Nhìn cây kẹo với ánh mắt thèm thuồng…em nở một nụ cười..ngây ngô… -“Hehe..cảm ơn..”--- em chớp chớp mắt…. Tôi mơ màng.. -“Hehe…không có gì đâu…” Không khí đang vui vẻ..hào hứng thì bổng em sầm mặt lại…lườm sang tôi…một tay đặt mạnh lên bàn… -“Nè…ông kia..tối qua đi về nhà bằng zì á…dám nói xe ôm nữa lắm nha..”---em lườm mắt soi mói rọi rõ mọi tâm can của tôi… -“Hehe…tôi qua H đi xe người quen về..”---tôi cười với vẻ mặt ngại ngại… Đúng là không gì có thể qua mắt được em…em cứ săm soi tới..săm soi lui…vẻ mặt của tôi lúc đó… chắc chắn là không tin rồi chứ con gì nữa… -“E hèm..”---em tằng hắng..như muốn tôi nói lại lần nữa… Tôi bật cười nhẹ khi thấy em cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi…đúng hơn là mắt tôi… -“Hehe…Hùng nói thật mà…bộ Vi không tin à..”—tôi cười..đầu hơi chúi chúi vào em..mắt kênh lên như muốn hăm dọa em… -“Người quen nào mà gặp giờ đó hay zị…”--- em chợt nheo mắt…5 ngón tay nhỏ em..chợt gõ lên bàn… tạo nên âm thâm của buổi “khảo sát..”…”cộp cộp cộp cộp..”… Tôi cười…dùng ngón tay trỏ đẩy trán em ra xa…chứ em để gần vậy lát nữa tôi không chết vì hồi hộp thì cũng chết vì “chảy máu mũi..”.. Nhìn gần..khuôn mặt bụ ấm ấy càng hồng..càng nồng..khi mùi hương của em như đang tạo nên một làn sóng mới chạy dọc người tôi…thơm dịu.. cảm giác lâng lâng khó tả… -“E hèm…ai cho đụng tui á…dạo này càng ngày càng gan á nhaz..”---em lườm lườm.. -“Hơ…ai thèm đụng..”---tất nhiên là tôi phải lườm lại… nói gì mà sai bét… Em vẫn giữ khuôn mặt phụng phịu…ánh mắt lườm tít dòm tôi.. -“Nè…nói koy…hôm qua đi zì về…người quen nào..” Tôi cười với vẽ mặt hối lỗi… -“Uhm…thì…hôm qua Hùng đi ... xe ôm…người quen về..”—tôi gãi gãi đầu… Rồi…mọi việc đã sáng tỏ…em dần chuyển ánh mắt tra khảo thành ánh mắt…hờn dỗi… -“Giỏi quá…lần sau không có đi về trễ vậy nữa…”---em dần chuyển sang trạng thái đơ… Tôi xìu mặt xuống…dùng ngón tay gãi gãi vào cánh tay em.. -“Thui mà..biết rồi…hihi…” Bất giác em rút tay lại quay qua lườm tôi.. -“Gì á...dạo này gan quá nha..” -“Hihi…thui nha..đừng có nhăn nữa nhaz..” Tôi và em đang nói chuyện cười giỡn với nhau…thì…một âm thanh lạ lạ mà quen quen vang lên.. -“E hèm…hai anh chị giỡn đã quá hen..” Bất giác tôi quay lại… ngạc nhiên Ý nhỏ Trúc…nó đến hùi nào mà không hay… chỗ này của nhỏ mà… mình phải về chỗ rồi… -“Hihi..H hok biết..”---tôi vừa nói vừa nhảy ra khỏi chỗ… Nó đẩy vai tôi lại…”Thôi ngồi đó đi…xít vô xíu cho tui ngồi cũng được..” Em nghe thấy thế liền phản biện.. -“Thôi…cho nó về chỗ ik Trúc..”—em nói..mặt khảy khảy lên… “Ghai tinh chưa..”--- tôi quay lại lườm em phát..”nhớ đó”.. rồi nhảy phốc về chỗ ngồi… Về đến chỗ ngồi thì lại quay qua nhìn em như một bản năng đã lập trình sẵn… Em vẫn đang ngồi nói chuyện với nhỏ Trúc vui vẻ…lâu lâu nhìn về phía tôi..vô cảm..rồi lại quay qua nhỏ Trúc tiếp tục câu chuyện..”Có lẽ đang nói về tôi..”--- tôi thầm nghĩ… -“Ê thằng khỉ Hùng..! Ra xếp xe mày..!”