Ngày hôm sau đi học thật là vui. Bạn bè vẫn không ngớt lời khen nhau về tối hôm qua. Nó vui lắm, nhưng sáng nay nó hơi mệt. Chắc tại tối quá thức khuya quá. Mà sáng nay nó cũng đã ăn uống gì đâu. Nó nhức đầu nhưng vẫn cố chịu đựng. Nó ghét phải nhìn thấy cái bản mặt người khác lo lắng cho nó. Dù không bik có ai lo cho nó không nữa. Tiểt đầu tiên, tiết Toán. Thầy giáo bước vào lớp. Vẫn cái dáng mập mập quen thuộc
- Các em lấy giấy ra làm bài 15’
- Thôi thầy ơi- Lớp nó bắt đầu mè nheo, lần nào cũng thế
- Câu đầu tiên- Thầy bắt đầu đọc, giả vờ không nghe thấy. Lớp nó cuống cuồng xé giấy. Tiếng rẹt rẹt làm nó thấy khó chịu. Đề bài có 3 câu. Hai câu đầu khá dễ đối với nó. Câu 3 dành cho học sinh giỏi nên hơi khó, nhưng câu này chỉ có 1 điểm nên nhiều đứa làm xong hai câu đầu đã bỏ bút nộp bài luôn. Nó nhăn nhó, nhìn khuôn mặt thấy tội. Nó không có vấn đề gì với bài số 3 này. Sở dĩ nó khổ sở vậy là vì nó nhức đầu quá. Khó mà tập trung suy nghĩ được. Hoàng ngồi bên cạnh cũng đã làm xong từ lâu. Nhìn thấy nó khổ sở vậy, Hoàng thấy hơi nhoi nhói.
- Hết giờ, các em bỏ bút xuống. Lệ Mai và Dương đi thu bài cho thầy.
Nó đứng dậy đi thu bài, thu đến bàn thứ tư bất chợt nó thấy trời đất như tối sầm lại. Nó ngã khuỵu, ngất xỉu trước bao nhiêu con mắt lo lắng của tụi bạn
- Lệ Mai, mày sao vậy?- Tiếng Hoàng hét lên.
- Một bạn đưa Mai xuống phòng y tế đi.- Thầy giáo chỉ đạo rất nhanh, không một chút suy nghĩ. Có lẽ trường hợp học sinh không làm được bài rồi ngất xỉu với thầy là quá đỗi bình thường.
- Để em. - Không cần để ai phân công, Hoàng nhanh chóng bế nó rồi chạy vù ra khỏi lớp. Thân hình nhỏ bé của nó thì chả thành vấn đề so với chiều cao 1m 67 của Hoàng.
- Một bạn nữa đi kèm với bạn đi
- Em đi cho- Huyền cất tiếng rồi chạy theo hai đứa nó.
- Chà, hầu như năm nào cũng có trường hợp học sinh ngất xỉu thế này. Chắc tại do áp lực bài khó đây mà.- Thầy chép miệng
- Thưa thầy, Lệ Mai không thế đâu ạ. Bạn ấy ngất xỉu vì chưa ăn sáng chứ không phải áp lực đâu.- Dương đột nhiên lên tiếng bênh vực
- Đúng đó thầy. Lệ Mai tuyệt đối không như vậy đâu.- Huy cũng hùa theo. Rồi sau đó là cả lớp.
- Để thầy xem bài của Lệ Mai xem sao. Mà nè, lớp mình những ai làm được câu 3?- Thầy chợt hỏi. Sau đó thì có đúng một người giơ tay. Tất nhiên đó là Dương rồi. Lớp phó học tập mà. Thầy bước về chỗ bàn giáo viên, mở xấp bài ra tìm bài của nó. Thầy nhìn lướt qua hai câu đầu. Đáp số đúng. Câu thứ ba, thầy nhìn khá kĩ và lâu. Thầy không tin vào mắt mình. Đáp số vẫn đúng. Nhưng bài toán được giải bằng cách mà chính thầy cũng không nghĩ ra.
- Dương, em giải bài 3 như thế nào?- Thầy nghiêm mặt, trên trán thầy xuất hiện những nếp nhăn
- Dạ em làm theo cách thông thường là.........
- À, cái đó thì không sao. Lớp này, bạn Lệ Mai có một cách giải rất ngắn, rất hay và độc đáo. Vận dụng những kiến thức đã học rất tốt.- Sau đó thầy viết lại bài đó cho cả lớp xem và ai cũng trầm trồ khen Lệ Mai. Thầy mỉm cười hiền từ, lấy bút đỏ viết con 10 vào bài của nó rồi thêm lời phê” Thầy thật sự ngạc nhiên về bài 3 đấy Lệ Mai”. Và tất nhiên là chưa ai biết thầy phê cái gì.
Ở phòng y tế, bác sĩ ở đó đang đỡ nó lên giường bệnh. Cô vội vàng làm những động tác sơ cứu đơn giản. Sau đó, nó từ từ tỉnh lại. Huyền đang đỡ nó, nhìn sang phía Hoàng. Cô bé khẽ mỉm cười khi thấy khuôn mặt lo lắng của Hoàng và đôi tay vẫn nắm chặt tay nó.
" Tỉnh lại đi mà Mai. Mày đừng làm tao lo lắng thế chứ!” Những suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Hoàng. Lúc đó, Hoàng mới nhận ra tay mình nắm chặt tay nó. Tim Hoàng đập nhanh, một cảm giác như có luồng điện chạy qua người. Hoàng thật sự lo lắng cho nó. Một cảm giác thật kì lạ mà Hoàng chưa hề có trước đó. Đây là cái gì đây?
- Cô bé tỉnh rồi hả?- Tiếng của bác sĩ vang lên
- ......... Đây là đâu?- Nó ngơ ngác hỏi, Hoàng và Huyền cũng vui mừng ra mặt
- Mày đang ở phòng y tế. Lúc nãy mày ngất xỉu làm lớp lo quá. Giờ thì không sao rồi- Huyền vui đến phát khóc.
- Uhm. Cảm ơn tụi mày nhe..... ơ- Nó vội giật tay lại, Hoàng cũng hiểu ý, thả tay nó ra nhưng ngay lúc này đây, tim cậu bạn vẫn đập nhanh
- Cô bé tên gì để chị ghi vô sổ nè?- Bác sĩ lại mỉm cười, có lẽ vì thấy phản ứng của nó với Hoàng
- Dạ, Lệ Mai lớp 10A2 ạ- Đầu nó vẫn còn đau như búa bổ, nặng trịch
- Cô bé cứ nằm đây nghỉ ngơi nhé! Còn hai em thì về lớp được rồi đó- Bác sĩ nói với nó rồi quay sang hai đứa kia.
- Vậy tụi tao về nhé!- Huyền lên tiếng
- Nằm nghỉ cho khoẻ nhanh nha!- Hoàng có vẻ hơi luyến tiếc khi phải đứng dậy ra về. Lúc Hoàng và Huyền đi hẳn, bác sĩ trò truyện với nó
- Cô bé là Lệ Mai hả?
