watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải vềt: game minh châu 2
Ở đây nó được chăm sóc chu đáo quá đâm ra không thoải mái, tự dưng trở thành cô chủ bất đắc dĩ.Trang chẳng cho nó đọng tay vào việc gì với lí do " cậu đang bị thương " , lí do này mà nói cách đây hai tuần thì còn hợp lí chứ giờ vết bỏng đã lành hết cả rồi mà vẫn còn đưa ra.Nó bắt dầu thấy bức bối, nghĩ tới Thùy Chi lại rùng mình, hix, gia sư gì mà lại vô trách nhiệm như nó??? Bỏ bê học sinh gần một tháng trời mà không thèm liên lạc.Cpn pé mà bỏ qua cho nó mới là lạ đó.Vừa chia sẻ với Trang xong giải pháp đâu chẳng thấy chỉ thấy cô bạn cười toe toét.
- Này, cậu có thôi cười không hả?Tớ thấy chẳng có gì đáng cười cả.
-.Cậu sợ Thùy Chi dữ vậy ah?
- Ai pảo tớ sợ nó chứ?Tại tớ là người có lỗi mà, chỉ tại anh cậu thu điện thoại của tớ làm tớ chẳng liên lạc được với nó.
- Vậy thì để anh giúp em nhé?
Giọng nói từ phía sau khiến nó giật nảy mình, anh ấy tới từ khi nào vậy???Giờ mỗi lần thấy sự thân thiện của Minh Anh là trong nó lại trỗi lên sự cảnh giác và lo sợ.
- Ưh, đúng đấy, Chi sẽ không làm gì cậu nếu có sự xuất hiện của anh mình đâu- Cô bạn hùa theo.
Nó nói không thì ích gì vì nếu muốn, Minh Anh kiểu gì chẳng khiến nó nghe theo lời anh ấy.Vi chỉ không biết anh ấy muốn gì khi tự dưng đòi giúp nó thôi.
- Đành làm phiền anh!
Đeo túi xách lên vai, nó chậm rãi bước theo anh ra gara.
- Em lên đi!- Anh mở cửa cho nó, cũng có lúc anh ấy tự lái sao?
Nó tự hỏi rồi vào trong xe, đang loay hoay cài dây an toàn thì
- Bảng kết quả của em này!- Đưa tờ giấy cho nó anh lao xe đi.
Hic.Cầm tờ giấy trên tay mà mặt nó từ trạng thái hồng hào chuyển sang đỏ chín.Xấu hổ quá đi mất.Ya!!!!!!!!.Nó chỉ muốn mặt đất nẻ làm đôi cho nó chui xuống, hết nhìn tờ giấy rồi lại nhìn anh.
- Em lạ nhỉ? Sao cứ thích nhìn người khác bằng ánh mắt chòng chọc đó vậy.Về cái thành tích đó của em cũng đáng tự hào còn gì, người ta nổi bật bằng cách xếp đầu từ trên xuống còn em thì ngược lại.
Minh Anh nói mà không buồn nhìn nó, hix, nó còn có thể phát ngôn được gì đây???Tức mà không nói được gì đành bặm môi lại.
- Không biết có gia sư như em thì Thùy Chi nâng cao thành tích kiểu gì không biết.
Lúc này thì máu nóng đã trào lên tận não rồi, nó quay ngoắt, đốp chát lại:
- Vừa vừa thôi chứ, thấy em không nói gì là anh cho mình cái quyền mạt sát em như vậy đó hả???Anh ngon thì đi mà làm gia sư cho Thùy Chi.
Keettttttttttt...
Chiếc xe phanh bất ngờ làm nó bổ chúi về phía trước, đập đầu vào cửa xe.( ai pảo không cài dây an toàn cho tử tế cơ!Đến là bó tay với Vi.).Nó hết hồn, thôi chết rồi..., nhắm tịt mắt lại chờ đợi một sự giận dữ...
- Em không định xuống xe hả?
- Ơ...
- Tới nhà Chi rồi!
Thở cái phù, nó bước ra không quên lườm Minh Anh một cái đứt mắt (-> gan lớn gớm) rồi đi vào trong.
Mọi chuyện đâu có giản đơn được như cái vẻ bề ngoài,Minh Anh cười.
Sầm...
Cánh cửa xe được đóng lại...
-

Ngày hôm nay Archiri post hai chap xem như là đền bù cho mọi người nhé!

