watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về game thủy hoa viên
Tối hôm đó, Huy sang phòng nó với nụ cười tủm tỉm trông thật dễ thương.Cầm theo một cái hộp nhỏ nhỏ màu trắng xinh xinh. Cái cách Huy nâng niu cái hộp nhỏ nhỏ trên tay cũng đủ biết Huy "kưng" nó đến cỡ nào rồi. Nó đang ngồi học bài thì nghe tiếng gõ cửa
- Mai ơi. Huy nàk
- Ờ, đợi xí- Nó lồm cồm bò dậy
- Cho mày nè- Huy đưa cái hộp cho nó mà mắt nhìn bâng quơ. Chắc Huy ngại gì đó.
- Cái gì đó?- Nó cầm lấy cái hộp, tò mò hỏi
- Bánh em gái tao mới làm đó. Đem cho mày một cái ăn thử. Nó làm thử nghiệm Valentine tặng pồ nó ấy mà.- Huy cười giải thích
- Woa. Nhìn ngon quá. Huyền vẽ hình bằng socola đẹp thật đó- Nó trầm trồ khen
- Em tao mà- Huy hãnh diện nói - Mày chỉ tao mấy bài Hoá đi
- Đâu?- Nó ngoạm lấy cái bánh, vừa ăn vừa chỉ bài cho Huy.
Vậy là Huy đã thành công hôm đầu tiên. Kế hoạch đã triển khai thành công. Sáng hôm sau, nó vừa vô lớp đã thấy Hoàng ngồi đó vẽ vẽ gì đó. Nó tò mò lại ngó. Hoàng vẽ một cô gái tóc dài, rất đẹp. Phải công nhận là Hoàng khéo tay thật. Viết chữ thì xấu mà sao vẽ đẹp thế. Chợt, Hoàng giật nảy người lên khi thấy nó đang nhìn
- Ey, không được nhìn
- Sao zậy? Mày vẽ ai đó?- Nó lại tò mò rùi
- Vẽ......vẽ.......ai kệ tao. Liên wan gì đến mày- Hoàng giấu vội tờ giấy xuống ngăn bàn
- À, vậy là mày vẽ bạn gái nên không muốn cho tao coi chứ gì?- Nó khiêu khích. Ai ngờ.....
- Uh đó. Tao vẽ bạn gái tao á.- Mặt Hoàng tuy đỏ nhưng vẫn cố hất lên trời
- A, thì ra mày có bạn gái mà giấu tao. Ai vậy, khai ra mau!
- Không nói cho mày biết- Hoàng cứng đầu nói
- Vậy thì tao sẽ đồn là mày có bạn gái- Nó vừa nói xong đã bô bô cái miệng rõ to- L:ớp mình oy. Hoàng có........
- Không có gì- Nó chưa kịp nói hết thì Hoàng đã vòng tay qua vai nó bịt miệng lại, trông hai đứa cứ như trẻ con. Lúc đó, Huy vô lớp, Hoàng thừa cơ chạy luôn với Huy. Bỏ lại nó với sự ấm ức. Riêng Huy, khi nhìn thấy nó và Hoàng đùa giỡn vui như vậy, Huy có vẻ ghen tị với Hoàng" Tại sao lại không phải là mình chọc Mai cười? Chẳng phải trước đây Hoàng chỉ đùa như vậy với Như sao?"
Tối đó, và cả những tối hôm sau nữa, Huy đều qua nhà nó học. Đến một ngày, nó chờ mãi mà không thấy Huy qua, nó thấy lạ nên nhắn tin hỏi
- Ey, mày đang chết ở đâu mà không qua hả?
- Tao có công chuyện xíu. Chắc tối nay không qua được- Huy nhắn lại
- Ờ, vậy thôi.- Nó nhắn lại theo phép lịch sự, không ngờ, bên phòng Huy, cậu bạn đang reo hò sung sướng. Huy vội gọi ngay cho nhỏ Vy
- Alô, gì đó Huy?- Tiếng nhỏ Vy ở đầu dây bên kia
- Vy oy. Tao đã thành công bước đầu rồi. Tao làm theo lời mày qua thường xuyên xong rồi nghỉ một ngày, lúc nãy Mai nt cho tao hỏi chuyện nữa đó- Huy hớn hở kể với nhỏ Vy
- Vậy là tốt quá rồi. Bây giờ mày cần phải............- Nhỏ Vy lại bày kế cho Huy với một giọng hào hứng không kém.
