watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: Mobi army game bắn súng

Thùy cô nương kêu lên:
- Còn Duy thì sao, nó cũng ướt hết.
Duy đang ngồi phơi đôi giày trên cây ổi, nghe nói bèn quay lại:
- Không sao đâu, phơi nắng một lát là khô thôi.
- Không được, bệnh chết.
- Không sao đâu, ướt một chút mà nhằm gì.
Nói rồi nó đi về phía cuối bờ mương, chỗ có nước sạch, để rửa lại tay chân. Chỉ một lát sau, bộ đồ đầy bùn của nó trở lại sạch sẽ, dù nước còn chảy giọt xuống đất.
Lớp trưởng đã theo Mai Trúc vào nhà. Một lát sau cô nàng trở ra với bộ đồ bà ba
của bà già. Trông thật tức cười.
Cô nàng đã hoàn hồn lại và quên đi tâm trạng lúc nãy . Thấy cả bọn ngồi dưới gốc mận ăn trái cây, cô nàng cũng ngồi xuống tham gia nhiệt tình.
Thấy Duy còn đứng chỗ có nắng, lớp trưởng bèn gọi lại:
- Ê, sao không lại đây ăn cho vui.
- Đứng phơi đồ một chút.
Hồng cô nương cười rúc rích:
- Lúc nãy anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mỹ nhân nặng quá, anh hùng cứu không
nỗi.
Thắng hoa tay lên, điệu đàng:
- Mỹ nhân này phải có xe cần cẩu trục lên mới nỗi. Lớp trưởng hỉnh hỉnh mũi:
- Ai nói gì nói, tui ú kệ cha tui. Mai mốt tui đoạt giải hoa hậu của mấy người mập, quý vị đừng có ganh tị đấy.
Thằng Tiến dài giọng:
- Phải rồi, ganh tị làm gì, phải chăng cho ú để đoạt giải hoa hậu chứ ganh tị làm gì.
Nó định nói thêm một câu, thì nàng Ú đã nhét trái mận vào miệng làm nó im lặng, Ú
cô nương bắt đầu hài tội:
- Tui chỉ Ú chứ không xớn xác như mấy người, mấy người hại nguyên đám vừa quê vừa kỳ cục. Tội lỗi đó chưa quên đâu, để đấy đi.
Đông Kisốt gãi gãi đầu:
- Con gái sao thù dai dễ sợ.
Nãy giờ Minh Lan ngồi yên lặng thưởng thức nhãn. Thấy Đông Kisốt s¡p bị nhéo đến nơi, cô nàng bèn lên tiếng:
- Lúc nãy Trúc nói bơi xuồng gì đó, bây giờ mình bơi đi.
Ý kiến của tiểu thư lập tức được ủng hộ ngay. Thế là cả bọn đứng lên, đi theo con đường nhỏ ra sông.
Buổi trưa thật yên tĩnh. Mặt sông loang loáng ánh nắng, hai bên bờ có những bụi tre và những cây dừa soi bóng mát, làm cả bọn thích mê.
Mai Trúc rành rẽ kéo chiếc xuồng ra. Nó nhảy xuống cho xuồng cập sát bờ rồi ngồi xuống, nhìn cả bọn khuyến khích:
- Xuống đi.
Lúc nãy Minh Lan rất hăng hái nhưng bây giờ thấy chiếc xuồng trònh trành dưới
nước, cô nàng thấy sợ quá. Cả nhóm bước xuống rồi mà cô nàng vẫn còn đứng trên bờ rụt
rè.
Phục nói nhỏ vào tai Vũ công tử:
- Điệu dễ sợ.
Duy làm thinh như không nghe. Lúc sau này nó phớt lờ không nói với Minh Lan nữa. Tính nó rất tự ái, nên ai nghỉ chơi với nó thì nó cũng không việc gì phải theo đuổi cho người ta phải coi thường.

Thấy nó ghét Minh Lan, thằng Phục với thằng Quang tự thấy có bổn phận phải ghét theo. Dù bản thân hai đứa chẳng tỵ hiềm gì với cô nàng yểu điệu kia.

Dưới xuồng, tụi con gái mỗi người một câu động viên Minh Lan, nhưng cô nàng sợ

quá nên cứ lúng túng đi tới đi lui. Nó sợ bỏ giày ra, rồi bị dơ chân. Sợ bị xuồng chìm.

Nhất là sợ té rớt mình xuống sình như nàng Ú lúc nãy. Nó ghê lắm.

Thấy tiểu thư còn đứng lóng ngóng, thằng Tiến xông xáo định nhảy lên bờ giúp.

