Khi những tia nắng đầu tiên vừa lọt vào phòng là lúc nó mắt nhắm mắt mở dậy để chuẩn bị bữa sáng.Vừa rán trứng nó vừa ngó qua cái thời khóa biểu.Haizzz.Hôm nay toàn là môn khô khan.Sau khi dạy con pé Chi phải bay nhanh lên thư viện mượn sách rồi pay tới chỗ học thêm tiếng Anh.Chẹp.Học kém là khổ thế đấy!!!!
- Pà nội ơi!Trứng cháy bây giờ!!!
-Ờ, tớ biết rồi mà.
- Tớ đi làm ở club nên tối về muộn lắm đấy, đừng chờ mà ngủ đi nhá???
- Đi làm thêm...Cậu...???
- Ư, chứ bộ cậu nghĩ tớ giàu chắc???Không đi làm thì lấy đâu ra money???
- Tớ có ý kiến gì đâu, chỉ là ngạc nhiên thôi.Hì
-...
-...
- Chút nữa tới trường cậu đi vào nhanh không người ta soi mói đấy biết chưa?Tốt bụng mới dặn đây này, người cầm tay anh ấy hôm qua không phải cậu tớ cũng bầm dập cho te tua rồi.
Nó đánh ực một cách khó khăn:
- Cậu dọa tớ đấy hả???
- Bộ nhìn tớ giống đang nói đùa lắm à???
- Ưh, cảm ơn đã cảnh báo.
******
Trang nói chẳng sai chút nào, giờ nó mới thấy biết ơn cô pạn của mình ghê, nhờ thế nó mới lẩn nhanh được.
- Sao chịu tới muộn wa vậy???
- Xin lỗi em chị bị tắc đường.
- Ưh, lí do hay nhở???
- Chị xin lỗi rồi còn gì.Hi.Giờ học nhé!Các hợp chất vô cơ.Vấn đề một là oxit.
- Chị ghi lên bảng đi, nhác thấy ớn à?!Lại còn đọc nhanh nữa chứ...
- Ưh, ưh, em mới là đồ pà chằn đấy, khó tính.
Nó rất ngạc nhiên vì khả năng tiếp thu bài của Thùy Chi, phải nói là con pé cực thông minh, giảng một lần là hiểu ngay.
- Hôm nay học thế thôi chị nhá???
- Còn 30 phút nữa mới hết giờ mà.
- Em nhân nhượng học wa giáo án cho buổi hôm nay thì chị cũng phải nhường em chứ?- Đổi tông nhanh chóng, con pé mở to hai mắt.Hic, đáng sợ!!!
- Em nhớ học lại bài, phải thuộc hết tính chất đấy.Chị về, được chưa???
Toan thu dọn đồ nó thấy con pé giữ tay mình lại, hỏi một cách chăm chú:
- Chị Vi kể đi.
- Kể gì cơ???- Nó ngạc nhiên không hiểu con pé nói gì.
-Về người đầu tiên chị yêu ấy.
- Hì, chị chưa có người yêu mà.
- Thật không?
- Thật.
- Thế sao trong này lại...
Chi giơ quyển nhật kí mà nó luôn mang theo bên mình ra một cách thản nhiên.
- Em...sao em lại cầm nhật kí của chị???
- Hôm ấy đồ của chị pị ướt, chị phơi khô xong quên lấy nó về mà.
( Vi có hai quyển nhật kí, một là mới mua để ở phòng trọ, một là quyển nhật kí rất có ý nghĩa với nó vì gắn liền với một số chuyện.Còn chuyện gì thì tác giả sẽ bật mí ngay sau đây.)
Lấy lại quyển Nhật kí, nó cất cẩn thận vào trong túi rồi ngẩng mặt lên hỏi con pé với một chất giọng không thể buồn hơn ( khônh buồn sao được pí mật riêng tư của nó đi tong rồi còn đâu???!!!)
- Em đọc hết rồi còn muốn chị kể gì nữa???Chuyện cũng lâu rồi.
- Chi thừa nhận nhé!
- ???
- Em đã đọc nhật kí của chị đâu???Em không có sở thích xâm phạm sự riêng tư của người khác.
- Thế từ nãy giờ...
- Tất nhiên là em gài hàng chị rùi...Hi2.
- Em...Em...
Tuy thấy tức vì pị con pé lừa nhưng nó thấy thoải mái hơn hẳn.
- Dù sao nó cũng là quá khứ rồi, giờ kể cho em cũng được.
Chi lại gần cửa sổ, mở bung cả hai cánh, nó hít một hơi rồi bắt đầu.
- Đó không thể xem là người yêu của chị vì có lẽ tình cảm chỉ có từ phía chị mà thôi và mối quan hệ kì lạ ấy cũng chỉ vỏn vẹn có 24 ngày...
-...
- Khi ấy chị mới bước chân vào cánh cổng trường cấp 3, tức là bằng với tuổi em bây giờ, chị đã gặp người đó...
Nó không muốn khơi lại nhứng gì thuộc về dĩ vãng vì điều ấy luôn khiến nó thấy buồn, đau.Rõ rệt nhất, minh chứng nó chưa thể quên là khi nghe lại bài hát ấy vào đem hôm đó, nó vẫn khóc như cái phút giây Vi dũng cảm nói hai đứa kết thúc.Nực cười wa, nó đã tự ảo tưởng, đã là gì của nhau đâu mà kết thúc???Vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, nó quyết định hủy chuyến đi tới thư viện và ở lại ăn tối với pé Chi.Từ sau lúc nghe nó kể chuyện tới giờ con pé không nói lời nào, có lẽ Chi không muốn chạm vào vết thương chưa lành sẹo của nó.
- Chuyện chị kể nghe cứ như phim Hàn ấy.Hì.Chị Vi của em cừ thật.
- Em đang nói móc chị đấy à?- Nó vờ dỗi rồi mỉm cười.