- Dạ vâng ạ- Nó có vẻ khép nép
- Cô bé không cần phải sợ gì đâu. Chị cũng chỉ hơn tụi em có vài tuổi thôi. Gọi chị cho thân mật. - Bác sĩ lại mỉm cười
- Chị tên gì ạ?- Nó cũng cười thật tươi hết sức có thể với cái mặt nhăn nhó để đáp lại
- Chị là Diệp. Phụ trách phòng y tế cho học sinh.
- Dạ em nhớ rồi.
- Anh chàng lúc nãy tên gì đó?- Chị ấy có vẻ úp mở
- Dạ Hoàng ạ. Cậu ấy ngồi cạnh em
- Nó thích em hả?- Lúc này, chị ấy cười thật tinh nghịch và trẻ con
- Ơ, em đâu có biết gì đâu- Nó lại đỏ mặt rồi
- Đừng ngại. Chị cũng đã từng ở tuổi các em nên biết mà. Vả lại chị còn hay tiếp xúc với học sinh nên hiểu tâm lý lắm. Cũng có nhiều bạn đến tâm sự với chị nữa. Nhưng em và cái cậu Hoàng đó thật đặc biệt đấy
- Chị.....Thật sự là em đâu có gì đâu- Nó chối bay chối biến
- Uh. Có thể là em thì không . Nhưng mà cái cách cậu ấy bế em vô đây rất nhẹ nhàng, lại còn nắm tay em thật chặt nữa. Điều này làm chị ngạc nhiên đấy
- Hì. Tụi em chỉ là bạn thôi mà.
- Tạm thời thôi. Mà em ngủ đi, lát tỉnh dậy là khỏ ngay ấy mà. Một viên aspirin nhé!- Chị ấy chìa viên thuốc và ly nước cho nó.
- Dạ em cám ơn- Nó đỡ lấy cái ly, uống một hơi rồi từ từ đặt mình xuống.
Về lớp, Hoàng và Huyền bị bọn trong lớp tra khảo ghê quá. Nhưng Hoàng thì chỉ ngồi cười mà không nói. Hoàng đang nghĩ về cái cảm xúc đó. Hoàng vẫn không hiểu tại sao mình lại nắm tay nó. Buổi trưa, giờ ra về, nó bước ra khỏi phòng y tế. Vừa lết được mấy bước thì đã thấy Dương, Huy, Huyền và Hoàng đến đón nó. Lại còn chu đáo mang cả cặp cho nó nữa.
- Hết mệt chưa hả Mai?- Hoàng hỏi thăm
- Uh. Đỡ rồi. Ngủ một giấc thế mà hay. Cũng đỡ nhiều lắm.- Nó mỉm cười gượng gaọ. Và tất nhiên ai cũng nhận ra cái bản mặt nhăn nhó của nó. Ai cũng biết rằng nó rất mệt nhưng chỉ cố vui.
- Đi về đi. Đội nón của tao nè- Huy lại cởi nón ra đưa cho nó.- Lên đây tao chở về.
- Huy cứ chở Huyền về đi. Để tao chở Mai cho- Dương đột ngột lên tiếng, mặc dù khi nãy anh chàng không nói tiếng nào.
- Ờ vậy đi. Vậy tụi tao về trước nhe!- Huyền đáp lời
- Uhm. Bọn tao sẽ về sớm mà. Dù sao thì chiều nay cũng không có tiết- Dương trả lời rành rọt
- Vậy tao về trước nhe- Hoàng chợt nhận ra mình không thể làm gì trong cái việc đưa nó về này nên lên tiếng rút lui sớm
Sau đó thì nó và Dương thong dong xe đạp đi trên phố. Con đường này rõ ràng khong phải là đường về nhà
- Mình đang đi đâu vậy Dương?- NÓ tò mò hỏi
- Uhm...........Rồi sẽ biết mà. - Dương mỉm cười nhưng nó đã không thấy nụ cười đó. Rất toả nắng.....y hệt một ai đó. Dương đưa nó đến công viên Ánh Sáng. Gởi xe xong, Dương dẫn nó đến một vạt cỏ tách hẳn với bên ngoài. Nơi đây có rất nhìêu hoa dại, loại hoa màu hồng hồng rất xinh. Và chỉ nhìn thì biết vạt cỏ này được chăm sóc rất kĩ lưỡng
- Qua đây chi vậy Dương?- NÓ khẽ hỏi
- Cho đầu óc mày nó thảnh thơi. Chỗ này là tao chăm đó. Thấy hoa đẹp không?
- Thật á?- Nó ngạc nhiên- Đẹp lắm.
- Ăn đi nè- Dương đưa cho nó một đống đồ ăn. Bánh mì, bánh quy, nói chung là đủ cả. Không thiếu gì cho một buổi dã ngoại
- Bộ mày tính cho tao đi picnic hả?
- Hì.- Dương chỉ khẽ cười rồi lấy ra một cái hộp bự đã được gói ghém cẩn thận bằng một cái khăn.
- Cái gì đó?- Nó lại tò mò rồi
- Dâu tây phủ sôcôla tao làm đó- Dương mở nắp hộp. Từng lớp dâu phủ xếp chồng lên nhau rất đẹp. Mà ăn thì cũng rất ngon.
- Woa. Tao không tin luôn đó- NÓ trầm trồ khen
- Ăn đi. Quà của tao cho mày đó
- Nhân dịp gì đó?- Nó ngớ mặt ra
- Trời đất. Đừng có nói với tao sinh nhật mình mà mày cũng không nhớ nha. - Dương bất ngờ quá, vẻ mặt hơi thất vọng
- Ủa hôm nay ....... a. Đúng là sinh nhật tao thật. Mà sao mày biết?-
- Tao là bạn mày mà.
Trong phòng mình, Hoàng đang xem cái bảng thông tin học sinh của lớp mình. Hoàng dừng lại ở tên nó. Liếc qua chỗ ngày sinh, hôm nay là sinh nhật nó. Không kịp tắt máy tính, Hoàng lấy áo khoác, leo lên xe máy rồi ga chạy thẳng ra phố. Hoàng lượn vài vòng, sau đó dừng lại ở hàng bán đồ cổ. Hoàng thấy hai sợi dây chuyền rất đẹp. Chúng là một đôi. Hoàng hơi lưỡng lự nhưng dường như sợi dây có sức hút mãnh liệt tới Hoàng, thôi thúc Hoàng phải mua nó. Và ngày hôm sau khi đi học, trên cổ nó đã xuất hiện một sợi dây chuyền mới. Có khắc chữ H, do hôm wa Hoàng nhờ người khắc lên. Và cổ Hoàng, mặc dù giấu rất kĩ, sợi dây có khắc chữ M.
Chương VIII
Chiếc điện thoại
---o0o---
Ngày đăng: Thứ 3 - 2/11/2010
- Dương ơi! Cho tao xin một tin nhắn đi- Huyền ngồi dưới gọi với lên
- Nè. Ngồi trong lớp không học mà nhắn tin cho anh nào?- Dương rút điện thoại trong túi đưa cho Huyền. Huyền nhận lấy, cắm cúi bấm. Tiết đó học Anh, cả lớp đang làm bài tập, còn cô giáo đã chạy qua lớp bên tám với thầy dạy Toán.