Nó đang ngồi xếp lại mấy bộ quần áo, dọn dẹp các thứ để lên đường về nhà sáng mai. Nó đựơc nghỉ tết hai tuần. Sáng sớm mai nó sẽ ra bến xe. Chợt, ai đó gõ cửa phòng nó
- Tao Hoàng đây. Mở cửa ra nào- Tiếng Hoàng thật ấm, thật nhẹ nhàng
- Sao tự nhiên hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?- Nó cười đùa
- Hìhì.- Hoàng cười trừ- Mai mày về nhà hả?
- Uh. Sao mày biết?- Nó ngạc nhiên
- Thì tao thấy mấy đứa ở huyện hầu như mai về hết nên tao đoán thế
- A đúng rồi- Tự nhiên nó reo lên
- Đúng gì?
- Mau nói cho tao biết bạn gái mày là ai đi- Nó năn nỉ
- Trời đất, mày vẫn chưa quên hả Mai?- Hoàng nhăn nhó
- Làm sao tao quên được. Mày vẽ ai khai ra mau
- Tao không nói- Hoàng hất mặt lên trời, tỏ vẻ kiêu căng
- Không nói hả? Cho mày chít- Nói rồi nó xông vô cù léc làm Hoàng té lăn, bò ra đất mà cười. Thấy không làm gì dc, nó bèn thôi. Trong lúc Hoàng phủi phủi quần áo đứng dậy, khuôn mặt baby kute ấy nở một nụ cười toả nắng, nghĩ thầm" Ngốc ạ. Người mà tao vẽ là mày chứ là ai"
- Mai đi sao? Đi bộ ra bến xe hả?- Hoàng hỏi thăm
- Uh. Chắc zậy thôi- Nó uể oải đáp. Nghĩ đến cái viễn cảnh đợi xe lạnh lẽo nó khẽ rùng mình
- Mai tao cũng có việc ra bến xe. Để tao chở mày đi. Mày đi chuyến mấy giờ?
- Chuyến 6h. - Nó hớn hở đáp
- Mai nhớ mặc ấm, cứ ở trong phòng đợi tao là được rồi- Hoàng nói mà mắt cứ ngó lơ đễnh
- Uhm. Cảm ơn mày- Nó cười, nụ cười làm cả căn phòng ấm áp hẳn lên
Sáng hôm sau, nó dậy từ 4h30. Nó bước ra ngoài dạo một vòng. Nó ko muốn rời Đà Lạt chút nào. Nó muốn ở lại nhưng quê hương nó không ở đây. Nó cần phải về nhà. Nó cứ bước đi, vừa đi vưùa suy nghĩ đến nỗi tông phải một người. Khi nó ngước lên thì
- Ủa, Lệ Mai. Sao mày lại ở đây?- Huy ngạc nhiên khi nhìn thấy nó
- ơ, Huy à? Tao đi dạo buổi sáng.- Nó cũng ngạc nhiên không kém
- Bao giờ mày về nhà?
- Lát nữa tao về.- Nó buồn rầu đáp
- Hay để tao đưa mày ra bến xe nhé- Huy đề nghị
- Uhm.Không cần đâu. Hôm qua Hoàng nói là sẽ đưa tao đi rồi.- Nó lại cười đáp, nụ cười làm Huy thêm buồn
- Ờ, vậy thôi. Mày về đi không Hoàng đợi
- Uhm. Tao đi nhe- Nó bước đi. Nhìn cái dáng nhỏ khoác cái áo bông to bự của nó, Huy thấy buồn. Huy đã chậm hơn Hoàng một bước.
Ở nhà, Hoàng đã đợi nó ngoài cửa. Hoàng mặc một cái áo khoác dài, bên trong có cả áo len. Nhìn Hoàng thật là ấm. Dù bây giờ mới có 5h15, Hoàng đã đứng đợi nó. Mặc dù nó hẹn Hoàng 5h30, cậu bạn đã chờ sẵn ở đó. Không hiểu có điều gì thôi thúc nó đừng bước tới. Nó cứ đứng vậy, ngắm Hoàng thật lâu, thật lâu. Gió vẫn thổi, thời gian thì vẫn trôi nhưng vẫn chưa nhích tới 5h30. Hoàng thật dễ thương. Cả tính cách lẫn khuôn mặt baby kute bây giờ sao nó thấy thật quen thuộc. Nó cảm thấy không nỡ xa khuôn mặt đó. Cho dù nó và Hoàng cứ gặp là đánh nhau đi chăng nữa thì nó cũng ko muốn rời.