- Đau có, em nói thật mà.Chị Vi có muốn biết vì sao em thay nhiều gia sư không???
- Vì họ không hoàn thành vai diễn trong cái mớ kịch bản tài tình mà em viết.Tội nghiệp!!!
- Hi2.Chị nghĩ một cô nhóc có tâm hồn thánh thiện như thiện sứ thế này độc ác thật hả???
Sặc, suýt chút nữa thì nó phun ra hết ngụm canh đang uống dở.Đầu óc con pé có pị làm sao không nhỉ???"thánh thiện như thiên sứ"???Cha mẹ ơi!!!
- Em tự sướng quá rồi đấy!Thiên sứ???Ặc Ặc!Nếu không phải em thì còn ai bày ra cái trò hành hạn người khác này nữa chứ?
Chi cười tươi:
- Thế mà có đấy!
- ???
- Hi.Tất cả mọi việc đều nằm trong kịch bản mà trợ lí em viết, nhờ anh ấy mà không có gia sư nào có thể ở lại nếu em không muốn.
Ngẩng mặt lên trong khi con pé đang hết sức thản nhiên thì nó ở trạng thái đơ hoàn toàn.Trên đời còn có loại người đó nữa sao?Kẻ đã gián tiếp khiến nó khổ sở.Gru!!!Cái tên rởm đời nào vậy trời???
- Chị là ngoại lệ đúng không???.Chị đã thắng cái mớ giấy lộn của hắn.
Nó cười gượng khi nghĩ tới chuyện vượt qua mình được cái tên đáng ghét chưa biết mặt.
- Giờ tới chị tự sướng đấy, tại em thyaays chơi với chị vui và phần kịch bản ngày cuối cùng ác quá nên em mới quyết định dừng lại.Trợ lí của em là NO.1 mà.
- Làm gì mà em tự hào về cái tên biến thái đó quá vậy???Chị mà biết là ai chị sẽ cho hắn một trận, em nói đi, hắn là ai???
- Ai biến thái cơ???Em không nói với chị.Lỡ chị làm gì anh ấy thì lấy ai chơi với em???
- Em chơi với chị là được rồi.Nói đi nào...
- Thôi, pật mí cho chị vậy, anh ấy học cùng trường với chị và là một handsome boy.
Thây kệ hắn có handsome hay không nó vẫn phải đi học đã.Lúc về con pé Chi nhét cho nó một đĩa nhạc kèm theo nụ cười toe toét:
- Hay lắm đấy, chị nhớ nghe nhá?
- Ưh, chị cảm ơn.Pb em.
Rời khỏi nhà con pé, mặc dù đã gắng hết sức nhưng vì lí do tế nhị chân ngắn nên nó pị lỡ chuyến, phải đợi( thật ra chân ngắn nhưng người không ngắn tẹo nào 1m 65 cơ mà.^^.)Ngồi gật gù ở bến đợi suýt chút nữa là nó lại lỡ chuyến tiếp vì cái tội ngủ gật.Vừa lên xe, Vi cố tìm cho mình một chỗ ngồi hàng đầu cạnh cửa sổ nhưng thảm thay mấy chỗ ấy đầy người mất rồi thế là đành phải lủi thủi chui xuống cuối xe.( đến là tội nghiệp!)
Ipod chạy bài Đổi thay của Noo.
...Nhớ tiếng mưa rơi ngày xưa lúc đôi ta còn nhau khi tình yêu bắt đầu...
Bài hát buồn đến nao lòng, bên ngoài trời cũng đang mưa, những giọt mưa nhỏ và nhẹ lất phất rơi in thành từng giọt nơi cử kính.Đang chìm đắm trong mớ cảm xúc hốn độn đột nhiên ai đó tựa đầu vào vai khiến nó giật bắn mình.
Bên cạnh nó có người sao???Lúc nãy lên xe làm gì thấy ai ở chỗ này nhỉ?Sao lại tựa đầu vào vai người ta rồi ngủ ngon lành như thế???Ngược đời ghê gớm, trong phim chẳng phải cô gái sẽ vô tình tựa đầu vào vai cháng trai à?Sao tới lượt nó lại thế này nhỉ???Dù hơi uất ức nhung nó cũng ngồi yên, để cho cái khuôn mặt pị kính choán hết nửa ngủ ngon lành.Nêu cậu ấy không đeo kính hẳn sẽ rất đẹp trai vì làm gì có ai xấu xí mà lại có làn da trắng tinh và mềm hơn cả con gái chứ? ( Vì sao biết là mềm nhỉ???.^^. tác giả cũng không pít đâu nha!).Mũi và miệng đều toát lên một vẻ hoàn hảo không chê vào đâu được.Tả người ta rồi nghĩ tới mình sao mà tủi thân.Haizzz.
Chẳng kịp vẩn vơ lâu, xe dừng tới bến nó cần xuống, Vi nhẹ nhàng rời đi không quên kèm theo một nụ cười trong sáng chào kẻ tạm được gọi là mang ơn nó.
******
Lúc Vi vừa bước xuống, Minh Anh tháo kính nở một nụ cười khó hiểu???Cậu cũng rời đi ngay sau đó bởi có một cái hẹn đang chờ...
- Anh luôn tới đúng giờ nhỉ?Hi-Trang ngồi trên chiếc xích đu, chân khẽ đong đưa.
- Còn em luôn là người tới sớm, đợi anh lâu chưa?
- Hì.Vừa mới thôi ah.Anh cũng lại đây ngồi với em đi, xa cách dễ sợ.
Khi Minh Anh ngồi xuống, Trang ngước mắt lên nhìn anh trai, bây giờ anh mới để ý kĩ đôi mắt long lanh của em gái mình có vương chút nước, nó đẫ khóc ư?...
- Lúc chiều mẹ gọi điện cho em...
-...
- Mẹ pảo anh với em sang đấy sống cùng mẹ...