- Mày có cái gì hay ho để coi không Dương?- Huyền lại tò mò
- Trong photo á. Có mấy cái hình động dễ thương lắm.- Dương quay xuống nói. Tiện thể hỏi bài nó. Nãy giờ Hoàng và Huy đang đánh carô. CHỉ có nó và Dương là chăm chú làm bài.
Huyền mở lần lần đến mục photo. Bên trong có mấy cái hình động khá dễ thương. Huyền mở hết hình của Dương ra coi. Cũng không có gì đặc biệt. Ban đầu chỉ là mấy tấm hình phong cảnh vớ vẩn, càng về sau, những bức ảnh Dương chụp hầu hết đều hiện rõ mặt một người. Chính là nó. Khuôn mặt nó hiện rõ ở từng trung tâm bức ảnh. Ở mọi góc độ và hầu như là ở khắp nơi trong trường và nhà trọ. Huyền cười khúc khích, thấy vậy Huy quay sang em gái. Huyền chìa những bức ảnh cho anh trai mình coi. Huy hơi bất ngờ trước thằng bạn cù lần này. Rõ ràng là Dương có vẻ rất khép kín. Thế mà. Anh chàng này ghê thật. Huy và Huyền đều gọi với Dương lại
- Hey Dương!!! Ghê nha- Huy nói, vẻ mặt trông đểu thấy rõ
- Tao không hiểu. Ghê gì cơ?- Dương nhíu mày
- Photo của mày có nhiều hình của người này ghê- Huyền cười đểu giả
- Á, chết. Tao quên xoá.- Gương mặt Dương đỏ lên ngay tắp lự.- Đừng nói.......
- Yên tâm. Tụi tao sẽ giúp mày- Huy nhe răng ra cười nhìn nó và Dương
- Tụi mày nói cái gì đó hả? Nói tao nghe với- Nó quay xuống tò mò
- Không có gì đâu. Mày chỉ bài tiếp cho tao đi- Dương vội vàng kéo nó lên lại, vẻ bối rối trông Dương thiệt khổ sở hết sức.
Giờ ra về, Dương kéo Huy và Huyền về trước, đành cáo lỗi không chở nó về. Nó vẫn chẳng hiểu đầu đuôi sự tình nó ra làm sao cả. Nó bước chầm chậm về nhà, đầu óc đang suy nghĩ vài chuyện vẩn vơ, nó khe khẽ hát. Bất chợt
- Ey, đợi tao với- Hoàng chạy, thở hồng hộc đuổi theo nó
- Hả?- Nó đột ngột dừng lại quay ra sau. Đó cũng là lúc Hoàng trờ tới, Hoàng tông thẳng vào nó. Và tất nhiên là nó ngã dụi, trong khi Hoàng thì chả làm sao.
- Chết. Mày có sao không Lệ Mai?- Hoàng đứng dậy ngay, đỡ nó lên
- Trời ơi cái thằng này. Bị làm sao zậy hả?- Nó la lớn
- Hêhê. Xin lỗi mà. Tao mới trực lớp xong, gọi chú Hai đi đón mà nhà hổng có ai hết. Định đi lang thang chơi thì gặp mày.- Hoàng phân trần bằng giọng nói hết sức ngọt ngào
- Úi giời ơi. Con trai con đứa lớn tướng ra đó rồi còn chờ người đón. Sao không tự chạy xe đi?- Nó mở miệng chê bai, vẫn còn cay cú vì cú ngã đau điếng vừa rồi
- Thôi mà. Đừng giận tao nữa. Đi ăn cơm không? Tao dẫn mày đi. OK?- Hoàng bước lên trước mặt nó
- Uhm.............Cũng đựơc. Mấy khi mà được đi ăn free chứ. - Nó đáp gọn, chả thèm suy nghĩ. Ấy mà lòng cậu bạn kia lại nhảy cẫng lên vì vui sướng.
- Vậy thì đi nào.- Hoàng kéo tay nó, lôi đến một quán ăn khá lớn. Đến nơi, Hoàng lại kéo xềnh xệch nó vào một cái bàn cạnh cửa sổ trong góc phòng. Chỗ đó có vẻ hơi cũ và bụi. Chắc tại lâu không ai ngồi
- Nè, ngoài kia còn đầy chỗ sao không ngồi mà lại kéo tao vô cái chỗ bụi bặm này?- Nó nhăn mặt nhưng Hoàng chỉ cười không nói.
- Bánh táo nhé?- Hoàng chỉ vô tờ thực đơn
- Uh- Nó ừ đại vì bây giờ có cho cháo trắng vô miệng nó cũng thấy ngon. Đói quá rồi mà. Khoảng 5’ sau, người phục vụ đem ra một ổ bánh lớn.
- Ăn đi nè- Hoàng lấy dao cắt một miếng to đặt vào đĩa của nó. Nhìn nó ăn ngon lành, Hoàng cũng rất vui. Nhưng trong lòng Hoàng còn vui cả một điều khác nữa. Nó và Hoàng ăn rất vui vẻ. Nó với Hoàng nói chuyện với nhau toàn là cái kiểu móc họng không hà. Chả được lời khen nào tử tế. 2h chiều, nó và Hoàng rời quán ăn. Hoàng đưa nó về tận nhà Huy. Hoàng nhìn bóng nó bước vô trong mà khẽ cười lắc đầu. Cái kiểu trẻ con của nó dễ thương thật. Hoàng thọc tay túi quần, ung dung bước ra về. Vừa đi vừa cười. Hoàng vẫn không biết rằng trên lầu hai, Huy và Huyền đang phơi đồ và nhìn thấy hết. Cả cái cười rất chi là kutie của Hoàng cũng không lọt ra ngoài tầm ngắm của hai anh em họ.
- Chà chà, cụôc tình tay ba là vậy đây hả?- Huy nói với Huyền
- Hihi. Vui thật. Trông Dương lạnh lùng thế mà lại thích Lệ Mai- Huyền góp thêm
- Uh. Vậy mà hồi lâu thằng Hoàng còn nói với anh là nó sẽ không thích con nào cho đến khi nó lấy vợ.
- Anh nghĩ sao về Lệ Mai?
- Mai là một người bạn tốt. Nó cũng khá dễ thương, có điều hơi dữ. Hôm nào nó với Hoàng cũng cãi nhau một trận mới chịu được hay sao ý
- Uhm. Em nghĩ Mai nó chẳng thích ai đâu. Hai anh chàng kai chỉ đơn phương thôi- Huyền lại cười
- Haha. Có vẻ thế thật.
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp. Trời cao trong xanh sương sớm long lanh thật tuyệt vời. Còn tuyệt vời hơn khi hôm nay là Chủ nhật. Mới năm giờ sáng đã thấy nó ngồi trước tủ quần áo. Nó xỏ cái quần lửng vô, áo thun và khoác một chiếc áo mỏng. Đeo cặp chéo, nó nhè nhẹ bước ra khỏi phòng và khoá cửa. Không ai biết nó đã ra khỏi nhà vào lúc đó. Tuy trời còn hơi tối nhưng nó thích thế. Nó thích đi một mình, nó thích đi mà không gặp một ai cả. Nó thích đi để hát, để suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng hôm nay nó đi kèm theo một chủ đích. Nó sẽ về nhà của nó hôm nay và định bụng sẽ về vào buổi tối. Mẹ gọi nó về gấp, không hiểu chuyện gì. Chuyến xe khá là êm ả. Nó lên xe, nghe hết cái list nhạc trong ipod là về đến nhà. Vừa đến nơi, nó bắt xe thồ về. Nó thấy nhớ cái con đường mòn đến trường cấp hai, nhớ khoảng đất trống mà nó và tụi bạn vẫn hay chơi. Và nó nhớ ba, mẹ và cả người anh trai hơn một tuổi của nó.