- Hey, đợi lâu chưa?- Nó bước tới bên Hoàng
- Cũng mới thôi- Xạo chưa. Đứng từ 5h hơn mà kêu
- Uhm. Bây giờ đi ha- Nó cười, leo lên xe của Hoàng. Chiếc xe lao vụt đi trong màn sương còn dày đặc.
Ở bến xe, người đưa tiễn nhau đông nghịt. Nó quay lại chào Hoàng thì cậu bạn giúi vào tay nó một bịch kẹo dẻo, đủ mùi vị. Nó thốt lên
- Woa. Nhiều quá sao ăn hết đựơc
- Cho mày đó. Cố mà ăn hết đi- Hoàng lại cười nụ cười toả nắng đó
- Hehe. Cảm ơn.- Nó cảm ơn mà tay xoa xoa lại cho khỏi lạnh. Thấy vậy, Hoàng rút đôi bao tay đang đeo ra mang vào cho nó. Nó khẽ rụt tay lại rồi lại để yên. Khuôn mặt hơi ửng đỏ của nó thật xynh.
- Nè, xong rồi. Đã dặn là mặc ấm vô mà không nghe- Hoàng trách nhẹ
- Kệ tao.- Nó bướng bỉnh đáp. Nhưng ấm thật!
- Thôi, lên xe đi. Tao về.
- Uh. Cảm ơn mày đã đưa tao đến tận đây nha- Nó vẫy vẫy tay Hoàng rồi leo lên xe. Chiếc xe đi khuất Hoàng mới quay xe ra về. Miệng nở một nụ cười. Vừa đi, Hoàng vừa nghĩ ngợi bâng quơ" Cái con nhỏ này. Học hành thì giỏi mà sao ngốc quá đi. Mày vẫn chưa nhận ra hả chời?" Ngồi trên xe, nó đang ăn túi kẹo ngon lành. Nó nghĩ đến đôi bao tay ấm áp hơi ấm của ai đó. Mà người đó bây giờ đang toả nắng khắp con đường bằng nụ cười baby kute..........






Chương XIV
Trớ trêu
---o0o---
Ngày đăng: Thứ 7 - 13/11/2010
Nó lơ đãng bước từng bước trên con đường quen thuộc. Đã gần một năm nó không đi trên con đường này. Nó thấy nhớ nơi này. Nó yêu cái hương quen thụôc của những buổi trưa ngồi ăn kem. Nó cứ bước chầm chậm. Chợt, nó nhìn thấy một ông già bán kem, bu quanh là một đám con nít lóc chóc. Nó nhớ đến Huy và cây kem hai đứa cắn chung. Bất giác nó phì cười. Đột nhiên, sau lưng nó một thanh niên chạy xe máy vụt lên cười khúc khích
- Hey, Lệ Mai- Tiếng người thanh niên đó
- Ủa, anh Đạt. Anh làm gì ở đây?- Nó ngạc nhiên kinh khủng
- Quê anh ở đây mà. Con em, làm gì mà vừa đi vừa tủm tỉm cười vậy?- Anh Đạt chọc quê nó
- Nhà em cũng ở đây mà. Hìhì. -Nó cười đáp lại
- Em về sớm thế? Sao ko ở lại thành phố chơi vài ngày rồi hãy về?
- Mẹ em dặn về ngay, nhà có việc gì đó. Anh thì sao?
- Mẹ anh bắt về đi xem mắt cô bé nào đó. Hình như cũng cỡ tuổi em thì phải.- Anh Đạt chép miệng
- Quê mình còn cổ hủ thật. Chuyện cưới xin là cả đời mà làm như chuỵên đâu không.
- Uh. Chắc anh từ chối thôi. Mẹ anh cũng ko bắt buộc là phải cứoi nên cứ đi cho mẹ vừa lòng
- Ko biết em thì bao giờ mẹ mới bắt đi đây- Nó thở dài- Haizzz
- Nhà em ở đâu? Anh đưa về một đoạn
- Thôi. Em muốn đi chơi một tí. Anh về trước đi.- Nó cười
- Uhm. Anh đi nhe- Anh Đạt cũng cười với nó rồi phóng xe đi. Nó nhìn theo lắc đầu. Bằng tuổi nó ở quê, khối đứa con gái đã lên xe hoa. Nói đâu xa, nhỏ Út Quyên chơi chung với nó từ hồi nhỏ giờ đã 1 con. Rõ chán đời. Đến năm 2010 ròi mà còn cổ hủ quá đi. Nó rảo bước về nhà, không quên ngoái lại nhìn con đường cũ.