- Và dượng...- Bỏ nốt hai từ còn thiếu, anh đan hai tay lại với nhau suy nghĩ về một điều gì đó xa xăm.
- Anh có đi không?
- Em định sao?
- Em không biết nữa, trong điện thoại mẹ đã khóc anh ạ, mẹ bảo là mẹ nhớ hai đứa mình, em thấy thương mẹ nhưng em không muốn phá hỏng cuộc sống mới của mẹ...
- Vậy thì hãy ở lại, anh cũng đang cần em giúp.
- Anh...định...- Sau một hồi im lặng Trang cũng gật đầu, nó cần hoàn thành một số chuyện cùng anh.
" Vào đêm hôm ấy gió và mưa cuốn đi nàng trăng và anh đã đến dưới màn mưa khẽ hôn nhẹ nhàng..."
- Alo?!
- Ưh, hi, tớ về ngay đây, cậu đợi một lát nhé!
Trang đứng dậy bỏ điện thoại vào túi cười:
- Em về đây.Nhỏ bạn cùng phòng đã ra chỉ rồi, không về nó nhốt em ở ngoài lun.
- Em chuẩn bị về sống ở nhà ba mẹ đi, nó bỏ trống lâu qua rồi, với lại...
- Em sẽ làm thế...khoảng thời gian này chỉ là thử nghiệm mới thôi anh.Hi.Nhà ba mẹ có cô giúp việc lo rồi.Em muốn thử tự lập.
- ...
- Anh hiểu nhỉ?
- Ưh, em đang thay đổi...
- Theo hướng tích cực đúng không anh???
- Ưh.
- Hi.Đến anh trai em còn ngạc nhiên vậy chắc Anh Ấy sẽ bất ngờ gấp đôi- Mắt Trang chợt long lanh khi nghĩ tới ai đó.
- Ừm, cũng sắp về rồi.
- Vâng, sắp về rồi...
******
- Này em!- Cô thủ thư khẽ lay cánh tay nó
- Ơ, dạ- Theo một phản xạ rất chi là tự nhiên nó giật nảy mình tỉnh giấc, thôi chết, nó ngủ quên béng đi mất.
- TỚi giờ đóng cửa rồi em!- Vẫn bằng chất giọng nhẹ nhàng cô nhắc nó.
- Em xin lỗi, hì, cô đợi em một lát.
Vội vã thu dọn đóng tài liệu tùm lum bày la liệt trên bàn nó cho cả vào túi rồi nhanh nhẹn phi ra ngoài, không quên nở một nụ cười tươi chào cô.
Ọc...Ọc...
Bụng nó bắt đầu biểu tình, phải thôi đã gần 8 giờ tối mà nó đã bỏ vào miệng cái gì đâu. may mà hôm nay không dạy Chi không thì chẳng tưởng tượng nổi con pé sẽ nổi đóa lên thế nào? Khi chỉ còn cách cổng trường vài bước chân, nó thấy một con chó nhỏ, phải nói là rất dễ thương chắn đường mình, hình như run lên từng chặp do lạnh nên bộ lông trắng muốt khẽ chuyển động, Vi ôm con vật pé nhỏ vào lòng cười tươi:
- Em lạnh hả?Không biết chủ em đâu mà để em đi lạc thế này nhỉ?- Nó đứng dậy nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở một người đang tiến tới.
Đây là một sự tình cờ ư???Vi bất ngờ nghi hoặc một chút về thị giác, đó chẳng phải anh Minh Anh sao?Người đã tung quả bóng hôm ấy.
Chỉ khi anh đứng đối diện, cách nó vài bước chân thì Vi mới chắc chắn là mình đúng.
- Chào em!
- Chào... anh!-Nó giật nảy mình lắp bắp sao bỗng dưng nó lại lúng túng thế này không biết, vì ngại người ta hay tại mùi hương của hoa sữa đang ngào ngạt mũi khiến nó nói không nên lời.
- Ừm,...
Đôi mắt anh hướng xuống con chó đang khẽ cựa quậy trong tay nó, Vi không vô ý tới mức chẳng nhận ra điều ấy, thận trọng trao con chó cho anh, nó mỉm cười:
- Con chó của anh ạ?Nó rất đáng yêu!
- Cảm ơn vì lời khen của em, Pi chào đi nào?!
Anh thì thầm, chân trước của con vật như duỗi ra, lắc lắc làm nó phì cười.
- Tạm biệt!Hẹn gặp em sau!-Minh Anh mỉm cười, đôi bông tai sáng lấp lánh
- Chào anh!
Cuộc gặp gỡ diễn ra chóng vánh nhưng Vi vẫn không tin được là mình có thể nói chuyện bình thường với anh- một ngôi sao khó với?!Nó quên mất mặc cảm trong thoáng chốc vì ánh mắt thân thiện anh ấy dành cho nó.Vi đâu biết được rằng nụ cười thiên thần tắt cái rụp khi anh vừa quay đi.Bởi đơn giản, đằng sau cái vẻ thư sinh ấy không phải là một thiên thần, thiên thần chỉ là chiếc mặt nạ, một vai diễn anh cần hoàn thành mỗi ngày,...
Thả người xuống ghế, Anh ngả người ra sau mệt mỏi, hàng mi dài cong bất động, trong căn phòng bóng hình anh hiện lên một cách đơn độc, đổ dài trong không gian tối đen.
- Thưa cậu chủ?!- Quản gia hỏi khẽ thoáng chút lưỡng lự khi biết mình đang làm phiền anh nghỉ ngơi.
- Chú cứ tiếp tục đi, cháu không sao...
- Việc thu mua cổ phiếu của chúng ta đang gặp trục trặc...
-???
- Bởi cổ phiếu đã được chủ tịch chọn mặt gửi vàng thế nên rất khó khăn.
- Chú thử trả giá cao hơn chưa?
- Ừm, đã thử thương lượng nhưng không được.
