã nhắc đến,đây là cái chùa duy nhất ở gần đây.Sin chạy sồng sộc vào luôn trong đó nhưng kịp thời được Ron giữ lại,trong chùa là nơi yên tĩnh mà chạy kiểu này là không được đâu nhé!
Sin và Ron trước tiên đi đến chỗ của một vị sư.Ron cất giọng lễ phép hỏi.
-Sư ơi cho con hỏi gần đây chùa có nhận nuôi một nhóc năm tuổi không ạ?
Vị sư trầm ngâm một lát rồi cất giọng.
-à,đứa bé tên là Thiên Ân đúng không?
-dạ,đứa nhóc có đôi mắt to to giống con nè sư_Sin cười.
-chị Sin ơi_một giọng nói dễ thương đúng chất con nít vang lên,cả hai người họ cùng vị sư xoay qua nhìn.Bé Yum đang ngồi trên băng đá thì tuột xuống chạy đến ôm lấy Sin.
-con hãy đem Thiên Ân về đi,từ hồi cậu bé ấy vào đây lúc nào nó cũng ngồi đó và nhìn ra ngoài cổng chùa như đợi ai đó,thì ra là đợi con và cậu trai này đến_vị sư cười hiền từ rồi đi vào trong.
-sao chị lại bỏ Yum?_bé Yum khóc òa lên
-chị xin lỗi,sau này chị sẽ không bỏ Yum nữa đâu.
-lên xe đi,ở ngoài trời lạnh không tốt đâu.Bé Yum lên anh bồng nhé_Ron ngồi xuống và đưa hai tay ra.
-dạ_Sin từ khóc chuyển sang cười tươi thật tươi chạy đến bên Ron
Sin khá ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên bé Yum chịu cho người khác bồng,chứ dì Trâm đã ở cùng bé Yum biết bao lâu mà đến giờ bé Yum vẫn không chịu cho dì Trâm bồng vậy mà Yum ít khi tiếp xúc với Ron mà bé Yum lại “dễ dãi” đến như vậy.
Chẳng lẽ con trai với con trai dễ “hợp gout”hơn là con gái nhỉ?
.....................
Ron định đưa hai chị em đi khu vui chơi nhưng họ cứ khăng khăng không chịu đi và đòi đi xem phim...hoạt hình.Đứng là chị nào em nấy! =]]
Xem lịch chiếu phim thì 5 phút nữa sẽ đến phim hoạt hình kungfu panda,trúng ngay “tủ” nên bé Yum cứ nhảy câng lên đòi xem cho bằng được phim này mặc dù hai anh chị kia không mấy hứng thú cho lắm ^^.
Thấy Sin phụng phịu như vậy Ron cũng “cầm lòng không đậu”.
-vậy chứ cô thích xem phim nào,mười sáu tuổi rồi chắc mấy đứa con gái như cô thích xem mấy cái phim tình cảm chứ gì!
-không,tôi thích xem phim...công chúa tóc mây cơ,không thích kungfu panda đâu.
Ron nghe xong muốn té xỉu,tín đồ của phim hoạt hình là đây!
Bé Yum sau một hồi giảy nảy rốt cuộc cũng được Sin đồng ý trong “đau khổ”.Ron đi mua vé xem phim cùng với đồ ăn vặt trong khi Sin và bé Yum ngồi trên ghế giỡn chí chóe với nhau rồi ngồi cười ha hả thì Ron đành “chấp nhận số phận” ráng chen chân vào để mua hết cái này tới cái kia.
........................
Vào trong rạp bé Yum và Sin sung sướng ngồi qua hai bên cho Ron ngồi chính giữa,cậu nhóc ban đầu cũng không mấy để tâm đến “ý đồ” của hai chị em kia.Tự nhiên một hồi thấy vai mình nặng nặng không chỉ một bên mà rất là “cân bằng” ở hai bên.Quả không sai,Sin đang nằm dựa vào cậu nhóc ngủ ngon lành còn bé Yum cũng dựa nhưng mà để cho đở mỏi cổ nên lấy vai Ron làm “điểm tựa”.
Ron đưa tay lên vuốt mái tóc đang rủ xuống của Sin,khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô bé và mỉm cười.  


Tải về: sms kute chúc mừng năm mới 2013 
[ ↑ ] Lên đầu trang