Ở nhà, mẹ nó đang dọn dẹp nhà cửa. Bữa nay ba nó cũng ở nhà. Lạ ghê. Sao ba nó lại mặc vest, còn mẹ nó lại mặc đầm sang trọng vậy cà. Chắc không phải để đón nó chứ??? Nó bước vô
- Con chào ba mẹ. Con đã về- Nó hét lớn
- Lệ Mai. Mai nó về rồi nè em.- Ba nó mừng quá, cười tươi
- Con đi đường có mệt không?- Mẹ nó đon đả hỏi thăm.
- Dạ không. Tết này anh Bảo có về ko mẹ?
- Anh đây em gái- Anh Bảo từ trong nhà bước ra. Nó mừng rỡ chạy lại ôm anh trai mình.
- Woa. Anh Bảo cao thêm nữa phải không?- Nó vui vẻ hỏi
- Còn em hình như lùn đi thì phải- ANh chống cằm nhìn nó vẻ suy xét
- Anh muốn xơi Karate rồi chứ gì?- Nó lùi lại, thủ thế
- Haha. Anh giỡn mà.- Anh nó ngồi phịch xuống ghế, kéo nó ngồi xuống cùng
- Lệ Mai. Con vô tắm rửa thay quần áo đi. Mặc đẹp vô. Lát nữa nhà ta có khách đó- Mẹ nó giục nó. Trong lúc nó đi vô, anh Bảo nói chuyện với ba mẹ
- Ba à. Con vẫn không nghĩ đó là một ý hay đâu- Tiếng anh Bảo có vẻ nghiêm trọng
- Sao lại không? Đây là dịp ngàn năm có một. Nhà bên đó lại giàu có, cũng có người đi tây đi ta. Với lại đâu phải nhà người ta không có học thức- Ba nó nhíu mày
- Nhưng sao ba không để cho em nó tự quyết định?- Ố ồ. Vậy là có chuyện gì đó liên quan đến nó đây
- Thì cũng để em nó xem. Nó không ưng thì thôi. Đâu có vấn đề gì- Ba nó nói chuyện mà cứ như đưa ra tối hậu thư cho kẻ địch làm anh Bảo khó chịu ra mặt. Nhưng phận làm con, anh Bảo không dám nói nhiều.
Nó tắm rửa sạch sẽ, mặc jeans, áo phông nhìn năng động hẳn. Nó còn cột cả mái tóc ngăn ngắn lên nữa. Nhìn cá tính mà cũng thật dễ thương. Nó đang xếp lại mấy thứ đồ dùng thì nhà có khách. Mẹ hối nó ra ngoài. Khách đi chiếc ôtô khá lớn và sang trọng. Có vẻ là một người giàu có. Từ trong ô tô, một người đàn ông cỡ tuổi ba nó bước ra. Người đó mặc vest đen nhìn khá lịch sự. Cả người phụ nữ đi cùng cũng thế. Bà ta mặc váy trông rất quý phái. Trong xe còn một người nữa. Đó là một thanh niên mặc vest trắng. Người thanh niên khá cao, nhưng có vẻ thấp hơn anh Bảo. Mái tóc gọn gàng, caravat cũng nghiêm chỉnh. Người thanh niên đó xoay người lại, nó sững sờ, hét lên
- Anh Đạt!!!!!!!!- Ai cũng quay lại nhìn nó
- Ủa. Lệ Mai. Là em hả?- Anh Đạt cũng sững sờ. Nó chợt nhớ ra chuyện anh Đạt nói hồi nãy .Quá choáng, hai người nhìn nhau mà hét
- AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Phải một lúc sau cả hai mới kịp hoàn hồn.
- Giới thiệu với con. Đây là hai bác nhà họ Võ. Đây là anh Võ Khánh Đạt, người đến để xem mắt con.- Ba nó nói mà mặt nó vẫn cứ đơ ra vì sợ hãi. Thì ra cô gái mà anh Đạt nói đến lúc nãy chính là nó. Miệng nó cứ há hốc ra mà ko chịu ngậm.