Vi đứng trước cửa phòng con pé học sinh, hít một hơi thật sâu rồi gõ:
- Ai???
- Chị đây!
Cạch! Dường như ngay lập tức cánh cửa được bật mở khiến nó không khỏi giật mình.
- Hì.Chào em!
- Chị vào lộn nhà hả?Em có biết chị là ai đâu???- Con pé mặt lạnh tanh.
- Thôi mà, cho chị xin lỗi, em nỡ đuổi chị đi như thế sao?- Nó- miệng thì nài nỉ trong thì rủa thầm anh Minh Anh đang làm cái quái gì mà chưa tới giải vây cho nó?
- Thế thì nói đi, chị biến đi đâu gần một tháng qua hả? Điện thoại cũng không thèm nghe.Có muốn em bắt chị nghỉ việc rồi bồi thường cho nhớ đời không?- Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng con pé nói mà như hét khiến nó không khỏi ong tai.Kinh khủng quá!
- Em bình tĩnh.Thật ra chị có muốn như thế đâu tại chị bị...-Chưa kịp nói xong lí do thì Minh Anh lù lù xuất hiện
- Tại Vi bị anh bắt ở nhà.
Cả nó, cả Chi đều mở to mắt ngạc nhiên:
- Anh nói gì vậy?- Đây là tạp âm vì cả hai cùng hỏi.
Nó ngạc nhiên vì anh ấy đang nói chuyện mà chính Minh Anh bắt nó phải giữ kín, còn con pé thì há hốc không hiểu quan hệ giữ nó và Minh Anh là gì?!
Anh ấy kéo nó lại sát về phía mình rồi tự hào:
- Ừm, trước sau gì em cũng biết, thôi vậy, để anh giớ thiệu với em: chị ấy là bạn gái anh.
Câu nói đựoc thốt ra một cách tự nhiên nhất có thể, nó định phản biện nhưng cái nhìn như muốn cắt người khác ra làm đôi của Minh Anh khiến nó im bặt.Vi thấy khuôn mặt con pé trở nên tái mét, Chi cười:
- Vậy sao???Giờ em mới biết đấy chị Vi.Hai người giỏi lắm!Hai người giỏi lắm!
Con pé lặp đi lặp lại, trong đôi mắt trong veo là cả một sự hỗn loạn, cứ như là có một cái gì đó đang sụp đổ.Bàn tay Minh Anh lạnh buốt nắm lấy tay nó, càng lúc càng lạnh, cái con người này sao mà lại tàn nhẫn tới thế???
Minh Anh kéo nó đi, hay dùng từ cho đúng là lôi xệch nó ra ngoài, cảm giác bị lợi dụng để làm tổn thương người khác khiến nó chưa lúc nào thấy giận dữ như lúc này.
- Buông ra!!!- Nó hét lên khiến Minh Anh cũng phải giật mình.
- ... - Đôi mắt anh cũng giận dữ không kém, nhìn thẳng nó.
- Anh đúng là đồ độc ác, sao anh lại có thể lôi tôi vào để làm cái chuyện độc ác đó cùng anh cơ chứ???- Nước mắt nó đột nhiên trào ra.
- ...- Anh vẫn im lặng.
- Anh có biết con pé thích anh tới mức nào không???Sao anh lại bóp nát mọi thứ một cách nhẫn tâm tới thế?Đã không thích nó thì đừng có quan tâm một cách giả dối như vậy chứ?Tôi không ác như anh, tôi không muốn làm đau người khác.
- Độc ác ư???- Minh Anh bật cười, nụ cười của ai nếu không phải quỷ dữ?- Em hãy suy nghĩ kĩ trước khi phát ngôn ra cái từ đó về tôi.Em tưởng mình cao thượng ah?Đừng nực cười như thế!
- ...
- Tàn nhẫn không phải độc ác, đối với Chi lại càng không, em xử sự quá giới hạn như thế là đủ rồi.Không hiểu chuyện thì hãy im lặng đi!
Cơn tức giận đã lên tới cùng cực rồi, nó thấy mình bị xúc phạm.
Bốp...
- Anh mới là người phải im lặng!!!!!!



Sắp tới Archiri phải ôn thi học kì không thể post được, mọi người thông cảm nhé!

Bầu không khí lại trở về với sự tĩnh lặng, nó và anh nhìn nhau không ai nói nổi lời nào bởi cả hai đều đang giận dữ và cố gắng kìm nén nhưng có lẽ nó thua Minh Anh, nó không thể chịu được sự ngột ngạt này thêm một phút giây nào nữa.Vi quay lưng bước đi.
- Em muốn đi đâu???
- Không cần anh quan tâm.
Nó định bước tiếp nhưng...
- Cả hai đứa mày đều không được đi!- Một giọng nói ồm ồm vang lên, có chết nó cũng không thể quên được cái bộ mặt gớm ghiếc ấy, hắn vẫn chưa chết sao???Nỗi sợ hãi trong nó lại trỗi dậy, hai bàn tay run run...
- Mày là ai???
- Quên nhanh thế hả Minh Anh???Chính mày đã giết chết đại ca tao và suýt chút nữa thì thiêu chết tao, thật may mắn là tao thoát và đợi được tới cái ngày này, cái ngày mà bọn tao sẽ xử lí mày- Hắn đưa mắt nhìn nó- và cả con pé láo xược này nữa.
- Bọn mày nghĩ là có thể à?!- Anh cười khẩy kéo nó lại gần rồi nói nhỏ:" Em phải bám sát lấy tôi, đợi một lát nữa có cơ hội thì chạy thật nhanh, không được phép ngoái đầu lại, nhớ đấy."
Giờ nó mới thực sự thấy mình là một kẻ thừa thãi ngáng đường, đánh nhau với bọn chúng chưa xong Minh Anh còn phải lo cho nó.Vi bị xoay đi xoay lại như chonh chóng cho tới khi anh ấy hét lên với nó:
- Chạy!!!Nhanh lên!
Cắm đầu cắm cổ, guồng chân của nó lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
- Bắt lấy con pé!!!
Tiếng bước chân dồn dập phía sau khiến nó bấn loạn và lại cố chạy nhanh hơn.Ít nhất nó cũng nhử được vài người như thế chắc anh ấy sẽ dễ đối phó.Sau khi luốn lách qua mấy con hẻm ( nhờ chăm lượn phố với Trang nên thuộc đường ) cuối cùng nó cũng cắt đuôi được bọn chúng.Ngồi thụp xuông nó thở hổn hển.Liệu Minh Anh có sao không???Vi bắt đầu cảm thấy lo lắng, nó đứng ngồi không yên rồi chẳng biết lí trí đã mách bảo điều gì mà nó lại quay lại dù bản thân rất sợ hãi.
Nuốt cái ực, mười mấy người giờ chỉ còn một tên duy nhất.Khi Minh Anh hạ nốt tên đó, nó từ từ tiến lại.
- Đã bảo đi đi mà quya lại làm gì?- Anh nhìn nó khó hiểu.
- Tại...- Không!!!
Vi hét lên rồi chạy về phía Minh Anh, điều gì đã khiến nó lao người tới đó???Điều gì đã khiến nó đỡ mũi dao cho Minh Anh???Nó không biết, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc ấy, như một phản xạ,...
- Vi...
Bế thốc nó lên, Minh Anh lòng nóng như lửa đốt, nhấn ga.Sao con pé lại cứu mình???Sao lại có thứ người ngốc như thế???



Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi Vi, nó lại ở bệnh viện, kể từ ngẩy Hà Nội tới giờ nó có duyên với cái nơi này ghê gớm.Nhìn xuống cạnh tay nó, anh Minh Anh đang ngủ, hàng mi dài cong vút, cặp mắt nhắm nghiền.Nó im lặng ngắm nhìn rồi chợt tim đập nhanh, thình thịch, thình thịch,...cứ ngỡ lớn tới nỗi ai cũng có thể nghe thấy, đưa tay lên ôm ngực, nó cầu nguyện cho thứ âm thanh kì cục này nhỏ lại.
- Em đang làm gì vậy???-Minh Anh nhìn đăm đăm vào cái hành động ôm ngực khó hiểu của nó.
-...- Mặt Vi ửng lên, nó chẳng biết nói dối thế nào cho hợp lí, chẳng lẽ lại nói tuột ra tất cả những gì nó đang nghĩ ->Hix như thế thì xấu hổ chết mất.
- Hay em bị đau???-Thấy anh đột nhiên dịu dàng nó có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn lại im lặng.
-..
- Em có phải bị câm đâu mà tôi hỏi nãy giờ không chịu trả lời câu nào vậy?-Dường như bức xúc không chịu được nữa Minh Anh nhăn mặt
- Gì mà anh hét bệnh nhân dữ vậy?Em đang bị thương mà.
- Thế vết thương đó là do tôi chắc?
- Không phải đỡ cho anh thì em đâu có như thế này!- Nó ấm ức vặc lại, anh ấy đang lảm nhảm cái gì thế nhỉ?
- Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi chưa thấy ai ngốc một cách tàn bạo vô nhân đạo như em.Bảo là chạy đi, khi thoát rồi thì phải gọi người tới cứu tôi ,chứ em lọ mọ tới đó làm gì không biết?
Nếu có thể thì nó cũng muốn cốc đầu mình một phát, sao khi ấy lại không nghĩ ra cái điều tối đơn giản ấy nhỉ???
- Hi, Vi.Cậu thấy thế nào rồi?
Trang xách theo vô số túi đồ vào rồi đặt hết tất cả lên bàn, mỉm cười nhìn nó xong liền quay qua lườm anh trai mình một cái đầy ẩn ý.
- Anh đi gọi bác sĩ...
Khi chỉ còn hai đứa trong phòng cô bạn thân cứ nhìn nó tủm tỉm cười:
- Tớ bị thương câu vui vậy sao???
- Không mà...
- Cớ gì cậu cứ cười hoài thế hả?
- Vi này.
- Gì?
- Vì sao cậu lại cứu anh tớ vậy???
- Không biết nữa...
Vừa gọt táo Trang vừa tiếp tục câu hỏi đầy ẩn ý của mình:
- Chưa bao giờ tớ thấy anh tớ lo lắng cho ai như với cậu?
- Thì tớ đỡ hộ anh ấy nên tất nhiên anh ấy phải lo lắng cho tớ rồi- Nó trả lời tỉnh bơ ( Đầu óc cấu tạo đơn giản tới thế là cùng.Bó tay )
- Không phải thế...
Trang không muốn nói thẳng ra nó đã ngạc nhiên như thế nào khi thấy anh trai mình trút giận lên cái tên dám lớn gan đâm Vi, hắn sống nhưng không bằng chết.
- Ý cậu là gì thế?
- Thôi, không có gì...
Lúc Minh Anh vừa vào phòng, Trang nói cần ra ngoài.Chỉ còn nó, anh và bát cháo, dù gì cũng không thể để bệnh nhân tự ăn được thế nên anh Minh Anh đút cho nó.Chẳng biết hậu đậu thế nào nó khua tay làm rơi thìa cháo trên tay Minh Anh.
Anh chẳng nói gì, chỉ lặng lặng xắn ống áo lên, lau vết cháo dây lên tay.
Một vệt bỏng dài kéo từ bắp tay xuống cánh tay, nó phải đưa tay lên ôm lấy miệng.Minh Anh nhanh chóng kéo ống áo xuống, nhìn nó với ý " đừng nhìn nữa ".
Trong một thoáng, nó đã tự hỏi:lúc anh cứu nó có cảm thấy như những gì khi nó đỡ mũi dao cho anh không???Nó không thể lí giải cảm xúc của mình là gì? Và nó cũng không tài nào hiểu nổi con người anh...

"Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em
Anh không giấu em một điều gì
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh"-Tago


Đừng vội băn khoăn vì sao Minh Anh lại có thể làm nhiều việc như thế khi mà tưởng như anh vô cảm và lãnh đạm với mọi thứ
Có những thứ được nhắc đến lần đầu tiên với nhiều ý nghĩa quan trọng.Lần đầu tiên gặp nó, anh ấn tượng với sự ngây thơ đến không ngờ, lần đầu tiên có người dám nhìn thẳng vào mắt anh với ánh nhìn trong veo tới thế,...Nhiều điều không thể lí giải bằng lời.
Cái khoảnh khắc nhìn thấy Vi ngất xỉu trong căn nhà kho đang bốc cháy, Minh Anh cứ ngỡ như tim mình như đang nứt ra, vì vội vã tới chỗ ấy mà không để ý đến thanh gỗ đang bốc cháy ngùn ngụt rơi xuống, cho tới khi chứng kiến sự phẫn nộ của nó và cả cái cách nó đỡ mũi dao cho anh dù đang rất giận dữ.Càng lúc hình ảnh của nó càng tràn ngập trong đầu anh.Dù muốn phủ nhận nhưng dường như không thể, bởi lần dầu tiên anh cảm nhận rõ một thứ xúc cảm lạ đang len lỏi vào trong con người mình...

