watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game Võ Lâm 3

Thừa nhận đi cậu yêu tôi phải không

Chương 90: Ko được đi 

-Ế! Sao có thế, đó là của..._"Đầu đàn" toan phản bác, liền bị ánh mắt của Tử Thần thủ tiêu ngay tắp lự, chỉ biết đông cứng người run bần bật. 

-Nhiều khi ăn dưa bở ko tốt cho hình tượng đâu, Kì Thiên đại ca!_Nhấn mạnh từng chữ một, Tử Thần tận tình nhắc nhở, ko thèm chú ý đến Gia Băng sống chết ra sao. 

-Gia Băng, giờ em có thể giải thích rồi đấy!_Kì Thiên trước khí lạnh áp bức của ai kia vẫn nở nụ cười ấm áp hướng về Gia Băng nhắc nhở. 

Ko may mắn ý thức được bầu ko khí kì dị xung quanh, Gia Băng sợ hãi muốn ngất xỉu tại chỗ. Liếc mắt người này, đưa tình người kia kha khá lâu, cô thở dài bay đến cướp lấy phong thư tội nghiệp trên tay Tuấn Kiệt, xong xuôi mới cầu trời xá tội cho cô: 

-Phong thư đó ko phải của ai hết, nó là của anh Tuấn Vĩnh! 

Nụ cười 2 con người kia và đám đông làm nền chợt cứng đơ ngay tại chỗ, nhanh chóng vôi 
hóa đến mức rêu bám đầy xanh một mảng, tiếp đó không ngần ngại xơ cứng thạch hóa và cuối cùng bị phong hóa một trận, bay tả lả theo gió về quê cha đất tổ. 

Bầu không khí náo loạn cùng những nụ cười khả ố rơi vào tĩnh lặng não nùng…im ắng như tờ… 

Hứa hẹn một sự bình lặng trước cơn bão sắp đổ bộ. 

Đúng lúc mọi người chung quanh như sắp nghẹt thở thiếu oxi mà từ trần, cánh cửa ra vào yên ắng bình dị giờ như một vị anh hùng mang ánh hào quang chói lọi cử động mạnh, kêu "cạnh" một tiếng rồi mở to, chừa lối vào cho một người nào đó. 

-Ồ! Mọi người đều ở đây hết cả sao?_Thân ảnh cao gầy mang bộ mặt thư sinh dưới chiếc kính khá dày lên tiếng trào phúng, dễ dàng lôi kéo mọi sự chú ý xung 
về phía mình.

-Tuấn...Tuấn Vĩnh đấy à?_Nụ cười hoá thạch trên môi Kì Thiên rạn nứt, anh khó khăn lắm mới gượng tô son trát phấn cho nó thêm tươi tắn. 

-Không có gì đâu, Tuấn Vĩnh, đi chỗ này với tớ một lát!_Đương ngửi thấy mùi nguy hiểm, Tuấn Kiệt vẫn là kẻ "đầu đàn" được việc, lẹ làng kéo tay bạn mình ra ngoài, càng xa càng tốt, trước khi... 

-Khoan đã..._Tuấn Vĩnh bị kéo đi vẫn ngoan cố quay đầu nhìn Gia Băng im như phỗng một góc, thắc mắc hỏi lớn_...Gia Băng, nghe nói em có việc muốn nói với anh? 

-Ko có chuyện đó đâu!_Thay Gia Băng trả lời, đám đông khẩn trương đồng thanh, tay chân khua khoáng nhặng xị cả lên. 

-Thật à?_Nheo mắt hỏi Gia Băng cho chắc nhắn, Tuấn Vĩnh tinh ý nhận ra có điều gì đó thực không ổn. 

-Không, em có chuyện muốn nói với anh! 

Mọi người nhất tề thở dài sầu não liếc nhìn một Lăng Tử Thần mặt mũi như bị bóng tối hiểm ác bao trọn và một Hạ Kì Thiên biểu tình ko hề thoái mái mà oán thán, lòng ko ngừng trách cứ kẻ mê trai kia, 2 người chưa đủ lại muốn vét thêm một người nữa. 