—thằng Tuấn nhìn tôi… Nó vừa nói thì trống đánh luôn…linh thiệt… Tôi chống tay xuống bàn…đứng dậy..bước ra khỏi cửa thì thấy em…lăng xăng..nhí nhố trong cây bút cầm trên tay… Có lẽ là em đang chạy lên văn phòng lấy sổ rồi đi trực… Cười thầm vì tôi đang yêu một cô bé đáng yêu..nhỏ nhắn đến như thế… -“Lẹ mày..!”—thằng Tuấn lại réo…phá tan không gian “tưởng mạn” của tôi… -“Rồi rồi…! làm gì hối zữ vậy pa..”--- tôi chạy ra sân… Đám tụi tôi sáng nào cũng túc trực ngoài sân..riêng tôi là lớp phó lao động..thì lúc tôi thích ra thì ra…còn không thì thôi…đi long nhong hồi thì nhỏ “cờ đỏ” nó hỏi thăm nữa thì mệt.. Góp một tay giúp tụi nó xếp xe…hồi thì cũng xong…xếp mấy xe khác thì quăng rầm rầm…riêng chiếc martin trắng sữa iu dấu của em thì tôi nâng “như nâng trứng”…hứng..”như hứng hoa..”… Chưa vào lớp vội…vào lớp nóng nực với bức bối chứ có làm gì đâu…thế là quyết định ở ngoài sân tám chuyện với hóng gió chút… May mắn là địa thế của lớp tôi lúc đó…”địa lợi nhân hòa”…một bên là khoảng sân rộng…thống ra sân thì có thể chạy ra cổng… một bên thì cũng là cổng..nhưng “cổng sau”.. cỗng này thì nằm bên cạnh bờ sông… bước vào cỗng thì cũng gặp chỗ lớp tôi đễ xe…cho nên nó cũng mát mẽ lắm…gió song thổi vào lồng lộng… xung quanh thì toàn cây cối “cổ thụ”…mát rượi… -“Hôm wa lúc tao về thì mày với nhỏ Vi đi đâu..”---thằng Tuấn ngồi phốc lên yên xe của đứa nào đó…quay mặt sang hỏi tôi… Tôi quay sang nhìn nó…mắt tròn xoe ngơ ngác.. -“Hửm..uhm…hôm wa t chở nhỏ wa bên chỗ nhà thầy Đức xong t về à…”---tôi cười vu vơ… -“Uhm…”---nó gật gật… chân vu vơ…mặt hướng lên nhìn trời… Tôi và nó lúc bấy giờ cũng có cùng tâm trạng hay sao ấy nhỉ…có lẽ vậy!...nó cũng đang khốn đốn với nhỏ Nguyên lớp Văn kia mà… -“còn m sao rồi..m với nhỏ Nguyên dạo này vẫn liên lạc thường xuyên chứ hả..”---tôi bất giác hỏi… Mặt nó đang hướng lên trời….như đang hứng từng ngọn gió…dịu mát lại tâm hồn nó lúc này.. -“Sao tao thấy khó lắm mày ơi..! nhỏ này hiền lắm…hình như là không biết yêu đâu…!”---mặt bất mản.. -“Thôi từ từ…thì nhỏ Vi cũng vậy thôi…không yêu khi không nhìn thấy đối tượng thôi…”---tôi cười an ủi nó… -“Ò…mà tao thấy m với nhỏ Vi vậy là ổn định rồi đó..”—nó nói…miệng cười như đang chia sẽ cùng tôi.. -“Hờ..ai nhìn cũng nói vậy..thật ra là tao với nhỏ Vi còn khoảng cách lớn lắm..chưa có gì đâu..cảm giác của mày lúc này cũng như bao đứa khác nhìn vào tao với nhỏ Vi thôi…nếu cảm giác m thay đỗi…thì có lẽ lúc đó tao thành công…”--- tôi nói..mặt đăm chiêu như một người rành về tình yêu lắm vậy.. -“Uhm..chắc vậy…mà tao nghĩ mày làm được mà…” -“Hừm…tao không biết nữa…chỉ là yêu hết mình thôi..mà sao mày nghĩ vậy..”--- tôi tròn mắt lại hỏi … miệng cười khảy.. Nó lại nhìn vu vơ một hồi ở khoảng trời nào đó…xa lắm…xa đến nỗi mà tôi còn không bước theo kịp… -“Uhm…thì tao thấy…mày có gì đó rất đặc biệt..mà đó giờ tao chưa thấy thằng con trai nào có…” -“Mày yêu tao hả..”