Cố tươi cười sao cho tự nhiên nhất, tôi gọi Tiểu Ngọc rất lớn khi thấy nhỏ đang gấp rút đi đâu đó. À, vì không thấy tôi nên định xuống căng tin ăn mảnh đây mà. Tôi còn lạ gì nữa. Được lắm! Chờ xem tôi trừng trị bà như thế nào. Thêm một lần gọi nữa, nhỏ mới chịu quay lại, vẻ mặt rất ư là ngạc nhiên. Tôi đến chỗ nhỏ, vỗ vai, cười gian ơi là gian, đến mức không ai đỡ được.
- Ôi trời, bà làm gì mà vội thế? Có biết tôi gọi mấy lần rồi không? Hay có chuyện gì?
Tiểu Ngọc ấp a ấp úng như kẻ làm việc mở ám bị bắt thóp, mặt cười như mếu, trả lời.
- Tôi… tôi… à, có gì đâu. Với lại tôi toàn đi như vậy mà, đúng, toàn đi như vậy. Bà đừng có hiểu nhầm.
- Ơ? Lạ nhỉ. Tôi có hiểu nhầm nhỉ đâu. Chẳng lẽ bà có tật giật mình? – Tôi nheo mắt, tra khảo cho bằng được.
- Tật… giật mình gì cơ? Sao tôi… tôi lại phải thế? – người nhỏ run như cầy xấy.
- Lại còn chối. Tôi biết tỏng rồi, đừng có mà lằng nhắng. – Tôi ra vẻ ta đây là hiểu biết lắm.
-Sao? Bà phát hiện ra rồi à? Hu… hu… hu... Đúng là cái đồ độc ác. Không đi luôn đi lại còn về đây làm gì? Bà cố tình đấy hả? Vậy là ngày hôm nay tôi lại mất tiêu tiền ăn vặt vì bà rồi. Sao cái số tôi lại đen thế này không biết? – Tiểu Ngọc than trời kêu đất, ìu xìu, khóc chẳng ra khóc mà mếu chẳng ra mếu.
Còn tôi chẳng nói gì vì đang bụp miệng cười, cố gắng làm sao cho không phát ra tiếng chứ không lại khổ với bà này. Nhưng mà tiền ăn không bị hao hụt rồi, vui quá xá. Chưa kịp để nhỏ chấn tĩnh lại tinh thần, tôi đã lôi tuột xuống căng tin. Bữa này nhỏ chi tiền nên tôi nể mặt đi mua đồ ăn cho cả hai. Tiếc thay, lòng tốt chẳng được người ta tiếp nhận, Tiểu Ngọc lại còn gào lên.
- Để bà đi mua có mà tiền ăn hàng tháng của tôi hết luôn chứ còn chắc. Ngồi im đi cho tôi nhờ.
Vậy đấy! Quái lạ, tôi có làm vậy bao giờ đâu cơ chứ. Tự dưng lại bị mắng. Haizzzzz… Ông thần xui đã trở về từ lúc nào vậy trời? Khoảng mười phút sau, tôi mới thấy Tiểu Ngọc ló mặt ra khỏi cái đám đông nghịt bâu ở nơi bán hàng như ruồi. Hình như nhỏ vẫn còn giận lắm nên mặt cứ bị xị và hầm hầm thì tôi không dám mở lời trước. Vứt bánh sandwich cái bịch và đặt cốc trà lúa mạch xuống bàn, Tiểu Ngọc thốt ra khỏi miệng đúng hai từ.
- Ăn đi.
Rồi tôi và nhỏ im lặng, chén nốt phần của mình, không ai nói với ai câu nào luôn. Khố thật. Đến lúc, vào giờ tiếp theo, Tiểu Ngọc bật dậy bỏ đi trước, tôi chỉ biết lẳng lặng đi theo thôi chứ không đụng vào núi lửa thì chết. Ổn đinh chỗ ngồi, tôi thở hắt ra một cái, khẽ liếc nhìn Tiểu Ngọc. Cái bản mặt dễ sợ chưa kìa. Tuyết – ngồi bàn trên, quay xuống, thì thầm hỏi nhỏ.
- Tiểu Ngọc, sao vậy? Toàn có sát khí không à? Khiếp quá.
- Tại lúc này tôi bắt nhỏ ấy bao tiền ăn đấy. Chậc… chậc… Đụng phải tổ kiến lửa rồi. – Tôi tặc lưỡi, lắc đầu.
- Bà cũng thật là…
- Hì hì hì. Tôi sẽ giải quyết được. Bà cứ yên tâm, mai nhỏ lại cười tươi như hoa cho coi.
- Ừ. Cô giáo vào kìa.
Cả lớp học im lặng, không một tiếng động nhỏ. Cô giáo bắt đầu giảng bài học mới, tiếng bút viết roạt…roạt vang cùng tiếng nói. Nhân lúc không ai để ý tôi nhắn tin cho Hải Đăng.
“Anh đến đón Tiểu Ngọc đi. Nhó đang tức tôi đến bốc hỏa rồi đây này. Có gì nói giúp giùm tôi nhá. Thanks.”
Ngay sau đó, một tin nhắn đến. Tôi mở máy đọc.
“Ok. Tôi sẽ giúp cô lần này. Nhưng cô làm gi để cô ấy tức thế?”
“Bắt nhỏ đãi bữa trưa ấy mà. Cứ biết vậy đi. Đến ngay đấy. Bye.”
Mỉm cười, tôi nghĩ mình qua thông minh. He he. Sau đó lại tiếp tục chăm chỉ chép bài và phát biểu rất tích cực. Cả lớp đang rất im lặng ghi ghi chép chép, bỗng cái rầm, cánh cửa đổ xuống đất, mấy chục con mắt hướng về người đang phá hoại bầu không khí tươi đẹp này. Ôi, vị cứu tinh đến rồi! Tôi mừng rỡ, mắt sáng như hai cái đèn pha ô tô, lại còn nháy mắt bí hiểm với hắn nữa chứ. Cô giáo tròn mắt nhìn Hải Đăng, giọng như mật ngọt.