-Em vì cái 
này…mà muốn gặp anh…!?_Lướt mắt đọc một lèo toàn bộ nội dung sâu kín bên trong 
chiếc phong thư đại náo cả club này, Tuấn Vĩnh sau khi đưa Gia Băng vào phòng thay đồ nói chuyện riêng thì hối hận không thôi, khóe mắt giật giật liên hồi, ném ánh nhìn không thể tưởng tượng về phía cô dò xét_...thì ra, 
“bức thư tình” trong truyền thuyết khiến 2 tên kia trở mặt lại là một tờ đơn xin rút khỏi club, em chơi chiêu này rất cao tay, Gia Băng… 

-Không có, tất cả là do bọn họ hiểu lầm, trước giờ em không hề nói đây là thư tình gì hết…nhìn mặt em thế này, anh ko thấy em vô tội sao ạ?_Thẳng thừng đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu người khác, Gia Băng yếu ớt trần tình, khuôn mặt nhỏ nhắn khi không lại trát lên một lớp phấn hồng bực bội ngoài ý muốn. 

Vì cớ gì mà đám người ngoài kia có sức tưởng tượng hùng mạnh thế chứ, sao họ không nghĩ đó là giấy nợ luôn đi. 

-Đúng! Chỉ hai từ “hiểu nhầm” em đã khiến cho mọi người nổi khùng rồi đấy…_Tuấn Vĩnh rời mắt khỏi những dòng chữ đánh máy, gấp tờ đơn lại theo nếp gấp cũ, hai con ngươi đen nhánh không ngừng di chuyển, dường như muốn nhìn xuyên qua tim gan người đối diện_Em có thể cho anh biết nguyên do tại sao em muốn rút khỏi club không? 

-Ầy, cái này…_Gia Băng ko nghĩ đến bị tra hỏi nguyên do, nhất thời ko biết nói gì cho hợp tình hợp lí. 

-Nếu nguyên do của em không xác đáng, rất tiếc, anh ko thể phê duyệt nó cho em_Tuấn Vĩnh lãng tử ngã người vào thành ghế sau lưng, trịch thượng gác tay lên tay ghế chờ đợi câu 
trả lời từ người đối diện. Nguyên do? Anh ko cần hỏi cũng biết, nhưng anh muốn thử xem cô nhóc này còn muốn tiếp tục chống chế hay thừa nhận mọi tâm tư của mình. 

Trước thái độ nghiêm túc thường ngày quen mắt của Tuấn Vĩnh-người đàn anh cô luôn kính trọng vì cấp bậc keo kiệt đỉnh cao, Gia Băng không khỏi bị áp lực, nhịn không nổi liền nuốt ực nước bọt một cái. Với kinh nghiệm bươn chải trong club mấy chục ngày qua, cô cũng không hẳn là không biết sơ cua về con người của anh, thâm có, ác có, nhưng lại rất tận tâm và thông 
minh. Nếu nói Hạ Kì Thiên là ông vua của club dội tiếng này thì Lương Tuấn Vĩnh 
anh cũng ngang ngửa hoàng hậu một nước chứ chẳng chơi. 

Muốn qua mắt con người như anh, trừ phi lời cô nói xuất phát từ đúng ý nghĩ và trái tim. Nếu không sẽ thật vất vả. Nói dối cũng là một nghệ thuật.

-Nguyên do là vì….là vì…_Gia Băng đảo mắt liên tục tính kế mưu sinh. Nếu cô nói cô cảm 
thấy chướng mắt khi suốt ngày phải nhìn 2 người kia tình tứ bên nhau cười cười nói nói, liệu anh ta có nổi điên mà tống cô từ quản lí club về nhân viên vệ sinh cọ rửa Would Cup (WC) không nhỉ?_...thực ra thì anh cũng biết em là ai rồi chứ? 

-Em là quản lí rắc rối, nhiều chuyện của club này!_Tuấn Vĩnh thẳng thừng đáp trả khiến Gia 
Băng uất nghẹn thiếu chút nữa hộc máu. Cô vừa nói anh thông minh phải không? Làm ơn cho cô rút lại toàn bộ, thủ tiêu xuống dạ dày, tống thẳng ra ngoài qua 
đường hậu môn nhé. 