--- tôi cười haha…cảm giác lạ thì là yêu chứ gì nữa… Nó bất giác quay sang chố đầu tôi cái…kèm theo nụ cười..gượng.. -“Yêu cái đầu mày…yêu mày rồi em Nguyên của tao bỏ đâu..” Tôi và nó cười nói biết bao nhiêu chuyện về đời sống hằng ngày… nói thì nói vậy thôi nhưng tôi cũng đang để trong lòng câu “mày đặc biệt..” lắm chứ… chẳng biết là tôi “đã” đặc biệt ở cái điểm nào… Trống đánh…báo hiệu tiết học đầu tiên đã đến…cả bốn thằng cùng nhau nhảy xuống…đi vào lớp cùng những cái “bố đầu” chào hỏi… Cả đám đang đi đến cửa lớp thì thấy em từ xa chạy lại… Thế là tụi này nỗi máu troll lên…thằng hú thằng hét…thằng “e hèm..”… thằng đẩy tôi về phía em… Thấy em đang nhìn tụi tôi với nụ cười… tôi đưa tay ra chào ngại ngại rùi đi thẳng vào chỗ ngồi…nhưng chẳng nhận được “tín hiệu” gì từ em… Lặng lẽ bước vào lớp với cảm giác bình thường… bị lơ nhiều quá nên quen roài… lúc ở ngoài thì em còn chịu nói chuyện với tôi vậy chứ…lúc ở trên lớp em thường không nói chuyện với tôi đâu… có lẽ…sáng nay là một ngoại lệ… Ngồi vào bàn…lấy sách vở ra học…một cách chăm chú…lâu lâu bị lạc cảm giác…bị đưa về một thế giới nào đó…rất gần nhưng có lẽ rất xa…”Tôi và em…trong một ngôi nhà nhỏ…đầy mộng mơ…”…miệng cười sung sướng khi những dòng suy nghĩ đó lại tràn về… Bỗng…tôi điếng người khi một tiếng gọi giật ngược bỗng vang lên.. “Hùng..”--- tiếng gọi tuy ngắn nhưng đầy cảm xúc…! Rùng mình…
CHAP 60:
Mơ màng đưa mắt nhìn quanh…lại biết bao con mắt đang nhìn về phía tôi… Bất giác tôi đưa mắt lên bảng… cô Thành đang nhìn tôi với ánh mặt “trìu mến..”… Chuyện gì đang xảy ra… Tôi đứng lên…đưa mắt tha thiết nhìn cô.. -“Dạ..”… Đọc cho cô vai Peter…!--- cô nói.. “Sax…Peter nào…Peter là ai…mà đọc cái gì…”---một loạt câu hỏi dồn dập vào đầu tôi lúc này… Bối rối thật sự…nhưng tôi vẫn cầm sách lên…”Sách chưa mở ra…WTF..”---hết hồn đặt sách xuống lại… đế cô mà thấy sách tôi còn chưa mở là tội nặng nữa… Thúc tay cầu cứu thằng Hùng Anh…thúc liên tục… -“Ơ…thằng cờ hó này hôm nay bỏ rơi bạn bè…!”---một hồi lâu mà vẫn không thấy nó trả lời zì…nó cũng đơ đơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra… Bực mình…tôi đưa mắt nhìn quanh… cầu cứu sự giúp đỡ của một “thần dân” nào đó… Chẳng dám nhìn sang em…đợi em giúp thì nhục nhã còn gì bằng… ơ mà chẳng hiểu sao con mắt nó vẫn đưa về phía em… -“Hiaz..”--- tôi chợt thở dài khi em vẫn đang chăm chú nhìn lên bảng…vẫn cảm xúc đơ như cây cơ….người gì mà…! Thiệt là… Đưa mắt một hồi thì…”cộc cộc cộc..”…nhỏ Hòa đang gõ bút lên cuốn sách của nó.. ngón tay chỉ vào trang 51… Người bừng tỉnh như vừa sống lại… lật sách từ từ rat rang 51… “Rồi…ok rồi..”--- tôi cầm sách lên..tằng hắng… lấy giọng đọc… -“Hello…How are you..”--- “Peter” cất to giọng đọc… -“Good…are you doing ok?”---“ Lisa” trả lời… Tôi đưa mắt nhìn lên…thì ra nhỏ Thương đứng đợi mình từ đầu…chậc…!. ………. Cuộc nói chuyện giữa “Peter” và “Lisa” diễn ra một hồi thì cũng kết thúc… tôi ngồi xuống..thở phào nhẹ nhõm… Cô tiếp tục vào tiết học của mình… Phát hiện ra bạn bè không trợ giúp…tôi lườm mắt wa thằng Hùng Anh…cúi đầu xuống…hét lên the thé.. -“Móa…sao không chỉ cho tao mạy..” Nó cũng nhăn mặt kèm theo một nụ cười khảy… -“Móa…mày có thấy sách tao còn chưa mở ra hok..”---nó cười.. Rồi..