- Đạt. Đây là ông bà Tiểu Hạ. Còn cô bé này là Tiểu Lệ Mai. - Mẹ anh Đạt giới thiệu với ảnh
- Theo như nãy giờ ba thấy thì hình như tụi con quen nhau rồi. Vậy càng hay. Hai đứa càng dễ tìm hiểu nhau hơn.- Ba nó lại lên tiếng. Nó chết đứng. Anh Bảo phải cầm tay nó kéo ra ngoài. Đi theo sau là anh Đạt vẫn còn đang không tin vào mắt mình.
- Sao em lại quen anh ta?- Anh Bảo hỏi nó với sự ngạc nhiên tột độ
- Bọn em cùng hướng dẫn lớp Karate trên thành phố. Em tam đẳng, anh đấy nhị đẳng.
- Rồi em tính sao đây. Anh thấy mẹ đồng tình lắm đó!- Anh Bảo nhăn nhó hỏi nó
- Chuyện của em, em tự quyết định được. Em nhất định ko lấy anh ta.- Nó khảng khái trả lời.
- Anh cũng tin là như thế- Anh Bảo đặt một tay lên vai nó rồi cười. Lúc đó, anh Đạt đột nhiên xen vào câu chuyện giữa hai anh em nó
- Bảo yên tâm. Tôi sẽ ko lấy em gái cậu đâu
- Sao cơ?- Anh Bảo quay phắt người lại
- Tôi sẽ ko lấy người mà em trai tôi để ý- Anh Đạt giải thích
- Mai. Thế này là thế nào?- Anh Bảo nhìn nó khó hiểu
- Anh Đạt là anh trai của Dương. Cái thằng đi Singapore chung với anh đó- Nó chép miệng
- Ra là vậy. Cậu cũng đựơc lắm chứ- Anh Bảo vỗ vai anh Đạt, sau đó tất cả cùng đi vào nhà
- Sao rồi các con? Đồng ý chứ?- Ba anh Đạt hỏi
- Tụi con không đồng ý- Cả nó, anh Đạt và anh Bảo cùng đồng thanh mà không ai nhìn ai.
- Hả? Tụi con nói cái gì?- Ba anh Đạt có vẻ tức giận
- Đơn giản là vì Mai là bạn của Dương. Con ko muốn em trai con nhìn con với ánh mắt căm thù
- Chỉ đơn giản là bạn thôi mà.- Ba anh Đạt chống chế
- Nhưng thằng Dương thik pé Mai. Anh em thì ko tranh giành nhau. Vả lại, Mai cũng ko thik con- Anh Đạt nói xong quay lưng đi luôn ra xe. Ba của anh Đạt vội vàng xin lỗi rồi ra xe đi về. Chỉ còn lại nó và anh Bảo đang cười thích thú. Ba mẹ nó thì có vẻ tiếc nuối.
- Thôi con ạ. Để sang năm...........- Mẹ nó chưa kịp nói hết câu, nó đã cắt lời
- Con muốn học tiếp. Con muốn đậu đại học. Xin ba mẹ hãy để con tự lo- Nó nói thẳng thừng làm cả nhà đều im lặng. Chỉ có anh Bảo là mỉm cười hài lòng về nó. Anh Bảo biết trong đầu nó đang nghĩ gì. Anh biết tại sao nó từ chối. Ko chỉ là do Dương..........
Buổi tối, nó ngồi trên sân thượng ngắm sao. Nó vừa ngóc đầu lên trời, vừa khe khẽ hát. Trời về khuya đẹp thật. Trăng có, sao có, tiếng côn trùng kêu cũng có. Vài hạt mưa tí tách rơi. Nó vẫn giữ nguyên tư thế. Mưa làm nó nhớ đến cậu bạn baby kute. Tại sao những chuyện gắn đến Hoàng đều có mưa. Nó kéo cổ áo cao hơn. Bất chợt, anh Bảo bước ra
- Mai thik người khác rồi phải không?
- Hả? Anh Bảo à?- Nó phớt lờ câu hỏi của anh
- Mai thik người khác rồi hả?- Anh Bảo mỉm cười, ngước lên trời giống nó
- Ko có đâu. Em gái anh đâu có thik ai- Nó nói dối. Thật ra nó..................
- Huy hay là Hoàng vậy?- Anh Bảo vẫn không màng đến câu trả lời của nó.