-Không phải, ý em là anh cũng biết em là con gái của Hàn gia, đúng chứ?_Dè dặt dẫn 
dắt người kia đến vấn đề chính, Gia Băng chật vật mài não tìm từ thích hợp để diễn giải_...vì thế, em nghĩ, với hình tượng của em bây giờ…thực sự không phù hợp để làm công việc này chút nào… 

-Ý em…công việc ở club này là quá hạ đẳng, quá tầm thường, không xứng để em làm?_Đôi mắt phượng hẹp dài 
của "ngân khố đại nhân" nheo lại, thoáng chốc tạo nên một nét gì đó có thể cho là giận 
giữ. 

-Không…ý em không phải thế…chỉ là… 

-Được thôi, anh là người dễ tính, sẽ không làm khó một tiểu thư đài các như em…_Tuấn 
Vĩnh thôi ngả người khỏi thành ghế, ngồi thẳng dậy, anh đặt hai tay đan chéo lên bàn, ánh mắt bắn lên qua lớp kính dày ko biết là kính cận hay kính kiểu có chút gì đó xảo hoạt_...nhưng, vì em vi phạm hợp đồng gia nhập club, thế nên, muốn rời khỏi đây, em phải đưa cho anh 5 triệu 
tiền mặt bồi thường, trong đó 3 triệu là phí bù đắp tổn thất nhân lực, ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của các thành viên, 500 nghìn là tiền tạ lỗi vì đã gây náo loạn trật tự của club còn 1 triệu rưỡi là chi phí vô hiệu hóa bản hợp đồng lúc trước. 

1 phút trôi qua tựa như một thế kỉ…Gia Băng dù có nhạy bén, láu cá, dù có độ lượng nhu mì đến đâu vẫn bị chứ số kia làm cho đớ người, cứng ngắc “Hả?” một tiếng tỏ rõ thái độ kinh ngạc như thấy quỷ của mình. 

Trong đời, Gia Băng chưa bao giờ cảm thấy hối hận quá mức về điều gì, vì sau khi hành hạ bản thân, cái cảm giác hối hận đó cũng nhanh chóng tan biến ngay vào dĩ vãng nhưng tiếc là, nếu giờ đây cô không vỗ ngực vò đầu hối hận giãy nãy thì chắc chắn nửa đời còn lại, cô sẽ ôm hận mà giã từ cõi đời cho coi. 

Giá mà ngày đó cô ko bị Kì Như dùng mĩ nam kế *** hại lừa vào tròng, giá mà cô gái kia không xuất hiện làm náo loạn cuộc sống của cô khiến cô đau đớn đưa ra quyết định khổ sở này, và giá như, cô nhanh chóng đề nghị chuyện này với Kì Thiên, có lẽ, rất có lẽ cuộc đời cô sẽ tươi sáng hơn bây giờ nhiều. 

Tiền…cô lấy tiền đâu ra mà trả? Xin cha mẹ cô ư? Còn lâu đi, họ là ai chứ! Người ta nói giàu thì keo mà, có keo mới giàu. Đừng thấy họ ngày nào cũng tay trong tay vào nhà hàng 5 sao ăn món tây, món Tàu, mặc áo quần hàng hiệu mà nghĩ họ phóng túng với con cái nhé!

Điển hình của việc trọng vợ khinh con của cha cô rất rõ ràng, như, sinh nhật vợ thì vất con bỏ chợ, dắt nhau đi du lịch, hưởng thụ thế giới của 2 người trong khi sinh nhật cô, ông còn ko cho đốt nến, bảo thắp đèn nháy cho đẹp, nhưng thực ra là sợ tốn tiền. Tức chết! 

Giờ bảo cô ngửa tay xin 5 triệu thôi thà bảo cô lên chùa cạo đầu đi tu sướng hơn. 

Trở người ra ngoài với trái tim rỉ máu bị tổn thương nghiêm trọng, Gia Băng nắm chặt chiếc phong thư tồi tàn đến nhàu nát, cắn răng cắn cổ nuốt hận vào trong người. 

