watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game thời đại hùng vương

CHAP 47:Cuộc đi chơi toàn trốn chạy.

Hải Phong tấp vào quán trà sữa để cả hai lấy lại...nhịp tim như bình thường.Vừa vào quán Sin đã ngồi phịch xuống,mồ hôi vã ra như tắm,tim thì đập thình thịch mặc dù hôm nay đã “nâng cấp” phương tiện đi lại nhưng cái kiểu này thà đi bộ còn khỏe hơn.
-Anh chị dùng gì ạ?_chị tiếp viên đưa cho họ hai cái menu.
Sin đưa mắt nhìn menu rồi nói:
-Cho em trà bạc hà.
-Em giống vậy luôn đi_Hải Phong mỉm cười.
Một lúc sau thì một người khác nữa đem ra hai ly trà bạc hà.Chị tiếp viên trước khi đi còn nhìn nhìn cái bụng cô bé một cái mới chịu.Chị ta thầm nghĩ:
“Còn trẻ thế mà cái bụng đã to tướng,nhìn là biết chưa được 18 tuổi,Con nít bây giờ quỉ thật!”
Sin cũng nhận ra ngay rồi ngước xuống nhìn xem bụng mình có “ vật thể lạ” gì không mà nãy giờ cái đám tiếp viên ấy lại nhìn đăm đăm vào.Và cô bé suýt phun cả ngụm nước vừa mới đưa vào miệng,nãy giờ còn chưa lột con rùa ra nữa hèn chi người ta nhìn cũng phải. ==’
-Sao mặt khó coi vậy?_Hải Phong nhíu mày.
-À...ờ...con rùa...
-À,hiểu_Hải Phong gật gù rồi quay mặt đi chỗ khác.
-Bạn tưởng tôi “lột” ra ngay tại đây luôn hả?wc ở đâu để tớ còn đi “giải quyết” cái bụng nữa này_Sin khẽ nói.
-Đi thẳng rồi rẽ trái là tới.
Rồi cô bé chạy ngay đi.
..................
Đây là lần thứ hai Sin gặp sự cố liên quan tới chuyện con cái,một lần đi cùng Ron với bé Yum còn lần này lại đi cùng Hải Phong.Không hiểu nổi trời xui đất khiến gì mà phải gặp mấy cái chuyện “tế nhị” này mãi!
Nhẹ cả người,nhét con rùa vào nóng kinh khủng.Cô bé thở phào rồi bước ra ngoài,nhưng ngay lập tức vội lại vào ngay vì cả Ron,Đình Quân và vài nhân vật “nổi” khác ngồi cùng nhau tụ cả đám ở đó và đang ngồi chễm chệ gần bàn Sin và Hải Phong đang ngồi.
Cô bé lập tức lấy điện lấy điện thoại ra gọi cho Hải Phong.
-[Sao ra lâu vậy?]
-Ron đang ngồi ở gần bàn mình kìa,sao bây giờ?
-[Hả?đâu?À,thấy rồi]
-Rồi sao mình ra được,cậu ta mà thấy sẽ lôi xềnh xệch mình đi mất!
-[...]
-Alo,nói gì đi chứ.
-[Bây giờ mình sẽ nhờ vài anh tiếp viên đứng phục vụ để che tầm mắt bọn họ,rồi bạn chuồng ra thật nhanh nhé.Mình sẽ ra lấy xe trước,rồi bạn chạy ra thì phóng lên luôn.Cố gắng phát huy đôi chân giải nhất 2000 mét đi,không thì bị tóm cả lũ!]
-Ok,chừng nào rồi nhá cho mình nhé,mình chạy ra liền.
.........................
Sin ráng đứng trên bồn cầu nhìn ra cái lỗ thông hơi nhỏ nhỏ,thấy Hải Phong đeo cái mắt kiếng lại rồi đi thong thả nhẹ nhàng đến mấy anh nhân viên khác để tránh gây sự chú ý.Vài anh nhân viên gật đầu rồi đem mấy cái menu và tiến lại bàn của bọn họ.Có lẽ Hải Phong quen với chỗ này nên mới nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình như vậy,mấy anh nhân viên đứng vây kín che hết cả tầm mắt bọn họ.Lúc này Hải Phong mới đi ra ngoài cửa bấm nhá cho Sin.
