Đến 8 giờ tối thì mọi việc sắp xếp kê dọn chỗ mới tạm xong. Tố và Diễn sau khi khệ nệ khênh lên một chiếc bàn để máy tính cùng hai túi to cam và lê “làm quà tân gia” thì đã kéo nhau về. Vân rửa hoa quả bày ở góc tường cúng thổ địa rồi đi xuống dưới đường mua bánh bao ăn tạm cho qua bữa tối. Công việc ở chỗ mới này khá thuận lợi, quan hệ với cấp trên và đồng nghiệp đều tốt, nàng có thể vay hoặc xin ứng trước một vài tháng lương để sắm sửa mấy thứ đồ đạc cho nơi ở mới này. Sẽ phải mua bếp gas và xoong nồi, với một chiếc đệm hoặc giường rẻ tiền. Rồi cả tủ nữa, có lẽ nên mua tủ vải kéo khoá cho tiện, vì nàng cũng không nghĩ mình sẽ ở đây lâu dài. Khu này khá tồi tàn, lại gần xóm liều khét tiếng của thành phố, ngay dưới nhà nàng là chợ tạm, nó quá lộn xộn và thiếu an ninh. Với một người mà cuộc sống vốn đã thừa bất ổn như nàng, giờ đây sự yên tĩnh an toàn là thứ cần thiết nhất.
Lắp simcard vào chiếc Nokia cũ, nàng mở máy đọc lại những tin nhắn ngắn ngủi dễ yêu của Thanh và khẽ mỉm cười. Chàng không hề biết gì về việc nàng chuyển nhà hôm nay cũng như không hề biết chính chàng là động lực cho nàng nhanh chóng rời bỏ cuộc sống chán ngán vô vọng với Thìn. Rồi đây nàng sẽ bắt đầu một quãng đời mới với một con đường mới mở ra trước mắt. Chưa hẳn đã hoàn toàn bằng phẳng nhưng chắc chắn không còn bùn đen, chàng đã hứa sẽ cùng nàng đi trên con đường đó…
Vừa nghĩ tới đây, Vân thấy điện thoại phát tín hiệu. Là tin nhắn của Thanh. “AC được penalty, em thua rồi nhé”. Vân sực nhớ ra, hình như hôm nay có trận đấu quyết định ngôi vô địch giải bóng đá Ý. Từ mấy hôm trước nàng đã cá cược với Thanh về chuyện đội nào sẽ dẫn bàn. Nhưng bây giờ thì… nàng vừa dọn khỏi căn hộ tiện nghi để về khu lao động ọp ẹp này, đến một chiếc ổ cắm điện cho ra hồn còn không có, nói gì đến TV và truyền hình cáp. Gửi lại cho chàng một tin nhắn thông báo việc chuyển nhà, nàng lục thùng giấy tìm bộ đồ ngủ, cả ngày dọn dẹp làm lưng nàng đau gãy và mắt thì sụp xuống.
Chiếc áo ngủ bằng lụa nàng mới mua kỷ niệm lần thôi việc ở Hạnh Nhu không có trong hộp carton, cả chiếc quần jeans mẹ mua tặng sinh nhật năm ngoái cũng không có. À, phải rồi, sáng hôm qua nàng đã đem mấy thứ ấy bỏ vào máy giặt và quên không lấy ra để đóng thùng chuyển đi. Hôm nay là Chủ nhật, Thìn chắc chưa có thời gian để ghé qua và phát hiện việc nàng bỏ đi. Mới 8 rưỡi tối và chìa khoá nàng vẫn cầm, trở lại đó lấy đồ rồi quay về chắc cũng chỉ mất non một giờ đồng hồ… Nghĩ là làm, Vân vội vã đi luôn.
Trái với dự đoán của nàng, trong căn hộ cao cấp ấy có người, hai người, Lương và Thìn. Lương nói trơn tru bằng tiếng Việt, khác hẳn với kiểu cố tình ra vẻ lơ lớ và ngắt quãng như một kẻ ngô ngọng mọi khi:
- Phải làm ngay khi hắn vừa về để hắn không kịp trở tay.
Giọng Thìn hậm hực:
- Vấn đề là không biết chính xác bao giờ nó về.
- Nếu tôi là ông, tôi sẽ dò hỏi.
- Anh tưởng tôi chưa làm chắc! Nhưng đến mẹ ruột nó còn không biết thì tôi tra ra thế đ. nào được.
- Không nên nói tục chửi bậy. Ông đã hỏi thư ký của hắn chưa?
- Tôi đã nói là đến mẹ ruột hắn còn không biết mà lại!
- Phải có ai biết chứ?
- Có, thằng què.
- Chà, nhân vật này ta loại trừ từ đầu! Đến khuyển cẩu cũng không trung thành tận tuỵ bằng… - Lão già nói những lời giống như sự miệt thị mà không đổi sắc. Qua khe cửa, Vân thấy gương mặt lão lạnh tanh giống một pho tượng, chỉ có ánh mắt loé lên một tia đáng sợ.
- Từ hồi què tay nó lại càng đắc lực hơn. Mấy lần tôi phát hiện nó cho người theo dõi tôi, may mà tôi biết cách cắt đuôi.
Không đếm xỉa đến lời kể lể khoe khoang của Thìn, Lương hỏi tiếp:
- Còn vợ hắn thì sao?