Bàn tay nấn ná trên trán một lúc rồi thả xuống, ánh mắt anh chợt sắc lẹm, vô cảm:
- Vậy thì xử gọn hết đi!
- Tất cả???
- Tất cả.
Gió rì rào lay động, mưa bắt đầu rơi nặng hạt dần, âm thanh khô khốc và tàn nhẫn cứ thế đâm thẳng xuyên thấu xuống nền đất.Đâu mới là con người thật của Minh Anh?Điều gì đã mang anh tới những chiếc mặt nạ giả dối, những vở kịch???
sms: Thùy Chi
...................................
Một dãy chấm dài mãi, nếu bình thường hẳn anh đã làm tốt vai trò của một hero, lo lắng hỏi thăm hay tới nhà Chi nhưng giờ Minh Anh muốn tháo những chiếc mặt nạ ra một lát, chúng làm cậu thấy ngột ngạt...
*******
Lân la đường sã chán cuối cùng nó quyết định mua gà rán nhưng giờ ở phòng trọ chẳng có ai, ăn một mình thì buồn thế là khỏi chần chừ, nó đổi hướng tới nhà Chi.Trời mưa đúng là bất tiện, đang lẩm bẩm cằn nhằn do bị mưa té ướt hết gấu quần suýt chút nữa thì nó lăn đùng ra ngất vì hết hồn khi thấy ai đó đang ngồi ngoài mưa, ngay trước cửa nhà con pé học sinh.Lại gần nó mới hoảng hốt nhìn Chi nhắm nghiền mắt.
- Chi!!!Chi!!!Em sao vậy???- Vi lay mạnh con pé nhưng không có chút cử động nào dù là nhỏ nhất.
Nó vội vã nhấn chuông, tay đỡ lấy Chi...
Đắp chăn lê kín cổ cho Chi, Vi ngồi thụp xuống nền quan sát.Con pé mới chỉ 16, mắt nhòe nhoẹt mascara, người nồng nặc mùi rượu , thuốc lá, tất cả những thứ ấy chưa bao giờ phù hợp với lứa tuổi như em.Nó thật sự ngạc nhiên khi bác quản gia bảo đây là chuyện thường xuyên.Em đang làm gì???Tự tàn phá mình sao???
Chợt bàn tay em nắm chặt, trán nhăn lại như đang chịu nỗi đau nào đó ghê gớm lắm, mồ hôi lấm tấm, nước mắt Chi trào ra, em hét lên:
- Đừng mà!!!
Nó ôm lấy Chi, xoa lưng con pé như một cách đõ dành,thì thầm:
- Không sao đâu em chỉ là mơ thôi, có chị ở đây rồi.
Khi cô học sinh nhỏ vừa thiếp đi được một lúc, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên từng hồi- điện thoại của Chi.Sau một thoáng lưỡng lự nó quyết định nghe máy, cuộc gọi từ anh trai con pé:
- Alo?!- Vi ấn nút, điềm tĩnh.
- Em về nhà chưa Chi???Đừng đi bar nữa, nghe lời anh về nhà đi cưng!- Giọng nói êm ái vang lên, quen quá, sao lại có thể giống tới thế???Nó lắc đầu tự thức tỉnh mình.
- Xin lỗi, tôi không phải Chi, em ấy đã về nhà và hiện đang ngủ.Có gì mai anh hãy gọi điện nhé!
- Vậy cô là ai?
- Tôi là gia sư của Chi.
- Làm phiền cô bảo quản gia chăm sóc em tôi cho tốt, mai tôi sẽ gọi lại.Chào cô!
- Chào anh!
Chưa bao giờ Vi thấy Chi nhắc tới anh trai trong những câu chuyện của mình nhưng nó không mù mờ tới mức không nhận ra sự hiện diện của người này.( Vi đã từng xem ảnh chụp hồi nhỏ của gia đình Chi mà!).Thắc mắc được một lúc, nó thấy hai mắt mình bắt đầu díp lại rồi thiếp đi lúc nào không hay,...
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ dội thẳng vào mặt làm nó bừng tỉnh, nhìn chiếc chăn trên người mình mà ngạc nhiên, tối qua rõ ràng nó ngồi dưới nền nhà mà nhỉ???
- Chị dậy rồi hả???HI.
Chgi bước ra từ phòng tắm nở một nụ cười yếu ớt, sắc mặt con pé đã bớt xanh đi.
- Ưh, em còn mệt nữa không?
- Chỉ hơi nhức đầu một chút xíu nữa thôi.
Thật ra nó định hỏi tại sao con pé lại trở về nhà trong cái tình trạng say mèm ấy nhưng không biết phải hỏi như thế nào, đang như gà mắc tóc thì Chi chợt tiến lại chiếc ghế đặt trên giường, ngồi vào đấy, giọng em chua chát:
- Hôm qua là sinh nhật em.
Vi đãng trí quá đã ghi ngày này vào trong lịch rồi lại quên, sinh nhật một mình chắc con pé buồn lắm:
- Chị xin lỗi vì quên mất
- Hì, không sao đâu, bố mẹ em họ cũng đâu có nhớ, chị không phải bận tâm làm gì, em quen rồi.
..."Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay"...
Tiếng chuông điện thoại phá bĩnh những tâm sự chấp chới trong lòng nó về câu nói của Chi, con pé nhấc máy:
- Anh ạ!
- Hì, em không sao.
- Em về sớm rồi mà, thật đấy!
- Dạ vâng, thế nha anh!Pb.
Khỏi cần hỏi Vi cũng biết là anh trai con pé, nghĩ lại tối qua cũng thấy bực mình, ai đời nói chuyện với con gái mà giọng lại lạnh tanh, kiêu ngạo vô bờ bến như thế chứ???
- Hôm qua, lúc anh em gọi, chị đã nói chuyện với anh em ạ?
- Ơ...Sao em biết...
- Hôm qua có cuộc gọi tới hơn một phút, trong máy vẫn còn lưu đây này.