Cô bé thở hắt ra một cái.
-Chuẩn bị chuồn lẹ,1...2...3.Go!!
Sin đẩy cửa phòng wc phóng cái vèo ra ngoài.
-Hình như tao thấy mát mát_một tên trong bọn họ ngơ ngơ mặt.
-Ờ,gió luồn vào từ đâu thể nhỉ?chắc chắn là gió chứ không phải hơi của máy lạnh_một tên khác nữa cũng đồng tình.
Ron nhíu mày,Đình Quân như biết điều gì đó vội đứng lên nhưng đã bị cậu nhóc nắm lại.
-Đừng đuổi theo.
-Sao vậy ạ?_Đình Quân ngạc nhiên.
-Nếu muốn tìm ắt sẽ tìm được,nhưng không phải bây giờ.Ngồi xuống đó đi và kêu thằng Long với mấy đứa khác đừng có đứng chầu chực ở đó nữa_Ron khoanh tay trước ngực nói đều đều,khuôn mặt chẳng hề thể hiện một chút cảm xúc nào cả.
Đình Quân cũng ngồi xuống,cậu khó hiểu vì chẳng phải mấy hôm nay Ron tìm tung tích Sin ở khắp mọi nơi hay sao?Sao hôm nay gặp lại bảo là đừng đuổi theo?
...................
Hải Phong vọt nhanh khi Sin đã leo lên xe.Chạy được khoảng 1km mà chẳng thấy ai đuổi theo cả nên cậu cũng ngừng xe lại.Ngay tại một con đường ít người.
-Ngồi xuống xả hơi đi,coi bộ sáng giờ mình và bạn lo trốn mãi mà chẳng được phút yên ổn nào cả nhỉ?
-...
-Sao bạn lại trốn cậu ta?_Hải Phong bất giác hỏi.
-Mình...không nói được,xin lỗi.
-...Không sao,chuyện cá nhân của cậu mà_Phong cười cười.
...
Hai người cứ ngồi mãi không nói gì với nhau cả,lâu lâu cô bé lại thở dài một tiếng.
-Hay bạn đừng ở nhà nữa,dọn đến nơi khác sống đi_Hải Phong nói.
Cô bé tròn mắt ngước qua nhìn Phong,nheo mắt khó hiểu.
-Ý bạn là sao?không ở nhà đó chứ chẳng lẽ ra đường ở!
-Không,thấy bạn trốn mãi vậy mà mỗi lần thấy cậu ta là bạn lại rơi vào trạng thái “hóa đá” không nói năng gì cả nên mình mới có ý tưởng này.
-Vậy theo bạn mình phải đi đâu ở?
-Ưm...hay bạn lại nhà cô mình ở đi,cô tốt bụng lắm mà lại thương người nữa.Nhưng cô sống có mình ên à,có bạn lại bầu bạn cũng vui đấy_Phong cười toe.
-Thôi,phiền lắm.Mình ở nhà cũ được rồi_Sin lắc đầu.
-Ừ,vậy giờ mình về đi.Hôm nay chẳng đi chơi được tí nào,để hôm khác đi tiếp nhé.
Nói rồi cậu đứng lên.
.......................
Lúc về tới nhà thì không còn ai đứng trước nhà cô bé nữa.Sin bước xuống xe và lấy trong túi ra cái chìa khóa tra vào ổ để mở cổng.
-Nếu đổi ý thì điện cho mình.
Rồi Hải Phong quay xe đi.  

CHAP 48:Chạm mặt.

Sáng nay Sin đi học lại sau hơn tuần lễ nghỉ nằm ì trong nhà không vác mặt ra đường,cô bé thở một hơi mạnh vì...chưa đủ dũng khí bước vào cổng trường,lỡ như gặp Ron thì không biết làm thế nào cho đúng...