đúng kiểu của 4 ông thần nước mặn… cứ tới giờ Anh là bỏ lơ…ra sao ra..! Nhờ sai người rồi… Mà nếu có biết mà không chỉ thì tôi cũng chẳng trách tụi nó… lỗi ở tôi mà… hehe… Chợt đưa mắt lên nhìn em…! Vẫn vậy…vẫn cái nhìn đơ cảm xúc ấy…hướng lên bảng…! Thà rằng em nhăn nhó..khó chịu trước hành động của tôi… tôi còn biết rằng em đang wan tâm tôi chút xíu…! Cứ đơ như vậy thì em đâu có thèm quan tâm đến tôi… Nỗi buồn chợt thoáng wa trước mặt tôi…mặt xụ lại…cắm đầu vào sách… Tôi trở thành thằng đa cảm từ lúc nào không hay… Rồi tôi chợt lấy một hơi dài vào người… đập vào mặt vài cái cho tỉnh người.. -“Em luôn vậy mà..”--- tôi tự an ủi… rồi cắm đầu vào sách..học tiếp… Những tiết học dài đăng đẳng củng từ từ trôi qua... Khi tiếng trống “tùng tùng tùng..” chợt ập tới thì lúc đó là lúc tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết… Đứng dậy chào cô rồi nhảy phóc ra khỏi chỗ ngồi… mặc kệ sách vở để đó…từ từ tính sau… Tôi đi vòng vòng khắp lớp chẳng có đích đến nào cả…đi vòng vòng…ai kêu lại thì nói chuyện… mục đích cuộc đi dạo này là để tiếp cận với em nữa… -“Hùng…”—ý…ai gọi… Tôi quay lưng lại…nhìn về hướng em đầu tiên…”Ủa…em đâu..ai gọi vậy ta..”--- tôi chẳng thấy em đâu…..vậy tiếng nói kia của ai…Ủa mà em đâu rồi ta… Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi…với những ánh nhìn của tôi rọi khắp lớp… Nhỏ Hà…nó đang nhìn mình cười… đích thị là nó vừa gọi mình rồi… Tôi liền nở lại một nụ cười thật tươi… -“Sao mại..”--- tôi vừa hỏi vừa tiến lại phía nó… -“Hehe…sao sao rầu…bữa giờ sao…kể tui nghe koy..”—nhỏ ham hố muốn biết chuyện của tôi với em… Tôi chợt cười…rồi phịch xuống chỗ ngồi trống kế bên nó… -“Uhm..thì bữa giờ tụi tui cũng nói chuyện bình thường à…cũng chưa có tiến triển gì đâu..” Có lẽ là nhỏ Hà cũng biết trước chuyện này…nhỏ Hà cười hỏi… -“Hehehe..thì tui cũng biết mà…ý là bữa giờ tiếp xúc với nhỏ thì thấy sao..”.. -“Hehe…nhỏ Vi dữ lắm mày ơi…”---tôi lắc đầu…bĩu môi tỏ vẽ sợ hãi… Nó cười phá lên khi đoán trước được những điều tôi nói.. -“haha…thì tui đã nói rồi mà…nhỏ này dữ lắm..cá tính nữa mà…”---nói khí thế với bàn tay vẫy vẫy… -“Uhm..dữ ghê lắm…ủa mà nhỏ chạy đâu mất tiu rồi ta..”---tôi ngó lia trong lớp hỏi.. -“Chà…dạo này quan tâm dữ á her..”---nhỏ Hà chớp mắt hỏi… -“À…thì hok thấy đâu nên hỏi á mà…tại cũng có chuyện muốn nói..”—tôi ngụy biện với một tay đặt lên đầu…gãi gãi… Tôi và nhỏ Hà cười nói biết bao nhiêu chuyện…đúng thật là…nói chuyện với nhỏ này cảm giác thoải mái lắm…chẳng có bức tường ngăn cản nào giữa những cuộc nói chuyện giữa “nam” và “nữ” cả… Nhỏ đột ngột chuyển chủ đề… -“Ủa…dạo này cô Nga sao rồi…thằng Tân giờ chắc nó học bên Phan Bội Châu hả..”… -“Uhm..thì..dì Nga ở nhà cũng may vậy á… còn thằng Tân nó học Phan Bội Châu..”--- tôi cười nói.. -“Uhm…có gì thì cho tui gữi lời hỏi thăm nhen…hehe..”—cười hí hửng… -“Ok..” Tôi nói tiếp.. -“Thôi làm gì làm ik…tui đi ra đây chút..”--- tôi cáo từ… -“Uhm…”--- nhỏ Hà cười.. Tôi chống tay..đứng dậy..bước bỏ một chân ra khỏi ghế thì thấy em hung hục đi vào từ ngoài cửa.. -“Nhỏ Vi kìa…”--- nhỏ Hà kéo kéo áo… -“Uhm..thấy rồi…mà sao mặt sát khí ghê quá…”—tôi chợt giật mình…khi thấy mặt em đơ… cũng không hẳn là đơ…nhưng cũng không hẳn là gần…nó có nét gì đó…vừa tức…nhưng có một vẻ gì đó…gọi là cố kiềm chế.. -“Đâu có…bình thường mà..”