- Em là ai?
Hắn lễ phép, đưa cái khuôn mặt đẹp trai ra khiến con gái ai nấy ngất lên ngất xuống.
- Em chào cô. Em xin lỗi vì đã phá hỏng giờ học của mọi người nhưng cô có thể cho bàn Tiểu Ngọc nghỉ một buổi được không ạ? Bố mẹ bạn ấy nhờ em xin hộ vì nhà có việc gấp ạ.
- Ơ… ừ. Tiểu Ngọc, em thu dọn sách vở đi.
Và Tiểu Ngọc giờ hồn mới từ đâu trở về, mặt cứ ngơ ngác ngơ ngác, nhìn Hải Đăng chằm chằm, chẳng hiểu mô tê gì. Hải Đăng vào giúp, cầm cặp sách cho Tiểu Ngọc rồi kéo nhỏ đi, nhưng không quên ngoái lại nói.
- Em chào cô. Chúc mọi người học vui.
Nhìn theo bóng Hải Đăng, tôi chắc cả lớp đều biết, cô giáo chép miệng, tiếc rẻ.
- Tụi nhỏ sướng thật. Giá mình trẻ như thế thì có phải được chàng trai lúc nãy để ý hay không?
Mà tất cả đều phát ói. Cô giáo coi vậy mà hám trai thật.
Tiết học cuối cùng cũng trôi đi. Vì đã xếp sách vở từ trước nên cô giáo vừa ra khỏi lớp tôi đã phi bay ra ngoài, ra lán xe, nhảy lên chiếc xe yêu quý đạp thẳng về nhà với vận tốc cao. Không khéo tôi đi đua xe có mà được giải nhất. Chưa đến 7 phút tôi đã sắp về đến nhà, ai ngờ tôi thấy Thiên Ân với một người con gái nào đó đang đi vào trong một quán cà phê. Tính tò mò trỗi dậy, tôi dựng xe, núp sau một lùm cây theo dõi. Hai người họ người ở chỗ rất đúng với tầm mắt của tôi, ánh mắt hoài nghi chiếu thẳng về phía họ. Có vẻ rất tình từ, khó chịu thật đấy. Đột nhiên, người con gái đó nhổm dậy, kiss vào môi Thiên Ân một cái, rồi còn cười rât vui vẻ. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ phản ứng mạnh nhưng ngược lại hắn tỉnh bơ như chẳng có gì xảy ra. Một nhát dao đâm vào trái tim tôi, nó đang từ từ rỉ máu. Đau. Đây có phải là cảm giác bị tổn thương khi yêu không? Bởi vậy mới nói tôi không cần phải chấp nhận thứ tình cảm này. Chỉ cần một vết thương nhỏ nữa thôi là tôi sẽ gục ngã thật sự. Biết trước sẽ thế này thì thà rằng tôi chấp nhận làm người yêu của Kin và như vậy tôi có thế quên được Thiên Ân. Lúc đó tôi sẽ thực sự yêu Kin. Nhưng sao thứ tình cảm này lại khó vứt bỏ đến thế? Tôi không thế nào gạt bỏ, cảm giác cứ muốn níu giữ thật chặt nhưng sợ bị tổn thương nên thà không có còn hơn. Tình yêu ư? Nó cũng đâu thể đưa tôi trở về quá khứ hạnh phúc, đâu thể xóa đi những vết thương lòng. Bây giờ, tôi thật sự thất vọng về Thiên Ân. Hắn nói yêu tôi là như vầy hay sao? Không thể tin được. Mà cũng đúng hắn là hotboy cơ mà, sao lại có chuyện yêu con nhỏ như tôi chứ? Cảm ơn vì đã cho tôi biết sự thật. Ngay lúc này, tôi rất ghét anh, Thiên Ân. Tôi quay lưng, đạp xe bỏ đi, không nhìn lại về phía sau. Mối tình đầu chưa kịp bắt đầu đã kết thúc. Có lẽ nên là vậy. Phanh xe, tôi nhảy xuống, mở cửa rồi dựng xe vào lán. Tiếp đó, thay quần áo đồng phục ra, sau đó nằm bẹp trên giường ngủ một giấc ngon lành cành đào. 5h chiều, tôi mở mắt tỉnh dậy, hất chiếc chăn ra khỏi người, vào phòng tắm, rửa mặt cho đỡ buồn ngủ. Rồi tôi mặc tạp dề, bước đến bếp. Và tôi thấy Thiên Ân đang ngồi ở phòng khách, vẫn còn vui vẻ như chẳng hề có gì xảy ra trong thời gian tôi ở nhà. Giả dối, hắn đúng là đồ giả dối. Tôi làm lơ, bỏ vào làm bữa tối. Cứ coi như là đặc ân cuối cùng tôi còn có thể làm cho hắn đi. Cạch… Cạch… Tiếng chặt, băm, thái hòa lẫn vào nhau tạo nên một giai điệu buồn. Tôi dọn thức ăn ra bàn, ra gọi hắn vào. Bầu không khí thật âm u và tẻ nhạt. Tôi cười – một nụ cười giả tạo, méo mó, bảo.
- Ăn đi.
Tất nhiên, hắn bât ngờ, sửng sốt hỏi.
- Sao lại nấu nhiều món thế? Em định đãi tôi nhiều thế này hả?
- Ừ - Tôi ậm ừ cho xong chuyện.
Nói thật, đối diện với hắn tôi cảm tưởng như mình đang bị một ai đó bịt miệng lại, chặn ngang cổ họng. Thật khó khăn. Đến cả cơm tôi cũng không thể nào nuốt nổi. Tôi cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Biết nói gì đây nhỉ? Hiện tai tôi đang rất rối. Dù vậy nhưng tim tôi sắp vỡ thành ngàn mảnh rồi. Khoảnh khắc cuối cùng cũng đã đến. Tôi phải lựa chọn cách đỏ để giải thoát cho chính mình. Hay tôi đang muốn chạy trốn sự thật? Đặt đũa xuống bàn, tôi cười chua xót.