Đúng là người không muốn gặp nhất lúc này lại xuất hiện,chiếc ô tô đen bóng loáng lù lù xuất hiện,cô bé có thể nhận ra ngay chủ nhân của nó là ai.Sin trốn sau một gốc cây to gần đó,chỗ khuất nhất có thể để tránh mặt Ron.
Vẻ bình thản cùng khuôn mặt lạnh lùng,Ron lại trở về cái dáng vẻ uy quyền của thủ lĩnh Dark như ngày nào,cô bé lúc còn quen với Ron đã được mọi người bảo rằng nhờ cô bé mà tính tình của Ron đã “nguội” phần nào,ít ra là không đi đánh lộn như hồi trước nữa!
...
Khi cậu nhóc đã đi qua thì Sin mới thở phào đi vào,nhém tí nữa ông bảo vệ đã đóng cổng may là Sin chạy vào kịp.
...
Lớp Sin hôm nay lại vắng tiết,thầy dạy hóa đã già gần tới tuổi nghỉ hưu nên bệnh quài,lâu lâu lại vắng một tiết.Cho nên nhà trường đang có quyết định thay thế giáo viên mới nhưng đến bây giờ chưa có ai thích hợp cả. 
Thùy Như thấy Sin thì đặt cuốn sách đang đọc xuống rồi mỉm cười chào.
-Chào Sin,lúc này bạn hay nghỉ học thế?
-Tại mình...
-Chuyện người ta bạn hỏi làm gì,lo dữ lắm à?!_Hải Phong chen ngang.
Thùy Như ném ánh mắt khó chịu nhìn Hải Phong,sau đó nhanh chóng giữ nét tươi cười ban nãy và cũng móc lại Phong:
-Mình chưa nói đến bạn thì phải,mà sao bạn phải biện hộ cho Sin?nghỉ học thì mình hỏi vậy thôi,làm gì nóng vậy!
-Thôi thôi,mình làm biếng học nên nghỉ được chưa,đừng có cãi nhau nữa_Sin nhăn nhăn mặt.
Cô bé để ý thấy rằng hình như Hải Phong và Thùy Như đang xích mích cái gì đó,điển hình là mỗi khi Sin muốn cả ba cùng đi chung với nhau thì cả hai người ấy luôn kiếm cớ lảng sang chuyện khác hoặc diện lí do bận không đi được,mà học sinh thì có gì phải bận bịu đâu cơ chứ.Rồi lại tới hôm nay hai người lại nói móc nhau mà chuyện chẳng có gì to tát đáng phải suýt cãi như vậy!
Phong và Như thấy vậy cũng không nói nhau câu nào nữa,Như giở cuốn sách khi nãy đọc dở ra đọc tiếp,còn Phong thì rủ Sin trốn xuống căn tin ngồi chơi,trên lớp mãi không có chuyện gì làm nên cô bé cũng đồng ý.
.....................
-Sao lúc này hai bạn lại tránh mặt nhau vậy?lâu nay tớ nghỉ học nên không biết gì cả_cô bé vừa ăn vừa nói,mắt hướng lên đợi câu trả lời.
-...Xích mích nhỏ thôi,chẳng đáng để bận tâm đâu.
-Này mới là ngộ à nha?tính Thùy Như rất dễ chịu lại hiền queo và chẳng gây sự với ai,vậy mà cũng xích mích với người khác nữa hả?_Sin trố mắt ngạc nhiên.
-Lúc này bạn chưa hiểu đâu nhưng sau này sẽ hiểu,có nhiều điều ta không thể ngờ trước được..._Hải Phong mỉm cười,một nụ cười kiểu cảnh báo như chứa bao ẩn ý trong ấy vậy.
Sin nghiêng đầu nhìn cậu khó hiểu,ý vậy là sao?càng ngày càng không thể hiểu nổi Thùy Như và Hải Phong muốn gì,đôi khi là nói mấy câu vu vơ đầy ẩn ý..