Gì mà anh biết rõ em còn có một nguyên do khác khi đến đây, gì mà nếu muốn nắm chặt trái 
tim người ta thì phải chiếm cho mình một vai vế quan trọng bên cạnh người ta, gì mà đừng nghĩ ông trời luôn tạo cơ hội cho con người chứ. 

Ông anh “ngân khố đại nhân” kia không cho cô rút thì thôi lại còn rảnh hơi bồi thêm vô số lời khuyên vô đề dư thừa và lãng xẹt. 

Cô cần phải nắm giữ ai nữa à? Trong nhà cô là người đứng dưới 2 người trên cả vạn người, nhân lực sai bảo nhiều vô kể, cần gì phải nắm giữ ai nữa chứ! 

Cái này nên gọi là gì nhỉ? Việc nhà thì nhác việc làng nước lại siêng, cô đâu mượn anh ta 
quan tâm xía vào chuyện của cô bình phẩm chứ!!! 

Bực bội càu nhàu thầm trong miệng, bỗng, phong thư bị vo vón thành cục trong tay Gia Băng bị ai đó cường bạo lấy đi. Khi cô kịp nhận ra, kẻ hung hãn kia đã trừng mắt nhìn cô. 

-Ko phải là thư tình? 

-Thư tình cái đầu cậu ấy! Đầu cậu thiếu nơron hay sao mà nghĩ đây là thư tình hả?_Đương lúc tức giận, Gia Băng nghe thấy người khác hiểu nhầm mình tiếp thì lên cơn bốc hoả_Chẳng nhẽ mặt tôi thông minh lanh trí thế này mà ngồi tự kỉ viết thư tình hay sao? Làm ơn động não giùm đi! 

-Cậu muốn rút khỏi club?_Im lặng nghe mắng một lát, kẻ hung hãn hạ giọng trầm thấp hỏi tiếp 

-Cái đó bộ tôi cũng phải dịch cho cậu nữa à?_Gia Băng tối mặt, chân hướng ra cửa toan rời khỏi hành lang chờ bước ra sân tập. 

Nhưng, ko đợi cho Gia Băng sải chân đi, kẻ hung hãn đã túm lấy cổ tay cô, lôi cô về phía mình rồi vũ phu nắm lấy hai bờ vai gầy của cô đẩy vào bức tường cạnh đó. 

Cảm nhận thân thể mình hèn hạ mà co rúm run rẩy, tim hoảng sợ đập thùm thụp như đánh boxinh, Gia Băng mở to đôi mắt đen, kinh ngạc nhìn chăm chăm vào khuôn mặt lãnh khốc băng giá đang sắp sửa kề sát vào mặt mình, ấp a ấp úng lên tiếng cảnh chừng. 

-Làm...làm gì thế hả?_Hồn cô đã bắn tới tận phương xa rồi thì phải. 

Vẫn đưa đôi mắt mang sự cảnh cáo lạnh lùng đăm đăm vào mặt người con gái đang ở trong vòng tay mình, Tử Thần bỗng thở gấp, hơi thở ấm nóng dồn dập phả lên vùng má người đối diện, làm vùng da thịt ấy trở nên ửng đỏ kì dị. 

Gây sức ép hồi lâu, khiến mạch máu Gia Băng thiếu chút nữa vì căng thẳng mà đứt phựt, Tử Thần mới chịu mở miệng chua xót. 

-Tại sao lại muốn rời khỏi club? Tại sao không nói trước với tôi một tiếng? 

Chap 91: Lí do 



-Chuyện này..._Vẻ mặt "hoa héo lựu tàn" của Tử Thần quả thật biết dụ dỗ lòng thương cảm của thiếu nữ trong trắng như Gia Băng, cô chẳng thể phản bác được gì, câu nói "Tại sao tôi phải nói với cậu chứ? Cậu là cái thá gì mà tôi phải khai báo rõ ràng!" chưa kịp vọt ra cũng bị da mặt nóng bừng của cô thiêu cho cháy rụi. 

-Tôi không cho phép cậu rời khỏi club!_Tử Thần bá đạo tiếp lời, đôi môi ướt át thăm thú quanh vành tai hừng lửa như Hoả Diệm Sơn của ai kia. 

