- Thích thì không! Nhưng có cảm tình! - tôi cười khì.
- Thôi! Tôi không cần!
Có vẻ cậu ta giận, tôi liền lấy tay chọt chọt vào hông cậu nhóc.
- Làm cái gì thế?
- Không nhột à?
- Đúng là đồ con nít!
- Không biết ai con nít hơn ai đâu! - tôi bật cười ha hả, cậu nhóc ban đầu nhíu mày nhưng sau đó cũng cười.
Chợt điện thoại Quốc Hy đổ chuông.
- Alo!
............
Mặt cậu nhóc bỗng dưng tối sầm lại. Chiếc điện thoại tuột khỏi rơi xuống.
- Có chuyện gì thế?
Cậu nhóc im lặng, cúi mặt xuống rồi ngẩng lên, cười một cách đau khổ.
- Họ đang ở tòa...
Tôi im lặng...
- Tôi không hiểu họ lấy nhau để làm gì nữa! hôn nhân quả là một sự hành hạ!
- ....
- Anh hai chị ba đều phải chịu đựng cả rồi! có lẽ đã đến lượt tôi!
- ...
- Họ muốn chúng tôi là những đứa con khác thường, họ không cho chúng tôi một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Tôi cứ im lặng nghe những lời nói ngắt quãng của Quốc Hy, có lẽ cậu ra không quen tâm sự với người khác. Qua dòng tâm sự đứt rời đó tôi mới hiểu được rằng cuộc sống của cậu nhóc quả thật không bình thường. Ba mẹ Quốc Hy không cho cậu ta kết bạn với bất kì ai từ khi lên năm cậu ta đã phải làm quen với những phương pháp học khắc nghiệt. Chẳng bao giờ trong gia đình có được một bữa cơm đầy đủ thành viên, ba mẹ Quốc Hy trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng họ đều có những mối tình vụng trộm. Điều kì lạ là họ chấp nhận và coi đó là chuyện bình thường. Giữa họ chỉ có sự ràng buộc bằng con cái. Một cặp vợ chồng không cãi nhau, không ghen tuông, tháng ngày trôi qua chỉ là sống với nhau bằng nghĩa vụ. Cuộc đời của cả ba đứa con đều được họ sắp đặt sãn như là một sự lên lịch công tác. Và bây giờ đùng một phát họ li hôn, cũng không lý do, không thông báo.
Một gia đình kì lạ.
Có lẽ vì sống trong một môi trường như thế nên tính cách Quốc Hy đôi chỗ khó hiểu, cậu ta nói ra tất cả bằng một giọng đều đều, gương mặt lạnh tanh, tôi nhìn mà đau lòng...còn quá trẻ để cậu nhóc phải chịu đựng những điều như thế!
Cậu nhóc chở tôi về nhà, trước khi quay xe đi, tôi nói:
- Sẽ không sao chứ?
- Có lẽ...
Chiếc xe vút thẳng về phía trước, khuất dần sau con hẻm để lại những vết khói mờ mờ.
Tôi chợn nghĩ: nếu cậu ta cứ mãi cô đơn một mình như thế thì sẽ có lúc không còn cảm giác với cuộc đời này nữa thì làm sao đây.
Chiều.
Chị Diên chở tôi đi học. Không biết mấy ngày nay có chuyện gì mà chị ấy cứ thẫn thờ như người mất hồn, hỏi thì lại không nói...
Mới ló mặt vào trường đã nhìn thấy Trần Thoại đứng dựa vào thành ghế đá vẫy tay cười toe toét. Đầu tóc vàng hoe dưới ánh năng trông càng đậm màu hơn. Cũng maqy cậu ta trắng trẻo chứ mà đen đủi thì nhìn chẳng khác nào quái vật.
,
Tôi tiến lại, chưa kịp chào hỏi câu nào thì Trần Thoại đã vác tay lên vai tôi dẫn vào trong.
- Làm cái gì thế? Họ nhìn kìa!
- You quan tâm làm gì!
- Sao hôm nay động trời đi học sớm vậy?
- Cũng không biết nữa! Chắc tại nhớ you!
- Lại thế nữa!
- Tôi có cái này muốn cho you, vào đây nhanh lên!
Thế là cậu ta lôi rôi vào lớp, với chiều cao trên một mét tám của mình, cậu ta đứng với tôi trông chẳng khác nào cha con! Nói thế thôi chứ tôi cũng được một mét sáu chơ bộ! nhưng có lẽ vì Thoại to con quá, cái lưng dài và rộng của cậu ta che gần hết người tôi như một cái bóng lớn trùm lên giữa trời nắng gắt...
- Thoại lôi trong cặp ra một chiếc điện thoại khá xịn trươc mặt tôi.
- Có ý gì thế?
- Cho you đấy! Không có điện thoại liên lạc phiền phức lắm!
- Thôi! Đắt tiền lắm!
- Trời! không đắt sao tặng you chứ?
- Nhưng tôi thấy không cần thiết!
- Kì cục nhỉ? Bạn trai tặng thì cứ nhận, cần gì phải e dè thế chứ?
- Có thích nhau đi chăng nữa thì vẫn phải độc lập, của cậu cậu dùng của tôi tôi dùng, cái việc cho nhận kiểu này chẳng khác gì lợi dụng nhau. Tôi không thích!
- Thật là! Tôi cho you mượn tạm, khi nào you có thì trả cho tôi! Ok? Chứ nhiều đêm đang ngủ đột nhiên nhớ you thì biết làm sao???
- Trời đất!
- Cầm đi! Cứ cho là mượn vậy! Bạn bè còn mượn được của nhau huống gì tôi và you...
- Thôi được!
Tôi cầm lấy điện thoại. Trần Thoại mỉm cười xoa xoa đầu tôi.
- Có thế chứ!
- Cái cậu này! - tôi bực mình.
- Tường Di! - tiền Senil từ ngoài cửa lớp, nó về rồi!