Rồi như sực nhớ ra điều gì, lão đảo mắt quanh căn phòng, phẩy tay:
- À, thôi khỏi đi… - lão gật gù chỉ vào phong bì tiền trên bàn - Đồ đạc còn nguyên, lại thêm cái này. Kể ra cô Vân cũng là người có liêm sỉ.
- Anh mỉa tôi hay sao? Con chó cái đấy mà chịu hợp tác với chúng ta từ hôm trước thì ghế chủ tịch đã về tay anh ngay rồi.
- Về tay ông chứ, Bá Thìn. Tôi thì có vai trò gì ở VNRC đâu.
Đến đây thì Vân hiểu Thìn và Lương đang nói đến vấn đề gì. Nàng nhẹ nhàng lùi dần khỏi cánh cửa. Nhưng không may cho nàng, một tiếng chào đã vang lên từ bên nhà hàng xóm:
- Cô Vân chưa đi à?
Mức độ bí mật của câu chuyện Vân nghe được khiến nàng ý thức được tình huống có thể gọi là nguy hiểm mà nàng sắp đối mặt. Ngay lập tức lùi hẳn về phía cầu thang bộ và giả vờ thở hổn hển, nàng quay sang cao giọng chào bà hàng xóm quá nhanh nhẩu:
- Vâng ạ, cháu quên đồ nên về lấy. Thang máy hỏng hả bác?
- Ừ, cả chiều nay chập điện gì đấy, lúc được lúc không.
“Ơn trời, nó có trục trặc thật”, Vân cảm thấy dạ dày mình bớt co thắt đi một chút, nàng khẽ nhếch môi cười với cái mặt dài như mặt ngựa của Thìn vừa ló ra đầy đe doạ và ngờ vực rồi quay đầu nói tiếp:
- Thảo nào cháu bấm gọi mãi không thấy mở. Hôm nay bác không đi tập thể dục tối ạ?
Bà hàng xóm kêu ca gì đó về bệnh đau khớp, nàng nán lại cho bà nói hết câu rồi mới vào nhà. Tạo một vẻ mặt thoáng ngạc nhiên và căm ghét khinh bỉ vừa phải để chào hỏi Lương Nhữ Tri, Vân đi thẳng vào trong lấy đồ trong máy giặt cho vào một chiếc túi nylon rồi bước ra.
- Cô Vân có bạn chờ ở dưới hay sao mà vội thế? – lão già nói bằng tiếng Việt, giọng vẫn khách sáo nhưng vẻ cười cợt lộ rõ.
Thìn ngay lập tức mắc mưu, hắn lồng lộn sập cửa lại và vươn tay định túm lấy Vân. Nàng lách người tránh và nói bằng giọng lạnh lùng:
- Tôi đi xe, để dưới nhà không khoá cổ nên phải vội, thưa ông Lương.
- Tôi lại tưởng là vị bằng hữu sáng nay của cô đưa cô tới – lão vẫn cố tình nói bằng tiếng Việt, giọng kiểu cách như đang đọc thơ.
- Không, thưa ông – Vân hiểu là Lương đang cố tình kéo dài câu chuyện để dò ý tứ của nàng, nàng cũng nói bằng giọng kiểu cách, tay cố gắng không run nhưng mồ hôi lạnh toát sau gáy – Đó chỉ là sư đệ của tôi ở trường đại học. Tôi dọn nhà, cần nhiều người giúp. Tôi không dám phiền ông với anh Thìn, đành phải nhờ các bạn học cũ vậy!
Giơ chiếc túi trước mặt Thìn, nàng nói bằng giọng nhạt nhẽo nhẹ nhàng:
- Em bỏ quên cái quần mẹ tặng nên mới phải quay lại phiền anh. Em để lại tiền và mấy thứ, anh cầm chưa?
- Cầm rồi – Thìn nói tiu nghỉu.
- Em gửi lại chìa khoá cho anh luôn. Sáng nay em định chờ anh đến để trả, mấy đứa kia cũng muốn ở lại chào anh, nhưng lâu quá không thấy nên thôi.
- Được rồi, cô đi đi!
Nàng ra khỏi cửa, thấy một tiếng rầm ngay sau lưng. Trái với thói quen giật mình vì tiếng động lớn thường ngày, lần này nàng lại thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ít nhất thì nàng đã làm cho lão cáo già và tên cục súc kia tin rằng nàng vừa mới đến. Nàng lấy lại vẻ điềm tĩnh, ung dung bấm thang máy đi xuống. Khi cửa bật mở, gương mặt hớt hải của Thanh án ngữ trước mặt làm nàng giật thót người. Vội vã giơ tay lên môi, kéo chàng vào và bấm nút đóng cửa thật nhanh, Vân nhấn vào số 10, tầng cao nhất.
- Sao anh đến đây?
- Em nhắn tin thế rồi im bặt luôn, anh thấy lo – Thanh ôm lấy vai nàng.
- Em nhắn gì ấy nhỉ? – Vân cho tay vào túi, chiếc điện thoại không có ở đó – À, em vội đi nên quên điện thoại.
- Em nhắn là “Em không ở chỗ cũ nữa nên không có TV. Chúc mừng anh”.
- Thế thì có gì mà lo?
Vòng ôm chặt hơn, một nụ hôn đậu trên má nàng, giọng Thanh thoáng giận:
- Em nói cụt ngủn cứ như đang hờn lẫy ấy. Lại còn bảo “em không ở chỗ cũ nữa”, làm anh càng cuống.