...
Ngồi đó được nửa tiếng thì cả hai đứng dậy về lớp,đâu đó có tiếng nói chuyện rôm rả,có lẽ là rất nhiều người sẽ đi vào đây.
Sin khựng lại,một lần nữa người Sin không muốn gặp lại xuất hiện,lần này không phải một mình mà rất là nhiều mình,khi đám Ron đi vào đụng độ cô bé và Phong thì cả hai bên đều im bặt. 
Một tên đàn em trong đó định mở miệng chào Sin nhưng Long đã huých nhẹ vào bụng tên ấy rồi lắc đầu ý kêu đừng nói.
Hải Phong kéo cô bé đi tiếp để giải vây.Hai người đi nhanh và khuất dần sau hành lang..
Ron nhìn theo,đôi mắt run run.Cậu nhóc rất muốn kéo Sin lại về phía mình,rất rất muốn,nhưng trước khi xách định được rõ ràng tình cảm của mình thì Ron chẳng thể níu bàn tay ấy lại.Ron không muốn phải gây ra bất cứ tổn thương nào,cho Sin,cho Thùy Như và cho chính bản thân mình...  

CHAP 49

Cô bé giờ hết tinh thần học hành nữa rồi nhưng phải ráng lên lớp để mà thu thập kiến thức mà Sin gần đây đã lơ nó đi.
Hồi sáng tâm trạng Sin còn khá tốt,bây giờ chẳng tốt chút nào nữa từ lúc nãy đụng mặt Ron ở căn tin,cậu nhóc nhìn chằm chằm vào Sin nhưng theo suy nghĩ của Sin:”cậu ta chẳng còn để ý mình tí nào!”
Thử hỏi tâm trạng như vậy thì còn thiết tha gì nói chuyện huống chi là học hành?vậy là cô bé lại tự hứa với lòng mình mai sẽ học lại đàng hoàng hơn,không lo nghĩ vớ vẩn nữa.Nhất định là thế! (chưa chắc đã làm được ==’)
..........................
Buổi học trôi đi một cách nhàm chán nặng nề...
Sin đeo ba lô trên vai lững thững đi về một hướng vô định nào đó,có lẽ đây là ngày chán nhất từ đầu năm tới giờ.Lời của mấy giáo viên dạy cô bé chẳng tiếp thu được bao nhiêu,nghĩ vẩn vơ là nhiều.
Cuối cùng cô bé quyết định đến bờ sông Sonus hóng gió.
Gió thổi từng cơn mát lành như muốn trút bỏ phần nào đó tâm trạng nặng nề của Sin,cô bé ngồi co lại,cằm chống lên đầu gối nhìn mấy làn nước trong vắt chuyển động theo từng cơn gió.Bất giác Sin ngân nga vài điệu ballad nhẹ nhàng,bài hát này mẹ đã dạy cho cô bé khi còn nhỏ.
Nhắc đến mới nhớ,sắp tới là sinh nhật của bé Yum đồng thời cũng là ngày giỗ cha mẹ.Sin suýt thì quên mất chuyện quan trọng này,lâu nay cứ lo “yêu đương” mà không nhớ trăng sao gì cả!
Đang định đeo ba lô lại về thì điện thoại vang lên.
-[Cháu yêu,một tháng nữa dì sẽ về]
-Thật ạ?
-Ừ,có nhiều quà cho hai cháu cưng của dì lắm nhé.Bánh kẹo,quần áo,...đủ cả những gì cháu và bé Yum thích luôn nhé]_dì Trâm cười tươi trong điện thoại.
-Nhưng một tháng nữa,lâu lắm!!!!!!
-[Kêu ca gì,lo mà học hành cho tốt đấy nhé,dì về mà nghe giáo viên phàn nàn là chết dưới tay dì nhé]
-Cháu biết rồi mà.
-[Thôi nhé cháu yêu,dì phải làm việc tiếp]
-Dạ,chào dì ạ.