\
Cô nhóc cười híp mắt định chạy vào ôm tôi nhưng....
- Nguyễn Hàn Băng! - lần đâu tiền tôi nghe một thành viên trong lớp gọi tên Việt của cô nhóc, và đó là giọng của Nam, cậu ta đang đứng trước mặt Senil.
- Này anh bạn cùng bàn! Cần gì phải tiếp đón tôi "nồng hậu" như thế chứ? - Senil sau một phút giật mình bỗng cười khì vỗ vai Nam như một chiến hữu.
- Mình tặng cậu! Hãy làm bạn gái của mình!
Tất cả những ai có mặt trong lóp lúc này đều đứng bất động khi nhìn thấy Nam quỳ xuống trước mặt Senil chìa bó hoa cùng hộp quà giấu sau đưa lên cho cô nhóc cùng một lời tỏ tình không thể "trực tiếp" hơn! Chuyện gì thế này???? Có người tỏ tình với Senil, với "hoàng tử" sao??? Một đứa con trai tỏ tình một đứa còn "con trai" hơn cả "con trai"...đúng là kì tích ngàn năm có một! Khỏi nói thì các bạn cũng biết Senil sốc đến mức nào! Cô nhóc trợn tròn đôi mắt, khuôn mặt dần dần chuyển sắc....Trần Thoại và tôi nhìn nhau năm giây rồi bật cười...
- Cậu...cậu đang làm cái gì thế này? - Senil nhìn Nam không chớp mắt.
- Tôi thích cậu! Thích cái vẻ nữ tính ẩn sau chất nam tính của cậu! Đồng ý làm bạn gái của tôi nhé! - Nam rành mạch, nói với một thái độ nghiêm túc.
- Cậu! cậu điên thật rồi! - Senil lăp bắp, quả thật cô nhóc đang xấu hổ, khuôn mặt đỏ lừ.
Cả lớp sau khi há hốc mồm kinh ngạc thì đồng loạt vỗ tay và rú lên. Một phần là chúc mừng Senil đã có người theo đuổi, nhưng phần nhiều là để tuyên dương sự quả cảm tuyệt với của Nam.
Tôi chạy lại phía Senil, cố gắng nhịn cười vỗ vai cô nhóc:
- Thôi! Người ta đã có nhã ý tặng thì nhận cho phải phép!
- Cậu cũng có vấn đề rồi sao? - Senil nhìn tôi trách cứ xong rồi bỏ đi xuống chỗ ngồi để mặc cậu Nam quỳ dưới chân cũng bó hoa to oạch.
Sau khi Senil về chỗ, Nam đứng dậy, nhìn Senil rồi hùng hổ tuyên bố:
- Tôi biết trước thế nào cậu cũng hành động như vậy nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc!
Nói rồi cậu nhóc cũng chạy về chỗ ngồi đặt bó hoa cùng hộp quà lên phần bàn của Senil rồi ngồi xuống bên cạnh...lôi sách vở ra học @_@! Đúng là không thể hiểu nỗi!
Suốt buổi học tôi và Trần Thoại ngồi phía sau nhìn lên cặp đôi kì quặc đó mà cứ tủm tỉm cười. Tình iu kiểu như thế thật thú vị. Senil làm bộ lạnh lùng không nói câu nào với Nam, mặt lúc nào cũng quay đi hướng khác, Nam cũng không nói năng gì, cứ hễ Senil có hơi hướng quay về phía mình là cậu ta lại cười toe toét. Làm sao mà không buồn cười được chứ???
Ra chơi...
Senil dẫn tôi ra ghế đá, vẻ mặt cô nhóc trông không thể thảm hơn.
- Sao thế? Lần đầu tiên được người khác giới tỏ tình chứ không phải người cùng giới nên bất ngờ à? - tôi cười.
- Cả Di mà cũng chọc tôi nữa sao? - Senil bực mình.
- Thì đúng mà!
- Làm sao có thể như thế được chứ? Thằng nhóc đó quả là có vấn đề!
- Ai lại đi nói người thích mình là có vấn đề chứ! Nam cũng dễ thương mà!
- Dễ thương cái con lươn. Di nghĩ đi: tôi chỉ yêu có mình Di thì làm sao có thể???
- Cậu đừng như thế nữa! Cậu có yêu tôi đến như thế nào thì cũng chỉ là tình bạn, cao lắm thì tình thân, cậu không thể chỉ mãi biết có tôi, cậu cũng là con gái, đó là sự thật không thể chối cãi được! vậy nên cậu cũng phải có cho mình một tình yêu đúng nghĩa chứ!
- Nhưng ...
- Hay là cậu ghét Nam? Có lẽ thế! Cậu chỉ coi con trai như những đứa bạn cùng giới nên khó chấp nhận là phải. Nhưng nếu như thế thì sao hồi nãy cậu không từ chối thẳng thừng luôn đi, hay là nói cậu ghét cậu ta, cớ gì mà lại im lặng???
- Ơ!...Chuyện này... - như bị tôi rà trúng tim đen, cô nhóc ấp úng như gà mắc tóc.
- Sao? Ghét người ta hay thích người ta đây???
- Tôi không nói chuyện với cậu nữa!
Senil giận dỗi bỏ đi, cái dáng con trai ấy khuất sau cửa lớp, tôi lắc đầu mỉm cười...Senil đã đến lúc phải trở về với hình ảnh con gái rồi....
Ra về.
Trần Thoại nắm tay tôi giữ lại.
- Có chuyện gì thế? - tôi ngạc nhiên quay lại.
- Sáng mai nghỉ học, tôi với you hẹn hò nhé!
- Cái gì??? Hẹn hò???
- Cần gì mà phải ngạc nhiên đến thế nhỉ? Nếu nói một cách thẳng thắn thì tôi với you đã khi nào đi chơi với nhau đâu??? Quả thật là một thiếu sót trầm trọng.