Thang dừng, cánh cửa chưa kịp mở Vân đã bấm nút đóng và bấm số 1, nàng chặn tay lên môi Thanh:
- Đừng hỏi gì cả. Nghe em đã! Tí nữa xuống đến tầng 1, em đi ra trước, anh cứ ở trong này, đi lên đi xuống độ vài lần nữa rồi hãy ra. Nếu có ai hỏi thì anh bảo anh vào tìm nhà chú họ ở khu này, được không?
Thanh gật đầu. Nàng hôn nhẹ lên môi chàng, đọc địa chỉ nhà mới và nhích hẳn sang góc đối diện. Nàng ngẩng lên chăm chú theo dõi bảng số như đang ở chung thang máy với người lạ, đôi môi không son khẽ mỉm cười. Thanh vẫn nhìn nàng bằng đôi mắt dịu dàng quen thuộc. Chàng không biết rằng, đến lúc này bàn tay Vân mới dám khe khẽ run lên.
* * *
Hơn 11 giờ đêm, Thanh gắn xong mấy chiếc ổ cắm mới ở phòng ngoài và lắp xong chiếc đèn ống nhỏ cho phòng tắm quay thì thấy Vân đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, túi quần áo mới lấy về vẫn nắm hờ trong tay. Chàng nhấc chiếc túi thật nhẹ để những tiếng tránh những tiếng sột soạt rồi buông màn cho nàng. Không tắt điện vì biết nàng sợ tối, chàng nhấc chùm chìa khoá trên bàn chưa kịp đi ra cửa thì đã thấy Vân ngồi dậy.
- Anh về à? - Nàng bước tới cầm chùm chìa khoá trong tay chàng, dáng điệu và giọng nói vẫn đượm vẻ ngái ngủ - Giờ này cổng sắt dưới cầu thang khoá rồi, để em xuống mở.
Cầu thang không có đèn và Vân cũng chưa quen với cả bóng tối lẫn khung cảnh nên chầm chậm lần từng bậc. Thanh rút điện thoại chìa màn hình ra phía trước để soi đường cho nàng. Bất giác Vân cảm thấy khó thở, thứ ánh sáng mờ mờ này, hai chiếc bóng tiếp nối nhau in trên tường này và cái cảm giác hạnh phúc này, sao mà giống đêm ở Sapa đến vậy. Hình như Thanh cũng có ý nghĩ giống nàng, chàng tìm tay nàng trong bóng tối, siết nhè nhẹ. Vân thấy mũi cay cay, nàng tựa hẳn vào Thanh, im lặng. Không có cơn gió lốc nào, và tình cảm của nàng lúc này đã khác đi nhiều lắm. Nàng thấy những giác quan của nàng được tình yêu lấp đầy chứ không còn trống rỗng. Giờ đây nàng yêu và được yêu tha thiết, sự bất cần chua chát dần biến mất nhường chỗ cho những mong ước ngọt ngào. Nàng thì thầm:
- Hay là anh ở lại…
Thanh không trả lời, chàng như bị thôi miên bởi hương thơm rất nhẹ toả ra từ làn da mà chàng biết là rất mịn của nàng. Chàng nhớ mùi hương dễ chịu này, nhớ cả từng mạch máu nhỏ trên chiếc cổ luôn nghển lên bướng bỉnh và cả mấy “hạt gạo” trắng li li trên những móng tay hồng nhạt kia nữa. Chúng luôn gợi cho chàng những cảm xúc thật lạ lùng, vừa muốn chở che nâng niu vừa muốn được đắm chìm gắn bó. Một lát, chàng dắt tay nàng đi nốt mấy bậc thang cuối, giọng thủ thỉ nhẹ nhàng:
- Bố anh mới đánh mất một đôi đồng hồ quả quýt, cả ngày chẳng ăn uống gì. Anh về mua cái gì cho bố.
- Khuya thế này còn hàng nào mở không?
- Ở ngõ Cấm Chỉ có mấy hàng ăn mở suốt đêm.
- Anh có tiền chưa?
Hỏi xong câu ấy Vân thoáng nở một nụ cười, chàng và nàng nói chuyện cứ như thể đã yêu nhau lâu lắm rồi. Đêm nay không có chàng ở bên nhưng nàng biết mình sẽ có giấc ngủ yên lành.
Nụ hôn tạm biệt rồi cũng phải ngừng, Thanh bước chầm chậm ra chỗ gửi xe, nổ máy hướng về khu phố cổ. Chàng không biết ai đang ở phía sau và cái gì đang đợi phía trước mình.
* * *
Vân chọn bộ quần áo phẳng phiu nhất trong thùng giấy và bước vào phòng tắm. Hôm qua, tiễn Thanh về xong, nàng trở lên nhà ngủ luôn, thậm chí chẳng buồn thay bộ quần áo bám bụi nhem nhuốc trên người. Cũng may là nàng vẫn lạ nhà nên không ngủ say đến mức muộn giờ đi làm. Phòng tắm cũng là nhà vệ sinh luôn, chật chội nhưng cũng khô ráo sạch sẽ. Vân múc nước từ trong bể ra chậu, khẽ rùng mình vì lạnh, nàng tắm thật nhanh. Thay quần áo, ra phòng ngoài, nàng chải ngược mái tóc ngắn tỉa ngổ ngáo mà không thèm tìm gương soi trong túi xách. Một lát sau, nàng đã sẵn sàng cho một ngày mới.