- A, nhỏ Mai - Anh trai nó tình cờ ra hẻm rồi thấy nó, hét toáng lên.
- Anh Bảo. Em về rồi nè- Nó mừng húm, vừa chạy vừa hét.
- Con bé này, sao về sớm vậy?- Hai anh em ôm chầm lấy nhau, chưa gì anh nó đã đưa tay cốc cho nó một phát
- Hìhì. Em muốn về sớm để mai còn đi học.
- Đi vô nhà. Mẹ mong em lắm đó- Anh Bảo khoác vai nó kéo vô trong
- Trời ơi con Mai!- Vừa thấy nó ngoài cổng, mẹ nó đã vội bỏ cả thúng rau, chạy ào ra
- Con chào mẹ. Con đã về- Nó tươi cười
- Bữa nay con gái mẹ xinh quá. Mới có hai tháng. Nhớ con ghê.
- Hìhì. - Nó lại toét miệng cười
- Vô nhà đi nào con
- Ba có công việc đột xuất, không về được. Ba dặn anh phải đi đón em mà anh quên.- Anh Bảo nó cười
- Không sao đâu mà- Nó cười trừ
- Mai nè, ở thành phố con có thiếu thốn cái gì không? Có gì con cứ gọi cho mẹ, dù gì thì nhà mình cũng là cán bộ huyện. Không nứt đố đổ vách nhưng cũng dư giả chán.
- Hìhì. Con không thiếu gì đâu. Sinh hoạt trên thành phố thuận tiện hơn đây nhiều. Con ở trọ nhà mẹ thuê á, đó là nhà bạn cùng lớp con nưa. Tất cả đều ổn định cả. Mẹ yên tâm- Nó trấn an mẹ
- Uh. Con nói thế thì mẹ không lo nữa. Mẹ tính cho anh Bảo lên thành phố học với con luôn.
- Woa. Anh Bảo mà lên là con có người hỏi bài rồi. Khỏi phải chạy lung tung nữa- Nó nhảy cẫng lên vì vui sướng
- Con bé này.- Anh lại cốc đầu nó, nó le lưỡi, nhăn mặt
- Anh con mới được học bổng. Mẹ tính cho ảnh lên thành phố học luôn cho có điều kiện
- Chu choa. Anh Bảo giỏi quá hén- Nó không ngớt lời khen ngời anh trai mình.
- Nếu không có gì bất tiện thì tối nay anh Bảo lên cùng con luôn. Ảnh cũng học cùng trường với con đó. Giấy báo nhập học đã gửi tới rồi. Lớp 11A3.- Mẹ nó nói một tràng làm nó mắt chữ A mồm chữ O mà vui sướng.
- Thích thật đó. Nhưng anh Bảo lên thì sẽ ở đâu?- Nó lại ngớ mặt ra hỏi
- Mẹ đã gọi điện hỏi nhà trọ đó của con luôn rồi. Bà ấy nói cứ đưa anh Bảo tới. Còn lại một phòng trống mà. Phòng B7 thì phải.- Mẹ nó đăm chiêu suy nghĩ
- A, vậy là cạnh phòng con đó. Con ở B6- Nó reo lên.
- Ồ, vậy thì tốt quá. Mà Bảo dẫn em vô rửa mặt rửa tay đi con. Lát nữa mẹ dắt em đi chợ- Mẹ nó sai anh Bảo khiến ảnh nhăn nhó
- Hic hic. Coi mẹ cưng con gái út chưa kìa- Anh bảo giả vờ như đang giận dỗi làm nó cứ khúc khích cười.
Buổi tối, nó về nhà lúc 9h30. Anh Bảo phải vô gặp mẹ Huy trước. Còn nó thì đã vô tới cửa phòng mình. Nó vừa bước vào chưa kịp đóng cửa thì Dương đã chạy qua
- Trời đất. Lệ Mai! Hôm nay mày mất tích ở đâu mà không báo cho mọi người hả?- Dương la toáng lên
- Ơ, tao về nhà.- Nó ngệt mặt ra
- Lần sau về cũng phải báo tao hay Huy một tiếng chớ. Báo hại đi tìm mún chết. Poá tay- Dương càu nhàu
- Hìhì.- thấy bộ dạng lo lắng của Dương như vậy, nếu mà la lại nó không đành lòng. Nếu mà Hoàng nói thế thì nó với Hoàng đã đôi co một trận lôi đình rồi. Hai đứa cứ như chó với mèo. Hễ cứ nói chuyện là xỉa xói, moi móc nhau
- Thôi, khuya rồi, tao về phòng đây- Dương lại thất thểu ra về, bộ dạng như hết hơi
- Ờ, mày về hén. À mà sáng mai mày đi trước đi nhe.- Nó nhăn răng ra cười làm Dương cũng quên hết mọi lo lắng. Dương đi khỏi được khoảng năm phút, anh Bảo xông vô phòng nó
- Mai. Wa phụ anh xếp đồ coi- Anh Bảo nhảy vô lôi xềnh xệch nó qua phòng ảnh. May mà không ai thấy chứ nếu có người thấy chắc họ cũng cười chết mất. Nhìn mặt anh Bảo lem luốc, chẳng giống với anh Bảo thư sinh hằng ngày tẹo nào. Tối đó, nó phụ anh trai mình xếp đồ tới tận gần 12h. Vừa làm xong, nó đã lăn ra ngủ khòeo trên giường của Bảo. Chẳng biết làm gì hơn, Bảo đành cho nó ngủ đó, anh qua phòng nó ngủ.
Sáng hôm sau, Dương như thường lệ qua gọi nó đi ăn sáng rồi đi học. Thấy đôi dép nam ngoài cửa phòng, Dương lo lắng. Nhưng chưa kịp lo nhiều thì nó đã bước ra từ phòng B7
- Ủa Lệ Mai???- Dương bất ngờ
- Chứ ai vào đây. Mày đi trước đi. Lát tao đi sau cũng được.- Giọng nó vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở vô phong B6, lật chăn kêu anh Bảo dậy như mọi khi. Dương vẫn đứng ngoài và chứng kiến hết mọi chuyện. Dương không hiểu gì cả cứ đứng há hốc miệng nhìn nó. Lát sau, Dương cũng kịp định thần lại rồi đi học trước khi nó và anh Bảo bước ra. Lòng Dương băn khoăn vô vàn những câu hỏi "Người con trai đó là ai? Sao lại ở trong phòng của Lệ Mai? Sao anh lại thân thiết với nó đến vậy???” Mãi mà vẫn không tìm được câu trả lời.