Nhưng đám con gái đã cản lại:

- Thôi, thôi, ông ngồi yên giùm đi ông, ông giúp người ta là có chuyện nữa.

Thằng Phục đưa mắt nhìn Duy, hỏi ý. Nhưng Duy đã quay mặt nhìn chỗ khác như không có ý kiến. Cuối cùng nó tự nhủ: "Mình không giúp mới là nhỏ mọn". Và nó nhảy phóc lên bờ, giọng cụt ngủn:

- Tháo giày ra cho dễ đi.

Minh Lan ngần ngừ một chút nhưng rồi cũng phải làm theo. Hai bàn chân nhỏ nhắn của nó nhíu nhíu lại lại như sợ chạm mặt đất. Thằng Phục thấy nó tiểu thư kinh khủng. Phục ta bèn làm một cử chỉ ga lăng:

- Đưa giày tui cầm cho.

Thế là nó vịn tay cho Minh Lan bước xuống xuồng. Đám con gái cũng đứng dậy

giúp tiểu thư vén áo ngồi xuống. Cuối cùng thì cũng giải quyết xong vấn đề "nan giải"

nhất.

Chiếc xuồng lướt đi một cách êm ái dưới rặng cây. Gió thổi mát rượi. Bọn con trai

ngồi yên ngắm cảnh, nhưng tụi con gái nhao nhao thò tay xuống khuấy nước, tạt nước

vào nhau cười đùa inh ỏi. Ai cũng vô tư đùa thỏa thích. Ở thành phố chúng nó đâu có

chơi được thế này. Nên ai cũng mê mãi với sông nước, không nhớ gì đến việc nhà.

Minh Lan lúc nãy còn rụt rè sợ té. Bây giờ được chơi nước, cô nàng thích quá nên

không nghĩ gì nữa. Thấy một đám lục bình trội giạt gần xuồng, cô nàng vô tư nhoài người ra hái. Thùy cô nương vừa thấy, định kêu lên cản lại nhưng không kịp nữa. Tiểu thư đã hụt tay té ngã nhoài xuống sông.

Trên xuồng, đám con gái la hét sợ hãi. Chưa ai kịp có phản ứng gì thì nghe "bùm"

một tiếng. Đông Kisốt phóng ngay xuống nước để làm một việc hào hiệp là anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng xuống sông rồi, hiệp sĩ mới nhớ là mình không biết lội. Nó quýnh quáng, quẫy nước loạng xạ. Chòi chòi, đạp đạp. Ngụp lên lặng xuống.

- Cứu! Cứu!

Tụi con gái cười như n¡c nẻ, vì tưởng nó đùa. Cười xong cả bọn chợt nhớ tới Minh Lan và hét lên:

- Lo kéo Minh Lan lên đi, ở đó giỡn.

Nhưng ở dưới nước hiệp sĩ vẫn quẫy lung tung, vừa chòi vừa đạp:

- Cứu! Cứu!

Đám con gái không cười nữa, mà bắt đầu nhìn nhau lo ngại:

- Không lẽ nó không biết bơi.

- Chết rồi, nó không biết bơi.

- Trời ơi, làm sao bây giờ?

Hồng cô nương run lập cập:

- Tui nhớ ra rồi, nó không biết bơi.

Nghe vậy Vũ công tử đứng dậy, cởi áo quăng cho thằng Phục. Rồi phóng mình ra giữa sông bơi về phía Minh Lan.

Lúc này tiểu thư còn đang bị trồi lên ngụp xuống, sợ kinh khiếp. Thấy Duy bơi tới, cô nàng bám chặt lấy Duy, sợ quá cô khóc òa lên. Làm Duy cũng rối, nó la lớn:

- Buông ra đi, ôm làm sao tôi bơi.

Nó phải nói đến mấy lần Minh Lan mới hiểu. Cô nàng buông tay ra để mặc nó dìu

vào bờ.