Mở cánh cửa sơn xanh tróc lở, Vân buông rơi chiếc túi vì người đang đứng lù lù trước khung cửa. Ngày mới của nàng bắt đầu bằng việc phải đối diện với cặp mắt ti hí trên gương mặt dài thượt này sao? Giọng nói lúc nào cũng cục cằn của Thìn khẳng định cho ý nghĩ đó:
- Cô đi đâu? - hắn nhìn nàng hằn học.
Vân chưa kịp mở lời thì hắn đã bước xộc vào nhà và lặp lại câu hỏi với một giọng điệu dữ dằn hơn.
- Tôi đi làm, anh không thấy sao mà còn hỏi? – giọng Vân hơi xẵng.
Gã đàn ông sấn thêm một bước:
- Mới khỏi vòng đã cong đuôi, cô giỏi lắm!
- Nếu không có việc gì thì anh ra cho tôi khoá cửa?
- Khoá cửa à? – Thìn quằm mặt, hắn túm lấy vai Vân kéo giật lại.
- Buông ra! – Vân vùng tay.
Cặp mắt một mí của Thìn vằn lên một tia đỏ quạch, hắn dằn nàng vào cánh cửa, mồm văng tục.
- Đ.m, mày tưởng qua mắt được tao hay sao?
Vân dùng hết sức đẩy thân hình nặng nề đang ép chặt mình ra, nàng thụi một nắm đấm vào mạn sườn gã đàn ông, mạnh đến nỗi những thớ mỡ trên bụng hắn rung lên. Chưa kịp kéo cánh cửa gỗ kẹt cứng, tóc nàng đã bị nắm chặt. Thìn riết róng:
- Dám đánh tao à… Nói, tối qua mày đã nghe được những gì? Có phải thằng kia xui mày đến rình mò bọn tao không?
- Anh điên rồi. Buông tôi ra!
Nàng tiếp tục vùng vẫy, hai bàn tay Thìn càng lúc càng xiết chặt trên cổ làm nàng nghẹt thở. Lúc này hắn không còn là một người nữa, mà thành một con vật hoá dại, miệng không ngớt tuôn ra những lời bẩn thỉu.
- Đồ điếm, tao nuôi mày cưu mang mày… Mà mày chơi tao… Thằng nào đêm qua ở đây ra?
Vân thấy nỗi hoảng sợ dội lên trong tâm trí. Thìn là một tên lưu manh, một tên lưu manh có tiền. Hắn đã rình mò nàng và Thanh! Có trời mới biết tiếp theo hắn sẽ dám làm những gì với hạnh phúc vừa mới chớm của nàng. Nghĩ đến đó, Vân cố dằn cảm xúc yếu đuối lại. Giơ chân thúc mạnh vào hạ bộ của hắn, chộp ngay chiếc ống tre dùng để cuộn giấy vẽ trong góc phòng, nàng huơ nó lên như huơ một cây gậy, quát lạc giọng:
- Anh đi ngay cho tôi, tôi gọi công an bây giờ!
Nghe đến công an, Thìn chững lại. Gập người vì đau, hắn đi ra cửa, xô cả vào một ông già hàng xóm nhỏ thó đang ngó nghiêng bên ngoài. Những nhà xung quanh hình như đã quá quen với kiểu gây gổ như thế này nên chẳng ai vào can, chỉ có vài người ngó nghiêng ngoài ban công. Thìn vẫn tiếp tục chửi rủa ầm ĩ suốt dọc hành lang. Đến đầu cầu thang, hắn chợt tái mặt khi thấy Lương Nhữ Tri đứng khoanh tay ở đó từ bao giờ. Lão già nhìn Thìn bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng bình thản đến rợn người:
- Ông sẽ được gì khi gây sự thế này?
Khi đã ngồi vào chiếc Lexus sang trọng của Lương, Thìn mới hộc lên:
- Con chó cái đó… nó có thằng khác.
- Thì sao? – gương mặt hồng hào bóng nhẫy vẫn mỉm cười – Ông ghen à?
Câu hỏi của lão già làm Thìn điếng ruột. Chẳng lẽ hắn đang ghen? Không, hắn có yêu gì con đàn bà hèn mọn ấy đâu mà ghen… Đó chỉ là một ả tiếp viên karaoke hắn đã cao hứng “mua” về sau một vụ làm ăn, chỉ để làm đồ chơi... Nhưng đêm qua, hắn đã thấy cô ta ôm hôn một tên đàn ông khác, hắn đã đi theo và chỉ muốn lao xe đâm chết thằng nhãi ranh đã cướp người đàn bà của hắn. Trời ơi, người đàn bà của hắn! Nàng mới quyến rũ làm sao, và luôn cam chịu chiều chuộng hắn vô điều kiện.
Nhìn những cảm xúc lần lượt trải qua trên gương mặt thô bỉ của Thìn, Lương Nhữ Tri cười nhạt, lão già phẩy tay ra hiệu cho lái xe chạy nhanh lên.
- Bá Thìn, ông không quên là hôm nay chúng ta phải họp đấy chứ?
- Hả? – Thìn sực tỉnh, hắn cụp đôi mắt một mí xuống, cúi đầu như con vật nuôi biết lỗi, giọng nhũn ra – Tôi nhớ.