- Ưh, anh em gọi hỏi xem em đã về chưa và nhờ chị bảo quản gia chăm sóc em- Nhả từng chữ đều đều như đọc kịch bản, nó không buồn ngẩng mặt lên.
- Anh ấy lúc nào cũng lo lắng thái quá như thế.
- Em nên vui mừng khi có một người anh trai luôn quan tâm tới em như vậy.Nhưng sao chị chưa bao giờ chị thấy em kể về anh em.
- Vì anh ấy là niềm tự hào của em, là chỗ dựa vững chắc khi em muốn ngã, một người có ảnh hưởng tới em như vậy em mà nói, em sợ ...em sợ chị sẽ thương hại em và cho là em yếu đuối.
- Vậy sao giờ em lại nói hả ngốc?
- Ví giờ em tin chị.
Nó thấy vui khi nghe Chi nói thế.
- Xem chịn đang tủm tỉm cười kìa, người đâu mà dễ vui lạ.
- Thử đặt vào vị trí của chị coi, em có vui không, có phải ai cũng như người nào đó máu mủ ruột rà với em.
- .Chị đang đá đểu anh em hả???
- Em cười gì vậy?Bộ không phải chắc?
Thùy Chi cáng cười lớn, nó không biết phát ngôn của mình đang phạm một sai lầm hay ho.
- Như chị chưa chắc nhiều người thích nhưng tự tin, kiêu ngạo như anh em thì vô số đấy?!
-...
- Anh ấy là niềm mơ ước của biết bao người.Hì, không phải em pr cho anh trai nhưng với em, anh em luôn hoàn hảo.Chị sẽ thấy rõ điều em nói hki tiếp xúc với anh ấy.Hì, em sẽ giới thiệu hai người với nhau- Con pé nở một nụ cười XẢO QUYỆT.
Đang định phản biện thì ai đó gõ cửa.Chi đứng đậy, lặng đi chừng hai giây rồi nói:
- Vào đi!
Cánh cửa bật mở, bạn có tin được người đó là ai không???( Hì, ai cũng biết nhỉ???Tác giả bật mí hết rồi còn gì?)
Nó lớ ngớ tới mức suýt làm rơi ly sữa trên tay.Minh Anh!!!Tiềm thức nó dội ngược cái tên ấy vào đầu, chưa hết ngạc nhiên nó lại được một phen mở to mắt khi Chi rất tự nhiên, chạy về phía đó và ôm chầm lấy anh.Nó chẳng biết, chẳng thể cắt nghĩa mớ cảm xúc bên trong mình.Minh Anh và con pé quen nhau sao???Giữa họ là mối quan hệ gì???Đừng hiểu nhầm, đó chỉ là một sự tò mò, muốn biết sự thật mà thôi.(-> lí do hợp lí nhất mà nhân vật của tác giả nghĩ ra được)
- Em nhớ anh quá! Sao anh không giữ lời hứa, không tới thăm em???-Chi trách móc.
Anh nhẹ nhàng đẩy con pé ra, mỉm cười:
- Tối qua em không sao chứ?Xin lỗi anh để quên máy ở nhà nên...( Minh Anh nói dối không chớp mắt nhỉ?.^^.)
Bỏ lửng câu nói, cuối cùng ánh mắt anh cũng nhận ra sự hiện diện của một vật thể đang đứng như trời trồng là nó.
Quay đầu lại, hình như thấy có lỗi với nó, con pé khoa chân múa tay giới thiệu:
- Hi, giới thiệu với chị đây là anh Minh Anh.
- Ưh, chị biết.
- Ủa, hai người quen nhau hả???- Giờ tới lượt con pé ngạc nhiên.
- Rất vui được gặp lại em.- Anh thân thiện chào nó.
- Ơ, thế chị biết anh ấy là trợ lí của em từ khi nào vậy?Chẳng trách lại ghê gớm như thế?!Hì.Hai người quen nhau mà chẳng thấy ai nói gì với em hết sất.Giận thật đó!
Để mặc Chi tua tiếp đoạn băng, Vi sững sờ, " trợ lí", hai từ ấy nhắc tới gì? Nhắc tới kẻ đã viết kịch bản khiến nó thảm dã man trong những ngày đầu dạy học.Nhắc tới kẻ mà trong nhận thúc của nó là một thứ người xấu xa và nhẫn tâm mới có thể viết nên những thứ hành hạ con người ta như thế???Kẻ mà nó muỗn cho một trận nên thân.
Vậy mà giờ đây, khi con người ấy đang ở trước mặt nó thì nó chẳng làm gì cả, nó bất đọng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của người đối diện, một đôi mắt như mê cung giam *** ý niệm của bất kì ai dám nhìn vào.Tại sao người đó lại là Minh Anh nhỉ???Người mà nó rất có cảm tình ngay từ lần gặp đầu tiên.Chính lúc ấy, nơi khóe miệng anh có một sự dịch chuyển, khiến nó không khỏi giật mình, nên gọi nó là nụ cười hay là...Rốt cục anh là ai vậy hả Minh Anh?Sự nhạy cảm của một đứa con gái đã đưa nó tới những dấu hỏi to đùng về người đang đứng trước mặt,...
- Chị Vi!!! Em đang hỏi chị mà.
Chi chợt hét lớn làm nó lúng túng
- Hì, chị xin lỗi, giờ chị phải đi đây, hen gặp em sau- Rối quay sang Minh Anh- Chào anh!
Nó chẳng thể nhìn thấy gì qua đôi mắt của anh ấy bởi vốn dĩ cái cửa sổ tâm hồn ấy chưa bao giờ mở ra với ai,...
Bước từng bước thật chậm về nhà, có lẽ nó cần ngủ, mọi thứ cứ rối hết cả lên, chắc nó phải kể hết với Trang, có khi cô bạn sẽ giúp nó ngộ ra được vài điều.