- Nếu anh ăn xong rồi thì tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không?
- À, được.
Im lặng một hồi lâu, tôi thở hắt ra, nhẹ nhàng nói.
- Có thể đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đó? Anh nghĩ sao?
- Em đang nói cái gì vậy? Lần cuối là sao?
Câu hỏi đó đáng lẽ phải do tôi hỏi chứ nhỉ? Là do ai đã khiến tôi trở nên thế này. Tuy muốn gào thét nhưng tôi cố kìm nén cảm xúc cùa mình. Tỏ ra lạnh lùng, tôi gằn từng tiềng một.
- Từ nay tôi và anh không nên gặp nhau nữa. Cứ coi như là chưa từng quen biết đi.
Bộ mặt hắn chuyển sang lãnh băng, đôi mắt giận dữ, gầm lên như mãnh thú.
- Chưa từng quen biết? Em có biết mình đang nói cái gì không hả? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cái đề nghị ngớ ngẩn.
Giờ tôi chấp nhận bị coi là kẻ xấu xa. Không còn gì để mất, tốt hơn nên để hắn đi, tôi sẽ không níu kéo. Chúng ta có duyên nhưng không có phận. Số trời đã định đoạt như thế rồi. Anh cũng nên chấp nhận đi, Thiên Ân.
- Anh đùa hả? Giá trị lợi dụng của anh cũng hết rồi nên tôi chẳng cần phải gặp anh làm gì nữa.
- Lợi dụng? Em đùa đúng không?
- Hừ. Chẳng qua tôi muốn nổi tiếng nên mới tiếp cận anh. Vậy thôi. Giờ thì chào.
Tôi đuổi Thiên Ân ra khỏi nhà rồi ngồi phịch xuống đất. Khó thở. Trái tim nhỏ bé của tôi ngày càng nứt rạn bởi vết thương khó lành. Tôi biết mình làm vậy là sai nhưng tôi không thể chịu đựng thêm một nỗi đau nào nữa. Hãy cứ để cho mình tôi là người chịu khổ. Tôi chạy lên nhà, bỏ hết quần áo và đồ dùng vào va li. Có lẽ chỉ khi rời xa nơi này tôi mới có thể bình tâm mà sống tiếp. Tôi phải xin chuyển trường thôi.
[ - Tút…tút… A lô.
- Em chào thầy. Em xin lỗi vì đã làm phiền thầy nhưng em có chuyện muốn nói.
- Không sao. Có chuyện gì thế?
- Em là Đinh Ngọc Thiên Hương, học lớp 11a4. Dạ, thưa thầy, em gọi là mong thầy đồng ý cho em chuyển trường ạ.
- Lý do là gì?
- Dạ, bố mẹ em mất cả rồi nên em về sống với dì cho tiện ạ. Mong thầy sẽ không phiền lòng.
- Thế thì em nên làm thế. Được rồi. Thầy đồng ý. Vậy khi nào em chuyển đi nơi khác?
- Dạ, có lẽ là ngày mai ạ. Em phiền thầy thông báo với các bạn trong lớp hộ em nhưng thầy có thể giữ bí mật là em về ở với dì được không ạ?
- Ừ. Chúc em may mắn.
- Em chào thầy.]
Tôi cúp máy, thở dài. Định mệnh đã được sắp đặt. Không ai có thể thay đổi. Nở một nụ cười buồn, tôi ngồi xuống bàn viết một lá thư gửi cho Tiểu Ngọc. Nó sẽ làm cho nhỏ đỡ lo lắng hơn.
“Tiểu Ngọc thân yêu,
Khi bà nhận được bức thư này thì tôi đã ra đi từ lúc nào. Chắc chắn bà sẽ giận vì tôi đi mà không nói một lời nào đúng không? Thực sự xin lỗi. Tôi không cố ý làm bà buồn và phiền long đâu hưng đó là cách tốt nhất mà tôi có thể lựa chọn. Bà biết không? Dù có nhiều bạn bè quan tâm nhưng tôi vẫn cảm thấy trống trải vô cùng. Tại sao thế nhỉ? Chính tôi cũng chẳng biết lý do thực sự. Chẳng lẽ là do thiếu thốn tình thương của ba mẹ? Hay là do tôi sợ phải đối mặt với tình cảm cùa mình? Tôi cũng chưa nói cho bà biết rằng tôi đã yêu Thiên Ân. Nhưng mà đau lắm bà ạ. Con tim tao như tan nát. Dường như tôi trở nên bất lực. Sao yêu mà lại khổ đến thế cơ chứ? Cũng có khi tôi nghĩ tình cảm của hắn sẽ giúp tôi vượt qua mọi nỗi đau đang giằng xé con tim mình. Cuối cùng, tôi cũng đã lầm.Tình cảm đó còn khiến tim tôi đau gấp trăm nghìn lần. Vết thương trong quá khứ bị xé toạt ra thành trăm nghìn mảnh. Sụp đổ. Tôi không biết mình nên làm gì nữa. Tiểu Ngọc à, đã có lúc tôi thầm ghen tỵ với bà vì có một người rất rất yêu bà. Và tôi đã từng khát khao mình cũng được như thế. Sao khó quá? Chẳng ai có thể giúp được tôi ngay cả bà, người mà tôi tin tưởng nhất hiện giờ. Bây giờ, tôi thấy mình thật bất lực. Vậy thì tôi còn có thể làm gì đây? Hôm nay tôi đã dứt khoát với Thiên Ân rồi. Tôi là một con bé xấu xa. Tôi đã tự dối lòng rằng sẽ không sao nhưng trái tim lại nhức nhối không yên. Tôi đã nói mình lợi dụng hắn để rời xa hắn. Có lẽ bà sẽ nói tôi là ngốc đúng không? Tôi biết chứ, tôi không nên làm thế. Trong bức thư, tôi đã nói hết lòng mình rồi. Tiểu Ngọc, tôi có thế nhờ bà một việc chứ? Bà hãy chuyển chiếc dây chuyền này cho Thiên Ân và nói với hắn rằng tôi đã rất rất yêu hắn. Tiếc rằng cả hai có duyên mà không có phận. Vì vậy hắn hãy trở về với người mà hắn yêu thật sự đi. Tôi không phải là kẻ ngốc để hắn lừa. Còn Triết Vũ và Kin thì xin lỗi giùm tôi bởi vì không thể chấp nhận tình cảm của hai người và đã chạy trốn mọi thứ. Giúp tôi nhé? Tôi không bà tha thứ đâu, Tiểu Ngọc à. Nhưng bà hãy hạnh phúc nha. Chỉ có thế thì tôi mới có thể yên tâm được. Tạm biệt, my best friend. Cũng có thể là mãi mãi.