-Tôi...đau, Tử Thần!_Lực nắm trên vai Gia Băng càng ngày càng mạnh khiến cảm giác đau nhói trở nên tê liệt, cô nhăn mặt khó chịu, hai tay chạm vào lòng ngực ai kia cố gắng đẩy thân thể gần như ngã nhào vào người mình ra xa. 

Nhưng vô dụng, cô càng đẩy, càng thấy khoảng cách vô tình ngắn dần. 

-Lăng Tử Thần, cậu có tránh ra không...! 

-Đồ ngốc!_Không những không tránh ra theo lời quát nạt của Gia Băng, Tử Thần vòng tay đặt lên eo cô, siết chặt cô bằng vùng ngực ấm áp, khuôn miệng không ngừng thủ thỉ_Cậu có biết 6 ngày dài thế nào không hả? Là 144 giờ, là 8640 phút, là 518400 giây đấy, biết không hả đồ ngốc? 

-Này! Cậu muốn chết hả?_Dù không hiểu lắm về chuyện người kia đang nói, Gia Băng bị mấy tiếng "đồ ngốc" đánh cho loạn tâm loạn trí, người không khỏi nổi giận. 

-Chúng ta chỉ có thể gặp nhau vào mỗi ngày Chủ Nhật thôi, cậu không thấy quá chênh lệch sao? 

-Cậu đang nói cái quái gì vậy? 

-Ở nhà, chúng ta không thể ở bên nhau, ở trường, vì đám vệ sĩ ấy, chúng ta lại càng không thể..._Càng nói, Tử Thần càng siết chặt Gia Băng_...chỉ có những lúc ở club thế này, chúng ta mới có thể gặp nhau thôi, Hàn Gia Băng! Cho nên, cậu không được phép rời khỏi club, không được phép! 

-Ơ!_Để ý tứ trong lời nói của Tử Thần như bùa chú dần dần xâm lấn, điều khiển mọi cảm xúc, Gia Băng thẫn thờ, cảm nhận hạnh phúc đang rạo rực trong trái tim , đang hằn sâu trong từng tế bào. Những gì đau đớn nhất, những gì phiền muộn nhất, trong người cô, đều như được trút bỏ, tan biến. 

Người ta đang nói, người ta nhớ cô, phải không nhỉ? 

-Hàn Gia Băng, cậu hiểu ý tôi chứ? 

-Tôi...tôi...

\

Cậu Tử Thần, Gia Băng tiểu chủ, 2 người đang làm gì vậy?_Một âm thanh như tiếng ma qủy dưới đáy địa ngục nhằm đúng lúc nhà người khác đang đoàn tụ mà vang lên mờ nhạt, khơi gợi đáp lông lá trên người bất cứ ai nghe được thót mình dựng đứng. 

-Chú Gate!_Bị bắt quả tang ngay tại trận, Gia Băng hốt hoảng thốt lên tên của người cận về từ lúc này đã đứng một bên, hai tay như có lực xô mạnh Tử Thần ra xa suýt ngã nhào. 

-Chú Gate!_Trái ngược với phản ứng quá khích của ai kia, Tử Thần sau khi lấy lại thăng bằng của cơ thể liền mỉm cười xã giao chào ông chú phá đám, dưng dưng làm ra vẻ như mọi chuyện không có gì. 

-2 người thật sự rất to gan_Ông chú kì đà mỉm cười thâm thúy nhìn 2 người, ngón tay cái điệu nghệ lướt trên bàn phím điện thoại. 

-Chú Gate à! Thật ra không phải như chú nghĩđâu!_Liếc thấy có điềm không lành, Gia Băng thân thủ siêu phàm nắm chặt lấy tay ông chú kia, cố ngăn ông ta bấm bấm. 

-Tiểu thư, tôi không có nghĩ, là tôi mắt thấy tai nghe đấy chứ!_Ông chú tiếp tục cười giả lả, đưa tay gỡ mấy ngón tay bám chặt như đĩa của Gia Băng. 

-Không... 

