Khi Lương Duyệt và khách hàng ăn cơm trưa, cô đã lấy lại được vẻ mặt lịch sự và lý trí với một bộ đồng phục văn phòng kiểu cũ xanh trắng, chân đi đôi giày cao gót ba phân màu đen, mái tóc dài được buộc lại gọn gàng. Tất cả mọi thứ đều rất đúng kiểu, vừa năng động trí tuệ vừa chắc chắn, ngay cả nụ cười dường như cũng đã được công thức hoá. Ngồi đối diện với cô là Lý Niên - Tổng Giám đốc của Hoa Vũ, bởi vì lần gặp mặt này là gặp riêng, vì thế cả một căn phòng đặt trước rộng thênh thang chỉ có ba người, cô, Lý Niên và thư ký của anh ta.
Lịch công tác của Lương Duyệt từ trước tới nay lúc nào cũng kín, đến cả thời gian ăn cơm cũng đều được trưng dụng vào hội họp bàn về công việc.
Hai người hàn huyên một lúc rồi bắt đầu bàn đến việc chính. Mặc dù người ngồi trước mắt cô là một gã háo sắc, nhưng bởi vì chuyện lần này có liên quan tới khoản bồi thường hàng mấy trăm triệu đồng, nên oong ta không đến nỗi ngu xuẩn tới mức sàm sỡ với Lương Duyệt trong giờ phút gay cấn nhất, huống hồ quan hệ giữa Lương Duyệt với Trịnh Hy Tắc là chỗ mà ông ta không thể tuỳ tiện động vào.
“Nói như vậy là luật sư Lương không sẵn sàng xuất ngựa?” Khuôn mặt đầy thịt của ông ta không nén nổi vẻ kích động, ông ta cố giữ vẻ lịch sự tối thiểu nhất với Lương Duyệt.
Lương Duyệt thở dài một tiếng, đã mất cả hàng tiếng đồng hồ để giải thích thế mà ông ta vẫn không hiểu, “Không phải là cháu không ra tay, mà là vụ án này không có khả năng giành chiến thắng, vì khoản tiền phải bồi thường cho những người thiệt hại theo lý thuyết mà Hoa Vũ phải chi ra sẽ ít hơn cả khoản chi phí theo trình tự của vụ kiện. Việc giám sát quản lý đối với vấn đề vệ sinh, an toàn thực phẩm của nước ta từ trước tới nay luôn rất chặt chẽ, nếu đó là các vụ lớn thì còn phải buộc ngừng sản xuất. Đến lúc đó, tổn thất của Hoa Vũ không còn đơn giản là chuyện bồi thường mấy trăm triệu nưũa. những điều mamà tôi vừa nói là phương án giải quyết tốt nhất cho Hoa Vũ hiện thời. Cháu cảm thấy tốt nhất là Tổng Giám đốc Lý vẫn nên suy nghĩ một chút.”
“Nói thế thì…nếu cứ bồi thường theo lý thì còn cần gì đến cô nữa!” Ông ta dúi mạnh đầu thuốc lá vào chiếc gạt tàn, nói với vẻ giận dữ. Định chỉ dùng mấy lời để từ chối giúp đỡ, mụ đàn bà này đúng là chỉ biết đến tiền mà không biết đến người!
“Vâng, sẽ có luật sư khác của văn phòng chúng cháu phụ trách khi bồi thường, chúng tôi đã phân công nhiệm vụ rất rõ ràng, bây giờ cháu không phụ trách mảng đó nữa, cháu cũng không muốn tranh cơm của người khác.” Lương Duyệt đưa tay xuống phía dưới gầm bàn, thu xếp túi để chuẩn bị â về. Cô đã quen với việc lúc nào cũng mang theo một chiếc túi to tướng, và cũng quen với việc mang theo sổ ghi chép và các loại sách công cụ về luật kinh tế hoặc về pháp quy mỗi khi đi thảo luận công việc với người khác. Điều này không khỏi khiến cho Hàn Ly khâm phục.
“Dù gì thì tôi cũng được cháu nhà họ Trịnh giới thiệu đến. Tôi đã tận mắt chứng kiến cả quá trình cô giúp nó từng bước từng bước giành quyền quản lý Trung Thiên như thế nào. Cô Lương này, có phải bây giờ cô có tiếng tăm rồi thì coi thường vụ án mấy trăm triệu của Hoa Vũ chúng tôi?” Ông ta cười nhưng vẻ mặt không hề biểu cảm, còn lời nói thì cứ ngọt ngào, thân mật như bậc cha chú trong gia đình, rồi sau đó lê thân hình béo mật ra phía sau lưng cô, đặt bàn tay trái lên vai cô, ghé sát cái miệng có cặp môi dày kèm theo hơi thở nóng hổi vào sát mang tai cô, trong khi bàn tay phải vuốt dọc từ trên đến mu bàn tay cảu cô và véo mạnh một cái vào đó.
Con bé này không hiểu mấy năm trước đã chui vào Trung Thiên như thế nào, ai mà biết được? Thế mà bây giờ lại còn làm ra vẻ trinh tiết, liệt nữ, chắc lại chê Hoa Vũ không mạnh bằng Trung Thiên đây mà! Lý Niên nghĩ thầm với vẻ coi thường trong lòng, chỉ cần mình nói rõ quyền lợi cô ta được hưởng, chắc sẽ chạy sang như con chó ngoe nguẩy đuôi cho mà xem.