Đứa bạn xấu xa – Tiểu Hương.”
Tôi gấp lá thư lại rồi bỏ vào trong phong thư cùng với sợi dây chuyền. Vậy là đã kết thúc. Tôi cũng không còn gì vướng bận nữa rồi. Hãy để quá khứ trôi vào dĩ vãng và tôi sẽ biến mất khỏi đây, không còn ai bị tổn thương vì tôi nữa. Ba, mẹ, con thật đáng ghét đúng không? Kể từ lúc này con chẳng còn mặt mũi nào gặp ba mẹ nữa rồi. Ba mẹ hãy đợi con trở về cho đến khi thực sự mạnh mẽ nhé. Không lâu đâu, con sẽ gặp lại bố mẹ vào ngày sớm nhất. Hãy tha lỗi cho đứa con bất hiều này.
Tôi dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ rồi mới yên tâm ra khỏi nhà. Đến những nơi kỉ niệm đầy ắp, tôi có thể lưu giữ trong bộ nhớ để nhắc nhở bản thân không bao giờ được quên. Không khi nào trong lòng tôi được yên ổn. Đến khi sắp sửa rời xa nơi mình yêu quý nhất thì tôi mới biết mình chưa thể làm được gì tốt. Giá như quá khứ có thể quay trở lại, lúc đó tôi không phạm sai lầm như bây giờ. Kể cả những người tôi yêu quý cũng đã rời xa thế, giờ tôi lạc lõng giữa cuộc đời này với bao nhiêu rắc rối. Cũng không biết tại sao tôi lại đến ngọn đồi mà cả gia đình tôi đã từng đến. Hơi ấm vẫn còn quanh đây nhưng tại sao lại không có người? Tôi như gục ngã, chới với. Phải chăng mãi mãi tôi cũng không thể quên được quá khứ nhưng sẽ không bao giờ tôi bỏ cuộc bởi vì trên trời vẫn còn bố mẹ ủng hộ và luôn bên cạnh tôi, cũng như Tiểu Ngọc, Kin và Triết Vũ. Tình yêu của họ sẽ mãi ở trong tim tôi, không bao giờ phai. Dừng lại trước gốc cây đa cổ thụ, tôi đặt tay lên thân cây, cảm nhận tất cả. Đột nhiên, có ai đó gọi tôi, giọng nói rất vui mừng.
-Tiểu Hương, là con đúng không?
Xoay người lại, một khuôn mặt, ánh mắt, hình dáng quen thuộc mà thân thương đang hiện ra trước mặt. Bất ngờ, ngỡ ngàng… mọi cảm xúc xen lẫn nhau. Tôi chạy đến bên người đó, nắm lấy tay, cười rất tươi.
-Dì Ly. Cháu nhớ dì quá.
-Ôi trời. Lâu lắm rồi đúng không? Tại sao cháu lại chuyển nhà vậy? Dì tìm mãi mà không được. – Dì Ly giận dỗi
-Cháu xin lỗi. Vì gia đinh cháu năm đó có việc nên phải đi nơi khác. Cháu cũng rất buồn khi chẳng được gặp dì đó? – Tôi bắt đầu giở giọng nũng nịu.
-Cái con bé này, chỉ được cái dẻo miệng. Thế ba mẹ cháu sao rồi?
Nhắc đến ba mẹ, lòng tôi lại quặn đau. Khẽ nở một nụ cười buồn buồn, tôi trả lời ngập ngừng.
-Dạ, ba cháu mất từ khi cháu 5 tuổi, còn mẹ cháu mới mấy 5, 6 hôm thôi.
-Sao? – Dì Ly sửng sốt, hét toáng lên.
-Tất cả là tại cháu. Là do cháu xui xẻo nên mới gây ra chuyện này. Cháu thật có lỗi.
-Đừng nhận hết lỗi lầm về mình. Dì hiểu cháu là người thế nào mà. Nếu vậy thì dì sẽ chăm sóc thay cho ba mẹ cháu.
-Nhưng cháu… cháu không muốn ở lại đây nữa. Cháu thấy mệt mỏi lắm, dì à.
-Được, thế thì cháu hãy sang Mỹ sống với dì, được không?
-Cháu có thể không?
-Được mà, được mà.