-Đúng vậy, như chú thấy, chúng tôi đang ôm nhau..._Tạt cho mọi sự nỗ lực của Gia Băng một gáo nước lạnh, Tử Thần bình thản thừa nhận, cặp mắt trong suốt tràn ngập ý cười hơi gian tà. 

"Cậu muốn tôi bị tống sang Newyork mới vui lòng hả?" Gia Băng phùng mang trợn mắt nhìn Tử Thần. 

-...nhưng đây chỉ là một cái ôm xã giao giữa người với người, giữa người với động vật của người châu Âu mà thôi, chú ko cần phải làm quá lên như thế chứ? 

-Nếu nói như Lăng Thiếu gia đây, vậy chẳng hoá hai người hôn nhau cũng được tính là xã giao sao?_Đáp xoáy bằng lời nói đầy ngụ ý, "ông chú kì đà" mỉm cười, thâm trầm nhìn vị chủ nhân tương lai. 

-Chú quả không hổ là người dưới trướng của "cha vợ" tôi, rất tốt!_Đáp lại nụ cười kia, Tử Thần cong môi nhẹ, như cười như không_Nếu chú thực sự muốn phân biệt rõ chúng tôi có ôm nhau xã giao hay không, tôi cũng không phiền ôm chú và hôn một nụ hôn kiểu Pháp chào hỏi, chú thấy sao? 

-Hả? Cậu...đang nói gì thế?_Ném ánh nhìn kì quái vào người Tử Thần, Gia Băng may đang đứng gần tường nên không bị té ngã, kinh ngạc hỏi lại thay cho ông chú đang hoá thạch bên cạnh. 

-Tôi nói, tôi không ngại ôm và hôn chú Gate để cho chú ấy phân biệt rõ đâu làm ôm, đâu là ôm xã giao_Xẹt anh nhìn qua người đang vã mồ hôi hột vào ngày lạnh thế này, Tử Thần hối thúc_Nào, chúng ta cùng thử! 

Nghe vậy, ông chú kì đà giật nảy người, liên tục cười trừ từ chối. 

-Không, không cần đâu cậu Tử Thần... 

-Thế thì sao được, chúng ta phải ôm nhau thì ông mới phân biệt được chứ!_Nói thôi chưa đủ, Tử Thần tiến lại gần ông chú kì đà, tay toan động.

-Thực không cần đâu, cậu Tử Thần_Ông chú thịt đưa lên miệng còn không chịu ăn, vừa miệng đây đẩy từ chối, vừa chân biết thời thế lùi ra sau. 

-Nếu không ôm hôn, ông sẽ hiểu nhầm tôi và Gia Băng thì thật không hay chút nào. 

-Tôi...tôi sẽ không hiểu nhầm mà...không hiểu nhầm... 

-Vậy chú sẽ không ăn nói bậy bạ gây hại cho Gia Băng chứ?_Đến lúc này, nụ cười đểu giả trên môi Tử Thần xuất hiện càng rõ hơn, ma mị đầy mê hoặc. 

-Vâng tôi biết mà!_Ông chú kì đà khốn khổ nhận ra mình mắc bẫy, cũng khốn khổ gật đầu đồng thuận. Ai bảo, người kia quá mưu mô làm gì cơ chứ. 

-Ông là một vệ sĩ tốt. Gia Băng giao cho ông quả không cần phải lo ngại_Vỗ vai ông chú kì đà khen ngợi, Tử Thần nhìn Gia Băng đang chăm chú nhìn mình, cười ranh ma, tay đưa lên đầu cô, xoa xoa_Mong cậu cũng hiểu rõ lời tôi nói, Gia Băng! 

Ban phát mệnh lệnh đâu ra đấy, Tử Thần đẩy cửa bước ra ngoài, để lại hai con người với hai mảng tâm tình khác biệt nhau. 

Thoáng chốc, Gia Băng nhìn theo bóng cậu đưa tiễn, nụ cười hạnh phúc trên môi rộ nở, đẹp như thể một mầm non mới nhú sau cơn mưu bất tận. 


Tải về: tử vi bí truyền 2013
[ ↑ ] Lên đầu trang