- Cái này...nhưng tôi sợ không được, ba mẹ với chị hai không cho tôi đi đâu!
- Tôi không biết! Hay you muốn tôi tới tận nhà năn nỉ gia đình you như khi trước? phiền phức cho you lắm đó!
- Cái cậu này! Thôi được! để tôi coi thử xem sao!.
Buổi tối tôi cố gắng tìm mọi cách để nói chuyện đi chơi với ba mẹ và chị hai nhưng cứ sợ sợ, ba mẹ thì không sao, chứ chị Diên thì....
Nhưng cũng phải thử xem sao, dù sao mai ở nhà một mình cũng chán lắm!
- Ba mẹ này!
- Có chuyện gì thế?
- Ngày mai trường con thi học sinh giỏi nên con được nghỉ học, ba mẹ cho con đi chơi với bạn nhé!
- Thế à? Mà bạn nào thế?
- Dạ bạn cùng lớp con ạ!
- Cũng được! nhưng coi chị con có đồng ý không đã!
Tôi quay sang nhìn chị Diên, chị ấy hình như không để tâm mấy đến câu chuyện giữa tôi và ba mẹ, khuôn mặt cứ như đang suy nghĩ chuyện gì, nhân cơ hội tôi liền hỏi:
- Chị Diên! Mai em đi chơi với bạn nhé!
- Mày ưng đi đâu thì tùy! Hỏi chị làm gì!
Tôi há hốc mồm ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên chị ấy cho phép tôi đi chơi với thái độ dễ dàng như vậy. Đúng thật là chị ấy đang có chuyện gì rồi. nhưng dù sao thế cũng tốt, tôi nhảy cỡn lên sung sướng.
Đang ngồi trong phòng học bài, chợt chị Diên gõ cữa phòng rồi đưa cho tôi hai cái áo.
- Là gì vậy chị?
- Hàng mẫu của công ty tao, áo đôi kiểu mới nhất năm nay, tao được tặng một bộ nhưng không biết làm gì, cho mày với con Senil mặc đó!
Tôi nhìn chằm chằm hai cái áo trên tay, màu đen, kiểu dáng đúng là model thật...hay là....
1h30 sáng.
Tôi đang ngon giấc thì tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, tôi mắt nhắm mắt mở rời khỏi giường đi tìm nguồn gốc của thứ âm thanh đáng nguyền rủa. nó phát ra từ chiếc cặp yêu dấu của tôi! Đúng rồi! Điện thoại của Trần Thoại. +_+
Tôi cầm lên rồi bật nắp đặt lên tai:
- Alo!
- You đang nghe đấy à! Nhớ you quá! Giờ thì đỡ rồi! Thôi ngủ đi! Mai tôi tới đón!
Ngắt cái cụp.
Tôi ngơ ngác nhìn cái điện thoại, cậu này thật quá sức kì cục! phá hỏng giấc ngủ của người ta, mai gặp rồi chết với tôi!
Và tôi thả điện thoại lên bàn, nhảy vào giường trùm chăn ngủ....
- Cậu khùng nó vừa thôi! Đồ độc ác! - tôi nhăn mặt
- Sorry! Tại lúc đó nhớ quá nên không kìm chế được cảm xúc! Tha lỗi cho tôi nhé! - Thoại nói với thái độ thành khẩn khiến tôi không thể không bật cười.
- Thôi đi! Trông ghê quá!
- Đi thôi! còn đứng đây làm gì nữa!
- Khoan! Tôi có cái này!
Mặc dù rất xấu hổ nhưng tôi cũng chìa cái áo đôi ra cho cậu ta.
- Cái gì thế này? - Thoại cầm nó nhìn chằm chằm.
- ...
- À! Tôi hiểu rồi! You khiến tôi bất ngờ đấy! - Thoại cười sung sướng khi nhìn sang cái áo tôi đang mặc.
Thật không thể xấu hổ hơn. Lần đầu tiên tôi hành động kì cục như thế này! Đúng là khi "yêu" thì có nhều thay đổi....
- Thế nào! Trông tôi đẹp trai chứ? - sau khi thay xong áo cậu ta cười toe toét hỏi tôi.
- Trời! thật không thể chịu nỗi nữa mà! - tôi nhăn mặt lắc đầu trước sự tự tin của Thoại, nhưng sự thật thì cậu ta mặc cái gì cũng đẹp hết +_+
Thoại chở tôi đến...sở thú!
- Cậu đưa tôi đến đây làm gì? - tôi thắc mắc
- Đi thăm khỉ! - Thoại thản nhiên.
- ???
- Chúng ta phải đi thăm tổ tiên của mình chứ?
Thoại cầm tay tôi dẫn vào trong, tôi thở dài trước sự kì cục của cậu bạn trai. Tôi biết Thoại có một nỗi buồn nào đó rất lớn, và cậu ấy cũng có một bí mật rất lớn mà chưa bao giờ nói cho tôi biết, đôi khi cậu ấy rất kì lạ....
Đi ngang qua mấy chuồng sư tử rồi cá sầu, rồi hổ tôi tái mặt hoảng sợ, mấy con thú này lỡ may mà bị xổng chuồng thì chắc nó xé tôi thành trăm mảnh mất, càng nhìn càng sợ, càng sợ lại càng nắm chặt tay của Trần Thoại.
- Tới rồi! - Thoại reo lên.
Tôi cùng cậu ta tiến sát hàng rào sắt, những con khỉ đang leo trèo thoăn thoắt trên những cành cây, con nào con nấy nhìn nhanh nhảu, linh động vô cùng, cái mông rồi cái mũi cứ đỏ đỏ hây hây nhìn cực kì ngộ nghĩnh.
Bỗng một con tiến lại phía chúng tôi. Thoại nhìn rồi gõ gõ tay vào thành hàng rào.
- Khỉ con! Lâu ngày không đến thăm mày! Thế nào! Vẫn ăn rồi "ị" bình thường chứ? Chắc mày nhớ tao lắm! tao cũng vậy!