- Cậu về rồi à?- Hình như cô bạn cũng vừa mới đi đâu về đang mở cửa.
Nó định tiến lại nhưng bước chân của ai đó rầm rập khiến nó phải quay đầu lại, ánh mắt Trang hoảng hốt
Ư...Ư...
Vi thấy khó thở, nó bị lôi tuột lên xe, cố vùng vẫy nhưng không thể thoát ra khỏi cánh tay rắn chắc đang giữ chặt lấy mình?Những người này là ai?Sao lại bắt nó?Cứ tưởng băng đảng xã hội đen chỉ có trên TV thôi chứ???T.T
- Con pé xinh xắn này là em thằng Minh Anh sao?
- Mày nhìn thằng anh nó mà không đoán ra hả???
- Ưh.Tiếc thật.
Em Minh Anh???Gì nữa???Sao lại liên quan tới anh ấy, còn nó, nó có phải em anh ấy đâu???Bọn này nhầm to mất rồi.Khổ nỗi nó lại không thể mở miệng.Điên mất!
- Đi nhanh đi!
Bị thúc từ phía sau, nó được dẫn vào một căn nhà kho tối om om không chút ánh sáng.Mấy tên đó cúi người lắp bắp chào kẻ đang chiễm chệ ngồi trên ghế:
- Bọn em đã mang nó tới rồi ạ!
Ánh mắt tên cầm đầu lướt xẹt qua nó, hắn bỗng nổi giận, cơ mặt căng hết cỡ.
Bốp...
- Đồ ngu!!!Không phải con pé này, tao bảo chúng mày đi bắt em thằng Minh Anh cơ mà.
- Dạ, bọn em đã tới đúng địa chỉ và bắt đúng con pe có mái tóc dài đen mà đại ca???Nó không phải Trang sao???
Trang ư???Thông tin được sắp xếp lại một cách ổn định, nó ngỡ ngàng: Trang- cô bạn thân cùng phòng với nó là em anh Minh Anh?! Vậy mà cô bạn của nó cứ diễn như thể chẳng hề quen biết.Nó cứ như một con rối lơ ngơ bị giật dây, hết anh giờ lại tới em.Vi hoang mang, có lẽ nó cần một lời giải thích!
- Mày bắt con pé này về làm gì hả cái thằng đần này???May mà tao chưa gọi điện cho thằng nhãi không nó cười thối mũi anh mày ra.
- Vậy giờ con nhỏ tính sao đây đại ca???
Hắn nở một nụ cười khả ố nhìn nó:
- Tụi bây thích làm gì thì làm nhưng nhớ phải cho nó vĩnh viễn không mở miệng nghe chưa!- Làm hiệu kéo cắt, hắn lại cười.
- Mấy đứa còn lại theo tao, phải bắt cho bằng được con pé Trang.
Tiếng chân người xa dần, nó sợ hãi, hoang mang, mồ hôi đang túa ra, tay run bần bật dù bị trói.Cô bạn của nó có biết nó đang phải làm hình nhân thế mạng hay không?
Những bộ mặt gớm ghiếc đang xích lại thật gần nó, chúng định làm gì nó đây??Hi vọng trong nó đang tắt dần...
*******
Nhìn thất Vi bị lôi đi, Trang hoảng loạn, nó đã lờ mờ đoán ra mục tiêu của bọn chúng là nó chứ không phải đứa bạn cùng phòng.Chạy thật nhanh, nó cần tìm anh ngay lập tức, cô bạn của nó sẽ nguy mất.
- Cô...cô chủ?- Quản gia ngạc nhiên khi thấy nó thở không ra hơi đứng sững trước cửa.
- Anh cháu...cháu muốn gặp anh cháu ngay lập tức.
- Em làm gì mà ồn ào thế?
Minh Anh tiến xuống, lông mày anh hơi nhíu lại.
- Nhanh lên anh, bạn em chết mất.
- Em từ từ thôi...
Trang bắt đầu kể từ từ mọi chuyện, trong lúc nó kể ánh mắt anh nó tĩnh lặng, anh ấy đang nghĩ gì vậy???
- Bọn chúng là người mà anh muốn xử đúng không???Chúng sẽ làm hại Vi mất.
- Xin lỗi cậu chủ phía bên ấy xử lí vẫn còn sót một vài người, suýt nữa đã làm nguy hại tới cô Trang- Quản gia hơi giật mình vì biết đây là lỗi do ông không chu tất.
- ...
- Để tôi tới cứu cô ấy!- Sau khi thấy cậu chủ im lặng không nói gì, quản gia nghĩ đó là việc mình nên làm.
- Cho cháu đi với!- Trang lên tiếng.
- Ơ... có lẽ cô chủ nên ở nhà.
- Cháu xin chú đáy.Nhanh lên!
Đúng lúc quản gia định xuôi theo ý nó thì...
- Không ai được đi hết!- Tiếng Minh Anh lấn át tất cả.
Trông anh trai nó giờ đây mom thật đáng sợ, suýt chút nữa nó thốt ra hai từ " máu lạnh"
- Anh...Nhưng bạn em...
Ánh mắt cương quyết của Minh Anh khiến nó im bặt bởi nó hiểu nếu cãi lời thì...Vi phải tính sao đây???
- Em chuyển về nhà ở đi, mọi chuyện đã bắt đầu vượt tầm kiểm soát rồi.
Nó thoáng buồn, Trang hiểu anh trai mình đã bắt đầu, bắt đầu vào cái kế hoạch mang tên trả thù...
Bàn tay dơ bẩn của những tên quái vật ngày một gần nó.Vi sợ hãi tột đọ khi chúng bắt đầu chạm tới người mình nhưng với bản tính gan lì nó cắn môi ngăn bản thân khhoong hét lên, nài nỉ hay cầu xin chúng, nó ném cho chúng những cái nhìn khinh miệt.