..........................
Trong bar G.Blue...
-Tới giờ em thật không hiểu nổi anh muốn gì_Đình Quân nhăn nhó kêu lên -Em biết anh muốn gặp chị hai nhưng lúc đó thấy sao không kéo người ta lại?em biết anh mấy năm trời rồi,đây là lần đầu tiên em thấy anh lạ lùng như vậy đó!
-...
Ron vẫn nhắm mắt nằm dài trên ghế sô pha,tay gác lên trán mặc kệ Đình Quân đang “bốc hỏa”.
-Anh nói gì đi chứ!
-...Đủ chưa,im miệng lại đi.Tôi thấy cậu mới là người lạ lùng lúc này đấy,đang tức dùm Sin à?_Ron lên tiếng,đôi mắt vẫn không mở ra.
Đình Quân lấy ly rượu trên bàn nốc cạn,cậu không thể nào hiểu nổi Ron đang nghĩ gì và muốn gì,Ron là vậy.Chẳng bao giờ cậu chia sẻ với ai về một chuyện nào cả,nên chẳng biết đường đâu mà lần!
-Giữa anh và chị hai,thật sự hai người đã...
-Ra ngoài đi,tôi muốn yên tĩnh_Ron cất giọng.
Đình Quân thở dài rồi bước ra,đám đàn em biết hôm nay tâm trạng Ron tồi tệ (giống ai đó rồi đấy) nên chẳng đứa nào dám đến gần cả,duy nhất mình Đình Quân là đến bar “quấy rầy” Ron để hỏi chuyện của Sin và Ron hiện giờ để còn biết mà giải rối cho họ (Đình Quân là nhà tâm lý của Dark mà lị).Nhưng vô ích,chắc phải đợi một thời gian mới hỏi được.
Ron bây giờ rối răm cả lên,theo cậu nhóc nghĩ Sin chẳng biết gì về chuyện trước kia của Thùy Như và cậu nhóc vậy lí do gì mà Sin lại tránh mặt?
Chẳng lẽ Thùy Như lại đi nói ra,không,cô ta không đến nổi lắm chuyện mà đi kể chuyện chẳng mấy tốt lành gì về mình và gia đình.Lí do vì sao Sin tránh mặt vẫn là một dấu hỏi lớn với Ron.
Mà cũng tốt,thời gian này sẽ là thời gian để Ron suy nghĩ sáng suốt và biết được tình cảm thật của mình.
Thật ra lí do Ron đòi quen với Sin là vì muốn quên Thùy Như đi,thật sự lúc đầu...Ron cũng chẳng biết lí do vì sao mình làm vậy thật.
Và Ron đã thích Sin,thật sự là vậy!
Nhưng chỉ đến khi Thùy Như hét lên rằng Sin chỉ là một vật thế thân thay thế cho cô thì Ron mới như tỉnh ra,chẳng lẽ vị trí ban đầu của Sin là như vậy ư?chợt Ron thấy nhen nhóm đâu đó một cảm xúc hỗn độn khó tả,tình cảm đối với Thùy Như đã tắt ngấm hoàn toàn trong tim cậu nhóc,nhưng bây giờ nó lại trỗi dậy.
Giữa hai người con gái,Ron chỉ được chọn một..  

 CHAP 51:Vì đó là tình yêu.


-Muốn một thứ mà mày đang sở hữu_Uyên Nhi nhếch môi.
Sin nhíu mày,chẳng lẽ người cô ta nói là...
-Ý mày là Ron?
-Bingo,tiết là con bé chẳng có gì tốt đẹp như mày lại đi quyến rũ anh ấy.
-Ê,nói cho đàng hoàng nha_Sin bực bội.
-À xém nữa là quên,chuyện ở G.Blue hồi trước chưa tính sổ với mày,giờ tới chuyện mày giành anh Ron từ tay tao.Xem ra mày cũng gan lỳ lắm mới dám đụng đến Uyên Nhi này.
-Chuyện đó do mày kiếm chuyện trước.