* * *
Lễ ra mắt phần mềm quản lý chăn nuôi được tổ chức ở một trại gà ngoại thành. Những thủ tục phát biểu, trao đĩa tượng trưng vừa xong thì mưa sập xuống. Khoảng sân có mái che thoáng chốc đã ngập xăm xắp. Đám quan khách đóng bộ chỉnh tề co hết chân lên ghế. Vân đứng trong hành lang của khu nhà tồi tàn nhìn nhân viên trại gà lăng xăng đem gạch ra làm cầu tạm, cố giấu nụ cười. Cũng may là gã giám đốc marketing đồng ý với phương án của nàng làm bạt che khá rộng nên ít người bị ướt.
Mưa vẫn rào rào không dứt, nước theo nhau chảy qua những vết rò ống máng ngấm vào mảng tường vôi cũ kỹ làm nó sẫm lại thành những hình thù kỳ dị. Vậy là công việc hôm nay ở văn phòng sẽ dồn lại buổi chiều và rất có thể nàng sẽ phải ở lại muộn. Cũng chẳng sao, công ty có trả tiền overtime, sẽ là một khoản kha khá cho căn bếp của nàng.
Ở chỗ mới đã được ba ngày, giường tủ sắm sửa tạm xong, chỉ còn thiếu hai thứ là tủ lạnh và nồi cơm điện. Vân muốn mua ngay, nhưng với tình hình tài chính hiện giờ, nàng chỉ có thể mua được đồ đã qua sử dụng hoặc hàng nhập lậu từ Trung Quốc. Hai thứ thiết yếu như thế mà sắm loại rẻ tiền thì dễ chuốc bực mình. Nghĩ vậy nên mấy hôm nay nàng vẫn ăn uống thất thường chờ để dành tiền. Nếu không mua đồ ăn sẵn dưới chợ thì cũng nấu tạm mấy thứ ăn liền cho xong bữa. Hôm qua, Thanh đến nhìn thấy nàng gặm bánh mì và tỏ ra không bằng lòng. Hôm nay, chàng cũng có mặt trong phần đầu lễ bàn giao phần mềm, bận rộn với đám máy móc màn hình trình diễn nhưng vẫn kịp gửi cho nàng một tin nhắn nhắc nàng ăn uống đúng giờ. Thật dễ chịu khi đón nhận sự lo toan dịu dàng của chàng trong một ngày làm việc mà thời tiết không thuận lợi thế này…
Điện thoại báo có tin nhắn, nhưng không phải của Thanh mà là của Thìn. Lại những lời khủng bố hăm doạ. Hai hôm nay nàng phát chán vì phải nghe điện, nhận tin nhắn từ hắn ta. Những lời đe doạ tạt axit, đốt nhà, phá công việc… Trước đây, Vân đã trải qua đủ thứ chuyện chẳng tốt đẹp gì, nàng thấy những phản ứng này của hắn vừa thô lỗ vừa ngớ ngẩn, chúng khiến sự khinh bỉ của nàng đối với Thìn càng lúc càng tăng lên.
Cất điện thoại, nàng nhìn về phía đám quan khách vẫn đang lúng túng. Một số đã loay hoay ra về từ nãy, một số khác vẫn còn ngồi lại nhìn chiếc cầu bằng những viên gạch xếp vội bắc qua khoảng sân ngập nước với vẻ e dè trầm lặng. Bỏ mặc những kẻ rón rén ấy, Vân che túi xách lên đầu, bước nhanh về phía chỗ để xe. Mưa có vẻ ngơn ngớt nhưng không ai dám chắc trời sẽ tạnh hẳn hay có một cơn mưa nữa dữ dội hơn. Nhìn xuống chiếc áo cộc tay kẻ carô xanh như để chắc rằng nó sẽ không trở nên trong suốt vì ngấm nước, nàng phóng chiếc 82 ra cổng.
Con đường dẫn vào trại gà có một bên là ruộng một bên là mương nên dù hơi trơn nhưng không đến nỗi lầy lội. Chỉ đến khi vào gần nội thành thì một cảnh tượng quen thuộc mới đập vào mắt nàng. Ngã tư mênh mông nước, những chiếc xe chết máy dựng la liệt trên vỉa hè làm mồi cho những kẻ lau bugi với giá cắt cổ. Ngán ngẩm vòng đường khác và thấy tình hình “em ơi Hà… lội phố” cũng chẳng khác gì, Vân đành phải dừng lại dưới một mái hiên chờ những công nhân thoát nước đi mở nắp cống. Mưa lại bắt đầu nặng hạt.
Co người nép vào mái hiên, Vân chăm chú ngắm những chiếc lá dập dềnh trên những vũng nước lớn trước mặt. Mãi đến khi nghe tiếng nổ lạch phạch của chiếc Acma quen thuộc, nàng mới ngẩng lên. Thanh chui khỏi chiếc áo mưa lụng thụng, chìa ra cho nàng một cái áo mưa giấy mới tinh.
- Anh mua à?
- Ừ. Em mặc vào đi.
Vân mỉm cười lắc đầu. Chàng lo lắng cho nàng cứ như một bảo mẫu đáng yêu vậy.
- Em gọi về văn phòng báo là sẽ làm bù tối nay rồi. Đường phía trước ngập ghê lắm. Cả đường vòng cũng ngập sâu.
Thanh ngó theo phía tay nàng chỉ, thấy mấy công nhân thoát nước mặc đồng phục vàng vẫn đang hì hục dùng quốc chim đi mở từng nắp ga cống, trời vẫn mưa rào rào. Chàng mở chiếc áo mưa, giọng quả quyết:
- Em mặc vào, rồi đi theo anh.