Đưa được Minh Lan lên bờ, Vũ công tử quay ra kéo Đông Kisốt. Lúc này cả nhóm đã lên hết trên bờ, nên xúm lại phụ kéo hiệp sĩ. Hiệp sĩ sợ quá, mặt mày tái méc, nói không muốn ra hơi. Và nó nằm lăn ra đất mà thở. 
Cả bọn chia làm hai nhóm, săn sóc Minh Lan và Đông Kisốt. Ai cũng hoảng hồn 
hoảng vía, mặt lộ vẻ nghiêm trọng chứ không đùa như lúc nãy nữa. 
Còn thằng Duy thì mệt phờ người. Nó ngồi dựa vào gốc dừa, thở dốc. Bình thường 
nó cũng hay đi bơi. Nhưng ở mấy hồ bơi thì không có rộng như ở đây, và nó chỉ bơi chứ
không có kéo ai và bờ. Bây giờ nghĩ lại nó thấy mình quả là liều lĩnh. 
Hồi lâu, hai nhân vật được cứu vớt hoàn hồn lại. Thằng Tiến thì không có gì đáng 
nói. Nó chỉ ngồi lên cởi đồ dài ra phơi. Nhưng còn Trần tiểu thư thì không thể làm thế 
được. Tiểu thư thấy chiếc đầm trắng tinh của mình bị bẩn thì mắt đỏ hoe sắp khóc. 
- Dơ hết rồi, làm sao bây giờ đây, lát nữa làm sao về đây. 
Đám con gái xúm lại an ủi: 
- Không sao đâu, giặt là trắng lại thôi. Phơi chừng một tiếng là khô à. 
Và cũng giống như trường hợp của nàng Ú lúc nãy, đám con gái hộ tống tiểu thư 
vào nhà, lấy đồ của Mai Trúc mặc. Dáng Mai Trúc và Minh Lan không tương phản nhau mấy, nên mặc rất vừa. Chứ không phải chật cứng như nàng Ú. 
Minh Lan thay đồ xong cả bọn lại lục tục kéo nhau ra vườn. Mai Trúc đem theo vô khối đồ ăn, vừa mặn, vừa ngọt. Cô nàng bày ra tấm nylon. Thế là nguyên đám bắt đầu quên hết cơn sợ lúc nãy, và lao vào ăn uống vô cùng nhiệt tình. 
Qua cơn hoạn nạn, cả bọn lại hồn nhiên đùa giỡn với nhau. Và thằng Tiến lại là đề tài để đem ra bàn tán. Hồng cô nương nguýt nó một cái: 
- Không biết lội thì thôi, ai mượn tài khôn. Minh Lan nó làm tụi tui đứng tim rồi, lại còn thêm ông nữa. 
Tiến biết lỗi làm thinh. Nó chăm chỉ ăn vắt xôi trên tay. Nhưng cử chỉ hiền lành của nó cũng không làm lớp trưởng động lòng, cô nàng liếc nó một cái bén ngót: 
- Anh hùng muốn cứu mỹ nhân, phải cái tội anh hùng không biết lội làm người ta 
khốn khổ cái thân ra. Mai mốt còn láu táu nữa thì cho thành lính của Diêm Vương luôn. 
- Đúng rồi, lúc nãy biết vậy không cho Vũ công tử kéo nó lên. Chuyên môn làm người ta hết hồn. 
Đông Kisốt nhịn hết nỗi, la lên: 
- Mấy bà nội này ăn ở thất đức coi chừng mai mốt sinh con ra không có lỗ mũi đó. Đám con gái lập tức ré lên: 
- Cái gì, cái gì? 
- Trời đất ơi, dám rủa mấy chị thất đức, đúng là nó không muốn sống nữa. 
Thấy cả đám sắp giơ càng giơ vuốt ra, Tiến biết khôn đứng dậy leo tuốt lên cây, nói vọng xuống: 
- Có món nhéo làm hoài, thay món khác đi. 
- Xuống đây đi rồi biết, đổi món cho. 
- Có giỏi nhảy xuống đi. 
Cả đám con gái đứng dậy, ví lấy Đông Kisốt để trị tội. Chỉ có Minh Lan là ngồi im một chỗ. Có vẻ suy nghĩ. Nãy giờ nó thấy ngại với thằng Duy mà không biết nói thế nào. Nếu không có vụ nghỉ chơi lúc trước, thì nó chỉ việc nói cám ơn là xong. Đằng này Duy không nói chuyện với nó nữa. Nó thấy khó xử.
Minh Lan lén nhìn qua phía thằng Duy. Thấy mặt Vũ công tử lạnh như tiền, cô nàng đâm ngán và tự nhủ đợi có dịp sẽ xin lỗi.
Tiểu thư định khi về sẽ nhờ Duy chở rồi nói nhưng tới lúc cả bọn lên xe trở về thành phố, thì ông Duy lại chở lớp trưởng. Cuối cùng cô nàng đành tự nhủ sẽ tìm dịp khác