Rồi tôi bật khóc, ôm chặt lấy dì mà khóc. Vậy là tôi không còn cô đơn nữa rồi. Chỉ mong rằng tôi sẽ không mang lại xui xẻo cho dì. Chúng tôi trở về nhà cùng nói chuyện, xem phim và dì Ly còn kể rất nhiều về cuộc sống bên Mĩ bao nhiêu năm qua. Dì bảo lúc đầu rất bỡ ngỡ nhưng sau này lại thích thú với con người và mảnh đất này. Tôi nghe mà cũng vui thay cho dì. Với tôi thì… Chết, đã bảo không nhắc đến mấy chuyện đó cơ mà. Tôi đúng là con ngốc. Ngôi nhà này đã bớt sự vắng vẻ cô đơn. Và đến đêm, tôi sợ không dám ngủ, ôm chặt lấy dì không buông, rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Sáng ngày thứ sáu. Tôi xách va li ra ngoài phòng khách rồi nấu bữa sáng. Dì cũng đã dậy và cùng tôi làm. Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi lán lại một chút, ngước nhìn bức ảnh của ba và mẹ rồi gỡ xuống bỏ vào túi, tự nhủ: “Gia đình mình không còn phải xa cách nữa rồi.” Cánh cửa đóng lại. Vậy là một khoảng tuổi thơ có niềm vui, hạnh phúc và cũng có những nỗi buồn, tổn thương đã khép lại cùng vời nỗi tiếc nuối vô hạn. ôXa cách. 6h45. Tôi xin phép di sang nhà Tiểu Ngọc có chút việc. Đúng là tôi đã chọn thời cơ nhỏ đi đến trường mới dám bước sang. Thấy cô Lan đang tưới cây, tôi lễ phép.
-Cháu chào cô.
-Ừ. Cháu sáng rủ Tiểu Ngọc à? Con bé đi học từ lúc này rồi nên cháu đi di kẻo muộn. – Cô cười hiền từ
-Dạ, không ạ. Cháu có thế nhờ cô chuyển cái này cho Tiểu Hương không ạ? – Tôi lấy ra phong thư.
-Được.
-Cháu cảm ơn cô. Cháu đi đây ạ
-Tạm biệt cháu.
Với nỗi nuối tiếc tràn trề, tôi buồn bã quay lưng, lên chiếc taxi mà dì tôi đã gọi từ trước. Tạm biệt, tạm biệt tất cả. Hôm nay, tôi sẽ tan như bọt, không còn xuất hiện tại đây nữa. Có lẽ tôi sẽ quay trở về với một con người mới. Mọi người, hãy bảo trọng. Chiếc xe lăn bánh, tiến thẳng về phía trước. Nhìn lại thì ngõ xóm và ngôi nhà đã biến mất, không còn trong tầm nhìn của tôi. Vậy là đã kết thúc, phải không? Dừng trước sân bay Tân Sơn Nhất, tôi cùng dì xách hành lí xuống rồi bước vào bên trong. Chân tôi nặng trịch, từng bước đi khó khắn.Phải chăng nó muốn tôi ở lại? Không được. Tôi nên đi thôi. Và cái gì đến cũng đã đến. Dì dắt tôi, soát vé, đôi măt vẫn cứ hướng về đằng sau như ngóng trông một điều gì đó. Đặt chân máy bay, tôi tin số phận đã an bài. Điều duy nhất tôi còn có thế làm là rời xa nơi mình sống để quên đi tất cả. Chẳng biết tôi có còn làm được không? Cuối cùng, máy bay cất cánh mang đi bao nỗi niềm, bao kỉ niểm để đến với một nơi xa lạ. Lựa chọn này là đúng hay sai?
4 năm sau.
Bên Paris, tôi rất hạnh phúc khi được dì và chồng của dì chăm sóc yêu thương rất nhiều. Nhưng nỗi nhức nhối trong tim vẫn còn. Lúc đầu sáng đây, tôi thực sự bỡ ngỡ, đến cả giao tiếp, kết bạn cũng khó. Cũng may mắn, vốn Tiếng Anh của tôi rất khá nên chỉ khoảng 1 tháng sau, tôi đã có rất nhiều bạn bè. Tôi đã từng nghĩ người nơi đây sẽ rất coi thường người Việt Nam chúng tôi, nhưng không phải vậy, tất cả mọi người rất tốt bụng và dễ mến. Họ mang lại cho tôi một niềm tin vững chắc. Thường ngày, tôi đến trường học và đi tham quan cảnh vật với những người bạn thân. Quên chưa nói, sau hai năm học hành rất chăm chỉ, tôi đã đậu vào trường đại học Paris nổi tiếng khắp nước Mĩ. Khi biết được tin này, tôi đã bất ngờ đến ngất xỉu luôn, he he. Còn dì và chú thì mở một bữa tiệc nhỏ chúc mừng tôi. Vui lắm! Tôi được thầy cô giúp đỡ và quan tâm tận tình, đôi khi có một số trở ngại vì cách học ở đây rất khác với bên Việt Nam, nhưng không vì vậy mà tôi nản lòng đâu nha bởi đã có thầy cô, bạn bè và một số người quen biết giúp tôi cơ mà. Hì hì, với những tháng ngày đã qua, tôi phải cảm ơn dì – người đã giúp tôi lấy lại cuộc sống đã mất và cho tôi cảm nhận sự ấm áp. Tiếp đến là chú, thầy cô và bạn bè trong trường, họ đã không ngại khó khăn mà giúp đỡ tôi lúc khó khăn và trắc trở. Đã có khi, tôi tự nhủ mình cũng không nên dằn vặt bản thân nhiều quá và nên tìm cho mình người thật lòng yêu tôi. Nhưng sao không được? Những tưởng đã quên được giây phút bên Thiên Ân, nào ngờ hàng đêm tôi vẫn mơ về viễn cảnh hai đứa chúng tôi sống vui vẻ rồi lại ôm lấy niềm đau đớn. Cũng vì vậy, tôi đã khóc, khóc rất nhiều đến nỗi mắt sưng húp, mọng đỏ. Khi dì Ly hỏi han, tôi lại lảng tránh, viện một cái cớ, sau đó cho qua. Đến bây giờ, tôi không