Giờ nó đã thật sự tuyệt vọng, cái nỗi thất vọng ghê gớm đang bủa vây và hành hạ Vi, nó cười, cười cay đắng, "bạn"- nghe thì có vẻ lớn lao nhưng lại chẳng là gì cả.
- Cô em không sợ sao???Chà, không ngờ một em còn trẻ thế này mà lại sắp phải chầu trời.Nhờ bọn anhy mà em sẽ không thấy mình uổng phí đâu!
Hắn tháo khăn bịt miệng nó rồi cười sằng sặc, dí sát cái mặt bẩn thỉu lại gần nó:
- Cút đi, đồ rác rưởi!- Nó kinh hãi hét lên, nước mắt bắt đầu trào ra, như thế này kiểu gì cũng chết thà nó tự kết liễu còn hơn là để bị làm nhục.
Bốp...
Toan cắn lưỡi thì tên đó tát nó một cú như trời giáng.
- Khốn kiếp!!!
Bàn tay hắn giật phăng từng cúc áo trên người Vi, bạn có thể hiểu được sự đau đớn khi bất lực nhìn kẻ khác đang hành hạ mình không?Đó chính xác là những gì nó đang cảm thấy.
- Cháy...Cháy...Đại ca ơi...Cháy...!
Những tên còn lại lúc nãy còn cười ha hả thích thú giờ mặt mày tái mét nhìn ngọn lửa đang bùng cháy phía ngoài, ngọn lửa đang cháy dữ dội.Bon chúng lao ra phía cửa.
- Có ai khóa cửa mất rồi, tính sao đây đại ca?
- Phá cửa đi, bọn mày óc bã đậu à?
Khói xộc vào ngày càng nhiều, nó ho sặc sụa, ông trời cũng thương nó cơ đấy, để bọn chúng- lũ đốn mạt cùng chết với nó.Vi bắt đầu thấy khó thở, nó choáng váng và mệt mỏi, đầu óc quay cuồng,...
Đôi mắt nó nặng trĩu, Vi từ từ mở mắt, một không gian trắng toát, lạnh lẽo, nó đang tự hỏi mình chết chưa???Và nếu chưa chết thì đây là đâu???
- Cậu tỉnh rồi à???- Trang mừng rỡ nắm lấy bàn tay nó.
Rút tay ra khỏi cái nắm tay rất chặt của cco bạn, nó biết nói gì bây giờ?Nhìn cái thân hình được băng trắng khắp nơi nó không khỏi rùng mình.
- Cậu vẫn giận tớ sao?
Đôi môi nó mím chặt, những mảng kí ức về việc suýt nữa bị làm nhục, về việc người nó coi là bạn thân lừa dối nó, tất cả khiến nó run lên vì thất vọng, nước mắt lại lăn dài, nó tự nhủ tại nó chưa đủ tốt hay tại nó xấu xa mà phải chịu tất cả những chuyện này???
- Tớ không có cái quyền đó đúng không?- Vi cất tiếng một cách khó nhọc.
- Không phải như những gì cậu nghĩ đâu, thật ra...
- Tớ không muốn nghe...
Căn phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng, yên ắng đến đáng sợ.Trang đã suýt nữa ngất xỉu khi thấy 6 cái xác cháu đen, không phải vì sợ mà là vì cô không ngờ anh mình lại tàn nhẫn tới vậy, cứ tưởng anh ấy thiêu cháy luôn cả Vi, nếu thật như thế thì chắc Trang phải sống trong hối hận tới cuối đời mất.Thật may mắn!May mắn vì Vi không sao.
- Xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi, hãy hiểu cho tớ, có những điều cậu không nên biết vì nó sẽ khiến cậu hoang mang hơn.Hãy tin là tớ chưa bao giờ xem cậu là một thứ đồ chơi, tớ trân trọng tình bạn của chúng ta.Thật đấy!
Nó không vị tha tới mức tha thứ tất cả nhưng sự chân thành của cô bạn cho nó biết Trang có lí do của riêng mình.Ít nhất cô bạn cũng đã không bỏ rơi nó.
Vì chỉ bị bỏng nhẹ nên 2 tuần sau là nó đã có thể xuất viện, trong thời gian nó nằm ở đây, cô bạn thân đã luôn ở bên cạnh chăm sóc nó, dù vẫn còn giận nhưng nó đã bắt đầu chấp nhận Trang.
- Cậu lên xe đi!
Nhìn chiếc Lexus đứng sững trước cổng bệnh viện, nó hơi ngạc nhiên, lưỡng lự một hồi rồi cũng bước lên.Cô bạn của nó nhà chẳng nghèo chút nào thế mà trước đây toàn kể khổ với nó là không có tiền???Chỉ khi thấy chiếc xe không chạy theo hướng về phòng trọ, nó mới quay qua nhìn Trang với ánh mắt khó hiểu:
- Cậu chịu khó đợi một lát, sắp tới nơi rồi.
Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà, à không hay là biệt thự nhỉ???Một biệt thự đựoc bao quanh bởi hoa thủy tiên.Trang vui vẻ dắt nó bước vào trong.
- Anh! Em mang bạn ấy tới rồi.
Minh Anh đứng dậy, mỉm cười với nó, sao giờ đây cái nụ cười ấy lại làm cho nó lạnh sống lưng, sởn gai ốc tới thế?
- Ơ kìa, cậu ngồi đi chứ!Hì, từ nay cứ xem đây là nhà của cậu, cậu sẽ sống cùng tớ ở đây.
- Tớ muốn về phòng trọ- Vi đứng dậy hướng tới cánh cửa.
- Nhưng,...- Trong lúc Trang đang ú ớ thì Minh Anh mở lời.
- Để anh đưa em tới đó nhé!
- Không...- Thật ra nó định nói là không cần đâu nhưng chẳng kịp vì rất tự nhiên anh ấy cầm tay nó kéo đi.