Mặc dù không nói được tiếng người nhưng dường như chú khỉ này hiểu được những gì mà Thoại nói, mắt nó cứ ánh lên, hai cái tay khèo khèo trước mặt Thoại.
- Đây là bạn gái của tao! Người yêu duy nhất của cuộc đời tao! Mày thấy rồi chứ?
Tôi ngạc nhiên nhìn sang Thoại, cậu ta đang nói cái gì thế nhỉ? Giới thiệu bạn gái với...khỉ à?
Con khỉ nhỏ nhìn sang phía tôi, cái đầu nó nghiêng nghiêng, ánh mắt đăm chiêu soi xét, tôi nhìn nó mà cứ nhấp nháy mắt.
Đột ngột nó nhảy sang phía tôi, dùng tay khèo cái khuy áo giật giật khiến tôi chúi người vào thành rào, tôi hốt hoảng nhìn Trần Thoại, con khỉ nhỏ càng lúc càng giật mạnh hơn.
- Thoại! cậu còn đứng đó nữa à??? Mau cứu tôi đi chứ?
- You đừng sợ! nó đang chào "xã giao" you đấy!
Và rồi năm sáu con khỉ khác cũng nhảy tới chỗ tôi, đứa nắm quần đứa nắm tay áo, thậm chí có đứa nắm cả tóc tôi lôi lôi vào trong khiến cả người tôi dính chặt vào thành rào. Miệng tôi la oai oái, còn Thoại thì bắt đầu hốt hoảng.
- Thôi thôi! Chúng mày hơi quá rồi đấy! Đừng làm bạn gái tao sợ chứ? - Thoại vừa nói vừa lấy tay tách tôi và lũ khỉ ra, nhưng chúng nắm chặt quá.
- Thế này mà cậu bảo là xã giao à? Chúng đang muốn xé tôi ra thì có! Mấy con khỉ này! Chúng mày thả tao ra không thì bảo!- tôi nhăn mặt đau khổ vừa cố gắng lôi tay mấy con khỉ ra.
- Ai mà biết nó "nồng nhiệt" đến độ này! - Thoại ra sức tách mấy con "đít đỏ mũi to" này khỏi người tôi.
- Chúng mày quá đáng rồi nhé! Mau thả ra không tao đánh bây giờ! - Thoại nổi giận thật sự, lũ khỉ hình như biết được điều này nên dần dần thả tôi ra.
Sau khi con khỉ cuối cùng chấm dứt việc "níu kéo" , tôi và Thoại mới bắt đầu thở phào nhẹ nhỏm, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng.
- Xin lỗi you! Tụi nó bình thường không như vậy đâu! Chắc hôm nay mới bị tiêm thuốc nên vậy! - Thoại bào chữa.
- Hix! Giờ tôi mới biết khỉ cũng đáng sợ! - tôi nhăn mặt nhìn lại dung nhan mình....đúng là tơi tả.
- Thôi! cậu ngồi đây để tôi đi mua kem! - Thoại lau mồ hôi rồi chạy đi.
Tôi ngồi trên ghế đá chờ. Từ lúc tới chuồng khỉ này đến giờ tôi để ý có một người đàn ông lạ cứ hay nhìn tôi.
Tôi cũng không để ý đến ông ta, nhưng cách mà ông ta nhìn tôi thì quả thật là kì lạ...
Đột nhiên người đàn ông đó tiến đến phía tôi, cách tôi chừng năm bước chân rồi dừng lại, dang hai tay như kiểu một thi sĩ sau khi tìm được nguồn cảm hứng liền "xuất khẩu thành thơ":
- Trời thu trong xanh gió bay bay
Dáng người mong manh thoáng yêu kiều
Thấy em đứng cạnh bên chuồng khỉ
Nhìn em giống khỉ thế là yêu!
Tôi trợn mắt nhìn người đàn ông lạ..."chuồng khỉ"...."yêu" ....tôi giật mình nhìn lại ông ta: đầu đội mũ bèo đen, trên mặc áo vest rách toe tua, dưới mặc quần đùi bông, chân mang...guốc! Người đó đang nhe răng cười với tôi...
Tất nhiên là tôi bỏ chạy! tôi dùng hết sức bình sinh ba chân bốn cẳng chạy, mới sáng ra đã gặp người khùng...
Tôi hoảng sợ cắm đầu chạy mãi, và hậu quả là va vào người ta. Ngẩng đầu lên, là Phong Ken....
Profile:
Họ và tên: Nguyễn Khải Phong.
Tuổi: 18.
Đặc điểm nhận dạng: một lúm đồng tiền bên trái.
Chỉ số TC: 100
Chỉ số BA: 100.
- Hơ! - tôi ngỡ ngàng
- Em sao lại ở đây?
Không nói nhiều tôi chạy lại phía sau lưng Phong Ken núp, tôi sợ ông ta sẽ đuổi theo mình.
- Có chuyện gì thế? - Phong Ken quay lui hỏi với vẻ lo lắng.
- Hix! Tôi vừa gặp một người điên!
- Hả???
Tiếng Trần Thoại sau lưng khiến cả tôi và Ken giật mình.
- You đang làm cái gì thế?
Nói đoạn cậu ta chạy tới lôi tôi ra, máu ghen nổi lên rồi đây! Tôi không để ý nhiều liền câm khuỷu tay Thoại nép vào.
- You bị gì thế?
- Người điên!
- Nói nhảm gì nữa đây!
- Tôi nói thật! ở chuồng khỉ tôi gặp người điên! - tôi đau khổ.
Thoại cùng Phong Ken ngơ ngác nhìn tôi. Có lẽ họ không tin hoặc không hiểu những gì tôi nói. Chợt tôi nghe tiếng còi hú lên, một đám người đang đuổi theo một ai đó...nhìn kỹ thì chính là người đàn ông lúc nãy.
- Đó! Đó!