Chương IX
Học bổng
---o0o---
Ngày đăng: Thứ 5 - 04/11/2010
Sáng đó, nó và anh trai mình cùng đi bộ tới trường. Nó thì vẫn cứ nhí nhảnh. Còn anh nó, người con trai tên Bảo không biết đã bao lần làm các cô gái phải chết mê chết mệt. Nhưng anh nó thì vẫn không quan tâm. Chỉ có một điều duy nhất là em gái Tiểu Lệ Mai. Trong đồng phục mới, anh nó trông thư sinh hẳn, không còn bụi bụi như ngày hôm qua. Nó sóng bước cùng anh trai. Quả thật nhìn nó và anh rất đẹp đôi. Cũng như Huy và Huyền vậy. Nếu người không biết mà nhìn vào thì thể nào cũng bảo nó và anh là ấy ấy của nhau. Mà éo le thay, chưa ai biết anh Bảo là anh trai nó cả. Thế nên.......
- Woa, Lệ Mai bữa nay đi chung với anh chàng đẹp trai quá nha- Bọn bạn trong lớp đột kích nó khi anh Bảo đã về lớp của mình
- Đẹp trai không?- Nó vênh mặt lên vẻ tự hào
- Đẹp.
Trong lớp, chỉ có Dương là không hỏi nó về anh Bảo. Dương vẫn còn ngạc nhiên về anh. Còn đám bạn của nó thì chọc nó tới bến luôn. Nhưng nó chỉ nhe răng cười trừ." Kệ, nghĩ vậy cũng vui". Tiết Lịch sử, Hoàng chuyền cho nó một mẩu giấy nhỏ
- Ey, anh chàng đó ở đâu ra zậy?
- Hỏi chi?
- Không nói thì thôi. Chắc lại anh iu mới chứ gì? Nhìn cũng đẹp trai ra phết
- Uh đó. Anh iu tao đó. Đẹp trai lắm đúng không?
- Uh. Đẹp trai thật nên không xứng với mày đâu
- Chứ tao thì xứng với ai hả?
- Thì với ...- Hoàng đang định viết là xứng với tao chứ ai nưa.Nhưng như thế thì...........Hoàng vò tờ giấy lại, quay sang nhìn nó rồi cười. Nó nhìn điệu bộ khó hiểu của thằng bạn rồi lắc đầu.
Ở lớp 11A3, anh nó đang bị tra khảo
- Ey, mày mới vô trường mà đã có một em ở lớp dưới sao?- Một thằng bạn của anh Bảo lên tiếng
- Uh. Em thật. Hìhì- Anh Bảo cười làm khối kẻ trong lớp xiêu lòng. Nụ cuời đẹp thật
- Bảo nè, mày mới lên mà học giỏi thật đấy. Nhìn thành tích của mày đáng nể thật- Chị Khánh ngồi cạnh nói
- Hìhì. Tại em của tao làm lớp trưởng mà. Không học có khi nó.....- Bảo chưa kịp nói hết câu thì Khánh đã xen vào
- Thì nhỏ đó đá mày luôn chứ gì. Kynh thật
Thật ra thì anh Bảo muốn nói rằng thì nó méc mẹ cho coi. Nhưng không ngờ Khánh đã nói thế thì...Giờ ra về, Dương đang định mở lời chở nó về thì anh Bảo đã chạy tới
- Mai. Đi ăn với anh không?- Vẻ mặt anh hớn hở thấy rõ
- Ok. Đi luôn đi. Em đói lắm rồi- Nó khoác tay anh Bảo chạy ra ngoài trường luôn. Bỏ lại Dương, Hoàng và hai anh em Huy Huyền với những con mắt tò mò. Riêng Dương, có cái gì đó rạn nứt trong tim. Dương đạp xe chầm chậm về nhà.Lòng buồn rười rượi. Chẳng thèm ăn cơm, Dương đi thẳng vô phòng. Lát sau, Hoàng, Huy và Huyền gõ cửa phòng Dương
- Ey, sao mày buồn quá vậy?- Huy mở lời
- Chuyện của Lệ Mai hả?- Huyền tiếp luôn. Thấy Dương không nói gì, Hoàng biết là cậu lớp phó học tập này đã cảm nó, một con bé lớp trưởng. Khuôn mặt Hoàng tuyệt nhiên không có một chút phản ứng.
- Mày thích Lệ Mai phải không?- Hoàng đột ngột nói
- ..............Uhm........Tao cũng không biết- Dưong ngập ngừng, Dương biết là mình có thể tin tưởng và những đứa bạn Tiểu Quỷ này
- Không sao đâu. Tao tin là mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp mà- Huyền trấn an Dương. Huy cố gắng chọc cho Dương cười. Lát sau, nó và anh Bảo về. Thấy phòng Dương đông đông, nó kéo anh Bảo vô luôn
- Ey, tụi mày làm gì vui mà không rủ tao hả?- Nó trách móc, giọng vẫn tươi
- Lệ Mai à. tụi tao...........- Dương đang định lên tiếng thì sự xuất hiện đột ngột của anh Bảo đã làm cho Dương ngắt tiếng
- Chào mấy đứa. Tụi em là bạn của Mai hả?- Anh Bảo cười thật đẹp, bước vào trong.
- Lệ Mai.- Huyền và Huy đồng thanh
- Vì mày mà có người mất ngủ đó biết khong hả?- Hoàng nói với giọng trách móc
- Sao lại mất ngủ hả?- Nó ngạc nhiên. CÒn anh Bảo thì hình như đã lờ mờ đoán ra.
- Mày thích anh Bảo ư?- Huy vào thẳng vẫn đề chính
- Tao á- Nó há hốc miệng rồi mau chóng nắm bắt được vấn đề. Trong khi anh Bảo thì cười sặc sụa- Không có đâu- NÓ vừa nói xong, cả đám thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa được bao lâu- Phải nói là tao yêu anh Bảo mới đúng
- What?- NÓ vừa dứt lời, cả đám cùng đồng thanh hét lên
- Thôi nào. Em đùa quá trớn rồi đó Lệ Mai- Anh Bảo tuy cũng bùn cười lắm rồi nhưng vẫn cứ cố trấn tĩnh
- Hìhì- Nó nhe răng ra cười
- Vậy là sao ạ?- Huy gãi đầu, chả hiểu gì
- Bọn anh là anh em.- Câu giải thích của anh Bảo chỉ vẻn vẹn năm chữ. Nhưng cũng chính năm chữ đó làm cho tất cả đều thở phào.Dương là người vui nhất. Giờ thì Dương đã biết nó vẫn còn single. Tức là cơ hội của Dương vẫn còn. Cậu bạn nhanh chóng cười, lấy lại được cái tinh thần phấn chấn như ngày nào
- Trời ơi. Mày có anh đẹp trai vậy mà giấu nhe. Không nói cho ai hết- Huyền lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng.
- Hêhê. Anh Bảo được khen đẹp trai sướng nha!- Nó quay sang anh mình. Lúc này Hoàng mới để ý kĩ. Kiểu chăm sóc của anh Bảo cho nó là quan hệ họ hàng chứ không phải là như nó tưởng. Lòng Hoàng cảm thấy vui vui lạ.