*******

Ngồi thơ thẩn một mình trong phòng nó đếm phút, đếm giây sao anh Minh Anh bảo ra ngoài một lát là lại lâu như thế???Tranh thủ bị ốm nó hành hạ anh đủ điều cho bõ ghét, giờ nó nói một đó anh dám nói hai ( mà chỉ dám nói ba nói bốn).Vi cũng bất ngờ vì sự ngoan ngoãn đáng ngạc nhiên đó...
- Chào chị Vi!- Giọng nói này...nó giật mìn ngẩng mặt lên nhìn.
- Chi...
Con pé ôm một bó hoa to vào phòng rồi nhoẻn cười:
- Xin lỗi, vì giờ em mới tới thăm chị.
- Không sao, em tới là chị mừng lắm rồi.Hì.Cứ tưởng là em giận chị cơ,
- À...
Như nhớ ra điều gì con pé chạy tuốt ra ngoài rồi lôi vào một người.
- Xin giới thiệu với chị, đây là anh trai em- Bảo Anh
Đồng thời nghe cái tên ấy và nhìn khuôn mặt ấy khi người đó bỏ kính xuống, nó rụng rời không tin nổi vào mắt mình.
- Chào em, Tường Vi!Lâu quá rồi không gặp!
Toàn bộ các giác quan và cảm xúc trong người nó như bị đông cứng hoàn toàn, quá khứ- một lần nữa nó lại phải đối diện với những gì thuộc về dĩ vãng.Anh vẫn thế, một vẻ đẹp kiêu ngạo và tràn đầy tự tin...

3 năm trước

- Muốn nghe giọng em quá!Hi.Đang làm gì thế em?
- Em muốn ngủ mà không ngủ được tí nào cả...
- Anh ru em ngủ nhé?
- Nhưng mà sáng mai anh phải thi thử mà, có sao không?
- Ừm, đợi em ngủ rồi, anh sẽ học tiếp mà.
- Hi, vâng...
" Anh viết cho em mùa hè yêu thương và anh hát cho em khe khẽ dịu dàng..."
- ...
- Em ngủ rồi à Vi?Hi.Ngủ ngon nhé em.
Vi gập điện thoại trên môi nở một nụ cười....

-Bảo Anh, con pé đó với cậu là thật hả?Đùa gì mà dai thế?
- Nó với cậu thật là hai mảnh đối lập, bọn con gái thích cậu mà biết chắc chúng cười chảy nước mắt mất...
Định hù anh bất ngờ, thế mà cô pé đã phải nghe những lời đó, bàn tay cô pé chợt run lên, nước mắt trào ra.Cô pé khóc vì tủi thân, nhưng quan trọng hơn, anh ấy đã đứng yên, im lặng, anh ấy đã không lên tiếng bảo vệ cô pé.Từ những ngày đầu Vi đã sớm nhận ra sự khác biệt nhưng chưa khi nào cô pé cảm thấy thất vọng như bây giờ.Phải rồi, anh là hoàng tử còn cô đâu phải là lọ lem...Vi chua xót quẹt hàng nước mắt đang lăn dài mãi...

- Lúc sáng sao em không đợi anh?
- Tại em thấy mệt..
- Ưh, nghur sớm đi em nhé!Pb
- Anh này...
- Gì thế Vi?
- Mình kết thúc mối quan hệ này tại đây nha anh?Em không muốn bước tiếp nữa, em thấy mệt mỏi qua rồi.
1 phút...2 phút...
- Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi, em chắc như vậy chứ?
- Vâng.
- Vậy thì tạm biệt em, Tường Vi.
Sợi dây mong manh của anh và Vi đã đứt mất rồi.Cô pé cười...
******

Giữa lúc hai con người nó đang ngập tràn trong kí ức thì Chi lẳng lặng rút ra ngoài, ngay từ khi nghe Vi kể chuyện cộng thêm những gì nó biết về người khiến anh Bảo Anh khổ sở chẳng khó khăn gì để đoán ra nhân vật chính trong cuốn nhật kí của chị Vi là anh nó.
Khoảng thời gian ấy vì muốn trốn tránh tất cả mà anh nó quyết định về sống với bác suốt ba năm cấp 3.Đáng lẽ nó sẽ đợi tới lúc anh về để hai người được gặp lại nhau một cách thật tình cờ nhưng giờ thì không thể đợi nữa rồi, anh Minh Anh là của nó, không ai có quyền cướp anh ấy từ tay nó...
Chi nghĩ mình thật công bằng, nó không cướp gì từ tay chị gia sư, nó không làm gì tổn hại tới chị ấy, nó chỉ trả mọi thứ về với nguyên trạng, nó để chị ấy có cơ hội đối diện với tình cảm của mình một lần nữa, có một niềm tin chắc chắn trong nó mách bảo rằng:"Tường Vi vẫn còn tình cảm với anh trai nó.".Chi thầm mong mọi thứ tốt đẹp để nó được làm người tốt bởi khi mọi chuyện không theo hướng mà nó muốn thì...




Cổ họng như bị nghẹn cứng lại, nó im lặng nhìn anh Bảo Anh đang tiến lại gần mình, Vi không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa, đứng trước anh mà nó không thể thốt nổi lên lời, đột ngột quá, anh đã về thật rồi...
- Thì ra em chính là cô gia sư đã trị được cô em ngổ ngáo của anh- Anh mỉm cười, đôi mắt như viên pha lê đen bừng sáng, nó thấy tim mình như muốn vỡ ra...
- Giờ em cũng mới biết anh là anh trai con pé, người mà con pé luôn nhắc dến với cả một sự tự hào...- Cuối cùng nó cũng lên tiếng được rồi- Anh khỏe chứ?
Cuộc nói chuyện diễn ra dưới cái vỏ là hai người đã từng quen nhau lâu ngày gặp lại có vẻ như rất bình thường nhưng ai mà biết được rằng cả hai đang bị nội tâm giằng co dữ dội, cứ ngõ chỉ cần một chất xúc tác thôi sẽ bùng lên...
Minh Anh nấn ná đứng ngoài cửa phòng nãy giờ, tới lúc này thì hết kiên nhẫn bước vào trong xem ai mà lại nói chuyện với nó lâu đến thế?
- Minh Anh...- Cả hai sững người nhìn nhau còn nó thì há hốc, họ quen nhau ah?
- Cậu về từ khi nào vậy?
- Hi.Chính xác là cách đây 2 giờ 45 phút...
Rồi căn phòng ba người đón nhận thêm hai người nữa.
- Cuối cùng anh cũng về!- Trang cười hiền nhìn Bảo Anh.
Nó - Vẫn chưa hết bất ngờ, tất cả đều liên quan tới nhau sao???
Buổi gặp mặt ngẫu nhiên này khiến cho không chỉ mình nó mà cả Minh Anh, Bảo Anh, Trang và Chi cùng ngạc nhiên, bởi lẽ, họ giờ đã tìm được sợi dây ràng buộc tất cả lại với nhau, và ở một khía cạnh nào đó bí mật về năm con người này đang dần được hé lộ...