Lương Duyệt ngồi thẳng người lại, liếc mắt nhìn về phía thư ký của Lý Niên. Người thư ký ấy tỏ ra rất tinh ý, anh ta vội quay người, đứng nghiêm quay mặt về phía cửa ra vào. Lúc đó, Lương Duyệt mới mỉm cười và nói bằng một câu đã cân nhắc kỹ: “Năm xưa tôi lo giúp vụ kiện cho Trung Thiên cũng như hôm nay giải quyết vụ kiện giúp cho Hoa Vũ, đều là vì tình cảm riêng của mình. Vì thế, tốt nhất là bác Niên hãy tin tưởng ở cháu. Nếu Hoa Vũ đổ, cháu cũng sẽ chẳng có cơm ăn, chuyện này cháu hiểu rõ hơn ai hết, vì vậy, cháu nghĩ bác hãy suy nghĩ kỹ về đề nghị đó của cháu.”
Sau đó cô cúi xuống nhìn đồng hồ, “Một giờ cháu còn có cuộc hẹn với công ty khác, cháu về trước đây. Bác ăn và về sau nhé.”
Cô đứng dậy, lạnh lùng, không quay đầu lại nhìn ánh mắt căm hận của người ngồi phía sau.
Lý Niên chăm chú nhìn theo Lương Duyệt, rồi nhìn hai bàn tay của mình vẫn còn giữ nguyên chỗ, mặt sa sầm lại. Nhân viên thư ký vội chạy tới, hỏi: “Tổng Giám đốc Lý, vậy tiếp sau đây chúng ta phải làm gì ạ?”
Lý Niên đập bàn, đáp bằng giọng tức tối: “Còn làm thế nào nữa? Mau đi thống kê đi! Xem có bao nhiêu người đã từng uống sản phẩm nước trái cây của chúng ta và bồi thường cho họ!”
Thật ra không phải là Lương Duyệt không biết cách thu xếp, và cũng không phải là cô không biết cách giải quyết cho mềm mại, cô luôn rất hiểu tâm lý của khách hàng, cô cũng đã quen với việc bị khách hàng cấu một cái, véo một cái trong những bữa tiệc, nhưng lẽ ra ông ta không nên nhắc đến Trung Thiên. Bởi mỗi lần nhắc đến vụ kiện của Trung Thiên cô lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt, giồng như những lời Hàn Ly đã nói: giải quyết vụ kiện Trung Thiên là việc thiếu sáng suốt nhất của cô, một vụ án mà đánh đổi bằng cả cuộc đời.
Việc kế thừa của nhà họ Trịnh từ xưa đến nay luôn rất không êm ả.
Đã có mấy lần nhà họ Trịnh thay đổi về nhân sự, do Chủ tịch hội đồng quản trị Trịnh qua đời từ trước khi giải phóng, nên di chúc của ông đã bị những người kế nhiệm xấu bụng định sửa lại mấy lần, dẫn tới kiện cáo mãi không thôi, mà nếu không chú ý thì sẽ nhanh chóng trở thành vụ án phân tích kinh điển được truyền lại mãi trong khoa Luật của một trường đại học. Chính vì vậy, những người kế nhiệm Trung Thiên, dù là Chủ tịch Hội đồng quản trị hay Tổng Giám đốc, trước khi gia nhập Hội đồng quản trị đều phải viết sẵn di chúc, sau khi qua công chứng sẽ lưu lại ở hai văieät nam phòng luật sư. Các văn phòng luật sư này lúc nào cũng phải rất cẩn trọng trong việc giữ gìn bí mật cho nội bộ Trung Thiên. Điều không may là, di chúc của Tổng Giám đốc Trịnh Hy Tắc lại do Luơng Duyệt phụ trách và đưa vào hồ sơ.
Lương Duyệt đã từng xem rất nhiều bản di chúc đã được công thức hoá, bản di chúc của Trịnh Hy Tắc không có gì khác với những người khác, chỉ có điều khi Hàn Ly cầm nó thì đã nói ra một câu khiến Lương Duyệt phải xem xét, tính toán lại. Anh nói: “Nếu chúng ta nắm được mạng lưới quan hệ trong nhà họ Trịnh, thì sẽ chẳng có gì phải lo đến miếng ăn tới cả mấy chục năm, nếu chúng ta vẫn làm trong nghề này.”
Hơn nữa, cơ hội để nắm lấy cơ hội ấy đang ở trước mắt, đó là vấn đề quyền hành trong nhà họ Trịnh sẽ về tay ai. Hồi còn sống, cha của Trịnh Hy Tắc là Chủ tịch Hội đồng quản trị, đồng thời bổ nhiệm cho con trai của mình Trịnh Hy Tắc là Tổng Giám đốc. Không ngờ, cơn đau tim bất ngờ đã cướp đi không chỉ mạng sống của ông mà còn mang đi theo cả sự tín nhiệm của các cổ đông. Vì thế, người con riêng Trịnh Hy Tắc với nguồn gốc lai lịch không rõ ràng, nhưng cũng vẫn là người thừa kế sản nghiệp nhà họ Trịnh và nơi gửi gắm của các cổ đông một cách danh chính ngôn thuận ấy, lẽ ra phải được tiếp nhận chức Chủ tịch Hội đồng quản trị thì lại rơi vào hoàn cảnh bị người anh họ tạm thời giữ chức Chủ tịch Hội đồng quản trị Trịnh Minh Tắc bãi miễn chức vụ bất cứ lúc nào.
Lúc ấy, là sinh viên vừa tốt nghiệp khoa luật ra, Lương Duyệt rất muốn qua Trung Thiên để nổi danh trong giới, vì vậy cô đã nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ về những mối quan hệ của gia tộc họ Trịnh. Một tháng sau đó, cô đã đứng trước mặt Hàn Ly và nói đầy tự tin rằng: “hãy cho tôi một cơ hội, hãy tạo cho tôi một đầu mối, tôi muốn gặp Tổng Giám đốc Tập đoàn Trung Thiên Trịnh HY Tắc.”
Đúng là ngựa non háu đá.