—nhỏ Hà tròn mắt nhìn tôi.. -“Uhm..thôi cũng trễ rồi..để bữa khác nói..”--- tôi bước hẳn ra ngoài..quay lại cười khảy với nó một cái rồi bước ra ngoài lan can ngồi… Ừ thì nhỏ Hà nói cũng đúng…vẻ mặt đó của em là bình thường… nếu người ngoài nhìn vào thì cũng bảo như vậy… riêng tôi thì khác…tôi không nhìn em…tôi cảm nhận được cái cảm giác mà em phải cam chịu… nhưng tôi không bao giờ..giải thích cho người khác được…kể cả em… Nhiều lúc em hỏi..”Sao biết..”… Tôi cũng chẳng biết trả lời sao…! Đó là cảm nhận của riêng tôi…rồi tôi cũng sẽ tìm cách giải quyết của riêng tôi…! Nhưng…nó chính xác…! Chính xác đến mức tôi không ngờ…!.. Rằng..”Cảm giác của tôi..cho tôi biết rằng…tôi và em thật sự có cái zì đó…gọi là…duyên nợ..”… Tại sao tôi lại dùng duyên nợ ở đây… tại vì cái duyên tạo ra để người này gặp gỡ người kia…thân thiết nhau qua những cuộc nói chuyện.. còn “Nợ..”..là tôi còn thiếu em nhiều điều…và tôi muốn trả cho em..trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời tôi..(If you know what I means … )…và con muốn trả cho kiếp sau nữa..(tôi tham lam lắm..không có gì gọi là đủ…đối với tôi…)… Bản thân tôi ít nhiều cũng đã qua nhiều chuyện tâm linh … nên chắc cũng đa cảm với nhiều điều… Em cứ..”Anh cứ luôn sống trong cảm giác của anh..” rồi nhíu mày.. Tôi cũng cười…”Ơ…nhưng mà nó đâu có sai phải không em..” Em cũng một chập bó tay với tôi luôn…cứ ngồi ngó lơ rồi nhoẽn miệng cười…nhìn tôi với ánh mắt tha thiết…
Vào lại câu chuyện… Tôi đang ngồi hóng gió trên lan can thì bỗng -“Vi ơi Vi..”--- nhỏ Thơ đang đứng trước cửa…ngoắc ngoắc tay em ra … Giữ nguyên trạng thái thữ xem…có chuyện gì xảy ra… Một hồi sau thì em chạy ra…vẫn giữ nguyên bộ mặt…à không! “Thái độ đó”… lâu lâu có cười với nhỏ Thơ một vài cái… Hai nhỏ đứng cười nói vu vơ một hồi…Ơ..! mà hình như mình có nghe gì “ông Hùng..!..” thì phải… Không biết có nhầm không ta..! Nhưng mà..! tại sao tới khúc “ông Hùng.”--- em lại chợt đơ cảm xúc…đăm chiêu suy nghĩ… -“Chuyện gì..!”.. tôi thầm hỏi.. Nhỏ Thơ này làm chuyện bí hiểm quá…nói chuyện gì mà..làm người ta tò mò ghê… Tôi tò mò là vì …nhỏ Thơ năm cấp 2 ngồi gần tôi… ít nhiều zì cũng biết “rõ” chuyện của tôi và con N… một mặt khác là nó cũng biết rõ “từng yếu điểm” của tôi..! Nhưng nhỏ này là chuyên gia “lất khất..”… nghĩ được 1 nhưng lại ít khi nghĩ ra được 2…thấy sao nói vậy..! ( suy nghĩ của tôi lúc đó thật sự là thế…! Giờ thì có lẽ cũng cãi biến hơn được nhiều rồi..!). Hai cô nương đang tám một hồi thì “tùng tùng tùng…”---tiếng trống đánh báo hiệu giờ ra chơi đã hết… Cố gắng nói cho hết câu chuyện rồi chào nhau…quay lưng đi vào lớp với nụ cười chợt thoáng qua khi còn nhìn mặt… Tôi cũng lẩn thẫn bước vào lớp với biết bao suy nghĩ và khuất mắt hiện lên trong đầu…
CHAP 61:
Tiết học kết thúc một cách vội vã qua các ánh nhìn của tôi dành cho em… nhìn em lâu thật lâu để mong có cái nhìn nào đáp trả… nhưng vô vọng… em chẳng thèm nhìn tôi cái nào…dù chỉ là một cái thoáng qua… Buồn thật… “Tùng…Tùng..Tùng..” tiếng trống kết thúc một ngày học vất vả vang lên một cách dồn dập… quả thật đây là “tiếng trống gọi hồn” mà bọn tôi thường gọi… -“Chiều nay thư viện chứ Hùng..”--- Hùng Anh nó vừa xếp sách vở vào cặp vừa hỏi… -“Ok…chìu nay rãnh…có gì đi tập bóng rỗ luôn..”--- tôi cười… Nó ngạc nhiên nhìn tôi.. -“Ơ…thế mày ko đi học Toán thầy Đức à..” Tôi cười vu vơ rồi trả lời.. -“Hehe…thì tập xong về đi học luôn..” -“Sax…thế mày đem cái thân thể gớm ghiếc của m vào lớp à..”--- nó trợn mắt… -“Hơ…thì tao tập nhẹ thôi…xem là chính…mà mình ngồi cuối mà…lo zì..”--- tôi vẫy tay… vẻ chẳng có gì… Tụi tôi luôn luôn chọn bàn cuối để định cư…đối với các bạn “super cú”…thì đó làm một chỗ ngồi bất lợi… còn đối với mấy đứa long bong như tụi tôi thì đó là một vị trí quá tuyệt vời để đùa giỡn..nói chuyện mà ít bị để ý nhất… -“Móa… thôi về..”--- nó vác cặp lên vai…chào tôi rồi đi ra cửa… -“Uhm..chiều gặp..” Xong xuôi tôi lại đánh mắt về phía em…thấy em đang ngồi ghi chép cái zì đó…chắc là chưa chép xong bài… Tôi “thống” ra khỏi chỗ ngồi…rinh cặp phi thẳng đến chỗ của nhỏ Trúc…ngồi phịch xuống… nhìn em cười… -“Hì..” Liến thoáng em nhìn sang tôi…vẻ khó chịu… -“Gì..”--- lườm phát xong lại cắm cúi chép bài… -“Ủa sao nhỏ Trúc hôm nay về sớm zữ ta..”---tôi nói vẫn vơ nhằm đánh trống lãng… Em vẫn im lặng và cắm cúi vào vở của mình…như chẳng có tôi ngồi đây vậy… -“Sao zị…”--- tôi gãi đầu hỏi…vẻ ngơ ngác nhìn em.. Bất giác em nhìn sao tôi… -“Sao là sao..” -“Chứ sao thấy Vi khó chịu zị…”---tôi hỏi.. Em vẫn giữ cảm xúc đó…chăm chú vào vở rồi trả lời… -“Khó chịu gì…ai khó chịu gì đâu her..” -“Hehe…thì tại H thấy zị mà.. thôi hok khó chịu thì cười cái đi..”--- tôi thúc thúc tay em… -“Không thích..”---ngắn ngọn…rõ ràng… Tôi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra… tôi cứ ngồi nhìn em chép một hồi…không gian im lặng… Trong lớp bấy giờ cũng còn le que lại vài đứa…đóng cửa lớp..rồi cũng lũi thủi ra về… -“Xong chưa Vi..”--- tôi hỏi.. -“Về trước đi…chờ tui làm gì her.”--- em giương đôi lông mày nhăn tít nhìn tôi… giữa trán tạo nên một kẽ sâu hoắm… nghe em nói là do ba truyền lại.. --- có lẽ đó là con mắt nhìn người… của ba em.. chưa được em phát huy hết tác dụng… -“Thì chờ về chung luôn cho vui…”--- tôi chợt buồn… Rồi em…từ từ…sắp xếp sách vở vào cặp rồi đi thẳng một mạch ra cửa…chẳng thèm đợi tôi…dòm ngó tôi… Ra thẳng đến bãi giữ xe…đứng đó…đợi tôi… Chắc là em đang đợi mình về chung đây mà… tôi nhanh nhảu chạy ra…nở một nụ cười tươi roi rói với em…trong lòng mong muốn cầu hòa… -“Hehe..”—tôi vừa chạy ra chỗ em vừa cười Bất chợt em chìa tay ra trước mặt tôi nhưng mắt lại nhìn về hướng khác… -“Chìa khóa…” Giật mình trước câu nói của em..”ò her…mình đang giữ chìa khóa của em mà..”---tôi thầm nghĩ…mặt đang giản cực độ thì nhăn lại tới vô cùng… Tay thò thò vào trong túi…móc ra chiếc móc khóa nhỏ nhắn xinh xắn em tự tay thêu…đưa lại cho em… -“Nè..”