******

- Em có thể xuất viện được chưa?- Nó nhìn Minh Anh với ánh mắt thăm dò.
Kể từ lần gặp gỡ bất ngờ ấy, Minh Anh có vẻ xa cách với nó, thời gian anh tới thăm nó mỗi ngày cũng rất ít (ai mà ngờ được Minh Anh nhà mình đang hết sức khó chịu khi thấy Bảo Anh ngày nào cũng tới thăm Vi).Mà sao nó lại quan tâm tới cảm xúc của anh ấy nhỉ???Ra viện hay không là quyền của nó cơ mà???( đến là nản với Vi, đúng là ai cũng hiểu chỉ một người là chẳng hiểu gì.Haizzz.T.T)
- Hôm nay thì xuất viện được rồi!
Nó sung sướng khi nghe anh nói thế, suýt chút nữa là hét ầm lên, vui vẻ thu xếp đồ.Hix.Có mỗi một vết dao đâm thôi mà phải nằm viện những 3 tuần, cứ đà này nếu không cố gắng chắc nó phải đúp một năm đại học quá!
- Xong chưa?
- Hì, rồi.
Suốt quãng đường về Minh Anh không nói với nó một lời nào, Vi không muốn chen chân vào suy nghĩ của anh dù rất thắc mắc và có nhiều điều muốn hỏi.Nó chắc không biết điều khiến nó ghi điểm nhiều nhất trong mắt anh đó chính là biết im lặng đúng lúc.
Chợt chiếc xe dừng lại, nó quay sang anh với ánh mắt khó hiểu:
- Em muốn hỏi gì tôi sao?Cứ nhìn bằng ánh mắt kì lạ đó.- Anh nhìn nó, giá mà nó có thể đọc được suy nghĩ của anh qua đôi mắt đen láy ấy.
- Em là gì với anh?- Vừa thốt ra câu hỏi ngay lập tức nó đưa tay lên ôm lấy miệng, trời ơi, sao nó lại có thể hỏi một câu vô duyên đến thế???( đúng là nghĩ gì nói nấy.^^.)
Hai bàn tay của nó cứ hết đan vào nhau rồi lại tách ra, Vi không ngẩng mặt lên mà xem anh Minh Anh đang cười...


1 phút...2 phút...vẫn im lặng, mặt nó ngày càng đỏ, tai nóng bừng, dù là lúc đầu nó thấy hối hận vì lỡ buột miệng nhưng có lẽ đây thật sự là điều nó muốn biết, xem như nó tự cho mình một cơ hội, một cơ hội để nghe anh nghĩ gì về nó và xác định được rõ ràng mối quan hệ giữa anh và nó chứ thật ra nó cũng không hiểu nổi...Tim nó đập nhanh như thể chưa bao giờ được đập...
- Phái dưới ấy có gì mà em cứ nhìn mãi thế?- Lời nói không được rõ ràng cho lắm ( là vì chàng đang thấy buồn cười đấy ạ :D )
Vi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt anh khiến Minh Anh phải nói là bối rối không biết để đâu cho hết một lúc.Giờ thì không chỉ nó mà tim anh cũng đập nhanh không kém:
- Em...
Tinh...Tinh...Tinh...
- Alo!
Lầm bầm nguyền rủa cái điện thoại, nó đợi cho cuộc hội thoại kết thúc, mong cho anh nói hết cái câu còn đang dang dở.
- Xin lỗi, anh có việc gấp, em có thể tự về được không?Mà thôi, để anh gọi Trang đưa em về.
Chiếc xe lao đi, nó thở dài một cách não nề, chỉ kịp thấy bàn tay anh vẫy qua cửa kính rồi mất dạng.Điều nó cần nghe vẫn chưa nghe xong...