Hoá ra ở gần khu này lại có một cơ sở phụ của trường đại học dân lập. Thanh dắt chiếc 82 của nàng vào nhà gửi với vẻ quen thuộc.
- Hồi xưa anh học ở đây à? – Vân hỏi khi chàng bước ra.
- Không, đây là cơ quan cũ của bố anh. Họ cho trường đại học thuê trụ sở.
Vân biết ông Túc bố chàng làm ở một viện nghiên cứu nghèo nàn, nàng lhông thắc mắc mà chỉ gật đầu. Ngồi sau chiếc Acma, vòng tay ôm eo Thanh, nàng chui vào sau lưng áo mưa của chàng và giao hẹn:
- Khi nào thấy em ra hiệu là anh phải dừng xe nhé.
- Sao thế?
- Em bị say khi đi xe máy trùm áo mưa kín. Có thể sẽ nôn đấy!
- Ừ, anh sẽ dừng.
Áp mặt vào lưng Thanh, Vân he hé áo mưa nhìn ra hàng cây bằng lăng bên đường. Màn mưa xối xả làm những đoá hoa tím như bợt ra thành một màu hồng nhàn nhạt. Giọng Thanh vẫn dịu dàng:
- Em chui vào đi, ướt hết bây giờ.
- Nhưng em sợ say, em muốn nhìn đường cho đỡ chóng mặt.
- Mai anh sẽ mua áo mưa hai đầu. Mặc áo đấy thì không chóng mặt đâu.
- Phải gọi là áo mưa tình nhân hoặc ít nhất cũng là áo mưa đôi chứ.
- Ừ.
Nàng mỉm cười vì vẻ chịu thua vô điều kiện của chàng, chợt thấy cảnh vật đẫm nước xung quanh bừng sáng như giữa một ngày nắng đẹp.
- Sắp đi qua chỗ ngập, em co chân lên nhé – Thanh nhắc nhở và đi hơi chậm lại.
Vân lật hẳn áo mưa ra, một tay vẫn bám vào vai chàng, một tay cầm đôi sandal, nàng co chân và cất tiếng cười giòn tan khi chiếc Acma sặc sỡ tăng tốc rẽ nước chạy phăng phăng trước ánh mắt ghen tị của đám chủ xe chết máy đang hì hục dắt bộ. Nụ cười của nàng chợt tắt khi thấy một chiếc Pajero lao vụt qua làm dềnh những đợt sóng nước bẩn. Đó là xe của Thìn.
* * *
Vân tắt chương trình đồ hoạ. Chiếc máy tính có vẻ như cũng quá tải nên chạy chậm hẳn. Từng cửa sổ đóng lại ì ạch. Đồng hồ ở góc màn hình ghi dòng chữ 9:18 PM. Đã khá muộn rồi. Công việc dồn lại của buổi sáng thế là hoàn thành, mai nàng có thể thảnh thơi đôi chút. Bỏ mấy thứ đồ lặt vặt trở lại ngăn kéo và khoác túi xách trên vai, Vân tắt đèn đóng cửa ra về.
Hầm để xe của công ty vẫn còn lác đác độ hơn chục chiếc, nghĩa là còn khá nhiều người phải làm overtime như nàng. Vân vặn lưng ngó nghiêng rồi chợt nhớ ra, chiếc 82 vẫn còn gửi ở trường đại học dân lập nọ và Thanh hẹn là 9 giờ tối sẽ đến đón nàng. Nàng vội vã đi ra đường và thở phào khi thấy chàng vẫn đang ngồi chờ nàng trên chiếc 82 cà khổ. Vân ngoắc túi vào gương xe:
- Anh đến lúc nào, sao không nháy máy cho em xuống? Em mải làm, quên mất… cái gì thế này? - nàng chợt kêu lên một tiếng khi thấy một bên mặt Thanh sây sát.
- Anh ngã xe.
- Làm sao mà ngã? Xe của anh đâu? – Vân kéo tay chàng lại gần để nhìn xem có vết thương nào không. Cánh tay chàng cũng trầy xước, tay áo dây bẩn và có vết mài rách – Anh ngã ở đâu?
- Anh bị xe khác ép, ngay gần công ty. Xe không sao, anh gửi lại bảo vệ văn phòng rồi.
- Chiếc xe quệt anh như thế nào? - Nàng hỏi với nỗi nghi ngờ lo sợ.
- Xe máy, bọn choai choai lạng lách. Thôi, em ngồi lên đi.
- Để em chở.
- Va quệt chút ít thôi, anh không sao mà. Em ngồi lên đi, mình đi ăn.
- Đừng, đừng đi ăn.
- Sao thế?
- Em muốn về nhà.
Định lên tiếng thuyết phục nhưng thấy vẻ bất an của nàng, Thanh gật đầu. Ngồi sau lưng chàng, Vân suy nghĩ miên man. Lúc trưa Thìn đã thấy nàng đi với Thanh. Cái cách chiếc Pajero lao đi và sự im lặng sau đó khiến nàng cảm thấy một mối đe doạ đang lớn dần. Rất có thể vụ va quệt ngã xe tối nay của Thanh cũng có bàn tay Thìn dính vào.
- Em mệt à? – Thanh lên tiếng, tay trái vòng ra sau nắm tay nàng – Tay em lạnh lắm.