Tôi huơ tay chỉ chỉ về phía kẻ đang mang guốc mặc quần đùi chạy trốn khỏi đám người truy đuổi. Trần Thoại cùng Phong Ken nhìn theo.
Sau một hồi rượt đuổi cuối cùng đám người đó cũng bắt được ông ta. Hóa ra là bệnh nhân trốn trại. Trước khi bị đưa đi ông ta còn vừa nhìn tôi vừa lảm nhảm mấy câu thơ khiến tôi nổi da gà:
" Nhìn em đứng cạnh bên chuồng khỉ
Thấy em giống khỉ thế là yêu! "
Thoại và Ken sau một hồi ngơ ngẩn cuối cùng phá lên cười. Nỗi đau khổ của tôi mà họ lại cười được vui vẻ như thế! Thật là...
- Dám gọi bạn gái tao là giống khì à? Ông khùng này muốn chết thật rồi! - sau một hồi cười như chưa bao giờ được cười Thoại mới bắt đầu "nhận thức" ra.
Tôi bực mình đứng phụng mặt. Thoại chìa cây kem trước mặt an ủi:
- Thôi! ăn đi! Còn cái gì nữa đâu!
Tôi cầm lấy rồi cắn một cái thật mạnh cho bõ tức, chạy như bị ma đuổi chỉ vì một ông khùng. Thật là xui xẻo.
Bây giờ tôi mới nhận ra Phong Ken không đi một mình mà với một người nữa. Một cô gái rất xinh, tóc nhuộm nâu, dáng cao cao và đang quàng vào tay anh ta.
\
- Cô bé này là ai thế? - cô gái đó bây giờ mới lên tiếng.
- À! Một cô bé học cùng trường với anh, sau anh một lớp!
- À! Chào em! Chị tên là Tuệ Trân! Bạn gái của Ken! - chị ta nhìn Ken cười rạng rỡ.
- Chào chị! tôi là Tường Di! ( nhìn thôi cũng biết chị ta với Phong Ken là quan hệ đó cần thiết gì chị ra phải nói như vậy nhỉ???)
- Còn đây là bạn trai em à? Đẹp trai thật đấy! Còn mặc áo đôi nữa! Trông hai em dẽ thương thật! - chị ta khen mà tôi nghe sao cứ như mỉa mai ấy.
- Vâng! Tôi là bạn trai của Di! - Thoại không mấy thiện cảm với chị này thì phải.
Ken bỗng nhìn tôi và Thoại, ánh mắt dò hỏi. Chị này chẳng lẽ là mối tình hai năm của Phong Ken sao??? Mà sao tôi không thấy giống tôi chút nào vậy nhỉ, chỉ có đôi mắt to to là còn giống một chút, còn lại thì...
Thế là cuộc hẹn hò của hai người trở thành cuộc hẹn hò của bốn người.
Hôm nay không hiểu sao khu giải trí đông người hơn bình thường ( sở thú này nằm sát khu giải trí). Tôi đi mà như lội lụt ( tại đông quá đi không nỗi), Thoại cầm chặt tay tôi dẫn đi. Cũng may người cậu ấy cao to nên cũng đỡ cho tôi phần nào.
Tại sân trượt patin.
Sự thật là tôi không biết trượt. Trong khi Thoại, Ken và Tuệ Trân đều trượt rất siêu. Tôi đành ngồi xem.
- Em đeo giày trượt vào đi, rồi ra đây tôi tập cho mà trượt! - Ken đứng ở rìa sân chìa tay ra.
- Hơ! Không cần đâu! Anh cứ trượt đi! - tôi cười.
- Không thử thì làm sao biết mình làm không được chứ! nhanh lên!
Tôi ái ngại rồi nhìn xuống đôi giày. Nếu ngồi không thế này kể cũng chán thật. Thế là tôi lấy giày mang vào và tiến ra phía Phong Ken.
Mới định chìa tay ra nắm tay Phong Ken thì Trần Thoại từ đâu lù lù trượt tới bế tôi lên rồi trượt thẳng ra sân khiến tôi choáng váng ôm chặt cổ cậu ta.
- Trời ơi là trời! Cậu khùng hả? Thả tôi xuống mau! - Tôi la oái oái.
- Nếu you không trượt được thì tôi bế you cùng trượt vậy! Như thế sẽ vui hơn! - Thoại vừa lượn lượn vừa nói.
- Cái cậu này! Họ đang nhìn kìa! Mà lỡ may ngã thì sao???
- Yên tâm! Tôi bế you thế này cả đời cũng được! Mà you nhẹ như bông bế khỏe như khoai!
Thế là tôi không thể thắng được cái tính cứng đầu của cậu ta. Mọi người trượt xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ ( không biết có đúng không ), Tuệ Trân và Phong Ken cứ nhìn tôi và Trần Thoại như thể chuyện lạ Việt Nam. Không thể chịu đựng được nữa, tôi la lớn:
- Cậu thả tôi xuống để tôi tập trượt chứ? Không thả là tôi vùng cho ngã luôn đấy!
- Thật là!
Thế là cậu ta đành phải đặt tôi xuống. Vừa chạm mặt đất chân tôi liền mất thăng bằng đứng chao đảo. Trần Thoại cười ha hả đỡ tôi:
- Thấy chưa? Ngay cả đứng mà you còn đứng không vững huống gì đòi trượt! Thà chịu để tôi bế có sướng hơn không!
- Nhưng không biết mới phải tập chứ? - tôi gân cổ cãi.
Vậy là Trần Thoại hướng dẫn tôi từng bước từng bước, tôi chẳng khác nào chim non đến ngày tập bay. Tình hình có vẻ khá hơn chút đỉnh. Tôi bắt đầu đứng vững và trượt từng bước đầu tiên.