---tôi buồn rầu đến cực độ.. Rồi cứ thế….em dắt xe ra ào ào…đi một mạch ra cổng… tôi rảo bước theo sau…chẳng nói được gì…Em nhảy lên xe rồi đạp một mạch về… Bóng em khuất dần trong ánh nắng chói chang của buổi ban trưa… -“Haiz…sao thế nhỉ…”--- tôi thở dài…lẫn thẩn bước wa trạm xe buýt… Thấy tôi lờ đờ tiến lại gần…anh Lĩnh hỏi… -“Sao ku…dạo này học hành sao rầu…sao ngày nào cũng thấy thở dài hết vậy..”--- chớp mắt cười… Tôi cười…rồi khẽ gãi đầu… -“Hehe…cũng bình thường à Lĩnh ơi..” Từ từ tiến lại gần bục của cây đa già… tôi ngồi phịch xuống…nhìn về phía kia cầu…một mặt là để xe buýt…một mặt khác là để ngóng xem em còn đó không… Chợt anh Lĩnh hỏi tiếp… -“Lớp Hùng có nhỏ nào dễ thương lắm hả..”--- mặt ánh lên vẻ gì đó gian tà… -“nhỏ nào… lớp em làm gì có nhỏ nào được..”---tôi cười khay khảy… -“Chắc là em rồi chứ còn ai nữa…” Tôi hỏi tiếp… -“Mà nhỏ đó nó ra sao…ủa mà sao Lĩnh biết..” Anh Lĩnh gãi gãi đầu suy nghĩ một hồi…rồi thốt lên như mới phát hiện ra cái zì đó mới mẻ lắm… -“À…nhỏ cờ đỏ lớp Hùng…nhỏ lùn lùn á…”--- mắt tròn x Rồi..đến đây thì sáng tỏ rồi… chính là em chứ còn ai…khổ quá…đi đến đâu là lôi kéo tới đó là sao..!... Tôi chợt nhận ra … nhưng mà thôi…tôi vẫn im lặng…bình thản như không có gì… -“À…nhỏ Vi á hả…nhỏ đó mà dễ thương gì…”--- tôi phũi phũi tay áo… Nói tiếp… -“Ủa mà sao Lĩnh biết nhỏ Vi..”—tôi ngước mặt lên hỏi…hai tay duỗi thẳng dài trên đầu gối… áo tay dài giỡn một hồi là đen hết hai cái nếp “xăn..” -“Uhm…nghe mấy đứa lớp Lĩnh nói…tụi nó soi gái kinh lắm mà… mà tụi mấy ba khối Lĩnh với đám 12 cũng nói nữa… Lĩnh tò mò á mà..”---- ảnh cười…mắt ánh lên “sát khí”… Tôi cười…chắc cũng đến lúc nói rồi… -“Ủa vậy hả.. em đang thích nhỏ Vi á nhaz…”---tôi cười…mắt đánh lên từng chập… Chợt giật mình… lại một lần nữa tròn mắt nhìn sang tôi… -“Gì…thiệt hay giỡn vậy pa..” Tôi cười nói…vẻ khẳng định… -“Thiệt mà…em giỡn Lĩnh làm gì hơ…hehe..” -“À hà…được..được…nhỏ này được đó Hùng… Lĩnh chấm nhỏ này…cố gắng nhaz…”--- ảnh vỗ vào vai tôi đồm độp… cười khặc khặc… Thật ra mà nói thì phải nói công nhận em rất bắt mắt…cuốn hút người khác ngay cái nhìn đầu tiên… Cả ông già khó tính như anh Lĩnh của tôi còn phải thốt lên rằng “được” thì cũng biết sức là em “cuốn hút” đến cỡ nào… Anh Lĩnh nói tiếp… -“Haha…Hùng yên tâm đi… Lĩnh không dành của em trai đâu mà lo…haha..”--- cười khoái chí… Tôi bất giác nhìn lên…cười nhẹ… -“Hehe… đùa đùa..tự tin gớm chưa…”--- tôi cười… Thật ra là anh Lĩnh của tôi..(con cô 6 tôi..) là mẫu người con trai mà tôi hâm mộ… chăm học…thể thao giỏi…lại đẹp trai lễ phép nữa… có cái tâm rất lạnh…phải nói như vậy…một khi đã muốn từ bỏ cái gì thì sẽ cố gắng từ bỏ cho được… Tôi cố gắng đến giờ cũng chưa “lạnh” được bằng một góc anh Lĩnh tôi… cứ có chuyện gì là nhảy cưng cửng cả lên…! Cha này cũng là tay sát gái “hàng loạt” chứ có ít đâu… -“Hehe…nói vậy thôi…chứ Lĩnh thấy Hùng với nhỏ Vi đó hợp lắm đó… chắc sẽ được thôi…đừng lo…”--- sao ai nhìn vào tôi và em…đều nói câu này…có điểm gì nhỉ…!!!... -“Chưa biết Lĩnh ơi..!”