Vân không trả lời mà tựa vào vai chàng, cảm thấy đầu mình như sắp vỡ tung. Nhưng những việc không bình thường chưa chấm dứt ở đó. Khi leo hết mấy tầng gác để lên nhà, nàng phát hiện rằng khoá cửa đã bị phá. Vội vã vào trong bật đèn, nàng trơ mắt đứng nhìn chiếc màn hình máy tính vỡ tan tành trên sàn, mấy bức tranh bị rạch nát còn chăn gối thì cháy sém.
Cúi xuống nhấc chiếc màn hình trống hoác, nàng mệt mỏi gục đầu vào tay. Thìn đã thực hiện lời đe doạ của hắn rồi. Nàng đã nghĩ khi nhận gần đủ số tiền bỏ ra, hắn sẽ dễ dàng buông tha cho nàng. Nhưng không phải như vậy… sự đê tiện bỉ ổi của hắn vẫn đuổi bám theo và làm nàng nghẹt thở… Nàng không để ý đến tiếng chân đang đến gần.
Thanh im lặng nhìn vẻ bất lực trong dáng ngồi đờ đẫn của Vân. Chàng đặt hộp thức ăn lên bàn, dẹp đám chăn màn cháy sém rồi đỡ nàng lại phía giường. Lúc này, Vân mới như sực tỉnh. Nàng ngước nhìn vẻ bình thản trên gương mặt chàng, mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi. Lát sau, khi cả hai đã im lặng dọn dẹp xong những thứ hư hỏng và ngồi đối diện nhau cạnh hộp phở xào, nàng mới lên tiếng, giọng nhạt nhẽo khô khan:
- Chắc mấy hôm nữa em phải dọn đi.
Thanh gật đầu, gắp thức ăn vào bát nàng, giục:
- Em ăn đi đã.
Vân cúi xuống gắp mấy sợi phở hãy còn ấm đưa lên miệng, nhai vô thức. Được vài miếng, nàng ngẩng lên nhìn chàng:
- Sao anh không hỏi gì cả?
- Hỏi gì?
Vân im lặng, đưa mắt nhìn ra xung quanh thay cho câu trả lời. Thanh mở nắp chai nước đưa cho nàng, giọng hết sức nhỏ nhẹ:
- Case máy tính không sao, chắc dữ liệu còn nguyên. Công ty anh có quan hệ với bên Acer Monitor, có thể mua giá gốc, em thích màn hình mới thế nào?
- Em đang hỏi anh việc khác…
- Em làm đồ hoạ, có lẽ nên lấy màn 21 inches…
- Thôi đi! - đột nhiên Vân thấy bực, nàng đặt mạnh chai nước xuống bàn khiến nước bắn cả ra ngoài - Anh không thấy việc nhà cửa tan tành rồi anh bị ngã xe là có vấn đề hay sao?
Thanh nhìn nàng, ánh mắt vẫn dịu dàng. Chàng vặn lại nắp chai nước rồi đến bên cạnh, vòng tay định ôm nàng. Vân quay ngoắt người đi, gương mặt vẫn bừng bừng giận dữ, một sự giận dữ vô cớ. Thanh thở dài, chàng rút trong túi ra chùm chìa khoá xe máy của Vân đặt lên bàn rồi đi về phía cửa. Tới lúc này Vân mới như sực tỉnh. Chồm dậy chạy tới ôm ngang lưng, áp mặt vào vai chàng, nàng kêu lên thảng thốt:
- Anh đừng về, đừng về.
Thanh quay người lại, gương mặt chàng đượm một vẻ vừa xót xa vừa trách móc. Vân ngước lên nhìn thấy nét cảm xúc ấy, nàng vội vã nói trong những cử chỉ dàn hoà cũng vô cùng vội vã:
- Em xin lỗi. Em mệt quá, căng thẳng nữa. Hắn đe doạ em, em sợ…
Thanh ôm nàng và vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng run rẩy. Vân vội vã hôn lên môi chàng. Nụ hôn có vị mặn của nước mắt. Rõ ràng là nàng đang bất an ghê gớm, giọng nàng càng lúc càng trở nên hối hả bồn chồn:
- Em không muốn thế này nhưng em vẫn thấy sợ... Trưa nay hắn đã nhìn thấy anh và em… Lúc ở chỗ đường ngập… Em sợ.
Mọi lời trấn an vỗ về lúc này không có tác dụng. Thanh biết vậy nên chỉ lặng lẽ ôm chặt nàng trong vòng tay và xoa dịu nàng bằng những cái vuốt ve nhè nhẹ. Một lát, Vân có vẻ như đã ra khỏi cơn hoảng, ngước mắt nhìn Thanh rồi như sực nhớ ra điều gì, nàng kêu lên:
- Em quên mất, phải xem tay anh thế nào.
Không đợi Thanh nói gì, nàng vùng ra, thận trọng xắn tay áo của chàng. Dưới ánh đèn sáng trắng, cánh tay chàng trầy xước một vệt vừa rộng vừa dài từ dưới khuỷu tay lên tận phía gần vai. Vân lôi mấy miếng bông tẩy trang, băng Urgo trong túi xách, lục ngăn kéo lấy ra một lọ oxy già và dầu gió rồi hạ một mệnh lệnh êm ái:
- Anh cởi áo ra đi.