còn như vậy nữa, tôi đã biết quên đi quá khứ và mỉm cười với hiện tại. Thế là đã quá đủ với tôi. Chắc ông trời thương xót nên đã cho tôi một mái ấm. Tiếc rằng, cái ngày không mong cũng đã đến, tôi phải trở về Việt Nam. Dì đã nói: “Cháu đã trưởng thành rồi. Không nên chạy trốn như thế nữa, hãy đối mặt với nó. Dì tin ở cháu, Tiểu Hương.” Như thế đó. Tôi đã quyết định quay trở lại với một con người mới. Lên máy bay, tôi hồi hộp nhớ đến Tiểu Ngọc, cô Lan, Triết Vũ, Kin và cả ai đó. Mọi cảm xúc xen lẫn nhau, tôi bối rối, nghĩ rằng Tiểu Ngọc và mọi người sẽ giận và ghét tôi. Cũng đúng thôi mà. Tôi đã bỏ đi mà chẳng thèm nói để lại bao nhiêu vết thương bao nhiêu kí ức như đang dần lãng quên. Khoảng sau 9 tiếng ngủ thiếp, tôi tỉnh dậy và đó cũng là lúc máy bay hạ cánh. Kéo hành lý ra khỏi, tôi bước xuống. Chà, chà, cũng không thay đổi lắm. Tôi khẽ vuốt mái tóc đã được cắt ngắn cách đây hai năm, mặc trên người một chiếc váy màu trắng, tôi tự nhủ: “Việt Nam, tôi về rồi đây.” Bên ngoài, tôi bắt một chiếc taxi, lên xe và được đưa đến nơi mình cần. Bây giờ, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà. Vâng, đó chính là ngôi nhà yêu quý đã được bỏ trống 4 năm trời. Có lẽ, nó cũng sẽ rất bụi bặm vì không được lau chùi đây. Tôi cười rất nhẹ, trả tiền cho bác lái xe rồi xách túi đồ vào trong nhà. Cứ tưởng lá vàng sẽ dải đầy lối đi nhưng không, nó vẫn sạch sẽ như được ai đó thường xuyên quét dọn. Vặn chốt cửa, tôi đẩy cửa, nhìn qua ngôi nhà một lượt, nó sáng bóng không một vết bụi. Phải chăng đã có ai dọn dẹp, lau chùi? Mọi sự thắc mặc ùn đẩy chiếm hết tâm trí tôi. Đôi môi mấp máy, rất nhẹ không ai có thể nghe thấy, ngoài cô: “Đến lúc rồi chăng?” Ngước lên ban thờ, tôi lôi hai bức ảnh trong va li đặt trên đó. Một nụ cười yếu ớt, một giọt nước mắt nóng hổi “tách” chạm xuống mặt sàn. Tôi về phòng, mở cửa, quá đỗi ngạc nhiên. Căn phòng trèo đầy ảnh của tôi những lúc vui, lúc buồn, khóc và cả lúc thẫn thờ nhìn về nơi nào đó. Ở trên đó còn ghi rất nhiều chữ như: “Tôi yêu em, Tiểu Hương”, “Tôi nhớ em nhiều lắm”, “Em giận tôi sao?”, “Quay về đi”. Thình thịch… Thình thịch… Trái tim tôi chịu một đợt đả kích mạnh, nó đập rất nhanh. Dù muốn quên nhưng sao tôi vẫn thổn thức vì những lời hắn viết trên đó. Nó gọi tên hắn dồn dập: Thiên Ân, Thiên Ân. Tôi ghét cái cảm giác này. Vậy mà cũng không thể cản được sự thật là tôi vẫn còn yêu hắn rất sâu đậm. Sao tôi lại không thế làm việc mà mình muốn? Thật không thể ngờ là tôi lại điên cuồng yêu Thiên Ân. Tôi muốn được ở bên cạnh hắn, muốn được yêu thương nhưng có phải là tôi đã quá trèo cao hay không? Thật nực cười. Thiên Ân, cái tên này như một con dao cứa đôi trái tim tôi. Đúng, linh hồn của tôi đã bị tên đó cướp đi rồi. Nhưng đó chỉ là một phần. Trong tương lai, tôi sẽ chứng minh mình hạnh phúc khi không có hắn. Mải suy nghĩ mà tôi không để ý bụng mình đang réo ầm ĩ, biểu tình: “Ăn, cho tôi ăn đi.” Ừm, cũng đã gần trưa rồi nhỉ? Tôi mặc chiếc tạp dề được treo sẵn trong bếp, có vẻ nó vẫn còn mới, bắt đầu tìm nguyên liệu để chế biến. Woa! Không ngờ trong tủ lạnh lại nhiều thực phẩm tươi đến thế! Tôi lấy xương, chặt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi hầm. Tiếp đó, tôi gọt su hào và cà rốt, xắt miếng vuông, đợi 30 phút đổ vào nồi. Đúng 15 phút sau, món xương hầm củ đã xong, tôi múc ra tô. Chết, tôi còn quên chưa nấu cơm. Ôi! Đói quá. Và thế là, tôi phải lật đật chạy đi bắc nồi cơm. 11h, trưa, tôi mới có cái để ăn. Ngon. Chỉ một từ để diễn tả. Tôi vội vội vàng vàng, ăn nhồm nhoàm như người mười năm chưa được ăn cơm vậy, chẳng khác gì ăn mày luôn. No căng bụng, tôi lau miệng, rửa bát đĩa, cởi tạp dề treo vào chỗ cũ rồi ra phòng khách xem phim. Đến giờ tôi mới phát hiện nha. Chiếc ti vi cũ kia đã được thay bằng một chiếc màn hình mỏng rất đẹp luôn, ngay cả ghế sô pha cũng thay luôn cơ mà. Không biết ai làm việc nay ta. À, tôi cũng không nên ở nhà mãi, ra ngoài đi dạo đã. Vì mới đầu thu nên tôi chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng, xỏ dép, khóa cửa cẩn thận và đi dạo khắp xóm. Trước một ngôi nhà số 369, tôi thấy con số này quen thuộc lắm, hình như cô đã nghe ở đâu rồi.
- Chị là Hương. Thế em tên là gì?
-Dạ, em là Ly, biệt danh là Heo. Anh em đặt biệt danh đó đấy. Chị thấy hay không?