- Em đã nói là kk có mà- Nó đã bắt đầu toát mồ hôi
- Xạo xạo. Ko có hả?- Anh Bảo nhe răng ra cười
- Ờ thì.........- Nó ấp úng, nó biết nó ko thể nào qua mặt được anh Bảo
- Hoàng phải ko?- Anh Bảo nói làm nó giật bắn cả mình
- Anh Bảo ....- Nó trả lời nhát gừng
- Ko nói cho anh nghe đúng ko?- Anh trợn mắt nhìn nó
- Dạ.- Nó chày cối
- Uhm. Ko nói thì thôi. Nhưng đừng để đến khi mất người đó rồi, có muốn nói cũng ko dc- Anh Bảo nhìn bâng quơ
- ............- Nó ko nói gì, chỉ im lặng lắng nghe
- Hình như Hoàng thik em thì phải- Anh Bảo nói. Chẹp, óc phán đoán chí lý
- Sao anh lại nghĩ thế? Bọn em suốt ngày đánh nhau, làm sao mà Hoàng thik em được- Nó gân cổ cãi
- Giống phim Hàn Quốc ghê. Hihi- Anh Bảo cũng chả thèm đả động gì đến câu trả lời của nó. Anh mỉm cười rồi bước vào trong. Để lại nó với dòng suy nghĩ của nó. Anh vừa đi vừa cười:" Con bé ngốc này. Thik thì nói đại ra đi còn bày đặt. Thằng nhóc tên Hoàng có vẻ tốt. Haizzzzzz. Hơi đâu lo chuyện của nó. Mình còn không lo nữa là..........."

Chương XV
Sweet Tết- Sweet Valentine
---o0o---
- Mai, Bảo! Xuống ăn dưa con- Tiếng mẹ nó vọng lên từ dưới nhà
- Dạ. Con xuống liền- Hai anh em nó hét to
- Ba mẹ định Tết này về Sài Gòn. Tụi con có muốn đi theo ko?- Ba nó nói
- Sao tự nhiên bà mẹ lại về Sài Gòn?- Anh Bảo thắc mắc
- Uhm. Ba mẹ muốn về dưới đó thăm lại bạn bè cũ. Con cũng biết là nhà mình ko còn họ hàng rồi còn gì- Mẹ nó thở dài.
- Con muốn lên lại Đà Lạt- Nó đột ngột lên tiếng
- Vậy thì con sẽ đi với bé Mai- Anh Bảo tiếp lời
- Thật ra ba mẹ cũng muốn ở lại nhưng năm nay tự nhiên cô chú dưới đó lại nổi hứng gọi ba mẹ xuống chơi
- Ba mẹ cứ đi đi. Con dư sức lo cho bé Mai mà- Anh Bảo nói vững như đinh đóng cột
- Được ko Mai?- Ba nó nhìn nó
- Dạ được
- Vậy thì ngay ngày mai, ba mẹ sẽ đi Sài Gòn. Hai anh em muốn đi lúc nào thì đi nhưng nhớ cẩn thận. Bảo nhớ về Sài Gòn sớm để bay qua Singapore. Mai nhớ đem đồ đạc đi học nhe con.
- Dạ- Hai anh em nó sướng rơn. Thật tình nó chẳng thik về nhà tẹo nào. Tết năm nào cũng như năm nào. Chẳng bao giờ có ko khí xuân. Nhà nó là vậy. Quanh năm suốt tháng như bình thường. Thế nên nó mới muốn lên Đà Lạt. Một phần để thoát khỏi ko khí ngột ngạt ở nhà, một phần để gặp lại bạn bè cũ.
Rồi nó và anh Bảo cũng đã đến Đà Lạt. Vào lại nhà trọ cũ...........
- Ủa? Lệ Mai!!!- Huyền vừa thấy nó đã nhảy vào ôm chầm nó- Về bao giờ vậy?
- Mới thôi. Nhà mình còn phòng ko?