Thoại mỉm cười cầm tay tôi dẫn đi, nền trượt trơn trơn làm tôi có cảm giác mình đang lướt trên mặt nước. Tôi bảo Trần Thoại để cho tôi trượt một mình, cậu ra từ từ thả tay tôi ra và tiến về phía trước, tôi ở đằng sau, cố gắng giữ thăng bằng và trượt về phía trước.
Thật hạnh phúc là tôi đã làm được. Phong Ken nhìn tôi thoáng cười cổ vũ, Thoại vỗ tay hú hú động viên, tôi bật cười. Nhưng một sự va đập bất ngờ đã khiến tôi ngã nhào xuống đất. Tuệ Trân đã va vào tôi.
Chân tôi bị chấn xuống nền khá mạnh nên rất đau, tôi ngồi ôm chân. Tuệ Trân tiến lại rối rít:
- Xin lỗi em! Chị...chị không cố ý! Em không sao chứ? - chị ta cúi cúi người xuống định lấy tay đỡ tôi dậy nhưng Trần Thoại đã chạy lại hất tay chị ta ra và bế tôi lên.
- You không sao chứ? - cậu ta lo lắng nhìn tôi.
- Không sao!
Thoại bế tôi rời khỏi sân trượt rồi để tôi ngồi trên ghế. Ken cùng Tuệ Trân cũng tiến lại. Sau đó Ken chạy đi đâu đó. Thoại cởi giày trượt ra cho tôi rồi nhìn vào đầu gối ( cũng may hôm nay tôi mặc quần lửng).
- Trời đất! Bầm tím hết cả rồi! - Thoại hốt hoảng.
Tôi nhìn xuống chân mình, đúng là không nhẹ thật!
Ánh mắt Trần Thoại hướng về phía Tuệ Trân, một ánh mắt đầy giận dữ. Dường như biết cậu ta sắp làm gì nên tôi đã nắm tay Thoại ngăn lại và nhìn vào đôi mắt cậu ta với ý ngăn cản, cũng may cậu ấy còn biết nghe lời tôi. Có lẽ Thoại cũng như tôi đều biết rằng hành động của Tuệ Trân không phải là một sự vô ý.
Ken trở về với một túi nhỏ. Anh ta đưa cho Thoại. Dù không biết là cái gì nhưng sau khi đắp nó lên thì chân tôi đỡ đau hẳn.
Một lát sau, tôi đã có thể đứng dậy và đi được như bình thường mặc dù chân vẫn thấy hơi nhức nhức. Mới đi trượt lần đầu mà đã như thế này thì có đến già tôi cũng không dám trượt nữa.
Bốn chúng tôi vào một tiệm ăn nhỏ gần đó ăn trưa.
Tôi để ý rằng Phong Ken rất hay nhìn tôi với một ánh mắt kì lạ.Tôi không hiểu vì sao lại như thế nhưng cũng dám hỏi.
Sau một hồi dạo chơi khuôn mặt tôi dính nhiều bụi, rát rát khó chịu, thế là tôi phải vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Lúc bước ra, tôi nhìn thấy Tuệ Trân đang đứng ở cửa sau của tiệm ăn nghe điện thoại, ban đầu tôi cũng định bỏ đi về bàn nhưng những gì lọt vào tai khiến tôi không thể không...nghe trộm!.
- Alo! Bố à? Sao bố cứ gọi cho con hoài vậy???
- Con biết phải làm thế nào mà, bố cứ tin ở con là được, Ken giờ vẫn tin và yêu con như trước thôi, cậu ta bây giờ không còn là vấn đề nữa!
- Rồi! rồi! không lâu nữa bố sẽ biết con gái bố hoàn toàn có khả năng để cứu vớt cái công ty này! Thôi bố nhé!.
Tôi lặng im đứng nghe, những gì chị ta nói quả thật không bình thường tí nào. Tuệ Trân tắt máy bước vào, tôi hốt hoảng chạy lại vào nhà vệ sinh, may mắn là chị ta không nhìn thấy tôi!.
Tôi trở về bàn ăn với tâm trạng không mấy tốt đẹp, Trần Thoại lúc nào cũng vậy, luôn cười tươi khi nhìn thấy tôi.
- Thế nào? Giải tỏa xong thì ổn chứ?
- Đừng có nói chuyện tào lao! - tôi vừa cười cười vừa đánh vào vai cậu ta.
- Hai em trông hạnh phúc nhỉ? - tiếng Tuệ Trân cất lên khiến tôi và Thoại tắt ngúm nụ cười.
- Ăn gì thì các em cứ kêu tự nhiên nhé! Hôm nay tôi đãi! - Ken mặt cứ như có chuyện buồn nhưng vẫn cố gắng mỉm cười mời mọc.
Bốn người chúng tôi ngồi ăn trong im lặng, cơ bản là không có chuyện gì để nói với nhau. Chốc chốc tôi lại nhìn sang Tuệ Trân, chị ta hình như không phải là người tốt! tôi chợt thấy lo lắng cho Ken, nhưng làm sao để nói cho anh ta biết bây giờ??? Mà có nói chắc gì anh ta đã tin tôi? Thật là...
Mải mê suy nghĩ tôi không để ý rằng Trần Thoại đã gắp cho tôi một chén đầy ứ thức ăn. Tôi nhăn mặt nhìn sang:
- Nè! Tôi là người chứ có phải heo đâu mà cậu tống cho một lố thức ăn thế này hả?
- Tôi cũng mong you giống heo cho tôi nhờ, người đâu mà ốm tong teo nhìn ghê quá!
- Hơ! Nhiều người mong ốm không được đó! Mập mới là ghê!
- Ai bảo vậy chứ? you không nghe người ta nói à? "Mập đẹp, ốm dễ thương, cao sang, lùn quý phái", mập mới là đẹp hiểu chưa!
Câu tuyên bố của Thoại khiến tôi suýt nghẹn, tất cả mọi người cười ha hả. Cậu ta đúng là luôn đem đến những điều kì lạ và ngộ nghĩnh mà!