--- tôi lắc đầu nhưng trong lòng đầy khoái chí… Hai anh em đứng chém gió một hồi thì xe buýt tới…chuyến xe buýt hồng…số 4 ..chạy tuyến phan thiết đi lương sơn…có đi ngang qua Phú Long nên anh em tôi leo lên…tiếp tục cuộc chiến giành ghế… Hôm nay tôi thua…phải đứng tựa vào cây cột chỗ cửa ra vào… nhưng mà đứng đây hóng gió cũng mát hơn là ngồi chen chúc…nóng nực… Đang vu vơ hóng vài ngọn gió…thì… -“Ku Hùng mà lớp mình hay đồn đây á hả..” “What…ai đồn mình…mà ai đang nói vậy..”--- tôi bất giác ngoái người lại phía sau lưng… thì thấy anh Lĩnh đang ngồi kế anh nào đó ù ù…mang kính ..xách cặp…trong rất ra dáng cán bộ tỉnh… -“Uhm…nó á…em trai tui á..”---anh Lĩnh nhìn tôi…cười khặc khặc… Tôi đang ngơ ngác…không biết chuyện gì xảy ra…thì anh “ù” ấy giơ tay ra trước mặt tôi…. -“Chào ku…anh là Phúc…chung lớp với anh Lĩnh..” Thế là tôi vặn mình hết sức…xoay người lại để nắm lấy cái bắt tay ấy… cái bắt tay lần đầu tiên của tôi… trong một cuộc giao tiếp…”lớn rồi…!!!!!”… Tôi thầm cười… -“Dạ…chào anh..”--- tôi cúi cúi cười… Xung quanh là cũng toàn dân trường chuyên chúng tôi cả thôi…cũng quen nhau hết trên một tuyến xe buýt…nên cũng không ngại ngùng gì… -“anh nghe lớp anh đồn em nhiều lắm…”---cười mỉm…đầu gật gù.. -“Dạ…đồn gì anh…”--- tôi tròn mắt hỏi… Buông tay ra khỏi cái bắt tay ấy…tôi vịn lại cái cột khi xe buýt đang dừng ở trạm siêu thị… -“Thì tụi lớp anh nó xuống soi lớp em…”---anh Phúc nói…! Tôi cũng hiểu được…tại vì chung khối N1 mà…khối trên thường xuống soi khối dưới để xem có nhân kiệt nào không á mà… Tôi gật gù..”dạ…”…thì anh Phúc tiếp tục nói… -“rồi tụi nó thấy một nhỏ nào đó…dễ thương cực kì…chắc anh xuống kua quá…em làm mai cho anh Hùng..”--- cười phá lên… Bất giác anh Lĩnh thúc tay anh Phúc cái…cười mỉm…mắt đá đá về phía tôi…”Gì pa..!”---anh Phúc thốt lên…nhìn qua anh Lĩnh… -“Bạn gái của em trai tui đó ba…”--- “già” Lĩnh phán câu thiệt là sock não…nhưng mà chắc cũng muốn giữ em cho tôi…--- ổng được cái là tốt và hết lòng với an hem lắm… A Phúc chưa tỉnh người…nhìn tôi…tôi nở một nụ cười…nhìn sang a Lĩnh…cũng một nụ cười… Thế là cái tròn mắt .. mồm há hốc…chỉa sang phía tôi… -“Gì…thật hả..” Tôi cười mỉm trong im lặng… anh Phúc lại tiếp tục… -“Rồi…thôi rồi…chắc anh bỏ cuộc rồi..”--- lắc đầu với điệu cười vu vơ… Mấy ông này chỉ toàn nói giỡn không…chứ có cái gì là thật đâu mà…tôi cười…chẳng quan tâm…hehe.. -“Ủa mà anh…chứ lớp anh đồn em cái gì…”---tôi hỏi.. -“À…anh chưa nói hết… thì có một nhỏ dễ thương là bạn gái em đó.. còn một thằng nhóc đẹp trai dễ thương…thì cũng là em đó… hai đứa xứng đôi quá chứ còn gì nữa..”---anh Phúc vỗ tay đôm đốp…còn già Lĩnh thì khoái chí… “em trai tui đó…giống tui chưa…haha”… Tôi chợt cười phá lên…mặt hớn hở ra… -“Haha…anh cứ làm quá không…” -“Chưa hết…biết là em trai của thằng Lĩnh thì tụi anh còn bất ngờ nữa mà…đúng là anh nào em nấy..”--- anh Phúc cười ra rả… Tôi chỉ đứng cười thôi..chứ chẳng biết làm gì hết trơn…lâu lâu mới có người khen nức nở vậy…trong cái tình huống khó xử này…nói điều gì mà hơi khiêm tốn thái quá hay biểu lộ thái quá…thì người ta kêu mình “Chảnh…”…! Thôi thì im lặng cho lành… lòng khoái chí vô cùng… Hơ hơ…