Chương 7

Cô Thy đứng bên cửa sổ, nhìn ra đường với tâm trạng bất an. Từ chiều tới giờ có đến chục cú điện thoại gọi đến cho cô, hỏi tin tức đám học trò lớp cô chủ nhiệm. Chúng nó bảo đi đám cưới ở nhà bạn nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về. Và các vị phụ huynh đã tìm kiếm khắp nơi . Các vị hỏi cô có biết chúng đâu không.
Cô Thy chỉ biết có một nhóm đi đám cưới ở nhà Mai Trúc. Nhưng nhà con bé ở đâu thì cô cũng không biết gì hơn các vị phụ huynh khác.
Lại có chuông điện thoại, cô Thy bước đến cầm ống nghe . Bên kia đầu dây là mẹ Minh Lan. Từ trưa giờ bà gọi có đến năm lần, giọng bà đầy vẻ mất bình tĩnh:

- Xin lỗi, lúc nãy cô nói nhà bạn nó ở Long An, nhưng cô có biết đó là chỗ nào không?
- Dạ, tôi không biết bà ạ, nghe đâu là vô vườn, cũng xa lắm.
Mẹ Minh Lan khóc ròng:
- Không biết ở đó có qua sông qua đò gì không. Nó mà gặp chuyện gì chắc tôi chỉ còn nước chết mà thôi . Ba nó đang chờ nó ở nhà, ổng nóng tính lắm cô ạ. Sợ con nhỏ về rồi lại bị đòn nữa .
Cô Thy biết Minh Lan được mẹ cưng như trứng mỏng. Có lẽ trưa giờ bà lo lắng ghê gớm. Cô định an ủi trấn tỉnh, nhưng bà đã cúp máy .
Chính cô cũng thấy lo, lỡ mà chúng nó gặp chuyện gì thì... Tự nhiên cô lắc đầu không dám nghĩ tới nữa .
Đến tối cô Thy sốt ruột quá nên đến nhà Minh Lan. Đến nơi thì thấy thằng Tiến
đang đứng lóng ngóng ở cổng nhìn vào . Thấy cô Thy, thằng Tiến chạy lại mừng quýnh:
- Vậy là có cô tới rồi, cô đi đâu vậy ?
- Sáng nay em có đi đám cưới không?
- Dạ có, em mới đưa Minh Lan về.
- Sao đến giờ các em mới về?
- Dạ, tại Mai Trúc rủ tụi em ở lại chơi, nhà nó không có điện thoại nên tụi em không gọi về được.
Cô Thy lắc đầu thở dài . Chúng nó vô tư đến nỗi không nghĩ gì đến nỗi lo lắng của người lớn. Thật là đáng giận.
Thấy thằng Tiến cứ lóng ngóng nhìn vô nhà, cô Thy ngạc nhiên:
- Sao em không về mà còn ở đây ?
- Dạ em sợ Minh Lan bị đòn.
Không đợi cô hỏi, nó nổ một tràng huyên thuyên:
- Dạ, Trần lão gia cưng con, nhưng mà nóng tính lắm cô . Mỗi lần đánh là trói tay vô cột, đánh dữ lắm. Trần phu nhân không dám can, cứ đứng nhìn rồi khóc, em thấy một lần rồi . Có lần Trần lão phu nhân can cũng không được luôn.
Nó vừa nói vừa ra điệu bộ minh họa . Nhưng từ ngữ lộn xộn của nó làm cô Thy
không tài nào hiểu kịp. Cô bèn vào nhà, thằng Tiến rón rén đứng phía sau .
Trong nhà khách diễn ra một cảnh tượng mà có nằm mơ cô Thy cũng không tưởng
tượng nỗi . Minh Lan bị trói tay đứng rút vào tường. Mẹ cô bé ngồi ở salon khóc mù trời .
Còn ông bố thì cầm cây chổi lông gà quất tới tấp vào cô con gái, vừa quất vừa kể tội nó.
Cô Thy bước nhanh đến đứng chắn Minh Lan nói lớn:
- Ông không được đánh con gái ông như thế.
Ông giám đốc cao lớn bệ vệ ngừng roi, nhìn cô Thy với vẻ ngạc nhiên lẫn tức giận:
- Cô là con cái nhà ai mà dám cản tôi, hổn hào .
Mẹ Minh Lan vội giải thích:
- Cổ là cô giáo chủ nhiệm con mình đó ông, có cô giáo tới, ông tha cho con nghe
ông.