Thanh ngoan ngoãn làm theo. Chàng chìa tay để nàng rửa rồi băng những vết trầy da rơm rớm máu và bôi dầu vào những chỗ tím bầm. Bàn tay Vân khéo léo như đang vẽ. Nàng tiếp tục xem cả những vết thương trên mặt chàng. Dáng vẻ nàng cũng chăm chú như một y tá thực thụ, chẳng để ý gì đến thân hình để trần và ánh mắt say đắm của chàng.
- Chỗ trên mặt trợt sâu, dễ nhiễm trùng sưng tấy lắm, anh uống... – cho đến lúc này Vân mới ngẩng lên để nhận ra chàng đang nhìn mình thế nào, bỗng nhiên nàng quên mất mình đang định dặn Thanh uống thuốc gì.
Sững người một giây rồi Vân quay người với tay tắt đèn, bóng tối choàng xuống vai nàng cùng đôi cánh tay trần sực mùi dầu của Thanh. Chàng ghì nàng vào ngực, thì thầm:
- Em không sợ tối nữa à?
* * *
Thái Vân lặng lẽ đóng cửa và nhìn về phía bộ salon. Căn phòng nhỏ mờ mờ ánh đèn màu hồng đàng điếm, màn hình karaoke hiện lên một bài hát tiếng Trung đang nổi. Chung Nguyên Hanh ngồi khoanh tay bên một gã trung niên bặm trợn. Vân biết gã trung niên này, đó là Thìn, tục gọi là Thìn “ngựa”, người cung cấp rượu ngoại cho nhà hàng karaoke của Lương Nhữ Tri. Nàng còn biết là Thìn “ngựa” có làm ăn trong lĩnh vực nhà hàng vũ trường và cả du lịch, nhưng việc hắn quen thân với Chung Nguyên Hanh thì nàng không ngờ. Nguyên Hanh nhìn vẻ mặt hơi ngỡ ngàng của nàng, một bên mép hắn nhếch ra thành nụ cười. Hắn ra hiệu cho nàng tắt micro và vặn nhỏ dàn máy rồi lên tiếng lạnh lùng, ngữ điệu tiếng Anh du dương trầm bổng:
- Đây là Nguyễn Bá Thìn tiên sinh. Chắc chị đã gặp rồi. Ông ấy là người hỗ trợ tài chính cho tôi trong dự án này.
Vân chẳng biết nên khóc hay nên cười. Dự án! Hắn gọi việc trao đổi quái gở này là dự án! Một ngày đẹp trời, nàng trong bộ dạng lả lơi của một tiếp viên bar-karaoke kiêm gái bao bỗng phát hiện ra rằng trong số khách lui tới “nơi làm việc” của mình có cả đứa em trai cùng cha khác mẹ. Và đến một ngày đẹp trời khác, đứa em ấy bỗng nghĩ tới tình máu mủ mà huy động tiền từ một kẻ xa lạ để chuộc chị ra. Hài hước thật!
- Tôi vừa nói chuyện với Lương tiên sinh. Từ ngày mai chị không cần đến đây nữa. Chắc chị cũng hiểu lý do rồi.
- Không, tôi chưa hiểu – Vân ngồi xuống, cũng nói bằng giọng lạnh lùng.
Thìn nói hấp tấp, hắn nhìn nàng như muốn lột trần:
- Từ mai Vân sẽ về ở chỗ tôi. Mình sẽ ở riêng…
- Tôi không nói với anh, anh Thìn –Vân ngắt lời. Nàng đưa mắt về phía người đàn ông còn lại trong phòng – Tôi đang hỏi cậu đấy.
Khoé miệng Nguyên Hanh thoáng trễ ra đáng sợ, hắn nói mà tránh nhìn vào gương mặt giống mình như tạc của người đối diện:
- Có lẽ chị cũng không cần hiểu. Rời khỏi đây là việc quá tốt đẹp với chị rồi.
Vân cảm thấy một nỗi tủi nhục dâng lên trong mắt. Cho đến bây giờ nàng vẫn không tin đây là em trai cùng cha khác mẹ của mình. Làm trưởng đại diện, từng du học Oxford, hắn mới no đủ xênh xang làm sao. Người đàn ông mà mẹ nàng yêu suốt đời đã chỉ cho nàng một hình hài, còn tất cả những gì tốt đẹp được dành cho gã trai này…
- Ông ấy có khoẻ không? – nàng cố giữ cho giọng mình thật thản nhiên.
- Cũng thường.
Vậy đấy, sau hơn hai mươi năm có mặt trên đời, tất cả những gì nàng có thể nói về người cha của mình chỉ là một câu hỏi nhạt nhẽo thế này. Và câu trả lời thì còn hơn cả nhạt nhẽo, nó như một sự khinh bỉ cố tình. Vân hỏi, cổ họng nghẹn đắng làm câu phát âm trở nên rời rạc ngắt quãng.
- Tại sao cậu làm việc này?
Đáp lại nàng là một sự im lìm đáng sợ. Nàng hỏi lại. Tiếp tục hỏi lại. Vẫn là một sự im lặng. Gương mặt vốn rất lạnh lùng của người em cùng cha khác mẹ bỗng chốc già đi, đanh lại như một tảng đá vô tri, như gương mặt của người cha mà nàng chưa bao giờ được gặp. Rồi gương mặt ấy lại già thêm chút nữa, những thớ thịt chảy ra bóng nhẫy. Một nụ cười nham hiểm như những cánh hoa ăn thịt người mở ra chộp lấy nàng…
* * *