-Ừ, hay lắm. À, nhà chị ở đường XY sô nhà 456, có gì em đến đây chơi với chị nhé.
- Ơ? Nhà em cũng ở đường đó nhưng số nhà 369 cơ ạ. Mà thôi em phải về đây ạ chứ không anh em lại lo lắng thì chết hì hì. Em chào chị.
- Ừ. Về nhé!
Tôi nhớ ra rồi. Bé Heo, tôi đã hứa là đợi cô bé đến nhà chơi nhưng mà lại không thực hiện được. Sao tôi lại quên mất cơ chứ? Một tiếng cười trong trẻo từ căn nhà phát ra. Qua khung cửa sắt, tôi nhìn thấy bé Heo và một ai đó không nhìn rõ mặt. Mạnh dạn, tôi đẩy cửa bước vào, lịch sự cất giọng.
-Tôi không làm phiền chứ?
Ngạc nhiên tột độ, tôi trố mắt nhìn người con trai trước mặt. Shock. Đây chẳng phải là anh Quân hay sao? Hình như anh ấy không nhận ra tôi, chỉ cười, bảo.
-Có chuyện gì không, cô nhóc?
Cô nhóc? Hu hu hu. Nước mắt chảy lưng tròng, lòng đau như cắt. Ở Paris 4 năm mà chiều cao của tôi vẫn khiêm tốn như thế đây. Lại còn bị gọi là cô nhóc chứ? Có khi chẳng ai biết tôi là sinh viên đại học đâu nhỉ? Nở một nụ cười méo mó, tôi cất tiếng.
-Anh Quân, anh không nhận ra em hả?
Đúng lúc anh ấy đang định mở miệng thì bé Heo rú lên sung sướng đến chảy nước mắt, ôm chầm lấy tôi, sụt sùi.
-Chị Hương. Em nhớ chị lắm! Vào mùa đông năm đó, em đến nhà nhưng họ bảo chị đi đâu đó rồi nên em buồn lắm. Tháng nào cũng đến nhà đợi xem chị đã về chưa? Đã 4 năm rồi. Chị thật quá đáng.
-Cho chị xin lỗi. Vì có chuyện gấp quá nên chị chưa kịp thông báo cho em biết. Đừng giận chị nữa nha.
-Oa oa oa. Chị ác lắm.
-Ngoan nào. Nếu không chị về đấy.
-Ứ chịu. Chị phải ở đây chơi với em.
Nhìn cái bộ dạng nũng nịu của bé Heo, tôi liền bẹo má yêu cô bé một cái khiến Heo cười khanh khách. Và tôi cũng biết rằng, anh Quân đang đơ người, há hốc miệng quan sát hai chị em chúng tôi trò chuyện. Lấy lại phong độ, anh hắng giọng, hỏi.
-Heo. Đây là ai vậy?
-Người em quen ý mà.
Tôi thở dài, đôi mắt long lanh chớp chớp chĩa thẳng về người anh.
-Anh không nhớ em sao? Em, Tiểu Hương nè. Là bạn với nhau mà anh vô tâm quá nha.
-Tiểu Hương? Ôi, cái con nhóc này. Em đi những bốn năm rồi mà chẳng chịu viết một bức thư nào cho anh cả. Mà em thay đổi nhiều quá. Lại còn xinh hơn nữa.
Khẽ nhún vai, tôi thản nhiên trả lời.
-Em đâu biết nhà anh. Không cần anh khen em cũng biết.
Gãi gãi đầu.
-Anh quên.
Tiếp tục, tôi thắc mắc với hàng ngàn câu hỏi không thể trả lời.
-Mà anh là gì với bé Heo?
-Là anh trai.
-HẢ?
Tôi hét toáng lên khiến mấy chú chim nhỏ sợ hãi bay đi mất.
-Vậy… vậy… đây chính là người em em hay nhắc đến sao?
Gật gật.
-Oh my God. Trùng hợp quá.
Tôi không thể tin là anh Quân trở thành anh của bé Heo. Cái người buồn vì mất bà đây hay sao? Hóa ra lại chẳng phải ai xa lạ. Tôi đúng là ngốc nga~. Phụt. Một dòng nước mát lạnh bắn vào người làm tôi giật thót, sực tỉnh. Hung thủ gây ra không phải ai khác là bé Heo và anh Quân. Tôi vuốt nước, cười cực đểu. Đó là hai người khiêu chiến đó nha. Nhắm đến một chiếc vòi nước gần đó, tôi chạy đến mở vòi, phun trúng vào người Quân khiến anh ướt nhẹp như chuột lột.
-Được lắm! Chết em nè.
Cả ba chúng tôi bắt đầu cuộc chiến không có hồi kết. Một nụ cười rạng rỡ trên đôi môi, cùng với đó là khuôn mặt ửng hồng vì hoạt động nhiều. Tôi thấy yêu cuộc sống quá đi mất. Chơi đến mệt nhoài thì chúng tôi mới dừng lại, ngồi bệt xuống đất thở dốc. Ở chỗ này có một cảm giác quen thuộc. Dường như anh Quân giống anh trai tôi và bé Heo là cô gái đáng yêu vậy. Tôi thấy vui hơn bao giờ hết. Đột nhiên, anh Quân khẽ hỏi nhỏ.
-Tiểu Hương này, tại sao em lại bỏ đi thế?
Tôi khẽ cười vu vơ, nói rất nhẹ.
-Không phải là bỏ đi. Đây có thể là bước chuyển mình chăng?
-Chuyển mình? Em định nói gì thế?
-Không. Em chỉ cảm thấy mình đã thay đổi và hạnh phúc hơn khi ra nước ngoài.
Ánh mắt khó hiểu cùa anh Quân xoáy sâu vào người tôi, đang có dò tìm đáp án. Được nhỉ?
-Không có gì đâu. À, mà anh đang học ở trường đại học nào vậy?