******

Bầu trời kìn kịt mây đen, từng tia chớp lóe sáng báo hiệu một cơn mưa lớn, vết sẹo nơi tay trái nó lại nhức dữ dội...
Rào...Rào...Rào...
Mưa trút xuống ào ạt, bắn cả vào ô cửa sổ, những thanh âm của mưa chưa bao giờ khiến người ta vui và nó cũng không phải là ngoại lệ.Đã hơn 11 giờ, nó băn khoăn không biết anh đã về chưa???( về ở đây là về nơi anh ở chứ Minh Anh không sống chung nhà với nó và Trang.Tất nhiên)
Nó nhìn ra ngoài lần cuối trước khi đóng cửa sổ đẻ đi ngủ, chợt bóng hình của ai đó đập vào mắt nó, từ phái xa nhưng nó nhận ra.Minh Anh anh ấy đang làm gì ngoài mưa đó vậy?Cầm ô, không chần chừ, nó mở cửa.
- Anh...
Vi gần như phát hoảng khi thấy toàn thân anh ướt nhẹp, đưa ô che cho anh, nó muốn giúp anh vào nhà nhưng anh ngăn lại, gạt tay nó, chiếc ô bay ngược, tay nó có máu, nó cố không hét toang lên bởi máu chảy từ tay anh sang tay nó ( mà máu là thứ nó sợ nhất trên đời), dù mưa rất lớn nhưng nó cảm nhận anh đang khóc, giọt nước mắt nóng.Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?Nó đưa tay lau dù biết làm thế cũng chẳng ích gì vì dù nó có lau như thế nào thì khuôn mặt anh vẫn ướt nhưng nó không thể chịu nổi khi nhìn thấy anh khóc, cứ như hai người làm một, trái tim nó vỡ vụn, nó cũng khóc bởi nó thấy đau, rất đau.Cứ thế nó khóc nấc lên...
- Em xin anh, hãy vào nhà đi!
" Mình mà cũng có lúc yếu đuối như thế này sao?".Minh Anh tự nhủ rồi như một phản xạ anh ôm lấy Vi.Anh thấy mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn khịu hẳn chân xuống vì cái sức ép đang đè nặng, những ánh mắt dè bỉu của cả dòng họ về một đứa con rơi, về một kẻ ăn hại cứ bủa vây lấy anh, cư như những nhát dao găm đâm vào rút ra rồi lại tiếp tục đâm...
- Có chuyện gì vậy anh?Nói cho em biết...Đừng làm em sợ...
Tay nó run lên trên bờ vai anh, nó nhìn anh như muốn tìm được một chút ánh sáng nào trong đó.Anh không nói gì, một nụ hôn nhẹ phớt trên môi nó, chữ k mặn chát nhưng hạnh phúc...
Và mưa vẫn cứ rơi, mưa như xát muối vết thương cả hai con người, họ vẫn đứng đấy, ôm lấy nhau như sợ chỉ cần buông lỏng một chút thôi sẽ mất nhau mãi mãi...


Anh đã ngủ rồi, nó không còn nhìn thấy sự đau đớn trên khuôn mặt anh nữa bởi giờ đây trông anh hệt như một thiên thần đang tỏa sáng, một thứ ánh sáng êm dịu làm sáng lòng nó, nắm chặt bàn tay đã được băng lại của anh nó chẳng muốn thả ra một chút nào.Anh ngất trên vai nó và nó vẫn không biết lí do gì khiến như thế, nhưng, phút giây ấy, cái phút giây nhìn thấy giọt nước mắt của anh trái tim nó đã chắc chắn, chắc chán tình cảm của nó dành cho anh, tới mức nó đã nghĩ nếu anh không thích nó thì mình nó thích anh là đủ rồi.Nó chỉ muốn được ở mãi bên anh như thế này thôi, dù cho anh có là quỷ dữ hay thiên thần nó cũng sẽ chấp nhận hết,...

******

Cơn ác mộng lại hiện ra một cách không rõ ràng.
- Không phải con ruột thì không được phép chấp nhận trong dòng họ này.
- Con trai!Chạy nhanh đi!!!
- Bố!!!
Minh Ạnh choàng tỉnh, những giọt mồ hôi lăn xuống, cái chết của bố một lần nữa lại gõ cửa tiềm thức của anh.Nhìn sang bên cạnh, Tường Vi vẫn đang ngủ, rút tay ra khỏi tay nó, anh nhẹ nhàng bế nó lên giường, đắp chăn rồi im lặng ngắm cái khuôn mặt trẻ con búng ra sữa của nó.Vuốt những lọn tóc lòa xòa trên mặt nó, lần đầu tiên Minh Anh không phải kìm nén tình cảm của mình...
Ai mà biết được, cái chuỗi hành động ấy được một người thứ ba chứng kiến tất cả- Bảo Anh dựa hẳn lưng vào tường, cái thứ cảm xúc chết tiệt đang dâng lên trong người anh là gì vậy?Anh có quyền gì để ghen khi chỉ vì sự tự tôn của mình mà anh đã đánh mất nó, phá vỡ cả tình cảm trong sáng mà nó dành cho anh?Lòng tham ư? Không phải thế, bởi chưa lúc nào Bảo Anh thôi nhớ tới Vi, chưa lúc nào tình cảm anh dành cho nó nguội lạnh???Nhưng giờ có còn kịp nữa không???
- Anh không gặp anh em ạ?
Trang ngạc nhiên vì thấy Bảo Anh vừa mới lên lúc nãy, giờ đã xuống rồi.
- Không, anh có việc , có lẽ để khi khác nói chuyện.
- Anh...Anh sẽ không đi nữa chứ?
Câu hỏi của Trang khiến bản thân Bảo Anh giật mình, anh vẫn còn tình cảm với Vi vậy mà trước khi đi du học vẫn bảo Trang đợi( lăng nhăng thế không biết???).
- Ưh.