- Hết veo. Phòng mày thì còn nguyên nhưng sao lại hỏi thế?- Nó thở dài chỉ tay vô ông anh quý hoá của nó
- Tội anh em mày rồi. Ở chung đi, tao khuyến mãi cho cái ghế.- Huyền nháy mắt tinh nghịch
- Haizzz. Đành vậy
Sáng mồng một Tết, ba mẹ gọi điện Happy New Year tụi nó. Cả Dương cũng gọi về từ Singapore. Tết này cậu bạn ko về nhà. Huy, Huyền, nhỏ Vy và cả những người bạn khác nữa. Ai cũng gọi điện hoặc nhắn tin cho nó. Chỉ thiếu có một người. Chỉ thiếu người có khuôn mặt baby kute. Chỉ thiếu người có nụ cười toả nắng. Nó hơi buồn nhưng cũng bước ra ngoài phố chơi cùng anh Bảo. Trùng hợp thay, mồng một Tết năm nay trúng ngày Valentine. Ngoài đường, ai cũng có đôi có cặp. Nó đã ước người đi bên cạnh nó ko phải là anh Bảo mà là ai đó. Nó mân mê sợi dây chuyền người đó tặng ngay cổ. Nó mỉm cười rồi mau chóng quên đi. Hôm nay là ngày đầu năm. Nó muốn mọi chuyện thật suôn sẻ. Nó và anh Bảo nhìn rất đẹp đôi. Nói thật đấy chứ. Anh Bảo cao ráo đẹp trai, khuôn mặt hút hồn. Còn nó thì lùn vẫn hoàn lùn nhưng lại toát lên nét gì đó ngộ nghĩnh, dễ thương. Nó và anh Bảo bước vào hội chợ Tết. Hội chợ năm nay đông kinh khủng. Đi lòng vòng, nó và anh Bảo bước vào một gian hàng vớt cá
- Đẹp quá anh Bảo ơi- NÓ nhìn anh Bảo mắt ko chớp. Như nhận ra điều gì, anh phá lên cười
- Mặc kệ em. Anh ko vớt
- Đi mà. Đi mà. Anh Bảo đẹp trai, anh Bảo dễ thương.......- Nó năn nỉ
- Thôi được rồi, điếc tai quá. - Anh Bảo chịu thua- Nhưng chỉ một con thôi
- Dạ được- Nó chớp mắt, còn anh Bảo thì thở hắt ra, làm như vớt dễ lắm vậy. Anh Bảo thò tay xuống bể cá và.........Véo........Một con cá vàng nhỏ xíu bay lên. Anh nhanh chóng đưa vợt ra hứng. Mọi người vỗ tay thán phục. Nó vui sướng cầm lấy túi cá, miệng nói
- Anh Bảo tuyệt vời. Iu anh Bảo wá xá.- Điệu bộ nhí nhảnh của nó làm mọi người đứng gần đó bật cười. Có người còn chêm vô
- Hai cô cậu này trông đẹp đôi gớm. Valentine trúng mồng một Tết, đi chơi vui quá rồi còn gì
- Hahaha- Hai anh em nó phá ra cười khi nghe những lời đó.
Đến một quầy bán sôcôla, nó và anh Bảo dừng lại. Nó muốn mua gì đó cho người bạn baby kute của nó, cậu bạn có nụ cười toả nắng
- Chị ơi, cho em xem cái này đi- Một thằng nhóc có lẽ trạc tuổi nó đeo kính râm, đội nón bước vô. Nhìn thằng nhóc đó có vẻ quen quen, cái giọng nói đó làm nó liên tưởng đến một người. Bất chợt, một cơn gió thoảng qua, cái áo của thằng nhóc xộc xệch làm sợi dây chuyền trong cổ bung ra. Nó sững sờ. Là sợi dây đó, y chang của nó. Nó nhận ra ngay bởi vì sợi dây ấy rất đặc biệt. Nó khẽ gọi
- Bạn ơi.......
- Huh?- Thằng nhóc quay lại rồi giật mình bỏ kính ra- Trời đất, Lệ Mai!!!
- Hoàng.- Nó la lên
- Sao mày lại ở đây- Cả hai đứa cùng đồng thanh
- Tao mới lên hôm bữa- Nó tươi cười đáp- Còn mày?
- Bộ tao ở đây thì ko đi chơi Tết hả?- Hoàng cũng cười thật tươi đáp lại- Mua sôcôla cho ai đoá?
- Cho........uhm........cho ai kệ tao- Nó vênh mặt lên
- Ờ- Hoàng hơi bùn vì nghĩ có thể đó ko phải là mình
- Còn mày mua cho ai đoá?- Nó trêu chọc
- Cho ...........- Hoàng hơi ngập ngừng- cho mày đoá- Hoàng ấp úng nói làm nó đỏ cả mặt. May là lúc đó anh Bảo đang ở trong coi mấy món đồ chứ ko thì...........