Lúc 4h hơn, ai về nhà nấy. Mà thật ra là chỉ có Hoàng ra về, còn những người khác đều ở nhà Huy mà.Về đến nhà, Hoàng leo ngay lên giường nằm suy nghĩ. Cái con Lệ Mai này cũng ngộ thật. Anh mà cứ giấu giấu làm mình được một phen hết hồn hết vía. Cũng may. Vấn đề còn lại là Dương. Tại sao Dương lại thích nó nhỉ? Tại sao cái con bé nhà quê đó lại được nhiều người quý mến đến vậy? Còn mình thì sao nhỉ? Hoàng nghĩ mãi mà vẫn không tìm được câu trả lời. Bất chợt, mẹ Hoàng bước vào phòng.
- Hi con iu!- Mẹ đưa cho Hoàng một đĩa bánh ngọt
- Con chào mẹ- Đỡ lấy chiếc đĩa, Hoàng vẫn còn trầm ngâm
- Con đang nghĩ về cô bé lớp trưởng hả?- Mẹ Hoàng hỏi dò
- ..........Dạ không- Hoàng chối quanh
- Thôi nào. Mẹ đẻ ra con, có gì mà mẹ không biết chứ. Con nói cho mẹ nghe được mà- Mẹ Hoàng quả thật rất tâm lý
- .......Dạ. Nhỏ Mai nó có anh trai. Không những thế anh nó còn rất đẹp trai nữa. Thằng Dương tưởng nó và anh nó thích nhau nữa chứ. Nên hồi chiều nó có vẻ buồn lắm. May mà nhỏ Mai giải thích kịp thời
- Hey hey hey, vậy là thằng Dương thích con Mai hả?- Mẹ Hoàng có vẻ hiểu chuyện của con mình quá
- Con nghĩ vậy
- Còn con thì sao?- Mẹ Hoàng lại quay sang
- Con không nghĩ là con thích nhỏ Mai- Mặt Hoàng đỏ ửng
- Thật không?
- Dạ thật.- Hoàng nói chắc như đinh đóng cột, mặc dù khuôn mặt Hoàng đã tố cáo tất cả. Nhưng mẹ Hoàng hỉêu ý, liền chuyển chủ đề
- Uhm. Tuổi của con mà không thích một đứa nào đó mới lạ. Nhưng mà dạo này con lạ lắm. Từ khi con bé Như đi Mỹ, thái độ của con khác hẳn. Mẹ có cảm giác con vui hơn?!?- Mẹ gì mà kì cục. Hỏi toàn những vấn đề nhạy cảm
- Uhmmmmmmmmm. Con cũng không biết nữa. Nhưng có lẽ là mẹ nói đúng.- Hoàng đành phải nói vậy
- Thôi, con ăn bánh đi nhé. Mẹ xuống nhà đây- Mẹ Hoàng đi cốt là để Hoàng suy nghĩ. Mẹ Hoàng rất nhẹ nhàng, bà cũng rất tâm lý mà.
Hoàng ăn nốt đĩa bánh. ăn thật chậm và nghĩ về ...... nó. Chẳng lẽ mình thích nó thật? Có lẽ mình đã quên Như thật rồi. Nó thật là. Sao lại làm mình phải suy nghĩ chứ???
Một tuần sau...............
- Ey Lệ Mai. Nghe nói sắp thi bóng chuyền rồi đó.- Huy nói với nó
- Uh. Tao bik rồi. Mới lên văn phòng Đoàn xong. - NÓ cũng phấn chấn hơn nhiều. Nhìn mặt Huy cũng đủ làm nó cười rồi
- Rồi sao?
Tuần sau thi đấu. Thi trong khối thôi.- Bất chợt, cô giáo vào lớp.
- Lệ Mai. Em lập danh sách đội bóng chuyền nhé. Em nào tham gia thì cứ đăng kía với Lệ Mai. Không kể nam nữ.
Và thế là danh sách đội bóng được thành lập. Một đội có năm người. Cụ thể thì Huy và Hoàng đã ở trong đội bóng. Còn đội dự bị chỉ có mình nó. Rốt cuộc cũng chỉ có sáu đứa tham gia.
Cái ngày thi đấu rồi cũng đến. Lớp nó đi cỗ vũ khá đông. Hầu như là cả lớp. Lớp nó đánh trận đầu tiên với 10A1. Lớp nó nhanh chóng thắng 10A1 rồi bước vào vòng trong mà không có sự góp mặt của nó. Vì biết đội dự bị chỉ có mình nó nên lớp nó chơi rất cẩn thận, tránh những va chạm mạnh. Sang trận đánh với lớp 10A7. A7 là một lớp mạnh. Đội của họ toàn những đứa to con. Tụi nó có vẻ hiếu thắng lắm. Mặc dù lớp nó cỗ vũ rất nhiệt tình nhưng séc 1 đã kết thúc với phần thắng nghiêng về A7. Sang séc hai. Lớp nó chơi rất cẩn thận nên cứ mỗi khi lớp nó ghi được mọt bàn thì ngay lập tức bên kia cũng nâng tỉ số. Bất chợt, lớp A7 xin hội ý.( Và tg đã nghe trộm đựơc như sau) Tụi mày đánh thẳng vô thằng Huy đi. Nó là đứa đánh khá nhất đội. MÀ đội dự bị của nó chỉ là một đứa con gái lùn tịt. Đánh được thằng Huy là coi như lớp mình ăn chắc. Dây dưa hoài, sao đánh tiếp với mấy lớp kia. Và thế là những cú đánh sau đó, Huy bị bọn kia ném banh thẳng vô đầu. Chỉ sau 3 trận đánh, Huy đã bị trật khớp chân do lực đánh của bên kia quá mạnh.
- Làm thế nào bây giờ?- Hoàng lo lắng
- Anh Huy có sao không?- Huyền xông thẳng vào sân
- Anh đau chân quá. Chắc không đánh được tiếp- Huy vừa dứt lời, cả đám quay lại nhìn nó
- Mày vô đi Lệ Mai- Hoàng nói như ra lệnh.
Mọi người lập tức khiêng Huy ra ngoài. Còn nó thì đứng chống gối, nhìn như dân chuyên nghiệp. Bên lớp kia cười ngặt nghẽo. Nhưng họ không ngờ. Nó đánh rất khá. Còn khá hơn cả Huy nữa. Không ngờ nó lùn tịt mà lại có sức bật cao vô cùng. Có nó, cả đội phấn chấn lên hẳn. Khoảng cách giữa hai lứop dần được rút ngắn. Phải nói nó và Hoàng chơi rất hợp nhau. Nhìn nó với Hoàng trên sân cứ như là đang nhảy múa vậy. Trận cuối, trận quyết định. Nó tung người lên, đánh một cú thật mạnh. Tiếng còi chung cuộc vang lên. Lớp nó đã thắng. Lớp nó đã thắng, nhờ nó. Nhờ cái con bé lùn tịt và nhỏ con. Thật bất ngờ. Nó và Hoàng nhảy cẫng lên sung sướng. Trong vô thức, nó nhảy chồm lên lưng Hoàng, cậu bạn cũng chưa nhận ra điều gì. Đột nhiên, nó thấy Dương, đôi mắt đượm buồn của cậu bạn làm nó chợt nhận ra điều gì đó. Nó nhảy xuống,kéo Dương lại cũng chung vui. Chỉ có một người là quan sát hành động của nó. Sau khi chiến thắng lớp 10A7, không hiểu lớp nó vui quá hay sao mà thua liên tiếp ở các trận tiếp theo và........đứng kế chót bảng. Và lẽ dĩ nhiên là không đựoc thi đấu ở vòng thành phố. Rõ khổ.