-Vi ơi Vi, xuống ăn sáng!
Không biết vô ý hay cố tình mà Trang hét toáng lên trước cửa phòng, biết kiểu gì cũng bị anh trai xử đẹp, cô pé không quên khuyến mãi co Minh Anh một nụ cười toe toét rồi phóng như bay xuống tầng.
- Ơ...
Nớ tự vỗ đầu mình, sao nó lại ngủ nhỉ???Định thức để trông anh ấy cơ mà.Khi tỉnh dậy liệu anh có thấy nó đã nắm tay anh rất chặt không ta???Trời ơi, anh mà thấy thì nó rầy chết mất...
- Em không xuống đi còn ở trên đó làm gì?
Anh bước ra từ phòng tắm, mái tóc còn vương nước, nhỏ từng giọt,...
- A...a...a...Sao anh không mặc áo?- Nó hét toáng lên, hai má đỏ bừng( hì, cả đời chưa khi nào nhìn thấy con trai ở trần, thông cảm.)
- Em bệnh hả?Người đang ướt mặc áo bộ em muốn anh ốm sao?- Anh cười hiền khi nhìn thấy bộ dạng ngố không chịu được của nó.
- Hix, cứ cho là thế thì anh cũng phải về phòng anh mà tắm chứ?
- Thì đây lòa phòng anh mà.- Vi chỉ muốn đâm cột điện chết ngay tức khắc, nó đã dìu anh vào phòng mà nhỉ?Sao tới cả cái điều cơ bản ấy cũng quên nữa???
- Xin lỗi, em quên mất.
Xỏ dép vào, nó lọc cọc bước xuống giường rồi đột ngột nhìn chăm chăm vào cái vật thể mình vừa rời đi, bằng cách nào mà nó lên được giường??????!!!!!!Chỉ có một khả năng duy nhất là anh ấy đã bế nó...
Cốp...
Hệ quả của cái việc đi mà không nhìn là nó đã tông ngay vào cửa phòng, đau điếng.Dù rất tức cười nhưng anh Minh Anh vẫn im lặng, lại gần nó:
- Em đi mà không nhìn thì làm sao thấy đường hả ngốc?
- ...- Nó chẳng biết trả lời sao, chú tâm vào khoảng không vô định trước mặt.
- Anh đáng sợ tới thế cơ à?- Minh Anh quay người nó lại, đôi mắt anh nhìn thẳng nó.
- Không...Không đáng sợ.- Vi lắp bắp mãi mới thốt ra hết.
Anh phì cười ôm nó rồi dịu dàng:
- Lần sau dầm mưa thì em nhớ phải thay đồ ngay không là ốm đấy, biết chưa?
- Tại khi ấy em sợ quá...
Khung cảnh đang lãng mạn là thế và có lẽ sẽ còn kéo dài thêm vài phút nếu như Trang không chen ngang:
- Hai người đang làm cái gì vậy hả???Lần sau nhớ đóng cửa nhé!Ôi, biết làm sao bây giờ, em thấy hết rồi.HiHi, thôi cứ tiếp tục đi...
Sầm...
Cánh cửa đóng lại, giờ mặt nó đỏ ngang với cà chua chín, Vi buông tay anh ra rồi cáo lỗi, làm cái việc mà đáng ra nó phải làm khi vừa mới tỉnh dậy...
- Ưm, em về phòng đây.


Kéo ghế ngồi xuống bàn, Minh Anh tranh thủ kiểm tra báo cáo tài chính trong lúc đợi Vi.
- Hôm qua, chú Phong lại nói gì anh ạ?- Trang hỏi nhưng mắt vẫn chăm chăm vào việc rót sữa của mình.
- Không có gì...
- Đừng giấu em chứ, không phải bỗng dưng mà chú ấy muốn gặp anh còn gì.Hay chú ấy biết gì?
- Chưa, em đừng đoán già đoán non nữa.
- Anh không muốn nói cho em chứ gì?Đã thế em sẽ kể hết với Vi rồi bảo cậu ấy hỏi anh, xem anh có dám không trả lời không?
- Em sẽ không làm thế đâu, mà Bảo Anh đã về rồi, thích thì nhanh mà thổ lộ đi, không lại hối chẳng kịp, anh không làm người ở giữa đâu đấy.
- Ê, anh không được đánh trống lảng như thế...
- Đừng trẻ con, sắp tới lượt em rồi.
- Nhanh thế hả anh?
- Đó không phải sở trường của em sao?Đừng để sai sót nhé?!
- Vâng, anh yên tâm.
Sau một thời gian tự biến mình trở thành cô gái nhu mì giờ đã tới lúc nó trở lại với những việc làm quen thuộc, trở lại với tính cách, với con người mà nó cố tình nhấn chìm trong suốt thời gian qua.Nếu anh nó đòi hỏi sự sạch sẽ thì nó muốn mọi thứ phải thật đẹp và hoàn hảo.
- Hai người không đợi tớ xuống à?
Vi ra vẻ dỗi rồi ngồi xuống.
- Tại cậu đấy chứ, làm gì mà chậm rù, anh zai có biết Vi nhà mình làm gì trên ấy mà lâu thế không?
-...- Anh lắc đầu, ngây thơ nhìn Vi
- .Chắc có người thử hết cả tủ đồ rồi mới xuống đây mà, sao dạo này cậu cầu kì thế Vi ? Hay là tại...
Đưa mắt qua chỗ ngồi của anh zai một cái đầy ẩn ý, nó cười đểu giả làm Vi xấu hổ rít lên:
- Cậu có im lặng cho tớ ăn không?Tớ băm làm chả viên bây giờ.
- Ôi, anh zai, cứu em!Chị dâu dọa làm thịt em đây này...
Tới nước này thì Vi không ngồi yên trên ghế được nữa, đuổi theo nó đang nhơn nhơn trêu tức.
- Ai là chị dâu của cậu hả???Đáng ghét...Cậu đứng lại cho tớ...


Tại phòng chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn NW
- Chú cho gọi cháu?
Minh Anh cố điều chỉnh cho giọng nói ở thang lễ phép nhất có thể.
- Cháu đã xem qua báo cáo tài chính và tình hình cổ phiếu của tập đoàn rồi chứ?
- Vâng.
- Vậy chắc cháu biết cổ phiếu của tập đoàn chúng ta đang bị thu mua một cách ồ ạt phải không?
- ...
- Ta đang thắc mắc tại sao giữa lúc tập đoàn đang cực kì ổn định lại có một nhân vật có đủ khả năng làm chuyện này, hình như mục đích của người đó không phải kiếm lời mà là muốn thâu tóm toàn bộ.Cháu nghĩ có đúng không?
- Cháu không hiểu về vấn đề này lắm nên không dám đưa ra đánh giá lung tung.
- Nếu thật thế thì bây giờ là thời điểm thích hợp để cháu tìm hiểu đấy.Ta không tin là cháu không thể tìm ra người đó.
- Cháu sẽ cố hết sức.
- Giờ thì cháu có thể ra ngoài rồi.
Khi anh vừa rời khỏi căn phòng, gần như ngay lập tức chú Phong cho gọi thư kí riêng của mình vào
- Thư chủ tịch.
- Anh hãy cho người điều tra ai đang thu mua cổ phiếu của tập đoàn.
- Vâng.
- À còn chuyện này nữa, cử người giám sát Minh Anh, xem đứa cháu quý hóa của ta đang muốn làm gì...