Nghe bảo đó là cô chủ nhiệm, ông bố sửa lại kính trên mắt, nhìn cô kỹ hơn. Lúc nãy
ông tưởng đó là bạn của Minh Lan. Bây giờ vỡ lẽ đó là cô giáo, ông bớt giận đôi chút.
- Mời cô ngồi chơi, không biết trong lớp con gái tôi học hành thế nào mà thấy nó cứ đi chơi suốt ngày . Hôm nay nó đi từ sáng đến tối, học hành kiểu gì kỳ vậy .
Cô Thy nói nhỏ nhẹ, nhưng cương quyết:
- Xin ông mở trói nó ra, đánh như thế là tra tấn, chứ không phải là dạy đâu, thưa
ông.
Bố Minh Lan vốn là một giám đốc. Ông ta chỉ quen nghe vâng dạ và ra lệnh. Thế mà bây giờ cô giáo lại dám phê phán ông, ông ta đập mạnh bàn:
- Cô dạy đời tôi đó à, nó là con tôi, tôi muốn dạy sao cũng được.
Mẹ Minh Lan vốn sợ bố nó một phép. Thấy ông quát cả cô Thy, bà ái ngại định can. Nhưng cô thì rất bình tĩnh và vẫn nói nhỏ nhẹ:
- Tôi biết phụ huynh có quyền dạy con cái của họ. Nhưng ông dạy kiểu như thế phản giáo dục lắm. Ở trường chúng tôi không được thô bạo với học sinh, thế mà về nhà phụ huynh lại đánh đập. Mà dạy con như ông thì nguy hiểm quá. Nó là con gái mà.
Ông bố Minh Lan bị chạm tự ái nên không muốn thừa nhận lý lẽ của cô giáo . Ông ngồi hầm hừ, cau có. Cô Thy biết ông ta tức giận nhưng vẫn cương quyết.
- Xin ông mở trói cho nó đi .
- Cô ra lệnh cho tôi à? Cô giáo cũng không được quyền dạy bảo tôi đâu, cô chỉ có quyền ở trường cô thôi .
- Vâng, tôi biết như vậy, nhưng quả thật, thấy học trò tôi như thế tôi không chịu nổi . Khi giận lên ông đánh thẳng tay, nhưng ông có nghĩ tới hậu quả không? Rủi nó bị thương tích thì sao, nó là con gái mà.
- Mặc xác nó, mất dạy thì cho nó chết.
- Không thể được, chẳng lẽ ông muốn hành hạ cho nó sợ, có thể nó sẽ sợ ông, nhưng lúc muốn đi chơi nó sẽ tìm cách đối phó, tôi nghĩ ông nên kiên nhẫn dạy nó hơn là đánh.
Ông bố quát lên:
- Cô tới đây để dạy tôi sao, về mau .
Mặt mẹ Minh Lan xanh mét:
- Thôi cô về đi, để ông nhà tôi xúc phạm đến cô . Tôi cám ơn lòng tốt của cô, nhưng ổng đang giận, cô không nên ở lại .
Cô Thy lắc đầu, nhìn ông bố:
- Tôi sẽ không về nếu ông còn đánh con bé. Nó lớn rồi, đã có nhân cách riêng của nó, ông không thể dùng cực hình như thế được. Dạy con như thế phản tác dụng lắm.
Ông bố chợt đứng dậy, quát lớn:
- Thật là quá lắm.
Cô Thy tưởng ông ta sẽ đánh Minh Lan, nhưng ông ta chỉ bỏ đi lên lầu . Cô thở nhẹ như trút được một gánh nặng. Rồi đứng dậy, tự tay mở trói cho Minh Lan:
- Em có sao không?
- Dạ, em đau quá cô .
Minh Lan nói lí nhí. Cô Thy thấy hai cổ tay nó bị siết đỏ, đầy lằn ngang dọc. Trên
cổ nó cũng có một lằn roi . Cô chợt thấy rùng mình, rủi mà trúng vào mắt thì sẽ thế nào
đây .
Bà mẹ bước tới xem xét khắp người con gái, xuýt xoa một cách sót ruột:
- Mình mẩy tím ngắt hết rồi, con mà ổng đánh như kẻ thù vậy . Đau không con, có sao không con?
Cô Thy dịu dàng:
- Em lấy dầu xoa đi, tối nay em xin lỗi ba, và đừng đi chơi như vậy nữa .
Không biết nghĩ thế nào mà Minh Lan ứa nước mắt. Rồi nó khóc sụt sịt vừa tủi thân. Nãy giờ nó khổ vì tay chân bị trói . Nó thấy vừa sợ vừa tức. Ngay cả mẹ cũng làm nó
giận vì không bênh vực được nó. Không có cô Thy thì ba sẽ tiếp tục đánh nó đến tối,
vượt xa sức chịu đựng của nó. Tối nay cô Thy đúng là vị cứu tinh.



Tải về: clip nữ sinh cấp 2 đánh nhau lột quần áo 
[ ↑ ] Lên đầu trang