- Trường Jungho, khoa Quản trị kinh doanh.
-Tuyệt! Hì hì, chắc tại trường khối người đổ vì anh đúng không?
Anh đưa tay lên gãi gãi đầu, cái mặt hơi đỏ.
-Em đừng có chọc anh nha.
-Không dám. Điều em nói 100% là có thật.
Và anh Quân im lặng, không chối cãi được luôn. Hắc hắc. Sao anh ấy có thế giấu được tôi cơ chứ? Rồi bé Heo phồng má, giận dỗi nói.
-Anh chị quá đáng! Nói chuyện riêng với nhau mà không cho em biết nha.
-Đâu có. Chị quý bé Heo nhất mà.
-Thật không?
-Tất nhiên.
Tôi nháy mắt bí hiểm với anh Quân, như muốn nói: “Thấy em giỏi không?” “Quá được” 12h. Tôi giật mình nhìn đồng hồ đeo ở tay. Bật dậy thật nhanh, tôi cáo từ tạm biệt hai anh em họ, lấy sức chạy thật nhanh về nhà. Cửa mở toang, còn có một chiếc xe SH trước sân. Đứng trong phòng khách, tôi thấy một bóng người cùa một người con gái. Với mái tóc buộc cao, mặc một chiếc váy kèm theo là chiếc áo sơ mi màu trắng, tôi đứng hình. Rồi cô ấy quay người lại, đôi mắt cười gắn chặt vào tôi. Hai chân run run, tôi không có từ nào nói được tâm trạng hiện tại.
-Tiểu… Tiểu… Ngọc, là bà đúng không?
-Vâng. Cô là? – Tiểu Ngọc vẫn còn chưa hiểu gì cả.
Chỉ tay vào người, tôi lắp bắp.
-Tôi, là tôi, Tiểu Hương nè. Bà quên tôi rồi hả?
Nụ cười trên môi nhỏ tắt hắn, đôi mắt giận dữ liếc xéo một cái, Tiểu Ngọc quát.
-Bà còn nhớ đến tôi hả? Sao không đi luôn đi? Bà không xứng là bạn tôi. Đừng về đây nữa.
Rồi nhỏ quay lưng bỏ đi. Sững người. Tôi mím chặt môi đến bật máu, mùi tanh nồng xộc lên hai cánh mũi. Nhưng cái vị mặt của nước mắt làm tôi tỉnh táo lại, hai con người ầng ậc nước.
-Hu… hu… hu…
Tôi khóc như một đứa con nít, ngày càng lớn hơn. Cứ nghĩ đến việc bị đứa bạn thân nhất ghét bỏ là tôi không chịu nổi. Thà Tiểu Ngọc cứ **** mắng tôi còn hơn. Nhưng một điều không ngờ rằng chính những giọt nước mặt lại ngăn bước chân của nhỏ. Bỗng Tiểu Ngọc xoay người lại, ôm chầm lấy tôi thút thít như trẻ con.
-Hức… hức… hức… Bà thật đáng ghét. Tự dưng bỏ đi rồi để lại mỗi một bức thư là sao? Chẳng lẽ tôi là người dưng hả?
Thế rồi, hai chúng tôi ôm nhau mà khóc, vang khắp căn nhà. Ngồi trên ghế sô pha, chúng tôi tâm sự rất nhiều. Nào là về cuộc sống hiện tại, nào là về học tập và quan trọng hơn là chuyện gia đình, tình cảm.
-Tiểu Hương. Cái sợi dây chuyền bà bảo tôi đưa cho Thiên Ân ấy, tôi làm rồi. Nhưng bà có thấy buồn không?
-Ôi dào ơi! Buồn cái gì? Tại sao tôi lại phải buồn cơ chứ?
Đúng rồi, tôi có thấy làm sao đâu. Tự dưng tôi thấy mình giả dối quá. Tuy là ngoài mặt có dửng dưng bao nhiêu thì tim nhói đau bấy nhiêu.
-Ừ. Mà cái lúc anh ta biết bà bỏ đi không vết tích thì đã điên cuồng đi tìm đấy lại còn suốt ngày đau khổ nữa chứ. Tôi nghĩ là hắn yêu bà thật lòng. Không ngờ rằng một năm sau hắn lại trở về vẻ đào hoa như xưa. Mấy tháng nay, tôi thấy hắn cùng con nhỏ Maria thắm thiết lắm.
-Thế hả? Kệ hắn đi. Bà quan tâm chuyện đó làm gì? Mà này (cười đểu) bà với Hải Đăng thế nào rồi, vẫn tốt đẹp cả chứ?
Mới chỉ có hỏi như thế thôi mà mặt Tiểu Ngọc thay đổi 180 độ, nó đỏ như người bị sốt cao ấy, nói thì ấp a ấp úng.
-Ơ… không… không… có… gì… hết…
-Không + không là có. Khai ra mau!
Nhanh lên. Bắt tôi chờ thế này hả, bà kia? Nếu không thì bà sẽ chết với tôi đấy. Cái gì tôi mong cũng đã đến?
-Thì… thì… tôi… tôi… với… Hải… Đăng… kết… kết… HÔN TỪ MẤY THÁNG TRƯỚC RỒI.
-WHAT?
Trời! Khiếp thật. Mới có 19 tuổi mà đã kết hôn. Cái chuyện này là sao? Shock. Suýt nữa tôi đã ngất xỉu. Bình tĩnh nào! Vuốt vuốt ngực, tôi cười giả lả.
-Chúc mừng, chúc mừng nha.
Thế là cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục. Tiểu Ngọc kể cho tôi rất nhiều về chuyện hôn nhân của mình. Nói đến đâu, mắt nhỏ sáng bừng, lại còn chớp chớp nữa chứ. Ghê chết đi được. Đến cả tôi cũng đã mấy lần rùng mình. Tiểu Ngọc – bạn của tôi vẫn chẳng thay đổi tí nào nhỉ?