Không khí trong xe nặng nề, căng lên như dây đàn cữ ngỡ chỉ cần một âm thanh rất nhỏ thôi cũng đủ phá vỡ tất cả, Vi chọn cách im lặng vì thật ra nó cũng chẳng biết nên nói cái gì.
........................................
Hoang tàn, đổ nát, vỡ vụn...Những từ chính xác nhất mà sự bàng hoàng trong nó chắt lọc ra được về khung cảnh trước mặt.
- Chuyện chuyện gì thế này?
- Như em thấy đấy.
Câu nói lạnh lùng tới mức vô cảm của Minh Anh khiến nó giật mình quay người lại.
- Tất cả là do anh làm ư?- Dù thật sự không muốn nhưng trong đầu nó chỉ có duy nhất một câu hỏi đó và nó cần phải hỏi.Nó cầu nguyện, nó mong chờ anh nói không nhưng...
- Ban đầu nó chỉ như thế này và bây giờ nó lại trở về nguyên trạng ban đầu...
- Vì sao anh lại làm thế?-Hai mắt nó cứ nhìn chòng chọc lấy anh Minh Anh
- Đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy.Một vật sẽ không được cho là sạch sẽ nếu cứ mãi dính lấy quá khứ.Em hãy tới ở với Trang.
Ồ, thì ra cái mục đích của anh ta là như thế này đây nhưng việc gì nó lại phải nghe lời anh ấy?Minh Anh lấy quyền gì mà bắt ép nó chứ?Chỗ này không ở được thì không có nghĩa nó không còn chỗ để ở.
- Em sẽ thuê ở chỗ khác.Anh không có quyền hạn bắt em phải làm theo ý anh.
- Thế thì tôi sẽ không tốn thêm thời gian cho cái việc giảng giải này nữa.Giờ thì hãy nghe đây: em phải tới ở đó, nếu em không muốn những chỗ em thuê tiếp theo sẽ giống như thế này.
Minh Anh đang đe dọa nó ư???Nó mà phải khuất phục sao???Vi kéo vali toan bước đi, đã bảo là nó rất lì rồi mà lại.
- Em chỉ cần bước tiếp một bước thôi, em sẽ phải trả cái tính mạng tôi đã giúp em lấy từ tay Tử thần.
Nó bất động, đáng lẽ anh ta mới là người phải nợ nó nhưng trớ trêu thay giờ thì ngược lại.
- Anh muốn gì?-Chưa lúc nào nó thấy sợ con người đứng đối diện mình như thế?!Một người còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.
- Tới ở cùng Trang, học cách ném chìa khóa đi xa, xem như không có chuyện gì xảy ra như khi hai đứa mới gặp nhau.Không quá khó chứ?- Anh cười nử như thách thức, nửa như chế giễu nó.
- Không khó, mọi chuyệnmà trở về được như trước kia thì tốt biết mấy.
" Như cái lúc em đang còn nhìn thấy anh là một Thiên thần" nó chua xót nghĩ thầm rồi bước lên xe.
Vi có lẽ không thể ngờ được rằng từ phút giây này trở đi cuộc đời nó sẽ thay đổi hoàn toàn, một tương lai xám xịt và nghiệt ngã,...\
Sắp xếp đò đạc xong xuôi, nó tiến ra phía cửa sổ, những cánh đòng hoa trải dài mãi đập vào mắt Vi.Làn hơi lạnh khiến nó phải kéo áo lên cao, những suy nghĩ về Minh Anh, về Trang, về Thùy Chi bắt đầu len lỏi vào tâm trí nó như một điều hiển nhiên.
- Cậu sắp xếp xong cả chưa?
Nó giật mình quay lại.
- Ưh, xong rồi.
- Mong là cậu sẽ sớm thích nghi.
- Cậu muốn hỏi tớ điều gì à?- Trang chợt mở lời khi thấy nó có vẻ thắc mắc.
- Câu sẽ trả lời câu hỏi của tớ chứ?
- Ưh, nếu điều ấy ở phạm vi có thể nói.
- Tại sao anh cậu lại bắt tớ tới ở đây?
- Ừm...Vì anh tớ muốn kiểm soát cậu.
- Vì sao?
- Cậu đã biết quá nhiều.Thật ra chẳng mấy ai biết tớ là em gái anh ấy, cũng chẳng ai biết anh tớ là người như thấ nào ngoài cái vẻ hào nhoáng và thân thiện do anh tớ cố tình tạo ra.Lúc đầu chíng vì thế mà anh ấy để cậu ở cùng phòng trọ với tớ.
-...
- Nhưng anh tớ đã cứu cậu, đã để cậu thấy...thấy một phần con người anh.
-...
-Nói thật nếu theo bản tính của anh ấy thì có lẽ anh ấy đã để cậu chết cháy trong căn nhà kho đó, bởi anh ấy luôn thích sự sạch sẽ vì thế mới cho người phóng hỏa nhưng thật may anh ấy vẫn còn chút tình người và cứu cậu.
- Phóng...phóng hỏa???- Nó sửng sốt
Là do anh cậu ư?
- Ưh.
Hai bàn tay hơi run, cư như đang có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, một khía cạnh của con người anh mà nó lờ mờ đoán là như thế ư?
- Tại sao anh cậu lại như thế?Tớ không tin nổi.
- Ưh, anh ấy chỉ thật sự thay đổi từ cái ngày ấy cách đây mười năm.- Trang nắm tay nó cười buồn.
- Có chuyện gì sao?
- Cậu nên biết tới đây thôi, hãy hiểu cho anh tớ, anh ấy đã phi chịu một cú shock lớn và tớ cũng vậy.
Không muốn làm khó cô bạn, có lẽ ai cũng cần giữ một điều bí mật, tới nó còn phải mang một thứ khủng khiếp như vậy nữa là...Vi lặng lẽ nhìn xuống vết sẹo trên cánh tay trái, vết sẹo ám ảnh suốt cuộc đời nó có từ 10 năm trước...