Hôm nay là chủ nhật. Nó vẫn còn đang nằm nướng trong phòng. Thật ra thì nó đã dậy rồi nhưng vẫn cứ nằm ôm cái laptop. Chuông điện thoại reo
- Em dậy rồi hả? Ra mở cửa cho anh- Là anh Bảo. Nó chưa kịp nói câu nào thì đã vội lật đật chạy ra ngoài. Anh Bảo bước vô
- Mai nè, hôm qua á.uhm.....Em đánh hay lắm- Anh Bảo có vẻ ngập ngừng. Với con mắt tinh đời, nó đủ thông minh để nhận ra anh Bảo có chuyện khác muốn nói
- Có chuyện gì vậy anh?- Nó ngồi ngay dậy.
- Em thích Hoàng hay Dương vậy?- Anh nó không quanh co nữa mà vào thẳng vấn đề
- Hả?- Nó trố mắt ra nhìn
- Hôm qua, hành động của em, Dương và Hoàng rất lạ. Mấy đứa xử sự cứ như là có chuyện gì che dấu vậy
- Nếu anh đã nhận ra rồi thì em nói luôn- Nó yên lặng rồi nói tiếp- Em nghĩ là Dương thích em nhưng em xem cậu ấy là bạn thôi. Còn Hoàng, em không chắc nhưng em nghĩ tụi em chỉ thân nhau như em thân với Huy thôi.
- Uhm........Vậy là đựơc rồi. Nhưng anh nghĩ em nên nói chuyện này với Dương. Nhìn Dương, anh thấy giống như là nó đau khổ lắm vậy đó.
- Em cũng định. Nhưng em chưa tìm đựơc lúc thích hợp
- Ờ, cái gì đến rồi cũng phải đến thôi. Anh tin vào quyết định của em. Nhưng mà Mai này
- Gì ạ?- Nó lại nhướn mày
- Mà thôi. Anh đi đã. Anh có hẹn với mấy cô bên đại học Cambridge- Anh Bảo ngập ngừng rồi lại thôi. Anh vội đi luôn, không kịp để cho nó hỏi thêm gì nữa. Ngoài đường, anh Bảo vừa đi vừa suy nghĩ " Cái con bé ngốc này. Hoàng thích nó rõ rành rành ra đấy mà vẫn chưa biết. Mà tụi nó vui thật. Tình cảm lộn xộn, đúng là bọn con nít. Thôi kệ. Cứ để nó tự giải quyết thử. Càng rối càng vui" Anh Bảo nghĩ thầm rồi lại cười, đi đến trường. Hôm nay anh và 4 người nữa có hẹn với đại học Cambridge. Thật ra hôm nay là buổi phỏng vấn xin học bổng của anh. Chỉ có hai người nhận đựoc học bổng. Và anh vẫn chưa nói với nó.
- Anh Bảo này thiệt tình. Chuyện của mình mà sao ảnh biết rõ vậy chứ?- NÓ nghĩ thầm. Bất chợt, nó nhận đựoc một tin nhắn. LÀ của Dương " Mày ra công viên Ánh Sáng một lát được không?". Nó lờ mờ đoán ra điều Dương muốn nói. Nó nhắn lại" Ok. Mười phút nữa tao ra. Vẫn chỗ cũ nhé" Nó thay đồ, chạy bộ ra công viên. Ở đó, cái nơi mà nó và Dương đã cùng ăn dâu tây, Dương đang đứng đó ngắm nhìn bờ sông. Hôm nay trời hơi se lạnh. Cậu bạn thọc tay túi quần, mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô tận.
- Hey Dương. Có việc gì mà mày hẹn tao ra đây vậy?- Nó cười thật tươi với cậu bạn
- Uhm. Tao có chuyện muốn nói- Mắt Dương vẫn còn nhìn xa xăm. Lúc này trông cậu bạn thật là lạ. Vẫn cái kiểu lạnh lùng như hồi đầu năm.
- .............- Nó im lặng
- Tao thích mày Lệ Mai àh- Dương nói nhanh- Chuyện nàng lớp phó và chàng lớp trưởng nghe có vẻ hay hơn ha. Nhưng tao chỉ có thể làm lớp phó, dưới quyền mày mà thôi. Quen mày chưa được bao lâu nhưng tao rất mến mày. - Nó im lặng nghe Dương nói- Đáng ra tao đã không trở thành một người hay cười. Kể từ khi gặp mày, tao như biến thành một con người khác vậy. Tao..........
- Dương nè- NÓ ngắt lời cậu bạn- Thật sự thì có được một người bạn như mày rất khó. Tao không muốn tình bạn đẹp đó bị phá vỡ. Mày hiểu ý tao chứ?- Nó chỉ nói thế nhưng Dương hiểu tất cả. Nó có nghĩa là không đồng ý
- Ờ. Chẳng phải mày đã thích người khác rồi sao?
- Không đâu.- Nó chợt đỏ mặt. Dương nhận ra nhưng không nói
- Nói ra cảm thấy thoải mái thật- Lúc này khuôn mặt cậu bạn nở một nụ cười- Để trong lòng khó chịu thật.
- Hãy cứ là bạn, Dương nhé- Nó bắt tay Dương, nở một nụ cười.
- Cảm ơn mày, Lệ Mai. Cám ơn mày đã cho tao rất nhiều. Cho tao biết thế nào là một tình bạn đẹp.- Dương cũng cười lại với nó- Giờ thì cho tao có cơ hội đưa mày về lần cuối nhé
- Sao lại lần cuối? Tao với mày còn gặp nhau dài dài mà- Nó thắc mắc
- Không đâu. Nhà tao đã làm thủ tục cho tao đi du học Singapore. Tuần tới tao sẽ xuống Sài Gòn hoàn tất mọi thủ tục rồi bay vào sáng thứ sáu.
- Thật sao Dương?- Nó há hốc miệng
- Uh Thật. Thế nên tao mới muốn nói tất cả cho mày. Mà hình như anh mày cũng đựoc mời tham gia phỏng vấn đấy. Nhưng tao là đi tự túc, còn anh mày là học bổng của Cambridge.
- Sao cơ? Sao anh Bảo không nói cho tao biết nhỉ?- NÓ gãi đầu.
- Chắc tại vì ảnh muốn chắc chắn là mình được đi- Sau đó, Dương và nó thong dong về nhà. Dương đã xua hết được mọi mối lo âu trong lòng, Nụ cười toả nắng lại một lần nữa đựơc nở trên khuôn mặt đó. Tối hôm đó, mẹ nó lên. Nhưng không phải lên để thăm anh em nó, mà là lên để đón anh nó đi Sài Gòn. Cuộc phỏng vấn đã thành công. Anh nó đã đứng đầu trong buổi phỏng vấn ngày hôm nay. và cái ngày chia tay cũng đến. NÓ tiễn anh Bảo và Dương ra sân bay. Lúc gần lên máy bay, anh Bảo kéo nó ra nói chuyện riêng
- Em có biết sao anh lại care về chuyện của em, Hoàng và Dương vậy không?- Anh nó vẫn cười
- Sao ạ?