-Còn dám nói hả?_Uyên Nhi quát lên,rút từ trong túi mình ra một con dao sắc lẻm kề vào mặt cô bé -Ngày hôm nay trên mặt mày sẽ xuất hiện vài cái sẹo,để rồi xem anh Ron có thèm đến xỉa tới mày nữa không,đồ xấu xí!
Sin thoáng giật mình,nhưng cố giữ giọng bình tĩnh.Cô bé bị trói chặt cả tay,chân đến cử động còn không được,tình hình không ổn rồi đây.
Uyên Nhi đặt cây dao lên má Sin,từ từ...từ từ...
Những đường dao sắc lẻm chạy dọc theo khuôn mặt xinh xắn ấy,Sin nhăn mặt đau đớn.Cô ta rạch một cách chậm chạp,vừa rạch vừa cất tiếng cười đáng sợ.Nhìn cô ta lúc này không khác gì một kẻ...mới trốn viện.
Chợt Uyên Nhi dừng lại. 
-Sao chỉ có mặt mày là bị thôi nhỉ?phải “chia đều” cho từng “phần” chứ.Cả đám tụi mày lên đánh nó đi,đánh chết cũng được!_Uyên Nhi ra lệnh.
Một đám người cao to lực lưỡng hầm hầm tiến lên,mặt tên nào tên nấy bặm trợn còn hơn cả...Phan.
Sin không sợ,một chút cũng không.Cứ để bọn họ đánh chết thì Sin cũng chẳng màng tới dù sao nếu cô bé chết đi,sẽ không cô đơn vì nơi đó,có ba mẹ.Sin chưa từng làm điều gì sai trái cả nên có lẽ sẽ được lên thiên đường mà...
Cô bé nhắm mắt lại.Mặc kệ điều gì đáng sợ sẽ xảy ta tiếp tục..
-Không phản ứng gì luôn sao?mày cũng biết chấp nhận số phận gớm nhỉ con nhóc_một tên nói rồi cả bọn ấy cùng cất những tiếng cười man rợ.
Hắn ta đạp vào cái ghế cô bé đang ngồi làm cả người lẫn ghế ngã nhào xuống đất,những cú đánh,đạp như trời giáng,không chỉ là một người thôi mà tất cả,hàng chục cái chân cùng lúc hành hạ người con gái bé nhỏ.Sin đau,đau lắm nhưng cô bé nhất quyết không hé ra một lời than hay khóc lóc,lúc này không phải là lúc để mà yếu đuối.Càng than la khóc lóc thì cái bọn ác nhân ác đức đó càng hả hê.
...
Một lúc sau thì bọn đó bắt đầu thấm mệt,ngừng lại thở hổn hển.Vậy mà cô bé vẫn trụ lại nổi,Sin hướng đôi mắt lên nhìn Uyên Nhi,nhìn bọn đó và cười khẩy,nói:
-Hèn hạ,ngu dốt,điên cuồng.Đó là tất cả để tả về đám tụi mày khi phục vụ một đứa con gái chẳng ra gì,còn Uyên Nhi,cô còn hơn vậy nữa.
-Mày nói cái gì đó con khốn!Tụi mày ngừng làm gì,đánh nó tiếp_Uyên Nhi hét lên giận dữ.
Chỉ một giây sau,cánh cửa gỗ cũ nát ấy đã bị đạp tung.Dark xông thẳng vào đánh cho cả bọn ấy tơi tả.
Ron ngước nhìn Sin,tim cậu nhóc thắt nghẹn như bị ai đó bóp chặt khi nhìn thấy người con gái mình yêu thương nằm trên sàn nhà lạnh cóng,khắp người đầy rẫy những vết thương chằng chịt,khuôn mặt đầm đìa máu.
-Bọn chó má!!
Uyên Nhi hoảng sợ lẻn đi,nhưng Ron đã biết.Cậu nhóc tiến gần đến,Uyên Nhi sợ sệt thục lùi lại,cuối cùng thì bị ép vào một góc tường.