Sau bữa ăn chúng tôi đi lang thang trong công viên để tiêu hóa mớ thức ăn trong bụng. Thoại cứ nhảy tưng tưng không lúc nào yên được. Hai người đó thì vẫn cứ kè kè bên nhau, không nói chuyện gì nhiều chỉ năm tay và cứ đi như thế. Trong tôi vẫn còn băn khoăn có nên nói với Phong Ken những gì tôi nghe được hay không...
Điểm đến tiếp theo là trò chơi đu quay cảm giác mạnh. Tôi ngước nhìn cái vòng tròn khổng lồ trước mặt mình mà hải hùng. Thoại thì có vẻ vô cùng hứng thú. Tôi một hai cương quyết không chịu leo lên nhưng cậu ta không cho tôi được toại nguyện. Và cuối cùng tôi vẫn phải tham gia cái trò chơi "dã man" này!
Bước lên và ngồi xuống, tôi ngồi bên cạnh Trần Thoại, nhìn khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt của tôi cậu ta phì cười rồi quay sang thắt dây an toàn cho tôi. Tuệ Trân và Phong Ken ngồi sau lưng chúng tôi. Và vòng quay bắt đầu...
Khỏi nói thì các bạn cũng biết tôi đã la hét đến mức nào, cảm giác lướt vụt vụt trên không khiến tôi như bị nghẹt thở, mặt mày tái xanh, mắt nhắm tít lại, cũng có nhiều người hét giống tôi nhưng có lẽ tôi là người hét vĩ đại nhất!.
Bước xuống từ vòng quay tôi như người mất thăng bằng nhìn một hóa hai, loạng choạng chẳng khác nào kẻ say, ba người còn lại có vẻ hoàn toàn bình thường. Tôi chạy nhanh đến ghế đá ngồi thở. Trần Thoại đi theo tôi rồi ngồi xuống trước mặt, lấy hai tay ôm má tôi lên rồi hỏi:
- Nhìn mặt you ghê quá! Không sao chứ?
- Tại cậu hết! tôi đã bảo không đi được rồi mà! - tôi nhăn nhó.
- Rồi rồi! Tôi xin lỗi! Lần sau không lôi you lên cái này nữa là được chứ gì!
Tôi vẫn còn tức tức nên quay mặt đi, chợt tôi nhìn thấy cánh tay trái của Thoại có những vết trầy xước đang rỉ máu, giống như những vết cào. Tôi hốt hoảng:
- Tay cậu bị sao thế này???
- Ờ ờ! Không có gì cả!
Tôi chợt nhớ lại lúc mới xuống từ ghế đu quay, Thoại đã ôm tay mặt hơi nhăn lại, tôi nhìn lại bàn tay mình...thôi rồi! những vết thương đó đều là tác phẩm của tôi! Lúc ngồi trên đó tôi vừa hoảng sợ vừa la vừa bấu chặt vào tay Thoại, móng tay tôi lại chưa cắt! Chắc là đau lắm!
- Hix! Xin lỗi cậu nhé! Tôi không cố ý đâu! Mà sao cậu không nói? - tôi xót xa cầm tay Trần Thoại lên nhìn.
- Có gì nặng nề đâu mà you quan trọng thế! Nếu you có giết tôi thì cũng chỉ thế thôi! Chả có thằng con trai nào mà rên rỉ vì mấy cái vết thương lặt vặt này cả. Mà đây lại là của you gây ra, cứ cho đó là một sự đánh dấu cũng được mà!
- Hả? Đánh dấu???
- Uh! Có thế thì mãi mãi you sẽ nhớ rằng mình là bạn gái của tôi chứ!
Tôi bật cười. Thoại đáng yêu thật!
Chúng tôi ngồi nói chuyện như thế cho đến khi nhận ra rằng hai người kia đã " không cánh mà bay". Nhưng như vậy cũng khỏe, tôi không thích Tuệ Trân chút nào cả.
Chiều.
Thoại đi lấy xe còn tôi đứng chờ. Vui chơi thế là đủ rồi, tôi còn phải về nhà để thanh toán đống bài tập cho ngày mai.
- You! Lên xe thôi! - Thoại gọi
Tôi lăn xăn chạy lại, cầm mũ bảo hiểm rồi đội lên. Nhưng chiếc xe vừa di chuyển được vài bước thì...
Xì.......
Tôi nhảy xuống, nhìn cái lốp sau xẹp lép không còn tí hơi nào cả. Thoại dựng xe cúi xuống xem xét.
- Đúng là xui xẻo! Không biết thằng nào dám châm thủng lốp xe mình! - cậu ta bực mình.
- Chừ làm sao bây giờ? Gần đây lại không có chỗ sửa xe! - tôi than thở.
- Đành phải dắt bộ chứ sao nữa!
Thế là Thoại dắt xe, tôi đi bên cạnh. Hoàng hôn dần dần buông tấm màn đỏ lên mặt đất. Trong ánh chiều tà, tôi và Thoại cùng chiếc PS trải từng bước dài.
- Nếu cứ đi với you thế này đến hết cuộc đời thì có lẽ tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn khi được tồn tại.
- Cậu nói cái gì thế??? Tôi không hiểu!
- You không cần hiểu đâu. Chỉ cần cứ bên tôi như thế này là được rồi!
Đôi lúc tôi nhìn thấy cậu ta buồn, nhưng chỉ là trong những khoảnh khắc vụt qua. Có lẽ Thoại có điều gì đó vẫn chưa nói với tôi. Nhưng dù sao, bên cạnh cậu ta, tôi cảm thấy thật sự thanh thản...
Chiều hôm sau.
Tôi vẫn phải nhờ mẹ đưa đi đón về, không hiểu đến khi nào mới có chiếc xe mà đạp đi học nữa.
Vào lớp tôi đã trông thấy Senil và Nam cãi nhau chan chát. Sự thật thì chỉ nghe có mỗi giọng của Senil, Nam vẫn đứng như thế ... "chịu trận
- Tôi đã nói với cậu rồi! Tôi muốn được làm con trai! Tôi thích làm con trai! Tôi chỉ yêu có mỗi mình Tường Di thôi!