- THật á?- Nó ngạc nhiên
- Uh. Tặng mày nè. Ko kịp gói nhưng dù sao vẫn chúc mừng mày- Hoàng nhe răng ra cười trừ
- Cám ơn mày- Nó thích thú cầm lấy món quà. Nó suy nghĩ một lát rồi cầm phong kẹo mới mua đưa cho Hoàng- Tặng mày. Coi như cảm ơn tấm lòng thành của mày
- Tao........- Hoàng bất ngờ, xưa nay chưa ai tặng sôcôla cho Hoàng mà lại làm cho Hoàng bối rối đến thế. - Tao muốn nói là..........- Hoàng đang ngập ngừng thì anh Bảo bước tới
- Hoàng hả em? ĐI chơi Tết hả?
- Dạ- Mặt Hoàng xụi lơ- Cảm ơn mày nhe Mai
- Uhm. ko có chi- Nó có cảm giác Hoàng muốn nói với nó điều gì đó. Chỉ tiếc là anh Bảo đã phá hỏng giây phút đó. Hic hic
- Hình như anh là kẻ phá đám thì phải- Anh Bảo lên tiếng. Đúng quá chứ còn gì nữa
- Ko có gì đâu. Thôi, tao đi trước nhe. - Hoàng đỏ mặt rút lui sớm. Cũng may. Nếu Hoàng còn ở đó thì sẽ bị anh Bảo công kích chết mất. Ôi, mồng một Tết, Valentine của tui........Ôi.............
Buổi tối, nó nằm dài trong phòng, nhìn ngắm cái hộp sôcôla của Hoàng. Cái hộp màu đen, màu nó thích. Sôcôla vị rượu rum, vị nó mê nhất. Sao Hoàng biết tất cả những điều này nhỉ??? Tại khách sạn Hoàng Thư, một thằng nhóc sở hữu khuôn mặt baby kute đang nhấm nháp từng miếng trong phong sôcôla nó tặng. Vị rượu rum. Vị yêu thích của thằng nhóc. Và cả hai đang tự hỏi :" Sao nó biết vị sôcôla yêu thích của mình ta???"
Nó nhìn bâng quơ, đang nghĩ ngợi lan man thì anh Bảo bước vô phòng, anh mới đi mua đồ ăn về.
- Ăn đi nè!- Anh Bảo đưa cho nó hộp bánh ngọt đủ loại
- Woa. Nhiều bánh ngon quá hén- Nó xuýt xoa, thò tay lấy một cái bánh sừng bò rồi ngoạm một miếng to.
- Bộ đói lắm hả?- Anh Bảo nhìn nó cười
- Chứ sao. Đợi anh về đói muốn chết. - Nó tỏ vẻ ko quan tâm
- Hêhê. Vậy thì ăn nhiều vô. Mai anh dẫn đi chơi- Anh Bảo lắc đầu, nhìn nó ăn. Cái dáng vẻ vụng về của nó thật dễ thương- À, cái thằng Hoàng đó nó tặng sôcôla cho em hả?
- Dạ. Anh ăn thử đi. Chắc cũng ngon lắm. Trên bàn á- Nó chỉ tay lên chiếc bàn đầu giường
- Chưa ăn luôn hả?- Anh Bảo ngạc nhiên
- Tất nhiên chưa- Nó vô tư trả lời. Anh Bảo định chọc nó nhưng sau khi nghĩ kĩ hơn, anh ko chọc nữa mà rút trong túi một thanh sôcôla khác đưa cho nó
- Của thằng Đạt đó. Anh mới gặp nó ngoài chợ. Nó cũng lên thành phố ăn Tết. Nó nhờ anh gửi cho em
- Của anh Khánh Đạt á???- Nó há hốc miệng
- Uh.
- Em ko ăn đâu- Nó nói, nhưng ko ngờ rằng
- Vậy anh ăn nhe- Anh Bảo bóc ra ngồi ăn ngon lành trước con mắt kinh ngạc của nó- Sao??? Em ko ăn mà
- Ơ, trả đây. Huhu. Anh ko có quà nên ăn của em chứ gì. Huhu.- Nó đòi lại thanh kẹo trong tiếng cười khoái trá của anh Bảo. Hai anh em cứ thế đùa giỡn cho đến khi nó đau bụng quá phải chui vô toilet mới thôi. Hic hic. Rõ khổ. Thế là mồng mọt tết đã trôi wa. Và đây là ngày Tết vui nhất, ngày Valentine ngọt ngào nhất mà nó từng trải qua. Nó ôm bụng nhăn nhó nhưng vẫn cười.



Tải về: phần mềm chat vitalk 
[ ↑ ] Lên đầu trang