- Vì anh rất yêu em gái đó. Anh đi như vầy, phải lâu lắm mới gặp lại em. Anh muốn em được hạnh phúc, được vui vẻ với bạn bè.
- Anh Bảo à- NÓ không nói được tiếng nào nữa. NÓ oà khóc, ôm chầm lấy anh nó.
- Em đừng buồn. Anh có đi luôn đâu mà sợ. Em không được khóc đâu nhe. Yêu em gái nhiều- Nói rồi anh Bảo chào tạm biệt nó, môi vẫn nở nụ cười. Máy bay cất cánh, nó đã hết khóc, thay vào đó là một nụ cười. Nó tự hứa với lòng mình rằng sẽ không để thua kém anh nó đâu.
Một tuần sau, trời bắt đầu chuyển bão. Trời không mưa nhưng gió quá. Nó mặc thêm áo khoác rồi đi bộ đi học. Trong lớp, mặc dù đã đóng kín cửa nhưng gió vẫn cứ nổi, nó ngồi trong lớp mà vẫn cứ run run
- Bộ lạnh lắm hay sao mà run cầm cập zậy?- Hoàng khều nó
- Chứ sao. Mày mập quá nhiều mỡ nên đâu có lạnh- Nó lại cái kiểu nói móc
- Mày........- Hoàng câm luôn, càng lạnh miệng lưỡi nó càng cay độc
- Tao sao hả?- Nó lè lưỡi ra chọc giận Hoàng
- Thiệt đúng là- Lúc đó, cô giáo vào lớp, không để Hoàng kịp nói hết suy nghĩ của mình là nó rất dễ thương
Giờ ra về, nó đang đi bộ được khoảng vài bước về nhà thì
- Ey, bộ không sợ lạnh hay sao mà xông pha vô trận bão vậy hả?- Hoàng trách nó
- Kệ tao. Mắc mớ gì đến mày. Hắt xì.....- Nó vừa nói, vừa hắt xì, điệu bộ trông dễ thương hết biết
- Mặc vô đi- Hoàng cởi cái áo khoác ngoài đưa cho nó rồi quay mặt đi. Nó hơi ngỡ ngàng
- Nhưng mà......
- Mặc vô đi rồi đi với tao. Không thì tao cũng cảm lạnh luôn đó- Hoàng quay mặt đi cốt để che dấu khuôn mặt đỏ bừng. Nó xỏ tay vào cái áo của Hoàng. Nó hít một hơi. Mùi nước hoa nhè nhẹ. Hoàng cũng điệu thật.Nó cảm thấy hơi ấm. Hoàng lấy xe máy chở nó đi về nhà mình. Dù sao thì nhà Hoàng cũng gần trường hơn nhà nó trọ.
- Vô trong đi. Ở ngoài mày chết cóng luôn đó.- Hoàng đưa nó về nhà mình rồi đi cất xe. Mặc dù rất lạnh nhưng con tim Hoàng đang rất ấm. Vì chỉ cần có nó thôi là Hoàng đã cảm thấy ấm lắm rồi. Nó lang thang trong sảnh lớn của khách sạn Hoàng Thư. Nhìn lại một lần nữa bức hình của cậu bạn. Quả thật, đến giờ nó vẫn bị vẻ đẹp đó hớp hồn. Khuôn mặt quá ư là baby kute.
- Nhìn gì đó? Bộ đẹp trai quá hay sao mà nhìn hoài vậy?- Hoàng đã đứng sau lưng nó tự khi nào. Nói xong, Hoàng kéo tay nó vô bếp, mở lò sưởi. Ấn nó xuống một chiếc ghế. Hoàng quay vô trong đun nóng thứ gì đó lên rồi trở ra. Nhìn nó bây giờ y hệt một con gấu. Bên trong là đồng phục đi học, bên ngoài là cái áo khoác của nó, áo khoác của Hoàng. Nhìn nó tròn quay và mập ú. Hoàng khẽ bật cười khúc khích
Cười cái gì mà cười. Wánh cho giờ chứ ở đó mà cười- Nó càu nhàu. Càng cáu, nó lại càng đỏ hai má. Điều đó càng làm nó xinh hơn
- Trông mày y hệt một con gấu- Hoàng châm chọc
- Uh. Đúng là giống thật- Nó nhìn lại mình rồi cũng bật cười.
- Đợi tao vô bếp.....- Hoàng chưa kịp nói hết câu nó đã chen ngang
- Thôi, để tao vô với mày chứ không thì mày bỏ thuốc độc vô chết tao sao!
- Mày thiệt tình. Póa tay- Hoàng lắc đầu cười nhăn nhở
Nó nhìn quả cà chua mà Hoàng thái rồi lắc đầu.Thấy vậy Hoàng tức lên
- Mày có giỏi thì làm đi. Nấu cho mà ăn rồi lại còn- Bây giờ thì Hoàng cáu thật
- Đưa đây- Nó giựt con dao trên tay Hoàng. Phản ứng quá bất ngờ. Hoàng chưa kịp thả tay ra, con dao đã xượt qua ngón tay nó một đường dài. Nó khẽ rên
- Ai da.- Nó nhắm mắt. Nó rất ghét nhìn thấy máu. Và cả ngửi thấy mùi máu nữa. Nhưng Hoàng đã không để nó phải nhìn thấy. Hoàng cho ngón tay nó vào miệng với một cử chỉ rất dịu dàng. Nó ngỡ ngàng tập hai. Hoàng vội quay đi, vẫn là để giấu khuôn mặt đỏ
- Để cầm máu thôi. Đợi tao một lát- Hoàng quay ra ngoài lấy hộp cứu thương vô băng lại cho nó rồi la- Thôi mày ngồi im đó giùm tao đi. Đụng vô chắc tao bị tử hình vì tội gây thương tích cho trẻ dưới 18 quá.
- Híhí- Nó cười lớn
- Gì mà cười chứ?- Hoàng quay sang gắt nó, vẻ mặt trông khổ sở hết sức
- nhìn mặt mày ngố quá. Haha.
Chiều hôm đó, Hoàng đưa nó về bộ. Vì trời khá trơn nên Hoàng không dám mạo hiểm chạy xe gắn máy. Vẫn mặc áo của Hoàng, nó xoa xoa hai tay.
- Rồi đó, về đi cho tao nhờ
- Hứ. CHính mày dẫn tao về lại còn nói cái giọng đó hả?- Nó trợn tròn mắt lên
- Haha. Thôi, vô nhà đi không lạnh. Tao về đây- Nói rồi Hoàng quay lưng đi luôn. được năm phút sau, nó mới sực nhớ ra nãy giờ Hoàng vẫn chỉ mặc áo len, áo khoác của Hoàng đang trên mình nó. NÓ tặc lưỡi, xỏ áo của mình vào rồi quay lại đuổi theo Hoàng. Bất chợt, trời đổ mưa to...................