- Nhưng cậu vẫn là con gái! - Nam phủ nhận.
- Thì... Nhưng tôi không thích con trai! Cậu đừng có bày đặt nữa đi! Hết con gái rồi sao mà cậu lại bám lấy tôi hả? ( giọng điều này nghe chẳng khác nào ... con gái thứ thiệt+_+)
- Vì tôi thích cậu! thế thôi! - Nam nhún vai trả lời.
- Thật là! Tôi phát điên vì cậu mất!
Senil nổi khùng lấy tay quơ hết đống quà trên bàn mà Nam tặng xuống đất rồi bỏ ra ngoài. Hành trình chinh phục Senil của Nam coi bộ là lắm chông gai đây. Tôi thở dài ngao ngán, thương cho cậu nhóc tội nghiệp. Thoại thì lại cười toe toét vỗ vai Nam "động viên":
- Mày được lắm! như thế mới là bạn thân của Trần Thoại này chứ! Phải biết chọn đối tượng để chinh phục, mày chọn Senil là tao khâm phục lắm đấy!
Tôi nhìn Thoại trừng trừng. Cậu ta một khi thấy tôi là như thể kim loại bị thanh nam châm hút, chạy ngay đến nói liên thanh:
- You tới rồi à? Chào bạn gái dễ thương!
Tôi suýt ngất. Càng lúc cậu ta càng biểu hiện thái quá.
Tôi vừa bực mình vừa xấu hổ lôi cậu ấy về chỗ.
- Này nhé! Cái gì cũng phải có mức độ thôi nhé! Đừng có chọc tôi nổi khùng!
- Ha ha, mỗi lần you giận trông đáng yêu dễ sợ! Cứ giận như thế hóa ra lại hay đấy!
- Cậu...
Tôi bó phép với cậu bạn trai kì quặc của mình. Nhưng không kì quặc thì không phải là Trần Thoại...
Nhìn Nam lặng lẽ nhặt mấy hộp quà lên mà tôi đau ruột. Senil kể cũng quá đáng, không thích thì thôi sao lại vơ hết đi như thế.
Mấy phút sau cô nhóc trở về lớp, mặt vẫn hầm hầm, Nam thì luôn điềm đạm, không nói năng gì cả. Chắc có lẽ vì thái độ "chai như sạn" không nhả nó ra như thế của Nam mới khiến Senil bực mình như vậy.
- Tôi xin lỗi!
Cả tôi, Thoại và Nam đồng loạt há hốc mồm nhìn Senil. Cậu ấy vừa thốt ra cái gì thế nhỉ???.
- Nhưng lần sau đừng mang tặng tôi những thứ đó nữa!
Nam ngẩn người. Thoại sau một hồi im lặng chợt phán:
- Ý Senil nói là mày đừng tặng mấy thứ đó, tặng thứ khác đặc biệt hơn kìa!
Tôi cùng Senil "ngất trên giàn quất". Cậu ta luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng khác người thường.
Ra chơi.
Thoại không biết đã bỏ đi đâu. Cậu ta vẫn hay biến mất đột ngột như vậy mỗi khi ra chơi. Tôi ngồi trong lớp gậm nhấm ổ bánh mỳ mẹ nhét trong cặp. Senil và Nam cũng ra khỏi lớp. Chợt có ai đó vỗ vai tôi, nhìn lên thì thấy Ken đang cười:
- Tôi mời em đi ăn!
- Ăn???
- Đúng!
Chưa kịp trả lời là có đi hay không thì anh ta đã lôi tôi đứng dậy và kéo ra khỏi lớp, ổ bánh mỳ đang ăn dở cũng phải vất lại.
Vì căn tin đông quá nên anh ta mua ra một đống thức ăn rồi kéo tôi tới ghế đá ngồi. Vừa nhai bánh tôi vừa hỏi:
- Anh gặp lại chị ấy khi nào thế??? ( Tuệ Trân chính là cô bé đã bỏ Phong Ken đi 2 năm trước)
- Ai cơ? À! Vào chiều hôm kia, tôi vô tình đụng phải cô ấy trên đường, ban đầu còn tưởng là nhầm người, hóa ra là cô ấy thật!
- Thế không phải anh giận chị ấy lắm à? ( câu hỏi này đúng là hơi không tế nhị một chút nhưng dù sao cũng phải hỏi)
- Trân bỏ tôi đi là có lý do. Lúc ấy gia đình Trân gặp phải khó khăn về kinh tế nên phải bán nhà chuyển đi nơi khác sống. Vì mọi chuyện quá gấp gáp nên không báo được cho tôi biết.
- Nhưng sao trong suốt thời gian qua chị ấy không liên lạc gì với anh?
- Cô ấy không muốn tôi phải chờ đợi vì không biết khi nào sẽ quay về! Bây giờ gia đình đã vực được lại. vì thế nên cô ấy trở về tìm tôi!
- À! Ra thế!
Tôi không biết có nên nói với Ken về những gì tôi nghe được hay không. Nhưng không nói thì tôi cảm thấy có lỗi thế nào ấy.
- Tôi có chuyện này muốn nói với anh! Nhưng anh phải tin rằng tôi không hề có ý làm tổn hại đến tình cảm hai người, tôi chỉ muốn nói ra những điều tôi nghe thấy thôi.
- Em nói đi!
Vậy là tôi thu hết can đảm rồi kể ra cuộc điện thoại của Tuệ Trân mà tôi nghe được. Điều đáng nói là anh ta dường như không có phản ứng gì đối với việc này.
- Hình như anh không ngạc nhiên???
- Chuyện này...
Đúng lúc anh ta định nói chuyện gì đó với tôi thì tiếng của những học sinh xung quanh la hét khiến chúng tôi giật mình.