Ron đưa ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ hướng về Uyên Nhi,cậu nhóc giơ tay bóp mạnh cổ cô ta lại (với con gái chỉ xài được cách này ==’)
Cô ta xanh mặt.
-Ron,Ron ơi em xin lỗi,thả tay ra đi anh_Uyên Nhi van nài.
-Cô dám làm chuyện động trời này luôn sao?lâu rồi không gặp xem ra cô cũng ăn phải gan hùm nên mới dám đụng đến người của tôi!
Uyên Nhi khóc rống lên,khắp người run như cầy sấy.
-Em xin lỗi mà,không phải do em làm đâu.Là...là con nhỏ Thùy Như kêu em làm đó,nó bảo em phải đánh chết Sin để anh phải thuộc về nó,chính nó sai khiến em chứ không phải em chủ mưu đâu anh Ron,anh thả em ra đi em ngạt thở chết mất!
Ron trợn mắt,là do cô ta làm ư?? 
-Từ khi nào cô trở thành con chó để chủ sai khiến vậy?_Ron cười khinh miệt.
-Thả...e...em ra đi,ng...ngạt quá_Uyên Nhi không thể chịu nổi,giọng nói đã đứt quãng.
Và cậu nhóc buông cổ cô ta ra.Ron thấy dưới đất có cây dao sắc lẻm trong bóng tối.
-Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục!!!
Ron đưa con dao lên,rạch thẳng vào mặt cô ta hai đường.
-Á Á Á Á Á_Uyên Nhi thét lên đau đớn.
Ron tiếp tục “tặng” thêm mấy đường trên khuôn mặt cả “ký phấn” của Nhi,khuôn mặt Nhi bây giờ máu tuôn ra từng đợt chảy xuống cả cái áo trắng trên người.
Con dao bị quăng xuống đất tạo ra một tiếng “keng” nho nhỏ.
Ron đến chỗ Sin bế cô bé lên,đôi mắt run lên nhìn người con gái mình yêu thương đau đớn.Bây giờ,Ron mới nhận ra tình cảm của mình.Từ hôm gặp Sin ở căn tin,cô bé chỉ nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt xa lạ rồi đi thẳng luôn với người con trai khác,Ron đã không chịu nổi,trái tim cậu nhóc như vỡ vụn ra thành từng mảnh.Khi nghe tin Sin bị bắt cóc,Ron đã hoảng lên..
Và Ron đã chọn Sin,trái tim Ron không còn thuộc về Thùy Như nữa.Chính cái tính cách hồn nhiên ngốc ngếch của cô bé đã chinh phục hoàn toàn trái tim sắt đá của cậu nhóc!
...
Khi ra ngoài,cùng lúc đám người của Hải Phong và cậu đi vào.
-Không cần tới cậu đâu,người của tôi lo được.
Rồi Ron bế Sin đi phớt qua Hải Phong và đụng vào vai của cậu.Lúc Sin bị bắt cóc,đáng lẽ Phong đã không gọi cho Ron...
Nhưng cậu muốn tự thách đố bản thân mình và Ron,xem ai sẽ tìm được Sin trước nên mới điện cho cậu nhóc,nếu Phong tìm được trước,cậu sẽ bằng mọi giá để kéo được tình cảm của cô bé về phía mình.Còn nếu Ron trước,cậu sẽ ra đi xem như thần cupid đã lựa chọn Ron.Tuy biết tỉ lệ giữa hai người là quá chênh lệch (Ron lời hơn) vì Sin và Ron đã có tình cảm với nhau trước,nhưng Hải Phong cũng muốn tự thách đố bản thân mình một lần.
Và Hải Phong đã chậm một bước,cậu đã thua...
Phong nhìn theo chiếc xe đen khuất dần mà lòng đau quặn.Số mệnh đã ghép Sin và Ron với nhau,Phong chẳng còn cơ hội nào nữa. 
Tải về: SMS cute ngày 20/10
[ ↑ ] Lên đầu trang