******

Hoàn thành xong các tiết học ở trường, nó vu vẻ tới nhà Chi, con pé đã đồng ý để Vi kìm cặp, lại còn nói là rất nhớ nó nữa chứ?!KHông biết có tin được không?
Tin...
Nó nhấn chuông và chờ đợi
- Ai đấy?
- Dạ, cháu Vi đây ạ!
Cạch...
Cánh cửa sắt được bật mở, bác quản gia nhìn nó thân thiện rồi thông báo:
- Cô chủ có việc đột xuất nên đã ra ngoài từ lúc nãy.Cháu lên phòng đợi cô chủ một lát nhé?
- Vâng.Hì
Trèo lên cầu thang, nó thơ thẩn thả cho tâm trí mình bay đi lung tung rồi tự cười ửng mặt khi nhớ lại khoảnh khắc anh Minh Anh ôm nó.Có lẽ cảm giác ấy sẽ còn tồn tại cho tới khi nó vào phòng nếu như những thanh âm quen thuộc không đập vào tai, tiếng piano êm dịu tới mức nao lòng, bản nhạc mà anh Bảo Anh đã nói chỉ dành riêng cho nó.Vi đứng sững như bị chôn chân dưới mặt đất, nó muốn thoát khỏi những xúc cảm đang trỗi dậy và giữ chặt mình nhưng sao khó quá.Đáng lẽ nó phải chuẩn bị từ trước là anh ấy đang ở nhà và nên nhanh chóng vào phòng, giờ thì không kịp nữa rồi.
Dường như nhận ra sự có mặt của người lạ, theo phản xạ Bảo Anh ngừng chơi đàn, ngước lên nhìn, đôi mắt anh như muốn hút lấy cái nhìn từ người đối diện:
- Em đến từ khi nào vậy?Sao không lên tiếng?
Anh nhoẻn cười rồi đứng dậy, tiến gần về phía nó
- Em vừa mới tới, xin lỗi đã làm cản trở anh.Hì.Tại em không muốn làm phiền.Bản nhạc này đã rất lâu rồi không được nghe.
- Em vẫn nhớ à?
- Hì, món quà bất ngờ nhất mà em từng nhận được là nó mà.Em đã rất ngạc nhiên khi nghe anh nói anh viết nó cho em.- Nó cười buồn khi nhắc lại
- Lúc ấy anh chỉ thấy em đứng lặng, nhìn chăm chăm,làm anh cứ tưởng mình làm gì sai cơ, hết hồn.
Anh lại nhìn thật sâu vào mắt nó, bầu không khí lại trở về với sự tĩnh lặng.Vi hiểu mình cần làm một cái gì đó...


- Hì, đó là những kỉ niệm đẹp, thuộc một phần của quá khứ rồi anh nhỉ?- Nó ngẩng đầu lên nhìn anh.
- Ừ,...- Bảo Anh gật đầu nhưng sao thấy đắng nơi đầu lưỡi.
- Có lẽ em nên lên phòng đợi Chi, anh cứ tiếp tục đi nhé!
Vi nhẹ nhàng đóng cửa, trái tim nó đập mạnh quá đỗi.Cuối cùng Vi cũng rứt ra được quá khứ.Hẳn nó sẽ còn mãi luẩn quẩn và day dứt về quyết định của mình nếu như...nếu như anh Minh Anh không bước chân vào cuộc sống của nó.
Bảo Anh đứng lặng, " thuộc về quá khứ..." giọng nói của nó lặp đi lặp lại trong đầu khiến anh tê buốt rồi bất chợt nở mọt nụ cười nhạt trên môi...

******

- Ùm!!!- Trang bất ngờ chạm vai nó từ phía sau.
- Hết hồn.
- Cậu đang nghĩ cái gì thế?
- Không, chỉ là đang làm bài tập thôi.
- Thật chứ?
- Gì vậy?Định thẩm vấn tớ hả?Vào phòng đã không gõ cửa rồi, cậu quá nhiều tội đấy Trang- Nhấn cô bạn ngồi xuống ghế nó nháy mắt cười.
- Hì, tớ đâu dám, lỡ có ai đó méc anh trai tớ thì tớ đi à?Nhỉ?
- Chỉ giỏi trêu thôi- Hai gò má Vi ửng lên.
- Hihi, coi cậu đỏ mặt kìa, tối Four A biểu diễn chào mừng anh Bảo Anh trở về. Đi xem nhá?
- ...
- À quên mất, cái hôm kỉ niệm 3 năm, thấy nhóm có 3 thành viên mà cậu không thắc mắc sao?HÌ.Tên nhóm là Four A cơ mà, thành viên vắng mặt chính là anh Bảo Anh đấy.
- Thì ra là thế.Hi, ưh.
Dường như nhận ra sự thay đổi ít nhiều trên nét mặt Trang khi nhắc tới Bảo Anh, nó ngừng làm bài tập, quay người lại nhìn cô bạn thân thật thà:
- Cậu biết anh Bảo Anh chắc là lâu rồi nhỉ?
- Ưh, từ khi tớ còn bé xíu, anh ấy rất tốt với tớ.
- Người mà cậu hây kể cho tớ nghe là anh ấy phải không Trang?
- Ưh.Hì.
Nó lặng người khi nghe cô bạn thừa nhận.
- Thôi, cậu làm bài tập tiếp đi,khi nào ăn tối tớ sẽ gọi.
- Ừ.
Giờ mới thấy quyết định của nó là đúng đắn, thật may nó chưa làm gì tổn thương tới Trang.
Bước xuống cầu thang, cô bạn của nó khẽ mỉm cười " tớ biết, cậu là người anh Bảo Anh thích khi đó Vi ạ!"...











Tải về: sms kute chúc mừng năm mới 2013 
[ ↑ ] Lên đầu trang